[văn 9] Tự sự: Đề 1:Kể lại giấc mơ. Đề 2: Kể lại một trận chiến.

N

ngocquynhvt2012

Thúy thân mến!

Đã bao lâu rồi chúng mình khôg gặp lại nhau nhỉ? Thế cậu dạo nào sao rồi, công việc vẫn ổn chứ? Cuộc sống thì thế nào? Gia đình có khoẻ khôg ? Còn mình thì vẫn ổn. Mình đang làm ở 1 công ty khá lớn tại Hà Nội và lương cũng kha khá. À mấy hôm trước, nhân dịp công tác về TQ mình có ghé lại trường cấp 2 xưa. Cậu còn nhớ khôg, bái hát mà bọn mình đã hát vào buổi liên hoan chia tay lớp ý:
Đặt bàn tay lên môi, giữ chặt tiếng nấc nghen ngào
Thời gian sao đi mau,xin hãy ngừng trôi
Dù vẫn mãi luyến tiếc khi đã xa rồi
Bạn bè ơi, vang đâu đây còn giọng nói tiếng cười
Những nỗi nhớ ,niềm thương ,gửi cho ai

Lời bài hát vẫn còn vang vọng bên tai mình.. Tuy cảnh vật có thay đổi nhưng hình như vẫn có một chút gì đó rất gần gũi.
Người đầu tiên m ình gặp là người thầy giáo già từng làm chủ nhiệm 2 năm lớp m ình .Ch ắc c ậu đo án ra ai ch ứ!
Thầy hỏi m ình.Một câu hỏi.K0 phải hỏi thăm về sức khỏe.K0 phải hỏi về sự nghiệp, gia đình ."Em có hạnh phúc k0 ?"Vâng, là về hạnh phúc, chứ k0 phải một thứ gì khác.
Thầy k0 muốn biết sau bao năm, minh có thành một ông nọ bà kia, có giàu có , hay tham vọng.Đơn giản chỉ là m ình có hạnh phúc hay k0?
Là thứ hạnh phúc , mà ngày xưa, khi còn là những cô bé, cậu bé ngồi học trong những lớp học nhỏ xíu.
Là hạnh phúc...khi trời mưa, minh đến trường , ướt như chuột, và nhe răng cười toe khi thấy...người cả lớp chả có ai khô.^^
Là hạnh phúc, ngay cả khi minh thất bại, mất mát đến tuyệt vọng, để nhận ra , minh ngã là để biết cách tự đứng lên, như một người võ sĩ minh từng thấy, anh ta mỉm cười , ngay cả khi bầm dập và nói..Võ sĩ chúng tôi quen chịu đòn rồi...
Là hạnh phúc khi trở về trường...Vắng tanh, lạnh ngắt..k0 có bóng bạn bè xưa...Nhưng trong minh, chưa có gì mất đi, về họ, sau từng đó năm.
hạnh phúc...khi mình già đi...nhưng tâm hồn chưa già cỗi.
