Bài viết dự thi: Cuộc thi cây bút trẻ lần 9/2011

Status
Không mở trả lời sau này.
L

lolem_theki_xxi

Kết :

Thằng Sinh lẹ làng trèo lên xe , nó nhanh tay mở dây trói cho lũ trẻ và tháo dây bịt miệng cho cái Bống . Ngay lập tức , bao nhiêu câu hỏi trong đầu của cái Bống từ lúc đến giờ tuôn trào ra ngoài .
- Tại sao anh lại ở đây anh Sinh , mà cả chiều anh đi đâu mà em tìm không thấy . Bé Bống tưởng anh bỏ bé mà đi rồi cơ chứ. Mà sao anh biết bé bị bắt mà đến đây tìm , lại còn đi cùng với cả mấy chú công an kia nữa chứ?
- Thằng sinh cười : Bé Bống hỏi nhiều như thế thì anh trả lời sao cho hết , à , mà em có sao không ?
- Dạ , em không sao cả đâu ………… Mà anh trả lời em đi đã chứ .
- Cứ từ từ đã nào. Hồi chiều đó , anh dậy định đi kiếm cái gì ăn nhưng thấy em đang ngủ ngon lành quá không nỡ kêu em dậy. Thế là một mình anh đi , nhưng đến lúc quay trở lại thì không thấy Bống ở đó. Tìm hoài không thấy Bống đâu, mãi gần tối thì anh thấy Bống đang đứng nói chuyện với một người lạ mặt , định chạy tới chỗ em thì có chú cảnh sát ngăn lại, bảo anh là người phụ nữ đó các chú đang truy lùng, bả là chủ của một đường dây buôn bán trẻ em rất lớn. Lần này các chú sẽ tóm gọn một mẻ và bảo anh yên tâm là em sẽ được an toàn . À mà anh báo cho Bống một tin vui nhé , Các chú ý hứa sẽ cho anh em mình vô làng trẻ em SOS , Bống sẽ được đi học và được ăn no đấy , Bống có vui không ?
Cái Bống đang định nói gì thêm thì có chú công an đi tới , cất tiếng cười và nói : Sao , 2 anh em định ngồi đó tâm sự đến sáng luôn hả , có muốn nói gì thì xuống xe mà nói chứ , để mấy chú tịch thu xe làm tang vật nè .
Trong Màn sương sớm , đầy ắp tiếng cười giòn tan …………………………………………




< Một chút suy tư>


Nỗi đau , tủi nhục …v…v… . Có đưá trẻ nào khi sinh ra muốn như vậy đâu ?
Thằng bé và cái Bống ăn cắp trong câu truyện trên cũng là một kẻ nghèo đói . Nó còm cõi , rách rưới , bẩn thỉu và cái miệng lúc nào cũng đói vì không có cái gì để mà ăn .
2 anh em nhà nó không có gì cả .
Không có ai dành cho nó một tình thương nào .
2 anh em nhà thằng sinh may mắn được giúp đỡ bởi những con người có lòng hảo tâm .
câu truyện tôi viết này ,chỉ là một phần nhỏ trong số biết bao nhiêu trẻ em phải chịu cảnh nghèo đói , không cha , không mẹ , không một mãi nhà nương thân . Những đứa trẻ ấy , khi không được học hành đầy đủ , để kiếm đủ 3 bữa ăn trong một ngày cũng đã là một gánh nặng đè lên đôi vai của các em .
Vậy , tương lại của các em sẽ ra sao , sẽ như thế nào , Con đường đời ai xác định được cho nhưng đứa trẻ ấy đây , một tương lai mù mịt u tối khi cơm chưa đủ ăn , áo mặc chưa đủ ấm .
Cuộc đời này có kẻ giàu , người nghèo , kẻ già , người trẻ .v …v… Sự đời mà , có khi nào ai cũng có được cuộc sống hoàn hảo đâu . Nhưng các bạn thấy đấy , cuộc sống của những đứa trẻ không cha không mẹ kia …… Chúng là những đứa trẻ , những con người bất hạnh .


Tôi đã từng rất xúc động khi đọc bức thư này qua một lần lướt các face book và đi dạo trên các trang web , mọi người hãy cùng tôi đọc và suy ngẫm :



Kính gửi bố mẹ con chưa hề gặp!

Chiều nay con cùng lũ bạn cơ nhỡ đi trên phố, bắt gặp những đứa trẻ ngang lứa con được bố mẹ chúng mua cho những món quà nhân ngày 1/6 mà cả nhóm thèm thuồng! Đứa trẻ đó lớn rồi mà được bố nó bế trên vai, mẹ nó đi bên cạnh làm trò cho nó cười. Hôm đó cả nhóm thủ thỉ chắc gia đình này hạnh phúc nhất thế gian…


58737.jpg

Bố mẹ có biết không?

Con là đứa trẻ đánh giầy nơi xó chợ, trên hè phố hoặc bất cứ ở đâu có những đôi giày bẩn người ta cần đánh thì có con. Nhóm con có 5 người, đều không cha mẹ, có đứa có cha mẹ mà chẳng ai thừa nhận. Đứa nào cũng có mái tóc vàng hoe, khuôn mặt đen đúa và thân hình gầy như que tăm.

Để có miếng cơm, chúng con phải dậy sớm, đứa thì tới sạp báo gần nhất nhận báo, đứa thì nhận vé số, đứa thì cùng những người lớn đóng giả những gã ăn mày tội nghiệp, bệnh tật để xin chút lòng thương của người đi đường. Con thường đến quán cà phê nằm ngả tư đường nơi có dòng người xuôi ngược, ở đó là nơi tụ tập của những gã ăn mày, bán vé số, bán báo và đánh giầy.
Có thể bố mẹ sẽ hỏi con lớn lên bằng cách nào? Làm sao một đứa trẻ chưa hề biết sông dài, biển rộng và lòng người đa đoan sống với những lam lũ, nhọc nhằn đặt lên vai?
Thưa, con lớn lên bằng bầu vú của nhiều bà mẹ, mà theo các vú nuôi ở cô nhi viện, để có sữa cho những đứa trẻ bị bỏ rơi như con phải đi xin từng nhà mới có. Người ta bảo lũ chúng con đều là những đứa trẻ nhặt được ở ghế đá công viên hay ở ngoài cổng của cô nhi viện, tất cả đều có một điểm chung là những đứa trẻ được sinh ra ngoài ý muốn, trút bỏ để khỏi gánh nặng một ai đó.

Bố mẹ ạ, thế mà con vẫn lớn lên. Rồi đến một ngày chúng con bỏ trốn nơi đã nuôi nấng mình để lao vào cuộc đời bằng những thứ nghề chưa ai nghĩ tới.
Bố mẹ biết không, để đánh được một đôi giầy của người khách ngồi chễm chệ trên chiếc ghế mây, tay cầm tờ báo nhâm nhi cốc cà phê, đôi mắt đăm đăm sau chiếc kính dày con phải nài kèo, dỗ dành không thôi người ta đuổi đi.

Trước khi người ta chịu để cho con đánh đôi giầy cũ kỹ ấy, họ không quên cất lên: “Này nhóc, ngồi yên đó mà đánh nhé, không được chạy đâu đó, muốn lượm đôi giầy ông không để đâu nha!”.

Người ta luôn coi tụi con là những tên trộm, họ cảnh giác, họ khinh rẻ! Thế mà chúng con vẫn lớn lên đấy thôi, để rồi một ngày xuân khi tết đến thấy người ra vui vầy bên nhau mà lòng tự ti, tủi hờn.

Tuổi thơ của chúng con là những ngày ở đầu đường xó chợ, nhiều hôm nhìn con phố muôn người xuôi ngược, con đã từng tưởng tượng ra khuôn mặt của đấng sinh thành đã sinh ra con và tự nhủ, biết đâu giữa hàng ngàn người đi trên phố, có bố mẹ cất bước đi qua.

Bố mẹ có biết không, tuổi thơ con buồn nhất là những ngày người ta gọi là quốc tế thiếu nhi đó. Ngày đó tụi con thu mình và để cho đêm khép lại, ngủ một giấc rồi tiễn ngày đi qua. May mắn lắm chúng con được những tổ chức bảo trợ trẻ em phát cho những món quà, mừng ơi là mừng!

Bố mẹ biết đấy, con đã lớn lên với những tháng ngày như thế. Lại sắp 1/6
!


Hơn bao giờ hết, tôi cảm thấy thương cảm cho những đứa trẻ ấy, thương cho hoàn cảnh nghèo và cuộc mưu sinh đầy rẫy những cạm bẫy trước mắt. Nhưng điều tôi nhìn thấy, cảm nhận được từ những đứa trẻ ấy là niềm tin yêu cuộc sống, nghị lực phi thường. Nụ cười luôn nở trên bờ môi xinh xắn của chúng. Những nụ cười ngậm đắng những nỗi đau, những thiệt thòi vì cuộc sống.

. Câu chuyện tôi viết ở trên là bức thông điệp mà tôi muốn nhắn gửi tới tất cả mọi người , những người vốn có cuộc sống may mắn hơn nhiều người khác .
Người Việt Nam chúng ta luôn tự hào rằng chúng ta là anh em một nhà , là con cháu rồng tiên , cùng chung máu thịt . Vậy chúng ta hãy giang rộng vòng tay yêu thương , để cho những mảnh đời nhỏ , cuộc đời nhỏ của những đứa trẻ lang thang được ấp ủ , nâng niu và tự tin bước vào tương lại , bước vào con đường sắp tới .
Để cho phía cuối con đường của các em sẽ không còn mù mịt , u tối.





Họ và tên :< Lê Thu Hà -Trong giấy khai sinh > - ( Hoàng Thùy Minh Trong sổ đầu bài ) chả biết nên lâý tên nào cả
Địa chỉ : Thanh Hóa
Yahoo : bo_cong_anh_love_you@yahoo.com.vn

>>> Chị không thể đọc hết được nên không thể nhận xét (vì nó quá dài, chú ý đây là cuộc thi chứ không phải là box clb văn đừng ghi những câu "xin hãy đoán xem phần tiếp theo" ) , xin trích lời nhận xét của hacxanh : “Bạn có ý tưởng, bạn có tấm lòng và bạn muốn sẻ chia. Thật mừng vì điều đó  Người ta có thể hướng tới những điều tốt đẹp qua những trang văn, và hy vọng rằng bạn sẽ không mất đi lòng nhiệt huyết ấy. Tuy nhiên về hành văn và trình bày trong bài của bạn chưa ổn, bạn cần cố gắng rèn luyện nhiều hơn nữa để mạch văn được trôi chảy” cảm ơn em đã tham gia cuộc thi!
Điểm bài viết: 5,5
 
Last edited by a moderator:
C

ca_noc

Họ và tên : P.Anh
Địa chỉ : Q1, Tp Hồ Chí Minh
YM! : Ca_noc_kute (2 người dùng)

o0o​

Anh mỉm cười nhìn về cái viễn cảnh tương lai đầy hứa hẹn của mình:
“...
Một sinh viên ưu tú Virginia.
Một nhà khoa học danh tiếng.
Một gia đình hạnh phúc.
Một cuộc sống êm đềm
…”
Sải những bước chân hạnh phúc, anh tiến đến cái ngã tư định mệnh
...
Kittt......!
...
Tất cả vụt tắt trong nháy mắt. Tương lai?! Cái khái niệm đó đã hoàn toàn khép lại với anh...

* Quá khứ là lịch sử, tương lai là màu nhiệm, còn hiện tại là món quà của cuộc sống!

o0o​

P/s Cố gắng lên N nhé!
"Khó khăn? Trở ngại? Thất bại? Thành công? Vui? Buồn? Đó là cuộc sống. Đó là món quà của tạo hóa. Hãy sống hết mình! Đừng từ bỏ, đừng nản lòng. ... rồi sẽ thấy đời thật đẹp!"
Nhớ những lời này chứ N?
A biết, N đang buồn, đang tuyệt vọng, đang mỉm cười nuốt nước mắt... Nhưng đừng từ bỏ! N còn cả một chặng đường dài mà :). Mạnh mẽ lên nhé!
 
0

0onhokpuno0

Bài dự thi "Cây bút trẻ lần thứ 9"


MƯA ĐỊNH MỆNH​

"Trân à!!
Trân có biết lúc gặp Trân, Nhân đã có tình cảm với Trân rồi không?? Nhân chỉ mong một ngày nào đó Trân sẽ chấp nhận tình cảm của Nhân và luôn ở bên Nhân, nhưng có lẽ điều đó không đến với Nhân đâu nhỉ! Dù vậy Nhân luôn hi vọng Trân sẽ đến với Nhân, Trân nhé!!"

