CLB Khu vườn ngôn từ [Sưu tầm] Chuyện tình ở trường học pháp sư

Giang2k5

Học sinh chăm học
Thành viên
16 Tháng chín 2018
569
868
121
Gia Lai
!@#$&...
[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Chương 01:
Năm nay vừa tròn 16 tuổi, Linh là một nữ sinh chuẩn bị vào cấp ba. Nhưng mẹ cô nhóc luôn nói:”Con còn trẻ con lắm”. Cô nhóc không hề cảm thấy bực mình về điều đó, ngược lại còn công nhận điều đó nữa kia. Cô nhóc có một tật xấu không sửa được là …. sợ xa nhà. Vậy mà khi chuẩn bị vào năm học mới, bố mẹ lại bắt nó chuyển trường. Một ngôi trường cách nhà đến …vài nghìn km. Linh dược đi du học, phải nói là khi nghe tin này nó vừa buồn vừa vui. Buồn vì kí do ở trên: sợ xa nhà. Vui, đương nhiên rồi! Thử hỏi được đi du học bạn có vui ko? Nó đã phải đấu tranh tâm lí khá nhiều nhưng khi biết địa điểm du học là Nhật Bản nó đã đồng ý. Vì nó rất thích hoa anh đào ở nơi đó. Nhưng khi đến ngôi trường đó, nó mới biết đó là một quyết định sai lầm. Nói thế nào nhỉ….Hazzzzzzz ngôi trường này không nằm ở một thành phố nào cả. Nó nằm ở một nơi hẻo lánh, xung quanh toàn núi rừng, phong cảnh hùng vĩ thật đấy nhưng cứ rờn rợn làm nó lạnh cả xương sống. Mẹ nói nó còn nằm trên đỉnh núi nữa chứ. “Chậc – nó nghĩ, trường kiểu gì thế? Đã vậy còn phải đi bộ leo đường mòn một đoạn”. Sau một tiếng đi bộ đúng hơn là…bò, tý nữa ngất vì mệt. Cuối cùng nó cùng bố mẹ đã đến được địa phận ngôi trường quỷ quái. Phải đi qua mấy cái cổng theo kiểu thần đạo nữa mới đến cổng trường. Nó ngước nhìn lên: Trên cái cổng to đùng được trang trí tinh xảo có một hàng chữ ngay ngắn Trường trung học Shamans. Đây là trường học dành cho pháp sư. Omg.

- Mẹ….mẹ ơi! Chuyện này..? Tội nghiệp, mãi cô nhóc mới mở miệng được.

- Đừng thắc mắc vội tiểu thư

Nghe mẹ nói thế nó không hỏi nữa mặc dù trong lòng nó vẫn có một dấu hỏi to đùng. Giờ thì nó đã hiểu vì sao bố mẹ nó lại dạy nó học tiếng Nhật từ nhỏ rồi, vậy là từ lâu mọi sự đã được sắp xếp, nó có khóc đòi về cũng chẳng ích gì. Nhưng ngôi trường nó học cũng đẹp đấy chứ. Có thể miêu tả sơ bộ thế này: Tuy được xây dựng trên núi nhưng rất rộng, nhìn những dãy học cứ như cung điện vậy. Tất cả được trạm trổ, trang trí tinh xảo. Có khuôn viên rất đẹp trông nhiều phong và anh đào. Giờ là mùa thu nên lá phong được dịp khoe sắcn Nhìn tựa khung cảnh thần tiên. Mải ngắm nhìn, nó còn không biết bố mẹ đã xác nhận việc học và nhận phòng kí túc xá từ khi nào. Nó chỉ biết lúi húi đi theo sau hai người họ mà thôi.
Kí túc xá của ngôi trường này trái hoàn toàn với lối kiến trúc khu lớp học. Nó được xây dựng theo lối kiến trúc cổ Nhật Bản. Từng phòng được xây riêng như một căn nhà mini.Trong “căn phòng” đó lại có hai phòng nhỏ đầy đủ tiện nghi. Ở cùng phòng với Linh là một cô bé khá xinh xắn, với một mái tóc nâu đen dài buông xoã, cùng đôi mắt mèo ánh vàng khiến cô bạn nhìn rất dễ thương và hiền lành. Tên cô bạn đó là Akêmi Hondo.
Tối hôm đó:
- Đây là đồng phục mới của tiểu thư. Mẹ Linh nói đều đều.
- Mẹ ơi …….
Nó chưa kịp nói hết câu thì mẹ nó đã ngắt lời.
- Thần biết tiểu thư định hỏi gì. Nhưng giờ chưa phải lúc để tiểu thư biết mọi chuyện. Tiểu thư chỉ cần biết mình mang dòng máu của pháp sư, người phải trưởng thành và tự bảo vệ mình, biết đâu sẽ có lúc chúng tôi không bảo vệ được tiểu thư nữa thì sao!
- Mẹ đang nói gì vậy?
- Có nhiều thứ sau này chúng tôi sẽ cho tiểu thư biết - Bố nó tiếp lời. Giờ thì tiểu thư phải sống sao cho thật mạnh mẽ đấy. Sẽ có lúc tiểu thư sẽ cảm thấy mình yếu đuối nhưng tiểu thư chỉ được phép vượt qua vì tiểu thư là một pháp sư. Xin hãy nghe lời trái tim mình mỗi khi rơi lệ như thế tiểu thư sẽ tìm được con đường cho mình. Tiểu thư nhớ giữ mình nhé!


Bỗng chốc hai con người trước mặt nó biến thành hai vệt xanh bay vụt đi.
- Khoan đã, đưng bỏ mặc con- nó bật khóc hét lên.
Chợt một bàn tay chạm nhẹ vào nó. Nó giật mình quay lại, là….akêmi. Lau vội những giọt nước mắt, nó gượng cười với cô bạn. Thái độ quay như chong chóng nó đã quá quen khi ai đó gặp nó khóc một mình.
- Rồi bạn sẽ quen thôi!
- “…”
- Trước mình cũng giống bạn nhưng bây giờ quen rồi. Vừa nói akêmi vừa ngồi xuống cạnh nó và nở một nụ cười nhạt.
- Vậy à? – nó buông một câu rụt rè.
Như muốn đổi đề tài akêmi quay sang bộ đồng phục của nó, lấy lên một sợi dây chuyền và nói:
- Thì ra bạn có sức mạnh của thuỷ à ?
- Sức mạnh của thuỷ ?
- Sợi dây này nói lên điều đó mà!
Nó nhìn sợi dây trên tay akêmi, mặt sợi dây có màu xanh nước biển trong suốt, óng ánh như giọt nước; còn sợi dây thì màu bạc lấp lánh trông rất đẹp mắt.
- Sức mạnh của thuỷ hiếm lắm! Akêmi nói tiếp. Nếu nguyên tố tượng trưng cho bạn là nước thì tính cách của bạn cũng giống nước vậy; nhu mì ôn hoà nhưng cũng có lúc dữ dội và mạnh mẽ. Bạn có khả năng thanh tẩy như nước rửa trôi các vết nhơ và bạn có khả năng chữa lành mọi vết thương trong khoảng thời gian ngắn đấy.
Bạn biết nhiều thật đó! Nó khẽ reo lên
Akêmi nói nó mới nhớ trước giờ mỗi lần bị thương các vết thương đều tự lạnh lại dù vẫn có cảm giác đau như bao người khác.


- Có gì đâu, mình đọc trong thư viện trường thôi.
- Nhưng tại sao người mang sức mạnh của thuỷ lại hiếm vậy? nó tò mò hỏi
- Thật ra sức mạnh pháp sư là nguyên tố gì không phải khi sinh ra là đã được định sẵn mà được hình thành dựa vào tính cách bản thân mỗi pháp sư. Thế giới này đâu phải ai cũng trong sáng phải không? Tương tự nếu có tâm hồn thâm độc họ sẽ dần trở thành pháp sư bóng tối. Nghỉ lấy hơi một lúc akêmi nói tiếp:
- Bạn chắc phải là người rất trong sáng nhỉ? Mặt dây chuyền này trong lắm!
Nó mỉm cười, akemi đúng là vừa hiền lành vừa uyên bác. Nó đã tự tin hơn rồi. ”Là một pháp sư” câu nói này đã thúc đẩy nó mạnh mẽ thêm rất nhiều.
- Vậy bạn có sức mạnh của mộc à? Nó hỏi khi nhìn thấy sợi dây có mặt hinh chiếc lá của akêmi.
- Umk. Thôi bạn đi tắm rồi đi ngủ đi, mai còn đi học.
 
Last edited:

Giang2k5

Học sinh chăm học
Thành viên
16 Tháng chín 2018
569
868
121
Gia Lai
!@#$&...
Chương 02:
6h30 sáng hôm sau.
Nó dậy, làm vệ sinh cá nhân, rồi mặc thử bộ đồng phục mới.
woa..- nó khẽ reo lên
Miêu tả tí xíu: áo ves trắng có hàng cúc màu đỏ được may chiết eo; sau lưng được đính một chiếc nơ màu đỏ dễ thương, váy ngắn xếp nếp cũng màu đỏ nốt. Cổ đeo một dải ruy băng màu…đỏ hình nơ lệch. Huy hiệu đính trên ngực cho biết nó học cùng lớp với akêmi.Tóm lại là tuyệt.
- Linh chan, ra ăn sáng rồi đi học thôi! - akêmi gọi nó.
-Umk. Nó chạy từ nhà vệ sinh ra đã thấy bữa sáng sẵn sàng. Bạn làm sao? - Nó hỏi
- Không, mình mua ở căn tin đó. Ăn đi!
Nó cùng akêmi ăn sáng rồi đi học.
Reng…Reng…..Reng- tiếng chuông reo lên báo hiệu giờ vào học. Cô giáo chủ nhiệm bước vào.
- Các em, hôm nay lớp chúng ta đón một học sinh mới!
- Ai thế ạ? Nam hay nữ cô ? Một cô bạn lên tiếng.
- À bạn ấy là Triệu Thuỳ Linh, là nữ. Rồi cô quay ra phía cửa lớp : ” Vào đi em”
Nó bước vào.
Woa….dễ thương quá! – Cả lớp ồ lên
Công nhận nó dễ thương thật: nó cac 1m68, dáng chuẩn, mái tóc đen huyền dài qua hông được tết lệch một cách khéo léo. Tuy có một khuôn mặt khóc nhưng lại rất thanh tú, nổi bật là đôi mắt to, tròn, trong suốt như pha lê. Cả người toát lên sự thánh thiện, trong sáng.
- Em muốn nói gì với cả lớp không? Cô giáo hỏi nó.
Quay mặt hướng xuống phía lớp nó nói:
- Mình là Triệu Thuỳ Linh, rất vui được làm quen với các bạn. - Nó nói bằng một giọng nhẹ nhàng khẽ khàng như gió khiến nam sinh trong lớp....
- Bạn ấy sẽ ngồi đâu ạ? – Một girl hỏi.
Cô gioá thoáng chút bối rối, hình như hết chỗ rồi. Nhưng cuối cùng cô cũng lên tiếng:
- Linh sẽ ngồi cùng bàn với bạn Shin. Cô giáo vừa nói vừa chỉ chỗ ngồi cho nó.Nó bước xuống cái bàn cuối cùng trong khi cả lớp đang hướng đôi mắt nhìn nó, cái nhìn đầy lo lắng. Nó không hiểu gì cả mà thản nhiên ngồi xuống, hình như cái người tên Shin đó hôm nay không đến lớp.
- Các em trật tự vào bài mới. – Cô giáo lên tiếng.
Và cả lớp cắm cúi vào bài học.
Ở trường này sáng học lí thuyết, chiều thực hành. Với lí thuyết nó có vẻ tiếp thu khá nhanh còn với thực hành thì chưa biết được.
Giờ trưa, tại căn tin.
Nó cùng akêmi gọi món rồi ngồi xuống một chiếc bàn ở góc trong cùng nhưng đột nhiên có rất nhiều người đến chào hỏi và làm quen, hơn nữa chủ yếu là boy. Nó nhăn nhăn mặt ra hiệu cho akêmi là nên rút lui. Hiểu ý nó, akêmi nói to:
- Mấy người ăn sau nha! Tụi tôi có chút chuyện.
Rồi akêmi cầm tay kéo nó ra khuôn viên trường. Ngồi trên chiếc ghế đá nó vừa mút sữa vừa hỏi:
- Nè, mấy người đó lạ nhỉ?
- Tại cậu đó!
- Tại mình?
Akêmi nhìn nó cười rồi nói:
- Cậu không hiểu thật à? Trẻ con quá!
- Mình không hiểu thật mà!
Tại cậu xinh quá đó!
Nó suýt sặc vì câu nói của akêmi. Xinh? Có ai nói thế với nó bao giờ đâu. Anh họ gọi nó là Miklinh, mẹ gọi nó là ỉn, bố thì gọi nó là dúi (một loại gặm nhấm giồn chuột nhưng to và béo hơn).
Reng...Reng…Reng. Tiếng chuông này đã cắt đứt dòng suy nghĩ của nó và báo hiệu giờ thực hành đã tới.Trong giờ thực hành, cô giáo yêu cầu phải đọc thần chú để điều khiển nguyên tố tượng trưng cho mình. Tất cả đều làm tốt. Cuối cùng đến lượt nó, đề bài đưa ra là hãy nâng những giọt nước trong cốc thuỷ tinh trên bàn lên và làm nó lơ lửng như trong môi trường không trọng lực. Một đề bài có thể dễ với người khác nhưng đối với nó thì…
15′ trôi qua, nước trong cốc vẫn không động đậy chứ dừng nói là bay lên. Nó bắt đầu hết kiên nhẫn, tính khí trẻ con nổi lên và ….
“Xoẹt”
- Triệu Thuỳ Linh không đạt, về nhớ tập lại! Cô giáo nổi khùng, giọng đầy tức giận.
Tua lại để mọi người hiểu:
Sự tức giận làm sức mạnh trong nó tăng lên, nước trong cốc bay lên nhưng không lơ lửng mà vọt thẳng vào ….. mặt cô giáo.
Kết quả là nó không đạt. Nó biết đây mới là bài học đơn giản, còn những bài học sau này nữa. Giờ mới biết làm pháp sư không dễ dàng.
 
