Bài dự thi của bạn
@caoduan2311 với thể loại truyện ngắn. Thời gian gửi bài 13h51ph ngày 26/7/2019
Đèn hoa Pháp
“Đâu ai nhận ra mình yêu cho đến khi họ làm những điều sai trái, phải không em?”
Năm 1862, Sài Gòn phấp phới màu cờ Pháp.
Sài Gòn hoa lệ chen chúc đâu là những bộ đồ Tây, giới thượng lưu niềm nở chào hỏi bằng tiếng Pháp sõi hơn cả tiếng mẹ đẻ. Trên đường đến con chó con gà nhìn cũng Tây, đâu đâu cũng hợp thời hợp thế, chỉ duy những đứa trẻ con nhà nghèo mới ra gốc “An Nam” như cái tên mà Pháp gọi. Nhưng Sài Gòn vẫn cứ thế hoa lệ.
Tướng Philippe Eugène lãnh đạo đoàn quân Pháp lúc bấy giờ. Ông là một người đàn ông trưởng thành, hàm râu đã cạo nhưng vẫn trông uy nghi, và một khuôn mặt lạnh không bao giờ lộ bất cứ thái độ gì. Là vị chủ tướng lãnh đạo tài tình, rất nhiều cuộc phản công của quân Việt Minh vẫn không có chút tiến triển nào tốt đẹp.
Một Việt nam vẫn sặc mùi Pháp thuộc.
Sài Gòn kể từ đó trở thành một địa điểm thú vị mà bao gã đàn ông đến tìm niềm vui. Một khu giải trí dành cho giới thượng lưu Việt và quân Pháp, đồng thời cũng là nơi sống của những cô gái rẻ rúng.
Tòa nhà “Salle de Printemps”
[1] ngày ngày vẫn cứ đông nghịt người. Nước hoa, tiền, dâm dục. Tiếng cười hả hê cứ ra cứ vào cửa lớn. Mùi thơm của nước hoa Pháp thật trên cả tưởng tượng. Bên kia cuối con hẻm có một thằng bé chết đói đã ba ngày mà vẫn không cảm thấy hôi thối gì. Hàng Pháp, thích thật!
Đêm nay đàn ông bước vào cổng “Căn phòng Xuân tình” nhiều hơn mọi ngày. Cũng đúng thôi, nay là bữa biểu diễn của ma-đam Mộng Trinh –
un chef-d’oeuvre[2]! Cô gái ấy phải nói là một cực phẩm của hàng gái bao lúc bấy giờ. Hiếm có nàng Việt nào sở hữu làn da trắng nõn, mái tóc dài xoắn tới ngang lưng. Khuôn mặt không tì vết và dáng chuẩn theo kiểu Pháp. Đàn ông mê lắm! Nghe nói nhiều ông nghe danh Mộng Trinh đã chẳng ngần ngại mà đến ngay. Mà ngưỡng mộ thật, hôm bữa báo có giật tít ông nọ vì buổi hát của Mộng Trinh mà để quên con mình chết đuối dưới kênh gần nhà. Lại có người hành khất chết vì bị đám đông giẫm lên người khi họ đuổi theo xe của nàng. Phải nói sức hút của nàng là không thể coi nhẹ được! Mà làm sao coi nhẹ được, khi Philippe Eugène hôm nay bỗng xuất hiện lịch lãm trước cửa “Xuân tình”.
Philippe Eugène chải chuốt gọn gàng, thân mặc Âu phục, không quên đính huy hiệu quân đội trước ngực áo. Người đàn ông hơn ba mươi này khí phái nức người, mấy người lính đi theo ông của chẳng là gì, và đừng bao giờ kể đến đàn ông An Nam!
Một người thân cận với ông là Andrea Le, hắn là người Việt. À, “từng” thôi. Hắn bây giờ là Việt gian, vốn là người đàn ông có học thức, thông thạo tiếng Pháp và Trung Quốc. Đợt Pháp tấn công, chưa gì hắn đã bỏ mặt cả nhà hơn mười mạng để đi đầu quân. Mà có lẽ chăng đó là quyết định đúng đắn của hắn, khi bây giờ đã trở thành người thân cận nhất đối với Philip rồi.
Xe của Philip đã đến trước cổng, Andrea bước ra mở cửa cho ông. Philip bước ra, thật sự phải nói, ở ông có điều gì đó mà rất nhiều người đàn ông muốn, là khí chất và phong độ. Khoảnh khắc Philip bước ra, tất cả mọi người đều đặt ánh nhìn vào chỗ ông, cả người Pháp và Việt, với ánh nhìn có phần khiếp sợ.
Một người chủ buôn Pháp đã hẹn Philip đến đây để bàn chút chuyện làm ăn. Vừa thấy ông, kẻ buôn liền đến tay bắt mặt mừng, nói:
“Đại tướng, ngài đến đây thật là một vinh hạnh của tôi! Mời các ngài vào trong. Tôi đã chuẩn bị sẵn mọi thứ rồi.”
Andrea và Philip theo chân ông ta vào trong. Đúng là không hổ danh “Xuân tình”, bên trong Xuân rất Xuân. Hàng chất cô gái trẻ trung cứ lượn lờ trước mặt mấy gã đàn ông trông rất lành nghề. Cách ăn mặc cũng Âu hóa gớm, áo lông kín đáo để lộ màu đỏ mào gà của coocse
[3], cái váy ngắn và mùi nước hoa giả Pháp. Mấy gã đàn ông lịch thiệp trên tay điếu thuốc xì gà, tay còn lại ôm ngang eo mấy cô gái trẻ. Xuân tình vốn là nơi ăn chơi của mấy tay Pháp, nhưng mấy gã Việt cũng có thiếu đâu, ngang qua ngang lại thế nào cũng nghe được thứ âm thanh nghe nửa Pháp nửa Việt nhức tai lắm! Không phải mấy tay nhà giàu Việt không biết tiếng Pháp, ôi giời chứ họ rành lắm chứ, rành còn hơn tiếng Việt. Chỉ là ngoài mấy người nhà giàu, những người học đòi theo cũng cố bắt kịp thú vui thượng lưu này!
Ông chủ hiệu buông hai tay châm xì gà trên môi Philip, miệng thì niềm nở:
“Đại tướng, mong ngài đồng ý cho tôi đem hàng qua. Lợi nhuận thì tôi sẽ chia ngài bốn phần, tôi lấy sáu thôi. Mong ngài thông cảm, tôi cũng dân làm ăn cả.”
Philip vẫn phì phào điếu thuốc, để mặc cho Andrea thương thảo:
“Nếu vậy có phải chúng tôi hơi thiệt hay sao?”
Ông chủ lúng túng:
“Ngài Andrea, mong ngài suy nghĩ cho tôi. Tôi cũng kẻ làm ăn, cũng phải nhập hàng, cũng phải vận chuyển. Nhà tôi cũng hơn năm miệng ăn, kiếm được đồng chác cũng có nhiêu đâu.”
Thấy Andrea và Philip không trả lời, ông đành chách miệng:
“Đây... coi như là tôi gửi ngài chút quà mọn.”
Ông lấy ra một vali đen, mở ra thì thấy chứa khoảng gần một trăm ngàn frăng. Andrea nhìn sang Philip nhưng ông vẫn điềm tĩnh, không hé môi một chữ. Có vẻ quá quen thuộc nên Andrea tự nói:
“Được rồi, hợp tác vui vẻ.”
Ông chủ buôn cười, bắt tay Andrea. Mặt thì thế thôi nhưng vui sao được, mất tong một trăm ngàn cũng đau chứ, mà chắc gì bán cho bọn An Nam lấy lại được vốn. Nghĩ tới thôi mà đau đứt ruột gan!
Philip ngồi uống rượu vang nhìn các cô gái trên sân khấu đang hát (dù không có gì gọi là thích thú!). Được một lúc thì bà chủ Xuân tình – vốn là dân An Nam - ra giữa sân khấu, nói trôi chảy tiếng Pháp:
“Hỡi các quý ông lịch lãm tân thời. Cảm ơn các ông đã đến ghé thăm Xuân tình. Và hôm nay, để tri ân sự yêu thương của các ông, tôi xin mời mọi người thưởng thức màn trình diễn của quý cô tuyệt vời nhất, ma-đam Mộng Trinh!”
