Vinateen story

V

voldy_317

Mr & Ms Quân Sư
Kì 3: Hot girl bất đắc dĩ
Hai người ấy nhìn nhau khoảng 5 giây, và dường như tất cả những người chứng kiến đều nhận ra đó là 5 giây dài nhất trong lịch sử. Rồi Táo chạy ra ngoài, Mít đuổi theo chẳng kịp thằng bạn đã lên xe phóng vút đi…


Trên sân khấu bé nhỏ của bar, Chanh không thể hát tiếp cùng Ớt. Tất cả mọi người hết nhìn “ca sĩ” trên sân khấu rồi lại quay ra nhìn người khách vừa đánh rơi ly Cocktail đặc biệt của bar hôm nay. Hai người ấy nhìn nhau khoảng 5 giây, và dường như tất cả những người chứng kiến đều nhận ra đó là 5 giây dài nhất trong lịch sử. Rồi Táo chạy ra ngoài, Mít đuổi theo chẳng kịp thằng bạn đã lên xe phóng vút đi…

Không khí trong bar bỗng trầm hẳn. Giờ trong quán chỉ còn tiếng piano bản If réo rắt vang lên từ loa của quán. Ớt tần ngần nhìn Chanh mặt mũi nghệt ra. Thật khó để cất lên lời an ủi. Thực ra vừa rồi hai đứa đang diễn tập cho buổi làm lành với Táo, có điều chúng nó diễn quá tốt mà thôi. Thật ra bây giờ một đứa đầy tự tin như Ớt cũng bắt đầu cảm thấy lúng túng. Sao mọi chuyện cho Chanh lại phức tạp và khó khăn đến thế. Xưa nay Ớt chưa bao giờ quân sư sai cái gì, lại chẳng bao giờ rơi vào tình cảnh “tội nhân ” phá bĩnh đôi trẻ như thế này.

Mít tiếc nuối nhìn theo thằng bạn. Nếu nó nhất quyết không để Táo đèo đi làm, nếu Táo đèo nó đi làm nhưng không vào, nếu… thì mọi sự đã chẳng đến nỗi này. Chắc gì bạn Chanh và ông anh dễ ghét kia đã có gì với nhau, nó có thể tìm hiểu, có thể dàn xếp để mọi sự nếu chẳng may có kết thúc cũng không đến nỗi quá đau lòng cơ mà. Mít và Ớt quả thực là khắc tinh của nhau, sao Mít làm gì cũng bị ông anh vô duyên ấy phá đám…

Táo phóng xe nhanh. Tự dưng bây giờ Táo thấy mình đến là ngu ngốc, việc gì phải chạy đi, việc gì phải mất bình tĩnh, giữa Táo và Chanh chẳng có chuyện gì ngoài cái tai nạn ở Camp cả. Và Mít đã dặn Táo phải suy nghĩ kĩ, nhưng Táo chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bạn Chanh đã có… Tất cả lúc nào cũng là do Táo không cẩn thận, không chu đáo… Sự mất tập trung ấy đã khiến Táo phải… trả giá. Trước hết là do đi xe ẩu, Táo đã đâm vào một anh thanh niên làm anh ấy ngã. Khi kịp nhận thức hành động của mình, Táo vội xuống xe xin lỗi:

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Ôi xin lỗi anh tại em bất cẩn quá, anh có sao không để em đưa anh vào viện ạ…

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Uhm, anh thì chắc chỉ xây xước ngoài da thôi, có điều lap của anh chắc phải đem đi sửa – Anh thanh niên nói điềm đạm và bình tĩnh bất ngờ - Táo đã trông đợi một trận chửi rủa như mưa theo đúng phong cách của thanh niên thời nay…

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Theo em anh vẫn nên vào viện kiểm tra, còn lap và xe anh mang sửa rồi hết bao nhiêu em xin được thanh toán. Tất cả là lỗi ở em, thật tình xin lỗi anh quá… - Táo kịp thời quan sát anh thanh niên bị trầy xước và thấy quen quen… - Ơ anh ơi anh ở Fruits Camp phải không? – Táo đã đâm phải Mướp.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Ừ đúng rồi.. À anh nhớ ra em rồi – Mướp định nhắc lại sự cố ở Camp nhưng chợt ngừng lại để tránh cho Táo đỡ xấu hổ - Hóa ra là người quen – Mướp tươi cười nói tiếp.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Thế em đưa anh vào viện nhá.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Ừ được rồi. Nhưng đợi người ta đến mang xe đi sửa đã. Anh bị cũng không nặng mà.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->À thế anh định sửa lap ở đâu?

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Thôi không sao đâu, anh có thể tự lo mà

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Không được, thế em áy náy lắm. Tí nữa vào viện kiểm tra xong rồi em đưa anh đi sửa luôn…

__________________________________

1 tháng sau khi vụ tai nạn xảy ra, mọi việc vẫn cứ giậm chân tại chỗ mà không có chút tiến triển. Hà Nội đã vào đông. Cái lạnh tê tái làm người ta xót xa. Nho vẫn bận bịu với công việc học hành. Cho đến một hôm con bé đến lớp học thêm Toán và được mọi người tặng cho sự chú ý đặc biệt. Nho rất ngạc nhiên không hiểu vì sao. Đến cuối giờ, cô giáo gọi Nho ra và nói:

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Cô biết các em có thể có nhiều đam mê sở thích khác nhau, nhưng bây giờ trọng tâm vẫn là việc học. Cô cũng biết em học rất tốt nên cũng yên tâm, có điều em vẫn nên cân nhắc xem cái gì là hợp lý nhất cho em vào thời điểm này.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Thưa cô em không hiểu – Nho ngạc nhiên. Nó đã làm gì để cô giáo phải gọi ra nói riêng

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->thế này chứ?

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Em không cần giấu, cô và các bạn ai cũng biết mà. Thôi, em về đi, cố đừng làm ảnh hưởng đến việc học tập.

Nho về mà băn khoăn không hiểu những gì cô giáo vừa nói. Ra hỏi cô bạn cùng lớp, Nho bàng hoàng:

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Cậu đăng ảnh của mình lên đầy các trang web girl xinh, giờ đang nổi như cồn, có gì mà phải giấu, cả lớp, mà không, cả trường ai cũng biết rồi.

Nho làm gì có thời gian và sở thích chụp ảnh mình đâu, lại càng không bao giờ có ý định post ảnh lên những chỗ như thế. Nho thực sự không hiểu. Con bé vội vã về nhà, mở máy tính, và xem các hình ảnh của mình trên mạng với những lời bình luận kiểu như “Em này trông nai nhỉ” “Xinh thế này làm người yêu mình có phải tốt không” “chụp ở đâu ý nhỉ” và hàng loạt những bình luận đòi biết họ tên danh tính của cô gái trong ảnh. Nho bối rối. Làm sao mà những tấm ảnh này lọt ra ngoài được chứ? Đúng lúc ấy điện thoại reo…

bb3080913tsanh1.jpg





<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Em à, anh này… - Mướp gọi điện đến, giọng vẫn ấm và trầm như mọi khi.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Anh ơi…

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Anh biết rồi, bộ ảnh anh chụp cho em hồi trước Camp không hiểu sao lọt ra ngoài, anh đoán là do hôm trước lap của anh hỏng phải đem đi sửa nên mới thế. Em cứ bình tĩnh nhé rồi anh sẽ tìm cách giải quyết.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Nhưng em biết làm thế nào đây, em biết nói với chị Mít và mọi người thế nào đây?

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Em phải bình tĩnh, tin ở anh nữa…

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Chị Mít về rồi, em dập máy đây…

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Ừ, cố lên em nhé, anh xin lỗi…

Nho nghe thấy tiếng chị Mít hỏi từ ngoài cửa nhưng cô bé chọn cách im lặng. Có thể nói được gì? Nếu nói thật nguồn gốc những tấm ảnh ấy thì lại lộ chuyện Nho và Mướp. Nếu không nói thì cũng không biết giải thích thế nào cho chị hiểu nữa. Nho ngồi nghe Mít tra hỏi cả 1h đồng hồ:

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Ai chụp ảnh cho em?

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Một người bạn nhờ em thôi chị ạ

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Bạn nào?

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Bạn em.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Sao bạn em lại post ảnh em lên mạng???

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Bạn em không post đâu, đó là một sự cố ngoài ý muốn thôi chị à…

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Sự cố hả? Thế làm thế nào bây giờ? Chắc chỉ nay mai thôi là bọn họ biết em là ai, tên tuổi ra sao, học ở chỗ nào, thành tích như thế nào. Em không nói rõ ràng làm sao giải quyết được.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Em…

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Thôi được rồi em cứ suy nghĩ đi. Chị sẽ cố gắng giải quyết. Trước hết em thay số điện thoại đi để tránh bị mấy thằng điên nhắn tin lung tung. Cứ tập trung vào học hành và tỏ ra bình thường nhé. Bạn bè có xì xào thì cũng cố chịu thôi..

Mít ra khỏi phòng rồi. Nho bắt đầu cảm thấy có lỗi kinh khủng. Mít lúc nào cũng giành phần khổ sở, khó khăn và lo lắng về mình và không bao giờ trách Nho lấy nửa lời. Mít càng như thế, Nho càng thấy day dứt… Dường như chuyện giữa Nho và Mướp chẳng thế kết thúc yên đẹp được… Ai đó đã nói trên đời này không thể có bí mật…

_______________________________________

8h tối, Mít xin nghỉ làm và lang thang với một đống suy nghĩ lằng nhằng khó hiểu. Khi buồn Mít chỉ có một cách duy nhất để giải khuây là ăn. Mít đỗ xe xuống vỉa hè Lò Đúc, dừng lại ở hàng đồ nướng quen thuộc. Mọi lần Mít và Táo thường đến đây ăn uống mỗi khi có chuyện gì vui. Hôm nay Mít đi một mình thôi. Giữa cái lạnh tê tái của Hà Nội một ngày đông mà ngồi cạnh bếp nướng thật chẳng có gì thú vị bằng. Có lẽ cũng chính vì thế mà quán hôm nay đông quá. Tìm mãi chẳng có chỗ ngồi. Mãi rồi cô chủ hàng mới chỉ cho Mít một bàn trống khuất khuất sau đống xe cộ. Mít vừa ngồi xuống thì có người bê một bếp than nóng hồng đến và nói:

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Xin lỗi, chỗ này có người ngồi rồi em ạ.

Mít ngạc nhiên. Rõ ràng cô chủ hàng bảo Mít ngồi đây mà. Nhưng Mít chưa kịp phản ứng thì cô chủ hàng đã đon đả:

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Hai đứa thông cảm nhá, có mỗi 2 đứa đến đây một mình. Chịu khó ngồi chung vậy chứ quán đông quá hết chỗ rồi.

Mang vẻ mặt nhăn nhó khó coi, Mít chưa kịp gì thì cô chủ hàng tiếp tục:

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->À, hết bếp rồi nên 2 đứa chịu khó nướng chung.

Đến thế là cùng, thôi đành vậy chứ biết sao. Đã lỡ ngồi xuống rồi, cả hai đứa đều nhăn nhó. Trong ánh bếp hồng ấm bập bùng, hai đứa mới kịp nhìn mặt nhau và ngớ cả ra:

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Ơ!

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Ơ!

Đây không biết nên gọi là “hữu duyên thiên lí năng tương ngộ” hay “vô duyên tương ngộ bất tương phùng nữa”. Trước mặt Mít là Ớt, ông anh vô duyên phá đám. Trước mặt Ớt là Mít, con bé loi choi lanh chanh. Chúng nó không còn cách nào khác, đành phải chịu đựng tình huống trớ trêu mà trái đất bé nhỏ và tròn trịa mang lại. Đến khi đồ nướng bê ra, tất cả mọi người đều mắt tròn mắt dẹt nhìn hai cô cậu thanh niên, mỗi người đều gọi: 1 bạch tuộc, 1 nầm, 1 dạ dày, 1 bò, 1 cái gì gì đó nữa không kể được. Chỉ biết là cô chủ hàng sai mang hết đĩa này tới đĩa khác.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Con gái gì mà phàm ăn tục uống - Ớt nhếch mép cười

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Người đâu mà cứ chõ mũi vào việc ăn uống của người ta – Mít cười khẩy.
 
V

voldy_317

tiếp...

Hình như hai kẻ trai tài gái sắc ấy đang định tranh nhau trên cả mặt trận ăn uống nữa. Không biết, liệu chúng nó có định tranh nhau xem đứa nào ăn nhiều hơn giỏi hơn hay không nữa. Và chỉ cần ăn hết chỗ thức ăn mà mỗi người gọi thì cũng đã là đáng phục lắm lắm lắm rồi. Mít và Ớt ăn đều rất nhẩn nha từ tốn, ăn đúng kiểu hưởng thụ. Những kẻ ăn nhiều đều biết rằng để ăn được nhiều thì phải ăn hết sức bình tĩnh. Những kẻ ăn ngon đều biết rằng ăn chậm nhai kĩ thì mới ngon. Và đây là hai kẻ vừa ăn nhiều, vừa thích ăn ngon, vì thế nên cố nhiên với chừng ấy thức ăn, đến 11h30’ đêm, chúng nó vẫn chưa ăn xong. Và cả buổi hai kẻ “phàm ăn tục uống” ấy chả nói với nhau lấy nửa lời, chỉ ăn thôi ^^’.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Này không ngờ con gái mà ăn giỏi thế nhỉ? - Ớt cũng phải thán phục.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Sao con trai lúc nào cũng cho mình cái quyền ăn nhiều hơn, nói nhiều hơn nhưng làm ít hơn thế nhỉ - Mít móc mỉa

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Sao lại có người người ta nói gì cũng mỉa được thế nhỉ? - Ớt chợt thấy thú vị.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Thôi anh ăn đi, đồ con rùa.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Sao tự dưng đi ăn một mình? Ớt bắt đầu tò mò.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Không thích trả lời, cứ cho là cùng lí do với việc anh đi ăn một mình đi – Mít nhấm nhẳng.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Ờ, thế anh thất tình, hóa ra em cũng thất tình, cũng có li anh nào chịu nổi một em xinh tươi mà ăn nhiều thế này chứ - Ớt cố tình nói để Mít phải tức mà nói ra lí do thật sự.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Cứ cho là như thế đi cũng được, anh cũng vậy, đi ăn mảnh không rủ người yêu thảo nào bị đá.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Không anh đâu có bị đá, anh yêu đơn phương mà – Trong lúc chán đời như thế này, trêu một cô bé như Mít quả là một thú vui tao nhá.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Không bao giờ yêu sẽ không bao giờ bị thất tình – Mít lẩm bẩm, và bất ngờ gọi cô chủ hàng – Cô ơi cho cháu rượu…

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Này con gái không nên uống rượu, nhất là đêm hôm thế này - Ớt bắt đầu sợ

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Ai khiến anh lo? – Mít mỉm cười, nó đã uống trà đá cả buổi tối rồi, giờ phải uống rượu để đêm còn có thể ngủ. Nếu không Mít sẽ lại thức trắng đêm như đợt chăm Nho gần một tháng liền, và hơn nữa, Mít giống như một kẻ sinh ra để thưởng thức rượu, vì thế Mít mới xin làm phục vụ ở bar, rượu cơ bản không làm người ta say, người ta có muốn say không mới là vấn đề…

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Ờ ai nói là lo đâu, chỉ khuyên cho phải phép thôi - Ớt nói thế nhưng cũng bắt đầu thấy lo lo. Chắc hẳn Mít phải có nhiều tâm sự lắm thì mới thế này…

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Anh bảo anh thất tình hả? Nếu như anh gặp em, à không, nếu như anh là bạn của em, có lẽ không đến nỗi thất tình đâu.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Ý em là sao?

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Nghĩa là ví dụ anh yêu đơn phương sẽ được chia sẻ và giúp đỡ - Mít mỉm cười trong vị ngọt của li rượu vỉa hè tan nơi đầu lưỡi.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Hơ anh sẽ đơn phương cả đời. Bởi anh chỉ yêu con gái mà vừa xinh đẹp, vừa thông minh, vừa giỏi giang tháo vát, lại hiền dịu biết cư xử, biết nữ công gia chánh…

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->À em hiểu rồi, anh bảo anh đơn phương là bởi anh cứ yêu một em trong trí tưởng tượng phong phú của anh hả.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Cũng không đến nỗi, anh sắp tìm thấy rồi - Ớt chợt trong một thoáng tình cờ nghĩ đến Nho – Còn em, sao lại yêu đơn phương khổ thế?

Lẽ thường Mít không bao giờ nói về mình trong những chuyện tình cảm rắc rối của tuổi trẻ bồng bột. Nhưng đêm Hà Nội lạnh và không khí nóng ấm tỏa ra từ bếp lửa cùng vị cay nồng của rượu làm Mít tự dưng muốn nói:

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Người không yêu thì đâu gọi là đơn phương được.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Sao lại không yêu?

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Tình yêu là một thứ không đáng tin – Mít mỉm cười. Nếu bất cứ “khách hàng” nào của Mít từng nghe Mít kể về quan niệm tình yêu của mình, chắc đều chạy mất dép – Đơn giản là làm gì có những chuyện lãng mạn như phim Hàn Quốc, làm gì có những con người hoàn hảo, thế giới này đâu phải màu hồng, và tình yêu bây giờ nó vật chất và tầm thường lắm.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Không thể thế được - Ớt phản đối, và ngỡ ngàng khi những lời ấy được thốt ra từ miệng của một cô bé 18 tuổi – Em chưa yêu nên không thể biết, con người không thể sống nếu thiếu tình yêu…

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Anh là người theo chủ nghĩa lãng mạn siêu thực. Anh cứ nghĩ thử mà xem, thứ tình yêu tuổi teen mà người ta ngợi ca là trong sáng cũng sặc mùi vật chất. Nếu anh không tặng em quà gì đặc biệt vào ngày sinh nhật, y như rằng em sẽ dỗi. Nếu em không nhớ ngày kỉ niệm gì đó của hai đứa và chuẩn bị quà, y như rằng anh sẽ buồn. Nếu hai đứa chia tay thì kỉ niệm chỉ còn là những món quà mà anh và em lúc bấy giờ đem trả hết cho nhau. Đấy là tình yêu trong sáng, vô tư sao?

Ớt im lặng. Không phải vì Ớt không thể phản bác, mà với một kẻ antilove hết thuốc chữa như thế này thì có nói gì cũng vô ích. Cuộc trò chuyện của hai vị quân sư đến đó là kết thúc. Hóa ra quân sư Mít lại chẳng hề tin vào tình yêu. Và hóa ra quân sư Ớt quá tin vào tình yêu đến nỗi trở thành tín đồ của chủ nghĩa lãng mạn siêu thực. Họ đúng là sinh ra để làm những kẻ đối đầu.

