N
natsume1998
- Ý anh là sao???- tới nhóc Ren không hiểu.
- Sự thật đằng sau cái chết của ba mẹ anh cùng một số người anh em khác là vì lòng tham muốn của 1 người, mà người đó không ai khác chính là ông chủ của Z, Sáng lấp ra Z dưới hình thức là đào tạo vệ sĩ nhưng đó chính là cái ổ cho bọn sát thủ. Ông ta đã cứu mạn ba mẹ anh khi bị nhóm sát thủ nghiệp dư cũng chính là ba mẹ của tên Phúc (nhớ tên Phúc này hem m.ng???), vì để đền ơn cứu mạng mà ba mẹ anh hứa sẽ làm cho ông ta một yêu cầu và được ông ta nhận vào Z. Sau này khi ba mẹ anh biết sự thật đằng sau Z thì đã đem anh và Kyo nhóc Minh Thư là đứa em út mới sinh của mình đưa cho người anh kết nghĩa là ông Atsushi nuôi dùm, sau đó tìm cách để ngăn cảng ông ta nhưng không được và đã bị ông ta giết - Minh dừng lại, nhớ lại lúc ấy, chính mắt mình nhìn thấy ba mẹ mình bị sát hại mà không làm gì được. - Sau đó thì cái tên Phúc đó xuất hiện, nhưng anh biết rõ là Hắn không phải là con của 2 người sát thủ định giất ba mẹ anh nhưng lại là người của Z được lệnh, nhưng không ngờ mọi việc lại càng ngày càng phức tạp. Trước khi mất ba mẹ anh đã giao Kyo cho anh, thật sự anh không muốn cho con nhóc biết chuyện này, nhưng anh không muốn con nhóc sẽ hận anh sau này, cho nên bây giờ anh mong tật cả các nhóc hãy chăm sóc con nhóc cho anh. Còn chuyện của Z thì anh sẽ tự giải quyết - Minh nói, đây là sự thật mà đã đi theo anh gần 10 năm nay, thật sự là anh thấy thoải mái hơn rất nhiều khi đã nói ra hết.
- Em muốn đi trả thù 1 mình ư??? - Phong ngạc nhiên tột độ, 2 mắt mở to nhìn người mình yêu, - anh chưa bao giờ nghe em nhắt đến điều này.
- Chứ không lẽ anh nghĩ em sẽ để cho Kyo nhúng tay vào chuyện này sao??? Con nhóc đã chịu khổ nhiều rồi - Minh đau khổ nhìn Phong, giọng có phần không được tự nhiên nữa.
- Không được, ai cho hai đi 1 mình? Em đã nói là hai không được bỏ em đi thêm 1 lần nữa hai không nghe sao???? - Nó không biết đã đứng đó từ khi nào nói như hét rồi bước xuống đứng trước mặt anh.
- Ky...Kyo, hai tưởng em ngủ rồi - Minh lắp bắp nói.
- Nếu em ngủ thì liệu ngày mai em có còn gặp được hai sao?? Hai đã hứa là sẽ không bao giờ bỏ em nữa mà, còn Minh Thư và cả nhóc Bu nữa, hai định bỏ hết sao??? - Nó đã lại nước mắt hai hàng rồi.
- Kyo hai xin lỗi, nhưng hai không thể để cho ông ta hoàn thành được việc đó, không thì sẽ còn rất nhiều người sẽ thiệt mạng, anh không thể ích kỷ được, em hãy hiểu cho hai - giọng đau khổ Minh nhìn em gái mình nói.
- Hai à, anh cũng hơi quá rồi đấy, bọn em coi anh như là anh ruột, chị Kyo cũng vậy, cho nên ba mẹ anh cũng là ba mẹ bọn em, mà anh nói như vậy thì anh không xem bọn em là em anh sao?? - nhóc Rei uất ức nhìn Minh.
- Mấy đứa, anh không có ý đó, nhưng mà chuyện này quang hệ tới tính mạn, anh không muốn mấy đứa có chuyện gì cho nên ... - anh nhìn 5 thằng nhóc mà thấy tim mình đau nhói, thật sự anh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này.
- Tụi nhóc nói đúng đấy anh Minh à, tuy chưa quen biết nhau lâu nhưng bọn em cũng đã xem Kyo là em gái, anh là anh trai mình, anh làm như vậy à không đúng đâu - bây giờ thì tới Tim cũng đã lên tiếng.
