chương 2:gặp nhau....
Thanh Phong bước vào nhà thấy Thanh Hạ đã ngủ gật trên ghế salon,Thanh Phong hơi nhíu mày càu nhàu:
-Trời!út sao lại ngủ ở đây?
Mẹ Phong từ trong phòng bước ra ngáp mệt mỏi:
-con về rồi à?sao về trễ vậy,út cứ khăng khăng đợi cửa con về nên không chịu vào phòng ngủ,giờ lại ngủ gật thế đó,con đưa em vào phòng ngủ đi,để ở ngoài lại cảm cho xem.
Thanh Phong cúi đầu nhìn em gái trìu mến:
-haizzz!công chúa ngốc của anh.
rồi lặng lẽ bồng Thanh Hạ lên lầu không quên nói với mẹ:
-mẹ đi ngủ trước đi để con đưa con bé về phòng rối ngủ sau
Mẹ Phong mỉm cười nét mệt mỏi,bà vẫn không quên nói với con trai:
-ùm!con ngủ sớm đi mai còn đi học,chúc con trai ngủ ngon
-con biết rồi,mẹ ngủ ngon.
Hôm sau.....
căn-tin bây giờ như 1 chiến trường thật sự.chen có,lấn có,Thanh Hạ khó khăn mới lấy được 1 ổ bánh mì 2 lon nước ngọt.đặt xuống Bàn chưa kịp uống ngụm nước đã thấy Triệu Hoà mang 1 chồng sách:Toán,lý,hoá,văn,sinh,sử,địa,anh,.....đặt trước mặt làm Thanh Hạ tròn mắt
Triệu Hoà cười tỏ bộ dạng hết sức ngây thơ vô "số" tội :
-hì hì!không phải cậu muốn hôm nay tớ giúp cậu trao đổi bài sao?
Thanh Hạ lưu luyến nuốt thêm miếng bánh vào miệng nhìn Triệu Hoà thành khẩn:
-có thể ăn xong rồi mới bắt đầu được không?tớ còn chưa ăn sáng nữa.
Triệu Hoà nháy mắt:
-tớ chỉ rảnh lúc này thôi nếu cậu không chịu thì thôi vậy.Tớ đi đây!
vừa kéo ghế tính đứng lên thì Thanh Hạ đã níu tay lại
-không!tớ thích mà thích lắm ý,
Triệu Hoà không thể nào dấu nổi nụ cuời trước cử chỉ đáng yêu của Thanh Hạ,cậu đâu phải lần đầu nói chuyện với con gái nhưng không có ai gây cho cậu một sự thú vị như cô bé này,hắn thật sự muốn xem cô bé như 1 người bạn thật sự trừ 2 người kia ra
bất chợt Long Quân cùng MiMi đi tới,Long Quân kéo ghế thản nhiên ngồi xuống,MiMi cũng thế mỉm cười MiMi hỏi:
-bạn gái cậu sao?xấu quá nha có mà không thông báo với bọn này,chiều nay chết với lão nương.
Long Quân nhướng mày lười nhác nhìn Thanh Hạ từ trên xuống dưới,Long Quân khó chịu,phải nói là cực kỳ không ưa nổi Thanh Hạ mà không hiểu lý do,không kiềm chế mình Long Quân thản nhiên châm chọc:
-Bạn tốt à!cậu hết người thích rồi sao mà đi bồ kết cái con nhỏ từ trên xuống dưới không có gì đặc biệt này?Cậu thật lòng sao?
Triệu Hoà buột miệng:
-thật lòng đấy!
Long Quân và MiMi nhìn nhau tuy khuôn mặt không biểu lộ nhưng cả 2 người ngạc nhiên về câu nói đó Triệu Hoà rất baby boy được các bạn gái chú ý nhiều nhưng lại không để ý đến ai giờ lại nói vậy thật khiến người ta ngạc nhiên cực điểm
lúc này Thanh Hạ mới lên tiếng cãi lại Long Quân:
tôi cũng đâu có nói tôi bình thường đâu!đồ hải cẩu ngoài hành tinh
Long Quân nóng máu gầm:
-Này con nhỏ kia?cô biết dựa vào câu nói này của cô tôi có thể nhừ đòn với tôi không.Vì cô là bạn gái của bạn tôi nên tôi nhịn lần sau thì cẩn thận cái miệng
Thanh Hạ cười cười,cái điệu bộ giống y như lúc trên sân thượng nếu mà hắn biết người sút hắn đến chảy máu miệng là cô thì chắc hắn đem cô ra làm bánh bao nhồi thịt quá.Nhỏ thích chí rồi đốp lại:
-miệng là của tôi,tôi nói gì liên quan đến anh mà đòi quản cái miệng của tôi?miệng tôi tôi tự quản,anh lo mà quản cái miệng bạo lực của anh kìa
-Cô.....!Long Quân nghẹn giọng lửa trong người bốc lên ngùn ngụt,lần đầu tiên có cô gái dám nói vậy với hắn,làm hắn tức đến muốn xông vào trừng trị con nhỏ láu cá kia nhưng lại dằn xuống,quay sang MiMi:
-đi thôi!ở đây chắc tớ giết người quá!
