CLB Khu vườn ngôn từ truyện teen hihi: Cô bạn ấy

nguyentheta2001

Học sinh
Thành viên
16 Tháng tám 2018
26
56
31
23
Hà Nội
Trung học phổ thông Vân Nội
xin phép cho mình hỏi là nv là nam thì giọng văn như vậy nó có vấn đề j ạ? mọi người chia sẻ cụ thể để mình khắc phục dc ko và nên thay đổi như nào để hay hơn ạ
 
  • Like
Reactions: Pineapple <3

Âu Dương Khiết Băng (Minz)

Học sinh
Thành viên
9 Tháng ba 2019
91
57
46
20
Bà Rịa - Vũng Tàu
THPT Vũng Tàu
xin phép cho mình hỏi là nv là nam thì giọng văn như vậy nó có vấn đề j ạ? mọi người chia sẻ cụ thể để mình khắc phục dc ko và nên thay đổi như nào để hay hơn ạ
nói sao tar, giọng văn như vậy thường sẽ là giọng văn của ngôi kể nữ bạn nhé, bạn nên tìm những từ nguwxmanhj mẽ hơn chút nha@@
 

The key of love

Học sinh gương mẫu
Thành viên
11 Tháng hai 2019
722
3,337
326
Bình Phước
Trường THPT Chuyên Bình Long
Thấy các bạn có vẻ hóng...mình đăng luôn chap2 cho nóng!!!
CÔ BẠN ẤY!!!
Tác giả: T.H
#Chap2:
Được quen Hạ với tôi đã là một điều may mắn và càng may mắn hơn khi tôi được làm bạn với Hạ. Và sinh nhật của nhỏ sẽ là một cơ hội ko thể tuyệt hơn để tôi thể hiện sự quý mến của mình và làm cho tình bạn này thêm tốt đẹp.
Tháng sau là sinh nhật của Hạ rồi, tôi nên làm gì đây? Tôi muốn làm một thứ gì đó thật ấn tượng. Sau bao ngày suy tư, đêm suy nghĩ, quyết định cuối cùng là sẽ tặng nhỏ một cái cây. Tôi nhanh tróng tìm trồng một cái cây đẹp nhất làm quà sinh nhật cho Hạ. Chắc hẳn đây sẽ là một món quà đầy ý nghĩa rồi! Tôi đang rất đắc trí. À! Còn nữa chứ. Ngoài cái cây là món quà chính, thiệp chúc mừng cx được chuẩn bị vô cùng công phu qua sự giúp sức của thằng bạn tôi. Nó vẽ thì đẹp lắm, khỏi bàn luôn. Nó đã giúp tôi vẽ một cái thiệp phải nói là độc nhất vô nhị. Đặc biệt hơn khi cái thiệp được thiết kế rất khác lạ và lời chúc được tôi “sáng tác” đậm chất ngôn tình. Công đoạn chuẩn bị mặc dù khá là công phu vất vả nhưng tôi ko hề biết chán mà ngược lại lúc nào cx vui vẻ và háo hức đến ngày hôm ấy.
Ngày mai- ngày sinh nhật Hạ, tối nay, sao tôi lo quá. Bỗng chốc đầu tôi hiện lên những câu hỏi. Không biết Hạ có thích món quà này ko nhỉ? Mình tặng quà cho Hạ thì cậu ấy sẽ nhận phải ko? Nó làm tôi cứ bồn chồn đến tận đêm khuya. Khi trống canh đã điểm nửa đêm, khi đôi mi đã ko còn sức lực lúc ấy từng dòng câu hỏi mới chạy đi đâu đó để tôi chìm dần vào giấc ngủ. Rồi ngày ấy cũng đến, tôi dậy từ rất sớm, sắm sửa mọi thứ sẵn sàng để ko có một sai xót nào xảy ra. Thật may, hôm nay lớp chúng tôi đến trường Hạ để tham gia một cuộc thi giao lưu và nó sẽ là cơ hội tuyệt vời cho tôi.
Bước xuống xe, tôi hít một hơi thật dài để sẵn sàng cho những “ thử thách” trong ngày hôm nay. Đây chẳng phải lần đầu tôi tặng quà một bạn nữ nhưng sao run quá, ngại quá. Tôi ko phải là một người nhát gái thế mà lần này tay chân cứ bủn rủn hết cả lên. Ngậm một cái kẹo mút, ngẩng cao đầu tôi hiên ngang bước vào trường. Vừa qua cổng, tôi thấy các bạn lớp Hạ đứng ở bên hành lang đang nhìn chúng tôi. Khi ánh mắt của tôi và Hạ tìm dc nhau thì tôi cúi đầu nhè nhẹ chào Hạ và bạn ấy cx vậy kèm theo một nụ cười đầy thân thiện. Thế nhưng bênh cạnh Hạ kìa, một ánh mắt liếc nhìn Hạ rồi nhìn tôi. Ánh mắt ấy như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy. Thật là lạnh xương sống mà. Đang trong trường người ta làm gì quá đáng là ko về được nhà như chơi ấy nên lòng cứ lo lo. Các bạn biết cái ảnh mắt ấy của ai ko? Đó là Hùng. Một học sinh xuất sắc ko chỉ ở trường Hạ mà cả huyện của tôi. Cậu ta là một soái ca thực thụ khi là học sinh giỏi nhất nhì huyện lại cộng thêm khuôn mặt lạnh lùng, cool boy mà bất kì cô gái nào nhìn thấy cx phải gục ngã. Vậy mà Hạ kể với tôi rằng cậu ta vẫn chưa siêu lòng trước bất kì một ai mặc cho cô gái ấy có xinh đẹp và tốt vs như thế nào. Đúng là một kẻ sắt đá mà! Sau màn chào hỏi khá là kiệm lời của tôi và Hạ thì chúng tôi ko có cơ hội gặp nhau nữa. Sau buổi thi, tôi chuẩn bị phải về rồi, vậy mà món quà tôi dày công chuẩn bị lại chưa thể đến tay người nhận. Thất vọng quá! Tôi tiu ngỉu quay gót về phía cổng trường. Một bước…hai bước….ba bước…ngoái đầu lại như muốn níu kéo. Ồ Hạ! Cậu ấy đang đi ngang qua mắt tôi. Chẳng kịp định tâm tôi lao như một mũi tên về phía Hạ.
- Chào Hạ
- Ủa chưa về ak?
- Tao chưa. ( xưng hô mày tao cho gần gũi ý mà )
- Có chuyện gì vậy? Lớp mày sắp về rồi kìa, tí về mày có thể nhắn tin với tao mà.- Hạ nói kèm theo một nụ cười duyên dáng làm cho tôi đang run lại càng run.
- Ờ…nhưng….tao….o…mày…y…
- Mày nay sao thế? Mọi lần nói như sáo mà nay ấp a ấp úng thế.
Hít một hơi, tôi dùng hết sự can đảm rút món quà từ trong cặp ra và nói:
- Chúc mày sinh nhật vui vẻ!
- Ô! Mày tặng quà sinh nhật tao à? Bất ngờ quá nha. Cảm ơn mày nhiều.
Thế rồi thằng Nam gọi lớn:
- Đông! Mày có về ko hả?
- Mày về đi, lớp đợi kìa. Tao cảm ơn nhé. – Hạ nói. Vẫn cái giọng đó, nụ cười đó nhưng nó làm tim tôi rụng rời rồi.
- Ukm…m… tao về đây. Mong rằng mày sẽ thích món quà này.
- Bye bye
Tôi cười thích thú như vừa lập được chiến công lớn lao nào đó chạy về phía cổng trường. Bất chợt tôi gặp một ánh mắt nhìn tôi từ phía hành lang. Vẫn là Hùng. Có vẻ cậu ta đã thấy tôi và Hạ. Tôi ko còn cười được nữa và mau tróng lên xe trở về trường. Qua ô cửa kính ô tô, tôi thấy Hạ đang vẫy tay tạm biệt tôi trong sự niềm nở trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt đăm đăm của Hùng đang đứng bên cạnh từ khi nào. Bất chợt tôi thấy có lỗi với cái cậu bạn tên Hùng kia ghê. Mà kệ chứ, mình tặng quà sinh nhật Hạ chứ liên quan gì đến cậu ta đâu mà phải để ý. Tôi cười.
Sau bữa cơm trưa thân mật cùng gia đình, tôi lăn lên giường và chuẩn bị đánh một giấc nồng. Đương nhiên phải vậy oi, qua cứ nghĩ linh tinh nên có ngủ đc mấy đâu. “Ting” tiếng tin nhắn đến. Trưa này ai còn nhắn chứ, chẳng để người khác ngủ gì cả. Mở điện thoại ra: “ cảm ơn mày về món quà nhé. Cái cây là một món quà tuyệt vời và cái thiệp nữa, nó rất tuyệt, rất dễ thương. Lời chúc của mày đáng yêu thật đó. Đông hay chêu tao hôm nay chạy đâu mất rồi, Đông hôm nay có phải bạn tao ko mà đáng yêu vậy^^”. Đọc xong mà tôi cười chảy nước mắt rồi nhắn lại:
- Tao khác bình thường lắm à?
- Khác lắm! Bình thường mày toàn chêu tao với chê tao nay lại đi khen tao mà cứ như kiểu tiểu trong tiểu thuyết ngôn tình ý
- Mày thích là được oi :))
- Thích lắm ý. Mà tại sao lại là một cây sen đá hả mày?
- Vì sen đá là một loại cây tượng trưng cho tình yêu, tình bạn vĩnh cửu.
- Ồ vậy à? Giờ mới biết. Thế chiều mày rảnh không? T khao mày đi ăn.
- Hả?
- Sao đi ko? Nay sinh nhật tao mà.
- Ok
- Vậy hẹn mày 3h chiều nay nhé
- Hớ hớ… đồng ý
Chẳng biết diễn tả cảm xúc lúc này sao nữa. Tôi còn đang đứng hình. Là mơ hay là thật? Hình như nội tạng của tôi nó đang mở tiệc hay sao mà rộn ràng quá. Thế là từ lúc ấy tôi cứ có cảm giác lâng lâng khó tả. Đến giờ hẹn tôi đến chỗ hẹn với Hạ. Vì không biết nhà nhỏ nên tôi chúng tôi hẹn nhau tại một nơi gần nhà của Hạ ( cx may chỗ đó ko xa nhà mình lắm ko thì ốm). Vừa đến chỗ hẹn, tôi toan lấy điện thoại toan gọi nhỏ thì nhỏ xuất hiện. Khi chúng tôi chuẩn bị đi thì Hùng đến. Cậu ta thấy tôi và Hạ liền hỏi:
- Cậu định đi đâu à Hạ?
- Ukm, mình định đi chơi lúc. Cậu có muốn đi cùng ko?
Thấy thế tôi hơi thất vọng. Cứ tưởng có cơ hội gần Hạ hơn ai dè có một chú “kì đà” xen ngang.
- Thôi cậu đi với bạn đi. Mình còn có chút việc.
- Vậy à? Thế có chuyện gì mà cậu đến tìm mình thế.
Hùng rút một hộp quà ra và nói.
- Mình có món quà sinh nhật tặng cậu. Mong cậu thích.
- Ồ cảm ơn Hùng nha! – Hạ vui vẻ cầm hộp quà.
Còn Hùng, anh chàng có vẻ ko vui vẻ cho lắm. Ko nói gì mà quay xe đi luôn. Còn Hạ, cô ấy đứng nhìn bóng Hùng khuất hẳn rồi mới thôi. Tôi cùng Hạ đi ăn như đã dự định. Chúng tôi đi ăn kem với nhau. Cả hai vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ. Mặc dù là thế tôi trong lòng tôi lại rất tò mò về mối quan hệ giữa Hùng và Hạ. Dẫu cho nhỏ đã từng nói với tôi là Hùng là một người bạn thân của nhỏ. Ko kìm dc sự tò mò tôi đánh liều hỏi Hạ:
- Hạ này, mày với Hùng quen nhau lâu chưa?
- Ukm…m lâu phết oi đấy. Từ năm lớp 9 cơ mà
- Ủa học cùng cấp 2 à?
- Ukm… năm lớp 9, Hùng chuyển vào lớp tao nên bọn tao biết nhau.
- Cậu ấy chắc hoàn hảo lắm nhỉ? Nổi tiếng ở trung tâm thế còn gì.
- Đúng rồi… học giỏi, đẹp trai, tốt bụng. Nói chung là vô cùng hoàn hảo.
- Thế mà giờ vẫn f.a
- Tao cũng ko biết nữa. Bao nhiêu bạn nữ tán Hùng rồi mà nó chưa đổ ý.
- Chắc trong cái bao nhiêu đó ko có mày?
- Ơ đương nhiên ko có tao rồi. Tao thích Hùng đâu chứ nhưng mà bạn ấy tốt với tao lắm luôn ý. Nay tao thấy hơi có lỗi với Hùng quá.
Tôi thở dài một tiếng và lái cuộc trò chuyện sang vấn đề khác để tránh mất ko khí. Sau khi ăn uống no nê, chúng tôi thanh toán và ra về. Nói là để Hạ bao nhưng tôi đưa cho Hạ một số tiền đủ để trả cho cả hai người thế nhưng nhỏ lại ko hề động đến nó mà lại đưa trả tôi mặc cho tôi bảo nhỏ ko nên làm vậy. Khi đang bước ra cửa thì tôi thấy một dáng quen quen. Tôi toan lại gần hơn một xíu. Ôi! Là Hùng. Cậu ta sao lại ở đây ăn kem một mình nhỉ? Mà thôi kệ cậu ta đi, liên quan gì đến mình đâu. Nhưng rồi tôi thấy có gì đó ko yên liền nói với Hạ.
- Kia là Hùng à?
- Ơ đúng rồi! Sao cậu ta ở đây.
Hạ toan đến chỗ Hùng và hỏi:
- Hùng! Cậu đi mình à?
- Hạ à? Ukm, tớ đi có mình.
- Sao buồn thế. Ko rủ bạn cậu đi?
- Tớ thích ăn một mình thôi. Mà cậu đi chơi với bạn Đông cơ mà.
- Ukm bọn tớ vừa ăn xong cậu ấy kia kìa.
Tôi đến gần chào hỏi cậu ta:
- Chào cậu, tớ là Đông.
- Chào cậu, tớ là Hùng. Tớ có được nghe Hạ về cậu.
- Vậy à? Tớ cx thế.
- Thế hai cậu giờ định đi đâu?
- Chúng tớ định đi về. – Hạ nhanh nhảu trả lời
- Chắc các cậu đi chơi vui lắm nhỉ?
- Vui mà. Phải ko Đông?
- Ak, ukm rất vui.
Thế rồi Hùng đứng dậy.
- Xin phép tớ đi trước nhé.
Mặc dù cậu ta nói chuyện vẫn tươi cười nhưng tôi thấy có điều gì đó ko vui sau nụ cười đó. Tôi bắt đầu sinh nghi. Phải chẳng tình cảm Hùng dành cho Hạ ko đơn thuần là giữa hai người bạn? Suốt dọc đường tôi cứ băn khoăn hoài ko rõ. Tôi lại hỏi Hạ:
- Hùng tốt với mày lắm à?
- Tốt lắm mày. Hùng luôn làm bài giúp tao làm những bài tao ko biết làm, tìm tài liệu cho tao, bảo ban nhắc nhở tao. Chắc chăng có người nào tốt với tao như vậy đâu.
- Cậu ấy là một “người bạn” tuyệt vời.
Dù tôi đã nói đầy hàm ý nhưng cô bạn ngây thơ Nhật Hạ của tôi lại chẳng hiểu gì. Nhỏ vẫn hồn nhiên vậy, đáng yêu vậy, để rồi những chàng trai bên nhỏ phải rơi lệ vì chính sự ngây thơ ấy.
My name is Nhật Hạ, truyện hay á, tên nhân vật mà cũng giống tên tui nữa :p
 

nguyentheta2001

Học sinh
Thành viên
16 Tháng tám 2018
26
56
31
23
Hà Nội
Trung học phổ thông Vân Nội
Cốt truyện mình lấy ý tưởng từ thực tế bản thân trải qua nên có thể vẫn còn chưa được chặt chẽ cùng với đó là cách viết còn thiên quá về cảm xúc làm cho chất lượng truyện chưa được cao. Mình đã có chỉnh sửa so với truyện ban đầu được viết cách đây 1 năm để truyện thêm hoàn thiện hơn nhưng chắc chắn sẽ vẫn còn nhiều thiếu xót và lỗi. Rất mong các bạn tiếp tục góp ý để mình có thể hoàn thiện hơn.
https://www.facebook.com/ta.nguyenthe
các bạn có thể góp ý cụ thể cho mình qua nick fb kia nhé
 