- Nhưng mà mấy đứa còn ba mẹ, liệu họ có chấp nhận không khi mà có thể đây là chuyến 1 đi không trở lại chứ? - anh nhìn từng đứa mà nói.
- Cái đó thì anh không cần phải lo lắn, ba mẹ nếu biết cũng sẽ hiểu, chính họ là những người đã dạy bọn em phải biết giúp đỡ bạn bè, huống hồ gì lần này là không phải chỉ vì mình anh mà còn là cho tất cả mọi người, nếu anh xem bọn em là em út trong nhà thì hãy cho bọn em đi theo - Joe cũng nói.
- Đúng đó anh, cho bọn em theo đi - tất cả bọn nhóc cùng lên tiếng.
- Nhưng mà ... - Minh vẫn còn đang lưỡn lự.
- Nếu hai không cho bọn em theo thì em sẽ chết tại đây còn hơn là phải nhìn thấy anh chết trước mặt mình - Nó nói, không biết từ khi nào trên tay đã cầm một con dao đang đặt ngay cổ tay mình mà cứa 1 đường.
- KYO/ CHỊ!!!!!!!!!!!! - mấy đứa kia cùng hét khi... Chapter 26.3 - Sự Thật (end)
- KYO/CHỊ!!!!!!!!!!!! - mấy đứa kia cùng hét khi thấy máu từ tay Nó bắt đầu nhỏ từng giọt từng giọt rồi thành dòng xuống đất.
- Mi làm cái trò gì vậy hả - Hắn liền chạy nhanh lại chỗ Nó mà nắm chặc vết cắt rồi hét vào mặt Nó, - Rey đi lấy hộp cứu thương cho anh nhanh! - Hắn quay sang Rey.
- Dạ - Rey gật đầu rồi chạy nhanh vào trong bếp lôi nguyên hợp cứu thương ra, Hắn nhanh chóng cùng Tim sát trùng và băng bó vết thương cho Nó, vết cắt hơi sâu cho nên cũng hơi khó cầm máu, hên là có Tim. Minh thì như người mất hồn khi thấy máu từ tay em mình chảy ra, và anh như bị ám ảnh bới ánh mắt vô hồn của con nhóc, còn Nó thì không ngừng phản khán với Hắn và Tim.
- Các người bỏ tay tôi ra, anh hai đã không cần tôi nữa, tôi sống để làm gì - Nó cứ hét mặt cho Hắn với Tim cùng mấy thằng nhóc đè chặc mình lại. Jes, Rika, với Liz thì chỉ biết ngồi đó nhìn Nó mà lo lắng thôi.
"BỐP" - Thái Ngọc Minh Châu, mi còn cả một căn nhà tình thương của mi ở Nhật mi tính vất đi hay sao, mi còn biết bao nhiêu chuyện chưa làm xong, mi định bỏ hết hay sao??? - Hắn không kiềm được mình khi thấy Nó như thế này nên đã thẳng tay tát Nó một cái mà hét, mặc dù tát Nó nhưng Hắn lại thấy đau, đau lắm. Cũng nhờ cái tát đó mà Nó đã đứng hình trân trối nhìn Hắn, nhân lúc đó thì Tim cũng kịp băng cột lại vết cắt, còn mấy đứa kia thì 2 mắt mở to nhìn Hắn.
- Hức, ta lại làm sai rồi phả không Ken, hức hức ta không...ta không nên đúng không??? - Nó bỗng dưng ôm chầm lấy Hắn mà khóc nấc lên.
- Ta xin lỗi, ta không cố ý đánh mi đâu - Hắn cũng đưa hai tay lên mà ôm chầm lấy Nó, nói trong đau đớn. Mấy đứa kia thì không hiểu gì luôn, Hắn đánh Nó, Nó không trách Hắn lại ôm chầm lấy Hắn mà xin lỗi, đúng là sự kiện lạ. (đăng kí kỉ lục ghi nét đc ák nhar)
- Kyo, hai xin lỗi, từ nay đừng làm như thế nữa - Minh bước lại gần, quỳ xuống trước mặt Nó, giọng vô cùng đau đớn.
- Hai, em xin lỗi - Nó buông Hắn ra, ôm chầm lấy anh mình mà nức nở, mấy đứa kia thì thấy sót xa cho 2 anh em Nó quá, Nó thật sự không mạnh mẽ như bọn họ tưởng.