Mộng Trinh bước ra sau khi bà chủ phát biểu xong. Nàng đúng là một cực phẩm. Chẳng một lời nào để nói xấu nàng cả. Hôm nay nàng khoác lên người một bộ váy dài trắng, lấp lánh những kim tuyến, trang sức. Nàng nhẹ nhàng đến bên mic-rô, nhẹ nhàng cất tiếng hát. Ôi! Một giọng hát trong trẻo đến biết là bao. Biết bao gã đàn ông mê đổ đốn cô nàng, hai mắt dán vào màn trình diễn ấy.
Andrea huých tay Philip:
“Đại tướng, anh xem kìa. Có phải cô ấy rất đẹp không?”
Philip nãy giờ không chú ý lắm, nhưng sau khi bị Andrea hỏi thì mới giật mình, hướng mắt xem cô nàng. Philip nhìn nàng thật rõ, ông cảm thấy có điều gì đó thật đặc biệt. Đó là một cô gái An Nam, đẹp rất đẹp, giọng hát trong trẻo đến vô cùng. Có lẽ đây là cảm giác lạ nhất mà ông từng có, một người đàn ông trên ba mươi như ông từng có.
Andrea hỏi lần nữa:
“Sao vậy...?”
Philip cố gắng giữ vẻ băng lãnh vốn có, bảo:
“Ừ, đẹp!”
Andrea nhìn ông, cười đểu. Ừ chắc chỉ thế thôi. Đại tướng không nói dối, mà khi nói dối cũng ra dáng đại tướng.
Ca khúc kết thúc, một tràng pháo tay to hơn cả tiếng súng vang lên rầm rộ. Bà chủ từ cánh gà bước lên sân khấu, nói:
“Cám ơn mọi người đã ủng hộ Mộng Trinh. Và tối nay sẽ có một bất ngờ, rằng quý ông nào trả được giá cao nhất sẽ có riêng hai giờ đồng hồ trò chuyện cùng Mộng Trinh. Chỉ nói chuyện thôi nhé!”
Vừa mới dứt lời, rất nhiều cánh tay giơ lên trả giá.
“Năm trăm!”
“Sáu trăm!”
“Tôi sáu trăm sáu!”
“Bọn bây tránh ra! Tôi ba ngàn!”
“Ba ngàn rưỡi!”
“Mười ngàn!”
Đám đông im bặt. Đó là một vị công tử Việt Nam, đầu tóc gọn gàng, vẻ ngoài lịch thiệp. Không ai ra giá nữa. hắn cười:
“Vậy hôm nay có vẻ là đêm của tôi và Mộng Trinh rồi!”
Đám đông òa lên một tiếng thất vọng, đâu đó còn nghe được vài người chửi thề. Gã công tử kia thong thả bước lên từng bước đến với Mộng Trinh. Chỉ còn cách vài bước thôi, bỗng bên dưới phát ra tiếng nói của Andrea:
“Đại tướng Philip, một trăm ngàn!”
Một lần nữa đám đông im lặng. Một trăm ngàn? Đây không phải là con số lớn, mà là cực lớn. Vẻ mặt của gã công tử kia như muốn bốc khói. Miếng thịt dâng tới miệng rồi lại còn phải nhả ra. Mối hận này ai mà không tức tối?
Philip nhìn Andrea với khuôn mặt lạ lùng, nói:
“Cậu làm gì vậy?”
Andrea cười:
“Đại tướng, không phải anh muốn vậy sao?”
Philip khó xử:
“Ai bảo chứ?”
Andrea nói:
“Vậy hả? Vậy thì để cho tôi vậy.”
Philip lập tức nói:
“Nhưng một triệu là của tôi.”
Ồ thế à? Andrea cười nhạt. Không muốn mất một trăm ngàn hay mất người đẹp đây?
Bà chủ Xuân tình lập tức mừng rỡ, bảo:
“vậy xin chúc mừng đại tướng, đêm nay của Mộng Trinh giờ là của ngài rồi! Xin chúc mừng!”
Philip vẫn cố không để lộ bất cứ biểu cảm nào. Andrea lại huých tay:
“Đại tướng, tôi về trước. Khi nào anh về thì gọi tôi!”
“Được rồi!”
Andrea cười nham hiểm, rồi ra xe về dinh, để lại một mình Philip ngồi đó nhâm nhi ly rượu.
Bỗng Philip nói:
“Này...”
Andrea quay lại, vẻ mặt ngạc nhiên:
“Sao thế?”
“Cậu mua cho tôi một bó hoa...”
“Được rồi. Thưa ngài!”
Andrea quay đi, còn mình Philip ngồi đó thở dài, trông có vẻ luống cuống lắm.
Đồng hồ điểm con số bảy. Mặt trăng đã lên cao, ánh đèn nhà nhà gần như đều tắt, riêng mỗi Xuân tình vẫn còn sáng sủa.
Trong căn phòng 987, Mộng Trinh đang ngồi trước gương. Nàng đang dặm lại khối trang điểm để chuẩn bị cho cuộc gặp riêng tối nay với Đại tướng Philip. Từ bên ngoài bỗng có tiếng gõ cửa. Giọng của Philip phát ra:
“Tôi là Philip...”
Mộng Trinh mặt không đổi sắc, nói:
“Mời ngài vào.”
Philip mở cửa vào, trên tay cầm bó hoa hồng đỏ. Ông đưa cho nàng, vẻ mặt không quá nghiêm nghị cũng không quá ngại ngùng.
“tặng em này.”
Mộng Trinh khuôn mặt xinh đẹp mỉm cười, hai tay nhận lấy bó hoa, niềm nở nói:
“Mộng Trinh vô cùng cảm tạ Đại tướng.”
Mộng Trinh đặt bó hoa lên bàn, rồi đưa tay mời ngài ngồi. Nàng hỏi:
“Không biết hôm nay vì thế nào mà ngài lại để mắt tới Mộng Trinh vậy?”
Philip vẻ mặt khó xử, nói:
“Thật ra... tôi... chỉ là...”
Mộng Trinh bỗng tiến tới sát mặt Philip, khuôn mặt của cả hai chỉ cách chừng vài cen-ti-mét. Bốn mắt nhìn nhau, rồi nàng cười nhẹ:
“Ngài không cần phải nói nữa, thời gian của chúng ta là có hạn. Mộng Trinh sẽ hát cho ngài nghe.”
Dứt lời, Mộng Trinh cởi bỏ áo khoác ngoài, rồi thở dài. Sau đó, nàng cất lên giọng hát trong trẻo của mình. Một thứ thanh âm truyền cảm và ngây ngất lòng người. Đối với Philip, ông chưa bao giờ nghe được giọng hát hay như vậy. Ông nhâm nhi ly rượu vang, hai mắt dán vào màn trình diễn của nàng. Nàng thật thoát tục, Philip không tài nào thoát khỏi mê cung này, một chút cũng không được.
Nàng hát khoảng hơn sáu bài, sau đó dừng lại. nàng nói:
“Được hát cho Đại tướng quả là vinh dự tuyệt nhất của Mộng Trinh có được.”
Philip cười:
“Tôi cũng vậy.”
Mộng Trinh cũng mỉm cười, rồi tay vớ lấy một ly rượu vang. Nàng uống một hớp, rồi đặt xuống bàn. Philip muốn xóa tan không gian im lặng này, nên bắt lời:
“Tại sao em lại làm kỹ nữ?”
Mộng Trinh gỡ bao tay lụa trên tay mình, vừa gỡ vừa trả lời:
“Tôi vốn là một đứa trẻ mồ côi, sau được bà chủ thương tình đem về, rồi trở nên nổi tiếng...”
Philip thắc mắc, hỏi:
“Nhưng em có thích công việc này?”
Mộng Trinh phì cười, nói:
“Một khi ngài đã quen rồi, thì thích hay không có khác gì nhau?”
Philip nghe cô nói vậy thì cũng thở dài đồng cảm. Mộng Trinh nhìn thấy vậy liền ngạc nhiên:
“Ngài sao thế?”
Philip lắc đầu:
“Không gì. Chỉ là tôi có chuyện cần giải quyết, nên tôi về trước vậy.”
“Vậy chào ngài.”
Philip theo phép lịch sự hôn lên tay nàng một cái, rồi ra về. Nhưng trước khi bước ra khỏi cửa, ông quay lại, hỏi:
“Em có muốn thoát ra khỏi nơi này không?”