Nó đã không đọc hết bức thư trong hộp quà xinh xắn mà Nhân gửi cho nó, nước mắt nó chảy: "Tại sao? Tại sao Nhân không đợi câu trả lời của Trân mà đã ra đi như vậy? Hả!Tại sao???" Nó khóc,khóc nức nở, nó khóc nhiều hơn cả lúc nhỏ bạn nó ra đi. Trời lại mưa,...
Cái hôm mà nó gặp Nhân, trời cũng mưa, hai đứa cùng chạy vào trú mưa dưới mái hiên của ngôi nhà ven đường. Nhân nhìn nó cười nhưng nó không nhìn, đơn giản thôi bởi nó là một tiểu thư nhà giàu, nên có chút gì đó là" chảnh". Nhân bắt chuyện với nó, hỏi nó tên gì, nhà ở đâu,... nhưng nó chỉ trả lời 1 cách lạnh lùng. Trời tạnh mưa, nó leo lên chiếc xe đạp xinh xinh của nó rồi vi vu trên phố, bỏ mặc Nhân đứng tần ngần dưới mái hiên một mình.
Vào năm học mới, thật bất ngờ, nó và Nhân học cùng lớp, ngồi chung một bàn. Nó không muốn ngồi cùng Nhân một chút nào cả. Nó chán...... Nó chỉ như là một cái bóng trong cái lớp hỗn độn nhất trường. Còn Nhân thì lại là một hotboy của lớp, vừa học giỏi vừa đẹp trai. Giờ giải lao, bạn bè thì ngồi "tám" chuyện còn nó chỉ ngồi một chỗ và nghe nhạc. Nhiều lúc nó cảm thấy mình quá cô đơn, cuộc sống quá nhạt nhẽo như bản nhạc nó đang nghe "Tình ca du mục". Đột nhiên, mấy nhỏ bạn nó xô nó ngã nhào vào người Nhân. Mp3 bật ra ngoài.
- ************aaaaaa'!!! Nó bực mình hét lên. Khuôn mặt hồng hào dễ thương của nó giờ đã chuyển thành màu đỏ . Nhân vội đỡ nó dậy hỏi:
- Trân không sao chứ??
- Khộng sao, cảm ơn!
"Vẫn cái vẻ lạnh lùng đó! Mình sẽ làm bạn thay đổi, Trân ạ" Nhân nghĩ thầm.
Chiều hôm sau, Nhân chìa ra trước mặt nó 2 chiếc vé xem phim, là bộ phim mà nó thích. Nó chỉ liếc qua rồi hỏi Nhân:
- Gì vậy?
- Vé xem phim.
- Ai chẳng biết là vé xem phim,ý tui hỏi là đưa cho tui làm gì?
- Trân đi xem phim với Nhân nha!
- Sao lại mời tui, mời mấy đứa khác đi?
- Vì Nhân thích vậy! hì, đi nha! 7h tối nay!
- Để xem đã.
- Ừ! Có gì thì "phone" cho Nhân nha!
Bất ngờ! Nó thật sự bất ngờ! "Ừm để xem nào tối nay cho hắn leo cây luôn!" Nó mở điện thoại nhắn tin cho Nhân," Toi nay hen o dau?" Chưa đày 5 giây sau, Nhân đã nhắn lại" O quan Mr. Teen nha!" "Uhm" nó nhắn lại. Nó nghĩ" Tí nữa nhắn cho hắn bảo mama không cho đi, hihi chuẩn không cần chỉnh"
Nhưng khi nó định nhắn thì lại không nhắn nữa, có cái gì đó cứ ngăn nó, không cho nó nhắn. 6h30', nó cứ đi ra đi vào, đi đi lại lại trong phòng đầy gấu bông của nó, nó đang đợi cái gì đó. 6h55', Nhân gọi cho nó:
- Sao giờ này Trân chưa đến? Sắp chiếu phim rồi!
- Ừm..ừm...! Ờ đến giờ nè!
Trời! Nó không hiểu sao nó lại nói vậy nữa! Nó quyết định không đi cơ mà! " Sao vậy nà", nó suy nghĩ miên man nhưng chân đã bước ra khỏi cửa rồi. " Thôi kệ, kế hoạch hoãn lại hôm sau vậy!"
Nó ra lấy xe, mặc một chiếc váy trắng tinh vi vu trong gió đến Mr.Teen, gặp Nhân:
- Sao giờ Trân mới đến?
- Bận.
"Lại thế nữa rồi" Nhân nghĩ thầm.
Hai đứa bước vào rạp chiếu phim,phim hài nên cả rạp phim cười nghiêng cười ngả. Hết phim, Nhân nói với nó"
- Phim hay Trân nhỉ! Nhưng sao Nhân không thấy Trân cười??
Nó không nói gì cả, nó có cười đấy nhưng Nhân không nhìn thấy thôi. Nó vậy đấy, cứ sống theo trong khuôn phép, giữ mình, không mở lòng với bất cứ ai..
Ngày hôm sau, hôm sau nữa, nó vẫn vậy, không khác trước là bao, nhưng nó cảm thấy từ Nhân một chút gì đó, cách đối xử của nó với Nhân cũng có khác trước một chút xíu.. Trống giải lao, Nhân rủ nó:
- Xuống căng- tin nha!
- Ừ
Nhân kéo nó xuống căng-tin ngồi ăn kem. 2 đứa không nói gì hết," Bạn đang thay đổi đấy Trân ạ". Ăn xong, nó lại ngồi im nghe nhạc. Nhân nói với nó:
- Cho Nhân nghe với!
- Nghe làm gì, dở lắm!
- Kệ.
Nó miễn cưỡng đư một tai phone cho Nhân, 2 đứa cùng ngồi nghe bản"Tình ca du mục".
Tối, nó lại đạp xe trên phố cùng Mp3. Từ khi nhỏ thân bạn nó ra đi, đó như một thói quen của nó, từ đó lòng nó khép chặt hơn, nhưng nó chọt nhận ra, có hình ảnh của ai đó đã lên sâu vào trái tim của nó. Nó thích gió, chơi cùng gió nó thấy lòng mình có chút gì bình yên. Liếc nhìn đồng hồ, 10h rồi, nó đạp xe quay về, vừa đặt chân vào ngôi nhà thân yêu của nó, nó cảm tháy không yên, 1 chút lo âu, nhưng nó mặc kệ. Nó online, thấy Nhân cũng onl:
- Sao onl muộn vậy?
- Tui mới ở Mr. Teen về, mà onl sớm hay muộn thì liên quan gì đến you.
- Sao Trân không thay đổi cách xưng hô với Nhân?
- Đơn giản thôi, không thích!!!
- Vậy sao Trân lại lạnh lùng với Nhân như vậy?
- Lạnh lùng ư?? You thì biết gì về tui mà hỏi, mà you cũng chẳng biết là tui cần gì hết!!!!!!! Thông cảm, tui vậy đó!:(
- Trân đang buồn phải không?
- Không liên quan gì đến you cả!
Nó ofline. Hôm sau gặp Nhân, Nhân muốn biết tại sao nó buồn, nó gạt phăng. Và mọi chuyện lại như xưa, cho đến một hôm, nó phát hiện trong ngăn bàn của nó có một mảnh giấy. Trên mảnh giấy ghi:
" Trong cuộc sống nếu không mở lòng, quan tâm tới người khác, mà chỉ biết có chính bant thân mình thì cuộc sống sẽ trở nên cô đơn và nhạt nhẽo vô cùng."
Nó không biết ai đã để mảnh giấy đó vào ngăn bàn của nó. Hỏi Nhân, Nhân cũng không biết.

< Còn nữa>
 
Last edited by a moderator:
0

0onhokpuno0

<Tiếp>

1 ngày, 2 ngày, 3 ngày,.....rồi những ngày sau đó nữa, ngày nào cũng nhận được một mảnh giấy, mỗi mảnh giấy là một lời khuyên cho nó. Nó chợt nhận ra nhờ có những mảnh giấy đó, nó nhận ra những khuyết điểm của nó. Và nó đang dần thay đổi, đang dần hoàn thiện mình. Nó chợt thấy mến cái người mầ để mảnh giấy trong ngăn bàn của nó.
Một hôm, Nhân nhắn tin cho nó bảo có chuyện muốn nói với nó. Nó chậy ra Mr. Teen, Nhân đang đợi nó. Nó hỏi:
- Có chuyện gì mà không nói trong điện thoại, còn phải hẹn tui ra đây nữa chứ!!
- Trân cứ ngồi xuống đã!
- Có chuyện gì, nói đi!!
- Trân nè! Thật ra, những mảnh giấy trong ngăn bàn Trân là do Nhân để đấy.
- Cái gì, you á! Sao khi tui hỏi thì you bảo không biết, mà you để vào ngăn bàn tui làm gì????
- Vì từ lúc gặp Trân, Nhân đã muốn Trân thay đổi tính cách của Trân. Bây giờ thì có lẽ Nhân đã thành công rồi! hihi. Và bởi vì.....vì.....
- Vì sao?????
- Vì..vì...Nhân..thích Trân!
Nó ngạc nhiên, mắt mở tròn xoe nhìn Nhân:
- Cái gì???
- Ừm! Từ lúc gặp Trân, Nhân đã thấy mến Trân rồi!!
Nó lại ngạc nhiên, hôm đó là một buổi chiều mưa.......
Đêm, nó trằn trọc không tài nào ngủ được, nó nghĩ đến Nhân, đến lời nói của Nhân. Nó chợt nhớ lại những gì Nhân làm cho nó."Sao mình ngốc thế nhỉ?" Nó tự hỏi. Mà cũng lạ mỗi khi nó buồn nó chỉ nghĩ đến gió và Nhân thôi!!!! Giờ nó cũng đã biết người đã len mình vào trái tim nó là: Nhân.Nó biết nó đã thật sự thích Nhân rồi!!!!!!!!!!!
Ngày hôm sau, nó thật sự đã thay đổi, thay đổi hoàn toàn. Với Nhân, nó không còn lạnh lùng nữa:
- Nhân nè!! Tí Nhân khao Trân ăn kem nha!!!
Nhân ngạc nhiên:
- Ừ!...!
Từ đó trở đi, nó không còn như xưa,bên cạnh nó lúc nào cũng có Nhân thôi. Nhưng chưa bao giờ nó nói thích Nhân cả. Càng thân thiết với Nhân nó càng muốn nói nó thích Nhân. Nhưng trời không để nó nói ra từ đó...
Sinh nhật lần thứ 18 của nó, trời mưa, Nhân hẹn nó đến Mr.Teen quen thuộc, nó nghĩ đã đến lúc nó nói ra, đang ngĩ ngợi, bỗng nó nghe rầm một cái..
"Trời ơi, Nhân" nó hét lên, Nhân! Đúng là Nhân rồi, nó chạy ra. Quanh Nhân máu chảy đầm đìa, tay vẫn cầm hộp quà cho nó, trời vẫn mưa. Nó ôm lấy Nhân, ngồi giữa đường mà khóc. Nó khóc nức nở:
- Trân à! Sinh nhật vui vẻ! Trân nè, chưa bao giờ Nhân thấy Trân cười. Nếu được thấy... Trân cười, Nhân.... chết cũng không sao!!!
- Nhân đừng nói nữa! Để Trân đưa Nhân tới bệnh viện!
- Không! Nhân chỉ muốn nhìn thấy Trân cười thôi.
Nó cười, cười trong nước mắt,cười cho Nhân xem, Nhân cũng mỉm cười hạnh phúc:
- Cảm ơn Trân. Trân...biết không...Nhân đã từng ước sẽ...nắm tay Trân đi hết con đường, đứng...phía cuối con đường rồi...mỉm cười hạnh phúc... cùng nhau, cùng nhau bước sang... một con đường mới. Trân... phải hứa với Nhân... sẽ mãi mỉm.. cười, lòng cũng.... mở rộng... hơn...nha!!!
- Ừ! Trân hứa!
- Nhân...phải...đi...trước...rồi!!!
Và Nhân đã ra đi, mãi ra đi rồi. Nó khóc thật to, ôm Nhân thật chặt. Có lẽ trời gắn nó với mưa, gặp Nhân khi trời mưa, Nhân ngỏ lời nói thật với nó cũng trời mưa và giờ Nhân ra đi cũng vào trời mưa. Nó buồn, buồn lắm...
Nhân đã ra khỏi cuộc đời nó, nó trân trọng những kỉ niệm của nó và Nhân. Và nó cũng giữ đúng lời hứa, luôn mỉm cười , mở rộng lòng mình không con là một cô bé chỉ biết có chính mình, bởi Nhân luôn bên nó, phù hộ cho nó.

"Nhân à!! Trân luôn mỉm cười nè, Nhân có thấy không, Trân tin Nhân luôn bên Trân mà. Trân sẽ mãi một mình đi hết con đường của hai chúng ta, Nhân nhé!!!!!"


HẾT

Họ và tên: Lê Lê Na
Địa chỉ : Đăk Lăk
Y!M : h0ah0ng.tih0n
sđt : k

>>>Trích nhận xét của Hacxanh: “ Câu chuyện của bạn giống một cơn gió nhẹ nhàng và lan tỏa. Mô típ truyện không mới, cách tiếp vận vấn đề cũng không lạ. Ưu điểm là cách hành văn khá trôi chảy. Tuy nhiên cũng vì quá êm đềm như thế mà không gây được ấn tượng”. cảm ơn em đã tham gia cuộc thi

Điểm bài viết: 6.5
 
Last edited by a moderator:
P

poro_poro

Họ và tên: Nguyễn Kim Khải.
Quê quán: Thành phố Phan Rang-Tháp Chàm, Ninh Thuận
Y!M : baby_13147

Câu chuyện thời gian.


Có hai anh chàng, họ là bạn nhau, một người tên Thực Tại và một người là Tương Lai. Học chung một lớp và đều là học sinh giỏi nhưng tính khí vô cùng khác nhau. Tương Lai chỉ chú tâm vào học tập chỉ để vượt Tại trong lớp, cậu luôn nghĩ rằng:” Nếu không học thì cuộc sống sau này bỏ đi!”, đối với cậu công việc hay hiện giờ chỉ là học thì vẫn hơn ba cái chuyện bạn bè vớ vẩn , ngược lại Tại chả quan tâm đến điều đó, anh luôn sống hài hòa với mọi thứ: bạn bè, học tập,... Anh luôn hài lòng với mọi thứ anh có và chả đòi hỏi như Lai. Do sự bất đồng quan điểm nên cả hai càng tranh luận gây gắt. Lần đó, do quá nóng giận, Lai đã thách thức Tại:
- Thử xem 30 năm sau tao gặp mày như thế nào, có bì được tao không hay hạnh phúc hơn tao không?

Câu nói đó, thực sự làm cho Lai muốn thể hiện mình hơn Tại về mọi thứ. Anh nhanh chóng được trọng dụng thành ông chủ lớn, mãi làm việc mà anh bỏ qua bạn bè, hay các đồng nghiệp. Anh bỏ hàng giờ chỉ ngồi làm việc. Đối với anh kiếm được nhiều tiền trước mắt là niềm vui nhưng dù kiếm bao nhiêu anh vẫn thấy thiếu.

Thời gian qua đi, thoáng chốc cả hai đều đã 40 tuổi. Lai giờ là ông chủ một tập đoàn lớn. Một lần nọ, Lai đang thì gần Tại, hỏi thăm thì biết anh chỉ là nhân viên “quèn” của một công ty nhỏ. Anh cười nhạo bạn mình:
- Tao tưởng mày hơn tao chứ! Hồi ấy còn bảo là tao sẽ cố, giờ thì đã bằng ai!
- Tại tao sự này khác mày, cuộc sống đưa đẩy tao ở đâu thì tao làm ở đó! Chả có gì phải buồn tủi cả, cuộc sống còn dài và rất niềm vui.
- Đời này sống như thế chỉ có nước đi ăn cháo.
- Thế tao với mình thi đi, xem ai bảo phiếu ai nhiều hơn. Thi diễn thuyết là người xem là người bỏ phiếu.
- Được rồi!
Về nhà, ngay tối đó, Lai nghĩ các viết một bài thật hay, thật dài để thuyết phục mọi người còn Tại chả chuẩn bị, anh về nhà vui chơi với con cái và xem phim với vợ con. Đối với anh, dù có ăn cháo cả năm thì như thế cũng hạnh phúc.

Sáng hôm đó, Lai thuê hội trường và đến tập từ sớm, một lượng khách được mời đến rất đông. Lai được diễn trước. Anh đọc một bài rất hay, vô cùng diễn cảm , đáng được điểm A+, và nhiều người chưa nghe Tại phát biểu đả bỏ phiếu cho Lai. Khi Tại bắt đầu, anh đi vào từ cuộc sống giản dị nhưng tràn đầy hạnh phúc, dù có đi đến cuối con đường đau khổ biết mấy thì cũng có thể ra đi thanh thản vì anh đã làm được nhiều điều có ích cho anh và cả cho mọi người. Không cần học hay chuẩn bị, không cần luyện hay tập trước, anh vẫn đủ sức thuyết phục trước khán giả. Đến lúc kiểm phiếu, số phiếu trên đồng hồ thùng phiếu là 499 cho cả hai, bỗng vợ và con Tại bước lại thùng phiếu cho anh và bỏ cho anh lá phiếu cuối cùng. Lai ngỡ ngàng, mình lại thua Tại chỉ vì anh ấy có gia đình và mình thì không. Thứ bấy lâu, Lai thiếu là hạnh phúc và nhất là gia đình, tổ ấm anh đã đánh mất từ lúc chỉ biết nhìn về tương lai. Bỗng Lai ngã lị xuống, khi tỉnh anh đang nằm trên giường bệnh viện, bên cạnh là vợ con của Tại mà không thấy người bạn của mình. Hỏi ra, thì được biết anh ấy đã ra đi vì hiếm thận để cho Lai được sống tiếp về tương lai của mình. Anh để lại cho Lai một bước thư, trong thư, anh có viết:” Lai à! Suốt đời dù mày có trái ngược với tao thì mày vẫn là bạn tao. Tao luôn dõi theo mày dù ở đâu! Thật sự gia đình của tao mày đã biết, người vợ này là người bạn gái xưa mày đã từng yêu và những đứa con tao có không phải là con ruột mà chỉ là con nuôi tao nhận về. Tao sống thế đâu rồi! Hãy thay tao làm những điều con lại cho gia đình này. Tao trao cho mày đấy! Hãy yêu thương gia đình này nhé! Nếu mày làm được thì tao đã đến được cuối con đường hạnh phúc rồi! “ Lai chợt nhận ra, tất cả mọi thứ Tại đã hy sinh để anh hiểu được một chân lí:” Hãy sống thực với thực tại ta có và cuộc sống hạnh phúc sẽ ở cuối đường ta đã đi qua!