******
- Thôi tất cả hãy nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện sau, bây giờ thì cũng mệt rồi - Phong nãy giờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng.
- Dạ - Bọn nó cùng nhau gật đầu.
- Con gái thì lên lầu con trai ở dưới - anh nói thêm, - Kyo đi chung với Jes, Rika với Liz lên lầu đi.
- Dạ - Nó buông Minh ra mà thất thểu cùng 3 đứa kia đi lên lầu. Lên tới phòng Nó không thèm nói thêm gì mà trèo lên giường nằm ngủ luôn.
- Không ngờ chuyện lại như vậy, Rika đã chơi với nhỏ này 5 6 năm rồi mà chưa bao giờ biết gì về nó cả - Rika nói chuyện nho nhỏ với Liz và Jes khi mà Nó đã ngủ rồi.
- Hoàn cảnh như thế mà Kyo vẫn có thể vui vẻ được như vậy thì đúng là nhỏ này quá hồn nhiên rồi - Jes phán.
- Không đâu, chỉ vì Kyo biết nếu mà nhỏ buồn thì tụi mình cũng sẽ buồn theo, cho nên lúc nào cũng tỏ ra như không có gì để bọn mình khỏi lo lắn thôi - Liz phản đối.
- Uhm, Rika cũng nghĩ giống Liz, nhưng nhỏ được như vậy cũng vì cái óc quá ngắn của nó thôi, có lẽ đó cũng là 1 việc tốt - Rika phì cười.
-Chắc đó cũng là một phần nào thôi - Liz với Jes cùng đồng ý.
- Việc bây giờ chúng ta cần làm là luôn luôn bảo vệ và giúp đỡ Kyo hết sức mình, dù gì thì chúng ta vẫn hạnh phúc hơn Kyo rồi - Liz nói, giọng buồn buồn.
- Uhm, quyết định vậy đi - Jes và Rika cùng đồng ý.
- Nhưng mà làm sao để giúp khi mà chúng ta không biết gì về Z và tất cả mọi chuyện, việc chúng ta cần làm bây giờ là hỏi anh Minh và anh Phong thôi - Rika lên ý kiến, tuy là sống với Nó hết gần 6 7 năm trời nhưng mà cô chưa bao giờ biết gì về Nó cả.
- Uhm, mà thôi giờ đi ngủ đi, trễ rồi, mai tính típ - Liz nói rồi leo luôn lên giường Nó mà nằm, tuy là không thích ngủ chung với người khác nhưng cô lại muốn ngủ chung với Nó. (biến thái)
- Ok, gút lai - Rika cũng bay luôn lên giường Nó.
- Lai - không còn cách nào, lại không muốn nằm sofa thành ra Jes cũng bay luôn lên giường Nó mà nằm, thành ra 4 đứa chen chút trên cái giường cho cả 10 người nằm của Nó mà ngủ. (mấy chị này cũng rãnh, trên lầu đâu phải có mình phòng nó, làm biếg đi wa phòng khác thì nói đi )
Bọn nó đâu biết những gì bọn nó vừa nói Kyo đều nghe cả, và lần đầu tiên trong đời Nó khóc, khóc vì hạnh phúc khi có những đứa bạn quan tâm tới Nó như vậy.
_
- Sớm vậy nhóc - Nó vừa mắt nhắm mắt mở bước xuống lầu thì đã nghe tiếng của Phong.
- 3 con nhỏ kia dành hết cái giường của em rùi - Nó vờ hờn dỗi mà bay vù đến bên anh.
- Thế có muốn vào phòng anh mà ngủ không??? - mặt gian xảo anh nhìn Nó hỏi. (ac ôg này, tội nghiệp anh Minh of tui wớ ( )
- Có! - Nó ngây ngô ngáy ngủ bay vù vào phòng anh nhưng bị chặng lại bởi....Hắn. (hehehe, cái này thì ai cũng biết lí do là gì rùi nhé)
- Mi định đi đâu ế?? - Hắn nhìn Nó.
- Ngủ - Nó gọn lỏn.
- Ngủ ở đâu?? - Hắn lại hỏi.
- Phòng của sư huynh - Nó tỉnh bơ đáp, rồi ngáp một cái rõ dài, không có chút ý tứ gì luôn ế. (hix, con gái đấy, hehehe mà k sao, giống tg mà ) )
- HẢ??? Mi có biết mi vừa nói cái gì không??? - Hắn nhìn Nó trân trối.
