G
_gd...clgt_
Chap 78
- Ông nội và ba mẹ tôi đâu? – Lâm Duy bước xuống lầu, nhìn quanh.
- Đi cả rồi. – Nó nhún vai rồi quàng cái tạp dề vào người.
- Vậy tối nay chỉ có cô và tôi ở nhà sao? – Lâm Duy nhíu mày nhìn nó.
- Tôi có ăn thịt anh đâu mà sợ dữ vậy? – Nó lè lưỡi, trêu.
- Ai bảo tôi sợ cơ chứ? – Lâm Duy giãy nảy rồi bật ti vi lên cho không khí sinh động.
- Mặt anh tái xanh kia kìa. – Nó cười tinh nghịch rồi vùi vào đống đồ ăn.
“Mình thế à? – Lâm Duy nghĩ thầm rồi vuốt mặt – Mình với cô ta ở nhà? Làm gì? Làm gì đây?”
- Ah. Toi rồi!!!! – Nó hét lên.
- Cái gì toi? – Cậu nghe thấy tiếng hét tá hỏa của nó liền chạy vào bếp.
- Híc! Mẹ anh dặn đi ra siêu thị mua thức ăn mà tôi quên mất. – Nó cười trừ, đồng thời mở cánh cửa tủ lạnh ra.
- Đồ đãng trí. – Cậu cốc đầu nó.
- Đi ăn nhà hàng nha? – Nó chộp lấy cớ, hai mắt long lanh.
- Cô trả tiền. – Cậu đáp hững hờ.
- Không. Sao lại thế chứ? Anh giàu hơn tôi mà. Sao lại bắt nạt sức lao động của người khác như vậy? – Nó giãy nảy.
- Vậy thì ngoan ngoãn ở nhà. Không đi đâu cả. – Lâm Duy vừa nói vừa xoay xoay chìa khóa trên tay, mặt hiện lên dòng chữ: “Tôi khóa cửa rồi. Cô đừng mong đi ăn lẻn một mình.”
Nó chỉ muốn nhào tới cào cấu xé cậu nhưng hình ảnh của những dĩa thức ăn cứ hiện lên khiến nó không thể nào có hành động “vùng lên kháng chiến” được.
- Thôi được rồi. Tôi trả tiền. – Nó hạ giọng.
Lâm Duy cười thầm trong bụng. Vui vẻ kéo tuột nó ra ngoài.
- Đây là nơi sẽ ăn à? – Nó ngước nhìn tòa nhà sang trọng sừng sững trước mắt.
- Vào thôi. – Cậu lôi nó vào.
“Tiền của tôi? Ôi tiền của tôi không phải chỉ để phục vụ anh một bữa ăn chứ?”
Sau khi gọi món, cậu quay lại nhìn nó, mắt ánh lên tia cười.
- Anh muốn chơi tôi sao? – Nó lườm cậu.
- Tùy cô nghĩ sao cũng được. Ăn đi. – Cậu nhếch mép.
Tức như thế thì làm sao nuốt trôi được cơ chứ. Thức ăn mà cứ như đá vậy, nó cắn, nó nghiến đủ kiểu.
Nhưng rồi cơ mặt nó giãn ra, nó nhập cuộc ăn uống một cách ngon lành.
Lâm Duy sững sờ nhìn nó, tự hỏi nó sao mà có thể ăn ngon lành như vậy? Không tức nữa hay sao?
Sau một hồi, thức ăn trên bàn vơi đi phân nửa. Nó chìa tay trước mặt cậu:
- Đưa đây.
- Đưa gì? – Cậu tròn mắt nhìn nó.
- Tiền. – Nó nghiêng đầu.
- Chẳng phải cô trả tiền sao? – Lâm Duy nhếch mép nhắc lại nỗi đau của nó, những tưởng nó sẽ xụ mặt buồn buồn nhưng không ngờ nó cười còn lớn hơn.
- Ừ thì anh phải đưa tiền tôi mới trả được chứ. Tôi bảo tôi trả tiền chứ có bảo tôi chi tiền đâu? – Nó nhún vai.
Biết mình bị lừa, cậu cứng họng chẳng nói nổi nên lời. Lát sau, Lâm Duy ơ thờ nhìn nó, đáp gọn:
- Tôi quên mang đi rồi.
- Sao? – Nó nhổm người về phía trước. – Anh đùa à?
- Nhìn tôi giống đùa lắm sao? – Cậu đưa mắt nhìn quanh, ra vẻ sợ hãi.