>>> Gặp lại giọng văn của poro_poro vẫn không khác mấy nhỉ? giọng văn mang nhiều triết lí và đọc xong phải suy nghĩ nhiều. Cảm ơn em về bài viết!
Điểm của em: 6
 
Last edited by a moderator:
M

maunguyet.hilton

Cây bút trẻ lần thứ 9/2011 - Phía cuối con đường

BÀI DỰ THI

TRẮC MÀU CHO BỨC HỌA ĐƯỜNG ĐỜI​

Ánh Nguyệt
Trần Quang Diệu - Quảng Ngãi
Yahoo mail : loickuanoi_scram@yahoo.com - 01699202851​

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~°0°~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~


Nhận được kết quả thi vào mười,tôi vội “ba chân bốn cẳng” “phi ngựa sắt” đến nhà nhỏ.Thật ra không phải gấp đến vậy chỉ là không muốn nhỡ câu hẹn “Có điểm rồi mình sẽ báo cho bồ ngay lập tức.”
Quảng đường ước chừng dài độ năm cây số - bắt đầu từ nhà tôi và đích đến là nơi nhỏ ở.Bánh xe cứ quay vòng vòng theo nhịp chân đều đặn.Lắm lúc nhìn xuống cứ ngỡ mặt đất đang chuyển động mà chiếc xe chẳng khác nào vật mốc,cứ đứng yên vậy.Trong lòng thế mà nôn nao hẳn lên,dậy nên bao cảm xúc.Có lẽ vì quá vui,quá đỗi sung sướng hay vui cả niềm vui sắp được nhìn thấy khuôn mặt nhỏ!(?)
Chợt chùn chân,thoáng chút bối rối,tôi đưa tay bóp chặt phanh thắng.Xe đạp phát ra âm thanh : kít..k..ítttt.Bánh xe sau dĩnh lên hất người tôi lao mạnh ra phía trước,may mắn là đã ghìm lại được.Lớp đất đá phần bánh xa trước cũng chịu ảnh hưởng mà sâu hoẳn đi một đường dài.
Qủa là ba tuần sau khi thi chuyển cấp,nhỏ chợt “bặt vô âm tín”.Tôi có gửi “meo”,tin nhắn offline,cũng như “call” cho nhỏ mà chẳng được.Tôi hoàn toàn bất lực.”Nhưng không hiểu sao lí trí lại tiếp tục thúc đẩy tôi tìm đến nhà nhỏ.Ngay hôm nay – một ngày đầy nắng gắt,bụi bặm,oi nồng với lí do hết sức giản đơn là báo điểm đậu cho nhỏ biết (mà thật ra đơn giản chỉ cần “a-lô” một cú cũng biết được rồi.)”Tôi bàng hoàng suy nghĩ.Linh tính đang mách bảo tôi điều gì?Hay chuyện khác lạ gì sắp ập đến?Không được nên đi mau hơn thôi…Lao nhanh trên những “trăm mét” cuối cùng,thoáng hình dung một vài điều mông luân xa vời,tôi sợ mình phải nối tiếc,ân hận điều gì đó chăng ?
Thoáng chốc,tôi đã có mặt trước cổng của một ngôi nhà bốn tầng nổi trội.Đó chính là tổ ấm gia đình mà nhỏ vô cùng hãnh diện.Vừa thở hỗn hểnh,tôi vừa gọi to:”Có ai ở nhà không?Có ai đó không?Có ai không?...Chắc giọng hơi yếu,quay sang nhấn vội chuông cổng dăm ba cái,rồi đến năm,bảy cái.Ấy thế mà chẳng thấy ai ra mở cửa.Đây cũng đã là lần thứ hai, tôi đứng chịu cảnh như vầy.Có lẻ,ngay cả ngôi nhà cũng đang “nhìn” tôi với “dáng vẻ” đầy thách thức.Điều đó khiến tôi vô cùng khó chịu.
Phịch!Buông mình ngồi dựa vào cánh cổng,đuối sức,tôi ứa nước mắt.Không những mệt mà còn tủi nữa chứ!Tâm can tôi cứ phát điên lên,tức hết chỗ nói.”Cái tôi” của tôi – nó lớn lắm!Dễ tự ái!Trớ trêu bây giờ lại bị bạn thân “xỏ mũi”,lãng tránh đâu mất hút mà không hề để lại một lí do,nghĩ mà ghét,mà giận cũng phải thôi.Nhưng rồi đè nén lên tất cả vẫn là sự lo lắng,mong chờ tôi dành cho nhỏ.
Bỗng có dáng người ai đó đứng chễm chệ trước mặt tôi,che khuất cả một luồng nắng,hết thảy đưa mắt nhìn vào căn nhà rồi nhìn sang con bé tội nghiệp – tôi đây.Chao ôi!Nhìn thử xem…Là một người đàn bà gầy đét,da trắng chạch vì lớp kem phấn,khuôn mặt khô cứng và dữ tợn “đậu” trên một cái cổ nhơ xương nổi gân xanh lè,khoác lên mình là bộ đồ thời trang colour block chẳng đáng tuổi mặc.Mụ ta chống nạnh,hất hàm oang oang:
-Nãy giờ kêu réo mệt nhĩ?Cô ở bên đường nhìn sang mà thương con quá.Chắc là bạn của con gái vợ chồng nhà này phải hôn?Tội nghiệp,chắc là chưa biết chuyện.Vợ chồng hắn mê tiền,mê của đâu đâu,làm cái gì không biết mà bỏ con bỏ cái bơ vơ một mình trong cái nhà bự đùng như thế này.Rồi con bé đó cũng chẳng vừa.Cách đây vài tuần còn rồ ga phóng xe vèo vèo với mấy thằng đầu xanh tóc đỏ nào ấy!Cái thứ đó chết quách nơi đâu,chứ ở cái xã cái làng này chẳng chứa.
-Ơ…dạ..._Tôi ngạc nhiên trố mắt.
-Thôi về đi con gái.Chơi chi với thứ tạp nham này.Về,về.
Nói rồi mụ ta quay ngoắc đi.Hằng sau cái điệu bộ đẩy đà của người đàn bà ấy là bao lới nói ám ảnh tôi:”…mê tiền mê của…bỏ con bỏ cái…đầu xanh,tóc đỏ…chếch quách…chơi chi…tạp nham…tạp nham!!!”

Sau buổi chiều ra về mà không gặp được nhỏ,lại nghe được câu chuyện thị phi,tôi suy nghĩ đến mất ăn mất ngủ.”Đích thực không phải như vậy mà!”Tôi tự nhủ nhưng rồi vẫn đau đáu không nguôi.Xét chuyện nếu như lời người ta kể thì sao?Gia đình nhỏ như thế nào?Nhỏ ra sao?Đang “tập bay” trong cơn “bão đêm” nào đây chứ?Hay đang co ro một mình trong bóng đêm mù mịt?Ôi,mọi ý nghĩ thật kinh khủng.Tôi thầm trách cuộc đời sao lại lắm bễ giâu thế.Ông trời cũng thật nhẫn tâm khi mang nó đến quá nhanh trên đường đời của một cô bé chưa đến độ trăng rằm như vậy hữ?
Vật ra giường một cách mệt nhọc,tưởng chừng sẽ thiếp đi,choàng tay ôm lấy chú gấu teddy – món quà đầu tiên nhỏ dành tặng tôi,trong lòng lại thui thủi quạnh thắt.Nghĩ thương bạn mà trách mình.Gía như tôi có thể…có thể??...
Hôm sau tôi thức giấc lúc bốn giờ sáng,một chuyện hiếm hoi trong cuộc đời của con sâu ngủ như tôi đấy ạ!Mà có hay ho chi đâu.Chẳng qua mọi chuyện,từ không gian đến thời gian đều đã được tôi sắp xếp tất-tần-tật với cuộc hành trình tìm ra đáp án cho dấu chấm lửng(…)có thể(?) của ngày hôm qua.Tôi không muốn mình phải đặt ra cái nếu,cái giả sử,giá như…nào cả mà nó phải là một hành động rõ ràng,có ý nghĩa mang tính chiến lược giúp tôi và nhỏ lại về bên nhau,xóa tan bao muộn phiền đang đè nặng trong lòng cả hai.
Tôi ra khỏi nhà bốn giờ mười.Đứng trước những con rẽ,tôi cố giương mắt nhìn tít về góc khuất đoạn đường,nơi có bóng dáng nhỏ vẫn hay cùng tôi chung bước mỗi ngày.Nhưng rồi tôi lại chọn lối đi đối diện như một sự khởi đầu mới mẻ hoàn toàn để “del”đi mọi dư âm tàn lụi.Cũng chính là giải pháp tô điểm cho cuộc sống của tôi sau này.Nghĩ là vậy và tôi cũng không quên mang điều màu mè sẽ có đó gửi tặng riêng nhỏ.Đi độ dăm phút,tôi cho xe rẻ trái,chốc lát lại rẻ phải,rồi quanh lên quẹo xuống.Cứ thể lòng vòng quanh quẩn mãi trong cái huyện cũng mất gần một giờ đồng hồ.Ồ thì ra tròn nắng sớm,cái huyện be bé của tôi cũng ”ra duyên ra dáng” lắm đi chứ.Có chú gà trống gáy vang trên nóc cây rơm.Bầy se sẻ đậu trên mấy cành sầu đông vi vu ríu rít.Có cụ già mom mem nhặt từng cọng cỏ,bắt từng chú sâu,mong sao cho thửa rau trong vườn xanh cây tốt lá,chóng mang ra chợ bán,cho đứa cháu nhỏ đồng quà.Xa xa trong lớp sương mờ đục,trên cánh đồng trải dài xanh bất tận,đã có những cô bác nông dân tảo tần lao động,cắt cỏ,dặm lúa…Sức sống dường như đang khôi sinh một cách mãnh liệt vậy.Nó làm tôi bỡ ngỡ hết sức và cũng rung động vô cùng.Nhưng dẫu sao nhìn lại vẫn còn đó hư vô man mác buồn.Chả phải là hình ảnh nhỏ luôn hằng sâu ở mọi nơi quanh tôi hay sao?Ngay cả “cửa sổ tâm hồn” tôi,rộng là thế,nhìn bao điều xa xôi là thế,mà giờ cũng bị hình ảnh đó dán chặt thật rồi.Tôi nhìn đến một khung trời xa hút,tự nhủ:”mình phải đi tiếp đây,đi qua cả vùng trời u tối để đón lấy ánh bình minh rực rỡ huy hoàng.”
-À ha!Đúng!Còn ở đâu lí tưởng hơn cho ý nghĩ này nữa.
Ngay lập tức,tôi đạp xe lao vút đi.Đích đến cứ dần dần hiện ra trước mắt.Này thì đã thấm mệt,chỉ muốn dừng lại để nghỉ.Này thì xe bỗng dưng trật cóc,đạp cứ hụt lên hụt xuống…Không sao!Ta nhất quyết dốc hết sức mình,lần cuối cùng cho con đường này.Những khoảnh khắc sao nhãng đã khiến tôi lạc mất nhỏ.Một cái giá quá đắt như con dao khứa vào cổ làm cho bao nhiêu máu loang lỗ ra và con tim muốn thôi ngừng đập.Hóa ra sắc hồng trên đoạn đường tôi đi đã bị hoen ố,nhạt dần.Bỗng chốc nó trở nên ngắn vô cùng.Thật đáng sợ biết bao nếu bây giờ tôi không kiên trì cho lối đi đang hiện ra đây:”Có những điều thật sự không muốn vẫn xảy ra và cả những con đường cứ ngỡ xa tít nhưng số phận gắn ta trên con đường ấy.An bài nó là dành cho mình”.Thôi thì xem như tôi đang ở phía cuối con đường…nhưng cũng là bắt đầu cho những con đường khác,biết đâu sẽ tốt đẹp hơn ngõ mòn này?

Đến với biển-Hướng đi định mệnh!

Lúc này tôi cho xe tựa vào gốc thông.Riêng mình thẫn thờ bước từng bước chệch choạc ra xa ngoài bờ biển.Nơi con sóng rì rào sớm mai cũng khẽ chạm được vào gót chân.
Bình minh trên biển thật huyền diệu.Đỏ ửng cả một vừng trời đông,ban cái hương khí ấm áp dưới làn sóng xanh dạt vào bờ gửi cho những kẻ cô đơn,rối bời.Thức cảnh hiểu tình,niềm an ủi của đất trời khiến tôi nhận ra rằng:”lối mòn vẫn chỉ quen thói làm mòn lối.Phải trải mình trên những chặng đường xa xăm hơn,để cảm bi thương hóa gan dạ,biết trắng-đen,biết vết thâm-vết sáng mà tô màu giá trị sống.”
 
Last edited by a moderator:
M

maunguyet.hilton

-Nhỏ à!Bồ nghe lòng mình đang “già” đi không?Cũng chỉ vì mỗi giây phút mình đều nghĩ đến chuyện của nhỏ hết đấy!Không ngờ,khi một mình đứng trước “sóng gió”,mình chợt nhận ra rằng:cần có bạn bên cạnh nhiều lắm…lắm!Này bạn hiền tôi ơi,xin một lần trở lại,tay trong tay ta “cất cánh”trên nẻo đường mơ ước.
Nhắm tịt hai mắt,hai tay dang rộng ngang vai:”1,2,3…Ây dzaaa!”.Cả người tôi ngả nhào vào bờ cát mịn.”Sao thế ta?”.”Trùi!”,cát văng tung tóe lên tóc,lên mặt,đại loại là khắp người.Ngóc đầu dậy,há cái mồm ra…hỡi ôi là một “bồ” cát.Hết thảy răng lưỡi được đánh bóng bằng màu cát vàng ruộm.”Haizzz!Xàm quá đi!Ơ chắc là muốn thử cảm giác lạ đó mà”Nghĩ ra tôi phì cười.Trở người”bạch,bạch,bạch” tiếng tay tôi đang cố gắng phủi sạch lớp đất cát trên cơ thể.Đưa tay hất hất mái tóc sang một bên rồi đưa chân phải gác lên chân trái góc sáu mươi độ.Hai con mắt nheo nheo nhìn về vùng biển mênh mông.Lúc này đây,những niềm vui mới xin được tạm lắng,tôi vẫn không quên trọng trách tìm kiếm “hướng đi có thể” của cuộc đời mình.Chau mày:”Giờ này điều gì là mình có thể?”.Phải chăng tôi cần lí trí hơn,bình tĩnh suy ngẫm để nhận ra đáp án là ở chính mình cơ chứ?”Thì ra một chuỗi ngày qua,mọi chuyện xảy ra đều có nguyên do của nói.Cả chuyện của nhỏ cũng vậy.Đích thị!...Ước gì bờ biển lúc này cũng có nhỏ đang ngồi cạnh tôi nhỉ?Nhỏ sẽ tựa vào vai tôi,còn tôi thì vuốt ve mớ tóc dài mà nhỏ vẫn hay buông xõa đến tận thắt lưng.”Một ước mơ nhỏ nhoi chứa chan hạnh phúc của đôi bạn thân.
Rất có thể mọi chuyện đúng như lời người đàn bà nọ kể.Bộ não vận động sáng suốt hơn để tôi tích cực sâu chuỗi dữ kiện từ bấy đến giờ một cách lô-gích.Nhưng trước hết,tôi dẫu mong ông trời ban phước thì xin cho tôi tìm ra nhỏ:”xin làm chỗ dựa tinh thần vững chắc của cuộc đời bạn tôi.”