- Ta nói mi tránh ra cho đẹp trời, ta muốn ngủ - Nó nhõng nhẻo, gì chứ với Nó ngủ là rất quan trọng.
- Thế sao phòng mi không ngủ mà lại ngủ phòng hai?? - Hắn vẫn không buôn tha.
- Ta không thích, mà sao mi xí xọn quá vậy, tránh đường cho ta đi ngủủủủủủủủ - Nó kéo dài chữ ngủ làm Hắn phì cười.
- Vậy thì vào phòng ta mà ngủ - cười đểu.
- Ok - Nó gật đầu cái rụp luôn.
- Sao mà mi tuỳ tiện thế - Hắn không những không vui mà còn tức giận nữa mới ghê chứ. (cha này sống theo thời đại phong kiến chắc lunz, BẢO THỦ!!!!)
- Mi làm gì mà la ta chứ, ta chỉ muốn ngủ thôi mà - Nó nhăn nhó nhìn Hắn.
- Mi.... - Hắn cứng họng luôn.
- Thôi chị Kyo đi rửa mặt rồi ra ăn sáng, đừng ngủ nữa - Ren bay lại kéo Nó đi trước khi Hắn nổi tam bành mà quậy banh chành chỗ này nữa.
- Có đồ ăn rồi à??? - Nó hỏi rồi đi như bay vào wc mà rửa mặt.
- Anh thông cảm đi, mỗi lần chị hai ngáy ngủ là vậy á, không bỏ được đâu - Ran không biết từ đâu chui vỗ vai Hắn mà nói, vẫn nụ cười mê hồn trên môi.
- Nhưng mà đâu cần tuỳ tiện như thế chứ - Hắn gắt.
- Biết làm sao được, chị ấy được sư huynh với anh hai đào tạo từ lúc anh không còn tới Nhật nữa đấy - Ran phì cười vì cái tính ghen tị của Hắn.
- Hai??? - Hắn quay sang nhìn Phong đầy *yêu thương*
- Có gì đâu, ai kêu mi không chịu ở đó mà lo cho Nó, giờ còn trách ai - anh nói rồi quay mặt đi, miệng huýt sáo nghêu ngap mặc cho Hắn bây giờ đầu đã bốc khói nghi ngút.
- Các người ..... - Hắn không biết phải nói sao luôn.
- Thôi anh bình tĩnh đi, hai người này mà đã phỡn rồi thì có mà bó tay thôi - Ran lại vỗ vai Hắn nói rồi bỏ tay túi quần bước đi.
- Ơ sao mà cái bọn này ... - Hắn đơ luôn.
- Gì mà mày đứng đó lảm nhảm vậy thằng kia?? - Tim không biết xuất hiện từ khi nào hỏi Hắn.
- Mày...tao...ơ....ahhh chắc tao điên quá - Hắn hết chỉ Tim rồi chỉ mình rồi lại ôm đầu than thở. (ôi chắc tui chết sớm vs mấy tên này qớ, s nay tự nhiên phỡn nguyên lũ thế :| )
- Có chuyện gì nữa vậy??? - Tim nhìn phản ứng của Hắn vừa ngạc nhiên lại vừa buồn cười.
- Ủa thằng này mới sáng sớm mà nó bị gì vậy Tim?? - Joe với Jay ngạn nhiên nhìn Hắn rồi quay sang hỏi Tim.
- Tao cũng đang muốn biết đây, chắc lại là Kyo nữa chứ không ai - Tim nhếch mép tạo thành 1 nụ cười đầy quyến rũ.
- Ủa cái tên k.h.ù.n.g nào đang ngồi đó vậy??? - Nó vừa bước ra từ WC nhìn thấy cảnh này thì không khỏi buồn cười quay sang hỏi mấy tên kia.
- Mi nói ai khùng ế nhỏ kia?? - Hắn vừa nghe thấy tiếng Nó liền lập tức đứng dậy lườm.
- Ớ, thế ra không phải khùng....mà là tâm thần sao??? tsk, gớm khổ, tội nghiệp, nhìn mặt mũi cũng không đến nỗi nào mà - Nó giả vờ lắc đầu thương cảm làm 3 tên kia cùng mấy thằng nhóc mới bước ra từ phòng mình cười nghiên ngả, còn Hắn thì giận tím mặt.
