[Văn 11] Cửa sổ văn học

P

phaodaibatkhaxampham

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

E hèm

Chào các em !

Topic này được mở ra theo câu thần chú : box văn ảm đạm .

Đây sẽ là nơi giới thiệu các tác phẩm cũ và mới mà em thấy thu hút

Là nơi mở rộng những vấn đề trong sgk

Cùng đặt vấn đề , cùng buôn chuyện nhé!
 
Last edited by a moderator:
C

congchuatuyet_2009

Ko biết có ai đọc truyện Tìm mẹ chưa? nó rất hay, mang tính nhân văn sâu sắc, đọc cảm động lắm! :D
p/s: truyện ngắn: Cà phê muối có ai đọc chưa? ;;) trên h2t cũng có đó! ;;)
 
P

phaodaibatkhaxampham

Mình cũng rất thích câu chuyện này , nó cũng ngắn thôi
có thể up lên đây được
Tách cà phê muối







--------------------------------------------------------------------------------


Anh gặp nàng trong một bữa tiệc. Nàng vô cùng xinh xắn và dễ thương... Biết bao chàng trai theo đuổi nàng trong khi anh chỉ là một gã bình thường chẳng ai thèm để ý. Cuối bữa tiệc, lấy hết can đảm, anh mời nàng đi uống cafe. Hết sức ngạc nhiên, nhưng vì phép lịch sự nàng cũng nhận lời.
Họ ngồi im lặng trong một quán cafe. Anh quá run nên không nói được câu nào. Cô gái bắt đầu cảm thấy thật buồn tẻ và muốn đi về... Chàng trai thì cứ loay hoay mãi với cốc cafe, cầm lên lại đặt xuống... Đúng lúc cô gái định đứng lên và xin phép ra về thì bất chợt chàng trai gọi người phục vụ: "Làm ơn cho tôi ít muối vào tách cafe". Gần như tất cả những người trong quán nước đều quay lại nhìn anh... Cô gái cũng vô cùng ngạc nhiên. Nàng hỏi anh tại sao lại có sở thích kì lạ thế. Anh lúng túng một lát rồi nói: "Ngày trước nhà tôi gần biển. Tôi rất thích nô đùa với sóng biển, thích cái vị mặn và đắng của nước biển. Vâng, mặn và đắng - giống như cafe cho thêm muối vậy... Mỗi khi uống cafe muối như thế này, tôi lại nhớ quê hương và cha mẹ mình da diết...". Cô gái nhìn anh thông cảm và dường như nàng rất xúc động trước tình cảm chân thành của anh. Nàng thầm nghĩ một người yêu quê hương và cha mẹ mình như thế hẳn phải là người tốt và chắc chắn sau này sẽ là một người chồng, người cha tốt... Câu chuyện cởi mở hơn khi nàng cũng kể về tuổi thơ, về cha mẹ và gia đình mình...
Khi chia tay ra về, cả hai cùng cảm thấy thật dễ chịu và vui vẻ. Và qua những cuộc hẹn hò về sau, càng ngày cô gái càng nhận ra chàng trai có thật nhiều tính tốt. Anh rất chân thành, kiên nhẫn và luôn thông cảm với những khó khăn của cô. Và... như bao câu chuyện kết thúc có hậu khác, hai người lấy nhau. Họ đã sống rất hạnh phúc trong suốt cuộc đời. Sáng nào trước khi anh đi làm, nàng cũng pha cho anh một tách cafe muối...
Nhưng khác những câu chuyện cổ tích, câu chuyện này không dừng ở đó. Nhiều năm sau, đôi vợ chồng già đi, và người chồng là người ra đi trước... Sau khi anh chết, người vợ tìm thấy một lá thư anh để lại. Trong thư viết: "Gửi người con gái mà anh yêu thương nhất! Có một điều mà anh đã không đủ can đảm nói với em. Anh đã lừa dối em, một lần duy nhất trong cuộc đời... Thực sự là ngày đầu tiên mình gặp nhau, được nói chuyện với em là niềm sung sướng đối với anh. Anh đã rất run khi ngồi đối diện em... Lúc đó anh định gọi đường cho tách cafe nhưng anh nói nhầm thành muối. Nhìn đôi mắt em lúc đó, anh biết mình không thể rút lại lời vừa nói nên anh đã bịa ra câu chuyện về biển và cafe muối. Anh không hề thích và chưa bao giờ uống cafe muối trước đó! Rất nhiều lần anh muốn nói thật với em nhưng anh sợ... Anh đã tự hứa với mình đó là lần đầu và cũng là lần cuối anh nói
dối em. Nếu được làm lại từ đầu, anh vẫn sẽ làm như vậy... để được có em và để được uống tách cafe muối em pha hàng ngày suốt cuộc đời anh... Anh yêu em!".