- Vậy giờ... – Nó hốt hoảng. Tiền nó cũng không đủ trả. Híc! Đúng là gậy ông đập lưng ông mà.
- Tôi hô một hai ba, cả hai cùng chạy nha? – Lâm Duy thì thầm.
- Như thế là... phạm pháp. – Nó sợ hãi.
- Vậy thì tôi chạy một mình, cô muốn đi hay ở thì tùy. – Cậu khoanh tay, dựa đầu vào ghế.
Nó cắn răng suy nghĩ. Đi hay ở? Ở lại chưa biết chừng họ sẽ đưa nó đến đồn cảnh sát.
- Vậy thì... ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách. – Nó đáp chắc nịch.
Lâm Duy nhếch mép cười rồi đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
Cậu chạy đến cạnh nó, nắm tay nó và... chạy.
Nó chỉ sợ bị phát hiện và kéo lại, người ta sẽ đuổi theo nên cố chạy thật nhanh. Vì sợ nên nó cũng chẳng mảy may để ý rằng chẳng có ai gọi bọn nó lại, thậm chí đi ngang qua quầy tiếp tân, những người đó vẫn cúi đầu chào rất lịch thiệp.
- Phù.... Cầu chúa đừng trách tội. Con bị ép buộc. – Nó lẩm bẩm.
Lâm Duy khẽ cười rồi thở dốc.
- Không ngờ người như anh cũng có ngày phải...trốn chạy thế này. – Nó nháy mắt đầy tinh nghịch.
- Vì ai chứ? Chẳng phải tại cô không mang tiền sao?
- Không phải không mang tiền mà là không mang đủ tiền. – Nó cãi.
- Ừ thì không mang đủ tiền.
Lâm Duy cười. Không hiểu sao lúc nào ở cạnh nó, cậu đều có thể cười, có thể nói, có thể làm những việc mà chỉ có trong suy nghĩ. Không hiểu vì sao ở cạnh nó, luôn có cảm giác cuộc sống không chỉ có mình cậu đang sống. Và không hiểu sao nhìn nó cười, cậu cảm thấy mãn nguyện.
~oOo~
- Số điện thoại đó là của ai vậy? – Thiên Minh không quay đầu lại, hỏi tên đàn em bằng một chất giọng lạnh băng.
- Thưa, một nữ sinh lớp 11A3 ạ.
Sau khi nắm một vài thông tin thiết yếu của “nhân vật nữ” kia, thủ lĩnh FM hội tiến những bước chân lẫy lừng về phía lớp học với cái bảng tên là “11A3”
Lại là cái giọng của nhỏ lớp trưởng:
- Đồng bào ta ơi! Thủ lĩnh FM hội, anh Thiên Minh đang thẳng hướng lớp ta mà tiến kìa.
Nó thoáng sững sờ.
Sao Thiên Minh lại đến lớp nó. Lần đầu tiên cậu vào lớp nó, một nữ sinh trong lớp bị đánh đến thê thảm. Nữ sinh đó là nó nên nó nhớ rõ hơn ai hết. Lần này là ai?
Những bước chân chỉ có thể cảm nhận và đo đếm bằng nỗi sợ hãi đang dần tiến lại. Bầu trời bỗng dưng tối khịt trong trí tưởng tượng phong phú của nó.
Thiên Minh đứng hiên ngang trước cửa lớp.
- Ai là... – Hắn cất giọng. Tim nó như rớt ra ngoài.
- Tiểu Tiên?
Cái tên “nhân vật nữ” được cất lên đầy dõng dạc.
Là Tiểu Tiên sao? Hình như cô bạn cũng có góp phần vào vụ xích mích giữa nó và Thiên Kỳ? Liệu có phải là vì trả thù? Nhưng tại sao?
- Anh gọi em? – Tiểu Tiên đứng lên. Cô bạn không hề tỏ ra sợ hãi mặc dù khuôn mặt tái xanh.
- Tôi muốn gặp cô. Ra sân sau trường và...đi một mình.
Nó định đứng lên phản bác nhưng chưa kịp làm gì thì Tiểu Tiên đã rời khỏi chỗ, bước theo Thiên Minh.
- Ai đi theo thì cứ việc nhưng nhớ ôm theo cặp sách và cuốn xéo khỏi đây ngay sau đó. – Một lời nói đầy chất đe dọa kìm nén tất cả mọi nỗi tò mò.
Nó nhìn theo đầy lo lắng nhưng không hiểu sao lại cảm thấy yên tâm.
