Mình không rõ mình có phải một kẻ thất bại không nữa. Sự nghiệp học hành của mình nở rộ. Mình vào trường tốt nhất tỉnh, không cuộc thi nào ở trường vắng mặt mình. Và mình hiện đang có một vé ở ngành Tài chính quốc tế Đại học Ngoại thương. Mình không có ý định khoe khoang. Đối với nhiều người, mình có một dải danh sách dài dằng dặc thành tích, một tương lai hứa hẹn.
Nhưng với mình, mình là kẻ thất bại trong cuộc đời, vì mình chưa từng biết mình thích gì. Cả cuộc đời mình, hơn 20 năm rồi, chưa bao giờ mình được sống trong cảm giác thoả mãn đam mê. Đơn giản là mình chưa từng biết mình thích gì, muốn gì. Mình chỉ lớn về tuổi thôi chứ chưa bao giờ dám đứng ra làm chủ cuộc đời mình. Mẹ mình nuôi mình lớn bằng câu nói:"Cứ học thật giỏi là được." Mình vẫn ngây ngô tin vào điều đó đến những tháng ngày cấp 3. Bởi lẽ đạt được điểm cao cũng khiến mình rất vui. Nhưng khi bước vào lớp 10, trường Chuyên là một môi trường quá năng động. Họ cũng giỏi, nhưng ai cũng dắt lưng thêm đôi ba tài lẻ, không đàn thì hát, rồi nhảy, đánh trống hay làm ảo thuật,...
Khi đặt ánh mắt mình vào những con người ấy, mình đã nhiều hơn một lần mong mỏi được như họ. Cảm giác được ánh đèn phủ chiếu, đắm chìm vào những tiếng vỗ tay hay tự mình tạo ra những bản nhạc. Tất cả, cuốn lấy mình và cho mình quá nhiều sự thay đổi trong suy nghĩ. Thành tích của mình những năm tháng ấy không tệ chút nào, vẫn nằm top lớp, thi vào đội tuyển và có cả giải nữa. Nhưng mình vẫn nghĩ cuộc đời mình không sinh ra để rong ruổi theo những con điểm đó mãi. Mình chấp nhận có một thành tích tệ hơn, chỉ để tìm ra điều mà mình muốn làm.
Và mình bỏ học đội tuyển, bị hạ hạnh kiểm chắc kèo. Mình bỏ hẳn việc học ở nhà và nghỉ học thêm, cứ vác cặp đi vác cặp về rồi nhốt mình trong phòng. Cứ thế hai tháng.
Mình thử hết mọi thứ trên trời dưới đất. Từ hát hò, học đàn guitar, học cả organ và lân la một vài nơi có thể mượn trống học, còn tập tành cả ảo thuật nữa. Còn nhớ khi ấy tường Facebook của mình ngập những clip kiểu khoe giọng, khoe khả năng đàn trống rồi chơi ảo thuật. Thời ấy trẻ trâu thật, nhưng mà vui. Lần đầu trong đời mình thấy cả thế giới đều trở nên hấp dẫn.
Nhưng sau hai tháng, mình dừng. Mình dừng vì những sự ham thú mất dần. Mình không thực sự cảm thấy muốn dấn thân vào đâu cả. Những chiếc nhạc cụ bị vứt lăn lóc trong xó, chiếc zippo bị lôi ra tứ tung trong một cơn thịnh nộ của mình và bộ bài ảo thuật đến giờ chỉ còn khoảng 30 lá. Chưa kể, mình bị ba mẹ la vì học tập sa sút. Những thầy cô ngày xưa thân thiết và rủ mình vào các đội tuyển, nay cũng chỉ còn chào hỏi xã giao và gần như cắt hẳn liên lạc.
Khi ấy mình lớp 10 thôi. Và mình hẫng. Mình cảm thấy đã đánh đổi qua nhiều cho hai tháng lông bông không đâu vào đâu. Mình cũng cho rằng cuộc đời mình chỉ nên học, chứ chẳng hợp với điều gì nữa. Thế là mình lại học, lại thi đội tuyển. Và năm đó đội tuyển quốc gia, mình là đứa nhỏ nhất lọt vào. Rồi mình gặp chị.
Chị lớn hơn mình 1 tuổi. Chị rất xinh, mình thề. Chỉ là nhan sắc của chị bị lép vế với dàn mĩ nhân quá đỉnh cao cùng lớp. Chị là đứa con gái duy nhất còn mình là bé nhỏ nhất, cả hai thuộc diện ít hợp với ai, thành thử có nhiều cơ hội nói chuyện.
Mình chưa thể quên cảm giác được rủ chị đi mua trà sữa trong những giờ giáo viên không lên dạy đội tuyển. Cảm giác chạy đi mua ô cho chị trong cái mưa Đà Lạt. Cảm giác lén ăn cùng chị mấy hộp bánh tráng cuốn ở hẻm đối diện trường. Và đáng nhớ nhất, là những lần ngồi ở ghế đá trước phòng đội tuyển để nói chuyện. Bọn mình nói những câu chuyện trên đời dưới đất, về cái meme vừa thấy, về bộ phim nào hay hoặc chiếc điện thoại chị định mua có tốt hay không.
Một lần, chị hỏi mình sau này sẽ học Đại học gì. Mình lắc đầu bảo chưa biết. Vì mình chưa biết thật. Khi còn học 11, mình còn chả nghĩ ngợi gì chuyện đại học. Chị bảo chị cũng chưa biết. Từ nhỏ tới giờ chị chỉ biết học thôi, chả biết mình thích gì.
