[ Club ] Thế giới ảo tưởng

B

bin_iuem

thẻ đỏ hay thẻ vàng
bin bị 2 lần
1 thẻ vàng, 1 thẻ đỏ
nhưng may mắn là ko phải admin mà là mod
 
M

mr_cross_fire

ko thấy có cái thẻ gì hết chỉ cảnh cáo thui chữ đâu bít
@@~~.................
mà nếu nhiều bị lock nick ak ~~??
 
M

mr_cross_fire

no no mới zô có mấy tuần
toàn cấp 5 6 thì lock cũng ko tiếc lắm =))
bỏe còn chả hết huống chi lock @@~~
nhưng cũng hơi sợ hihi..............
bye bye đi ăn kơm đây !
gút bay si you gên ^^
 
B

bin_iuem

spam có nghĩa là trong 1 pic
có 1 chủ đề nhất định
mà mình nói sai chủ đề
gọi là spam
 
V

valyn_khanh_hoa

Haizzzzzzzzzzzzzzzzzzzzz

sao không có ai onl thế nhở:-?:-?

________________________________________:(
 
L

lolem_theki_xxi

Lâu rồi mình không vô pic , sao nhóm mình lại thê thảm thế này .
Người quản lí đâu hết rồi .
@bin : Đề nghị anh chấn chỉnh lại nhóm tí đi
Quản lí - quản lí ********************************************************??????
P/s :
Moij người có ai sưu tầm được ảnh ma ghê ghê một tí post lên đi .
à , nghe tớ kể ,3hôm trước ở trường tớ có đứa gặp ma .
Chuyện là nhửthế này .
Ở bên sau trường tớ có một khu rừng keo ( tự trồng ) < nhỏ thôi mà >
Có lời đồn 2 năm trước có một cô nữ sinh thắt cổ tự tử ở đó .
Lúc khoảng 3h20 ,trống tiết . 4 đứa con trai lớp tớ rủ nhau vô rừng keo chơi .
Nhưng sau đó khi hết tiết vô lớp thì ......... 4 đứa đó chưa thấy ai về .
Khoảng 7' sau khi vào lớp thì có mỗi 3 đứa hớt hãi chạy vô , bọn nó bảo tìm không thấy thằng kia đâu cả .
Trong lúc đi tìm thấy một cái đầu người nằm trên đất .
Sợ quá 3 chân 4 cẳng chạy về đây .
Thế là toàn trường huy động tìm học sinh .
Luc' 4h2' thì tìm thấy thằng đó đang ngất ở trong khu vườn keo đó .
Đến lúc tỉnh dậy nó kể như thế nào thì tớ chưa được rõ vì 2 ngày nay tớ ốm nằm nhà , 0 nắm bắt được tin tức , hihi
 
Last edited by a moderator:
0

01636651497

Lâu rồi mình không vô pic , sao nhóm mình lại thê thảm thế này .
Người quản lí đâu hết rồi .
@bin : Đề nghị anh chấn chỉnh lại nhóm tí đi
Quản lí - quản lí ********************************************************??????
P/s :
Moij người có ai sưu tầm được ảnh ma ghê ghê một tí post lên đi .
à , nghe tớ kể ,3hôm trước ở trường tớ có đứa gặp ma .
Chuyện là nhửthế này .
Ở bên sau trường tớ có một khu rừng keo ( tự trồng ) < nhỏ thôi mà >
Có lời đồn 2 năm trước có một cô nữ sinh thắt cổ tự tử ở đó .
Lúc khoảng 3h20 ,trống tiết . 4 đứa con trai lớp tớ rủ nhau vô rừng keo chơi .
Nhưng sau đó khi hết tiết vô lớp thì ......... 4 đứa đó chưa thấy ai về .
Khoảng 7' sau khi vào lớp thì có mỗi 3 đứa hớt hãi chạy vô , bọn nó bảo tìm không thấy thằng kia đâu cả .
Trong lúc đi tìm thấy một cái đầu người nằm trên đất .
Sợ quá 3 chân 4 cẳng chạy về đây .
Thế là toàn trường huy động tìm học sinh .
Luc' 4h2' thì tìm thấy thằng đó đang ngất ở trong khu vườn keo đó .
Đến lúc tỉnh dậy nó kể như thế nào thì tớ chưa được rõ vì 2 ngày nay tớ ốm nằm nhà , 0 nắm bắt được tin tức , hihi
ha tryuen ma kieu ji the nay? bo giua duog ha? ke zay an don day:khi (183)::khi (183):
ma thui so cai cho zui:khi (173)::khi (173)::khi (173):nay thi so nay
 
D

duyen292.com

tui cũng thick đọc truyên ma ,post thử bài này mọi ngf cùng đọc nah:
Linh miêu nhảy qua xác người chết

Tiếng mèo gào thét giữa đêm khuya mỗi lúc một dồn dập. Cả nhà bà Cả Lâm đều thức giấc. Bà Cả bảo con trai:
-Thằng Nam đâu, mầy ra đuổi mấy con mèo đi cho tao. Chó tháng ba, gà tháng bảy. Chó với mèo một thứ, chắc con mèo cái nhà mình gặp chú đực nào rồi.

Anh Nam vác gậy lặng lẽ đi ra, tay cầm theo một cái hộp quẹt.
Hướng về phía có tiếng mèo gào, anh đi thật chậm như một tên ăn trộm đi rình nhà. Qua một chòm bưởi, rồi một đám xả, anh đi lần đến bờ ao. Tiếng kêu la của con mèo mỗi lúc một rõ hơn khi anh đến bên một gốc ổi thấp, rườm rà, chỉ cách bờ ao chừng năm bước.
Nhìn vào chỗ có tiếng mèo kêu, anh thấy có sự cử động, nhưng ánh trăng hạ tuần tháng Ba không đủ *** sáng cho anh thấy rõ con vật. Anh cố mở to mắt nhìn thật kỹ, nhưng chỉ thấy có một mình con mèo Mun của nhà anh, không thấy con mèo nào khác.

Bỗng anh nghe có tiếng thở phì phì, rồi con mèo của anh kêu dữ dội hơn. Tò mò, anh bò sát lại gần và anh ngạc nhiên biết bao nhiêu khi thấy con mèo nhà anh đang bị một con rắn to quấn chặt.
Làm sao đây. Anh rút gậy định đập, nhưng đập chết con rắn thì cũng chết con mèo, mà anh thì không muốn giết oan con mèo bắt chuột giỏi nhất nhà anh.

Anh chợt nhớ đến chuyện rắn và mèo bắt cặp và đây là lần thứ nhất anh được gặp. Mèo sẽ sinh ra mèo con, nhưng chắc chắn trong đám mèo con này thế nào cũng có một con linh miêu.
Linh miêu chính là con của rắn và mèo.
Ai cũng sợ Linh miêu vì nuôi nó trong nhà sẽ có nhiều hậu họa. Hậu họa thứ nhấ là nó thích chơi vơi rắn, không khéo thì chủ nhà có ngày sẽ bị rắn cắn. Hậu họa thứ hai là khi trong nhà có người chêt thì phải canh chừng xác chêt thật kỹ, nếu để cho linh miêu nhảy qua xác chết thì xác chêt sẽ bật dậy, chạy đụng người nào thì người đo sẽ chết theo.

Anh Nam đánh diêm lên. Ánh lửa lóe lên, *** sáng một vùng. Con rắn rút mạnh thân lại, vươn mình lên, rồi buông lỏng con mèo. Mèo rú lên một tiếng, phóng mình chạy tuốt. Con rắn ngẩng đầu lên thủ thế, sợ bị tấn công, rồi nhanh nhẹn phóng mình về phía gò mả cách nhà chừng trăm bước.
Anh Nam đứng nhìn theo. Con rắn hổ mây to quá khiến anh bủn rủn cả tay chân, không dám đập.