Mộng Trinh cười nhẹ, rồi tiến tới gần Philip. Philip cao hơn nàng một cái đầu, nên nàng phải ngước mặt lên nhìn ông. Mộng Trinh tay nắm lấy cà vạt ông, vẻ mặt đầy mê hoặc, nói:
“Tôi từng muốn lắm...”
Nói rồi, cô nhón chân, hôn lên môi ông một cái, rồi buông ra. Cô quay người đi lại cái bàn trang điểm, dựa người vào. Cô đưa tay gỡ cây cài hình bướm trên mái tóc mình, rồi nói:
“Nhưng con voi bị nhốt trong sở thú nhiều năm, khi được thả ra, nó không đi nữa, vì nó sẽ không quen phải sống một cuộc sống mà nó chưa từng. Tôi cũng vậy...”
Philip lặng người một lúc, rồi mỉm cười, nói:
“Vậy tạm biệt. Cảm ơn vì tối nay.”
Mộng Trinh gật đầu chào. Cánh cửa khép lại một màn đêm huyền ảo.
Dinh thự của Philip nằm chễm chệ giữa lòng Sài Gòn đầy sang trọng. Philip đứng bên cửa sổ, nhìn xuống dòng được xe tấp nập. Ông đếm được khoảng sáu chiếc xích lô chạy qua chạy lại, ở góc phố thì thấy một thằng bé trộm được của ông kia một cái bánh mì,... Tay cầm ly rượu vang, tai nghe nhạc của Mộng Trinh được thu vào đĩa. Miệng chốc chốc lại nhếch lên cười.
“Thích cô ấy rồi chăng?”
Philip thở dài, mím môi cười nhẹ:
“Bị cậu phát hiện rồi.”
Andrea cười:
“làm sao tôi không biết được chứ? Có cần tôi cho người mang cô ấy về không?”
Philip lắc đầu, đặt ly rượu lên bàn, nói:
“Cô ấy không phải kỹ nữ. Đừng cư xử như vậy.”
“Có ai nói gì đâu chứ? Mà từ bao giờ biết nghĩ tới cô ấy thế?”
Philip cau mày:
“Sao cơ?”
Andrea phớt tay:
“Không gì.”
Philip nhún vai, ngồi xuống ghế, dối diện Andrea, nói:
“Cô ấy cho tôi một cảm giác rất lạ. Khác với những cô gái Pháp và An Nam mà tôi biết. Một thứ gì đó tôi chưa từng có. Chỉ là...”
Andrea ngạc nhiên:
“Chỉ là?”
“Chỉ là tôi không biết diễn tả nó như thế nào cả. Tôi thừa sức có thể sở hữu cô ấy, nhưng tôi lại không thể làm vậy.”
“Vậy thì bắt chuyện cô ấy đi.”
“hả?”
Andrea nói:
“gặp mặt cô ấy thường xuyên, rồi bắt chuyện làm quen. Không sớm thì muộn cũng về tay anh thôi.”
Philip im lặng suy nghĩ, vẻ mặt trầm tư rất nghiêm túc. Tiếng kim đồng hồ Pháp tí tách, tí tách từng phút từng giây. Philip gật đầu, có vẻ thuận ý. Andrea vội chuyển sang chủ đề khác:
“Tạm gác chuyện đó đi, sang việc đại sự. Hội đồng đang cần quyết định của anh trong việc mang hàng về nước.”
Philip trả lời ngay:
“Cứ đem 70% sản lượng lúa gạo, khoai mì về nước, 80% mía, sợi. Còn nữa, thuế nông nghiệp thì tạm thời khoan hãy tăng, nhưng sản phẩm từ nước ta sang phải lên giá. Còn lại cậu tự giải quyết.”
Andrea mỉm cười, vẻ mặt đắc ý thầm xác định mọi việc sẽ ổn hoàn toàn.
Tiếng đồng hồ Pháp vẫn tí tách, tí tách.
Khi không phải bị bao trùm trong ánh đèn Xuân tình, thì Mộng Trinh cũng như bao cô gái tân thời khác, hiện đại như cô gái Pháp nhưng cũng mang nét gì đó của người con gái đất Việt.
Dạo bước giữa đường phố Sài Gòn những năm 1800 quả là một việc nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần vui vẻ. Âm thanh kẻ bán người mua vang lên như những giai điệu bất tận, hương thơm chân chất của những bát cháo hành, cháo lòng hàng quán ven đường. Mộng Trinh tay cầm túi xách nhỏ kiểu Pháp, bước từng bước nhỏ và nhẹ nhàng, thưởng thức cái không khí còn sót lại của thị thành Sài Gòn.
Có một điều có thể bắt gặp ở khắp con phố chính là ăn mày. Phải nói rằng, ăn mày ở đây nhiều vô số kể, mà đa số là trẻ con. Những đứa trẻ An nam gày cồm, áo thì rách rưới. Đứa nào “khá giả” hơn thì có được cái áo (rách), còn không thì chỉ hai mảnh vải chắp lại bằng bất cứ thứ gì có thể chắp được, còn tệ hơn nữa thì có được mỗi cái quần. Bọn trẻ chạy tung tăng tung tăng. Như một chu kỳ, chúng cứ va phải người đi đường. Mà chúng hay thật, lần nào người bị đụng cũng là những người có đồ ăn, hay bất cứ thứ gì có thể cho vào bụng, chỉ cần là vậy. Trước mắt Mộng Trinh là một thằng nhỏ “may mắn” khiến một người đàn bà làm rơi cái bánh bao xuống đất. Mà buồn thay, nó chưa kịp nhặt lên thì đã bị một con chó đằng xa chạy nhanh đến cướp. Trời như thể sập xuống thằng bé vậy. Nhưng không, nó không chịu từ bỏ, từ bây giờ nó nghị lực hơn bao giờ hết. Giữa đường phố lúc này như một trận đấu, giữa hai đối thủ ngang tài ngang sức, một là một con chó đói, còn lại là cậu bé da bọc xương, và phần thưởng cho trận đấu chính là một cái bánh bao tẩm cát và bụi. Người đi đường thấy thì họ làm gì? Kẻ thì đứng nhìn, kẻ thì lặng lẽ bước đi. Cả con chó và nó nhảy vào nhau, giành một cái bánh mà người ta bỏ. Nhưng một con chó đói dù sao cũng mạnh hơn một thằng nhóc gầy còm, mặc cho bao nghị lực mà nó đang có. Trên đời này có hai dạng người, một là vì đói mà đầy nghị lực, hai là có nghị lực nhưng bụng không đủ no. Thằng bé thua cuộc, kèm theo những vết cắn chằng chịt trên cánh tay. Nó thua rồi, hôm nay đành đói vậy.
Mộng Trinh bước tới, chìa trước mặt nó một gói bánh bao nóng hổi, nói:
“Em đâu cần phải giành với nó.”
Thằng bé nghe mùi bánh bao, quên đi vết thương đang đau nhức, vội giựt lấy, ăn ngấu nghiến mà quên cả nói lời cảm ơn. Đúng là khi đói, con người ta quên mất đi mình là con người, họ chỉ nhớ là phải ăn, ăn và ăn, ăn như khi họ chưa tiến hóa thành người.
Mộng Trinh đưa tay ra, nói:
“Đi theo chị, chị đưa em đi khám cánh tay, vừa đi vừa ăn.”
Thằng bé im lặng, ngừng ăn một lúc, ngẩng đầu lên nhìn nàng, ánh mắt tròn xoe có pha chút gì đó cảm động, nói:
“Em không có tiền.”
Nàng cười, nói:
“Chị cho em. Đi nào, trễ là nguy hiểm lắm.”
Thằng bé rụt rè đưa tay ra. Nó sợ. Từ trước giờ có ai dám đưa tay ra giúp đỡ nó? Mà cho dù nó có chìa tay xin giúp đỡ, cũng chẳng có ai chịu đồng ý. Cảm gíac này rất mới với nó, nên nó sợ. Nó lấy hết can đảm, đưa tay ra, đặt lên bàn tay trắng nõn của nàng. Nàng nắm chặt bàn tay lại, có bàn tay thằng bé trong đó, cả hai cùng bước đi.
Mộng Trinh dắt thằng bé đi được khoảng năm phút thì nàng nghe tiếng còi xe từ phía sau, kèm theo giọng Pháp rất sang trọng.
“Chào Mộng Trinh.”
Mộng trinh nghe tiếng gọi thì vui vẻ quay người, đưa mắt nhìn, kèm theo một nụ cười trên môi, nàng nói:
“Đại tướng còn nhớ Mộng Trinh sao?”
