Vài cảm nhận về thơ Xuân Quỳnh

M

money_22

Đoạn thơ chị Money đưa lên là của ai vậy ạ, bài nào vậy chị, nghe hay quá, sâu sắc nữa.

Riêng với thơ của XQ, đọc cảm thấy như mình sống theo chính cảm xúc của nhà thơ vậy, say ngây ngất, đôi lúc lại có cái gì xa xăm và mơ màng như "sóng bắt đầu từ đâu/ sóng bắt đầu từ gió/ khi nào ta yêu nhau"... cảm giác như nhà thơ đang nhìn về rất xa ở chân trời, câu hỏi k có lời đáp càng làm đậm thêm chất thơ.

>"< càng đọc càng hay, chắc nghiện thơ mất =.=

Bài thơ đấy chính chị cũng chẳng biết của ai nữa :)) chỉ đơn giản là nghe bập bõm đwocj câu đầu thấy hay hay nên lên google gõ thế là có :p

Nhưng có 1 điểm khiến mình ko thíchthơ XQ lắm đó là.....quá mãnh liệt! Chả thấy lạnh lùng tí nào cả :))
 
M

mencun91

Bài thơ đấy chính chị cũng chẳng biết của ai nữa :)) chỉ đơn giản là nghe bập bõm đwocj câu đầu thấy hay hay nên lên google gõ thế là có :p

Nhưng có 1 điểm khiến mình ko thíchthơ XQ lắm đó là.....quá mãnh liệt! Chả thấy lạnh lùng tí nào cả :))

Sao lại thế hả bà bạn? Hà cớ gì mà lại thích .... lạnh lùng chứ ;))

Mình lại thích thơ Xuân Quỳnh chính ở cái điểm quá mãnh liệt đó, một cái gì đó rất lạ, rất mới, rất phá cách mà không tìm được ở các nhà thơ nữ khác, cũng có lẽ vì chính bản thân mình luôn k dám hé lộ, k dám bộc lộ tình cảm nên mình rất khâm phục Xuân Quỳnh :).

"Anh xin làm sóng biếc
Hôn mãi cát vàng em
Hôn thật nhẹ thật êm
Hôn êm đềm mãi mãi
Đã hôn rồi hôn lại
...."
Haha, thích bài này, thích khổ này và thích câu này "Đã hôn rồi hôn lại" .Xuân Diệu thật là tuyệt vời, sao mà mình lại thích ghép Xuân Diệu vs Xuân Quỳnh thành 1 đôi thế nhỉ =))
 
C

congchualolem_b

;)) thơ của cả 2 ng đều có cái gì rực cháy khát khao, đọc là muốn chìm sâu dần vào mà k muốn dứt ra, cảm giác đê mê làm sao. Gộp lại mà đọc chắc say khỏi tỉnh :D
 
J

jun11791

Cảm nhận về khát vọng t/y và hp vĩnh cửu trg bài “Sóng”

Hôm nay hứng lên lại viết thêm 1 bài cảm nhận về thơ XQ, mong mọi ng` góp ý (bài này đi thi chắc còn thiếu các ý về nghệ thuật nhỉ :-? )

Cần phải khẳng định rằng Xuân Quỳnh là 1 trong những nhà thơ viết nhiều về t/y và được bạn đọc yêu mến như là “1 trong những thi sĩ riêng của t/y”. Đọc thơ Xuân Quỳnh`, người đọc luôn tìm thấy sự chân thành mộc mạc, nhưng cũng thật nồng thắm mãnh liệt trong t/y, 1 khao khát yêu thương, 1 khao khát hp. Khổ thơ sau thể hiện rất rõ điều này:

“Ở ngoài kia đại dương
.
.
Dù muôn vời cách trở”

Có lẽ ít ai biết, khi Xuân Quỳnh` viết bài “Sóng” vào cuối năm 1967, chị đã từng nếm trải vị đắng t/y. Ngc trở lại vs thời gian,thời thơ ấu của chị cũng ko máy êm đềm:

“Em đánh chắt chơi chuyền thuở nhỏ
Hái rau dền rau rệu nấu canh
Tập vá may tết tóc một mình
Rồi úp mặt lên bàn tay khóc mẹ”