Thầy ..móm mém, như một ông cụ lẩm cẩm, lững thững đi trong sân trường. Dáng gầy và cao... th ầy đã khác đi rất nhiều ,.! Th ầy d ẫn m ình đi th ăm ng ồi tr ư ờng m à tr ư ớc đ ây đ ứa h ọc tr ò ngh ịch ng ợm tinh qu ái đ ã qu ậy gi ờ đa kh ác x ưa th ế n ào. cảnh sân trường sao mà nhộn nhịp và rộng rãi quá ! San tr ưong r ực len m àu hoa ph ư ợng đ ỏ t h ắm v ới c ái n óng oi b ức c ủa m ùa he. Nh ìn thay b ọn nhok no dua hanh phuc, nhung nu cuoi hon nhien lam minh nho lai nh ưng gio ra ch ơi ng ày x ưa qu á.. Lên cầu thang và đi qua hành lang , minh thấy lớp học trang bị đầy đủ thiết bị học tập : đèn , quạt , vi tính , bảng điện tử , ... tô điểm thêm là vài chậu hoa xinh xắn . Khi bước lên tầng cao nhất của trường , nhìn thấy cảnh đẹp ở đằng xa và nhìn xuống minh thấy nh ững em h/s nhỏ như kiến với trang phục nhiều màu sắc làm tô điểm sân trường thêm phong phu Ấn tượng hơn là ngói trường lợp đỏ , tường sơn được trang trí lạ mắt và sân trường có thêm sân vận động va 1 vuon hoa rong lon với vài chiếc ghế đá xếp xen kẻ nhau. Những cây phựơng lúc này cũng già hơn, tán của chúng rộng hơn trước rất nhiều.
Tớ nhìn ra phía cổng và chợt thấy dáng người khom khom đang quét lá. Tớ nhận ra đó là bác bảo vệ. Bác ấy bây giờ đã già lắm rồi, hai mươi năm rồi còn gì. Khuôn mặt bác đã sạm đen vài có rất nhiều nếp nhăn. Nhưng nó vẫn giữ đựơc nét phúc hậu vốn có của bác. Nhớ ngày xưa khi tớ với cậu đi hái hoa phượng ở sân sau, bác bảo vệ đã bắt chúng mình lại và cho một trận nên thân. Ôi cái kĩ niệm thân yêu đó suốt đời tớ mãi không quên.
Kết Bài: M ình đứng dậy, hít một hơi thật sâu để thưởng thức mùi của hoa phượng lúc về chiều. Rồi bước ra cổng, bước vào một cuộc sống hối hả. Nhưng trong lòng của tớ hình bóng ngôi trường này sẻ mãi không phai. Tạm biệt cây phượng thắm, tạm biệt th ầy, tạm biệt ngôi trường thân yêu. Mong rằng chúng ta sẻ gặp lại nhau trong một tương lai không xa
bài văn nay` chan' wa' ko co' thuyết phục được người đọc :p:p:p:p:p
 
