T
truongtrang12


như vậy là hôm nay....chỉ còn cách cái ngày naỳ năm ngoái cai ngày mà bố mẹ tôi rời xa tôi vẻn vẹn trong 1 tuần lễ nữa ....cái ngày mà một người đàn ông tên là Hoành đã cướp đi người cha người mẹ yêu quý nhất ..... của tôi . Biết làm sao được cuộc sống là như thế mà . Bố mẹ sinh tôi ra nuôi nấng tôi nên người , cho tôi ăn học ,chăm sóc cho tôi từng giây từng phút... cho đến lúc đó tôi chưa báo đáp được gì cho bố mẹ...vậy thì tại sao ông trời nhẫn tâm bắt bố mẹ tôi rời bỏ tôi...rời bỏ đứa em bé bỏng của tôi cơ chứ.....why?...why...?why....? ai cho tôi biết được hok why...?why....?
Bố mẹ ơi .... tại sao chuyện đó lại đến với bố mẹ chứ ...bố mẹ tần tảo sớm hôm nuôi con khôn lớn trưởng thành....bố mẹ làm tất cả đều vì chúng con....vậy thì bố mẹ có lỗi gì ? bố mẹ cũng chưa đến cái tuổi mà chúng con phụng dưỡng mà còn ngược lại bố mẹ vẫn đang đi làm để kiếm tiền nuôi chúng con..vậy thì cho tôi hỏi bố mẹ tôi có cái lỗi gì ? lỗi lầm là yêu thương con cái quá chăng .. yêu thương con đén nỗi trước khi bố mẹ mất đi cũng cố gắng dặn dò các bác và ông bà nuôi nấng chúng con ..trong khi bố mẹ đang đau đớn và cần nghỉ ngơi để cấp cứu nhưng hok bố mẹ đã lo lắng cho con trước rồi mới nghĩ đén bản thân mình... hok hiểu sao dạo này mỗi sáng thức dậy mắt con cứ sưng húp lên ! Soi vào gương mà càng thấy buồn . Nhưng buồn thế nào thì con vẫn tự dặn lòng mình phải cố gắng vì bố mẹ vì đứa em con vẫn còn thơ ngây bé bỏng...
Con đã 15 tuổi rồi bố mẹ. Đã 14 năm con được sống trong vòng tay yêu thương của bố mẹ.và 1 năm chịu đựng cái khoảng trống trong lòng con cứ rộng dần rộng dần và rồi con hok quên nổi nữa..
Bố mẹ tần tảo làm lụng từ đôi bàn tay trắng để mong sao cuộc sống sau này của chúng con được ấm no hạnh phúc. Mẹ mang nặng đẻ đau để được nhìn sinh linh bé nhỏ là con - kết quả to lớn nhất mà tình yêu của bố và mẹ tạo nên. Bố đi làm vất vả, bận rộn cả ngày dưới những cơn nắng làm da bố sạm đen. Mệt lắm chứ nhưng bố vẫn phải làm ....bố mẹ làm điều đó vì chúng con ...đến bây giờ thì con hok còn cầm nổi nước mắt nữa .. con biết làm thế nào?.. chỉ có thể nói rằng con yêu bố mẹ ... cho dù bố mẹ ở nơi đâu tình cảm con dành cho bố mẹ vẫn hok bao giờ thay đổi.....Một đời làm lũng vất vả, dường như những khó khăn nào bố mẹ cũng đã vượt qua. Nhưng có lẽ khó khăn lần này hok đơn giản như những lần trước phải hok bố mẹ, khó khăn lần này thực sự cướp đi tất cả những gì mà bố mẹ đã khó khăn tạo dựng lên đã cướp đi sự yêu thương .... cướp đi cơ hội để bày tỏ tình mẫu tử với các con ... cướp đi sự lo lắng dành cho con ở bố mẹ....những ngày con còn thơ dại còn bé bỏng con luôn có bố mẹ bên mình để che chở ,đỡ đần ,đùm bọc cho con..để rồi con cãi lời bố mẹ làm cho bố mẹ phiền lòng...mải chơi hok chịu học làm cho kết quả học tập sút kém đi rất nhiều và lại một lần nữa bố mẹ thêm buồn....dường như mỗi lần bố mẹ buồn thì một nếp nhăn lại hiện lên trên khuôn mặt , con chỉ nghĩ đơn giản rằng nếu như bố mẹ vui thì những nếp nhăn đó sẽ biến mất nhưng hok...cho dù con có làm bao nhiêu việc để bố mẹ vui thì những vết nhăn ấy cũng hok bao giờ biến mất ... chỉ tại con dại khờ con hok bít điều đó nên con ....
(( Đến khi con kô còn đc trong vòng tay yêu thương của bố mẹ nữa, phải tự biết cách chăm sóc bản thân, tất cả là tự lập thì con mới hiểu những bữa cơm gia đình sao con mong chờ quá.