Hạnh phúc đv chị, tuy chỉ là hp đời thường thôi, nhưng sao thật mong manh, mỏng manh quá đỗi! Song, trong tâm hồn người phụ nữ tha thiết yêu đời và đầy bản lĩnh kia, chị vẫn luôn ấp ủ bao hy vọng. vừa động viên an ủi mình, chị vừa tin vào cái đích cuối cùng của t/y, như mọi con sóng trong biển cả bao la vẫn “tới bờ” dù “muôn vời cách trở”. Đến đây, chợt nhớ đến lời nói của ông cha xưa rằng, cái gì dễ đến thì cũng dễ đi, cái j` càng trải qua đắng cay thì càng thêm nồng đượm, bền chặt. Nên mỗi người phải có đủ nghị lực để vượt qua khó khăn, điều quan trọng là phải có niềm tin để đi đến cái đích cuối cùng, để đạt được sự viên mãn trọn vẹn. Và trong t/y cũng thế. Chẳng thế mà Xuân Quỳnh` đã từng viết”

“Sau sông sau biển sau thuyền
Sau những chân trời bát ngát
Sau bao điều cay cực nhất
Anh là hạnh phúc của đời em”

Cũng như 1 ai đó đã từng nói “Ai đi sẽ đến. Ai tin sẽ được. Ai tìm sẽ thấy”. Đường như những con sóng bên ngoài đại dương kia đang chở cả niềm tin, niềm hy vọng về t/y, về hp của Xuân Quỳnh` nói riêng, của người phụ nữ khi yêu nói chung. HÌnh thức thơ ko bóng bẩy cầu kỳ mà vẫn có sức lan truyền trong lòng người đọc – đó chính là cái tài hoa của nữ thi sĩ Xuân Quỳnh`.

Đẹp là thế, thiêng liêng là thế, nhưng t/y cũng chính là thứ mong manh khó giữ. Giọng thơ bỗng chùng xuống khi thi sĩ ý thức được sự trôi chảy của thời gian:

“Cuộc đời tuy dài thế
.
.
Mây vẫn trôi về xa”

Xuân Quỳnh` mong chờ t/y hp là thế, ko gì ngăn cản nổi niềm tin của chị, thì lúc ấy chị cũng cảm thấy nó thật dẽ vỡ. Tuy ko hiện lên thành con chữ trong khổ thơ, ta vẫn thấy ẩn hiện đâu đây 1 thoáng lo âu rất chính đáng về t/y và hp trong lòng người phụ nữ ngang dọc những mâu thuẫn khi yêu. Điiefu lo âu này xuất phát từ cuộc đời đầy đầy biến động của chị, hay là do chị đã quá yêu, quá tin??? chắc hẳn phải là 1 con người có tâm hồn nhạy cảm và yêu thương hết mực mới có thể nhìn những áng mây đang trôi trên bầu trời kia (1 hiện tượng tưởng như rất bình th`g đv chúng ta ) mà có thể ví chúng như cuộc đời dài rộng và “năm tháng” hữu hạn của con người. Có lẽ khi đứng trước biển vô tận, biển vô cùng, biển miên nam, con người ta khó trnahs khỏi cảm giác rợn ngợp, thấy đời người thật bé nhỏ, phù du trong biển nước' rộng lớn kia.
 
Last edited by a moderator:
J

jun11791

Xuyên suốt bt là ht con sóng lặp đi lặp lại, với mỗi kt là 1 khám phá về mới về nó. Đầu tiên, “Sóng” là nv “em”, sau đó “Sóng” là khát vọng t/y,là nỗi nhớ trong t/y, là lòng thủy chung trước sau như 1, là hành trình đến với hạnh phúc, là niềm tin vào tương lai. Ht “Sóng” và “em” chuyển hóa lẫn nhau, lúc thì đan cài vào nhau,lúc thì tách ra để soi tỏ vào nhau. Và có thể thấy, Xuân Quỳnh` trong suốt bt đã nhờ “Sóng” để nói hộ những tình cảm chân thành trong lòng mình, để rồi đến khổ thơ cuối, t/g muốn:

“Làm sao được tan ra
.
.
Để ngàn năm còn vỗ”