…Năm 12 tuổi,tôi vào học một trường trung học cỏ sở ở huyện.Ngày ấy,trường lớp mới,thầy cô và bạn bè cũng mới.Tất cả với tôi quá ư xa lạ.Chỉ biết rằng,hôm sắp lớp,thầy đã hướng dẫn tôi ngồi cạnh nhỏ.Lần đầu chạm mặt,nhỏ nở nụ cười ra dáng tiểu thư đài cát,còn tôi thì “hì hì..” lúi cúi ngồi vào chung bàn.Thật chẳng ra dáng con gái nết na,thùy mị gì cả.!!!Và rồi năm tháng vun vút qua,cũng phải hơn một năm sau,tôi với nhỏ mới trở nên thân thiết thực sự.Rồi thường xuyên lui tới nhà,quen mặt gần gũi với cả cha mẹ của nhau hồi nào chẳng biết.
Ngày ấy,nhà nhỏ chuyển từ Đà Nẵng vào.Mua được mảnh đất đầu xã ,cất bốn cái vách tường gạch rồi lợp tôn xây nên mái ấm hạnh phúc với vỏn vẹn ba thành viên,không bà con,ruột thịt nhưng chẳng khi nào người ta cảm nhận sự cô độc,trống vắng trong căn nhà ấy cả - tiếng cười không hề vắng bóng.Cha nhỏ làm kỉ sư,hiện đang thiết kế bản vẽ cho một công trình ở tỉnh.Còn mẹ thì ở nhà chợ búa,chăm sóc cho nhỏ.”Cũng thiếu thốn,nhưng mới là bước đầu khởi nghiệp nơi đất khách quê người,không việc gì phải ngại”_Ấy là mẹ nhỏ tâm sự với hai đứa như thế.Còn nhỏ,cô bé có dáng người thanh cao,nước da trăng trắng,hai má lúm đồng tiền và đôi mắt”biết nói”luôn làm tôi phải è dè chết ngất,lắm lúc cũng phải ghen tị ra mặt.À,tên nhỏ là Y Vân,hay chứ nhỡ?Không chỉ đẹp người,đẹp nết,nhỏ còn giỏi học hành.Trong lớp,nếu tôi là lớp trưởng năng động,tài ba thì nhỏ cũng chẳng kém cạnh khi là một cô lớp phó học tập thông minh,nhạy bén.Chẳng mấy chốc,với cái nhan sắc và tài trí đó đã “đưa” tên tuổi nhỏ nổi lên như thể diều gặp gió.Thầy cô yếu mến mà bạn bè trăm đứa trăm phục.
Ngày ngày,mẹ vẫn hay cưng chiều đưa đón nhỏ đến trường.Thế là mọi bước đi vững chãi của nhỏ lại thêm an toàn hơn khi có người thân bên cạnh.Dĩ nhiên là bạn thân,tôi cũng được hưởng sáy lây!!!Nhỏ vẫn hay vui ghẹo tôi:”nhà Hoe giàu phết,mà đi ké hoài.Mấy khi mình bảo mẹ dừng giữa đường thì đi bộ mệt nghĩ nhé”.Trời,bạn bè mà nỡ thế đấy.Cũng chẳng ngán,tôi đáp lại bằng một cú vỗ vai thật mạnh:”Bộ thương quá nên kím chuyện đòi ghét,đòi đuổi à?”…Hehe,haha…Tiếng cười òa của hai đứa lan tỏa cả một bầu không gian chất ngất.Luồng sinh khi yêu đời đang nảy nở trong hai con người với cùng một trái tim rạo rực khát khao.
731 ngày.Thời gian thấm thoát trôi qua cho tình bạn thêm lớn lao,quí báu.Hai cô nhóc vẫn ưa thói chụm đầu vào nhau kể biết bao điều thầm kín.Thường thì những chiều mát,vào giờ giải lao của tiết ba,tư,nhỏ hay ra ban công lớp nhìn đắm đuối nới cây phượng vĩ già rũ bóng.Tôi thì chuyên già gù nhỏ từ sau lưng.Chột người nhỏ giật mình,cười tíu mắt,lại con quay sang chí chóe chửi cho tôi một trận không thôi.Rồi có khi tôi cũng hỏi:
-Nghĩ gì vậy?Cho nghĩ ké với?
-Xý,đồ quỷ,cái gì cũng ké.Người ta đang nghĩ đến…tương lai đó!
-Ủa? Ra vậy thì thôi khỏi,miễn nghĩ luôn đi.Tương lai đi thi hoa hậu,làm người mẫu là chắc rồi!Khã khã…Duyệt!_Giọng nói như thể đinh đã đóng cột của tôi làm nhỏ ôm bụng cười sặc sụa.
-Thế thì xách va-li theo làm bầu show cho người mẫu này với nhé!Lương cao đàng hoàng_Nhỏ hí hứng.
-Ơ…ơ hay ho chưa?Nói giỡn chứ thiệt đâu mà tính dữ thế.Cứ đứng đó mà mơ đi.Vào lớp đây.Ba láp ba xàm,vớ vẫn!!!
Nhỏ nguếch đầu,vo ve bím tóc,liếc mắc thể đưa tình,ỏng ẹo bước vào cùng tôi…Eo ôi!Nhìn chẳng khác nào ả đào hạng chuyên nghiệp trong kép hát ngày xưa ấy!
-Mà nè!Vân!...Tương lai của bồ có mình trong đó,đó!Bon chen hén!Và ngược lại…ok?_Tôi nháy mắt,còn nhỏ gật gù khoái chí.

Tâm tình của tụi trẻ là vậy,nhưng người lớn thì khác hẳn hoàn toàn.Bởi cuộc sống của họ vốn phức tạp,nhiều xáo động.Hai năm qua,nhiều biến chuyển diễn ra.Gia đình tôi khấm khá.Gia đình nhỏ khác xưa rất nhiều.Căn nhà cũ kỉ với bức tường liếp ngăn đôi phòng thành nơi sinh hoạt và nơi nghỉ ngơi nay đã bị dỡ bỏ.Biệt thự lầu cao,tường cổng kiên cố được cất nên vững chãi,tận dụng không sót một mét vuông đất.Trong niềm vui giàu sang trông thấy ấy thì cũng có như mặt tệ hại ập đến tổ ấm của nhỏ,khi mà mãnh lực đồng tiền bắt đầu len lỏi và làm rạn vỡ giá trị gia đình.
Những lần ghé nhà dạo ấy,tôi thấy nhỏ hay ngồi buồn một mình,cố hỏi nhưng nhỏ cứ ứ ự hậm hụi cho qua chuyện.Nhỏ mong tôi đến chơi nhiều hơn,nhưng đến rồi lại hối ra ngoài dạo xóm dạo làng,ve vãng vài quán hàng ăn vặt nhạt nhẽo.Nhỏ cũng thường xuyên than ngột ngạt,khó chịu hơn.Tôi hiểu đã có những áp lực đè nén bên trong nên luôn chiều theo ý bạn,cốt để lòng nhỏ thanh thản hơn.Mấy khi phải đợi nhỏ sửa soạn ít phút,tôi đứng một mình lặng ngắt giữa căn biệt thự.Cảm giác rùng mình bất chợt,lành lạnh cả sau gáy nữa.Dường như có một vỏ bọc rất mực hoàn hảo đang che phủ bầu không khí của một gia đình đang trên đà sạn nứt.Vô hình chung,bức tường liếp xưa đang được tái tạo trong không gian mờ ảo để chia đôi tình cảm máu mủ,ruột rà giữa cha mẹ và con cái.Nhỏ dốc bầu tâm sự:”Mấy tháng nay cha cứ đi tới khuya mới về,lại hôi mùi bia rượu.Mẹ cũng đi suốt.”Nghe bảo sau khi đút lót một khoản kha khá thì mẹ nhỏ cũng chen được một chân vào làm thư kí cho ông giám đốc nhà máy lọc dầu X nọ.Họ còn thỏa thuận thuê hẳn một người về giúp việc gia đình mà nhỏ thì lắc đầu lia lịa nhất định không chịu.Tình hình là những lúc có mẹ thì vắng cha và ngược lại hoặc chẳng có ai ở nhà cả.Những bữa cơm cuối tuần,tôi hay hì hục đạp xa đến nhà nhỏ “dự tiệc”.Nghe chuyện thật lố bịch nhưng cứ đến ngày chủ nhật,theo đơn đặt món từ trước của cha mẹ nhỏ,quán ăn sẽ mang đến một bàn thức ăn với đủ thứ món hấp dẫn,đắt tiền và việc của tôi là phụ nhỏ “chén”.Cái nĩa trong tay có hoạt động liên tục thì chưa chắc gì vét sạch được chỗ thức ăn đó.Hai đứa thở dài ngán ngẩm.Tôi đành phải đóng vai kẻ bày trò khi quyết định rủ nhỏ bỏ bữa,đèo nhau ra đê chơi.Đói bụng cả hai lăn ra la lối om sòm.Mua được mấy kẹp thịt viên chiên là mắt đứa nào đứa nấy sáng lên, ăn lấy ăn để.Xong lại mua hai túi nước mía uống,coi đó mà no say qua bữa.
Rồi thờ gian gần đây,khoảng cuối kì hai lớp chín,tôi và nhỏ ít đi chơi cùng nhau vì lịch ôn thi kín mít.Những tối ở lớp học tư về,tôi thấy nhỏ cứ lủi thủi ra vào một mình trong căn nhà thênh thang,lạnh lẽo,trên tay thường là những món hàng ăn liền.Để ý mấy rày,từ một cô bé hoạt bát,ham học hỏi nhỏ trở nên lầm lì.Ca học thêm vắng bóng nhỏ nhiều hơn.Tôi quan tâm hỏi chuyện thì nhỏ bảo sẽ tự học là chính.”Ừ thì với khả năng học siêu “prồ” đó nhỏ chắc còn đạt được thành tích ngon lành hơn mình ý chứ!Tự học cũng tốt.Phần mình cũng phải cố gắng lên mới được…”Tôi hoàn toàn đồng tình với ý kiến của nhỏ.
Hôm thứ bảy trống ca học,tôi rủ nhỏ đến nhà chơi.Có cả cha mẹ tôi ở nhà.Lúc nhỏ đến cha đang dạy tôi chơi đàn madolin.Từng ngón tay thô ráp của cha tẩn mẫn trên dây chiếc đàn…Sol…La…Si…Do…,tôi thích thú với điều đó và chăm chú lắng nghe:”Bài học hóa giản đơn khi có dấu tay cha in trên từng phím nhạc,nhấp nháy trong con niềm khao khát…đỏ rực xương rồng – gai sẽ nở thành hoa.”
…Nhỏ cuối đầu chào lễ phép rồi tiến thẳng vào nhà trong gặp mẹ tôi.Liếc vội nhìn nhỏ,nhoẻn miệng cười,nhưng tôi lại bắt gặp…dưới mái tóc lụp xụp,có giọt nước đang rưng rưng trên mí mắt.Vô tình tôi làm nhỏ tủi thân!!!
Mẹ đang nhặt rau,nhỏ lại gần:
-Con chào dì ạ!
Mẹ nhìn nhỏ trìu mến:
-Ồ,Vân hả con!?Ngồi,ngồi xuống đi.
Rót li nước lọc để cạnh nhỏ,mẹ tôi mở lời hỏi thăm:
-Dạo nay nhà con thế nào rồi? Ổn hết chứ?Còn con?Sao dạo này ít thấy đi chung với cái Hoe nhà dì vậy?
-À,dạ gia đình con cũng bình thường thôi dì.Còn tụi con bận ôn thi nên không thường xuyên đi chung như trước ạ!...Mà con nhặt rau giúp gì nhé!?_Nhỏ vội quay đầu chuyện.
-Ừ,phụ gì cũng được.Nhưng con gái này,dì có nghe lan man chuyện nhà con,thực hư không chắc,dì nhắc đến là động viên con thôi,con chớ có buồn quá nhé!
-Không sao đâu ạ,con hiểu mà dì.Dì quan tâm là con vui lắm rồi!_Nhỏ ra vẻ bình thản.
Mẹ tôi tiếp tục câu chuyện:
-Hồi ấy dì may mắn khi lấy được dượng.Cũng đã mười mấy năm rồi,Hoe nó cũng là con gái một trong nhà,thương nó,lo cho tương lai nó mà chắt chiêu đủ điều.Cha nó tốt với mẹ con dì.Đôi bàn tay thôi ráp ấy con à…đã làm rất nhiều việc._Mẹ tôi bùi ngù_Dượng bươn trải ngoài đời suốt mấy chục năm hết thảy là lo cho cả cái nhà này.Ngày xưa nghèo khổ,bàn tay ấy phải bưng thuê,vác mướn,chiều chiều lại vung lên bổ củi.Cũng từ bàn tay ấy mà sau nay gặp thời làm ăn,xây nên cơ đồ,có được chút của tậu cái nhà mới,xe mới,mừng rối hết cả ruột…
-Như một điều kì diệu dì nhỉ?Con cũng ước..ước nhà mình được như nhà dì vậy ạ!
-Ngốc lắm con ơi!Gia đình con hơn nhà dì nhiều lắm đấy chứ.À mà dĩ nhiên cũng phải nắm bắt cảm nhận thì mới thấy được con ạ.Dẫu gia đình gặp phải bất kì tai ương nào,thì chính những đứa con như con sẽ là cầu nối đôi bờ yêu thương,hàn gắn hạnh phúc gia đình._Mẹ tôi thủ thỉ nhắn bảo.
Nhỏ cuối đầu lặng lẽ,bức,bức mấy cọng rau tơi tả.Có gì đó bối rối,ray rức trong lòng thì phải?
Tôi đã xin cha thôi không tập đàn nữa và đứng nấp nghe chuyện từ nãy giờ.Chợt có tiếng điện thoại của nhỏ reo lên.Nhỏ nghe máy:”Alô…Dạ….Dạ…Dạ…”.”Ai vậy ta”_tôi đứng nghĩ bụng.Cúp máy,nhỏ ngây ngô nhìn mẹ tôi và tiếp tục câu chuyện:
-Phải chăng bàn tay mềm dễ…làm khổ người ta,hả dì?

