[Văn 6] Tả loài cây em yêu thích

U

uocmovahoaibao

tham khảo nhé!

DÀN Ý
I). Mở bài:
- Từ bao đời nay, cây lúa đã gắn bó và là một phần không thể thiếc của con người Việt Nam
- Cây lúa đồng thời cũng trở thành tên gọi của một nền văn minh – nền văn minh lúa nước.

II). Thân bài:

1. Khái quát:
- Cây lúa là cây trồng quan trọng nhất thuộc nhóm ngũ cốc.
- Là cây lương thực chính của người dân Việt Nam nói chung và của Châu Á nói riêng.

2. Chi tiết:

a. Đặc điểm, hình dạng, kích thước:
- Lúa là cây có một lá mầm, rễ chùm.
- Lá bao quanh thân, có phiến dài và mỏng.
- Có 2 vụ lúa: chiêm, mùa.

b. Cách trồng lúa: phải trải qua nhiều giai đoạn:

- Từ hạt thóc nảy mầm thành cây mạ.
- Rồi nhổ cây mạ cấy xuống ruộng
- Ruộng phải cày bừa, làm đất, bón phân.
- Ruộng phải sâm sấp nước.
- Khi lúa đẻ nhánh thành từng bụi phải làm có, bón phân, diệt sâu bọ.
- Người nông dân cắt lúa về tuốt hạt, phơi khô, xay xát thành hạt gạo…

c. Vai trò của cây lúa và hạt gạo:

- Vấn đề chính của trồng cây lúa là cho hạt lúa, hạt gạo.
- Có nhiều loại gạo: gạo tẻ, gạo nếp (dùng làm bánh chưng, bánh dày)…
* Gạo nếp dùng làm bánh chưng, bánh dày hay đồ các loại xôi.
* Lúa nếp non dùng để làm cốm.

- Lúa gạo làm được rất nhiều các loại bành như: bánh đa, bánh đúc, bánh giò, bánh tẻ, bánh phở, cháo,…

 Nếu không có cây lúa thì rất khó khăn trong việc tạo nên nền văn hóa ẩm thực độc đáo của Việt Nam.

d. Thành tựu:

- Ngày nay, nước ta đã lai tạo được hơn 30 giống lúa được công nhận là giống lúa quốc gia.
- Việt Nam từ một nước đói nghèo đã trở thành một nước đứng thứ 2 trên thế giới sau Thái Lan về sản xuất gạo.

III). Kết bài:

- Cây lúa vô cùng quan trọng đối với đời sống người Việt
- Cây lúa không chỉ mang lại đời sống no đủ mà còn trở thành một nét đẹp trong đời sống văn hóa tinh thần của người Việt.
 
U

uocmovahoaibao

tham khảo nhé!

Cây tre đã đi vào văn hoá VN như một hình ảnh bình dị mà đầy sức ống, dẻo dai chống chịu thiên tai, gió bão và giặc ngoại xâm. Thế nhưng những năm gần đây, có một thực tế đáng buồn là loại cây đa dạng, thiết thực trong mọi mặt đời sống này đã bị coi nhẹ, bị chặt phá, bị thoái hoá... bởi nhiều nguyên nhân khác nhau.

Có mặt ở nhiều nước Châu á như ấn Độ, Trung Quốc, Nhật Bản, Triều Tiên, Philippines, Indonesia từ xa xưa, cây tre cũng gắn bó với người nông dân VN từ nghìn năm rồi. Hình ảnh làng quê VN từ xưa gắn liền với luỹ tre làng - những bụi tre gai ken dày chắn gió bão thiên tai và che chắn cho mỗi làng Việt trước trộm đạo, giặc cướp và kẻ xâm lược - nhân tai. Không thể kể hết tính đắc dụng của tre đối với người nông dân VN: làm nhà cửa (vì kèo, lanh tô, phên liếp, vách tường...), làm vô số vật dụng: cái cần câu, cái vó cất tôm cất tép, cái đó, bè mảng, cái cầu ao và cả những cái cầu bắc qua những con mương, con kênh nhỏ. Tre từng được sử dụng phổ biến để làm đồ gia dụng: bàn ghế, giường chõng, các loại vật dụng sinh hoạt từ cái đòn gánh và đôi quang (thứ vật liệu đa dụng để gánh mọi thứ ra đồng và gánh lúa từ đồng về nhà, chưa kể còn được dùng như một thứ “tủ lạnh” thông thoáng để bảo quản thức ăn và chống chó, mèo, chuột hữu hiệu) đến cái khung cửi, cái xa quay sợi, cái rổ, cái rá, cái dần, cái sàng gạo, cái rế đựng nồi, cái gáo múc nước, cái bừa, cái cào, cái ách khoác lên cổ con trâu cày đến con dao cật nứa cắt rốn lúc chào đời, cái quạt nan, đôi đũa, cái tăm... nhiều thứ vật dụng làm bằng tre còn được dùng đến ngày nay. Đấy là còn chưa nói tới các loại vật dụng của nhà nông, cũng như nhiều loại vũ khí thời xưa của cha ông ta đều có phần cán, phần tay cầm làm bằng một loại cây nào đó thuộc họ tre. Cây gậy tầm vông thời đánh Pháp xâm lược là một chứng tích đã đi vào lịch sử. Cây nêu dựng lên trước cửa nhà vào dịp năm mới thời xưa để trừ ma quỷ, cái ống đựng bút và quản bút lông của các nhà nho mà những năm gần đây về nơi thôn dã ta còn thấy, đến những cánh diều mà hôm nay con trẻ còn chơi... tất cả đều làm từ tre. Vật dụng ngày càng có vẻ thuận tiện hơn, có vẻ đẹp đẽ hơn đã đẩy chúng ta xa rời thứ cây nhiều lợi ích như thế. Thậm chí có một thời ấu trĩ, người ta đã chặt đi những bụi tre gai quanh làng với lý do là chúng làm đất bạc màu. Những rặng tre rợp bóng ở đường làng, nghiêng xuống nơi bờ ao không còn mấy nữa. Nhiều người quên mất rằng bao đời tổ tiên người Việt khai phá đồng bằng Bắc Bộ được như ngày hôm nay là do đắp đê chống lụt, trị thuỷ. Những triền đê được giữ vững trước nước lụt, bão tố, ngoài phần công sức của người Việt xưa bao đời bồi đắp, thì còn có phần công sức của những bụi tre có tác dụng giữ đất, chống xói lở. Nhưng xem ra chỉ có ở VN là cây tre và các loại tre vẫn bị bỏ quên. Hiện nay, khoảng hơn 1.000 loài thuộc họ tre đã được trồng ở nhiều nơi trên thế giới, nhất là ở các nơi có khí hậu nhiệt đới và cận nhiệt đới. Các nước phát triển ngày càng coi trọng cây tre và ưa thích các loại sản phẩm chế biến từ tre. ở các nước Đông á, nơi được coi là quê hương của cây tre, đang có xu hướng quay trở lại sử dụng loại vật liệu có nhiều đặc tính quý báu này trong mọi mặt của đời sống. Một ngành công nghiệp chế biến các sản phẩm từ tre đã ra đời và đang phát triển mạnh ở một số nước Châu Á.