D

doigiaythuytinh

mai tui cũng làm bài nè
đề của tụi tui là: Hãy kể lại một câu chuyện xúc động có thật trong cuộc sống
mãi mà ko bít câu chuyện nào

Bài của tớ làm lúc trước
Khác thể loại nhưng nội dung thì chắc có thể tham khảo (Chuyện thật 100% ạ)


TO: Trương Tấn Đạt
FROM: em gái của anh
MÙA XUÂN TRONG TÔI
Đã sắp ba năm rồi, anh nhỉ? từ cái ngày anh bỏ lại gia đình, bạn bè,…và cả em khi vục ngã trước căn bệnh ung thư quái ác. Ba năm không thật dài nhưng cũng đủ để người ta suy nghĩ, thay đổi, nhìn lại mình và… sống tốt hơn.
Anh Đạt à! Tuy anh em mình chỉ quen nhau được 2 năm, nhưng thực sự, em đã rất mến anh. Có lẽ, đối với một con bé lớp 5 lúc ấy, còn quá sớm để nói rằng, đó là tính yêu. Nhưng mãi cho đến giờ, cái tình cảm “không thể gọi tên” ấy trong em vẫn hiện lên nguyên vẹn như lúc đầu.
Đó là cái Tết năm lớp 7. Đầu năm học.đùng một cái, anh đột ngột chuyển nhà, chuyển trường vào Sài Gòn. Bao nhiêu mail em gửi cũng chẳng được hồi âm. Hỏi chuyện về anh, thì ba chẳng nói gì, chỉ nhìn xa xăm, buồn não. Lúc ấy, em đã nghĩ, chắc anh quên em rồi. Cái thị trấn bé nhỏ này làm sao sánh được với chốn Sài Thành phồn hoa đô hội ấy… Em buồn, em nhớ anh nhiều lắm, rồi lại giận, oán trách anh bạc nghĩa.
Một buổi chiều cuối tháng Giêng năm ấy, đang đi học thêm về thì em gặp ba mẹ anh. Nhưng lúc đầu vẫn chưa dám gọi, vì hai bác trông tiều tụy xanh xao quá. Em đã hỏi ba mẹ anh rất nhiều điều, về cuộc sống mấy tháng qua, về sức khỏe,… và cả về anh. ………….
Khi bác gái bảo: “Thằng Đạt nhà bác đi rồi” thì em không còn nghe gì nữa, đầu óc trống rỗng. Cái bầu trời trong xanh những ngày đầu xuân như tối sầm lại, những giọt nắng ấm áp bỗng trở nên lạnh buốt, làm em khẽ run người. Em không biết đã nói với ba mẹ anh những gì, chỉ biết rằng, em đã khóc rất nhiều. Tại sao? Tại sao lại là anh mà không phải một ai khác? Tại sao ông trời lại tàn nhẫn, bất công đến thế !!!...Cái T năm ấy em sống trong buồn đau và nước mắt. Em giận mình vì không thể bên anh lúc anh đau khổ nhất mà lại oán trách, giận hờn anh; em căm ghét số phận vì những oan trái, trớ trêu…Lúc ây, dường như em không thể vực dậy được, cuộc sống không còn có ý nghĩa, mùa xuân không còn ấm áp tình người như cái vốn có của nó nữa.
Nhưng…bên em còn có gia đình với ba mẹ và thằng Luận cutồ; bạn bè là một lũ quậy phá nhưng nồng nhiệt, chân thành. Vậy thì sao em lại không yêu cuộc đời và tiếp tục sống chứ?
Thứ 6 vừa rồi là ngày giỗ anh, may mắn thay là em về kịp. Có lẽ, ông trời còn thương anh em mình lắm, anh nhỉ? Nhìn bức ảnh anh tươi cười rạng rỡ trên bàn thờ, khóe mắt em bỗng cay cay, rồi nước mắt cứ ngân ngấn và lăn nhẹ trên gò má. Em khóc. Nhưng khác lúc trước, đây là giọt nước mắt của niềm vui, niềm hạnh phúc. Em đã thật sự cảm nhận được mùa xuân rồi anh ạ.Mùaxuân không chỉ là sắc mai vàng rực rỡ hay sự ồn ào, tấp nập của phiên chợ Tết mà nó còn len lỏi vào lòng người, cho ta thêm yêu và cảm nhận được ý nghĩa thực sự của cuộc sống. Anh ra đi ở lứa tuổi 14, đã bỏ lại cả chặng đường đời dài đằng đẵng. Có lẽ, anh đã tiếc nuối lắm nhỉ? Hãy để em sống thay anh, anh nhé! Tuy rằng, em không thể trở thành một bác sĩ như ước mơ của anh, bởi em còn có con đường riêng của mình, nhưng em tin rằng, anh cũng sẽ ủng hộ, dõi theo em đến hết chặng đuờng đời, phải không anh!
 