Sao bây giờ con mới thấm cái sự vất vả của bố mẹ để cho con đi học nên người. Con mới biết từ lúc con lớn lên con toàn làm bố mẹ buồn mà như thế thì con chưa làm tròn chữ " hiếu " của người con phải không bố mẹ. Con đã biết mình sai khi cứ cãi bố mẹ hay trốn học đi chơi rồi học hành chểnh mảng .
Bây giờ con không có cơ hội ngồi tâm sự với mẹ về những chuyện mà con phân vân mà hồi xưa con vẫn luôn muốn như thế nhưng kô dám.
Con không còn được bố mắng mỗi khi ngồi onl đến đêm hay bị mẹ mắng vì con gái mà kô biết nấu cơm, kô ngăn nắp.
Nhưng bây giờ con kô còn là Trang hồi ấy nữa bố mẹ ak, con đã biết cái vất vả mà bố mẹ có thể cho con ăn học quý giá như thế nào. Con gái của mẹ sẽ cố học giỏi để sau này thực hiện lời hứa hồi bé của con. Con gái của bố đã biết suy nghĩ hơn, chín chắn hơn.Con đã biết nấu cơm, biết tự mình dọn dẹp, biết vì bố mẹ để học thật giỏi....ngày xưa:
Bố mẹ ơi .... tại sao chuyện đó lại đến với bố mẹ chứ ...bố mẹ tần tảo sớm hôm nuôi con khôn lớn trưởng thành....bố mẹ làm tất cả đều vì chúng con....vậy thì bố mẹ có lỗi gì ? bố mẹ cũng chưa đến cái tuổi mà chúng con phụng dưỡng mà còn ngược lại bố mẹ vẫn đang đi làm để kiếm tiền nuôi chúng con..vậy thì cho tôi hỏi bố mẹ tôi có cái lỗi gì ? lỗi lầm là yêu thương con cái quá chăng .. yêu thương con đén nỗi trước khi bố mẹ mất đi cũng cố gắng dặn dò các bác và ông bà nuôi nấng chúng con ..trong khi bố mẹ đang đau đớn và cần nghỉ ngơi để cấp cứu nhưng hok bố mẹ đã lo lắng cho con trước rồi mới nghĩ đén bản thân mình... hok hiểu sao dạo này mỗi sáng thức dậy mắt con cứ sưng húp lên ! Soi vào gương mà càng thấy buồn . Nhưng buồn thế nào thì con vẫn tự dặn lòng mình phải cố gắng vì bố mẹ vì đứa em con vẫn còn thơ ngây bé bỏng...
Con đã 15 tuổi rồi bố mẹ. Đã 14 năm con được sống trong vòng tay yêu thương của bố mẹ.và 1 năm chịu đựng cái khoảng trống trong lòng con cứ rộng dần rộng dần và rồi con hok quên nổi nữa..
Bố mẹ tần tảo làm lụng từ đôi bàn tay trắng để mong sao cuộc sống sau này của chúng con được ấm no hạnh phúc. Mẹ mang nặng đẻ đau để được nhìn sinh linh bé nhỏ là con - kết quả to lớn nhất mà tình yêu của bố và mẹ tạo nên. Bố đi làm vất vả, bận rộn cả ngày dưới những cơn nắng làm da bố sạm đen. Mệt lắm chứ nhưng bố vẫn phải làm ....bố mẹ làm điều đó vì chúng con ...đến bây giờ thì con hok còn cầm nổi nước mắt nữa .. con biết làm thế nào?.. chỉ có thể nói rằng con yêu bố mẹ ... cho dù bố mẹ ở nơi đâu tình cảm con dành cho bố mẹ vẫn hok bao giờ thay đổi.....Một đời làm lũng vất vả, dường như những khó khăn nào bố mẹ cũng đã vượt qua. Nhưng có lẽ khó khăn lần này hok đơn giản như những lần trước phải hok bố mẹ, khó khăn lần này thực sự cướp đi tất cả những gì mà bố mẹ đã khó khăn tạo dựng lên đã cướp đi sự yêu thương .... cướp đi cơ hội để bày tỏ tình mẫu tử với các con ... cướp đi sự lo lắng dành cho con ở bố mẹ....những ngày con còn thơ dại còn bé bỏng con luôn có bố mẹ bên mình để che chở ,đỡ đần ,đùm bọc cho con..để rồi con cãi lời bố mẹ làm cho bố mẹ phiền lòng...mải chơi hok chịu học làm cho kết quả học tập sút kém đi rất nhiều và lại một lần nữa bố mẹ thêm buồn....dường như mỗi lần bố mẹ buồn thì một nếp nhăn lại hiện lên trên khuôn mặt , con chỉ nghĩ đơn giản rằng nếu như bố mẹ vui thì những nếp nhăn đó sẽ biến mất nhưng hok...cho dù con có làm bao nhiêu việc để bố mẹ vui thì những vết nhăn ấy cũng hok bao giờ biến mất ... chỉ tại con dại khờ con hok bít điều đó nên con ....