-Không,sẽ không biết được đâu_Tôi hét to cho nhỏ nghe thật rõ.Tôi biết nhỏ đang nghĩ đến cha mình-người đàn ông có đôi bàn tay mềm mại vô cùng.Thật ra tôi cũng từng hỏi mẹ như vậy.Mẹ cười,không nói.Bây giờ nhỏ cũng hỏi.Nhưng tôi đã biết cả tôi và nhỏ chưa đủ trưởng thành để ngẫm sai hay đúng.Tôi bảo nhỏ:
-Có đôi bàn tay của người cha nào lại mềm mại được đâu!Trong lòng chúng mình chẳng phải luôn tin chỉ có những bàn tay hình như quá cứng ,bởi nhặt hết nhọc nhằn cho mềm mại bước con đi hay sao?
Nhỏ quay sang tựa vào người tôi:
-Ừ!Mẹ mình vừa gọi,cú điện thoại chiếu lệ đấy!Còn lúc sáng,cha vừa cho mình tiền,nhiều lắm!Nhưng mình gửi bạn cất hộ nhé!Bù lại mình sẽ không theo ý cha chuyển ra trường tỉnh học.Mình nhất định sẽ ở đây cùng bạn và cả dì dượng nữa…Ok?


 
Last edited by a moderator:
M

maunguyet.hilton


isnt.jpg
Ấy! Một chuỗi kí ức dài rõ nét đã hiện về trong trí óc tôi.Thôi,ngắt dòng suy tư tại đây vì mọi chuyện dường như quá đủ để tôi nhận ra điều mình cần làm.”Có lẽ đời sống vật chất,xô bồ đã đưa đẩy nhỏ phải xa rời tình thương,mặc cảm,tủi hờn khiến tinh thần nhỏ bị sốc thực sự.”Tự ti đã lấn ác bộ não lí trí của cô bé,cô chọn cách chạy trốn vì hạnh phúc gia đình tan vỡ,vì tổn thương trong lòng đã vượt quá sức chịu đựng,vì bi quan trước cuộc sống thực tại.Mặc cho có người vẫn không nguôi đoái hoài,trong lòng bùi ngùi chua xót,nhớ thương về cô.
…Đứng trước biển cả mênh mông,trời cao bát ngát,không gian lắng đọng,xin một lần quì xuống cầu ơn Đức Chúa Ngài tuôn tràn ân điển mãi hoài,rót giọt nước thánh ân huệ cho con đường về sau của người con gái ấy…
Y Vân ơi!Bạn có nhận ra rằng con đường ta đi sẽ có lúc được bàn tay ai đó giúp đỡ và có lúc ta xòe tay ra giúp đỡ ai đó,để biết rằng con người ta sống không hề lẻ loi tí nào không?


Chào tạm biệt biển.Nắng hồng đã lên cao,chia tay bình minh rực rỡ,ta phải về.Con đường vừa khám phá quả muôn màu-muôn sắc,hấp dẫn lòng người nhưng đó chỉ là trải nghiệm.Sau khi hiểu ra chân lí trên,tôi tin mình phải tìm về lối mòn cũ vì nơi ấy vẫn còn nhỏ cần tôi dang tay che chở.
Quay xe ra về,đã gần bảy giờ đúng.Lòng tôi bây giờ nhẹ nhõm hơn hẳn.Nghĩ lại những bước đi bao năm qua với tôi là bao dấu ấn sâu đậm.Con đường tôi chọn ngay từ đầu thật sự chẳng bao giờ vô nghĩa.

Hiện tại,tính theo hướng trong Nam ra,thì bánh xe tôi chỉ còn cách nhà nhỏ độ nữa cây sổ.Lao xao bên đường tiếng người dân bàn tàn,lắng tai nghe xem sao.Lại tò mò!:”Con gái cái nhà biệt thự kia kìa,mấy nay đi bụi đời.Giờ có mấy cô trong hội phục nữ dẫn về.Trông bộ tơi tả lắm.Thấy cũng tội nghiệp mà cũng đáng đời.Con gái với chả con lứa…”.Hỡi ôi,mớ âm thanh nghiệt ngã ấy sao lại réo rắc vào tai tôi.Nhưng mặc!Chẳng phải hơn bao giờ hết,lúc nay đây tôi có niềm tin tuyệt đối ở nhỏ.Họ cứ việc xì xầm,chỉ trỏ.Với tôi,đó là tin mừng,vì nhỏ đã quay về.Không ngờ,chúa trời đã thật sự ban phước và như lời mẹ tôi đã nói,nhất định mọi cơ hội đều cần con người ta linh hoạt nắm bắt.Y Vân!Con đường mới đã mở ra,mình đã tìm được cửa ngõ đến bến bờ hạnh phúc cùng bạn.Đợi,đợi một chút thôi nhé!”

Tôi dừng xe trước nhà nhỏ.Cánh cổng đã mở toan như hân hoan chào đón.Từ dưới sân nhìn lên lầu ba,cửa sổ phòng nhỏ cũng mở he hé_minh chứng cho một sự hiện diện.”Đích thực là nhỏ đã về.”
Cảm nhận được niềm vui đó,chân tay tôi tự dưng luống cuống hết cả lên,trong lòng mừng quýnh cả ruột.Tháo đôi ba ta,từ bậc tam cấp,tôi lao nhanh vào lối dẫn lên lầu…”Ơ…hự!!!”Tiếng nấc cụt hết hồn.Thì ra còn có cả cha mẹ nhỏ đang ngồi ở sa-lông phòng khách.Cũng đã lâu lắm rồi,tôi mới thấy mặt cả hai dì dượng cùng lúc như thế này.Nhỏ…cũng vậy!Nhưng đau đớn thay vì họ là ruột thịt,người trong cùng một nhà cơ mà,sao phải chịu cảnh như vậy diễn ra?Chắc rằng giờ đây,hai người lớn đang tự lục vấn lương tâm của bậc người làm cha làm mẹ.”Không hiểu sau chuyện này,họ có nhận ra tình cảm gia đình có giá trị tinh thần tuyệt đối trong lòng những đứa con bé bỏng không cơ chư?Và cô con gái của họ cũng đã thành một thiếu nữ thực sự.Nỗi cô độc bấy lâu nay phải làm gì để khỏa lấp???”_Tôi lặng người suy nghĩ và cuối đầu ra cử chỉ chào hỏi.Dì dượng nở nụ cười nhạt.Họ đưa tay chỉ lên lầu trên,điệu buồn nom rũ rượi nhưng ánh mắt luôn ánh lên tia hy vọng.Trái tim tôi cảm nhận được cả hai người đang cầu xin điều gì đó (?) từ tôi cho con gái họ.
“Y Vân,Y Vân,…”Vọt lên những bậc thang cuối cùng,tôi nháo nhào ập vào phòng nhỏ.Cứ ngỡ tôi sẽ khóc thét lên… nhưng rồi cái chững chạc trong tôi bỗng dưng trỗi dậy.Tôi đứng im ở đầu giường,khẽ nhìn…Trước mặt tôi,một cô gái ngồi cuối gập người,mắt dán chặt vào đầu gồi của mình,hai tay xiết qua xiết lại như muốn bó nát thứ gì đó đang giữ trong lòng bàn tay.Trong chuỗi trượt dài gần tháng qua,nhỏ đã thay đổi hoàn toàn.Cách ăn mặc bụi bặm,cắt mất mái tóc dài,có chút gì đó ngang tàng.Rồi khi nhỏ ngước mắt nhìn tôi,đôi mắt đỏ hoe nhưng không hề ngấng giọt lệ nào.Có lẽ quá đau đớn,quá căm hờn tạo hóa giả tạo nên cô bạn tôi đã “quên luôn cả cách khóc”.
…Hai đôi mắt bắt gặp ánh nhìn của nhau.Chỉ trong giây lát,hai con tim đã bắt chung một nhịp thở,một luồng cảm xúc.Không có cái nháy mắt,cũng chẳng có giây phút đếm ngược: 3 , 2 , 1…Bất chợt tôi và nhỏ lao đến ôm chầm lấy nhau.Đã có những giọt nước mắt rơi hòa chung làm một.Hòa lẫn vào đó,còn là tiếng nấc,tiếng cười mang niềm hạnh phúc sum vầy.”Mọi chuyện đã qua,hãy xem như một bức tranh khắc họa để đời.Giở trang giấy mới,chúng ta hãy vẽ những mảng màu tươi đẹp hơn.Cuộc sống vốn rất hài nên cần có những người đủ tài,đủ bản lĩnh mới trụ vững trên con đường đời vốn cũng lắm gian lao,sóng gió.Y Vân ạ! Chắc chắn cuộc sống cũng sẽ quay về với nhịp tự nhiên của chính nó.Bạn cũng phải làm được…Bạn còn nhớ lời mình hẹn không?Có điểm thi rồi.Bây giờ mình báo cho bạn biết nhé!_Bốn mươi phếch trọn,mình cũng đã đăng kí lớp chọn để học luôn đấy!”
Giọng nhỏ khàn khàn:
-Đúng là bạn tôi!Giỏi lắm.Quen biết bạn quả là một điều may mắn trong cuộc đời mình.Cuộc sống của mình luôn được đôi bàn tay bạn cứu vớt.Mình thấy xấu hổ vô cùng,bạn hiền ạ.Nếu phải… xa bạn thêm phút giây nào nữa…chắc có lẽ…
-Ấy!Sao lại nói ra những lời như thế cơ chứ?Giận bồ bây giờ á!À còn điểm của Vân???Chưa biết luôn phải không?Đợi đó!
Móc điện thoại từ trong túi áo,tôi lẩy bẩy soạn vội dòng tin nhắn…ok!Gữi…ok!Xong.Đợi ba giây…Three,two,one.Có tin nhắn đến rồi này,xem sao!Kết quả thi tuyển vào 10…Môn thứ nhất : 8,0.Môn thứ hai : 9,0.Môn thứ ba : 9,0.Điểm nghề : 1,5.Điểm thi học sinh giỏi : 1.Tổng cộng 45,5 điểm…Đây! Đấy!Cô lớp phó học tập của tôi ơi!Có nhìn thấy không?bốn mươi lăm phếch năm đó!Cả hai đứa réo lên,nhảy cẫng trên chiếc nệm lo xo nhún bật.
Qua khung cửa sổ,tôi thoáng nhìn về phương trời xa xôi:”Mong sao,nụ cười sẽ mai lung linh trên khuông miệng chúm chím của nhỏ.Hai đứa mình sẽ mãi sánh bước bên nhau trên khắp mọi nẻo đường.Nếu lỡ một trong hai người không thể đi được nữa thì người còn lại luôn sẵn sàng dang đôi tay dìu bước.Có vậy…Đường dẫu dài nhưng vẫn hoài in bước đôi ta.”

Tối ấy nick yahoo của hai đứa sáng lên:
-Buzz !!!
-Buzz !!!
- : D
- : D
Những khoảnh khắc ngẫu nhiên trùng hợp vô cùng thích thú.Tôi im lặng trầm ngâm.Tựa dài ra ghế,cảm thấy thật dễ chịu.Ở cửa sổ trang chát,dòng tin của nhỏ sáng lên:
-Bồ làm tràn cái offline list của mình đó!
-Hì hì ^^
“Ừ nhĩ!Không biết mình đã nhắn bao nhiêu tin cho nhỏ nữa?”.Bây giờ nghĩ cũng ngại ngại,tôi gõ vài dòng thanh minh:
-Thì cũng tại người ta lo cho đằng ấy thôi mà!Vớ vẫn!
-Đấy,cái tôi lại nổi lên,bự chà bá luôn rồi kìa!Lớp trưởng “quèn”! : P_Nhỏ hí hửng buzz tiếp.
-Thôi được rồi!Mới nghĩ ra cái này muốn gửi cho bồ nè.Món quà tinh thần à hén!_Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi.
-Cho Vân à?Tuyệt.Clap…Clap.
-Đợi chúc.
Tôi quơ tay thao tác chuột “ start -> Programs -> Accessories…”.Từ màn hình desktop cửa sổ paint xuất hiện.Mở rộng toàn trang,sử dụng các công cụ có sẵn,tôi rê chuột vẽ hai đường thẳng dài ,ngấm ngầm chia ba phần hơn kém.Đoạn đầu tôi dùng gam màu đỏ rực để vẽ.Đoạn tiếp theo ngắn hơn,tôi vẽ màu đen sậm.Phần dài tít còn lại,tôi đặc biệt lưu ý về màu sắc…”Thử hỏi có ai đã phát hiện ra tôi đang vẽ lại đường đời dang dỡ của cô bạn tôi không?Một tuổi thơ quá hạnh phúc bất chợt phải chịu bao cay đắng,tan vỡ từ chính mai ấm gia đình thân yêu…nhưng rồi đường đi vẫn còn dài lắm!Chân trời ở phương nào?Không có ai có thể cho ta biết tương lai nó sẽ ra sao cả!”.Một chút chấm phá,gam màu xanh của cây cỏ cho hai bên rìa đường thẳng mà tôi hình dung là con đường.Theo sau là gam màu xanh dương dùng để vẽ bầu trời và màu trắng là những đám mây.Tôi còn chấm một vài chấm đen…là sỏi đá ấy mà!Có cả chấm to đùng và chấm nhỏ li ti.Không gian còn lại tôi “trắc” màu hồng toàn bộ.”Ừ,bởi đó là màu hạnh phúc.”Trong tranh tôi không quên vẽ hai cô nhóc tay nắm chặt tay bước đi hiên ngang trên con đường đầy màu sắc đó.Và có lẽ còn vô số điều mới lạ khác nữa cần tôi vẽ vào…”Nhưng thôi,không nên!Tham lam là một tật xấu cơ mà!Chỉ mong sao những gì tôi vẽ ra đây sẽ ngự trị trong một tương lai không xa của hai đứa.”.Hoàn thành.”File -> Save as -> File name : Phía cuối con đường,màu hạnh phúc đã tìm đến…ồ không,chẳng thích tên này đâu,sửa lại xem nè : Trắc màu cho bức họa đường đời. -> Save.”Ok.
-Buzz!!!Ngủ chưa?_Tôi giả vờ hỏi.
-Xàm!Đợi nãy giờ.Háo hức quá trời nè!Qùa mô?Đưa đây.
Click chuột “chia sẻ hình ảnh ->…hai giây đợi nhỏ đồng ý…->Thêm ảnh”
-Đó!”Kiệt tác”tranh vẽ của mình tặng Vân đó!Nhìn yêu chưa!? : x.
-Ô mô?Gì đây trời…ẹc ẹc!!
-Pax,khỉ gió á!Đường đời của chị đó chị hai!!!!! ; ))
-Ầy da!Ơ thế thì đẹp,đẹp đấy!Mà sao cuối “đường “ bôi màu hồng nhiều thế?Thực tại là vầy thỉ liệu có được như thế không?_Nhỏ làm mặt buồn.
“Y Vân ngốc nghếch!Bạn lại bi quan nữa rồi.Một con đường mới có sắc xanh của sự sống,có màu thuần khiết của mây cao,lại thêm một vài khó khăn bão táp trên đường đời vốn có và có cả mình luôn kề bên bạn thì lo gì không vượt qua.Điều đó quả không phải là màu hồng hạnh phúc đó hay sao?Trên cả tuyệt vời đi chứ!”
Nghĩ được vậy,nhưng tôi lờ đi:
-Thôi,ứ “8”dụ này nữa đâu.Đường đời của Vân,Vân phải nắm bắt chứ.Biết rằng nhất định sẽ có mình trong đó rồi mà. T_T
“Enter”.Tôi tiếp tục chăm chú nhìn vào cửa sổ chát,xem nhỏ có nói thêm gì không…hai phút,năm phút rồi mười phút.Đợi lâu nhưng tôi không muốn buzz,dòng chữ”Y Vân đang trả lời…”vẫn sáng.”À chắc mãi ngắm “bức tranh đường đời” quá chăng?Hề hề.Suy nghĩ nhiều điều từ đó lắm phải không bạn hiền?Lại để nói ra cũng khó luôn phải không nè?”_Tôi cứ lẩm bẩm như thể đọc được hết suy nghĩ của nhỏ vậy.