  • Like
Reactions: huyenhuyen5a12

Giang2k5

Học sinh chăm học
Thành viên
16 Tháng chín 2018
569
868
121
Gia Lai
!@#$&...
Chương 03:
Chiều, bầu trời chuyển sang màu vàng lẫn đỏ, đầy kì bí. Tiết trời hoàng hôn khiến nó đang nản lại càng nản thêm. Nó muốn được yên tĩnh một mình nên bảo akêmi về trước. Nó bước chầm chậm vào khu rừng phong bao bọc quanh ngôi trường, hoà mình vào tiếng chim và màu lá đỏ cho đến khi nó đến một nơi rất đẹp: một ngọn thác nhỏ nhưng khá nhiều nước đổ từ vách núi xuống tạo thành một cái hồ, à không, nó chỉ nhỏ bằng cái ao thôi, xung quanh có hàng phong bao bọc, cành lá rủ xuống mặt…ao tạo nên một khung cảnh rất nên thơ. Hơn nữa từ đây có thể ngắm toàn bộ trường học và đồi núi xung quanh. Nơi này thật yên tĩnh, thanh tịnh đến thoát tục.
Nó ngồi xuống, gần mép ao, nhìn ngọn thác đổ xuống và thử làm lại bài học. Thật kì lạ, ở đây nó có thể điều khiển nước một cách dễ dàng, những giọt nước như biết nghe lời, những giọt nước lơ lửng trong không trung như nhũng hạt trân châu, những hạt to hơn thì rất giống món thạch rau câu ở cửa hàng.
Nó mỉm cười hạnh phúc, reo lên:
- Tuyệt quá, mình làm được rồi!
- Cô đang làm gì ở đây?- Một giọng nói lạnh lùng vang lên khiến nó giật bắt mình. Các hạt nước lập tức rơi xuống như một cơn mưa trong chốc lát.
Người đang nói là một XY. Rất đẹp trai, hắn cao khoảng 1m85,dáng dong dỏng, điệu bộ bất cần và…cao ngạo, mái tóc đen mun cắt khéo léo đầy quý phái, đôi lông mày dài sắc. Đôi mắt mùa hổ phách sâu, sống mũi cao tuấn tú, khuôn mặt thì khỏi nói: cool vô đối. Tuy ít được tiếp xúc với trai đẹp
nhưng nó dám cá tên này nếu đi thi một cuộc thi “sắc đẹp” nào đó thì phải giật giải “vũ trụ đệ nhất handsome” chứ chẳng chơi. Nhưng hắn lại có một vẻ lạnh lùng xen chút đểu giả làm người khác phải rùng mình.
- Tôi hỏi cô đang làm gì ? hắn ta hỏi thêm một lần nữa.
- Ơ….tôi chỉ đi dạo thôi. Nó đáp
- Đi dạo? Trời gần tối mà còn đi dạo, loại con gái gì vậy? Hay lại giả nai để được làm quen với tôi? Hắn nói, khoé môi khẽ nhếch lên một nụ cười khinh bỉ.
Nghe hắn nói nó mới nhận ra là trời sắp tối. Định bụng gân cổ cãi lại nhưng xem ra không có thời gian. Nó lườm hắn một cái rồi quay lưng bước đi. Hắn không nói gì, khoé môi lại nhếch lên nụ cười ban nãy rồi ung dung nằm xuống dưới một gốc cây….ngủ.
Về phía nó, đi được vài bước nó đã nhận ra một điều không thể phủ nhận: nó đã lạc đường. Ban nãy khi đến đây nó đã không để ý đường đi, bây giờ chập choạng tối, tuy vẫn nhìn thấy cảnh vật nhưng tiếng côn trùng rả rích khiến nó thấy sợ. Quên chưa nói với mọi người nó sợ nhất là rắn và ma nên nó không ngốc đến mức đi lung tung, suy ra sự lựa chọn đúng đắn lúc này là ….quay lại nhờ hắn dù không muốn chút nào. Nhưng khi nó vừa bước đến thì:- Cô còn đến đây làm gì? Vẫn tư thế nằm nhưng mắt đã mở.
- Tôi…..
Hắn ngồi dậy, tựa lưng vào gốc cây, hai tay quàng ra phía sau đầu nói tiếp:
- Lại có kế hoạch mới để gây ấn tượng sao? Hắn nhìn nó bằng đôi mắt hổ phách sắc lẻm.
- Anh…- dù rất giận nhưng nó vẫn cố kiềm chế, dù gì cũng có chuyện cần nhờ vả hắn.
- Cút ngay! Tôi đang cố tử tế với cô đấy!
Nó vốn định kiềm chế nhung xem ra đã quá sức chịu đựng nó nổ tung:
- Gì chứ? Anh nghĩ mình là ai hả đồ tự sướng? Tôi không phải loại con gái dễ dãi như anh nghĩ! - nó cố tỏ ra lịch sự - Nếu không vì lạc đường hơn nữa lại sợ ma nên mới…..Nói đến đây nó chợt dừng lại. Nó quá lố rồi: lạc đường?- nó mấy tuổi rồi?, Sợ ma? -nó là pháp sư mà! Càng nghĩ nó càng xấu hổ, chỉ muốn bốc hơi khỏi chỗ này ngay lập tức.
Câu nói từ phía hắn là:
Lạc đường? Sợ ma? Nói đến đây hắn ôm bung cười sắc sụa. Lần đầu tiên người ta thấy hắn cười như vậy, một nụ cười trọn ven của Sawada Shin. Tuy nhiên nó không có tâm trạng để “thưởng thức” nụ cười đó. Khuôn mặt nó biến đổi với tốc độ chóng mặt tư đỏ sang tím, từ tím sang…đen. Nó gào lên:
- Anh ….anh cười nhạo tôi ? Hừ, tôi sẽ tự về, không cần phiền đến anh. Nói thế thôi chứ nó cũng biết đây là việc một khó khăn. Trời bây giờ đã tối hẳn. Hôm nay nó toàn gặp chuyện xui xẻo nhưng xui xẻo có vẻ như không muốn chấm dứt tại đây khi mà nó vừa quay lưng bước đi đã dẫm phải đám rêu ướt và rơi tủm xuống cái ao.
Hiển nhiên là:
- Cứu… tôi..với! Nó kêu lên cùng nỗi hoảng sợ bởi vì nó không biết bơi.
Nhưng đáp lại tiếng kêu của nó là cái nhìn bình thản của hắn. Hắn vẫn ngồi đó…nhìn.
- Cứu ….tôi…khụ! Nó quẫy đạp hết sức có thể, nhung do ảnh hưởng của dòng thác mà nó không tài nào nắm được cái một cái gì để lên bờ. Nó bắt đầu uống nước, nước xộc vào mũi,vào mắt khiến mọi thứ trong nó cay xè, nó tưởng như đã nhìn thấy địa ngục. Hy vọng cứu sống nó hiện giờ chỉ là hắn thôi…chỉ là hắn nhưng hắn đang tâm để nó chết như vậy sao? Chết thế này ư?Nó dần kiệt sức, cả cơ thể gần như chìm lỉm, chỉ còn mái tóc đen xoã dài đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Nó thôi không quẫy đạp nữa.Giờ chẳng còn ý thức gì trong đầu nó ngoài một ý nghĩ: “Chết thế này cũng được, mình sẽ gặp lại những người mình yêu quý, sẽ không còn cô độc nữa, phải…. mày đã mỏi mệt rồi..buông tay thôi…Thuỳ Linh”.
Nó bắt đầu mê man.
“Tùm”. Cuối cùng hắn cũng chịu nhảy xuống chỗ nó. Nó đúng là đã buông tay chấp nhận cái chết nhưng đó chỉ là….. suy nghĩ, còn phản xạ của cơ thể lại không tuân theo ý nghĩ bao giờ: Khi hắt xốc nó lên khỏi mặt nước nó không ngại ngùng quàng tay ôm lấy cổ hắn một cách…. vô tư, ngửa đầu lên cố tìm chút không khí. Nhưng oái ăm là hắn cũng đột nhiên cúi xuống……và chắc hẳn mọi người cũng đã đoán được: first kiss của hai người đã thuộc…. về nhau.
Cả hai đều sững lại, nhất là nó: vừa mới thấy địa ngục nay đã bị lôi lên chín tầng mây.
Hắn là người tỉnh trước. Lôi nó lên bờ hắn quát:
- Cô là cái thể loại gì mà phiền phúc vậy hả?
- Sao anh lại cứu tôi?- Nó thều thào
- Chẳng phải cô kêu cứu sao?- hắn nói, vẻ mặt trở lại trạng thái lạnh lùng như ban đầu.
- Vậy sao không cứu tôi ngay lúc đầu?
- Một sự trừng phạt dành cho những kẻ bước chân vào lãnh địa của tôi!- hắn nói, giọng thờ ơ.
- Anh…độc ác!
- Tôi độc ác sẵn rồi!- giọng nói không hề có điệu bộ tức giận.
Thực ra hắn khá ngạc nhiên dù không biểu lộ ngoài mặt. Không thiếu kẻ nói hắn độc ác nhưng nói ngay trước mặt thì chưa ai dám làm ngoại trừ nó. Cô nhóc nằm trước mặt hắn đây quả thật rất đắc biệt.
- Không cảm ơn tôi? Hắn hỏi
- …Cảm ơn!- Nó nói giọng chân thành.
Nó không thêm gì nữa, chính xác là muốn nói mà không nói được. Người ướt sũng, mệt mỏi nằm vật xuồng đất.
Hắn không nói gì, chỉ khẽ vẩy mái tóc ướt nhẹp mà không hỏi han gì đến nó. Biết sao được, bản chất của hắn là không bao giờ quan tâm đến người khác mà! Nếu không hắn sẽ không còn là hắn nữa.
Bỗng
- Linh chan, bạn ở đâu vậy?
Nó giật mình, dùng hết số sức còn lại hét lên:
- Akêmi chan, mình ở đây!
Rồi nó lịm hẳn.
Nghe thấy tiếng gọi, Akêmi vội chạy đến và bỗng dưng quỳ xuống khi nhìn thấy hắn mặc dù đang rất lo cho cô bạn đang nằm chết lâm sàng.
- Thần nữ xin bái kiến Nam thần điện hạ! akêmi mi kính cẩn cúi đầu.
- Cô ta là ai? – Hắn hỏi đôi mắt hương về phía nó
Akêmi hướng đôi mắt lo lắng về phía nó, giờ đang nằm im bất động không biết chuyện gì.
- Cô ta là ai? Hắn lại hỏi
Ơ …dạ thần nữ không biết cô ấy ạ! Dường như sợ điều gì xảy ra, Akêmi đành nói dối.
Đôi mắt màu hổ phách nhìn xoáy vào akêmi, cái nhìn thật lạnh, như gió Bắc Cực
- Cho cô nói lại! – giọng nói cũng lạnh không kém.
Akêmi cắn răng, tự hỏi không biết cô bạn đã gây ra chuyện gì.
- Thần nữ…không biết ạ! Phải khó khăn lắm akêmi mới thót ra được những lời này.
- Chẳng phải cô gọi cô ta là Linh chan sao? Khoé môi hắn lại nhếch lên một nụ cười.
-”…..” Akêmi đang run, rất run.
- Học lớp 10A1, sẽ dễ tìm thôi! Khẽ liếc nhìn chiếc hy hiệu trên bộ đồng phục của nó, hắn mỉm cười.
- "Lo cho cô ta đi."
Nói xong hắn quay người bay đi mất, chỉ còn nhìn thấy cái bóng đen đang phi thân trên những ngọn cây mà thôi.
 
Last edited:
  • Like
Reactions: huyenhuyen5a12

Giang2k5

Học sinh chăm học
Thành viên
16 Tháng chín 2018
569
868
121
Gia Lai
!@#$&...
Chương 04:
Tối hôm đó
Bằng một cách nặng nhọc akêmi mới có thể cõng nó về. Nó không nặng là bao nhưng với một cô gái cùng tầm vóc thì đó quả là một việc khó khăn.
Đặt nó xuống giường, akêmi thay bộ đồ ướt nhẹp của nó mà trong lòng không khỏi thắc mắc mọi chuyện xảy ra cho cô bạn.
8h30′
Nó tình dậy, cả người mỏi nhừ, đầu óc cứ ong ong do….ngấm nhiều nước quá chăng?
- Bạn tỉnh rồi hả? Akêmi hỏi
- Umk! Nó đáp một cách uể oải
- Bạn làm mình lo quá!
- Xin lỗi, tự dưng hôm nay toàn gặp chuyện không đâu.
- Mà Linh chan này, sao bạn lại ở đó với Nam thần điện hạ vậy?
- Nam thần điện hạ?
- Bạn không biết sao? Người đứng đầu thế giới pháp sư là Nam thần bệ hạ, còn con trai người là Nam thần điện hạ - người chúng ta vừa gặp đó!
- Hảaaaaaaaaaaa?! Tên vênh váo đó á? - nó hét lên, cũng phải thôi vì người nó đã “trao” first kiss chính là hoàng tử của giới pháp sư.
- Suỵt!!! Bạn nói thế là khi quân đó!- akêmi giọng lo sợ, lấy tay ra hiệu cho nó nói nhỏ.
- Hôm nay bạn còn sống là may đó!
- Gì? Bạn định trù ẻo mình chết đấy à?- nó phụng phịu.
- Không phải, chẳng là Nam thần điện hạ rất khó tính. Chắc bạn cũng biết thường thì mỗi pháp sư đều có một nguyên tố tượng trưng phải không?
- Umk, thì sao?
- Nếu bạn để ý sẽ thấy người ấy đeo vòng tay chứ không đeo vòng cổ, và chiếc vòng đó có sáu màu.
Nó sửng sốt, sáu màu ư?
Bởi vì người ấy có cả sức mạnh của cả năm nguyên tố chính và băng - một sự biến thiên của nguyên tố nước. Ngay cả Nam thần bệ hạ cũng không được như thế – akêmi hạ giọng, khuôn mặt làm bộ sợ hãi làm nó nổi cả da gà.
- Một người đa tính cách nhỉ? - Nó rụt rè hỏi.
- Mình không biết, nhưng mong cậu đừng dính vào phiền phức nữa!
- Mình đâu có thích, mà thôi đi ngủ đi, mình buồn ngủ rồi.
- Umk nhưng ….
- Rồi.. đừng lo lắng. Nếu nhất định bị trừng phạt mình sẽ đối mặt chứ không chạy trốn đâu.
- Bạn …
- Thôi đi ngủ đi.
Nhưng có một điều...
cả hai người đều không biết hắn đã nghe được toàn bộ cuộc đối thoại giữa nó và akêmi khi đang ngồi vắt vẻo trên cành phong trước cử phòng kí túc xá. Với nụ cười quen thuộc trên môi, hắn lẩm bẩm:
- Chà sắp có đồ chơi mới rồi. Đồ chơi này xem chừng sẽ rất thú vị.
@huyenhuyen5a12 @Kha_La @Yuri_Majo .............
 