Khi hai đứa đứng dậy khỏi bếp nướng thì đã là 1 giờ sáng. Mít lên xe đi về trước. Ban đầu Ớt định mặc kệ. Nhưng lòng trắc ẩn của một người-đàn-ông-chân-chính đã buộc Ớt phải đi theo cái cô bé rắc rối chếnh choáng và xinh đẹp đi một mình giữa đêm hôm khuya khoắt. Còn Mít thì chẳng hề mảy may suy nghĩ đến những nguy hiểm cận kề, cho đến khi Mít cảm thấy có kẻ đang đi theo mình, rõ ràng sự nhắc nhở lúc nãy của Ớt là cần thiết. Mít bắt đầu cảm thấy sợ và phóng xe nhanh vút lên, nhưng cô bé vẫn cảm thấy có kẻ bám đuôi. Vì đi quá nhanh, Mít không nhìn thấy một hố sâu trên đường và phải phanh gấp. Hậu quả tất yếu, là Mít ngã. Như thế, coi như là kẻ bám đuôi đã thành công. Mít sợ vì ngã thì ít, mà sợ vì… thì nhiều.

Ơ nhưng mà vì Mít ngã nên cái tên bám đuôi đáng sợ kia cũng ngã, mà có khi còn ngã đau hơn cả Mít:

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Này em đi cái kiểu gì đấy, đang đi nhanh phanh gấp như dở hơi ý - Ớt càu nhàu khi phủi tay đứng dậy và chạy ra đỡ xe cho Mít.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Ủa là anh à – Mít ngạc nhiên thở phào – Ai bảo anh đi theo, sợ quá nhìn thấy cái hố phanh gấp.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Xin người, con gái đi đêm một mình lại còn uống rượu, nhỡ bị làm sao thì tôi chả ăn năn cả đời mặc dù chả có lỗi gì.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Ờ thì – Mít cũng đứng dậy. Kể ra ông anh này cũng không đến nỗi vô duyên lắm, chỉ hơi nhiều chuyện thôi, nó nghĩ bụng – Dù sao cũng cảm ơn và xin lỗi anh.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Thôi lên xe đi về nhanh còn ngủ.

Thế là chúng nó về cùng nhau. Mít đành liều hỏi Ớt một chuyện:

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Này anh, anh yêu đơn phương bạn Chanh hả?

Câu hỏi đột ngột của Mít làm Ớt tí nữa lăn quay xe ra ngã thêm lần nữa.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Sao em nghĩ như thế?

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Ờ thì nãy nghe anh miêu tả có vẻ giông giống bạn ý.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Trí tưởng tượng của em phong phú đấy, không có chuyện ấy đâu - Ớt nói thế và nghĩ bụng, ờ nhỉ, kể ra con em lanh chanh của nó cũng hoàn hảo ra phết.

Chúng nó chỉ nói mỗi 3 câu ấy trong suốt quãng đường đi về cùng. Và Ớt cũng chả hiểu sao, sau khi Ớt nói xong Mít cứ phấn khởi ra mặt.

__________________________________________________

Từ lúc những bức ảnh chụp ở góc sáng rất lạ tại những nơi rất quen của Nho được truyền bá rộng rãi trên mạng, Nho đã trở thành một Hot girl bất đắc dĩ. Là một Hot girl, có nghĩa là làm gì cũng bị soi mói, nhòm ngó, hơi một chút là bị đặt điều nói xấu. Là một Hot girl, có nghĩa là thầy cô nhìn thấy đã không thích, thi thoảng lại mỉa mai chua chát một vài câu. Là một Hot girl, nghĩa là Nho bước ra hoàn toàn khỏi thế giới bình yên và phẳng lặng. Mít và Mướp đều biết vậy, nên luôn sát cánh cùng Nho vượt qua những khó khăn. Đặc biệt là Mướp. Bởi vì thực ra ngọn nguồn cơ sự của chuyện này là do Mướp mà ra cả, nên Mướp rất ân hận đã gây ra đủ rắc rối cho Nho, nhưng tất cả mọi sự, chỉ là xuất phát từ sự áy náy mà thôi.

Thế nhưng làm Hot girl cũng có nghĩa là nổi tiếng, có nghĩa là đi đâu mọi người cũng biết đến. Là một Hot girl, có nghĩa là thông tin về bản thân được update thường xuyên, thi thoảng lại được các báo phỏng vấn. Là một Hot girl, có nghĩa là có vô số lời mời chụp hình quảng cáo, rồi làm MC,… Đối với Nho mà nói, đó hóa ra lại là một sự trải nghiệm mới mẻ và thú vị. Nho đã sống quá lâu trong sự bao bọc của người thân, và đây là cơ hội tốt nhất để Nho bước ra khỏi thế giới ấy.

Sự xa cách của bạn bè và thầy cô cùng sự hấp dẫn mà chức danh “Hot girl” mang lại cho một cô bé mới chớm 18 đã khiến cho Nho đôi khi không thể giữ nổi bản lĩnh của mình. Nho đã dần dần, từng bước một, thay đổi theo cách mà Nho cũng không thể lường trước được. Cho đến một lần, khi trả lời một bài phỏng vấn:

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Có thể nói, bạn nổi tiếng như ngày hôm nay là nhờ sự thành công đặc biệt của bộ ảnh đầu tiên: “Mộc”. Bạn có thể bật mí ai là tác giả của bộ ảnh này không?

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->À, đó là người yêu của mình, anh ấy hơn mình 3 tuổi, hiện đang là sinh viên và cũng là phóng viên ảnh của báo… - Khi nói như vậy, Nho chỉ coi đó là một cách khác để PR tên tuổi. Và việc Mướp luôn ở bên cạnh dường như đã làm cho Nho nghĩ mọi sự đã trở về quĩ đạo cũ…

Và lời đã nói ra chẳng thể rút lại được, Nho không ý thức được rằng cô bé sẽ gây ra biết bao nhiêu phiền toái, và Nho cũng không biết điều đó làm Nho sẽ mất đi nhiều thứ quí giá trong đời…


Kì 4: Không tin vào tình yêu
 
V

voldy_317

Mr & Ms. Quân sư
Kì 4: Không tin vào tình yêu

Nho đã thay đổi nhiều quá và nhanh quá mà chính Nho cũng chẳng nhận ra. Những quần áo, những phấn son, sự nổi tiếng dường như cũng đã làm nên một Nho hoàn toàn mới, xa lạ đến đau lòng.


Không mảy may suy nghĩ về những lời đã nói, Nho trở về nhà bình thản. Nho đã thay đổi nhiều quá và nhanh quá mà chính Nho cũng chẳng nhận ra. Những quần áo, những phấn son, sự nổi tiếng dường như cũng đã làm nên một Nho hoàn toàn mới, xa lạ đến đau lòng. Nho mở cửa bước vào nhà và thấy Mít đã ngồi chờ sẵn:

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Em vừa đi phỏng vấn về à? – Mít hỏi bình tĩnh

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Vâng, em vừa đi phỏng vấn.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Có gì đặc biệt không?

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Bình thường ý mà, như mọi lần thôi, chẳng có gì đặc biệt.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Thế người yêu của em là ai thế? Mít vẫn rất ôn tồn

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->À là… - Nho ngẫm nghĩ – Mà sao chị biết vậy?

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Thì phóng viên gọi đến nhà hỏi chị xem người yêu em là ai

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Chị trả lời sao?

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Chị bảo không biết.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Ừ. Tốt. Lập lờ thế càng tốt.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Chị không biết thật mà.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Ừ chị không cần biết đâu. Khi nào thích em sẽ giới thiệu. Em mệt quá, đi tẩy trang rồi ngủ đây.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Em nói chuyện với chị đã.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Đã bảo em buồn ngủ mà.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Buồn ngủ cũng phải nghe.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Sao hôm nay chị lắm chuyện thế nhỉ?

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Sao em thay đổi nhiều thế hả Nho?

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Em vẫn thế mà, có thay đổi gì đâu – Nho điềm nhiên trả lời.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Em rất hay bỏ học, cả học chính lẫn học thêm…

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Mấy buổi đó không quan trọng mà.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Em có người yêu và coi đó là chuyện bình thường đơn giản. Hồi vụ ảnh lộ ra chị hỏi em là ai em không nói, bây giờ em trả lời thế hả?

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Sao chị hỏi em như hỏi cung thế? Em lớn rồi, không cần chị quan tâm.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Nhưng chị phải quan tâm. Em học hành ngày càng đi xuống.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Từ bao giờ chị xét nét em từng tí một thế? Là học sinh ai chả có lúc này lúc kia, ai mà giỏi mãi được. Chị hôm nay làm sao ý?

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Không phải chị làm sao, mà là em làm sao.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Em chẳng sao cả, em vẫn thế. Có điều xưa nay chị cứ cho em vào cái bao của chị và nghĩ em xinh xắn bé bỏng như con thú bông thôi – Nho bắt đầu nổi nóng…

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Chị… chưa từng nghĩ như thế…

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Chị chẳng cho em làm gì bao giờ, cái gì cũng phải nghe lời chị, học gì làm gì đi đâu là chị quyết định, chị hơn em có 10 tháng, đâu lớn hơn nhiều đâu mà quyết định em phải sống như thế nào

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Chị…. – Mít nghẹn lời. Những gì Nho nói đều đúng, nhưng sao mà phũ phàng quá.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Em có học Đại học không, có đỗ Đại học không, có người yêu như thế nào là cuộc sống của em, em đủ lớn để quyết định rồi.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Không, em chưa đủ. Nếu đủ chín chắn em sẽ không nói những câu như chiều nay em nói, em sẽ không bỏ học đi mua quần áo, em là một Hot girl vừa xinh vừa học giỏi, chứ không phải một Hot girl không có não với một cái tên thật hot thật kêu. Em phải là em chứ, em bị mấy thứ vớ vẩn đấy làm thay đổi rồi…

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Từ trước đến nay em vẫn thế, có điều chị chẳng bao giờ nhận ra – Nho bắt đầu bực mình - Chị đừng mang mớ lý thuyết học tập dạy em nữa, em mệt lắm rồi, chị thôi đi – Nho nói sỗ rồi đóng sầm cửa phòng lại trước mặt Mít.

Nước mắt đã lăn trên khuôn mặt Mít từ lúc nào cô bé cũng không biết nữa. Từ lúc mẹ mất đến giờ, trừ những lần khóc vì… hành tỏi, hình như đây là lần đầu tiên Mít khóc thật sự. Mít cảm thấy đang dần đánh mất đi một thứ gì quí giá. Và hiện giờ Mít cảm thấy bất an, Mít thấy có lỗi. Nước mắt cứ lã chã rơi…

Táo gọi điện cho con bạn mấy chục lần không được bắt đầu lo lắng. Hay là Mít ốm đau gì nhỉ? Nghĩ đến đó Táo thấy hơi bồn chồn. Thằng bé quyết định phóng xe đến nhà Mít xem có nằm ốm chết dí ở nhà không… Con bé này dễ thế lắm.

Khi Táo bấm chuông cửa nhà Mít đến hồi thứ n (Nho nằm trong nhà vẫn ngủ ngon lành vì bịt tai và đóng chặt cửa chả nghe thấy gì), Mít mới xuống nhà, mắt thì sưng húp, con bé mở cửa:

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Mày đến làm gì?

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Mày làm sao thế? Sao mà mặt mũi lại thế này?

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Tao… - Mít chẳng nói được gì, nó chỉ khóc thôi. Những lời của Nho khi nãy như những lưỡi dao cứa vào tâm hồn Mít… Mít thấy giữa hai chị em như cách nhau cả một vũ trụ bao la, Mít thấy Nho như không còn là em Mít nữa, Mít thấy mình sai lầm, thấy em sai lầm mà không thể khuyên được…

Nhìn con bạn cứ đứng khóc đến là tội nghiệp, Táo chả nói được gì. Nó không giỏi mấy khoản ăn nói an ủi lắm, lại chẳng biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng đây là lần đầu tiên trong suốt mười mấy năm giời Mít khóc…

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Này mày, cứ khóc thế à?

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Ừ, tao xin lỗi, tao nín ngay đây…

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Ai bảo mày nín, khóc thì cứ khóc đi, tao cho mày mượn vai này. Đứng thế trông tội nghiệp lắm…

Thế là Mít cứ dựa vào vai Táo mà khóc… Con gái thật lắm nước mắt. Những lúc Mít khóc thế này sao mà nó yếu đuối và lành hiền thế. Không giống với Mít mạnh mẽ, đáo để hàng ngày…

___________________________________________

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Ê cô em anh bảo, đi với anh một tí - Ớt nói với Chanh

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Đi đâu?

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Này cô có nhớ cái con bé loi choi ở Camp anh kể không?

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->À đội trưởng của đội em ý hả? Sao không nhớ chứ?

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Ừa, anh vừa điều tra được thông tin mật là hóa ra em loi choi ấy là bạn thân của bạn Táo của cô.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Em đang hỏi anh là đi đâu cơ mà?

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Thì cho cô đến nhà bạn ấy làm quen nói chuyện. Con gái dễ nói chuyện với nhau, đó là con đường ngắn nhất cô làm hòa với bạn Táo.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Vô duyên, đang dưng đến nhà bạn ý không sợ bị bạn cho đứng đường à?

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Lý do tại sao đến anh chuẩn bị cả rồi. Cô yên tâm, anh đèo cô đến…

Thế là Ớt hăng hái đèo Chanh đến nhà Mít, từ vụ trong bar lần trước thằng anh vẫn áy náy vì phá bĩnh hạnh phúc của đôi trẻ, nên là Ớt rất muốn sửa chữa sai lầm. Chúng nó đến gần nhà Mít rồi. Hôm nay trời sáng trăng, không khí lành lạnh và ánh trăng dìu dịu dễ làm người ta hưng phấn. Thiên thừa, địa lợi, chỉ còn nhân hòa nữa thôi. Mà nhân thì hòa sẵn rồi còn gì, Ớt nghĩ thế, nhưng thực ra không phải thế. Ớt đang lái xe ngon lành bỗng dưng đứng khựng lại. Trước mặt Ớt và Chanh là một cảnh tượng mà không ai trong chúng nó trông đợi…

Trước mặt chúng nó Táo đang ôm Mít, và Mít thì đang khóc. Mít không nhìn thấy xe Ớt dừng lại, nhưng Táo thì nhìn thấy, và thằng bé cũng chả biết phải làm thế nào, chả nhẽ đẩy con bạn qua một bên, nhưng cứ đứng thế này thì kì quá… Nhưng cũng chẳng đợi Táo băn khoăn hồi lâu, Chanh đã ghé tai bảo Ớt quay xe lại....

_________________________________________________

Khi bài phỏng vấn Nho đến tay của Mướp, Mướp rất… giận. Bởi lẽ hai đứa đã thống nhất với nhau sẽ không nói công khai về vấn đề này, hơn nữa chuyện cũng đã kết thúc rồi… Giờ Mướp coi Nho như em gái, có lẽ chỉ như thế mà thôi…

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Anh à, anh hôm nay anh đến đón em nhé – Nho gọi điện thủ thỉ với Mướp.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Không, anh bận rồi. – Mướp trả lời lạnh lùng – Sao em lại trả lời phỏng vấn như thế?

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Em chỉ nói thật thôi mà – Nho nũng nịu – Anh giận à?

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Ừ. – Mướp nói lạnh lùng rồi tắt máy.

Những ngày sau đó, mọi thứ dường như càng căng thẳng hơn khi Nho còn đưa cả ảnh hai người chụp chung lên báo. Khi Mít biết chuyện, cô bé chỉ ngạc nhiên không hiểu tại sao mình không đoán ra sớm hơn, từ lần đưa Nho vào bệnh viện, Mướp đã biết tên Nho là Nho mà, tên ấy đâu phải nhiều người biết. Còn Nho giờ đã không thể ngăn cản nổi. Mít đành, xếp những cảm xúc mơ hồ của nó với Mướp vào một góc bé nhỏ xa xăm nào đó trong tim, và tìm mọi cách để gần gũi với Nho như ngày nào, để cố tránh cho Nho những sai lầm đáng tiếc, như là để trượt Đại học chẳng hạn.Hành động của Nho chỉ càng làm cho Nho với Mướp xa nhau hơn. Mướp gần như cắt đứt liên lạc với Nho. Nho đã và đang dần dần đẩy những người mình yêu quí ra xa thật xa mà không biết.

462090816tsava.jpg



 
V

voldy_317



<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Mày này, tao nghĩ mày phải tìm cách nói chuyện với bạn Chanh đi thôi. Chứ chả nhẽ cứ thế này mãi – Mít nói với Táo.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Vô ích thôi – Táo mỉm cười – Tao bỏ cuộc.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Mày là con trai mà lại bỏ cuộc dễ dàng như thế sao? Chán thế.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Ừ - Táo chả nỡ lòng nào nói với con bạn rằng vì nó mà Táo chắc chả thể nói chuyện với bạn Chanh nữa rồi. Mà đàng nào hôm đó bạn Chanh cũng đi với cái anh đẹp trai ở Camp còn gì. Táo đăm chiêu – Tao với bạn ý chắc duyên số chỉ dừng ở lớp học thêm Hóa thôi mày ạ.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Sao mày lại nói thế? Mày đã quyết tâm rồi cơ mà?

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Thì tao hết thích bạn ý rồi mày vừa lòng chưa? – Táo cáu.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Thật không?

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Thật.

Trong khi đó, ở nhà Chanh:

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Theo anh cô đừng vội nản.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Đã bảo anh là cố gắng vô ích mà. Hóa ra chẳng ai hiểu nhầm ai. Thực ra bạn ấy cũng thích người khác, đâu có thích em. Em không phải là loại mặt dày biết người ta không thích mình còn níu kéo.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Nhưng mọi tín hiệu đều cho thấy là bạn ấy thích cô.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Nhưng sự thật là ngược lại.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Mà thôi, đời còn dài, em sẽ cho qua hết, em sẽ quên nhanh thôi.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Thật không?

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Thật.

______________________________________________

Một ngày đẹp trời Ớt đến quán bar nơi Mít làm việc. Thực ra chả ai thích đến bar vào ban ngày, nên đa phần các bar chỉ mở vào ban đêm. Chỉ có nơi này là khác biệt. Ớt đến thấy Mít đang tranh thủ ngồi học bài trong lúc trực chẳng có khách.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Em ơi cho anh một ly Hot Chilly.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Dạ có ngay – Mít trả lời theo phản xạ rồi quay ra xem ai đến quán bar vào ban ngày. Và nó rất ngạc nhiên khi trước mặt nó là Ớt, cái ông anh vô duyên… - Ơ sao anh đến đây?

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Ơ em chào khách thế à? Ớt mỉm cười.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Hic, ai biết anh đến uống Hot Chilly vào ban ngày chứ - Mít nhăn mặt rồi đi vào lấy cocktail cho Ớt. Trên đường đi vào vì sơ sẩy Mít làm rơi đống sách vở trên bàn xuống đất.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Thôi em cứ vào lấy cocktail cho anh đi, để anh xếp sách vở lên bàn cho.

Mít im lặng làm theo. Chả mấy khi ông anh vô duyên tốt bụng thế. Mít vào nói với anh bartender rằng có khách uống Hot Chilly và nhận được vẻ nhăn nhó trên khuôn mặt anh bartender bởi lẽ món đó rất khó pha. Trong lúc Mít vào lấy cocktail, Ớt nhặt lại đống sách vở của cô bé loi choi và tình cờ thấy có một tờ giấy rơi ra, nét chữ trên giấy không thật nắn nót, nhưng tờ giấy lại rất phẳng phiu. Ớt cầm lên đọc, và mỉm cười.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->1 Hot Chilly của anh đây ạ - Mít nói không nhiệt tình lắm

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Cảm ơn em. - Ớt cười – Thực ra anh đến đây là có chuyện muốn nói với em…

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Anh có chuyện muốn nói với em hả? – Mít ngạc nhiên, nó với cái anh mà lần nào đụng cũng tranh cãi này thì có chuyện gì được chứ.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Ừ. Anh hỏi thật nhé, em với bạn gì hôm trước đến bar cùng em, nickname là gì nhỉ, à bạn Táo, có là gì của nhau không?