Đi đầu trong những nước này là Trung Quốc. Tre và các loại cây thuộc họ tre phát triển chủ yếu ở các tỉnh phía Nam Trung Quốc, những năm gần đây xuất khẩu hơn nửa triệu mét vuông mỗi năm. VN, đất nước mà cây tre, cây trúc mọc từ ngàn đời, những năm gần đây cũng tiêu thụ không ít chiếu trúc, chiếu tre nhập từ Trung Quốc, và xu hướng này vẫn đang tiếp diễn!!! Mỗi hécta trồng tre chất lượng cao đem lại thu nhập 15.000 USD mỗi năm cho người nông dân Trung Quốc. Các tác phẩm mỹ thuật tinh xảo được dệt thủ công từ sợi tre (được chẻ nhỏ và chế biến bằng công nghệ hiện đại) xuất sang thị trường Singapore gần đây thật đáng chú ý. Trái với quan niệm trước đây là cây tre làm đất bạc màu, kết quả nghiên cứu do Viện Nghiên cứu và phát triển sinh thái (trụ sở ở Lugana, Philippines) cho thấy cây tre đã cải tạo thành công ở những vùng đất bị tro núi lửa Pinatubô huỷ hoại. Cây tre có sức sống tuyệt vời ở cả những vùng đất bạc màu, cằn cỗi hay đất bị ô nhiễm. Viên nghiên cứu này cũng khẳng định bộ rễ của cây tre có tác dụng ổn định nhất, chống xói mòn đất, chống xói lở bờ sông, tre mọc ken dày có thể làm giảm cường độ của gió, giảm sự tàn phá của những cơn bão và gió lốc. Người Nhật đã từng trồng thí nghiệm tre trên một vùng đất ở gần Hiroshima -thành phố bị tàn phá bởi bom nguyên tử năm 1945. Cây tre đã đâm chồi trên đất nhiễm phóng xạ ở đây sau khi được trồng vài tháng! Một phương pháp sử dụng chất bảo quản có nguồn gốc thiên nhiên mới cũng được các nhà khoa học Nhật phát minh gần đây, khi mà trong quá trình nghiên cứu xử lý tre dùng làm đồ nội thất và làm thùng chứa, họ vô tình phát hiện một chất có khả năng chống ôxy hoá mạnh có trong vỏ cây tre. Nếu như cây cà kheo bằng tre được người dân miền biển VN sử dụng từ
 
U

uocmovahoaibao

tham khảo nhé!

“Phượng không thơm, phượng chưa hẳn đã là đẹp, nhưng phượng đỏ và phượng nhiều, phượng có một linh hồn sắc sảo mênh mang. Phượng không phải là một đoá, không phải vài cành; phượng đây là cả một loạt, cả một vùng, cả một góc trời đỏ rực.... Màu hoa phượng chói lói như sắc máu người.... Nhưng hoa càng đỏ, lá lại càng xanh. Vừa buồn mà lại vừa vui, mới thực là nỗi niềm bông phượng. Một làn gió hẩy tới; từng đợt sóng rào rào trên biển hoa.... Người ta trồng phượng ngoài thành và trong thành; và người ta hay trồng phượng trong các sân trường... Nhưng dù trồng ở đâu, cũng chỉ có bọn học sinh hiểu hoa phượng nhất. Hoa phượng là hoa-học-trò. Còn ai quen với phượng cho bằng bọn cắp sách đến trường một ngày hai buổi ! Còn ai có linh hồn tươi thắm để quan hoài cùng với phượng thắm tươi ?”
Mấy câu của Xuân Diệu không hiểu vì sao cứ ám ảnh tôi mỗi lần tôi thấy bóng hình hoa phượng. Tôi còn nhớ trong tủ sách cũ của anh chị tôi, tôi thường ghiền gẫm cuốn Trường ca, xuất bản vào khoảng năm 1945. Đoạn trích dẫn nằm trong chương “Hoa học trò”, phần cuối của sách. Trong chương này, trừ một đôi chữ đã cũ với năm tháng ; những nhận xét của nhà thơ thường gần gũi và đượm chất thơ, có sức quyến rũ người đọc. Khó kiếm một tác phẩm viết về phượng với những ý tưởng cô đọng như thế.
Kể từ khi sách ra đời đã hơn 60 năm, hôm nay người viết có cảm tưởng gì khi đọc lại mấy dòng trên ?
*
1. Nói tới “hoa phượng” tưởng cần biết sơ về hoa phượng ta. Phượng ta, cây không lớn, có ở Việt Nam hình như từ lâu, ít ra so với “hoa phượng” tức “hoa phượng tây”.
Từ điển tiếng Việt (chủ biên Hoàng Phê) ghi rằng cây phượng ta, dùng như chữ “kim phượng”, là loại “cây nhỡ cùng họ với vang, muồng, hoa màu đỏ hay vàng, có nhị mọc thò ra ngoài như đuôi phượng, thường trồng làm cảnh”.
“Phượng vĩ” trước đây dùng để chỉ cây phượng ta, nhưng vì từ mấy chục năm nay cố đô Huế đã biến thành ‘thủ đô của phượng’ (danh từ tác giả đặt), “phượng vĩ” đã trở thành “hoa phượng”. Dĩ nhiên một khi đã có “hoa phượng” rồi thì chẳng ai truy nguyên gốc gác của nó là “hoa phượng tây” làm gì !
2. Phượng, cũng theo từ điển trên, là “loài cây to cùng họ với cây vang, lá kép lông chim, hoa mọc thành chùm, màu đỏ, nở vào đầu hè, thường trồng lấy bóng mát. Mùa hoa phượng (mùa hè)”. Tiếng Anh gọi phượng là Royal Poinciana, hay Flamboyant có gốc của tiếng Pháp cổ. Tên khoa học là Delonix Regia. Thân cây cao chừng trên 10 m và chỉ mất vài năm để ra hoa. Phượng có xuất xứ từ Madagascar, trước đây thuộc Pháp. Ngay trong từ điển người ta cũng không để, hay là không ý thức, đến gốc gác cây phượng nguyên ở đâu – huống hồ là người thường !
Từ Madagascar đến Việt Nam có bao xa, dẫu thuở ấy là thời Pháp thuộc ...
*
3. Khi viết ngang mấy dòng trên, tôi chợt nghĩ thi sĩ Xuân Diệu có lẽ cũng vô tình cảm thấy cây phượng có một lịch sử dài như vô tận. Với nhà thơ, cây phượng tuồng như không có điểm khởi đầu. Nhưng Xuân Diệu và chúng ta nào đâu có dè rằng cây phượng ở Việt Nam chỉ có 40, 50 năm lịch sử là nhiều nhất ! Đó là tính từ ngày cuốn Trường ca ra đời.
Phượng làm quen với đất thuộc địa mới ở Đông Nam Á của người Pháp vào cuối thế kỷ 19 -- đầu thế kỷ 20 qua mảnh đất Việt Nam. Tôi lật những sách như từ điển Huỳnh Tịnh Của ra năm 1896 hoặc Khai Trí Tiến Đức xuất bản năm 1931 để kiếm một đôi điều nói về cây phượng vốn là “cây phượng tây” này, nhưng các cuốn đó tuyệt nhiên không đề cập gì cả.
Ví dụ từ điển Đại Nam quốc âm tự vị của Huỳnh Tịnh Của chỉ có từ “phụng” với nghĩa là “Chúa các loài cầm, lông năm sắc, ở trong số tứ linh”. Từ “Hoa phụng” có trong từ điển là cây có lá “dùng làm thuốc tẩy trường”, nhưng thuộc “thứ cây nhỏ” – như vậy chắc chắn là khác với cây phượng mà ta đang kiếm rồi. Chúng ta có thể phỏng đoán cuối thế kỷ 19, cây phượng chưa có tại Việt Nam, hay nếu có chăng nữa thì cũng rất ít. Điều đó cũng dễ hiểu, vì Việt Nam là nước Đông Nam Á trở thành thuộc địa Pháp trước tiên thì Pháp phải mất thì giờ để tìm hiểu con người cũng như cây cỏ !
Cuốn Việt Nam từ điển (Khai Trí Tiến Đức) thì sao ? Theo sách này, “phụng” có khi đọc là “phượng”, nhưng nghĩa thì chẳng khác gì Đại Nam quốc âm tự vị.
Tóm lại, cho đến đầu năm 1930 những cuốn từ điển ở Việt Nam vẫn chưa có từ “phượng” theo nghĩa “cây phượng” mà chúng ta đang tìm.
4. Nhưng từ nửa sau thập niên 1930 hoa phượng “đột nhiên” xuất hiện rầm rộ trong thơ văn. Vì sao vậy ? Phải chăng có đợt trồng phượng rộng rãi ở Việt Nam trước năm 1935 ? Hay có nhân vật nào của chính quyền thuộc địa thấy cây phượng thích hợp với khí hậu Việt Nam và đã trồng thử trong khoảng thời gian đó ? Vân vân và vân vân.
Chúng ta thấy rằng những câu hỏi như trên vẫn còn thiếu sót, nếu không nói thêm rằng đó cũng là khoảng thời gian mà vấn đề cải tiến chữ quốc ngữ, sự vùng dậy của tiếng Việt, cùng với các vận động quần chúng đã ảnh hưởng, trực tiếp hoặc gián tiếp, đến sự bành trướng trên nhiều mặt trong xã hội, kể cả sự lan rộng của bóng hình cây phượng trong tuổi trẻ Việt Nam.
“Học trò” từ đây làm quen với những gốc phượng trong sân trường. Một khi đã quen rồi thì sự gắn bó với hoa phượng cũng đi nhanh gấp bội : từ cây “phượng tây” hoặc cây “phượng lai” phút chốc đến “hoa phượng” rồi đến hoa-học-trò đâu có bao xa ! Trái “phượng tây” to mấy lần trái bồ kết cũng trở thành trái phượng hiền lành như muôn ngàn cây trái khác, khi viên đá hay mảnh gạch của mấy anh học trò tìm cách khẻ mãi mới ra hột phượng xanh rờn !
*
5 . Một trong những thi sĩ có thơ nói về phượng sớm nhất chính là Hàn Mặc Tử. Năm 1937, thi sĩ đã nói lên “màu máu” của hoa phượng trong bài “Những giọt lệ” của tập Đau thương. Ở đây ta sẽ không bàn đến sự thiên phú của nhà thơ hoặc tính cách siêu nhiên (“bỏ dưới trời sâu”) để chỉ xin nói về màu huyết của “bông phượng” :
Tôi vẫn ngồi đây hay ở đâu ?
Ai đem tôi bỏ dưới trời sâu ?
Sao bông phượng nở trong màu huyết,
Nhỏ xuống lòng tôi những giọt châu ?
“Màu hoa phượng chói lói như sắc máu người” (Xuân Diệu) đã được nhắc lại trong một số bài thơ của các tác giả qua sự gắn bó của hoa phượng với dải đất Việt Nam. Các chữ “sắc hây hây” và “màu lửa” trong trường hợp này, không hiểu sao cũng làm gợi nhớ đến sắc máu người :
Từ cỏi lòng trai nở dẫy đầy
Một trời phượng đỏ sắc hây hây,
Nắng ơi, xin rực thêm màu lửa
Và gió chao nhè nhẹ nhánh sây.
V.B., 1990
Màu hồng của hoa phượng là màu của tương lai rực rỡ. Có bạn chắc còn nhớ bài hát khoảng 1954 của nhạc sĩ Hùng Lân :
Trời hồng hồng, sáng trong trong,
Ngàn phượng rung nắng ngoài song ...
Song màu đỏ của hoa phượng cũng mang lại không khí đượm buồn, một nỗi buồn man mác, của cảnh xa trường qua mấy tháng Hè :
Phượng đem duyên thắm cho hiu hạ,
Nhuộm đỏ lòng tôi sắc biệt ly,
Khi trường đóng cửa xa chân bước,
Không hiểu rồi tôi sẽ nhớ gì ?
Bài thơ trên tôi thuộc từ hồi còn bé, nhưng tôi không có dịp hỏi tên tác giả trước khi anh tôi vội thành người thiên cổ. Bạn nào vui lòng chỉ giáo tôi sẽ xin đội ơn vô cùng.
Ở Huế, cạnh chùa Thiên Mụ có mấy gốc phượng. Ngay từ cuối những năm 1930, những gốc phượng đâu đây đã làm chứng nhân cho những buổi “gặp nhau” rất vô tư, nhưng đẹp và lãng mạn. Thi sĩ Nam Trân, trong “Cô gái Kim Luông” (Đẹp và Thơ, 1939), đã ghi lại mẩu chuyện đó như sau :
Thuyền nan đủng đỉnh sau hàng phượng,
Cô gái Kim Luông yểu điệu chèo.
Tôi xuống thuyền cô, cô chẳng biết
Rằng Thơ thấy Đẹp phải tìm theo.
6. Đoạn văn trích ở đầu bài đã được nhà thơ Xuân Diệu viết để tả vùng nào ? Huế.
Tại sao ?
Bởi trên khắp lãnh thổ Việt Nam, hay nói cho sát nghĩa thì từ Nam chí Bắc, ch
 