Last edited:

huyenhuyen5a12

Học sinh chăm học
Thành viên
20 Tháng bảy 2018
829
929
146
16
Thái Bình
THCS Lê Danh Phương
Chương 04:
Tối hôm đó
Bằng một cách nặng nhọc akêmi mới có thể cõng nó về. Nó không nặng là bao nhưng với một cô gái cùng tầm vóc thì đó quả là một việc khó khăn.
Đặt nó xuống giường, akêmi thay bộ đồ ướt nhẹp của nó mà trong lòng không khỏi thắc mắc mọi chuyện xảy ra cho cô bạn.
8h30′
Nó tình dậy, cả người mỏi nhừ, đầu óc cứ ong ong do ….ngấm nhiều nước quá chăng?
- Bạn tỉnh rồi hả? Akêmi hỏi
- Umk! Nó đáp một cách uể oải
- Bạn làm mình lo quá!
- Xin lỗi, tự dưng hôm này toàn gặp chuyện không đâu.
- Mà Linh chan này, sao bạn lại ở đó với Nam thần điện hạ vậy?
- Nam thần điện hạ?
- Bạn không biết sao? Người đứng đầu thế giới pháp sư là Nam thần bệ hạ, còn con trai người là Nam thần điện hạ- người chúng ta vừa gặp đó!
- Hảaaaaaaaaaaa?! Tên vênh váo đó á?- nó hét lên, cũng phải thôi người nó đã “trao” first kiss chính là hoàng tử của giới pháp sư.
Tối hôm đó
Bằng một cách nặng nhọc akêmi mới có thể cõng nó về. Nó không nặng là bao nhưng với một cô gái cùng tầm vóc thì đó quả là một việc khó khăn.
Đặt nó xuống giường, akêmi thay bộ đồ ướt nhẹp của nó mà trong lòng không khỏi thắc mắc mọi chuyện xảy ra cho cô bạn.
8h30′
Nó tình dậy, cả người mỏi nhừ, đầu óc cứ ong ong do….ngấm nhiều nước quá chăng?
- Bạn tỉnh rồi hả? Akêmi hỏi
- Umk! Nó đáp một cách uể oải
- Bạn làm mình lo quá!
- Xin lỗi, tự dưng hôm nay toàn gặp chuyện không đâu.
- Mà Linh chan này, sao bạn lại ở đó với Nam thần điện hạ vậy?
- Nam thần điện hạ?
- Bạn không biết sao? Người đứng đầu thế giới pháp sư là Nam thần bệ hạ, còn con trai người là Nam thần điện hạ - người chúng ta vừa gặp đó!
- Hảaaaaaaaaaaa?! Tên vênh váo đó á? - nó hét lên, cũng phải thôi vì người nó đã “trao” first kiss chính là hoàng tử của giới pháp sư.
- Suỵt!!! Bạn nói thế là khi quân đó!- akêmi giọng lo sợ, lấy tay ra hiệu cho nó nói nhỏ.
- Hôm nay bạn còn sống là may đó!
- Gì? Bạn định trù ẻo mình chết đấy à?- nó phụng phịu.
- Không phải, chẳng là Nam thần điện hạ rất khó tính. Chắc bạn cũng biết thường thì mỗi pháp sư đều có một nguyên tố tượng trưng phải không?
- Umk, thì sao?
- Nếu bạn để ý sẽ thấy người ấy đeo vòng tay chứ không đeo vòng cổ, và chiếc vòng đó có sáu màu.
Nó sửng sốt, sáu màu ư?
Bởi vì người ấy có cả sức mạnh của cả năm nguyên tố chính và băng - một sự biến thiên của nguyên tố nước. Ngay cả Nam thần bệ hạ cũng không được như thế – akêmi hạ giọng, khuôn mặt làm bộ sợ hãi làm nó nổi cả da gà.
- Một người đa tính cách nhỉ? - Nó rụt rè hỏi.
- Mình không biết, nhưng mong cậu đừng dính vào phiền phức nữa!
- Mình đâu có thích, mà thôi đi ngủ đi, mình buồn ngủ rồi.
- Umk nhưng ….
- Rồi.. đừng lo lắng. Nếu nhất định bị trừng phạt mình sẽ đối mặt chứ không chạy trốn đâu.
- Bạn …
- Thôi đi ngủ đi.
Nhưng có một điều...
cả hai người đều không biết hắn đã nghe được toàn bộ cuộc đối thoại giữa nó và akêmi khi đang ngồi vắt vẻo trên cành phong trước cử phòng kí túc xá. Với nụ cười quen thuộc trên môi, hắn lẩm bẩm:
- Chà sắp có đồ chơi mới rồi. Đồ chơi này xem chừng sẽ rất thú vị.
@huyenhuyen5a12 @Kha_La @Yuri_Majo .............
Truyện rất hay mình đọc đến tận chap 50 luôn rồi :D
 
  • Like
Reactions: Giang2k5

Giang2k5

Học sinh chăm học
Thành viên
16 Tháng chín 2018
569
868
121
Gia Lai
!@#$&...
Chương 05:
Hôm nay là một ngày đẹp trời. Nó đã khoẻ lại sau chuyện hôm qua.Nó dậy sớm, làm vệ sinh cá nhân, mua đồ ăn sáng rồi cùng ăn với akêmi. Hôm nay nó có thể trả bài cho cô giáo rồi. Nó chợt nhận ra, ở nơi đó - nơi nó cảm thấy đẹp như thiên đường là nơi nó có thể tập luyện pháp thuật một cách nhanh nhất. Hèn gì “tên vênh váo" đó chọn chỗ đấy làm lãnh địa riêng.
Vừa đi vừa cầm que kem trong tay nó hớn hở đi đến lớp.Nhưng vừa đến hành lang lớp nó thấy mọi người xúm lại rất đông, với ánh mắt đắm đuối
tất cả đều hướng về một “vật thể” nào đó trong lớp. Vốn không thích phiền phức, lại không lo chuyện bao đồng. Nó giơ cây kem mút dở lên cao, cố chen vào lớp. Chen qua giữa biển người quả không dễ, hậu quả của việc này là bộ đồng phục trên người nó xộc xệch, mặt mũi phờ phạc, tóc tai bù xù. Quay sang cô bạn, akêmi cũng chẳng khá khẩm gì hơn. May là cây kem trên tay nó vẫn còn nguyên
.Nó mệt mỏi ngồi xuống bàn, không tâm đến người bên cạnh cũng không quan tâm đến lí do mọi người tập trung quanh lớp mà chỉ mải …mút kem.
Bỗng nó nhận ra cơ thể mình đã rời khỏi ghế, chính xác là bị đạp khỏi ghế. Chỉ kịp kêu “Á” một tiếng thì cơ thể nó đã chạm đất nhưng nó vẫn kiên quyết giữ nguyên cây kem.
Ngẩng mặt lên nhìn người vừa đẩy mình ra khỏi ghế nó không thể không “đau đớn” khi biết rằng người ngồi cùng bàn với mình, người đẩy ghế chính là “tên vênh váo” hôm qua. Đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
- Tôi không thích ai ngồi cùng bàn với mình. Hắn nhìn lên bảng nói giọng đều đều.
“Lí do của hắn đây ư? - nó nghĩ”. Giờ thì nó đã hiểu vì sao tại sao cả lớp lại nhìn nó với ánh mắt lo lắng trong ngày đầu nhập học rồi. Mà sao hắn cứ ám nó thế chứ? Kiếp trước nợ nần gì nhau chăng?
Nhưng nó cũng đâu có vừa. Vờ đứng dậy, nó nhẹ bước đến gần hắn, cúi đầu:
- Nam thần điện hạ! Nó nói bằng giọng ngọt nhất có thể nhưng trong lòng lại muốn nôn. Đây là ghế trống duy nhất còn lại trong lớp rồi !
Hắn nhìn nó nở nụ cười ma mãnh:
- Quỳ xuống cầu xin đi, sẽ có chỗ ngồi. Nếu không thì…..
“Quỳ? Hắn hố đến nơi rồi mà không biết”- nó cười thầm trong bụng, vờ bối rối đưa hai chân xuống nhưng“Bốp” cây kem ban nãy nó nâng niu gìn giữ đã nát trên……khuôn mặt hắn.
Cả lớp cùng những người ngoài hành lang nín thở sững sờ, nuốt nước bọt cái “ực” đề phòng án mạng xảy ra. Khỏi nói hắn tức giận thế nào. Nắm chặt lấy cổ tay nó, hắn nghiến răng:
- Cô dám……..?!
- Đừng tường tôi hiền mà dễ bắt nạt!
Nó hếch mặt chẳng tỏ chút gì là sợ hãi.
- Nếu vậy … tôi sẽ cho cô nếm thử mùi vị do chính cô gây ra. Hắn nói cùng nụ cười đểu đến mức sởn da gà.
Và bất ngờ hắt giật mạnh tay kéo nó về phía mình…..rồi khuôn mặt nó cũng dính đầy kem bởi vì mặt hắn và mặt nó đã chạm vào nhau. Nếu chỉ thế thôi thì tốt nhưng mặt đã chạm thì làm gì có chuyện môi không chạm….. môi cơ chứ?.Cả lớp cùng biển người trố mắt nhìn, cũng dễ hiểu vì những tưởng sẽ có án mạng xảy nào ngờ lại được chứng kiến một màn tình cảm.
Nó sững sờ, hắn đã cướp nụ hôn thứ hai của nó.
1phút30giây là thời gian của nụ hôn kì quặc này.
Không biết do xấu hổ hay “chấn động thần kinh” mà khi hắn vừa buông nó ra nó đã ôm mặt chạy ra khỏi lớp. Về phía hắn, sau khi nó đi khỏi liền quay ngoắt 180 độ - bằng ánh mắt lưỡi hái hắn “chém” hết cả lớp lẫn người ngoài hành lang khiến ai cũng nuốt cái “ực” và thầm hiểu nếu ai bép xép chuyện này sẽ sống không yên. Sau đó hắn cũng ra khỏi lớp để….đi rửa mặt.
Nó đã chiếm giữ nhà vệ sinh hơn ….1 tiếng (nhà WC nữ và nam cách xa). Đứng trước gương nó vẫn chưa hết shock. Đưa tay lên ngực, nó có cảm nhận được trái tim đang đập liên hồi trong lồng ngực, cảm xúc hỗn độn mà chính nó cũng không thể hiểu nổi. Đáng lẽ nó phải tức giận mà cho hắn một cái tát nữa vì cái tội cướp đi firsh và second kiss của nó hoặc cái gì đại loại thế vậy mà nó lại để yên rồi chạy đi như một con ngố. Thật lạ!
Trong khi đó ở nhà vệ sinh nam.
Hắn nhúng cả đầu mình vào chậu rửa mặt. Rồi hất mái tóc ướt nhẹp theo cách thường, nhìn thẳng vào gương và đưa tay lên khoé môi, hắn tự cười mỉm một mình. Trên đầu môi ấy hắn vẫn còn rõ cái cảm giác ngòn ngọn. Không biết do vị que kem vẫn còn hay………
- Điên rồi! Hắn nói
Bất giác hắn quay trở về trạng thái ban đầu.
Nó đã bước ra khỏi nhà vệ sinh, nhưng hồn vía vẫn con trên mây. Nhưng vừa bước đến sân trường thì…
“Xoạt”
Mặt đất nứt làm đôi mà lại ngay chỗ nó đang đứng. Quá bất ngờ nó đứng im tại chỗ. Và………..
“Vụt”
Một đám rễ cây từ dưới đất bò lên, nâng và quấn chặt lấy nó. Là Mộc, chuyện này không phải do ngẫu nhiên. Nó bị siết đến ngạt thở, nó không thể động đậy chứ đừng nói là thoát ra. Giờ nó bị đám rễ cây nâng lên 30cm so với mặt đất. Bỗng một nhóm người toàn nữ bước đến phía nó, họ đều mang sức mạnh Lửa. Nó biết điều này nhờ mặt dây chuyền của họ, người mang sức mạnh Mộc đã chạy vụt biến có lẽ là người dưới chướng.
Cô gái đứng đầu bước đến phía nó. Đó là một cô gái xinh đẹp, sắc sảo nhưng lại pha chút gì đó độc ác thâm hiểm. Cô ta khẽ vuốt má nó nói:- Ngươi có biết vì sao mình lại bị bắt không? Ta cho ngươi suy nghĩ vì ta biết ngươi còn quá trẻ người non dạ không hiểu chuyện đời! – cô ta nói bằng một giọng nhẹ nhàng đậm chất quý tộc.
-”…..”
Nó im lặng. Quả thật nó không hiểu gì cả và không biết những người này. Nhưng nó không hỏi cũng không trả lời, vì nếu thế chẳng khác gì nó tự nhận mình “trẻ người non dạ”.
- Sao? Sợ quá không nói lên lời sao? Cô ta nói kèm theo một nụ cười nham hiểm.
Theo sau nụ cười của cô ta là cả tá nụ cười nham nhở của những người khác.
-”……” Nó vẫn im lặng
- Ta muốn hỏi tại sao ngươi lại dám đắc tội với Nam thần điện hạ hả? – Cuối cùng cô ta cũng đi thẳng vào vấn đề.
Nó đã bắt đầu thấy sợ. Dính vào những chuyện của hắn chỉ có gặp nguy hiểm chết người.
“Bốp” một cái tát mạnh giáng xuống làm mặt nó đỏ ửng nhưng tuyệt nhiên nó không than một câu nào. Nó có thể yếu đuối thật đấy nhưng bắt nó khuất phục thì không bao giờ.
- Con nhỏ này….được lắm! Cô ta tức giận vì sự im lặng của nó. Rồi quay sang lũ người dưới chướng:
- Xử đẹp nó cho ta!
Có một điều mà nãy giờ nó vẫn không thể hiểu, đây là trưòng học mà sao họ có thể lông hành như vậy?
Như đoán được suy nghĩ của nó, cô ta lên tiếng:
- Người không phải là một pháp sư hạng thấp sao? Chết cũng chẳng được ai coi ra gì đâu nên bênh vực ngươi thì càng không.
Rồi cô ta tiếp tục cao giọng:
- Chỉ cần không chết là được.
Một lũ người hùng hổ tiến đến gần nó.
“Phừng” lửa từ lòng bàn tay lũ người nó hiện ra làm nó choáng váng vì từ nhỏ nó đã sợ lửa. Nó nhắm tịt mắt, tự nhủ rằng mình sẽ không sao. Dù không thể hiện ra nhưng nó đang rất sợ, cảm giác sợ hãi tột độ giống hệt 12 năm về trước.
Hơi nóng bắt đầu phả vào mặt nó…từ từ. Cả người nó nóng ran, các vết bỏng hết hiện rồi lại lành. cảm giác lặp lại khiến nó gần như kiệt sức, viễn cảnh trước mặt nó hiện ra, quá khứ của 12 năm về trước. “Liệu nó có sống sót không? Liệu nó có dược ai cứu không? Hay tất cả mọi người đều coi nó là một con nhóc pháp sư hạng thấp đáng thương?” – Đó là câu hỏi duy nhất trong lòng nó lúc này.
@Yuri_Majo @huyenhuyen5a12 @mikhue @Kha_La ..............................................................
 

