[Tuyển tập] Truyện Ma

S

scientists


--32--
Xảo Nương
(Xảo Nương)

Quảng Đông có nhà thế gia họ Phó hơn sáu mươi tuổi sinh được một trai tên Liêm, rất thông minh nhưng bị trời hoạn, mười bảy tuổi mà dương vật chỉ mới bằng con tằm. Xa gần biết chuyện, không nhà nào chịu gả con gái cho, tự nghĩ dòng dõi đã tuyệt, ngày đêm lo lắng nhưng không biết làm sao. Liêm theo thầy đọc sách, thầy ngẫu nhiên đi vắng, gặp lúc ngoài cửa có gánh xiếc khỉ, Liêm ra xem bỏ cả học. Đến chừng đoán thầy sắp về, sợ hãi bèn bỏ trốn.
Rời nhà được mấy dặm thấy một nữ lang áo trắng dắt đứa tỳ nữ nhỏ đi phía trước, một lần nàng quay lại, thấy xinh đẹp không ai sánh được. Nàng đi chậm lại, Liêm đi vượt lên thì nàng quay qua nói với đứa tỳ nữ "Thử hỏi xem lang quân có tới Quỳnh Châu (huyện thuộc Quang Đông) không". Đứa tỳ nữ gọi lại hỏi, Liêm hỏi có việc gì. Cô gái đáp “Nếu đi Quỳnh Châu thì có lá thư phiền chàng tiện đường đưa giúp về nhà. Mẹ già ta ở nhà cũng là người hiếu khách". Liêm lúc ra đi vốn cũng chưa định đi đâu, nghĩ ra biển cũng hay, bèn nhận lời. Cô gái rút thư đưa tỳ nữ trao cho sinh. Hỏi họ tên quê quán thì nàng đáp là họ Hoa, ở làng gái Tần cách phía bắc thành ba bốn dặm.
Sinh đáp thuyền đi, tới phía bắc huyện thành Quỳnh Châu thì trời đã tối, hỏi thăm thôn gái Tần lại không ai biết. Đi về hướng bắc bốn năm dặm thì trăng sao hiện sáng, cỏ dại mút mắt, đồng không chẳng có quán trọ, rất là mệt mỏi. Nhìn thấy một ngôi mộ bên đường, muốn nghỉ lại nhưng sợ thú dữ bèn leo lên cây ngồi. Nghe tiếng thông reo xào xạc, côn trùng tỉ tê, trong lòng thảng thốt, hối hận vô cùng. Chợt nghe có tiếng người phía dưới, cúi nhìn thì rõ ràng là một nơi đình viện, có một cô gái xinh đẹp ngồi trên phiến đá, hai tỳ nữ xõa tóc cầm đèn lồng đứng hai bên. Người đẹp quay qua bên trái nói “Đêm nay trăng sáng sao thưa, gói trà cô Hoa vừa tặng có thể đem pha một ấm uống ngắm cảnh đêm thanh”. Sinh nghĩ là ma quỷ, rùng mình sởn ốc khống dám thở mạnh. Chợt đứa tỳ nữ ngẩng nhìn nói "Trên cây có người” Cô gái giật mình đứng vụt dậy nói “Đứa lớn mật nào dám tới đây nhìn trộm thế!". Sinh cả sợ, không còn chỗ trốn đành tụt xuống, phục xuống đất xin tha. Cô gái tới gần nhìn qua chợt đổi giận làm vui, kéo dậy cùng ngồi. Sinh liếc nhìn, thấy nàng khoảng mười bảy mười tám, vẻ người xinh đẹp có một, nghe giọng nói cũng không phải người ở đây. Nàng hỏi chàng đi đâu, sinh đáp có người nhờ đưa giúp lá thư. Nàng nói "Đồng hoang nhiều người xấu, nằm sương rất đáng lo, nếu không hiềm nhà tranh, mời vào nghỉ tạm", rồi đưa sinh vào nhà.
Chỉ có một chiếc giường, nàng sai con hầu sắp hai tấm chăn lên. Sinh thẹn mình xấu xa xin nằm dưới đất, nàng cười đáp “Khách quý đến nhà, con gái đâu dám nằm cao". Sinh bất đắc dĩ phải nằm chung giường, nhưng trong lòng sợ sệt không dám trở mình. Giây lát cô gái luồn tay qua chăn xoa nhẹ vào đùi sinh, sinh giả như ngủ say không biết. Lát sau nàng lại mở chăn ra chui qua lay, sinh vẫn nằm yên không động. Nàng bèn sờ xuống chỗ kín rồi dừng tay buồn bã, lạng lẽ giở chăn trở dậy, kế nghe tiếng khóc thút thít. Sinh xấu hổ không sao chịu nổi, chỉ giận trời bắt mình phải khuyết tật mà thôi. Cô gái gọi tỳ nữ thắp đèn, tỳ nữ thấy ngấn lệ kinh ngạc hỏi buồn khổ chuyện gì, nàng lắc đầu đáp “Ta tự xót phận mình thôi!”
Đứa tỳ nữ đứng trước giường nhìn chằm chằm, nàng nói "Gọi y dậy bảo đi đi!". Sinh nghe thế càng thêm xấu hổ, lại lo đêm hôm tối tăm không biết đi đâu. Đang nghĩ ngợi thì một người đàn bà đẩy cửa bước vào, đứa tỳ nữ nói “Cô Hoa đã về”. Sinh hé mắt nhìn trộm thấy bà ta tuổi khoảng năm mươi nhưng còn phong vận. Bà thấy cô gái chưa ngủ liền hỏi duyên cớ, nàng chưa đáp, lại thấy trên giường có người nằm, bèn hỏi ai nằm cùng giường. Đứa tỳ nữ đáp thay là lúc tối có một chàng trai tới xin ngủ nhờ, bà ta cười nói “Không biết là Xảo Nương vui đuốc hoa” Chợt thấy cô gái nước mắt chưa khô, bà giật mình nói “Đêm hợp cẩn mà buồn khóc thì không hợp, không lẽ lang quân thô bạo sao?”. Cô gái không đáp, càng thêm buồn bã.
Người đàn bà định kéo áo ra nhìn sinh, vừa kéo thì lá thư rơi ra giường, bà ta cầm lấy nhìn rồi hoảng sợ nói "Có lẽ là chữ con gái ta” kế mở đọc rồi thở dài. Cô gái hỏi, bà ta đáp “Đây là thư của con Ba báo tin chàng Ngô chồng nó đã chết, nay nó trơ trọi không nơi nương tựa, biết làm thế nào". Cô gái nói “Y có nói là đưa thư giúp ai đó, may mà ta chưa đuổi đi". Bà già gọi sinh dậy, hỏi rõ nguyên ủy lá thư, sinh kể rõ, bà nói "Làm phiền lặn lội xa xôi, biết lấy gì báo đáp”. Lại ngắm kỹ sinh rồi cười hỏi sao lại làm trái ý Xảo Nương, sinh đáp không biết mình có tội gì. Bà lại hỏi cô gái, nàng than "Chỉ thương cho mình lúc sống lấy phải thằng chồng liệt dương, khi chết lại ngủ với đứa bị thiến, vì thế mà buồn thôi”.
Bà già nhìn sinh nói “Chú nhỏ thông minh lanh lợi này là trống mà hóa ra lại là mái sao? Đây là khách của ta, không nên làm lụy người ta lâu”. Liền dẫn sinh qua phòng phía đông, sờ xuống đũng quần khám rồi cười nói “Chẳng trách Xảo Nương lại khóc lóc. Nhưng may vẫn có cuống rễ, còn chữa được". Bèn khêu đèn tìm khắp rương hòm lấy ra một viên thuốc màu đen trao cho sinh bảo nuốt ngay, lại dặn nhỏ rằng đừng cử động, rồi đi ra. Sinh nằm một mình nghĩ ngợi không biết thuốc chữa bệnh gì. Khoảng canh năm tỉnh dậy, thấy dưới rốn có một luồng hơi nóng xông thẳng vào chỗ kín, lại lủng lẳng như có vật gì treo giữa hai đùi, tự sờ xem thì mình đã là đàn ông hẳn hoi, trong lòng mừng quýnh như vị quan chợt được ban cửu tích*.
*Cửu tích: chín loại vật dụng và nghi thức như xe ngựa, y phục, nhạc khí, cửu được sơn son, ra đường có quân hổ bôn hộ vệ... theo nghi lễ vương giả , ý nói được phong tước vương.
Khi ngoài song cửa sổ đã sáng thì người đàn bà bước vào đem bánh hấp cho sinh, dặn cố ngồi yên rồi khóa cửa ra ngoài nói với Xảo Nương "Y vất vả mang thư tới, hãy giữ lại gọi Tam Nương về cho nó kết nghĩa chị em, nên phải đóng cửa cho người ta khỏi buồn chán” kế ra cửa đi. Sinh quanh quẩn trong phòng buồn quá, cứ tới khe cửa nhìn ra như con chim ngóng ra ngoài lồng, nhìn thấy Xảo Nương cũng muốn gọi để nói rõ sự tình, nhưng thẹn vì khó nói lại thôi. Chờ đến khuya người đàn bà mới dẫn con gái về, mở cửa nói "Để lang quân buồn chết mất rồi. Tam Nương vào cám ơn đi". Cô gái gặp trên đường trước kia rụt rè bước vào khép nép nhìn sinh, người đàn bà bảo gọi nhau bằng anh em. Xảo Nương cười nói "Gọi là chị em gái cũng được”. Rồi cùng ra phòng khách ngồi quây quần uống rượu.
Uống được một lúc, Xảo Nương hỏi đùa người hoạn thấy sắc có động lòng không, sinh đáp “Người què không quên giày, người lòa không quên ngó” mọi người cười rộ. Xảo Nương vì Tam Nương đi đường mệt nhọc ép phải đi nghỉ. Người đàn bà quay nhìn Tam Nương bảo nằm chung với sinh. Tam Nương đỏ bừng mặt không chịu. Người đàn bà nói “Đây là trượng phu đội khăn mặc yếm thôi, sợ gì chứ?”. Rồi giục hai người đi ngủ, ngầm dặn sinh rằng "Trong thì làm rể nhưng ngoài làm con ta là được". Sinh mừng rỡ, nắm tay nàng dắt lên giường, dao sắc mới mài đem thử lần đầu, khoái trá thế nào có thể biết rõ. Kế hỏi Xảo Nương là ai, cô gái đáp “Là ma đấy. Tài sắc vô song nhưng số mệnh lận đận, lấy tiểu lang nhà họ Mao bị liệt dương, mười tám tuổi đầu vẫn chẳng ra con người nên ấm ức không vui, ôm hận mà chết”. Sinh thất kinh, ngờ Tam Nương cũng là ma. Nàng nói “Nói thật với chàng, thiếp không phải là ma mà là hồ. Xảo Nương sống lẻ loi một mình mà mẹ con thiếp không có nhà nên tới ở nhờ". Sinh rất kinh ngạc, nàng nói “Đừng sợ, tuy là ma là hồ, nhưng không gây họa cho nhau đâu”.

(còn)
 
S

scientists

Từ đó hàng ngày thường cùng nhau chuyện trò yến ẩm, sinh tuy biết Xảo Nương không phải là người nhưng lòng vẫn yêu mến nhan sắc, chỉ hận không có dịp tự hiến thân. Sinh học hành uẩn súc, giỏi đùa cợt pha trò, nên Xảo Nương rất thương mến. Một hôm mẹ con họ Hoa đi vắng, lại đóng cửa nhốt sinh trong phòng. Sinh buồn bực đi loanh quanh rồi đứng cách vách gọi Xảo Nương. Xảo Nương sai tỳ nữ lấy chìa khóa thử mấy lần thì cửa mở, sinh ghé tai xin gặp riêng. Xảo Nương bảo tỳ nữ đi ra, sinh liền kéo nàng lên giường nằm sát vào. Nàng đùa đưa tay sờ xuống phía dưới rốn nói “Tiếc thay, chỗ này lại thiếu mất rồi” Chưa dứt lời thì tay vớ phải một nắm, giật mình nói “Sao trước vắng vẻ mà chợt đã bấy nhiêu thế?” Sinh cười đáp “Trước thấy người xấu hổ nên rụt lại, nay bị phỉ báng không chịu nổi nên làm con ếch tức giận phình ra đấy thôi” rồi cùng nhau giao hoan.
Xong xuôi nàng căm tức nói "Nay mới biết vì sao đóng cửa. Trước đây mẹ con họ lênh đênh không nhà, đã nhường nhà cho ở, Tam Nương theo học thêu thùa thiếp cũng không từng giấu diếm gì, mà lại ganh ghét như thế“ Sinh kể thật mọi chuyện để khuyên giải nhưng Xảo Nương vẫn hậm hực. Sinh nói “Phải giữ kín đấy, Hoa Cô dặn ta kỹ lắm". Chưa dứt lời thì Hoa Cô đã đẩy cửa bước vào, hai người vội vàng nhỏm dậy. Hoa Cô trừng mắt hỏi ai mở cửa, Xảo Nương cười nhận là mình. Hoa Cô càng tức giận, quát mắng không thôi. Xảo Nương nhếch mép cười nói "Bà già này thật là buồn cười, là trượng phu đội khăn mặc yếm mà thế à?” Tam Nương thấy mẹ và Xảo Nương cứ khích bác nhau, lấy làm áy náy bèn đứng ra can ngăn, đôi bên mới đổi giận làm lành. Xảo Nương lời lẽ dẫu gay gắt nhưng từ đó đã nhún mình chiều chuộng Tam Nương, chỉ vì Hoa Cô ngày đêm ráo riết canh giữ nên đôi lòng không sao bày tỏ, chỉ biết liếc mắt gởi tình mà thôi.
Một hôm Hoa Cô nói với sinh “Cả hai chị em nó đều đã hầu hạ chàng, nhưng sống ở đây không phải là hay, chàng nên về trình với cha mẹ để sớm tính chuyện trăm năm", rồi sắm sửa hành trang giục sinh lên đường. Hai cô gái nhìn nhau buồn rầu, mà Xảo Nương càng như không chịu nổi, nước mắt chảy ròng ròng không dứt. Hoa Cô ngăn họ lại rồi đưa sinh ra, tới ngoài cổng thì nhà cửa đã biến mất cả, chỉ thấy một ngôi mộ hoang. Hoa Cô đưa sinh lên thuyền, nói “Chàng đi rồi lão thân cũng sẽ dắt hai con gái tới ngụ ở quý huyện, nếu không quên duyên cũ thì xin ở trong khu vườn hoang nhà họ Lý đợi làm lễ nghênh hôn” sinh bèn trở về.
Lúc ấy ông Phó tìm kiếm con trai không được đang nóng ruột lo lắng, thấy con về vô cùng mừng rỡ. Sinh kể lại vắn tắt đầu đuôi, nói cả việc họ Hoa hẹn ước. Cha nói “Lời yêu quái làm sao tin được. Ngươi sở dĩ sống sót về được là nhờ bị tật nguyền, không thì chết rồi”. Sinh đáp "Họ tuy khác loài nhưng tình nghĩa cũng như người, lại thông minh xinh đẹp, có cưới cũng không sợ họ hàng làng xóm chê cười". Cha không đáp chỉ cười nhạt, sinh bèn lui ra. Nhưng ngứa nghề không chịu ở yên, bèn tư thông với đứa tỳ nữ, dần dần giữa ban ngày cũng công nhiên hành dâm, cố ý cho cha mẹ biết. Một hôm bị đứa tỳ nữ nhỏ nhìn trộm thấy chạy vào báo với mẹ, mẹ không tin tới xem mới giật mình, gọi đứa tỳ nữ hỏi kỹ mới biết rõ. Bà mừng quá gặp ai cũng rêu rao để tỏ ra là con mình không có tật, định hỏi cưới con nhà thế gia. Sinh thưa riêng với mẹ là không phải nhà họ Hoa thì không cưới, mẹ nói “Trên đời thiếu gì gái đẹp, cần gì phải cưới yêu ma". Sinh nói "Con mà không gặp Hoa Cô thì đâu biết được mùi đời, phụ bạc họ không hay đâu”.
Ông Phó nghe lời, cho một người tớ trai và một vú già tới dò xem. Họ ra khỏi cửa Đông bốn năm dặm tìm được khu vườn hoang của nhà họ Lý, thấy trong đám tre trúc bên chỗ tường thấp đổ nát có làn khói bốc lên. Bà vú trèo qua tường đi thẳng tới cửa thì thấy mẹ con đang quét tước dọn dẹp như có ý chờ ai. Bà vú vái chào thưa lời chủ dặn, nhìn thấy Tam Nương thì giật mình nói "Đây là bà chủ nhỏ của nhà ta sao? Ta nhìn thấy còn thương, không trách công tử cứ đêm ngày nhớ nhung” Hỏi tới cô chị, Hoa Cô thở dài than "Đó là con gái nuôi của ta, ba hôm trước đây bị bạo bệnh chết rồi” Nhân đem rượu thịt ra thết đãi. Bà vú và người tớ trai về kể rõ dung mạo cử chỉ của Tam Nương, ông bà Phó đều vui mừng. Sau cùng mới báo tin Xảo Nương mất, sinh đau xót rơm rớm nước mắt. Đêm rước dâu sinh gặp Hoa Cô đích thân hỏi lại, Hoa Cô cười đáp “Đã đầu thai ở đất Bắc rồi”, sinh than thở hồi lâu. Cưới Tam Nương rồi mà vẫn không sao quên được Xảo Nương, cứ nghe có ai ở Quỳnh Châu tới đều cho gọi tới hỏi chuyện.
Có người nói dưới mộ nàng họ Tần đêm đêm có tiếng ma khóc, sinh lấy làm lạ vào nói với Tam Nương. Tam Nương trầm ngâm hồi lâu rồi sa nước mắt nói "Em phụ chị rồi!". Sinh gạn hỏi, nàng cười đáp “Lúc mẹ con thiếp đi thật không có nói cho chị ấy biết, tiếng kêu khóc đó chắc là của chị ấy thôi. Trước đã định nói thật với chàng, nhưng lại sợ phơi bày lỗi của mẹ” Sinh nghe thế buồn xong lại vui, lập tức sai sắp sửa xe kiệu ngày đêm đi gấp tới mộ nàng, gõ vào bia mộ gọi to "Xảo Nương! Xảo Nương! Ta ở đây!". Giây lát thấy cô gái bế một đứa nhỏ từ mộ bước ra, mắt nhìn ai oán không thôi, sinh cũng rơi lệ. Sờ vào bọc hỏi con ai, Xảo Nương đáp “Đây là cái mầm oan nghiệt của chàng để lại đấy, được ba ngày rồi”. Sinh nói “Lầm nghe lời Hoa Cô khiến mẹ con phải ôm mối lo dưới đất, tội thật không tha được”.
Rồi cùng lên xe vượt biển về, bế con vào thưa với mẹ. Mẹ nhìn đứa nhỏ thấy khôi ngô khỏe mạnh không giống ma quỷ càng vui mừng. Hai nàng sống hòa thuận, thờ cha mẹ chồng rất có hiếu. Về sau ông Phó bị bệnh, mời thầy thuốc tới, Xảo Nương nói "Bệnh không làm gì được nữa, vì hồn đã lìa khỏi xác”, rồi đôn đốc lo đồ táng liệm, vừa xong thì ông mất. Đứa nhỏ lớn lên rất giống cha mà còn thông minh hơn, mười bốn tuổi đã vào học trường huyện. Ông Cao Bưu hiệu Tử Hà tới đất Quảng nghe chuyện này, nhưng tên làng xóm thì quên mất và không rõ chung cục ra sao.
 