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Là gì là sao ? Sao tự dưng anh lại tò mò truyện đời tư của người khác thế?

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Em không thể trả lời thôi được à, sao lúc nào em cũng phải vặn vẹo thế?

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Thế theo anh có là gì không?

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Anh không chắc. Anh nghĩ là không. Nhưng hôm trước anh với con em lanh chanh của anh, cái đứa đến cùng anh lần trước ý, gặp em với em Táo… trước cửa nhà em, đang…

Ớt dừng ở đó để xem phản ứng của Mít. Mít im lặng, vẻ mặt bình thản đến kì lạ. Nhưng trong lòng nó thì sôi như lửa đốt, ra đây là lí do thằng bạn nó từ bỏ bạn Chanh đây. Mít là nguyên nhân ư? Con bé đau lòng. Táo can cái tội quá tốt. Sao nó cứ im ỉm thế nhỉ.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Tùy anh nghĩ thôi – Mít bình tĩnh – Em không trả lời trừ khi có lý do cụ thể.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->À, ừ thì… - Ớt gãi đầu gãi tai một hồi rồi kể lể chuyện con em.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Ra thế - Mít mỉm cười – Thế thì em với nó là bạn, là gì quá đi còn gì.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Thật chứ?

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Ai hơi đâu lừa anh

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Thế tốt quá - Ớt thở phào.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->À, em cũng muốn hỏi một câu?

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Hòi xem anh với cái Chanh có là gì không hả? Em hỏi rồi mà…

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Ai bảo anh thế, cầm đèn chạy trước ô tô – Mít lấy làm thú vị - Sao anh lại chọn uống Hot Chilly chứ? Món này rõ khó uống, hic.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Sao khó uống?

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Nó cay như ớt, nhưng lại lạnh như băng. Vừa cay vừa lạnh, khó uống lắm.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Anh thích vì tên nó hay. Chilly vừa là quả ớt, vừa có nghĩa là lạnh buốt. Hot Chilly là nóng mà lạnh, lạnh mà cay, đúng như vị của nó, lúc đầu rất lạnh, về sau rất cay mà vào trong lòng thì rất nóng… Em biết Cocktail này giống gì không?

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Mùa đông – Mít trả lời đơn giản – Mùa đông rất lạnh, gió lạnh thổi vào mắt cay xè, nhưng mùa đông là mùa người ta cảm thấy ấm áp nhất …

Câu trả lời của Mít làm Ớt bất ngờ, thằng bé không ngờ được Mít nói đơn giản như vậy. Ừ, mà cũng đúng… Thời gian còn lại Ớt ngồi nhâm nhi ly cocktail có vị của mùa đông, và ngẫm nghĩ về mảnh giấy nhặt được khi nãy…

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Em của em thế nào rồi? Em Nho ấy…

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Đến anh còn biết nickname của em em thì đủ hiểu nó nổi tiếng thế nào rồi – Mít trả lời. Một nét buồn phảng phất trên khuôn mặt cô bé.

Còn trong trí nhớ của Ớt, Nho vẫn là một cô bé hiền lành, xinh đẹp và dịu dàng đến lạ. Ớt không hiểu sao, nhưng mỗi lần nghĩ đến Nho lòng nó lại rộn lên một cảm xúc kì lạ.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->À, anh của anh thì sao? Anh Mướp ấy?

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Thì vẫn bình thường thôi. Anh ấy dạo gần đây không vui lắm…

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Vậy à? Cũng không thấy anh ấy qua nhà em đón Nho nữa…

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Thôi bỏ qua đi, anh có chuyện cần nhờ em…

[….]

_______________________________________

Thời gian cứ trôi đi mà chẳng hề biết chờ đợi. Nho cứ ngày càng trượt những vết dài hơn trên con đường của mình. Thật khó có thể tin một con người có thể thay đổi nhanh chóng và dễ dàng đến thế. Và người ta vẫn nói 9x là thế hệ phù phiếm đấy thôi. Chỉ có Nho hiểu cô bé đang làm gì mà thôi. Người ta không thể sống trong vỏ bọc của mình quá lâu, dường như đã đến lúc Nho phải bước ra và là chính mình, sống như mình muốn, làm như mình thích. Như thế chẳng có gì là sai, chỉ có điều, hình như cô bé đã chọn sai thời điểm để bước ra mà thôi.

Mít hiểu Nho, nhưng cũng hiểu Nho đang sai lầm mà không thể ngăn cản được. Hình như lúc này chỉ có một người duy nhất có thể cản nổi cô bé mà thôi, người đó, dứt khoát không phải là Mít. Mít hẹn gặp Mướp trong một ngày đẹp trời ở sân trường đại học. Gió lạnh mùa đông đã dần bị thay thế bởi những hương vị ngọt ngào tươi mát của mùa xuân, như là nắng…

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Em đợi lâu chưa? – Mướp hỏi ngọt ngào và ấm áp.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Cũng hơi hơi – Mít mỉm cười.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Em uống gì không anh đi mua?

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Không em không uống gì đâu anh ạ. Em có chuyện muốn nói nên mới gặp anh.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Ừ em nói đi…

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Chuyện Nho nhà em ý… Giờ chắc chỉ anh khuyên được em ấy thôi.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Nhưng…

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Em biết nói thế này là làm khó anh… Nhưng anh có thể giúp Nho được không? Dù sao thì anh và em ấy cũng từng là…

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Nhưng Nho ngày càng xa lạ với anh. Trước đây em ấy không hề như thế… Bây giờ đối với anh em ấy như một người lạ…

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Bản chất của Nho vẫn thế thôi, có điều em ấy đang thay đổi. Hình như em và anh đã bảo bọc em ấy nhiều quá…

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Anh thực sự cũng không biết khuyên em ấy thế nào…

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Thì anh cứ gần gũi, hỏi han xem em ấy nghĩ gì, rồi uốn nắn dần dần. Anh chắc giỏi việc này hơn em nhiều…

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Thật hả? Anh không nghĩ thế đâu – Mướp mỉm cười. Nụ cười như là nắng mùa xuân, ấm áp đến kì lạ.

Nhìn nụ cười của Mướp, chợt Mít thấy nhẹ nhàng hẳn. Nếu như cuộc đời giống như một bộ phim Hàn Quốc và Mướp là nhân vật nam chính, thì Mít tin chỉ cần anh ý cười một cái là hàng loạt các em sẵn sàng xin chết, trong số đó không thể không kể đến Mít, và đặc biệt là Nho.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Nhưng anh sẽ giúp em nhá – Mít nài nỉ - Em sẽ đãi anh Cocktail miễn phí. Thật đấy! Cô bé vui vẻ nói.

Ai đó đã nói rằng một khi con gái đã cố nài nỉ thì không thằng con trai nào có thể cưỡng lại được. Cái điệu bộ dễ thương và ly Cocktail trong lời hứa của Mít làm Mướp không thể từ chối. Dù sao thì đối với Mướp, Nho cũng như em gái.

___________________________________________
 
V

voldy_317

Tối hôm đó, Ớt trở về nhà trong một đống những cảm xúc khó tả, và mảnh giấy Ớt vô tình lấy trộm của Mít ban sáng làm thằng bé suy nghĩ rất nhiều. Con gái đúng là khó hiểu, và đúng như sách giáo dục công dân thường dạy, mọi sự vật đều tồn tại những mặt đối lập, nhưng lại thống nhất trong một chỉnh thể, và cô bé Mít với đôi mắt to tròn, có lẽ cũng chẳng phải là một ngoại lệ.

Trong phòng của Ớt tiếng nhạc của bản A time for us vang lên dìu dặt và bình yên đến lạ. Ớt nằm trên giường và cầm mảnh giấy đọc đi đọc lại, rồi cứ thế ngủ quên lúc nào không biết, mảnh giấy rơi ra với những dòng chữ mềm mại và vội vàng:

Em nói em không tin
Chẳng gì là mãi mãi
Em không tin bình lặng
Không gì chẳng chông gai


Em tôi thích sớm mai
Hay cười nhìn trong nắng
Nắm chặt tay qua đường
Hai cụ già tóc trắng


Em không cần lãng mạn
Vì cuộc sống không hồng
Em không tiếc hoa rơi
Chẳng cần gì rung động
<!--[if !supportLineBreakNewLine]-->
<!--[endif]-->

Em tôi yêu chong chóng
Những vòng quay rất tròn
Em yêu con đường cũ
Lá rơi kỉ niệm mòn
<!--[if !supportLineBreakNewLine]-->
<!--[endif]-->

Em không muốn yếu lòng
Vì chẳng quen dựa dẫm
Em không dễ nói cười
Lời, em tin, chẳng ấm
<!--[if !supportLineBreakNewLine]-->
<!--[endif]-->

Em tôi yêu mưa lắm
Mưa khóc nước mắt buồn
Mưa tạnh từ khi nãy
Nóng ấm mặn nồng tuôn

Rồi sẽ có một ngày em mơ vĩnh cửu
Em tin bình yên và cần đến một bờ vai
Sẽ có một ngày em mong lời rất ngọt
Như là em, vẫn thế tự thuở nào

_______________________________________________

Tự nhiên Mướp nói chuyện trở lại và bình thường như trước, Nho rất ngạc nhiên, và cũng rất vui. Thi thoảng Mướp lại nhắc Nho một vài câu về chuyện học hành và cẩn thận khi đi tiếp xúc với bên ngoài, Nho cảm thấy mình được quan tâm và tiến bộ thấy rõ, Nho dần cảm thấy tình cảm giữa mình với Mướp như đang quay trở lại, nó không còn là thứ tình cảm nhạt nhẽo khuấy loãng trong sự lãng mạn giả tạo nữa, dường như mọi thứ chân thật hơn, và thi thoảng chúng nó cũng có những cuộc cãi nhau nho nhỏ. Mọi sự tưởng như là êm thấm, cho đến một lần, Nho tình cờ đọc được tin nhắn của Mướp, lẽ ra Nho sẽ không đọc, nhưng đó là tin nhắn từ Mít nên Nho tò mò:

“Thx anh vi` da giup do Nho. Em se~ giu loi` hua dai~ anh Cocktail nha”

Và chiếc điện thoại trên tay Nho rơi xuống đất, cũng đúng lúc đó Mướp quay trở lại...
 
V

voldy_317

Truyện dài kì: Mr & Ms. Quân sư


Kì cuối: Kế hoạch phá sản



Nho vừa khóc vừa chạy ra ngoài. Thì ra Mướp đâu có giúp đỡ nó vì anh ấy muốn giúp, thực chất là do Mít nhờ. Ai khiến Mít nhờ cơ chứ. Nho đâu cần thứ tình cảm bố thí ấy...


Và chiếc điện thoại trên tay Nho rơi xuống đất, cũng đúng lúc đó Mướp quay trở lại…

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Anh…

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Sao vậy Nho? – Mướp ngơ ngác.

Nho vừa khóc vừa chạy ra ngoài. Thì ra Mướp đâu có giúp đỡ nó vì anh ấy muốn giúp, thực chất là do Mít nhờ. Ai khiến Mít nhờ cơ chứ. Nho đâu cần thứ tình cảm bố thí ấy, Nho cũng không cần sự giúp đỡ giả tạo, nói tóm lại là Nho chẳng cần gì hết. Nước mắt lã chã rơi trên khuôn mặt cô bé, Nho cảm thấy mình bị phản bội bởi hai người thân yêu nhất. Nó thấy nó giống như một con rối dễ dàng bị điều khiển bởi người khác. Thực ra Nho đâu có hiểu rằng cả hai người ấy đều rất yêu quí Nho, và rằng họ đều làm như vậy, xuất phát từ tấm lòng chân thành mà thôi. Nhưng trẻ con thì thường tự cho mình là đúng, và cũng muốn tự mình quyết định cuộc sống của mình, nên hành động của Mướp và Mít quả thực là một sự xúc phạm lớn lao với Nho.

Nho cứ khóc và đi lang thang 1 mình, những mascara và phấn trang điểm nhòe nhoẹt cả trên khuôn mặt cô bé, cô bé cứ đi, một mình thôi, bất chấp những ánh mắt nhìn đầy soi mói và kì lạ của cả thế giới xung quanh, không trả lời điện thoại hay tin nhắn, à mà hình như Nho đã ném điện thoại đi đâu đó rồi. Khi Nho ngồi bệt xuống lề đường được một lúc thì:

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Ngồi khóc một mình trông không thú vị lắm đâu cô bé ạ…

Nho ngước mắt lên, một khuôn mặt vừa quen, vừa lạ.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Sao anh lại ở đây?

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Tình cờ thôi, hai anh em mình hay gặp nhau phết nhỉ? - Ớt mỉm cười.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Ai là anh em với anh? Nho bực tức

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Thế thôi vậy, định cho em bắt quàng làm họ nhưng em không chịu thì thôi. Mà em như thế này chị em có biết không? Hay là lại đang cuống lên đi tìm em lưu lạc phương nào.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Ai khiến chị ấy quan tâm chứ?

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Cãi nhau à? Kể cho anh nghe với? Anh là chúa tò mò luôn >:).

Lẽ thường tình chả ai đi kể chuyện của mình cho một người lạ. Nhưng chẳng hiểu sao cái vẻ mặt bình thản và giọng nói trầm ấm pha chút tếu đùa của Ớt làm Nho muốn chia sẻ. Sau khi kể xong câu chuyện, Nho đã trông đợi Ớt sẽ đồng tình, hay chí ít là nhận được một lời an ủi. Đằng này sau khi nghe xong, Ớt nói:

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Thôi em tiếp tục ngồi khóc ở đây đi – Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Nho, Ớt tiếp tục – Em đúng là hết thuốc chữa rồi, trước đây anh cứ nghĩ em ngoan hiền, thông minh và nhạy cảm, còn dịu dàng và xinh đẹp nữa. Nhưng bây giờ em khác quá. Em không ngoan, lại chả biết suy nghĩ gì cả, mặt mũi thì tèm lem hết cả xinh đẹp, và ăn nói thì không còn dịu dàng nữa. Có phải là em không hả Nho? Hay là một Hot girl xa lạ khó gần và thiển cận nào đó?

Ớt nói xong một lèo rồi đi thẳng. Nho không khóc nữa. Cô bé lấy tay lau mặt, và đứng dậy.
______________________________________________

Nho biến mất và mọi sự vỡ lở thực sự làm Mít khủng hoảng. Mít cứ nghĩ mọi chuyện rồi sẽ êm thấm, con bé tự trách mình đã nhắn một cái tin ngớ ngẩn hết biết vào một thời điểm vô duyên hết chỗ nói. Mít không biết tìm em ở đâu nên cứ hoảng loạn hết cả lên. Mướp đèo Mít đi tìm Nho, và an ủi Mít:

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Nho sẽ không sao đâu em, bình tĩnh đi...

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Anh ơi liệu có nên gọi điện báo cảnh sát, hay tìm ở các bệnh viện không? Nhỡ nó bị tai nạn thì làm sao? Con bé hồi nhỏ rất sợ sang đường... Nho rất ghét đi một mình. Nhỡ nó bị ai trêu chọc thì sao? Em biết làm thế nào bây giờ?

Nghe Mít nói trong cơn bấn loạn, Mướp dừng xe lại. Mướp quay lại nói với Mít:

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Em có biết Nho 18 tuổi rồi không? Em có biết là Nho chỉ kém em có 10 tháng thôi không? Em có biết chính cái tính hay lo thái quá của em là nguyên nhân khiến Nho muốn trở thành một người khác không? Em phải bình tĩnh chứ, phải tin vào Nho chứ? – Nói rồi Mướp trở Mít về nhà và bảo cô bé ngồi chờ, dù sao mang theo một người chỉ biết lo loạn lên cũng không làm sự việc tiến bộ hơn được chút nào.

Mướp vừa ra khỏi nhà Mít và Nho thì nhận được tin nhắn từ Ớt: “Nho se khong sao dau, tu. mo` ve` nha` ngay bay h thoi”. Mướp ngạc nhiên chưa hiểu tại sao Ớt lại biết là Nho mất tích, và tại sao lại biết Nho sắp về nhà thì ngước lên đã nhìn thấy Nho trước mặt...

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Em...

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Anh ơi... em xin lỗi... Nho nói, đầy ân hận, và dịu dàng. Trong một thời khắc ngắn ngủi, Mướp có cảm giác như Nho của những ngày đầu tiên Mướp quen đã trở lại...

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Anh xin lỗi... Không phải vì Mít nói mà anh... – Mướp ngập ngừng – Mà thôi, Mít ở trong nhà đang hoảng loạn lo lắng lắm, em vào đi... – Mướp chưa nói hết câu Nho đã chạy vào nhà. Và qua khe cửa để hé, Mướp nhìn thấy hai chị em ôm nhau khóc. Và lần này, hai cô bé không khóc vì đau đớn, hay đánh mất một cái gì đó, và dĩ nhiên là không vì hành tỏi. Đôi khi người ta khóc vì sung sướng và hạnh phúc.

 
V

voldy_317

____________________________________________



Kể từ sau hôm đó, người ta không thấy Hot girl với nickname Grape lên báo nữa, cũng không thấy cô bé Nho ăn vận cầu kì, trang điểm khi đi học. Người ta chỉ thấy một cô bé đang nỗ lực không ngừng nghỉ để lấp những chỗ trống do xao nhãng học hành gây ra, một cô bé quyết tâm thi đại học bằng được. Cái chức danh Hot girl đã lấy đi của Nho nhiều thứ, nhưng cũng đã dạy cho cô bé nhiều điều.



Mít đã thôi làm một bà chị bảo mẫu, và bây giờ đã đến lúc Mít thực hiện việc mà Ớt nhờ cô bé dạo trước. Một hôm Mít gọi Táo ra và thỏ thẻ:



<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Này mày, tao...



<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Mày làm sao, nói nhanh lên cho tao nhờ cái... – Táo sốt ruột



<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Tao... có...



<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Có cái gì? Có người yêu hả? Ai? Tên gì? Nhà ở đâu? Sinh năm nào? Khai mau



<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Cũng gần như thế, nhưng không đến mức như thế, đại để tao có hẹn anh ấy tối thứ bảy tuần này, hôm nay là thứ 5. Tao muốn... nhờ mày... hôm đấy... đến...



<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Giời ơi cả đời tao chưa bao giờ thấy mày ăn nói lắp bắp như thế này...



<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->À tao muốn nhờ mày đến ngồi gần đấy, trong tình huống tao bị làm sao đó thì cứu nguy cho tao... Với cả tao muốn mày giả vờ mang hoa đến trước tặng anh ấy, bảo là có người tặng anh, mày đóng vai anh chuyển phát hoa ý, nhưng ăn mặc tử tế một tí nhá... – Mít cố tỏ vẻ lấy hết can đảm để nói với Táo.



<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Trời ạ, mày trở thành một đứa lãng mạn nhưng mà kém tự tin như thế từ bao giờ đấy hả Mít đặc? Mày là Mít đặc quả không sai, chẹp, đúng là sức mạnh của tình yêu... – Táo ngạc nhiên.



