(T.P nói giọng bà cụ non). À mà T.A này, tối nay anh vào mỏ than chơi không?
- Ừ, vào thì vào, ở nhà có việc gì làm đâu. À thế bố cậu đâu? Cả mẹ nữa
- Bố đi làm rồi, sán mai mới về, mẹ đi chợ, đấy, vừac nhắc tới mẹ đã về.
T.P lút cút chạy ra đỡ làn cho mẹ.
- Mẹ có mua quà cho con không?
- Quà gì? Hôm nay là ngày gì à? T.A ngạc nhiên hỏi.
- Không, quà là quà chợ ấy: hoa quả, bánh kẹo này. T.P giải thích.
Ăn cơm xong hai đứa xin phép mẹ vào trong mỏ Vàng Danh chơi. TRước khi đi mẹ không quên dặn hai đứa nhớ về sớm kẻo nhỡ chuyến cuối nhé.
- Vâng con biết rùi con đi đây.
- Cháu đi đây ạ
Ngồi trên xe bus, T.P lẩm bẩm hát câu gì không rõ, đường tối thui. T.A chỉ thấy những vách đá, con đường ngoằn nghèo làm nó chóng cả mặt.
- Chú ơi cho cháu xuống đây. T.P nói với lái xe
- Chết, em còn gọi thế thì anh lấy sao được vợ?_ Anh lái xe trẻ trêu làm con bé đỏ nựng cả mặt. T.A lại cười. Hai đứa phải chờ khoảng 15 phút, bố T.P mới đi tuần về.
- Gái hả?
- Bố ơi! Bố đi gác thì cho T.A đi với, cho cậu ấy biết thế nào là đất mỏ. T.P trêu
- Thôi, đi làm gì bẩn lắm cháu ạ _ Bố T.P nói
- Không sao bác ạ. Mấy khi có dịp về đây mà bác. Tồi T.A quay sang cười đểu T.P. Cú lắm nhưng con bé đành ngậm ngùi cười.
- Gái ngồi đây nhé, tí nữa bố với T.A về. Bố T.P dặn dò.
Khoảng 30 phút sau thì thấy hai người trở lại. T.P mừng lắm vì ở một mình chán và buồn mà.
- Thấy hiện trựờng bác trông có rộng không? Vậy mà đêm nào cũng phải đi liên tục như vậy đấy, không có thời gian để nghỉ ngơi nữa, thế mà Phương không cố học thì chết. Bố Nhìn T.P như muốn bảo răngd : “ Bố khuyên con đấy, con gái ạ”.
- Bố đừng lo, con mà không làm giám đốc thì chí ít cũng phải lấy được anh chồng làm giám đốc. hì hì…
- Cha bố cô. Bố T.P chửi yêu.
- Thôi con với T.A về đây bố ạ
- Ừ, thôi 2 đứa về đi không lỡ xe.
- Con chào bố.
- Cháo chào bác
Lên xe đột nhiên T.A nói với giọng ông cụ non
- Từ nhỏ đã sống sung sướng tôi tưởng rằng phải lao động chân tay, chứ làm bảo vệ cũng vất vả nhỉ?
- Cũng biết _ T.P trả lời chả ăn khớp gì với câu hỏi của T.A
- Thế mai mấy giờ đi? T.A lại hỏi
- Không biết, thử gọi điẹn hỏi M.P và G.B xem nào _ T.P nói
- Ừh: Alô, G.B ak? Mày vừa về à? Vui không? Mai mấy giờ đi? Chiều hả? Ừ, tao bít rùi. Bye!
- Sao? Bao giờ?
- Nó bảo 3h chiều mai hẹn nhau ở cổng bệnh viện Thụy Điển, M.P bảo thế.
- Thấy chưa, G.B nghe lời M.P răm rắp. Còn đây thì nói một câu cãu một câu.
Bỗng một người phụ nữ đã đứng tuổi hỏi :
- 2 đứa là người yêu à? Cọn trẻ chúng mày bây giờ hay thật. bình đẳng. Bác thấy lũ con gái cứ quát bọn con trai ầm ầm… Chứ hay bị bắt nạt như cháu gái đây cũng ít.