S

sin1997

Mưa tầm tã, giã thêm cho nát thân xác hoang tàn của một công trình đổ nát hiện vẫn còn đè bẹp vài số phận hẩm hiu. Lực bất tòng tâm, mấy anh mấy chú cứu trợ đành chịu buông xuôi trước nhịp vẫy của đôi tay mỗi phút trôi qua yếu dần đi của một con người xui xẻo đang quằn quại, ngột ngạt trong đống sắt thép.
Ở xa xa bên kia hàng rào ngăn cách, đằng sau cả đám người bu đông cả đường đi kia, có một người phụ nữ tuổi còn trẻ, ngồi bệt dưới đất, bên cạnh cuốn sổ đen và cái túi xách bằng vải bông đã phai màu. Gò má ướt đẫm, chả biết được đó là do nước mắt , mồ hôi,hay nước mưa chỉ biết nó đang đầm đìa trên khuôn mặt thất thần và tái xanh của cô.Mưa vẫn chưa ngớt, từ lúc chiều rồi, đến giờ trời đã tối hẳn,trên mảnh đất đau buồn này chỉ còn vài con ngừơi sắp ngã gục vì thể xác và tinh thần hành hạ, cô vẫn ngồi đó, nét mặt lạnh tanh đương thấm sự lo lắng vô cùng, chốc chốc lại gật gà gật gù, toan ngủ , đến mãi sớm mai, mặt trời còn chưa thức hẳn, chợt có một anh đội nón bảo hộ, quần áo xộc xệch tất tả chạy đến, đứng truớc mặt cô lúng túng, không dám nhìn cho thẳng, cứ đánh mặt sang chỗ hỗn độn ấy mà rặng ra chữ :” Bình tĩnh nghe tin này Nâm nhé..Đừng buồn Nâm ơi…chú Tín nói đã thấy xác…cũng đã xác nhận được tên…chính nó Nâm à, ko ai khác…nó đã đi thật rồi Nâm ơi…” Rồi yên lặng.. rồi òa khóc… cả hai ngừoi như chìm vào một thế giới đau đớn khốc liệt và nguyên nhân là một con ngừơi mà họ đã yêu mến vừa rời bỏ họ mà ra đi vĩnh viễn
“Hức..hức…”tiếng nấc xé lòng của mẹ, đã một tháng qua, cái bức họa thảm khốc ấy vẫn chưa buông tha cho tâm trí của mẹ. Cứ đến chiều trời vừa chập tối là hình ảnh của cha lại hiện về nhiều hơn, mẹ cứ tự tưởng tượng ra cái cảnh cha vùng vẫy một cách vô vọng, rồi cố cảm nhận cái nỗi đau ấy để mà khóc nấc lên. Rồi lại len lẻn ra chỗ bàn thờ cha, ngồi bên linh cửu cha mà than thở:
-Anh này, số mình xui thế anh nhỉ? Cũng đúng chứ, người nghèo có cái khổ của người nghèo, cái khổ của ngừơi nghèo là “khổ liên miên”- rồi khẽ nấc lên, cái giọng nói mỗi lúc lại thêm nghẹn ngào - hức..anh bỏ con bỏ em mà đi, anh đi được thì anh ráng mà sống cho sướng với ông bà, còn lại nỗi khổ của anh ở nơi này thì em thay anh em gánh…em sẽ gánh tất cả..một mình em gánh…hư..hư..
Mẹ khiến tôi muốn khóc, tâm trí tôi hỗn loạn và sao sự hỗn loạn cứ sinh sôi nảy nở thêm trong đầu, càng hỗn loạn, không thể chứa được ngần ấy suy nghĩ nữa,tôi cảm thấy…
...
Căn nhà này thật ngột ngạt,
Căn nhà này thật buồn chán, thật rùng rợn.
Tôi ước mong được rời khỏi đây thật nhanh,
Rời khỏi mẹ là một người phu nữ nhiều nước mắt và hay than vãn.
Tôi muốn rời khỏi đây thật nhanh,
Rời khỏi sự bi quan đó như thể nó sẽ đuổi theo tôi và biến tôi thành một con người đau khổ như mẹ.
Chạy trốn khỏi đây là điều tôi muốn.
Trốn đến nơi nào chỉ có mình tôi thôi.
Tôi còn muốn…