- Sự thật đằng sau cái chết của ba mẹ anh cùng một số người anh em khác là vì lòng tham muốn của 1 người, mà người đó không ai khác chính là ông chủ của Z, Sáng lấp ra Z dưới hình thức là đào tạo vệ sĩ nhưng đó chính là cái ổ cho bọn sát thủ. Ông ta đã cứu mạn ba mẹ anh khi bị nhóm sát thủ nghiệp dư cũng chính là ba mẹ của tên Phúc (nhớ tên Phúc này hem m.ng???), vì để đền ơn cứu mạng mà ba mẹ anh hứa sẽ làm cho ông ta một yêu cầu và được ông ta nhận vào Z. Sau này khi ba mẹ anh biết sự thật đằng sau Z thì đã đem anh và Kyo nhóc Minh Thư là đứa em út mới sinh của mình đưa cho người anh kết nghĩa là ông Atsushi nuôi dùm, sau đó tìm cách để ngăn cảng ông ta nhưng không được và đã bị ông ta giết - Minh dừng lại, nhớ lại lúc ấy, chính mắt mình nhìn thấy ba mẹ mình bị sát hại mà không làm gì được. - Sau đó thì cái tên Phúc đó xuất hiện, nhưng anh biết rõ là Hắn không phải là con của 2 người sát thủ định giất ba mẹ anh nhưng lại là người của Z được lệnh, nhưng không ngờ mọi việc lại càng ngày càng phức tạp. Trước khi mất ba mẹ anh đã giao Kyo cho anh, thật sự anh không muốn cho con nhóc biết chuyện này, nhưng anh không muốn con nhóc sẽ hận anh sau này, cho nên bây giờ anh mong tật cả các nhóc hãy chăm sóc con nhóc cho anh. Còn chuyện của Z thì anh sẽ tự giải quyết - Minh nói, đây là sự thật mà đã đi theo anh gần 10 năm nay, thật sự là anh thấy thoải mái hơn rất nhiều khi đã nói ra hết.
- Em muốn đi trả thù 1 mình ư??? - Phong ngạc nhiên tột độ, 2 mắt mở to nhìn người mình yêu, - anh chưa bao giờ nghe em nhắt đến điều này.
- Chứ không lẽ anh nghĩ em sẽ để cho Kyo nhúng tay vào chuyện này sao??? Con nhóc đã chịu khổ nhiều rồi - Minh đau khổ nhìn Phong, giọng có phần không được tự nhiên nữa.
- Không được, ai cho hai đi 1 mình? Em đã nói là hai không được bỏ em đi thêm 1 lần nữa hai không nghe sao???? - Nó không biết đã đứng đó từ khi nào nói như hét rồi bước xuống đứng trước mặt anh.
- Ky...Kyo, hai tưởng em ngủ rồi - Minh lắp bắp nói.
- Nếu em ngủ thì liệu ngày mai em có còn gặp được hai sao?? Hai đã hứa là sẽ không bao giờ bỏ em nữa mà, còn Minh Thư và cả nhóc Bu nữa, hai định bỏ hết sao??? - Nó đã lại nước mắt hai hàng rồi.
- Kyo hai xin lỗi, nhưng hai không thể để cho ông ta hoàn thành được việc đó, không thì sẽ còn rất nhiều người sẽ thiệt mạng, anh không thể ích kỷ được, em hãy hiểu cho hai - giọng đau khổ Minh nhìn em gái mình nói.
- Hai à, anh cũng hơi quá rồi đấy, bọn em coi anh như là anh ruột, chị Kyo cũng vậy, cho nên ba mẹ anh cũng là ba mẹ bọn em, mà anh nói như vậy thì anh không xem bọn em là em anh sao?? - nhóc Rei uất ức nhìn Minh.
- Mấy đứa, anh không có ý đó, nhưng mà chuyện này quang hệ tới tính mạn, anh không muốn mấy đứa có chuyện gì cho nên ... - anh nhìn 5 thằng nhóc mà thấy tim mình đau nhói, thật sự anh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này.
- Tụi nhóc nói đúng đấy anh Minh à, tuy chưa quen biết nhau lâu nhưng bọn em cũng đã xem Kyo là em gái, anh là anh trai mình, anh làm như vậy à không đúng đâu - bây giờ thì tới Tim cũng đã lên tiếng.