<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Mày giúp tao nhá, đi mà đi mà!



<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Ờ mày nhờ thì tao đành giúp thôi....



Được lời như cởi tấm lòng, Mít vui vẻ ra mặt. Đợi thằng bạn quay lưng đi rồi, con bé mới lôi điện thoại ra nhắn tin “Buoc 1 – xong”. Thế là sau đó ở nhà Chanh, Ớt tỏ vẻ đăm chiêu bi đát lắm lắm...



<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Cô ơi, anh phải thú thật với cô điều này...



<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Gì hả anh hâm?



<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Anh, tiếng là làm quân sư tình iêu, nhưng mà... thực ra... anh...



<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Anh làm sao...? Sao tự dưng hôm nay anh nhát gừng thế nhỉ? Nói đi lẹ lên...



<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->À thực ra anh đã... hẹn hò bao giờ đâu... - Ớt bẽn lẽn...



<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->HẢ anh nói thật í hả??? Chanh ngạc nhiên – Ôi thảo nào mà quân sư cho mình toàn sai – Chanh lẩm bẩm.



<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Này cô không phải cạnh khóe anh thế nhé, vấn đề là... anh...



<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->A! Anh sẽ có lần hẹn đầu tiên hả? Ai thế? Bao nhiêu tuổi, có xinh không? Học trường nào? Anh quen bao lâu rồi? Kể đi kể đi anh...



<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Ừa thì cũng gần như thế, nhưng mà cô ơi, anh muốn nhờ cô một chuyện... Cô đến cái quán chỗ hẹn đấy làm bình vôi cho anh nhá, í lộn, bình phong, à thôi bình gì cũng được. Nhưng nhỡ có vấn đề gì cô còn cứu anh cho kịp, nhá nhá cô nhá.... À anh cũng cần nhờ cô một việc nữa... Cô mang bánh gatô đến, giả vờ làm nhân viên chuyển bánh được không? Anh muốn bất ngờ mà...



<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Hic, em vẫn biết anh là người lãng mạn. Nhưng như phim Hàn Quốc thế này thì đúng là hết biết ông anh ạ.



<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Thế túm lại là cô có giúp anh không?



<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Ờ thì lại chả giúp, em chỉ có mỗi 1 ông anh trai, không giúp anh thì giúp ai?



<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Cô đồng ý rồi đấy nhá - Ớt mỉm cười sung sướng ra mặt. Dưới gầm bàn, tay Ớt đang bấm tin nhắn “Buoc 2 - xong”



__________________________________________

Chiều thứ bảy, hôm nay đúng là một ngày chớm hè đẹp trời, gió mát, nắng đẹp, và không khí thì trong trẻo, đúng là thời tiết lý tưởng cho một cuộc hẹn có 1-0-2, thiên thời rồi, địa lợi nữa, chỉ còn nhân hòa thôi...

4h chiều, Táo gọi hỏi Mít:

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Ê mày xong chưa? Chuẩn bị đến đâu rồi...

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Chưa xong, mày nhớ phần việc của mày đấy. Tao hẹn 6h thì 6h kém 15 mày có mặt ở đấy nghe chửa?

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Rồi rồi... mà mày mặc váy gì đẹp đẹp một tí nhá, đi giầy thấp vừa thôi kẻo mà không quen rồi ngã đấy – Táo lém lỉnh

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Rồi tao biết rồi – Mít tắt máy rồi đi đôi giày thể thao vào và nghĩ bụng “Dù sao thì cũng là mày hẹn mà ku, tao là quân sư không thể thất bại được.”

5h20 Chanh hí hửng ra khỏi nhà theo lời dặn của ông anh, và không quên qua hàng lấy cái bánh gato táo được đặt ở một tiệm nổi tiếng và mang đến chỗ hẹn. Khi Chanh đang tung tăng hớn hở trên đường với cái bánh thì bỗng một cái xe máy đi nhanh phóng vụt qua cô bé, vướng phải túi bánh và bánh rơi ra vỡ tung tóe. Cả 2 xe đều ngã ra đường. Thật là thảm hại. Cứ mỗi lần ông anh Ớt của Chanh nghĩ đến chuyện thiên thời địa lợi là y như rằng có chuyện mà.

5h35’ Chanh gọi điện cho Ớt:

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Anh ơi em bị ngã xe, người ngợm với xe xiếc thì không sao nhưng mà bánh hỏng rồi, anh chịu khó đi mua lại vậy nhá, em quay lại sợ không kịp, em sẽ đến chỗ đấy trước được không anh?

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Giời ơi sao cô đi đứng không cẩn thận lại để bị ngã cơ chứ? Có sao không cô?

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Thôi em đi tiếp đây kẻo không kịp. Chào anh – Chanh tắt máy.

5h40’ Táo gọi điện cho Mít:

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Mày ơi tao đến nơi rồi... Có điều... Tao...

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Làm sao nói nhanh đi mày...

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Tao... quên hoa rồi...

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Zời ạ... mày quên ở hàng hả?? Mày đến đấy tay không mà không thấy áy náy ăn năn gì sao? Sao mày quên được cơ chứ hả!!

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->THôi tao xin lỗi mà, tao đâu cố ý, mày ơi chịu khó qua hàng lấy hoa đi, tao không kịp quay lại đâu. Tao đợi ở đây thôi. Nếu có anh nào đến tao sẽ báo mày nhá... Tút... tút...

5h45’ ở hàng bánh:

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Chị ơi lấy cho em cái bánh hình trái tim chị ạ. À mà thôi, lấy bánh hình tròn đi, trông có vẻ ngon hơn. Cái khô khô rắc ở trên là cái gì đấy hả chị? - Ớt vồn vã

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->À mít khô em ạ. Bánh này mới ngon lắm...

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Thôi được rồi chị gói nhanh hộ em với

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Okie...

5h45’ ở hàng hoa:

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Bác ơi cho cháu lấy hoa ạ. Hoa hồng cháu đặt... – Mít nói rất nhanh.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Ơ bác đợi mãi chả thấy ra lấy bán mất rồi. Xin lỗi nhá. Bác bán hàng làm bộ thân tình với vị khách mặt mũi đang méo xệch...

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Thôi bác lấy cho cháu hoa khác cũng được. Lấy bó hoa hồng khác...À thôi bác lấy cho cháu bó ly kia đi, trông đẹp quá...

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Ơ nhưng đó là hàng đặt cháu ơi!

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Thì bác bán hàng đặt của cháu rồi còn gì.... Thế bác nhé, tiền đây...

Trời ạ, thật là không hiểu Táo với Chanh kiếp trước có vấn đề gì mà sao lần nào gặp nhau cũng gian nan như thế. Thế là Ớt với Mít đã vô tình trở thành những nhân viên chuyển phát hoa và bánh... Chán chuyện...

6h, ở quán nơi mà Mít và Ớt hẹn Táo và Chanh, nến đã được thắp lên đầy lãng mạn và tiếng nhạc bản A time for us vang lên trang nhã và sang trọng. Mướt mồ hôi mới đến được đến nơi, Mít bước vào và bất ngờ với khung cảnh bên trong. Ơ kìa, cái mục nến niếc này đâu có trong kịch bản nhỉ. Chạy hộc tốc mới kịp giờ “giao bánh”, Ớt bước vào quán không khỏi ngỡ ngàng trước không gian thơ mộng trước mắt nó. Mà Ớt nhớ là nó dặn bài Fur Elise cơ mà nhỉ, đó là bản nhạc mà con em lanh chanh thích nhất, hay là trong lúc buồn ngủ nó đã dặn nhầm thành A time for us - là bản nó thích nhất nhỉ...
 
V

voldy_317

Mít và Ớt càng bất ngờ hơn khi nhìn thấy nhau, đứa thì cầm bánh, đứa thì vác hoa. Kịch bản như thể đã đảo lộn hết cả. Và chẳng thấy Táo hay là Chanh đâu cả. Hai đứa cùng cầm điện thoại lên gọi thì “Số điện thoại quí khách vừa gọi hiện không liên lạc được....”

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Sao lại thế nhỉ? – Mít hỏi Ớt – Rõ ràng là thằng bạn em nó bảo nó đến nơi rồi cơ mà...

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Ừ, con bé lanh chanh cũng bảo thế - Ớt đăm chiêu.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Giờ làm thế nào nhỉ?

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Thì còn làm thế nào nữa? Đặt hết cả rồi, đành... ăn vậy chứ biết sao...

Thế là cuộc hẹn Mít và Ớt sắp xếp cho Táo và Chanh đã chính thức trở thành cuộc hẹn giữa Mít và Ớt. Còn Táo và Chanh giờ đang ở nơi nao chẳng ai biết. Trong suốt bữa ăn, chúng nó nói chuyện vui vẻ và tự nhiên và thân thiết. Cho đến tận khi ăn kem tráng miệng:

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Này Mít, sao em lại tên là Mít vậy?

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->À tại hồi nhỏ em thích ăn mít. Thế sao anh tên là Ớt vậy? Hồi nhỏ anh thích ăn Ớt à?

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Không chả hiểu, chắc tại anh dễ thương quá đặt tên là Ớt cho nó bớt dễ thương... - Ớt lém lỉnh nói

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Hic, không ngờ vẫn còn người tự tin hơn cả mình...

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Này, tính ra đây là cuộc hẹn đầu tiên của anh đấy - Ớt nói chân thành...

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Hic, em cũng thế. Ai biết đâu lại hẹn phải anh...

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Hẹn phải anh thì sao, ít ra anh cũng biết vài bí mật nho nhỏ của em...

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Bí mật gì?

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->À thì cái vụ “em không tin vào tình yêu” ý. Không ngờ trông em như thế mà lại...

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Ừ, anh cứ đánh giá thế nào cũng được – Mít đăm chiêu, thực ra có ai hiểu Mít đâu...

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Anh đánh giá là trông em như thế mà lại không nói thật suy nghĩ của mình... cứ thích tỏ ra là cứng rắn với chẳng mạnh mẽ cơ...

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Sao anh nói gì khó hiểu vậy...

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Nếu anh nói là từ lúc đầu gặp em anh đã thấy khó ưa rồi, người đâu mà cứng đầu cứng cổ, bướng thế không biết thì em thấy thế nào?

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Thấy bình thường, quen rồi, có gì lạ đâu.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Nếu anh nói là anh chưa thấy bà chị nào “bảo kê” như em, có cô em gái mà giữ zịt như là của báu cất kín trong tầng tầng lớp lớp những bao bọc thì em thấy thế nào?

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Thấy hơi khó chịu nhưng mà cũng đúng...

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Nếu anh nói là anh chưa thấy ai ngốc nghếch như em thì em thấy thế nào?

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Này anh bảo ai ngốc đấy, em ko muốn cãi nhau đâu nhá!!!

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Anh bảo em ngốc đấy. Lần sau làm thơ thì đừng kẹp trong sách nhá. Rơi một cái là người khác nhặt được đấy...

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Anh... – Mít dần dần nhớ ra cái mảnh giấy kẹp trong đống sách vở... và khuôn mặt cô bé cứ thế đỏ dần lên vì xấu hổ...

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Này, nếu anh bảo là anh thích em thì em thấy thế nào? - Ớt mỉm cười ấm áp và tin tưởng...

Mít im lặng. Trạng thái hiện tại của cô bé là vừa xấu hổ, vừa bối rối...

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Thấy bình thường. Anh trả lời hộ em luôn - Ớt nháy mắt – Cứ bình thường thôi em nhé... - Ớt nói bình yên đến lạ....

Và Mít mỉm cười nhìn Ớt đầy trìu mến...

Đúng lúc ấy, tiếng hát ngọt ngào và trong trẻo vang lên... Táo và Chanh từ đâu xuất hiện hát vang bản A time for us trong sự ngỡ ngàng của Mít và Ớt. Cả hai cùng đồng thanh:

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Ơ hai người ở đâu ra vậy?

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Hehe, lần này tao phải làm quân sư mới đúng Mít ạ, mày hóa ra trông thế mà còn non lắm – Táo cười láu lỉnh.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Chán anh lắm anh ạ, quân sư nổi tiếng gì mà lần nào tính toán cũng để sơ hở, may mà có em, hihi – Chanh trêu Ớt.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Sự thể là thế nào vậy?

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->À thì... Chanh và Táo bắt đầu kể:

Lúc 5h28’ chiều trên một đường phố Hà Nội nhộn nhịp, Chanh đang tung tẩy đi mang bánh cho 1st date của ông anh iêu quí thì bị ngã xe, và người làm cho Chanh ngã... không ai khác chính là... Táo. Qua việc đi bê xe vào vỉa hè, hai đứa đã kịp hỏi nhau là đi đâu và phát hiện ra là đến cùng một địa điểm. Bằng đầu óc nhanh như điện, chúng nó hiểu ngay hai vị quân sư tài ba đang âm mưu gì...

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Thế là hai người bỏ mặc bạn bè và anh em hả - Ớt và Mít cùng lắc đầu...

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Đâu đến nỗi thế. Bọn này đã sắp xếp nào nến nào nhạc còn gì – Táo mỉm cười.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Dù sao thì... kế hoạch cũng phá sản - Ớt và Mít nhìn nhau buồn bã. Hai vị quân sư thất bại thảm hại thế sao? Vậy mà người ta nói 2 cái đầu lúc nào cũng hơn 1 cái. Lên kế hoạch tỉ mỉ như thế mà cuối cùng vẫn đổ vỡ.

<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Thực ra cũng không đến nỗi như thế - Táo nhìn Mít mỉm cười – Và đưa bàn tay nắm chặt tay Chanh...

Ồ vậy là kế hoạch dự kiến đã thất bại, nhưng thất bại ấy là “mẹ của thành công” – mà thành công thực tế thì lớn hơn thành công dự kiến rất rất nhiều...

_________________________________________________

Hà Nội hè 2009 nắng nóng như thiêu đốt. Nho cuối cùng cũng đã vượt qua kì thi Đại học căng thẳng. Cố gắng của cô bé đã được đền đáp, Nho sẽ là một tân sinh viên đại học. Thi xong, mọi tâm huyết của Nho dồn vào FruitsCamp’09, và cô bé chắc chắn sẽ không làm Camp có những sự cố như năm trước nữa. Trại hè năm nay, lại có đủ 6 người...

Mít không còn làm phục vụ ở bar như trước nữa, nhưng nơi đây vẫn là nơi lui tới thường xuyên của 6 con người. Mỗi người lại có một hương vị yêu thích riêng, mà có lẽ chỉ anh bartender mới hiểu hết...

Ớt vẫn uống Hot Chilly bất kể xuân hạ thu đông. Câu hỏi mà Ớt đặt ra cho Mít, đáp án của Ớt không phải là mùa đông, mà là tình yêu... Tình yêu có vị cay xè, có khi lạnh buốt, nhưng yêu vẫn là cảm giác ấm áp nhất của con người...

Mít thường chẳng uống gì ngoài mấy món sinh tố và thi thoảng có uống mocktail. Tình yêu có vị ngọt ngào và một hương thơm rất đặc biệt, như là mít vậy, vì thế anh bartender thường cho vào bất cứ món gì Mít uống một chút tinh dầu mít, nhưng cô bé ngọt ngào và thơm thảo quá, nên hình như chưa bao giờ nhận ra món đồ uống của mình đặc biệt hơn của những người khác....

Táo và Chanh vẫn hay uống Applemon, món đồ uống như được chế ra giành riêng cho hai con người mà ở họ mọi sở thích đều trái ngược nhau, nhưng lại hợp nhau đến kì lạ. Tình yêu có đôi khi chua chát, có đôi lúc ngọt thơm. Hai người đến với nhau từ những tai nạn và tình huống bất ngờ, không hề dự định hay tính toán trước. Tình yêu vẫn là như thế, chẳng ai có thể sắp xếp hay điều khiển được. Và với những người yêu nhau, thì chẳng dự định hay kế hoạch nào, có ý nghĩa hơn là tấm lòng chân thành của cả hai người...

Nho thi thoảng vẫn đến bar gọi một ly rượu vang loại đặc biệt. Loại mà Nho yêu cầu được trang trí bởi một bông hoa tỉa từ quả ớt. Có những nhân vật chỉ xuất hiện trong đời người ta một lần, chỉ nói một vài câu, nhưng lại có thể xoay chuyển mọi việc. Hình như tình yêu đôi khi cũng thế, nó xuất hiện trong đời người chỉ một vài lần thôi, nhưng làm thay đổi cả thế giới.

Mướp cũng đến bar và thường gọi một ly rượu mạnh, chỉ 1 ly duy nhất. Thỉnh thoảng trong những lần đến đây, Mướp lại mong được nhìn thấy nụ cười của một cô bé bồi bàn, gần một năm trước đã nghe Mướp hát Yesterday, và vẫn luôn đem lại cho Mướp cảm giác tin cậy và an toàn... Hình như tình yêu đôi khi cũng có vị của mướp đắng, có vị của những kỉ niệm khó quên và của những điều không thể....

_______________________________________

Tình yêu giống như 1 loại rượu mạnh. Ngọt, đắng, say, cay và làm cho người ta mê mải. Điều kì diệu là người ta đã uống rồi thì luôn muốn uống nữa, muốn say nữa. Và khi người ta tỉnh rượu – loại rượu đặc biệt ấy – thì cũng có nghĩa là người ta đã già. Sẽ là quá nhàm nếu nói rằng hãy lắng nghe tiếng gọi của trái tim hay gì khác, nhưng tình yêu thực sự không phải là thứ lý trí có thể điều khiển được, vì thế, khi đứng trước những lựa chọn quyết định khó khăn của tình yêu, có đôi khi, cách giải quyết thật là đơn giản: “let it be”...
 
V

voldy_317

Khi đằng sau cơn mưa không có cầu vồng
Lấy hết can đảm để nói với Minh rằng Hân thích nó, nhưng không hiểu sao, Hân lại thấy nhẹ lòng khi nhận được câu trả lời không theo kiểu "cầu vồng sau cơn mưa". Minh cũng đã từng rất thích nó, nhưng giờ thì không...



“Phịch!” – Con bé vứt quyển nhật kí chỏng trơ sang bên cạnh. Ôm chặt con Metoyou trong tay, con bé nhìn ra khoảng trời đang mưa lất phất bên ngoài. Hừm, cái thời tiết này làm nó thấy mệt mỏi và lười biếng. Nó chống chế bằng cách tự viện lí do rằng lâu lâu lười một bữa cũng chẳng sao cả, và cũng chả liên quan đến tình hình thế giới đâu mà sợ. Nhắm mắt lại, nó thấy hình ảnh Minh , cậu bạn cùng lớp hiện lên thật rõ. Cảm giác thật thoải mái. Ừm thì nó cảm nắng người ta đấy, nhưng chưa bao giờ nói ra. Nó luôn như thế, rồi để vuột mất người mà mình yêu thương. Luôn là như thế…

Tiếng chuông đồng hồ kêu inh ỏi. Con bé định ôm gối ném cho cái đồng hồ một phát, nhưng rồi bật dậy vì tiếng chuông cửa. Liên hồi và rất to, như thể người bấm chuông cố hết sức bấm thật lực. Chắc chắn là Nam , thằng bạn thân của nó. Vì Nam biết, nó luôn dậy một cách lề mề nhất có thể. Nam nhẩy lên phòng nó và gào lên:

- Con kia, ra khỏi giường và đánh răng rửa mặt ngay!!
- Lúc nào cũng vào phòng tao mà không gõ cửa gì cả..
- Kể cả tao có gõ một tiếng nữa thì mày cũng không chịu ra mở cửa đâu nhẩy!