Trần Nguyễn Đinh Phong

Học sinh chăm học
Thành viên
8 Tháng một 2019
538
936
126
21
Phú Yên
Hocmai Forum
Cô bạn ấy!
Tác giả: T.H
Chap1
Với mỗi chúng ta, tuổi mười bảy chắc hẳn là một độ tuổi đặc biệt. Đó là lúc chúng ta bắt đầu suy nghĩ chín chắn hơn về cuộc sống nhưng vẫn mang chút ngây ngô, trong sáng. Tuổi 17 của tôi, nó ko đẹp như mơ nhưng sẽ chứa nhiều kỉ niệm khó quên nhất trong cuộc đời tôi.
Bước sang tuổi 17 cx là lúc tôi bắt đầu lo cho tương lai của mình, lo về kì thi THPT quốc gia sắp tới- kì thi bước ngoặt của cuộc đời mỗi con người. Tôi bắt đầu tập trung hơn vào việc học của mình bằng cách tự đọc thêm sách vở, đi học thêm ở một số chỗ. Cx chính từ đó đã sinh ra bảo chuyện dở khóc dở cười.
Và nó bắt đầu từ một buổi học thêm toán định mệnh. Hôm ấy, tôi đi học cùng bạn thân tại một trung tâm luyện thi. Là một trung tâm lớn ở huyện mình và các huyện lân cận nên ở đây tập trung học sinh của rất nhiều trường. Như thường lệ tôi và Nam- thằng bạn thân của tôi- đến từ rất sớm và tìm cho mình một vị trí để ngồi. Ngay khi ngồi xuống tôi mở ngay quyển vở lý ra và làm một cách miệt mài. Biết sao, mai đi học thêm lý rồi phải tranh thủ làm nốt bài tập về nhà chứ. Vốn là một học sinh giỏi lý nên đống bài tập với tôi cx khá dễ dàng. Còn thằng Nam, nó thì chăm chăm nhìn ra cửa, để làm gì ư? Để xem xem có cô bạn nữ nào xinh ko? Đương nhiên rồi, thằng con trai nào chả thích nhìn gái, đó là điều quá bình thường và nếu tôi ko bận giải quyết đống bài tập chắc tôi cx xem rằng lớp hôm nay có bạn nữ nào xinh ko. Đang đắm mình trong những bài tập thì nó lay mạnh:
- Ê, mày!
- Gì vậy mày? T đang làm bài mà! – tôi tỏ vẻ không hài lòng.
- Dừng lại chút đi. Mày nhìn bạn vừa đi vào kìa
Tôi ngước mắt lên. Một bạn nữ xuất hiện. Bạn nữ với làn da trắng như trứng gà bóc. Mái tóc thì đen nháy được buộc đuôi gà gọn gàng. Khuôn mặt thì sáng sủa đang nở trên môi một nụ cười duyên dáng. Nụ cười ấy chắc chắn phải làm đốn tim bao bạn nam đấy ấy chứ. Nếu mà so sánh nhan sắc bạn ấy với Bạch Tuyết thì tôi xin nói rằng chẳng kém gì. Con mắt tôi đã bị khuôn mặt ấy cuốn hút không rời như có một chất kết dính nào đó. Trong lúc đó thằng bạn thì ghé tai và nói:
- Mày biết đấy là ai không? Đàm Nhật Hạ - học sinh chuyên lý của trường X, một trong những học sinh giỏi lý nhất trung tâm đấy.
Vốn thích lý và đó lại là một bạn nữ xinh như tiên giáng trần thế kia nên tôi rất muốn được kết bạn với cô ấy. Chắc là biết điều đó nên nó mới giới thiệu với tôi. Tôi gỡ gạc lại chút sĩ diện bằng bằng câu nói:
- Xời! Giỏi đến mức nào ai biết được. T cx tuyển lý nên bạn ý chăcs gì đã bằng t.
- Haha…m câm mồm lại đi, chắc chắn là nó giỏi hơn m rồi. Tài năng của nó trung tâm này đã kiểm chứng. – thằng bạn cười vẻ khinh bỉ
- Chưa đo tài cao thấp đâu. – tôi nói nhưng cũng nghĩ rằng nhỏ giỏi hơn mình là cái chắc.
Từ lúc ấy, hình ảnh của nhỏ gây cho tôi một ấn tượng không hề nhỏ. Về đến nhà, tôi lên ngay facebook tìm nick của nhỏ. Oa đây rồi, người xinh nên ảnh cũng xinh. Tôi ngắm nhìn đầy đắm đuối. Nhấn nút kết bạn mà lòng hồi hộp khó tả. Chẳng biết có đồng ý không nhỉ? Nếu không thì làm thế nào? Mà đồng ý thì biết nói gì? Nhưng thôi đồng ý rồi tính tiếp vậy.
Một ngày, hai ngày, ba ngày trôi qua mà nhỏ vẫn chưa đồng ý kết bạn. Tôi bắt đầu lo lắng. Hay là mình đánh liều nhỉ nhắn tin cho bạn ý nhỉ? Nhưng như thế thì ngại lắm! Sau một hồi lâu nhấc lên đặt xuống tôi quyết định nhắn một dòng tin: “ hello, bạn cho mình làm quen nha!”. Một lúc sau, tin nhắn trả lời đến:
- Cậu là ai vậy? Sao biết tớ.
- Cậu thì ai chả biết. Ở trung tâm có ai là không biết cậu đâu. – tôi trả lời
- Tớ có làm gì đâu mà biết nhỉ. Mà cậu là ai vậy?
- Mình là Vũ Nhật Đông. Học ở trường Y. Mình rất ngưỡng mộ bạn.
- Èo, có gì đâu mà ngưỡng mộ tớ ngu lắm. Cậu biết gì về tớ?
- Cũng không biết nhiều ngoài tên và trường.
- Vậy là được rồi. Những cái khác có thể tìm hiểu dần dần.
Yeah! Vậy là tôi đã làm được rồi. Cuộc sống tràn ngập màu hồng. Bỗng chốc tôi muốn đi học ghê, muốn gặp Hạ ghê. Từ hôm ấy, ngày nào chúng tôi cũng nhắn tin với nhau cho đến buổi học tiếp theo. Vẫn như mọi lần, tôi cùng thằng Nam đến rất sớm. Hai thằng lại ngồi chỗ quen thuộc nhưng thay vì làm bài tập tôi tập trung về cửa ra vào. Tôi đang đợi chờ một người, một người bạn xinh đẹp mới quen: Đàm Nhật Hạ. Tôi đã nghĩ rằng kiểu gì cũng nhìn thấy Hạ và cười đầy nham hiểm. Thế nhưng, người tính không bằng trời tính, mấy người bạn của tôi đến và lôi tôi đi ăn cùng chúng nó trước lúc học. Vậy là tính toán của tôi đã tan tành rồi. Bước đi ăn mà mặt mày cứ tiu nghỉu như mất sổ gạo. Chán quá à! Nay tôi định để cho Hạ biết mặt tôi vậy mà lại không gặp, lớp đông vậy sao có thể tìm ra được chứ. Ô! Ai kia? Hạ mà! Tôi liền đến gần định đánh động bạn ấy nhưng bàn tay tôi như hoá đá. Tôi không thể nhấc nổi tay lên. Mặt bắt đầu đỏ lên, tôi vội vã bước qua cô ấy trong ánh mắt lạ lẫm nhìn tôi. Cho đến khi ngồi xuống tim tôi mới đập theo đúng quy luật của nó. Rút trong túi ra một cái kẹo mút như một thói quen khi tôi ko giữ được bình tĩnh ( có lúc chẳng lămg sao cũng ăn). “Bịch” – tiếng cặp sách để lên bàn làm tôi giật mình. Tôi quay người lại. Ôi trời! Cái gì đây? Hạ đang ngồi sau tôi, chỉ cách tôi có một bàn thôi. Vậy là nguyên buổi học hôm đó tôi ngại ngùng chẳn giám đánh mắt ra sau. Còn quả tim như bị chập nó đập loạn xạ hết cả lên cho đến tận lúc tôi về tới nhà.
Tới nhà rồi. Tôi để cặp sách lên vàn học và bay luôn lên cái giường yêu quý của mình thở dài một cái. Chợt đầu tôi thấp thoáng hình ảnh của Hạ lúc gặp ở cửa cùng cái bộ dạng không thể tệ hơn của tôi. Tất cả chúng làm tôi bật cười như người mắc bệnh thần kinh. Dậy thôi, ăn cơm và còn học bài nữa. “ ting” tin nhắn đến. Ra là tin nhắn của Hạ.
- Nay cậu nhìn thấy tớ phải ko?
- Tớ có.
- Hình như tớ cũng thấy cậu đấy.
- Ơ sao cậu biết tớ - tôi ngạc nhiên và vô cùng sửng sốt, cộng thêm chút ngại ngùng.
- Tớ cũng không chắc. Cậu có phải cái bạn ngậm kẹo mút ngồi trên tớ hai bàn ko?
- Đúng rồi, sao cậu biết hay vậy.
- Hi, có cảm giác thôi cậu.
-  - cái icon như mtu cách níu giữ cuộc trò truyện. Không biết lừ tôi đang ngại hay gì mà tôi chẳng biết nên nói gì trong khi mọi lần nhắn như một cái máy.
Nhưng rồi cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục bằng những niềm vui trong ngày của cả hai.
Cứ thế tình bạn giữa chúng tôi thêm khăng khít nhưng Hạ là một cô gái cẩn trọng, nhỏ luôn giữ cho mình một điều gì đó mà chỉ có thể chia sẻ với người mà nhỏ luôn tin tưởng.
Tình bạn của chúng tôi càng trở nên thân thiết thì có một số người lại càng ko ưa tôi. Vì sao vậy? Đơn giản vì họ là những người có tình cảm với Hạ. Cô bạn là một cô gái xinh đẹp, học giỏi, hoà đồng và dễ gần nên nhiều bạn nam thích nhỏ thật chẳng ngạc nhiên. Nhưng chắc hẳn người ghét tôi nhất phải là Hùng và Dũng- hai anh chàng cùng lớp chơi rất thân với Hạ.
Cũng từ đây mà bao câu chuyện xảy ra mà khi tôi nghĩ lại chẳng biết là nên cười hay nên khóc.
Có ý tưởng nhưng tiền bối nên hạn chế viết tắt nhé, khi đọc sẽ thấy câu văn mượt và bớt "đá dăm "hơn
 

nguyentheta2001

Học sinh
Thành viên
16 Tháng tám 2018
26
56
31
23
Hà Nội
Trung học phổ thông Vân Nội
CÔ BẠN ẤY!!!
Tác giả: T.H
#Chap3
Sau buổi đi chơi hôm ấy, tôi đã hiểu hơn về Hùng và mối quan hệ giữa Hạ và Hùng. Mặc dù tôi cảm nhận thấy được sự xuất hiện của tôi khiến Hùng không được vui nhưng tôi cũng chẳng quan tâm nhiều cho lắm. Đặc biệt là nó cũng không ảnh hưởng đến tình cảm bạn bè đang tiến triển rất tốt giữa tôi và Hạ.
Kể từ ngày sinh nhật đáng nhớ ấy, chúng tôi vẫn nói chuyện với nhau mỗi tối, vẫn chia sẻ với nhau những niềm vui nỗi buồn và không quá đáng nếu gọi chúng tôi là “bạn thân”. Cho đến một ngày, tình bạn này chính thức rơi vào những ngày tháng khó khắn. Những thử thách khiến Hạ và tôi đôi khi đã muốn dừng lại. Muốn từ bỏ mối quan hệ đang rất đẹp đẽ này.
Nó bắt đầu từ một sự kiện đặc biệt của trường tôi.
Trước lễ nghỉ tết âm lịch, trường tôi đã có một chương trình ca nhạc cực kì hoành tráng với sự đầu tư vô cùng chu đáo và đặc biệt là có sự góp mặt của một số ngôi sao ca nhạc nổi tiếng hiện nay. Đây hẳn là một sự kiện mà chẳng ai muốn bỏ qua cả. Tôi cũng không ngoại lệ, cũng háo hức chờ đón đêm nhạc đặc sắc này lắm. Bên cạnh được thưởng thức âm nhạc tôi còn có cơ hội gần gũi Hạ hơn khi nhỏ đã đồng ý đi cùng tôi đến buổi ca nhạc. Không biết các bạn có hiểu cảm giác của tôi khi mời được Hạ đi không? Bảo rằng để miêu tả cảm xúc ấy thì kì thực chẳng có từ ngữ nào có thể diễn tả hết được.
Cuối cùng đêm nhạc cũng đến. Tôi cùng Hạ cùng đến trường tôi trong niềm vui sướng khi chẳng mấy khi được gặp những người nổi tiếng. Ngôi trường hôm nay thật đông đúc và rộn rang. Nó như muốn vỡ tung ra vậy. Chính vì có nhiều người như thế nên chỉ cần một chút lơ đãng là tôi và Hạ có thể lạc mất nhau trong cái biển người đang hò hét sôi động này. Chắc vì lẽ đó mà nhỏ nắm tay tôi rất chặt. Tôi đỏ ửng cả mặt. Phải nói đây là lần đầu tiên tôi nắm tay một cô gái như thế này đấy dù đã lớp 11 rồi. Ban đầu ngại ngùng là thế vậy mà chỉ vài phút sau tay tôi cũng siết chặt tay Hạ. Lúc ấy, sao lòng tôi ấm áp quá, hạnh phúc quá. Một cảm giác vừa lạ lại vừa quen. Một niềm hạnh phúc nhẹ nhàng nhưng đằm thắm khó tả. Những lúc như này sao thời gian không đứng lại nhỉ? Dừng lại để tôi cảm nhận được hết những cảm xúc của tim mình và cũng là để được gần Hạ lâu hơn. Ngoảnh sang nhìn nhỏ tươi cười trong thích thú mà tôi cũng thấy vui lây. Khuôn mặt ấy, nụ cười ấy từ lúc nào đã cướp mất con mắt của tôi. Chợt Hạ quay ra làm tôi giật mình trở về thực tại. Còn Hạ, nhỏ nhìn tôi bằng con mắt long lanh như ánh sao và hỏi:
- Gì vậy? Sao mày nhìn tao kinh thế?
- Xinh thì nhìn, có đánh thuế ko mày?
- Eo, cái mồm nịnh nọt là giỏi.
Tôi cười và quay đi.
Đột nhiên có tiếng gọi Hạ từ sau lưng. Cả hai chúng tôi ngơ ngác quay ra. Ơ! Hoá ra là Hùng. Cái tên này thích làm kì đà thật.
- Hôm nay cậu cũng đến đấy à? – Hùng nói
- Ukm, ở đây đông vui thế cơ mà.
Hùng quay sang nhìn tôi và hỏi Hạ:
- Hai cậu đi với nhau à?
- Ukm, thế Hùng, cậu đi với ai vậy?
- Ak, mình đi với bạn, mà thằng ý chạy đâu mất rồi. Tìm nãy giờ không thấy.
Rồi Hùng nhìn xuống. Ô! Hoá ra nãy giờ Hạ với tôi vẫn nắm tay nhau. Thấy Hùng nhìn vậy hai người liền bỏ tay ra. Còn Hùng, cậu ta cười như không có chuyện gì vào chào chúng tôi rồi quay đi. Khi “tên kì đà” đi được một đoạn tôi hỏi Hạ:
- Liệu cậu ta có nghĩ gì không?
- Nghĩ gì là nghĩ gì? – Hạ quay sang tôi thắc mắc
- Nghĩ tao với mày….
- Tao với mày thì làm sao?
Cô bạn ngây thơ của tôi vẫn chẳng hiểu gì cả. Và Hạ cũng nhanh tróng quên đi Hùng và tiếp tục bữa tiệc âm nhạc đầy sôi động.
Ai nấy đều “quẩy” nhiệt tình trong bữa tiệc âm nhạc hoành tráng và tôi với Hạ cũng chẳng ngoại lệ. Thế nhưng nhỏ có vẻ vẫn còn sung lắm đấy vì khi ra về Hạ rủ:
- Chơi rồi giờ mình đi ăn gì đi!
- Kinh nhờ! Còn muốn chơi đi tiếp cơ.- Tôi cười
Vậy là chúng tôi chui vào quân trà sữa ngồi. Tôi hỏi Hạ:
- Thế nào? Nay vui ko?
- Nay vui lắm ý! Cảm ơn mày đã rủ tao đi.
- Gì chứ, cái ý cũng cảm ơn à
Hạ chẳng biết nói gì ngoài việc cười trừ. Rồi tôi nói chêu Hạ:
- Nãy mày nắm tay tao chặt quá làm tao đau hết tay rồi này.
- Uây nãy tao nắm tay con trai. Ui! Ngại quá
- Bóp nát tay tao rồi kêu ngại,may hay đấy – tôi cười
- Tại lúc ý đông quá, tao sợ lạc mày nên mới nắm tay mày mà. Mà đó là lần đầu tao cầm tay con trai đấy. Ngại quá! Ngại quá!
- Làm bộ nữa kìa!
- Ai làm bộ. Tao nói thật mà! Mày phải tin tao
- Mày chơi với Hùng lâu như thế chẳng lẽ chưa nắm tay bạn ý bao giờ chắc, ai tin?
- Chưa mị! Tao còn chưa bao giờ đi chơi riêng với bạn ý cơ. Mày nên thấy hạnh phúc khi tao đi chơi cùng mày biết chưa hả?
- Vâng hạnh phúc lắm!
Tôi ước gì chúng tôi cứ thế này mãi mãi, cười với nhau một cách tự nhiên như này, nói với nhau một cách ngây thơ như vậy thì tốt biết bao. Nhưng thời gian thì rất vô tình, nó mang những thứ ấy đến rồi cũng có thể mang những thứ ấy đi mà không hề báo trước để trong lòng người bao nuối tiếc, nhớ mong.
 