Thế rồi sau đó hơn 3 tháng, con mèo Mun sanh ra một bầy 5 con, con nào cũng đen mun. Chỉ có một con ức và cổ có khoan như khoan rắn hổ mây. Theo lời thuật của anh Nam, bà Cả Lâm nghi con mèo đó là con linh miêu, nên khi bà Cai Tổng Bá hỏi xin là bà tặng cho liền, còn lì xì thêm một con nữa cho có bạn
...

Cả làng đều rộn rịp. Ông Cai Tổng Bá vừa mới mất và định đến 3 giờ khuya đêm đó thì tẩn liệm. Quan khách thăm viếng tấp nập cả ngày vì ông Cai Tổng là người có thân thế lớn. Nhưng đến chiều thì thưa dần, và độ 9 giờ đêm thì vắng hoe.
Bà Cai Tổng đang ngồi nhai trầu bên ván, nước mắt còn ràn rụa. Chỗ bà ngồi cách nơi để xác ông Cai chờ tẩn liệm, chừng mười bước. Phía ngoài, cô gái lớn ông Cai và cậu Út hãy còn thức, đang làm thịt gà để lo lễ thành phục sáng hôm sau.
Bỗng bà Cai thấy một cái bóng thoáng qua. Rồi có tiếng kêu "meo meo". Bà sợ hết hồn vì nhớ đến chuyện Linh miêu. Nhưng bà định tĩnh, nhìn về chỗ bộ ván đặt xác chồng. Một con mèo đen từ phía bên vách đi ra. Đúng là con mèo mun có khoan cổ mà bà đã xin của bà Cả Lâm.

Con mèo kêu lên ba tiếng rồi phóng mình qua xác ông Cai, biến đi mất trong bóng đêm. Bà Cai run lên bây bẩy khi thấy xác chồng ngồi bật dậy, tốc chiếc mền đỏ, và với đầu tóc dái rũ rượi, đứng lên. Xác chết vừa bước xuống đất thì bà Cai kêu lên một tiếng thất thanh rồi ngất xỉu.
Nghe tiếng mẹ kêu, cô con gái lớn và cậu con trai Út vừa định nhảy vào trong thì thấy ông Cai đầu tóc rũ rượi, mặc toàn đồ trắng, chân đi hổng mặt đất, lững thững bước ra. Thằng bé run cầm cập, nép vào mình chị nó. Cô chị lính quýnh chẳng còn biết chạy đâu, và khi thấy ông Cai đi về phía mình, chị chụp lấy chén huyết gà để trên bàn, ném vào. Huyết văng tung tóe và xác ông Cai tự nhiên ngã xuống. Cô gái lôi em phóng ra ngoài, không dám nhìn lại phía sau...

Rồi từ đó chuyện Linh miêu xuất hiện xảy ra như cơm bữa. Tại nhà ông Xã Tuấn, khi bà vợ vừa nằm xuống và ông sư đến lo tụng niệm để chuẩn bị nhập quan, thì "mèo khoang" xuất hiện nhảy qua xác chết bà Xã. Bà ngồi dậy, rượt ông sư chạy bỏ dùi quăng mõ, và mãi đến khi gặp một mương vườn, bà mới nhảy tòm xuống mương và chết thiệt.

Tại nhà ông Hương Tuần Ban, xác chết đứa con trai lớn vừa đặt vô hòm là linh miêu phóng qua. Cậu con từ trong quan tài ngồi dậy, rồi bước ra ngoài, rượt mọi người chạy tán loạn. Mãi khi đụng phải một gốc cây, cậu mới lăn ra, chết luôn.

Cứ thế, cả làng Hậu Đức ai nấy đều hoảng vía. Nghe có người chết thì y như là con mèo thiêng xuất hiện, và Linh miêu xuất hiện khiến cho lắm người phải cười đau khóc hận. Con gái Hương Quản Tân bị xác chết rượt ngã xuống sông chết theo, bà Chánh Bái Dần 80 tuổi bị xác ma đuổi, ngã trợn trắng, rồi chết luôn....

Dân làng cho đi rước pháp sư Long từ núi Cấm đến. Ông thầy pháp biết rõ chuyện linh miêu nên nhÊt định đi lùng con mèo mắc dịch. Ông đi Đông thì nó sang Tây, ông qua Nam thì nó chạy Bắc, chưa lần nào thầy với mèo gặp nhaụ

Một bữa thầy Ba Long đi lùng về đêm, tự nhiên bị mèo từ mái nhà đổ xuống, quào thầy rách cả mặt, cắn thầy mấy vết ở cổ, rồi chạy luôn. Thầy tức giận đi lùng dữ hơn thì mèo biến mất, cả tuần không thấy xuất hiện.

Rồi bỗng nhiên có tin đồn: xóm miếu đầu làng có ma xuất hiện. Mấy cô gái làng đi chơi về đêm nghe tiếng mèo kêu thảm thiết, rồi thấy hai ánh mắt chiếu vào mình và có một sức thu hút kỳ lạ . Thế rồi hai ánh mắt cứ đờ ra, cứ lùi dần, lùi dần, mãi cho đến khi biến mất, thì có mấy tên mặt mày hung tợn chụp lấy họ, nhét đất sét đầy cả họng.
Hai cậu trai làng đi chơi khuya về gặp một cô gái đẹp đang nhởn nhơ bên xóm miếu. Trong làng họ chưa thấy cô gái nào đẹp như thế bao giờ. Cô gái nghiêng mình chào hai cậu, rồi như có sức mạnh gì thu hút, dẫn hai cậu đi đến một quán trọ đèn đuốc sáng trưng. Cô gái rót mời hai cậu, lấy bánh cho hai cậu ăn. Hôm sau, người nhà đi tìm, gặp hai cậu nằm chèo queo trong khu mộ hoang bên xóm miễu, cậu nào miệng cũng đầy đất sét, chỉ còn thoi thóp thở.

Dân làng lo sợ và hoang mang lắm, cử người đến núi ông Cẩm để thỉnh thầy Tư Minh, một pháp sư nổi danh mới xuất hiện. Thầy dặn mọi người cứ im lặng, đừng nói gì đến sự có mặt của thầy trong làng. Thế mà chỉ mới hôm sau là thầy bị ném đá vào lưng khi đi tìm tông tích mèo, rồi hôm sau nữa, thầy bị một nhánh cây gẫy, rơi ngay xuống đầu.

Biết là linh miêu muốn đuổi khéo mình nhưng thầy không sợ. Thầy nhứt định tìm cách trừ cho được con ma mèo ác hại này. Thầy tìm hỏi về tung tích của "con mèo có khoang cổ", biết nó sinh ra từ gia đình bà Cả Lâm, rồi được bà Cai Tổng Bá xin về nuôi.
Sau vụ dựng xác ông Cai Tổng dậy thì mèo đi hoang, nghe thấy nhà nào có người chết là vào quấy phá, và khi bị thầy pháp bố ráp mà không trừ nổi, đã hóa thành mèo tinh, có thể biến hóa, sai khiến bọn ma quỉ dễ như chơi. Thầy Tư Minh liền đến nhà bà Cả Lâm, hỏi thăm tin tức về con mèo me. Thầy hỏi nhỏ với bà Cả:
-Phải bắt cho được con mèo mẹ và con rắn cha thì mới diệt được con mèo tinh.

Nhưng từ hôm thầy đến nhà bà Cả, không ai còn thấy bóng dáng con mèo có khoan cổ đâu nữa.