Giang2k5

Học sinh chăm học
Thành viên
16 Tháng chín 2018
569
868
121
Gia Lai
!@#$&...
Chương 06:
Quá đau đớn nó lịm đi. Nhưng có vẻ chưa buông tha cho nó, lũ người vẫn tiếp tục hành hung.
“Phụt”
Một màng nước từ dưới đất trào lên, che chở cho nó khỏi màn lửa “đói khát” đang muốn nuốt chửng con mồi.
Người cứu nó không ai khác là….hắn.
Nhận ra “kẻ phá đám” lũ người hung tợn ban nãy trở về với bản chất tiểu thư, kính cẩn quỳ xuống. Cô gái đứng đầu lên tiếng:
- Nữ thần muội muội tham kiến Nam thần điện.
- Dừng ngay cái trò nghi thức vớ vẩn này đi! Lí do? Hắn nói đều đều, giọng sắc lạnh, không thèm liếc nhìn những kẻ dưới chân dù chỉ một lần.
- Dạ……..- cô ta ấp úng. Thần muội chỉ muốn giúp điện trừng phạt cô ta thôi!
- Đó là chuyện của ta! Không phiền ngươi xía vào! Hắn nói nhưng tuyệt nhiên không hề nhìn kẻ đang đối thoại với mình.
- Nam thần điện hạ!Trước giờ người đâu có để tâm những chuyện thế này, tại sao giờ người lại…? Cô ta nói với đôi mắt dưng dưng nước mắt.
- Cô ta là ngoại lệ! – Hắn nói giọng thản nhiên
- Điện hạ! Cô ta đáng chết mà! Cô ta gần nói gần như hét lên như thể tiếng hét này đã từng được kiềm chế lại nhưng giờ đây giữ không nổi nữa.
“Bốp”
Một cái bạt tai được tặng nguyên cho cô ta, khuyến mại thêm ánh mắt sắc như lưỡi hái.
- Lần này ta nương tay đấy Nữ thần quận chúa! Đi đi, trước khi ta đổi ý.Cô ta ôm mặt cùng lũ người dưới chướng ấm ức rời khỏi không quên “tặng” cho nó một cái nhìn hận thù.
Hắn quay sang, từ từ tiến về phía nó. Bàn tay khẽ chạm nhẹ vào đám rễ cây, ngay lập tức đám rễ liền thả nó ra. Mọi người yên tâm nó không ngã xuống đất đâu vì hắn….đỡ nó mà.
Bế cơ thể mềm nhũn của nó trên tay, không hiểu sao hắn lại có cảm giác đau nhói ở tim khi thấy nó trong tình cảnh này, chính bản thân hắn cũng không hiểu tại sao. Không suy nghĩ gì thêm nữa, hắn bế nó về phòng mà không để ý rằng có một ánh mắt hướng về phía mình.
“Nam thần điện hạ, chính người đã làm hại cô ta, vốn dĩ muội định bỏ qua cho cô ta nhưng chính người, chính người đã hại cô ta. Nếu có hận cũng chỉ có thể hận bản thân mình thôi”.
Nguồn: thichtruyen.vn
@0979858718 @huyenhuyen5a12 @Yuri_Majo @Kha_La @mikhue @Maria Mariko ...............................................
 

Giang2k5

Học sinh chăm học
Thành viên
16 Tháng chín 2018
569
868
121
Gia Lai
!@#$&...
Chương 07:
Hôm nay là chủ nhật. tính từ lúc sự việc xảy ra nó đã xỉu hơn một ngày. Nó thức giấc bởi những tia nắng sớm dịu dàng quyện lẫn với sương. Các vết thương của nó đã lành hết nhưng nó vẫn còn khá mệt. Nó đang ở trong phòng của nó.
- Bạn dậy rồi à? Công nhận bạn ngủ ghê thiệt đó! – Akêmi nói với giọng nhẹ nhàng.
- Ai đưa mình về đây vậy? – nó không giấu nổi sự thắc mắc.
- Hả? Chứ không phải bạn tự về sao? Mà bạn liều thật đó, cúp cả một ngày học.
Nó ngớ người, giờ nó mới biết akêmi chẳng biết chuyện gì. Vậy ai là người cứu nó rồi đưa nó về đây chứ?
- Chắc bạn đói rồi nhỉ? Đợi mình chút nhé, mình đang nấu cháo!
Akêmi nhắc nó mới nhớ là bụng mình rỗng tếch đã hơn một ngày. Nhưng không hiểu sao nó lại bỏ qua chuyện ăn uống mà hỏi:
- Akêmi này, bạn có biết gì về một nhóm nữ toàn sức mạnh lửa không?
- Lửa? Bạn muốn nói đến Fire girls? Akêmi ngạc nhiên hỏi lại.
- Mình chỉ thắc mắc thôi!
- Umk…thì Fire girls là một nhóm người mang sức mạnh lửa, đứng đầu là một Nữ thần quận chúa có dòng dõi quý tộc như Nam thần điện hạ. Họ rất có thế lực trong trường, bạn nên tránh xa những phiền phức này nhé.
- Quận chúa đó tên gì vậy?
- Hanaka
Nó thở dài - ”tên đẹp mà dữ quá”.
- Này! Bạn với Nam thần…..Nói đến đây akêmi chợt nhớ lại ánh mắt của hắn nên không nói nữa.
- Gì cơ? - Nó hỏi
- À….không có gì! akêmi gượng gạo trả lời. Chắc chắn là cô nhóc đang rất thắc mắc nhưng ham muốn sống sót cuối cùng cũng ngăn được trí tò mò.
- Akêmi này, mình đi dạo chút nhé!
- Nhưng cháo…- akêmi lúng túng.
- Đừng lo, mình sẽ về sớm thôi.
- Umk, vậy bạn cẩn thận nha.
Nó khẽ gật đầu, làm vệ sinh cá nhân rồi bước ra khỏi phòng.
Tiết trời cuối thu khá lạnh. Tuy có nắng nhưng rất yếu ớt. Nó mặc một chiếc váy lụa trắng được trang trí những hoạ tiết màu xanh nước biển mà nó được mẹ tặng nhân dịp sinh nhật thứ 15. Mái tóc để xoã, khẽ bay trong gió. Ra đến ngoài sân nó mới cảm nhận được cái se lạnh nhưng nó vẫn tiếp tục đi, không xác định điểm đến. Nó cứ bước đi…..từ từ. Một vẻ cô độc lạnh lẽo toát ra từ người nó khiến vạn vật xung quanh tưởng như mùa đông đã đến. Nó là một cô bé hồn nhiên trong sáng nhưng lại sống khá nội tâm. Bình thường nó rất vui vẻ đáng yêu nhưng nếu nó nhớ lại viễn cảnh 12 năm về trước thì nó lại khoác trên mình vỏ bọc đơn độc, lạnh lẽo. Nó không sống giả tạo nhưng lại che giấu nội tâm quá nhiều nên không có thể biết nó nghĩ gì và muốn gì.
Đi trong vô thức như thế nhưng điểm dừng chân lại là nơi đó - cái ao nước với hàng phong quen thuộc. Nhớ đến hắn, nó khẽ rùng mình, quay gót bước đi nhưng không hiểu có ma lực nào đó khiến nó dừng lại và tiến đến gần hơn.Nó chọn một gốc cây to, có thảm cỏ mềm mượt khẽ ngồi xuống, hoà mình voà thiên nhiên, những chú chim dễ thương vẫn ríu ran hót trên các cành cây trong khi đó đôi mắt trong suốt đen láy từ từ nhắm lại. Lim dim như đang ngủ. Có thể mọi người sẽ cảm thấy khó hiểu rằng tại sao cũng có lúc nó lại là một con người lạnh lùng và cần sự yêu tĩnh đến vậy. Lí do thật sự là nó đang sợ, rất sợ nên trốn tránh bằng cách tạo cho mình một vỏ bọc lạnh lùng, chuyện hôm qua đã khiến kí ức được chôn chặt trong lòng nó bấy lâu sống lại - một kí ức đau buồn:
11 năm về trước nó vốn là một tiểu thư sống trong nhung lụa được tất cả mọi người yêu thương, chăm sóc. Tên thật của nó là Quách Giao Khuyên - cái tên đã từ lâu rơi vào dĩ vãng. Tuy được sống trong nhung lụa như thế nhưng nó vẫn không cảm thấy hạnh phúc bởi vì bố mẹ nó rất hiếm khi ở nhà, nó chỉ có Quách Giao Thiên – chị nó làm bạn. Nó không biết tại sao bố mẹ nó hay xa nhà chỉ biết thời gian bên cạnh bố mẹ của nó chỉ vẻn vẹn hai năm/ bốn năm đầu đời. Nó vẫn nhớ y nguyên cái đêm đó, cái đêm bố mẹ nó rời xa nó mãi mãi còn chị nó thì bị thất lạc:
- Chạy đi! Chạy đi các con! Một người đàn ông hét lên vừa nói vừa đẩy nó và chị nó cho hai cặp vợ chồng nuôi. - Người đó không ai khác chính là bố ruột của nó.
Ngôi nhà thân yêu nó gắn bó mấy năm trời nay đã là một ngọn đuốc sống. Nó và chị nó bị hai cặp vợ chồng nuôi lớn, mỗi người một nơi. Nó chỉ kịp nghe thấy câu nói cuối cùng của cả bố và mẹ: ”Các con, các con phải sống, sống thật tốt!”
Thế rồi những tiếng hét vang lên, một cô nhóc 4 tuổi là nó đã thấy bố mẹ mình và toàn bộ gia nhân bị giết một cách dễ man và bị thiêu trong ngọn lửa đáng sợ đó.
Lửa, máu, nước mắt và tiếng la hét đã dệt nên một kí ức khó phai trong lòng nó. Những gì thân thương thuộc về nó giờ chỉ còn là một ngọn lửa, một ngọn lửa màu máu.
Nó ngất đi, đến khi tỉnh nó thấy mình ở một nơi hoàn toàn xa lạ, cách xa quê hương. Thậm chí không biết mình là một người Nhật. Nó gào khóc, vật vã hỏi về bố mẹ và chị gái nó nhưng thứ nó nhận được chỉ là sự im lặng cùng câu nói “Xin tiểu thư đừng để BẤT KÌ ai biết mình là Quách Giao Khuyên”.
Suốt hơn chục năm qua nó đã quen với tên gọi Triệu Thuỳ Linh. Con ông bà Hoàng Phu và Hoàng Vũ. Nhưng kể từ đó nó sợ những ngọn lửa bởi nó nhắc đến ngọn lửa màu máu sâu trong kí ức nó. Nó luôn nghe lời bố mẹ nó, luôn cố sống thật mạnh mẽ nhưng chưa bao giờ nó cảm thấy hạnh phúc thật sự.
Buồn. Đó là cảm giác của nó lúc này. Nó lấy cây sáo luôn được đem theo bên người ra – thứ mà nó nghĩ là duy nhất còn liên quan đến bố mẹ ruột và chị gái nó. Được chạm khắc một cách tinh xảo, cùng với cái móc tên hình chữ GK ở cuối đuôi đủ khiến người khác hiểu đó là một cây sáo quý.
- Ba( nó gọi bố ruột nó là ba), mẹ, chị hai! Mọi người nghe con thổi một một khúc nhé!
Rồi một khúc nhạc có giai điệu thánh thót vang lên, len lỏi khắp không gian tựa như một cơn gió. Một khúc nhạc da diết, trong veo tràn đầy tâm sự khiến ai nghe cũng phải thán phục. Nó dựa mình vào gốc cây, thả mình vào tiết tấu điệu nhạc. Những làn gió khẽ mơn trớn, trêu đùa khiến mái tóc dài mượt mà của nó khẽ bay. Một mùi hương hoa thoang thoảng trong gió. Nhìn nó bây giờ chẳng khác gì một tiên nữ trong truyện thần thoại.
Tiếng sáo trong veo kia tưởng chừng như chỉ có nó cùng chim muông nghe được nhưng không, vẫn còn có một người chăm chú lắng nghe – một người đang nằm trên một cành phong gần đó. Người đó say sưa nghe đến nỗi không biết rằng mình vì tiếng sáo của ai kia đã khiến cho trái tim đập sai một nhịp.
@huyenhuyen5a12 @0979858718 @Kha_La @Yuri_Majo @mikhue @Maria Mariko ...........................................
 

Giang2k5

Học sinh chăm học
Thành viên
16 Tháng chín 2018
569
868
121
Gia Lai
!@#$&...
Chương 08:
Đã gần trưa. Nó về sau khi đã thổi hết khúc nhạc và lấy lại tinh thần. Vừa bước đến phòng, Akêmi đã liến thoắng:
- Bạn vừa đi đâu về đấy? Mình đã lo lắm đấy!
Nó nở một nụ cười nhạt:
- Xin lỗi mình đi dạo hơi xa.
Akêmi thở dài.
- Thôi đi cô nương, bạn chẳng chịu quan tâm giờ giấc gì cả. Giờ thì ăn cháo đi – vừa nói akêmi vừa bưng bát cháo thịt cho nó.
Nhìn bát cháo của akêmi bây giờ đối với nó chẳng khác gì nhìn thấy cục vàng, liền ăn vội ăn vàng, may là cháo đã nguội nếu không thì…..
- Cháo bạn làm ngon quá! – Nó nháy mắt tinh nghịch với akêmi.
- Vậy thì ăn cho nhiều vào! – Akêmi phổng mũi mỉm cười.
Trong lúc nó ăn akêmi mặc bộ đồ vu nữ nhìn chẳng khác gì một nữ pháp sư chính hiệu. Nó ngạc nhiên nhìn akêmi:
- Bạn mặc đồ này làm gì vậy?
- Bạn không biết à? Hôm nay là chủ nhật nhưng không được ở không đâu!
- Tại sao? Nó hỏi hỏi với cái mặt ngầu hết sức, nó đang định ngủ cả một ngày mà lại nghe akêmi nói thế.
- Đi tập cưỡi ngựa!? Đây là bài học, bắt buộc phải đi!
- Hảaaaaaaaaaaaaaa? Cưỡi ngựa?
Hai từ này chẳng khác gì sét đánh ngang tai đối với nó. Liên tưởng đến đến lần đầu tiên nó đến gần ngựa, xương sống nó gần như đóng băng, lần đó nó 5 tuổi, tức là sau vụ thảm sát đó một năm:
- Mẹ ơi, con ngựa này đẹp ghê!
-Tiểu thư, người phải học cách làm quen với ngựa thì mới có thể học cưỡi! – Mẹ nuôi nó giải thích. Sau đó vào nhà để lấy nước cho nó uống.
Nhưng nó đã làm “làm quen” với ngựa bằng cách ……..kéo đuôi con ngựa kèm một câu nói “dễ thương ” đến ngớ ngẩn:
- Ngựa ơi, “tóc” mày để để sai chỗ rồi! Để ta kéo nó ra đội lên đầu cho mày nhé! Và nó dùng hết sức tóm lấy đuôi con ngựa và….. kéo.
Kết quả con ngựa quá đau nên giơ chân hậu lên và……đá. Rất may nó không bị sao vì bố nó đã kịp lao ra và ôm lấy nó đẩy ra, nhưng mỗi khi nhắc đến ngựa là nó rùng mình, bây giờ còn bắt nó gần ngựa, cưỡi ngựa thà nó chịu đâm đầu vào tường còn hơn.
- Mình ra trước đây, bạn cũng biết đường rồi mà. Đồ của bạn ở trong phòng đó - akêmi nói rồi đi ra
Nó thở dài…..đành phải cố chứ biết làm sao!
———————————-
Tại sân tập ngựa.
Có rất nhiều người ở đây, nữ có, nam có, người thành thạo có và cũng không thể thiếu những kẻ nghiệp dư…..như nó.
Nó được thầy quản ngựa giao cho một con Bạch mã, nó có một một bộ lông trắng tuyệt đẹp và rất khoẻ mạnh. Rõ ràng nó có một con ngựa tốt nhưng nó chẳng biết làm sao với con ngựa này. Chỉ nhìn nó rồi lại thở dài. Nó đâu có biết những hành động của nó đã được ghi lại một cách rõ nét trong bộ não của một người.
Bỗng một con ngựa đen tuyền phi thẳng đến chỗ nó và dừng lại. Người trên ngựa không ai khác chính là “tên vênh váo” đáng ghét.
- Không biết cưỡi ngựa sao? – hắn hỏi nó với một giọng điệu châm chọc.
-”…..” Nó im lặng vì sự thật không thể đúng hơn. Chỉ biết phóng ánh mắt nảy lửa về phía kẻ đang châm chọc mình.
Nhìn ánh nảy lửa của nó hắt cười một nụ cười mỉm, rồi lấy lại sự nghiêm túc:
- Thấy cô đáng thương nên muốn giúp đỡ! Liệu có muốn tôi làm thầy dạy cô không? – Giọng điệu ma manh xen chút đểu giả làm nó lạnh cả xương sống
@Yuri_Majo @Kha_La @Maria Mariko @mikhue @0979858718 @Bùi Thị Thùy Linh ..........................................
 
