nhomotmuahoathachthao_tranhoaiduong
Lượt Thích
0

Tham gia ngày
Được nhìn thấy lần cuối

Tường Hoạt động mới Bài viết Giới thiệu

  • ^^ chị đã đọc rồi . bây h chị mới đi học về :D
    chuyện rất hay em ạh... nhưng chị vẫn đang tò mò về cái kết .. không biết cậu này có làm quen được với cô bé hoa thạch thảo không ;))
    cnf mình không nhớ mọi người mà nên kiếm bài tập làm cho quen
    sắp thi rùi mà chẳng có mấy đề hay
    hi, ko phải trang nhớ mà, nhưng hôm qua ko nên mạng được , vì đi sinh nhật
    hiiiiii
    thông cảm nha
    tối nay nhá
    9h
    hi`! hum nai mới tranh thủ lên đc 1 chút ^^ thi ngữ văn hok trúng đề tủ nhưg tui làm ba tờ đấy>< hem bik kó lạc đề hok nữa^^ chả sao cả>"< mình đã làm hết sức ùi còn ji`^^
    ấy ấy
    hiểu nhầm tui rùi
    tui đâu có rủ bạn oline đừng bắt tội tui vậy chứ
    nói là không vào nhưng vào phòng thi là nó ra hết
    nó lạc rùi nó lại tìm về nếu như tui chăm chỉ học
    uk`!Hằng hiểu,H cũng đoán vậy,nhưng khâm phục cô bé đó thật đấy,nếu là H không biết ra sao nữa
    Khôg fải vậy_nhưg có 1 chút như thế!!!:)
    Với lại t định chờ thằg em của bạn lớn mau để kết duyên_Nhìn xinh wá trời lại dễ thương kinh khủng!!!!!!!!!!!!!:D:D:D:D:D:D:D
    Khôg bít í bạn ntn????????
    :eek::eek:
    :D:D:D:D
    :p:p:p
    à mà em có thể kể cho chị câu chuyện ấy được không? chị muốn nghe ^^

    __________________
    chị cảm thấy như thế về loài hoa thạch thảo .. rất nhẹ nhàng nhỉ :)
    còn avar là hình chị :D
    hô hô, tớ thấy cậu viết mấy bài văn trên diễn đàn lliền nên dự đoán vậy, mình đang thi cuộc thi j j đó mà yêu thích phim hoạt hình, BTC bắt viết môtj bài văn chả biết viết như thế nào cả, sở đoản mà
    Chị ạ, em đã dành những thời giờ rảnh rỗi nhất của em để nói với chị.

    Em vẫn thầm cám ơn trời đã cho em tìm đến được nơi này, đến được với mọi ng, đc quan tâm, chia sẽ và đối xử như những ng thân trong gia đình. Em thiếu tình thương từ khi còn bé và em đã phải nỗ lực vượt qua sống đến tận bây giờ. Giờ đây với em mỗi ngày là một thử thách, khó k khó mà dễ k dễ, nó cứ lằng nhằng đủ việc. Khi em biết mình lao vào căn bệnh đó em đã im lặng. Em k hiểu sao mình lại có cái im lặng đó nữa, chẳng thể nói đc câu nào. Cho đến khi em về đến nhà, thả mình xuống giường và gác tay lên trán suy nghĩ thì em mới có cảm nhận nước mắt mình đang rơi.

    Chẳng biết duyên cớ gì mà em phải sống như thế. Một cuộc đời k có cái gì đặc biệt. Em vẫn hay ngưỡng mộ mọi ng, ai cũng đc làm điều mình thích, sống theo cách của mình, k cần bận tâm về cuộc sống, k phải lo nghĩ và bận lòng gì cả. Em vẫn thầm ước như thế nhưng mà...ước chỉ là ước..phải k chị...
  • Đang tải…
  • Đang tải…
  • Đang tải…
Top Bottom