U

uocmovahoaibao

tham khảo nhé!

Không biết loài cây ấy có từ bao giờ, chỉ biết rằng nó k kiêu sa như những bông hoa buổi sớm, cũng k rực rõ như những chiếc lá bóng bẩy trên cành. Thế mà trong tim tôi luôn lung linh hình ảnh của loài cây ấy -cỏ dại.
Mùa xuân, khi các loài cây đâm trồi nảy lộc, cỏ cũng vươn mình 1 màu tươi tốt trong ánh ánh thiều quang. Và chúng cũng trải trong lòng tôi những thảm cỏ xanh mơn mởn. Xin mọi người hãy nhón chân nhẹ nhàng trên những đòng cỏ ấy, thảm cỏ ấy đẻ hương cỏ thơm mùi sữa ngọt ngào chảy trong cơ thể, tràn trề như mùa xuan đầy sức sống. Để cho tình yêu của tôi như cơn gió mãi nâng niu những ngọn cỏ xang rờn mềm mại ấy.
Mùa hè, khi cái nắng chói chang mặt đất,cỏ lại xanh ngắt 1 màu xanh tâm hồn tôi,1 màu tình yêu bất tận.Và cỏ đưa tâm hồn tôi đi đến những phương trời nào trong nắng, gió và hương cỏ ngan ngát, nồng nàn...
Mùa thu, ngọn gió heo may âu yếm hôn lên thảm cỏ dịu dàng.Cỏ đổi màu cho mùa thu vàng tươi.Cho lòng tôi bâng khuâng xao xuyến.Và cho ngọn gió nào mơn man nhớ nhung...
Mùa đông trở mình cho ngọn cỏ phôi phai.Cỏ vẫn bám chặt vào màu nâu của đất. Để sáng bừng 1 bầu trời mùa đông. Để sáng bừng cho lòng ai bâng khuâng. Để thắp sáng cho mùa xuân hy vọng.
Cứ thế 4 mùa k khi nào vắng cỏ. Cỏ sữa, cỏ mật bao phủ khắp nơi. Con nghé ọ, con bê vàng, và đàn cừu hiền lành nhởn nhơ trên đồng cỏ.K có đồng cỏ, thảm cỏ thì tiếng sáo diều của trẻ mục đồng bay về đâu? Sẽ ra sao khi trên trái đất k còn 1 loài cây tên là cỏ? Mặt đất sẽ bồn chồn 1 nỗi nhớ nhung, để lại trong tôi nỗi buồn k thể giải thick. Và nhà thơ nào đã viết:
" Cỏ là tóc rối bời của đất
Đất gửi tình yêu cho hương cỏ ngọt ngào"
 
U

uocmovahoaibao

tham khảo nhé!

Ở sân trường em trồng nhiều cây để lấy bóng mát và làm cảnh như: bàng, đa, bằng lăng,...Nhưng gần gũi và thân thuộc nhất với em là cây phượng già ở giữa sân trường.