Mắt người vợ nhòa đi khi đọc đến những dòng cuối lá thư. Bà gấp bức thư lại và chầm chậm đứng lên, đi pha cho mình một tách cafe muối... Nếu bây giờ có ai hỏi bà cafe muối có vị như thế nào, bà sẽ nói cho họ biết: Nó rất ngọt!!!
 
C

congchuatuyet_2009

Vậy có ai đọc truyện tìm mẹ ko? ;;) em post lên cho đọc?
Cứ up đi nếu truyện ngăn ngắn một chút
he he
 
Last edited by a moderator:
P

phaodaibatkhaxampham

Định tải hồi kí Nguyễn Đăng Mạnh mà ko up được up tạm cái này vậy
 

Attachments

  • Cac_danh_tuong_noi_tieng_the_gioi__4131_40071236.pdf
    724.9 KB · Đọc: 0
Last edited by a moderator:
C

congchualolem_b

post lên đọc vs congchuatuyet =p~ nghe giới thiệu thấy tò mò quá, chắc chị pháo cũng ủng hộ nhỉ :D
 
C

congchuatuyet_2009

;)) zậy em post mấy trang đọc thử nhá nếu hay post tiếp:

Tìm mẹ

Truyện cổ tích

Ngày xưa, ở một làng nhỏ, có một người mẹ. Người mẹ nuôi hai đứa con. Đứa nhớn là thằng Nhà lên năm. Đứa nhỏ là con Gạo lên ba.
Khi đẻ đứa con nhớn, người bố nói:
- Mình làm ăn suốt ngày suốt tháng mà cái nhà cũng không có mà ở. Thôi, đặt tên cho nó là Nhà để sau này nó có cái nhà trú mưa trú nắng. Người mẹ nói:
- Thế thì đặt tên cho nó là thằng Nhà.
Vừa nói vừa ứa nước mắt.
Khi đẻ đứa con gái, người bố nói:
- Mình làm ăn suốt ngày suốt tháng, mà gạo chẳng có mà ăn. Thôi, đặt tên cho nó là Gạo để sau này nó còn có hột gạo ăn.
Người mẹ nói:
- Thế thì đặt tên cho nó là con Gạo.
Vừa nói vừa ứa nước mắt.

- o O o -​

Hai vợ chồng ra sức làm ăn quanh năm suốt tháng. Làm ngày không đủ phải làm cả đêm. Người bố ngày thì đi làm ruộng, đêm thì đi săn. Nhưng lúa gặt được bao nhiêu phải nộp cho Chúa làng bấy nhiêu. Hươu nai bắn được con nào phải nộp cho Chúa làng con ấy. Người mẹ thì đi mò cua bắt ốc. Cua ốc kiếm được cũng phải nộp cho Chúa làng.
Mỗi khi Chúa làng nói thì mọi người trong làng phải cúi đầu không được nói. Chúa làng đòi gì là mọi người phải răm rắp tuân theo.
Người bố nói:
- Thế này thì thằng Nhà chẳng bao giờ có nhà, con Gạo chẳng bao giờ có gạo.
Người mẹ nhìn hai đứa con, ứa nước mắt. Người bố nói:
- Mình không có, còn chịu được. Nhưng chúng nó không có nhà, không có gạo thì chịu sao nổi. Phải cố cho con nó có gạo mà ăn, có nhà mà trú mưa trú nắng.
Hai vợ chồng càng ra sức làm ăn quanh năm suốt tháng, ngày làm không đủ phải làm cả đêm. Chúa làng bắt nộp hết lúa, nộp hết hươu nai, nộp hết cua ốc.
Một hôm thằng Nhà khóc tím người vì rét, con Gạo khóc lịm đi vì đói. Người bố đến lạy Chúa làng:
- Xin Chúa làng rủ lòng thương cho con mang về một nắm lúa.
Chúa làng trợn mắt, chỉ tay lên cây, lại chỉ tay xuống đất, nói:
- Từ ngọn lá trên cây đến hòn sỏi dưới đất, cái gì cũng là của tao. Tao cho gì được nấy, ai xui mày đến trước mặt tao nói càn nói bậy?
Chúa làng quát:
- Cút đi!
Và Chúa làng cưỡi ngựa trắng đi chơi, tiếng nhạc rung lên như tiếng vàng tiếng ngọc. Chúa làng chợt nghĩ:
- Nó đã dám hỏi thì rồi nó cũng dám ăn cắp.
Chúa làng quay ngựa lại, dọc đường gặp người bố đang lủi thủi về. Chúa làng đâm người bố, hất xác xuống khe sâu. Chúa làng cho là không ai biết việc này. Nhưng dưới khe sâu, người bố kêu thê thảm:
Chúa làng giết tôi rồi! Và lá rừng rì rào: Chúa làng giết người! Núi thì thầm: Chúa làng giết người! Khe sâu róc rách: Chúa làng giết người!
Chúa làng nghĩ:
- Thế nào vợ con nó cũng biết.
Chúa làng phi ngựa đi tìm giết ba mẹ con.

