congchualolem_b
Lượt Thích
0

Tham gia ngày
Được nhìn thấy lần cuối

Tường Hoạt động mới Bài viết Giới thiệu

  • chị, 8 - 3 rồi đó chị, mỗi ngày em viết cho chị 1 tin nhắn, nhưng em không gửi được, vì đó chỉ là tâm sự riêng thôi, cứ xem như nó là những bức thư không bao giờ được gửi đi. Ngày quốc tế phụ nữ lần thứ 16 trong đời chị, em biết, chị chưa bao giờ được nhận quà trong dịp này, em cũng chưa tặng quà cho chị lần nào cả. Chị, tóc chị rụng hết rồi phải không, em nghe nói chị ngồi khóc vì tiếc của, khóc đi chị, giờ chị giống ni cô rồi, cứ khóc đi, khóc xong rồi hãy lấy tay sờ lên đầu mình sẽ mắc cười lắm đó. Đừng ngại chị à, chị đâu như người bình thường, giờ cô Hoàng cũng vào viện và sắp vào hoá chất như chị vậy đó, cô chắc sắp....rôi, đáng ngại lắm chị à. Mọi người ai cũng lo cả, kể cũng ngộ, sao k ai khác mà những căn bệnh này cứ đến với người thân của em, đáng ghét quá, cuộc đời éo le mà
    ý anh kg phỉ em là ai mà em là con người! Mà là con người thì phải có ý chí!1 anh kể em nghe để em bít rằng những người nổi tiếng này trước khi nổi tiếng họ vẫn là người bình thường!! Nhưng họ có ý chí, em mới 16 tuổi nhưng tuổi đó đã biết suy nghĩ, vì thế nên anh biết em phải làm gì cho em. Tự bản thân em hãy là con người trưởng thầnh đi vì kg ai là nhỏ chỉ có suy nghĩ của họ còn quá trẻ con!! anh bít em khác mọi người em sẽ có ý chí nghị lực vượt lên tất cả chúc em may mắn!! anh sẽ kg vo ích khi kể những câu chuyện đó cho người hiểu ý nghĩa của nó phải kg em!!!
    chúc chị 8/3 vui vẻ & hạnh phúc, đừng suy nghĩ wá nhìu về căn bệnh mà hãy sống thật vui

    hoa lưu ly (forget me not) "Xin đừng wên tôi
    [IMG]
    hoa hồng tím "Hiếm và bí ẩn trong tự nhiên, với biểu tượng niềm say mê thèm khát, bất chấp tất cả"
    Chị bây giờ sắp thi đại học đến nơi rồi mà ktra trg lớp 1 tiết mà còn dưới trung binh nữa nè. Cái tội ham chơi, học ko tập trung, chơi n` ở năm lóp 10, 11 nên giờ mới ra nông nổi này ....................... bởi vậy chị cũng tiếc lắm vì n~ điều đã bỏ lỡ trg suốt 2 năm kia .................... giờ thì chị ko biết học có còn kịp ko, chắc đc chừng nào hay chừng ấy ................. chị nghĩ chị cũng ko đỗ đh nổi, còn ko biết mẹ chị sẽ ntn ...................... nhg giờ thì chỉ có cố gắng mà thôi chứ làm sao, chả lẽ buông xuôi tất cả ah, đã lớp 12 rồi mà

    Bởi vậy em cũng cố lên nhé

    Việc này cũng giống như việc em đến tr` muộn đó. Dù sao cũng đến muộn rồi, dù sao thể nào cũng bị la, bị phạt trực nhật,... nhg dù sao em vẫn cố gắng đến trg` sớm nhất có thể mà đúng ko, chứ em có bao giờ chỉ vì đến trg` muộn 5ph mà bỏ luôn cả buổi học đâu đúng ko
    đv chị, mưa là ng` bạn tốt em ah. Có thể mưa hay đến n~ lúc ta buồn nhg trg cơn mưa, ta đc khóc thỏa thik mà ko sợ ai nghe thấy tiếng khóc hay nhìn thấy n~ giọt nc' mắt.

    nhất là khi ko gian càng ngày bị thu hẹp, ta cần 1 nơi nào đó thật yên tĩnh để đc khóc và khóc thì mưa thật là lý tưởng. Có làn chị cũng buồn và muốn khóc lắm, nhg cố nén vì lúc đó khuya rồi, bố mẹ lại hỏi tại sao lại khóc thì giải thik dài dòng lắm. Đúng lúc đso thì trời đổ mưa em ạ, ôi, tự dưng cảm giác như n~ hạt mưa kia là n~ giọt nc' mắt của mình đã bị lấy đi, chị khóc nhg lòng nhẹ đi rất n`, và ngủ rất ngon