S

scientists

-- 33 --

Trị Hồ
(Phục Hồ)

Thái sử Mỗ bị hồ quấy phá bệnh nặng, cầu đảo hết cách vẫn không khỏi phải xin nghỉ quan về làng, nghĩ rằng có thể trốn được. Song trên đường về vẫn bị hồ theo, sợ hãi lắm mà không biết làm sao. Một hôm tới ngoài huyện Trác Môn (tỉnh Hà Bắc), nghe nói có người thầy thuốc tự xưng có thể trị được hồ. Thái sử bèn tìm tới xin thuốc, thì ra là loại thuốc dùng vào việc trong phòng. Bèn lập tức uống vào, tối đến ngủ với hồ, mạnh mẽ lợi hại vô cùng. Hồ run sợ nài nỉ xin thôi, nhưng ông không nghe, càng làm bạo hơn, hồ vùng vẫy lăn lộn mãi vẫn không giật ra được. Lát sau im bặt, nhìn lại thì đã hiện nguyên hình là hồ mà chết rồi.
Mỗ ở hương ta vốn có sở trường của Lao ái*, thường nói bình sinh chưa được lần nào thật thỏa mãn. Một đêm ngủ lại ở một quán trọ lẻ loi, chung quanh không có hàng xóm, chợt có người con gái tìm tới, cửa chưa mở đã lọt vào trong phòng. Y biết là hồ, nhưng cũng vui vẻ cùng giao hoan, vừa cởi quần áo ra đã chọc thẳng vào. Hồ đau quá kêu thét lên, giật ra như chim ưng thoát xiềng nhảy ra cửa sổ bỏ chạy. Y còn đuổi tới cửa sổ nhìn theo, lấy giọng đùa cợt gọi rất ai oán, nghĩ rằng hồ sẽ quay lại, nhưng đã chạy biệt tăm. Đó thật là bậc tướng mạnh trị hồ, nếu treo bảng nhận trị hồ thì có thể sống bằng nghề ấy vậy.
*Lao ái: người nước Tần cuối thời Chiến quốc, nổi tiếng vô hạnh, chuyên quyến rũ đàn bà con gái, sau được Tướng quốc Lữ Bất Vi tiến cử làm nhân tình cho mẹ Tần vương Chính (tức Tần Thủy Hoàng). Tương truyền ái có vật kín rất dị thường, từng có lần đùa giỡn lấy làm trục bánh xe, quay tít bánh xe mà không hề đau đớn!
 
S

scientists

-- 34 - 39 --​
Ba Vị Tiên
(Tam Tiên)​

Có người học trò lên Kim Lăng (tỉnh thành Giang Tô) thi, đi ngang huyện Túc Thiên (tỉnh Giang Tô) gặp ba vị Tú tài. Cùng nhau trò chuyện, thấy đều khoáng đạt hơn đời, rất thích bèn mua rượu mời họ cùng uống. Trong lúc thù tạc, ba người đều xưng tên họ, một là Giới Thu Hành, một là Thường Phong Lâm, một là Ma Tây Trì. Mê mải chuyện trò với nhau, trời tối lúc nào không hay, Giới nói “Chưa làm phận sự chủ nhà lại được cho uống rượu, theo lẽ rất là không phải. Nhà cỏ cách đây không xa, xin mời tới đó nghỉ lại". Thường và Ma cũng đứng dậy kéo áo mời mọc, người học trò bèn gọi đầy tớ cùng đi theo.
Tới chỗ núi phía bắc làng, chợt thấy đình viện, ngoài cổng có dòng nước chảy quanh. Vào bên trong thì thấy nhà cửa rất sạch sẽ, chủ nhân gọi trẻ thắp đèn, lại sai đưa người đầy tớ đi nghỉ. Ma nói "Trước vẫn lấy văn chương họp bạn, nay đã gần đến ngày thi, không nên bỏ phí đêm đẹp. Xin nghĩ ra bốn đề bài, mỗi người rút thăm lấy một, làm văn xong hãy uống rượu. Mọi người theo lời, mỗi người nghĩ ra một đề bài, viết đặt lên bàn, ai rút được đề nào thì tới bàn riêng suy nghĩ mà làm. Chưa hết canh hai tất cả đều làm xong, đưa cho nhau lần lượt xem. Người học trò đọc văn của ba người rất khâm phục, bèn chép lại cất đi. Chủ nhân đưa rượu ngon ra mời khách, rót chén lớn uống liên tiếp, không biết say là gì. Khách từ tạ không uống nữa, chủ nhân cũng chiều lòng, đưa vào một phòng riêng. Người học trò say quá, cứ mặc áo mang giày nằm xuống ngủ thẳng.
Đến khi tỉnh dậy thì mặt trời đã mọc cao, nhìn bốn bên chẳng thấy có nhà cửa phòng ốc gì, chỉ có hai chủ tớ nằm trong hốc núi. Người học trò hoảng sợ vội gọi đầy tớ dậy. Nhìn ra thấy bên cạnh có một cái động, trong có dòng nước cuồn cuộn chảy ra, ngờ rằng mình nằm mơ, nhưng tìm lại trong bọc thì ba bài văn chép lại vẫn còn. Xuống tới dưới núi hỏi dân ở đó, mới biết đó là động Tam tiên, trong động có ba con vật là cua, rắn và ễnh ương rất linh thiêng, hay ra ngoài chơi, thỉnh thoảng họ vẫn trông thấy. Khi người học trò vào thi, đề bài ra đều trùng với ba bài mà tiên đã làm, nhờ vậy được đỗ đầu.
035. Khúc Hát ếch (Oa Khúc)
Vương Tử Tốn nói lúc ở kinh đô, từng thấy một người diễn trò ở chợ, mang một cái hộp đóng theo cách thức riêng, có mười hai cái lỗ, dưới mỗi lỗ có một con ếch nằm, lấy cái thước nhỏ gõ lên đầu thì kêu lên ồm ộp. Có ai cho tiền thì gõ loạn lên đầu bầy ếch như đánh thanh la, khúc điệu cung bậc nghe rất rõ ràng.
036. Màn Kịch Chuột (Thử Hý)
Lại nói có một người ở chợ huyện Trường An (tỉnh Thiểm Tây) diễn trò bằng chuột, trên lưng đeo một cái túi trong chứa hơn chục con. Mỗi khi tới nơi đông người thì lấy ra một cái giá nhỏ bằng gỗ đặt lên vai, giống như sàn diễn kịch. Rồi vỗ cái trống gỗ, hát vở tạp kịch xưa, khi tiếng hát trỗi lên thì chuột ở trong cái túi bò ra, mang mặt nạ, mặc quần áo, từ lưng y leo lên sàn diễn, đứng hai chân múa may, con làm đào con làm kép, khi vui vẻ lúc buồn rầu đều ăn khớp với thứ tự lớp lang trong vở kịch.
037. Con Cọp ở Triệu Thành (Triệu Thành Hổ)
Có bà già ở huyện Triệu Thành (tỉnh Sơn Tây) hơn bảy mươi tuổi chỉ có một người con trai. Một hôm y vào núi bị cọp vồ chết, bà già đau đớn chết đi sống lại, kêu khóc tới kiện với quan huyện. Quan huyện cười nói “Cọp thì làm sao lấy phép quan mà trị tội đưục?” Bà glà càng kêu khóc thảm thiết, không làm sao cho bà ta im đi được. Quan huyện tức giận quát tháo cũng không sợ hãi, lại thương xót bà ta già cả, bèn hứa sẽ bắt cọp trị tội. Nhưng bà già vẫn không ra về, đòi phải nhìn thấy trát quan ra lệnh bắt cọp mới chịu đi. Quan không biết làm sao, bèn hỏi các nha dịch ai đi được. Có một người lính lệ tên Lý Năng đang say ngồi ở đó, tự nói mình đi được, quan bèn viết trát giao cho y, bà già mới chịu ra về.
Người lính lệ tỉnh rượu hối hận, lại cho rằng quan huyện chỉ giả làm ra như thế để bà già không kêu khóc quấy rầy nữa, nên cũng không hề để ý, đem tờ trát tới xin hủy bỏ. Quan giận nói "Ngươi nói là đi được, tại sao lại hối?". Người lính lệ bí quá, xin hạ trát bắt các thợ săn trong huyện cùng đi, quan ưng thuận. Người lính lệ tập họp các thợ săn ngày đêm rình trong núi, mong bắt được một con cọp để không bị trách phạt. Nhưng hon một tháng chẳng được gì, bị phạt đánh mấy trăm trượng, khổ quá không biết kêu nài với ai, bèn tới Nhạc miếu ngoài phía đông huyện thành quỳ xuống cầu khẩn, khóc tắt cả tiếng. Không bao lâu, chợt có một con cọp từ ngoài đi tới, người lính lệ cả kinh, sợ bị nó vồ. Nhưng cọp vào tới nơi không ngó ngàng gì tới ai, chỉ ngồi xuống ngay giữa cổng miếu. Người lính lệ khấn rằng "Nếu người giết con trai bà già kia thì cúi đầu cho ta trói", rồi rút dây ra buộc vào cổ nó.
Cọp cụp tai chịu trói, người lính lệ bèn dắt nó về huyện đường. Quan huyện hỏi nó rằng “Có phải là ngươi giết con bà già không?” cọp gật đầu. Quan huyện nói “Giết người thì phải đền mạng, đó là pháp luật đã định từ xưa. Vả lại bà già chỉ có một đứa con trai, mà ngươi giết đi, bà ta già rồi, làm thế nào sinh sống? Nếu ngươi có thể làm con bà ta, thì ta tha cho", cọp lại gật đầu. Quan bèn sai cởi dây cho nó đi, bà già vẫn còn oán giận quan huyện không giết cọp để đền mạng cho con trai mình. Sáng ngày mở cửa chợt thấy có một con hươu chết nằm ở sân, bà già đem bán thịt lấy tiền sống qua ngày. Từ đó thường thường như thế, có lần cọp còn mang vàng lụa tới vứt trong sân. Bà già nhờ vậy cũng được dư dả, thấy được chăm sóc còn hơn cả lúc con trai còn sống cũng thương cọp. Có lúc nó tới nằm dưới thềm cả ngày không đi, nhưng người nhà và súc vật đều yên ổn, không bị sợ hãi náo động. Vài năm sau bà chết, con cọp tới kêu gào trong phòng khách. Những tiền bạc bà già gìn giữ tích góp được có thừa để làm đám ma, họ hàng lấy đó chôn cất cho bà. Mộ vừa đắp xong thì cọp ào ào phóng tới, khách khứa chạy sạch. Cọp đứng gào rít trước phần mộ, tiếng vang như sấm, hồi lâu mới đi. Dân ở đó lập đền thờ Nghĩa hổ ở phía đông huyện thành, đến nay vẫn còn.
 