Thầy Tư Minh liền mời dân làng lại, và theo lời anh Nam, con trai bà Cả, đi ra xóm gò mả để bắt rắn và mèo. Dân làng bao vây gò mả đuổi ráo riết thì thấy con mèo mun xuất hiện. Mấy anh trai làng nhảy ra đập cho con mèo một cái nhào.mèo.
Cái khó là đi tìm con rắn hổ mây. Tuy đã biết chỗ rồi, nhưng thầy Tư Minh cũng phải đi xem từng xó một cho đến khi thấy một hang rắn lớn. Thầy liền lấy trong túi ra một củ ngải, nhai thật nhỏ, nhổ vào tay mình và chà khắp từ hai bàn tay lến đến cánh tay, ai thấy cũng le lưỡi, lắc đầu.
Xong, thấy đến trước cửa hang vỗ nhẹ ba cái, rồi lại vỗ thêm ba cái nữa. Tự nhiên, từ trong hang nghe có tiếng thở phì phò, rồi một con rắn hổ mây to, cổ có khoang, xuất hiện. Thầy Tư Minh đưa tay chụp cổ con rắn bỏ vô bao. Con rắn dài hơn hai thước, thân lớn hơn bắp tay ai nhìn mà không sơ.

Thầy kề tai anh Nam, con bà Cả Lâm, bảo nhỏ:
-Hãy về loan tin là anh đã chết. Mèo tinh sẽ đến.

Chiều hôm đó, tin anh Nam chết được loan tin đi khắp làng. Nơi ván giữa anh Nam nằm xuội lơ như xác chết, thân phủ một chiếc mền nhung xanh chờ tẩm liệm. Thầy Tư Minh giả làm một người trong nhà, mang cung ngồi bên cửa phòng nhìn ra ván giữạ

Chín giờ, mười giờ, rồi đến 2 giờ đêm. Bỗng có tiếng "meo meo" trên trính, bóng mèo phóng xuống bàn cạnh bên ván giữa và sát bên cửa. Thầy Tư Minh lắp tên, bắn ra một phát. Chỉ nghe một tiếng "meo", rồi con mèo tinh nằm dẫy chết cạnh bên anh Nam.

Anh ngồi dậy. Mọi người định bỏ chạy, nhưng chợt nhớ ra là anh chưa chết, nên thôi.

Nhưng chuyện Linh miêu tới đó vẫn chưa dứt. Sáng hôm sau, thầy Tư Minh cho mời mọi người trong nhà đến, và hỏi:
-Xác con mèo tinh đâu ?
Mọi người nhìn nhau, không hiểu thầy Tư hỏi xác con mèo để làm gì. Chị Ba Bành nói:
-Tôi vứt xác nó xuống sông rồi.
Thầy Tư lắc đầu:
-Chết nữa rồi! Loại mèo tinh chỉ hết phá phách khi nào xác nó bị tiêu tan ra tro bụi. Chị vứt xác mèo xuống sông, nó sẽ trôi theo dòng nước, đi phá các dân chúng các làng khác. Làm sao đây?

Ai nấy đều nhìn thầy như cầu cứu. Thầy Tư phủi tay đứng lên. Thầy đi ra phía sau nhà, nhìn xuống dòng sông đang cuộn chảy. Rồi thầy thở dài.

Chiều hôm đó, thầy lặng lẽ đi qua làng bên, tìm một nhà quen để ở ẩn. Thầy dặn không ai được tiết lộ tin tức của thầy. Tối hôm đó có tin một đứa bé bị chết. Rồi xác nó bị một con mèo ma nhảy qua và sống lại, rượt mọi người chạy có cờ. Hôm sau, lại có tin một người đàn bà chết, rồi lại bị ma mèo nhảy qua xác chết của chị, khiến chị ngồi dậy, chạy quanh, rồi đụng vào một gốc dừa, và chết thật. Từ làng kế cận cũng có tin con "mèo có khoang cổ" xuất hiện, có tin thây ma rượt người.

Sáng hôm đó, thầy Tư Minh đi gặp thầy Hương Quản sở tại. Thầy nói:
-Xin thầy Hương Quản hãy cùng tôi tìm cách để diệt con mèo tinh.

Thầy Hương Quản hỏi:
-Diệt bằng cách nào? Tôi có súng hai nòng, nhưng có thấy nó đâu mà bắn.

Thầy Tư lắc đầu, rồi cùng thầy Hương Quản về nhà. Tối hôm đó có tin là có 2 người chém nhau, kẻ đứt cổ, người banh ruột. Thầy Hương Quản ra lịnh cho Hương tuần đi chở hai xác chết về nhà việc, rồi thầy và thầy Tư Minh cùng đi ra đó. Hai xác chết được chở về nhà việc. Thầy Tư Minh nghĩ thầm: "Đêm nay thế nào con mèo tinh cũng đến phá." Và thầy lặng lẽ ghim cung chờ sẵn.
Thầy Hương Quản thì ôm chặt cây súng hai nòng. Tuy nhiên trong bụng thầy vẫn cứ run. Súng là để trừ người sống bị phạm tội sát nhân, chớ làm sao trừ được tinh ma, quỷ quái. Thời gian trôi qua. không thấy gì cả. đã 2 giờ đêm rồi, có ai thấy gì đâu? Thầy Hương Quản ôm súng, gục đầu bên cạnh cửa, ngáy pho pho. Nhưng thầy Tư Minh hãy còn thức. Thầy giương cung chờ sẵn.

Bỗng có tiếng "meo", rồi một con mèo từ trên trính đi ra. Mắt nó sáng ngời, trông rất dễ sơ. Nhưng thầy Tư không sợ, theo dõi con mèo ngay lúc đó, đúng là con mèo có khoang cổ. Nó từ trính nhà đi xuống, phóng qua cánh cửa chỗ thầy Hương Quản đang ngủ. Thầy Hương Quản giật mình, quơ súng nổ liền 2 phát. Dĩ nhiên là thầy bắn hoảng, nên không trúng con mèo. Nó bị bắn bất ngờ, nên nhảy xuống cái bàn có để cây đèn tọa đăng. Vì quýnh quáng, nên nó làm ngã cây đèn. Lửa bốc cháy.

Thầy Tư Minh nhờ có ánh lửa, nên trông rõ con mèo hơn. Mũi tên của thầy bắn ra, trúng ngay vào nó. Con vật ngã lăn xuống đất, giẫy tê tê.

Nhưng lửa đã bốc mạnh. Thầy Tư Minh và thầy Hương Quản đành phải nhảy ra ngoài, để mặc cho lửa hỏa thiêu hết ngôi nhà việc lớn của dân làng. Gần sáng hôm sau thì lửa mới tắt. Tất cả chỉ là những dúm tro tàn. Hai xác chết, xác con mèo chỉ là tro bụi.
Thầy Tư Minh thở dàI khoan khoái:
-Thế là hết chuyện Linh miêu rồi.

Nhưng thầy Hương Quản thì lắc đầu:
-Thật là khổ cho tôi. Lấy gì làm bằng chứng là nhà việc cháy vì con mèo tinh gây ra

Thầy Tư vỗ vai thầy Hương Quản:
-Thôi, mình ra chợ uống một chầu cà phê cho tỉnh đi, thầy Hương Quản. Lên quan, tôi sẽ là người làm chứng cho thầy.
 
D

duyen292.com

tiếp nha:
XÁC CHẾT BÁO HẬN

phần 1:


Có lẽ ngay cả những ai ít bị gây ấn tượng nhất đôi khi cũng cảm nhận thấy những điều, những hiện tượng không nhìn thấy, đặc biệt là tại một điểm xác định và vào thời điểm xác định, khi các thế lực vô hình nào đấy tồn tại quanh ta.


Có phải người chết mãi mãi rời xa chúng ta, hay họ vẫn ám ảnh cuộc sống dương thế của chúng ta? Lý giải sợi dây liên hệ là không tưởng, nhưng hồn ma người đã chết có đủ sức mạnh lởn vởn quanh ta, và có thể còn hiện hình làm cho chúng ta cảm thấy như bị bắt quả tang. Họ thường trở về có mục đích rõ ràng, để phù hộ ta hoặc đe dọa ta.