Tôi lẳng lặng offline.Dưới ánh đèn ngủ êm dịu,có đôi mắt vẫn sáng vì bao thổn thức:Thời gian thấm thoát trôi qua,người đi kẻ ở,bông hoa cũng thay màu.Cuộc đời lắm thương đau,thử hỏi có biết vì sao mãi đi hoài?
Cuối con đường ngọc lan vẫn tỏa hương
Trời vẫn xanh,bầy chim hoài ríu rít
Và con tim vẫn cứ hoài lỡ nhịp
Cuối con đường,chỉ là.​
..cuối con đường!​

__________________________________________________________________
- : - Lưu ý : “Hoe” chỉ là tên gọi thân mật của nhân vật tôi trong truyện.

>>>Bài viết khá dài, cho nên cách hành văn lủng củng cũng bởi vì thế, mô típ khá quen thuộc nhưng lại không có gì tạo nên đặc sắc, cố gắng cho những bài viết sau em nhé!
Điểm bào viết: 6
 
Last edited by a moderator:
X

xuzi.3b

Có ai đó chờ ta nơi cuối con đường

họ và tên: Nguyễn Thị Vân
Địa chỉ: Lớp 11C1- Trường THPT Chuyên Phan Bội Châu- Nghệ An
Email: Xuzi.9x@gmail.com




Có ai đó chờ ta nơi cuối con đường




Gió thổi mạnh. Trời không một gợn mây. My ngơ ngẩn đứng trên bờ biển, nhìn về một nơi xa lắm. Bầu trời hôm nay đẹp quá! Nhưng sao lòng nó tríĩu nặng nỗi buồn. My bị “thất tình”-cái từ vốn dĩ không có trong từ điển sống của nó. Là một cuộc chia tay đường đột, giống như một cơn sóng thần có thể ập đến ngay lúc này, giữa biển trời trong xanh, không một gợn mây. My bàng hoàng, hụt hẫng, một cú sốc mạnh hơn nó tưởng. My không khóc, khóc chỉ làm trái tim nó vụn vỡ thêm. Nó giấu cảm xúc nhìn tình yêu của nó ra đi. Tuấn bỏ nó rồi. Nó không thể tin là mình đã bị lừa dối, và càng không thể tin người lừa dối nó là Tuấn. My nhìn về một nơi xa lắm, nơi chân trời ấy Tuấn có biết rằng My đang gục ngã???=((

***​

- Tớ đi, cậu ở nhà ngoan nhé!
- ừ…ừ
My không thể an lòng khi phải tiễn Tuấn đi như thế này, nhưng nó không khóc. Bởi vì trong mắt mọi người (kể cả Tuấn), nó luôn là một cô bé mạnh mẽ, đầy bản lĩnh.
- Cậu đi đi… Nhớ giữ gìn sức khỏe và học hành chăm chỉ nhé! Và… tớ sẽ mãi chờ cậu ở cuối con đường này. Bây giờ cậu đang rẽ qua một ngã rẽ khác, nhưng tớ tin là hai con đường ấy sẽ hòa vào làm một…
- Đồ ngốc! Sao cậu không nghĩ đến hạnh phúc của mình???
- Tớ là…tớ mà! :D
- Cậu…ngốc lắm!!!

***​

Dường như kí ức về ngày ấy đó hiện về rõ trong vô thức của My. My tự hỏi lòng mình Tuấn là người như vậy ư?Tại sao nó vẫn cứ luôn hi vọng? Tại sao nó mù quáng đến mức không nhận ra mình chỉ là người thay thế cho Trang khi bạn ấy đi xa? Nó òa khóc… Nước mắt tràn ly. “Sao cậu không nghĩ đến hạnh phúc của mình”??? Đáng lẽ My phải nghĩ rằng, có gì đó lạ lùng trong câu nói ấy, có gì đó xa xôi trong thái độ của Tuấn. Nó thấy hụt hẫng, cô đơn.

***​

My cầm chiếc điện thoại lên, đọc đến hàng trăm lần tin nhắn của Tuấn “Mình chia tay My nhé! Thời gian có trôi đi thì vị trí của Trang trong lòng Tuấn vẫn không thể thay đổi. Tuấn chọn cách ra đi, vì không muốn tiếp tục lừa dối My nữa. Tuấn xin lỗi. Can đảm lên. My là người mạnh mẽ mà!!!”. My không reply. Chia tay rồi níu kéo cũng vô ích. Còn lại gì nữa đâu, ngoài những kỉ niệm êm đềm. Nếu quá khứ, tình yêu là màu hạnh phúc. Thì hiện tại, tình yêu là màu kỉ niệm. Vậy là những ngày tiếp theo của My không còn có Tuấn bên cạnh. Phải quên đi thói quen chờ tin nhắn “Chúc ngủ ngon” của Tuấn, quên đi những lời nói ngọt ngào, quên đi… Chia tay rồi. Một cuộc chia tay đường đột. My nghẹn ngào. Tất cả chỉ còn lại ở trong giấc mơ. My sải bước trên bãi cát, nhìn sóng vỗ vào bờ.

“Tớ sẽ chờ cậu ở cuối con đường này”. Trong vô thức của My lại vang vọng câu nói của chính mình. Buồn quá! Tổn thương rồi! Tim nó như muỗn vỡ ra thành trăm mảnh. Tuấn ra đi rồi, chờ đợi còn có nghĩa lí gì với nó. Nó đã từng mơ về một hạnh phúc nơi cuối con đường. Nơi mà nó và Tuấn sẽ tựa vai nhau ngắm bình minh lên. Nơi mà nó và Tuấn sẽ cầm tay nhau đi trên bờ cát tráng…Nhiều lắm. Nhiều cái dự đinh nơi cuối con đường My-và-Tuấn nữa. Nhưng. Xa rồi. Còn lại gì nữa đâu? My cảm thấy mình là thiên thần chỉ có một cánh và cần ai đó mới có thể bay lên. Nó gục ngã, tự hỏi nơi xa xôi ấy, Tuấn có biết tim nó đau như lúc này không? My và Tuấn đã-từng đi chung một con đường. Và giờ Tuấn đã rẽ theo một con đường khác. My thật ngốc khi nghĩ rằng con đường ấy sẽ có lúc là một.

Chia tay. Dấu chấm hết. My còn chưa đi được nửa chặng đường. Con đường này là con đường hạnh phúc mà My đã chọn. Con đường không được rải bằng hoa hồng. My sẽ không bỏ cuộc, My sẽ tiếp tục đi. Dù cuối con đường này không có Tuấn ở đó, nhưng My tin sẽ có một người chờ My đến và làm cả thế giới của họ ./.


>>> Một câu chuyện tình "gà bông" đáng yêu đấy, hỳ, nhưng cái kết lại rất chi là buồn, Chị tin nhân vật my đó sẽ tìm thấy đúng con đường mình đi, và sẽ đi đúng hướng, vấp ngã rùi sẽ tự đứng dậy được thôi! Cảm ơn em về bài viết nhé!
Điểm bài viết: 6
 
Last edited by a moderator:
K

khanhpro113

bài dự thi.....thể loại: Thơ

Cuối con đường là đâu? Là nơi bắt đầu, hay đó là nơi kết thúc!!!……

The end of your road

images


Ba năm rồi đường về hai lối
Mối duyên đầu sao chẳng dài lâu
tình đậm sâu sao chóng phai mau
lòng quặn đau trái tim rỉ máu

Em cứ đi về nơi phía trước
Ngã ba đường anh đứng nhìn theo
Đường em đi gập ghềnh cheo leo
Thời gian trôi cánh hoa tàn héo

Em cứ đi tìm nơi hạnh phúc
Vườn địa đàng nơi cuối con đường
Hạnh phúc qua còn lại sầu vương
Cá tính mạnh em vẫn còn bướng

Nhưng em ơi một lần đừng bước
Quay đầu lại vĩnh viễn có anh
Chờ em hoài từng ngày giá lạnh
Ngóng nhìn theo bóng dáng mong manh

Phía trước đó đoạn đường còn dài
Người cô đơn lạc bước đêm trường
Bóng dáng ấy mờ trong màn sương
Rồi một ngày rũ áo phong sương
Vô tình người soi mình trong gương
Lặng Lẽ phía sau "cuối" con đường
Là bình minh mùa đông rực cháy
Là dịu dàng chiều thu heo may
Là bóng mát trưa hè oi ả
Là xuân hồng ấm nồng êm ả
Lời yêu thương thầm thì trong gió
Vẫn yêu em thiết tha da diết
Một mai kia hy vọng em biết
Thiên đường kia cũng chẳng xa vời
Chẳng phải nơi phía cuối chân trời
Cũng chẳng phải non cao vời vợi
Đưa đôi chân trở về chốn cũ
"Vọng thê hòn", chẳng phải Vọng Phu
Hỏi chi nữa "kết thúc" nơi đâu?
Vì nơi đó là nơi bắt đầu

p/s1:phía cuối con đường, nơi mà em phải đi, đi tìm hạnh phúc cho chính mình , anh tin rằng, đó chẳng phải đâu xa lạ, mà là nơi em đã cất bước ra đi, hãy quay lại , trở lại với anh em nhé ! Mình làm lại từ đầu em nhé...anh sẽ mãi đợi em nơi "cuối con đường".
p/s2: vẫn biết mình còn "gà" nhưng mà cứ phấn đấu :)) , biết đến cuộc thi trước khi close topic 1 ngày nên...chưa kịp chau chuốt mọi người thông cảm.
images











Họ Và Tên : Cao Khánh
Địa chỉ: 12a2 THPT PM - BRVT
SĐT : 01229795566
mail: nhock.shushi@yahoo.com.vn

>>> Một bài thơ, hai cái p/s, Bài này viết tặng cho ai đó em? nếu viết 1 bài thơ mà người con gái mình bỏ đi trở về thì chắc hẳn chả còn ai bị ế hết, hỳ. cảm ơn em về bài thơ trên, lần sau khi viết văn đừng ghi tiếng anh vào nhá, nó sẽ gây một sự phản cảm cho người đọc, đặc biệt là những vị tiền bối cao tay.
Điểm bài viết: 6
 
Last edited by a moderator:
S

sweet_candy_for_you

Bài dự thi Cuộc thi Cây bút trẻ lần 9

NGỤ NGÔN VỀ NGỌN LỬA



lua.jpg


- Đầu Xanh ơi, bạn đi với mình nhé!
- Đi đâu thế hở Tóc Đỏ?

- Mình nghe già làng bảo, ở rất xa, ngoài những cánh rừng kia có một nơi gọi là “Thiên Đường”…. Là Thiên Đường đó, Đầu Xanh ạ! Nơi ấy sẽ rất đẹp và mình sẽ…
- Ôi, bạn vừa nói gì thế? Đi đến “Thiên Đường” ư? Không, không phải đâu! Một cái bẫy chết người thì đúng hơn. Anh trai của mình, và biết bao người khác đã từng ôm mộng ấy, và một đi không trở lại… Vậy mà bạn lại muốn đến đó ư?

- Ừ… Mình thật – sự - rất – rất – muốn… Đầu Xanh biết không, ngay từ khi biết được mình đang sống và lớn dần lên, mình đã nuôi mơ ước được thoát ra khỏi khu vườn buồn tẻ này – nơi chúng ta cứ mãi chui rút, âm ỉ…
Và thiên đường sẽ là nơi mình thực hiện được ước mơ đó!

- Nguy hiểm lắm! Tóc Đỏ, đừng đi mà!
- Mình biết nguy hiểm chứ. Nhưng ngay từ bây giờ, nó sẽ là con đường mình chọn, dù cho có việc gì xảy ra đi chăng nữa. Mình sẽ bước từng bước thật chậm, thật chắc. Đầu Xanh đi với mình nhé!

- Nếu bạn đã nói như thế thì… Thôi vậy, mình chịu thua… Mình sẽ đi cùng bạn…


thienduong.700x0.jpg


* * *

Ngày lên đường đầu tiên…

- Đầu Xanh này, chúng ta sắp ra khỏi rừng rồi đấy! Bạn có thấy ánh sáng ở tít đằng xa kia không?
- Ừm. Chắc Thiên Đường còn nhiều ánh sáng hơn nữa, Tóc Đỏ nhỉ!



* * *

Ngày thứ hai…

- Mỏi chân quá! Ngồi xuống nghỉ tí đi!
- Ráng lên, chút xíu nữa thôi mà! Một… hai… một… hai…
- Ư..ư...ư… Chói mắt quá! Chói quá!
Ánh sáng Mặt Trời! Có phải là ánh sáng Mặt Trời đó không? Tóc Đỏ, mình thấy được ánh Mặt Trời rồi! A ha ha!
- Còn kia là những bông hoa đấy! Màu trắng này, màu hồng, màu đỏ này, màu… màu… À, bông hoa đó là màu tím phải không?
- Ừ. Hình như là thế.


Ngày thứ ba…

- Đầu Xanh này, mình có một chuyện thắc mắc…
- Gì thế?
- Bạn thấy rồi đó. Chúng ta đã đi được khá xa: Ra khỏi rừng, đến những cánh đồng cỏ, đồi hoa ; thấy được cả ánh sáng Mặt Trời mà bấy lâu bạn hằng mơ ước, cảm nhận được cái khô ráo, ấm áp, chứ không lạnh lẽo như nơi xưa nay chúng ta sống…
Nhưng tại sao mình không thấy những nguy hiểm trên đường đi như già làng bảo? lã nào lại như thế?
- Ừ nhỉ! Nếu nơi đây thực sự không nguy hiểm, chết choc thì anh trai mình hiện đang ở đâu? Tại sao anh ấy không trở về?
Có khi nào… Anh mình còn sống không nhỉ? Vậy chúng ta phải mừng chứ!
Cứ theo đà này thì ta vừa nhanh tới Thiên Đường. Vừa biết rằng anh mình còn sống, lại được ngắn cảnh. Hời quá đi chứ!
- Nhưng mình cứ thấy lo lo…
- Sợ à?
- Không. Chỉ hơi bất an. Dù gì mình cũng phải bước hết con đường này cơ mà. Nhanh lên nào! Mình háo hức quá đi mất!