  • Like
Reactions: mikhue

LLunaa

Học sinh chăm học
Thành viên
15 Tháng mười một 2018
383
294
76
Ninh Thuận
-_-
hay q
Chương 08:
Đã gần trưa. Nó về sau khi đã thổi hết khúc nhạc và lấy lại tinh thần. Vừa bước đến phòng, Akêmi đã liến thoắng:
- Bạn vừa đi đâu về đấy? Mình đã lo lắm đấy!
Nó nở một nụ cười nhạt:
- Xin lỗi mình đi dạo hơi xa.
Akêmi thở dài.
- Thôi đi cô nương, bạn chẳng chịu quan tâm giờ giấc gì cả. Giờ thì ăn cháo đi – vừa nói akêmi vừa bưng bát cháo thịt cho nó.
Nhìn bát cháo của akêmi bây giờ đối với nó chẳng khác gì nhìn thấy cục vàng, liền ăn vội ăn vàng, may là cháo đã nguội nếu không thì…..
- Cháo bạn làm ngon quá! – Nó nháy mắt tinh nghịch với akêmi.
- Vậy thì ăn cho nhiều vào! – Akêmi phổng mũi mỉm cười.
Trong lúc nó ăn akêmi mặc bộ đồ vu nữ nhìn chẳng khác gì một nữ pháp sư chính hiệu. Nó ngạc nhiên nhìn akêmi:
- Bạn mặc đồ này làm gì vậy?
- Bạn không biết à? Hôm nay là chủ nhật nhưng không được ở không đâu!
- Tại sao? Nó hỏi hỏi với cái mặt ngầu hết sức, nó đang định ngủ cả một ngày mà lại nghe akêmi nói thế.
- Đi tập cưỡi ngựa!? Đây là bài học, bắt buộc phải đi!
- Hảaaaaaaaaaaaaaa? Cưỡi ngựa?
Hai từ này chẳng khác gì sét đánh ngang tai đối với nó. Liên tưởng đến đến lần đầu tiên nó đến gần ngựa, xương sống nó gần như đóng băng, lần đó nó 5 tuổi, tức là sau vụ thảm sát đó một năm:
- Mẹ ơi, con ngựa này đẹp ghê!
-Tiểu thư, người phải học cách làm quen với ngựa thì mới có thể học cưỡi! – Mẹ nuôi nó giải thích. Sau đó vào nhà để lấy nước cho nó uống.
Nhưng nó đã làm “làm quen” với ngựa bằng cách ……..kéo đuôi con ngựa kèm một câu nói “dễ thương ” đến ngớ ngẩn:
- Ngựa ơi, “tóc” mày để để sai chỗ rồi! Để ta kéo nó ra đội lên đầu cho mày nhé! Và nó dùng hết sức tóm lấy đuôi con ngựa và….. kéo.
Kết quả con ngựa quá đau nên giơ chân hậu lên và……đá. Rất may nó không bị sao vì bố nó đã kịp lao ra và ôm lấy nó đẩy ra, nhưng mỗi khi nhắc đến ngựa là nó rùng mình, bây giờ còn bắt nó gần ngựa, cưỡi ngựa thà nó chịu đâm đầu vào tường còn hơn.
- Mình ra trước đây, bạn cũng biết đường rồi mà. Đồ của bạn ở trong phòng đó - akêmi nói rồi đi ra
Nó thở dài…..đành phải cố chứ biết làm sao!
———————————-
Tại sân tập ngựa.
Có rất nhiều người ở đây, nữ có, nam có, người thành thạo có và cũng không thể thiếu những kẻ nghiệp dư…..như nó.
Nó được thầy quản ngựa giao cho một con Bạch mã, nó có một một bộ lông trắng tuyệt đẹp và rất khoẻ mạnh. Rõ ràng nó có một con ngựa tốt nhưng nó chẳng biết làm sao với con ngựa này. Chỉ nhìn nó rồi lại thở dài. Nó đâu có biết những hành động của nó đã được ghi lại một cách rõ nét trong bộ não của một người.
Bỗng một con ngựa đen tuyền phi thẳng đến chỗ nó và dừng lại. Người trên ngựa không ai khác chính là “tên vênh váo” đáng ghét.
- Không biết cưỡi ngựa sao? – hắn hỏi nó với một giọng điệu châm chọc.
-”…..” Nó im lặng vì sự thật không thể đúng hơn. Chỉ biết phóng ánh mắt nảy lửa về phía kẻ đang châm chọc mình.
Nhìn ánh nảy lửa của nó hắt cười một nụ cười mỉm, rồi lấy lại sự nghiêm túc:
- Thấy cô đáng thương nên muốn giúp đỡ! Liệu có muốn tôi làm thầy dạy cô không? – Giọng điệu ma manh xen chút đểu giả làm nó lạnh cả xương sống
@Yuri_Majo @Kha_La @Maria Mariko @mikhue @0979858718 @Bùi Thị Thùy Linh ..........................................
hay quá đi. ủng hộ truyện chị tiếp nè. mong chị mau ra chương mới :)
 

Phủ Thiên

Học sinh chăm học
Thành viên
9 Tháng tám 2019
580
615
121
16
Bình Định
Trường Free
Chương 08:
Đã gần trưa. Nó về sau khi đã thổi hết khúc nhạc và lấy lại tinh thần. Vừa bước đến phòng, Akêmi đã liến thoắng:
- Bạn vừa đi đâu về đấy? Mình đã lo lắm đấy!
Nó nở một nụ cười nhạt:
- Xin lỗi mình đi dạo hơi xa.
Akêmi thở dài.
- Thôi đi cô nương, bạn chẳng chịu quan tâm giờ giấc gì cả. Giờ thì ăn cháo đi – vừa nói akêmi vừa bưng bát cháo thịt cho nó.
Nhìn bát cháo của akêmi bây giờ đối với nó chẳng khác gì nhìn thấy cục vàng, liền ăn vội ăn vàng, may là cháo đã nguội nếu không thì…..
- Cháo bạn làm ngon quá! – Nó nháy mắt tinh nghịch với akêmi.
- Vậy thì ăn cho nhiều vào! – Akêmi phổng mũi mỉm cười.
Trong lúc nó ăn akêmi mặc bộ đồ vu nữ nhìn chẳng khác gì một nữ pháp sư chính hiệu. Nó ngạc nhiên nhìn akêmi:
- Bạn mặc đồ này làm gì vậy?
- Bạn không biết à? Hôm nay là chủ nhật nhưng không được ở không đâu!
- Tại sao? Nó hỏi hỏi với cái mặt ngầu hết sức, nó đang định ngủ cả một ngày mà lại nghe akêmi nói thế.
- Đi tập cưỡi ngựa!? Đây là bài học, bắt buộc phải đi!
- Hảaaaaaaaaaaaaaa? Cưỡi ngựa?
Hai từ này chẳng khác gì sét đánh ngang tai đối với nó. Liên tưởng đến đến lần đầu tiên nó đến gần ngựa, xương sống nó gần như đóng băng, lần đó nó 5 tuổi, tức là sau vụ thảm sát đó một năm:
- Mẹ ơi, con ngựa này đẹp ghê!
-Tiểu thư, người phải học cách làm quen với ngựa thì mới có thể học cưỡi! – Mẹ nuôi nó giải thích. Sau đó vào nhà để lấy nước cho nó uống.
Nhưng nó đã làm “làm quen” với ngựa bằng cách ……..kéo đuôi con ngựa kèm một câu nói “dễ thương ” đến ngớ ngẩn:
- Ngựa ơi, “tóc” mày để để sai chỗ rồi! Để ta kéo nó ra đội lên đầu cho mày nhé! Và nó dùng hết sức tóm lấy đuôi con ngựa và….. kéo.
Kết quả con ngựa quá đau nên giơ chân hậu lên và……đá. Rất may nó không bị sao vì bố nó đã kịp lao ra và ôm lấy nó đẩy ra, nhưng mỗi khi nhắc đến ngựa là nó rùng mình, bây giờ còn bắt nó gần ngựa, cưỡi ngựa thà nó chịu đâm đầu vào tường còn hơn.
- Mình ra trước đây, bạn cũng biết đường rồi mà. Đồ của bạn ở trong phòng đó - akêmi nói rồi đi ra
Nó thở dài…..đành phải cố chứ biết làm sao!
———————————-
Tại sân tập ngựa.
Có rất nhiều người ở đây, nữ có, nam có, người thành thạo có và cũng không thể thiếu những kẻ nghiệp dư…..như nó.
Nó được thầy quản ngựa giao cho một con Bạch mã, nó có một một bộ lông trắng tuyệt đẹp và rất khoẻ mạnh. Rõ ràng nó có một con ngựa tốt nhưng nó chẳng biết làm sao với con ngựa này. Chỉ nhìn nó rồi lại thở dài. Nó đâu có biết những hành động của nó đã được ghi lại một cách rõ nét trong bộ não của một người.
Bỗng một con ngựa đen tuyền phi thẳng đến chỗ nó và dừng lại. Người trên ngựa không ai khác chính là “tên vênh váo” đáng ghét.
- Không biết cưỡi ngựa sao? – hắn hỏi nó với một giọng điệu châm chọc.
-”…..” Nó im lặng vì sự thật không thể đúng hơn. Chỉ biết phóng ánh mắt nảy lửa về phía kẻ đang châm chọc mình.
Nhìn ánh nảy lửa của nó hắt cười một nụ cười mỉm, rồi lấy lại sự nghiêm túc:
- Thấy cô đáng thương nên muốn giúp đỡ! Liệu có muốn tôi làm thầy dạy cô không? – Giọng điệu ma manh xen chút đểu giả làm nó lạnh cả xương sống
@Yuri_Majo @Kha_La @Maria Mariko @mikhue @0979858718 @Bùi Thị Thùy Linh ..........................................
hay q

hay quá đi. ủng hộ truyện chị tiếp nè. mong chị mau ra chương mới :)
Cái này em đọc tới chương 25 rồi !! Hay lắm !! Mà cũng nhờ chị em mới biết truyện đó mà xem
 