MiMi :-ùm rồi cười với Thanh Hạ:
-Triệu Hoà là người tốt em rất may mắn đấy-rồi lại xoay người đi về phía Long Quân
-xin lỗi bạn tớ hơi quá đáng -Triệu Hoà áy náy nhìn Thanh Hạ
Thanh Hạ cười tươi thật tươi:
-không sao mà chúng ta tiếp tục thôi!bài này giải như thế này chắc được rồi nhỉ
-ùm!nhưng có cách này ngắn hơn nữa nè!
tan học,mưa rơi rất to có cả sấm chớp
Thanh Hạ bước ra ngoài nhưng chân tay run rẩy,anh mắt sợ hãi nhìn xung quanh.nhỏ là người cuối cùng nên không còn ai đi ra nữa,càng bước tới gần cửa hành Lang chân Thanh Hạ càng mềm nhũn vì quá sợ hãi,Thanh Hạ rất sợ tiếng mưa từ 1 năm trước nhỏ bắt đầu sợ mưa lớn thế này.không chịu nổi nữa Thanh Hạ quỵ xuống miệng không ngừng lẩm bẩm van xin:
-đừng....đừng mưa mà...đừng mưa nữa,tôi van xin mà....
bất giác nhỏ bấu lấy gấu quần ai đó không ai khác đó chính là Long Quân,Long Quân cúi xuống nhìn Thanh Hạ khuôn mặt đẫm lệ nghĩ Thanh Hạ đang giả vờ nên lanh lùng đẩy Thanh Hạ ra rất mạnh mà không thương tiếc nương tình,khuôn mặt băng lạnh kia nhếch lên một ý cười tràn ngập sự xem thường:
-Sao?mới sáng nay cô vênh váo lắm cơ mà,còn trả treo với tôi giờ cô giở trò để tôi chú ý cô sao?
Thanh Hạ run lên vì cơn mưa mỗi lúc một nặng hạt mà sấm chớp ngày càng to,nhỏ sợ hãi chỉ lắp bắp được vài tiếng:
-đừng...đừng nói nữa.........tôi....tôi không muốn nghe
nhận ra sự khác lạ của Thanh Hạ Long Quân cúi người tay Thanh Hạ lạnh buốt dù không dằm mưa.Động lòng trắc ẩn Long Quân bế Thanh Hạ lên đưa về phòng y tế,trong cơn mưa bỗng có 2 người thanh niên to cao hiện lên trong màn mưa,cất tiếng nói:
-giao Thanh Hạ cho chúng tôi!
Long Quân nghi ngờ nhìn 2 người con trai ướt sũng vì mưa hớt hải đi tới,Thanh Phong không chần chừ chạy tới nắm lấy tay em mình,Thanh Hạ bất giác vươn bàn tay đang bấu chặt lấy cổ áo Long Quân hướng về phía Thanh Phong:
-2 ơi út sợ!....sợ mưa
Minh Nhật nói với Long Quân bình thản như việc Long Quân tất nhiên sẽ làm vậy:
-cậu đưa Thanh Hạ lên phòng y tế đi người chúng tôi ướt hết nên không ôm dc cô bé
Long Quân dù bực mình nhưng cũng hết sức kiên nhẫn đưa Thanh Hạ về Phòng y tế
phòng y tế
đặt Thanh Hạ xuống Long Quân bóp vai hất hàm:
-tôi đưa của nợ này tới Phòng y tế rồi,hết trách nhiệm tôi đi đây!
Minh Nhật bóp vai Long Quân "rất chặt"
-ăn nói cẩn thận lại nha nhok!
Long Quân là người học võ cũng biết ít nhiều về nhiều loại võ khác nhau bóp kiểu này vẫn không hề hấn gì với hắn,hắn gạt tay Minh Nhật rồi bỏ đi
Thanh Hạ mở mắt sau khi hết mê man,chợt tiếp tục sợ hãi khi nghe thấy tiếng mưa,Thanh Phong cúi đầu nắm tay em gái xót xa dỗ dành:
-nào ngủ đi!2 luôn ở đây không ai bắt nạt út ngay cả mưa cũng vậy,ngoan ngủ đi
Thanh Hạ nghe thấy những lời đấy đột nhiên y tâm ngủ lại.Thầy Thanh Phong trầm mặc Minh Nhật lo lắng an ủi:
-mày đừng lo lắng quá con bé ngủ một giấc lại bình thường mà
Thanh Phong thở dài:
-không lo lắng sao được nếu khi xưa tao bảo vệ út nhiều hơn,con bé sẽ không thành ra thế này
Long Quân vẫn ở bên ngoài thầm hỏi chính mình"con nhỏ đó,bị sao thế nhỉ?"
chợt MiMi từ đằng sau đập vai Long Quân:
-cậu làm gì ở đây thế Quân?tớ tìm cậu nãy giờ?