Sao bây giờ con mới thấm cái sự vất vả của bố mẹ để cho con đi học nên người. Con mới biết từ lúc con lớn lên con toàn làm bố mẹ buồn mà như thế thì con chưa làm tròn chữ " hiếu " của người con phải không bố mẹ. Con đã biết mình sai khi cứ cãi bố mẹ hay trốn học đi chơi rồi học hành chểnh mảng .
Bây giờ con không có cơ hội ngồi tâm sự với mẹ về những chuyện mà con phân vân mà hồi xưa con vẫn luôn muốn như thế nhưng kô dám.
Con không còn được bố mắng mỗi khi ngồi onl đến đêm hay bị mẹ mắng vì con gái mà kô biết nấu cơm, kô ngăn nắp.
Nhưng bây giờ con kô còn là Trang hồi ấy nữa bố mẹ ak, con đã biết cái vất vả mà bố mẹ có thể cho con ăn học quý giá như thế nào. Con gái của mẹ sẽ cố học giỏi để sau này thực hiện lời hứa hồi bé của con. Con gái của bố đã biết suy nghĩ hơn, chín chắn hơn.Con đã biết nấu cơm, biết tự mình dọn dẹp, biết vì bố mẹ để học thật giỏi....ngày xưa:
con tình cảm với bố mẹ bao nhiêu thì lớn lên con lại càng ít khi tâm sự hay chơi đùa với bố mẹ. Cứ dần dần, thì dường như con kô còn để tâm đến chuyện gia đình nữa.
Vì cái tuổi mới lên cứ mải chơi, mải yêu mà kô nhận ra những hôm bố đi làm về mệt mỏi là phải chạy ra chào bố thật to rồi lấy nước cho bố uống như hồi xưa.
Là không nhận ra mẹ ốm để hỏi " Mẹ đỡ ốm chưa mẹ, để con lấy thuốc cho mẹ uống nhé " - như hồi bé.
Bữa cơm gia đình thì con cố gắng ăn thật nhanh để rồi lên ngồi máy tính mà kô nhận ra rằng bữa cơm gia đình quý giá đến thế nào.
Càng lớn thì nhà mình lại ít đi chơi được với nhau. Bố thì chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi sau ngày làm việc mệt mỏi, mẹ thì xem tivi hoặc xem lại sổ sách, còn con lúc nào cũng ôm khư khư cái máy tính. Mỗi người có 1 công việc riêng...
Vì lớn rồi nên con cảm thấy ngại ngại khi nói những câu " Con yêu bố mẹ " như hồi bé nên đôi khi mẹ cứ mắng con là không nghĩ đến bố mẹ. Con vô tâm kô hiểu bố mẹ luôn mong chờ những câu nói ấy của bọn con.
Cứ lớn con lại càng hư, con đã kô thương bố mẹ vì đã làm bố mẹ buồn phiền nhiều về con. Vì con cứ luôn ngang bướng như thế, con cứ cho cái tôi của mình lớn để rồi làm mẹ khóc, bố buồn mà lúc ấy con đâu nhận ra.
Gửi tới bố mẹ thân yêu của con:
Con yêu bố mẹ nhất
Vì cái tuổi mới lên cứ mải chơi, mải yêu mà kô nhận ra những hôm bố đi làm về mệt mỏi là phải chạy ra chào bố thật to rồi lấy nước cho bố uống như hồi xưa.
Là không nhận ra mẹ ốm để hỏi " Mẹ đỡ ốm chưa mẹ, để con lấy thuốc cho mẹ uống nhé " - như hồi bé.
Bữa cơm gia đình thì con cố gắng ăn thật nhanh để rồi lên ngồi máy tính mà kô nhận ra rằng bữa cơm gia đình quý giá đến thế nào.
Càng lớn thì nhà mình lại ít đi chơi được với nhau. Bố thì chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi sau ngày làm việc mệt mỏi, mẹ thì xem tivi hoặc xem lại sổ sách, còn con lúc nào cũng ôm khư khư cái máy tính. Mỗi người có 1 công việc riêng...
Vì lớn rồi nên con cảm thấy ngại ngại khi nói những câu " Con yêu bố mẹ " như hồi bé nên đôi khi mẹ cứ mắng con là không nghĩ đến bố mẹ. Con vô tâm kô hiểu bố mẹ luôn mong chờ những câu nói ấy của bọn con.
Cứ lớn con lại càng hư, con đã kô thương bố mẹ vì đã làm bố mẹ buồn phiền nhiều về con. Vì con cứ luôn ngang bướng như thế, con cứ cho cái tôi của mình lớn để rồi làm mẹ khóc, bố buồn mà lúc ấy con đâu nhận ra.
Gửi tới bố mẹ thân yêu của con:
Con yêu bố mẹ nhất
Last edited by a moderator: