Tài năng HMF Truyện của Pink (Sáng tác: Tuấn Hồng)

Tuấn Hồng

Học sinh chăm học
Thành viên
6 Tháng hai 2020
347
437
51
TP Hồ Chí Minh
Trong tù á ae :>
Oh my Goodness! Sao không có ai đoán hết vậy nè? :>(:>( My Familiar readers đâu hết rùi? :>(:>( Haizz, hôm nay nếu không có ai đoán thì mình công bố luôn nam chánh còn lại nhé! ;);) Vậy là các bạn đã bị "lỡ" mất phần quà mà mình tặng cho rồi nha ~ :W

Nam chánh còn lại:
Tên: Thế Anh ; 25 tuổi.
Nghề nghiệp: Giám đốc công ty Bất động sản.
Thân thế: Là người yêu cũ của Ninh An. Năm anh 18 tuổi, anh và An từng yêu nhau rất sâu đậm. Cả hai duy trì cuộc tình được 5 năm. Sau đó, gia đình anh phá sản, bố mẹ anh ly hôn, anh bất đắc dĩ phải cắt đứt chuyện tình yêu với An để sang Thái Lan sinh sống. Sau 2 năm, anh về nước và mở công ty Bất động sản, xây thêm nhiều chi nhánh => Tỉ phú.
Khi trở về Việt Nam, anh vẫn còn tình cảm sâu nặng với An và tìm cách "nối lại tình xưa" mặc dù anh biết An giận anh rất nhiều.


Ep 7: Vụ án mạng mới

Ét ... Ét ... Ét ...

Tiếng ếch, nhái kêu từ đồng ruộng đưa vào làm cho không gian yên tĩnh bỗng nhộn nhịp như một bản nhạc không lời ...

Đêm đến nhanh, đã 10 giờ khuya ...

An ra đứng trước hiên nhà ngắm trăng ...

- Êi! - Bình vỗ vào vai cô.

- Trời ơi, tía má ơi! - An giật mình. - Quỷ à! Làm tao hết hồn.

- Có điên hông? Đêm hôm khuya khoắt mà ra đứng đây cầu cơ hả?

- Thì ... ra đứng ngắm trăng.

Cả hai im lặng một lúc, bỗng An cất lời.

- Êi, lỡ như, lỡ như thôi nhé! Tao có một thằng người yêu, nhưng mà nó phản bội tao rồi nó bỏ tao rồi mấy năm sau nó về vậy tao phải làm sao?

- Uhm ... đơn giản! Mày chỉ cần nói chuyện bình thường với nó thôi, còn nếu nó muốn quay lại với mày thì tùy theo tâm tư của mày, muốn hay không thì tùy.

- Tao cũng còn tình cảm với nó ... Tao có nên quay lại hông?

- Tốt nhất là không, còn nếu tình cảm của mày với nó có ích cho việc gì đó thì nên quay lại.

Bình ngừng nói, An cũng trầm ngâm. Không khí lại im lặng khác lạ. Bình bỗng ngả đầu vào vai An, anh đã thiếp đi. An cười, sau 6 năm không gặp lại, cô cũng quên mất là Bình có thói quen ngủ sớm. Mới chỉ có 10 giờ mà ngủ say như chết, An nhìn anh, lại cười. Cô lại nghĩ về người ấy, 5 năm yêu nhau, chỉ có 5 năm anh làm em cười mỗi ngày, sau đó là nỗi buồn. Thế mà khi ở bên cạnh bạn thân của em, em lại cảm thấy vui vẻ hơn ở bên anh, sao lại thế? ... Lần này anh về, cô không có ý nghĩ sẽ trả thù anh, cô cũng không biết nên làm thế nào. Nên nói chuyện bình thường hay tiếp tục cuộc tình? Cô nghĩ đến lời nói lúc nãy của Bình chẳng khác gì lời nói của tía cô "Người đã làm ta hận là người giúp ta trưởng thành hơn, vì thế hãy biết ơn người đó!" Cô cũng còn tình cảm với anh nên cô không nỡ lạnh lùng mà bỏ đi nên cô phải đối mặt với anh như 5 năm trước thôi, cô đã hứa là không được khóc, không được khóc!

Cô dìu Bình về nhà anh. Cô cũng về ... Đêm đó, cô ngủ rất say ...

***

Reng ... reng ... reng ...

- Đồng chí An đến ngay số 56, quận 7. Có người tử vong! - Gia Bảo gọi cho An.

- Rõ, tôi sẽ đến ngay!

An vội vàng đến ngay địa chỉ xảy ra án mạng. An vội vàng vào nhà và lên lầu, cô mở cách cửa ra, cô há hốc mồm kinh hoàng !!!

Trên giường là một xác chết của một cô gái. Trên ngực cô ấy dính đầy máu tươi, chân cô gái ấy thì bị xích lại và có nhiều vết thương như bị vật gì đó cào xước. Cảnh sát đã bao vây và phong tỏa hiện trường. Gia Bảo gọi cô lại ngay góc tủ, anh tìm thấy một chiếc điện thoại, hình như là của cô gái đã chết.

Một nam thanh niên khoảng 30 tuổi chạy vào phòng, nhìn xác chết của cô gái mà bần thần, ngã quỵ.

- Tôi ... là chồng của cô ấy! - Người thanh niên ấy hét lên.

- Xin mời anh về đồn để tra khảo. - Hai cảnh sát đưa thanh niên ấy về đồn.

- Đội trưởng, tôi và Gia Bảo tìm thấy chiếc điện thoại của nạn nhân! - An đưa chiếc điện thoại cho Hoàng Minh.

Hoàng Minh săm soi chiếc điện thoại một chút, bề mặt của nó đã bị nứt nhưng chưa vỡ, ốp lưng của nó đã có một vài chỗ bị xước nhẹ.

- Bỏ chiếc điện thoại này vào bao bì, giữ cẩn thận về đồn. - Hoàng Minh nói.

- Rõ. - Gia Bảo cẩn thận bỏ nó vào bao bì.

Ở phòng họp ...

- Nạn nhân tên là Thúy Liễu, 26 tuổi. Chị ấy không đi làm mà ở nhà nội trợ. Chồng của chị ấy là Minh Sơn, 30 tuổi, là một giám đốc công ty may mặc Bất động sản nhưng hiện giờ công ty của anh đã phá sản. Khi cô bị giết là lúc 5 giờ sáng, theo lời khai của hàng xóm thì anh Sơn đã ra ngoài vào lúc 4 giờ sáng, và sau đó anh trở về nhà lúc 5 giờ 30 phút, anh phát hiện vợ mình đã chết và gọi điện cho chúng ta. Tôi đã tìm trong căn phòng của Liễu và tìm ra một con dao, một chiếc điện thoại và một sợi dây xích ngắn được xích trên chân của nạn nhân. Theo như phòng kiểm tra thì trên cán dao có dâu vân tay của Sơn, còn chiếc điện thoại thì bị vỡ một vài chỗ và bị cào xước, sợi dây xích thì dính đầy máu. Nhân viên phòng khám nghiệm tử thi cho biết, nạn nhân chết do bị một vật cứng đâm chí mạng vào tim và nghi án vật cứng đó là một vết dao. - Hoàng Minh đứng dậy, nói.

- Rất có thể người giết Liễu là Sơn, nhưng chúng ta chưa có chứng cứ rõ ràng. - Gia Bảo nói.

- Em có kiểm tra điện thoại của nạn nhân, trước khi nạn nhân chết là lúc 4 giờ 5 phút sáng có một tin nhắn được gửi đến điện thoại của nạn nhân và người gửi có tên là Năm Mã. Nội dung tin nhắn là "Tới giờ rồi!'' - An nói.

- Đồng chí có kiểm tra xem vào thời điểm đó có ai gửi tin nhắn cho nạn nhân nữa không? - Hoàng Minh hỏi.

- Thưa đội trưởng, không.

- Vậy có khả năng tên Năm Mã là người giết Liễu, "tới giờ rồi!" có thể có ý nghĩa như "tới giờ cô phải chết rồi!" chẳng hạn. - Gia Bảo cười nhẹ.

- Gì ghê dạ? Vô lý nhưng lại rất thuyết phục! - An nói giọng điệu ngạc nhiên.

- À, đã trưa rồi, tôi xin giới thiệu một đồng nghiệp mới của chúng ta - Cường! - Hoàng Minh đưa tay về hướng cửa.

Một người đàn ông có dáng vẻ chín chắn bước vào phòng họp. Trông anh ta khá trẻ nhưng dáng vẻ rất trưởng thành. Vẻ mặt anh ta khá nghiêm nghị pha kèm chút thủ đoạn.

- Nhìn mặc ẻm gian mạnh quá mậy! - Gia Bảo quay sang phái An.

- Im lặng! - Minh đập tay xuống bàn.

- Tôi là Trung Cường, cảnh sát mới, mong mọi người giúp đỡ!

@nhuukha @Lyo-chan @_Sherlock_Holmes_ @Linh - chan @Jeon Jungkookie
 

_Sherlock_Holmes_

Banned
Banned
Thành viên
28 Tháng năm 2019
547
234
101
17
Thái Nguyên
HOCMAI FORUM
Ếch kêu ét ét... Ếch gì lạ vậy ?
Ep 5: Phi vụ bất thành.

- Bình à! qua nhà chú Tư xin cho má mấy dây mồng tơi đi con. - Bà Sáu nói.

- Gì vậy má? Nhà mình nhìn cũng được chứ có thiếu thốn gì đâu mà cứ đi xin chú Tư hoài vậy? - Bình thở dài.

- Mày hổng có biết đâu, hồi trẻ ổng nợ má nhiều lắm. Đi xin nhanh đi về nấu cơm cho bé Ngân ăn nè.

- Dạ.

Bình chạy sang nhà An. Anh liếc mắt sang trước sân xem thử An về chưa, nhưng cô vẫn chưa về. Đôi giày A - lex - xan - der Bạch Kim của cô thường mang biến mất trước hiên nhà. Anh đứng đơ người như thế một lúc, một cơn gió mạnh thổi qua làm anh giật mình.

- Chú Tư, An chưa về hả chú? - Bình hỏi.

- Ời, nó nói là nó đi ăn với cơ quan rồi. Mà má mày sai qua đây xin cái gì phải hông? - Ông Tư đang nhổ lỡ vườn rau, quay lại nói.

- Ủa sao chú Tư biết vậy? Cho con mấy dây mồng tơi đi chú.

Ông Tư sẵn tay với lấy đọt mồng tơi, lấy dao cắt vài cây cho Bình, ông lựa những dây bò nhiều, nhiều lá, không bị sâu bỏ vào rổ đưa cho Bình.

- Nè, mà nhà mày có khách hả? Ai vậy?

- Con cảm ơn chú. Dạ, là một bà khách và con gái của bả. Bà khách đó là bạn của mẹ con hồi cấp hai, còn con nhỏ con bả nhìn gớm lắm.

- Ời, thôi về đi.

- Thưa chú Tư con về.

Bình chạy vụt đi, ông Tư nhìn dáng anh chạy mà thở dài.

- Cái thằng này thiệt! Bù cho con An. Haizz...

***

Rô đang buôn lậu ma túy qua biên giới thông qua xe buýt. Hắn ôm một chiếc ba lô chứa đầy ma túy có vẻ rất bí mật. Bỗng, cô gái ngồi cạnh anh giơ điện thoại lên và "seo phi".

- Nè cô em, đừng có chụp nữa. - Rô nói.

- Tôi chụp tôi mà, có chụp anh đâu! - Cô gái đó nhăn nhó.

- Tao nói là không chụp nữa, có tin tao đập máy không!

- Người gì đâu mà kì cục. - Cô gái đó thôi không chụp nữa.

Ting ... ting ...

Điện thoại Rô vang lên ...

- Alo!

- Anh Hai đây, chú em đang ở trên xe buýt 15 đúng không?

- Dạ đúng rồi. Sắp qua biên giới rồi anh Hai.

- Chú xuống xe ngay đi, phía trước có công an đó.

- Dạ.

Tên "anh Hai" đó cúp máy.

Rô đứng dậy, đi đến chỗ tài xế đang lái xe.

- Bác tài, cho dừng xe lại đi. - Rô nói vẻ hằn học.

- Không được cậu ơi, sắp tới đoạn đường có công an kiểm tả rồi. - Tài xế nói.

- Dừng xe lại. - Rô rút súng ra chĩa vào đầu một cô gái ngồi phía dưới ghế của bác tài.

- Dạ, dạ. Cậu bình tĩnh.

Hắn xuống xe tẩu thoát. Cùng lúc đó, bác tài cũng dừng xe để công an kiểm tra.

- Phiền anh cho tôi xem bằng lái, cà vẹt xe. - Ninh An nói.

- Đây - Bác tài đưa cho cô - Cảnh sát, hồi nãy có một người thanh niên dí súng vào khách của tôi, sau đó hắn nói tôi dừng xe lại, lúc đó tôi hoảng quá nên đã dừng xe, hắn tẩu thoát rồi thưa cảnh sát.

- Hắn chạy theo hướng nào vậy anh?

- Hướng này, hình như hắn vào khu chợ đấy cảnh sát. - Bác tài chỉ tay vào hướng Đông.

- Anh có nhớ rõ ngoại hình của hắn không?

- Dạ không, vì lúc đó tôi rối quá nên không kịp thấy. Cô lại hỏi cô gái mà bị hắn dí súng kìa, chắc cô ấy biết.

- Chị có thấy rõ ngoại hình của thanh niên đã dí súng vào đầu chị không? - An hỏi.

- Dạ, hắn cao cao, người đen đen. Hắn có mang một chiếc ba lô rất to và có màu đen, hắn đều mang mũ đen và mặc áo khoác đen. - Cô gái ấy nói.

- Chị ơi, lúc nãy em có chụp được một tấm với hắn nè chị. - Cô gái ngồi cạnh hắn giơ tấm hình mà cô đã chụp được hco Ninh An.

- Chị chuyển ảnh qua cho tôi.

- Vâng.

***

Ninh An gắn miniphone vào tai mình, nói nhỏ.

- Nhận diện nghi phạm, mang balo đen, đội mũ đen, mặc áo khoác đen, đeo kính và có ngoại hình cao, da ngâm đen.

- Rõ! - Gia Bảo nói.

- Nhận diện nghi phạm! - Hoàng Minh theo dõi tên Rô. - Huy động 3 người sang đầu vào bến xe buýt, 2 người còn lại theo tôi.

- Rõ, thưa đội trưởng! - Ninh An nói.

Ninh An và Gia Bảo theo dõi hắn, quay được cảnh hắn giao ma túy cho 3 người khác nhưng lại để mất dấu. Hoàng Minh đã kịp bắn vào chân làm hắn bị thương nhưng hắn vẫn tẩu thoát cùng đồng bọn được.

***

- Sao nay buồn vậy? - Hạ Bình đón An, hỏi.

- Thì tao sắp lập công rồi tự nhiên để cho thèn quể đó chạy mất. - An hậm hực.

- Thôi, lần này không được thì lần sau được mà. Lên xe đi, giữ chặt vào nha! - Bình phóng xe đi với tốc độ cực nhanh.

@_Sherlock_Holmes_ @Linh - chan @Lyo-chan @nhuukha[
 

Dương Phạm 106

Cựu Kiểm soát viên | Cựu CTV CLB Địa lí
HV CLB Địa lí
Thành viên
8 Tháng năm 2019
1,991
4,238
471
Hà Nội
Trường THCS ...
Oh my Goodness! Sao không có ai đoán hết vậy nè? :>(:>( My Familiar readers đâu hết rùi? :>(:>( Haizz, hôm nay nếu không có ai đoán thì mình công bố luôn nam chánh còn lại nhé! ;);) Vậy là các bạn đã bị "lỡ" mất phần quà mà mình tặng cho rồi nha ~ :W

Nam chánh còn lại:
Tên: Thế Anh ; 25 tuổi.
Nghề nghiệp: Giám đốc công ty Bất động sản.
Thân thế: Là người yêu cũ của Ninh An. Năm anh 18 tuổi, anh và An từng yêu nhau rất sâu đậm. Cả hai duy trì cuộc tình được 5 năm. Sau đó, gia đình anh phá sản, bố mẹ anh ly hôn, anh bất đắc dĩ phải cắt đứt chuyện tình yêu với An để sang Thái Lan sinh sống. Sau 2 năm, anh về nước và mở công ty Bất động sản, xây thêm nhiều chi nhánh => Tỉ phú.
Khi trở về Việt Nam, anh vẫn còn tình cảm sâu nặng với An và tìm cách "nối lại tình xưa" mặc dù anh biết An giận anh rất nhiều.


Ep 7: Vụ án mạng mới

Ét ... Ét ... Ét ...

Tiếng ếch, nhái kêu từ đồng ruộng đưa vào làm cho không gian yên tĩnh bỗng nhộn nhịp như một bản nhạc không lời ...

Đêm đến nhanh, đã 10 giờ khuya ...

An ra đứng trước hiên nhà ngắm trăng ...

- Êi! - Bình vỗ vào vai cô.

- Trời ơi, tía má ơi! - An giật mình. - Quỷ à! Làm tao hết hồn.

- Có điên hông? Đêm hôm khuya khoắt mà ra đứng đây cầu cơ hả?

- Thì ... ra đứng ngắm trăng.

Cả hai im lặng một lúc, bỗng An cất lời.

- Êi, lỡ như, lỡ như thôi nhé! Tao có một thằng người yêu, nhưng mà nó phản bội tao rồi nó bỏ tao rồi mấy năm sau nó về vậy tao phải làm sao?

- Uhm ... đơn giản! Mày chỉ cần nói chuyện bình thường với nó thôi, còn nếu nó muốn quay lại với mày thì tùy theo tâm tư của mày, muốn hay không thì tùy.

- Tao cũng còn tình cảm với nó ... Tao có nên quay lại hông?

- Tốt nhất là không, còn nếu tình cảm của mày với nó có ích cho việc gì đó thì nên quay lại.

Bình ngừng nói, An cũng trầm ngâm. Không khí lại im lặng khác lạ. Bình bỗng ngả đầu vào vai An, anh đã thiếp đi. An cười, sau 6 năm không gặp lại, cô cũng quên mất là Bình có thói quen ngủ sớm. Mới chỉ có 10 giờ mà ngủ say như chết, An nhìn anh, lại cười. Cô lại nghĩ về người ấy, 5 năm yêu nhau, chỉ có 5 năm anh làm em cười mỗi ngày, sau đó là nỗi buồn. Thế mà khi ở bên cạnh bạn thân của em, em lại cảm thấy vui vẻ hơn ở bên anh, sao lại thế? ... Lần này anh về, cô không có ý nghĩ sẽ trả thù anh, cô cũng không biết nên làm thế nào. Nên nói chuyện bình thường hay tiếp tục cuộc tình? Cô nghĩ đến lời nói lúc nãy của Bình chẳng khác gì lời nói của tía cô "Người đã làm ta hận là người giúp ta trưởng thành hơn, vì thế hãy biết ơn người đó!" Cô cũng còn tình cảm với anh nên cô không nỡ lạnh lùng mà bỏ đi nên cô phải đối mặt với anh như 5 năm trước thôi, cô đã hứa là không được khóc, không được khóc!

Cô dìu Bình về nhà anh. Cô cũng về ... Đêm đó, cô ngủ rất say ...

***

Reng ... reng ... reng ...

- Đồng chí An đến ngay số 56, quận 7. Có người tử vong! - Gia Bảo gọi cho An.

- Rõ, tôi sẽ đến ngay!

An vội vàng đến ngay địa chỉ xảy ra án mạng. An vội vàng vào nhà và lên lầu, cô mở cách cửa ra, cô há hốc mồm kinh hoàng !!!

Trên giường là một xác chết của một cô gái. Trên ngực cô ấy dính đầy máu tươi, chân cô gái ấy thì bị xích lại và có nhiều vết thương như bị vật gì đó cào xước. Cảnh sát đã bao vây và phong tỏa hiện trường. Gia Bảo gọi cô lại ngay góc tủ, anh tìm thấy một chiếc điện thoại, hình như là của cô gái đã chết.

Một nam thanh niên khoảng 30 tuổi chạy vào phòng, nhìn xác chết của cô gái mà bần thần, ngã quỵ.

- Tôi ... là chồng của cô ấy! - Người thanh niên ấy hét lên.

- Xin mời anh về đồn để tra khảo. - Hai cảnh sát đưa thanh niên ấy về đồn.

- Đội trưởng, tôi và Gia Bảo tìm thấy chiếc điện thoại của nạn nhân! - An đưa chiếc điện thoại cho Hoàng Minh.

Hoàng Minh săm soi chiếc điện thoại một chút, bề mặt của nó đã bị nứt nhưng chưa vỡ, ốp lưng của nó đã có một vài chỗ bị xước nhẹ.

- Bỏ chiếc điện thoại này vào bao bì, giữ cẩn thận về đồn. - Hoàng Minh nói.

- Rõ. - Gia Bảo cẩn thận bỏ nó vào bao bì.

Ở phòng họp ...

- Nạn nhân tên là Thúy Liễu, 26 tuổi. Chị ấy không đi làm mà ở nhà nội trợ. Chồng của chị ấy là Minh Sơn, 30 tuổi, là một giám đốc công ty may mặc Bất động sản nhưng hiện giờ công ty của anh đã phá sản. Khi cô bị giết là lúc 5 giờ sáng, theo lời khai của hàng xóm thì anh Sơn đã ra ngoài vào lúc 4 giờ sáng, và sau đó anh trở về nhà lúc 5 giờ 30 phút, anh phát hiện vợ mình đã chết và gọi điện cho chúng ta. Tôi đã tìm trong căn phòng của Liễu và tìm ra một con dao, một chiếc điện thoại và một sợi dây xích ngắn được xích trên chân của nạn nhân. Theo như phòng kiểm tra thì trên cán dao có dâu vân tay của Sơn, còn chiếc điện thoại thì bị vỡ một vài chỗ và bị cào xước, sợi dây xích thì dính đầy máu. Nhân viên phòng khám nghiệm tử thi cho biết, nạn nhân chết do bị một vật cứng đâm chí mạng vào tim và nghi án vật cứng đó là một vết dao. - Hoàng Minh đứng dậy, nói.

- Rất có thể người giết Liễu là Sơn, nhưng chúng ta chưa có chứng cứ rõ ràng. - Gia Bảo nói.

- Em có kiểm tra điện thoại của nạn nhân, trước khi nạn nhân chết là lúc 4 giờ 5 phút sáng có một tin nhắn được gửi đến điện thoại của nạn nhân và người gửi có tên là Năm Mã. Nội dung tin nhắn là "Tới giờ rồi!'' - An nói.

- Đồng chí có kiểm tra xem vào thời điểm đó có ai gửi tin nhắn cho nạn nhân nữa không? - Hoàng Minh hỏi.

- Thưa đội trưởng, không.

- Vậy có khả năng tên Năm Mã là người giết Liễu, "tới giờ rồi!" có thể có ý nghĩa như "tới giờ cô phải chết rồi!" chẳng hạn. - Gia Bảo cười nhẹ.

- Gì ghê dạ? Vô lý nhưng lại rất thuyết phục! - An nói giọng điệu ngạc nhiên.

- À, đã trưa rồi, tôi xin giới thiệu một đồng nghiệp mới của chúng ta - Cường! - Hoàng Minh đưa tay về hướng cửa.

Một người đàn ông có dáng vẻ chín chắn bước vào phòng họp. Trông anh ta khá trẻ nhưng dáng vẻ rất trưởng thành. Vẻ mặt anh ta khá nghiêm nghị pha kèm chút thủ đoạn.

- Nhìn mặc ẻm gian mạnh quá mậy! - Gia Bảo quay sang phái An.

- Im lặng! - Minh đập tay xuống bàn.

- Tôi là Trung Cường, cảnh sát mới, mong mọi người giúp đỡ!

@nhuukha @Lyo-chan @_Sherlock_Holmes_ @Linh - chan @Jeon Jungkookie
Khúc đầu diễn biến hài ghê , An bị phá mất tâm trạng ngắm trăng nè !
 

Hawllire

Học sinh chăm học
Thành viên
13 Tháng mười 2019
219
865
96
Nam Định
THCS Hoàng Hoa Thám
Hmm theo tớ biết thì một chương truyện không nên để lời thoại chiếm hơn 50% cả chương. Bạn có thấy, truyện của bạn có hơi thừa các cuộc đối thoại và thiếu miêu tả toàn cảnh không?
 

Tuấn Hồng

Học sinh chăm học
Thành viên
6 Tháng hai 2020
347
437
51
TP Hồ Chí Minh
Trong tù á ae :>
Vâng, em sẽ chỉnh lại :D
Khúc đầu diễn biến hài ghê , An bị phá mất tâm trạng ngắm trăng nè !
Em mà là An em sẽ đấm nó va phát :D
Hmm theo tớ biết thì một chương truyện không nên để lời thoại chiếm hơn 50% cả chương. Bạn có thấy, truyện của bạn có hơi thừa các cuộc đối thoại và thiếu miêu tả toàn cảnh không?
Uhm ... mình cũng thấy vậy, mình sẽ cố gắng sửa chửa, cảm ơn bạn :3
 

Tuấn Hồng

Học sinh chăm học
Thành viên
6 Tháng hai 2020
347
437
51
TP Hồ Chí Minh
Trong tù á ae :>
Huhuhuhu, mọi người ơi, cho mình xin lỗi nha, hôm nay truyện của mình sẽ không được hay hơn mấy ep trước vì hùi qua mình té bong gân rồi nên bây giờ không có tâm trạng viết :>( Ráng viết nên hơi dở xíu :>( À mà mọi người ơi, xếp hàng làm fan Thế Anh đi nhoa, ẻm vừa đẹp trai vừa giàu mà vừa tốt bụng nữa đóa :D

À, mình có giới thiệu thêm vài nhân vật nữa nha! Đều là nhân vật phụ hết :)
- My - Cảnh sát
- Lâm - Cảnh sát


Ep 8: Nhiệm vụ mới

- An!

Thế Anh chạy đến đứng trước mặt An. An cố tình lánh mặt đi, không ngước mắt lên nhìn anh, cô né sang hướng khác và đi bằng một vẻ lạnh lùng.

- An à, anh sẽ không để mất em thêm một lần nào nữa.

Thế Anh kéo tay cô lại và ôm cô vào lòng. Cô yêu cái ôm mà anh dành cho cô như năm năm trước và cô chẳng muốn mất cái ôm đó thêm lần nữa. Cô định với tay ôm lấy vai anh thật chặt nhưng một thế lực nào đó xui khiến cô đẩy anh ra.

- Anh làm gì vậy?

An đẩy anh ra thật mạnh và vội vàng bước đi.

- Anh biết là em rất hận anh nhưng việc anh bỏ em đi đều là do bất đắc dĩ! - Anh vừa nói vừa thở hổn hển.

Cô khựng lại nhưng vẫn không quay mặt sang nhìn anh.

- Bất đắc dĩ? Bất đắc dĩ à? Nực cười! - An cười bằng một giọng điệu khinh bỉ.


- Nhưng em phải cho anh giải thích chứ!

- Được thôi, vậy anh giải thích đi.

- Anh ...

- Không giải thích được chứ gì? Anh dẹp ngay chữ "giải thích" vô nghĩa của anh đi. Đối với tôi, nó không còn nghĩa lý gì cả.

An lên xe và phóng nhanh về nhà, Thế Anh vẫn đứng đó nhìn theo bóng cô ...

***

Ngoài hành lang, một bóng hình vội vã chạy vào vẻ hớt hải.

- Có tin mới thưa đội trưởng! Hai tù nhân ở dãy tù 33 đã chết! - Lâm thở hổn hển.

- Cái gì?

Hoàng Minh kiểm tra hai xác chết của hai tù nhân đó, đều chết do bị sốc thuốc nặng. Anh cho kiểm tra camera nhưng đến lúc đó thì camera bị hư nên không quay lại được.

- Triệu tập mọi người họp gấp! - Hoàng Minh nói.

***

- Có thể mọi người đã biết người này. - Hoàng Minh khoanh tròn lên bảng. - Đây là Thế Anh, một ông chủ trẻ mới về nước. Tôi đã cố gắng tìm hiểu về người này, anh ấy sống ở Việt Nam đến năm 23 tuổi, sau đó gia đình anh phá sản, bố mẹ ly hôn. Anh sang Thái Lan sinh sống nhưng chỉ sau 2 năm, anh ấy đã trở nên giàu có, về Việt Nam mở nhiều chia nhánh công ty Bất Động Sản. Ngoài ra anh ấy được nhiều người mến mộ vì lòng nhân ái của mình, anh ấy hay đi làm việc thiện. Tôi nghi ngờ tên này có liên quan đến đường dây buôn bán ma túy.

- Thế Anh? - Ninh An buột miệng nói.

- Đồng chí An, cô có quen người này à?

- Ơ ... vâng. Anh ấy từng là người yêu cũ của tôi 5 năm trước, bây giờ thì chúng tôi đã chia tay rồi. - Vẻ mặt của An bỗng xịu xuống, giọng nói của cô nhỏ dần.

- Vậy cho tôi mạn phép hỏi, Thế Anh còn tình yêu với đồng chí không?

- Thưa đội trưởng, tôi và anh ấy vẫn còn tình cảm với nhau, việc chúng tôi chia tay là do bất đắc dĩ. Nhưng tại sao anh ấy lại là nghi phạm?

- Việc này tôi sẽ giải thích sau, tình trạng bây giờ rất gấp, vậy tôi giao cho cô một nhiệm vụ, phải tiếp cận Thế Anh và đưa ra nhưng thông tin mới cho chúng tôi ,được chứ?

- Rõ thưa đội trưởng! Tôi sẽ làm hết mình!



 
Last edited:

Empe_Tchanz

Học sinh tiến bộ
Thành viên
6 Tháng mười 2017
651
654
156
Thái Bình
Huhuhuhu, mọi người ơi, cho mình xin lỗi nha, hôm nay truyện của mình sẽ không được hay hơn mấy ep trước vì hùi qua mình té bong gân rồi nên bây giờ không có tâm trạng viết :>( Ráng viết nên hơi dở xíu :>( À mà mọi người ơi, xếp hàng làm fan Thế Anh đi nhoa, ẻm vừa đẹp trai vừa giàu mà vừa tốt bụng nữa đóa :D

À, mình có giới thiệu thêm vài nhân vật nữa nha! Đều là nhân vật phụ hết :)
- My - Cảnh sát
- Lâm - Cảnh sát


Ep 8:

- An!

Thế Anh chạy đến đứng trước mặt An. An cố tình lánh mặt đi, không ngước mắt lên nhìn anh, cô né sang hướng khác và đi bằng một vẻ lạnh lùng.

- An à, anh sẽ không để mất em thêm một lần nào nữa.

Thế Anh kéo tay cô lại và ôm cô vào lòng. Cô yêu cái ôm mà anh dành cho cô như năm năm trước và cô chẳng muốn mất cái ôm đó thêm lần nữa. Cô định với tay ôm lấy vai anh thật chặt nhưng một thế lực nào đó xui khiến cô đẩy anh ra.

- Anh làm gì vậy?

An đẩy anh ra thật mạnh và vội vàng bước đi.

- Anh biết là em rất hận anh nhưng việc anh bỏ em đi đều là do bất đắc dĩ! - Anh vừa nói vừa thở hổn hển.

Cô khựng lại nhưng vẫn không quay mặt sang nhìn anh.

- Bất đắc dĩ? Bất đắc dĩ à? Nực cười! - An cười bằng một giọng điệu khinh bỉ.


- Nhưng em phải cho anh giải thích chứ!

- Được thôi, vậy anh giải thích đi.

- Anh ...

- Không giải thích được chứ gì? Anh dẹp ngay chữ "giải thích" vô nghĩa của anh đi. Đối với tôi, nó không còn nghĩa lý gì cả.

An lên xe và phóng nhanh về nhà, Thế Anh vẫn đứng đó nhìn theo bóng cô ...

***

Ngoài hành lang, một bóng hình vội vã chạy vào vẻ hớt hải.

- Có tin mới thưa đội trưởng! Hai tù nhân ở dãy tù 33 đã chết! - Lâm thở hổn hển.

- Cái gì?

Hoàng Minh kiểm tra hai xác chết của hai tù nhân đó, đều chết do bị sốc thuốc nặng. Anh cho kiểm tra camera nhưng đến lúc đó thì camera bị hư nên không quay lại được.

- Triệu tập mọi người họp gấp! - Hoàng Minh nói.

***

- Có thể mọi người đã biết người này. - Hoàng Minh khoanh tròn lên bảng. - Đây là Thế Anh, một ông chủ trẻ mới về nước. Tôi đã cố gắng tìm hiểu về người này, anh ấy sống ở Việt Nam đến năm 23 tuổi, sau đó gia đình anh phá sản, bố mẹ ly hôn. Anh sang Thái Lan sinh sống nhưng chỉ sau 2 năm, anh ấy đã trở nên giàu có, về Việt Nam mở nhiều chia nhánh công ty Bất Động Sản. Ngoài ra anh ấy được nhiều người mến mộ vì lòng nhân ái của mình, anh ấy hay đi làm việc thiện. Tôi nghi ngờ tên này có liên quan đến đường dây buôn bán ma túy.

- Thế Anh? - Ninh An buột miệng nói.

- Đồng chí An, cô có quen người này à?

- Ơ ... vâng. Anh ấy từng là người yêu cũ của tôi 5 năm trước, bây giờ thì chúng tôi đã chia tay rồi. - Vẻ mặt của An bỗng xịu xuống, giọng nói của cô nhỏ dần.

- Vậy cho tôi mạn phép hỏi, Thế Anh còn tình yêu với đồng chí không?

- Thưa đội trưởng, tôi và anh ấy vẫn còn tình cảm với nhau, việc chúng tôi chia tay là do bất đắc dĩ. Nhưng tại sao anh ấy lại là nghi phạm?

- Việc này tôi sẽ giải thích sau, tình trạng bây giờ rất gấp, vậy tôi giao cho cô một nhiệm vụ, phải tiếp cận Thế Anh và đưa ra nhưng thông tin mới cho chúng tôi ,được chứ?

- Rõ thưa đội trưởng! Tôi sẽ làm hết mình!



mình khá thích cốt truyện của bạn :3 nhưng mình nghĩ truyện vẫn chưa có nhiều yếu tố miêu tả, nội tâm vẫn chưa được miêu tả kĩ nên khó gây cảm xúc với người đọc :3 mong bạn cố gắng và ra truyện đều :3
 

Joli Talentueux

Học sinh gương mẫu
Thành viên
21 Tháng một 2019
917
2,509
306
17
Lào Cai
Lào Cai
Phường đen GHA
Oh my Goodness! Sao không có ai đoán hết vậy nè? :>(:>( My Familiar readers đâu hết rùi? :>(:>( Haizz, hôm nay nếu không có ai đoán thì mình công bố luôn nam chánh còn lại nhé! ;);) Vậy là các bạn đã bị "lỡ" mất phần quà mà mình tặng cho rồi nha ~ :W

Nam chánh còn lại:
Tên: Thế Anh ; 25 tuổi.
Nghề nghiệp: Giám đốc công ty Bất động sản.
Thân thế: Là người yêu cũ của Ninh An. Năm anh 18 tuổi, anh và An từng yêu nhau rất sâu đậm. Cả hai duy trì cuộc tình được 5 năm. Sau đó, gia đình anh phá sản, bố mẹ anh ly hôn, anh bất đắc dĩ phải cắt đứt chuyện tình yêu với An để sang Thái Lan sinh sống. Sau 2 năm, anh về nước và mở công ty Bất động sản, xây thêm nhiều chi nhánh => Tỉ phú.
Khi trở về Việt Nam, anh vẫn còn tình cảm sâu nặng với An và tìm cách "nối lại tình xưa" mặc dù anh biết An giận anh rất nhiều.


Ep 7: Vụ án mạng mới

Ét ... Ét ... Ét ...

Tiếng ếch, nhái kêu từ đồng ruộng đưa vào làm cho không gian yên tĩnh bỗng nhộn nhịp như một bản nhạc không lời ...

Đêm đến nhanh, đã 10 giờ khuya ...

An ra đứng trước hiên nhà ngắm trăng ...

- Êi! - Bình vỗ vào vai cô.

- Trời ơi, tía má ơi! - An giật mình. - Quỷ à! Làm tao hết hồn.

- Có điên hông? Đêm hôm khuya khoắt mà ra đứng đây cầu cơ hả?

- Thì ... ra đứng ngắm trăng.

Cả hai im lặng một lúc, bỗng An cất lời.

- Êi, lỡ như, lỡ như thôi nhé! Tao có một thằng người yêu, nhưng mà nó phản bội tao rồi nó bỏ tao rồi mấy năm sau nó về vậy tao phải làm sao?

- Uhm ... đơn giản! Mày chỉ cần nói chuyện bình thường với nó thôi, còn nếu nó muốn quay lại với mày thì tùy theo tâm tư của mày, muốn hay không thì tùy.

- Tao cũng còn tình cảm với nó ... Tao có nên quay lại hông?

- Tốt nhất là không, còn nếu tình cảm của mày với nó có ích cho việc gì đó thì nên quay lại.

Bình ngừng nói, An cũng trầm ngâm. Không khí lại im lặng khác lạ. Bình bỗng ngả đầu vào vai An, anh đã thiếp đi. An cười, sau 6 năm không gặp lại, cô cũng quên mất là Bình có thói quen ngủ sớm. Mới chỉ có 10 giờ mà ngủ say như chết, An nhìn anh, lại cười. Cô lại nghĩ về người ấy, 5 năm yêu nhau, chỉ có 5 năm anh làm em cười mỗi ngày, sau đó là nỗi buồn. Thế mà khi ở bên cạnh bạn thân của em, em lại cảm thấy vui vẻ hơn ở bên anh, sao lại thế? ... Lần này anh về, cô không có ý nghĩ sẽ trả thù anh, cô cũng không biết nên làm thế nào. Nên nói chuyện bình thường hay tiếp tục cuộc tình? Cô nghĩ đến lời nói lúc nãy của Bình chẳng khác gì lời nói của tía cô "Người đã làm ta hận là người giúp ta trưởng thành hơn, vì thế hãy biết ơn người đó!" Cô cũng còn tình cảm với anh nên cô không nỡ lạnh lùng mà bỏ đi nên cô phải đối mặt với anh như 5 năm trước thôi, cô đã hứa là không được khóc, không được khóc!

Cô dìu Bình về nhà anh. Cô cũng về ... Đêm đó, cô ngủ rất say ...

***

Reng ... reng ... reng ...

- Đồng chí An đến ngay số 56, quận 7. Có người tử vong! - Gia Bảo gọi cho An.

- Rõ, tôi sẽ đến ngay!

An vội vàng đến ngay địa chỉ xảy ra án mạng. An vội vàng vào nhà và lên lầu, cô mở cách cửa ra, cô há hốc mồm kinh hoàng !!!

Trên giường là một xác chết của một cô gái. Trên ngực cô ấy dính đầy máu tươi, chân cô gái ấy thì bị xích lại và có nhiều vết thương như bị vật gì đó cào xước. Cảnh sát đã bao vây và phong tỏa hiện trường. Gia Bảo gọi cô lại ngay góc tủ, anh tìm thấy một chiếc điện thoại, hình như là của cô gái đã chết.

Một nam thanh niên khoảng 30 tuổi chạy vào phòng, nhìn xác chết của cô gái mà bần thần, ngã quỵ.

- Tôi ... là chồng của cô ấy! - Người thanh niên ấy hét lên.

- Xin mời anh về đồn để tra khảo. - Hai cảnh sát đưa thanh niên ấy về đồn.

- Đội trưởng, tôi và Gia Bảo tìm thấy chiếc điện thoại của nạn nhân! - An đưa chiếc điện thoại cho Hoàng Minh.

Hoàng Minh săm soi chiếc điện thoại một chút, bề mặt của nó đã bị nứt nhưng chưa vỡ, ốp lưng của nó đã có một vài chỗ bị xước nhẹ.

- Bỏ chiếc điện thoại này vào bao bì, giữ cẩn thận về đồn. - Hoàng Minh nói.

- Rõ. - Gia Bảo cẩn thận bỏ nó vào bao bì.

Ở phòng họp ...

- Nạn nhân tên là Thúy Liễu, 26 tuổi. Chị ấy không đi làm mà ở nhà nội trợ. Chồng của chị ấy là Minh Sơn, 30 tuổi, là một giám đốc công ty may mặc Bất động sản nhưng hiện giờ công ty của anh đã phá sản. Khi cô bị giết là lúc 5 giờ sáng, theo lời khai của hàng xóm thì anh Sơn đã ra ngoài vào lúc 4 giờ sáng, và sau đó anh trở về nhà lúc 5 giờ 30 phút, anh phát hiện vợ mình đã chết và gọi điện cho chúng ta. Tôi đã tìm trong căn phòng của Liễu và tìm ra một con dao, một chiếc điện thoại và một sợi dây xích ngắn được xích trên chân của nạn nhân. Theo như phòng kiểm tra thì trên cán dao có dâu vân tay của Sơn, còn chiếc điện thoại thì bị vỡ một vài chỗ và bị cào xước, sợi dây xích thì dính đầy máu. Nhân viên phòng khám nghiệm tử thi cho biết, nạn nhân chết do bị một vật cứng đâm chí mạng vào tim và nghi án vật cứng đó là một vết dao. - Hoàng Minh đứng dậy, nói.

- Rất có thể người giết Liễu là Sơn, nhưng chúng ta chưa có chứng cứ rõ ràng. - Gia Bảo nói.

- Em có kiểm tra điện thoại của nạn nhân, trước khi nạn nhân chết là lúc 4 giờ 5 phút sáng có một tin nhắn được gửi đến điện thoại của nạn nhân và người gửi có tên là Năm Mã. Nội dung tin nhắn là "Tới giờ rồi!'' - An nói.

- Đồng chí có kiểm tra xem vào thời điểm đó có ai gửi tin nhắn cho nạn nhân nữa không? - Hoàng Minh hỏi.

- Thưa đội trưởng, không.

- Vậy có khả năng tên Năm Mã là người giết Liễu, "tới giờ rồi!" có thể có ý nghĩa như "tới giờ cô phải chết rồi!" chẳng hạn. - Gia Bảo cười nhẹ.

- Gì ghê dạ? Vô lý nhưng lại rất thuyết phục! - An nói giọng điệu ngạc nhiên.

- À, đã trưa rồi, tôi xin giới thiệu một đồng nghiệp mới của chúng ta - Cường! - Hoàng Minh đưa tay về hướng cửa.

Một người đàn ông có dáng vẻ chín chắn bước vào phòng họp. Trông anh ta khá trẻ nhưng dáng vẻ rất trưởng thành. Vẻ mặt anh ta khá nghiêm nghị pha kèm chút thủ đoạn.

- Nhìn mặc ẻm gian mạnh quá mậy! - Gia Bảo quay sang phái An.

- Im lặng! - Minh đập tay xuống bàn.

- Tôi là Trung Cường, cảnh sát mới, mong mọi người giúp đỡ!

@nhuukha @Lyo-chan @_Sherlock_Holmes_ @Linh - chan @Jeon Jungkookie
hừm... có nên báo với các nhà khoa học ko nhỉ, sẽ có 1 giống ếch mới :D
 
  • Like
Reactions: Hy _ Nhiên

Hy _ Nhiên

Cựu TMod Cộng đồng
Thành viên
5 Tháng mười một 2018
501
1,205
176
18
Nghệ An
THcS Quỳnh Hồng
* Dấu "***" có nghĩa là chuyển cảnh nha các bạn.

Ep 1: Về quê!

Reng reng ... reng reng ...

Cô đặt đôi đũa đang chiên đậu hủ xuống bếp gas, cởi đôi găng tay ra, bước đến phòng khách và cầm lấy chiếc Samsung lên.

- Alo?

- Tía nè con!

- Tía hả? Gọi con giờ này chi vậy? À mà ở dưới vẫn bình thường hả tía?

- Ừ, vẫn bình thường. Nhưng mà nghe tía nói nè, mai con rảnh hôn?

- Mai hả tía? Dạ rảnh.

- Mai con dọn về quê ở luôn nha, về phụ tía bán hủ tiếu cho vui nhà vui cửa chứ tía ở dưới đây một mình buồn lắm.

- Dọn về quê? Nhưng mà công chuyện của con trên này thì sao?

- Cứ xin nghỉ đi, ở cái đất Sài Gòn đó hổng an toàn bằng dưới quê mình đâu con gái. Tía cho con lên đó học hành và làm việc 6 năm rồi còn gì, với lại tía cũng già rồi, sống nay chết mai, con về ...

- Thôi, tía stop đi, ngày mai con sẽ cố gắng sắp xếp công việc rồi về dưới. Bye bye tía yêu!

- Thiệt hả con? Mai nhớ về nghen.

- Dạ, con nhớ rồi. Uhm nhoa!

Cô hôn vào chiếc di động của cô một cái rất thắm thiết rồi đặt nó xuống bàn. Cô thở dài một cách khỏe khoắn rồi lại xuống bếp ...

***

Anh đang bận rộn soạn thảo bản tin mới nhất về virus Corona thì chuông điện thoại lại reo lên dồn dã.

Reng reng ... reng reng ...

- Alo? Xin hỏi ai thế ạ?

- Thẳng quỷ! Mày không lưu số tao hả?

- Ủa má hả? Tại con quên không nhìn danh bạ, má gọi con giờ này có chuyện gì hả má?

- Ừ thì mai con nghỉ việc đi nha!

- Hả? Má nói gì? Nghỉ việc? Công việc của con đang ổn định mà má.

- Về quê bán bún mắm với má, chẳng phải mày thích ăn bún mắm sao? Về nhà má nấu cho cả ngày ăn luôn, ở trên đó tao có biết mỗi ngày mày ăn cái gì đâu, lỡ ăn trúng thứ gì đó độc hại thì sao?

- Nhưng mà ... Sao má lại gọi con về bất chợt thế?

- Ừ thì ... má kêu mày về thì mày cứ về đi, má cũng sắp 50 rồi mà con.

- Dạ, con về liền. Để con sắp xếp công việc ổn thỏa rồi mai con về nha má.

- Ừ, ráng bỏ công chuyện trên đó rồi dìa nha con.

- Dạ, tạm biệt má!

Anh đặt chiếc điện thoại xuống bàn, thở dài mườn mượt... Anh lại cắm đầu vào chiếc máy tính, trầm ngâm ...

@Lyo-chan @0979858718 @nguyenvandung7579@gmail.com @Kiro-san @mangthibanhao@gmail.com
nhìn tía người ta mà thèm bố em mỗi lần bảo em vào chỗ bố chơi đều nói như ra lệnh ý ko để em vòng vo thêm một dây nào
 

Tuấn Hồng

Học sinh chăm học
Thành viên
6 Tháng hai 2020
347
437
51
TP Hồ Chí Minh
Trong tù á ae :>
mình khá thích cốt truyện của bạn :3 nhưng mình nghĩ truyện vẫn chưa có nhiều yếu tố miêu tả, nội tâm vẫn chưa được miêu tả kĩ nên khó gây cảm xúc với người đọc :3 mong bạn cố gắng và ra truyện đều :3
Vâng, mình sẽ cố gắng đi sâu vào miêu tả hơn là thoại :3 Cảm ơn bạn đã đón đọc truyện của mình ^^
hừm... có nên báo với các nhà khoa học ko nhỉ, sẽ có 1 giống ếch mới :D
Ếch này sẽ gây ra nhiều cảm xúc cho người đọc lắm nhoa :D
 
  • Like
Reactions: Joli Talentueux

Tuấn Hồng

Học sinh chăm học
Thành viên
6 Tháng hai 2020
347
437
51
TP Hồ Chí Minh
Trong tù á ae :>
Ahh, chiều nay mình rảnh nên mình viết nhé! (Đáng lẽ 1 ngày ra một ep hà!) Mong các bạn góp ý nhiệt tình zô :D

Ep 9: Vô tình

5 giờ chiều rồi, cũng đã hết giờ làm việc. Bầu trời chiều nay bỗng hửng sáng lên như còn sớm, gió thổi nhẹ chỉ đủ làm lay lá cây đung đưa trên cành. Chiều nay, xe cộ đông hẳn, lại nhiều người đi bộ trong công viên gần đồn cảnh sát làm ai nhìn cũng cảm thấy hoa mắt. Đã hết giờ làm việc, An dắt xe ra cổng nhưng chưa muốn về nhà, cô là người như vậy, thích la cà đâu đó sau mỗi giờ mệt mỏi. Cô đi dọc theo bến Ninh Kiều, người người đi bộ ở đây nhiều như ong vỡ tổ, vừa đi vừa nói chuyện rôm rả.

Cô đi dạo được 30 phút thì về nhà. Trong đầu cô vẫn còn nghĩ đến nhiệm vụ đội trưởng Hoàng Minh giao cho mình lúc chiều, lòng còn lo lắng, thật ra cô chẳng muốn gần anh vì lý trí cô không cho phép nhưng trái tim cô lại muốn lắm ... "Vì công việc, vì công việc thôi! Mày có thể điều khiển cảm xúc của mày đúng không An?" - Cô nghiến chặt môi, tự nhủ.

Bỗng, một người lái xe SH vụt qua mặt cô bằng một tốc độ "ánh sáng" làm suy nghĩ của cô, cô định dừng xe lại và chửi cho hắn một trận tơi tả nhưng một giọng nói thất thanh vang lên làm cô ngưng ngay ý nghĩ sẽ chửi cho tên đó một trận.

- Cướp! Cướp! Bớ người ta ăn cướp!

Một cô gái đứng bên lề đường la hét thất thanh, vừa kêu cứu vừa chạy theo tên cướp. Mọi tình trạng cướp có thể khiến người ta hoảng hồn nhưng vụ cướp này lại khiến người ta buồn cười. Cô gái bị cướp thì ăn mặc sang chảnh, váy ngắn, chân mang cao gót mà lại vô cùng nữ tính nữa! "Thách cô đuổi theo lại tên cướp đấy!" - An nghĩ. An phi xe nhanh như chớp đuổi theo tên cướp, dù sao đó cũng là nhiệm vụ của một cảnh sát. Tên cướp này cũng chuyên nghiệp, hắn lái xe luồn lách qua các con đường vắng nhưng làm gì qua mặt được "chị đại" Ninh An cơ chứ! An cố tình quẹo sang đường khác để chặn đường hắn, kết quả là tên cướp đã bị An lật xe.

An xuống xe, lấy chiếc còng trong balo ra và còng tay tên cướp lại. Cô nhờ người dân giải hắn lên đồn, còn cô thì lấy chiếc túi sách mà hắn cướp đem trả cho cô gái lúc nãy bị cướp.

- Nè! - An đưa chiếc túi sách hàng hiệu cho cô gái ấy.

- Cảm ơn chị nha, không có chị chắc em đã mất nó rồi. À, em tên là Hồng Linh, đây là số điện thoại của em, chị có trục trặc gì thì gọi cho em, em sẽ cố gắng giúp chị.

- Ủa? Cô là em gái của anh Minh Sơn hả?

- Ơ ... Vâng, chị biết anh Sơn hả?

- Tôi muốn hẹn gặp cô ở quán cafe Tonight vào tối nay 8 giờ, được chứ?

- Dạ.

Tối nay đúng 8 giờ, Hồng Linh đến quán cafe Tonight với một tâm trạng đầy bỡ ngỡ. Cô không hiểu tạo sao An mới quen mà lại hẹn mình, cô cũng không biết An có mối quan hệ thế nào với anh hai của mình. Cô vào quán, liếc mắt tìm bàn của An đang ngồi.

- Heei! - An vẫy tay.

Linh vội vã ngồi vào bàn. Cô gọi nước cho mình, hỏi.

- Chị hẹn em ra đây có chuyện gì thế ạ?

- Chị là cảnh sát, mong em hãy trả lời những câu hỏi của chị trung thực. Chị là bạn của anh hai em, Minh Sơn, và chị cũng biết chị Liễu - vợ của Sơn mới vừa bị sát hại.

- Dạ dạ, đúng rồi chị. Nhưng mà điều tra gì nữa chị, anh Sơn là người giết chị Liễu đó!

- Sao em lại chắc chắn như vậy?

- Ờ ... thì bởi vì trên báo có đống thông tin là dấu vân tay của anh Sơn có trên con dao gây án.

- Vụ án mạng này còn nhiều nghi can lắm, chị nghĩ anh Sơn chưa hẳn là người giết chị Liễu. Em có thể cho chị biết sơ lược về chị Liễu được không?

- Được chứ chị. Chị Liễu là người chung thủy lắm, chị ấy cũng rất yêu anh Sơn. Trước đây, chị ấy là công nhân của công ty may anh Sơn được 1 năm rồi ở nhà làm nội trợ. Nhưng 2 tháng trước, công ty của anh Sơn nợ một khoản tiền lớn nên phá sản, chị ấy phải lấy tiền của mình ra để trả nợ cho anh Sơn. Hết rồi.

- Nợ tiền? Nhưng mà chị ấy là nội trợ thì lấy đâu ra số tiền lớn như vậy để trả nợ chứ?

- Em cũng không biết, chị ấy nói là tiền tiết kiệm của riêng mình.

- Đội cảnh sát hình sự bọn chị đã điều tra ra Liễu có liên quan đến đường dây buôn bán ma túy.

- Hả? Đường dây buôn bán ma túy? Không thể nào, chị Liễu là người hiền lành, sao lại mắc vào cái đường dây đó được.

- Chuyện gì cũng có thể xảy ra, trong điện thoại của Liễu trước khi chết có một dòng tin nhắn của Năm Mã - một con nghiện ma túy. Có nghi án là Liễu đã mượn tiền của Năm Mã để trả nợ cho Sơn. Cảm ơn em đã cho chị một số thông tin của Liễu, chị đi đây, tiền ly nước chanh của em chị đã tính tiền rồi.

- À mà chị tên gì thế?

- Ninh An!

An đã ghi âm lại cuộc nói chuyện của cô và Hồng Linh.

Ting ... Một dòng tin nhắn gửi đến cho cô với người gửi là Thế Anh.

"Anh muốn gặp em. Em đến Rex Restaurant, sẽ có người đón em vào."

Đọc xong dòng tin nhắn, cô hơi bồi hồi. Cô chợt nghĩ đến nhiệm vụ mà Hoàng Minh đã giao cho mình, "nhất định mày sẽ làm được!" - Cô tự nhủ. Cô lấy hết can đảm bước vào nhà hàng. Một người đàn ông mặc áo trang nghiêm dẫn cô lên lầu nơi Thế Anh đang chờ. Cô mở cửa phòng.

Cạch ....

Mới mở cửa ra, cô đã thấy một bàn ăn thịnh soạn, toàn nhưng món cô thích và một bó hoa hồng đỏ thắm. Thế Anh đứng gần cửa sổ, anh quay mặt lại phía cửa sổ nên cô không thấy vẻ mặt trầm ngâm của anh. Cô và anh im lặng một lúc lâu, cô cũng không biết anh đang cố tình né mặt cô hay không biết là cô đã vào rồi.

- Em đến rồi sao? - Thế Anh kéo ghế cho cô ngồi.
 

Tuấn Hồng

Học sinh chăm học
Thành viên
6 Tháng hai 2020
347
437
51
TP Hồ Chí Minh
Trong tù á ae :>
Tẻ nhạt ... Mình viết truyện không mong được Like, chỉ cần các bạn góp ý & cho thêm ý tưởng là được :3 Haizz ... Dù sao thì cũng thank you my Familiar Readers ~

Ep 10: Cuộc hẹn

An ngồi xuống ghế với một cảm giác hơi bất an, vì tâm trí cô hơi lo xa nên mọi chuyện viển vông về Thế Anh với cô đều hiện lên trong đầu cô ... Đêm nay trăng khuyết, trời không sao cũng không mây, một mình ánh trăng bơ vơ giữa bầu trời tối thẫm.

- Chắc trăng đang buồn lắm! - An trầm ngâm.

Thấy cô trân trân nhìn ra cửa sổ như người mất hồn, Thế Anh đoán biết được cô đang nghĩ gì vì một lí do đơn giản: Đã là người yêu tha thiết với nhau 5 năm rồi, chả lẽ nửa kia của mình đang suy nghĩ gì mà cũng không biết! Anh nhìn cô, trong mắt cô lại nhìn bóng trăng.

- Trăng không cô đơn đâu. - Thế Anh vừa nói vừa nhìn mắt An.

- Tại sao? - An ngạc nhiên nhìn anh.

- Ưm ... chẳng phải có bầu trời ở đó tâm sự với nó rồi đó sao? - Thế Anh cười. - Anh có chuyện muốn nói với em.

Thế Anh vừa dứt lời, tim cô bỗng đạp loạn xạ. Cô chẳng muốn gặp anh, cô cũng chẳng muốn nói chuyện với anh nhưng tất cả là vì công việc, vì công việc! Cô nhớ lại nhiệm vụ mà Hoàng Minh đã giao cho mình và chính cô đã hứa là mình sẽ hoàn thành thật tốt nhiệm vụ ấy. Cô run môi, bất giác nói.

- Có chuyện gì anh nói đi, em nghe đây.

- Anh, anh xin lỗi vì 2 năm qua, anh đã lặn mất tăm tích. Em không hận anh chứ?

Bản thân An là người có nhiều cảm xúc nên bảo cô giấu đi cảm xúc của mình là một chuyện rất khó. Trong 2 năm qua, việc Thế Anh đột ngột sang Thái Lan bỏ cô một mình, không một liên lạc đã làm cho cô có nhiều cảm xúc. Lúc thì căm hận anh, lúc thì nhớ nhung anh, lúc thì tự trách bản thân,... Câu hỏi mà anh hỏi cô, cô cũng không biết phải trả lời thế nào.

- Em có hận anh hay không thì chắc có lẽ một người thông minh như anh thì em nghĩ sẽ biết chứ nhỉ? - Cô cầm lấy ly rượu, trút một hơi dài.

An uống hết ly, lại rót tiếp, tửu lượng của cô rất tốt, còn hơn Thế Anh.

- A
nh biết. Bây giờ anh quay về Việt Nam để bù đắp cho em, anh muốn chuyện tình mình lại trở về như trước khi mọi việc xảy ra, được không?

Cô hơi choáng váng, cô thầm nhủ rằng cô choáng là do rượu chứ không phải do câu nói của anh. Cô cố gắng lấy lại sự bình tĩnh vốn có của một cảnh sát thực thụ. Cô thở phù một cái, lại nhấc ly rươu lên và uống.

- Em cần thời gian ... để suy nghĩ cho việc đó.

Cô lại nhấc chai rượu lên, nhưng Thế Anh đã ngăn cô lại, anh không cho uống thêm nữa.

- Được. À, anh có chuẩn bị thứ này cho em.

Thế Anh nhẹ nhàng lấy bó hoa hồng đỏ trên bàn đưa cho cô.

- Cái này là anh tự trồng rồi tự kết đấy, anh biết em thích hoa hồng đỏ nên .......

Anh nói chưa dứt lời thì điện thoại của An reo lên ....


- Xin lỗi, em có điện thoại.

An ra ngoài.

- Alo, đội trưởng?

- Mau đến họp, đã tìm ra thông tin mới về vụ án của Liễu. - Hoàng Minh nói có vẻ gấp rút.

- Rõ!

Cô vào phòng, lấy túi xách.

- Em có việc bận, xin lỗi anh.

Ngay cả cô còn chưa kịp nhận bó hoa hồng do anh tặng .......

Sorry, chiều nay viết hơi ít tí :3
 

Tuấn Hồng

Học sinh chăm học
Thành viên
6 Tháng hai 2020
347
437
51
TP Hồ Chí Minh
Trong tù á ae :>
Xin lỗi mấy bạn nha, chiều nay mình bận chút việc nên không viết truyện được. Tối nay nếu mình rảnh thì mình sẽ viết, còn nếu tối nay busy nữa thì sáng mai và chiều mai mình sẽ viết bù hai tập thiệt là dài dành tặng cho My Familiar Readers nha!
Cảm ơn và cũng xin lỗi các bạn!


My Familiar Readers: @Lyo-chan @Giang2k5 @Linh - chan @Vân Nhi Nguyễn @mangthibanhao@gmail.com @Jeon Jungkookie @Kiro-san @nhuukha @Dương 10 năm sau @_Sherlock_Holmes_
:Tuzki3:Tonton1:MIM1:Rabbit25:Chuothong25:rongcon27:meohong6 - Yêu mọi người nhiều lắm ~~~
 

Tuấn Hồng

Học sinh chăm học
Thành viên
6 Tháng hai 2020
347
437
51
TP Hồ Chí Minh
Trong tù á ae :>
Một ngày mới lại nhạt nhẽo nữa rồi mọi người ạ :(:(:(:(:(:(:(:(:(:(
Mậu người ơi, cho mình thay đổi "phong cảnh" chút nha, bây giờ nói chung là các nhân vật không ở Cần Thơ nữa mà chuyển lên Sài Gòn sinh sống rồi :D Vì cốt truyện của mình mà đặt phong cảnh dưới Cần Thơ thì không hợp cho lắm :D
Tui nói cho mậu người biết: Chắc mậu người vẫn đang hoài nghi ông Hùng là tên anh Hai - Chủ mưu buôn lậu ma túy? Ahihi, hông phải đâu nhá! :D Trùm cuối là một thanh niên khác cơ :p


Ep 11: Thâu tóm Năm Mã

- Chúng ta đã biết Năm Mã là một con nghiện có liên quan đến đường dây buôn bán ma túy của tên anh Hai và cũng có liên quan đến cái chết của Liễu. Mới đây, hai đồng chí Lâm và Mi đã bí mật theo dõi hắn và phát hiện ra nơi hắn hay lui tới dạo gần đây là một quán bar có tên Bướm Đêm tại quận 7. - Hoàng Minh nói.

- Theo như em được biết, quán bar Bướm Đêm được làm chủ bởi một cô gái có biệt danh là Trà Hoa Nữ. Trước kia, cô ta là một cô gái mại dâm tại quán bar Bướm Đêm. Nhưng chỉ sau 2 năm, Trà Hoa Nữ đã lột xác và trở thành một bà chủ giàu có. - Ninh An nói với một vẻ nghiêm túc.

- Nếu như làm gái mại dâm thì chỉ sau 2 năm, không thể nào thay đổi nhanh như vậy được. Theo như tôi điều tra, Trà Hoa Nữ không có họ hàng thân thích nên khả năng nhờ người thân chống đỡ sẽ không thể xảy ra. Điều thứ 2, tôi và Ninh An có điều tra ra được, trong 15 năm làm tiếp viên quán bar thì không thể có thu nhập cao nên loại bỏ khả năng cô ấy tự làm giàu bằng tiền của chính mình trong 2 năm qua. Suy ra, Trà Hoa Nữ không thể thay đổi nhanh như vậy ngoại trừ làm việc phi pháp. - Gia Bảo vừa nói vùa nhìn vào sơ yếu lý lịch của nghi phạm.

- Tôi cũng nghĩ vậy, vì trong quán bar Bướm Đêm có rất nhiều con nghiện ma túy và có liên quan đến đường dây buôn bán ma túy nên khả năng Trà Hoa Nữ có trong số đó là rất cao. - Lâm gật gù.

;- Ưm ... Hay là để tôi đi thăm dò quán bar đó xem sao? - An cười.

- Ý đồng chí là ... ?

- Thì em sẽ giả dạng một người khách đến quán bar Bướm Đêm để vui chơi và em sẽ tiến hành điều tra các con nghiện. Các đồng chí còn lại cứ ẩn nấp bên ngoài, khi nào em ra lệnh, các anh sẽ vây bắt các con nghiện, được chứ? Em nghĩ là điều đầu tiên chúng ta nên làm là tìm và bắt hết các con nghiện ở quán vì chỉ có như thế mới khai quật được hang ổ của bọn buôn lậu ma túy xảo nguyệt này.

- Ý kiến hay lắm, nhưng em đi một mình à? - Gia Bảo hỏi có vẻ rất thân mật.

- Các anh đừng lo, vì em mới gia nhập đội cảnh sát hình sự nên chắc bọn chúng không biết mặt em, em sẽ đi cùng một người bạn đồng hành nữa cho an toàn. Các anh cứ chờ tín hiệu của em rồi vây bắt các con nghiện sau.

- Vậy thì chúng ta sẽ làm theo kế hoạch của đồng chí An vào 8 giờ tối nay ở quán bar Bướm Đêm. Giờ họp kết thúc.

- Rõ thưa đội trường !

Tối đêm đó, An đã chuẩn bị sẵn sàng, cô đem theo một máy ghi âm, một máy ghi hình mini, một chiếc súng và miniphone để liên lạc với đồng đội. Cô chạy sang nhà Bình với một vẻ gấp rút.

- Êi Bình, ra tao nói nè.

- Gì? - Bình hỏi.

- Tao có việc muốn nhờ mày giúp.

- Việc gì?

Cô thuật lại đầu đuôi câu chuyện cho anh nghe.

- Ưm ... Oke, dù sao thì tao cũng từng đi chơi ở đó mấy lần rồi. Tao vì mày mà mới hợp tác đấy nha, mày nên biết ơn tao đó!

- Biết rồi thưa cha, con cảm ơn cha, vô thay đồ lẹ lẹ giùm con đi.

Hạ Bình thay một chiếc áo thun trắng, bên ngoài là một chiếc áo khoác jean mang một vẻ Street style. Anh mặc một cái quần jeans đen với nhiều chỗ rách rưới và có một cái "dây xích" bên hông, trông anh khác hẳn với lúc anh mặc bộ bà ba. Tóc anh thì cũng khác trước, anh không để mái "thẳng phiu phiu" như trước nữa mà bây giờ đã uốn một vài chỗ cong như sợi mì tôm. Anh sơn một chút màu tím lên chỗ tóc anh vừa uốn cong làm như một dân chơi bar thứ thiệt.

Suýt chút nữa là An không nhận ra anh rồi. Cô bị say nắng bởi nụ cười của anh khi mới bước ra cửa nhà. Anh vốn dĩ là đẹp trai từ trước, chỉ cần lên đồ, trang điểm một chút thôi là có thể đi thi The Best Handsome of the Year đoạt giải là chuyện bình thường.

- Êi con kia, thấy tao sao? Đẹp hông? - Bình hỏi dồn dập làm An không kịp để trả lời.

- Mày thay đổi 358 độ luôn ấy! - An nhìn anh.

- 358 độ là sao? Còn 2 độ còn lại mày vứt nó đâu mất rồi? - Anh phồng má lên nũng nịu.

- 2 độ còn lại mà mày không thay đổi là nụ cười của mày và tính cách của mày. Mày đứng trong 100 người giống hệt thì tao vẫn có thể nhận ra!

- Ôi, con bạn tốt của tao! Tao rất hãnh diện because có một con bạn thân như mày.

- Thôi, lên xe, à gắn cái này vào tai đi. - An đưa cho Bình một chiếc miniphone.

- Cái gì vậy? Miniphone hả?

- Để tao liên lạc với mày.

Cô phóng xe nhanh như chớp đến quán bar Bướm Đêm. Tới nơi, Bình và An chỉnh trang trang phục rồi bước vào quán. Đã có Lâm túc trực ở lầu 1, cô và Bình lên lầu 2. Cô chú tâm vào khu vực toilet nhất, mọi cánh cửa toilet nam & nữ cô đều "đập" ra hết nhưng chẳng có ai.

- An, còn một phòng toilet nữa. Kia kìa. - Bình nói nhỏ, chỉ tay vào khu vực cuối của dãy hành lang.

- VIP? - An hỏi.

- Đúng rồi, phòng đó chỉ có những người có thẻ VIP hoặc quen biết với chủ quán mới được vào. Tao nghĩ những con nghiện tập trung trong phòng đó rất đông.

- Nhưng chúng ta không thể nào vào đó được.

An vừa dứt lời, cô nghe thấy tiếng bước chân lên lầu, là Năm Mã! Cô vội vàng ôm lấy Bình và hôn anh như một cặp tình nhân thật. Năm Mã lên lầu cùng với Rô - đàn em của ông Hùng, thấy một cặp tình nhân đang "tận hưởng" đắm đuối như vậy nên hắn không nghi ngờ gì cả. An lấy máy ghi hình mini ra đặt vào đùi mình, lén ghi hình cuộc nói chuyện giữa Năm Mã và Rô.

- Sao mày lại tới đây? - Rô vừa hỏi vừa liếc nhìn xung quanh.

- Từ khi con Liễu chết, bọn công an nó cứ tìm em, em túng thiếu quá đại ca.

- Mày tạm cầm lấy cái này rồi biến đi. - Rô đưa cho Năm Mã một bịch ma túy.

- Dạ, em cảm ơn đại ca!

Năm Mã vội vã vào phòng toilet VIP để hút ma túy.

- Trời ơi, má ơi! Mày làm gì vậy? - Bình vừa hỏi vừa lấy tay chùi mép môi.

- Tao mà không nhanh trí thì tụi mình bị bắt quả tang rồi. - An lấy lại máy ghi hình mini.

- Mày biết hông con quể kia? Mày cướp đi nụ hôn đầu của tao rồi đó, bắt đền mày đó!

- Tao bắt mày về nuôi hởm? - An cười.

- Mày nói thiệt hông?

- Bố mài đùa đấy !!! Nghĩ sao tao mà bắt mày về nuôi được hả? Ảo tưởng!

- Sí!

An vội gắn miniphone vào tai, ra tín hiệu cho đồng đội mình.

- Đã tìm ra Năm Mã, lên lầu 2, phòng VIP.

Vừa nói xong, cô đập vào gáy của một thanh niên lét lút vào phòng VIP và lấy đi tấm thẻ VIP. An và Bình vào phòng trót lọt.

- Nè cô em, đi đâu đấy? - Năm Mã lại nắm lấy và hôn lên bàn tay cô.

- Cho em mượn hai bàn tay của anh được không anh trai? - An dùng "mỹ nhân kế".

- Được chứ cô em.

- Anh đẹp trai ơi, anh muốn tận hưởng đêm nay cùng em không? - Một cô gái an mặc hở hang năm lấy bở vai của Bình.

- Ơ ... Muốn, em làm gì anh cũng được. - Bình chuẩn bị một chiếc còng tay trong túi.

Năm Mã vừa đưa hai bàn tay mình ra, An rút ngay trong túi ra chiếc còng và nhanh tay còng vào tay Năm Mã.

- Mày là cảnh sát à? - Năm Mã cố rút tay ra nhưng không được.

- Ơ ... Bố mài là cảnh sát này, đầu hàng đi con zai.

Vừa nghe thấy tiếng còng, cô gái đang quyến rũ Bình bỗng rút ra một con dao và chém vào tay anh một nhát nhưng lại bị Bình còng tay lại.

Công an chạy hết vào phòng toilet, bắt lấy hết 15 con nghiện, còn An và Bình thì giải Năm Mã về đồn.

***

- Có sao hông vậy?

An lấy hộp y tế ra và sát khuẩn, băng bó vết thương cho Bình. Anh nhìn cô, cười.

- Hông. Hồi nãy mày nói bắt tao về nuôi mà?

- Bố mài đùa thôi, tao mà bắt mày về nuôi thì tốn cơm tốn gạo, tao đâu có ngu. - An chằm mạnh tay vào vết thương của Bình.

- Ây da! ... Vậy mày phải chịu trách nhiệm gì đi chứ?

- Mai tao bao mày đi ăn khắp Sài Gòn, vừa lòng mày chưa? - An lại đập mạnh vào vết thương của anh.