Nguyễn Như Tuyết

Học sinh chăm học
Thành viên
22 Tháng mười một 2017
706
837
126
Bình Định
THCS Hoài Xuân
CÔ BẠN ẤY!!!
Tác giả: T.H
#Chap3
Sau buổi đi chơi hôm ấy, tôi đã hiểu hơn về Hùng và mối quan hệ giữa Hạ và Hùng. Mặc dù tôi cảm nhận thấy được sự xuất hiện của tôi khiến Hùng không được vui nhưng tôi cũng chẳng quan tâm nhiều cho lắm. Đặc biệt là nó cũng không ảnh hưởng đến tình cảm bạn bè đang tiến triển rất tốt giữa tôi và Hạ.
Kể từ ngày sinh nhật đáng nhớ ấy, chúng tôi vẫn nói chuyện với nhau mỗi tối, vẫn chia sẻ với nhau những niềm vui nỗi buồn và không quá đáng nếu gọi chúng tôi là “bạn thân”. Cho đến một ngày, tình bạn này chính thức rơi vào những ngày tháng khó khắn. Những thử thách khiến Hạ và tôi đôi khi đã muốn dừng lại. Muốn từ bỏ mối quan hệ đang rất đẹp đẽ này.
Nó bắt đầu từ một sự kiện đặc biệt của trường tôi.
Trước lễ nghỉ tết âm lịch, trường tôi đã có một chương trình ca nhạc cực kì hoành tráng với sự đầu tư vô cùng chu đáo và đặc biệt là có sự góp mặt của một số ngôi sao ca nhạc nổi tiếng hiện nay. Đây hẳn là một sự kiện mà chẳng ai muốn bỏ qua cả. Tôi cũng không ngoại lệ, cũng háo hức chờ đón đêm nhạc đặc sắc này lắm. Bên cạnh được thưởng thức âm nhạc tôi còn có cơ hội gần gũi Hạ hơn khi nhỏ đã đồng ý đi cùng tôi đến buổi ca nhạc. Không biết các bạn có hiểu cảm giác của tôi khi mời được Hạ đi không? Bảo rằng để miêu tả cảm xúc ấy thì kì thực chẳng có từ ngữ nào có thể diễn tả hết được.
Cuối cùng đêm nhạc cũng đến. Tôi cùng Hạ cùng đến trường tôi trong niềm vui sướng khi chẳng mấy khi được gặp những người nổi tiếng. Ngôi trường hôm nay thật đông đúc và rộn rang. Nó như muốn vỡ tung ra vậy. Chính vì có nhiều người như thế nên chỉ cần một chút lơ đãng là tôi và Hạ có thể lạc mất nhau trong cái biển người đang hò hét sôi động này. Chắc vì lẽ đó mà nhỏ nắm tay tôi rất chặt. Tôi đỏ ửng cả mặt. Phải nói đây là lần đầu tiên tôi nắm tay một cô gái như thế này đấy dù đã lớp 11 rồi. Ban đầu ngại ngùng là thế vậy mà chỉ vài phút sau tay tôi cũng siết chặt tay Hạ. Lúc ấy, sao lòng tôi ấm áp quá, hạnh phúc quá. Một cảm giác vừa lạ lại vừa quen. Một niềm hạnh phúc nhẹ nhàng nhưng đằm thắm khó tả. Những lúc như này sao thời gian không đứng lại nhỉ? Dừng lại để tôi cảm nhận được hết những cảm xúc của tim mình và cũng là để được gần Hạ lâu hơn. Ngoảnh sang nhìn nhỏ tươi cười trong thích thú mà tôi cũng thấy vui lây. Khuôn mặt ấy, nụ cười ấy từ lúc nào đã cướp mất con mắt của tôi. Chợt Hạ quay ra làm tôi giật mình trở về thực tại. Còn Hạ, nhỏ nhìn tôi bằng con mắt long lanh như ánh sao và hỏi:
- Gì vậy? Sao mày nhìn tao kinh thế?
- Xinh thì nhìn, có đánh thuế ko mày?
- Eo, cái mồm nịnh nọt là giỏi.
Tôi cười và quay đi.
Đột nhiên có tiếng gọi Hạ từ sau lưng. Cả hai chúng tôi ngơ ngác quay ra. Ơ! Hoá ra là Hùng. Cái tên này thích làm kì đà thật.
- Hôm nay cậu cũng đến đấy à? – Hùng nói
- Ukm, ở đây đông vui thế cơ mà.
Hùng quay sang nhìn tôi và hỏi Hạ:
- Hai cậu đi với nhau à?
- Ukm, thế Hùng, cậu đi với ai vậy?
- Ak, mình đi với bạn, mà thằng ý chạy đâu mất rồi. Tìm nãy giờ không thấy.
Rồi Hùng nhìn xuống. Ô! Hoá ra nãy giờ Hạ với tôi vẫn nắm tay nhau. Thấy Hùng nhìn vậy hai người liền bỏ tay ra. Còn Hùng, cậu ta cười như không có chuyện gì vào chào chúng tôi rồi quay đi. Khi “tên kì đà” đi được một đoạn tôi hỏi Hạ:
- Liệu cậu ta có nghĩ gì không?
- Nghĩ gì là nghĩ gì? – Hạ quay sang tôi thắc mắc
- Nghĩ tao với mày….
- Tao với mày thì làm sao?
Cô bạn ngây thơ của tôi vẫn chẳng hiểu gì cả. Và Hạ cũng nhanh tróng quên đi Hùng và tiếp tục bữa tiệc âm nhạc đầy sôi động.
Ai nấy đều “quẩy” nhiệt tình trong bữa tiệc âm nhạc hoành tráng và tôi với Hạ cũng chẳng ngoại lệ. Thế nhưng nhỏ có vẻ vẫn còn sung lắm đấy vì khi ra về Hạ rủ:
- Chơi rồi giờ mình đi ăn gì đi!
- Kinh nhờ! Còn muốn chơi đi tiếp cơ.- Tôi cười
Vậy là chúng tôi chui vào quân trà sữa ngồi. Tôi hỏi Hạ:
- Thế nào? Nay vui ko?
- Nay vui lắm ý! Cảm ơn mày đã rủ tao đi.
- Gì chứ, cái ý cũng cảm ơn à
Hạ chẳng biết nói gì ngoài việc cười trừ. Rồi tôi nói chêu Hạ:
- Nãy mày nắm tay tao chặt quá làm tao đau hết tay rồi này.
- Uây nãy tao nắm tay con trai. Ui! Ngại quá
- Bóp nát tay tao rồi kêu ngại,may hay đấy – tôi cười
- Tại lúc ý đông quá, tao sợ lạc mày nên mới nắm tay mày mà. Mà đó là lần đầu tao cầm tay con trai đấy. Ngại quá! Ngại quá!
- Làm bộ nữa kìa!
- Ai làm bộ. Tao nói thật mà! Mày phải tin tao
- Mày chơi với Hùng lâu như thế chẳng lẽ chưa nắm tay bạn ý bao giờ chắc, ai tin?
- Chưa mị! Tao còn chưa bao giờ đi chơi riêng với bạn ý cơ. Mày nên thấy hạnh phúc khi tao đi chơi cùng mày biết chưa hả?
- Vâng hạnh phúc lắm!
Tôi ước gì chúng tôi cứ thế này mãi mãi, cười với nhau một cách tự nhiên như này, nói với nhau một cách ngây thơ như vậy thì tốt biết bao. Nhưng thời gian thì rất vô tình, nó mang những thứ ấy đến rồi cũng có thể mang những thứ ấy đi mà không hề báo trước để trong lòng người bao nuối tiếc, nhớ mong.
Ái chà chà. Sai chính tả hoài vậy bác. "Trêu" chứ không phải "chêu" nhá.
Khuôn mặt ấy, nụ cười ấy từ lúc nào đã cướp mất con mắt của tôi. Chợt Hạ quay ra làm tôi giật mình trở về thực tại.
Nên sửa lại thành: Khuôn mặt đáng yêu ấy, nụ cười tựa thiên thần ấy đã cướp mất trái tim tôi, khiến tôi chìm dần trong dòng cảm xúc ấm áp này. Chợt Hạ quay ra làm tôi giật mình trở về thực tại.
 
  • Like
Reactions: Shirayuki_Zen

Pineapple <3

Học sinh chăm học
Thành viên
24 Tháng mười hai 2018
750
964
111
Hà Nội
THCS-THPT Tạ Quang Bửu
CÔ BẠN ẤY!!!
Tác giả: T.H
#Chap3
Sau buổi đi chơi hôm ấy, tôi đã hiểu hơn về Hùng và mối quan hệ giữa Hạ và Hùng. Mặc dù tôi cảm nhận thấy được sự xuất hiện của tôi khiến Hùng không được vui nhưng tôi cũng chẳng quan tâm nhiều cho lắm. Đặc biệt là nó cũng không ảnh hưởng đến tình cảm bạn bè đang tiến triển rất tốt giữa tôi và Hạ.
Kể từ ngày sinh nhật đáng nhớ ấy, chúng tôi vẫn nói chuyện với nhau mỗi tối, vẫn chia sẻ với nhau những niềm vui nỗi buồn và không quá đáng nếu gọi chúng tôi là “bạn thân”. Cho đến một ngày, tình bạn này chính thức rơi vào những ngày tháng khó khắn. Những thử thách khiến Hạ và tôi đôi khi đã muốn dừng lại. Muốn từ bỏ mối quan hệ đang rất đẹp đẽ này.
Nó bắt đầu từ một sự kiện đặc biệt của trường tôi.
Trước lễ nghỉ tết âm lịch, trường tôi đã có một chương trình ca nhạc cực kì hoành tráng với sự đầu tư vô cùng chu đáo và đặc biệt là có sự góp mặt của một số ngôi sao ca nhạc nổi tiếng hiện nay. Đây hẳn là một sự kiện mà chẳng ai muốn bỏ qua cả. Tôi cũng không ngoại lệ, cũng háo hức chờ đón đêm nhạc đặc sắc này lắm. Bên cạnh được thưởng thức âm nhạc tôi còn có cơ hội gần gũi Hạ hơn khi nhỏ đã đồng ý đi cùng tôi đến buổi ca nhạc. Không biết các bạn có hiểu cảm giác của tôi khi mời được Hạ đi không? Bảo rằng để miêu tả cảm xúc ấy thì kì thực chẳng có từ ngữ nào có thể diễn tả hết được.
Cuối cùng đêm nhạc cũng đến. Tôi cùng Hạ cùng đến trường tôi trong niềm vui sướng khi chẳng mấy khi được gặp những người nổi tiếng. Ngôi trường hôm nay thật đông đúc và rộn rang. Nó như muốn vỡ tung ra vậy. Chính vì có nhiều người như thế nên chỉ cần một chút lơ đãng là tôi và Hạ có thể lạc mất nhau trong cái biển người đang hò hét sôi động này. Chắc vì lẽ đó mà nhỏ nắm tay tôi rất chặt. Tôi đỏ ửng cả mặt. Phải nói đây là lần đầu tiên tôi nắm tay một cô gái như thế này đấy dù đã lớp 11 rồi. Ban đầu ngại ngùng là thế vậy mà chỉ vài phút sau tay tôi cũng siết chặt tay Hạ. Lúc ấy, sao lòng tôi ấm áp quá, hạnh phúc quá. Một cảm giác vừa lạ lại vừa quen. Một niềm hạnh phúc nhẹ nhàng nhưng đằm thắm khó tả. Những lúc như này sao thời gian không đứng lại nhỉ? Dừng lại để tôi cảm nhận được hết những cảm xúc của tim mình và cũng là để được gần Hạ lâu hơn. Ngoảnh sang nhìn nhỏ tươi cười trong thích thú mà tôi cũng thấy vui lây. Khuôn mặt ấy, nụ cười ấy từ lúc nào đã cướp mất con mắt của tôi. Chợt Hạ quay ra làm tôi giật mình trở về thực tại. Còn Hạ, nhỏ nhìn tôi bằng con mắt long lanh như ánh sao và hỏi:
- Gì vậy? Sao mày nhìn tao kinh thế?
- Xinh thì nhìn, có đánh thuế ko mày?
- Eo, cái mồm nịnh nọt là giỏi.
Tôi cười và quay đi.
Đột nhiên có tiếng gọi Hạ từ sau lưng. Cả hai chúng tôi ngơ ngác quay ra. Ơ! Hoá ra là Hùng. Cái tên này thích làm kì đà thật.
- Hôm nay cậu cũng đến đấy à? – Hùng nói
- Ukm, ở đây đông vui thế cơ mà.
Hùng quay sang nhìn tôi và hỏi Hạ:
- Hai cậu đi với nhau à?
- Ukm, thế Hùng, cậu đi với ai vậy?
- Ak, mình đi với bạn, mà thằng ý chạy đâu mất rồi. Tìm nãy giờ không thấy.
Rồi Hùng nhìn xuống. Ô! Hoá ra nãy giờ Hạ với tôi vẫn nắm tay nhau. Thấy Hùng nhìn vậy hai người liền bỏ tay ra. Còn Hùng, cậu ta cười như không có chuyện gì vào chào chúng tôi rồi quay đi. Khi “tên kì đà” đi được một đoạn tôi hỏi Hạ:
- Liệu cậu ta có nghĩ gì không?
- Nghĩ gì là nghĩ gì? – Hạ quay sang tôi thắc mắc
- Nghĩ tao với mày….
- Tao với mày thì làm sao?
Cô bạn ngây thơ của tôi vẫn chẳng hiểu gì cả. Và Hạ cũng nhanh tróng quên đi Hùng và tiếp tục bữa tiệc âm nhạc đầy sôi động.
Ai nấy đều “quẩy” nhiệt tình trong bữa tiệc âm nhạc hoành tráng và tôi với Hạ cũng chẳng ngoại lệ. Thế nhưng nhỏ có vẻ vẫn còn sung lắm đấy vì khi ra về Hạ rủ:
- Chơi rồi giờ mình đi ăn gì đi!
- Kinh nhờ! Còn muốn chơi đi tiếp cơ.- Tôi cười
Vậy là chúng tôi chui vào quân trà sữa ngồi. Tôi hỏi Hạ:
- Thế nào? Nay vui ko?
- Nay vui lắm ý! Cảm ơn mày đã rủ tao đi.
- Gì chứ, cái ý cũng cảm ơn à
Hạ chẳng biết nói gì ngoài việc cười trừ. Rồi tôi nói chêu Hạ:
- Nãy mày nắm tay tao chặt quá làm tao đau hết tay rồi này.
- Uây nãy tao nắm tay con trai. Ui! Ngại quá
- Bóp nát tay tao rồi kêu ngại,may hay đấy – tôi cười
- Tại lúc ý đông quá, tao sợ lạc mày nên mới nắm tay mày mà. Mà đó là lần đầu tao cầm tay con trai đấy. Ngại quá! Ngại quá!
- Làm bộ nữa kìa!
- Ai làm bộ. Tao nói thật mà! Mày phải tin tao
- Mày chơi với Hùng lâu như thế chẳng lẽ chưa nắm tay bạn ý bao giờ chắc, ai tin?
- Chưa mị! Tao còn chưa bao giờ đi chơi riêng với bạn ý cơ. Mày nên thấy hạnh phúc khi tao đi chơi cùng mày biết chưa hả?
- Vâng hạnh phúc lắm!
Tôi ước gì chúng tôi cứ thế này mãi mãi, cười với nhau một cách tự nhiên như này, nói với nhau một cách ngây thơ như vậy thì tốt biết bao. Nhưng thời gian thì rất vô tình, nó mang những thứ ấy đến rồi cũng có thể mang những thứ ấy đi mà không hề báo trước để trong lòng người bao nuối tiếc, nhớ mong.
Hóng drama của 2 main =))))
 