S

scientists

038. Người Lùn (Tiểu Nhân)
Trong niên hiệu Khang Hy (1662-1722), có người làm trò mang một cái hộp gỗ nhỏ, bên trong chứa người lùn chỉ cao khoảng một thước. Có ai cho tiền thì mở nắp hộp gọi người lùn ra ca hát. Khi tới huyện Dịch (tỉnh Sơn Đông), quan huyện gọi vào công thự xét hỏi lai lịch người lùn. Ban đầu người lùn không dám nói, quan hỏi mãi mới nói ra làng xóm họ hàng. Thì ra là một đứa trẻ đi học, từ trường về bị người làm trò dụ dỗ làm cho mê man, lại đổ thuốc cho uống, tay chân chợt co rút lại, bị y bắt mang đi làm trò. Quan huyện nổi giận giết người làm trò, giữ đứa trẻ lại trong huyện, muốn chữa bệnh cho nhưng vẫn chưa tìm được cách nào.
039. Lương Ngạn (Lương Ngạn)
Lương Ngạn người Từ Châu, bị bệnh nghẹt mũi cứ khụt khịt đã lâu không khỏi. Một hôm đi ngủ, vừa nằm xuống thì chợt thấy lỗ mũi bên trái ngứa ngáy vô cùng, bèn ngồi dậy khịt mạnh. Có một con vật văng ra rơi xuống đất, hình dạng như con chó, to bằng đầu ngón tay. Lại khịt thì văng ra một con nữa, khịt tất cả bốn lần văng ra bốn con, ngọ nguậy như sâu, bò lại ngủi hít lẫn nhau. Chợt bốn con quay ra cắn xé nhau, con mạnh ăn con yếu, cứ ăn xong lại dài ra thêm một chút. Trong nháy mắt chỉ còn có một con to bằng con chuột, thè lưỡi bò quanh, có vẻ còn thèm ăn nữa. Lương rất kinh ngạc, giơ chân giẫm, con vật theo ống quần bò lên, dần dần tới đùi. Lương phất tay áo phủi xuống nhưng nó bám rất chặt không chịu rơi, giây lát chui vào trong áo, bò lên hông. Lương hoảng sợ vội cởi áo ném xuống đất, đưa tay mò bắt thì con vật đã dính chặt vào lưng, lay không động, giật thì đau, kết thành một cục thịt lồi lên, nhắm mắt ngậm miệng, như một con chuột đang nằm vậy.
 
M

maquyvodoi

thực tình tui không bít có nói không nhưng tui thấy phần chuyện của ông đang đi xuống rùi ko phải tui có ý sấu nhưng phần chuyện liêu trai chí dị là chuyện ma nhưng thực chất đọc ko có cảm giác j` cả tui thấy chuyện liêu trai chí dị là những câu chuyện hoang đường mang tính chất kì thú chứ ko phải chuyện ma đâu
bạn đọc lại xem nha
__________
hi vọng bạn ko giận tui nếu tui nói gì sai mong bạn bỏ qua cho thành thật xl
 
C

connhikhuc

mình nói thật lòng nhé đừng nghĩ mình chê nhé, nhưng thực tình thì mấy câu chuyện này đọc chẳng có gì là rùng rơn bạn nên sưu tập mấy cây chuyện kinh dị của miền núi, ma kí túc xá, ma thái......:|
 
S

scientists

******Vì có một số ý kiến nên mình sẽ ngưng loạt truyện Liêu trai chí dị của Bồ Tùng Linh !*******

Kí túc xá trường Sân khấu Điện ảnh

Phòng 411 nằm trên tầng 4 ký túc xá trường đại học Sân Khấu Điện Ảnh. Ngày Dương tới ở, bạn bè bảo không nên vì phòng đó có nhiều điều bí ẩn khó hiểu. Dương chỉ cười, coi là đùa cợt và cứ dọn đồ lên đó ở.

***​

Triệu Thị Mai Dương - tên đầy đủ khá dài dòng nên bạn bè cứ gọi là Dương - người Nghệ An, sinh viên khoa biên kịch, trường đại học Sân Khấu Điện Ảnh. Dương tính thẳng và hay bốc đồng song tựu trung chơi được.

Phòng 411 là phòng duy nhất của tầng 4 có người ở. Mai Dương là người duy nhất đó nên cũng hơi chờn. Mặc. Cô nghĩ, ma chỉ dám đùa kẻ yếu bóng vía, chứ Dương thì... quỷ ma cũng phải sợ. Và cô bật cười...

Ảnh

Đêm đầu tiên trôi qua chẳng có gì lạ cả. Dương càng vững tin hơn. Hôm sau, lên lớp, Dương bảo bạn bè:

- Làm quái gì có ma.

Bạn bè bảo:

- Chưa đến lúc.

"Chưa đến lúc"? Dương là lớp phó, cái gì cũng phải làm ngay. Dương ghét nhất ai nói "chưa đến lúc" hay "để mai". Việc Lâm và Phan, hai đứa lớp quay phim không chịu dẹp cái bát hương để trong lớp đã khiến Dương bực. Dương bảo Quách, bạn Dương, hai đứa đi cất bát hương vào phòng đạo cụ. Quách le lưỡi kêu "Ghê lắm!". Dương nói:

- Đây là bát hương giả dùng để lớp diễn viên học mà thôi.

Cuối cùng thì cũng chỉ mình Dương mang. Càng nghĩ, cô càng bực Lâm và Phan.

Chiều ấy, họp chi đoàn, Dương gay gắt phê Lâm và Phan thiếu tinh thần trắch nhiệm. Lâm và Phan đỏ mặt tía tai. Dương mặc. Cứ nói. Lớp chứ phải cái chợ đâu. Mà cái chợ cũng phải có quy cũ kia mà.

Đêm. Dương vừa viết xong cái kịch bản mới dựa theo truyện ngắn "Chiếc bình đựng ký ức". 12 giờ mới đi ngủ.

Được một lúc thì nghe có tiếng gõ cửa. Dương bật dậy hỏi ai? Chẳng nghe tiếng trả lời. Chỉ có tiếng gõ cửa dồn dập hơn. Dương ra mở cửa. Suýt chút nữa thì Dường xỉu khi thấy bát hương nghi ngút đặt ngoài hành lang và chiếc khăn xô vắt vẻo. Dương đóng sập cửa vào, tim như muốn bắn ra khỏi lồng ngực. Ngồi định thần một chút, Dương nghĩ đến Lâm và Phan. Dương mở cửa. Bát hương và cái khăn xô biến mất, chỉ có một cô gái đứng ở hành lang. Cô gái nhoẻn miệng cười với Dương. Hồ nghi, Dương bảo:

- Cô là ai?

Cô gái:

- Em là sinh viên khoa diễn viên. Em ở phòng 410.

Dương bán tín bán nghi:

- Cả tầng 4 làm gì có ai, ngoài tôi?

Cô gái:

- Đùa thôi, em không có nhà để ở, biết tầng 4 này không có ai nên em trốn lên đây ngủ tạm mỗi đêm.

- À, ra là thế! Thôi, cô vào phòng tôi mà nằm. Đêm tối, ở ngoài đấy có sương đấy!

(còn)
 
S

scientists

Cô gái mừng rỡ:

- Ôi, có thật không chị?

Dương gật đầu, mở rộng cửa. Cô gái vội vã bước vào. Dương quên khuấy cả chuyện bát hương và chiếc khăn xô.

Cô gái tên Trang, họ Đào, năm nay 18 tuổi, quê ở Mộc Châu, lên đây thi đại học Sân Khấu Điện Ảnh, khoa diễn viên, nhưng thiếu mất nửa điểm, giờ vẫn đang chờ xem có phúc tra được không. Cô gái sở dĩ không có nhà để ở là bởi mất hất tiền. Cô bán nốt cái nhẫn đi, chỉ đủ tiền ăn hàng ngày, đêm vẫn cứ lên tầng 4 ký túc xá trường để ngủ trong những căn phòng trống. Đấy là tất cả những gì cô gái tên Trang kể cho Dương nghe.

Dương đưa chiếc chăn chiên của mình cho Trang và hỏi:

- Trang có biết trên tầng 4 này có ma không? Bạn bè Dương bảo, đêm đêm, ở trên tầng 4 có một đứa con gái áo trắng xoã tóc đi lại.

- Em biết. Em còn nghe rằng con ma ấy hay giật chăn người và hay hát nữa.

- Thế Trang không sợ à?

- Không! Ma ấy là ma tốt. Nó vui tính lắm. Chị cũng không sợ sao?

- Không! Dương không tin là có ma!

- Có thật đấy chị ạ! Em nói chuyện với nó suốt.

- Thôi, đừng đùa thế chứ! Chị đâu phải con nít mà tin.

- Ơ, em nói thật đấy!

Dương cười:

- Thôi, đi ngủ đi. Mai chị còn có tiết Cảm quang thầy Kim Sơn, ghê lắm. Vào muộn là thầy không cho vào lớp đâu.

- Cũng giống cô Thuỷ dạy môn dựng phim thôi.

- Trang biết cô Thuỷ à?

- Biết chứ! Mai chị hỏi cô Thuỷ mà xem, xem cô còn nhớ em không.

Vừa lúc đó, lại nghe có tiếng gõ cửa. Dương bực mình đi ra. Cửa mở. Lâm và Phan đứng gãi đầu gãi tai:

- Xin lỗi bà nhé!

Dương bảo:

- Tôi thừa biết các ông đùa. Doạ tôi thà về doạ đầu gối còn hơn.

Phan hềnh hệch cười:

- Phải, bà không sợ. Nhưng bà làm ơn cho tụi tôi xin lại bát hương với chiếc khăn xô đi để tụi tôi còn trả phòng đạo cụ của khoa diễn viên.

Dương bảo:

- Ai lấy! Tôi không giữ.

Lâm kỳ kèo:

- Thôi, kể như bọn tôi xin lỗi. Bà trả để tụi tôi còn trả người ta chứ.

Dương bực:

- Đã bảo tôi không lấy mà!

Phan thở dài:

- Bà muốn tụi tôi phải đền thôi. Thôi Lâm, anh em mình đi đi. Con gái kinh lắm!

Dương bực bội:

- Tôi thề là tôi không lấy.

Lâm cũng nóng nảy:

- Bà không lấy thì ai lấy? Cả tầng 4 chỉ còn bà, chứ chẳng lẽ ma nó khuân đi à?

Dương sực nhớ đến Trang, Dương quay lại.

- Trang! Trang có lấy bát hương và cái khăn xô ở ngoài hành lang không?

Trang nhún vai:

- Không! Em đâu biết?

Lâm và Phan nhìn Dương.

- Bà lảm nhảm với ai thế?

Dương chỉ vào Trang:

- Với Trang.

Lâm ngó vào phòng:

- Làm gì có ai?

(còn)
 
S

scientists

Phan bảo tiếp:

- Ở đây chỉ có tôi, Lâm và bà thôi.

Dương cầm tay Trang kéo ra:

- Đây! Trang đây này. Các ông mù hở?

Lâm và Phan hoang mang:

- Dương! Dương có bị sao không? Có phải ban nãy tụi tôi đùa quá làm Dương hoảng loạn không?

Dương bực bội:

- Tôi...

Trang lên tiếng:

- Họ không nhìn thấy em đâu.

Dương sững người. Trang cúi đầu:

- Em là...ma.

Dương gào lên:

- Không!

Và Dương bỏ chạy...

Dương chuyển phòng khác. Đổ bệnh mất một tuần.

 
S

scientists

Xác chết ngôi làng nhỏ

2 giờ 30 sáng.Khôi và Lan đang ở trong phòng.Họ là 2 vợ chồng đã có đứa con gái tên là Mai .Năm nay mai vừa tròn 6 tuổi.Mai lẩng thẩng vào phòng, khuôn mặt lở loét máu thịt rơi rơi,Khôi hoảng hốt chạy tới :

_Con bị làm sao vậy nè Mai!!Bị gì thế con...

Chưa kịp dứt lời,bé Mai hả mồm nhe răng nhọn hoắc nhào tới cắn vào cổ Khôi.Lan thấy khôi nằm bất động,hoảng quá,Lan trèo ra cửa sổ chạy ra sau vườn.Thấy Bé Mai và chồng đang đi tới chậm rãi,khuôn mặt có những vệt cắn,cào cấu ứa máu ròng ròng.THấy thế Lan trèo tường chạy ra tuốt ra đường cái.Thường ngày xe cộ lưa thưa chạy qua chạy lại nhưng hôm nay chẳng có ai,kể cả người đi bộ cũng vậy.Bỗng có 1 ông già đi đến trước Lan,khuôn mặt lòi lõm của ông khiến Mai giật bắn cả người.Ông nói với Mai:

_Cô biết tin này rồi sao?

Lan hoảng hốt hỏi lại:

_Tin gì hở bác?

_Để tôi kể lại cô nghe!Xưa kia,chiến tranh Việt Nam và Trung Quốc đã diễn ra quyết liệt tại nơi này.Kết quả là chẳng ai thắng mà cũng chẳng thua,2 bên đều chết hết!1 Tên Trung Quốc còn hấp hối cuối cùng đã lết lết dưới 1 cái chân,thân mình cắm tên đầy người,máu lỏng tỏng lỏng tỏng rơi xuống bờ mương.Hắn đến được 1 ngôi nhà và đã rắc 1 lời nguyền(Sẽ không lâu nữa,nơi này sẽ trở thành địa ngục của cả loài người!)!Thế đấy,thảm họa mà hẳn nguyền rủa đã trở thành sự thật!Không biết khi nào loài người sẽ tuyệt chủng nữa)

Lan hoảng hồn ngã quỵ xuống đường.Ông già đỡ Lan dậy và nói:

_Lão già rồi chết cũng chẳng sao!Chỉ sợ cô còn trẻ chết thì...Á..A...Ááá!!

Chưa nói hết ,nhìn sau lưng ông lão là Liên bạn Lan.Khuôn mặt Liên lúc này chẳng khác nào quỷ khát máu.2 chiếc răng nanh nhọn hoắt dài ngoằng xuống cằm của Liên đang cắm ngay đầu ông lão.Lan hoảng hốt chạy đi,Liên cũng đi từ từ theo với 1 hàng người giống Liên,Khôi và bé Mai.1 vài con ở lại ăn xác ông lão tội nghiệp.
 
S

scientists

Kẻ không tin ma quỷ​

Tại một thành phố nhỏ, có một căn nhà bị thiên hạ đồn là có ma. Thực ra căn nhà hai từng khang trang này không có vẻ gì là nơi cư ngụ của ma quỷ. Bức tường cao phía trước sơn màu trắng. Trước nhà là một vườn hồng; sau nhà là thảm cỏ xanh với một cây xoài, một cây bưởi và vài bụi mía. Căn nhà trước đây thuộc quyền sở hữu của một luật sư già với người con gái duy nhất. Các bậc trưởng lão còn nhớ tới cô gái này đều nói rằng cô là người đẹp nhất trong tỉnh. Vị luật sư rất thương con, nhưng chẳng may cô gái lại chết trẻ.

Những người biết chuyện nói rằng cô gái thương yêu con trai một địa chủ nhưng vì lý do nào đó, người này không chấp thuận cho con trai lấy cô ta. Trong khi cặp trai gái đang đi lại với nhau thì chàng trai chợt lâm bạo bệnh qua đời khiến cô gái quá đau khổ nên không lâu sau đó cũng giã từ cõi thế.

Vị luật sư già sống cô đơn giữa căn nhà mênh mông trong niềm thương nhớ đứa con bất hạnh. Khi ông qua đời, căn nhà và tất cả tài sản được ông để lại cho một đứa cháu. Khi người cháu từ trần, căn nhà được để lại cho đứa con trai còn trẻ của ông ta. Vì còn độc thân, chàng trai không cần tới căn nhà, nên đã trao cho một công ty địa ốc nhờ cho mướn, và chính những người đầu tiên - và cuối cùng - mướn căn nhà này đã đồn là nhà có ma.