- o O o -​

Trên núi, dưới một cây cổ thụ, người mẹ ôm hai con. Thằng Nhà khóc tím người vì rét. Con Gạo khóc lịm đi vì đói. Người mẹ bỗng thấy ruột mình như có ai đâm. Người mẹ nói:
- Các con đừng khóc nữa. Ruột mẹ đau quá. Các con nín đi, bố cũng sắp về.
Thằng Nhà, con Gạo thiu thiu ngủ. Thỉnh thoảng chúng nó giật mình cựa quậy vì rận cắn. Con rận trong manh áo rách của người mẹ cắn như đốt vào da. Để khỏi động đến giấc ngủ của hai đứa con, người mẹ khẽ bảo rận:
- Rận ơi? Đốt tao chứ đừng đốt con tao.
Đàn rận nói:
- Chúa làng sai chúng tao đến hút máu vợ chồng con cái mày. Nay hết máu rồi, chúng tao cũng đi đây.
Nói xong, đàn rận kéo nhau đi. Còn một con rận con quay lại thấy mặt người mẹ võ vàng, nó dùng dằng không nỡ đi. Sau nó nói:
- Tình cảnh chị thật đáng thương. Tôi đi mà không nỡ. Tôi báo cho chị cái tin này. Chúa làng đã giết chồng chị rồi. Chúa làng đang phi ngựa đi tìm giết nốt ba mẹ con chị đấy. Trốn đi. Nhạc ngựa Chúa làng đã gần rồi.