Cây được trồng từ lâu nên nó cao và to lắm. Nhìn từ xa, cây phượng như một chiếc ô xanh khổng lồ bung nở.Ngọn của nó sà vào đến tận tầng ba trường em. Tán nó xòe rộng cả một khoảng sân. Thân cây to, vỏ màu nâu xỉn, có đốm bạc, xù xì lồi lõm, có nhiều vết nứt ngang. Từ thân chẽ thành ba nhánh giống cái chạc. Cành vươn ra tứ phía, uyển chuyển la đà. Rễ phượng nổi lên mặt đất như mấy chú trăn nâu nhoài đi kiếm ăn. Lá phượng giống lá me, mỏng, màu xanh thẫm mọc song song hai bên cuống trông xa như đuôi con chim phượng, chắc vì thế mà cây có tên là Phượng. Phượng không trút lá như cây bàng nhưng đến mùa xuân nó lại ra nhiều lá mới thay cho những chiếc lá già. Lá mới xanh non, mát rượi, ngon lành như lá me. Dáng phượng nghiêng nghiêng duyên dáng. Xuân qua, hè tới, phượng bắt dầu nở hoa. Phượng nở đồng loạt, kết thành từng chùm đỏ rực trông như một mâm xôi gấc. Hoa phượng có năm cánh, bốn cánh đỏ tươi và một cánh có đốm trắng. Nhuỵ hoa có một túi phấn hình bầu dục, giống râu con bướm. Chúng em thường lấy nhuỵ đó chơi chọi gà. Thế là dưới gốc phượng, tiếng reo hò ầm ĩ. Khi tiếng ve kêu ra rả trên cây phượng là lúc phượng nở nhiều nhất. Một màu đỏ nồng nàn trên cây. Lúc ấy, phượng già trẻ lại, bừng bừng sức sống. Phượng nở thúc giục em một mùa thi cuối cùng của năm học, chuẩn bị nghỉ hè với bao dự định đầy ắp niềm vui.


Qua hè, hoa phượng tàn dần. Mỗi làn gió thổi, cánh phượng rơi lả tả trên sân giống như xác pháo. Sân trường đẹp lắm, giống cái thảm hoa. Chúng em quét sân nhưng luyến tiếc muốn giữ lại cánh phượng thân yêu. Hết hoa, phượng lại để trái non dài, mỏng, xanh, đung đưa nhè nhẹ trên cành. Quả phượng thuộc họ đậu.Hạt phượng mà rang lên, ăn bùi và ngon tuyệt. Cây phượng già lại, trở lại cái dáng vẻ mộc mạc thân quen.


Em yêu cây phượng, cây phượng như người ban lớn thân thiết. Dưới gốc phượng, chúng em tụ họp bạn bè. Mỗi lần phượng nở với tiếng ve kêu đánh dấu một năm học kết thúc, một sự trưởng thành để rồi chúng em lại náo nức bước vào năm học mới với bao điều thú vị.
 
U

uocmovahoaibao

tham khảo nhé!

Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng
Em chở mùa hè của tôi đi đâu..."
Những lời thơ ngọt ngào này bất chợt làm con tim tôi trở nên xao xuyến. Nhớ thầy, nhớ bạn, nhớ cây phượng của tuổi học trò ngây thơ dưới mái trường hằng yêu dấu.Cây hoa học trò của tôi ơi! Yêu lắm, phượng biết không?
Mãi mấy tháng nay, khi đã rời xa mái trường sau chín tháng học tập dài dằng dặc, trong tim tôi luôn da diết, bồi hồi nhớ lại những kỉ niệm buồn vui của một thời học trò áo trắng dưới tán cây phượng mát rười rượi. Phượng chính là cái nôi nuôi dưỡng tâm hồn của một đứa trẻ còn non nớt như tôi trở nên trưởng thành hơn bao giờ hết. Hè đến, ngồi trông từng chiếc lá phượng nhẹ nhàng rơi xuống đất, tôi hiểu phượng đang rất buồn, cô đơn vì học trò sắp đi cả rồi, sắp nghỉ hè cả rồi! Sân trường giờ đây không còn bất cứ gì lắng đọng lại ngoài một không gian êm đềm, ủ rũ. Phượng buồn, phượng nhớ. Nhớ tiếng học trò cười rũ rượi, nhớ tiếng đọc bài trầm bổng vang vang, tất cả chính là nhịp đập, nhịp sống của dòng nhựa sống trong thân phượng. Không gian giờ đây chỉ còn lẻ loi mình phượng, buồn tẻ, đơn độc giữa ngút ngàn lầu cao. Từng cơn gió thoảng qua làm lao xao vòm lá, nhưng rồi phượng vẫn rũ từng chiếc lá xuống, đượm buồn. Bởi vì ai có nào ngờ phượng đang chờ gió mang thông điệp yêu thương của lũ trẻ đến tai phượng thôi, chỉ có thế thôi, rằng : " Chúng tôi yêu phượng lắm, đừng buồn, phượng nhé! Chúng tôi sẽ trở lại ngay mà!" Xa trường, nhớ phượng lắm! Nhớ thân cây vững chãi, xù xì, rám mốc; nhớ gốc phượng, rễ cây ngoằn ngoèo bò lổn ngổn trên mặt đất; nhớ thuở nào còn ngồi dưới gốc phượng ngâm thơ, chuyện trò, vui đùa cùng lũ bạn; nhớ từng cánh hoa phượng rơi rồi đột nhiên như bừng chói đỏ dưới ánh mặt trời; nhớ, tôi nhớ tất cả thuộc về phượng, mà giờ đây... tôi lại phải xa phượng rồi! Tôi như rơi vào vòng xoáy của nỗi nhớ tột độ vậy!
Chợt nhớ lại những kỉ niệm ngây ngô dưới bóng phượng, tôi cảm thấy hình như...hình như Thượng đế đã ban cho tôi và phượng một tình cảm vô hình nhưng thật kì diệu, nó đã kết nối lòng tôi với phượng bằng một sợi dây ko có điểm dừng, lạ thật! Cũng chính về điều đó mà tôi đã có những hồi ức toàn màu bông phượng mở ra. Nhớ ngày nào còn chập chững bước chân tới trường, điều mà tôi phải chú trọng đầu tiên chính là cây hoa học trò này. Tôi còn nhớ, vào những ngày cận thi, bạn tôi đã nhặt từng cánh hoa đỏ thắm mà làm thành các con bướm xinh xinh để chúc tôi thành công. Cảm động thật! Cánh hoa mềm mại, mỏng manh luôn đem cho tôi cảm giác thích thú lạ thường. Những con bướm ấy, luôn được tôi cất giữ trong quyển sổ tay lưu bút bạn bè, chúng như là kỉ vật thiêng liêng cho tình bạn tri kỉ của chúng tôi.
Mùa hè thắm thoát rồi cũng trôi qua, mùa tựu trường đến rồi. Từng tốp học sinh oà vui dưới sân trường mà quên mất có một bác phượng già đang hạnh phúc trông lũ trẻ lớn lên từng ngày. Bác thấy mình già mất rồi vì thời gian trôi dần đi cứ như trong một khoảnh khắc tích tắc. Đã bao lâu rồi, phượng vẫn còn đứng đây để đem cho bao thế hệ học trò niềm vui mới, đã bao lâu rồi, bác buồn vui cùng lũ trẻ dưới mái trường này.
Vâng, các bạn à! Niềm vui duy nhất trong suốt cuộc đời của phượng chỉ có thế thôi! Đã tự khi nào tôi và phượng trở thành những người bạn tri âm tri kỉ không thể nào lìa xa.
 
U

uocmovahoaibao

tham khảo nhé!

Ở trường em có rất nhiều loài cây cho bóng mát. Trong đó em thích nhất cây phượng vĩ trồng ở góc sân.

Không biết cây được trồng từ lúc nào mà giờ đây cây đã cao đến gác hai của trường em. Gốc phượng sù sì, chỉ vừa vòng tay của em mà sao cành và lá nhiều đến thế. Cứ đến đầu tháng 2 phượng bắt đầu nảy lộc, lúc đầu lá chỉ là những chồi non bé tí tẹo, ba, bốn hôm sau đã xanh ngắt một màu. Khoảng tháng ba, tháng tư khi ánh nắng chan hòa rực rỡ, báo hiệu mùa hè đã đến. Hoa phượng lác đác, rồi bỗng đỏ rực từng chùm, như những chùm pháo Tết. Những bông phượng đỏ thắm có năm cánh, mỏng manh như những cánh bướm xếp khít vào nhau, ôm lấy như tơ nhị vàng trông thật lộng lẫy, hương phượng dìu dịu, phảng phất khắp trường.những cánh phương rơi xuống mặt đất trải điều ra thấp sân trường, làm cho sân trường như được trải trên một tấm lụa dày màu đỏ. những bạn nữ nhặt những cánh hoa phượng gấp thành nhưng chú bướm sau đó để giữa trang giấy của mình để tương nhớ đến những ngày còn học tập cùng bạn bè va thầy cô giáo.