Nếu như ở khổ trước, Xuân Quỳnh` nhìn thời gian đnag trôi qua, nên chị lo sợ phấp phỏng trước hạnh phúc mỏng mang, thì ở kt này, chị đã chọn cho mình lốii suy nghĩ tích cực hơn: tan ra cũng con sóng,để t/y được thăng hoa bất tử. Giờ đây, trái tim của thi sĩ ko còn nhỏ nhoi trước sự trường` cửu nữa, mà rộng lớn, hòa nhập vào cõi vĩnh hằng. Ta nhớ đến tứ thơ của Xuân Diệu trong bt “Vội vàng” khi ông cũng nhận ra sự trôi chảy của thời gian, cảu tuổi trẻ:

“Xuân đương tới nghĩa là xuân đương qua
Xuân còn non nghĩa là xuân sẽ già
Mà xuân hết nghĩa là tôi cũng mất”

Ở đây, XD đã chọn cho mình 1 lối sống “vội vàng”, chạy đua vs thời gian, sống hết mình trong từng tích tắc cuộc đời.

“Tôi sung sướng nhưng vội vàng một nửa
Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân”

Còn với Xuân Quỳnh` - với trái tim của người pn đang yêu luôn thao thức 1 câu hỏi lớn về hp – chị ko vội vàng, chị ko cuống quýt, chị ung dung, chị tan vào “biển lớn t/y’ để hóa thành bất tử. Một khát vọng thật sâu sắc và đằm thắm. Và chúng ta học được ở 2 nt lớn 1 lý tưởng sống cao đẹp: dù đời có ngắn ngủi, dù hp và t/y có mong manh, nhưng ta hãy cứ tin vào nó, sống hết mình những gì mình có, những gì mình có thể cố gắng được, để mỗi khoảnh khắc trôi qua trong đời đều là mảnh ghép của bức tranh hp. Tôi nhớ có 1 ai đó đã từng nói: hp như những nắm cát, ta càng cầm chặt bao nhiêu thì nó càng tuột chảy nhnah hơn, chỉ khi nào ta biết ôm lấy 2 bàn tay, nâng niu nó thì nó mới ở lại với chúng ta lâu hơn.

Trong “Thư tình cuối mùa thu” chị viết:

“Thời gian như là gió
Mùa đi theo năm tháng
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
Chỉ còn anh và em
Cùng tình yêu ở lại”

Và chị đã làm được điều đó! Hơn 20 năm cầm bút, chị đã để lại trong lòng người yêu văn những áng thơ đẹp, truyền a’s’ vào niềm tin hp tương lai. Và giờ chị ko còn nữa, nhưng những áng thơ hay ngày nào vẫn còn ngân nga mãi trong thế hệ độc giả mai sau!
 
J

jun11791

nhân tiện ở đây mình post lại 1 câu chuyện về hạnh phúc mà mình đã dc đọc

"Một hôm nọ , cún con hỏi cún mẹ :

Mẹ ơi , hạnh phúc ở đâu hả mẹ ?

Hạnh phúc ở ngay cái đuôi của con đó.Cún mẹ đáp .

Vậy hả mẹ !

Cún con nghe vậy thì cảm thấy rất phấn khích, nó không ngờ hạnh phúc mà người lớn hay nói đến lại gần đến vậy, ngay phía sau lưng mình thôi. Thế là nó cố quay người lại, cố gắng dùng mõm để cắn lấy chiếc đuôi của mình, nhưng nào có được! Cái đuôi quá xa và nó cứ thế quay vòng vòng một chỗ trông rất buồn cười và ngộ nghĩnh. Được một lúc, nó quay sang hỏi mẹ :

Sao con không thể nào mà túm lấy được hạnh phúc hả mẹ?

Cún mẹ cười và đáp :
Thế đấy con ạ, con đừng bao giờ cố gắng chạy theo hạnh phúc mà hãy cứ sống tốt đi đã, khi ấy hạnh phúc sẽ tự động mà chạy theo con.

Cún con dường như đã hiểu ra, nó lại tung tăng chạy nhảy khắp nơi, với chiếc đuôi ve vẩy phía sau mình.