- o O o -​

Những ngôi sao trên trời rỏ nước mắt xung quanh ba mẹ con. Dưới chân núi, nhạc ngựa của Chúa làng vang vang, vó ngựa nện trên đá lộp cộp.
Người mẹ đánh thức thằng Nhà và con Gạo. Người mẹ cõng Nhà trên lưng, ẵm Gạo trong tay, nhằm núi cao mà trèo. Thằng Nhà hỏi:
- Mẹ ơi, đêm khuya mẹ cõng con đi đâu, con rét lắm. Bố đâu?
Con Gạo hỏi:
- Mẹ ơi, đêm khuya mẹ ôm con đi đâu, con đói lắm. Bố đâu?
Người mẹ nói:
- Lên núi thật cao kẻo Chúa làng đến bắt. Các con đừng nói to, Chúa làng nghe rõ.
Người mẹ lại lo: lên núi cao, Chúa làng không bắt được nhưng lấy gì nuôi thằng Nhà, con Gạo?
Con rận con còn ở lại trong manh áo rách người mẹ, nói:
- Chạy vài bước nữa thì đến hang ông lão Đá. Ông lão Đá có một giỏ gạo đầy. Xin ông lão Đá một nửa.
Người mẹ qua hang ông lão Đá. Người mẹ không dám hỏi. Ông lão Đá nói:
- Cầm lấy nửa giỏ gạo mà nuôi con.
Nói xong, ông lão Đá đưa cả giỏ gạo cho người mẹ.
Người mẹ chưa kịp đỡ thì nhạc ngựa Chúa làng lại vang lên rất gấp. Ông lão Đá chạy theo người mẹ, đưa giỏ gạo và giục đi mau.
Người mẹ cõng thằng Nhà trên lưng, ẵm con Gạo trong tay, cái giỏ gạo bên mình, trèo hết núi này đến núi khác. Tay chân người mẹ đã nát toạc vì gai và đá nhọn. Giời đã sáng. Người mẹ đứng trên cao nhìn xuống ruộng, bờ ruộng chỉ bé như cái ngón tay. Tiếng nhạc ngựa không nghe thấy nữa. Người mẹ nói với thằng Nhà:
- Đây cao lắm rồi. Chúa làng không lên được.
Thằng Nhà nói:
- Người nhà Chúa làng có đứa lên được.
- Sao con biết?
- Hôm nọ con theo ông lão Đá lên đây, kiếm gỗ đẽo bắp cày. Người nhà Chúa làng đến cướp bắp cày.
Người mẹ nghe nói, hốt hoảng:
- Ta phải lên cao nữa.
Thằng Nhà nói:
- Mẹ để con xuống, con nhớn rồi.
Thằng Nhà chạy lên trước. Người mẹ lại trèo, cõng con Gạo trên lưng, cái giỏ bên mình. Lên một đỉnh núi cao, nhìn xuống ruộng, bờ ruộng bé như sợi chỉ. Người mẹ nói với thằng Nhà:
- Con có biết núi này không?
Thằng Nhà nói:
- Con biết.
- Sao con biết.
- Hôm nọ con theo ông lão Đá lên đây bứt mây.
- Người nhà Chúa làng có lên được đây không?
- Người nhà Chúa làng lên được, cướp mây của ông lão Đá.
Người mẹ nghe nói, hốt hoảng:
- Ta phải lên cao nữa.
Con Gạo nói:
- Mẹ để con xuống, con nhớn rồi.
Thằng Nhà dắt con Gạo chạy lên trước. Người mẹ lại trèo, cái giỏ bên mình. Lên một đỉnh núi cao lắm, nhìn xuống, không thấy gì, chỉ toàn là mây trắng. Gió thổi mạnh đến nỗi thằng Nhà và con Gạo phải ôm lấy chân người mẹ. Người mẹ phải ôm chặt lấy một mỏm đá. Người mẹ hỏi thằng Nhà:
- Con có biết núi này không?
Thằng Nhà nói:
- Con không biết.
Người mẹ nghĩ:
- Thế thì Chúa làng không lên được, người nhà Chúa làng không lên được. Chúa làng không giết được mẹ con ta.
Hai đứa bé đã thiu thiu ngủ. Người mẹ để mỗi con nằm trên một đùi, mỗi tay ôm một đứa.

- o O o -​
 
Last edited by a moderator:
J

jun11791

E hèm

Chào các em !

Topic này được mở ra theo câu thần chú : box văn ảm đạm .

Đây sẽ là nơi giới thiệu các tác phẩm cũ và mới mà em thấy thu hút

Là nơi mở rộng những vấn đề trong sgk

Cùng đặt vấn đề , cùng buôn chuyện nhé!

Anh ơi cho em hỏi, thế em học xong lớp 12 có đợc bon chen vào topic này ko ạ? ;))
 
Last edited by a moderator:
P

phaodaibatkhaxampham

Lúc đầu tôi chỉ thích đọc tiểu thuyết nước ngoà truyện ngắn nước ngoài , ghét tiểu thuyết Việt Nam , truyện ngắn Việt Nam

Truyện ngắn Việt Nam đầu tiên quyến rũ được tôi không phải là một tác phẩm ai cũng biết , một nhà văn ai cũng biết , nó cũng không có nhân vật điển hỉnh hay hoàn cảnh điển hình .Đó là truyện ngắn "Hai đứa trẻ " của Thạch Lam

Hai đứa trẻ . có lẽ tôi đọc nhiều đến mức trang giấy nõ cũ hơn các trang giấy khác , những dòng chữ tưởng chừng như tôi đã thuộc cả .Nhưng mỗi lần đọc tôi đều tìm được những rung động mới mẻ , những dư vị của cảm xúc chợt ùa đến .