Thoạt tiên, họ rất hài lòng với căn nhà, nhưng một thời gian sau, những sự việc kỳ quái bắt đầu xẩy ra. Những cánh cửa tự động đóng mở khi không một ai đứng gần. Khi người vợ trẻ của người mướn nhà đang quét dọn căn phòng ngủ bỏ trống, bà chợt nghe tiếng ngăn kéo mở ra rồi đóng lại sau lưng, nhưng khi bà quay lại thì không thấy một... con ma nào.

Nhiều khi những đồ đạc trong nhà như bị một bàn tay vô hình giở lên rồi đặt xuống ngay trước mắt mọi người khiến họ có cảm tưởng là trong nhà luôn luôn có những hồn ma sống chung với họ.

Tuy sợ, cặp vợ chồng mướn nhà cảm thấy vẫn có thể chấp nhận được, vì ngôi nhà tuy rộng rãi khang trang nhưng lại được cho mướn với giá tương đối phải chăng. Nhưng với những người giúp việc thì không. Những người này đều nói rằng họ có cảm tưởng như lúc nào cũng có người theo dõi họ, và mỗi lần họ đặt vật gì xuống, vật đó lại tự động di chuyển sang nơi khác ngay. Họ không hiểu tại sao, nhưng mỗi khi lãnh lương xong là họ xin nghỉ.

Một hôm bà vợ trẻ bước vào phòng khách giữa lúc đứa con trai nhỏ của bà đang lăn một trái banh trên sàn nhà. Mỗi khi tới giữa phòng, trái banh lại tự động lăn trở lại phía cậu bé như có người đang chơi với cậu tuy người mẹ không thấy một ai.

Thấy mẹ đứng sững sờ, cậu bé nhìn mẹ cười thích thú và la lớn:

- Cô đẹp, cô đẹp.

Bà mẹ như chợt tỉnh, khuôn mặt ửng hồng của bà bỗng trở nên xanh lét như tàu lá chuối. Không kịp suy nghĩ, bà vội vã bồng con phóng ra cửa, chạy thẳng sang một nhà hàng xóm và không một ai có thể thuyết phục bà trở lại nhà.

Vợ chồng bà dọn đi ngay sau đó.

Chàng thanh niên chủ nhà là một người thực tế, không tin những chuyện thần linh, quỷ quái mà chàng cho là chỉ để dọa đàn bà con nít. Chàng rất bực mình vì những lời đồn đại của thiên hạ là nhà có ma. Dĩ nhiên không ai có quyền cấm cặp vợ chồng trẻ mướn nhà thuật lại những gì đã xẩy ra cho họ.

Nhưng sự bực bội của chàng trai chủ nhà có thể bắt nguồn từ một lý do quan trọng hơn nhiều: Chàng đã tìm được một người con gái mà chàng muốn thành hôn. Rủi thay, câu chuyện về căn nhà ma đã lọt vào tai nàng, và nàng lại là người có cái "đức tính" chung của hầu hết các đấng đàn bà con gái trên cõi đời này là rất sợ ma!

Nàng nói với chàng rằng nàng cũng rất yêu chàng và cũng muốn được xây dựng... nông thôn với chàng. Nhưng nàng nói thẳng là nàng sẽ không bao giờ bước chân vào căn nhà ma đó. Thế mới phiền!

Là người không tin ma quỷ, chàng cho nàng hay rằng chàng sẽ vào ở trong nhà một mình để chứng minh rằng không hề có con ma nào ở đó.

Rồi chàng lừng lững dọn vào nhà.

Tuy những cánh cửa vẫn tự động đóng mở nhưng chàng trai không nghĩ gì tới chuyện ma quỷ. Chàng sửa lại những bản lề cho chắc chắn. Nhưng khi những cánh cửa vẫn đóng mở tự động, chàng cho rằng có lẽ vì gió lọt vào nhà qua những khe hở, tạo nên tình trạng bất thường đó mà thôi.

Dù sao chàng cũng nghe thấy tiếng ngăn kéo và cửa tủ mở và đóng. Cả những ly tách đựng trong tủ nhiều khi cũng kêu leng keng như bị đụng chạm hoặc di chuyển. Một vài lần chàng nghe cả tiếng nước chảy trong bồn rửa chén nhưng khi tới coi thì vòi nước vẫn khóa chặt và bồn rửa chén vẫn khô không khốc!

Vì biết chắc trong nhà chỉ có mình chàng, chàng thanh niên lý luận là có lẽ căn nhà cũ nào cũng có những tiếng động quái gở đó do tường hoặc sàn nhà phát ra. Chàng cố tình không thèm để ý nữa và cũng cố tình "quên" giải thích hiện tượng nước chảy.

Ngay cả khi quyển sách mà chàng vừa gấp lại để sang một bên tự động lật ra từng trang một cách chậm chạp như có người giở ra đọc, chàng cũng cho rằng có lẽ vì có ngọn gió thổi qua cửa sổ một cách đều đặn, tuy sau đó chàng nhận thấy tất cả các cửa sổ đều đóng kín.

Dù sao đi nữa chàng vẫn không tin là nhà có ma, vẫn tiếp tục ở đó một mình, vẫn tiếp tục thuyết phục vị hôn thê lập gia đình và sống chung với chàng (trong căn nhà "ma" đó!).

Dĩ nhiên chàng cả quyết với nàng là căn nhà không hề có ma quỷ gì hết vì chàng ở đó một mình đã khá lâu rồi mà vẫn chưa thấy con ma nào hết và vẫn an toàn trên xa lộ.

Đáng buồn thay, nàng vẫn không tin và vẫn tiếp tục... sợ ma!

Câu chuyện lủng củng kéo dài tới khi chàng được nghỉ hè và chàng nghĩ rằng bây giờ là lúc chàng có thì giờ dọn dẹp lại ngôi nhà cho ngăn nắp cũng như để làm một vài việc muốn làm.

Trong căn phòng nhỏ trên lầu, có nhiều quần áo của vị luật sư và cô con gái đã qua đời. Chàng thanh niên nghĩ rằng chàng thật có tội khi để mớ quần áo đắt tiền này mục nát trong khi nhiều người không quần áo. Chàng dự trù đem tất cả mớ quần áo cũ tới cho một cơ quan từ thiện.

Chàng bèn đem mấy cái thùng không lên căn phòng nhỏ và khởi sự xếp mớ quần áo của vị luật sư vào trước. Sau khi chất đầy ba thùng, chàng cài tạm nắp thùng lại và quay sang chuẩn bị xếp mớ đồ của cô gái.

Khi vừa mở cửa tủ áo, chàng chợt nghe một tiếng thở dài khiến chàng hơi giật mình. Tuy nhiên chàng bật cười vì sự nhút nhát bất ngờ của mình và nghĩ rằng có lẽ vì không khí chuyển động tạo ra âm thanh như tiếng thở dài. Hoặc cũng có thể sự chuyển động không khí khiến những bộ áo quần cạ vào nhau tựa như tiếng thở dài.

Sau một phút hơi căng thẳng đó, chàng cẩn thận lấy ra từng món một, xếp vào thùng. Vừa là việc chàng vừa cảm thấy buồn buồn khi nhớ tới người bà con - cô gái con ông luật sư mà chàng phải gọi bằng bà - từ trần khi còn quá trẻ.

Sau khi bỏ năm sáu cái áo vào thùng, cái áo kế tiếp khiến chàng ngạc nhiên vì hơi nặng hơn thường lệ. Chàng lẩm bẩm "áo may bằng lụa, tại sao lại nặng kỳ cục như vậy?".

Nghĩ rằng người quá cố có thể để một vật gì trong túi, chàng bèn thò tay vào túi áo và lấy ra được một lá thư viết trên giấy hoa tiên và một quyển sổ nhỏ màu đỏ. Lá thư đề tên cô gái và địa chỉ bên ngoài.

Chàng thanh niên bèn đặt cái áo xuống, bước tới sát bên cửa sổ mở thư ra đọc. Tuy không phải người có tính tò mò, không hiểu tại sao chàng cảm thấy như bị một sức mạnh vô hình nào đó thúc giục chàng phải đọc lá thư:

"Em thương yêu. Dù mọi người cố giấu không ai nói với anh, anh biết mình đang lâm trọng bệnh và có lẽ chúng mình sẽ không còn gặp lại nhau trên cõi đời này nữa! Nếu anh có chết, xin hãy hứa với anh một điều là khi em không còn thích cõi trần này, hãy cho xây mộ em bên cạnh mộ anh để chúng mình khi sống phải cách chia nhưng khi chết sẽ bên nhau mãi mãi.

"Thương em muôn vàn,

"Người yêu bất hạnh của em".

(còn)
 
S

scientists

Sau khi cẩn thận đọc đi đọc lại lá thư tới ba bốn lần, chàng thanh niên đứng yên suy nghĩ và nhớ lại câu chuyện người địa chủ cương quyết chống lại mối tình của con trai ông và cô gái.

Rồi chàng mở quyển sổ nhỏ màu đỏ ra xem. Đó là một quyển nhật ký với ngày tháng trên đầu mỗi trang. Những trang đầu viết về những công việc vặt vãnh trong nhà. Có trang ghi việc may vá, trang khác ghi việc làm mấy hũ mứt, nhưng những trang sau bắt đầu viết nhiều về chuyện tình của cô gái.

Nàng viết về việc đôi bên gặp gỡ, lần trò chuyện đầu tiên, khi chàng trai thố lộ tình yêu, việc hai người trù tính chuyện hôn nhân trong khi vẫn cố thuyết phục thân phụ chàng trai. Họ tin rằng ông sẽ xiêu lòng trước tình yêu của họ. Nhưng thời gian không về phe với họ. Quyển nhật ký viết về lá thư - mà chàng trai vừa đọc - khiến nàng gần như điên loạn. Trang sau đó chỉ có mấy chữ "chàng đã chết!". Kế tiếp là những trang giấy trắng cho tới gần cuối quyển sổ nhỏ.

Rồi ở một trong những trang cuối cùng, chàng trai đọc được:

"Tôi biết là tôi đang chết lần mòn. Tôi xin ba tôi hứa với tôi là sẽ xin cha chàng cho mộ tôi xây cạnh mộ chàng, nhưng ba tôi quay đi không nói. "Tôi nghĩ rằng vì danh dự, cha tôi sẽ không nói chuyện với người đã không chấp nhận tôi. Nhưng chàng ơi, nếu ba em không nói, em sẽ tìm cách để được đến với chàng. Hồn em sẽ không siêu thoát nếu không được ở bên chàng..."

Quyển sổ nhỏ kết thúc ở đó, dở dang, như sự dở dang của người con gái. Cả tình yêu lẫn cuộc đời!

Chàng thanh niên bỏ cả lá thư và quyển nhật ký vào túi, bước xuống nhà. Những thùng quần áo có thể chờ thêm một đôi ngày. Chàng biết chàng phải làm gì ngay lập tức vì chàng không muốn hồn người con gái phải tiếp tục đợi chờ.

Sau khi thay quần áo, trước khi bước ra cửa, chàng trai nhìn vào nhà nói lớn như nói với một người đối diện:

- Bà không có gì phải lo lắng nữa. Cháu sẽ tìm mọi cách sắp xếp cho bà, bà cứ yên tâm.

Rồi chàng tìm tới trang trại của vị địa chủ khó tính, người từng làm khổ đứa con trai duy nhất của ông cũng như cô gái. Ông cũng đã qua đời từ lâu và người cai quản trang trại bây giờ là một người cháu của ông. Sau khi đọc kỹ lá thư và quyển nhật ký do chàng trai đem lại, người trại chủ thở dài:

- Năm mươi năm! Năm mươi năm dài chờ đợi! Thật là tội nghiệp!

May mắn hơn nữa, vị trại chủ này lại là người tin rằng có một thế giới vô hình mà ông nói là "thế giới bên kia".

Ông bèn liên lạc ngay với luật sư của ông để sắp xếp mọi việc, và chỉ hai tuần sau, hai kẻ yêu nhau nhưng không lấy được nhau khi còn sống đã được nằm bên nhau trong hai ngôi mộ song song.

Sau khi thắp mấy nén nhang trên hai nấm mộ còn nồng mùi xi măng, trở về nhà, chàng trai cảm thấy ngôi nhà có vẻ hoàn toàn khác hẳn khi rõ rệt trong nhà bây giờ chỉ còn có một mình chàng. Không còn những tiếng cửa tự động mở, đóng, không còn tiếng ngăn kéo đóng mở, không còn tiếng nước chảy ào ào hoặc rỉ rả... chỉ có những tiếng động do chính chàng gây ra.

Rồi chàng mời vị hôn thê tới dùng cơm vào một buổi chiều, đem theo cả một bà cô nổi tiếng là người có thể "ngửi" thấy mùi ma.

Khi ngồi vào bàn ăn, bà cô nhìn quanh nheo mũi mấy cái rồi nói với cô gái:

- Thiên hạ chỉ đồn bậy! Nhà này làm gì có ma. Nếu có, dù chỉ một con cô cũng biết liền một khi.

Cô gái yên tâm và không lâu sau đó hai người thành hôn và sống bên nhau thật hạnh phúc trong ngôi nhà khang trang không có vẻ gì là nơi cư ngụ của ma quỷ.

Lâu dần, thiên hạ quên hẳn câu chuyện căn nhà này từng bị coi là - và thực sự - có ma.

Chỉ có chàng thanh niên là vẫn còn nhớ vì chàng đã thay đổi: Tuy không hề nói với ai, ngay cả vợ chàng, bây giờ chàng biết rằng trên đời này quả thật có ma.

 
S

scientists

Đêm trong tiệm cắt tóc

Câu chuyện mà tôi kể sắp kể cho các bạn sau xảy ra vào trước tết âm lịch năm 2012 khỏang nửa tháng...

Hôm đó 1 người bạn tôi có việc phải về quê 2 ngày và nhờ tôi đêm qua ngủ trông nhà giùm... Nhà đó là nhà cậu ta thuê để ở và mở luôn tiệm cắt tóc trong ngõ gần nhà tôi... Tôi nghĩ là gần nhà và cũng chỉ có 1 đêm thì có sao nên nhận lời ngay...

Tối hôm đó tôi hí hửng vì đã thóat được khỏi sự kiểm sóat của gia đình và có thẻ làm bất cứ những gì mình thích... Tôi mua 1 đống đồ ăn và qua nhà cậu bạn... Nhà cậu bạn tôi có 1 gian nhà rộng khỏang 50m vuông dùng để làm tiệm cắt tóc và bên trong là 1 gian nhà bếp cùng nhà tắm rộng khoảng 20m vuông nữa, Nhà có 1 gian gác để làm chỗ ngủ. Ở gian nhà chính có 3 cái ghể xoay và 4 cái gương lớn treo trên tường đối diện nhau vs 3 cái nằm trước cái ghế và 1 cái gương lớn nhất được treo đối diện với 3 cái còn lại... Bên dưới cái gương to nhất ấy là 1 cái ghế salon dùng để khách ngồi đợi lúc quán đông khách... Đêm hôm đó tôi ngồi với đống đồ ăn và cắm mặt và màn hình của chiếc laptop đê chơi game...