nguyentheta2001

Học sinh
Thành viên
16 Tháng tám 2018
26
56
31
23
Hà Nội
Trung học phổ thông Vân Nội
Chap 4 hihi
Thấm thoắt thoi đưa tôi và Hạ quen nhau đã được 4 tháng trời. Ngày nào cũng nói chuyện, đêm nào cũng tâm sự, thỉnh thoảng lại đi chơi với nhau nên sẽ chẳng quá nếu gọi là tri kỉ nhỉ? Dù mối quan hệ của chúng tôi gọi là gì đi nữa thì cũng chẳng quan trọng bằng việc tôi đang rất hạnh phúc. Đôi lúc, trong tâm trí tôi đã từng có những suy nghĩ: giá như mình và Hạ cứ như này mãi thì tốt biết mấy. Nhưng cuộc đời thì đâu ai đoán được điều gì đâu và tình cảm thì nào ai biết trước. Tình cảm nó có thể đến một cách rất tình cờ theo một cách vô tình nào đó mà chính ta cũng chẳng hay. Rồi cũng chính nó đã làm những ngày tháng hồn nhiên bên Hạ bỗng chốc thay đổi.
Câu chuyện vào những ngày cuối năm cũ và đầu năm mới ( tết dương). Vậy là chúng tôi sẽ có một ngày nghỉ hiếm hoi do bình thường ngoài học ở trường lại còn học thêm nên gần như cả tuần chẳng được nghỉ ngày nào. Nhân cơ hội này, tôi đã quyết định rủ Hạ sang vào Trung tâm Hà Nội chơi một ngày (Do nơi chúng tôi ở là một ngoại thành Hà Nội nên việc đi lại khá dễ dàng). Định là như thế nhưng tôi còn chần chừ lắm! Đương nhiên rồi! Rủ một bạn nữ đi chơi thì lần nào cũng run chứ chẳng nhất thiết là lần đầu. Sau bao lần cân, đo, đong, đếm trước sau, tôi cầm điện thoại lên và nhắn một tin cho Hạ:
- Tết dương mày không làm gì chứ? Sang Hà Nội với tao không?
- Đi chơi á! Để xem lịch đã nhé. Rồi tao sẽ báo lại mày. – tin nhắn hồi đáp được gửi lại sau đó
Bất chợt tôi thấy lo quá. Sao cứ thấp thỏm hoài không yên.
Ngày cuối cùng của năm cũ, sau khi tan trường thằng Nam chạy đến quàng vài tôi nói:
- Ê! Huynh đệ, nay bận gì không?
- Không! Có chuyện gì nói đi.
- Chẳng là nay cuối năm rồi, mấy anh em trong lớp rủ ra kia ăn uống, chém gió lúc rồi về, gọi là gặp mặt cuối năm. Chú đi ko?
- Ờ thì nay cũng chẳng bận gì thì tội gì mà không đi.
Rồi tôi cùng mấy thằng bạn trong lớp kéo nhau ra quán caffe gần trường. Đồ uống của quán này khá là ngon đã thế lại bày trí rất đẹp khiến tôi rất ưng. Cả lũ ngồi vừa uống vừa chém gió với nhau cười ha hả. Nào là mấy trò nghịch dại của vài thằng “quỷ” trong lớp, rồi những cặp thích nhau này nọ, bao câu truyện trong năm được bọn nó lôi ra kể bằng sạch. Đây phải gọi là buổi kể tội nhau chứ gặp mặt cái gì khi ngày nào đến lớp chả gặp. Cuộc nói chuyện đang rôm rả bỗng có điện thoại từ mẹ tôi. Mẹ thấy nay tôi về hơi muộn mẹ lo cho tôi nên gọi điện hỏi thăm. Tôi cx vô tâm quá, đi chơi mà ko báo về một tiếng làm mẹ phải lo. Khi quay lại bàn chợt thấy hai dáng người quen quen. Tôi toan lại gần. Thì ra lạ Hạ, kia là Hùng, hai người họ đi với nhau sau. Đang tính đến gần chào hỏi thì vô tình tôi nghe dc cuộc nói chuyện của hai người:
- Hạ này, tớ có điều này muốn nói với câu. – Hùng nói có vẻ gì đó băn khoăn và ngắc ngứ
- Có chuyện gì vậy? Cậu cứ nói đi, gì mà ngại.
- Tớ không biết nên nói sao.
- Vậy thôi, không cần phải nói đâu. – Hạ cười
- Tớ nghĩ tớ….tớ…thích cậu. – mặt Hùng đỏ lên như vừa ăn một trái ớt.
Hạ, nhỏ ngồi thẫn người ra. Còn tôi- đang đứng sau cái cây trang trí cạnh đó- lặng lẽ bỏ đi. Chẳng biết tại sao tôi thấy hơi buồn? Điều này mình đã đoán trước rồi mà, vậy sao vẫn thấy bất ngờ quá! Tự dưng sao tôi đau lòng. Tôi tự hỏi tại sao lại vậy? Tại sao tôi lại đau lòng khi nghe lời tỏ tình của Hùng với Hạ. Tôi quay lại bàn, những câu chuyện làm cả lũ cười nghiêng cười ngả mà sao nhưng tôi thì không gượng gạo cười lấy một lần. Tôi ngồi đây nhưng lòng lại ở chỗ Hùng và Hạ. Tôi tự hỏi: Hạ, cô ấy có đồng ý hay không? Nếu cô ấy đồng ý thì sao nhỉ? Nên vui hay nên buồn? Mà vì sao tôi lại buồn như thế? Những câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu tôi và làm tôi như phát điên. Tôi đứng dậy bỏ về trước. Qua cái bàn ấy, ngoảnh mặt sang thì chẳng còn ai nữa. Tôi thở dài một tiếng và lết bước về nhà. Đường về nay dài quá, cứ đi mãi sao chẳng đến nhà. Con đường này hôm nay phủ một màu buồn, hàng cây lao xao như đang khóc tỉ tê. Người xe qua lại vẫn đông đúc nhưng sao tôi vẫn lạc lõng. Cảnh vật buồn hay chính tôi đang buồn? Tôi đi rất nhanh, nhanh như đang chạy trốn, chạy trốn cái gì chứ? Chắc là chạy trốn bản thân tôi, chạy trốn khỏi cảm xúc của tôi. Giá mà tôi có thể khóc để lòng này thanh than. Về đến nhà rồi, tôi đã về trong bộ dạng không thể nào thảm hoạ hơn. Thay vì như mọi lần đi đá bóng với mấy đứa trong xóm, hôm nay tôi nằm bẹt xuống giường thở dài đầy phiền não. Tại sao? Tại sao tôi lại buồn như thế này? Phải chăng, Hạ, trong tôi cô ấy không đơn thuần là một người bạn. Chẳng lẽ…chẳng lẽ…tôi đã thích Hạ ư? Sao có thể thế được? Nhưng nhỡ tôi thích Hạ?... Tình yêu cũng giống con dao hai lưỡi vậy. Nó có thể ngọt ngào và và hạnh phúc nhưng cũng thật cay đắng, đau đớn. Tôi băn khoăn quá! Nếu tôi tiến một bước thì khi lùi lại có lùi về bây giờ được không? Những câu hỏi, những suy nghĩ lại chạy lòng vòng trong đầu tôi khiến nó như muốn nổ tung.
Đang lúc rối bời ấy thì điện thoại kêu “ting” một tiếng: mai đi chơi đi mày, mày định đi đâu?” Đọc xong mà tôi chẳng biết nên trả lời sao ngoài hai chữ: “ tuỳ mày”.
- Hay mai mình đi sang Bờ hồ đi mày, rồi mình đi ăn kem, đi phố sách, các kiểu được không?
- Ờ mày thích thế nào thì cứ thế
- Chốt vậy nhé.
Tôi quẳng cái điện thoại vào một góc giường, nằm thẫn thờ như một kẻ mất hồn. Thế rồi trong cơn mộng mị tôi thiếp đi từ lúc nào chẳng biết. Nhưng giấc ngủ sao nay chẳng sâu, lòng thì như dậy sóng. Tôi tỉnh dậy khi trời còn chưa ló mặt trời. Khoác chiếc áo khoác, tôi bước ra ngoài. Từng bước, từng bước tôi lần mò trong đêm tối chẳng một ánh đèn như chính tôi đang lần mò tìm đến bên Hạ. Ái! Cái gai của cây xương rồng, nó xé rách mu bàn tay tôi như thể xé rách tim này. Từng giọt máu chảy xuống là từng giọt lệ của trái tim tôi.
Cuối cùng trời cũng sáng, chuyến đi bắt đầu. Một mặt nạ vui vẻ được tôi đeo suốt buổi hôm ấy. Dẫu đang đi bên Hạ mà lòng tôi thấy xa cách. Liệu tôi còn có thể thấy nụ cười hồn nhiên của Hạ thêm bao lần nữa đây. Giờ chúng tôi đang ăn kem cùng nhau, Hạ thì đang cười rất vui vẻ khoe tôi những bức ảnh của nhỏ. Tôi cũng cố vui vẻ dẫu lòng vẫn rối bời. Tôi đánh bạo cất lời:
- Hạ này, mày với Hùng dạo này sao rồi?
- Sao là sao? Bọn tao vẫn thế mà!
- Không có gì à?
- Ukm…m… có đó mày, qua Hùng tỏ tình với tao mày ạ, buồn quá! Tao muốn bọn tao làm bạn cơ, phải làm sao bây giờ? Làm gì để Hùng không buồn hả mày?
Tôi lặng im chẳng biết nói gì trong lòng thì vừa buồn lại vừa vui. Hạ cứ lay tôi trả lời câu hỏi để cố gắng cứu vớt tình bạn giữa hai người.
- Tao biết sao. Tự mày lo đi.
- Huhu, tao biết làm sao giờ. Mà thôi, ko nói đến nó nữa, đang vui mà, ăn đi mày.
Hạ nhìn tôi cười đầy cuốn hút. Một ánh mắt trong sáng, một nụ cười ngây thơ nhưng đã làm trái tim của từng chàng trai quanh cô gục ngã. Và tôi phải chăng cũng đã bước chân vào cuộc “ chạy đua” đầy đau khổ mà tình yêu đã vẽ ra?
 

nguyentheta2001

Học sinh
Thành viên
16 Tháng tám 2018
26
56
31
23
Hà Nội
Trung học phổ thông Vân Nội
Chap 5 hơi muộn :p

Tình cảm là một thứ rất phức tạp. Nó làm ta chẳng thể hiểu ta nữa. Chẳng biết người ta mắc vào lưới tình thì họ sẽ làm gì? Tôi thì tôi để phó mặc cho thời gian quyết định tất cả. Biết Hùng có tình cảm với Hạ dẫu có buồn nhưng tôi vẫn phải dấu nỗi lòng vào và tỏ ra như không có chuyện gì. Tôi cũng chẳng biết vì sao tôi làm vậy nữa, chỉ là một cách làm trong vô thức mà thôi.
Ngày thứ hai của kì nghỉ tết nguyên đán, tôi thức dậy với tâm trạng rất tốt. Đương nhiên rồi, hằng ngày phải dậy sớm đi học làm cho tôi rất thèm ngủ! Hôm nay mới có dịp được ngủ như này nên phải vui chứ. “Xoạch!”- Tôi xé phăng tờ lịch. Ơ! Nay là ngày 14/2! Nay là Valentine à? Nhưng mình làm gì có người yêu mà phải lo. Tôi cười khểnh một cái. Hạ! Hôm nay chẳng biết có ai tặng quà Hạ ko nhỉ? Bất giác tôi nghĩ đến nhỏ như một thói quen. Nhưng rồi tôi lại nghĩ: sao mình phải quan tâm chứ nhỉ? Có hay không cũng đâu liên quan gì đến mình. Tôi cứ tự nhủ với mình như thế…như thế… Nhưng tình cảm thì vốn rất thích chêu ngươi. Giẫu rằng lý trí đã dừng nghĩ về Hạ mà sao trái tim vẫn loạn nhịp. Ko phải chứ? Chỉ vì nay là 14/2 ư? Quả tim trong lồng ngực này, nó giờ ko thuộc về tôi nữa rồi. Nó đập điên loạn như thúc dục tôi làm điều gì đó. Nhưng lý trí thì ko cho phép tôi làm gì cả. Tình cảm vốn chẳng dễ hiểu. Phải chăng là tôi thích Hạ hay chỉ là sự rung động nhất thời? Tất cả còn rất mông lung chưa có câu trả lời.
Ngày cận Tết, chợ hoa thật náo nhiệt, đã vậy hôm nay lại là valentine nên ngập tràn là hoa hồng. Tôi bước đi trong đó mà cứ ngỡ rằng lạc vào một thế giới của những loài hoa. Vừa đi vừa ngắm nghía chúng ko biết chán là gì. Ơ ai kia? Tôi thấy thấp thoáng trong rừng người đông đúc một hình bóng thân quen. Nhanh nhảu tôi luồn lách đến đó. Nó đâu rồi nhỉ? Vừa ở đây cơ mà. Ak! Kia rồi! Tôi lại tiếp tục nhanh chân di chuyển đến chỗ dáng vẻ thân thuộc kia. Một mái tóc dài đen nháy- Hạ- đi ngắm nghía những bông hoa còn miệng thì cười chúm chím. Tôi lại gần hỏi:
- Hạ! Sao mày ở đây?
- Ơ, Đông à? Tao đi chơi mà. Mày cũng lên đây à?
- Mày hỏi thừa thế! Biết thừa tao thích cây rồi mà đây là chợ cây nữa chứ.
- Mà mày đi mình à? Sao buồn thế.
- Ko……
Hạ chưa dứt câu bỗng có một tiếng gọi lớn. Hai chúng tôi quay ra và trước mắt tôi là một chàng trai. Cậu ta cao ráo, da hơi ngăm ngăm đen nhưng khuôn mặt trông rất hiền từ. Ánh mắt của cậu ta sáng toát lên sự tinh anh cộng thêm cái mắt kính càng làm nổi lên sự thông minh. Anh bạn ấy chạy đến chỗ chúng tôi mang theo một bó hoa rất đẹp trên tay.
- Hạ! Tặng cậu này.
- Uây! Dũng tặng hoa tớ này!
- Ukm – cậu ta cười tít hết cả mắt.
- Cảm ơn nha! Mà sao cậu lại mua hoa tặng mình chứ?
- Đi chợ hoa mà, phải mua hoa chứ!
- Đúng rồi! Đi với người đẹp trong một rừng hoa như này chẳng lẽ để tay ko? Phải rút tiền mua bó hoa tặng chứ. – tôi vừa nói vừa cười đểu
- Này, mày nói gì thế hả? – Hạ quay sang với tôi
Còn Dũng, anh chàng mắt đang nảy lửa nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống vậy. Lại cái điệu cười khinh khỉnh tôi xin phép đi trước. Hạ ngây thơ quá! Nay là 14/2 nó tặng hoa cho mình mà còn ko hiểu ý nó, đã thế còn là hoa hồng đỏ nữa chứ. Dẫu nói vậy nhưng thực trong lòng tôi đang ghen tị với Dũng. Chính vì ghen tị như thế nên tôi mới hối hận sao lúc ấy mình lại vô duyên nói kiểu đó nhỉ. Từ lúc gặp Hạ, cuộc vui bỗng chốc nhuộm màu vàng úa. Tôi lang thang bước vào một quán caffe. Quán này đẹp lắm! Ngồi trên tầng hai, nhâm nhi ly caffe và nhìn xuống con phố tấp nập xe cộ mà tôi thấy mình lạc lõng giữa dòng người. Bất chợt, một cánh tay mềm mại vỗ vào vai làm tôi giật mình. Một dọng nói quen thuộc cất lên:
- Mày sao lại ở đây uống caffe mình thế này.
- Hạ à? T nghỉ một lúc thôi. Còn mày, sao vào đây? Bạn kia đâu?
- Đang mua đồ uống!
- Vậy à? Thế mày ngồi đi, tao đi trước nhé!
- Ko ngồi thêm à?
- Thôi!
Tôi quay đi ra thì gặp Dũng. Cậu ta vẫn nhìn tôi với ánh mắt tức giận ban nãy và nó làm tôi thấy có gì đó thích thú. Tôi về nhà và ko biết cái cậu bạn tên Dũng kia là người như thế nào nhỉ? Hạ chỉ kể qua cho tôi rằng Dũng là một người quan trọng với nhỏ và hay giúp đỡ nhỏ. Tất nhiên là như vậy rồi vì cậu ta thích Hạ mà. Nhưng sao cô bạn ngây thơ của tôi, cô ấy vẫn chẳng biết gì dẫu cho đang cầm trên tay bó hoa hồng trong một ngày đặc biệt như này.
Trưa ấy, Hạ nhắn tin cho tôi.
- Sáng nay mày làm sao đó?
- Sao là sao?
- Lúc ở chợ hoa ý, mày nói thế làm Dũng giận lắm, mà bọn tao chỉ là bạn thôi mà.
- Ờ thì là bạn.
- Nay 14/2 đó mày! Tặng quà tao đi
- Sao phải tặng, mày là ny t à?
- Không phải thì tặng cũng có sao đâu.
- Tao không phải là Dũng đâu mày. Đi mà bảo Hùng tặng mày ý
- Tặng rồi mày ạ! Một con vịt gấu bông. Tao chụp cho mày xem nhé! Đáng yêu lắm!
Tôi nhìn bức ảnh mà thấy nó xấu kinh khủng khiếp. Chẳng biết ghét nó hay ghét người tặng nó nữa. Tự dưng lòng tôi thấy có gì đấy thật hụt hẫng. Tôi thích Hạ ư? Có lẽ là vậy nhưng liệu mở lời thì chúng tôi có còn được như này không? Rất khó nhỉ? Tôi cứ miên man nghĩ về nó rồi chìm dần vào giấc ngủ từ lúc nào chẳng hay. Giật mình tỉnh giấc khi có tiếng chuông điện thoại. Hạ khoe cô ấy được Dũng tặng quà. Có vẻ như nhỏ rất vui. Tôi gợi ý cho nhỏ về tình cảm của Dũng:
- Có khi nào bạn ý cũng thích mày
- Ko đâu, bọn tao là bạn thân thôi!
- Thế mà đi tặng quà mày!
- Tao chêu Dũng ai dè tặng thật mày ạ! Ngại quá!
“Haizzz” tôi thở dài như bất lực trước sự hồn nhiên đến vô cùng của Hạ. Rồi tôi đánh liều hỏi Hạ về Dũng. Cậu ta là bạn học cùng lớp với Hạ. Một anh chàng sống khép kín, học giỏi và suất sắc không khác gì Hùng cả. Lại một đối thủ khó nhằn.
Có vẻ như “cuộc chiến” này thực sự chẳng cân sức tí gì. Tôi tự cảm thấy kém cỏi trước Hùng và Dũng và trước Hạ, tôi thực chẳng xứng đáng.
Đôi khi, hạnh phúc không phải là được ởa bên người đó mà hạnh phúc là lùi lại để người đó hạnh phúc.
 