Vợ của Arthur Noakes có tính ghen ảo giác. Số là chồng cô rất yếu đuối trước phụ nữ nên Edith ghen tuông đã phải chịu nhiều cay đắng, nhục nhã và những cơn đau tim hồi còn sống.


Trước lúc qua đời cô thề độc rằng nếu Arthur cứ tiếp tục tán tỉnh phụ nữ và quan hệ chăn gối với họ, cô sẽ trở về ám ảnh để cho ông thậm chí không còn dám nhìn mặt bất cứ một người khác giới nào. Những gì chưa làm được trên đời hy vọng sẽ làm được từ cõi âm.


Arthur Noakes không thèm quan tâm tới lời đe dọa của người vợ quá cố, ông nhanh chóng lao vào tìm kiếm một người đàn bà hấp dẫn. Từ tâm khảm, Arthur nghĩ giờ đây ông đã là người tự do và có thể hưởng thụ cuộc sống tự do đó cho cạn nhiệt huyết trong tim mình. Có lẽ ông sẽ cưới vợ nữa kia. Vợ chắc chắn có ích, nhưng còn nhiều thì giờ chán.

Là ông chủ cửa hàng vải và đồ tạp phẩm duy nhất ở thị trấn Sussex nhỏ bé, Arthur có khả năng lựa chọn rộng rãi trong số các bà, các cô khách hàng, thế nhưng hầu hết người đẹp đều dửng dưng đối với người đàn ông đã có vợ. Là người góa vợ nhưng đẹp mã, ông hy vọng có sự lựa chọn thoải mái hơn.



Chẳng bao lâu sau con mắt lang thang của ông chú ý đến một quả phụ trẻ thường xuyên đến cửa hàng mua đăng ten và dải lụa, dường như cảnh sống góa bụa không hề làm mất nét đẹp tự nhiên và tình yêu cuộc sống của cô. Dẫu sao, khi Arthur tìm cách lại gần thì cô ta có tỏ ra hơi lưỡng lự, tuy đôi mắt xanh đẹp tuyệt thì biểu lộ lời thúc giục cứ tiếp tục đi.


"Ông Noakes, việc ông tìm kiếm người đàn bà khác trong khi người vợ tội nghiệp của ông còn chưa kịp lạnh dưới mồ có vội vã quá không đấy?"


Arthur rùng mình lưỡng lự nhưng sự nóng lòng sở hữu người đẹp đoan trang giả tạo này nhanh chóng xâm chiếm lòng ông. Ông cũng nhận ra cô Mabel, vốn sinh ra trong một gia đình nghèo túng điển hình, đơn giản là đang đắn đo trước danh tiết của mình.


"Thưa cô yêu quý, mọi việc diễn ra như thể tôi đã yêu cô từ lâu lắm rồi và tôi không thể giữ kín tình cảm của tôi với cô mà không nói cho cô biết được. Nếu cô ngại đi ngoài phố bên cạnh tôi và tôi đánh giá cao sự dè dặt đó, sao chúng ta không thể hẹn gặp nhau ở một nơi nào đó ngoài thị trấn để không ai bắt gặp chúng ta được?".


Đôi mắt Mabel lúc này đang ngắm vẻ tao nhã của chính cô, đôi giày bấm khuy, chân phải đung đưa làm đỏm. Hy vọng của Arthur càng tăng khiến ông càng sốt ruột khi ông dán mắt vào hai cổ chân mảnh mai, vào sự run rẩy của đôi gò má và sự bẽn lẽn trong nụ cười của cô gái.


Cô gái ngước mắt nhìn tôi. "Thế chúng ta có thể gặp nhau ở nơi nào mà không bị phát hiện?". Cô giả vờ xấu hổ khi hỏi ông câu ấy.


Arthur đã biết chỗ đó. Trước đây ông đã từng đến đấy. Sống giữa một cộng đồng nhỏ bé, sự bí mật đôi khi thật hữu ích để tiến hành công việc riêng tư thành công. Ông kể với Mabel về địa điểm ấy bằng giọng nói mơ mộng và cô đồng ý gặp ông tối hôm sau.


Đây đúng là địa điểm thơ mộng, lý tưởng cho những người yêu nhau, bên cạnh một chiếc cầu bắc ngang con suối chảy yên bình. Arthur đến trước và người tình mới không để ông phải đợi lâu. Niềm vui của ông được trọn vẹn ngay khi ông nhìn thấy cô gái qua cầu. Trước nay không mấy ai đi bộ qua đây, ngay cả vào những đêm hè mát mẻ này. Họ gặp nhau nhiều lần, hôn nhau, *** mà không phải lo lắng bị quấy rầy.


Một tối Mabel đến muộn, Arthur mỗi lúc một sốt ruột, liên tục nhìn lên cây cầu chập chờn ánh đèn pha ô tô. Chuyện gì xảy ra nhỉ? Có lẽ cô cố tình bắt ông chờ để khiến ông hăng hái hơn. Có lẽ cô không đến được tối nay? Vừa lúc ông định đi về thì thấy bóng cô vội vã băng qua cầu.


Chợt nghĩ hay là cho cô một bài học, ông nấp sau một gốc cây chờ đến tận khi cô tới chỗ hẹn hò quen thuộc, ông mới nhẹ nhàng lại gần và đột ngột ôm gọn eo lưng thon thả của cô gái.


Arthur chợt rùng mình. Dường như cô đã tan ra thành hư vô, đúng lúc đó cô quay mặt về phía ông. Kinh khủng quá, kinh khủng không tài nào tả được. Thay vì gương mặt vui cười xinh đẹp, đôi mắt nhí nhảnh, đôi má hồng của Mabel, ông nhìn thấy gương mặt đã chết của vợ ông trắng bệch như phấn, đôi mắt đờ đẫn đầy tử khí đang đe dọa ông làm ông hoảng hốt sợ hãi. Ông nhảy bật trở lại, thét lên khiếp đảm.


Bóng ma chỉ một ngón tay cảnh cáo về phía ông rồi biến mất ngay trước mắt ông. Ông bỗng nhớ lại lời nguyền bên người chết của vợ và bỏ chạy thục mạng khỏi chỗ hẹn trên đôi chân run rẩy.



Lên đến chân cầu, chạy được quãng ngắn, ông thấy Mabel đang đi về phía mình. Nhưng đó có phải cô gái góa trẻ đẹp hay hồn ma kinh khủng nọ mặc quần áo của Mabel? Ông đợi trong nỗi sợ hãi, run lẩy bẩy, thở hổn hển sau cơn vận động quá sức không quen vừa qua, ông chưa bao giờ chạy nhanh như thế trong đời mình, và trong bóng tối nhập nhòa ông không dám chắc thật giả cho đến khi cô gái đến gần.

"Anh sốt ruột quá phải không anh yêu?". Cô cười nhẹ nhàng, hai tay ôm choàng lấy cổ ông hôn lấy hôn để.

Ông thở phào nhẹ cả người bởi cơ thể cô gái có hơi ấm và ngửi thấy mùi nước hoa huệ quen thuộc của Mabel. Arthur run rẩy gỡ tay cô gái ra, ông lại nhớ đến mùi mộ người chết và ngón tay cảnh cáo của bóng ma vợ cũ.

"Có chuyện gì thế anh Arthur? Người anh run bắn lên kia. Anh giận em đến muộn phải không? Hay cái gì đó nhảy chồm vào anh từ sau bụi rậm?".

Arthur cố lùi người ra xa và tránh né câu hỏi bằng cách tỏ vẻ khó chịu vì sự chậm trễ của cô gái. Ông hỏi việc gì đã khiến cô đến muộn.