Ngòai trời bắt đầu nổi gió và có những hạt mưa... Mưa ngày 1 nặng hạt và tôi cảm thấy không được ổn cho lắm... nhưng thầm nghĩ "mình ở trong nhà thì mưa gió đâu có liên quan mẹ gì đén mình" và lại cắm đầu vào chơi game tiếp... Mưa ngày càng nặng hạt và có 1 tia chớp sang lóe lên rạch ngang bầu trời và sau đấy là tiếng sấm vang lên 1 cách giận giữ và chỉ ít giấy sau ánh đèn trong nhà phụt tắt... Tôi nhìn qua khe cửa thì thấy là đèn đường cùng với những nhà bên cạnh đều đã tắt hết... Chắc là sét đánh trúng cột điện nào rồi nên ms mất điện, tôi thầm nghĩ " Đm đen vãi, đang nhiên thì mất điện, còn gì đen hơn tnày nữa không" và quay vào nhà tím nến... Tôi bật đèn fláh ở đt lên soi kắp nơi để tìm nến nhưng không thấy, tôi chạy lên gác và tìm được 1 cây nến to vẫn còn nguyên và xuống nhà tìm bật lửa thắp nến... Cây nến cháy và thắp sáng khắp nơi trong căn phòng và tôi để nó lên trên chiếc bàn đựng dụng cụ cắt tóc và tôi lại vùi đầu vào chiếc laptop mà không hề để ý rằng xung quanh tôi đang có 1 sự thay đổi mà khi tôi phát hiện ra thì đã qua muộn... Ngọn nến cháy rất nhanh, Mới có 1 lúc mà đã gần hết 1/3 cây nến...

Gió bắt đầu thổi mạnh, cây nến chặp chờn như sắp tắt. Tôi tắt laptop đo và đi ra gần chỗ cây nến để đưa nó lên chỗ nào kín gió hơn... Khi cầm cái nền quay 1 vòng thì tôi giật mình bởi tất cả những cái đầu manocanh dùng để tập cắt tóc đang quay đầu lại và nhìn về phía tôi... Tôi giật thót mình vì những cái đầu người giả ấy đang nhìn tôi bằng ánh mắt ma quái... Những khuôn mặt ấy như đang mỉm cười... Tôi dụi mắt và nhìn kỹ lại 1 lần nữa thì thấy những thứ đó đều vẫn như bình thường ... Tôi nghĩ do mình hoa mắt nên không để ý nữa... Gió mỗi lúc 1 to, gió lùa qua khe của xếp làmlung lay ngọn lửa trên cây nến làm nhiều lần nó như muốn tắt ngúm... Ngọn lửa bị lay động khiến cho những cái bóng nó tạo ra trên tường trở thành những hình thù kỳ quái... Khung cảnh trong nhà trở lên rất đáng sợ, lúc này tôi cảm thấy 1 cảm giác ơn lạnh ùa về, tôi vội bật laptop lên và mở 1 bản nhạc nghe cho bớt đi cái cảm giác ghê rợn ấy... Ngồi nghe nhạc và xem mấy clip vui vui khiến cho tôi bớt đi phần nào nỗi sợ hãi... Nhưng cũng chỉ được 1 lúc, laptop báo hết pin, tôi phải tắt máy và ngay lúc đó, 1 cơn gió lùa vào thổi tắt phụt cây nến trên bàn, cả căn phòng chìm vào bóng tối... Lúc này tôi với tay tìm đt và tôi với phải 1 cái gì đó mềm mềm và rất mượt... Tôi cầm nó lên và cùng lúc đó tôi tìm thấcy cái đt ở ngay dưới cái vật đó... Tôi bật đèn flash lên để xem đó là cái gì thì 1 cảnh tửong hãi hùng đang hiện ra trước mắt tôi... trên tay tôi là 1 cái đầu người, 2 mắt nó mở trừng trừng nhìn tôi và cái đầu ấy không có cổ, 1 cái đầu người không có thân mình... máu chảy xuống ghế và nó đang nhỏen miệng cười... Tôi hét lên kinh hòang và ném cái thứ đó về phía cửa... Tôi không thể hiểu là tại sao lại có cái đầu ấy và nó ở đâu ra trong khi từ tối đến giờ cả cái nhà này...

Tuy rất sợ nhưng sự tò mò lấn át đi nỗi sợ hãi và tôi soi đèn flash về phía tôi vừa ném cái đầu lâu ấy đi nhưng lạ thay là ở đó không có cái đầu nào hết và cũng không hề có 1 chút máu nào mà chỉ có chiếc đầu manocanh nằm lăn lóc trong góc nhà ấy... Tôi thấy lạ vì trong góc để mấy cái đầu này có 6 cái, mà nó đều được gắn vào giá rồi vậy tại sao nó lại xuất hiện trc mặt tôi và tại sao nó lại biến thành cái thứ kinh dị vừa rồi được... Tôi nhặt cái đầu người giả ấy lên và mang nó để về chỗ cũ... nhưng lạ thay là khi tôi mang nó trở lại, đặt nó lên giá thì 1 luồng điện mạnh chạy dọc sống lưng và lên đến tận đỉnh đầu tôi làm tóc gáy tôi dựng đứng hết cả lên...Tất cả những cái đầu trên giá và cả cái đầu manơcanh trên tay tôi đều biến hết thành những cái đầu người thật, 6 cái đầu người thật đang mở mắt nhìn chằm chằm về phía tôi... MÁu từ những cái đầu ấy chảy ra khắp nhà... Tôi ngã người về phía sau làm văng cái đt ra 1 góc, đang loay hoay để tìm cái đt của mình thì bỗng có 1 cái gì đó sượt qua mặt tôi... 1 cái gì đó rất sắc, nó cắm phập vào tường ngay sau lưng tôi... Tôi nằm rạ xuống đất và bò về phía ánh sáng phát ra từ chiếc đt... khi gần đến nơi thì tôi ms biết là mình đang nằm ngay dưới cái ngăn tủ đượng dao kéo... tôi với chiếc điện thọai và quay mặt nhìn lên, đúng lúc ấy 1 chiếc kéo từ trên tủ rơi xuống... may sao nó chỉ sượt qua tai... Tôi hỏang quá bật dậy và soi đèn khắp nơi xem ai đã gây ra cái trò này thì không có ai cả... Nhìn về phía 6 cái đầu người thì trên giá không còn 1 cái nào... Tôi đang thắc mắc là chúng nó biến đi đâu thì lúc này cây nến trong phòng tự nhiên sáng bừng lên... Có được 1 chút ánh sáng, tôi quan sát xung quanh và thấy nơi mình đứng không còn là 1 cửa tiệm cắt tóc nữa mà nó giống như 1 lò mổ... Máu dính đầy trên tường, đầu người lăn lóc dưới nền nhà, trên ghế salon, trên ghế xoay và cả trên vàn cắt tóc nữa... Và tất cả những cái đầu người ây đang nhìn trừng trừng về phía tôi...Tôi bấm đt để gọi cho ng bạn của tôi cũng là chủ nhà này nhưng máy báo không có sóng... Lúc này thật sự hỏang lọan, tôi quay đầu về phía cửa định chạy ra ngoài thì chợt nhớ ra cửa đã khóa và chìa khóa đang nằm trên gác... Tôi liều mình chạy vào trong và leo lên gác... may sao cái chìa khóa nằm ngay gần cầu thang...

Lấy được chìa khóa... tôi lao ra cửa nhưng chợt giật mình khi tôi chạy qua mấy cái gương thì tôi như bị đứng hình lại khi mà bên trong 4 tấm gương không chỉ có hình của tôi mà còn có 1 người nữa đang nhìn chằm chằm về phía tôi... Tôi dường như bất động, trong tâm trí luôn thôi thúc tôi phải rời khỏi cái nơi quái quỷ này ngay bây giờ nhưng chân tay tôi như bị trói lại và không thể cử động... Cái bóng người trong gương ngày càng tíen gần về phía tôi và lúc này nó đang đứng trước mặt tôi... Nó không hề có mặt mũi mà trên mặt nó chỉ có 1 thứ duy nhất đó là 2 hốc mắt đen ngòm và sâu hoắm... 6 cái đầu người đang nhảy múa xung quanh tôi, và ánh nến hắt những cái bóng của chúng lên tường làm cho cảnh vật quanh tôi ngày càng kỳ quái... Vòng trong của những cái đầu lâu ngày càng nhỏ lại và tôi biết điều gì đang đợi tôi ở phía trước, nếu như tôi không làm gì lúc này thì só phận của tôi sẽ chấm dứt trong đêm nay... Lúc này bản năng sinh tồn của tôi đã không cho phép tôi lùi bước... Tôi cho đt vào túi quần, tôi nhảy thật nhanh về phía thứ mà vừa rồi bay sượt qua mặt tôi, đó là 1 con dao làm bếp và tôi túm lấy nó, vung chém lọan xạ về phía những cái đầu ma quái đang nhảu múa ấy và tôi chạy về phía cửa... Tôi mở cửa vào định lao ra ngòai nhưng có 1 bàn tay túm chặt vào vai áo của tôi và kéo tôi lại... Tôi nhanh tay ném con dao về phía nó nhưng bàn tay vẫn túm chặt lấy áo tôi và 6 cái đầu người đang bay rất nhanh về phía tôi... Lúc này tôi cởi phang cái áo khóac dày cộp ra và bỏ chạy thật nhanh trong màn mưa tầm tã để mong thóat khỏi cái nơi kinh dị ấy nhưng mấy cái đầu ấy vẫn không buông tha và nó càng ngày càng gần về phía tôi...

Tôi lấy hết sức bình sinh để chạy,chạy càng nhanh càng tốt và cuối cùng bọn nó cũng buông tha cho tôi... Tôi tìm được 1 mái hiên cách căn nhà đó không xa và tôi ngồi trong đó trú mưa, tôi nhìn về phía căn nhà đó và cả người lặng đi khi thấy cánh cửa xếp tôi vừa mở ra đang từ từ đóng vào, những cái đầu người lăn lông lốc vào nhà và khi cái đàu cuối cùng vào đến nhà thì cánh cửa đóng lại như kết thúc 1 đêm kinh hòang vừa xảy ra đối với tôi...

Tôi mệt quá và thiếp đi lúc nào không hay và sáng hôm sau anh bạn tôi về. Thấy tôi ngồi co ro chịu lạnh dưới mái hiên và cả người ướt như chuột thì có hỏi tôi tại sao không vào nhà mà ngủ, sao lại chạy ra đây ngồi chịu rét thì tôi kể cho anh ta tất cả những gì xảy ra với tôi ttrong buổi đêm hôm qua... Anh ta không tin và tôi dắt anh ta về với căn nhà đó...

Những gì hiện ra trước mắt tôi lúc này khiến tôi không thể tin vào mắt mình được... Căn nhà vẫn sạch sẽ, không có 1 chút máu nào, 6 cái đầu manơcanh vẫn nằm im trên giá như chưa bao giờ nó nhảy múa vậy... Anh bạn tôi nghĩ tôi bịt chuyện và bị thần kinh nhưng ngaykhi tôi vào gần cái những cái đầu manơcanh thì thấy trên mặt của 1 cái đầu giả ấy có 1 vết cắt khá sâu và có máu, tôi chỉ cho anh bạn của tôi và anh ta vẫn không tin và nghĩ là do tôi bày ra để bịp anh ta...

Anh ta bảo hơn 1 năm nay rồi anh ấy chuyển về đây sống rất bt và không bao giờ gặp phải tình trạng như trên cả... Tôi ngán ngẩm quay về và có gặp 1 ông lão, ông ấy sống ở trong xóm từ rất lâu rồi và có nghe ông ấy kể rằng căn nhà ấy trước là nhà của 1 cặp vợ chồng người Hoa, một hôm có 5 người bạn của họ đến chơi và sau 1 đêm nhậu nhẹt linh đình thì họ quay ra chém giết lẫn nhau, sau vụ thảm sát ấy thì chỉ còn 1 anh chồng còn sống nhưng trở lên điên điên dại dại... Công an đến bắt anh ta đi và lạ 1 điều là trong nhà có 6 cái xác nhưng không cái xác nào có đầu, và công an họ không bao giờ tìm được đầu của 6 người ấy... Nghe đâu sau đó người chồng được đưa vào bệnh viện tâm thần vì có dấu hiệu về thần kinh và không lâu sau đó anh ta trốn trại. Hai ngày sau ngta tìm thấy xác anh ta chết trong chính căn nhà đã xảy ra cuộc thảm sát trên... Căn nhà được đập đi và xây lại sau đó được rao bán, nó đã qua mấy đời chủ rồi nhưng không ai dám ở lại đó nữa...

Tôi quay lại đó kể rõ sự tình cho ng bạn tôi nghe những gì mà ông lão ấy kể nhưng anh ta nghĩ tôi bị thần kinh và duổi tôi ra khỏi đó... Tôi thở dài và quay đi nhưng không quên nhắc anh ta phải thật cẩn thận... Anh ta cười khẩy và cho rằng tôi bị hoang tưởng... Tôi quay đi và đằng sau tôi, bên trong góc nhà 6 cái đầu người trên giá đang nhìn anh ta bằng ánh mắt ma quái và miệng chúng như đang mỉm cười...1 nụ cười mà chỉ có chúng mới hiểu... Và đêm đó mọi chuyện lại tiếp diễn...

 
S

scientists

TUYỂN TẬP "NGƯỜI KHĂN TRẮNG"

Đọc truyện Online nhé !