Đột nhiên xung quanh tôi tất cả đều là màu đen, như thể hai mắt đang nhắm tịt nhưng mà sự thật là nó đang mở to, bốn bề im lặng, tôi tự hỏi mẹ tôi đâu, sao không đi thắp nến đi, cái nệm đâu, không đến được chỗ cái nệm thì làm sao mò được cái quat tay để quạt cho mát thì mới ngủ được chứ, tôi cứ đinh ninh là cúp điện và theo thói quen thì khi cúp điện cứ mò theo bức tường khi nào đụng phải cái ghế thì rẽ trái và khi nào đụng cái nệm thì cúi xuống và mò xem cái quạt ở đâu, đó là nhiệm vụ của tôi, nhiệm vụ của mẹ là thắp nến và… nhiệm vụ của ba là bất ngờ hét to lên và cố hù cho mẹ và tôi sợ phát khiếp, đó là cái niềm vui của ba khi cúp điện.
Nhưng không phải vậy, xung quanh tôi không có chút động tĩnh, không có tiếng la thất thanh và đôi bàn tay bất chợt nắm chặt vai tôi của ba cũng không có ánh nến lấp ló, lập lòe của mẹ,
Tôi đi mãi đi mãi, mò mẫm hai bên nhưng không thấy bất cứ cái ghế nào đụng cái cốp vào chân như thường lệ.Sư khác lạ làm tôi sợ, bất giác nhớ lại câu chuỵen ma của Ngọc Ngạn vừa xem hôm rồi, tôi rùng mình, cảm thấy toàn thân muốn rụng rời.Tự nhiên, cái gì đó nắm lấy chân tôi, cái gì lành lạnh, kéo tôi muốn ngã xuống:
-Á..á…á…!Cứu con với mẹ ơi.Cứu!Cứu con!Cứu con mẹ ơi…
Tôi cố vùng chạy, tim đập như trống đánh, lúc này thật kinh dị, thật kinh khủng, tôi nhắm mắt lại, cố nghĩ đây chỉ là một giấc mơ, chợt có ánh sáng nhỏ du hành vào nơi tối tăm này, tôi mừng hết lớn, vừa sợ vừa hy vọng.Thế mà ánh sáng đó vô tình cho tôi thấy một hình ảnh kinh khủng nhất trong đời mà tôi chưa từng nhìn thấy cái hình ảnh nào khủng khịếp hơn thế trong suốt thời gian tôi sinh ra đến giờ.”Cái gì đó” nắm chặt chân tôi chính là một bàn tay, bàn tay trầy trụa, có ít máu nhòe ở các vết trầy, mà cái rùng rợn nhất, đó là bàn tay của một người đàn ông mặc cái áo có thêu cái chữ N là chữ kí của mẹ tôi khi may áo cho cha tôi.Thật điên rồ, chưa có chuyện gì điên rồ hơn chuyện này, cha tôi đã chết rồi và cha đẹp trai lắm, còn người đang nằm đây thật ghê rợn, hốc hác, xanh xao, bầm dập, tôi sợ quá, sợ lắm, ước gì có mẹ ở đây với tôi hay nếu có thằng Ù cũng tốt, thằng ấy chả sơ cái gì bao giờ cả, vì thế có thể nó sẽ làm cho tôi hết sợ hãi.
Nhưng thực tế là tôi chỉ có một mình, tôi thừa nhận là tôi đã ước được ở một mình nhưng một mình ở thế giới giống thế này thì chưa bao giờ tôi nghĩ đến . Bàn tay ấy dần nới lỏng ra và rớt xuống đất.Cha của tôi đây sao?Mười hai năm sống bên cha có lúc yêu cha có lúc giận cha, một tháng không còn cha và đây là giậy phút gặp lại thật khó ngờ, khi đã khẳng định được đó là cha của mình, và sau những giây phút hoàng hồn, sợ hãi thì lúc này đây lòng tôi nặng nề làm sao, niềm vui đoàn tụ đè nặng lên tất cả những cảm xúc khác, tôi nhìn cha, lúc này đây cha thật yên lặng, cha chẳng nói gì cả, chẳng buồn nói một câu bông đùa , ánh sáng mỗi lúc thêm tỏ hơn, tỏa rộng ra xung quanh cha, ba thanh thép đã rỉ, chắc tại mấy bữa ông trời khóc quá chừng, trên chân phải của cha, một miếng bê tông còn ẩm và lạnh tanh,đè chân cha nát tan, máu loang ra đất, tôi tự hỏi, còn bao nhiêu người đã chịu cảnh như cha? Bỗng