Pineapple <3

Học sinh chăm học
Thành viên
24 Tháng mười hai 2018
750
964
111
Hà Nội
THCS-THPT Tạ Quang Bửu
Chap 5 hơi muộn :p

Tình cảm là một thứ rất phức tạp. Nó làm ta chẳng thể hiểu ta nữa. Chẳng biết người ta mắc vào lưới tình thì họ sẽ làm gì? Tôi thì tôi để phó mặc cho thời gian quyết định tất cả. Biết Hùng có tình cảm với Hạ dẫu có buồn nhưng tôi vẫn phải dấu nỗi lòng vào và tỏ ra như không có chuyện gì. Tôi cũng chẳng biết vì sao tôi làm vậy nữa, chỉ là một cách làm trong vô thức mà thôi.
Ngày thứ hai của kì nghỉ tết nguyên đán, tôi thức dậy với tâm trạng rất tốt. Đương nhiên rồi, hằng ngày phải dậy sớm đi học làm cho tôi rất thèm ngủ! Hôm nay mới có dịp được ngủ như này nên phải vui chứ. “Xoạch!”- Tôi xé phăng tờ lịch. Ơ! Nay là ngày 14/2! Nay là Valentine à? Nhưng mình làm gì có người yêu mà phải lo. Tôi cười khểnh một cái. Hạ! Hôm nay chẳng biết có ai tặng quà Hạ ko nhỉ? Bất giác tôi nghĩ đến nhỏ như một thói quen. Nhưng rồi tôi lại nghĩ: sao mình phải quan tâm chứ nhỉ? Có hay không cũng đâu liên quan gì đến mình. Tôi cứ tự nhủ với mình như thế…như thế… Nhưng tình cảm thì vốn rất thích chêu ngươi. Giẫu rằng lý trí đã dừng nghĩ về Hạ mà sao trái tim vẫn loạn nhịp. Ko phải chứ? Chỉ vì nay là 14/2 ư? Quả tim trong lồng ngực này, nó giờ ko thuộc về tôi nữa rồi. Nó đập điên loạn như thúc dục tôi làm điều gì đó. Nhưng lý trí thì ko cho phép tôi làm gì cả. Tình cảm vốn chẳng dễ hiểu. Phải chăng là tôi thích Hạ hay chỉ là sự rung động nhất thời? Tất cả còn rất mông lung chưa có câu trả lời.
Ngày cận Tết, chợ hoa thật náo nhiệt, đã vậy hôm nay lại là valentine nên ngập tràn là hoa hồng. Tôi bước đi trong đó mà cứ ngỡ rằng lạc vào một thế giới của những loài hoa. Vừa đi vừa ngắm nghía chúng ko biết chán là gì. Ơ ai kia? Tôi thấy thấp thoáng trong rừng người đông đúc một hình bóng thân quen. Nhanh nhảu tôi luồn lách đến đó. Nó đâu rồi nhỉ? Vừa ở đây cơ mà. Ak! Kia rồi! Tôi lại tiếp tục nhanh chân di chuyển đến chỗ dáng vẻ thân thuộc kia. Một mái tóc dài đen nháy- Hạ- đi ngắm nghía những bông hoa còn miệng thì cười chúm chím. Tôi lại gần hỏi:
- Hạ! Sao mày ở đây?
- Ơ, Đông à? Tao đi chơi mà. Mày cũng lên đây à?
- Mày hỏi thừa thế! Biết thừa tao thích cây rồi mà đây là chợ cây nữa chứ.
- Mà mày đi mình à? Sao buồn thế.
- Ko……
Hạ chưa dứt câu bỗng có một tiếng gọi lớn. Hai chúng tôi quay ra và trước mắt tôi là một chàng trai. Cậu ta cao ráo, da hơi ngăm ngăm đen nhưng khuôn mặt trông rất hiền từ. Ánh mắt của cậu ta sáng toát lên sự tinh anh cộng thêm cái mắt kính càng làm nổi lên sự thông minh. Anh bạn ấy chạy đến chỗ chúng tôi mang theo một bó hoa rất đẹp trên tay.
- Hạ! Tặng cậu này.
- Uây! Dũng tặng hoa tớ này!
- Ukm – cậu ta cười tít hết cả mắt.
- Cảm ơn nha! Mà sao cậu lại mua hoa tặng mình chứ?
- Đi chợ hoa mà, phải mua hoa chứ!
- Đúng rồi! Đi với người đẹp trong một rừng hoa như này chẳng lẽ để tay ko? Phải rút tiền mua bó hoa tặng chứ. – tôi vừa nói vừa cười đểu
- Này, mày nói gì thế hả? – Hạ quay sang với tôi
Còn Dũng, anh chàng mắt đang nảy lửa nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống vậy. Lại cái điệu cười khinh khỉnh tôi xin phép đi trước. Hạ ngây thơ quá! Nay là 14/2 nó tặng hoa cho mình mà còn ko hiểu ý nó, đã thế còn là hoa hồng đỏ nữa chứ. Dẫu nói vậy nhưng thực trong lòng tôi đang ghen tị với Dũng. Chính vì ghen tị như thế nên tôi mới hối hận sao lúc ấy mình lại vô duyên nói kiểu đó nhỉ. Từ lúc gặp Hạ, cuộc vui bỗng chốc nhuộm màu vàng úa. Tôi lang thang bước vào một quán caffe. Quán này đẹp lắm! Ngồi trên tầng hai, nhâm nhi ly caffe và nhìn xuống con phố tấp nập xe cộ mà tôi thấy mình lạc lõng giữa dòng người. Bất chợt, một cánh tay mềm mại vỗ vào vai làm tôi giật mình. Một dọng nói quen thuộc cất lên:
- Mày sao lại ở đây uống caffe mình thế này.
- Hạ à? T nghỉ một lúc thôi. Còn mày, sao vào đây? Bạn kia đâu?
- Đang mua đồ uống!
- Vậy à? Thế mày ngồi đi, tao đi trước nhé!
- Ko ngồi thêm à?
- Thôi!
Tôi quay đi ra thì gặp Dũng. Cậu ta vẫn nhìn tôi với ánh mắt tức giận ban nãy và nó làm tôi thấy có gì đó thích thú. Tôi về nhà và ko biết cái cậu bạn tên Dũng kia là người như thế nào nhỉ? Hạ chỉ kể qua cho tôi rằng Dũng là một người quan trọng với nhỏ và hay giúp đỡ nhỏ. Tất nhiên là như vậy rồi vì cậu ta thích Hạ mà. Nhưng sao cô bạn ngây thơ của tôi, cô ấy vẫn chẳng biết gì dẫu cho đang cầm trên tay bó hoa hồng trong một ngày đặc biệt như này.
Trưa ấy, Hạ nhắn tin cho tôi.
- Sáng nay mày làm sao đó?
- Sao là sao?
- Lúc ở chợ hoa ý, mày nói thế làm Dũng giận lắm, mà bọn tao chỉ là bạn thôi mà.
- Ờ thì là bạn.
- Nay 14/2 đó mày! Tặng quà tao đi
- Sao phải tặng, mày là ny t à?
- Không phải thì tặng cũng có sao đâu.
- Tao không phải là Dũng đâu mày. Đi mà bảo Hùng tặng mày ý
- Tặng rồi mày ạ! Một con vịt gấu bông. Tao chụp cho mày xem nhé! Đáng yêu lắm!
Tôi nhìn bức ảnh mà thấy nó xấu kinh khủng khiếp. Chẳng biết ghét nó hay ghét người tặng nó nữa. Tự dưng lòng tôi thấy có gì đấy thật hụt hẫng. Tôi thích Hạ ư? Có lẽ là vậy nhưng liệu mở lời thì chúng tôi có còn được như này không? Rất khó nhỉ? Tôi cứ miên man nghĩ về nó rồi chìm dần vào giấc ngủ từ lúc nào chẳng hay. Giật mình tỉnh giấc khi có tiếng chuông điện thoại. Hạ khoe cô ấy được Dũng tặng quà. Có vẻ như nhỏ rất vui. Tôi gợi ý cho nhỏ về tình cảm của Dũng:
- Có khi nào bạn ý cũng thích mày
- Ko đâu, bọn tao là bạn thân thôi!
- Thế mà đi tặng quà mày!
- Tao chêu Dũng ai dè tặng thật mày ạ! Ngại quá!
“Haizzz” tôi thở dài như bất lực trước sự hồn nhiên đến vô cùng của Hạ. Rồi tôi đánh liều hỏi Hạ về Dũng. Cậu ta là bạn học cùng lớp với Hạ. Một anh chàng sống khép kín, học giỏi và suất sắc không khác gì Hùng cả. Lại một đối thủ khó nhằn.
Có vẻ như “cuộc chiến” này thực sự chẳng cân sức tí gì. Tôi tự cảm thấy kém cỏi trước Hùng và Dũng và trước Hạ, tôi thực chẳng xứng đáng.
Đôi khi, hạnh phúc không phải là được ởa bên người đó mà hạnh phúc là lùi lại để người đó hạnh phúc.
Bạn ra truyện đều đều nhé! Truyện hay nên mình khá mong đấy!
 

An Hòa 0124

Học sinh
Thành viên
8 Tháng ba 2019
105
54
36
19
Quảng Nam
THCS LQS
Cô bạn ấy!
Tác giả: T.H
Chap1
Với mỗi chúng ta, tuổi mười bảy chắc hẳn là một độ tuổi đặc biệt. Đó là lúc chúng ta bắt đầu suy nghĩ chín chắn hơn về cuộc sống nhưng vẫn mang chút ngây ngô, trong sáng. Tuổi 17 của tôi, nó ko đẹp như mơ nhưng sẽ chứa nhiều kỉ niệm khó quên nhất trong cuộc đời tôi.
Bước sang tuổi 17 cx là lúc tôi bắt đầu lo cho tương lai của mình, lo về kì thi THPT quốc gia sắp tới- kì thi bước ngoặt của cuộc đời mỗi con người. Tôi bắt đầu tập trung hơn vào việc học của mình bằng cách tự đọc thêm sách vở, đi học thêm ở một số chỗ. Cx chính từ đó đã sinh ra bảo chuyện dở khóc dở cười.
Và nó bắt đầu từ một buổi học thêm toán định mệnh. Hôm ấy, tôi đi học cùng bạn thân tại một trung tâm luyện thi. Là một trung tâm lớn ở huyện mình và các huyện lân cận nên ở đây tập trung học sinh của rất nhiều trường. Như thường lệ tôi và Nam- thằng bạn thân của tôi- đến từ rất sớm và tìm cho mình một vị trí để ngồi. Ngay khi ngồi xuống tôi mở ngay quyển vở lý ra và làm một cách miệt mài. Biết sao, mai đi học thêm lý rồi phải tranh thủ làm nốt bài tập về nhà chứ. Vốn là một học sinh giỏi lý nên đống bài tập với tôi cx khá dễ dàng. Còn thằng Nam, nó thì chăm chăm nhìn ra cửa, để làm gì ư? Để xem xem có cô bạn nữ nào xinh ko? Đương nhiên rồi, thằng con trai nào chả thích nhìn gái, đó là điều quá bình thường và nếu tôi ko bận giải quyết đống bài tập chắc tôi cx xem rằng lớp hôm nay có bạn nữ nào xinh ko. Đang đắm mình trong những bài tập thì nó lay mạnh:
- Ê, mày!
- Gì vậy mày? T đang làm bài mà! – tôi tỏ vẻ không hài lòng.
- Dừng lại chút đi. Mày nhìn bạn vừa đi vào kìa
Tôi ngước mắt lên. Một bạn nữ xuất hiện. Bạn nữ với làn da trắng như trứng gà bóc. Mái tóc thì đen nháy được buộc đuôi gà gọn gàng. Khuôn mặt thì sáng sủa đang nở trên môi một nụ cười duyên dáng. Nụ cười ấy chắc chắn phải làm đốn tim bao bạn nam đấy ấy chứ. Nếu mà so sánh nhan sắc bạn ấy với Bạch Tuyết thì tôi xin nói rằng chẳng kém gì. Con mắt tôi đã bị khuôn mặt ấy cuốn hút không rời như có một chất kết dính nào đó. Trong lúc đó thằng bạn thì ghé tai và nói:
- Mày biết đấy là ai không? Đàm Nhật Hạ - học sinh chuyên lý của trường X, một trong những học sinh giỏi lý nhất trung tâm đấy.
Vốn thích lý và đó lại là một bạn nữ xinh như tiên giáng trần thế kia nên tôi rất muốn được kết bạn với cô ấy. Chắc là biết điều đó nên nó mới giới thiệu với tôi. Tôi gỡ gạc lại chút sĩ diện bằng bằng câu nói:
- Xời! Giỏi đến mức nào ai biết được. T cx tuyển lý nên bạn ý chăcs gì đã bằng t.
- Haha…m câm mồm lại đi, chắc chắn là nó giỏi hơn m rồi. Tài năng của nó trung tâm này đã kiểm chứng. – thằng bạn cười vẻ khinh bỉ
- Chưa đo tài cao thấp đâu. – tôi nói nhưng cũng nghĩ rằng nhỏ giỏi hơn mình là cái chắc.
Từ lúc ấy, hình ảnh của nhỏ gây cho tôi một ấn tượng không hề nhỏ. Về đến nhà, tôi lên ngay facebook tìm nick của nhỏ. Oa đây rồi, người xinh nên ảnh cũng xinh. Tôi ngắm nhìn đầy đắm đuối. Nhấn nút kết bạn mà lòng hồi hộp khó tả. Chẳng biết có đồng ý không nhỉ? Nếu không thì làm thế nào? Mà đồng ý thì biết nói gì? Nhưng thôi đồng ý rồi tính tiếp vậy.
Một ngày, hai ngày, ba ngày trôi qua mà nhỏ vẫn chưa đồng ý kết bạn. Tôi bắt đầu lo lắng. Hay là mình đánh liều nhỉ nhắn tin cho bạn ý nhỉ? Nhưng như thế thì ngại lắm! Sau một hồi lâu nhấc lên đặt xuống tôi quyết định nhắn một dòng tin: “ hello, bạn cho mình làm quen nha!”. Một lúc sau, tin nhắn trả lời đến:
- Cậu là ai vậy? Sao biết tớ.
- Cậu thì ai chả biết. Ở trung tâm có ai là không biết cậu đâu. – tôi trả lời
- Tớ có làm gì đâu mà biết nhỉ. Mà cậu là ai vậy?
- Mình là Vũ Nhật Đông. Học ở trường Y. Mình rất ngưỡng mộ bạn.
- Èo, có gì đâu mà ngưỡng mộ tớ ngu lắm. Cậu biết gì về tớ?
- Cũng không biết nhiều ngoài tên và trường.
- Vậy là được rồi. Những cái khác có thể tìm hiểu dần dần.
Yeah! Vậy là tôi đã làm được rồi. Cuộc sống tràn ngập màu hồng. Bỗng chốc tôi muốn đi học ghê, muốn gặp Hạ ghê. Từ hôm ấy, ngày nào chúng tôi cũng nhắn tin với nhau cho đến buổi học tiếp theo. Vẫn như mọi lần, tôi cùng thằng Nam đến rất sớm. Hai thằng lại ngồi chỗ quen thuộc nhưng thay vì làm bài tập tôi tập trung về cửa ra vào. Tôi đang đợi chờ một người, một người bạn xinh đẹp mới quen: Đàm Nhật Hạ. Tôi đã nghĩ rằng kiểu gì cũng nhìn thấy Hạ và cười đầy nham hiểm. Thế nhưng, người tính không bằng trời tính, mấy người bạn của tôi đến và lôi tôi đi ăn cùng chúng nó trước lúc học. Vậy là tính toán của tôi đã tan tành rồi. Bước đi ăn mà mặt mày cứ tiu nghỉu như mất sổ gạo. Chán quá à! Nay tôi định để cho Hạ biết mặt tôi vậy mà lại không gặp, lớp đông vậy sao có thể tìm ra được chứ. Ô! Ai kia? Hạ mà! Tôi liền đến gần định đánh động bạn ấy nhưng bàn tay tôi như hoá đá. Tôi không thể nhấc nổi tay lên. Mặt bắt đầu đỏ lên, tôi vội vã bước qua cô ấy trong ánh mắt lạ lẫm nhìn tôi. Cho đến khi ngồi xuống tim tôi mới đập theo đúng quy luật của nó. Rút trong túi ra một cái kẹo mút như một thói quen khi tôi ko giữ được bình tĩnh ( có lúc chẳng lămg sao cũng ăn). “Bịch” – tiếng cặp sách để lên bàn làm tôi giật mình. Tôi quay người lại. Ôi trời! Cái gì đây? Hạ đang ngồi sau tôi, chỉ cách tôi có một bàn thôi. Vậy là nguyên buổi học hôm đó tôi ngại ngùng chẳn giám đánh mắt ra sau. Còn quả tim như bị chập nó đập loạn xạ hết cả lên cho đến tận lúc tôi về tới nhà.
Tới nhà rồi. Tôi để cặp sách lên vàn học và bay luôn lên cái giường yêu quý của mình thở dài một cái. Chợt đầu tôi thấp thoáng hình ảnh của Hạ lúc gặp ở cửa cùng cái bộ dạng không thể tệ hơn của tôi. Tất cả chúng làm tôi bật cười như người mắc bệnh thần kinh. Dậy thôi, ăn cơm và còn học bài nữa. “ ting” tin nhắn đến. Ra là tin nhắn của Hạ.
- Nay cậu nhìn thấy tớ phải ko?
- Tớ có.
- Hình như tớ cũng thấy cậu đấy.
- Ơ sao cậu biết tớ - tôi ngạc nhiên và vô cùng sửng sốt, cộng thêm chút ngại ngùng.
- Tớ cũng không chắc. Cậu có phải cái bạn ngậm kẹo mút ngồi trên tớ hai bàn ko?
- Đúng rồi, sao cậu biết hay vậy.
- Hi, có cảm giác thôi cậu.
-  - cái icon như mtu cách níu giữ cuộc trò truyện. Không biết lừ tôi đang ngại hay gì mà tôi chẳng biết nên nói gì trong khi mọi lần nhắn như một cái máy.
Nhưng rồi cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục bằng những niềm vui trong ngày của cả hai.
Cứ thế tình bạn giữa chúng tôi thêm khăng khít nhưng Hạ là một cô gái cẩn trọng, nhỏ luôn giữ cho mình một điều gì đó mà chỉ có thể chia sẻ với người mà nhỏ luôn tin tưởng.
Tình bạn của chúng tôi càng trở nên thân thiết thì có một số người lại càng ko ưa tôi. Vì sao vậy? Đơn giản vì họ là những người có tình cảm với Hạ. Cô bạn là một cô gái xinh đẹp, học giỏi, hoà đồng và dễ gần nên nhiều bạn nam thích nhỏ thật chẳng ngạc nhiên. Nhưng chắc hẳn người ghét tôi nhất phải là Hùng và Dũng- hai anh chàng cùng lớp chơi rất thân với Hạ.
Cũng từ đây mà bao câu chuyện xảy ra mà khi tôi nghĩ lại chẳng biết là nên cười hay nên khóc.
mong anh sớm ra chap mới :D hóng :v
 