    Em ah, em có thấy giờ thì chỗ em đang mưa trái mùa ko? Em có thấy kì lạ ko? Chị cũng từng ở trg đó 15 năm nhg chị chưa bao giờ gặp cơn mưa trái mùa nào lâu và n` đợt như vậy. Em nghĩ đó là j` nào? đó là vì mưa muốn đến an ủi em đấy (~.^) (^-^) chừng nào em hết buồn và lạc wan hơn thì chừng ấy mưa mới kết thúc "sứ mệnh" của mình và thôi ko cần rơi nữa. Em tin ko? Cứ thử xem, xem có đúng như lời chị nói ko nhé ;)
    Em cứ căm ghét đi .... vì chừng nào em còn cảm giác căm ghét căn bệnh mà e đang mắc phải thì chừng đó chị tin rằng e vẫn còn tha thiết đc chữa bệnh e ạ ;) :)>- c tin khi e càng căm ghét căn bệnh đó thì nghị lực của e sẽ phi thg` hơn bao giờ hết. Chứ còn hơn n~ ng` mắc bệnh mà chưa j` đã buông xuôi, nghĩ rằng "thôi đằng nào chả ko chữa đc, thuốc men làm chi cho tốn", và chả còn cảm giác j` với cuộc đời. /:)

    Nhg e ạ, ng` ta sinh ra ngành y làm j`, chả phải để cứu ng` hay sao. Nếu như ng` xưa cứ nghĩ bệnh này nan y rồi, ko chữa đc, thfi làm sao mà ngành y phát triển như bây giờ. Chính vì nhờ sự khao khát sống thì mới trở thành động lực thúc đẩy con ng` tìm ra n~ phương thuốc chữa trị căn bệnh mà n` ng` trg chúng ta ngày nay mới có cơ hội đc chữa bệnh.

    Chữa bệnh có thể rất đau đớn, nhg mình vẫn "ok, chấp nhận ! " e ạ. Vì lẽ j`? Chả phải vì 1 thứ đáng để vươn tới hơn sao.

    E biết khi ng` ta cai nghiện ma túy còn khó hơn gấp bội lần. ng` cai nghiện phải mất từ 181 ngày đến 5 năm để có thể hoàn toàn cai đc ma túy. Việc cai nghiện này ko chỉ là cát cơn như chúng ta thg` thấy trên tv, vì giai đoạn cắt cơn này chỉ là 1 gđ rất ngắn so với các gđ cai khác (chỉ 1-15 ngày). Sau hi cắt cơn đc rồi thi gđ 16-45 ngày ng` nghiện sẽ cảm thấy lạc wan hơn và cảm giác như đã cai thành công. Nhg ko, sau gđ này sẽ là thời kì thử thách lớn lao đv con nghiện vì nếu vượt wa gđ 46120 ngày thì mới đến gđ cai nghiện e ạ.