Con bé làu bàu vài tiếng rồi trở dậy. Nó lại nhìn ra cửa sổ như một thói quen. Thời tiết thật chẳng dễ chịu chút nào. Mưa vẫn rơi.

Con bé mặc áo mưa và nhảy phóc lên xe. Rồi thằng bé lao vút đi. Con bé lên tiếng trước:
- Lâu lắm rồi mày không gọi tao dậy đấy. Mà mày không đi đưa gà bông của mày đi học à? Thấy mày bỏ rơi tao từ khi có em kia!
- Tại hôm nay em nó nghỉ thôi, chứ không thì mày cũng bị bỏ rơi nốt đấy
- À, hóa ra là vì mày không biết đưa ai đi nên mới đưa tao đến trường cho có bạn có bè chứ gì. Đúng là bạn chí cốt quá nhỉ ...
Thằng Nam nhe hàm răng trắng ởn ra cười hì hì:
- Đương nhiên, mày đồ thừa mà
- Tao oánh đấy
Rồi im lặng một lúc. Thấy không có chủ đề, con bé bỗng lên tiếng:
- Tao đang cảm một đứa, mày ạ ...
- Uầy, người như mày mà cũng biết thích người khác à?
- Tao oánh đấy

Thằng bé lại cười toét - cái cười mà con bé cứ nhìn thấy là lại thấy ngứa mắt:
- Rồi rồi....

Im lặng. Con bé thường không nói chuyện này với Nam. Mà với đứa khác. Một đứa bạn ở lớp. Nó tên Ngọc. Nên khi nói chuyện này ra, Nam và nó thường dùng sự im lặng như một thói quen. Để chấm dứt một câu chuyện mà không ai muốn tiếp cả. Nam chỉ nói một câu, như là câu cuối, nhẹ như cơn gió thoảng qua:

- Hân ạ, mày chỉ cần cảm thấy yêu thương người ấy là được...

Rồi thằng bé yên lặng. Bánh xe lăn tròn qua những vũng nước mưa, bắn tung tóe. Sự im lặng thường làm người ta phải suy nghĩ. Và Hân suy nghĩ những điều Nam nói. Nó không hiểu hết ẩn ý của đứa bạn thân. Nó không hiểu ...

Đến lớp. Con bạn Hân nhảy vồ ra như con choi choi. Con bé nói không nên lời. Tai Hân bỗng ù đi. Nó bỗng hiểu câu mà Nam nói. Con bé chỉ im lặng và quay mặt. Rất nhanh. Sự im lặng thoáng qua, một cách chậm rãi đến phát sợ. Nhưng không phải do thói quen. Không phải ...

Tối. Mưa vẫn lất phất. Con bé lại quăng quật quyển nhật kí một cách cố ý. Nó lại viện cớ lười. Luôn là như thế, để trốn tránh sự thực. Sự thực rằng Minh đã có nửa kia. Không phải nó. Úp mặt vào gối, nó bật khóc. Bỗng một cửa sổ chat hiện ra:

BUZZ!!!
Bebi_Ngoc_cute: May

Hân hơi giật mình. Nó quay mặt lại cái màn hình máy tính đang mở. Nhảy khỏi giường, nó ngồi vào cái ghế. Thật chậm rãi. Đang định trả lời thì con Ngọc, thì bạn nó đã nói:

Bebi_Ngoc_cute: Thay doi di!!
Kiki_9x: La sao?
Bebi_Ngoc_cute: Thay doi di!!
Kiki_9x: ??
Bebi_Ngoc_cute: Thay doi! Thay doi tat ca di! May thay doi di, con ngoc a. Noi voi ten y di. Du sao thi may cung da thich no nhu the co ma!
Kiki_9x: ...................................
Bebi_Ngoc_cute: May khong nho hoi may cap 1 a? Tao va thang Nam la ban voi may suot tu hoi cap 1 lai khong biet may a? Thang Nam thi no khong noi thang ra dau, con tao thi khac.

Con bạn nó lại tiếp:

Bebi_Ngoc_cute: Co the la may se dau long khi biet cau tra loi day. Nhung du sao thi may cung phai chap nhan voi su that chu?!

Hân im lặng. Nó không muốn tiếp câu truyện này. Nó nhớ, rất rõ cảm giác ấy. Hồi mẫu giáo, nó thích một tên, nhưng không nhớ tên thằng bé ấy. Thích, nhưng nó nghĩ để gây sự chú ý, thì phải luôn dỗi hờn. Và nó để vuột mất tình cảm của mình lần đầu tiên, một cách ngốc nghếch như thế. Cấp 1, ngay ngày đầu tiên nó gặp một thằng nhóc. Tên Minh. Thật trùng hợp. Nó rất để ý thằng bé ấy. Nhưng rồi một đứa bạn thân khác của nó, Châu, đã trở thành người mà thằng kia thích. Một cách chính xác. Vì nó đã không nói ra sớm hơn. Cấp 2. Như một sự ngẫu nhiên của cuộc sống, nó thích một thằng nữa. Tên Minh. Không thể ngạc nhiên hơn. Nhưng nó và tên ấy, là bạn. Đó là câu trả lời của thằng bé ấy, dù Hân và cả cậu nhóc tên Minh không nói ra, và chưa nói ra. Vì chỉ cần thấy cách thằng bé nhìn cô bé lớp trưởng, nó đã đủ để hiểu.

Hân dừng lại suy nghĩ về Ngọc và Nam. Giống nhau đấy. Nhưng khác với thằng Nam, Ngọc không dễ im lặng như thế. Hoặc là Hân nói, hoặc là nó sẽ nói cho Minh biết, tình cảm của Hân với Minh! Mà ai lại muốn lời tỏ tình của mình "qua tay" một đứa khác như thế, dù là bạn của mình cơ chứ.

BUZZ!!!
Bebi_Ngoc_9x: Tau đem tu mot den hai ruoi!!
Bebi_Ngoc_9x: 1111111111!!

Hân bật cười vì hành động ngốc nghếch của con bạn. Nó trả lời:

Kiki_9x: Roi roi !!
Bebi_Ngoc_cute: Cai con nay, phai de tao dem not chu!! Hai, Hai ruoi~!! Xong!!
Kiki_9x:
Bebi_Ngoc_cute:
***
Hân đến trường trong một tâm trạng cực kì hùng hồn. Đêm qua mưa có ngớt, nhưng sáng nay trời vẫn xám xịt và mưa lại lất phất bay. Hân tỉnh dậy (nhưng may đời cái đồng hồ là nó không phi cho quả gối). Nam không đón nó nữa. Nửa kia của nó đã khoẻ lại. Nam phải đến đưa bé ấy đi học. Thằng bé chỉ ghé qua vứt cho nó mẩu giấy, bảo: “Ngọc bảo tao đánh thức mày!!”. Hân đọc, rồi bỗng phì cười. Hân sẽ mách tội Nam vì dám kiểu “gọi dậy bằng giấy” của nó với Ngọc cho coi. Tên này …

Cắt ngang dòng suy nghĩ của Hân, Minh đã đứng trước mặt nó từ bao giờ. Hôm nay, thật là một sự trùng hợp nữa, nó và Minh cùng trực nhật. Lớp nó trực nhật theo kiểu “thập cẩm trộn lẫn”, không nhất thiết phải đứa nào cùng bàn, cùng tổ mới trực nhật với nhau. Hân im lặng. Má nó bắt đầu đỏ rần rần lên. Minh mỉm cười:
- Hân, trực nhật nào!
- A … à ờ … ừm …

Con bé bối rối ra mặt. Minh thì lăng xăng “để đấy tớ kê bàn cho” “để tớ quét lớp nhá”. Cuối cùng Hân cũng dành được phần đi giặt khăn lau bảng. Bước xuống cầu thang, nó thấy đầu mình ong ong. Hồi hộp…

Minh thấy nó đứng trước cửa lớp. Cái khăn lau bảng rớt nước tong tỏng xuống sàn. Thằng bé nhìn nó chăm chú một lúc như thể nó là một vật thể lạ bỗng nhiên xuất hiện. Rồi Minh bỗng cười và nói:

- Ế thế ra Hân không biết giặt khăn lau bảng à? Thôi để tớ làm vậy…

Thằng bé định cầm cái khăn ướt sũng ở tay Hân ra. Bỗng bàn tay nó bị giữ chặt. Trong tay Hân. Không hiểu. Thời gian như đông quánh lại. Hân ngước lên. Giọng nói nó nhẹ như gió thoảng qua:

- Tớ thích cậu, từ lâu rồi Minh à!

Thằng Minh hơi sững lại. Nét bối rối và ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt. Trong khoảnh khắc, Hân chợt cảm thấy sợ hãi. Sợ hãi chính cái sự thật đang hiển hiện trước mắt, sợ hãi câu trả lời mà nó đã biết trước, của Minh. Im lặng. Lại im lặng. Minh bỗng cất tiếng:

- Tớ cũng từng thích cậu, Hân à. Nhưng, có lẽ … tớ đã tưởng cậu không hề thích tớ … và … tớ … giờ đây tớ cảm thấy cậu như một người bạn rất thân, như một sự ngẫu nhiên đến trùng hợp của tớ. Và nó sẽ là kí ức mà tớ, có lẽ sẽ mãi không thể quên.

Tai Hân bỗng ù đi. Nó chỉ im lặng và quay mặt. Rất nhanh. Sự im lặng thoáng qua, một cách chậm rãi đến phát sợ. Nhưng không phải do thói quen. Không phải ...

Hân bỗng mỉm cười. Nó không còn trốn tránh nỗi sợ hãi nữa. Quay mặt, nhìn thẳng vào người đối diện nó, Hân nói:

- Cám ơn vì đã từng thích mình. Mình chỉ mong có thế. Cám ơn cậu, Minh à …

***

Nó mở cửa sổ tin nhắn offline ra. Những tin nhắn cũ. Đang định nhấn nút tắt, bỗng nó thấy có tin của Ngọc. Có lẽ nó đã out quá sớm trước khi Ngọc muốn nói điều gì đó. Nhưng sao Ngọc không nói với nó ở lớp nhỉ?

Nó mở ra xem. Dòng chữ của Ngọc hiện ra thật rõ:

Bebi_Ngoc_cute: Du sau con mua khong co cau vong thi van con anh nang ma, phai khong Han?

f0btoharuNAGISADby3Keikochan3.jpg



“Dù sau cơn mưa không có cầu vồng thì vẫn còn ánh nắng mà, phải không Hân?” – Hân phì cười. Cái con nhóc ranh này. Dĩ nhiên là phải có nắng chứ. Ừm thì không phải cầu vồng, nhưng Hân đã nhận được nhiều hơn nó nghĩ. Nó từng tin, tất cả sau cơn mưa hoặc là cầu vồng, hoặc là không có gì. Cũng có thể chỉ vì nó chưa từng nghĩ, sau cơn mưa còn có gì ngoài cầu vồng. Nhưng sau cơn mưa ấy, nó để một người ra đi, nhưng nó có thể giữ lại nhiều hơn là kỉ niệm. Có lẽ là ánh nắng đấy. Nó chợt hiểu, đằng sau cơn mưa không có cầu vồng, nó có thể tìm thấy nhiều hơn chỉ một cầu vồng mà thôi…

***

 
V

voldy_317

tiếp...

Minh quăng quật một cách cố ý quyển sổ có viết những bài hát và bài thơ. Về Hân. Minh nhỏm dậy nhìn qua cửa sổ. Ừm thì thời tiết đâu có đẹp. Nhưng chẳng phải một ngày đáng buồn đến nỗi tự viện cớ lười như ai kia, vì Minh đã đổi ngày trực nhật để được trực nhật cùng với Hân - cô bạn nó từng thích. Nó đã nghe Nam và Ngọc nói. Về một con bé ngốc nghếch đến độ không dám nói ra tình cảm của mình. Lớp 11 ư, thế mà chẳng khác gì trẻ con cả. Nhưng thật là giống nó đấy. Vì nó cũng đâu dám nói ra, để rồi vuột mất chính tình cảm của mình. Và nó chấp nhận sẽ làm cho người nó từng cảm nắng ấy, yêu thương ấy, đau lòng. Nhưng không làm gà bông với nhau, thì vẫn có thể trở thành bạn tốt chứ. Nó không muốn giữ lấy toàn những kỉ niệm buồn, nhưng lại muốn vẫn thân với con bé Hân như trước. Có lẽ quyết định không sáng suốt chăng, nhưng khi muốn người ta nhận ra sự hiện diện của ánh nắng thì có lẽ xoá đi cầu vồng cũng chẳng có gì sai cả. Là như thế, chỉ như thế thôi. Và Minh đã chấp nhận để cái con bé ngốc nghếc kia nhận ra sự thực rằng: “Chẳng có gì là mất mát khi ta biết ta đang có những gì”…

***

Nam và Ngọc đang đi ăn kem ở một quán ven đường. Có thể là mất vệ sinh đấy, nhưng kệ. Kệ hết. Vì tụi nó còn đang bận vui vẻ hớn hở bởi giúp được con nhóc Hân ấy. Không nhiều đâu, nhưng thế là đủ với con bé ngốc ấy rồi…
 
V

voldy_317

Phép cộng nắng và mưa​

... Trong 4 tiếng ngắn ngủi giữa hai chuyến bay Sing - Hà Nội và chiều ngược lại...


Em

16h. Quán nhỏ quen thuộc một chiều mưa. Em ngồi ngắm làn khói mỏng toả ra từ tách cappucino, hít hà mùi thơm của espresso quyện sữa. Ánh sáng vàng ngọt nhẹ nhàng ôm trọn căn phòng nơi mọi người đang ngồi bên nhau ấm áp. Em nhoẻn cười khi nhìn thấy hai cô cậu teen đang ngồi bên nhau. Dù biết nhìn trộm là không nên, nhưng đôi mắt em không thể rời khỏi bàn tay của cậu bé dưới gầm bàn, rụt rè nhích dần, nhích dần đến bàn tay kế bên. Khi tay đã chạm tay, và trên môi cô bé thoáng một nụ cười ngượng nghịu, em mới chuyển ánh nhìn ra khung cửa sổ hình trái tim, nhớ lại một khoảnh khắc, chẳng gần mà cũng không quá xa… Tai tràn ngập “Bubbly” réo rắt những âm điệu ngọt ngào. Tách cappucino trước mặt vẫn thổi từng làn khói đều đặn lên phía trên. Người xung quanh trong quán chỉ còn là những khối hình mờ ảo. Tất cả đều giống như khoảnh khắc ấy, lần đầu em tay trong tay bên anh ngượng ngùng như thế.

16h5’. Em lôi quyển nhật kí chung ra, ngẫu hứng mở một trang và nguệch ngoạc vài nét phác. Kí ức là những slide ảnh hiện dần lên trong đầu em, và hình ảnh anh trong từng bức ảnh đó vẫn rất rõ nét, tưởng như anh đang ngồi ngay đây thôi, anh đang cười, đang nói, tưởng như em có thể chạm vào anh, được nép vào lòng anh như hôm nào. Em còn nhớ những ngập ngừng lúc mới yêu, những khi nhớ anh đến quay quắt. Anh là người luôn bên em, là bờ vai nơi em có thể dựa vào bất cứ lúc nào, là đôi tay ôm trọn bàn tay em ấm áp. Những lúc em mất phương hướng khi nghĩ về tương lai và những bộn bề trước mắt, thì lập tức anh xuất hiện và đưa em về thì hiện tại, với động từ “yêu” luôn đập mạnh trong tim…

'Cause every time you hold me in your arms
I'm comfortable enough to feel your warmth…

Và em biết, em yêu anh nhiều lắm.

Anh

16h. Đóng tấm chắn cửa sổ lại, ngả vào lưng ghế và đeo tai nghe headphone. Còn một tiếng nữa là máy bay sẽ đáp xuống Hà Nội. Và, anh sẽ được gặp em. Từ lúc anh quyết định sẽ bay về Việt Nam trong 4 tiếng, giữa hai chuyến bay đến và đi sát rạt nhau, rồi lại quay sang Sing để sáng mai kịp đi học, thằng bạn cùng phòng anh cứ ca cẩm mãi. Nào là anh “ngông”, anh dở hơi, từng đấy thời gian thì làm được cái gì, đợi đến tháng 12 nghỉ học kì rồi về luôn. Anh chỉ cười. Nó đâu có biết hôm nay là ngày đặc biệt như thế nào, nhỉ…

Gác chân lên chiếc balô bình thường vốn đã to sụ, anh thiu thiu ngủ trong tiếng rì rầm trò chuyện của những người xung quanh. Trong những giấc mơ vội vàng và rời rạc, anh vẫn thấy gương mặt em, đôi môi em mỉm cười, đôi mắt lơ đãng mà trong veo ánh lên nét tinh nghịch; vẫn nghe đâu đây giọng em nói cười khanh khách, hát vu vơ hay thì thầm bên tai anh.

It starts in my soul and I lose all control
When you kiss my nose, the feeling shows
'Cause you make me smile
Baby just take your time now, holdin' me tight…

Chợt anh nhận ra, anh yêu em nhiều thật nhiều.

International Terminal

17h kém 5. Cô gái lững thững đi dưới làn mưa bụi bay. Áo Tshirt mỏng, quần short, tai nghe iPod, phút chốc lại móc điện thoại ra xem giờ. Bật cười. Cô luôn tin anh một cách hoàn toàn, nhất là khi anh trêu cô, mặc dù thường thì ngay sau đó anh bật cười ngay trước vẻ mặt ngơ ngác ấy và ôm cô vào lòng, “anh đùa thôi, em ngố của anh ạ!” Và cô vẫn luôn giữ niềm tin ngây thơ ấy với anh, từ hồi đó đến giờ. Ngay cả khi đêm hôm qua, nhận được tin nhắn từ số +65…: “5h chieu mai, san bay Noi Bai. Anh se day em phep cong Nang va Mua..” Cô tin ngay, và cả ngày hôm nay chỉ háo hức chờ đợi đến 5h. Thật lạ là chỉ nhờ một cái tin nhắn mà mọi kỉ niệm về anh đều dồn đổ về, lắng đọng và in sâu.

505HappyRainbowSmilesbyLegalDrugFanatic.jpg



17h. Cái nắng mùa hè vì một lí do nào đó vẫn còn níu lại trên bầu trời. Cô lại mở cuốn sổ, cầm bút lên và viết. Đến lúc này cô mới bắt đầu suy nghĩ lại. Có khi nào đó chỉ là một tin nhắn ai đó trêu cô, hoặc, anh trêu cô? Nhỡ lần này anh lại “chỉ đùa thôi”, và đến phút chót anh sẽ gọi điện trêu “em ngố quá, thế mà cũng tin, lêu lêu”? Thì cô sẽ giận anh chứ? Sẽ dỗi anh và cắt liên lạc trong một tuần chứ?... Gạch, gạch đi hết những dòng chữ vừa viết. Chắc chắn là không thể như thế được. Một giọt nước rơi trên trang giấy lem nhem gạch xoá. Là nước mưa, hay nước mắt của nhớ nhung và lo lắng? Không dám nhìn vào giờ đồng hồ đang nhấp nháy trên màn hình điện thoại, cô lần tay tắt nguồn di động. Đã trót tin, thôi thì sẽ phó mặc cho số phận.