Bánh xe ngừng chuyển động, kính xe từ từ hạ xuống, Philip đưa đầu ra, nở một nụ cười của một người đàn ông chững chạc:
“Dĩ nhiên là tôi phải nhớ rồi, làm sao có thể quên được em chứ. Mà em đang đi đâu thế?”
Mộng Trinh hướng ánh mắt vào thằng nhóc đó, nói:
“Tôi tình cờ gặp thằng nhóc này, nó bị chó cắn, nên thương tình tôi đưa nó đến trạm để khám coi sao.”
Philip dường như không chút suy nghĩ, nói ngay:
“Vậy lên xe đi, tôi cho em đi nhờ, với lại có tôi bọn họ sẽ nể mặt hơn.”
Khi lời nói này của ông vừa cất ra thì Andrea Le đang lái xe nói nhỏ:
“Đại tướng, không được đâu. Mộng Trinh thì còn có thể lên, còn thằng nhóc đó trông ghê lắm, kẻo lây bệnh gì cho anh nữa, thế thì không được.”
Mộng Trinh đứng bên ngoài nhưng cũng nghe được những lời nói đó, thì liền cười trừ, từ chối:
“Mộng Trinh rất lấy làm cảm kích lòng tốt của ngài, nhưng tôi thiết nghĩ như vậy không nên...”
Philip liền cắt lời, nói:
“Không sao, cứ lên đi.”
Thằng nhóc nãy giờ không hiểu gì hết, liền lắc lắc cánh tay của nàng, hỏi:
“Chị đang nói gì với ông người Pháp đó vậy?”
Mộng Trinh ngồi xuống cho thấp bằng thằng nhóc đó, hai tay đặt lên vai nó, nói bằng tiếng Việt trôi chảy:
“Không được gọi là ông người Pháp, như vậy không nên.”
“Nhưng em nghe mọi người bảo bọn người Pháp là xấu xa, bọn người Pháp là cướp nước...”
Mộng Trinh lập tức “suỵt” một tiếng, nói nhỏ:
“Không được nói những lời này nữa, nghe chưa. Chú đó sẽ cho chúng ta đi nhờ đến trạm. Em chưa bao giờ được đi xe phải không, hôm nay may mắn rồi đó.”
“Dạ.”
Thằng nhóc cười, hai bên má lộ hai núm đồng tiền sâu. Tuy nó ốm, nó đói và có chút dơ bẩn, nhưng khi nó cười, khuôn mặt bỗng bừng sáng lên lạ lùng. Mộng Trinh đứng dậy, dẫn nó vào xe. ở băng ghế sau, gần cửa là Philip, kế bên là Mộng Trinh, và thằng bế ngồi bìa. Bánh xe chuyển động, Philip ngồi bắt chuyện:
“Ngưỡng mộ em từ những ngày rồi, hôm nay mới có may mắn gặp lại.”
Mộng Trinh cười nhẹ, nói:
“Tôi đã làm gì mà được ngài ngưỡng mộ?”
Philip dừng lại suy nghĩ đôi chút, rồi cười phì, nói:
“Tôi cũng không biết, tôi chỉ cảm thấy em rất đặc biệt. Em không a dua xu nịnh tôi, càng không sợ hãi tôi, em cho tôi những cảm giác thật lạ, nhưng cũng thật tuyệt.”
Bánh xe bỗng ngừng chuyển động, Mộng Trinh nhìn qua khung cửa sổ thì reo lên:
“Đến rồi.”
Mộng Trinh vừa chuẩn bị bước ra thì đã bị Philip nắm tay kéo lại, nói:
“Để tôi đưa em đi.”
Mộng Trinh kinh ngạc, có chút bối rối không quen, ấp úng:
“Nhưng mà...”
Philip bỗng nhoẻn miệng cười, nói:
“Không sao đâu, tôi rảnh.”
“Vậy... làm phiền ngài rồi.”
Thế rồi, Philip dẫn Mộng Trinh cùng đứa bé vào trong. Nó đang ngồi chờ đến lượt khám của mình, còn ông và Mộng Trinh thì chờ bên ngoài. Trong thời gian đó, cả hai đi dạo ngoài vườn hoa trong khuôn viên nhà khám.
Cả hai bước song song, Mộng Trinh thì hai tay nắm lấy quai túi xách phía trước, còn ông thì cho tay vào túi quần, cả hai im lặng đi và đi. Được một lúc sau, Philip bắt đầu mở lời để cắt đi bầu không khí vắng lặng này.
“Tôi chưa từng hỏi em... không biết em có ghét người Pháp chúng tôi không?”
Đây là một câu hỏi tưởng dễ trả lời nhưng thật không bao giờ. Vì người hỏi bây gờ là một người đàn ông Pháp, hơn nữa, lại là một vị tướng, giờ nàng phải trả lời thế nào? “Vâng, tôi ghét người Pháp”, như vậy có phải là một bước bước vào chỗ chết? “Không, tôi yêu người Pháp”, như vậy thì nàng nói như thế nào với dòng máu đang chực trào chảy trong người mình?
Mộng trinh một hồi sau mới cười nhẹ, nói:
“Nếu... tôi bảo có chút bất mãn... thì thế nào?”
Philip cười, nói:
“Thì biết sao chứ? Tôi chỉ hỏi vậy thôi, chứ tôi có ăn thịt em đâu?”
Mộng Trinh thở ra một hơi dài, rồi nhìn lên bầu trời xanh có những đám mây lơ đễnh trôi, nói:
“Có rất nhiều người khốn khổ ngoài kia, như đứa trẻ khi nãy, nó vì tranh với một con chó cái bánh bao rớt dưới đất, bám đầy bụi bẩn, mới bị chó cắn. Cho dù tôi có thế nào, có là một người dần mất đi gốc gác của mình, có nói tiếng Pháp trôi chảy như một người Pháp, nhưng thấy vậy, tôi không thể kiềm lòng.”
Philip nghe vậy nhưng không trả lời, nàng cũng không buồn nói nữa. cả hai quay về sự im lặng ban đầu, đi và cứ đi. Mộng Trinh thì cúi người xuống, dán mắt vào những bước đi của mình. Bỗng nhiên, cánh tay cô bị Philip kéo mạnh về phía ông, kèm theo đó là tiếng nói lớn:
“Coi chừng!”
Tiếng hét cảnh báo vừa tuôn ra thì trước mắt nàng lúc này chính là cảnh tượng một cành cây gần đó rơi xuống ngay chỗ đứng của nàng. Nếu không phải nhờ Philip kéo nàng ra, không biết sẽ như thế nào.
Philip bỗng nhăn mặt, Mộng Trinh liền chú ý đến phần cánh tay ông. Khi cành cây rơi xuống thì không may cắt trúng tay ông, khiến một đường rách da không nặng cũng chẳng nhẹ, máu từ từ chảy ra. Mộng Trinh vẻ mặt đầy nỗi hốt hoảng, nói:
“Máu... Tay ngài chảy máu rồi.”
Philip phớt lờ vết thương đang rỉ máu, nói với giọng như không có gì:
“Không sao, chỉ là vết thương ngoài da thôi.”
Ngay lúc này xuất hiện một sự đối lập rất đáng yêu, một Philip thì không còn toát ra chút gì của một vị tướng, thay vào đó thì như một người đàn ông ngoại quốc cùng cô người yêu đang chau mày nghiêm túc:
“Đâu thể như vậy được. Ngài đi theo tôi.”
Philip ngạc nhiên:
“Đi đâu.”
“Đi rửa vết thương cho ngài chứ thế nào nữa, ngài đại tướng của tôi.”
Nghe những lời nói này, mặc dù có chút gì đó không phải là ngữ khí để nói chuyện với một người chức vị lớn như ông đây, nhưng Philip cảm thấy không quan trọng, chỉ cười nhẹ, rồi cứ để cho Mộng Trinh kéo ông vào trong phòng khám kiểm tra vết thương.
Philip ngồi trên giường, còn Mộng Trinh ngồi kế bên, tự tay dán miếng băng lên tay ông. Cánh tay ông chắc nịt, nhìn kỹ sẽ thấy những vết thương lấm tấm đã làm sẹo. Philip thấy ánh mắt nàng dừng lại ở chúng thì liền giải thích:
“Năm 16 tuổi tôi đi lính...”