"Em xin lỗi đã đến muộn, Arthur. Bà mẹ nuôi em tới thăm em nên em không thể bỏ bà ở lại được. Nhưng có gì đâu, giờ em ở đây rồi. Đến chỗ chúng ta vẫn ngồi đi rồi em sẽ kể cho".

Cử chỉ của cô đầy quyến rũ, cô âu yếm ông mà nếu như ngày thường hẳn đã làm máu trong người ông nóng lên rồi. Nhưng tối nay, ông run rẩy sợ hãi với ý nghĩ trở lại nơi đã gặp người vợ quá cố của ông vừa hiện về đe dọa. Ông đề nghị tối nay họ nên đi nghe hòa nhạc. Ông thích nơi công cộng vui vẻ, giải trí và nhất là vài giọt Scotch giúp ông quên đi cơn ác mộng vừa qua.

Nhưng Mabel khăng khăng từ chối đến bất cứ nơi công cộng nào với ông và khi ông nhất định không thay đổi ý kiến thì cô nói rằng ông không còn yêu cô nữa. "Nếu anh tới những nơi đó anh sẽ tìm được bọn đàn bà cũng chỉ chăm chăm tới đó để tìm bạn tình, Arthur Noakes ạ".

Arthur phân bua giải thích rằng ông vẫn yêu cô, nhưng Mabel mặc cảm và cố chấp, cảnh cáo nếu ông bỏ cô đi đến chỗ đó bây giờ cô sẽ không thèm gặp ông nữa, bởi như thế có nghĩa là tình yêu và sự âu yếm của cô không còn là nỗi khát khao và cần thiết đối với ông; thế thì quan hệ của họ nên chấm dứt từ đây.

Nhưng Arthur vẫn run lắm. Mabel tỏ ra nhỏ nhen, vụn vặt và ông không tin là cô sẽ từ chối gặp nhau lần sau nếu được đề nghị. Có một việc ông chắc chắn nhất, ông sẽ không bao giờ dùng địa chỉ trữ tình đó bên bờ sông để làm nơi hẹn hò nữa.

Arthur đến phòng hòa nhạc một mình và sau vài cốc rượu, trong không khí sôi động của âm nhạc, ông chỉ còn nghĩ sự việc vừa qua là sự tưởng tượng. Làm sao một người chết có thể hiện về như thế được?

Sáng hôm sau Arthur gặp Mabel đến cửa hàng nhưng lần này bên cạnh cô là một bạn trai mới và cô phớt lờ ông. Ô, thưa bà quả phụ trẻ, nếu cô làm như thế thì tôi cũng sớm tìm người khác, một người hấp dẫn hơn và không sợ bị nhìn thấy ở nơi công cộng như cô.

Sự lựa chọn tiếp theo của ông là một cô chồng còn sống nhưng ở trong hải quân, phải xa nhà quanh năm, tên cô ấy là Alice. Cô không đẹp nhưng dễ nhìn, có trái tim nồng nàn và cơ thể khêu gợi. Cô thường mời ông đến nhà chơi.

Alice nấu một bữa ngon, có cả bia và rượu gin. Cô còn mời ông hút xì gà, có lẽ của chồng cô, Arthur nghĩ thầm, tự tay châm cho ông hút rất ân cần. Ông ngã người xuống ghế, lòng tràn ngập cảm giác dễ chịu, khoan khoái. Alice ngồi bên ông, họ vuốt ve, âu yếm và hôn nhau. Lát sau cô đứng dậy.

"Hút nốt điếu xì gà của anh đi, còn em đi thay quần áo đây, Arthur". Mắt cô nhìn ông khêu gợi, mời mọc. "Lúc nào em gọi anh lên nhé".

"Em biết là anh nóng lòng mà", ông đáp lại, "đừng lâu quá nhé em yêu".

Dường như khoảng một hay hai phút sau, Alice quay xuống, quần áo vẫn mặc trên người, nhưng là bộ quần áo khác, xung quanh cô là luồng không khí lành lạnh ghê ghê. Ông đứng chồm dậy, điều xì gà rơi xuống thảm, không còn tâm trí đâu để thấy nó bắt lửa cháy âm ỉ.

Một nỗi sợ hãi ập đến, không phải Alice đang đứng trước mặt ông mà là hồn ma của Edith, khuôn mặt người chết trắng mốc nhìn ông lừ lừ. Mới vài phút trước đây ông còn đứng chỗ này lòng tràn ngập hạnh phúc và thèm khát, còn giờ đây hai chân ông chôn chặt xuống sàn, cứng người vì sợ, hai cánh tay khô khốc, xương xẩu và lạnh lẽo ôm lấy cổ ông, hai con mắt nguyền rủa ông, từ hai vành môi xám xịt phun ra luồng hơi thối của cơ thể người chết đang phân hủy.


Đúng lúc đó giọng nói nhẹ nhàng từ trên gác vọng xuống: "Anh lên được rồi đấy, Arthur yêu dấu". Bóng ma lại biến mất. Nhưng cảm giác hai cánh tay toàn xương vẫn đè trên cổ ông, mùi xì gà không át nổi mùi mộ và cơ thể người chết.

Ông bị kích động. Ông chạy bổ đi mặc bóng người mời gọi ông đã xuất hiện trên cầu thang. Alice hốt hoảng thấy ông lao vụt ra ngoài không còn kịp đóng cửa lại. Arthur chạy nhanh như bị ma đuổi sau lưng.

Cuộc tình ngắn ngủi với Alice chấm dứt ở đấy. Suốt cả tuần sau đó ông chỉ ở rịt trong nhà tự an ủi bằng rượu Scotch. Cửa hàng gặp khó khăn vì ông bỏ bê công việc. Arthur nhận thấy không thể tiếp tục như thế này được nữa. Ông quyết định đóng cửa hàng và chuyển lên London. Ở thành phố lớn đó, bóng ma Edith không còn ám ảnh được ông nữa và ông có thể bắt đầu cuộc sống mới. Công việc tiến hành thuận lợi khiến ông cảm thấy hạnh phúc và tinh thần thoải mái hơn.

Arthur có hai cô trợ lý và một cô tên là Mary Thompson nhanh chóng hấp dẫn ông. Chẳng bao lâu sau quan hệ của họ đi xa hơn quan hệ bè bạn.

Cũng có khi nỗi ám ảnh ngày xưa trở về đe dọa ông. Như cái hôm ông cùng Mary đi xem vở Vụ án mạng trong kho thóc màu đỏ. Đến cảnh người đàn ông rủ bạn gái vào kho thóc rồi giết hại cô ông giật nảy người; quyển sách đang cầm trên tay tuột rơi xuống sàn. Mary đứng cạnh thấy người ông run rẩy. Ông sợ hãi quay sang nhìn cô. Có phải Mary bằng xương bằng thịt không? Hay Edith trở về thay chỗ bạn tình mới của ông?

Ông nắm chặt bàn tay đang chìa ra, nó ấm và mềm mại. Ông cố gắng trấn tĩnh và an ủi Mary rằng mọi thứ đã ổn, có lẽ vừa rồi là do nhiễm lạnh và hơi mệt. Thế nhưng từ lúc đó ông không thể từ bỏ được ý nghĩ rằng hồn ma đáng ghét vợ ông đã theo ông lên London.

Vở kịch kết thúc, Mary khẩn khoản đòi đưa ông về nhà, trên đường cô ghé tiệm rượu mua thêm chai whisky.
 
D

duyen292.com

phân2:
"Anh cần một cốc rượu nóng và sữa", cô nói. "Anh phải uống hết em mới về".

Ngày thường Arthur hẳn đã vui vẻ chấp nhận, nhưng hôm nay ông sợ và tìm mọi cách xua đuổi cô.

"Anh hứa với em anh sẽ uống sữa nóng và whisky. Em không phải bận tâm quá vậy, em rất tốt với anh, Mary thân yêu".