tối dần lại, một, hai, ba giọt nước rơi rơi, có hạt rơi rất nhanh, có hạt rơi chậm rãi, có hạt thật nặng và đầy nước, có hạt bé xíu như bụi phấn, chúng nó cứ rơi vô tư như thế, tạo nên một giai điệu thật đẹp đẽ nhưng buồn và rất buồn.Chúng rủ rê cả nước mắt của tôi rơi theo, rớt lên khuôn mặt của cha, khuôn mặt vốn dĩ đang gầy gò và rất xanh.Người ta nói tình phụ tử là một tình cảm thiêng liêng và kì diệu, người ta đúng, tôi có thể nghe tiếng cha thở, và cơ thể cha chuyển động, cha đang sống lại, tôi bắt đầu thấy nghi ngờ sự việc này, nó giống truyện cổ tích và thường chỉ có trong phim, cớ nào lại đến với một con ngươi` “chẳng có gì” như tôi?Mọi thứ trở nên mơ hồ, huyền huyền ảo ảo, mờ nhạt và phai nhòa thấy hẳn, bấy giờ, tôi chỉ thấy cha ngồi dậy, và tôi nhớ từng lời cha nói :
-Cha yêu con, con gái, cha yêu mẹ con.Con nói với mẹ như thế, con nói với mẹ, cha luôn luôn nghe thấy mẹ than vãn với cha, con truyền lời của “vị vua già” này đến “ thái hậu” là “xì tốp” than vãn đi con nhé!Cha nghe chán quá rồi! - nói đến đây, cha tôi khúc khích cười
Thật hạnh phúc khi được nghe laị cái điệu cười và lời nói quen thuộc như thế, tôi thấy cha dễ thương quá, và thóang nghĩ “trên đời này không ai có được cha như cha của mình”,bỗng, cha đổi giọng trầm xuống:
-Con gái, từ nay, có lẽ cuộc đời con sẽ có chút thay đổi đấy, biết không con?Cha sẽ không thể giúp đỡ mẹ được nữa, vì vậy mẹ sẽ rất cơ cực, mẹ sẽ rất mệt, và mẹ sẽ cáu lên!Con thấy mẹ cáu chưa?Ôi cha sợ lắm đấy.Ha ha.Này con, cha thật là buồn vì từ nay sẽ bỏ lỡ rất nhiều chuyện nhưng có một điều cha muốn con nhớ : “sự mất mát dẫn đến một sự khắc phục, sự khắc phục phải đưa đến một sự tốt đẹp hơn, như thế thì sự mất mát ấy mới không vô ích”.Rồi mọi thứ sẽ lại như bình thường, quan trọng là từ đây, ta có tốt lên hay không và ta phải cố gắng làm sao không để xảy ra thêm sự mất mát khác.Từ nay, con phải thay cha an ủi, động viên mẹ này, giúp mẹ những việc mà mẹ vẫn làm, để mẹ có thời gian làm những công việc ba “nhường” lại cho mẹ đó con, nhớ lời cha chưa nào?
Thật dễ dàng cho tôi trả lời:”Dạ vâng ạ!”
Và nhanh như thời gian cho một cái xe tải từ trên ngôi nhà hai tầng rớt xuống đất, tôi trở về căn nhà yêu dấu của tôi.Sau bức tường, tiếng mẹ hòa với tiếng nấc:”Sao không bật đèn vậy con gái?”.”A !Mẹ mẹ.”-nguời tôi lảo đảo, đến ôm me một cái thật chặt, cảm thấy tâm hồn thật bình yên và hạnh phúc.Tôi nói với mẹ:
-Mẹ này, con yêu mẹ lắm!Mẹ có mệt không con lấy cho li nước?
Rồi tôi nói với ba “Con cũng yêu ba lắm!Ba yên tâm, con gái ba sẽ làm cho mẹ thật hạnh phúc, con sẽ ngoan hơn bất kì đứa trẻ nào trên đời, con rất bùôn đó ba, vì mai này con sẽ không bình thường nữa, con sẽ thành mồ côi, là một đứa vừa nghèo vừa mồ côi, nhưng mà ba ơi, con gái ba sẽ cố gắng, dù điều đó thật khó khăn.”Sự mất mát dẫn đến một sự khắc phục, sự khắc phục phải đưa đến một sự tốt đẹp hơn, như thế thì sự mất mát ấy mới không vô ích”, phải không ba?
 
Top Bottom