Mộng Trinh thở dài, nói:
“Sao ngài lại phải làm vậy...? Ngài đâu nhất thiết phải mạo hiểm vì tôi như vậy?”
Philip nhìn Mộng Trinh còn cặp mắt của một người đàn ông đang độ tuổi mơn mởn, phơi phới những thứ tình cảm mà bao người đàn ông khác đều có, nói:
“Nếu tôi bảo tôi có tình cảm với em thì sao?
Mộng Trinh im lặng, cả người như đứng hình, tất cả mọi hành động của cô cứ như bị đóng băng. Cứ như thể nếu cô y tá không đến bảo rằng thằng bé đã rửa xong vết thương thì không biết Mộng Trinh còn khó xử đến lúc nào. Bắt lấy thời cơ, Mộng Trinh đứng dậy, chào tạm biệt:
“Đại tướng, tôi đi trước đây.”
Trong lòng Philip lúc này có gì đó gọi là nuối tiếc, có gì đó gọi là không muốn, nhưng ông biết làm gì bây giờ. Khuôn mặt ông lộ rõ vẻ thất vọng, nhưng rồi cũng phải mỉm cười, nói:
“Được. Em về cẩn thận.”
Dứt lời, Mộng Trinh dẫn đứa bé ra về. Nhưng đi chưa được quá ba bước chân, Mộng Trinh đã quay mặt lại, nhìn Philip ngồi tại đó. Nàng nở một nụ cười tươi như hoa, nói:
“Cảm ơn anh, Philip.”
Hai hàng mi ông chớp chớp, tựa như không dám tin những lời mình nghe. Ánh mắt ông cứ nhìn vào bóng dáng của một người phụ nữ cứ đi và đi đến xa dần rồi mất dạng. bất giác, một nụ cười nở trên môi ông, không nghiêm nghị, không phải một nụ cười cau có, đó là một nụ cười của tình yêu.
Philip lên xe, Andrea nhìn lên gương chiếu hậu thấy nụ cười là lạ trên môi ông thì không kiềm nổi tính hiếu kỳ, nói:
“Sao thế? Tôi mới thấy Mộng Trinh và thằng nhóc ra về.”
Philip vẫn cứ khuôn mặt phơi phới như vậy khiến Andrea không chịu nổi, phải quay người ra đằng sau đối diện để làm rõ chuyện gì đang xảy ra. Nhưng khi vừa tính mở miệng hỏi, Andrea đã bị chú ý bởi miếng băng trên cánh tay ông. Andrea trông có vẻ như còn lo lắng hơn cả Mộng Trinh, sốt sắng hỏi:
“cánh tay ngài?”
Philip lắc đầu, nói:
“Không gì, nhưng nó đáng lắm.”
Andrea thở dài, rồi quay lên, chẳng buồn nói nữa, cứ thế chạy đi.
Bánh xe lăn bánh, trượt trên những hạt cát.
Màn đêm của một hôm nọ là một đêm không có sao, lặng gió và trăng lờ mờ. Xe của Mộng Trinh vẫn phăng phăng chạy trên đường. Nàng vừa mới xong một sô, giờ đang đường về nhà. Chạy đến một con phố vắng thì xe bỗng có vấn đề, xuống kiểm tra thì biết đã vỡ bánh xe. Mộng Trinh xuống xe, bảo anh lái:
“Ở đây cũng gần nhà, tôi đi bộ về được.”
Anh lái xe xấu hổ, nói:
“Nhưng mà...”
Mộng Trinh nở một nụ cười hiền từ, lấy ra ít tiền, nói:
“Anh cầm lấy mà sửa xe. Tôi đi được. Mai đón tôi sớm là được.”
Anh lái xe cầm tiền mà cảm động, nói:
“Cám ơn cô, cám ơn cô.”
Thế rồi, Mộng Trinh cất bước đi về phía nhà mình. Nhà cô cách đó cũng mười phút đi bộ, đó là một khoảng cách không mấy xa xôi, nhưng chỉ có điều đường thưa vắng. Ánh đèn đường cứ mập mờ bởi những con thiêu thân cứ lao vào. Thiêu thân biết cứ lao đầu như vậy dẫu không có kết cục tốt, nhưng đó là bản năng rồi, là bản năng không bao giờ bỏ được.
“Ấy ấy... không phải đây là Mộng Trinh hay sao?”
Mộng Trinh giật mình quay người, trước mắt cô là hai kẻ An Nam mình mảy dơ bẩn, vẻ mặt tà dâm không chịu được. Cô đã gặp không ít kẻ dâm đãng như thế, nhưng ít ra thằng Pháp còn sạch sẽ. Mộng Trinh lập tức lùi xa bọn chúng, nói trong vẻ phòng thủ:
“Tránh xa tôi ra, tôi la lên đấy!”
Một tên trong đó cười khẩy lên:
“Con đ* này, mày làm gái còn tỏ ra cao sang!”
Tên còn lại cũng tiếp:
“Đúng vậy. Cái hạng như mày chỉ cho lũ Pháp đó thôi chứ gì? Đồ đ*!”
Mộng Trinh hét lên:
“Tránh xa tao ra! Bọn biến thái!”
Một tên nói:
“Ai nghe mày la? Mày chưa ngủ với đàn ông Việt bao giờ hả? Nay tụi tao cho mày thử cảm giác đó.”
Cả hai cười phá lên như hai thằng điên. ừ, bọn chúng điên thật mà. Bọn chúng lao người liên tiếp tới nàng. Tiếng cười hả hê như nông dân được mùa lúa. Nó xé áo nàng, áo Pháp đẹp nhưng mỏng, xé như xé bún tươi. Cái lưỡi bẩn thỉu của hai đứa nó thay phiên lân la trên làn da trắng nõn của nàng, mặc cho tiếng la hét của nàng vang lên trong vô vọng.
Bỗng nhiên, hai đứa hắn ngừng hẳn, đi trước là hai tiếng súng. Hai tên cưỡng hiếp kia nằm bất động, máu từ phía sau đầu bọn chúng tuôn ra ướt tà áo bị xé rách kia. Philip từ phía sau lập tức lôi xác hai tên đó ra, tiến tới ôm lấy Mộng Trinh đang khóc.
“Có tôi đây, em ổn rồi. Không sao đâu!”
Mộng Trinh khóc thảm thương, hai tay ôm lấy tấm lưng cứng rắn của ông, nói trong tiếng nấc:
“Tôi sợ lắm... Tôi sợ lắm...”
Philip hết sức an ủi:
“Bọn chuột nhắt đó chết rồi. Em ổn rồi... Không sao nữa đâu.”
Nói rồi, ông buông nàng ra, lấy từ tỏng mình ra một cái khăn trắng, lau nước bọt trên người nàng, và cả vết máu bẩn thỉu vấy lên cánh tay nàng.
Philip vẻ mặt nghiêm trọng nhìn cô, nói:
“Tôi sẽ không để em bị bất cứ tổn hại nào đâu. Tôi sẽ bảo vệ em.”
Mộng Trinh gục lên vai ông, không nói gì nữa, nhưng thật ra môi nàng đang mấp máy hai chữ “cảm ơn” bằng tiếng Việt. Philip bế cô về nơi cô nên đến. Nhà.
Philip pha cho cô ly trà nóng. Mộng Trinh nhận lấy, húp một ngụm, rồi đặt lên bàn. Cô nhìn ông, hỏi:
“Sao ngài có mặt ngay tại đó?”
Philip trìu mến nhìn cô:
“Là vì cái này.”
Dứt lời, ông lấy ra một hộp quà cỡ trung đưa cho cô. Mộng Trinh có chút ngạc nhiên, liên mở hộp quà ra. Khi tay đã chạm đến được món quà bên trong, khuôn mặt cô càng lộ rõ sự ngạc nhiên:
“Một cái đèn?”
Philip nở một nụ cười nhẹ, nói:
“Nó không phải là ngọn đèn thường, mà là đèn hoa Pháp.”
Mộng Trinh từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác, trố mắt hỏi:
“Đèn hoa Pháp?”
Philip bèn nhấc một cái ghế lại gần giường của cô, nhưng cô ngăn:
“Ngồi lên giường tôi cũng được.”