Sân sau trường vắng lặng càng làm tăng thêm nỗi sợ hãi trong lòng cô gái nhỏ. Dường như cô đã lờ mờ đoán ra được điều gì đang chờ đợi mình ở phía trước.
Nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, cô gái khẽ cười như để chắp thêm một chút niềm tin và hy vọng cho mình.
- Cô biết tôi gọi cô để làm gì chứ? – Thiên Minh hỏi.
- Có thể. – Tiểu Tiên nhún vai – Anh muốn “giải quyết” vụ của Lam Bình?
- Cô muốn bao nhiêu?
- Ý anh là gì? – Cô khẽ nhướn đôi chân mày màu nâu hạt dẻ.
- Chính cô đã nhắn tin cho tôi, chỉ cho tôi biết nơi Lam Bình bị giam cơ mà.
Tiểu Tiên khẽ À lên một tiếng rồi khẽ nhếch mép cười. Hóa ra chàng trai này vẫn chưa biết gì về việc chính cô cũng là một tay trong vụ đó.
- Tôi không cần tiền của anh hay nói trắng ra tôi làm vậy chỉ là bị lương tâm vò xé thôi vì thực sự chính tôi là người đã dụ bạn ấy vào tròng. Anh hiểu chứ? – Cô nàng tự tin đáp lại.
Một thoáng ngạc nhiên chạy rượt qua khuôn mặt của chàng trai đối diện. Hắn ta nhíu mày:
- Thật chứ?
- Anh nghĩ tôi ngu đến mức nói dối chuyện đó để bị đánh hả? – Nỗi sợ hãi lại ùa lấy trái tim nhỏ. Cô khẽ rùng mình và bước lùi.
Tất cả những hành động đó đều không thể qua khỏi mắt hắn. Chỉ nhìn cô gái với vẻ mặt cảm thương rồi lại nở nụ cười nửa miệng:
- Cô nói cũng đúng nhưng...tôi sẽ không đánh cô. Đi đi và đừng để tôi nhìn thấy cô lần thứ hai.
Nói rồi, hắn bỏ đi để lại cô với nụ cười thật ấm lòng. Thế là cô nàng có thể bình an được rồi... Thần chết đã bỏ qua cô.
- Ông nội và ba mẹ tôi đâu? – Lâm Duy bước xuống lầu, nhìn quanh.
- Đi cả rồi. – Nó nhún vai rồi quàng cái tạp dề vào người.
- Vậy tối nay chỉ có cô và tôi ở nhà sao? – Lâm Duy nhíu mày nhìn nó.
- Tôi có ăn thịt anh đâu mà sợ dữ vậy? – Nó lè lưỡi, trêu.
- Ai bảo tôi sợ cơ chứ? – Lâm Duy giãy nảy rồi bật ti vi lên cho không khí sinh động.
- Mặt anh tái xanh kia kìa. – Nó cười tinh nghịch rồi vùi vào đống đồ ăn.
“Mình thế à? – Lâm Duy nghĩ thầm rồi vuốt mặt – Mình với cô ta ở nhà? Làm gì? Làm gì đây?”
- Ah. Toi rồi!!!! – Nó hét lên.
- Cái gì toi? – Cậu nghe thấy tiếng hét tá hỏa của nó liền chạy vào bếp.
- Híc! Mẹ anh dặn đi ra siêu thị mua thức ăn mà tôi quên mất. – Nó cười trừ, đồng thời mở cánh cửa tủ lạnh ra.
- Đồ đãng trí. – Cậu cốc đầu nó.
- Đi ăn nhà hàng nha? – Nó chộp lấy cớ, hai mắt long lanh.
- Cô trả tiền. – Cậu đáp hững hờ.
- Không. Sao lại thế chứ? Anh giàu hơn tôi mà. Sao lại bắt nạt sức lao động của người khác như vậy? – Nó giãy nảy.
- Vậy thì ngoan ngoãn ở nhà. Không đi đâu cả. – Lâm Duy vừa nói vừa xoay xoay chìa khóa trên tay, mặt hiện lên dòng chữ: “Tôi khóa cửa rồi. Cô đừng mong đi ăn lẻn một mình.”
Nó chỉ muốn nhào tới cào cấu xé cậu nhưng hình ảnh của những dĩa thức ăn cứ hiện lên khiến nó không thể nào có hành động “vùng lên kháng chiến” được.
- Thôi được rồi. Tôi trả tiền. – Nó hạ giọng.