  • Like
Reactions: nguyentheta2001

nguyentheta2001

Học sinh
Thành viên
16 Tháng tám 2018
26
56
31
23
Hà Nội
Trung học phổ thông Vân Nội
thanks tất cả mọi người đã ủng hộ và đã dành cho mình những lời khen nha!!! <3 <3
Cô bạn ấy!!
Tác giả: T.H
CHAP 6
Thấm thoắt thoi đưa đã nửa năm trời kể từ ngày quen Hạ. Nếu nói là ngắn thì nửa năm chẳng phải là ngắn để vun đắp tình cảm nhưng nếu bảo là dài thì có khi còn chưa đủ để cho nhau một niềm tin vững chắc. Ngày ấy quen Hạ, tôi đâu có nghĩ một ngày sẽ rung động trước nhỏ, vậy mà giờ trái tim lại loạn nhịp rồi. Thế nhưng thần tình yêu là một kẻ rất biết chêu ngươi. Hắn ta đã để tôi thích Hạ rồi vậy sao còn để Hùng và Dũng cũng thích Hạ? Dẫu tôi không thể hiện tình cảm của mình ra thì trong mắt hai người họ tôi vẫn là một cái gai, hòn đá ngáng chân. Đã thế họ lại càng ghét tôi hơn sau một ngày mùng 8/3 đáng nhớ đối với tôi.
Trước đó hơn tháng, tôi đã nghĩ mình sẽ một lần nữa làm cho Hạ bất ngờ bằng một món quà mùng 8/3 khác lạ. Nhưng lần trước mình đã tặng cây rồi, giờ nên làm cái gì nhỉ? Khó nghĩ quá! Một đêm…hai đêm…lại ba đêm qua, tôi vẫn chưa có ý tưởng gì. Do đó, tôi đâm ra lo lắng, nóng ruột. Phải nói là lúc đó tôi quẫn trí mới đúng. Lúc nào cũng vò đầu bứt tai mà chẳng thể nảy ra một “sáng kiến” để ghi điểm trong mắt Hạ. Rồi lúc tôi tuyệt vọng nhất, ông Trời đã mở cho tôi một lối đi.
Hôm đó, bước vào lớp trong tình trạng mắt thâm cuồng còn đầu tóc thì chẳng ra đâu vào đâu. Nếu miêu tả tôi hôm đó thì phải nói là người không ra người ma không ra ma. Vì sao lại vậy ư? Thất vọng! Thất vọng vì chẳng thể cho Hạ một món quà mùng 8/3 tử tế. Thẫn thờ đi vào lớp và rồi: “uỳnh” tôi vô tình đụng phải cái bàn của thằng bạn. Nó gắt gỏng:
- Ơ thằng này, m đi đứng kiểu gì thế hả? Làm hỏng hết cả tranh của t rồi!
- Tao xin lỗi, không cố ý.
Thế rồi tôi lại lết cái xác về chỗ của mình. Dăm ba bước tôi quay lại hỏi thằng bạn:
- Mày vừa bảo tranh?
- Ukm thì sao
- Mày vẽ ai đấy
Thằng này là một thằng bạn hiếm hoi trong lớp tôi học để thi đại học khối V nên khỏi nói về tài năng của nó. Thanh niên đang ngồi vẽ một bạn nữ trong một bức ảnh ở điện thoại. Tôi toan hỏi chêu:
- Mày vẽ tặng bạn gái à?
- Đúng rồi! Nhưng chỉ là bạn thôi.
- Đừng chối, vẽ tranh tặng quà ý nghĩa đấy.
Bất chợt tôi loé lên một suy nghĩ táo bạo: “ Hay là mình vẽ tranh tặng Hạ nhỉ?” Vì Hạ là một cô gái thích mấy thứ đồ thủ công với cả nếu món quà do chính tự tay tôi làm thì sẽ ý nghĩa hơn nhiều. Từ một cái cây héo úa bỗng chốc chàn đầy sức sống. Tôi hừng hực khí thế bắt tay vào việc làm món quà. Tôi bảo với thằng bạn:
- Êy, Hoàng, mày dạy tao vẽ đi!
- Mày dở à? Đang yên đang lành đòi học vẽ, mà tao nghĩ mày không vẽ được đâu.
- Không vẽ được mới phải học chứ
- Mày vẽ cái gì? Tao vẽ cho nhanh.
- Không, tao vẽ, giờ mày dạy tao vẽ đi.
- Tao chịu mày thật rồi.
Ngay chiều hôm đó, tôi đi mua bút chì như những gì Hoàng dặn và đến nhà cậu ta. Cả buổi chiều hôm đó, Hoàng tận tình chỉ cho tôi cách vẽ. Cơ mà tôi là một học sinh khá “đần độn” khi mà những cái cơ bản nhất học mãi cũng không tài nào vào được. Rồi tôi cứ vẽ theo bản năng. Thảm hoạ! Nếu mà Hạ thấy được chắc cầm ném thẳng vào mặt tôi rồi bỏ đi mất. Nhưng tôi vẫn chưa nản. Tôi sẽ vẽ một bức tranh thật đẹp cho kì được. Thế là từ hôm ấy, tôi rất miệt mài học vẽ, đầu tiên là những cái đơn giản như cái hộp, lon nước ngọt, rồi phức tạp hơn như một bức ảnh đơn giản. Quả đúng là có công mài sắt có ngày nên kim, tháng trời khổ luyện cũng đã đến lúc tôi bắt tay vào vẽ món quà mùng 8/3 cho Hạ. Tôi lục trong điện thoại tìm một bức ảnh của Hạ sao cho đơn giản mà phù hợp nhất. Đêm đầu tiên tôi vẽ, bước tranh chẳng khác gì của bọn học sinh tiểu học. Đêm thứ hai, sau khi được Hoàng chỉ ra những chỗ chưa được thì nó cũng khá hơn đấy nhưng sao nhìn cứ như hoạt hình lego ý nhỉ? Lại bỏ đi và rút kinh nghiệm. Ngày kia là mùng 8/3 rồi mà tôi, tôi vẫn chẳng thể có được một món quà ưng ý. Tối ấy tôi lại vẽ, tôi vẽ bằng hết sức lực và khả năng của mình. Ngày 7/3, bức tranh được đưa cho Hoàng. Cậu ta nhìn nó và lắc đầu:
- Tao nói rồi, mày không vẽ được đâu.
- Làm sao à
- Mày mà đưa nó bức tranh này, tao nghĩ nó ném vào thùng rác chứ cầm làm gì.
- Xấu ở đâu chỉ đi để tao sửa.
- Mày sửa bao bức rồi. Hay để tao vẽ cho mai mang đi tặng bạn ý
- Không, tao sẽ tự vẽ mày chỉ đi.
Bất lực trước sự cố chấp của tôi, Hoàng đành hướng dẫn tôi lần nữa để bức tranh sau đạt như ý muốn. Và cậu ta quả là một người bạn tốt khi chấp nhận về nhà tôi để dạy tôi thực hiện “kế hoạch bất khả thi này”. Hì hục…hí hoáy từ 13h đến tận 16h, nhờ sự giúp đỡ tận tình của Hoàng cuối cùng tôi đã vẽ được một bức tranh như ý. Thực ra, đối với Hoàng nó còn xấu lắm nhưng nó là sự nỗ lực cực độ của tôi. Nói thẳng một câu ra là tôi chẳng biết vẽ vời gì cả, chẳng nói quá chứ một bức tranh của tôi vẽ treo cùng mấy bức của các em mẫu giáo thì cũng chẳng ai nhận ra là học sinh cấp ba cả. Ấy thế mà, tôi giám đánh liều vẽ chân dung người con gái tôi thương. Ngoài bức tranh, tôi còn thiết kế một cái thiệp vô cùng công phu để Hạ có một ngày 8/3 trọn vẹn nhất.
Đêm ấy, tôi nằm xuống và thở phào một cái. Tôi đã làm được rồi, tôi đã làm được điều mà tôi không tưởng. Một sự nỗ lực vượt lên giới hạn của bản thân mình. Mặc dù vui nhưng xen lẫn vào đó là chút lo lắng. Chẳng biết mai Hạ có thích bức tranh không? Nó có xấu tệ không nhỉ? Mong rằng Hạ sẽ giữ bức tranh cẩn thận vì đó là tấm lòng trân thành nhất đanh cho Hạ. Thế rồi từ lúc nào tôi thiếp đi mà chẳng biết.
Hôm sau, cái ngày mà tôi chờ đợi đến đây rồi. Tôi bước chân vào trung tâm, vào phòng học- nơi lần đầu tiên tôi gặp Hạ- chắc vì quá hồi hộp nên tôi lại thấy nhớ cái ngày đầu ấy. Cái ngày ông trời cho tôi gặp Hạ, cái ngày tâm hồn tôi bị cuốn hút bởi nụ cười duyên dáng ấy. Chẳng biết là Hạ, nhỏ có ăn nhiều mật không mà mỗi lời thốt ra là như đem hũ mật rót vào lòng người vậy. Hạ kia rồi, tôi toan lại gần thì thấy phía sau là Dũng. Từ khi biết cậu ta đâm ra tôi để ý và thấy rằng anh chàng này chẳng có chơi với ai ngoài Hạ hay sao ấy. Hạ đi một bước, anh ta đi một bước, Hạ lùi một bước Dũng cũng chẳng lùi đến bước thứ hai. Cậu ta như một cái bóng của nhỏ vậy. Thật là khó chịu mà. Dù Hạ không thấy tôi nhưng con mắt của tôi thì không rời khỏi Hạ. Nhỏ xinh quá! Ở cái lớp học mấy trăm học sinh này thì chắc chắn chẳng phải có mình tôi đang đắm đuối nhìn Hạ mà còn rất nhiều ánh mắt khác đang say sưa ngắm Hạ. Cuối giờ học tôi ra cửa và chờ Hạ. Tôi biết Hạ hay ra cuối lớp nên cố gắng đợi nhỏ. Và:
- Đông, mày chưa về à?
- Tao chưa, tao đợi mày này.
- Có việc gì à?
- Ờ…thì…tao có thứ này cho mày.
- Cái gì đấy?
- Chúc mày một ngày 8/3 vui vẻ nhé
- Quà 8/3 à? Ôi cảm ơn nha
- Ukm…ko có gì. – tôi ngượng ngùng đáp lại.
Hạ cầm món quà thì rất vui, tôi cũng vậy nhưng trong lúc này đang có hai ánh mắt đang nhìn chúng tôi mà đầy tức giận mà tôi cũng vô tình nhìn thấy. Dũng, cậu ta đứng sau Hạ, dẫu cậu ta ko thể hiện ra bên ngoài nhưng trong ánh mắt thì vẫn rất rõ sự bực dọc. Không chỉ có vậy, Hùng đang đứng ở đằng xa nhìn chúng tôi rồi im lặng quay đi. Nếu chẳng lầm thì hình như trên tay cậu ta đang cầm một hộp quà. Chắc cậu ta định tặng Hạ quà 8/3 nhưng tôi đã nhanh tay hơn rồi. Hai người họ vốn chẳng ưa tôi giờ lại có cớ để mâu thuẫn trở nên thêm phần gay gắt. Nhưng điều đó giờ chẳng quan trọng. Điều quan trọng là tôi đã một lần nữa mang đến cho Hạ niềm vui, niềm hạnh phúc.
Trở về nhà với tâm trạng vui vẻ và hớn hở. Tôi có cảm giác cuộc đời tươi đẹp hẳn lên, cái gì cũng trở nên vui tươi, mấy cái cây ngoài vườn thì nhảy múa tạo ra những tiếng xào xạc rất vui tai. Bất chợt một tin nhắn đến:
- Ôi Đông! Mày đáng yêu thế! Mày vẽ đẹp thế á?
- Mày thích không?
- Thích lắm ý. Đẹp lắm mày.
- Thôi đi, không phải nịnh tao biết tao vẽ xấu mà, biết thế tao nhờ bạn tao vẽ cho đẹp.
- Không, mày vẽ rất đẹp ý, bạn mày, dẫu có vẽ như thế nào thì bức tranh mày vẽ ra vẫn đẹp nhất
Câu nói ấy đã cho tôi một niềm khích lệ rất lớn. Một lời khen thôi nhưng vô tình nó đã làm cho những bông hoa tình yêu trong lòng tôi chớm nở và cũng từ đây để rồi tình cảm của tôi chẳng thể nào kìm nén được nữa. Có lẽ tôi phải thổ lộ thôi?
 