Nghe vậy, ông ngồi lên giường cô, khoảng cách giữa hai người như gần nhau thêm. Ông ngồi xuống, tay cầm cây đèn, các ngón tay mân mê các họa tiết trên thân, giảng giải:
“Nó là cây đèn tượng trưng cho sự chung thủy, sự chân ái trong tình yêu. Tương truyền rằng ngọn đèn chỉ hết cháy khi cả hai hết yêu nhau, hoặc một trong hai phản bội nhau. Khi cháy, ngọn lửa nhìn như đóa hoa, nên được gọi là đèn hoa Pháp.”
Mộng Trinh cầm lấy cây đèn, săm soi các góc của nó. Rồi cô dừng lại, đưa mắt nhìn ông, hỏi láu:
“Ngài đem món vật tình yêu này tặng tôi?”
Philip nghe câu hỏi xong thì vẻ mặt thay đổi, có chút gì đó gọi là ngượng ngùng – thứ mà chưa ai từng bắt gặp ở vị đại tướng này.
Philip thở dài, nói:
“Nếu đúng thật vậy thì sao?”
Mộng Trinh cười:
“Ngài phải hỏi chính bản thân ngài.”
Philip có vẻ không hiểu, hỏi:
“Phải hỏi chính tôi?”
Mộng Trinh bỗng tiến sát mặt ông, cách nhau chưa chắc năm cen-ti-mét, cười nhẹ, nói:
“Hỏi khi nào ngài mới chịu thắp đèn?”
Philip vẫn có chút nào đó chưa chắc chắn, nói:
“Là sao?”
“Là em đồng ý rồi.”
Đèn hoa Pháp lung linh trên bàn, ngoài trời ánh đèn đường đã lên cao...
Ở góc phố phía Đông, một bà lão ngồi ngân nga những vầng điệu đẹp đẽ không mất tiền, vì đêm tối và đau thương người ta chưa đánh thuế...
“Quand il me prend dans ses bras
Il me parle tout bas,
Je vois la vie en rose.
Il me dit des mots d’amour,
Des mots de tous les jours,
Et ça me fait quelque chose...”
[4]
Gió mang theo thời gian một tháng trôi đi, thỉnh thoảng có mùi xác người, nhưng nước hoa đã át đi bớt Mộng Trinh cũng theo Philip về dinh thự, chỉ là chưa được ông cưới về. Philip cũng đã hứa, sau khi xong việc sẽ về Pháp, khi đó sẽ rước nàng về. Mộng Trinh nghe vậy cũng chỉ im lặng, không nói gì, thỉnh thỏang cười cho qua chuyện.
Philip ngồi trên ghế sofa, người mặc Âu phục, tay cầm tờ báo, miệng phì phèo khói thuốc tẩu. Mộng Trinh từ trong bếp bước ra với một tách cà phê nóng, tiến tới gần ông, nói:
“Philip, anh uống cà phê cho nóng này, đích thân em làm đấy.”
Philip mỉm cười, lập tức nhận lấy, rồi uống một ngụm. Cùng lúc đó, Andrea hối hả bước vào, chuẩn bị nói gì đó thì liền để mắt tới Mộng Trinh kế bên, rồi có vẻ lúng túng. Mộng Trinh lập tức hiểu chuyện, liền nói:
“À... em quên là em có buổi gặp mặt với cô dạy khiêu vũ.”
Philip cười khì, vẻ mặt khó tin, nắm lấy bàn tay bé nhỏ của nàng, hỏi:
“Em học khiêu vũ?”
Mộng Trinh choàng lấy cổ ông từ đằng sau, hôn trộm lên má ông, nói:
“Để cho anh xem chứ ai. Em đi đây.”
Dứt lời, Mộng Trinh bước chân sáo rời đi. Cánh cửa đóng sập, chỉ còn lại không gian cho hai người. Philip uống hết tách cà phê, rồi điềm tĩnh hỏi:
“Sao đấy? Bên Đại Pháp thế nào? Đoàn vận chuyển ra sao?”
Andrea vẻ mặt có chút lo lắng, đáp:
“Đại Pháp vẫn ổn, chỉ là đoàn vận chuyển... tối qua bỗng nhiên chìm.”
Philip vẻ mặt sầm lại, nói:
“Chìm?”
“Đúng vậy, hàng hóa gần như thất thoát hết, hiện bên ông lớn đang điều tra.”
“Có tin tức gì thì báo lại ngay cho tôi.”
Andrea gật đầu, nói:
“Vâng, đại tướng. À...”
“Hả?”
“Anh đưa Mộng Trinh về dinh thự luôn rồi à?”
Philip nghe đến Mộng Trinh thì có vẻ vui lên, nói:
“Ừ, khi nào xong chuyện tôi sẽ cùng em về Pháp sinh sống.”
Andrea thở dài một cái, rồi nói:
“Đại tướng, tôi nói này... Dù sao anh cũng là người quan trọng, không khéo có người...”
Andrea còn chưa kịp nói xong, Philip đã ngắt lời:
“Thì sao chứ? Mộng Trinh không phải người như vậy. Được rồi, cậu đi đi.”
Andrea đành im lặng, gật đầu chào rồi đi. Cánh cửa đóng sầm lại, để lại một mình Philip ngồi trong phòng, mân mê điếu thuốc, máy phát nhạc đĩa than thì hân hoan khi chạy đĩa nhạc La Marseillaise
[5]. Những dòng ca hào hùng bất tận.
“Aux armes, citoyens!
Formez vos bataillons!
Marchons! Marchons!
Qu'un sang impur
Abreuve nos sillons!...”
[6]
Màn đêm buông xuống trên dinh thự giữa lòng Sài Gòn hoa lệ. Ngọn lửa của Đèn hoa vẫn cứ thế mà cháy như thể không ngừng lại được. Hoa văn của đèn dưới ánh lửa hắt lên trên từng những cái bóng đẹp đẽ. Mộng Trinh một thân đồ ngủ nằm trên cánh tay Philip, nói:
“Em chưa bao giờ nghĩ rằng em có thể như thế này... Em còn nhớ những ngày chen chúc trong Xuân tình...”
Philip cười nhẹ một cái, rồi đưa tay vuốt ve cánh tay nhỏ nhắn của nàng, hỏi:
“Thế tại sao ban đầu anh hỏi em có muốn rời khỏi nó không, em lại không đồng ý.”
Mộng Trinh cười khì, rồi ngồi dậy, hai mắt nhìn trực diện vào khuôn mặt ông, nói:
“Đó là vì khi đó em chưa có anh.”
Philip vẻ mặt ngạc nhiên, “hử” một tiếng. Mộng Trinh liền giải đáp:
“Khi đó em bảo rằng một con voi sau khi làm việc rất nhiều năm được trả tự do, nó không chịu là bởi vì nó sợ hãi thế giới bên ngoài. Khỏang thời gian sống trong xiềng xích, trong sự mua vui của bao người, nó đã quên nó là con voi, là một động vật sống trong tự nhiên. Em cũng vậy, em đã quên em vốn là một người bình thường, khi anh ngỏ lời, em sợ hãi, không biết phải đối mặt với xã hội như thế nào. Nhưng bây giờ em mới nhận ra, rằng con voi đó sợ chỉ vì nó phải một mình quay về rừng, còn em thì có anh rồi, nên em không sợ.”
Nói đến đây, bỗng nhiên khóe mắt của Mộng Trinh ươn ướt, một dòng lệ rơi ra. Philip cảm thấy đau lòng, vừa khó hiểu, ngồi dậy đưa tay lau vệt nước mắt đang lăn dài trên bờ má của nàng, hỏi:
“Sao thế em?”
Mộng Trinh vẫn không hết cơn nức nở, bất giác đưa tay chạm vào khuôn mặt của ông, như thể muốn khắc ghi khuôn mặt này, mãi mãi vào trong sâu thẳm, để không bao giờ quên đi được.
Mộng Trinh cười trong cơn nức nở, nói:
“Em chưa từng nghĩ là em sẽ yêu anh đến vậy. Em chưa từng nghĩ... anh sẽ yêu em. Em cũng chưa từng nghĩ, tại sao em lại can đảm đến nỗi có thể yêu một người như anh. Một đại tướng mà người người sợ hãi.”
Philip mỉm cười, thuận người đưa tay đặt lên bàn tay của nàng đang đặt trên mặt mình, nói:
“ừ... Anh cũng không nghĩ có ngày anh lại biết yêu như thế này. Em nói đúng, anh là một đại tướng mà người người sợ hãi, nhưng trước tình yêu, anh cũng là một người đàn ông thôi. Mà một người đàn ông thì họ sẽ yêu.”