- Vâng. Anh ấy hay bắt nạt cháu thôi nhưng cũng tốt tính bác ạ
- Thế nhà cháu gái ở đâu?
Người phụ nữ lại hỏi
- Dạ, nhà cháu ở Lán Tháp, còn nhà T.A ở Hà Nội, bác ạ _ T.P nhanh nhảu trả lời
- Vậy à? Con gái đất mỏ bây giờ đi lấy chồng thành phố hết rồi. Bọn thợ lò giờ khó kiếm vợ
Người phụ nữ ấy chẹp mồm nói với giọng tiếc rẻ
T.A nghĩ thầm: “ Con người ở đây lạ thật, họ vừa quen nhau mà bói chuyện như đã quen từ lâu, họ nói chuyện thẳng thắn và cởi mở. Thật là quá khác so với những con người đầy mưu mô, toan tính nơi đô thị náo nhiệt kia.
- Này, nghĩ gì mà ngẩn người ra thế? Hay là lại nhớ vợ chưa cưới rồi. Ra kia tôi bắt xe cho đi Hà Nội luôn nhé _ ( T.P trêu)_ chuẩn bị xuống nhé, chú ơi cho cháu xuống chỗ cửa đồn công an với.
- Mẹ ơi! Con về rồi- T.P í éo từ ngoài cổng.
- Đã về đấy hử ? vui không? Mẹ T.P hỏi
- T.A cứ kêu đau chân, đùa thôi. Trên kia hôm nào chả đi tập TDTT T.A nhỉ? Rồi T.P cười sặc sụa.
- Cha bố cô, thấy bạn hiền là bắt nạt đấy. Cháu phải trị nó, cháu ạ _ Mẹ T.P quay ra nói với T.A.
- À thế mai mấy giờ 2 đứa đi
- 3h chiều mẹ ạ_ T.P nhanh nhảu
- Thôi 2 đứa đi ngủ đi, sán mai đưa bạn vào chùa Yên Tử chơi, trưa ăn xong chuẩn bị đồ rồi đi. Sáng mai tao đi chợ mua cho mẹ thằng T.A cân gừng để ăn dần, không thì cho vào xao lên, đem nước ngâm chân.
- Nhất cậu đấy nhá! T.P trêu… Con đi đánh răng đây, mẹ đánh chưa
- Mẹ đánh rồi. Lấy nước nóng trong xoong ra pha 2 đứa đánh. Mẹ T.P dặn dò.
- Dạ vâng.
Lên giường rồi mà T.A trằn trọc mãi không ngủ được. Rõ ràng là cậu ta đang cảm thấy quấn quýt nơi này rồi. Cậu ta yêu phong cảnh ở đây, không khí ở đây và nhất là con người ở đây. Mà trong đó có T.P và M.P. Họ quả là những cô gái đặc biệt. Rồi T.A chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay nữa. Sáng. Đã lâu rồi T.A mới lại được nghe tiếng gà gáy sáng. Chết thật, hôm qua đi xe về mệt ngủ một mạch đến 8h. Chắc T.P và mẹ T.P đã chạy từ lâu, đang chuẩn bị bữa ăn sáng. Sáng ở đây lạnh thật, mặc áo cộc tay nên T.A vội chạy vào nhà lấy áo khoác ở túi mặc vội.
- Cháu xin lỗi, ngủ ngon quá bác ạ
- Không sao, đi xe về mệt lại đi chơi, cháu đánh răng , rửa mặt còn ăn sáng – mẹ T.P xởi lởi.
- Thế tí bác trai có ăn không ạ?
- Không, bác trai ăn trong đó rồi mới về.
- Thôi đi đi, hỏi nhiều thế không biết. Sợ không nói người ta bảo câm ak. T.P lên tiếng.