Shirayuki_Zen

Học sinh chăm học
Thành viên
6 Tháng mười hai 2018
762
835
121
19
Hà Nội
Trung học cơ sở Vân Nam
thanks tất cả mọi người đã ủng hộ và đã dành cho mình những lời khen nha!!! <3 <3
Cô bạn ấy!!
Tác giả: T.H
CHAP 6
Thấm thoắt thoi đưa đã nửa năm trời kể từ ngày quen Hạ. Nếu nói là ngắn thì nửa năm chẳng phải là ngắn để vun đắp tình cảm nhưng nếu bảo là dài thì có khi còn chưa đủ để cho nhau một niềm tin vững chắc. Ngày ấy quen Hạ, tôi đâu có nghĩ một ngày sẽ rung động trước nhỏ, vậy mà giờ trái tim lại loạn nhịp rồi. Thế nhưng thần tình yêu là một kẻ rất biết chêu ngươi. Hắn ta đã để tôi thích Hạ rồi vậy sao còn để Hùng và Dũng cũng thích Hạ? Dẫu tôi không thể hiện tình cảm của mình ra thì trong mắt hai người họ tôi vẫn là một cái gai, hòn đá ngáng chân. Đã thế họ lại càng ghét tôi hơn sau một ngày mùng 8/3 đáng nhớ đối với tôi.
Trước đó hơn tháng, tôi đã nghĩ mình sẽ một lần nữa làm cho Hạ bất ngờ bằng một món quà mùng 8/3 khác lạ. Nhưng lần trước mình đã tặng cây rồi, giờ nên làm cái gì nhỉ? Khó nghĩ quá! Một đêm…hai đêm…lại ba đêm qua, tôi vẫn chưa có ý tưởng gì. Do đó, tôi đâm ra lo lắng, nóng ruột. Phải nói là lúc đó tôi quẫn trí mới đúng. Lúc nào cũng vò đầu bứt tai mà chẳng thể nảy ra một “sáng kiến” để ghi điểm trong mắt Hạ. Rồi lúc tôi tuyệt vọng nhất, ông Trời đã mở cho tôi một lối đi.
Hôm đó, bước vào lớp trong tình trạng mắt thâm cuồng còn đầu tóc thì chẳng ra đâu vào đâu. Nếu miêu tả tôi hôm đó thì phải nói là người không ra người ma không ra ma. Vì sao lại vậy ư? Thất vọng! Thất vọng vì chẳng thể cho Hạ một món quà mùng 8/3 tử tế. Thẫn thờ đi vào lớp và rồi: “uỳnh” tôi vô tình đụng phải cái bàn của thằng bạn. Nó gắt gỏng:
- Ơ thằng này, m đi đứng kiểu gì thế hả? Làm hỏng hết cả tranh của t rồi!
- Tao xin lỗi, không cố ý.
Thế rồi tôi lại lết cái xác về chỗ của mình. Dăm ba bước tôi quay lại hỏi thằng bạn:
- Mày vừa bảo tranh?
- Ukm thì sao
- Mày vẽ ai đấy
Thằng này là một thằng bạn hiếm hoi trong lớp tôi học để thi đại học khối V nên khỏi nói về tài năng của nó. Thanh niên đang ngồi vẽ một bạn nữ trong một bức ảnh ở điện thoại. Tôi toan hỏi chêu:
- Mày vẽ tặng bạn gái à?
- Đúng rồi! Nhưng chỉ là bạn thôi.
- Đừng chối, vẽ tranh tặng quà ý nghĩa đấy.
Bất chợt tôi loé lên một suy nghĩ táo bạo: “ Hay là mình vẽ tranh tặng Hạ nhỉ?” Vì Hạ là một cô gái thích mấy thứ đồ thủ công với cả nếu món quà do chính tự tay tôi làm thì sẽ ý nghĩa hơn nhiều. Từ một cái cây héo úa bỗng chốc chàn đầy sức sống. Tôi hừng hực khí thế bắt tay vào việc làm món quà. Tôi bảo với thằng bạn:
- Êy, Hoàng, mày dạy tao vẽ đi!
- Mày dở à? Đang yên đang lành đòi học vẽ, mà tao nghĩ mày không vẽ được đâu.
- Không vẽ được mới phải học chứ
- Mày vẽ cái gì? Tao vẽ cho nhanh.
- Không, tao vẽ, giờ mày dạy tao vẽ đi.
- Tao chịu mày thật rồi.
Ngay chiều hôm đó, tôi đi mua bút chì như những gì Hoàng dặn và đến nhà cậu ta. Cả buổi chiều hôm đó, Hoàng tận tình chỉ cho tôi cách vẽ. Cơ mà tôi là một học sinh khá “đần độn” khi mà những cái cơ bản nhất học mãi cũng không tài nào vào được. Rồi tôi cứ vẽ theo bản năng. Thảm hoạ! Nếu mà Hạ thấy được chắc cầm ném thẳng vào mặt tôi rồi bỏ đi mất. Nhưng tôi vẫn chưa nản. Tôi sẽ vẽ một bức tranh thật đẹp cho kì được. Thế là từ hôm ấy, tôi rất miệt mài học vẽ, đầu tiên là những cái đơn giản như cái hộp, lon nước ngọt, rồi phức tạp hơn như một bức ảnh đơn giản. Quả đúng là có công mài sắt có ngày nên kim, tháng trời khổ luyện cũng đã đến lúc tôi bắt tay vào vẽ món quà mùng 8/3 cho Hạ. Tôi lục trong điện thoại tìm một bức ảnh của Hạ sao cho đơn giản mà phù hợp nhất. Đêm đầu tiên tôi vẽ, bước tranh chẳng khác gì của bọn học sinh tiểu học. Đêm thứ hai, sau khi được Hoàng chỉ ra những chỗ chưa được thì nó cũng khá hơn đấy nhưng sao nhìn cứ như hoạt hình lego ý nhỉ? Lại bỏ đi và rút kinh nghiệm. Ngày kia là mùng 8/3 rồi mà tôi, tôi vẫn chẳng thể có được một món quà ưng ý. Tối ấy tôi lại vẽ, tôi vẽ bằng hết sức lực và khả năng của mình. Ngày 7/3, bức tranh được đưa cho Hoàng. Cậu ta nhìn nó và lắc đầu:
- Tao nói rồi, mày không vẽ được đâu.
- Làm sao à
- Mày mà đưa nó bức tranh này, tao nghĩ nó ném vào thùng rác chứ cầm làm gì.
- Xấu ở đâu chỉ đi để tao sửa.
- Mày sửa bao bức rồi. Hay để tao vẽ cho mai mang đi tặng bạn ý
- Không, tao sẽ tự vẽ mày chỉ đi.
Bất lực trước sự cố chấp của tôi, Hoàng đành hướng dẫn tôi lần nữa để bức tranh sau đạt như ý muốn. Và cậu ta quả là một người bạn tốt khi chấp nhận về nhà tôi để dạy tôi thực hiện “kế hoạch bất khả thi này”. Hì hục…hí hoáy từ 13h đến tận 16h, nhờ sự giúp đỡ tận tình của Hoàng cuối cùng tôi đã vẽ được một bức tranh như ý. Thực ra, đối với Hoàng nó còn xấu lắm nhưng nó là sự nỗ lực cực độ của tôi. Nói thẳng một câu ra là tôi chẳng biết vẽ vời gì cả, chẳng nói quá chứ một bức tranh của tôi vẽ treo cùng mấy bức của các em mẫu giáo thì cũng chẳng ai nhận ra là học sinh cấp ba cả. Ấy thế mà, tôi giám đánh liều vẽ chân dung người con gái tôi thương. Ngoài bức tranh, tôi còn thiết kế một cái thiệp vô cùng công phu để Hạ có một ngày 8/3 trọn vẹn nhất.
Đêm ấy, tôi nằm xuống và thở phào một cái. Tôi đã làm được rồi, tôi đã làm được điều mà tôi không tưởng. Một sự nỗ lực vượt lên giới hạn của bản thân mình. Mặc dù vui nhưng xen lẫn vào đó là chút lo lắng. Chẳng biết mai Hạ có thích bức tranh không? Nó có xấu tệ không nhỉ? Mong rằng Hạ sẽ giữ bức tranh cẩn thận vì đó là tấm lòng trân thành nhất đanh cho Hạ. Thế rồi từ lúc nào tôi thiếp đi mà chẳng biết.
Hôm sau, cái ngày mà tôi chờ đợi đến đây rồi. Tôi bước chân vào trung tâm, vào phòng học- nơi lần đầu tiên tôi gặp Hạ- chắc vì quá hồi hộp nên tôi lại thấy nhớ cái ngày đầu ấy. Cái ngày ông trời cho tôi gặp Hạ, cái ngày tâm hồn tôi bị cuốn hút bởi nụ cười duyên dáng ấy. Chẳng biết là Hạ, nhỏ có ăn nhiều mật không mà mỗi lời thốt ra là như đem hũ mật rót vào lòng người vậy. Hạ kia rồi, tôi toan lại gần thì thấy phía sau là Dũng. Từ khi biết cậu ta đâm ra tôi để ý và thấy rằng anh chàng này chẳng có chơi với ai ngoài Hạ hay sao ấy. Hạ đi một bước, anh ta đi một bước, Hạ lùi một bước Dũng cũng chẳng lùi đến bước thứ hai. Cậu ta như một cái bóng của nhỏ vậy. Thật là khó chịu mà. Dù Hạ không thấy tôi nhưng con mắt của tôi thì không rời khỏi Hạ. Nhỏ xinh quá! Ở cái lớp học mấy trăm học sinh này thì chắc chắn chẳng phải có mình tôi đang đắm đuối nhìn Hạ mà còn rất nhiều ánh mắt khác đang say sưa ngắm Hạ. Cuối giờ học tôi ra cửa và chờ Hạ. Tôi biết Hạ hay ra cuối lớp nên cố gắng đợi nhỏ. Và:
- Đông, mày chưa về à?
- Tao chưa, tao đợi mày này.
- Có việc gì à?
- Ờ…thì…tao có thứ này cho mày.
- Cái gì đấy?
- Chúc mày một ngày 8/3 vui vẻ nhé
- Quà 8/3 à? Ôi cảm ơn nha
- Ukm…ko có gì. – tôi ngượng ngùng đáp lại.
Hạ cầm món quà thì rất vui, tôi cũng vậy nhưng trong lúc này đang có hai ánh mắt đang nhìn chúng tôi mà đầy tức giận mà tôi cũng vô tình nhìn thấy. Dũng, cậu ta đứng sau Hạ, dẫu cậu ta ko thể hiện ra bên ngoài nhưng trong ánh mắt thì vẫn rất rõ sự bực dọc. Không chỉ có vậy, Hùng đang đứng ở đằng xa nhìn chúng tôi rồi im lặng quay đi. Nếu chẳng lầm thì hình như trên tay cậu ta đang cầm một hộp quà. Chắc cậu ta định tặng Hạ quà 8/3 nhưng tôi đã nhanh tay hơn rồi. Hai người họ vốn chẳng ưa tôi giờ lại có cớ để mâu thuẫn trở nên thêm phần gay gắt. Nhưng điều đó giờ chẳng quan trọng. Điều quan trọng là tôi đã một lần nữa mang đến cho Hạ niềm vui, niềm hạnh phúc.
Trở về nhà với tâm trạng vui vẻ và hớn hở. Tôi có cảm giác cuộc đời tươi đẹp hẳn lên, cái gì cũng trở nên vui tươi, mấy cái cây ngoài vườn thì nhảy múa tạo ra những tiếng xào xạc rất vui tai. Bất chợt một tin nhắn đến:
- Ôi Đông! Mày đáng yêu thế! Mày vẽ đẹp thế á?
- Mày thích không?
- Thích lắm ý. Đẹp lắm mày.
- Thôi đi, không phải nịnh tao biết tao vẽ xấu mà, biết thế tao nhờ bạn tao vẽ cho đẹp.
- Không, mày vẽ rất đẹp ý, bạn mày, dẫu có vẽ như thế nào thì bức tranh mày vẽ ra vẫn đẹp nhất
Câu nói ấy đã cho tôi một niềm khích lệ rất lớn. Một lời khen thôi nhưng vô tình nó đã làm cho những bông hoa tình yêu trong lòng tôi chớm nở và cũng từ đây để rồi tình cảm của tôi chẳng thể nào kìm nén được nữa. Có lẽ tôi phải thổ lộ thôi?
hóng đợt thổ lộ của Đông :D^^
 

nguyentheta2001

Học sinh
Thành viên
16 Tháng tám 2018
26
56
31
23
Hà Nội
Trung học phổ thông Vân Nội
CHAP 7 này hihi