Nghe được những lời này, bỗng nhiên Mộng Trinh không kiềm được sự xúc động, khi nãy chỉ nức nở thôi, còn bây giờ đã khóc thành tiếng. Có lẽ Philip là một người hoàn hảo, nhưng không phải không có yếu điểm. Và cũng có lẽ, yếu điểm của Philip cũng như là của bao người đàn ông khác, chính là giọt nước mắt của người phụ nữ. Thấy Mộng Trinh khóc, Philip không khỏi đau lòng tột độ, vội ôm lấy nàng vào lòng, bàn tay thì vuốt ve mái đầu, miệng thì cứ khe khẽ qua tai nàng:
“Được rồi, được rồi, đừng khóc mà. Có anh đây, có anh đây rồi. Anh luôn bên em này, có anh rồi, không sao đâu. Đừng khóc nữa. Em mà khóc là anh sẽ đau lòng lắm, được không, được khóc nữa.”
Mộng Trinh càng ôm chặt lấy ông, dính như keo dán không buông ra được. Philip mỉm cười bất lực, rồi cứ thế cùng nàng nằm xuống lại giường. Ông ôm nàng, nàng cũng không bỏ ông ra, cả hai cứ thế chìm vào giấc ngủ.
Đèn hoa Pháp vẫn sáng như những ngày ban đầu. Dằn vặt, dằn vặt.
Đâu đó một góc phố, nơi ánh sáng của đèn hoa cũng bị nuốt chửng, là một góc tối không bóng người. Thật ra thì vốn có một bà lão nghèo, cất giọng hát những câu hát đẹp đẽ. Nhưng hôm nay bà không hát nữa. Khi nãy bà mới bị đánh chết tại góc phố không bóng người kia. Tại sao bà bị đánh chết? Không ai biết, bà cũng không biết. Mọi người vẫn say giấc nồng dưới bầu trời đầy sao và gió mát.
Khi một tình yêu bị đánh thuế, nó trở nên xấu xí và già cỗi.
Ba tháng sau, Sài Gòn vẫn cứ hoa lệ, màu cờ Pháp phấp phới trên tòa dinh thự, nhưng bạc màu và già cỗi.
Đội quân đang đóng tại Sài Gòn ngày một bị thu nhỏ dần. Mới một tháng trước, một toán quân trên thuyền chở hàng hóa về Pháp lại bị đắm, sau đó lại thêm một toán người bất ngờ bị phục kích tại ngoại ô. Bây giờ không cần phải nói cũng biết bên Pháp lo lắng đến cỡ nào. Bọn người bên Philip cũng sốt sắng không ngừng và bận rộn. Philip cũng bắt đầu đi tìm hiểu, nhưng cũng chẳng thu được gì, mọi thứ diễn ra rất hoàn hảo, tựa như một màn kịch được chuẩn bị kỹ càng, từ phông màn đến diễn viên. Nó giống như soi mình trong gương, một khi soi mình quá nhiều, coi người ta sẽ không còn phân biệt đâu là tôi và tôi trong gương nữa.
Philip ngồi trong phòng, máy phát nhạc đĩa than không hát nữa, một mình trong phòng, vẻ mặt trầm ngâm suy tư, điếu thuốc lào nhàn nhã đến chán chường vì ông chẳng mảy may đụng vào. Cứ thế lâm vào trầm ngâm và trầm ngâm, không dứt được chuỗi cảm giác chết tiệt không lối thoát đó.
Ông nhớ lại những lời nói lúc trước của Andrea về Mộng Trinh, hôm nay nàng cũng chẳng ở dinh thự. Philip không muốn nghĩ tới, nhưng có lẽ tâm trí ông không cho phép điều đó mặc định sai, khiến ông phải suy nghĩ. Có phải ông không biết điều đó? Không, không đâu, ngay từ ban đầu, ông đã cố quên đi một điều rằng nàng ấy là một người phụ nữ Việt. Lớp son phấn và mùi hương nước hoa Pháp vốn chẳng thể nào xua đi mùi huyết quản đang chảy trong cơ thể kia được. Nhưng ông không muốn nghĩ tới, ngay từ giây phút gặp nàng, ông vốn đã gạt bỏ đi hình tượng của một ông tướng. Vì sao ư? Không phải Philip là một người đàn ông không màn danh dự, mà là ông muốn quay về hiện thực rằng ông vốn là một người đàn ông. Và dĩ nhiên, một đại tướng khi đứng trước tình yêu thì cũng chỉ là một người đàn ông, muốn yêu và được yêu như cách những người phàm tục có được hạnh phúc.
Ông ngồi đó, một mình, im lặng. Rồi ông nghe những âm thanh xô bồ phía bên ngoài. Có vẻ người ta đang có gì đó vui vẻ lắm. Nhưng ông đâu còn tâm trí để vui đùa. Ông khẽ cười, nhẹ thôi, tới rồi. Tới rồi.
Cánh cửa mở toang ra, một người lính hớt hải chạy vào, nói trong cơn hổn hển:
“Đại tướng, không xong rồi, đội phòng vệ của ta đã bị đánh sập. Còn Andrea...”
Philip điềm tĩnh, mặt không biến sắc, hỏi:
“Andrea thế nào?”
Vẻ mặt của người lính kia chùng xuống, lắc đầu:
“Anh ấy bị bắn chết khi cố bảo vệ... Đại tướng, chúng tôi cần ngài hạ lệnh.”
Philip dựa vào ghế, vẻ mặt cố gắng gượng nở một nụ cười điềm tĩnh, nói:
“Thay lệnh tôi, rút quân.”
“Vậy... còn ngài?”
Philip nhếch môi cười, nói:
“tôi còn việc, các cậu đi trước đi.”
Người lính nghe vậy cũng không dám hỏi gì nữa, chỉ biết đưa tay làm động tác chào, rồi đi. Philip thở dài, rồi đứng dậy, bước chân đi trong dinh thự. Đã từ bao lâu rồi nhỉ? Ông không nhớ nữa? Từ khi dinh thự này dựng lên giữa lòng Sài Gòn, ông hầu như chưa bao giờ đi hết nó. Nó lớn đến nỗi ông không biết điều đó để làm gì. Rốt cuộc nó để làm gì? Ông vẫn chưa biết. Không ai biết.
Ông bước vào phòng, nơi ông và Mộng Trinh đắm chìm trong tình yêu. Ngọn lửa đèn hoa vẫn cháy bập bùng. Philip cười nhẹ lòng, rồi bước vào, đem cây đèn ra phòng chính. Ông nhìn nó, đây là món quà đầu tiên và có lẽ là cuối cùng ông đã tặng cho người ông yêu nhất. Nhưng tiếc là chủ nhân của nó không có ở đây. ở một nơi nào đó không phải nơi đây.
Tiếng hành quân từ bên ngoài vọng vào, cuối cùng cũng đến rồi. Philip ngồi lại trên ghế, bật lại bản La Marseillaise, tay mân mê những hoa văn trên cây đèn, chờ đợi thứ đang đến.
Cánh cửa mở toang ra, nhưng không thấy bóng người nhanh chóng bước vào. Một lúc lâu sau, bóng dáng của một người quen thuộc xuất hiện. Cánh cửa đóng sầm lại, Mộng Trinh bước tới trong bộ áo dài trắng, trông chẳng còn là người phụ nữ hào hoa dưới ánh đèn Xuân Tình nữa mà chỉ là một người phụ nữ chân chất mùi lúa Việt.
Philip thấy nàng thì chỉ biết mỉm cười, nhưng đó chẳng phải một nụ cười gượng gạo mà lại là niềm vui khi thấy một ai đó quan trọng. Ông nói:
“Anh cứ tưởng em sẽ không bao giờ trở lại đây...”
Mộng Trinh cố gắng giữ một gương mặt không chút cảm xúc, cố gắng trưng ra nụ cười hạnh phúc giả tạo của mình. Nàng ngồi xuống trên ghế sofa, nói:
“Em vẫn còn một câu chuyện muốn kể cho anh nghe.”
“Em kể đi.”
Mộng Trinh rít một hơi thở dài, cất giọng nói ngọt ngào của mình thành những dòng chuyện:
“Ngày xưa có một cô gái, sinh ra không có cha mẹ. Cô bị mọi người coi thường và luôn bị đuổi đánh. Rồi một ngày đó, cô gặp một gia đình nọ, họ không giàu có, cũng không dư giả gì, nhưng họ lại sẵn sàng mở rộng vòng tay họ nhận nuôi cô bé...”