Lâm Duy cười thầm trong bụng. Vui vẻ kéo tuột nó ra ngoài.
- Đây là nơi sẽ ăn à? – Nó ngước nhìn tòa nhà sang trọng sừng sững trước mắt.
- Vào thôi. – Cậu lôi nó vào.
“Tiền của tôi? Ôi tiền của tôi không phải chỉ để phục vụ anh một bữa ăn chứ?”
Sau khi gọi món, cậu quay lại nhìn nó, mắt ánh lên tia cười.
- Anh muốn chơi tôi sao? – Nó lườm cậu.
- Tùy cô nghĩ sao cũng được. Ăn đi. – Cậu nhếch mép.
Tức như thế thì làm sao nuốt trôi được cơ chứ. Thức ăn mà cứ như đá vậy, nó cắn, nó nghiến đủ kiểu.
Nhưng rồi cơ mặt nó giãn ra, nó nhập cuộc ăn uống một cách ngon lành.
Lâm Duy sững sờ nhìn nó, tự hỏi nó sao mà có thể ăn ngon lành như vậy? Không tức nữa hay sao?
Sau một hồi, thức ăn trên bàn vơi đi phân nửa. Nó chìa tay trước mặt cậu:
- Đưa đây.
- Đưa gì? – Cậu tròn mắt nhìn nó.
- Tiền. – Nó nghiêng đầu.
- Chẳng phải cô trả tiền sao? – Lâm Duy nhếch mép nhắc lại nỗi đau của nó, những tưởng nó sẽ xụ mặt buồn buồn nhưng không ngờ nó cười còn lớn hơn.
- Ừ thì anh phải đưa tiền tôi mới trả được chứ. Tôi bảo tôi trả tiền chứ có bảo tôi chi tiền đâu? – Nó nhún vai.
Biết mình bị lừa, cậu cứng họng chẳng nói nổi nên lời. Lát sau, Lâm Duy ơ thờ nhìn nó, đáp gọn:
- Tôi quên mang đi rồi.
- Sao? – Nó nhổm người về phía trước. – Anh đùa à?
- Nhìn tôi giống đùa lắm sao? – Cậu đưa mắt nhìn quanh, ra vẻ sợ hãi.
- Vậy giờ... – Nó hốt hoảng. Tiền nó cũng không đủ trả. Híc! Đúng là gậy ông đập lưng ông mà.
- Tôi hô một hai ba, cả hai cùng chạy nha? – Lâm Duy thì thầm.
- Như thế là... phạm pháp. – Nó sợ hãi.
- Vậy thì tôi chạy một mình, cô muốn đi hay ở thì tùy. – Cậu khoanh tay, dựa đầu vào ghế.
Nó cắn răng suy nghĩ. Đi hay ở? Ở lại chưa biết chừng họ sẽ đưa nó đến đồn cảnh sát.
- Vậy thì... ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách. – Nó đáp chắc nịch.
Lâm Duy nhếch mép cười rồi đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
Cậu chạy đến cạnh nó, nắm tay nó và... chạy.
Nó chỉ sợ bị phát hiện và kéo lại, người ta sẽ đuổi theo nên cố chạy thật nhanh. Vì sợ nên nó cũng chẳng mảy may để ý rằng chẳng có ai gọi bọn nó lại, thậm chí đi ngang qua quầy tiếp tân, những người đó vẫn cúi đầu chào rất lịch thiệp.
- Phù.... Cầu chúa đừng trách tội. Con bị ép buộc. – Nó lẩm bẩm.
Lâm Duy khẽ cười rồi thở dốc.
- Không ngờ người như anh cũng có ngày phải...trốn chạy thế này. – Nó nháy mắt đầy tinh nghịch.
- Vì ai chứ? Chẳng phải tại cô không mang tiền sao?
- Không phải không mang tiền mà là không mang đủ tiền. – Nó cãi.
- Ừ thì không mang đủ tiền.
Lâm Duy cười. Không hiểu sao lúc nào ở cạnh nó, cậu đều có thể cười, có thể nói, có thể làm những việc mà chỉ có trong suy nghĩ. Không hiểu vì sao ở cạnh nó, luôn có cảm giác cuộc sống không chỉ có mình cậu đang sống. Và không hiểu sao nhìn nó cười, cậu cảm thấy mãn nguyện.
~oOo~
- Số điện thoại đó là của ai vậy? – Thiên Minh không quay đầu lại, hỏi tên đàn em bằng một chất giọng lạnh băng.
