Hey, Kính gọng xanh!
Viết bởi Hoàng Phương
Nó xin thề, nếu gian dối nửa lời nó sẽ không bao giờ được ngủ thêm 5 phút vào mỗi sáng nữa (thật là một lời thề “độc địa”!!): Đó thực sự là một ngày vô cùng bình thường. Bình thường lắm lắm í!
Sau khi “chếch” lại một lần nữa độ “pơ-phếch”của mình, tức là nhe xỉ cười một cái, quay phải quay trái trước gương một cái, xem cái kính có đủ độ sáng bóng không, vân vân và vân vân, nó mới tạm yên tâm cất bước ra đi. Đến cổng trường, nó xì 3.000 trước bà chị bán báo thấp hơn nó cỡ hai cái đầu, không quên lịch sự “Cho em tờ báo”.
Đang định giở xem phần truyện cười, phần nó thích nhất, thì thằng chiến hữu của nó từ hàng nước bên đường chạy xộc sang, giúi vào tay nó: “Đưa cho Nàng hộ tao. Tao phải về thay đồng phục”. Sau khi gào toáng lên một tiếng “ừ” thừa thãi (vì khi đó thằng bạn đã phóng tít tới tận đầu phố rồi), nó mới nhìn xuống tay và tá hoả khi thấy mình đang ôm gọn một cơ số báo. Kể cả tờ của nó nữa thì phải đến 5 tờ.
“Không hiểu thằng hâm kia mua gì mà lắm thế nhỉ?” – nó vừa lầm bầm vừa dợm bước. Bỗng một cô bé hớt hải chạy đến trước mặt nó, chìa ra ba tờ 1.000: “Anh ơi, cho em tờ báo”. Cố nén cười, nó tò mò nhìn cô bé đang xùm xụp cái mũ lưỡi trai cộng với cái kính gọng xanh che kín khuôn mặt. Đứng thẳng người, nó đằng hắng:
- Em cất tiền đi. Anh sẽ cho. Nhưng mà em bỏ mũ ra được không?
- Sao cơ ạ??? – Cô nhóc ngước lên nhìn nó, hai chữ “bối rối” hiện lên trong mắt.
Sau một cơ số giây kha khá trôi qua, biết rằng không thể nào tìm thấy một nét gì gọi là đùa cợt từ khuôn mặt nghiêm trang có bài bản kia, cô nhóc khẽ nhăn mày:
- Thế anh có bán không đây?!!
- à… có chứ… có chứ… Anh đùa một chút thôi – Nó nhanh nhẹn rút ra một tờ từ xấp báo đang cầm trên tay.
Một lần nữa “kính gọng xanh” lại ngước nhìn nó. Lần này nó thấy cặp lông mày đã giãn ra, và cả khuôn mặt nữa chứ. Cô bé cười: “Lần sau mà anh còn đùa thế nữa là mất hết khách đấy!”. Trong gần 18 năm làm thành viên của “câu lạc bộ Phản ứng nhanh”, lần đầu tiên não bộ của nó gặp phải một đối thủ lợi hại đến thế. Nó đứng sững nhìn theo cái ba lô to uỵch nhảy nhót theo từng bước chân, hoà vào sân trường mênh mông áo trắng. Trong lúc ấy thì đã có một cuộc hội ý chớp nhoáng diễn ra giữa não bộ và tim. Não bộ cười hỉ hả: “Đấy nhé, nguyên nhân của “lỗi kĩ thuật” vừa rồi là do anh tim chứ có phải tôi đâu…”. Không hề phủ nhận, trái tim nó bình thản đập theo nhịp mới dò được. Và có lẽ nó còn đứng như thế rất lâu nữa nếu như thằng bạn nó không đến.
“Trống rồi kìa, mày!”- thằng bạn rút lại bốn tờ báo – “Vẫn chưa chuyển cho tao à?”. Không để ý gì đến cái vẻ đần đần “hiếm có khó tìm” của nó, thằng kia vẫn tiếp tục thao thao: “Chỗ anh em tao khuyên mày thật lòng, cứ độc thân thế này thôi là nhất đấy. Cỡ mày sau này lấy vợ một phát ăn liền luôn, đừng yêu đương làm gì cho nó khổ. Chẹp, như tao đây này, hôm nào có báo là y như rằng phải một tờ cho Nàng, hai tờ cho hai cô bạn Nàng cùng cắt phiếu cơ hội đổi quà, một cho con Bống nhà tao… Chẹp…”tang thương” lắm mày ơi!”.