- Nhưng mà mấy đứa còn ba mẹ, liệu họ có chấp nhận không khi mà có thể đây là chuyến 1 đi không trở lại chứ? - anh nhìn từng đứa mà nói.
- Cái đó thì anh không cần phải lo lắn, ba mẹ nếu biết cũng sẽ hiểu, chính họ là những người đã dạy bọn em phải biết giúp đỡ bạn bè, huống hồ gì lần này là không phải chỉ vì mình anh mà còn là cho tất cả mọi người, nếu anh xem bọn em là em út trong nhà thì hãy cho bọn em đi theo - Joe cũng nói.
- Đúng đó anh, cho bọn em theo đi - tất cả bọn nhóc cùng lên tiếng.
- Nhưng mà ... - Minh vẫn còn đang lưỡn lự.
- Nếu hai không cho bọn em theo thì em sẽ chết tại đây còn hơn là phải nhìn thấy anh chết trước mặt mình - Nó nói, không biết từ khi nào trên tay đã cầm một con dao đang đặt ngay cổ tay mình mà cứa 1 đường.
- KYO/ CHỊ!!!!!!!!!!!! - mấy đứa kia cùng hét khi... Chapter 26.3 - Sự Thật (end)
- KYO/CHỊ!!!!!!!!!!!! - mấy đứa kia cùng hét khi thấy máu từ tay Nó bắt đầu nhỏ từng giọt từng giọt rồi thành dòng xuống đất.
- Mi làm cái trò gì vậy hả - Hắn liền chạy nhanh lại chỗ Nó mà nắm chặc vết cắt rồi hét vào mặt Nó, - Rey đi lấy hộp cứu thương cho anh nhanh! - Hắn quay sang Rey.
- Dạ - Rey gật đầu rồi chạy nhanh vào trong bếp lôi nguyên hợp cứu thương ra, Hắn nhanh chóng cùng Tim sát trùng và băng bó vết thương cho Nó, vết cắt hơi sâu cho nên cũng hơi khó cầm máu, hên là có Tim. Minh thì như người mất hồn khi thấy máu từ tay em mình chảy ra, và anh như bị ám ảnh bới ánh mắt vô hồn của con nhóc, còn Nó thì không ngừng phản khán với Hắn và Tim.
- Các người bỏ tay tôi ra, anh hai đã không cần tôi nữa, tôi sống để làm gì - Nó cứ hét mặt cho Hắn với Tim cùng mấy thằng nhóc đè chặc mình lại. Jes, Rika, với Liz thì chỉ biết ngồi đó nhìn Nó mà lo lắng thôi.
"BỐP" - Thái Ngọc Minh Châu, mi còn cả một căn nhà tình thương của mi ở Nhật mi tính vất đi hay sao, mi còn biết bao nhiêu chuyện chưa làm xong, mi định bỏ hết hay sao??? - Hắn không kiềm được mình khi thấy Nó như thế này nên đã thẳng tay tát Nó một cái mà hét, mặc dù tát Nó nhưng Hắn lại thấy đau, đau lắm. Cũng nhờ cái tát đó mà Nó đã đứng hình trân trối nhìn Hắn, nhân lúc đó thì Tim cũng kịp băng cột lại vết cắt, còn mấy đứa kia thì 2 mắt mở to nhìn Hắn.
- Hức, ta lại làm sai rồi phả không Ken, hức hức ta không...ta không nên đúng không??? - Nó bỗng dưng ôm chầm lấy Hắn mà khóc nấc lên.
- Ta xin lỗi, ta không cố ý đánh mi đâu - Hắn cũng đưa hai tay lên mà ôm chầm lấy Nó, nói trong đau đớn. Mấy đứa kia thì không hiểu gì luôn, Hắn đánh Nó, Nó không trách Hắn lại ôm chầm lấy Hắn mà xin lỗi, đúng là sự kiện lạ. (đăng kí kỉ lục ghi nét đc ák nhar)
- Kyo, hai xin lỗi, từ nay đừng làm như thế nữa - Minh bước lại gần, quỳ xuống trước mặt Nó, giọng vô cùng đau đớn.
- Hai, em xin lỗi - Nó buông Hắn ra, ôm chầm lấy anh mình mà nức nở, mấy đứa kia thì thấy sót xa cho 2 anh em Nó quá, Nó thật sự không mạnh mẽ như bọn họ tưởng.