Có ai đã từng đọc "Hai đứa trẻ" của thạch lam chắc đều nhớ về phút giây mở đầu ấy " Tiếng trống thu không trên cái chòi huyện nhỏ tungwf tiếng một vang lên để gọi buổi chiều .Phương Tây đỏ rực như lửa cháy và những áng mây hồng như hòn than sắp tàn "

Những âm thang xa xôi , màu sắc gợi cảm giác buồn thương , tất cả cảnh vật thu hẹp dần về một góc phố huyện nghèo xơ xác .Tôi như bắt gặp tuổi thơ tôi ở đó

Liên Và An là hai nhân vật tôi yêu mến .Tôi mến Liên bởi vẻ đẹp thánh thiện trong con người cô bé , sự từng trải của lứa tuổi không làm tâm hồn chai sạn .Tôi mến An cậu bé dễ thương khi quấn quýt bên chị .Tôi gặp lại em tôi một thời

Hai đứa trẻ chất chức nỗi buồn da diết, nhưng buồn thương mà không bi luỵ , buồn nhưng ko chán ngán , vẫn ẩn chứa những ước mơ .Đôi khi trong cuộc đời có những cảnh sống như thế
 
P

pinkgerm

phaodai... ơi, sao mình ko down đc file đính kèm trên :|

Chú ý : gửi theo mục tin nhắn khách , có một số bạn cũng than là ko down được , cái này bạn phải hỏi ban quản trị
 
Last edited by a moderator:
T

trinhluan

với tớ , tớ thích cái đoạn cảnh chờ tàu của những người dân nơi phố huyện nghèo này:"Họ mong chờ gì cho cuộc sống đang tối tăm của mình- ánh sáng của đoàn tàu, dường như hôm nay không đông như mọi khi. MÀ con tàu ấy lại đến từ Hà Nội. Thạch Lam đã viết lên 1 cảnh tượng đầy ý nghĩa nhân văn cao cả. Ánh đền của toa tàu cũng đến và đi như một tia chớp, chốc lát.
Ngày nào cũng thế người dân nơi đây đều chờ con tàu đi qua.

=>Con tàu ấy có thứ ánh sáng mạnh mẽ hơn cái đền con của mẹ con chị Tí. Ánh đèn con của mẹ con chị Tí không đủ chiếu sáng cả một phố huyện. Chỉ đến khi con tàu đến mang thứ ánh sáng ấy mới chiếu được.. Nhưng thứ ánh sáng ấy cũng chỉ chiếu được một lát mà thôi.

=>Thạch Lam, đã miêu tả hết sức tài tình.....cảnh đoàn tàu và sự chờ đợi của những người dân nơi đây. Cho dù cuộc sống có khó khăn nhưng họ vẫn ước, vẫn cứ mơ về một ngày mai tươi sáng hơn...Đó chính là điều ý nghĩa nhất của thiên truyện này.
 
J

jun11791

huhu lâu lâu vào đây ghé qua, rất muốn post bài nhg chẳng biết nói gì cả, ko biết bắt đầy từ đâu? Chắc học xong rồi, trả lại thầy cô hết. (có gì mod xóa bài này đi nha :p)
 
G

gaup0ng

mấy anh chị ơi cho em hỏi bài này với có được:''một nhạc sĩ khi 17 tuổi nói tôi và moda, khi ông ta 30 tuổi nói moda và tôi, khi ông ấy 50 tuổi thi chỉ nói moda''.câu nói này có ý nghĩa gì
khó wa, em nghĩ mãi mớ được sườn bài nhưng muố tham khảo thêm.Giúp em nhé .Em cám ơn nhìu nhìu
 
J

jun11791

mấy anh chị ơi cho em hỏi bài này với có được:''một nhạc sĩ khi 17 tuổi nói tôi và moda, khi ông ta 30 tuổi nói moda và tôi, khi ông ấy 50 tuổi thi chỉ nói moda''.câu nói này có ý nghĩa gì
khó wa, em nghĩ mãi mớ được sườn bài nhưng muố tham khảo thêm.Giúp em nhé .Em cám ơn nhìu nhìu

ý nói là : âm nhạc thì ko có tuổi và luôn luôn cần sự sáng tạo, đổi mới! Đó cũng là cái đích hướng tới của nghệ thuật nói chung. (chắc thế :p)

1 câu chuyện cũng tương tự, nó như thế này:

vua Phổ trước khi chết, có cầm tay Mozart và nói: "Ngươi tượng trưng cho cái đẹp. Ta tượng trưng cho sự sắp đặt của xh loài ng`. Biết đâu, sau khi ta chết đi, hậu thế sẽ quên ta và chỉ nhắc tới ngươi?"
 
G

gaup0ng

jun oi ko phải như thế đâu.Đây là đề văn nghị luận xã hội cơ mà nghĩ tiếp đi
 
G

gaup0ng

Đại khái ý nghĩa của nó là thế nè: cho biết quá trình trưởng thành của tâm thức con người [cô gợi ý đó]
 
Top Bottom