Long Quân lắc đầu bước đi,MiMi nhìn lại trong phòng Y tế mặc dù thấy lạ nhưng lại ko có tg quan tâm chuyện bao đồng nên chạy đuổi theo Long Quân
Sân thượng.............
nhìn Long Quân trầm mặc.MiMi phá tan không khí im lặng:
-cậu nghĩ sao về câu nói Triệu Hoà sáng nay?
Long Quân cười nhạt:
-tớ không biết và cũng không quan tâm!
MiMi cưòi thăm dò ý:
-phải không?hay cậu chú ý đến con bé rồi?
Long Quân nhếch môi ý cười tự tin liếc MiMi:
-cậu thấy giống lắm à?tớ chĩ tò mò thôi và tớ cảm thấy giọng nói con bé hình như tớ đã nghe ở đâu đó
MiMi trấn an:
-chắc cậu để ý quá thôi
-có lẽ vậy!-Long Quân khoác áo ngoài màu sói bạc nói thêm
-tạnh mưa rồi!về thôi
trở lại phòng y tế
Mưa đã tạnh trời đã sáng hơn với 1 vài tia nắng chiều xuyên qua mây đen,Thanh Hạ tỉnh lại nhận ra đây là Phòng y tế nhìn qua nhỏ,hốt hoảng khi thấy anh trai mình đang gục bên đầu giường vừa lúc đó ,Minh Nhật bước vào:
-em tỉnh rồi hả?làm bọn anh lo quá!
Thanh Hạ ngơ ngác:
-sao các anh lại ở đây,mà lại còn ướt nhẹp thế này?
Minh Nhật mỉm cười dìu dịu:
tại hôm nay anh thấy trời mưa sợ em buồn nên bọn anh tới rước em,không ngờ vừa vào có cậu bạn nào đó đưa em vào phòng y tế nói em bị ngất do.........quá đói
Thanh Phong giật mình tỉnh lại:
-em dậy rồi à!thế mình về thôi,nào!lem lên lưng anh cõng
Minh Nhật đá Thanh Phong sang 1 bên ôn nhu nói:
-mày mệt nãy giờ rồi để tao cõng cho mày nghỉ đi
quay sang Thanh Hạ:
-bé Hạ!lên lưng anh cõng
nhỏ "dạ" ran rồi cười khúc khích cũng như sau cơn mưa trời lại sáng
Tiệm Bánh Tiểu Miu
Thanh Hạ mắt sáng rỡ nhìn cái Bánh kem socola để trước mặt miệng nhóp nhép:
-woa!nhìn ngon quá em ăn đây!
Quán Tiểu Miu rất nổi tiếng nếu muốn có bánh phải đặt bàn trước.Thanh Hạ "dồn dập"ăn lấy ăn đến nỗi khoé miệng nhem nhuốc như mèo ăn vụng Minh Nhật không khỏi bật cười:
-em ăn chậm thôi có anh dành ăn với em đâu?xem em đi ăn mà miệng lem luốc hết rồi,thật dơ quá,im để anh lau cho
Thanh Hạ ngoan ngoãn thì chợt có tiếng "Tách"
cả 2 người quay lại nhìn thì chủ quán Tiểu Miu cười rất quảng cáo nói:
-xin lỗi quý khách vì tôi thấy cảnh này rất đẹp nên cố ý chụp lại để làm bảng hiệu mới cho cửa hàng,thấy 2 anh chị tình cảm quá nên mới làm vậy mong anh chị bỏ qua và để tôi lấy tấm hình này.
Minh Nhật gật đầu trong khi Thanh Hạ đang tính thanh minh:dạ không chúng em không phải........lập tức bị Minh Nhật bịt miệng cười nói với cô chủ quán:
-không sao đâu!chị cứ làm việc đi
Chị chủ quán rút trong túi ra 1 vé miễn phí bánh kem trong 1 tháng đưa cho 2 người:
-vì 2 người đã chúng tôi đăng tấm hình này nên từ nay 2 bạn sẽ là khách "vip"của cửa hàng và miễn phí ăn bánh kem 1 tháng
Bị bánh kem mê hoặc Thanh Hạ bị mua chuộcne6nn không nói gì nữa chỉ ôm khư khư cái phiếu ăn này................................
còn tiếp........