******
- Thôi tất cả hãy nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện sau, bây giờ thì cũng mệt rồi - Phong nãy giờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng.
- Dạ - Bọn nó cùng nhau gật đầu.
- Con gái thì lên lầu con trai ở dưới - anh nói thêm, - Kyo đi chung với Jes, Rika với Liz lên lầu đi.
- Dạ - Nó buông Minh ra mà thất thểu cùng 3 đứa kia đi lên lầu. Lên tới phòng Nó không thèm nói thêm gì mà trèo lên giường nằm ngủ luôn.
- Không ngờ chuyện lại như vậy, Rika đã chơi với nhỏ này 5 6 năm rồi mà chưa bao giờ biết gì về nó cả - Rika nói chuyện nho nhỏ với Liz và Jes khi mà Nó đã ngủ rồi.
- Hoàn cảnh như thế mà Kyo vẫn có thể vui vẻ được như vậy thì đúng là nhỏ này quá hồn nhiên rồi - Jes phán.
- Không đâu, chỉ vì Kyo biết nếu mà nhỏ buồn thì tụi mình cũng sẽ buồn theo, cho nên lúc nào cũng tỏ ra như không có gì để bọn mình khỏi lo lắn thôi - Liz phản đối.
- Uhm, Rika cũng nghĩ giống Liz, nhưng nhỏ được như vậy cũng vì cái óc quá ngắn của nó thôi, có lẽ đó cũng là 1 việc tốt - Rika phì cười.
-Chắc đó cũng là một phần nào thôi - Liz với Jes cùng đồng ý.
- Việc bây giờ chúng ta cần làm là luôn luôn bảo vệ và giúp đỡ Kyo hết sức mình, dù gì thì chúng ta vẫn hạnh phúc hơn Kyo rồi - Liz nói, giọng buồn buồn.
- Uhm, quyết định vậy đi - Jes và Rika cùng đồng ý.
- Nhưng mà làm sao để giúp khi mà chúng ta không biết gì về Z và tất cả mọi chuyện, việc chúng ta cần làm bây giờ là hỏi anh Minh và anh Phong thôi - Rika lên ý kiến, tuy là sống với Nó hết gần 6 7 năm trời nhưng mà cô chưa bao giờ biết gì về Nó cả.
- Uhm, mà thôi giờ đi ngủ đi, trễ rồi, mai tính típ - Liz nói rồi leo luôn lên giường Nó mà nằm, tuy là không thích ngủ chung với người khác nhưng cô lại muốn ngủ chung với Nó. (biến thái)
- Ok, gút lai - Rika cũng bay luôn lên giường Nó.
- Lai - không còn cách nào, lại không muốn nằm sofa thành ra Jes cũng bay luôn lên giường Nó mà nằm, thành ra 4 đứa chen chút trên cái giường cho cả 10 người nằm của Nó mà ngủ. (mấy chị này cũng rãnh, trên lầu đâu phải có mình phòng nó, làm biếg đi wa phòng khác thì nói đi )
Bọn nó đâu biết những gì bọn nó vừa nói Kyo đều nghe cả, và lần đầu tiên trong đời Nó khóc, khóc vì hạnh phúc khi có những đứa bạn quan tâm tới Nó như vậy.
_
- Sớm vậy nhóc - Nó vừa mắt nhắm mắt mở bước xuống lầu thì đã nghe tiếng của Phong.
- 3 con nhỏ kia dành hết cái giường của em rùi - Nó vờ hờn dỗi mà bay vù đến bên anh.
- Thế có muốn vào phòng anh mà ngủ không??? - mặt gian xảo anh nhìn Nó hỏi. (ac ôg này, tội nghiệp anh Minh of tui wớ ( )
- Có! - Nó ngây ngô ngáy ngủ bay vù vào phòng anh nhưng bị chặng lại bởi....Hắn. (hehehe, cái này thì ai cũng biết lí do là gì rùi nhé)
- Mi định đi đâu ế?? - Hắn nhìn Nó.
- Ngủ - Nó gọn lỏn.
- Ngủ ở đâu?? - Hắn lại hỏi.
- Phòng của sư huynh - Nó tỉnh bơ đáp, rồi ngáp một cái rõ dài, không có chút ý tứ gì luôn ế. (hix, con gái đấy, hehehe mà k sao, giống tg mà ) )
- HẢ??? Mi có biết mi vừa nói cái gì không??? - Hắn nhìn Nó trân trối.