  • Like
Reactions: LLunaa and Giang2k5

Giang2k5

Học sinh chăm học
Thành viên
16 Tháng chín 2018
569
868
121
Gia Lai
!@#$&...
Chương 09:
- "Thật sao? Anh trở nên tốt bụng từ khi nào thế?" - Nó hỏi bằng ánh mắt nghi ngờ.
Thấy “cá” đã cắn câu, hắn cười thầm” Để xem tôi hành cô thế nào”
- "Nếu không thích thì thôi!'' – Hắn nói giọng thản nhiên. Rồi định cho ngựa quay đi.
Nó thực sự khó xử. Cưỡi ngựa là bài học bắt buộc nếu nó không học hành gì thì làm sao được. Nhưng nếu phải nhờ hắn thì…..
Biết là nó đang suy nghĩ hắn chờ đợi, nhưng thấy lâu quá nên vờ thúc ngựa bỏ đi. Và hắn mỉm cười khi thấy một bàn tay níu hắn lại.
Nó lúng túng:
- ''Anh sẽ dạy tôi, thật chứ?''
- ''Cô không tin thì thôi!'' – Hắn nói với một nụ cười …trong bụng
- ''Được rồi…..tôi….học!'' Nó ấp úng mãi mới nói hết được cả câu.
- ''Nói ngay từ đầu có phải tốt không?'' – Hắn vừa nói vừa xuống ngựa. Đi thôi!
- ''Đi đâu?'' Nó hỏi
- ''Đến bãi tập phía Tây'' (đây là bãi tập của riêng hắn nhưng nó không biết, hắn ở bãi tập này vì đoán chắc nó không biết cưỡi ngựa nên chờ đó)
- ''Đến đó làm gì?'' Nó vẫn không thể hiểu được.
- ''Nếu mọi người biết tôi dạy một kẻ nghiệp dư NGHIÊM TRỌNG như cô thì cái mặt này còn để vào đâu!'' Hắn nói đều đều nhưng lại nhấn mạnh từ “nghiêm trọng”
Nó túc giận, đầu óc lùng bùng:
- ''Đâu có ai phiền anh!''
- ''Rốt cuộc cô có HỌC không?''
Hắn xoáy vào đúng điểm yếu của nó khiến nó đành phải cắn răng, bấm bụng chịu đựng:
- ''Được…… rồi.'' Nó vừa nói vừa rụt rè dắt con ngựa lúi húi đi theo sau hắn.
Thấy bộ dạng này của nó không hiểu sao hắn lại bật cười, một nụ cười không thành tiếng nhưng là một nụ cười thật sự.
Hai người dắt ngựa tiến thẳng đến bãi tập phìa Tây
————————-
Trong khi đó. Tại bãi tập ngựa phía Đông - bãi tập ngựa vừa nãy.
- Tham kiến Nữ thần quận chúa! Tất cả các học viên ở đây đều kính cẩn cúi đầu chào.
- Ở đây là trường học, không phải đa lễ như vậy! – Hanaka nói với một giọng nhè nhàng kèm theo một nụ cười “thân thiện”.Rồi cô ta quay sang hỏi một người bên cạnh:- Ngươi có thấy Nam thần điện đâu không, lúc nãy ta thấy người dắt ngựa vào trong này mà!
Người được hỏi hơi lúng túng vì nếu nói ra không biết chừng đắc tội với Nam thần điện hạ mà nếu không trả lời thì hắn vẫn có thể bị phạt nhưng cuối cùng vẫn trả lời:
- Ngài ấy dắt ngựa về bãi tập phía Tây ạ!
Hanaka kông khỏi ngạc nhiên, nếu đã tập ở đó thì việc gì phải sang tận đây? Hay là….Bất giác cô ta hỏi tiếp:
- ''Có đi cùng ai không?''
- ''Ơ..Ngài ấy đi cùng một cô gái lớp 10A1''.- Người đó dáp với giọng điệu khó nhọc.
Như thể đã đoán được toàn bộ tình hình, cô ta leo lên ngựa và phi thẳng đến bãi tập phía Tây.
” Điện hạ, người cho phép cô ta vào nơi đó ư? Ngay cả muội cũng không được phép mà! Tại sao chứ? Cô ta có gì hơn muội? Được rồi chính Ngài đã ép muội! Chính Ngài”
———————————–
Lúc này nó đang phải chịu đưng đủ thứ:
- ''Đứng đó đi! Hai tay cầm cương cho chắc!'' -”…..”
- ''Sai rồi, cô không quen ngựa, vuốt mặt nó để làm quen đi!''
-”……”
- ''SAI! Nhẹ nhàng thôi, nếu không muốn bị ăn đá!''
-”……”
- ''Lại sai nữa! Cô……''
Hắn chưa kịp nói hết đã bị nó chặn họng:
- ''Nèeeeeeee! Vừa phải thôi! Chắc gì anh đã biết cưỡi ngựa mà nói tôi thế hảaaaaaa?'' Cũng phải thôi, nãy giờ nó bấm bụng, phụng phịu làm theo lời hắn nhưng có vẻ hắn ngày càng quá đà.
Nghe nó nói mà hắn không thể không bật cười, hắn cứ nghĩ ai cũng phải biết một người tương lai sẽ ngồi lên vị trí cai quản các pháp sư phải được huấn luyện nghiêm khắc từ nhỏ, nếu đến ngay cả cưỡi ngựa cũng không biết thì……Nhưng hắn không nói gì, leo lên ngựa hắn bắt dầu biểu diễn những động tác điêu luyện và cả cách điều khiển ngựa thuần thục ma rất ít những tay đua ngụa có được. Có vẻ hắn muốn chứng minh khả năng bằng hành động chứ không phải lời nói. Kết thúc màn biểu diễn, hắn dừng lại nói:
- ''Thế nào?''
Nó không nói gì, chỉ nhìn hắn mà với cái nhìn nảy lửa, khuôn mặt đằng đằng sát khí.
Nhìn nó thay đổi theo mức độ bốc lửa hắn bật cười, không hiểu sao gần nó hắn lại có thể cười nhiều vậy, khuôn mặt vẫn chưa dứt nét cười đùa hắn nói:
- ''Trông cô như một con cún rất muốn cắn người nhưng lại không đủ dũng khí vậy!''
Nó ngớ người, hắn đang trêu nó ư? Trêu sao? Hắn - một con người nổi tiếng lạnh lùng, sắc đá mà cũng biết trêu sao? Nó cũng chợt nhận ra hắn nói với nó nhiều hơn hẳn những người khác, mà những người hắn nói chuyện với chỉ vẻn vẹn trên đầu ngón tay. Hơn nữa câu nói ban nãy rất giống một người, một người nó luôn nhớ đến.
Nhìn thấy ánh mắt thắc mắc của nó hướng về phía mình, hắn bối rối mặt nói:
- ''Lên ngựa đi!''
Nó không nói gì, phụng phịu làm theo nhưng có vẻ khá vất vả. Và nó cảm thấy người nhẹ bỗng….vì hắn…bế nó lên.Nó đỏ mặt.
Hắn nhìn nó nói:
- ''Đừng hiểu lầm, nếu để người khác biết “học trò” tôi kém thế này thì……! Hôm nay chủ yếu để cô làm quen ngựa và trải nghiệm một thứ nữa!''
- ''Gì thế!'' Nó ngu ngơ
- ''Tốc độ!'' Hắn đáp gọn lỏn và leo lên con ngựa của….nó.
Nó sững người, hắn đang nắm lấy cương, cái cắm của hắn tựa sát cái đầu của nó, hơi nóng phả vào mặt nó từ từ…..
- ''Anh định làm gì vậy?'' Nó không khỏi ngạc nhiên
- ''Nắm chắc dây cương!'' Hắn không trả lời, thúc ngựa phi thẳng.
Con ngựa như biết nghe lời hắn, phi thẳng với tốc độ nhanh nhất có thể. Phạm vi không còn trong sân tập nữa mà đi thẳng vào rừng, rất nhiều cây cối, đòi hỏi người điều khiển ngựa phải rất thuần thục nếu không là đo ván ngay.- ''AAAAAAAA anh dừng lại ngay!'' Nó hét lên khi nhìn rất nhiều cây trước mặt.
- ''Sẽ có lúc cô phải phi ngựa như thế này, bình tĩnh mà làm quen đi!'' Hắn nói đều đều và không có ý định dừng lại.
Nó không nói thêm gì nữa, vì hắn nói đúng. Bây giờ nó không thấy sợ nữa vì bên cạnh nó có…..hắn. Không hiểu sao nó lại cảm thấy hạnh phục….thật sự – thứ nó đã lâu lắm không được nếm trải.
5giờ30′ chiều
- Chiều mai cô phải có mặt ở đây lúc 1giờ 30′, nếu không đừng có trách tôi ác.
Nó không nói gì, khẽ gật đầu rồi đi khỏi.
Đợi nó vừa đi khuất hắn liền nói:
- ''Ra đi!''
Hanaka từ sau gốc cây bước ra. Kèm theo một câu nói:
- ''Điện hạ biết thần muội ở đây?''
- ''Đứng ở đây lâu như vậy mà!'' - Hắn nói kèm theo một nụ cười …….khinh bỉ.
- ''Biết muội ở đây mà ngài không để tâm?! Ngài thật quá tàn nhẫn!''
-”……”
- ''Ngài thích con nhỏ đó?'' Hanaka nói kèm theo một nụ cười chua chát.
- ''Nếu có thì sao?'' Hắn nói giọng thản nhiên
Hanaka bật khóc, trước giờ người đàn ông cô yêu có thể lạnh lùng với cô nhưng đối với những người con gái khác cũng vậy, chưa từng có ngoại lệ, vậy mà…..
Hắn quay lưng, không bận tâm đến vị Quận chúa vì mình mà rơi nước mắt.
Hanaka vẫn đứng đó…khóc, sự việc hôm nay cô đã thấy cả - ”Được rồi, vốn dĩ muội định để cô ta yên thân vài ngày nhưng xem chừng Ngài muốn lấy mạng cô ta sớm thì phải. Vậy thì hãy đợi đấy” - Cô ta nghĩ kèm theo một nụ cười…..nụ cười của sự hận thù…..chiếc vòng cổ đã có vài ……điểm đen.
@Đ.Hà Linh☆ @0979858718 @Yuri_Majo @mikhue @Kha_La @Phủ Thiên @Maria Mariko .............................................................
 

Giang2k5

Học sinh chăm học
Thành viên
16 Tháng chín 2018
569
868
121
Gia Lai
!@#$&...
Chương 10:
Hôm nay là thứ hai. Nó đến rất sớm nhưng lại la cà dọc sân trường để ngắm những chiếc lá phong cuối cùng trước khi mùa đông đến, thành ra khi nó đến lớp thì đã rất đông học sinh. Mọi chuyện hôm kia dường như đã được lãng quên thì phải. Càng tốt, nó không muốn thành tâm điểm của sự chú ý.
- Này, trường mình hôm nay đón vài học sinh mới đấy! Một girl trong lớp nói
- Ôi ai thế? - Một người khác hỏi
- Hai nam, một nữ. Một người được mệnh danh là Hoàng tử của trường Trung học Shamans II, một người là Nam thần vương tử – là bạn thân của Nam thần điện hạ. Còn người kia là Công chúa của trường Shamans III. Trong ba người đó chỉ một người có dòng máu quý tộc nhưng cả ba đều rất tài giỏi đấy! - Girl kia trả lời
- Đẹp trai, xinh gái hok?
- Còn phải hỏi sao?
Đó là cuộc nói chuyện của một số girl trong lớp nhưng nó chẳng quan tâm đến điều đó, trong đầu nó bây giờ chỉ có kì kiểm tra giữa kì thôi. Không biết hắn có tập cho nó tử tế để nó qua được bài kiểm tra hay không. Nói đến hắn, bây gìờ hắn vẫn chưa đi học, nếu không chắc nó không được yên mà ngồi thảnh thơi thế này.
Một lúc sau…….
Đến rồi, vừa nhắc đã thấy tới. Cái dáng dong dỏng cùng điệu bộ bất cần không thể nhầm lẫn với ai. Nhưng không thể vì ghét hắn mà phủ nhận một điều là hắn rất…..đẹp trai. Một vẻ đẹp lạnh lùng, quý phái ít ai có được. Nó cứ ngẩn ngơ như vậy cho đến khi:
- Nhìn đủ chưa? Tôi biết tôi đẹp trai nhưng cô cũng đâu cần nhìn tôi chằm chằm như vậy!. Rồi hắn ngồi xuống bàn làm như không có chuyện gì xảy ra.
Vừa mới nghĩ về hắn tốt một chút giờ nó lại ghét cay ghét đắng cái bộ mặt dày hơn thớt của hắn. Không biết “chỉ số tự sướng” của hắn cao ngất ngưởng đến mức nào. Có lẽ mấy ngọn Everest xếp chồng cũng phải chào thua. Nhưng vốn là một cô nàng song ngư điển hình (nó sinh ngày 23/2) nó nhẫn nhịn để cho đổi lấy hai chữ bình yên.
Reng…..Reng……Reng
Cô giáo bước vào lớp mỉm cười nói:
- Hôm nay lớp chúng ta sẽ đón hai học sinh mới. Vào đi các em
Hai học sinh mới bước vào, một nam một nữ. Nữ thì ai cũng biết là…. Hanaka. Nam là một người khá quen với nó nhưng nó không nhớ mình đã gặp ở đâu, rất đẹp trai tuy không thể bằng hắn, cao khoảng 1m80, nhìn rất thân thiện và hoạt bát.
- Ối trời, là...là Nam thần vương tử và Nữ thần quận chúa. Cả lớp ồ lên trừ nó và hắn.
- Các em làm quen với các bạn trong lớp đi! – Cô giáo quay sang hai “lính mới”
- Chào mọi người mình là Moroboshi Dai, rất mong được làm quen với tất cả ác bạn.- Cậu ta nói với một giọng nhẹ nhàng khiến nữ sinh trong lớp...
- Chắc các bạn cũng biết mình rồi, Hanaka rất mong các bạn giúp đỡ. Cô ta nói bằng cái giọng tiểu thư giả tạo làm nó thấy…buồn nôn.
- Dai và Hanaka sẽ ngồi một bàn...
Cả hai đi xuống và hai tiết học đầu trôi qua trong sự bàn tán...
Reng…..Reng……Reng…..- giờ giải lao.
Nó đang đọc truyện Thám tử lừng danh conan thì đột nhiên có một bàn tay khẽ vỗ nhẹ vào vai nó khiến nó giật mình. Nó ngước mắt nhìn lên là….Dai.
- Hey, bạn còn nhớ tôi không vậy?- Cậu ta nói với một nụ cười.
Cả lớp đều nhìn về phía nó, thắc mắc, tò mò, ghen tỵ, ngưỡng mộ….thập cẩm đủ thứ.
Nó nhìn Dai cố nhớ lại nhưng không được bèn lắc đầu.
- Không thể nào, mới không gặp có một tháng thôi mà, bạn cố nhớ lại xem!
Nó vẫn lắc đầu, thật sự anh chàng này trông rất quen nhưng không thể nhớ đó là ai.
- Haizzzzzzz, bạn lạ thật đó, khuôn mặt tôi đẹp thế này mà bạn hông nhớ. Nếu là cô gái khác thì chắc nhớ suốt đời đấy chứ!
Nó đã hơi bực mình vì nó đang đọc truyện mà lại bị chen ngang, đang định nói thì…
- Cậu quen cô ta? Hắn lên tiếng
- Umk! Rồi cậu ta quay sang nó: Hôm bạn lần đầu đến Shamans ấy, nhớ chưa?
Nó moi lại kí ức và ôm bụng phá lên cười kèm theo một câu nói:
- Bạn…bạn là anh chàng cưỡi ngựa mải nhìn theo một con chim nên đâm sầm vào thân cây đó hả.
Dai đỏ mặt, cô gái này thật lạ! Nhớ gì không nhớ lại nhớ cảnh cậu ta đâm sầm vào gốc cây. Nhưng không phải mải nhìn chim đâu mà là nhìn….nó đấy. Tất nhiên khi nghe nó hỏi hắn phải bịa ra một cái cớ rồi!
- Này anh bạn lâu ngày không gặp - hắn lên tiếng, khuôn mặt cố nhịn cười, cao thủ cưỡi ngựa sao lại đâm vào cây thế?
- Hừ, đã nói là do tôi lơ đãng mà! Rồi quay về phía nó: Cám ơn bạn đã cho tôi mượn bông băng.
- Không có gì! Mà con chim đó thế nào mà khiến bạn mê thế?
Cậu ta mỉm cười:
- Một con chim rất đẹp và tôi….nhất định sẽ bắt được nó.
Nó không hề nhận ra ẩn ý bên trong nên nở một nụ cười:
- Nó là chim chứ đâu phải đồ vật mà bạn định giữ nó! Sẽ khó khăn đấy nhưng chúc bạn may mắn.
Hắn không nói gì….. có vẻ như hắn đã hiểu câu nói của Dai ”Chim ư? Con chim đó đã là đồ chơi của tôi rồi! Xin lỗi nhé, anh bạn”
Và Reng …..Reng …..Reng – tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ vào lớp.
@Đ.Hà Linh☆ @0979858718 @Kha_La @mikhue @Phủ Thiên @Maria Mariko @Yuri_Majo @huyenhuyen5a12 ......................................
 