Philip hỏi:
“Rồi sau đó?”
Hai mắt nàng mở ra cái nhìn xa xăm, chẳng ai biết nàng đang cảm nhận thứ gì, chính bản thân nàng cũng muốn biết mình đang nhìn cái gì, nhưng nó có quan trọng không? Không quan trọng nữa rồi. Mộng Trinh tiếp tục câu chuyện của mình:
“Rồi một đám người ngoại quốc đến xâm chiếm vùng đất của họ. Gia đình ba người vốn hạnh phúc của cô bé bỗng chốc tan tành. Cô trốn trong tủ áo, nhìn cha mẹ mình bị bắn nhiều phát vào ngực nhưng bản thân không làm gì được. Cô bé nhận ra rằng mình phải mạnh mẽ, mình phải trả thù.”
Philip bỗng nhiên đứng dậy, rời khỏi ghế của mình, bước đến ngồi bên nàng, hỏi:
“và đó là lý do em tiếp cận anh?”
Mộng Trinh hai mắt bỗng nhiên rưng rưng, nhưng ánh nhìn vẫn dừng ở một nơi xa xăm. Nàng nói:
“Em có thể tựa vào vai anh không?”
“Em luôn có thể mà.”
Nàng tựa đầu lên vai Philip, rồi tiếp tục kể câu chuyện:
“Rồi cô bé đó tình nguyện làm tình báo cho quân đội. Cô bé phải chịu khổ trong một tòa nhà mà ở đó người phụ nữ như một thứ đồ chơi cho những người đàn ông giàu có. Rồi một ngày kia, cô bé cũng gặp được một người mà nó có thể trả thù. Nhưng rồi, cô bé lại nhận ra, nó lỡ yêu ông ấy mất rồi.”
Một giọt nước mắt rơi lên vai áo rồi thấm lên da ông, Philip cảm nhận được điều đó. Mộng Trinh lại nói tiếp:
“Đã có những khoảng thời gian cô bé rất hạnh phúc bên cạnh ông ấy. Nhưng mỗi đêm khi cô ngủ, dòng máu trong người nó lại sôi lên sùng sục. Đôi lúc, cô bé mong mình chưa từng được sinh ra, nếu như vậy thì tốt quá. Cô sẽ không phải đau khổ rồi thù hận, để rồi yêu nhưng không thể yêu. Cô bé yêu ông ấy rất nhiều, nhưng cô cũng yêu quê hương mình...”
Mộng Trinh ngồi dậy, mặt đối mặt với Philip. Khuôn mặt này đã khiến nàng yêu đến mức suýt chút nữa nàng cứ nghĩ mình là một phụ nữ Pháp. Lúc này nàng không thể nào ngăn nước mắt mình rơi nữa. Nàng nói trong cơn nức nở:
“tại sao chứ? Tại sao anh không đề phòng em? Tại sao chứ? Anh là đại tướng cơ mà?”
Philip ôm lấy nàng vào lòng, để mặc cho những chữ “tại sao” cứ vang lên bên tai mình, và những dòng nước mắt làm ướt đẫm áo. Ông ôm chặt nàng, nói:
“Không phải anh nói rồi sao? Trước mặt bọn họ, anh là đại tướng, nhưng trước em, trước tình yêu, anh cũng chỉ là một thằng đàn ông thôi.”
Mộng Trinh vẻ mặt thất thần, ôm lấy cơ thể ông, nói:
“Nếu như... chúng ta chỉ là những người bình thường... như vậy tốt biết bao.”
Cả hai vẫn chìm đắm trong những giọt tình yêu cuối cùng. Bên ngoài có vẻ càng ngày náo nhiệt, những âm thanh bên ngoài cứ vọng vào không ngừng:
“Đốt dinh thự đi! Thiêu rụi nó đi!”
Philip lập tức đẩy Mộng Trinh ra, nói:
“Bọn họ sắp đốt nơi đây rồi, em mau đi đi.”
Mộng Trinh cười nhạt, lắc đầu, vẫn cứ bám lấy ông. Nàng nói:
“Khi em bước ra căn phòng này, em còn có gì? Nhưng khi em ở đây, em biết rằng đến cuối, em vẫn có thể ôm một ai đó suốt đời mình.”
“Nhưng em cũng sẽ chết...”
“Ai rồi mà không chết. Nhưng em khác họ, khi em chết em có anh bên cạnh.”
Đàn ông có rơi nước mắt không? Có chứ, tại sao không? Nhưng khi họ rơi nước mắt, đó là khi điều gì đó đã chạm đến tận cùng của trái tim họ. Philip ôm lấy Mộng Trinh mà không nhận ra rằng, có thứ nước gì đó rơi ra từ khóe mi mình. Nhưng nó còn quan trọng nữa không?
Còn quan trọng nữa không...?
Mùi khói bốc lên, nhưng ngọn lửa đang ôm ấp cả tòa dinh thự. Ngọn cờ Pháp phấp phới trước gió trong ngọn lửa đỏ hồng.
Mộng Trinh ngồi dậy, nhoẻn miệng cười với Philip, nói:
“Khiêu vũ với em đi.”
Dứt lời, Mộng Trinh đứng dậy, kéo Philip ra giữa phòng, nói:
“Cuối cùng cũng có dịp để em khiêu vũ với anh rồi.”
Nói rồi, Mộng trinh lấy tay ông đặt vào eo mình, tay còn lại nắm lấy tay mình. Bàn tay còn lại của nàng thì đặt lên vai ông. Cả hai nhún từng bước chân theo nhịp bản nhạc đang chạy. Tiếng tí tách cháy của ngọn lửa bên ngoài như đang reo vui cho họ. Trong dinh thự đang cháy, có hai người đang khiêu vũ.
Mộng Trinh khẽ cất lời:
“Chúng ta không thể quay về mùa hè ấy nữa rồi.”
Mùa hè ấy là mùa hè nào? Hay đó chỉ là khoảng thời gian vô tận do chính nàng tạo ra để trốn tránh thực tại? Nhưng dù sao thì, nó cũng không còn quan trọng nữa rồi.
Philip mỉm cười thực sự hạnh phúc nhìn nàng, miệng cất ra những lời còn chưa chuẩn bằng tiếng Việt, trước tiếng tí tách của những ngọn lửa bập bùng pha trộn với giai điệu bản quốc ca Pháp:
“Anh... êu... eng... nhều... lám.”
Mộng Trinh cười, một lúc sau, nàng cũng thốt ra những câu chữ bằng tiếng mẹ đẻ của mình mà lúc trước nàng cho rằng nó sến và tự dặn không bao giờ nói ra một lần nào nữa. Nhưng ai biết được, tình yêu luôn là thứ khiến người ta quên đi những dự định ban đầu. Và dù sao đi nữa, nó rất quyến rũ.
“Em cũng yêu anh... rất nhiều.”
Họ yêu nhau rồi, yêu một cách mà cả hai không hiểu rõ thế nào là yêu, và kể cả yêu khi nào, họ cũng không biết. Nhưng họ tự hỏi, rằng biết những điều đó có quan trọng không, chắc chắn là không rồi, vì thứ quan trọng nhất, vẫn là thứ tình yêu mà họ nguyện chết cùng nhau, sống cùng nhau, và đi cùng nhau. Tình yêu khiến cho con người ta sẵn sàng khiêu vũ dưới ngọn lửa cháy bùng, dưới cái máy hát đã bị lửa nuốt trọn. Tình yêu khiến cho ngọn lửa của đèn hoa cháy bừng. Philip từng kể rằng ngọn lửa đèn hoa chính là thứ minh chứng cho tình yêu, nhưng chẳng phải tình yêu được minh chứng bởi chính họ hay sao? Chẳng ai để ý đến ngọn lửa ấy nữa, vì dù sao thì, nó cũng không còn quan trọng nữa rồi.
“Đâu ai nhận ra mình yêu cho đến khi họ làm những điều sai trái, phải không anh?”
--Hết--
[1] Xuân Tình.
[2] Một kiệt tác.
[3] Áo ngực của phụ nữ.
[4] Lời bài hát La vie en rose
[5] Quốc ca của Pháp
[6] Lời bài hát của bản Quốc ca Pháp
Link bài dự thi:
https://diendan.hocmai.vn/threads/c...t-cay-but-tre-2019.762700/page-2#post-3810925