Em thích cây phượng lắm, phượng chẳng những cho chúng em bóng mát vui chơi mà còn làm quang cảnh trường em thêm đẹp. Những giờ ra chơi mà được ngồi dưới gốc phượng hóng mát, ngắm hoa và chơi chọi gà thì thật là thú vị. nơi day6 cũng chính là nơi ngày đầu tiên chúng em làm bạn dưới gốc cây phương này, mà giờ đây, cũng chính nơi này chúng em phải xa nhau tại đây,em tự hỏi rằng tại sao thời gian lại đến nhanh như thế. Phải đợi đến một thời gian lâu mới găp mặt trở lại.
 
U

uocmovahoaibao

tham khảo nhé!

CÂY ĐA
Đối với khách li hương, đối với bất cứ ai gắn bó với một miền quê dù nghèo, dù khấm khá, cũng mãi yêu thương cây đa như máu thịt của mình. Cây đa,bến nc', mái đình mãi thân thương và quen thuộc. ơi cây đa, cái loài cây thật giản dị, đơn sơ đến cái tên cũng chanửg mĩ miều, sao để lại trong ta nhiều tình cảm đến vậy
Mỗi khi về quê, trông thấy cái gốc đa già cổ thụ,lòng tôi lại lưu luyến bồi hồi. Không người dân làng nào biết cây đa có từ khi nào, nhưng có lẽ bất kì ai cũng thầm cảm ơn những bàn tay người đi trước đã vun vén cho cây đa, cho cái làng nhỏ bé. Cây đa ở chốn linh thiên:trong sân đình thành hòng, trong chùa làng cho mọi người đi hội. Ôi cái lá đa khiến cho ai quét, quét được lá đa mà đâu có quét được bất công trong xã hội:
Con vua thì lại làm vua
Con sãi ở chùa lại quét lá đa
Cây đa an ủi người trong nỗi niềm khắc khoải. Đó là cây đa xưa. Sau này lá đa vẫn rơi, nhưng tinh tế đến thuyệt vời còn đọng mãi:
Ngoài thềm rơi chiếc lá đa
Tiến rơi rất mỏng như là rơi ghiêng
Đó là những cây đa ở sân chùa. Cây đa ngoài đòng lại khác. Gốc đa là chốn vui chơi của trẻ mục đồng, là bóng mát cho bác nông dan nghỉ lại.mùa xuân, mùa hạ, chim chóc rủ nhau về làm tổ, ríu rít tiếng chimkêu bầu bạn. Cây đa gọi chim về. Nhưng những tối mùa đông, hình như cây đa buồn vì cô đơn trống vắng. Trong nỗi cô đơn, cây đa cứ hát lên, hát lên mãi khúc ca xào xạc vòm là buồn đau đáu.
Cây đa ko đẹp. Nhưng cứ mỗi mùa hoa lặng lẽ và kiên nhẫn, những búp xanh dần kết thành quả nhỏ. Có ai nói rằng đa ko có hoa. Người ấy ko biết, tất nhiên là ko iết, vì như tính cách khiêm nhường của mình, đa cứ âm thầm ra hoa kết quả, nhỏ xíu, lẫn vào trong lá
Tôi thường đi gom những hạt đa đem về cho ông ươm hạt. Tôi thắc mắc, và câu hỏi vì sao ông lại làm như vậy vẫn chưa có lời giải đáp. Ông đã mất lâu, đó chỉ là kí ức thời thơ bé...
Tôi đã từng nhìn thhấy những cây đa Ấn Độ, mảnh dẻ và chỉ trồng làm cảnh. Nhớ lại cây đa quê mình, cây đa cổ thụ đã chết một nửa thân sau trận bão năm xưa, trong lòng tôi một nỗi niềm cảm phục cứ ngân lên da diết. Cuộc đời vốn lắm gian truân, như câu thơ ngày bé mạ vẫn thường đọc cho tôi nghe:
Cao chi cao thế đa ơi
Càng cao gió dập mưa rơi càng nhiều
Dẫu biết rằng ngọn cỏ thấp bé chưa bao giờ bị gió bão làm tả tơi, nhưng có lẽ cây đa vẫn đương đầu cùng bão mạnh. Như tính cách kiên cường của người dân quê tôi, thà đổ máu chứ ko can chịu làm nô lệ cho bọn giặc
Ơi cây đa, bao đời vẫn sừng sững. Nhưng những khu công nghiệp ngày càng mở rộng, nếu cây đa quê hương có mất đi, chắc chắn trong lòng tôi sẽ hụt hẫng, chơi vơi và hốt hoảng.
Những cây đa ông trồng năm xưa giờ đã lớn lên trông thấy. Chắc chắn sau này sẽ có những cây đa mới, cây đa mà ông gây dựng. Hình như ông tôi đang mỉm cười, vì tình yêu cây đa quê hương và cây đa khắp mọi miền đất nước vẫn mãi tha thiết trong tôi,
:D
mỏi wa' trời
hiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii. Các bạn ủng hộ mình nha:)>-:)>-|-)|-)b-(@-)
 
U

uocmovahoaibao

tham khảo nhé!

Mình có bài tả cây phượng hay lém tham khảo nếu hay thì thank nha!!!!!!!
Đứng sừng sững giữa sân trường em là cây phượng vĩ. Em nghe thầy giáo bảo cây phượng này đã mấy chục tuổi rồi
Vậy là máy chục năm phượng gắn bó với ngôi trường thân yêu này.
Thân phượng to cao những cái rễ ngoằn nghèo nằm uốn lượn. Mùa xuân phượng đâm trời nảy lộc, từ cao nhìn xuống cây phượng giống như một chiếc ô màu xanh non. Buổi sớm những hạt sương còn đọng trên lá lấp lánh càng trông càng đệp. Hè về tiếng ve kêu râm ran, cây phượng nở những đoá phượng đỏ thắm báo hiệu cho chúng em một mùa hề nữa lại bắt đầu. Phượng thúc giục chúng em mâu mau học bài chuẩn bị cho kì thi sắp tới. Dưới ánh nắng ấp ám của mùa hè phượng hanh diện một vùng trời rực lửa. Những bông phượng đỏ thắm, mềm mại như một nét hoa văn ôm lấy nhuỵ vàng. chiều chiều phượng lại đừa vui với gió mát hương trời. Một nét tinh nghịch như tuổi học trò chúng em.Em còn nhớ những ngày chúng em ngồi học bài, chơi trốn quanh cây phượng vui biết bao. Phượng là người bạn thân thiêt đối với tuổi học trò của chúng em.
Hai năm nữa thôi chúng em sẽ phải chia tay ngôi trường này với bao kỉ niệm lưu luyến.
Em sẽ nhớ mãi ngôi trường, nhớ mãi cây phượng ngươì bạn thân thiết nhất với tuổi học trò chúng em.
 
U

uocmovahoaibao

tham khảo nhé!

Ở sân trường em có rất nhiều cây toả bóng mát nhưng em thích nhất là cây phượng vĩ.

Không biết cây được trồng từ lúc nào mà giờ đây cây đã cao đến gác hai của trường em.Gốc phượng xù xì, chỉ vừa một vòng tay của em mà sao cành lá nhiều đến thế.