Thảo Nguyễn ^ ^

Học sinh chăm học
Thành viên
22 Tháng sáu 2019
466
810
96
Hải Phòng
Trường THCS Nam Sơn
Chương 10:
Hôm nay là thứ hai. Nó đến rất sớm nhưng lại la cà dọc sân trường để ngắm những chiếc lá phong cuối cùng trước khi mùa đông đến, thành ra khi nó đến lớp thì đã rất đông học sinh. Mọi chuyện hôm kia dường như đã được lãng quên thì phải. Càng tốt, nó không muốn thành tâm điểm của sự chú ý.
- Này, trường mình hôm nay đón vài học sinh mới đấy! Một girl trong lớp nói
- Ôi ai thế? - Một người khác hỏi
- Hai nam, một nữ. Một người được mệnh danh là Hoàng tử của trường Trung học Shamans II, một người là Nam thần vương tử – là bạn thân của Nam thần điện hạ. Còn người kia là Công chúa của trường Shamans III. Trong ba người đó chỉ một người có dòng máu quý tộc nhưng cả ba đều rất tài giỏi đấy! - Girl kia trả lời
- Đẹp trai, xinh gái hok?
- Còn phải hỏi sao?
Đó là cuộc nói chuyện của một số girl trong lớp nhưng nó chẳng quan tâm đến điều đó, trong đầu nó bây giờ chỉ có kì kiểm tra giữa kì thôi. Không biết hắn có tập cho nó tử tế để nó qua được bài kiểm tra hay không. Nói đến hắn, bây gìờ hắn vẫn chưa đi học, nếu không chắc nó không được yên mà ngồi thảnh thơi thế này.
Một lúc sau…….
Đến rồi, vừa nhắc đã thấy tới. Cái dáng dong dỏng cùng điệu bộ bất cần không thể nhầm lẫn với ai. Nhưng không thể vì ghét hắn mà phủ nhận một điều là hắn rất…..đẹp trai. Một vẻ đẹp lạnh lùng, quý phái ít ai có được. Nó cứ ngẩn ngơ như vậy cho đến khi:
- Nhìn đủ chưa? Tôi biết tôi đẹp trai nhưng cô cũng đâu cần nhìn tôi chằm chằm như vậy!. Rồi hắn ngồi xuống bàn làm như không có chuyện gì xảy ra.
Vừa mới nghĩ về hắn tốt một chút giờ nó lại ghét cay ghét đắng cái bộ mặt dày hơn thớt của hắn. Không biết “chỉ số tự sướng” của hắn cao ngất ngưởng đến mức nào. Có lẽ mấy ngọn Everest xếp chồng cũng phải chào thua. Nhưng vốn là một cô nàng song ngư điển hình (nó sinh ngày 23/2) nó nhẫn nhịn để cho đổi lấy hai chữ bình yên.
Reng…..Reng……Reng
Cô giáo bước vào lớp mỉm cười nói:
- Hôm nay lớp chúng ta sẽ đón hai học sinh mới. Vào đi các em
Hai học sinh mới bước vào, một nam một nữ. Nữ thì ai cũng biết là…. Hanaka. Nam là một người khá quen với nó nhưng nó không nhớ mình đã gặp ở đâu, rất đẹp trai tuy không thể bằng hắn, cao khoảng 1m80, nhìn rất thân thiện và hoạt bát.
- Ối trời, là...là Nam thần vương tử và Nữ thần quận chúa. Cả lớp ồ lên trừ nó và hắn.
- Các em làm quen với các bạn trong lớp đi! – Cô giáo quay sang hai “lính mới”
- Chào mọi người mình là Moroboshi Dai, rất mong được làm quen với tất cả ác bạn.- Cậu ta nói với một giọng nhẹ nhàng khiến nữ sinh trong lớp...
- Chắc các bạn cũng biết mình rồi, Hanaka rất mong các bạn giúp đỡ. Cô ta nói bằng cái giọng tiểu thư giả tạo làm nó thấy…buồn nôn.
- Dai và Hanaka sẽ ngồi một bàn...
Cả hai đi xuống và hai tiết học đầu trôi qua trong sự bàn tán...
Reng…..Reng……Reng…..- giờ giải lao.
Nó đang đọc truyện Thám tử lừng danh conan thì đột nhiên có một bàn tay khẽ vỗ nhẹ vào vai nó khiến nó giật mình. Nó ngước mắt nhìn lên là….Dai.
- Hey, bạn còn nhớ tôi không vậy?- Cậu ta nói với một nụ cười.
Cả lớp đều nhìn về phía nó, thắc mắc, tò mò, ghen tỵ, ngưỡng mộ….thập cẩm đủ thứ.
Nó nhìn Dai cố nhớ lại nhưng không được bèn lắc đầu.
- Không thể nào, mới không gặp có một tháng thôi mà, bạn cố nhớ lại xem!
Nó vẫn lắc đầu, thật sự anh chàng này trông rất quen nhưng không thể nhớ đó là ai.
- Haizzzzzzz, bạn lạ thật đó, khuôn mặt tôi đẹp thế này mà bạn hông nhớ. Nếu là cô gái khác thì chắc nhớ suốt đời đấy chứ!
Nó đã hơi bực mình vì nó đang đọc truyện mà lại bị chen ngang, đang định nói thì…
- Cậu quen cô ta? Hắn lên tiếng
- Umk! Rồi cậu ta quay sang nó: Hôm bạn lần đầu đến Shamans ấy, nhớ chưa?
Nó moi lại kí ức và ôm bụng phá lên cười kèm theo một câu nói:
- Bạn…bạn là anh chàng cưỡi ngựa mải nhìn theo một con chim nên đâm sầm vào thân cây đó hả.
Dai đỏ mặt, cô gái này thật lạ! Nhớ gì không nhớ lại nhớ cảnh cậu ta đâm sầm vào gốc cây. Nhưng không phải mải nhìn chim đâu mà là nhìn….nó đấy. Tất nhiên khi nghe nó hỏi hắn phải bịa ra một cái cớ rồi!
- Này anh bạn lâu ngày không gặp - hắn lên tiếng, khuôn mặt cố nhịn cười, cao thủ cưỡi ngựa sao lại đâm vào cây thế?
- Hừ, đã nói là do tôi lơ đãng mà! Rồi quay về phía nó: Cám ơn bạn đã cho tôi mượn bông băng.
- Không có gì! Mà con chim đó thế nào mà khiến bạn mê thế?
Cậu ta mỉm cười:
- Một con chim rất đẹp và tôi….nhất định sẽ bắt được nó.
Nó không hề nhận ra ẩn ý bên trong nên nở một nụ cười:
- Nó là chim chứ đâu phải đồ vật mà bạn định giữ nó! Sẽ khó khăn đấy nhưng chúc bạn may mắn.
Hắn không nói gì….. có vẻ như hắn đã hiểu câu nói của Dai ”Chim ư? Con chim đó đã là đồ chơi của tôi rồi! Xin lỗi nhé, anh bạn”
Và Reng …..Reng …..Reng – tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ vào lớp.
@Đ.Hà Linh☆ @0979858718 @Kha_La @mikhue @Phủ Thiên @Maria Mariko @Yuri_Majo @huyenhuyen5a12 ......................................
Chị đăng tiếp tập mới đi.
Em sẽ ngồi chờ:rolleyes:
 

Giang2k5

Học sinh chăm học
Thành viên
16 Tháng chín 2018
569
868
121
Gia Lai
!@#$&...
Chương 11:
Các em đã bắt đầu tập ngựa chưa? – Thầy giáo môn kĩ thuật chiến đấu lên tiếng.
- Bắt đầu tập rồi thầy ơi! - cả lớp đồng thanh trừ nó và hắn.
Nó vẫn hơi ám ảnh cách “dạy” của hắn, người cứ nổi da gà, run lên bần bật. Hắn nhìn nó, suýt sặc vì cười, lắc lắc cái đầu,vẻ mặt ngây thơ vô (số) tội.
- Tốt - ông thầy lại tiếp tục lên tiếng. Yêu quái thường ẩn nấp ở những nơi hẻo lánh vì thế ngựa là phương tiện duy nhất trừ những em có sức mạnh khí, vì thế các em phải cố gắng! Chiều tiếp tục tự tập! Ông thầy nói xong lại tiếp tục sự nghiệp giảng dạy của mình.
Thời gian cứ thế trôi qua….
Reng……Reng……..Reng……
Giờ ăn trưa đến rồi, thảo nào nó thấy bụng biểu tình, nó định bỏ bữa vì không có tâm trạng ăn nhưng:
- Cưng định ăn uống theo tâm trạng đến khi nào đây? Phải ăn thì mới có sức vực dậy tâm trạng chứ!
Câu nói vừa nãy đột nhiên xuất hiện trong đầu nó nhưng rồi cũng nhanh chóng tan vào không gian vì người đó………., không hiểu sao dạo này nó lại nhớ về người đó như vậy. Dù sao cũng 3 năm trôi qua rồi.
- Đi ăn thôi Linh! Akêmi lên tiếng.
Nó ngập ngừng rồi cũng gật đầu đi theo cô bạn. Akêmi chọn một chiếc bàn gần cửa sổ bảo nó ngồi xuống và đi gọi đồ ăn, trời hôm nay có gió, thổi khá mạnh làm tóc mai nó khẽ bay. Trước đây nó thích gió nhưng giờ thì không thích nữa rồi, nói thẳng ra là ghét vì gió làm nó nhớ đến người đó:
- Cưng thấy không? Gió chính là anh, bao la và đầy tự do. Thấy gió thì thấy anh đó, nếu nhớ anh thì hãy hóng gió, gió thổi tóc cưng bay thì có nghĩa anh cũng đang nhớ cưng đấy!
“Anh ấy nhớ mình ư?”…….ý nghĩ cùng câu nói ấy vừa thoáng qua đã tiêu biến, như thể nó bị chính làn gió kia thổi bay vậy.
- Đồ ăn đến rồi đây!- Akêmi bưng hai tô phở đặt lên bàn, nháy mắt tinh nghịch với nó.
Nó mỉm cười đáp lại rồi nói:
- Trông ngon quá, nhưng bạn ăn chút đi, mình đi đây chút!
- Còn đi đâu nữa, đã bưng đồ ăn lên rồi mà….akêmi nói giọng giận dỗi.
- Thì đi Washington City chứ đâu!
cả hai bật cùng bật cười.
Nhưng nó vừa rời khỏi ghế thì…….
“Bốp” nó va phải một người
- Xin lỗi, tôi không cố ý…-Nó lí nhí
(Mọi người nghĩ ai va vào nó?
+ Nếu bạn nghĩ đó là Dai? Khả năng cao nhưng sai rồi, những người mang dòng máu quý tộc phải ăn đồ ăn của đầu bếp riêng và được kiểm chứng nên giờ đang ở kí túc xá.
+ Nếu bạn nghĩ là hắn? Cũng sai luôn, ngoài lí do ở trên thì phải nói đến tính cách của hắn….thích yên tĩnh và ghét chỗ đông người……suy ra chắc các bạn cũng hiểu. Các “Bạch mã hoàng tử” đều không phải, trước mặt nó đây là một mĩ nhân mới chết chứ…mọi người đừng nghĩ đó là Hanaka, vì so với mĩ nhân đứng đây thì chỉ có nước…..đi xách dép.)
Miêu tả tí cho dễ hình dung:Mĩ nhân này là con cháu Vương Chiêu Quân hay sao ấy, xinh khủng khiếp. Cô ấy có một mái tóc tóc nâu dài óng ả, đôi mắt tím đặc biệt trông rất sắc sảo, hàng mi cong vút, nước da trắng ngần, nói chung là SUPPER GREAT. Nó sững như vậy cho đến khi:
- Em không sao chứ? Chị mới phải xin lỗi, tại chị không để ý
11A1, đó là lớp của mĩ nhân nhưng giọng nói này lại quen thế, khuôn mặt này gần gũi đến thế, nó lắc đầu nhưng câu nói vẫn theo cảm xúc bật ra – một câu nói khẽ khàng chỉ đủ nó và cô gái ấy biết:
- Giao Thiên chị ơi!
Cô gái sững người nhìn nó hồi lâu, nhưng trong căn tin không ai để ý vì cô gái đó không phải người nào quan trọng, còn nhan sắc đã bị chiếc mũ lưỡi trai che khuất và chỉ nó thấy bởi nó thấp hơn cô gái này một chút, chắc cô ấy cao khoảng 1m70.
Sau một hồi sững sờ, cô gái cũng lên tiếng:
- Chiều nay 5h gặp tôi ở khuôn viên trường học!
Cô gái vừa dứt lời đã có tiếng cất lên, hình như là người quen của cô ấy thì phải:
- Ngọc My, em đang làm gì vậy.
- Ôi trời ơi Hoàng Tử của em!-một girl hét lên.
Kéo theo đó là những câu nói khác:
- Vương Nhật Nam, em yêu anh !
- Tình yêu của em…….!
Nó một lần nữa bị đông cứng…..giọng nói ấy, dáng người ấy ……là ai kia….
Bỏ qua tất cả những lời nói ngọt ngào ấy, người đó chỉ mỉm cười nhìn nó…..người ấy cũng đã trông thấy nó rồi.
...
Cho tí phần giới thiệu nhân vật ha!!!
Triệu Thuỳ Linh(tên thật Quách Giao Khuyên)
Tuổi:16
Nhóm máu: O
Ngày sinh: 23/2
Cung hoàng đạo: Song ngư
Sức mạnh: nước
Ngoại hình: dễ thương nhất trường nhưng không biết làm đẹp nên đám con trai không biết mà đeo đuổi, chỉ con gái tinh ý nhận ra rồi ghen ghét thôi – đó là một lí do khiến Hanaka ghét nó vì trước khi nó đến Hanaka là hoa khôi
Tính cách: hiền lành, dễ gần, tốt bụng, hài hước, đôi lúc hơi lạnh lùng nhưng chỉ một lúc thôi, quên giận nhanh, hay giúp đỡ bạn bè…
Sở thích: đọc manga, xem anime, thích ngắm trời mưa, ngắm sao, thích đi dạo, yêu thiên nhiên nên thích trồng cây, …….
Ghét: lửa, ngựa, hoa hồng,
Sợ: rắn, ma, ……
Sở trường: diễn kịch rất giỏi có khả năng che giấu cảm xúc rất đạt tuy nhiên không thể qua mắt được hai người là hắn và…., nấu ăn, đan lát khâu vá, làm đồ handmade, hát, thổi sáo, chơi violin,….
Sở đoản: không biết bơi, thể thao, múa, làm đẹp,…..
Khả năng đặc biệt: tự làm lành vết thương, mơ trước được tương lai
Ước mơ: Tìm được nguyên nhân khiến bố mẹ mình phải chết.
Sawada Shin
Tuổi: 16
Nhóm máu: O
Ngày sinh: 29/10
Cung hoàng đạo: Thần nông (bọ cạp)
Sức mạnh: 5 nguyên tố chính và băng
Ngoại hình(bổ sung): có đôi mắt rất đẹp, cuốn hút…….
Tính cách: Lạnh lùng, mạnh mẽ, cao ngạo, hơi đểu giả một chút, thù dai, coi trọng tình bạn, dám làm dám chịu, yêu yên tĩnh, yêu âm nhạc, không bao giờ chịu thua người khác, ghét những kẻ giả dối nhỏ nhen,…
Sở thích: Ngủ, câu cá, ăn uống, đọc sách viễn tưởng, thích chọc nó, thức khuya ngắm sao,…..
Sở trường: chiến đấu, chơi thể thao, kendo (môn tập kiếm), cưỡi ngựa, đánh violin, piano,………
Sở đoản: nấu ăn thôi.
Ghét: hoa hồng, nấu ăn,
Sợ: cái này chỉ nhân vật mới biết được nhưng hình như chưa từng biết sợ thì phải.
Khả năng đặc biệt: chiến đấu, xác định được vị trí đối tượng mình muốn
Ước mơ: chỉ nhân vật mới biết được
Moroboshi Dai
Tuổi: 16
Sức mạnh: Thổ (đất)
Nhóm máu: AB
Ngày sinh: 16/1
Cung : Ma kết
Ngoại hình(bổ sung): nhìn phụng phịu rất đáng yêu.
Tính cách: ôn hoà, hơi trẻ con tí xíu, một playboy chính hiệu nhưng chưa từng yêu ai thật lòng cho đến khi….., lúc nắng lúc mưa, thích náo nhiệt, ồn ào …
Sở thích: đọc sách và trồng hoa
Sở trường: thể thao,cưỡi ngựa,……….
Sợ:….sâu
Ghét: sâu, những người đẹp trai….. hơn mình
Sở đoản: leo trèo,….
Khả năng đặc biệt: ăn nhanh vô đối
Ước mơ: không có gì
Hondo Akemi
Tuổi: 16
Nhóm máu :A
Sức mạnh: Mộc (thực vật)
Ngày sinh: 15/6
Cung : Song sinh
Tính cách: hiền lành nhưng khi tức giận thì…., vui vẻ, trong sáng
Sở thích: “tám”, may vá, trồng cây,….
Sợ: giun, bọ, mèo,….
Ghét: tuyết,….
Sở đoản: đi giày gót cao không được,……
Khả năng đặc biệt: không có
Ước mơ: trở thành một pháp sư giỏi
Tsura Hanaka
Tuổi: 16
Nhóm máu: AB
Sức mạnh: Hoả
Ngày sinh: 18/1
Cung: Ma kết
Tính cách: hay ghen ghét, …….
Sở thích: thích khoe trương, trang điểm, mua sắm,…….
Sợ: chó, sâu, côn trùng,…..
Ghét: Linh, ……..
Sở đoản: không biết bơi,…
Khả năng đặc biệt: Tạo ra lửa từ lòng bàn tay, từ đó nhìn được người mình muốn theo dõi nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn và không phải thời gian nào trong ngày cũng làm được,
Ước mơ: Được làm Nữ thần nương nương
(Note: Mọi người đừng cho là Linh già hơn Shin nha, bố mẹ nuôi nó tăng tuổi đó. Linh tính ra chỉ có 15 thôi)
@mikhue @Maria Mariko @Yuri_Majo @0979858718 @Hưng Dragon Ball @huyenhuyen5a12 @Đ.Hà Linh☆ @Phủ Thiên ...........................
 