***************************************

Công ty CP Dịch vụ Văn hóa Thiên Vương

******Huỳnh Thượng Đẳng*****

Quyển XXXI: Hồn ma Đòi Chồng


hon_ma_doi_chong.jpg


Phần 1:


Đã hai lần bị thức giấc đột ngột, Huyền hơi bồn chồn trong dạ nên bật dậy định uống một ly nước rồi dỗ lại giấc ngủ. Nhưng khi nhìn đồng hồ trên tường thì cô giật mình. Mới có 12 giờ.
Mọi đêm vào giờ này Huyền đang ngủ rất say, bởi công việc suốt ngày quần quật, mãi đến hơn mười giờ mới buông ra được, có đêm chưa kịp ăn cơm là Huyền đã nhướng mắt hết lên và thường ngủ thay ăn! Và đêm nay, mãi đến hơn 1415 giờ mới chợp mắt, vậy mà cứ vừa đi vào giấc ngủ thì y như là có ai đó chạm vào người, làm cô bé thức giấc. Hai lần rồi mà khi thức dậy Huyền chẳng hề thấy ai bên cạnh.
Hay là tại vắng Hoa...
Có thể lắm. Hai chị em từ nhỏ đến giờ, nhất là từ khi mồ côi mẹ lúc chưa đầy mười tuổi đến nay, không lúc nào ngủ xa nhau. Chiều nay ba bảo chị Hoa đi cùng ba ra vườn ngoài Long Thành mà xe không còn dư chỗ nên Huyền mới chịu ở nhà. Nghĩ Hoa sẽ trở về nhà kịp bữa cơm tối, vậy mà đến 10 giờ Dì Ngọc mới báo là ba về không kịp, phải ngủ đêm ở vườn, và đây là lần đầu hai chị em không ngủ cùng nhau.
Tự cho đó là nguyên nhân khiến mình mất ngủ nên Huyền vừa uống xong ly nước đã trở lại giường và tin rằng mình sẽ ngủ say ngay... tuy nhiên lại một lần nữa, khi Huyền vừa nhắm mắt thì dường như có ai đó nắm lấy bàn chân mình kéo thật mạnh! Huyền bật dậy hỏi lớn:
- Ai vậy?
Bật đèn phòng lên, toàn bộ căn phòng nhỏ hiện ra, nhìn rõ mọi vật, nhưng tuyệt nhiên không có ai, cửa phòng vẫn đóng kín, cài chốt bên trong. Huyền hơi chột dạ, mặc dù xưa nay cô vốn là người không bao giờ biết sợ vu vơ.
Bước tới cửa sổ, bấy giờ Huyền mới phát hiện ra tuy hai cánh cửa vẫn đóng kín, nhưng chốt không gài và ở một cánh khi khép đã kẹt lại một mảnh vải màu xanh lá. Cầm lên xem thì ra đó là một chiếc băng đô cài đầu mà thoạt trông Huyền đã có cảm giác quen quen... Hình như là của ai đó mà cô đã nhìn thấy đôi ba lần. Nhất thời chưa đoán ra là của ai nên thuận tay Huyền bung luôn cánh cửa ra và... cô há hốc mồm khi thấy đứng cách cửa sổ chưa quá mười bước chân là một người phụ nữ xõa tóc, đang đứng quay mặt đi chỗ khác, nhưng nhìn từ sau lưng Huyền đã phải kêu lên:
- Mẹ!
Phải, cái bóng đứng kia trông giống hệt như mẹ, khiến Huyền không chút lo sợ, kêu lần nữa:
- Mẹ! Phải mẹ không?
Rồi như bị một lực hút vô hình, Huyền bung cửa phòng, theo hướng sau nhà, chạy bay ra nơi cô vừa nhìn thấy bóng người kia. Không còn thấy ai nữa, nhưng Huyền vẫn cắm đầu chạy theo hướng trước mặt, vừa chạy Huyền vừa cất tiếng gọi:
- Mẹ ơi! Con là Huyền đây!
Một lát sau Huyền đã ra tới hàng rào kẽm gai phía sau vườn, nơi ngăn khu nhà rộng với bên ngoài. Thường khi, Huyền chỉ đứng bên trong rào nhìn ra rặng cây ở bên kia sườn đồi mà chưa một lần dám bước ra, bởi lệnh cấm của cha, mà cũng bởi sợ một điều gì đó mà lâu lắm rồi Huyền chưa lý giải được.
Lần này thì bằng cách nào cũng phải ra cho bằng được! Huyền nói thầm và cúi người tìm cách chui qua hàng rào kẽm gai khá kiên cố.
- Mất công thôi!
Một giọng nói thật quen thuộc, đồng thời một bàn tay mát lạnh của ai đó đặt lên vai Huyền. Chưa kịp nhìn lại thì toàn thân Huyền đã đờ ra, đầu óc lờ mờ...
***
Mở mắt ra, Huyền suýt kêu lên khi nhìn ra gian phòng bên ngoài, nếu không có bàn tay của ai đó bụm ngang miệng cô lại. Chừng như ai đó không muốn cho Huyền bị lộ diện, nên cô giữ im lặng và nhìn kỹ hơn những gì đang diễn ra trước mắt. Giữa gian phòng lớn đang có bốn người, hai người ngồi quay lưng lại phía Huyền, họ đang chụm đầu vào nhau thì thầm điều gì đó nghe không rõ, nhưng nhìn trên tay họ Huyền lờ mờ đoán ra: Họ đang cầu hồn!
Sở dĩ Huyền đoán được bởi có hôm, vô tình cô đã nhặt được một quyển sách chép tay ở bếp nhà mình, mà tựa đề quyển sách đã nói lên nội dung của nó: Cầu hồn - nói chuyện với vong linh người chết. Quyển sách sau đó bị bà dì ghẻ đòi lại và còn mắng cho Huyền một trận, bởi hình như sách đó là thứ mà bà ta đang nghiên cứu, không muốn để cho ai khác đọc. Trong sách có nói và vẽ cả hình minh họa cảnh lễ cầu hồn, nó giống như những gì Huyền đang nhìn thấy trước mắt!
Lạ lùng hơn, một trong hai người đang ngồi cầu hồn kia là hai người phụ nữ đầu trùm kín bằng chiếc khăn đen! Và khi nhìn kỹ hai người nữa đang nằm im trước mặt họ, lại là cha và chị Hoa!
Huyền hốt hoảng định kêu lên, nhưng lúc này cô như bị điểm huyệt, không há miệng ra được. Người nào đó nãy giờ đứng bên cạnh Huyền cũng đi đâu mất.
Lúc này chợt Huyền nghe người ngồi bên trái lên tiếng:
- Cái vong hồn này lạ lắm, hình như đã được che chở bởi thế lực nào đó mạnh hơn quyền lực của ta, nên nhất thời không trục nó về được!
Mụ bên phải tức tối:
- Đã tốn bao công sức mới gài cho cha con nó đi cùng nhau ra vườn, hầu thực hiện buổi hôm nay. Như vầy có nghĩa là bó tay sao, công cốc sao?
Mụ kia cũng không còn bình tĩnh:
- Tôi có thể nhìn suốt cõi vô hình, muốn trục cái hồn nào về thì phải về, nhưng người này thì đã hai tiếng đồng hồ rồi, sức tôi sắp kiệt rồi đây, mà vẫn chưa làm sao gọi nó về được!
Nhìn lại hai người đang nằm, mụ bên trái ngao ngán:
- Bây giờ biết giải quyết hai của nợ này sao đây?
Mụ kia thu dọn vài thứ linh tinh của mình xong, vừa đứng lên vừa nói:
- Đã là của nợ thì khử nó đi cho rảnh việc!
Mụ bên trái trợn tròn mắt:
- Bộ bà quên là tụi nó còn cần cho tôi đến cỡ nào hay sao! Cho đến khi nào...
Mụ ta kề tai nói khẽ gì đó, rồi họ nhìn trước sau, mụ ta nói:
- Nơi này vắng, ngôi nhà này vốn bỏ hoang từ mấy năm rồi, có lẽ ta bỏ họ ở đây, dù họ tỉnh lại thì cũng chẳng ai hay biết.
Mụ kia hỏi lại:
- Lúc làm cho họ mê man để đưa về đây có để họ nghi ngờ gì không?
Mụ nọ lắc đầu:
- Tôi nhờ thằng tài xế ruột, cho nó số tiền bằng ba tháng lương thì có cạy miệng nó cũng không nói. Nếu có bị hạch hỏi thì nó cũng biết phải trả lời thế nào rồi.
Hai mụ đàn bà nhìn quanh một lượt rồi tắt đèn, rời khỏi phòng. Đợi cho họ đi xa rồi Huyền mới bước ra, bật điện lên và chạy đến bên cha và chị. Huyền càng lo lắng thêm khi hai người vẫn còn bất động.
- Ba ơi! Chị Hoa ơi! Tỉnh dậy...
Gọi đến lần thứ ba thì ông Thiện mới hơi khẽ động đậy hai tay, sau đó từ từ mở mắt ra.
- Đây là...
Huyền mừng rỡ:
- Ba! Ba không sao chứ!
Nhìn thấy con gái, ông Thiện hỏi ngay:
- Hoa đâu?
Lúc này Hoa cũng đã tỉnh, cô ngơ ngác:
- Sao mình ở đây ba? Sao có cả Huyền nữa?
Huyền ngại ở lại không tiện, nên giục:
- Mình rời khỏi đây ngay, nguy hiểm lắm!
Không biết là chuyện gì nhưng thấy thái độ của Huyền, ông Thiện và Hoa cũng phải nghe theo. Khi ra đến ngoài ông Thiện mới nhận ra nơi mình đang đứng:
- Đây là ngôi nhà hoang mà!
Hoa cũng nói:
- Lâu đài ma!
Huyền kéo mọi người đi thật nhanh rời khỏi nơi ấy, đến một nơi an toàn, rồi cô mới hỏi:
- Tại sao ba và chị Hoa nói là đi ra trang trại, sao trở về nơi này?
Ông Thiện bình tâm lại một lúc rồi đáp trong trạng thái mệt mỏi:
- Ba chỉ nhớ lúc sắp rời trang trại ra về thì tự dưng ba xây xẩm đầu óc, rồi sau đó không còn biết gì hết...
Hoa kể lại:
- Khi ba ngất chị đã là người phát hiện. Chị gọi chú Ba tài xế ra phụ khiêng ba lên xe, mãi đến khi xe chạy được một quãng thì chị cũng bị tình trạng như ba vậy!
Huyền kể lại những gì mình vừa nghe được:
- Chú tài xế đã bị người ta mua chuộc để làm chuyện này. Họ là đồng bọn với nhau đó.
Ông Thiện vẫn không tin:
- Ai thì ba còn nghi ngờ, chớ chú Ba ấy thì không thể nào... Bởi chú ấy là người đã làm việc cho ba từ thời ba mới khởi nghiệp.
- Chính tai con nghe hai người cầu hồn nói rõ như vậy. Bây giờ về nhà tìm gặp chú tài xế và hỏi thì rõ thôi. Mà nè ba, sao con thấy cái dáng của một trong hai người cầu hồn quen quen sao đó... giống như bà Ngọc vậy đó!
Ông Thiện nhắc:
- Con quên là bà ấy đã đi du lịch Hồng Kông hai ngày rồi sao. Tuần tới mới về.
Hoa chợt hỏi:
- Huyền nói em gặp mẹ?
Huyền kể mà vẫn còn nguyên vẻ xúc động:
- Em thấy rõ ràng. Chính mẹ đưa em tới ngôi nhà hoang đó, chớ em làm sao biết nơi ấy. Và cũng chính mẹ đã giúp đặt em vào chỗ kín đáo để mục kích được chuyện vừa rồi và kịp cứu chị và ba ra.
Ông Thiện lâu nay vẫn bị hai con oán về việc bước đi bước nữa sau khi mẹ chúng mất, nên rất lúng túng mỗi khi nhắc tới bà vợ trước của mình. Tuy nhiên lúc này ông vẫn lên tiếng:
- Có thể đúng là bà ấy.
Hoa tiếc nuối:
- Phải chi chị có mặt ở nhà để gặp mẹ!
Huyền đưa bàn tay lên sờ quanh miệng mình, nhớ lại:
- Em còn nguyên cảm giác bàn tay mẹ bụm miệng không cho em lên tiếng. Hơi ấm lòng bàn tay y như của một người còn sống. Chớ không như người ta mô tả người cõi âm tay lạnh như băng. Ba nói cho tụi con nghe về cái chết của mẹ đi. Có đúng là mẹ chết sau một cơn bạo bệnh không?
Ông Thiện hơi lúng túng:
- Chuyện đó... lâu rồi... Nhưng mà nhắc làm gì cho thêm buồn.
Nhưng Huyền cương quyết:
- Ba không nói thì có lúc tụi con cũng sẽ rõ. Dì út Hạnh có lần đã nói...

(còn)
 
S

scientists

Ông Thiện chặn lại ngay:
- Các con không được nghe dì Hạnh. Giữa dì ấy và bà Ngọc bây giờ vốn có nhiều mâu thuẫn với nhau từ lâu, làm sao dì ấy nói tốt cho bà Ngọc được.
Hoa sẵng giọng:
- Lúc nào ba cũng bênh bà ta!
Biết nói về bà vợ kế thì thế nào cũng rắc rối, nên ông Thiện lái sang chuyện khác:
- Tụi con có muốn biết tại sao người ta gọi ngôi nhà hoang lúc nãy là nhà ma không?
Đúng là bị chạm vào sự tò mò, nên Hoa quên ngay chuyện căng thẳng vừa rồi, cô hỏi ngay:
- Nghe nói đó cũng là sản nghiệp nhà mình?
- Đúng, ngôi nhà ấy hiện vẫn còn là sở hữu của dòng họ mình. Hồi thời Pháp thuộc ông nội các con vừa xây xong ngôi nhà đó thì xảy ra chuyện rồi thì bỏ luôn, không dám ở từ đó đến nay đã trên bốn chục năm rồi!
Huyền hỏi:
- Nhà bỏ hoang nhưng lúc nãy con thấy khu vườn rộng chung quanh khá quang đãng?
- Chỉ có nhà là không người ở, còn khu vườn thì ba cho một người bà con khai thác, nên họ có lui tới dọn dẹp, trồng trọt.
Hoa vẫn thắc mắc:
- Ba nói ngày xưa từng xảy ra chuyện gì?
- Ba không trực tiếp gặp, nhưng nghe ông nội con kể thì lúc nhà vừa xây xong thì vào ban đêm người ta thấy có những bóng người chạy rầm rập trong đó, đèn đuốc sáng choang, nhưng đến khi lại gần quan sát thì chẳng thấy gì! Về sau ông nội con đã nhờ người tìm hiểu nguyên do thì phát hiện nhà xây trên một nền đất vốn trước kia là một nghĩa địa hoang, nơi đó nhiều người bị giết và xác bị chôn giấu một cách bí mật! Ngoài ra người ta còn nói rằng hiện vẫn còn mấy nấm mồ nằm ngay phía dưới phòng khách của ngôi nhà!
Hoa tính nhút nhát nên nghe nói tới ma đã rùng mình:
- Vậy thì phá luôn ngôi nhà cho rồi, để làm gì, vậy mà hồi nãy con với ba nằm trong đó...
Cô lay vai Huyền:
- Còn em nữa, một mình mà lại dám...
Huyền cười hồn nhiên:
- Còn có mẹ nữa chớ bộ!
Nghe nhắc tới người vợ quá cố, một lần nữa ông Thiện lại cố tình nói sang chuyện khác:
- Ba cảm thấy trong người ớn lạnh, ta nên về nhà ngay thôi.
Huyền lo lắng:
- Ba nằm dưới đất chắc là lâu lắm, coi chừng nhập thổ. Đó là chưa nói, còn có thể bị mấy mụ kia làm bùa phép gì đó nữa...
Ông Thiện tự tin:
- Chắc là không có chuyện đó.
Nhưng Hoa thì lo:
- Cũng có thể lắm. Như Huyền kể, họ muốn dùng ba với con để cầu hồn cầu vong của ai đó... Sao kỳ vậy ba?
Ông Thiện chưa đáp thì Huyền đã nói:
- Rõ ràng là họ muốn hại ba, để thực hiện ý đồ gì đó? Nãy giờ con suy nghĩ hoài, họ là ai mà tính chuyện ác như thế chớ?
Họ gọi tắc xi về nhà. Hoa bàn:
- Bữa nay chỉ có cha con mình ở nhà, ta nên làm một buổi liên hoan, coi như mừng thoát nạn và cũng nhân tiện cúng vong hồn mẹ.
Bấy giờ ông Thiện mới dám nói một câu liên quan đến vợ:
- Phải nói là cúng vong mẹ các con trước, sau đó mình liên hoan luôn!
Huyền nhìn cha cảm thông:
- Ba nói phải. Vậy để con đi mua thức ăn, chị Hoa ở nhà lo dọn bàn thờ mẹ.
Nhớ tới chuyện Huyền kể đang ngủ bị kéo chân, Hoa xua tay:
- Thôi để chị đi chợ cho, Huyền lo ở nhà đi!
Hiểu ý chị nên Huyền cũng không tranh cãi, cô chỉ dặn:
- Chị nhớ mua mấy thứ mẹ thích, nhất là món bánh patê chaud.
Nghe các con bàn với nhau làm cho lòng ông Thiện quặn đau. Đã lâu rồi, mỗi khi nhớ đến người vợ quá cố, muốn cúng bà thứ gì ông không dám nhắc các con, mà âm thầm mua về đặt lên bàn thờ rồi âm thầm khấn vái và tránh đi ngay. Có lần Huyền nhìn thấy đĩa bánh paté chaud, cô hỏi của ai thì ông chỉ im lặng rồi quay đi...
***
Vừa bước lên gác lửng nơi đặt bàn thờ mẹ, Huyền đã kêu lên:
- Ba ơi, sao kỳ vậy nè!
Nghe kêu, cả ông Thiện và Hoa đều chạy lên. Họ vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy bát nhang trên bàn thờ đang bốc cháy dữ dội! Hoảng hốt, ông Thiện chạy tới dùng tay kéo vội những chân nhang đang cháy ra, sợ nó cháy lan sang những thứ khác. Nhưng khi nhúm chân nhang vừa được kéo lên thì những giọt nước màu đỏ như máu từ đó chảy ra, rơi loang đỏ cả nền nhà!
Hoa thảng thốt:
- Trời ơi, gì vậy?
Huyền bình tĩnh hơn, bước tới gần, nhìn rồi nói:
- Giống như là máu!
Bảo con bật đèn lên, ông Thiện cúi xuống nhìn thật kỹ rồi cũng xác nhận:
- Giống như máu vậy.
Mà quả là vậy. Bởi thứ nước màu đỏ ấy sau một lúc đã gần như đông đặc lại. Lúc này Hoa càng hốt hoảng:
- Máu... máu của ai vậy?
Huyền tự dưng nhớ tới mẹ, cô la lên:
- Mẹ nguy rồi!
Không ai hiểu Huyền muốn nói gì, cô bé đã vùng chạy xuống nhà dưới, vừa đi vừa gọi Hoa:
- Chị Hoa theo em!