Cứ đến đầu tháng hai, phượng bắt đầu nảy lộc, lúc đầu chỉ là những chồi non bé tí.Tháng ba, tháng tư đã xanh ngắt một màu cành lá xum xuê.Vừa hay lúc đó ánh nắng chói chang, nhưng không sao như một chiếc ô khổng lồ toả mát suống sân trường.Lúc này hoa phượng lác đác điểm vào những vòm lá xanh trông cây phượng càng thêm rực rỡ.Cuối tháng năm, hoa phượng đỏ rực từng chùm đan xít vào nhau như những chùm pháo tết.Những bông phượng đỏ thắm có năm cánh mỏng manh như cánh bướm xếp khít vào nhau, ôm lấy những tơ nhuỵ vàng tươi trông thật lộng lẫy.Hương phượng dìu dịu phảng phất khắp trường.

Em thích cây phượng lắm, phượng chẳng những cho chúng em bóng mát vui chơi mà còn làm cho quang cảnh trường em thêm đẹp.Những giờ ra chơi mà được ngồi dưới gốc phượng hóng mát, ngắm hoa và chơi chọi gà thì thật là thú vị.
 
U

uocmovahoaibao

tham khảo nhé!

Gần bên trường em có một cây phượng già, tán lá sum suê, những khi đi học, gặp trời nắng to, em thường đứng dưới gốc cây để tránh nắng.

Không hiểu cây đã trồng được bao lâu rồi. Em chỉ nghe ông bảo vệ già nói từ buổi đầu về trường này là ông đã thấy nó rồi, ngót nghét đến nay cũng đã mười hai năm. Cây phượng thật cao, ngọn của nó vượt cả mái ngói của trường. Thân to phải bằng cả ba vòng tay ôm của chúng em. Lớp da bên ngoài đã bạc phếch vì gió sương. Quanh gốc cây có cái bờ gạch nhỏ, đường kính khoảng năm mét, đã được một người tốt bụng nào đó tô láng bằng xi măng. Đó cũng là điểm hẹn của chúng em vào những buổi trưa hanh nắng. Cũng trên bờ gạch đó, chiều chiều em thường ngồi ngắm cây phượng tỏa bóng mát che cả một khoảng sân. Cái thân tròn tròn của nó đâm thẳng khoảng ba mét thì phân nhánh. Những nhánh to, nhánh nhỏ đều mọc xiên, đâm xòe ra các phía đầy những tán lá, trông xa như một cây dù to tướng màu xanh. Những chiếc lá phượng xòe ra đều đặn, đối xứng nhau. Lá đan dày đặc hứng nắng, gió, mưa và sương, do vậy khi ngồi dưới gốc cây em có cảm giác thật an toàn và mát mẻ. Đẹp nhất là khi phượng vào hè, hoa từng chùm trông rực rỡ hẳn lên, dù trời mưa hay nắng. Mưa, sắc hoa thâm lại. Nắng, sắc hoa tươi rực lung linh. Mỗi bông hoa nở, cánh xòe ra như cánh bướm, chỉ cần một cơn gió thoảng qua là chúng em vội chạy ra nhặt lấy đem về ép vào trang vở làm thành những chú bướm với đôi râu là chiếc nhụy vàng xinh xinh.

Ve kêu ra rả dưới tán lá phượng, hè về cũng là lúc chúng em chia tay nhau, chia tay cả gốc phượng già, nơi cho em bóng mát, cho cả kỉ niệm tuổi học trò.
 
U

uocmovahoaibao

tham khảo nhé!

Chủ đề tả về loài cây em yêu :
Cây nhãn; làm xong nhớ cám ơn nha
Không biết cây nhãn có từ bao giờ. Chỉ biết rằng khi tôi sinh ra thì rặng nhãn đã xanh rì trước cổng, đầu thôn. Và không biết từ bao giờ, hình ảnh cây nhãn, tên gọi cây nhãn đã trở thành tình yêu trong tôi.
Đi khắp quê hương tôi không nơi nào thiếu vắng bóng cây nhãn. Màu xanh của nhãn bao trùm khắp nẻo đường quê. Cây nhãn đã gắn bó với người dân quê tôi từ bao đời nay. Những buổi trưa hè nắng như đổ lửa, nhãn tỏa cho người dân đi làm đồng về. Chẳng hiểu sao tôi cứ nghĩ, cây nhãn mang dáng dấp của người dân làng quê tôi. Và tôi rất thich cái cảm giác khi sờ tay vào cái lớp vỏ sần sùi, nâu nâu, gợn gợn của cây nhãn. Cảm giác ấy giống như sờ vào bàn tay chai sạn của bà, của mẹ. Cũng như người dân quê tôi, từ bao đời nay, nhãn cần mẫn chắt chiu những hạt phù sa mặn mòi từ trong lòng đất, để đơm hoa, kết quả đem lại nguồn thu nhập cho quê hương còn nghèo nàn và đầy gian khó.
Cây nhãn đã gắn bó với tôi suốt những năm tháng tuổi thơ. Mỗi lần tôi đến trường, cây nhãn xèo bóng rợp đường tôi đi.Mùa xuân hoa nhãn nở khắp trời, tung cái màu vàng ươm mở màng phủ kín cả làng quê. Và cứ ngày nào cũng vậy, trên đường đi học về, tôi lại đứng lặng dưới rặng nhãn, ngửng mặt lên, nhắm mắt lại, hít những hơi thật sâu để hương thơm của nhãn tràn cả vào lồng ngực. Một mùi thơm dịu mát khó tả. tôi gọi đó là mùi của quê hương.Rồi khi nắng bắt đầu vàng vọt trên mỗi lùm cây, khi những tiếng sấm ầm ù báo hiệu những cơn mua đầu hạ là lúc nhãn dồn những ngọt ngào từ rễ, từ thân, từ trên qủa.Hạt bắt đầu chuyển sang màu đen bóng, cùi dày mọng lên để vỏ dần căng ra, mịn hơn. Để rồi đến thánh sáu, tháng bảy, đặt quả nhãn lên môi, dùng răng cắn nhẹ, vỏ nứt ra và một dòng nước ngọt ngào thấm dần lên miệng, vòa tim lan ra từng đường gân, thớ thịt. một vị ngon thơm, đạm đà rất riêng như chứa cả vị mặn của phù sa từ sâu trong lòng đất quê hương.
Mỗi khi đi xa, nhớ về quê hương mình, hình ảnh đầu tiên toàn về trong tâm trí tôi bao giờ cũng là cây nhãn. Và dù đi đến đâu, thấy bóng cây nhãn là tôi thấy bóng giáng quê hương mình ở đó. Làm xong nhớ cám ơn nha!!!
 
U

uocmovahoaibao

tham khảo nhé!

Loài cây em yêu
Cây khế quê hương
Đối với lứa tuổi học trò chúng em, khi nhắc tới làng quê thân yêu, không ai là không có ấn tượng về một loài cây nào đó. Riêng em, em lại thích cây khế.
Đó là một loài cây bình dị, mộc mạc nhưng để lại cho em nhiều kỉ niệm khó quyên.
Không hiểu sao em lại yêu cây khế đến thế. Cứ mỗi lần về quê là em chạy ra ngay gốc cây để ngắm nhìn nó. Hay có lẽ vì em và cây bằng tuổi nhau nên có quan hệ thân thiết đến vậy chăng?
Gốc cây không to lắm nhưng tán lá rất rộng. Dưới tán lá này, em nghịch rất nhiều trò. Cây khế tuy to như vậy nhưng mà hoa của nó bé nhỏ li ti. Những chùm hoa bám chặt vào thân như chẳng muốn rời. Vào mùa hoa kết trái khi cơn gió nhẹ thổi qua, cánh hoa bé nhỏ lấm tấm như vẩy vàng rơi rơi làm cho em cảm thấy thích thú. Ông em bảo cánh hoa đang làm nhiệm vụ của mình cho quả khế được sinh ra. Trong nắng hè oi bức, những chùm khế như ngôi sao sáng trên bầu trời.
Từ bé cây khế đã làm bạn của em. Khi em còn nhỏ ông em hay bế em ra gốc cây khế và nói rằng:
- Cháu ông lớn nhanh và gặt hái nhiều thành quả như cây khế đơm hoa kết trái này nhé!
Năm lớp bốn là năm em về quê lâu nhaatsvaf năm đó, em trèo lên cây khế lấy quả nhưng không may gãy mất một cành. Em cảm thấy rất sợ vì đây là cây khế mà ông em quý nhất. Thhaatj may, ông đã không ,mắng em mà chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng:
- Lần sau cháu trèo lên cây phải cẩn thận, không làm gãy cành vì cây khế cũng biết đau như con người ấy.
Em càng lớn lên, cây khế càng to, ông em ngày càng già yếu đi. Vào những ngày cuối cùng ông dắt em ra bên cạng gốc khế dặn em phải chăm sóc cây khế như cái gì đó thân thiết với mình. Bây giờ đúng dưới gốc cây khế, em nhớ lại lời dạy của ông lúc nào. Qua tán cây, em thấy nụ cười nhân từ hiền dịu của ông.
Cây khế không chỉ làm em nhớ đến quê hương mà còn là người bạn thân thiết, là sợi dây tình cảm của em và ông. Mỗi lần nhìn khế đậu quả em lại nhớ đến bao tình cảm thương yêu, trìu mến mà ông dành cho em. Cho thiên nhiên xung quanh.
 