- Ta nói mi tránh ra cho đẹp trời, ta muốn ngủ - Nó nhõng nhẻo, gì chứ với Nó ngủ là rất quan trọng.
- Thế sao phòng mi không ngủ mà lại ngủ phòng hai?? - Hắn vẫn không buôn tha.
- Ta không thích, mà sao mi xí xọn quá vậy, tránh đường cho ta đi ngủủủủủủủủ - Nó kéo dài chữ ngủ làm Hắn phì cười.
- Vậy thì vào phòng ta mà ngủ - cười đểu.
- Ok - Nó gật đầu cái rụp luôn.
- Sao mà mi tuỳ tiện thế - Hắn không những không vui mà còn tức giận nữa mới ghê chứ. (cha này sống theo thời đại phong kiến chắc lunz, BẢO THỦ!!!!)
- Mi làm gì mà la ta chứ, ta chỉ muốn ngủ thôi mà - Nó nhăn nhó nhìn Hắn.
- Mi.... - Hắn cứng họng luôn.
- Thôi chị Kyo đi rửa mặt rồi ra ăn sáng, đừng ngủ nữa - Ren bay lại kéo Nó đi trước khi Hắn nổi tam bành mà quậy banh chành chỗ này nữa.
- Có đồ ăn rồi à??? - Nó hỏi rồi đi như bay vào wc mà rửa mặt.
- Anh thông cảm đi, mỗi lần chị hai ngáy ngủ là vậy á, không bỏ được đâu - Ran không biết từ đâu chui vỗ vai Hắn mà nói, vẫn nụ cười mê hồn trên môi.
- Nhưng mà đâu cần tuỳ tiện như thế chứ - Hắn gắt.
- Biết làm sao được, chị ấy được sư huynh với anh hai đào tạo từ lúc anh không còn tới Nhật nữa đấy - Ran phì cười vì cái tính ghen tị của Hắn.
- Hai??? - Hắn quay sang nhìn Phong đầy *yêu thương*
- Có gì đâu, ai kêu mi không chịu ở đó mà lo cho Nó, giờ còn trách ai - anh nói rồi quay mặt đi, miệng huýt sáo nghêu ngap mặc cho Hắn bây giờ đầu đã bốc khói nghi ngút.
- Các người ..... - Hắn không biết phải nói sao luôn.
- Thôi anh bình tĩnh đi, hai người này mà đã phỡn rồi thì có mà bó tay thôi - Ran lại vỗ vai Hắn nói rồi bỏ tay túi quần bước đi.
- Ơ sao mà cái bọn này ... - Hắn đơ luôn.
- Gì mà mày đứng đó lảm nhảm vậy thằng kia?? - Tim không biết xuất hiện từ khi nào hỏi Hắn.
- Mày...tao...ơ....ahhh chắc tao điên quá - Hắn hết chỉ Tim rồi chỉ mình rồi lại ôm đầu than thở. (ôi chắc tui chết sớm vs mấy tên này qớ, s nay tự nhiên phỡn nguyên lũ thế :| )
- Có chuyện gì nữa vậy??? - Tim nhìn phản ứng của Hắn vừa ngạc nhiên lại vừa buồn cười.
- Ủa thằng này mới sáng sớm mà nó bị gì vậy Tim?? - Joe với Jay ngạn nhiên nhìn Hắn rồi quay sang hỏi Tim.
- Tao cũng đang muốn biết đây, chắc lại là Kyo nữa chứ không ai - Tim nhếch mép tạo thành 1 nụ cười đầy quyến rũ.
- Ủa cái tên k.h.ù.n.g nào đang ngồi đó vậy??? - Nó vừa bước ra từ WC nhìn thấy cảnh này thì không khỏi buồn cười quay sang hỏi mấy tên kia.
- Mi nói ai khùng ế nhỏ kia?? - Hắn vừa nghe thấy tiếng Nó liền lập tức đứng dậy lườm.
- Ớ, thế ra không phải khùng....mà là tâm thần sao??? tsk, gớm khổ, tội nghiệp, nhìn mặt mũi cũng không đến nỗi nào mà - Nó giả vờ lắc đầu thương cảm làm 3 tên kia cùng mấy thằng nhóc mới bước ra từ phòng mình cười nghiên ngả, còn Hắn thì giận tím mặt.