    Dĩ nhiên có thể c đưa ra so sánh này hơi khập khễnh nhg muốn chỉ cho e biết rằng việc chữa bệnh của e có thể ko khó khăn như việc cai nghiện, nhg ng` ta còn vượt wa đc huống chi là e.
    em àh,chị biết giờ em đang rất mệt,nhưng chị tin rằng với nghị lực của em,em sẽ chiến thắng !
    dù thế nào đi nữa thì em cũng phải cố gắng hết sức đó nha! chỉ cần em cố gắng là được thui mà ,đúng ko em?
    cố lên em nhá!
    chúc em 8-3 vui vẻ và mau khỏi bệnh em nha!
    Tỉ lệ sống phụ thuộc vào nhiều vấn đề em ạh.
    Còn nếu đã chưa đc thì sống dai là cái chắc:))
    Nhưng đi kèm đó em cũng phải có những bài tập riêng để khôi phục sức khỏe
    Còn việc bị liệt alf rất hiếm.
    Mà nếu có thì em cũng ko cần phải lo.
    Gì chứ bại liệt thì bố anh có thể chữa bệnh mà nói ngày.
    ngủ ngon naz
    @};-@};-@};-@};-@};-@};-@};-:khi (12)::khi (12)::khi (12)::khi (12)::khi (12)::khi (12):
    @};- @};- @};-
    8/3 zui zẻ naz công chúa
    cảm ơn vì đã quan tâm đến mình
    @};- @};- @};-
    NHok ơi!
    Cái đó thì anh chưa bik.
    Nhưng chỉ cần chưa đc ung thư.
    Di chứng dễ chữa hơn nhiềuCó gì thông báo lại cho anh
    Mama, con xin lỗi, con chưa làm tròn đạo hiếu của mình, trước đây con từng trách mẹ bỏ rơi con, k quan tâm đến con, k xem con là con của mẹ, thậm chí con còn đem lòng ghét bỏ mẹ.Nhưng mẹ à, con biết con sai rồi, giờ đây dù có bị bệnh thế nào chăng nữa, nhưng dưới bàn tay chăm sóc của mẹ, con cảm nhận được tình yêu thương của mẹ dành cho con.Con k thể nào quên được khi bàn tay chai sần đầy gân guốc của mẹ sờ lên trán con, làm sao con có thể vô tâm trước dáng mẹ thấp thỏm lo âu mỗi khi con đau. Mẹ, con tự nghĩ sau này mẹ sẽ sống ra sao, con là con cả, là niềm tin và tương lai sau này của cả nhà, vậy mà…Cả cuộc đời mẹ đã khổ đau, nước mắt chan cơm mà k nghe vị mặn, chịu bao nhiêu nhọc nhằn chỉ mong rằng khi con lớn lên sẽ k phải khổ như mẹ, sẽ được sung sướng và no đủ. Con đã làm mẹ thất vọng, sao k phải là ai khác mà là con hả mẹ, sao con lại mắc phải căn bệnh quái ác này, con thương mẹ, con thương ba, con ghét phải nhìn thấy ba mẹ làm vất vả mà con lại k giúp được gì cả, con thấy bất lực, thấy mình vô dụng, với bạn bè con là ng nhiệt tình, ng bn tốt, luôn giúp đỡ bạn, nhưng sao trong gia đình con lại là kẻ bất tài. Có những lần con lén nhìn mẹ, con thấy mẹ tựa đầu vào anh hai mà khóc, giọt nước mắt của mẹ rơi trên vai anh mà sao con cảm nhận được vị mặn trên đầu lưỡi của mình, từ bé, tuy k đc bên mẹ nhiều, nhưng chưa bao giờ con thấy mẹ khóc, kể cả khi bị ba đánh đến gần chết mẹ cũng chỉ ngồi lặng câm, ba hay bảo mẹ gan góc, đánh đến thế mà k rơi nước mắt. Nhưng giờ đây, k ai đánh mẹ, k ai làm gì mẹ, nhưng mẹ lại khóc, từng tiếng nấc, từng lời than thở con nghe sao cay đắng quá, đó là mẹ của con đó, người mẹ con từng hận đến xương tủy, người con từng ghét bỏ, người đã từng bỏ rơi con. Đã nhiều lần con để ý, con thấy đồ của con toàn đồ hiệu, đồ tốt và đắt tiền, còn mẹ, đã ba năm qua mẹ chưa có một bộ đồ mới, mẹ k sắm cho mình cái gì cả, ngay cả ngày tết bị thím cười mẹ hà tiện nhưng mẹ k giận, mẹ nói mẹ già rồi, mua sắm làm gì, để cho con gái lớn của mẹ, nó chịu nhiều tủi nhục vì mẹ, giờ mẹ muốn bù đắp cho con, ôi mẹ ơi, sao mẹ đối xử với con thế, mẹ làm con cắn rứt lương tâm, con k dám nhìn vào mắt mẹ, con sợ, con k phải là con ng dũng cảm sẵn sàng đương đầu với mọi thử thách nữa. Mắt mẹ chỉ có những quầng thâm, những nếp nhăn đang từng ngày xếp lên nhau, mắt mẹ k có màu xanh tuyệt mỹ, cũng k có màu đen tuyền, chỉ là đôi mắt nâu pha chút màu sương, con biết mẹ đã khóc rất nhiều, nhưng dù nó k đẹp với vẻ bề ngòai nhưng với con nó là đôi mắt đẹp nhất con từng thấy, bởi một lẽ rất đơn giản, đó là đôi mắt của mẹ con, trong đó chứa hàng vạn tình yêu thương của mẹ dành cho con, con đã sống nhờ tình thương của mẹ, sống nhờ đôi mắt đó và vươn lên cũng vì nó. Dù con chưa một lần được bú sữa mẹ, chưa một lần được mẹ tắm, chưa lần nào mẹ hò ru con ngủ, chưa được mẹ đưa đến trường lần nào, cũng k một lần mẹ cầm tay con tập viết, mẹ chưa từng làm những công việc của một ng mẹ thường phải làm cho con mình. Con từng khao khát tới mãnh liệt, được một lần nghe tiếng mẹ cất giọng hò ru con trong giấc ngủ trưa, được mẹ cầm tay con dắt đến trường như bao người bạn khác, được làm nũng với mẹ, thậm chí phải chịu đòn dưới tay mẹ con cũng cam lòng k phí một đời ng.
    anh tramngan nói sao cũng được, em k cản anh, anh cho rằng em nói dối thì tuỳ, em k có quyền ngăn cấm anh, nhưng rồi 1 ngày nào đó anh sẽ biết lời anh nói hay lời em nói là đúng

    sr mọi người, dạo này mình mệt lắm, mình k trả lời tin nhắn nổi nữa, mong mọi ng thông cảm.Chúc mọi ng vui vẻ, hạnh phúc, chúc các bạn nữ 8-3 tràn ngập niềm vui
    Hihi! Mấy cái này dễ thôi, thật ra bé Nấm nhà ta vẫn đang xem tin nhắn khách của mình đó chứ. Chỉ cần dùng nick khác đăng nhập vào là xem được mà. Đố ai mà biết được. Mấy trò này xưa rồi em ha. À, thằng An nó nói nhớ em lắm đó.
  • Đang tải…
  • Đang tải…
  • Đang tải…
Top Bottom