U

uocmovahoaibao

tham khảo nhé!

Sân trường em trồng rất nhiều cây để lấy bóng mát cho chúng em chơi. Nhưng đối với em, gần gũi và thân thiết nhất là cây phượng vĩ ở góc sân. Không biết cây trồng từ bao giờ mà nay đã to và cao đến tận tầng 2 trường em. Tán cây xoè rộng, che mát cả một góc sân, hàng chục đứa chúng em chơi không bị nắng. Thân nó to, một mình em ôm không hết. Vỏ cây màu nâu sẫm, nứt nẻ. Em sờ vào thấy xù xì, ram ráp. Có một số chiếc rễ nổi lên mặt đất, nhẵn trơn trơn. Chúng em thường ngồi vào đấy để đọc truyện cho đỡ nóng. Lá phượng giống lá me, màu xanh nõn, lúc già thì xanh thẫm. Mọc song song hai bên cuống, nhìn xa xa thật giống đuôi con phượng. Hay vì thế mà người ta gọi đó là Phượng? Khi tiếng ve kêu râm ran trong vòm lá là phượng bắt đầu trổ bông đồng loạt. Nhìn lên, chỉ thấy một màu chói lọi bao phủ cả lên thân cây, làm sáng rực cả sân trường. Phượng mọc thành từng chùm. Bông phượng có 5 cánh đỏ tươi. Nhuỵ hoa đài và cong, đầu nhuỵ có một cái túi hình bầu dục. Bọn con trai thường lấy nhuỵ để chơi chọi gà. Nhìn phượng nở, chúng em lại náo nức nghĩ đến một mùa hè đầy ắp những niềm vui và những dự định mới. Hết mùa hè, cánh hoa lại rắc rắc trên sân trường như rác pháo. Lúc này, phượng lại trở về dáng vẻ trầm tư, giản dị, thân quen.
Hoa phượng còn được gọi bằng một cái tên thật thân thương, gần gũi “hoa học trò”. Đúng vậy. Phượng rất gắn bó với học sinh chúng em. Phượng còn cho chúng em bóng mát và làm đẹp cho mái trường mến yêu.
 
U

uocmovahoaibao

tham khảo nhé!

“ Ai đứng như bóng dừa, tóc dài bay trong gió, có phải người còn đó, là con gái của Bến Tre…”
Câu hát ngân nga mang đậm hồn quê gợi nhớ về vùng đất Bến Tre, quê hương của đồng khởi. Nhắc đến Bến Tre, người ta liên tưởng đến một vùng quê thanh bình với cây lành trái ngọt. Đặc biệt, có một loài cây gắn bó quanh năm, gắn bó cả cuộc đời với người dân Bến Tre – cây dừa.
Đi khắp Bến Tre, nơi đâu ta cũng gặp bóng râm của những hàng dừa mát rượi. Hầu như nhà nào cũng trồng dừa. Cây dừa biểu tưởng của cây trái ở Bến Tre cũng như cây chè của Bảo Lộc, Thái Nguyên, cây cà phê ở Buôn Mê Thuộc hay cây cọ ở vùng quê sông Thao.
Khác với cây dừa ở các tỉnh khác được mọc ở vùng đồng bằng, dọc bờ biến hay ven những triền cát trắng, cây dừa Bến Tre mọc dài trên ba cù lao lớn, cù lao Minh, cù lao Bảo và cù laoAn Hóa. Vì vậy, cây dừa Bến Tre quanh năm được phù sa của các nhánh sông Tiền, Hàm Luông, Ba Lai, Cổ Chiên bồi đắp nên lúc nào cũng xanh tươi đầy sức sống.
Cây dừa Bến Tre có rất nhiều chủng loại. Dừa ta hay còn gọi là dừa bị trái to, cơm dày, dừa xiêm trái nhỏ nước ngọt và thanh, dừa lửa có vỏ bên ngoài vàng cháy, dừa dâu trái thon nhỏ dần ở hai đầu như hình dáng quả dâu. Ngoài ra còn có một số loại khác như: dừa Tam Quan, dừa cỏ, dừa dứa, dừa nhiếm, dưa éo… riêng dừa sáp chỉ mọc được ở Trà Vinh và trở thành đặc sản của vùng đất này.
Có lẽ trong tất cả các loại cây trái ở Việt Nam, cây dừa là một loại cây cống hiến cả cuộc đời mình cho con người. Khôntg một chi tiết nào trên thân dừa lại không có chỗ dùng. Rễ dừa dùng để làm chất đốt, có nơi còn làm thuốc nhuộm. Lá dừa dùng để lợp nhà, gói bánh dừa, tàu dừa chặt ngắn lá dùng để trang trí nhà rạp, cổng hoa trong những tiệc cưới ở làng quê. Lá dừa khô được bó lại thành cây làm đuốc soi đường trong những vùng sâu thiếu thốn ánh đèn phố thị. Sống lá dùng để đan những giỏ hoa giỏ đựng trái cây trông rất thanh mảnh và trang trọng.
Thân dừa thường dùng để bắc ngang con mương nhỏ làm cầu. Sau khi bào bỏ lớp vỏ bên ngoài, người ta lấy thân làm cột, làm kèo xây nhà, hoặc sáng tạo ra các mặt hàng thủ công mỹ nghệ khác hoặc làm chén đũa...Bông dừa tươi được hái xuống để cắm trang trí vừa thanh nhã vừa lạ mắt. Bông dừa già cắt khúc kết lại với nhau làm thành giỏ hoa, chụp đèn treo tường có giá trị thẩm mỹ cao. Đọt dừa non hay còn gọi là củ hủ dừa là một thứ thức ăn đoc đáo. Có thể làm gỏi, lăn bột, xào.. rất thích hợp với người ăn chay. Tuy nhiên, món này không phải lúc nào cũng có vì mỗi khi đốn một cây dừa, người ta mới lấy được củ hủ để dùng. Thậm chí ngay cả con sâu sống trên cây dừa ( còn gọi là đuông dừa) cũng là một thứ món ăn ngon. Do ăn đọt dừa non nên đuông dừa béo múp míp. Người ta chế biến đuông thành nhiều món ăn khoái khẩu và bổ dưỡng ở các quán ăn trong thành phố.
Tuy nhiên, thứ có giá trị nhất vẫn là trái dừa. Trái dừa tươi được chắt ra lấy nưốc giải khát, có công năng hạ nhiệt, giải độc. Ngày xưa, trong chiến trận, thiếu các phương tiện y tế, người ta còn dùng nước dừa thay thế cho dịch truyền. Dừa khô có nhiều công dụng hơn nữa. Nước dừa dùng để kho cá, kho thịt, thắng nước màu, cơm dừa rám dùng để làm mứt, cơm dừa dày được xay nhuyễn, vắt nước cốt làm kẹo dừa, nấu dầu dừa, làm xà phòng. Bã dừa dùng làm bánh dầu, để bón phân hoặc làm thức ăn cho gia súc. Gáo dừa được sử dụng làm than hoạt tính, chất đốt hoặc làm các mặt hàng thủ công mỹ nghệ rấr được ưa chuộng ở các nước phương Tây. Xơ dừa được đánh tơi ra dùng làm thảm, làm nệm, làm dép đặc trị cho những người bệnh thấp khớp hoặc bện làm dây thừng, lưới bọc các bờ kè chống sạt lở ven sông.
Hiện nay, các mặt hàng làm từ cây dừa không chỉ phát triển trong nước mà còn được mở rộng ra các nước khác trên thế giới. Kẹo dừa Bến Tre được xuất khẩu nhiều nhất qua trung Quốc.
Đi về Bến Tre, chỉ cần qua khỏi phà Rạch Miễu ta sẽ đi giữa bạt ngàn màu xanh của dừa. Những buổi trưa oi bức, chỉ cần mắc võng học bài dưới gốc dừa, bên cạnh bờ ao, hoặc đưa mắt nhìn bầu trời xanh đung đưa qua kẽ lá, nghe tiếng cá nhảy, đớp mồi dưới ao chúng ta bỗng thấy cuộc đời đẹp biết bao. Cuộc sống của người dân Bến Tre gắn liền với cây dưà từ bao đời nay. Ngôi nhà của họ cũng ẩn hiện dưới bóng râm mát rượi của hàng dừa, lúc khát nước uống trái dừa ngọt lịm … Không biết đã có bao nhà thơ đã dệt nên những vần thơ đẹp về cây dừa ở Bến Tre. Trong đó bài thơ của nhà thơ Kiên Giang làm em thích thú nhất:
“ Khi yêu yêu lắm dừa ơi
Cả trời cả đất cả người Bến Tre
Bóng dừa râm mát lối quê
Người ơi! Tôi tưởng lối về cung tiên…”
Trong tương lai, cuộc sống ngày một hiện đại hơn. Nhưng những giá trị tinh thần vẫn không bao giờ thay đổi. Cũng như vậy, cây dừa sẽ mãi gắn bó với ngưồi dân Bến Tre như những hạt phù sa mãi mãi gắn liền với các con sông để ngày bồi đắp cho mảnh đất quê hương thêm màu mỡ.
 