Nói thế nhưng ông không từ chối mãi được. Arthur mở cửa cho Mary vào, không quên quay lại sau lưng nhìn xem có bóng nào không. Ông bật bếp ga đun sữa. Mary buồn cười khi thấy ông hôm nay làm gì cũng nhanh vội, thậm chí ông còn không thèm hôn cô suốt từ khi họ vào trong nhà; hiếm khi ông bỏ lỡ dịp nào chỉ có hai người với nhau.

Họ đang hôn nhau thì ông giật mìng khi nghe thấy tiếng đập cửa dưới gác. Mary cũng nghe thấy và nói có lẽ ông vẫn để mở cửa ngoài lúc vào nhà.

"Anh xuống khóa cửa lại đi", cô nói. Ông lưỡng lự.

Ông thấy ớn lạnh trong lòng. Chắc chắn ông đã khóa cửa cẩn thận lúc họ vào nhà nhưng làm sao đây khi ông không thể nói với Mary rằng ông sợ bóng tối và sẽ chết khiếp nếu ông gặp người đó dưới tầng một.

Ông vội vàng chạy xuống, mau mau chóng chóng cho xong việc. Cửa vẫn đóng, ông gạt thêm chiếc then cửa bằng mấy ngón tay run rẩy.

Thình lình ông ngửi thấy mùi xác chết, ông hoảng hốt quay lại, khiếp sợ vì biết trước sẽ nhìn thấy gì. Cô ấy đứng kia, đứng ngay giữa đường đi, chặn đường lên gác của ông. Mặt cô đã chuyển sang màu lục, hai gò má chảy rữa kinh tởm, môi bị gặm gần hết khiến hai hàm răng nhô cả ra ngoài. Lúc hai cánh tay chỉ còn xương đưa lên cổ ông buộc ông phải nhìn thẳng vào hai hốc mắt sâu hoắm không còn con con ngươi, sức chịu đựng của ông đã hết.

Đúng lúc đó Mary gọi ông trên gác, bóng ma biến mất để lại mình ông ớn lạnh đến tận chân tóc, người run rẩy đến mức làm cho các cơ thịt méo xệch đi, lộn mửa vì mùi người chết rữa vừa hít phải. Khi Mary nhìn ông cô cũng chết khiếp: người ông trắng bệch, run lẩy bẩy không ngớt.

Việc duy nhất ông ước ao bây giờ là phải rời xa cô gái này. Nhưng Mary quá sốt sắng, bắt ông phải đến ngồi bên lò sưởi và đưa cho ông sữa nóng cùng rượu whisky. "Chắc anh vừa trải qua một nỗi sợ hãi kinh khủng, Arthur yêu dấu, vì thế em nghĩ anh nên nằm nghỉ cả ngày mai cho khỏe. Bọn em có thể quản lý cửa hàng được, lúc nào rỗi em sẽ lên thăm anh ngay".

Lời đề nghị chân tình của Mary lại khiến Arthur cảnh giác. Edith đời nào chấp nhận chuyện đó! Bóng ma đó trở về dọa ông lần nữa thì ông chết mất. Thế thì chẳng còn cách nòa khác là Mary phải ra đi, nhưng nhất thời ông chưa biết nói với cô thế nào.

Cuối cùng Mary cũng ra về, ông lên giường nhưng giấc ngủ mệt mỏi thỉnh thoảng bị ngắt quãng bởi những cơn ác mộng hãi hùng. Người vợ quá cố cùng ngủ trên giường với ông, mùi xác chết không tan khỏi hệ khứu giác của ông. Hai cánh tay xương xẩu nặng nề vắt ngang ngực ông khiến ông thở nặng nhọc. Ông không tài nào thức dậy được dù cố bao nhiêu đi nữa. Một sức mạnh vô hình đè chặt lên ông không cho ông thoát. Ông vật lộn mãi với nó, cuối cùng thức dậy lúc nào không biết.

Sáng hôm sau Mary khóc sướt mướt khi ông viện đủ lý do để chấm dứt mối quan hệ nửa chừng của họ. Ông thấy thương cô gái nhưng có thể làm gì bây giờ. Edith là người thắng cuộc. Lời nguyền của cô ấy trước lúc chết đã trở thành sự thật. Ông không thoát đi đâu được.

Dạo này ông hay bỏ bê công việc ở cửa hàng, đến quán rược thường xuyên, về muộn, say mèm. Mary cảm thấy ái ngại. Cô gái tốt bụng thuê về một tay nhân viên trẻ, nhưng hắn tỏ ra không thích hợp. Arthur cũng không quan tâm. Hồn ma Edith không còn về dọa ông nữa nhưng sức khỏe Arthur yếu đi trông thấy. Ông ăn ít, uống nhiều.

Một buổi sáng Chủ nhật, ông đi lang thang rồi thế nào lại bước chân tới nhà thờ. Bóng người chẳng thấy đâu chỉ thấy bóng Edith. Một Edith trẻ tuổi như hồi họ mới cưới. Cô đề nghị ông đi theo ra nghĩa địa. Ông sốt sắng đi theo, bước chân xiêu xiêu vẹo vẹo đến bên mộ Edith.

Đứng bên cạnh ngôi mộ đá ẩm ướt. Edith dang rộng hai tay chờ đón ông và ông lao vào vòng tay ấy như đứa trẻ sà vào lòng mẹ. Hai cánh tay chết vừa khép lại thì bộ mặt Edith ông nhìn thấy lần cuối cùng hiện về vẫn hai gò má chảy rữa, hốc mắt rỗng sâu hoắm. Tim ông đập dữ dội, cổ họng tắc ngẽn không thở được. Giống như cơn ác mộng ông phải chịu đựng bao lâu nay, nhưng không phải giấc mơ, bởi ông cảm thấy rõ ràng những giọt nước mưa hay nước mắt ướt nhòa mặt ông.

Sáng hôm sau, người ta tìm thấy xác Arthur nằm ngang mộ vợ. Họ không nhận ra ông nếu không tìm thấy chiếc ví ở trong túi. Ông được chôn cất cẩn thận ngay cùng ngôi mộ của vợ. Bạn bè đều nghĩ ông muốn được bên vợ ở thế giới bên kia.
Mãi sau này nhiều người đồn ông hiện về tổ chức cuộc họp mặt nói rõ nguyên nhân cái chết năm xưa. Không ai dám chắc thực hư thế nào.

 
L

lolem_theki_xxi

ha tryuen ma kieu ji the nay? bo giua duog ha? ke zay an don day:khi (183)::khi (183):
ma thui so cai cho zui:khi (173)::khi (173)::khi (173):nay thi so nay

tại em không biết thật chứ ,
mà đề nghị anh viết chữ có dấu nhá ;):p
@duyen292 : truyện linh miêu anh bin post rồi :)
Còn truyện xác chết báo hận cũng hơi sợ đấy :D - tại lolem ở nhà một mình thôi à :p

P/s : mọi người sau khi post truyện hoặc bình luận , nếu muốn chém gió thì nói sau phần p/s nhé , để tránh mod nói là spam .
chém gió nhẹ tay nha mọi người :)
 
D

duyen292.com

ok.tiếp truỵen nữa nha truyện này cũng k sợ lắm(đọc song phải thanhs đó):












HAI NGÀY KINH HOÀNG

Nhà của bạn tôi nằm hơi xa thành phố, chung quanh là những cánh rừng hoang vu ít người lui tớị Vì có công việc phải đi xa và không có bà con thân thuộc ở gần nên anh đã nhờ tôi đến trông chừng vài ngàỵ.

Căn nhà này được xây vào khoảng năm 1998 nằm trên một ngọn đồi gần West Union Ohiọ Tôi đến đó trời đã sụp tốị Khi vừa vào nhà là bạn tôi đã gọi về căn dặn tôi phải làm gì trong những ngày anh ta vắng mặt.