- Vừa lòng rồi, nhẹ nhẹ thôi, đau. Tao rất hạnh phúz khi có một con bạn thân như mày, mày với tao mãi mãi là bạn thân nhé!

- Biết rồi, biết rồi, tao có bao giờ bỏ mày đâu.

@nhuukha @Linh - chan @Lyo-chan @Dương 10 năm sau @Kiro-san @giangha13062013 @Giang2k5 @Vân Nhi Nguyễn
 

Tuấn Hồng

Học sinh chăm học
Thành viên
6 Tháng hai 2020
347
437
51
TP Hồ Chí Minh
Trong tù á ae :>
Mình viết bù cho các bạn đọc naaa ~~ Ráng viết thôi ~~ Mệt lắm :>( Sorry, chiều nay hơi ít :(

Ep 12:

Lâm giải Năm Mã vào phòng tra khảo, nơi có Ninh An và Lâm đang chờ với một không khí căng thẳng. Xuất hiện rõ ràng trên vẻ mặt của Năm Mã là hai chữ lo sợ cực kì lớn. Hắn không biết nên khai cái gì, cũng không biết là mình đã phạm những tội danh nghiêm trọng thế nào.

- Mời anh xem qua clip này. - An quay màn hình laptop lại trước mặt Năm Mã.

Đây là clip mà An đã quay được về chuyện một người đàn ông tên Rô đưa cho hắn một bịch ma túy trong khi cô đang ở trong quán Bar Bướm Đêm. Hắn xem mà cứ nuốt nước bọt liên tục, chảy mồ hôi ướt đẫm vai áo.

An đặt máy ghi âm trên bàn để ghi lại cuộc tra khảo Năm Mã.

- Tôi đã quay được khoảng khắc này trong lầu 2 quán bar Bướm Đêm. Người đàn ông giao cho anh bịch ma túy đó là Rô, phải không? Hắn có quan hệ gì với anh? - An hỏi.

- Đúng, anh ấy là Rô, vệ sĩ của ông Hùng - chủ công ty Bất động sản Thiên Hùng lớn thứ 2 nước ta. Còn tôi là đàn em của anh Rô. - Năm Mã mấp máy.

- Chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến đường dây buôn bán ma túy của tên anh Hai, anh hãy cho tôi biết anh Hai là ai. - Lâm mở điện thoại của Năm Mã lên. - Và đây có phải là số điện thoại của hắn không?

- Em cũng không biết anh Hai là ai và là người như thế nào. Mọi nhiệm vụ anh Hai giao cho em đều là qua điện thoại, chưa bao giờ em được thấy mặt của anh Hai. Ảnh cũng thay sim liên tục, không có số điện thoại cố định nên các anh chị muốn liên lạc với ảnh là một chuyện khó. Với lại, anh Hai có một quy luật là "Ai nhìn thấy mặt của tôi thì sẽ chết" nên đàn em của ảnh đều không dám thắc mắc.

- Còn nữa, chúng tôi phát hiện ra tin nhắn của anh trong điện thoại của Liễu trước khi nạn nhân bị sát hại, chúng tôi nghi ngờ anh là nghi can trong vụ án này. - An mở điện thoại của Liễu ra, để trước mặt Năm Mã.

- Anh Hai ... anh Hai là người sai tôi gửi tin nhắn đó đến Liễu, tôi không có giết người! - Năm Mã vừa nói vừa thanh minh.

- Tạm thời, anh sẽ bị tạm giam, khi nào tìm ra manh mối mới, chúng tôi sẽ tra khảo anh sau.

Lâm giải Năm Mã vào nhà giam. Trong lòng An còn thấp thỏm lo âu, không biết có giải được vụ án này sớm không.

- Chị Tư! Cô làm ăn như vậy phải không? Sao lại để công an nó vào bar của cô bắt hết đàn em của tôi là sao hả? - Anh Hai bỗng gọi cho Trà Hoa Nữ, nói với một giọng lạnh lùng nhưng đầy sự tức giận.

- Em xin lỗi thưa anh Hai, tại đêm đó em đi vắng, không biết quán bar đã xảy ra chuyện gì nữa. - Trà Hoa Nữ nói.

- Cô làm ăn cẩn thận chút đi, thằng Năm Mã và thằng Rô bị công an giam rồi. Cô biết phải làm sao rồi chứ? - Tên anh Hai cười.

- Nhưng anh Hai à, dù sao nó cũng là đàn em của em, anh ....

- Đây là lệnh của tôi, dù sao giữ nó lại cũng không giúp ích được gì, chi bằng cứ trừ khử nó, xong nhiệm vụ, anh sẽ thưởng cô hậu hĩnh.

- Rõ thưa anh Hai!
 

Tuấn Hồng

Học sinh chăm học
Thành viên
6 Tháng hai 2020
347
437
51
TP Hồ Chí Minh
Trong tù á ae :>
Chắc mọi người đã quên tôi rồi :) I'm broken :)

Ep 13: "Tối nay sẽ có người đến đưa anh đi"

- Thưa đội trưởng, vừa xảy ra một vụ án mạng ở nhà giam, Năm Mã ... Năm Mã đã tử vong rồi. - Lâm chạy vào phòng làm việc của Hoàng Minh với một dáng vẻ cấp bách, nói.

- Năm Mã chết rồi? - Hoàng Minh cố tỏ ra bình thường nhưng những nếp nhăn báo hiệu sự lo lắng tột cùng vẫn in hẳn vào mặt anh.

Hoàng Minh liền gọi ngay cho Ninh An, trình bày sự việc. Anh vừa cúp máy thì Lâm lại báo cho anh một tin nữa.

- Đội trưởng, cô Hồng Linh - em gái của nghi phạm Sơn đến thăm anh ấy, tôi có nên ..........

Hoàng Minh hiểu ý Lâm nên ngắt lời anh.

- Không cần đâu, cậu cứ đi làm việc của cậu đi.

- Rõ thưa đội trưởng!

Trong phòng thăm hỏi, Linh đã ngồi chờ sẵn ở trên bàn, vẻ mặt cô mới nhìn đã thấy sự khó ưa rồi. Mặt cô nhăn nhó, sự yêu kiều của cô bỗng dưng biến mất. Nhưng khi cảnh sát giải anh Sơn vào, vẻ mặt cô bỗng trở nên vui mừng có chút thương cảm, cô hỏi tất cả những chuyện của anh trong tù, mỗi khi cô hỏi một câu gì đó lại nhìn viên cảnh sát đang canh gác ngay cửa phòng. Cô lén lút đưa cho Sơn một thứ gì đó vào tay áo.

- Đề nghị hai người bỏ tay ra. Đã hết giờ thăm hỏi, xin mời tù nhân Sơn đứng dậy - Viên cảnh sát đó nói.

- Dạ.

- Anh Sơn, nhớ ăn ống đầy đủ nha anh. - Linh nháy mắt với anh một cái, có vẻ rất bí hiểm.

Tối đêm đó ở trong tù, không khí vẫn âm u và lạnh lẽo như thường ngày. Từ khi Sơn bị bắt đến giờ, chẳng có phút giây nào mà anh không nhớ đến Liễu - người vợ quá cố của mình. Anh ngồi dựa đầu vào tường, nhớ cô mà ứa nước mắt. Bây giờ anh là nghi can số 1, muốn thoát ra tìm chứng cứ để chứng minh mình không giết Liễu cũng không dễ. Anh chợt nhớ đến Ninh An, anh hi vọng cô ấy sẽ tìm ra công bằng cho anh vì anh từng là sư huynh thân nhất với An hồi cấp 3. Anh nhớ tới vật mà Linh đưa lúc thăm anh, là một viên thuốc, anh nhớ lúc đó, cô đã thì thầm với anh rằng: "Nếu anh muốn ra tù tìm ra chứng cứ để chứng minh anh không giết chị Liễu thì cứ uống viên thuốc này, hãy nghe theo lời tôi!" Anh nuốt nước bọt, lấy trong túi ra viên thuốc mà Linh đưa cho anh. Anh dứt khoát đưa nó vào miệng rồi nuốt, sau đó anh nằm xuống và cố ngủ.

- Aaaaaa, cứu tôi với, bụng tôi đau quá!!! - Sơn ôm bụng, lăn hoay. - Cảnh sát, cảnh sát, bụng tôi đâu quá!

Lâm và Mi dìu Sơn đến bệnh viện. Sau khi anh đã được bác sĩ điều trị, anh đã dần dần hồi phục sức khỏe nhưng không muốn gặp mặt cảnh sát nên hay cố tình lánh mặt đi, không nói chuyện với cảnh sát.

Cạch ...

Tiếng cửa mở, Ninh An bước vào. Sơn cũng cố tình ngủ để lánh mặt cảnh sát.

- Anh Sơn! Anh chưa ngủ phải không? - An ngồi vào ghế gần giường anh.

- Là cô sao?

- Đúng, anh có thể nói chuyện với em một lúc được không? Em có chuyện muốn hỏi anh, anh cũng đừng né mặt em nữa, em biết anh đã khỏi rồi.

- Có chuyện gì cô nói đi.

- Tụi em đã kiểm tra thức ăn mà tù nhân ăn, không có độc nên anh không thể ngộ độc thực phẩm được. Em có biết, lúc chiều có cô Hồng Linh- em gái của anh tới thăm anh, có phải Hồng Linh đã đưa cho anh thứ gì đó để anh ăn nên mới bị ngộ đọc không?

- Cô nói vậy là sao? Đừng có vu oan cho em gái tôi! Tôi nói rồi, tôi không có giết Liễu, sao cảnh sát mấy người không ai tin tôi hết vậy?

- Em tin anh, nhưng bây giờ mọi chứng cứ đều bất lợi cho anh! Em sẽ cố tìm ra chứng cứ có lợi để giải oan cho anh, anh nghỉ ngơi đi.

An bước ra khỏi phòng, đóng cửa. Cô dặn dò Mi ở bên ngoài canh gác nghiêm ngoặt. Sau khi cô rời đi, liền có một bác sĩ bước vào phòng bênh của Sơn. Ông ấy khám bệnh cho Sơn xong, nhét vào tay anh một tờ giấy nhỏ.

- Tình hình sức khỏe của anh đã được cải thiện, ngày mai anh có thể xuất viện được rồi. - Bác sĩ nói.

Ông ấy rời đi. Sơn lặng lẽ mở tờ giấy ra "Tối nay sẽ có người đến đón anh đi."
 
Top Bottom