Nó chợt bừng tỉnh, hệt như vừa ngửi thấy hơi mì tôm chanh vào tiết năm vậy, day qua thằng bạn, nó hỏi dồn: “Đúng rồi, hôm nọ mày khoe với tao mày “câu” được “em” My là nhờ có một quân-sư-đại-tài, đúng không? Ai thế? Giới thiệu cho tao đi, tao đang có việc cần lắm lắm đây!!!”. Đúng là không có cái gì tự nhiên sinh ra tự nhiên mất đi cả, bằng chứng là cái vẻ đần đần của nó giờ có thể sờ thấy được ở mặt thằng bạn. Không đợi thằng bạn phải hỏi, nó thông báo, ngắn gọn, súc tích:”Tao đã c-ả-m”.
***
Cho đến tận khi đang ngồi trong lớp, say sưa nghĩ về “kính gọng xanh”, nó vẫn nhất quyết cho rằng đây là một ngày hoàn-toàn-bình-thường! “Chả lẽ trông mình giống dân bán báo lắm sao nhỉ?”- nó liếc nhanh sang cái hộp bút của con bạn ngồi cạnh. Không, tấm gương gắn trên đó vẫn phản chiếu hình ảnh của một thằng nó rất… đẹp trai. “Hay là cô bé ấy cố tình muốn tiếp cận mình nên mới bắt chuyện bằng cách ấy?” – giả thiết này nhanh chóng bị bác bỏ khi nó nhớ đến đôi mắt sau gọng kính – “Không lí nào! Trông bé hiền lành thế cơ mà”. Hết băn khoăn về “mức độ nguy hại” có thể có của “đối tác” trong tương lai, nó yên tâm đút phone vào tai, áp mặt xuống bàn, mắt lim dim tưởng tượng về một người nó không nhìn rõ mặt, không biết cả tên luôn.
- Nếu anh không muốn học tôi cho phép anh ra ngoài chứ đừng có ngả ngốn như thế này, làm mất cả không khí sư phạm của lớp, của trường…
Nó giật mình nhìn lên. Kính gọng xanh! Nhưng chủ nhân của nó thì là cô chủ nhiệm dạy Văn. Liên tưởng khập khiễng vừa thoáng qua làm nó phì cười. Sao nó lại có thể nhầm “người yêu mình”(?) một cách cơ bản như thế được nhỉ. Và cô Văn thì làm sao mà hiểu được là nó cười chuyện khác chứ đâu phải cười lời cô vừa mắng nó. Đã không hiểu thì thôi, cô cũng không cho nó có cơ hội thanh minh, thanh nga gì hết. Thế là xong! Cuối tuần này nó sẽ được phát “phiếu bé ngoan” đem về “tặng” mẹ. Nó cúi mặt “Em xin lỗi cô ạ”, rồi rút êm ra khỏi lớp (thì cô cho phép nó rồi đấy còn gì). Xuống đến sân trường, nó được chào đón nồng nhiệt bởi mấy em chíp hôi mới vào đội bóng rổ. Lả lướt vài đường gọi là không phụ lòng “fan”, nó vào căn-tin gọi trà đá. Trống. Và nó chớp mắt hai cái. Thì thằng bạn nó đã ngồi đối diện. Nó toét miệng cười:”Trà đá hay đậu nành?”
Với tất cả những thông tin “chi tiết nhất, cụ thể nhất” mà nó có thể đưa ra, thằng bạn lắc đầu ngao ngán, nhấn phím điện thoại nhoay nhoáy.
- Alô… Dạ, thưa cô, cho con hỏi bạn Phương có nhà không ạ? Dạ… cô cho con gặp Phương một chút có được không ạ? Dạ, vâng ạ… (pause) Con ranh, biết tao hay gọi giờ này sao mày không ra nghe ngay hả???
Tốc độ “giở mặt” của thằng bạn không khác gì tốc độ của những đứa quay cóp bị bắt… Mải nghĩ linh tinh, nó giật mình khi thằng bạn quẳng cho cái ống nghe:
- Mày trực tiếp nói chuyện đi cho hiệu quả.
Nó nhanh nhẹn áp ống nghe vào tai:”Alô!”. Đầu dây bên kia, con bạn thân của thằng bạn thân của nó bắt đầu bắn liên thanh với một tốc độ kinh hồn:
- Tớ đã nghe thằng Bim (bí danh của thằng bạn thân) kể sơ lược chút chút về “thiên tình sử” (nghe mới mỉa mai làm sao) của Nhím rồi (lần này thì là bí danh của nó). Chuyện của Nhím nghe có vẻ khó hơn của Bim. Nhưng vấn đề chính là tìm cho ra cô “kính gọng xanh” của Nhím là ai thôi đúng không (không phải “vấn đề” mà là “tất cả vấn đề” cơ ạ). Nhím có tin hay không thì tuỳ, tớ có cách của tớ, nếu Nhím thật sự thích “kính gọng xanh” thì hẹn 19 này đến nhà tớ -9 Ngô Tất Tố để cụ thể hoá vấn đề nhé. Còn bây giờ: bye!!!”.