Giọt nước mắt lăn dài trên má. Thêm năm phút nặng nề trôi qua. Cô run run nhét quyển nhật kí vào túi, quàng dây đeo lên, và đứng dậy. Chỉ sau vài phút mà sân bay đã đông nghịt người. Cẩn trọng ôm đồ đạc và thu gọn mình lại, cô len lỏi giữa hàng người để đi ra. Đâu đó trong cái nhìn qua hàng nước trên mi, cô thoáng thấy một chiếc balô đỏ quen thuộc. Góc dưới cùng bên phải vẫn còn đường thêu chữ cái đầu tên cô mà cô đã tẩn mẩn một ngày trời mới làm xong. Và người đang đeo chiếc balô ấy là một cô gái. Cao ráo, đẹp, trắng và cười xinh. Một chút chột dạ. Rối bời. Len lỏi chút ghen tuông. Hít thật sâu, cô đi về phía chữ N ấy…

- Xin lỗi, nhưng đây là balô của bạn à?

- Huh? Ah, uh. Mình có thể giúp gì được không nah? - Cô gái kia mở to mắt trả lời với âm đặc sệt Singlish.

- Mình không chắc nữa, nhưng hình như balô này là của một người quen của mình…

- Oh thế à, vậy là bạn quen người yêu mình rồi? Đây là quà anh ấy tặng mình hồi ở Sing đấy!

Balô màu đỏ

17h và 1 phút. Anh như phát điên lên ở sân Quốc tế đến. Rõ ràng anh vừa đặt cái balô xuống bên cạnh và buộc lại dây giày, xong quay sang đã không còn thấy nó đâu nữa. Sau khi trình bày với một nhân viên an ninh và chờ anh ta đi thông báo, anh đã thấy cô ở ngoài, ngồi quay lưng về phía anh. Vội vàng lắp cái sim Việt Nam vào gọi cho cô, nhưng anh thấy hai tay cô chỉ cầm chặt cái điện thoại và máy thì báo không liên lạc được. Chuyện quái gì thế này?

Anh không thể làm thủ tục ra cửa bây giờ được, vì nhỡ cái balô vẫn còn ở trong thì sao? Cái balô cũ xì thì chẳng quan trọng gì, nhưng thứ ở trong đó mới là lí do hôm nay anh bay về. Cố gắng trấn tĩnh lại. Lúc nãy anh ngồi xuống cạnh một nhóm sinh viên Việt Nam. Hình như trong số balô và vali chất đống cạnh họ, cũng có một cái balô đỏ giống của anh. Có lẽ người ta mang nhầm đi rồi cũng nên. Trời ạ, sao anh không thể gọi được cho cô lúc này? Chỉ cần một cuộc điện thoại thôi mà. Phải chăng cô đã thực sự không còn tin ở anh nữa? Phải chăng cái linh cảm của anh ngày hôm kia, về sự thay đổi trong cách cư xử và trò chuyện của cô, là đúng?

15 phút đã trôi qua. Anh vẫn ngồi bần thần trên hàng ghế chờ. Thế là xong. Cô đã ra về. Kế hoạch thế là chấm hết. Đêm qua anh còn háo hức biết bao nhiêu, về buổi chiều nay sẽ đưa cô đi những đâu, làm những gì, để hơn 3 tiếng bên nhau là trọn vẹn và hoàn hảo nhất. Thở dài, anh nắm chặt hộ chiếu và vé máy bay trong túi áo, đứng dậy, và…

“Chào anh. Có một cô gái gửi anh cái này. Và có một lời nhắn cho anh đây. Tôi xin phép.”

Anh sững người một lúc lâu mới nói được lời cảm ơn anh nhân viên kia. Anh mở lá thư ra, đọc với tốc độ nhanh nhất từng có rồi lao thẳng ra cửa làm thủ tục. Ngoài trời, mưa vẫn giăng giăng như hàng nước mắt trên má ai kia.

Gặp lại

Anh chạy ra ngoài, gọi vội một cái taxi và nói địa điểm đầu tiên anh nghĩ ra trong đầu. Dù chắc là đã quá muộn, nhưng vẫn còn hơn là để mất. Như chiếc balô anh vừa được nhận lại cũng thế. Đúng là chiếc balô đỏ của anh, với chữ N ở góc dưới. Nhoẻn cười. Đời vẫn còn nhiều người tốt. Dù chẳng biết hôm nay có phải ngày tốt lành gì của anh không. Nắm chặt lá thư trong tay, anh thầm nghĩ, thôi thì sẽ phó mặc cho số phận.

“Hi there! Mình là Trang, cũng vừa bay từ Sing về. Chắc bạn không biết mình, mấy lần đi party thì mình nhớ mặt bạn thôi. Đầu tiên mình phải xin lỗi vì đã gửi thư này quá muộn, haiz. 5’ trước có một cô bạn ra hỏi về cái balô này, mình trả lời thì cô ấy chạy đi luôn. Mình cũng không hiểu chuyện gì lắm, nhưng rồi khi nhập hội vs đám bạn thì thấy một đứa bạn đang đeo hộ balô đỏ của mình :( Mình mở balô này ra thấy student card của bạn, và thấy bạn vẫn còn loay hoay trong International Terminal. Có lẽ cô bạn kia là người yêu của bạn nhỉ? Đuổi theo cô ấy mau lên nhé. G’luck guy!

Tania.

PS: Cô bạn ấy thật dễ thương, right? ^^”

… Hồ Tây lộng gió. Gió lùa vào từng thớ tóc, hong khô đôi mắt long lanh nước. Những đốm sáng lập loè, nhoà nhoà, lấp lánh trên mặt hồ. Cô đứng yên, lặng ngắm nhìn những dãy nhà học kiểu Pháp cổ kính của trường Chu Văn An, rồi những ngôi biệt thự với hàng dừa phía xa xa, thấp thoáng trong làn mưa mờ ảo. Giá mà cô có thể vẽ lại cảnh này vào cuốn nhật kí, ngay lúc này. Ngay bây giờ…

- Anh đã dặn em bao nhiêu lần rồi, không được đi một mình lúc trời tối cơ mà ?

Im lặng.

- Em vẫn chưa thực sự tin tưởng anh nhỉ? Yêu nhau lâu thế rồi mà…

Cô đứng yên, bóng hồ Tây phản chiếu nhoè nhoẹt trong mắt. Thậm chí cô không điều khiển bản thân để quay lại, để xem xem giọng nói ấy là thực hay chỉ là ảo giác hư vô?

- Em đang khóc đúng không nào? Em lại không nghe lời anh nữa rồi…

Lần này thì giọng nói ấm áp đã ở gần sát cô lắm lắm. Run run quay về phía yêu thương ấy. Bốn mắt nhìn nhau, cảm xúc chợt dâng lên, đầy ắp. Cô gái vùi mặt vào ngực chàng trai, nghẹn ngào. Hai người ôm nhau trên dải đường xanh ngắt liễu bay.

Ngày mưa trong nắng

… Trời đã tạnh mưa. Nắng hoàng hôn đổ trên nền trời. Cô và anh vẫn đứng bên hồ, gió vi vu thổi.

- Lạ nhỉ, giờ này mà vẫn nắng được cơ đấy. Thời tiết thật chẳng đoán trước được.

- Em cũng là người chẳng đoán trước được. Với cả hôm nay anh về, ông trời chiều ý anh đấy, hehe

- Xì..

- Mà sao em ngố thế nhỉ? Hẹn 5h mà chậm có 1 phút cũng dỗi, bỏ về. Lại còn tắt máy nữa, ôi trời..

- Tại lúc ấy em cũng nghĩ mình ngốc. Ai đời lại đi tin sái cổ cái người suốt ngày lừa mình như thế. Rối bời cả lên nên chả để ý cái gì nữa.

- Lừa á? Em đánh đồng “lừa” với “trêu” thế à, hic.

Cô húng hắng ho. Không phải giả vờ giả nai gì cả.

- Đấy, chả chịu lo cho sức khoẻ gì hết. Suốt ngày làm anh lo thôi. Hư lắm. Ăn mặc phong phanh thế này à. Để anh lấy cái áo sơ mi cho em choàng tạm.

- Sao anh lại nhét áo sơ mi vào ba lô? Anh định sẽ choàng cho em đúng không?

- Không.

- …

- Anh đùa đấy. Mình chuẩn bị đi thôi em.

Anh lấy máy ảnh ra, cầm lấy tay cô và uốn thành hình nửa trái tim, rồi áp nửa còn lại tay mình vào và bấm máy. Nắng đã dần rút hết, bức ảnh chỉ nhìn rõ bóng của hai bàn tay. Thành hình trái tim với mặt trời cam ở giữa, xung quanh là màu xanh trời nước. Vào đúng cái khoảnh khắc ánh hoàng hôn cuối cùng tắt đi trên bầu trời, anh trộm đặt lên môi cô một nụ hôn gấp gáp. Nụ hôn của nỗi nhớ da diết, của mong chờ ngày gặp lại. Nụ hôn của tình yêu.

Đuổi bắt Mặt Trăng

 
V

voldy_317

Đuổi bắt Mặt Trăng

Hai người cứ đi lang thang như vậy, tay trong tay qua những con phố, sà vào hàng quán ven đường và chụp lại tất cả những khoảnh khắc bất ngờ. Anh chỉ muốn lưu lại càng nhiều càng tốt, lúc cô cười tít mắt, khi chun mũi tinh nghịch, rồi vừa đi vừa liếm láp cây kẹo mút như trẻ con. Vẫn cái nhí nhảnh đáng yêu ấy, hệt như ấn tượng lần đầu tiên anh gặp cô nhiều năm về trước. Chỉ khác chăng là giờ đây cô bé nhí nhảnh ngày nào đã có phần nhạy cảm hơn, với thời gian, và với không gian. Nhiều phút, rồi cả mấy tiếng đồng hồ trôi qua nhanh chóng biết bao. Thoáng chốc, cô lại đi chậm hẳn, thở dài, ước sao mọi vật có thể đông cứng lại, cả thời gian nữa, để cô được ở bên anh lâu hơn. Và, vốn luôn là người hiểu cô nhất, anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, kéo cô lại gần về phía mình, cả hai lại cùng đi tiếp, trong im lặng.

8h tối. Cô nhắc anh gọi taxi ra sân bay. Anh chỉ ậm ừ trong cổ. Bao giờ cũng vậy, lúc buồn nhất không phải lúc tạm biệt, mà là lúc biết sắp phải nói lời tạm biệt. Cô hiểu. Nhoẻn cười, cô cất tiếng hỏi vu vơ:

- Thế hôm nay anh về là để đưa em cái gì thế?

- Anh có nói là anh sẽ đưa em cái gì đâu nhỉ?

- Thì thôi, em chỉ hỏi thế thôi.. Dù sao hôm nay cũng là kỉ niệm ba năm tình yêu mà.

- Em ngố.

- Hì.

- Từ tuần trước cơ, anh cứ phải nhớ trong đầu là sẽ phải mang về cho em… đây, quyển sách về MBA mà em cần!

- … À. Vâng. Thích quá. Em cảm ơn nhé.

- …

- …

- Ôi, em ngố của anh đúng là… ngốc quá đi! Ra đây anh ôm cái nào…

[…]

8h15’.

- Aaa… anh ơi, em vừa mới nghĩ ra cái này. Hôm nay là ngày rằm, trăng sáng chưa kìa. Anh tìm chỗ nào không có cây rồi chụp Mặt trăng đi, nhanh lên!

- Ô, đang chờ taxi cơ mà em?

- Một tí tẹo thôi mà.. Nhé, nhé, anh nhé! Lúc nãy có trái tim Mặt trời rồi, bây giờ em muốn chụp trái tim Mặt trăng cơ.. Đi mà…

Cũng vẫn cái giọng nũng nịu ấy khiến anh không bao giờ có thể lắc đầu được. Hai nửa trái tim lại áp vào nhau, chỉ khác là trong trái tim ấy có một Mặt trăng, tròn, sáng và lung linh quá. À, còn một điều khác nữa: trên hai ngón tay áp út cũng có hai vật đang sáng lung linh.

Đơn giản, là yêu

- Anh chuẩn bị vào đi. Chúc anh sáng mai học vui nhé. Nhớ gửi ảnh hôm nay cho em nữa.

- Ừ. Mà hôm nay em có vui không?

- Anh vui thì em cũng vui mà. À, “phép cộng Nắng và Mưa” là sao thế anh?

- Lúc đứng bên Hồ Tây em không để ý thấy Cầu Vồng à, em ngố?

Cô lại cười, nụ cười nửa ngượng nửa trêu đùa. Lần này, người đang ước thời gian ngừng trôi là anh.

- Anh đi nhé. Lên máy bay ngủ một giấc đi cho khoẻ.

- Kinh kinh, hôm nay em ngốc của anh lại thành bà cụ non cơ đấy.

Anh không nghe thấy tiếng cười của cô, vì đã bước vào phòng chờ. Nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được nó, như hàng ngày anh vẫn nghe thấy nó văng vẳng bên tai. Tiếng cười trong trẻo, ngây thơ và thanh khiết như ánh nắng tinh khôi của cái ngày cuối đông mà anh đã đem lòng yêu cô. Và anh biết, anh sẽ chẳng bao giờ hết yêu người con gái của nắng ấy…

It starts in my toes
And I crinkle my nose
Wherever it goes I always know
That you make me smile
Please stay for a while now
Just take your time
Wherever you go
Wherever, wherever, where ever you go
Wherever, wherever, where ever you go…

… Anh đóng tấm chắn cửa sổ lại, ngả vào lưng ghế và đeo tai nghe headphone. Rút quyển nhật kí chung trong balô, anh ngẫu hứng mở một trang.

“Anh à, em luôn tin anh mà. Luôn luôn là như thế. Vì em luôn là em ngố của anh thôi, anh nhỉ? ”

Anh mỉm cười. Tình yêu đã lớn rồi. Đó là sự tin tưởng và an tâm về nhau hoàn toàn.

Là thoải mái khi bên nhau, không chút giấu diếm, không giả vờ, không e ngại.

Hoặc đơn giản, là YÊU. Theo đúng nghĩa của cái từ thiêng liêng ấy.


Tặng anh. Ngày 23 thứ tám.
 
V

voldy_317

Nắng, sau mùa lạnh

Kì 1: Xứ sở lạnh, chạy trốn


Sau đám tang ba mẹ, sau hơn 2 tháng khóc vùi, tôi ra đi không nói một lời. Tôi có thể tượng tưởng ra vào cái ngày ấy, anh và những đứa bạn của tôi đã bới tung cái Sài Gòn ấy ra như thế nào.



Cho những tháng ngày lạnh lẽo không tên...






1. Xứ sở lạnh

Tôi không thể chịu đựng được cái lạnh muôn thuở ở xứ sở này, mọi nỗ lực làm ấm người đều vô tác dụng, chỉ còn cách mặc tất cả những gì có thể mặc được. Cố gắng rửa mặt một cách nhanh nhất, tôi chạy xuống 4 bậc cầu thang từ căn gác thuê, gật đầu chào ông chủ nhà một tiếng, rồi biến đi trên cái vespa của mình.

Dù sống ở đây được hơn 3 tháng rồi, tôi vẫn không hiểu vì sao quán café cheo leo trên đỉnh đồi này bao giờ cũng đông khách. Điều đó làm tôi luôn đau nhức hết mình mẩy mỗi tối đi làm về. Thế nhưng với một người bắt buộc phải sống tự lập như tôi, thì một ca làm sáng như thế này là không đủ. Buổi sáng chạy bàn ở tiệm café, buổi chiều vừa học vừa làm tại một spa, và thỉnh thoảng nhận make-up cho những shoot ảnh áo cưới, chủ yếu là vì sở thích. Cuộc sống không bạn bè, người thân, hàng ngày chỉ nói vài câu xã giao cần thiết với vài người ở chỗ làm.

Tôi tự khép kín lòng mình, để bản thân trôi đi trong khung cảnh yên bình của Đà Lạt, cũng như không muốn bất kỳ ai đi sâu đào bới ký ức đau buồn của mình thêm một chút nào nữa.

19 tuổi, mọi việc đang diễn ra như mơ, rồi một ngày, cơn ác mộng ập đến, tỉnh giấc thấy bàn tay trắng, xung quanh không còn ai, mọi hy vọng tan như làn sương. Tôi trốn chạy hiện tại, chạy trốn cả tình yêu với nỗi đau lúc nào cũng nằm trong ***g ngực..
badcatbyhunterGON-copy-copy.jpg


Sau đám tang ba mẹ, sau hơn 2 tháng khóc vùi, tôi ra đi không nói một lời. Tôi có thể tượng tưởng ra vào cái ngày ấy, anh và những đứa bạn của tôi đã bới tung cái Sài Gòn ấy ra như thế nào.. những cái mail, những sms.. Tôi cắt đứt mọi liên lạc, mọi sự thông cảm đến thương hại và đến vùng đất ẩm ướt lạnh lẽo này một cách tự nhiên, như chưa bao giờ nghĩ tôi lại chọn nó.

Những ngày đầu tiên ,tôi căm thù đến tận xương tủy về cái không khí lạnh lẽo nơi đây. Nó làm tôi thường xuyên phải co ro trong chăn ấm những lúc không đi làm, và cũng vì tôi không mong muốn gì hơn, cũng không muốn bất cứ sự sẻ chia nào. Nhưng bù lại,cảnh ở đây tuyệt đẹp. Những mặt hồ rộng thênh thang tha hồ cho tôi hét thoải mái, những con đường vắng vẻ, thẳng êm, không khói bụi và kẹt xe làm tôi thấy dễ chịu, đồi thông hun hút cho tôi một ánh nhìn mới… chỉ thế thôi..

2. Sạp báo:

Có một cô gái hay đến mua báo tại sạp báo của tôi, tất cả các loại tạp chí về thời trang và làm đẹp. Cô hơi thấp và đầy đặn, cũng có thể do nhiều lớp áo tạo nên. Chiếc xe xịn, những ngón tay trắng hồng,mái tóc ngắn màu hạt dẻ, giọng Sài Gòn đặc sệt: “Có lẽ là người mẫu hết thời lưu lạc lên đây”. Tôi khẽ mỉm cười với suy nghĩ của mình. Cô mua báo rất nhiệt tình, đến nỗi tôi nghĩ nếu không có cô chắc tôi phải dẹp tiệm vì ế mất. Vì một lẽ nào đó, tôi luôn cố gắng collect những tạp chí mới nhất, và cô tiêu thụ hết. Một lần,cô đứng trầm ngâm như tìm kiếm gì đó

-“Cô cần gì?” – Tôi hỏi

-“Um, anh không bán tạp chí nước ngoài à?”

-“Ở đâu phải là SG” - tôi thầm nghĩ - “Ah, tôi nghĩ ở đây không ai đọc chúng cả”

-“Ừ vậy thôi, cảm ơn.Tính tiền hai cuốn này cho tôi”

Xong rồi rồi cô quay đi.Bất giác, tôi gọi cô lại: "Cô cần những tạp chí nào,tôi có thể đặt hàng” - “À..Có được không? Tôi muốn tạp chí Vouge và Glamour”.