Vừa nói chuyện xong gác điện thoại xuống, tôi nghe có tiếng cọc cọc nhỏ như tiếng gõ cửạ Có lẽ là cô hàng xóm ở cách đây gần một cây số, vì tôi nghe người bạn (chủ ngôi nhà này) nói rằng cô ta thường đi đến từng nhà để nói chuyện ngẫu nên tôi nghĩ như vậỵ.

Nhưng khi mở cửa tôi không thấy ai, chắc là tiếng của những con thú rừng quanh đây hay là những con chim làm tổ trên cây lâu lâu nó lấy cái mỏ mổ vào thân cây và gây ra tiếng cọc cọc; tôi nghĩ vậy rồi đóng cửa lạị Sau đó có tiếng gõ cọc cọc ba lần như vậy, khi mở cửa ra tôi lại không thấy aị.

Có lúc tôi khép hờ cửa chừa khoảng một gang tay và núp ở đằng sau cánh cửa xem có ai đến gõ không, tiếng gõ cửa lại đến nhưng không có ai gõ, hình như tiếng cọc cọc đó phát ra từ cánh cửạ Lúc đó tôi không có sợ mà chỉ cảm thấy hơi lạ thôị.

Rồi không còn để ý đến cái tiếng cọc cọc đó nữa, tôi ngồi trên ghế sa lông mở tivi lên xem chương trình khoa học thì bỗng dưng, lúc đó đúng mười giờ hai phút, cái máy hâm đồ ăn trong bếp tự động mở lên.

Tôi vội đứng dậy, lúc này trong bụng hơi lo vì sợ có người khác đang ở trong nhà với mình, tôi nhìn xung quanh nhà bếp xem xét không thấy ai nên tôi đến cái máy hâm đồ ăn bấm cái nút clear rồi trở ra phòng khách xem tivi tiếp.

Chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng không hay cho đến khi tôi nghe một tiếng còi hụ lớn khủng khiếp đánh thức dậỵ

Khi mở mắt ra tôi thấy xung quanh mình tối om mặc dù tôi nhớ khi đi ngủ cái tivi còn mở, và bên cạnh đó còn có cây đèn màu vàng mà tôi đã mở lên từ khi mới bước vào nhà.

Nhưng tiếng còi hụ đã ngưng khi tôi vừa tỉnh dậỵ Bây giờ, mọi thứ đều tối thui làm tôi cũng hơi giật mình một chút nhưng vì vẫn còn buồn ngủ nên ráng mò từng bước vào phòng mà bạn tôi đã dành riêng cho tôị Khi dò dẫm từng bước vào phòng ngủ, tôi đi ngang qua một cái đồng hồ bằng điện tử treo trên tường, lúc đó tôi thấy đồng hồ chỉ 1:15 am.

Ngày hôm sau mọi chuyện đều diễn ra bình thường và tối đó tôi đã đánh một giấc cho đến sáng. Nhưng ngày thứ ba, đúng 3:12 chiều, tôi vừa về (tôi ra ngoài để những làm công việc mà bạn tôi đã nhờ) tới nhà tiếng cọc cọc lại trỗi lên. Tôi cố gắng không để ý đến nó cho đến khi chịu hết nổi, tôi mở cửa ra và lấy cục đá chận nó lại lúc đó tiếng cọc cọc mới chịu ngưng.

Ðến 5 hay 6 giờ khi cánh cửa bỗng dưng tự động đóng cái rầm một cái và tiếng cọc cọc lại vang lên. Tôi không thể chịu đựng được cái tiếng này nữa nên bỏ đi ra ngoài tìm một nhà hàng ở gần vùng đó để ăn cho đã đờị


Khi trở về thì đã 8 giờ đêm, tôi không còn nghe gì nữa, cái tiếng cọc cọc hình như đã ngưng rồi, có lẽ nó đang nghĩ giải laọ Khoảng 10:02 cái máy hâm đồ ăn lại tự động mở lên. Tôi xuống nhà bếp tắt cái máy rồi suy nghĩ không biết cái máy này có để giờ tự động không, hễ cứ 10:02 là nó mở lên.


Khoảng 12 giờ khuya là giờ kinh hoàng nhất. Trước tiên là những cây đèn trong nhà bỗng dưng tắt hết một lượt. Rồi kế tiếp là tiếng cọc cọc vang lên không những ở nơi cánh cửa mà nó còn vang lên chung quanh nhà nữạ

Ồ! Lúc đó tôi sợ run lên nên vội nhấc điện thoại lên gọi cảnh sát và gọi luôn cả người hàng xóm.

Tôi nói với người hàng xóm của tôi rằng có cái gì đó ở ngoài nhà của thằng bạn, nó đã làm tôi sợ muốn chết.

Người hàng xóm nói với tôi rằng ông ta sẽ đến nhưng phải mất 20 phút. Trong khi tôi đang nói chuyện với người hàng xóm thì tiếng cọc cọc đó từ từ lớn dần đến nỗi người đầu dây bên kia cũng có thể nghe được. Tiếng động đó thay đổi liên hồi giống như có nhiều người đang đứng ở ngoài đánh mạnh vào tường.

Những tiếng rầm rầm có khi thay đổi nhịp và lâu lâu nó ngừng lại một vài giâỵ Còn những cây đèn và đồ điện ở trong nhà cứ tự động mở và tắt. Tôi mở đèn lên vào nhà bếp lấy một con dao và ngồi ở dưới sàn nhà bếp đợi cảnh sát và người hàng xóm của tôi đến.

Ngay lúc đó máy hâm đồ ăn lại mở lên, rồi đến tivi, và ngọn đèn ở phòng khách tất cả cùng bật lên một lượt, ngay lúc này tim tôi đập thình thịch mặc dù ngày xưa không bao giờ tin vào ma quỷ nhưng bây giờ tôi cũng phải run sợ dưới những sự kiện lạ lùng nàỵ Khoảng 15 phút sau tôi thấy ánh đèn xe bên ngoài có lẽ là cảnh sát cho nên đi thẳng đến cánh cửa chính và cầm cái nắm cửa từ từ mở rạ Khi mở cửa ra, tiếng động chợt ngưng hẳn, nhưng đèn trong nhà vẫn còn chớp tắt.

Lúc đó tôi thấy ông cảnh sát đang đi đến, ông ta mới hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra, và tôi kể hết mọi sự cho ông ta biết. Sau khi nghe xong, ông ta nhìn tôi với cặp mắt kỳ hoặc rồi đi xung quanh nhà xem xét.
Sau vài phút người bạn hàng xóm của tôi lái xe đến, trên tay còn cầm một cây súng.

Ông cảnh sát thấy vậy mới nói rằng "không cần đến nó đâu"...

Rồi ông cảnh sát hỏi tôi tại sao lại ở đây ?Tôi đến đây để làm gì v.v....

Tôi kể vắn tắc câu chuyện là người bạn đi xa nhờ tôi đến đây coi chừng nhà dùm. Khi tôi vừa mới dứt lời thì tất cả đèn trong nhà đều chớp một cái rồi tắt trong nhà trở thành tối om.

Lúc đó những tiếng động lại bắt đầu trỗi dậy và tiếng còi hụ lạ lùng vang lên từ trong khu rừng gần bên.

Ông cảnh sát cũng hơi giật mình vì những tiếng động quái lạ đó vì vậy ông nói với tôi nên đi theo ông vào thành phố.


Tôi không cần suy nghĩ gì thêm đi đến đóng sầm cái cửa lại và cũng không thèm khóa vội đi theo ông cảnh sát. Sáng hôm sau, tôi gọi điện thoại cho người bạn (chủ căn nhà) và kể hết cho anh ta nghe những chuyện đã xảy ra cho tôi trong mấy ngày naỵ

Sau khi nghe xong anh mới nói với tôi rằng anh ta cũng nghe những tiếng cọc cọc như vậy ngoài những tiếng cọc cọc đó ra không còn chuyện gì kỳ lạ xảy ra nữa, cái máy hâm đồ cũng không có tự động mở lên. Tối hôm đó anh ta trở về, tôi cùng anh ta về căn nhà đó.