U

uocmovahoaibao

tham khảo nhé!

Chắc hẳn ai cũng bước qua cái tuổi học trò. Vậy thì ai cũng đã được nhìn thấy hoa phượng roài. Hoa phượng là một biểu hiện của tuổi học trò.
TB:
Hoa phượng đẹp một cách lạ thường, một cách ngẫu nhiên và nó đẹp một cách xao xuyến. Vào tuổi học trò, hoa phượng đẹp hơn tất cả những bông hoa đắt tiền kia. Vào các mùa cây phượng lại có sự biến đổi lạ thường. Những mùa khác cây phượng lại chầm tính, nhưng khi vào thơif điểm đầu hạ cuối xuân nó lại nở rực lên thay đổi cái áo và tính cách . Cái áo được đan bằng các sợi vải màu đỏ, Những cây càng chắc chắn thì nảy lộc muộn. Trong cuộc thi đua mùa xuân thì cây phượng nở chậm nhất. Tuổi học trò còn gì hơn khi đứng ở dưới đất mà nắm đá lên để hoa rụng xuống mà lấy ép vở, khi mùa phượng hết thì nhìn lại từng trang vở có ép những bông hoa ấy thì thấy lòng nhớ đến sự vui tươi khi cùng bạn bè chơi những trò chơi trên trường. Và còn những cô cậu học trò quậy hơn nữa thì lấy vật nhọn khắc lên cây tên của mình hay những lời gép đôi của tụi bạn. Cây phượng còn là chiếc đồng hồ từ thiên nhiên, bởi vì khi sắp đến mùa thi thì nó lại nở rộ lên, báo thức sự lo lắng của các cậu học trò lười học. Những chiếc xe đạp chở đầy hoa phượng và nó chở những sự nóng bức của mùa hè. Buổi trưa hè mà được ngồi bên gốc cây phượng nhâm nhi vài câu truyện trong những trời gian qua, thêm vài món đồ ăn quà như bim bim và một ly trà sữa mát lạnh thì còn gì bằng cơ chứ. Cây phượng thật có í nghĩa đối với tuổi thơ của chúng em vừa làm bóng mát vừa làm chiếc đồng hồ.
Kb
Ôi!!! em iêu cây phượng biết bao. Nó cho em những sự bồn chồn trước ngày thi và vui khi em được thi tốt thì em ra cùng chia sẽ niềm vui. Em iêu nó!!!Em iêu cây phượng già cằn cỗi đầu cổng trường học của em !!!
Bạn ơi nhớ cảm ơn nha!!! công đánh mỏi tay đấy nha !!! hjhjhj
 
U

uocmovahoaibao

tham khảo nhé!

Sân trường em trồng rất nhiều cây để lấy bóng mát cho chúng em chơi. Nhưng đối với em, gần gũi và thân thiết nhất là cây phượng vĩ ở góc sân. Không biết cây trồng từ bao giờ mà nay đã to và cao đến tận tầng 2 trường em. Tán cây xoè rộng, che mát cả một góc sân, hàng chục đứa chúng em chơi không bị nắng. Thân nó to, một mình em ôm không hết. Vỏ cây màu nâu sẫm, nứt nẻ. Em sờ vào thấy xù xì, ram ráp. Có một số chiếc rễ nổi lên mặt đất, nhẵn trơn trơn. Chúng em thường ngồi vào đấy để đọc truyện cho đỡ nóng. Lá phượng giống lá me, màu xanh nõn, lúc già thì xanh thẫm. Mọc song song hai bên cuống, nhìn xa xa thật giống đuôi con phượng. Hay vì thế mà người ta gọi đó là Phượng? Khi tiếng ve kêu râm ran trong vòm lá là phượng bắt đầu trổ bông đồng loạt. Nhìn lên, chỉ thấy một màu chói lọi bao phủ cả lên thân cây, làm sáng rực cả sân trường. Phượng mọc thành từng chùm. Bông phượng có 5 cánh đỏ tươi. Nhuỵ hoa đài và cong, đầu nhuỵ có một cái túi hình bầu dục. Bọn con trai thường lấy nhuỵ để chơi chọi gà. Nhìn phượng nở, chúng em lại náo nức nghĩ đến một mùa hè đầy ắp những niềm vui và những dự định mới. Hết mùa hè, cánh hoa lại rắc rắc trên sân trường như rác pháo. Lúc này, phượng lại trở về dáng vẻ trầm tư, giản dị, thân quen.
Hoa phượng còn được gọi bằng một cái tên thật thân thương, gần gũi “hoa học trò”. Đúng vậy. Phượng rất gắn bó với học sinh chúng em. Phượng còn cho chúng em bóng mát và làm đẹp cho mái trường mến yêu.
 
U

uocmovahoaibao

tham khảo nhé!

Có nhiều loài cây nhưng mình sẽ nói vài ý biểu cảm về cây tre nha.
MB:giới thiệu về cây tre đã gắn bó với con người từ lâu đời và đã trở thành biểu tượng của làng quê Việt Nam.Tại sao bạn yêu cây tre?
TB:Miêu tả vài nét về cây tre(màu sắc, thân, lá)
Tre có những phẩm chất gì?(bất khuất, anh dũng, kiên cường)
Từ xưa đến nay tre giúp nhân dân làm gì?(chống giặc ngoại xâm)
nhớ tham khảo thêm bài Cây tre Việt Nam của lớp 6 nha
Tre gắn với đời sống lao động(làm nhà, làm củi,....)
Tre gắn bó với em như thế nào?(thích làm gì dưới bóng tre?)
Tre trong thơ, ca(thơ Cây tre Việt Nam của Nguyễn Duy rồi bài hát Cây tre Việt Nam)
KB:Nêu cảm nghĩ, tình cảm của bạn về cây tre.Mong tre như thế nào?(mãi tồn tại)
 
Top Bottom