Yêu đơn phương đau nhưng sao vẫn muốn? Vì ta hiểu thiếu họ cuộc đời này nhàm chán vô cùng. Tôi còn chần chừ vì còn chẳng biết cảm xúc của tôi là nhất thời hay đã “yêu" nhưng dù nó là gì thì tôi cũng chẳng thể giữ được nó trong lòng nữa rồi. Thật đáng tiếc là tôi lại nói ra trong một hoàn cảnh tồi tệ vô cùng.
Sắp tới là đến sinh nhật tôi rồi. Thực ra thì tôi cũng đâu có nhớ đến sinh nhật của mình vì với tôi sinh nhật cũng chẳng khác gì ngày thường cả. Năm nay thì khác. Nó đặc biệt hơn. Đặc biệt vì một điều gì đó, vì một người nào đó.
Một buổi tối như bao tối khác, tôi đang hí hoáy làm bài tập thì điện thoại réo lên tiếng tin nhắn:
- Sắp sinh nhật mày rồi! Mày có muốn tao tặng gì không? – Hạ nhắn tin cho tôi
- Ơ sắp sinh nhật tao rồi à? – một câu hỏi ngây thơ tột độ của tôi
- Cái đồ… Sinh nhật mình cũng không nhớ! Thế mày muốn tao tặng gì
- Tao chịu thôi tuỳ mày đấy
- Không nói thì không tặng nhé! :D
- Cũng được!
Tôi cười không nói gì nữa. Tôi đâu cần Hạ phải tặng gì cho tôi chứ, điều tôi muốn bây giờ chỉ là được ở bên Hạ, được lo lắng quan tâm cho cô ấy, bảo vệ cô ấy mà thôi. Giá như Hạ có thể biết được điều này. Dẫu là như vậy, nhưng được nhận quà từ Hạ vẫn sẽ là một điều tuyệt vời. Và cũng từ lúc ấy tôi háo hức đến ngày sinh nhật hơn.
Trong đầu tôi nổi lên những suy nghĩ thật lạ lùng. Chẳng biết lúc Hạ tặng quà mình thì mình sẽ nói gì nhỉ? Món quà nhỏ tặng là gì nhỉ? Tò mò quá đi? Tôi cứ nghĩ, vừa nghĩ lại vừa cười như một tên thần kinh. Mà chắc là tôi đã điên vì tình rồi? Tình yêu thật là một liều thuốc gây nghiện hoàn hảo. Một khi đã mắc vào thì khó lòng nào mà dứt ra.
Thời gian qua đi cũng thật nhanh, mà cũng thật lâu. Cái ngày mà Hạ hỏi tôi về món quà còn ngỡ như ngày hôm qua vậy mà giờ đã là ngày trước sinh nhật rồi. Nhưng sao chờ mỏi mòn mà cái giây phút nhận quà vẫn chưa đến nhỉ? Tôi hồi hộp quá! Đêm nằm mà đầu tôi cứ nghĩ đến viễn cảnh khi Hạ tặng tôi món quà: một nụ cười rạng rỡ, duyên dáng như ánh nắng sưởi ấm tấm lòng tôi, một ánh mắt dịu dàng nhìn tôi đằm thắm, một đôi tay thon thả, xinh xắn cầm hộp quà đưa tôi. Ôi chao! Sao mà đáng yêu quá vậy, hạnh phúc quá vậy! Mới nghĩ thôi mà chân tay tôi, nó rụng rời cả ra rồi. Chẳng biết rằng khi ấy tôi còn đủ sức cầm hộp quà không hay là sẽ “quỵ” trước nhỏ rồi. Tôi cười khanh khách trong sung sướng tột độ. Lòng tôi háo hức vô cùng, mong sao trời thật nhanh sáng. Đêm nay thực sự là dài quá đi. Tôi nằm và ngủ quên trong niềm vui tột độ từ khi nào cũng chẳng hay. Rồi bất chợt tỉnh giấc khi có tiếng điện thoại reo lên. Một tin nhắn từ Hạ: “ nay là sinh nhật mày đấy! Chẳng hiểu sao tao với mày lại thân được nhỉ? Suốt ngày cãi nhau! Sinh nhật mày, tao chúc mày tuổi mới có nhiều niềm vui mới, cứng đầu 16 năm rồi năm nay bớt đi nhé, ngang cũng 16 năm rồi giờ đừng ngang nữa nhé! Chúc mày sinh nhật vui vẻ!” Đọc xong mà tỉnh cả ngủ. Nhỏ là người đầu tiên chúc tôi sinh nhật. Lúc này là 00:00 nhưng sao mắt tôi chẳng thể nhắm lại dẫu qua cũng chẳng ngủ được mấy, còn tâm gan cứ rạo rực cả ra. Tôi vui quá, phấn khích quá. Đơn phương dẫu có đau, có khổ nhưng đôi khi cũng thật ngọt ngào chỉ vì một hành động nho nhỏ của người ấy mà thôi. Sáng rồi, tôi thức dậy, hít một hơi thật sâu chào đón ngày tôi ra đời. Ngoài ô cửa sổ, tiếng chim kêu rộn ràng quá, chúng như đang hoà một bài ca chúc mừng tôi. Từng tia nắng cũng đang nhảy múa theo bản hoà tấu tiếng chim. Một buổi sáng thật rộn ràng và vui tươi. Suốt ngày hôm đó, tôi cứ mong sao đến giây phút nhận quà. Cuối cùng nó cũng đến. Tôi bước đến trung tâm trong tâm trạng hồi hộp nhưng sung sướng. Tôi đã nghĩ đến viễn cảnh ngày hôm qua giờ sẽ thành hiện thực. Nhưng không, tôi đang thấy gì kia, Hạ đang cầm tay Dũng. Tim tôi, nó vừa vỡ tan tành rồi. Tôi sững người như một bức tượng. Hai người họ đang tay trong tay, đúng rồi, họ vốn rất thân mà giờ mà họ yêu nhau cũng đâu có sai. Chỉ là tôi buồn, buồn chút thôi. Hụt hẫng! Chợt Hạ quay ra và thấy tôi. Tôi thì ngoảnh mặt bỏ đi mặc cho nhỏ vừa gọi vừa chạy theo tôi. Nhỏ chạy lại trước tôi hỏi:
- Sao mày bỏ đi?
- Bỏ đi cho ai đó có không gian riêng
- Mày đang nói gì đấy
- Nói gì tự mày hiểu đi
- Là sao? Giận gì tao ak?
- Tao có quyền giận mày à?
- Có gì mày cũng phải nói chứ, mày làm thế sao tao biết được.
- Mày vừa làm gì?
- Tao có làm gì mày đâu
- Đúng rồi, mày chẳng làm gì tao cả
- Thế sao mày bỏ đi
- Chỉ là tao thấy đôi tình nhân đang tay trong tay nên không muốn làm phiền.
- À, hiểu lầm thôi, Dũng vô tình bị một bạn quệt phải ở đầu ngõ nên tao dìu bạn ý vào lớp.
- Mày là con gái dễ dãi nhỉ!
- Mày nói gì đấy hả? Sao mày lại thế? Kể cả tao có nắm tay bạn ý thì cũng liên quan gì đến mày mà mày....
- Nhưng tao thích mày.
Hạ nhìn tôi đầy bất ngờ, đôi mắt Nhỏ tròn xoe nhìn tôi không chớp. Tôi cũng chẳng hiểu vì sao nhỏ lại như vậy. Còn tôi, tôi thấy ân hận quá. Sao tôi lại nói ra chứ? Lại trong hoàn cảnh như thế này chứ? Lỡ nói ra rồi, chẳng biết tình bạn của chúng tôi sẽ ra sao? Tôi còn đang phân vân chưa biết xử lý thế nào thì Hạ cất lời:
- Tao đã nghĩ, bọn mình sẽ mãi là bạn đấy.
- Vậy à? Tao xin lỗi
- Tại sao mày lại thích tao chứ? Tao muốn mày làm bạn của tao. Tại sao mày lại thích tao?
- Xin lỗi
- Mày đừng xin lỗi nữa.
Hạ rút ra một hộp quà và nói.
- Chúc mừng sinh nhật.
- Tao cảm ơn! – tôi vừa nói vừa cầm lấy món quà.
Hạ, cô ấy quay đi mà mặt buồn rười rượi. Tôi thích cô ấy dường như là một bất ngờ lớn. Suốt buổi học hôm ấy, Hạ chẳng nở một nụ cười, chắc chẳng phải vì tôi quan trọng mà vì làm sao từ chối tôi chăng? Đến lúc ra về hai người cũng chẳng cho nhau một lời. Cả hai bước qua nhau như người dưng nước lã. Hạ à, lòng cậu bây giờ thế nào? Nó có đau không? Tim mình nó đau lắm cậu ạ? Cậu có ở bên mình nữa không? Còn mình, chẳng biết bao giờ sẽ lấy lại được nụ cười của cậu. Một tiếng thở dài rồi bước đi, bước đi mà chẳng ai nhìn lại xem người kia có quay đầu. Tình yêu đúng là một thứ khó hiểu và khó đoán. Khi đơn phương ta luôn khao khát được nói ra, được bộc lộ nhưng nói rối lại hối hận không nguôi. Tôi mở hộp quà ra, một chiếc vòng tay đan bằng những sợi chỉ màu. Một tờ giấy nhỏ: chúc tuổi mới vui vẻ nhé, món quà không được đẹp lắm vì đây là lần đầu tao làm nhưng cũng đừng có vứt đi đấy, công sức cả đêm của tao.” Làm sao mà vứt cho được. Tao muốn cảm ơn mày lắm! Nhưng sao giờ một câu cảm ơn thật khó nói. Có thể, tình cảm của chúng tôi sẽ chấm dứt từ đây. Đeo cái vòng vào tay, tôi lưu giữ lại những kỉ niệm và chuẩn bị tinh thần đón nhận điều khủng khiếp sẽ đến. Và cái gì đến cũng đến, Hạ gửi một tin nhắn cho tôi. Hít một hơi sâu rồi mở ra:
- Mày thích món quà chứ? Nó đẹp phải không? Câu mày nói chiều nay coi như tao chưa nghe. Mình vẫn là bạn nhé ^^
Tôi vừa buồn lại vừa vui. Hạ ơi! Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu vì vẫn cho tớ được ở bên. Câu nói như giải thoát tôi khỏi nỗi ân hận. Cái kết của một cuộc tình đơn phương có thể là nắm tay chung bước hay là “người lạ thân quen” nhưng cũng đơn giản là người bạn tuyệt vời quan trọng là ta lựa chọn như nào mà thôi.
 

0975034856

Học sinh
Thành viên
13 Tháng hai 2019
142
151
21
17
Bình Định
Trường THCS Ngô Mây
CHAP 7 này hihi

Yêu đơn phương đau nhưng sao vẫn muốn? Vì ta hiểu thiếu họ cuộc đời này nhàm chán vô cùng. Tôi còn chần chừ vì còn chẳng biết cảm xúc của tôi là nhất thời hay đã “yêu" nhưng dù nó là gì thì tôi cũng chẳng thể giữ được nó trong lòng nữa rồi. Thật đáng tiếc là tôi lại nói ra trong một hoàn cảnh tồi tệ vô cùng.
Sắp tới là đến sinh nhật tôi rồi. Thực ra thì tôi cũng đâu có nhớ đến sinh nhật của mình vì với tôi sinh nhật cũng chẳng khác gì ngày thường cả. Năm nay thì khác. Nó đặc biệt hơn. Đặc biệt vì một điều gì đó, vì một người nào đó.
Một buổi tối như bao tối khác, tôi đang hí hoáy làm bài tập thì điện thoại réo lên tiếng tin nhắn:
- Sắp sinh nhật mày rồi! Mày có muốn tao tặng gì không? – Hạ nhắn tin cho tôi
- Ơ sắp sinh nhật tao rồi à? – một câu hỏi ngây thơ tột độ của tôi
- Cái đồ… Sinh nhật mình cũng không nhớ! Thế mày muốn tao tặng gì
- Tao chịu thôi tuỳ mày đấy
- Không nói thì không tặng nhé! :D
- Cũng được!
Tôi cười không nói gì nữa. Tôi đâu cần Hạ phải tặng gì cho tôi chứ, điều tôi muốn bây giờ chỉ là được ở bên Hạ, được lo lắng quan tâm cho cô ấy, bảo vệ cô ấy mà thôi. Giá như Hạ có thể biết được điều này. Dẫu là như vậy, nhưng được nhận quà từ Hạ vẫn sẽ là một điều tuyệt vời. Và cũng từ lúc ấy tôi háo hức đến ngày sinh nhật hơn.
Trong đầu tôi nổi lên những suy nghĩ thật lạ lùng. Chẳng biết lúc Hạ tặng quà mình thì mình sẽ nói gì nhỉ? Món quà nhỏ tặng là gì nhỉ? Tò mò quá đi? Tôi cứ nghĩ, vừa nghĩ lại vừa cười như một tên thần kinh. Mà chắc là tôi đã điên vì tình rồi? Tình yêu thật là một liều thuốc gây nghiện hoàn hảo. Một khi đã mắc vào thì khó lòng nào mà dứt ra.
Thời gian qua đi cũng thật nhanh, mà cũng thật lâu. Cái ngày mà Hạ hỏi tôi về món quà còn ngỡ như ngày hôm qua vậy mà giờ đã là ngày trước sinh nhật rồi. Nhưng sao chờ mỏi mòn mà cái giây phút nhận quà vẫn chưa đến nhỉ? Tôi hồi hộp quá! Đêm nằm mà đầu tôi cứ nghĩ đến viễn cảnh khi Hạ tặng tôi món quà: một nụ cười rạng rỡ, duyên dáng như ánh nắng sưởi ấm tấm lòng tôi, một ánh mắt dịu dàng nhìn tôi đằm thắm, một đôi tay thon thả, xinh xắn cầm hộp quà đưa tôi. Ôi chao! Sao mà đáng yêu quá vậy, hạnh phúc quá vậy! Mới nghĩ thôi mà chân tay tôi, nó rụng rời cả ra rồi. Chẳng biết rằng khi ấy tôi còn đủ sức cầm hộp quà không hay là sẽ “quỵ” trước nhỏ rồi. Tôi cười khanh khách trong sung sướng tột độ. Lòng tôi háo hức vô cùng, mong sao trời thật nhanh sáng. Đêm nay thực sự là dài quá đi. Tôi nằm và ngủ quên trong niềm vui tột độ từ khi nào cũng chẳng hay. Rồi bất chợt tỉnh giấc khi có tiếng điện thoại reo lên. Một tin nhắn từ Hạ: “ nay là sinh nhật mày đấy! Chẳng hiểu sao tao với mày lại thân được nhỉ? Suốt ngày cãi nhau! Sinh nhật mày, tao chúc mày tuổi mới có nhiều niềm vui mới, cứng đầu 16 năm rồi năm nay bớt đi nhé, ngang cũng 16 năm rồi giờ đừng ngang nữa nhé! Chúc mày sinh nhật vui vẻ!” Đọc xong mà tỉnh cả ngủ. Nhỏ là người đầu tiên chúc tôi sinh nhật. Lúc này là 00:00 nhưng sao mắt tôi chẳng thể nhắm lại dẫu qua cũng chẳng ngủ được mấy, còn tâm gan cứ rạo rực cả ra. Tôi vui quá, phấn khích quá. Đơn phương dẫu có đau, có khổ nhưng đôi khi cũng thật ngọt ngào chỉ vì một hành động nho nhỏ của người ấy mà thôi. Sáng rồi, tôi thức dậy, hít một hơi thật sâu chào đón ngày tôi ra đời. Ngoài ô cửa sổ, tiếng chim kêu rộn ràng quá, chúng như đang hoà một bài ca chúc mừng tôi. Từng tia nắng cũng đang nhảy múa theo bản hoà tấu tiếng chim. Một buổi sáng thật rộn ràng và vui tươi. Suốt ngày hôm đó, tôi cứ mong sao đến giây phút nhận quà. Cuối cùng nó cũng đến. Tôi bước đến trung tâm trong tâm trạng hồi hộp nhưng sung sướng. Tôi đã nghĩ đến viễn cảnh ngày hôm qua giờ sẽ thành hiện thực. Nhưng không, tôi đang thấy gì kia, Hạ đang cầm tay Dũng. Tim tôi, nó vừa vỡ tan tành rồi. Tôi sững người như một bức tượng. Hai người họ đang tay trong tay, đúng rồi, họ vốn rất thân mà giờ mà họ yêu nhau cũng đâu có sai. Chỉ là tôi buồn, buồn chút thôi. Hụt hẫng! Chợt Hạ quay ra và thấy tôi. Tôi thì ngoảnh mặt bỏ đi mặc cho nhỏ vừa gọi vừa chạy theo tôi. Nhỏ chạy lại trước tôi hỏi:
- Sao mày bỏ đi?
- Bỏ đi cho ai đó có không gian riêng
- Mày đang nói gì đấy
- Nói gì tự mày hiểu đi
- Là sao? Giận gì tao ak?
- Tao có quyền giận mày à?
- Có gì mày cũng phải nói chứ, mày làm thế sao tao biết được.
- Mày vừa làm gì?
- Tao có làm gì mày đâu
- Đúng rồi, mày chẳng làm gì tao cả
- Thế sao mày bỏ đi
- Chỉ là tao thấy đôi tình nhân đang tay trong tay nên không muốn làm phiền.
- À, hiểu lầm thôi, Dũng vô tình bị một bạn quệt phải ở đầu ngõ nên tao dìu bạn ý vào lớp.
- Mày là con gái dễ dãi nhỉ!
- Mày nói gì đấy hả? Sao mày lại thế? Kể cả tao có nắm tay bạn ý thì cũng liên quan gì đến mày mà mày....
- Nhưng tao thích mày.
Hạ nhìn tôi đầy bất ngờ, đôi mắt Nhỏ tròn xoe nhìn tôi không chớp. Tôi cũng chẳng hiểu vì sao nhỏ lại như vậy. Còn tôi, tôi thấy ân hận quá. Sao tôi lại nói ra chứ? Lại trong hoàn cảnh như thế này chứ? Lỡ nói ra rồi, chẳng biết tình bạn của chúng tôi sẽ ra sao? Tôi còn đang phân vân chưa biết xử lý thế nào thì Hạ cất lời:
- Tao đã nghĩ, bọn mình sẽ mãi là bạn đấy.
- Vậy à? Tao xin lỗi
- Tại sao mày lại thích tao chứ? Tao muốn mày làm bạn của tao. Tại sao mày lại thích tao?
- Xin lỗi
- Mày đừng xin lỗi nữa.
Hạ rút ra một hộp quà và nói.
- Chúc mừng sinh nhật.
- Tao cảm ơn! – tôi vừa nói vừa cầm lấy món quà.
Hạ, cô ấy quay đi mà mặt buồn rười rượi. Tôi thích cô ấy dường như là một bất ngờ lớn. Suốt buổi học hôm ấy, Hạ chẳng nở một nụ cười, chắc chẳng phải vì tôi quan trọng mà vì làm sao từ chối tôi chăng? Đến lúc ra về hai người cũng chẳng cho nhau một lời. Cả hai bước qua nhau như người dưng nước lã. Hạ à, lòng cậu bây giờ thế nào? Nó có đau không? Tim mình nó đau lắm cậu ạ? Cậu có ở bên mình nữa không? Còn mình, chẳng biết bao giờ sẽ lấy lại được nụ cười của cậu. Một tiếng thở dài rồi bước đi, bước đi mà chẳng ai nhìn lại xem người kia có quay đầu. Tình yêu đúng là một thứ khó hiểu và khó đoán. Khi đơn phương ta luôn khao khát được nói ra, được bộc lộ nhưng nói rối lại hối hận không nguôi. Tôi mở hộp quà ra, một chiếc vòng tay đan bằng những sợi chỉ màu. Một tờ giấy nhỏ: chúc tuổi mới vui vẻ nhé, món quà không được đẹp lắm vì đây là lần đầu tao làm nhưng cũng đừng có vứt đi đấy, công sức cả đêm của tao.” Làm sao mà vứt cho được. Tao muốn cảm ơn mày lắm! Nhưng sao giờ một câu cảm ơn thật khó nói. Có thể, tình cảm của chúng tôi sẽ chấm dứt từ đây. Đeo cái vòng vào tay, tôi lưu giữ lại những kỉ niệm và chuẩn bị tinh thần đón nhận điều khủng khiếp sẽ đến. Và cái gì đến cũng đến, Hạ gửi một tin nhắn cho tôi. Hít một hơi sâu rồi mở ra:
- Mày thích món quà chứ? Nó đẹp phải không? Câu mày nói chiều nay coi như tao chưa nghe. Mình vẫn là bạn nhé ^^
Tôi vừa buồn lại vừa vui. Hạ ơi! Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu vì vẫn cho tớ được ở bên. Câu nói như giải thoát tôi khỏi nỗi ân hận. Cái kết của một cuộc tình đơn phương có thể là nắm tay chung bước hay là “người lạ thân quen” nhưng cũng đơn giản là người bạn tuyệt vời quan trọng là ta lựa chọn như nào mà thôi.
Ủa vậy là hết truyện hả anh, em tưởng nó phải dài lắm chứ
 
Top Bottom