Tôi nói: “Cô hãy đến đây lần sau”. “Cảm ơn anh”. Sau đó, tôi cố gắng liên lạc với một vài đứa bạn hiếm hoi ở SG, dùng sự thân tình được lôi ra từ trong trí óc (chứ không phải từ trái tim), cố gắng tạo một nguồn hàng cho sạp báo của mình.


Mọi việc dễ dàng, tôi đã có những tờ báo đầy màu sắc cho cô,thế nhưng có điều, tự nhiên tôi thấy khó xử vì giá của chúng hơi cao. Tôi suy nghĩ một lát, lấy máy tính, đổi USD ra VND, giảm đi một ít , rồi dán giá mới lên. Tự thấy lòng vui vui.
Ở một khía cạnh nào đó, việc ngắm những bức ảnh đầy màu sắc trên các tờ báo giúp ích cho tôi ít nhiều trong sở thích nhiếp ảnh của mình. Trong mắt người khác, tôi là một chàng trai ít nói và trầm lặng.Bố mẹ tôi cũng không thể hiểu nỗi điều gì đang lớn lên trong suy nghĩ của thằng con trai mới lớn của họ.Họ chiều theo những ước muốn của tôi dễ dàng,vì chúng không thật sự quá quắt và cực đoan.Có ai biết được,tôi chỉ có hứng thú với cái đẹp .Nhờ sạp báo,bây giờ tôi đã tự tay sắm cho mình một cái máy ảnh xịn và háo hức biết bao với ý nghĩ tự tay chụp những tấm ảnh cho riêng mình.

Nâng niu với tất cả tình yêu,tôi cứ chần chừ mãi cho shoot ảnh đầu tiên. Tôi quyết định đến trung tâm ảnh cưới thành phố kiếm một chân chụp ảnh cưới. Trên đường đến hiệu ảnh, khi tôi nhìn quanh tìm kiếm một góc chụp,bỗng tôi thấy khách hàng của mình đang làm ở tiệm café trên đỉnh đồi.

Há hốc mồm vì ngạc nhiên,trông cô khác hẳn,thật nhỏ bé và dễ thương. Cô chăm chỉ làm việc,điều đó làm cho tôi thấy nhận xét ban đầu về cô là sai lầm.Trời Đà Lạt hôm ấy rất lạ. Một vài tia nắng hiếm hoi chếch trên đỉnh đầu. Bên hiên tiệm café có một dàn dây leo, rủ cả xuống một vùng… Ngay khi cô vươn người chạm vào một bông hoa trên đó, tôi chợt giơ cao máy ảnh,chỉnh cự li gần và “tách”, tôi đã có shoot ảnh đầu tiên của mình một cách không ngờ. Tôi khẽ reo lên: “tuyệt vời!!!”



 
V

voldy_317

tiếp...

3.Đêm

Mọi thứ đang dần đi vào ổn định. Công việc thuận lợi,tay nghề càng được nâng cao. Thu nhập đủ để tôi trang trải cho cuộc sống vốn bình dị này. Những buổi tối lạnh lẽo, cô đơn được phủ đầy nước mắt đã thưa dần,thay vào đó là nỗi buồn được giấu kín, chỉ bung ra thành ác mộng trong những cơn mộng mị không tên.

Tôi vẫn tự nhắc nhở mình vì đâu mình lại ở đây, nhắc mình không được quên về nỗi mất mát gia đình quá lớn, đã khiến bản thân trở nên cô độc trên thế gian.

Đôi khi ngồi bó gối trước ban công, tôi mường tượng về ngày xưa,về một cuộc sống hoàn hảo không vẩn đục, đầy đủ yêu thương, về một tình yêu nhiều kỷ niệm…

Chợt tự hỏi giờ này anh đang làm gì, rồi đọc đi đọc lại những lá mail đẫm nước mắt của anh.

Đôi lúc trong đêm lạnh,tôi vẫn cảm thấy hơi ấm anh bên tai và tiếng trống ngực cứ đập mạnh mỗi khi nhớ lại giây phút tôi khẽ gỡ tay anh ra khỏi người mình và chạy đi thật xa, như chạy trốn những nỗi sợ… sợ niềm hy vọng còn lại của mình sẽ không còn… sợ vào ý nghĩ không gì là mãi mãi…sợ bản thân không thể đối diện với điều đó, nên ra đi. Nhưng tôi biết tôi sẽ không sống ở đây lâu dài, sẽ có ngày tôi trở về lại ngôi nhà trống rỗng nhưng đầy kỷ niệm của mình…

Tâm hồn bị xói mòn, tôi chỉ còn biết hàng ngày đi làm kiếm tiền, sống với sở thích, với công việc đầy màu sắc này. Tôi phủ lên gương mặt các cô dâu hầu hết là tông màu trầm. Thật lạ lùng khi tạo ra những điểm nhấn trầm buồn trên những gương mặt đang rạng ngời hạnh phúc, lạ lùng hơn khi chúng được chấp nhận dễ dàng. Đôi khi một vài mâu thuẫn là tốt, còn tốt hơn khi chúng giúp tôi kiếm tiền và nâng cao tay nghề.

Hôm nay, tôi chợt thấy trong ê-kip của mình một gương mặt quen thuộc, là chàng trai bán báo. Tôi hơi ngạc nhiên về điều này .Chúng tôi chạm mặt nhau trong một shoot ảnh. Tôi lên tiếng trước:

-“Hey, anh là thợ chụp ảnh à, bây giờ tôi mới biết đấy”

-“À, uh, tôi cũng mới làm đây thôi - anh ta gãi đầu,vẫn vẻ rụt rè mọi khi,rồi liếc nhìn hộp đồ nghề make-up trên tay tôi, mỉm cười - “Chắc những tờ báo của tôi giúp ích nhiều cho cô nhĩ”

-“Vâng” - tôi đáp lịch sự - “Cảm ơn anh nhiều lắm. Thôi, tôi làm việc đây”

Nói rồi tôi toan quay đi,chợt anh ta cất tiếng: “tôi là Hoàng, còn cô?”. Tôi quay lại, mỉm cười: “Tôi là Di”. Tôi quay đi mà thấy ngộp thở. Ánh mắt anh ta làm tôi nhớ đến anh, giống lạ kỳ. Tại sao trước giờ mỗi khi mua báo tôi không có cảm giác này nhỉ?” Có lẽ hôm nay trời nắng gắt” - tôi tự nhủ thầm với mình, rồi quay lại công việc. Tôi đủ thông minh để cảnh báo bản thân không được chống chếnh trong những thời điểm nhạy cảm này…

Buổi làm việc diễn ra trong không khí xã giao và lịch sự chừng mực. Hoàng hay lén nhìn tôi. Tôi vờ như không thấy… Có một chút rắc rối,cô dâu không chịu nổi những gam màu của tôi,mà theo lời cô ta là” đen thui và xám xịt”. Tôi lạnh lùng thuyết phục: “Chúng đẹp và đặc biệt, khi lên hình sẽ đẹp hơn. Cô hãy yên tâm vào tay nghề chụp ảnh của ê kíp chúng tôi”. Thế nhưng cô dâu,có lẽ đã quen chiều chuộng, ngúng nguẩy không chịu. Tôi nóng máu,muốn điên lên khi nghe cô ta tru tréo tôi là một con bé non tay nghề mà đòi lên mặt, nhưng rồi cũng tự trấn tĩnh lại mình.

“Mày không phải là Di của ngày xưa”. Đúng lúc tôi định buông xuôi, tay cầm sẵn chai nước tẩy trang, thì Hoàng xuất hiện và đề nghị được chụp shoot ảnh này. Với lời hứa bảo đảm cho bộ ảnh, tôi thật sự ngạc nhiên khi chứng kiến anh ta tác nghiệp. Góc máy. Ánh sáng. Tạo dáng… tất cả đều lạ và đặc biệt. Cô dâu bé nhỏ nghe lời Hoàng tuyệt đối. Anh ta trở nên nghiêm nghị và tập trung khác hẳn mọi khi. Bộ ảnh đẹp bất ngờ. Tôi che giấu cảm xúc của mình, mỉm cười”. Cảm ơn anh nhiều, Hoàng. Tôi muốn rủ anh đi café”
Kì 2: Nắng
 
V

voldy_317

Truyện dài kì: Nắng, sau mùa lạnh

Nắng




"Tôi không biết nói gì, gió lùa vào lớp áo mỏng làm tôi tê người, thấy lòng se lại và một nỗi buồn không tên lan nhẹ ra từng vệt không trung. Khám phá được bí mật của Di làm tôi sốc nặng."...




Đường về

Tôi tự hỏi cô ấy làm việc nhiều như thế để làm gì. Chiều nay, khi xong công việc, cô ấy rủ tôi đi café. Dù biết chỉ để cảm ơn khi tôi giúp cô ấy thực hiện bộ ảnh khó nhằn, tôi vẫn cảm thấy vui mừng… Cô trả lời câu hỏi đó của tôi bằng một cái cười nhẹ: "Để biết mình vẫn đang sống tốt”.

Một vài câu hỏi rời rạc. 19 tuổi, sinh viên năm nhất nghành QTKD, bỏ ngang lên đây. Tôi hỏi vì sao, cô lảng tránh ánh nhìn: "Khói bụi, kẹt xe và đủ thứ khác ở nơi đó sẽ tàn phai nhan sắc của tôi” cô nháy mắt tinh nghịch sau câu nói. Tôi bất giác phì cười, nhưng lại muốn tìm hiểu nhiều hơn về cô...

Tôi chợt nói bâng quơ một câu nói được đọc ở đâu đó: "Đôi khi bế tắc, người ta thường trốn tránh thực tại bằng một cuộc sống mới, nhưng người ta thường quên rằng, sinh ra ở đâu rồi cũng về lại đó thôi. Tôi sẽ rất buồn khi cô không còn ở đây nữa đấy”. Nói xong tôi giật mình vì câu nói bạo dạn của mình. Liếc nhìn cô, bàn tay nắm chặt ly café, khuôn mặt khẽ thảng thốt, rồi lại trở về vẻ lạnh lùng thường ngày. Hơi ấm café nóng tỏa ra làm mờ mặt bàn kính, nó theo tôi mãi, làm tôi có một quyết định muốn đưa cô về nhà. Đề nghị được từ chối một cách nhã nhặn, nhưng chả sao, tôi biết cách theo sau người khác mà không để bị phát hiện.

Cô chạy xe máy, tôi đạp xe đạp. Cô ấm áp trong lớp áo dày,tôi mỏng manh sơ mi, thêm cái máy ảnh treo nặng cổ. Con đường dài hun hút, hơi dốc và khúc khuỷu. Dù trời rất lạnh nhưng mồ hôi tôi túa ra như tắm, nhưng có hề gì, ngọn đèn pha xe đằng xa tựa ngọn hải đăng chỉ đường. Quãng đường không xa lắm. Tôi đứng lặng hồi lâu sau khi thấy cô đã mở cổng ngôi biệt thự cổ, rồi đèn trên gác sáng, mà vẫn cứ đứng đấy nhìn mãi, lòng dâng lên một cảm giác khó tả, vừa ấm áp, vừa đượm buồn. Ngay khi định quay về,chợt thấy cô ra ngồi bó gối trước ban công, dáng ngồi đầy tâm sự. Lúc ấy, tôi như đắm mình vào hình ảnh đó. Ánh trăng mập mờ sau hàng cây, phủ lên cơ thể bé nhỏ ấy một nỗi cô đơn cố hữu. Lòng chợt trào lên khát khao được ở đó, được nhìn, được nghe cô nói chuyện, được ôm cô vào lòng. Không biết làm gì hơn,tôi khắc sâu hình ảnh ấy bằng một cú “Tách” đơn giản, mà vô cùng thiết tha.

Đêm xuống nhanh, đoạn đường về ngắn lại, tôi đạp như bay, tay ôm khư khư máy ảnh, sợ những gì đã có sẽ tan theo lớp sương mù mà bay mất..

Thay đổi

Dạo này,khi đêm xuống tôi thấy cô đơn khủng khiếp. Cái lạnh tê người nhắc nhở ta về nỗi cô đơn bao trùm. "Người ta sinh ra ở đâu rồi cũng sẽ về lại nơi đó thôi”. Câu nói của người lạ cứ ám ảnh tôi. Sẽ là như thế, sẽ có ngày tôi quay về nơi ấy, đứng trước ngôi nhà phủ đầy bụi ký ức của mình, sẽ gặp lại anh, tình yêu một thời của tôi. Tôi phải làm gì để đối diện với những gì đã từng là một phần cuộc đời tôi? Nỗi nhớ dâng đầy trong ***g ngực, tự hỏi giờ này anh đang làm gì. Mail của anh cũng thưa dần..chợt thấy lòng trống rỗng..

Tôi sờ những vết chai trên bàn tay mình, rớt nước mắt "Ba mẹ, con bây giờ không phải đứa con của ba mẹ ngày xưa nữa rồi”. 19 năm không hề biết đến khổ đau, tôi thầm cảm ơn cuộc đời, vì một lẽ nào đó, đã cho tôi một cơn ác mộng không tên, để sáng mai mở mắt dậy, trước mắt vẫn là cuộc sống muôn màu đang cựa mình trong những tia nắng yếu ớt đầu ngày. Tôi đã biết sống cho mình và sống trên đôi chân của mình, sống với sở thích chứ không để người khác áp đặt như khi xưa ba mẹ tôi, vì muốn nối tiếp truyền thống kinh doanh của gia đình, không cho tôi học đúng nghành nghề yêu thích của mình. Tôi đã biết đến cảm giác cầm trên tay đồng tiền do mình làm ra...

Chợt thấy lòng chùng xuống, nhưng bình yên lạ kỳ.

Đêm lặng im đến dễ sợ.

Sắp Noel, mọi người tổ chức đám cưới nhiều hơn,quán café cũng đông hơn thường lệ. Một lần trong lúc làm việc, tôi phát hiện ra Hoàng đứng dưới chân đồi đang chụp lén tôi, tôi vờ như không thấy, nhưng cũng không hề cảm thấy khó chịu. Buổi chiều chúng tôi làm việc cùng nhau,cùng tạo ra một ekip ăn ý với nhứng bức ảnh hoàn hảo. Tôi không còn tiết kiệm lời nói với anh, vì ở một khía cạnh nào đó,t ôi phát hiện ra một con người khác của Hoàng, không rụt rè, yếu ớt mà lại mạnh mẽ và yêu nghề vô cùng. Tôi cũng đã để cho Hoàng đưa tôi về vào những hôm đi làm về quá trễ. Thật sự đi một mình tôi cũng cảm thấy hơi sợ

Trong một lần nói chuyện, tôi khẽ nhắc đến những khoảnh khắc Noel đã qua, những ấm áp, những yêu thương ngày xưa, và một chút chạnh lòng khi không biết Noel năm nay sẽ như thế nào. Sém chút nữa, khi nhìn vào đôi mắt ấm của Hoàng, tôi đã để lộ ra bí mật của đời mình. Hoàng vẫn cố gắng tìm hiểu tôi, nhưng tôi không muốn dậy lại quá khứ. Tôi chấp nhận anh như một người bạn hiếm hoi trên mảnh đất này.





 
V

voldy_317

tiếp...

Noel

21 năm sống trên đời, giờ tôi đã hiểu được trọn vẹn cái cảm giác gọi là Yêu, dù chỉ là đơn phương. Những buổi làm việc cùng nhau, sự gần gũi không toan tính, những câu chuyện bâng quơ thân tình, tôi thấy mình thay đổi từng ngày. Ba mẹ cũng thấy tôi thay đổi. Khi tôi hỏi Noel này tôi có thể dẫn một cô gái về dùng bữa được không,hai người tỏ ra ngạc nhiên trong im lặng, nhưng tôi thấy rõ sự hạnh phúc trong mắt họ, khi mà giờ đây, đứa con trai của họ cũng đã biết bộc lộ cảm xúc của mình. Tôi biết ơn khi họ không hỏi gì thêm, và giành phần trang trí cây thông noel, lòng háo hức khó tả..

Noel đến ,máy ảnh tôi ngập đầy sắc màu. Chưa khi nào tôi thấy thành phố đẹp như lúc này, hay chính những thay đổi trong tôi đã cho tôi những ánh nhìn khác?.. Tôi lang thang đi kiếm những khoảnh khắc đẹp,mong mỏi có một tấm ảnh ưng ý để gửi tham dự một cuộc thi nhiếp ảnh sắp tới, nhưng vẫn không bỏ quên tình yêu của mình. Tôi muốn có một ngày Noel trọn vẹn bên Di.

Sáng Noel, tôi ngồi uống café tại nơi làm của Di. Mặc kệ Di đang làm việc, mặc kệ đôi lúc cô ấy khẽ khó chịu vì sự xuất hiện quá lâu của tôi, tôi vẫn ngồi lỳ ở quán, lâu lâu giơ máy ảnh chộp những khoảnh khắc đẹp và hơi ngộ nghĩnh, dễ thương của cô. Khi hết giờ làm, tôi nói với cô ấy rằng chiều hôm nay studio nghỉ làm, tất nhiên là tôi nói dối.

Tôi chở cô ấy đi hết thành phố. Ngồi sau lưng tôi, cô nói nhiều lắm. Nói về nỗi thèm khác đi Bar, Club như hồi ở SG, trong thời gian đầu ở đây. Rồi cô cười nhẹ: "Bây giờ nghĩ đến chúng là tôi thấy đau đầu. Tuổi trẻ ham chơi"... Tôi cứ im lặng lắng nghe... Di nói: "Hồi trước tôi cũng đi du lịch ở đây vài lần, nhưng toàn là ngủ vùi trong khách sạn. Tôi không ưa cái không khí lạnh lẽo, ẩm ướt và yên tĩnh ở đây. Thấy chán lắm. Vậy mà không ngờ hôm nay tôi yêu nó đến thế.” Vậy à, Di đi với gia đình à?” “Uhm, đôi khi với người yêu”... Tôi yên lặng, không hỏi thêm gì nữa

Đến tối, tôi dẫn cô lên một nhà thờ trên đồi. Nhà tôi ngay dưới chân đồi. Đường đi hơi dốc. Leo dốc làm gò má cô ấy ửng hồng, trán lấm tấm mồ hôi, nhìn dễ thương cực kỳ. Chợt tôi giơ cao máy ảnh, chạy trước, rồi đi thụt lùi, và rồi Tách tách. Di, sau vài phút ban đầu mất hồn và ngượng ngùng lấy bàn tay che mặt, bỗng chốc tự nhiên lạ lùng, tạo đủ mọi kiểu ngộ nghĩnh bất ngờ. Tôi chụp say sưa. Nụ cười rạng rỡ trên môi, tiếng cười trong trẻo đầy ám ảnh... Cứ thế, chúng tôi lên đến nhà thờ mà không hề nghĩ mình vừa mới leo lên một cái đồi dốc.