Vì thế, đừng bao giờ nghĩ mình phải sống sao để có thể có được hạnh phúc đây mà thay vào đó hãy cứ sống đi, vì hạnh phúc ở ngay phía sau lưng bạn mà thôi!"
Trích:Bí mật của hạnh phúc


Tuy nhiên mình nghĩ chta cũng cần phải sống sao để đừng chỉ vì mình mà làm đau khổ ng` khác chứ nhỉ, và cũng cần đấu tranh để có dc hạnh phúc vì "hp là đấu tranh" mà
 
M

mala

thơ xuân quỳnh đã góp một tiếng nói mới mẻ về tình yêu cho làng thơ Việt Nam.Thơ của bà là nguồn sống dạt dào của một con người luôn khát khao hạnh phúc đời thường, dạt dào tình yêu thương....còn nhớ xuân quỳnh đã từng viết:
Hoa ơi!..sao chẳng nói?
Anh ơi sao lặng thinh?
Đốt lòng em câu hỏi..
Yêu em nhiều không anh?
Bài thơ sóng ra đời vào những năm nước ta đang sục sôi trong không khí đánh giặc cứu nước.Và trong hành trang mà các anh chiến sĩ mang ra trận có "sóng" của Xuân Quỳnh.Bài thơ là tiếng lòng của nhân vật trữ tình em.sóng chính là sự hóa thân của em.sóng và em tuy hai nhưng là một - luôn song hành,quấn quýt lẫn nhau.Cũng nhờ sóng mà nhân vật em đã bộc bạch được tất suy nghĩ của mình,nhờ sóng mà em hiểu được chính mình...
 
H

hongnhung2209

em trở về đúng nghĩa với trái tim em
là máu thịt đời thường ai chẳng có
vẫn ngừng đập khi đời không còn nữa
nhưng biết yêu anh cả khi chết đi rồi
 
K

kira_l

bài tiếng gà trưa

dù rất giản dị đơn sơ cũng toát lên 1 hồn thơ mộc mạc chan chứa

ko cần quá phô trg

đọc alf hiếu là cảm nhận !
 
T

tinhyeu9x1270

em cũng thích thơ của xuân quỳnh lắm..thích câu thơ:"có phải vì anh mà cỏ xanh im lặng_bỗng xôn xao xuân đến cựa mình" trong bài chỉ một mình anh ấy, lãng mạn lắm!
 
0

0393890738

Sãng-Xu©n Quúnh
Tác giả

Xuân Quỳnh (1942-1988). Nhà thơ nữ hiện đại, viết rất hay, rất nồng nàn về thơ tình. Những bài thơ hay nhất của chị: “Mùa hoa doi”, “Bao giờ ngâu nở hoa”, “Hoa cúc”, “Sóng”, “Thuyền và biển”, v.v… Tác phẩm “Chồi biếc” (1963), “Hoa dọc chiến hào” (1968), “Gió Lào cát trắng” (1974), “Lời ru trên mặt đất” (1978), “Sân ga chiều em đi” (1984), “Hoa cỏ may” (1989).

Xuất xứ

Bài thơ “Sóng” được Xuân Quỳnh viết vào ngày 29/12/1967, lúc nhà thơ 25 tuổi. Bài thơ rút trong tập “Hoa dọc chiến hào” tập thơ thứ 2 của chị.

Chủ đề

Tình yêu là sóng lòng, là khát vọng, là niềm mong ước được yêu, được sống hạnh phúc trong một mối tình trọn vẹn của lứa đôi.

Những điều cần biết, cần nhớ

1. Hình tượng “Sóng”

Ca dao có Thuyền nhớ bến, bến đợi thuyền. Một tình yêu đằm thắm, thiết tha. Xuân Diệu có bài thơ nổi tiếng, trong đó Sóng là hình ảnh người con trai đa tình “Anh xin làm sóng biếc – Hôn mãi cát vàng em – Hôn thật khẽ, thật êm – Hôn êm đềm mãi mãi – Đã hôn rồi, hôn lại – Cho đến mãi muôn đời - Đến tan cả đất trời – Anh mới thôi dào dạt…”

Trong bài thơ tình của Xuân Quỳnh, Sóng là hình ảnh thiếu nữ đang sống trong một tình yêu nồng nàn. Sóng lúc thì “dữ dội và dịu êm”, có khi lại “ồn ào và lặng lẽ”. Hành trình của sóng là từ sông “Sóng tìm ra tận bể”. Sóng bể muôn trùng, tình yêu vô hạn. Sóng nhớ bờ còn em thì “nhớ đến anh - cả trong mơ còn thức”. Sóng “con nào chẳng tới bờ…” cũng như tình yêu sẽ cập bến hạnh phúc. Và sóng sẽ tan ra trên đại dương, vỗ mãi đến ngàn năm, muôn đời. Cũng như tình yêu đẹp sống mãi trong lòng người và cuộc đời, đó là “biển lớn tình yêu”. Xuân Quỳnh lấy hình tượng Sóng để thể hiện một tình yêu sôi nổi chân thành và dạt dào khát vọng.