Biết có nói thêm thì chị mình cũng không hiểu, bởi Hoa là người rất lười đọc sách và cũng không thích tìm hiểu chuyện huyền bí, nên Huyền quay về. Ông Thiện vừa trông thấy con đã nói ngay:
- Có những hiện tượng kỳ lắm. Lúc hai đứa đi rồi nhà mình lại bị cháy lần nữa! Mà lần này tại ở chỗ khác...
Nghe mùi khét còn lại, Huyền hốt hoảng:
- Cháy ở đâu vậy ba?
Chỉ lên lầu hai, ông Thiện nói mà giọng vẫn còn mất bình tĩnh:
- Ở phòng tụng kinh của bà Ngọc.
Chị em Huyền chạy lên thì căn phòng vẫn còn mùi khét và khói. Nhìn mấy bát nhang trên bàn cúng đều bị cháy lụi, tự dưng Huyền buột miệng:
- Đáng đời!
Căn phòng này trước đây là của mẹ, nhưng kể từ khi mẹ mất, nhất là từ lúc mụ "phù thủy" đó chuyển về sống hẳn trong nhà này thì mụ ta chiếm luôn làm nơi hằng ngày tụng kinh gõ mõ, với trang thờ Phật bà cực to mà lúc nào cũng nhang đèn rực rỡ. Không dám xúc phạm thánh thần, nhưng mỗi lần nghe tiếng tụng niệm của mụ ta thì Huyền là người ghét hơn ai hết. Bởi Huyền luôn có ấn tượng mụ ấy tụng kinh mà lòng dạ độc ác, kiểu khẩu Phật tâm xà!
- Huyền có thấy gì không?
Hoa đứng sau lưng vừa hỏi, Huyền nhận ra ngay:
- Bát nhang bàn thờ Phật bà còn nguyên, chỉ những trang thờ khác mới bị cháy!
- Sao lạ vậy?
Huyền kéo tay chị mình xuống dưới nhà, nói cho cha cùng nghe:
- Con tin là mẹ đã làm chuyện này!
Ông Thiện nhìn con gái rồi nhẹ lắc đầu, không nói gì. Hoa lên tiếng:
- Nhưng sao mẹ lại cũng làm cháy bát nhang ở bàn thờ của chính mẹ?
Huyền không đáp, cô giục chị mình:
- Mình lo đi chợ nhanh để còn kịp cúng nữa. Em muốn cúng mẹ thật long trọng. Em đang có cảm giác như mẹ đang hiện diện trong nhà lúc này.
Do không có mặt bà mẹ ghẻ ở nhà, nên chị em Huyền thoải mái hơn, họ làm bữa cúng khá nhanh. Đến giữa trưa thì thức ăn được dọn cúng khá thịnh soạn. Bát nhang bị cháy lúc sáng đã được thay tro mới và khi đốt lên đã cháy bình thường.
Ông Thiện lần đầu tiên, do không có mặt vợ kế, nên đã có vẻ thoải mái khi cúng vái. Ông đứng rất lâu trước bàn thờ, khấn rất thành khẩn và nếu tinh ý sẽ thấy ông đang rơm rớm nước mắt.
Bỗng nhiên Hoa kêu lên:
- Coi kìa, ba!
Cả ông Thiện và Huyền cùng nhìn theo hướng tay chỉ của Hoa và đều sững sờ khi thấy di ảnh của bà Thiện đang có hai giọt lệ màu đỏ như máu chảy xuống!
Huyền là người nhạy cảm, nên nói ngay:
- Mẹ về báo điều bất lành với chúng ta đó, ba!
Ông Thiện lên tiếng, hướng về di ảnh:
- Bà có điều gì phải không? Làm sao cha con tôi nói và nghe được từ bà đây, Ngọc Lệ?
Lần đầu tiên kể từ khi vợ mất, ông Thiện mới gọi tên vợ một cách thoải mái như thế. Điều mà khi có mặt bà vợ kế Kim Ngọc ở nhà ông luôn khép nép, né tránh, kể cả không dám thắp nhang trên bàn thờ vợ lớn.
- Ba ơi, mẹ chớp mắt!
Huyền kêu lên vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Hoa cũng phụ họa:
- Con cũng thấy nữa.
Huyền khấn qua màn nước mắt:
- Mẹ ơi, nếu mẹ hiển linh về đây thì xin mẹ nói hoặc làm gì đi, cả nhà đang có mặt bên mẹ đây nè!
Hai dòng máu từ hai khóe mắt di ảnh càng lúc càng lan rộng ra, khiến ông Thiện phải giục con:
- Lấy khăn sạch đến lau đi con!
Hoa chạy lấy chiếc khăn mặt từ phòng tắm, nhưng vốn nhát gan nên lại đưa cho Huyền:
- Em lau cho mẹ đi!
Huyền chẳng chút sợ hãi, đã bước tới lau di ảnh mẹ.
(còn)
 
S

scientists

Chợt cô kêu lên:
- Ba tới coi nè!
Ông Thiện bước tới, nhìn thấy một dòng chữ hiện trên mặt bàn thờ, do vệt máu chảy tới đâu tạo ra đến đó: Tới chỗ ngôi mộ, lấy lên gói giấy mà họ mới bỏ xuống. Hãy cứu mẹ với!
Ông Thiện chưa hiểu hết chuyện nên đưa mắt nhìn Huyền. Cô bé mau mắn:
- Con nghĩ không sai mà, người ta đang muốn hại mẹ!
Huyền lôi tay cha:
- Ba đi với con!
Hoa trông nhà, ông Thiện và Huyền đi nhanh tới nghĩa trang. Những người thợ do Huyền thuê lúc sáng đã hoàn tất phần sửa chữa ngôi mộ. Vừa thấy Huyền tới, họ báo ngay:
- Chuyện lạ lắm! Tụi tui lấy xi măng vá lại chỗ bị đập vỡ kia nhưng làm cả chục lần vẫn không được. Hầu như bao nhiêu xi măng đều rơi tuột vào trong hết. Cuối cùng tui phải dùng một miếng nhôm ốp bên ngoài mới tạm trám được chỗ bị thủng. Nhưng xem ra không chắc chắn lắm.
Ông ta nói vừa dứt lời thì nguyên mảng xi măng mới lại bong hết ra, để lộ một chỗ khá to. Huyền bước tới và không hề sợ sệt, vội cho tay vào lôi ra một gói giấy được cột rất kỹ. Cô quay sang hỏi mấy người thợ:
- Các chú có thấy ai cho cái này vào mộ không?
Mấy người thợ lắc đầu:
- Nãy giờ chỉ có bọn này ở đây, đâu có ai tới. Mà có ai tới tụi tui cũng không cho làm chuyện bậy bạ đó. Mà cái gì vậy cô?
Huyền đưa mắt nhìn cha, rồi nhanh tay mở dây. Qua nhiều lớp giấy, cuối cùng lộ ra một hình nhân bằng vải, có dạng một phụ nữ, cùng với mấy tờ giấy màu vàng có ghi chữ ngoằn ngoèo, kỳ dị.
Trong lúc Huyền chưa biết phải làm gì thì một trong số mấy người thợ tỏ ra rành chuyện, đã nói:
- Đây là hình nhân và bùa ếm của ai đó ếm người trong mộ, may mà cô lấy ra kịp. Bây giờ để hóa giải, cô phải đốt nó ngay đi!
Ông Thiện cũng từng nghe nói chuyện này, nên ông đích thân cầm lấy mấy thứ kia và mượn bật lửa của một người thợ, rồi đốt cháy ngay tức khắc.
Ngọn lửa cháy cũng lạ, nó không phải màu đỏ hay vàng như thường thấy, mà phát ra một thứ ánh sáng xanh lặc lè rất quái dị. Lửa tàn rất nhanh trong tiếng thở phào của Huyền. Cô giục mấy người thợ:
- Mấy chú trám lại giùm chỗ bị vỡ đó đi!
Mấy người thợ vô cùng ngạc nhiên khi việc làm của họ diễn ra khá dễ dàng, chỉ một lúc sau họ đã trám xong lỗ vá khá lớn. Một người nói:
- Chẳng bù với lúc nãy. Có lẽ do cái vật quỷ quái kia cũng nên!
Họ chẳng hẹn mà cùng nhau quỳ xuống trước mộ, lạy một cách thành kính. Huyền cũng khấn:
- Mẹ ơi, nếu muốn gì mẹ cứ hiện về như vừa rồi, con sẽ cùng mẹ...
Lúc này hai mắt ông Thiện đỏ hoe và ông cũng không giấu giếm sự xúc động của mình trước mặt con nữa...
- Mình về ba.
Hai cha con nắm tay nhau rời khỏi nghĩa trang. Lúc đó trời đã xế bóng...
Có điều họ không hay biết, khi họ vừa bước đi thì ở ngôi mộ bà Ngọc Lệ đột ngột xuất hiện một bóng người, chập chờn như sương khói, thoắt ẩn thoắt hiện rồi sau cùng như một vệt khói bay theo hướng cha con ông Thiện.
Đang đi trên đường, chợt Huyền rùng mình liền mấy lần, cô ngạc nhiên nói với cha:
- Tự dưng con cảm thấy lạnh và như có ai vừa hôn má mình, ba ạ!
Ông Thiện cũng vừa có cảm giác như có bàn tay ai đó chạm vào vai mình, lành lạnh... Ông bảo:
- Ba cũng thấy như có cái gì đó...
Khi họ về đến nhà thì lại ngạc nhiên hơn khi nghe Hoa kể lại:
- Lúc ba và Huyền đi chừng một giờ, khi con đang ngồi dưới nhà thì nghe như có tiếng ai bước đi trên lầu, con sợ quá chưa biết phải làm sao thì bỗng có tiếng chuông điện thoại reo. Con bước tới nghe mà mắt vẫn không rời khỏi cầu thang, bên kia đầu dây chỉ có tiếng thở dài mà không ai lên tiếng! Con hỏi thì cũng vẫn nhận được tiếng thở dài đó... Hơi bực mình, con đặt ống nghe xuống thì chuông lại reo. Nhấc ống nghe lên thì vẫn tiếng thở dài. Con hỏi lớn: “Ai vậy?” Thì bên kia chợt có tiếng nói, thật ngắn, nghe như vọng về từ cõi nào: "Hoa hả con?".
Hoa kể tới đây thì cảm giác lạnh cả người, Huyền hỏi:
- Có phải mẹ không?
Hoa lắc đầu:
- Chị sợ quá không dám hỏi và run tay làm rơi ống nghe xuống!
Nghe chị mình nói Huyền tiếc nuối:
- Gặp mẹ mà chị không nói chuyện! Phải chi...
Ông Thiện nhẹ giọng:
- Nếu mẹ đã về thì thế nào bà ấy cũng về nữa. Cứ chờ đi con...
Huyền chạy lên lầu và từ trên đó cô gọi to xuống nhà:
- Đúng là mẹ rồi ba ơi!
Ông Thiện và Hoa chạy lên, họ ngạc nhiên khi thấy Huyền đang ôm bức di ảnh của mẹ trong lồng ngực, bức ảnh sáng rỡ, không có dấu vết gì của những giọt máu lúc sáng. Huyền nói:
- Cả trên bàn thờ, chỗ những chữ máu hồi sáng cũng đã biến mất hết.
Ba cha con nhìn nhau nghẹn ngào...

(còn)
 
S

scientists

Bà Kim Ngọc cẩn thận đóng kín cửa sổ, gài chốt bên trong trước khi lên giường ngủ. Bà cảm thấy mệt và buồn ngủ đến nỗi hai mí mắt như bị trì kéo xuống. Sở dĩ bà cẩn thận như thế, bởi lúc chiều khi lên lầu thượng đốt nhang bà đã nhìn thấy bát nhang bị cháy và một vài hiện tượng khác thường. Linh tính báo cho bà một điều gì đó...
Kể cả bộ mặt của mấy đứa con riêng cũng làm cho bà khó chịu. Khi thấy bà trở về chúng chẳng những không chào mà còn vênh lên như thách thức và còn xầm xì những gì đó rất khả nghi... Bà Ngọc vốn là cây gai trong nhà, bà biết thế, nhưng với bà, bọn nhóc đó mới chính là những cây gai cần phải nhổ đi!
Trước khi nhắm mắt tìm giấc ngủ bà ta còn lẩm bẩm:
- Trước sau gì thì cũng phải đến...
Hơn mười hai giờ đêm...
Cả nhà im ắng, lặng như tờ. Bà Kim Ngọc cũng vừa đi vào giấc ngủ ngon. Chợt có âm thanh từ ngoài vọng vào, qua khe cửa sổ. Thứ âm thanh rất lạ, ban đầu nhỏ, rồi rõ dần... đó là tiếng khóc của một người phụ nữ.
Lúc đầu có lẽ chẳng ai trong nhà nghe được âm thanh đó, nhưng chỉ nửa phút sau thì người đầu tiên nghe được chính là bà Kim Ngọc! Bà ta vừa trở mình thì giật mình mở mắt ra ngơ ngác. Ai khóc?
Tiếng khóc càng lúc càng gần và hình như nhắm thẳng vào cửa sổ, nơi sát chiếc giường bà ta đang nằm.
Lúc này bà Ngọc mới hối hận là lúc chiều đã chọc giận ông Thiện, để ông ta sang phòng riêng ngủ. Nếu có ông ta thì dẫu sao bà cũng đỡ sợ hơn.
- Ông Thiện ơi!
Bà ta lên tiếng gọi đại để tự trấn an, chớ biết chắc là ông chồng không thể nghe được. Tuy nhiên tiếng khóc hình như không hề nao núng với sự lên tiếng của bà, mà trái lại, vừa khi ấy chợt có một tiếng động lạ và... giống như có ai vừa nhảy vào phòng!
Do có thói quen ngủ không để đèn, nên lúc này thuận tay bà Ngọc mới bật công tắc lên. Lúc ấy bà ta há hốc mồm chớ không còn kêu được nữa. Trước mắt là một bóng người đứng giữa phòng trong tư thế yên lặng, mặt quay đi hướng khác, nhưng vừa thoạt trông thấy dáng đứng đã làm cho bà Ngọc sửng sốt, run lẩy bẩy:
- Bà... bà là...
Lúc này bóng người kia mới từ từ quay mặt lại. Một phụ nữ với bộ mặt đầy máu tươi đang chảy xuống làm ướt đẫm cả bộ quần áo màu trắng đang mặc. Bà ta vẫn im lặng...