* * *

thienduong2.jpg

Ngày thứ tư…

- Thiên đường kia rồi! Bạn thấy không?
Những ngọn núi với đỉnh màu đỏ đấy! Cả những loài cây lúc lỉu toàn là quả mà mình chưa thấy bao giờ nữa này!
- Đẹp đẹp quá! Chắc chắn đây là đường vào cổng Thiên Đường! Nhanh lên! Chắc chắn đi hết con đường này là đến thôi!
- Tóc Đỏ này, bạn không thấy gì sao? Phía cuối con đường chúng ta đi là vần vũ mây đen, là mưa đấy!
- Mình thấy… Nhưng… Nhưng không lẽ chúng ta lại bỏ cuộc giữa chừng!
Bốn ngày qua, biết bao mệt mỏi… Mình chỉ nghĩ mỗi việc đặt chân đến Thiên Đường…
- Ngu xuẩn! Bạn muốn lao vào nơi đó để bỏ mạng à? Bây giờ mình mới biết “nguy hiểm, chết choc” mà già làng nói là như thế nào!
Mình xin bạn đấy! Tóc Đỏ ơi, chúng ta quay về thôi… Về với mình đi!


“Sao thế? Chỉ là một cơn mưa thôi mà, Đầu Xanh, Tóc Đỏ! Một cơn mưa thì thấm gì suốt bốn ngày đường đầy vất vả nhưng ngập tràn hy vọng! Đừng từ bỏ mà!”

Bạn sẽ nghĩ như thế, đúng không? Nhưng, bạn sẽ từ bỏ suy nghĩ ấy, khi biết rằng Đầu Xanh và Tóc Đỏ là hai ngọn lửa bé xíu. Vâng, chúng ướt. Tóc Đỏ không muốn sống như vậy, nó muốn thoát khỏi nơi ấy để được thỏa sức vẫy vùng, và nhất là nó phải có ích cho ai đó.
Vậy là, nó cùng Đầu Xanh lên đường – Một con đường thật dài dẫn đến ước mơ – ước mơ về Thiên Đường…
Nhưng có lẽ rằng, không đâu xa xôi – Thiên Đường ấy chính là thế giới loài người; nơi mà những ngọn lửa nhỏ nhoi kia được sử dụng hiệu quả nhất.
Nhưng… Phía cuối con đường ấy… Lại có mưa…


* * *

- Bạn mặc mình! Mình phải đến Thiên Đường! Đầu Xanh có biết mình khao khát nơi ấy thế nào không?
- Tóc Đỏ ơi… Mình không muốn bạn chết… Mình không muốn mất đi người bạn thân nhất…
Mình hèn nhát, mình không thể nào bước qua cơn mưa kia được! Về nhà với mình đi! Tóc Đỏ! Tóc Đỏ!
- Không! Mình nhất định sẽ qua được!
Nếu mình… có sao… Thì nhờ bạn gửi lời xin lỗi của mình đến mọi người…
- Tóc Đỏ!!!


---
Vậy là Tóc Đỏ một mình…
… Bước qua mưa…


Bạn có nghe thấy gì không? “Xèo!!!…” “Xèo!!!…” Từng giọt mưa tuôn hối hả lên người Tóc Đỏ! Mỗi lần như thế, ngọn lửa bé xíu đáng khâm phục kia lại oằn mình đau đớn. Ngọn lửa nhỏ dần, nhỏ dần nhưng nó vẫn cứ bước, mắt đăm đắm hướng về Thiên Đường. Nó muốn cuộc đời nó làm được một cái gì đó, và “cái gì đó” là theo đuổi ước mơ tới cùng. Nó đã đi hết con đường dài dằng dặc, và cuối con đường ấy là một cơn mưa – phép thử cuối cùng cho ý chí của nó. Tóc Đỏ sẽ bước qua được cơn mưa đầy thử thách ấy…
… Dù có mất mạng, Tóc Đỏ vẫn tự hào rằng mình đã cố gắng hết sức nơi Thiên Đường tươi đẹp kia ở cuối con đường…


end.700x0.jpg


TRƯƠNG CÁT NGỌC
Lớp 11V, trường THPT Chuyên Long An, tỉnh Long An
SĐT liên lạc: 01219855030
Email: truong_cn95@yahoo.com


>>> Một câu chuyện hay về nghị lực vượt qua khó khăn để dến đích cuối cùng, dù có chuyện gì xảy ra, bài viết của em làm nhiều người phải suy ngẫm khi đọc hết nó đấy. Cảm ơn em về bài viết!
Điểm của em: 7
 
Last edited by a moderator:
G

girlbuon10594

….Hãy góp bàn tay, xoa dịu nỗi đau da cam.

Xin đừng vô cảm, trước nỗi đau dân tộc mình

Chiến tranh đã qua rồi, nhưng nỗi đau vẫn còn đó

Chân bước ngậm ngùi trong ánh mắt em tôi

Chiến tranh đã đi qua, nỗi đau còn đọng lại

Nỗi đau phận người có bao giờ nguôi

Em sinh ra đời sao không giống ai?

Đôi môi không lành, không vẹn một hình ai?

Đôi mắt vô hồn, nụ cười ngây dại

Từng ngày trôi qua, đau nhói lòng ai?

Em sinh ra đời nào có tội tình chi?

Cơn đau từng ngày không cùng ai tỏ bày

Phận nghèo quê xa, nỗi đau người mẹ,

Một đời gian nan, cay đắng ngậm ngùi…






Con người ta, được sinh ra đã là một may mắn. Sống khỏe mạnh, ít đau ốm bệnh tật cũng là một may mắn…Nhưng có phải ai cũng được như vậy? Chiến tranh đã qua, nhưng những nỗi đau mà nó để lại cho ngày nay thì không hề nhỏ, chắc hẳn mọi người cũng đã nghe nói nhiều về vấn đề này. Hơn 3 triệu ha rừng núi, đồng ruộng, gần 26.000 thôn bản đã bị rải chất độc hóa học, đến nay vẫn còn những “điểm nóng” ô nhiễm bởi chất đi-ô-xin. Gần 5 triệu người Việt Nam đã bị phơi nhiễm chất độc đi-ô-xin, có khoảng 3 triệu người là nạn nhân, trong đó có nhiều nạn nhân là trẻ em thế hệ thứ hai, thứ ba. Hàng vạn người đã chết trong đau khổ. Hàng chục vạn trẻ em bị dị dạng, dị tật bẩm sinh, sống đời sống thực vật. Nhiều phụ nữ không được hưởng hạnh phúc làm vợ, làm mẹ. Nhiều người khác đang chết dần chết mòn, từng ngày từng giờ quằn quại, vật vã vì những căn bệnh quái ác liên quan đến chất độc da cam/đi-ô-xin. (số liệu này lấy tại Đây)

da-cam.jpg

92320714a9ys4%5B1%5D.jpg

30%5B1%5D.jpg

9034938490878484cddc%5B1%5D.jpg

Đọc và lắng nghe từng giai điệu của bài hát, thấy sao mình thật may mắn. Vậy mà trước đây mình đã từng có những suy nghĩ “trẻ con” một cách nực cưới. Mỗi khi ba mẹ làm gì không vừa ý là lại vùng vằng, lại nghĩ “Liệu có phải mình là con đẻ của ba mẹ không mà ba mẹ lại đối xử với mình không giống những chị em trong nhà?”. Đôi lúc còn nghĩ…đến cả cái chết nữa chứ. Giờ nghĩ lại, thấy ân hận, và thấy mình sao lại có thể có những suy nghĩ vậy chứ. Nhưng điều quan trọng là giờ mình đã nhận ra, đó là lỗi sai của mình, mình sẽ khắc phục và sửa chữa nó. Hôm nọ, có một người bạn tâm sự với mình về chuyện của gia đình, chắc là bố mẹ cậu ấy đang có xích mích, cậu ấy nói với mình rằng “Hình như sinh ra nhầm vào gia đình này thì phải”. Mình thực sự thấy buồn về câu nói đó, nếu như bố mẹ cậu ấy mà biết cậu ấy nói vậy, nhất định họ sẽ rất buồn. Nếu là trước kia, thì mình cũng đã từng có suy nghĩ như vậy, nhưng giờ thì không, không bao giờ mình nghĩ như vậy nữa. Ba mẹ dù có thế nào, thì cũng là người đã sinh ra và nuôi mình khôn lớn đến ngày nay, mình làm như vậy, ba mẹ sẽ buồn, và mình không muốn điều đó xảy ra. Nên mình cũng đã khuyên người bạn kia, không nên nói như vậy. Thời gian sẽ trả lời tất cả, ba mẹ nào chẳng thương con đúng không? “Hổ dữ còn không ăn thịt con” mà. Hy vọng rằng, một ngày không xa, cậu bạ của mình cũng sẽ nhận ra chỗ sai, giống như mình hiện tại. Ai đọc bài viết này của mình cũng vậy nhé, mình tin là không ít người có những suy nghĩ giống như mình, đúng không? Vậy cùng nhau sửa lỗi nhé, để sau này khi thành người lớn, cũng làm ba mẹ, chúng ta mới không phải “ngoành lại quá khứ rồi hối hận”…

Ba mẹ ơi, con cảm ơn ba mẹ nhiều lắm!
Cảm ơn vì ba mẹ đã sinh ra và nuôi con khôn lớn đến ngày hôm nay. Mặc dù còn không xinh đẹp, giỏi giang như bao người. Nhưng con biết và con tin rằng, ba mẹ coi con như “cô công chúa nhỏ”, ba mẹ nhỉ?
Cảm ơn vì ba mẹ đã sinh ra con lành lặn, đã cho con đôi chân để chạy nhảy với chúng bạn, để cho con có thể tự bước trên đôi chân của chính mình….. Cho con đôi mắt to tròn để nhìn ngắm cuộc đời này, để cho con biết cuộc đời này đẹp như thế nào. Cho con một trái tim lành lặn để con biết yêu những điều xung quanh, yêu những điều dù rất nhỏ nhoi, biết yêu bản thân và yêu cả những người bên con…v…v…
Con xin cảm ơn ba mẹ vì tất cả, yêu ba mẹ nhiều

Đối với những người chịu “hậu quả” sau chiến tranh, thì mình hạnh phúc hơn rất rất nhiều đúng không? Hạnh phúc vì mình có chân tay lành lặn, có đôi mắt sáng, có trái tim không bệnh tật, không bị mắc phải những căn bệnh “hiểm nghèo”…Vậy thì tại sao chúng ta lại không tận dụng cơ hội này để làm và giúp đỡ những người “thiếu may mắn” xung quanh ta?
Cho dù là chúng ta chỉ làm những điều rất rất nhỏ thôi, nhưng đối với những người “thiếu may mắn” lại là một động lực. Và khi đã có động lực, thì có chuyện gì là không thể đâu, đúng không? Cho dù chúng ta không thể cho họ đi trên con đường trải đầy hoa hồng, nhưng chúng ta có thể “mở cửa trái tim” để họ cũng được làm những việc họ thích, để họ có thể hòa đồng với xã hội như bao người bình thường, để họ thực hiện những lý tưởng, ước mơ và hoài bão của họ…Điều đó chúng ta làm được đúng không? Không hề khó đúng không? Đôi khi, làm một việc gì đó, dù rất nhỏ thôi, nhưng có khi ta đã “cứu sống” một “con người!
Vì họ không được hoàn thiện như bao con người khác, nên có lẽ để đạt được thành công như những người bình thường thì họ đã phải rất rất nỗ lực, là phải có nghị lực lắm thì mới có thể bước được đến "đài vinh quang". Họ cũng là những tấm gương đáng để chúng ta noi theo.
Có lẽ họ cũng rất muốn chúng ta có thể hòa đồng với họ, xóa bỏ khoảng cách giữa 2 cái được gọi là "thế giới khác nhau". Tôi nghĩ, họ_những người thiếu may mắn không cần phía cuối con đường quá lấp lánh, vì đối với họ, để đạt được điều đó là điều quá sức! Nhưng như thế không có nghĩa là họ không có quyền bước đi trên con đường mà họ đã mơ ước, đã hi vọng được đặt chân để bước đến phía cuối đằng xa kia.
Con người ta, điều quan trọng nhất ở trên đời đó là sống phải có hoài bão, nghị lực và biết cố gắng để đi đến đích. Họ cũng vậy, họ cũng có quyền được ước mơ và theo đuổi lý tưởng của mình. Không ai có quyền ngăn cản họ, chúng ta may mắn hơn họ, chính vì vậy, chúng ta phải giúp họ, giúp họ hết sức để có thể theo đuổi lý tưởng sống của mình


12447737572690150kt58%5B1%5D.jpg

cdv-dacam-11.jpg

1312363454_SDC10571.JPG

Những món đồ thủ công mĩ nghệ, sản phẩm được kết cườm do chính những đôi tay, "đôi chân" của những nghệ nhân khuyết tật do nhiễm chất độc màu da cam bẩm sinh

1312362874_SDC10570.JPG

Lê Văn Ở, 18 tuổi, lướt những ngón đàn điệu nghệ dù bị khiếm thị bẩm sinh do ảnh hưởng của chất độc da cam, tiếng đàn "lòng" khiến bao nhiêu trái tim con người chợt quặn lại trong đau xót vì chính sự "ghê gớm" chất độc Dioxin
“Sống trên đời sống cần có một tấm lòng”​


P/S: Mỗi việc tốt là một bông hoa đẹp, cả đất nước ta là một rừng hoa đẹp

Tên: Nguyễn Thị Nhung
Địa chỉ: Nguyễn Thị Nhung - xóm 1 - Vĩnh Lộc - Phùng Xá - Thạch Thất - Hà Nội
Email: girlbuon10594@yahoo.com.vn
Số điện thoại: 016969675xx

>>> "Sống trên đời cần có môt tầm lòng - để gió cuốn đi" Nhìn những hình ảnh này của em chị lại nhớ chuyến đi thăm trung tâm bảo trợ các trẻ em khuyết tật, nhìn hình ảnh thật mới thầm cảm ơn là mình đã có được một cơ thể lành lặn bình thường. Bài viết của em rất hay nhung ak. Cảm ơn em đã mang đến cho cây bút trẻ một khoảng lặng!
Điểm bài viết: 6,5
 
Last edited by a moderator:
C

ca_noc


Tên: Hồng Nhung
Địa chỉ: Đà Lạt
Gmail: o0traucon0o@gmail.com

o0o
KHÔNG TÊN

{Nhung - Tác giả không đặt tên}​

Lâu lắm rồi tôi mới có dịp một mình dạo phố Sài Gòn. Vẫn thế, vẫn tấp nập và nhộn nhịp như ngày nào. Ngồi vào một quán cơm bình dân, vô tình tôi bắt gặp ánh mắt của những đứa bé tầm 4-5 tuổi đang nhìn mình. Ánh mắt đó thật đáng thương làm sao. Tôi cảm nhận rõ sự thèm khát trong cái nhìn đấy. Tôi chựng lại nhìn chúng – những đứa trẻ nhem nhuốc và gầy guộc. Chúng gầy, gầy đến mức tôi có thể nhìn rõ những mẩu xương dưới cái lớp da đen sạm, được che bằng bộ đồ rách rưới – rách đến độ tưởng chừng như không thể rách hơn được nữa. Đôi chân trần bám đầy đất bụi, với vẻ mặt khẩn thiết, những đứa bé ấy cất giọng:
- Cô ơi, chú ơi…
Vừa nói chúng vừa đưa cái bàn tay, cái ca hay cái mũ rách rưới, đen kịt ra trước mặt. Có người cho vài đồng lẻ, có người cho theo kiểu bố thí rồi đuổi ra chỗ khác, không thì gặp những cái lắc đầu với vẻ mặt lạnh tanh
Tiếng kéo ghế đứng dậy của bàn đối diện khiến tôi bất giác quay qua. Một thằng bé nhỏ nhất trong đám, vẻ mặt lấm lét, lại gần cái bàn, bốc miếng thịt còn thừa ăn ngấu nghiến. Rồi bốc nắm cơm bỏ tọt vào miệng.Trông cảnh tượng ấy khiến tôi không khỏi chạnh lòng.