Ăn cơm xong 2 đứa mượn xe máy vì có mỗi cái thì bố T.P đi làm còn đâu. 2 đứa vào chùa Lân chơi thì cũng gặp G.B và M.P ở đó. Cả 4 đứa chạy nhảy, xem xét lung tung rồi chụp vài kiểu ảnh làm kỉ niệm. Chơi chán 4 đứa lại dắt díu nhau về nhà,
- Sao đi chơi về sớm thế? Mẹ T.P hỏi ( thật chứ không đùa đâu. Lúc đó mới 11h mà). Thế 2 đứa có đi chợ với mẹ không? Đi bộ thôi, gần mà, T.A đi cho biết chợ ở đây thế nào
- Này họ nhnì cái gì vậy? mặt tôi bẩn à? T.A hỏi T.P
- Không phải đâu, tại mặt anh xấu trai quá mà. Hehehe
Nhìn cảnh bà già đi trước mua đồ, hai đứa thanh niên đi sau đùn đẩy nhau cầm làn, chắc bạn nhnì thấy liệu có nhịn được cười không nhỉ? Nhưng cuối cùng, dĩ nhiên T.P là winner vì nó là con gái mà. Chiều 4 đứa đi Hà Nội. Cả G.B và T.A đều thấy tiếc khi phải xa nơi này. G.B lầm bẩm: tạm biệt.
- Tạm biệt gì?? Tết sang năm các cậu phải về đi Yên Tử chứ? _ T.P quát làm cả xe quay ra nhìn như vật thể lạ.T.A boĩng thấy T.A như đang suy nghĩ điều gì đó
- Này, nghĩ gì mà đăm chiêu thế
- Tôi nghĩ rằng mình lại phải quay lại nơi ấy, nơi đó như miệng của một con thú dữ, nó nuốt trôi tất cả những gì đứng trên nó. Tự nhiên tôi lại nghĩ đến một câu danh ngôn của ai không rõ: “ We are all anomymous actors on the stage of the life”. Cậu học cũng khá tiếng anh , hiểu không?
- Hiểu chứ, vì đấy là câu tôi thích mà: “ Tất cả chnúg ta đều là những diễn viên vô danh trên sân khấu của cuộc đời”. Nhưng cậu cũng nhớ rằng cũng có một câu như thế này : “ No man is ureless while he has a friend”.Cậu hiểu chứ?
- Hiểu, không người đàn ông nào vô danh khi anh ta có một người bạn.
- Đúng rồi, thôi toi ngủ đây, tôi hơi say rồi.
- Ừ. Rất nhẹ nhàng, T.P gối đầu lên vai T.A. Không hiểu sao T.A lại cảm thấy cô ta như một động lực thúc đấy T.A vượt qua mọi khó khăn. T.P nói đúng : “ No man is ureless while he has a friend”.
- Con chào mẹ, T.A mệt mỏi chào mẹ cuat mình.
- Con giỏi thật, con qua đêm ở đâu mà không thèm gọi điện cho mẹ.Lại còn tắt máy làm mẹ tưởng có chuyện gì đã xảy ra với con.
- Mẹ thấy đấy, giờ thhì con đã ở nhà bình yên rồi.
- Sao con trả lời mẹ với cái giọng ấy hả? Mẹ N.N nói đúng, con bé ấy chỉ làm hư hỏng con thôi.
- Sao mẹ không bảo bà ta xem lại con gái mình xem, con gái con đứa gì mà cong cớn, chả có tí tự trọng nào, suốt ngày bám đuôi người khác. _ T.A phát cáu với mẹ
- Cong cớn ư ! Bám đuôi ư? Con bắt đầu sử dụng những từ như vậy để nói người khác tưg bao giờ vậy? Ngay từ cách nói của con cũng bị nhiễm từ con bé ấy rồi.
- Vâng. Học sinh bây giờ nó sử dụng những từ ngữ trẻ trung và hài hước, còn mẹ thì sao? Suốt ngày phaỉ giữ lời nói có chừng mực , như ông cụ non.
- T.A ( mẹ T,.A hét toáng lên), con thôi ngay. Mẹ nói cho con hay từ giờ cuối năm nay, con hãy chuẩn bị sang Mĩ học. Không ở Việt Nam nữa. Con rõ chưa.
=>>>>>>> Xem tiếp nào xem T.A có đi hông ná ^^