Sau giây phút ấy, mình cảm thấy trong trong trái tim mình có đôi chút thay đổi. Mình cảm thấy đời chị sao mà giống mình đến thế. Hai con người mà ai cũng nghĩ là học giỏi và tương lai ngời ngời, thực ra lại đang vô định hình. Sau lần đó, cả hai nói chuyện nhiều hơn, bắt đầu chuyển từ những cuộc nói chuyện phiếm sang những buổi tâm sự chuyện đời.
Và mình lỡ yêu. Yêu đôi mắt rực sáng mỗi khi kể về điều chị thích, yêu đôi mắt đen sâu mỗi khi kể chuyện buồn, và yêu nhất là nụ cười rạng rỡ mỗi khi mình đùa. Có lẽ, những ngày tháng ấy là đẹp nhất trong suốt 3 năm Trung học của mình.
Kì thi học sinh giỏi quốc gia đến gần, chị thì lo sốt vó với bài vở, mình chỉ lo sắp hết cơ hội gặp chị rồi. Rốt cuộc mình rớt thẳng cẳng, còn chị có một giải ba quốc gia.
Rồi điều mà mình lo sợ cũng tới. Như mọi mối quan hệ khác, khi không gặp nhau sẽ dễ tàn đi. Chị và mình ít gặp hẳn vì ai về lớp nấy. Những tin nhắn trên Messenger cũng thưa thớt vì cả hai chẳng biết nhắn gì. Và những cuộc đi chơi cũng đều không diễn ra, vì chị bận ôn thi đại học. Mình chỉ nghĩ là mối quan hệ này nên buông đi thôi, nhưng tình cảm của mình thì vẫn ở đó.
Ngày chị điền hồ sơ, chị khoe nguyện vọng lên fb. Chỉ có 3 nguyện vọng thôi, Y Dược Hồ Chí Minh, Y Hà Nội và Đại học Ngoại thương. Xem ra chị rất quyết tâm vào Y. Chị đậu nguyện vọng 1. Ngày mình nhắn tin chúc mừng, chị chỉ nhắn lại, chân tình không tỏ ra khách sáo, như những ngày trước: "Chị vẫn chưa từng biết mình thích gì, là ba mẹ kêu chị điền như thế."
Mình bỗng buồn man mác. Chính mình cũng không biết mình thích gì. Những nỗi lo về ngành nghề tương lai đeo bám đến tận ngày mình phải tự viết hồ sơ thi Đại học cho mình. Thằng bạn mình điền hàng tá nguyện vọng. Nó, nói trắng ra thì là một thằng học tệ, nên cứ lựa ngành nào điểm thấp, tỉ lệ đậu cao là điền. Mình hỏi lí do điền vô tội vạ, thì nó chỉ cười:"Tao có biết mình thích gì đâu, nên ngành nào chả như ngành nào. Đậu Đại học là được!" Mình thấy nó nói cũng có lí, rồi sực nhớ đến những nguyện vọng của chị, điền vào y chang, chỉ bỏ Y Hà Nội vì nhà mình không muốn mình ra Bắc. Lúc ấy, mình tự nhủ là sẽ tìm chị ở Đại học, rồi theo đuổi chị.
Mình không giỏi giang như chị, thế nên hiện giờ đang ở Ngoại thương. Điểm Y đa khoa cao quá..
Ngoại thương là một ngôi trường tuyệt vời, không có gì để bàn cãi. Nhưng vẫn là nơi có những điều mình không thích. Nên mình cứ học thôi, không hứng thú gì cả. Rồi mình đi làm thêm, làm sales thông thường thôi, sau đó quen biết một vài anh chị lớn, tiếp xúc với Marketing rồi mê nó khi nào không hay. Mình quyết thi lại vào ngành Marketing, vì cuối cùng cũng tìm ra việc mình muốn gắn bó.
Mình nói với chị điều đó. Và chị hỏi sao mình nghĩ sao về việc đi du học. Ở nước khác, mình sẽ tiếp thu nhiều nền văn hoá khác, rồi cũng tập tành ra đời, thoát khỏi vùng an toàn để trưởng thành hơn. Mình ậm ừ. Lí do duy nhất lưu luyến mình với Việt Nam, chính là chị đây. Không hiểu sao dẫu tình cảm không có gì tiến triển, mình vẫn cứ giữ chị trong một góc trái tim không dứt ra nổi.
Mẹ mình ủng hộ chuyện du học và âm thầm làm mọi thủ tục. Mình không cản mẹ, nhưng vẫn tìm cách để tìm cơ hội đến với chị. Nếu chị và mình tiến triển, mình sẽ bỏ chuyện du học để ở Việt Nam.
Trước ngày mình đi một tháng, mình quyết tâm thổ lộ khi quá mệt mỏi việc chờ đợi, thì chị báo sắp cưới. Chị có người yêu nửa năm nay rồi, chưa kịp công khai với bất kì ai thì cưới. Bác sĩ bảo cưới.
Thế nên giờ mình ở Anh, học ngành Digital Marketing. Không còn gì vướng bận mình ở Việt Nam nữa. Còn nhớ lúc ngồi trên máy bay, mình lại tự nhủ mình là kẻ thất bại nữa, vì đến chuyện tình yêu đời mình cũng chẳng suôn sẻ. Ít ra mình tìm ra mình muốn gì, may quá! Hi vọng mình sẽ thực sự bước ra khỏi vùng an toàn khi đến đây và vứt bỏ đi con người rụt rè ngày trước.
Thôi, mình sẽ bỏ lại những chuyện không vui ở Việt Nam và mang những kí ức đẹp đến Anh. Khởi đầu mới, suy nghĩ mới.
Khánh An, 2019.