Giang2k5

Học sinh chăm học
Thành viên
16 Tháng chín 2018
569
868
121
Gia Lai
!@#$&...
Chương 12:
Người đó lại gần, đặt nhẹ tay lên vai nó vỗ vỗ rồi mỉm cười nói:
- Chà! Còn nhớ anh không vậy ?
Cả căn tin đều nhìn về phía nó, bắt đầu nổi lên những lời xì xầm bàn tán.
Nó vẫn đứng im không phải vì nó không nhận ra người đang đứng trước mặt nó, nó chắc chắn phải nhận ra chứ, người này là anh trai nó mà, chẳng qua nó quá ngạc nhiên đó thôi. Nó cứ nhìn trân trối, hai mắt mở to, khuân mặt ngầu hết sức.
- Ôi lâu lắm mới thấy khuôn mặt cún con này nhỉ! Anh vừa nói vừa lấy hai tay véo má nó
Hành động trên khiến tất cả nữ sinh trong căn tin...
Như thoát khỏi cơn mê, nó lắp bắp:
- Anh, sao anh lại ở đây?
- Thì nhớ cưng quá nên về học trường này! Vừa nói anh tiếp tục hành động trêu đùa của mình bằng hành động véo mũi nó.
Việc làm này khiến các nữ sinh một lần nữa mất máu.
- Thật không đây, cứ tưởng quên em rồi chứ! Nó cười tinh nghịch.Đúng là bấy lâu nay, nó cứ nghĩ là anh đã quên mình vì trong suốt 3 năm xa cách chỉ liên lạc với nhau trong vòng một tháng, kể từ đó cả hai anh em đều không liên lạc gì nữa.
- Quên sao được! À anh có một người bạn muốn giới thiệu với em! Anh kéo tay cô gái lúc nãy đến gần nó:
-Đây là Hoàng Ngọc My - bạn thân của anh
- Chào chị, nó nói nhẹ nhàng.
- Umk, chào em, không ngờ lại trùng hợp thế này!
- Ăn gì chưa? Hôm nay anh mời
Nó lắc đầu rồi quay sang akemi:
- Bạn đi cùng cho vui nha!
Akemi chưa kịp trả lời thì………
- Ai đây? Anh nó hỏi
- Bạn cùng phòng với em, akemi chan!
- Chà dễ thương nhỉ, chẳng bù với em! - anh nó cười rồi lại quay sang akemi:
- Đi ăn cùng chúng tôi cho vui nhé!
Lần đầu tiên có một người con trai thân thiện với mình như vậy akemi thấy hơi ngượng ngưng rồi cũng gật đầu.
Cả bốn người ăn uống vui vẻ trước con mắt thắc mắc của rất nhiều người.
——————————–
Chiều, 1h00
Nó đang rất vui vì được gặp lại người anh trai, chắc mọi người thắc mắc vì sao Vương Nhật Nam lại là anh trai của nó phải không? Đơn giản là anh Nam là con nuôi của bác nó, nhưng bác nó cũng bị giết như ba mẹ nó nhưng với thời gian sớm hơn và anh đã sang Việt Nam trước nó. Khi còn ở Nhật hai anh em chẳng thân thiết với nhau mấy nhưng khi về Việt Nam lại thân như anh em ruột. Tuổi thơ của hai anh em cứ thế trôi qua cho đến khi anh nó được nhận làm con nuôi của một gia đình pháp sư quý tộc rồi trở lại Nhật Bản. Cuối cùng thì hai anh em cũng gặp lại nhau. Số mệnh quả khó đoán.
1h10
Nó vội vàng dắt con ngựa đến khu tập phía Tây, nếu đến chậm chỉ có nước chết. Tuy nhiên con ngựa hôm nay hơi lạ thì phải, cứ đừ đừ sao ấy!
Hôm nay nó mặc một chiếc áo màu xanh thiên thân cùng một chiếc quần ngố trắng, chân đi giày đặc dụng dành cho việc cưỡi ngựa, mái tóc đã đuợc buộc lên cao gọn gàng, tóm lại là nó bây giờ rất dễ thương. (Mọi người có thắc mắc tại sao nó lại không mặc đồ vu nữ không? Đơn giản đó là điều không bắt buộc, akemi không có quần nên mới phải mặc thôi).
Từ đằng xa nó thấy hắn đã đứng đợi từ trước, áo xám quần đen, đúng phong cách riêng biệt của hắn.
- Cô muộn 20…. giây. Hắn vừa nhìn đồng hồ vừa nói
- Tính đến từng giây sao! - nó đang vui vẻ đã bị hắn biến thành tức giận.
- Cô nghĩ ai cũng xuề xoà về thời gian như cô đấy à! - hắn vẫn nói đều đều
Nó không nói gì nữa vì chuyện này quá đúng.
- Lên ngựa đi, cho nó đi đường zic zăc ấy.
Nó phụng phịu làm theo, hôm qua mới biết cưỡi hôm nay đã bắt cho ngựa đi zic zắc, đúng là làm khó người khác.
2 tiếng sau…..
- Làm được đấy, giờ thì phi ngựa đến gốc cây tùng rồi quay lại đây để tôi tính thời gian. – Hắn vừa nói vừa chỉ vào cây tùng cao chót vót ở đằng xa
Nó làm theo, phi ngựa đến gốc cây tùng nhưng vừa đi được một đoạn thì……..
“Híiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii”
Con ngựa không tuân theo sự điều khiển của nó nữa mà đang phi với vận tốc cực lớn, nước dãi từ miệng chảy ra ngày càng nhiều.
Nó sợ hãi, nó đã lệch hướng so với cây tùng, cố cầm chặt dây cương đến mức nào thì nó cũng phải bỏ ra vì trước mặt nó là……………một vực thẳm. Với vận tốc như thế thì mọi người chắc cũng hiểu nó đáp đất không nhẹ nhàng chút nào, con ngựa ngu ngốc thảm hơn tự lao mình xuống vực. Nó vẫn còn chưa hoàn hồn, mồ hôi túa ra đầy khuôn mặt, chỉ một chút nữa thôi nó sẽ lên thiên đàng. Nó muốn đứng dậy để đi bộ về nhưng nó chợt nhận ra, chân nó đã bị…..gãy. Thảo nào nó lại đau đến vậy, để xương liền được ít nhất cũng phải 15′. Quá đau nó bật khóc, những giọt nước mắt trong suốt như pha lê và khóc nhiều hơn khi thấy một thừ động đậy tiến về phía mình……là rắn - một con rắn to đang từ từ trườn về phía nó. Nó thật sự không hiểu, đáng ra rắn bây giờ phải tìm chỗ chú đông rồi chứ, sao lại…….. Nó bây giờ gần như đứng tim, không thể chạy được, vết thương vẫn chưa liền, phải làm sao đây? Trong đầu nó hình ảnh duy nhất hiện lên là hắn, nhưng ở đây quá xa, nó không thể hét lên đuợc mà nó cũng không đủ sức hét lên nữa chỉ biết chống hai tay xuống đất và cố dịch chuyển nhưng so với tốc độ một con rắn thì……….., con rắn vẫn tiến về phía nó từ từ……..
———————
Trong lúc đó
- Cô ta đang làm cái quái gì vậy? Bình thường cũng phải về từ mấy phút trước rồi chứ!
Bằng khả năng đặc biệt hắn đã xác định đuợc vị trí của nó, nó lệch so với gốc cây tùng………………
@Đ.Hà Linh☆ @huyenhuyen5a12 @Hưng Dragon Ball @mikhue @Maria Mariko @Yuri_Majo @0979858718 @Phủ Thiên ..........................
 
  • Like
Reactions: Hưng Dragon Ball

npan_184

Cựu TMod Anh
Thành viên
10 Tháng mười hai 2018
2,219
10,041
881
Quảng Ngãi
THCS Phổ Ninh
Chương 12:
Người đó lại gần, đặt nhẹ tay lên vai nó vỗ vỗ rồi mỉm cười nói:
- Chà! Còn nhớ anh không vậy ?
Cả căn tin đều nhìn về phía nó, bắt đầu nổi lên những lời xì xầm bàn tán.
Nó vẫn đứng im không phải vì nó không nhận ra người đang đứng trước mặt nó, nó chắc chắn phải nhận ra chứ, người này là anh trai nó mà, chẳng qua nó quá ngạc nhiên đó thôi. Nó cứ nhìn trân trối, hai mắt mở to, khuân mặt ngầu hết sức.
- Ôi lâu lắm mới thấy khuôn mặt cún con này nhỉ! Anh vừa nói vừa lấy hai tay véo má nó
Hành động trên khiến tất cả nữ sinh trong căn tin...
Như thoát khỏi cơn mê, nó lắp bắp:
- Anh, sao anh lại ở đây?
- Thì nhớ cưng quá nên về học trường này! Vừa nói anh tiếp tục hành động trêu đùa của mình bằng hành động véo mũi nó.
Việc làm này khiến các nữ sinh một lần nữa mất máu.
- Thật không đây, cứ tưởng quên em rồi chứ! Nó cười tinh nghịch.Đúng là bấy lâu nay, nó cứ nghĩ là anh đã quên mình vì trong suốt 3 năm xa cách chỉ liên lạc với nhau trong vòng một tháng, kể từ đó cả hai anh em đều không liên lạc gì nữa.
- Quên sao được! À anh có một người bạn muốn giới thiệu với em! Anh kéo tay cô gái lúc nãy đến gần nó:
-Đây là Hoàng Ngọc My - bạn thân của anh
- Chào chị, nó nói nhẹ nhàng.
- Umk, chào em, không ngờ lại trùng hợp thế này!
- Ăn gì chưa? Hôm nay anh mời
Nó lắc đầu rồi quay sang akemi:
- Bạn đi cùng cho vui nha!
Akemi chưa kịp trả lời thì………
- Ai đây? Anh nó hỏi
- Bạn cùng phòng với em, akemi chan!
- Chà dễ thương nhỉ, chẳng bù với em! - anh nó cười rồi lại quay sang akemi:
- Đi ăn cùng chúng tôi cho vui nhé!
Lần đầu tiên có một người con trai thân thiện với mình như vậy akemi thấy hơi ngượng ngưng rồi cũng gật đầu.
Cả bốn người ăn uống vui vẻ trước con mắt thắc mắc của rất nhiều người.
——————————–
Chiều, 1h00
Nó đang rất vui vì được gặp lại người anh trai, chắc mọi người thắc mắc vì sao Vương Nhật Nam lại là anh trai của nó phải không? Đơn giản là anh Nam là con nuôi của bác nó, nhưng bác nó cũng bị giết như ba mẹ nó nhưng với thời gian sớm hơn và anh đã sang Việt Nam trước nó. Khi còn ở Nhật hai anh em chẳng thân thiết với nhau mấy nhưng khi về Việt Nam lại thân như anh em ruột. Tuổi thơ của hai anh em cứ thế trôi qua cho đến khi anh nó được nhận làm con nuôi của một gia đình pháp sư quý tộc rồi trở lại Nhật Bản. Cuối cùng thì hai anh em cũng gặp lại nhau. Số mệnh quả khó đoán.
1h10
Nó vội vàng dắt con ngựa đến khu tập phía Tây, nếu đến chậm chỉ có nước chết. Tuy nhiên con ngựa hôm nay hơi lạ thì phải, cứ đừ đừ sao ấy!
Hôm nay nó mặc một chiếc áo màu xanh thiên thân cùng một chiếc quần ngố trắng, chân đi giày đặc dụng dành cho việc cưỡi ngựa, mái tóc đã đuợc buộc lên cao gọn gàng, tóm lại là nó bây giờ rất dễ thương. (Mọi người có thắc mắc tại sao nó lại không mặc đồ vu nữ không? Đơn giản đó là điều không bắt buộc, akemi không có quần nên mới phải mặc thôi).
Từ đằng xa nó thấy hắn đã đứng đợi từ trước, áo xám quần đen, đúng phong cách riêng biệt của hắn.
- Cô muộn 20…. giây. Hắn vừa nhìn đồng hồ vừa nói
- Tính đến từng giây sao! - nó đang vui vẻ đã bị hắn biến thành tức giận.
- Cô nghĩ ai cũng xuề xoà về thời gian như cô đấy à! - hắn vẫn nói đều đều
Nó không nói gì nữa vì chuyện này quá đúng.
- Lên ngựa đi, cho nó đi đường zic zăc ấy.
Nó phụng phịu làm theo, hôm qua mới biết cưỡi hôm nay đã bắt cho ngựa đi zic zắc, đúng là làm khó người khác.
2 tiếng sau…..
- Làm được đấy, giờ thì phi ngựa đến gốc cây tùng rồi quay lại đây để tôi tính thời gian. – Hắn vừa nói vừa chỉ vào cây tùng cao chót vót ở đằng xa
Nó làm theo, phi ngựa đến gốc cây tùng nhưng vừa đi được một đoạn thì……..
“Híiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii”
Con ngựa không tuân theo sự điều khiển của nó nữa mà đang phi với vận tốc cực lớn, nước dãi từ miệng chảy ra ngày càng nhiều.
Nó sợ hãi, nó đã lệch hướng so với cây tùng, cố cầm chặt dây cương đến mức nào thì nó cũng phải bỏ ra vì trước mặt nó là……………một vực thẳm. Với vận tốc như thế thì mọi người chắc cũng hiểu nó đáp đất không nhẹ nhàng chút nào, con ngựa ngu ngốc thảm hơn tự lao mình xuống vực. Nó vẫn còn chưa hoàn hồn, mồ hôi túa ra đầy khuôn mặt, chỉ một chút nữa thôi nó sẽ lên thiên đàng. Nó muốn đứng dậy để đi bộ về nhưng nó chợt nhận ra, chân nó đã bị…..gãy. Thảo nào nó lại đau đến vậy, để xương liền được ít nhất cũng phải 15′. Quá đau nó bật khóc, những giọt nước mắt trong suốt như pha lê và khóc nhiều hơn khi thấy một thừ động đậy tiến về phía mình……là rắn - một con rắn to đang từ từ trườn về phía nó. Nó thật sự không hiểu, đáng ra rắn bây giờ phải tìm chỗ chú đông rồi chứ, sao lại…….. Nó bây giờ gần như đứng tim, không thể chạy được, vết thương vẫn chưa liền, phải làm sao đây? Trong đầu nó hình ảnh duy nhất hiện lên là hắn, nhưng ở đây quá xa, nó không thể hét lên đuợc mà nó cũng không đủ sức hét lên nữa chỉ biết chống hai tay xuống đất và cố dịch chuyển nhưng so với tốc độ một con rắn thì……….., con rắn vẫn tiến về phía nó từ từ……..
———————
Trong lúc đó
- Cô ta đang làm cái quái gì vậy? Bình thường cũng phải về từ mấy phút trước rồi chứ!
Bằng khả năng đặc biệt hắn đã xác định đuợc vị trí của nó, nó lệch so với gốc cây tùng………………
@Đ.Hà Linh☆ @huyenhuyen5a12 @Hưng Dragon Ball @mikhue @Maria Mariko @Yuri_Majo @0979858718 @Phủ Thiên ..........................
Chuyện hay quá chj ơi
hóng chương mới quá chị
 
  • Like
Reactions: Giang2k5
Top Bottom