Nó đờ đẫn mặt mũi. Mắt hoa lên còn tai ù đặc: “Con bạn mày tác phong công nghiệp thế?” Thằng bạn cười tít: “Thì mày cứ thử tin tưởng và chờ đợi xem sao. Đừng quên tao “câu” được em My là nhờ nó đấy”. Tin tưởng!!!
***
Suốt mấy ngày sau đó, nhờ cái băng đỏ thuê tạm của một thằng trong đội thanh niên xung kích, nó có cớ đi khắp trường ngó vào từng lớp một. Từ khối 10, 11, đến khối 12. Từ ca sáng đến ca chiều… để hỏi han về một cô nàng “đeo kính gọng xanh, đội mũ lưỡi trai trắng, có nụ cười mê li phê”. Nhưng kết quả chỉ là câu trả lời bắt đầu bằng câu hỏi “Mày điên à?”. Nó ngán ngẩm làm theo lời thằng bạn. Chờ đợi!!!
Ngày 19 rồi cũng đã đến. Mà nếu cái ngày ấy đến chậm dù chỉ một ngày nữa thôi thì nó xin cam đoan là nó không chết thì cũng hoá hâm. Từ chối đi với lớp đến nhà các thầy cô chúc mừng 20/11, ba giờ chiều, nó hồi hộp đến cái địa chỉ đã ám ảnh nó suốt năm ngày nay. Sau hai hồi chuông, vài giây chờ đợi. Xuất hiện ở đằng sau cánh cửa là con bạn thân của thằng bạn thân của nó, lại cũng là “người yêu tương lai” của nó – kính gọng xanh. Bước vào nhà và ngồi xuống ghế, uống nước, nó làm tất cả những việc ấy hình như không phải là bằng tay chân của chính mình thì phải. Nó chưa kịp lắp bắp câu nào thì chuông cửa đã lại ré lên. “Khách của mẹ đấy!”- Phương hét vọng lên gác hai sau khi mở cửa “lùa” vào nhà toàn bộ lũ bạn lớp nó. Trên gác, cô… Văn tất tả chạy xuống. Không để ý đến lũ bạn đang nhao nhao bên cạnh:
- Thế mà mày bảo không đi với lớp, hoá ra là đi mảnh hả?
- Chết nhớ, tao mách cô là mày đến đây mà lại bắt con gái cô phải tiếp.
- Cô ơi thằng này nó muốn làm con rể cô đấy nhưng cô đừng nhận nó cô nhé, nó học Văn *** thế cơ mà.
Nó day sang thằng bạn đang “ngây thơ như bò đeo nơ”:
- Thằng chết tiệt. Đây là lí do để mày không đi với tao đấy hả?
Thằng bạn cười hề hề:
- Thì đằng nào tao chả đến rồi đây. Sớm muộn có cách nhau là mấy.
Đến khi lũ bạn nó lục xục đứng lên xin phép ra về, nó vẫn còn ngồi ngây ra như phỗng. Thằng bạn hích nó:
- Mày định ở lại đây luôn đấy hả?
Chờ nó ở cổng là Phương. Thằng bạn nhanh nhảu ý tứ chạy theo lũ bạn. Phương cười: “Ngay khi nghe Bim kể về chuyện của ấy tớ đã thấy ngờ ngợ rồi…”.
***
Nó lao như tên lửa lên phòng, sập cửa, nằm lơ mơ ngó trần nhà. Hình bóng mơ hồ bấy lâu đã có lời giải, vô cùng cụ tỉ: tên Phương, rất thích cái kính gọng xanh của mẹ nên thường mượn để diện, học cùng trường với nó, giờ nghỉ thích ra hố cát ngồi nghe Disman cho nó có không khí… biển, và là “con gái chấy rận” của cô Văn – chủ nhiệm lớp nó. Từ từ chìm vào giấc ngủ ngọt hơi ngô, nó chợt nhớ đến lời thề về “một ngày bình thường” của mình. Không chỉ là 5 phút thôi đâu, mà sẽ là 30 phút, để học thuộc một đoạn văn và để đến đón “người ta” đi học.
Giấc mơ về “một ngày bình yên” ở tuổi 17 thật đâu có đơn giản. Đôi khi chỉ là từ một ánh mắt, một nụ cười, một cái mũ, một cái kính và nhiều thứ gì không biết nữa…