(còn)
 
S

scientists

- Ông... ông...
Bà Ngọc cố gọi to hơn, nhưng chỉ được mấy tiếng rồi thì cổ họng như bị ai chận ngang, cảm giác đang nghẹt thở, sắp chết!
- Ô... n... g...
Bóng người kia từ từ bước đến gần giường hơn, hai bàn tay của bà ta vẫn bất động, nhưng càng lúc bà Ngọc cảm thấy như cổ bị siết mạnh và trước mắt tối dần, đầu óc quay cuồng...
Bà ta ngất đi chẳng biết là bao lâu, cho đến khi từ bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập chạy rồi tiếng hỏi to của ông Thiện:
- Bà Ngọc ơi!
Gọi không nghe trả lời, ông vặn nắm cửa thì cửa khóa trong. Gọi lần nữa vẫn im lặng. Cuối cùng ông phải chạy về phòng riêng lấy xâu chìa khóa dự phòng sang mở. Vừa đẩy cửa phòng bước vào ông Thiện đã hoảng hốt khi thấy bà Ngọc nằm bất động trên giường mà chung quanh toàn là máu!
- Trời ơi!
Cứ ngỡ bà ta bị giết, nên ông Thiện không dám lại gần, ông kêu to cho hai con gái:
- Hoa ơi, Huyền ơi?
Hai cô gái đang ngủ ở tầng dưới vội chạy lên ngay và họ cũng khựng lại, ngơ ngác đứng nhìn từ ngoài chớ không dám bước vô. ông Thiện sợ hãi:
- Hình như bà ấy bị đâm chết!
Trước sự việc kinh khủng đó, ông Thiện phải điện báo cho cảnh sát. Đến khi xe cảnh sát tới, họ bước vào khám hiện trường thì lúc ấy mọi người mới vô cùng ngạc nhiên, bởi bà Ngọc không hề chết! Bà ta bò dậy, nhìn mọi người đến khi nhìn lại thân thể mình thì bà thét lên, rồi có lẽ vì quá sợ hãi, bà ngất đi lần nữa!
Cảnh sát định chuyển bà ta đi bệnh viện thì bà tỉnh lại, hỏi bằng sự hoảng loạn:
- Bà ta đâu rồi?
Bà ta quay khắp nơi tìm kiếm, cuối cùng chỉ tay về phía cửa sổ, lắp bắp:
- Nó... nó chui qua...
Một cảnh sát tới cửa sổ quan sát rồi nói ngay:
- Cửa sổ cài chốt bên trong thì làm gì có người đột nhập vào qua chỗ đó.
Ông Thiện cũng nói:
- Lúc tôi mở cửa cái vào thì chốt bên trong cũng còn khóa nguyên. Như vậy...
Họ đưa mắt nhìn với sự hoài nghi. Nhất là khi sau đó họ phát hiện ra khắp thân thể bà Ngọc không hề có vết thương nào. Một người hỏi:
- Bà bày ra việc này nhằm mục đích gì?
Bà Ngọc ngơ ngác:
- Cái gì bày ra? Mấy người không thấy tui bị như thế này sao?
- Chỉ có máu vấy khắp giường chứ bà có thương tích gì đâu?
Quay sang ông Thiện, một cảnh sát hỏi:
- Bà ấy có bị tâm thần không?
Ông Thiện lắc đầu:
- Không, bà ấy vẫn bình thường.
Nhưng Huyền thì la lên:
- Bà ấy bị lên cơn đó!
Do bị nghi ngờ dựng chuyện nên bà Ngọc bị hạch hỏi đủ thứ và cuối cùng một viên cảnh sát đã cảnh cáo:
- Nếu bà còn giỡn mặt như thế này nữa thì chúng tôi không để yên đâu!
Mặc cho bà ta lớn tiếng thanh minh, nhưng các viên cảnh sát vẫn không tin. Đến lúc họ về rồi, bà ta lại trút giận lên chị em Huyền:
- Lúc nãy đứa nào nói gì?
Ông Thiện thì không muốn rầy rà trong nhà nên nói xuôi:
- Đã không có chuyện gì thì thôi, bà đi thay đồ đi.
Khác với trước kia lúc nào cũng lép vế, sợ sệt, lúc này tự dưng Huyền tự tin hẳn lên, cô trả treo ngay:
- Tôi nói bà lên cơn đó!
Từ ngày về nhà này bà ta là xếp, chưa từng nghe những lời lẽ chướng tai như vậy, nên bà ta trừng mắt nhìn Huyền:
- Con kia, mày vừa nói gì, nói lại tao nghe coi!
Huyền cũng quắc mắt:
- Từ nay tui miễn có sợ bà đi, tui nói...
Mụ ta quen thói đanh đá, không đợi Huyền nói dứt lời, đã nhào tới định chụp lấy cô bé. Tuy nhiên, bỗng dưng mụ khuỵu xuống và kêu thét lên như vừa bị ai đánh té! Từ khóe miệng bà ta trào ra hai dòng máu.
Phản ứng tự nhiên, ông Thiện kêu lên:
- Bà sao vậy?
Ông bước tới vừa định đỡ bà ta lên thì chợt kinh ngạc:
- Ai viết chữ gì trên ngực bà thế này?
Lúc này nhìn kỹ mọi người mới thấy ngay giữa ngực áo bà Ngọc có một dòng chữ rất sắc nét: "Hãy trả lại những gì đã cướp!".
Ông Thiện còn chưa lên tiếng thì Huyền đã reo lên:
- Đúng là mẹ rồi! Mẹ ơi, trả thù đi mẹ!
Cô bé quá kích động nên vừa chạy xuống lầu vừa la toáng lên:
- Ông trời có mắt bà con ơi! Bớ mọi người, hãy tới coi mẹ con trả thù mụ phù thủy nè!
Trái với thường khi, lúc ấy tuy vẫn còn tỉnh táo, nhưng mụ Ngọc vẫn không phản ứng gì trước những lời của Huyền. Trái lại, mụ ta lại co rúm người lại, vẻ sợ hãi tột độ!
Không muốn làm kinh động lối xóm, nên ông Thiện xuống nhà khuyên nhủ Huyền:
- Rồi bà ta sẽ trả giá, nhưng con làm quá lại không hay.
Hoa cũng nói:
- Coi bộ mụ ta phải một phen kinh hãi lắm rồi, kệ mụ.
Huyền vẫn còn phấn khích:
- Con đoán là vừa rồi mụ ta đã bị mẹ về trị cho một trận nên thân rồi, chứ không phải tự nhiên đâu. Ba có thấy dòng chữ trên ngực mụ ta không, nó giống hệt tuồng chữ của mẹ!
Ông Thiện cũng ngầm hiểu như vậy, nhưng không nói ra. Chỉ có Hoa là thắc mắc:
- Máu vấy đỏ trên giường và quanh người mụ ta là gì vậy, có đúng là máu không? Mà sao mụ ta không bị thương? Hay là...
Câu nói của Hoa làm cho Huyền giật mình:
- Không lẽ máu đó là của...
Hoa hoảng hốt:
- Mẹ bị bà ta làm bị thương?

(còn)
 
S

scientists

Huyền vụt chạy bay lên lầu, cô tông cửa vào phòng bà Ngọc, định sẽ truy xem bà ta đã làm gì mẹ mình. Nhưng khi cửa phòng vừa bật mở ra thì cô đứng sựng lại, trố mắt nhìn một cảnh tượng lạ thường trước mắt: Trên bốn vách tường quanh phòng đều có những dòng chữ đỏ như máu, giống hệt dòng chữ trên ngực bà ta: "Hãy trả lại những gì đã cướp của tao!".
Mụ Ngọc thì vẫn nằm yên dưới nền gạch...
***
Bà Mai bước thật nhanh sau khi phát hiện có người cứ đi theo sau mình hoài. Nhưng bà ta càng đi nhanh thì người phía sau lại càng bước nhanh hơn. Qua khỏi đoạn đường ngắn là tới một con hẻm dài hơn dẫn về nhà, bà Mai hơi yên tâm, bởi đây là xóm quen, có gì bà ta chỉ cần la lên một tiếng là có người tiếp cứu ngay. Nhưng tại sao bà ta lại sợ một người cũng là phụ nữ và cũng cỡ tuổi như mình?
Có lẽ do thói quen thôi. Đến khi cách nhà chừng vài chục mét thì bà Mai thở phào, bà bước nhanh, vừa ngoái đầu nhìn lại sau. Người kia không còn theo nữa.
- Có lẽ mình lo xa...
Bà Mai vừa lẩm bẩm vừa tra chìa khóa mở cửa. Đèn vừa bật sáng thì bà ta cũng kêu lên:
- Bà... tại sao...?
Trước mặt bà có một người phụ nữ ngồi sẵn ở ghế phòng khách. Trông bà ta giống y như người vừa đi theo ngoài đường, khiến bà Mai biến sắc:
- Bà... vừa rồi...
Người kia nhếch mép cười:
- Bà buộc tôi phải theo hơi mỏi chân. Hình như bà cố tình tránh mặt, trong lúc tôi chỉ muốn hỏi bà vài câu rồi thôi. Đành vậy...
- Bà là ai? Sao lại vô nhà tôi được?
Đó là chưa kể, chỉ mới thấy đó, sao bà ta lại đi quá nhanh và lọt được vào nhà trước cả chủ nhà! Bà Mai hơi run.
- Khách đến nhà sao không mời được ly nước sao?
Đáng lý phải hỏi cho ra khách là ai, nhưng tự dưng bà Mai lại dịu giọng:
- Tôi xin lỗi...
Bà bước vào phòng riêng với ý định dùng điện thoại riêng gọi ra ngoài báo tin cho ai đó. Nhưng ý định chưa thực hiện được thì đã nghe từ bên ngoài nói vọng vào:
- Báo tin cũng vô ích thôi. Tốt nhất là bà hãy ra nói chuyện với tôi vài câu. Tôi sẽ không ở đây lâu. Mời bà.
Giọng nói lịch sự của bà ta càng làm cho bà Mai rợn người hơn. Bà riu ríu bước ra như bị sai khiến.
- Bà ngồi đi cho. Ai lại tiếp khách mà đứng bao giờ.
Bà Mai cóng cả tay chân, phải vịn vào thành ghế mới ngồi xuống được. Trong giọng nói của người khách như có một ma lực gì đó ghê gớm, khiến cho người đối diện chẳng những không dám nhìn thẳng, mà thậm chí còn không chịu nổi âm thanh từ giọng nói của bà ta.
- Bà là tác giả của những thứ này?
Vừa nói người khách vừa ném ra trước mặt bà Mai một gói nhỏ toàn những tờ bùa chú màu vàng. Thoạt nhìn thấy bà Mai đã há hốc mồm, run rẩy:
- Tôi... tôi...
Bà khách cười khẩy:
- Hỏi bà vậy thôi, chớ khi tôi đã tới đây tức là đã xác định chính bà là tác giả của các thứ này rồi, phải không bà Mai Liên, Miên Lai!
Bà ta còn biết cả biệt danh của mình. Bà Mai càng run hơn:
- Tôi... tôi chỉ... chỉ làm chơi thôi.
Vị khách nghiêm giọng, gắt lên:
- Làm chơi mà để hại người, triệt linh hồn không cho người ta siêu thoát, ngăn không cho người ta bảo vệ con cái người thân yêu của mình sao!
Bà ta nói tới đó thì vụt kéo phăng mái tóc đang xõa trước trán xuống, hỏi to:
- Làm chơi mà suýt đâm thủng hai con mắt người ta như vầy sao!
Lộ ra hai lỗ thủng khá sâu ngay trên chân mày hai bên mắt của bà ta. Giọng bà càng trở nên dễ sợ hơn:
- Nếu không ngăn kịp thời thì giờ này bà và con mụ kia đã thực hiện được ý đồ lấy trọn gói tài sản của một người đã chết. Hành vi tội ác đó làm sao che mắt được ai, hả!
Rồi bà lại rít lên:
- Cái đêm ở ngôi nhà hoang đó, nếu bà và con mụ ác nhân kia thành công thì giờ này còn gì là cái gia đình vốn đã bị nát tan vì lòng dạ con mụ kia...
Bà ta nói tới đó bỗng vụt khóc òa lên, giọng nghe sắc lạnh và thê lương lạ thường! Bà Mai phát sợ, định bước lùi ra thì chợt bị bàn tay vươn ra chụp lấy. Như bị điểm huyệt, bà ta đờ người ra, trước khi bà khách ngừng khóc và hỏi:
- Ai bày cho mấy người cái trò ma quỷ hại người này? Có phải lão tài xế nhà ông Thiện không?
Bà Mai lắp bắp:
- Tôi... tôi không...
- Khỏi chối. Trước khi tới đây tôi đã ghé thăm lão ấy ở Cát Lái, nơi mà bọn các người có cái am tu tiên giả hiệu, lừa bịp thiên hạ! Chỉ tội cho lão Thiện, chỉ vì khờ khạo, tin người mà bị bán đứng, suýt mất mạng!
Bị điểm đúng tim đen, mụ Mai chỉ còn biết ngớ người ra, chờ đợi điều tồi tệ nhất xảy ra. Tuy nhiên, chợt bà khách đứng lên:
- Màn chưa hạ ở đây đâu, bởi mưu ma chước quỷ của bọn các người đâu chỉ đơn giản thế này. Gieo bao nhiêu thì gặt bấy nhiêu, nhớ như vậy!
Bà ta nói xong bước thẳng ra cửa. Thoắt cái đã không còn thấy bóng. Mọi việc diễn ra quá nhanh khiến cho mụ Mai không kịp phản ứng gì...
- Có chuyện gì vậy?
Người hỏi và vừa bước vô là bà Kim Ngọc. Mụ Mai cứ tưởng người khách lúc nãy trở lại nên suýt kêu lên, chừng nhận ra người quen, bà ta dồn dập:
- Bà không tới sớm một chút, cùng tôi...
Bà Kim Ngọc hỏi:
- Chuyện gì sao bà gọi điện cho tôi rồi im lặng không nói gì hết, làm tôi lo quá nên chạy qua đây. Có chuyện gì vậy?
Phải định thần lại một lúc bà ta mới thuật lại mọi chuyện. Vừa nghe xong bà Ngọc hốt hoảng:
- Bà nói... người đó vừa mới ở đây ra?
- Chưa đầy một phút.
- Đúng là nó rồi.
- Bà nói nó là ai?
Bà Ngọc buông người xuống ghế, thất thần:
- Điều không mong đợi đã tới rồi!

(còn)
 
Top Bottom