205839_123884384373494_100002558002688_138915_5349850_n.jpg

Có tiếng xì xầm từ một bàn gần đó, với những con người ăn mặc khá bảnh. Bỗng một người trong họ cất tiếng:
- Lũ bọn mày cút đi! Bọn tao không sao nuốt nổi rồi này! - Người đó nói với cái vẻ mặt dửng dưng xen lẫn bực dọc.
- Bọn mày đi chỗ khác kiếm ăn cho bà nhờ! – Bà chủ lạnh lùng tiếp lời ngay sau đó.
Một thằng giữ xe lập tức xách cổ những đứa trẻ kéo ra ngoài và ném cái “Phịch!”. Những mẩu cơm nhét đầy trong miệng thằng bé khi nãy văng vãi khắp nơi. Chúng lủi thủi quay đi. Đằng sau chúng là những tiếng cười mỉa mai của một số kẻ “vô tâm” và những tiếng thở dài “bất lực”. Một bé quay lại nhìn – cái nhìn khiến tôi thấy xót xa. Và tôi nhìn rõ giọt nước mắt đang lăn dài trên đôi má nhem nhuốc ấy. Chúng chạy đi, để lại trong tôi một cảm xúc dâng trào…

14491101249133570.jpg

Chưa kịp suy nghĩ, tôi vội chạy theo chúng. Khu chợ đông đúc khiến tôi không thể chen ra khỏi. Một thoáng, lũ trẻ biến mất. Tôi hụt hẫng và có cảm giác trống rỗng.
- Ăn cắp! Bắt nó lại! – Tiếng một người phụ nữ thét lên.
Tôi vội chạy đến đám đông ồn ào đó. Một thằng bé đang bị một thanh niên đánh?! Tôi không tin vào mắt mình. Đây là cái thời đại nào vậy? Tôi có phải đang mơ chăng? Không một ai vào ngăn cản?
Thằng bé dùng cái sức lực yếu ớt đẩy người thành niên ra và cố bỏ chạy.
- Tạm tha cho mày lần này! Lần sau còn gặp ông thì mày chết! – Người thanh niên chỉ tay vào thằng bé quát to
Loạng choạng, thằng bé đứng dậy và chạy đi, trên tay ôm chặt ổ bánh mì.
Sải những bước chân nặng trĩu. Chưa bao giờ tôi có cảm giác này - cái cảm giác mà tôi còn chẳng biết dùng từ ngữ nào để diễn tả… Quanh tôi còn những mảnh đời bất hạnh đến thế sao?
Tôi giật bắn người khi nghe thấy một tiếng rên rỉ. Sự tò mò thôi thúc tôi tiến lại gần cái ngõ - nơi phát ra âm thanh ấy. Chiều tà khiến nó trông thật đáng sợ… Một bé gái? Em nhìn tôi với ánh mắt sợ hãi. Đôi môi em run lên và gương mặt trắng bệch. Tôi đi lại gần em. Em có lẽ đã nhịn đói lâu nên không còn đủ sức lực để lùi lại nữa. Tôi vội lấy trong ba-lô ra chiếc bánh còn sót lại và đút cho em ăn.
- Anh về! Em mau ăn… - Một thằng bé chạy vào cái ngõ giọng gấp gáp
Thằng bé chợt chựng lại. Dù không rõ, nhưng tôi vẫn nhìn thấy thằng bé với ánh mắt lấm lét đầy sợ hãi, nổi bật trên khuôn mặt xanh xao gầy gò, nhưng đầy vẻ từng trải. Lập tức nó chạy đến xô tôi ra. Ôm lấy đứa em gái vào lòng.
- Mày là ai? – Thằng bé thét lên
Tôi cảm thấy khó xử và trong lúc này tôi chỉ biết gượng gạo cười trừ. Bé gái thều thào lên tiếng:
- Chị ấy cho em ăn bánh đó anh. Chị ấy tốt lắm!
Nghe xong, thằng bé nhìn tôi – cái nhìn có chút gì đó hoài nghi. Rồi nó dần nới lỏng vòng tay của mình. Nó đặt em nằm xuống và móc trong người ra ổ bánh mì được bọc kĩ và đưa cho đứa em gái.
- Em ăn đi! – Thằng bé với cái giọng thật ân cần
- Em ăn bánh chị ấy đưa rồi anh ạ. - Em nhìn tôi nở nụ cười, như một lời cảm ơn vậy. Rồi em quay qua bên anh trai - Anh chưa ăn gì phải không? Nhanh ăn đi!
- Anh ăn rồi. Em ăn đi! Em đã hai ngày không ăn gì lại còn bị ốm nữa.– Rồi nó quay qua tôi nói mà không dám ngước nhìn – Cảm ơn chị!
Tiếng cảm ơn ấy thật ấm áp làm sao. Trong một thoáng nhìn thằng bé tôi chợt nhận ra đây chính là đứa trẻ đã bị người thanh niên kia đánh. Tính mở lời hỏi thăm, nhưng có lẽ đây không phải lúc. Chắc hẳn thằng bé còn đau lắm…
Thằng bé đưa ổ bánh mì cho đứa em gái. Nhìn anh một chốc rồi con bé cầm ổ bánh mì ngoạm một miếng rõ to và ngấu nghiến nhai. Thằng bé nhìn em gái nuốt nước miếng một cách thèm thuồng. Thấy vậy, con bé vừa đưa ổ bánh mì đến trước mặt anh, vừa nhồm nhoàm nói:
- Anh ăn đi!

(Còn nữa)​
 
Last edited by a moderator:
C

ca_noc


(Tiếp)
Một lúc sau, tôi mở lời hỏi han chuyện hai anh em… Thì ra thằng bé tên là Nhân, còn em gái nó là Ái. Nhân, Ái cái tên ý nghĩa thật. Hai anh em bị ba mẹ bỏ rơi từ nhỏ. Chúng phải sống lay lất ở đầu đường xó chợ. May sao được một người phụ nữ hỏi đưa về nuôi. Cứ ngỡ rằng cửa tương lai sẽ rộng mở với chúng. Nào ngờ… người phụ nữ đó lại là một mụ “cai ăn mày”. Vâng cái tên thật lạ, cho đến giờ tôi mới hay đó là cách gọi những kẻ chuyên thu lượm trẻ về nuôi và thực chất của nó là lợi dụng sức lao động để kiếm tiền cho chúng. Ngày ngày, hai anh em phải lê lết giữa đường ăn xin từ 8 giờ sáng đến 1 giờ khuya, dưới sự quản thúc của bọn “chăn dắt”. Ngày nào không kiếm đủ 200000 đồng thì sẽ bị đánh đập rất thảm thiết. Có đứa còn bị cầm nguyên cái ghế phang vào người không thương tiếc. Trong một lần may mắn, Nhân và Ái thoát được. Hai anh em đi xin ăn để sống qua ngày… Đến đây, tôi xót xa không cầm được nước mắt của mình. Thật không ngờ…

223073_123887451039854_100002558002688_138925_251466_n.jpg

Tôi nén lòng lại, mỉm cười hỏi ước mơ của các em.
- Em muốn thật giàu, để có tiền giúp đỡ những trẻ em nghèo, trẻ em cơ nhỡ. Nếu có những tấm lòng ấy, thì cũng sẽ không có những đứa trẻ ăn xin, ăn cắp, suốt ngày lê lết đầu đường xó chợ như tụi em – Nhân đáp
- Em muốn trở thành một cô giáo để dạy chữ cho các bạn có hoàn cảnh khó khăn. Chúng em cũng muốn biết chữ lắm, muốn đến trường như bao người lắm! – Nói xong Ái lấy ra một cái bọc dưới đống vải rách kê chỗ em nằm. Em cẩn thận mở ra. Một quyển sách, có lẽ em đã lượm được nó. Trong ánh sáng mờ mịt của bóng đèn đường hắt vào ngõ, tôi cố gắng đọc cái tựa sách: “Những tấm lòng cao cả”…
Cái ngõ hẻm đột nhiên im bặt và trong tôi một cảm giác nghẹn ngào không nói nên lời. Đâu đó vọng vào những lời ca: “Hãy lau khô cuộc đời em bằng tình thương lòng nhân ái của con người. Và hãy lau khô giọt nước mắt trong lòng em bằng tất cả trái tim con người Việt Nam”
o0o
Những trẻ em cơ nhỡ ấy như một trang giấy trắng sớm phải lăn lộn, đấu tranh, tìm cách mưu sinh giữa dòng đời khắc nghiệt. Liệu những ước mơ, hoài bão có thể thành hiện thực? Liệu con đường mù mịt ấy có kết thúc, để mở ra một con đường mới rạng rỡ hơn được hay không? Lòng nhân ái sẽ biến tình thương thành hành động. Hãy để nụ cười rạng rỡ trên những gương mặt ấy.

262560_123878987707367_100002558002688_138903_8337471_n.jpg

Và hãy luôn nhớ rằng: Mỗi con người là một số phận. Có thể nó là may mắn, giàu sang hay bần cùng, đói khổ. Nhưng cái nghèo, cái khổ không phải cái tội, không đáng bị coi thường! Hãy san sẻ cho những mảnh đời bất hạnh, nghiệt ngã ấy để thực sự thấy cuộc đời đẹp và ý nghĩa!
“Cuộc sống là một bức tranh muôn màu. Còn mỗi chúng ta là những mảnh ghép trong cái bức tranh đấy. Sẽ là vô nghĩa khi chúng ta không lấp đầy cho nhau để tạo thành bức tranh cuộc sống rực rỡ và hoàn thiện nhất…”


[YOUTUBE]stjuHGFGP3E&feature=youtu.be[/YOUTUBE]​

Đứa bé said:
Trong đêm một bàn chân bước
Bé xíu lang thang trên đường
Ánh mắt buồn, mệt nhoài của em
Em rất buồn vì em không biết đi, đi về đâu

Cuộc sống mưu sinh chỉ làm em qua cơn đói từng ngày
Vì em không cha, vì em đã mất mẹ
Thương đau vẫn là đau thương

Em mơ một vì sao sáng
Dẫn lối em trên đường đời
Dẫu biết rằng chỉ là giấc mơ
Đã lâu rồi em đã không, không có tình thương

Nhìn thấy ai ai cũng đều vui bên mẹ cha
Giọt lệ em tuôn rơi, hòa tan với nỗi buồn
Bước đi trong chiều mưa

Hãy lau khô cuộc đời em
Bằng tình thương, lòng nhân ái của con người
Và hãy lau khô giọt nước mắt trong lòng em
Bằng tất cả trái tim con người Việt Nam

hongnhung.97

P/s Cảm ơn bài viết của Nhung nhé! Thành thích bài viết này nhất :). (Xin lỗi vì post mà không hỏi ý Nhung. Nhưng không có cách liên hệ nên liều mạng vậy :D)


>>> Phải nói gì về bài viết này nhỉ. Nó cũng giống bài của girlbuon ở trên chỉ có điều đây là một câu chuyện nói về cách nhìn nhận cuộc sống của các bạn trẻ hiện giờ. Bài viết nếu biết cách chăm chút một tí nó sẽ trở thành một bài viết hay. Cảm ơn người bạn của hongnhung đã gửi bài viết này tham gia nhá!
Điểm bài viết: 7
 
Last edited by a moderator:
L

lolem_theki_xxi

Lặng mình anh cô đơn ngắm sao

Sao trên cao tựa như bóng em hiền

Cơn mưa rào sáng nay buồn ủ rũ

Không mạnh mẽ, mãnh liệt như mọi khi

Có lẽ vì mưa cũng cảm thấy buồn

Buồn cho ai đã vội bỏ thế gian.





Ừ thì mình cũng đã không còn là anh em

Nhưng sao con tim anh không thể kìm nén

Ừ thì mình cũng chẳng còn là bạn

Nhưng sao anh không thể cạn nghĩa đoạn tình

Ừ thì anh là kẻ ngốc nhất trần đời

Nhưng em còn ngốc nghếch hơn anh cô bé ạ

Sao cứ vì anh mà phải đau lòng

Sao cứ hoài mong ngóng trong vô vọng

Để con tim cứ càng ngày càng đau

Nhưng có lẽ tất cả đã muộn màng

En vội ra đi không chút gi lưu luyến

Để rồi đây mỗi đứa mỗi một nơi

Âm dương cách biệt nói sao nên lời.

Giọt nước mắt cuối cùng anh cũng rơi

Không biết là anh khóc hay con tim rỉ máu.....







Thôi em đi thanh thản bình yên nhé

Đến thiên đàng nơi có những hạnh phúc

Nơi mà có những tình yêu bao la

Và em – Một thiên thần luôn mỉm cười

Ban tặng điều tốt đẹp cho mọi nhà

Cuộc sống thế gian như bể khổ

Từ xưa hồng nhan vốn bạc mệnh

Nhưng sao anh thấy trời bất công quá

Sao lại để người đi không một lời vĩnh biệt...





Ngày 29.04.2011





Em aø? Duø sao ñi chaêng nöõa...Anh vaø em cuõng ñaõ coù nhöõng kæ nieäm thaät ñeïp ñuùng khoâng em . Duø noù chæ laø tình caûm online nhöng anh vaãn caûm thaáy raát haïnh phuùc khi coù moät ngöôøi em gaùi nhö em. Anh caûm ôn nhöõng gì em ñaõ daønh cho anh, caûm ôn nhöõng gì trong suoát thôøi gian qua em ñaõ laøm cho anh. Em coù coøn nhôù anh ñaõ noùi gì khi em ñang bò beänh khoâng??... Neáu thöïc söï em muoán ra ñi thì haõy ñôïi anh ñi cuøng, ñôïi anh 2 naêm nöõa ñeå anh laøm troïn chöõ hieáu vôùi meï ñaõ.. Vaäy maø em laïi nuoát lôøi, boû anh laïi moät mình vaäy maø ñöôïc aø??... Anh xin loãi vì nhöõng lôøi anh noùi ñaõ khieán em ñau loøng... Nhöng anh khoâng muoán em phaûi buoàn... Giöõa em vaø ngöôøi aáy, anh chæ coù theå choïn moät vaø anh ñaõ choïn ngöôøi aáy,,, Coù leõ taïi mình ñaõ quen nhau hôi muoän em aï... Anh chæ coi em laø em gaùi... maõi maõi laø moät ngöôøi em gaùi toát... Anh nôï em nhieàu nhöng anh coøn nôï ngöôøi aáy nhieàu hôn... raát nhieàu...

Hi voïng raèng em seõ caûm thaáy haïnh phuùc vaø bình an ôû phöông xa aáy,,,,Caàu chuùc em seõ gaëp ñöôïc nhöõng ñieàu toát ñeïp nhaát.... vaø xin em haõy chuùc anh vaø ngöôøi aáy haïnh phuùc em nheù...!!
 
Status
Không mở trả lời sau này.
Top Bottom