Anh ta mở khóa nhưng không đẩy cửa vào được nên hai đứa tôi phải dùng sức phá cánh cửa cho nó sập xuống. Sau khi cánh cửa sập xuống chúng tôi đều hết sức kinh ngạc vì những cái ghế, cái bàn...

kể cả cái máy hâm đồ... đều nằm ngay phía sau cánh cửa.
Khi thấy cảnh tượng này anh ta không dám ở đó thêm một ngày nào nữa nên vội dọn đồ đạc ra khỏi nhà và đề bảng bán.

Nhưng đến bây giờ căn nhà đó vẫn chưa có ai mua.




























 
D

duyen292.com

13 OAN HỒN-NGƯỜI KHĂN TRẮNG
phần1
Dọn về ngôi nhà mới mua được hai tháng, nhưng hầu như chẳng đêm nào vợ chồng chị Lành ngủ được yên giấc. Nhất là chị Lành, hễ chợp mắt được một vài giờ thì vào lúc nửa đêm, y như là chị phải giật bắn người, ngồi bật dậy, ngơ ngác tìm quanh bởi cảm giác như có ai đó đang có mặt trong nhà. Có lần anh Lành hỏi, thì chị nói:
- Vừa rồi có ai nắm chân em lay thật mạnh, mà cái tay ấy lạnh như nước đá!
Anh Lành cũng nói:
- Thì tui cũng vậy, hồi nãy như có ai đó ngồi đè lên bụng tôi, tức thở muốn chết mà kêu không được!
Thế là hai vợ chồng lại thức. Mà thức thì không sao, hễ ngủ lại thì thế nào cũng gặp những chuyện kỳ lạ như vậy. Suốt mấy đêm liền như vậy, cuối cùng chịu không nổi anh Lành mới đi tìm một người lớn tuổi trong xóm để hỏi thăm. Sau khi nghe anh kể đầu đuôi, chú Tư Ấn trầm ngâm một lúc rồi mới nói:
- Tao nói thiệt, không riêng vợ chồng tụi bây. Ngôi nhà đó từ lúc mới cất từ 3 năm trước, chưa ai về ở được quá sáu tháng!
Hai Lành nghe lạnh cả người. Anh lo sợ hỏi:
- Chuyện ra sao chú Tư?
Chú Tư Ấn kể rành rọt:
- Tụi bây không hỏi nên người ta không nói, sợ tụi bây nói là dân ở đây nhiều chuyện. Nhưng nay đã như vậy rồi thì tao kể hết cho nghe. Ngôi nhà đó ngay từ lúc mới cất thì đã gặp chuyện như vậy rồi. Nói thẳng ra, nhà đó có ma!
Hai Lành càng lạnh lưng hơn:
- Trời ơi, nói vậy đó là... ma sao! Thảo nào tay chân nó lạnh như… xác chết!
Chú Tư Ấn kể tiếp:
- Hồi năm ngoái cả gia đình sáu người trong một đêm khi đang nằm ngủ trên giường đã giật mình tỉnh dậy và... thấy mình đang nằm phía sau nhà như có ai khiêng ra lúc họ ngủ! Mà không phải một lần, mấy đêm sau cũng y như vậy. Đến ngày thứ ba thì không ai còn dám ngủ trong nhà nữa, phải đi ngủ nhờ nơi khác, thì không có gì xảy ra nữa. Chịu không nổi, họ treo bảng bán nhà. Gần cả năm không ai dám mua. Xui rủi thế nào tụi bây lại về đây mua.
- Nhưng có ai biết tại sao lại có ma như vậy không chú?
Chú Tư Ấn cười khà khà:
- Nếu biết thì còn nói gì nữa!
Tuy vậy, lúc Hai Lành sắp ra về thì chú Tư kéo lại, nói khẽ:
- Điều này tao chỉ nói riêng với mày thôi, đừng kể lại với ai chuyện là vầy…
Chú ngừng lại, nhìn quanh như sợ có người nghe:
- Nghe nói dưới nền nhà, chỗ phòng ngủ của tụi bây ngày trước có mấy nấm mồ…
Vừa nghe kể tới đó Hai Lành đã đứng bật dậy lên:
- Hèn chi có lần con nghe có tiếng người kêu vọng lên từ dưới đất!
Chú Tư đứng lên và ra dấu cho Lành theo mình:
- Mày muốn biết thêm thì đi theo tao.
Hai Lành bước theo mà trong lòng ngổn ngang những câu hỏi. Tới chỗ bìa rừng, nơi có con suối cạn chảy qua, chú chỉ tay và hỏi:
- Đã lần nào mày xuống dưới lòng suối này chưa?
Hai Lành lắc đầu:
- Từ ngày về đây, ngoài khu vườn nhà con, con chưa từng đi tới đâu cả. Vả lại, thấy dòng suối cạn nước, con đâu có hứng thú mà xuống đó.
Nghe Lành đáp thế, chú Tư Ấn muốn nói điều gì đó, nhưng chợt có người gọi ơi ới phía sau:
- Anh Lành! Anh Lành!
Hai Lành hốt hoảng:
- Con vợ con. Chẳng hiểu nhà có chuyện gì?
Lúc ấy vợ Hai Lành chạy tới, chị ta mặt mày tái mét:
- Về nhà mau lên, má... má có chuyện rồi...
- Má sao rồi?
Chị Lành vẫn còn chưa bình tĩnh:
- Má... bị... bị ma bắt đi rồi!
Chú Tư Ấn cũng ngạc nhiên:
- Ma bắt thế nào?
Lúc ấy vợ Lành mới nói rõ hơn:
- Tui đi chợ về tới thì nghe mấy đứa nhỏ nói bà nội ngủ từ sáng tới giờ chưa dậy. Đoán là có chuyện không lành, tui gõ cửa phòng bà già thì không nghe trả lời, cửa lại cài then bên trong. Hoảng quá tui kêu ông Lành thì chẳng thấy đâu, phải nhờ mấy đứa ở nhà bên phá cửa phòng vô, chẳng thấy bà già đâu, trên giường chăn màn còn nguyên!
Hai Lành nắm tay vợ chạy bay về nhà. Đúng như lời vợ kể. Hai Lành tìm khắp phòng chẳng phát hiện điều gì khả nghi. Còn đang hoang mang thì từ bên ngoài có tiếng của ai đó gọi:
- Ra mà khiêng bà Tám vô ngay!
Cả nhà chạy ra thì thấy hai người hàng xóm khiêng một người trong tình trạng giống như xác chết. Vừa nhìn thấy, Hai Lành đã kêu lên:
- Má!
Hai người hàng xóm kể:
- Lúc đi hái cà phê về, ngang khu rừng lồ ô thì tụi tui thấy bà Tám nằm trong bụi gai, hình như đã mê man từ lâu rồi.
Cả nhà lay gọi thật lâu bà mới tỉnh lại, vừa nhìn thấy người chung quanh bà la hoảng lên, rồi bò lê, lùi vào vách nhà như đang sợ hãi tột độ. Hai Lành phải lên tiếng:
- Con đây mà. Má sao vậy?
Nghe tiếng con, bà Tám càng sợ hơn, bà đưa hai tay lên lạy lia lịa, vừa van xin:
- Đừng... đừng hại tui! Tha cho tui...
Chú Tư Ấn đứng bên ngoài quan sát nãy giờ, nhẹ lắc đầu rồi đi thẳng về nhà. Chừng như có điều gì đó chú chưa nói ra…

 
Top Bottom