Tôi bỗng thấy khung cảnh xung quanh như một giấc mơ, khi mà nhà thờ chưa khi nào đẹp như lúc này. Chúng tôi như mê mẩn đi trước những vết chạm trổ trên 2 cánh cửa lớn,những cây cột cao tinh xảo, những ngọn đèn màu,cây thông to lớn được đặt dưới sảnh. Trong cảm xúc đang trôi đi, tôi vô thức nắm nhẹ cánh tay Di buông lơi. Cô ấy chợt thoáng dừng lại, bàn tay cố đụng đậy trong tay tôi, nhưng tôi mặc kệ, nắm chặt. Di im lặng. Tôi im lặng. Chúng tôi cùng im lặng đi xuống dốc. Tự nhiên tôi thấy một nỗi xúc động mạnh đang lan ra từng thớ thịt. Tình yêu của tôi đã được trao đi nhẹ nhàng, sâu sắc và chân thành..

Tôi bỗng lúng túng, vụng về khi gần đến nhà mình: "À, uhm, anh muốn dẫn Di về nhà anh dùng bữa. Anh đã nói với gia đình. Gia đình anh rất hiếu khách. Đồng ý nhé?”...Im lặng... "Anh luôn làm cho em bất ngờ”. Tôi cảm thấy muốn nổ tung ***g ngực.

Cuộc gặp mặt rất tự nhiên và ấm cúng. Trong kín đáo,bố mẹ tôi rất hài lòng về cuộc gặp gỡ này. Tôi nhìn Di, cô rất thoải mái và tự nhiên, đôi lúc hơi khép nép và im lặng. Rồi tôi phát hiện ra, cô khá vụng về trong bếp núc, như chưa hề một lần vào bếp. Một chút suy nghĩ nhưng rồi tôi cũng quên đi, không khí vẫn vui vẻ đến thế cơ mà... Cảm giác ấm áp ngập đầy căn phòng…Mẹ gắp thức ăn cho Di, miệng hỏi: "Ba mẹ con ở nhà làm gì? Hôm nay ở nhà có tổ chức gì không…1’,2’.. thời gian như ngưng lại khi thấy Di im lặng, mặt cúi gằm, hai tay nắm chặt chén cơm, rung rung... Tôi như bất động, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Di nói gằn từng tiếng trong cổ họng: "Thưa hai bác, con mồ côi" và vụt chạy ra ngoài trước ánh nhìn ngỡ ngàng của ba mẹ tôi. Tôi vơ vội cái áo khoác treo trên ghế, chạy theo..

Ngoài đường lạnh buốt, đông người qua lại, nhìn mãi không thấy đâu... Rồi tôi cũng thấy bờ vai đang run rẩy gần hàng cây trước hiên nhà... Tôi bước đến, cầm áo khoác khoác nhẹ lên người Di: "Em sao thế? Trời đang rất lạnh” rồi xoay hẳn người cô ấy đối diện với mặt mình.

Can đảm nhìn sâu vào đôi mắt đang chực đầy nước, im lặng không nói gì, lòng buồn vô hạn. Sau những giây cố kìm nén lòng mình, cô ấy òa khóc như chưa từng được khóc, tựa như tâm hồn đang vỡ ra từng mảnh, đau đớn nghẹn ngào... rồi thì rời rạc, ký ức hiện ra, lộn xộn, ngắt quãng nhưng cũng đủ khiến tôi đứng lặng.

Quá khứ đẹp tươi

Cuộc sống màu hồng…

Tình yêu..

Rồi mất mát... đảo lộn...

Tôi không biết nói gì, gió lùa vào lớp áo mỏng làm tôi tê người, thấy lòng se lại và một nỗi buồn không tên lan nhẹ ra từng vệt không trung. Khám phá được bí mật của Di làm tôi sốc nặng. Ngay lúc này đây, tôi không muốn nói ra những câu nói thông cảm đầy vẻ tầm thường, nhưng cũng không muốn im lặng..

Tôi lặng lẽ rút đôi găng tay nhét trong túi áo nãy giờ, cầm lấy bàn tay cô ấy, xỏ chúng vào, rồi áp đôi bàn tay ấy lên má mình, nhắm nghiền mắt: "Hàng đêm khi theo em về nhà, thấy dáng em ngồi bó gồi trước ban công, anh đã ao ước mãnh liệt sẽ là người bên cạnh để chia sẻ với em. Em là người con gái can đảm nhất mà anh từng biết. Cứ xem tất cả như một giấc mơ thôi, một giấc mơ buồn không tên. Anh muốn là người đánh thức em dậy sau giấc mơ đó..”

Tôi khẽ đưa tay chùi khuôn mặt đầy nước của Di. Trong cái lạnh của đất trời, tôi cảm thấy vai mình đẫm nước, có hơi thở ai ấm nóng bên tai, tự nhủ cuộc đời này tôi không còn thiết tha gì hơn. Cảm giác ấm áp phủ đầy nỗi buồn dâng lên trong lòng..

Đêm nay là Noel..

Đêm nay là Noel

Có hai người ngồi với nhau dưới cây thông lớn của nhà thờ.

-"Họ ra đi trong một tai nạn xe hơi, chiếc xe quý nhất của nhà em. Công ty đang phát triển rất thuận lợi. Thật đáng tiếc là em bất tài, không thể theo nghiệp gia đình. Lúc ấy em hoang mang cực độ. Ba mẹ đã để cho em một tài khoản trong Ngân hàng. Suốt cuộc đời kinh doanh, họ đã không để lại một khoản nợ nào. Em chưa đụng một xu nào trong đó...". Hoàng đưa tay chùi nước mắt Di." Em đã từng nghĩ em là người may mắn nhất thế giới này. Em cũng đã từng yêu một người rất nhiều. Anh ấy đã ở bên em trong những ngày đó".

- "Vì lí do gì mà em lại lên đây?"

- "Em sợ hiện tại. Em vẫn có tình yêu làm chỗ dựa, nhưng có gì là mãi mãi hả anh? Sẽ như thế nào nếu một ngày em không nắm giữ được tình yêu đó, và mất luôn niềm hy vọng cuối cùng?" - Di cười nhẹ.

- "Như thế là không công bằng với anh ấy"- Hoàng khẽ nói

- "Tháng đầu tiên, em nhận được mail của anh ấy mỗi ngày, về nỗi nhớ, về tình yêu, về những ngày không có em. Tháng thứ hai, em nhận mail một tuần một lần. Anh ấy nói về nỗi bất lực trong tuyệt vọng tìm kiếm em, sự mệt mỏi của nỗi nhớ, sự rã rời của thể xác và tâm hồn. Tháng thứ 3, em biết được sự đầu hàng của anh ấy. Em trở thành một giấc mơ của người khác. SG lại trở về nhịp sống bình thường. Và ngày hôm qua, em đã trở thành người yêu cũ của anh ấy rồi..."

- "...Bây giờ em chỉ nhớ tới ba mẹ em thôi. Nhớ quá .."

Đêm lạnh hơn, Di khẽ nép vào vai Hoàng, nhè nhẹ: "Không hiểu sao, dạo này em hay nằm mơ nghe thấy tiếng Tách Tách từ máy ảnh của anh. Haha. Em bị nó ám ảnh mất rồi."

Hoàng nhìn sâu vào mắt Di: "Mắt sưng rồi,làm sao lên hình được nữa đây?". Di khẽ cười nhẹ." Em muốn về Sg quá. Nhớ quá rồi."

...Nơi đây không thể nào giữ được chân em...
 
V

voldy_317

tiếp...

Nắng

Sau mùa lạnh, chút nắng ấm áp len vào phòng trọ bé nhỏ của tôi. Tôi ngồi lặng lẽ ngắm những tia nắng đầu ngày, sau khi đọc lá mail, có lẽ là cuối cùng của anh. Anh nói về một tình yêu xưa cũ, về những gì đã qua, về những thay đổi của một cuộc sống mới, và cả một tình yêu mới. Tôi khẽ mỉm cười. Giờ đây tỉnh giấc sau giấc mơ, tôi thấy hài lòng với những gì đã qua. Vùng đất mới khiến tôi hồi sinh, một tình yêu mới giúp tôi tìm lại chính mình... thấy lòng nhớ Hoàng quá đỗi. Dư âm của đêm giáng sinh vẫn còn đâu đây. Nhưng cũng chính thời điểm này, tôi phải trở về nơi dành cho tôi, đối diện với quá khứ và sống tiếp với đam mê của mình.


94dec554138b6ed3b302b399008197393fb.jpg


Khi tôi nói 3 ngày nữa tôi sẽ về Sài Gòn, Hoàng im lặng.

-”Anh đừng buồn. Mình đã biết trước về ngày hôm nay rồi mà”

-“Anh hiểu, anh chỉ không thể tuởng tượng được những thứ xô bồ nơi đó sẽ hằn nếp nhăn lên những bức ảnh của anh”.

-”Haha. Anh có thể dùng photoshop được mà”

-“Ôi không. Em chỉnh không cần chuẩn mà”. Tách tách

- “Haha”

….

“Anh gửi kèm bức thư là niềm tự hào đầu tiên của anh. Tác phẩm đoạt giải là một khoảnh khắc buồn vô cùng tận, khi anh đứng trước mặt hồ phẳng lặng, lòng nhớ em da diết. Anh tự hỏi thành phố sương mù này đã thay đổi những gì từ khi em đến đây. Anh nhìn lại những bức ảnh đã chụp, mường tượng lại gương mặt của em. Kỷ niệm không nhiều, nhưng đủ để anh tìm được ý nghĩa cho tuổi trẻ của mình. Nhờ em,a nh can đảm theo đuổi đam mê của mình. Nhờ em anh biết được cái cảm giác đầu đời. Nhưng em à, chưa bao giờ anh nói 3 từ ANH YÊU EM với em phải không. 5 ngày nữa anh sẽ vào đó, anh sẽ làm quen với khói bụi, kẹt xe và đủ thứ phức tạp khác. Anh sẽ chấp nhận tất cả, chỉ bởi vì anh không muốn cuộc đời thứ hai của em chỉ có một mình, và muốn nói 3 từ đó với em. Ba mẹ nhắc em suốt. Cái máy ảnh của anh cũng nhớ em, nó hư liên tục. haha. Anh cũng đang học photoshop.Anh đoán khuôn mặt em cũng đã không còn trắng nữa và lấm tấm tàn nhang rồi đấy..”
 
V

voldy_317

Ở bên cạnh nhau, để im lặng
Hasuke là người bạn đầu tiên của tôi ở Nhật. Vì cậu biết tiếng Việt, vì cậu từng sống ở Hà Nội 17 năm, và vì đôi mắt của cậu ngước lên nhìn tôi khi tôi lần đầu tiên bước vào lớp học.


Hasuke tìm thấy tôi ở khu ẩm thực trong công viên Ueno. Khi ấy, tôi đang ngồi một mình trong góc vắng vẻ và đơn độc nhất của quán ăn, hầu như che khuất hoàn toàn khỏi đám đông hàng trăm người làm thành từng nhóm nhỏ, vui vẻ nói cười với nhau bên rượu sake và nồi lẩu bốc khói nghi ngút. Tôi ngước lên nhìn cậu. Một vệt dài trầm tư, cao lớn khắc vào tim tôi như sự tiếc nuối và gây nên cảm giác sợ hãi mơ hồ.

Hasuke năm nay 22 tuổi. Cha cậu là người Nhật còn mẹ là người Việt Nam. Cậu sống ở Việt Nam từ nhỏ. Năm 17 tuổi, mẹ Hasuke mất do bệnh ung thư, cậu cùng cha trở lại nước Nhật. Còn tôi, tôi đến Nhật theo chương trình trao đổi sinh viên của khoa nhạc cụ cổ điển và quen Hasuke ở Đại học nghệ thuật Tokyo. Hasuke là người bạn đầu tiên của tôi ở Nhật. Vì cậu biết tiếng Việt, vì cậu từng sống ở Hà Nội 17 năm, và vì đôi mắt của cậu ngước lên nhìn tôi khi tôi lần đầu tiên bước vào lớp học. Ánh mắt như nước hồ mùa Xuân, bình thản và tuyệt đối trong lành. Hasuke là người ít nói. Bạn bè trong lớp bảo: “Hasy trầm lặng như một pho tượng cũ!”. Tôi nói: “Cậu ấy có đôi mắt rất biểu cảm!”, và họ phá lên cười, không biết vì câu nói ấy hay vì những âm sắc của sự bênh vực ương ngạnh trong giọng nói tôi.

Mọi người gọi tôi và Hasuke là bạn thân. Nhưng tôi nghĩ không hoàn toàn đúng thế, hoặc là, tôi không thể nào gọi tên được mối liên hệ giữa tôi và cậu. Tôi và Hasuke hay đi cùng nhau nhưng nói với nhau rất ít. Cậu thường im lặng và không hiểu sao điều đó làm tôi dễ chịu. Chúng tôi chỉ nói với nhau nhiều bằng âm nhạc. Tôi thích đàn khi có Hasuke bên cạnh. Dương cầm làm tôi đam mê còn âm thanh thiên đường từ chiếc Violin của cậu làm tôi cảm thấy được giải thoát. Mỗi khi kết thúc bản nhạc, tôi hay ngước lên nhìn những món tóc bết lại vì mồ hôi và ánh mắt lấp lánh của cậu. Những lúc như vậy, Hasuke thường nhìn tôi và mỉm cười rất dịu dàng. Nụ cười nhẹ thoảng qua như một làn khói màu lam trong buổi sớm. Nhưng cái động tác đơn giản là kéo hai mép khiến làn môi giãn ra thành một đường cong nhẹ ấy lại làm tôi vui sướng đến lạ kỳ.

Hầu như ngày nào tôi và Hasuke cũng gặp và đi cạnh nhau, nhưng không ai nghĩ chúng tôi yêu nhau cả. Mọi người đều gọi chúng tôi là bạn thân. Có thể là bởi bầu không khí trong lành giữa từng centimet mà tôi và Hasuke tạo ra, và cái cách chúng tôi chơi đàn cùng nhau, là một sự thấu hiểu, khớp nối và đồng cảm mãnh liệt. Từng ấy thứ thì đâu giống như là yêu? Hơn nữa, mọi người trong khoa ai cũng biết chuyện của tôi và Hải.

Hải hơn tôi hai tuổi. Anh đến Nhật trước tôi cũng hai năm. Hiện giờ, anh đang chơi cho dàn nhạc của khoa và người ta nói anh là người kéo vỹ cầm giỏi nhất khoá. Tôi và Hải yêu nhau. Vì sao tôi chẳng rõ. Một ngày tôi tỉnh dậy và thấy bằng sự cố nào không rõ, con bé bình thường cả về hình thức và tài năng là tôi đang đi cạnh Hải với tư cách người yêu. Nhưng một điều lạ là cho đến giờ nghĩ lại, tôi thấy mình chưa có khoảnh khắc nào cười vu vơ một mình kể từ khi yêu Hải, dù lúc ở cạnh nhau, chúng tôi cười nhiều và tình yêu cũng có buồn giận, nhớ thương… Khi không có Hải bên cạnh, mọi cảm giác ấy trôi tuột khỏi trí nhớ cứ như chưa từng xuất hiện. Còn tôi, lúc ấy lại vui vẻ sống tiếp cuộc sống của mình mà vô tâm không nhận ra điều đó.

Hải cũng gọi tôi và Hasuke là bạn thân. Có lần tôi hỏi anh: “Em và Hasuke đi với nhau nhiều thế, anh không ghen sao?” Anh cười: “Tại sao anh phải ghen với bạn thân của em chứ?”.

Tôi và Hải đã có hai năm dễ chịu bên nhau. Mỗi khi mùa Thu bắt đầu về, Hải đi biểu diễn cùng dàn nhạc thường xuyên hơn. Anh rất bận rộn và tôi cũng không phàn nàn gì chuyện càng lúc càng ít nhìn thấy mặt người yêu. Tôi vẫn hay đi với Hasuke và chúng tôi vẫn dành đến hai phần ba thời gian ở cạnh nhau để … im lặng. Chúng tôi vẫn nói với nhau rất nhiều bằng tiếng đàn.

Còn giờ thì tôi và Hải không còn là người yêu của nhau nữa. Lần đó, tôi và anh cùng đi Kyoto chơi vào kỳ nghỉ cuối tuần. Buổi chiều, anh nhìn vào mắt tôi và nói: “Linh này, em không yêu anh đúng không?” Rồi chúng tôi chia tay nhau bên bờ sông Kamogawa. Hải nói anh buồn và sẽ ở lại Kyoto ít ngày nên tôi đi về một mình. Đường dài và tôi đã nghĩ rất nhiều. Chia tay mối tình hơn hai năm bằng một tiếng thở dài, một khoảng trống nho nhỏ trong cuộc sống. Tôi buồn bã thừa nhận rằng Hải nói đúng. Hải có tất cả những gì mà mọi cô gái đều mong muốn ở người mình yêu, hình thức, tài năng, tiền bạc, tương lai, sự mạnh mẽ, tin cậy, sự tinh tế, dịu dàng, và cả cái lãng mạn của một nghệ sỹ Vĩ cầm… Nhưng chẳng biết vì lý do gì mà anh lại đúng khi nói tôi không yêu anh. Tôi đã không thực sự yêu anh như tôi nghĩ, như mọi người nghĩ. Có lẽ, nguyên do là ở “cảm giác”!

Khi về đến Tokyo, tôi tìm gặp Hasuke. Tôi ngồi xuống và tựa đầu vào vai cậu. Hasuke im lặng, còn tôi đánh rơi một giọt nước mắt, không hẳn vì buồn. Năm ấy là năm học cuối.

Cuối tháng Ba, hai người bạn cùng phòng của tôi đã về nước còn tôi nán lại để thưởng thức lễ hội Hanami cuối cùng trong đời sinh viên. Hasuke mang đến cho tôi một chiếc chuông gió bằng thuỷ tinh và treo lên nhánh đào lá xanh rì trước cửa sổ tầng hai. Nó lêu leng keng mỗi khi có gió. Tôi thích âm thanh ấy, như va vào tim!

Những ngày cuối cùng, tôi dành nhiều thời gian để chơi đàn mỗi khi Hasuke đến. Những bản nhạc tôi chơi thời gian này chợt mang nhiều tiếc nuối. Dường như có điều gì đó nơi này còn khiến tôi lưu luyến. Hasuke chỉ ngồi im trên chiếc sofa đơn trong góc phòng và nhìn tôi đàn. Khi tôi đề nghị: “Hasuke này, cậu cầm cái đuôi ngựa len và kéo bản Chanson D’Automne đi?”, Hasuke chỉ mỉm cười và lắc đầu. Đến khi tôi hờn dỗi: “Cậu không thích chơi đàn với tôi nữa sao?” thì cậu mới lại gần, đặt bàn tay trái lên tóc tôi và nói bằng chất giọng trầm mềm mại: “Không phải thế đâu!”. Những ngày này, Hasuke đề nghị tôi không chơi Đoản khúc lãng quên số 5 nữa, hoặc nếu tôi cố ý chơi bản nhạc đó, cậu đứng dậy, nói “Tạm biệt!” và bỏ về. Tôi rời phím đàn, đứng dậy nhìn theo cái lưng rộng và gầy của cậu khuất sau rặng cây, thấy đau lòng một cách kỳ lạ. Lúc ấy, tôi những muốn chạy theo giữ cậu lại, thế mà chân không thể bước.

bedFirstLovebyTehO.jpg





 
Top Bottom