- Thưa, một nữ sinh lớp 11A3 ạ.
Sau khi nắm một vài thông tin thiết yếu của “nhân vật nữ” kia, thủ lĩnh FM hội tiến những bước chân lẫy lừng về phía lớp học với cái bảng tên là “11A3”
Lại là cái giọng của nhỏ lớp trưởng:
- Đồng bào ta ơi! Thủ lĩnh FM hội, anh Thiên Minh đang thẳng hướng lớp ta mà tiến kìa.
Nó thoáng sững sờ.
Sao Thiên Minh lại đến lớp nó. Lần đầu tiên cậu vào lớp nó, một nữ sinh trong lớp bị đánh đến thê thảm. Nữ sinh đó là nó nên nó nhớ rõ hơn ai hết. Lần này là ai?
Những bước chân chỉ có thể cảm nhận và đo đếm bằng nỗi sợ hãi đang dần tiến lại. Bầu trời bỗng dưng tối khịt trong trí tưởng tượng phong phú của nó.
Thiên Minh đứng hiên ngang trước cửa lớp.
- Ai là... – Hắn cất giọng. Tim nó như rớt ra ngoài.
- Tiểu Tiên?
Cái tên “nhân vật nữ” được cất lên đầy dõng dạc.
Là Tiểu Tiên sao? Hình như cô bạn cũng có góp phần vào vụ xích mích giữa nó và Thiên Kỳ? Liệu có phải là vì trả thù? Nhưng tại sao?
- Anh gọi em? – Tiểu Tiên đứng lên. Cô bạn không hề tỏ ra sợ hãi mặc dù khuôn mặt tái xanh.
- Tôi muốn gặp cô. Ra sân sau trường và...đi một mình.
Nó định đứng lên phản bác nhưng chưa kịp làm gì thì Tiểu Tiên đã rời khỏi chỗ, bước theo Thiên Minh.
- Ai đi theo thì cứ việc nhưng nhớ ôm theo cặp sách và cuốn xéo khỏi đây ngay sau đó. – Một lời nói đầy chất đe dọa kìm nén tất cả mọi nỗi tò mò.
Nó nhìn theo đầy lo lắng nhưng không hiểu sao lại cảm thấy yên tâm.
Sân sau trường vắng lặng càng làm tăng thêm nỗi sợ hãi trong lòng cô gái nhỏ. Dường như cô đã lờ mờ đoán ra được điều gì đang chờ đợi mình ở phía trước.
Nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, cô gái khẽ cười như để chắp thêm một chút niềm tin và hy vọng cho mình.
- Cô biết tôi gọi cô để làm gì chứ? – Thiên Minh hỏi.
- Có thể. – Tiểu Tiên nhún vai – Anh muốn “giải quyết” vụ của Lam Bình?
- Cô muốn bao nhiêu?
- Ý anh là gì? – Cô khẽ nhướn đôi chân mày màu nâu hạt dẻ.
- Chính cô đã nhắn tin cho tôi, chỉ cho tôi biết nơi Lam Bình bị giam cơ mà.
Tiểu Tiên khẽ À lên một tiếng rồi khẽ nhếch mép cười. Hóa ra chàng trai này vẫn chưa biết gì về việc chính cô cũng là một tay trong vụ đó.
- Tôi không cần tiền của anh hay nói trắng ra tôi làm vậy chỉ là bị lương tâm vò xé thôi vì thực sự chính tôi là người đã dụ bạn ấy vào tròng. Anh hiểu chứ? – Cô nàng tự tin đáp lại.
Một thoáng ngạc nhiên chạy rượt qua khuôn mặt của chàng trai đối diện. Hắn ta nhíu mày:
- Thật chứ?
- Anh nghĩ tôi ngu đến mức nói dối chuyện đó để bị đánh hả? – Nỗi sợ hãi lại ùa lấy trái tim nhỏ. Cô khẽ rùng mình và bước lùi.
Tất cả những hành động đó đều không thể qua khỏi mắt hắn. Chỉ nhìn cô gái với vẻ mặt cảm thương rồi lại nở nụ cười nửa miệng:
- Cô nói cũng đúng nhưng...tôi sẽ không đánh cô. Đi đi và đừng để tôi nhìn thấy cô lần thứ hai.
Nói rồi, hắn bỏ đi để lại cô với nụ cười thật ấm lòng. Thế là cô nàng có thể bình an được rồi... Thần chết đã bỏ qua cô.