2. Tâm tình thiếu nữ

- Với thiếu nữ, tình yêu là khát vọng:

“Nỗi khát vọng tình yêu
Bồi hồi trong ngực trẻ”

- Mối tình đầu chợt đến. Hạnh phúc đã cầm tay, thiếu nữ vẫn ít nhiều bối rối, tự hỏi lòng. Trong trắng và ngây thơ. Sự kỳ diệu của những mối tình đầu, xưa và nay vẫn là một điều bí ẩn đối với lứa đôi:

“Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu?
Em cũng không biết nữa
Khi nào ta yêu nhau”…
- Yêu lắm nên nhớ nhiều. “Nhớ ai bổi hổi bồi hồi…” (Ca dao). “Nhớ gì như nhớ người yêu” (Tố Hữu). Với Xuân Quỳnh thì nỗi nhớ anh của em là triền miên, và cũng tha thiết, lớp lớp tầng tầng, mãnh liệt, nồng nàn không bao giờ nguôi:

“Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được.
Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức”

“Thiếu nữ khát khao trong tình yêu, thủy chung trong tình yêu. Tâm tình trọn vẹn và hồn hậu dành tất cả cho người yêu: “Nơi nào em cũng nghĩ - Hướng về anh - một phương”

- Cũng như sóng ngoài đại dương “Con nào chẳng tới bờ - Dù muôn vời cách trở”, thiếu nữ sẵn sàng vượt qua mọi thử thách để đi tới một tình yêu hạnh phúc trọn vẹn “Như biển kia dẫu rộng – Mây vẫn bay về xa”.

- Tình yêu lứa đôi thật sự hạnh phúc khi tình yêu ấy hòa nhịp trong “biển lớn tình yêu” của cộng đồng:

“Làm sao được tan ra
Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biển lớn tình yêu
Để ngàn năm còn vỗ”

3. Kết luận

Bài thơ “Sóng” là một bài thơ tình rất hay và mới. Hay ở nhạc điệu bồi hồi, thiết tha, say đắm. Hay ở hình ảnh kép: Sóng nhớ bờ, em nhớ anh, em yêu anh. Nói tình yêu là khát vọng của tuổi trẻ, đó là một điểm nới. Thiếu nữ bày tỏ tình yêu, thể hiện một ước mong chân thành đi tới một tình yêu đằm thắm, thủy chung, đó cũng là điểm mới. Tình yêu của lứa đôi không bé nhỏ và ích kỷ, tình yêu của lứa đôi như con sóng nhỏ được “tan ra” - giữa “biển lớn tình yêu” của đồng loại; đó cũng là một điểm mới nữa.

Đọc và nhớ thêm đôi vần thơ nữa của Xuân Quỳnh

BAO GIỜ NGÂU NỞ HOA

… Vượt qua tháng qua năm
Vượt qua đồi qua suối
Bỗng gặp một mùi hương
Như lời yêu thầm gọi
Như ánh mắt bao dung
Trong cơn khát cháy lòng
Bỗng tìm ra nguồn nước…
Mùi hương không hẹn trước
Tình yêu đến bất ngờ
Em đâu biết bao giờ
Mùa hoa ngâu ấy nở…

THUYỀN VÀ BIỂN

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mang nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu…

HOA CÚC
Có thay đổi gì không cái màu hoa ấy
Mùa hạ qua rồi lại đến mùa thu
Thời gian đi mầu hoa cũ về đâu
Nay trở lại vẫn còn mới mẻ
Bao mùa thu hoa vẫn vàng như thế
Chỉ em là đã khác với em xưa
Nắng nhạt vàng, ngày đã quá trưa
Nào đâu những biển chờ nơi cuối đất
Bao ngày tháng đi về trên mái tóc
Chỉ em là đã khác với em thôi
Nhưng màu hoa đâu dễ quên người
Thành phố ngợp ngày nào nhiều gió dậy
Gương mặt ấy lời yêu thuở ấy
Mầu hoa vàng vẫn cháy ở trong em.
 
Top Bottom