- 14 Tháng năm 2017
- 3,974
- 7,623
- 744
- 22
- Phú Yên
- Trường THPT Lương Văn Chánh
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
Bài thơ hơi dài nên nếu các bạn có lòng đam mê với văn học thì xin các bạn kiên nhẫn đọc giúp mình và cho mình nhận xét nha:
Truyền Kì Tiên Kiếm
Xưa, vào thời đại nhà Trần
Ở quận Hà Hậu, Tiên Xuân huyện đường
Bấy giờ gia tộc họ Vương
Có chàng công tử tên thường Kiến Trung.
Khuôn mặt đĩnh đạc, ung dung
Khôi ngô tuấn tú với cùng hào hoa
Từ nhỏ theo học nho gia
Tài năng xuất chúng chính là làm thơ.
Một hôm dạo đến ngoại ô
Trời trong, gió nhẹ, mặt hồ thanh thanh,
Thì gặp bọn cướp hoành hành
Chúng bao vây, cướp thương nhân đi đường.
Kiến Trung thấy động lòng thương
Xông vào cứu kẻ giữa đường không may
Kiến Trung quơ cả chân tay
Hai người lập tức chạy ngay về thành
Đến đó thì có lính canh
Bọn cướp chẳng dám vào thành làm hung
Thương nhân thấy thế vui mừng
Chấp tay lạy tạ Kiến Trung nhân từ.
Bọn cướp căm tức mang thù
Lẻn vào Hà Hậu lúc mù sương đêm
Chẳng có lính gác trực thêm
Kiến Trung thì ngủ giấc êm trong phòng.
Bọn cướp bước đến nhà trong,
Mỗi tên một kiếm vào lòng Kiến Trung
Rồi mang xác cậu vào rừng
Thả từ trên núi vô cùng giã man.
Đề phòng gia phụ báo quan
Bọn chúng đến giết tang hoang Vương đường
Rồi chúng chạy trốn vào rừng
Đi đến nơi khác tránh vùng Tiên Xuân.
Lại nói đến cậu Kiến Trung
Rơi tự trên núi vô cùng nguy nan
May gặp cô gái đi ngang
Đưa đến thầy thuốc cứu chàng khỏi nguy.
Kiến Trung dần động chân tay
Rồi cùng cô gái ngồi đây chuyện trò,
Chàng nói:” Đa tạ tiểu thơ!
Cứu tôi một mạng vào giờ lâm nguy
Tiểu thơ tên họ là chi?
Tôi đây sẽ mãi khắc ghi trong lòng
Nơi này phải núi Họa Trung
Vì trông sương trắng giữa vùng ngút nghi?
Xin cô đừng cứu làm chi
Tương lai tôi cũng chẳng gì khả quan.”
Đáp rằng:” Xin chớ hoang mang,
Cha tôi người giỏi nhất làng đại phu
Đưa ông xem mạch kê thư
Công tử chong khỏe trong mười ngày thôi
Thủy Tiên phận gái thân tôi
Cứu người vì nghĩa chẳng đòi đền ơn
Mong sao công tử khỏe hơn
Lòng tôi chẳng muốn lấy ơn làm gì.
À! Tên công tử là chi?
Sa cơ gặp nạn cớ vì làm sao?
Xin hỏi công tử ở đâu?
Phụ mẫu, huynh đệ, nàng dâu còn chờ?”
Chàng rằng:” Tôi ở thành đô,
Hà Hậu là quận, huyện nhà Tiên Xuân
Tôi đây gia tộc họ Vương
Mọi người hay gọi tên thường Kiến Trung.
Cha mẹ ở đó còn trông
Có biết tôi đã ra nông nỗi này?”
Sau đó chỉ khoảng năm ngày
Kiến Trung khỏe lại định ngay về nhà
Đại phu lúc đó không cho
Giữ cậu ở lại để mà chữa tay
Dân làng gặp chuyện chẳng may
Đông Thiên ác tặc đến đây làm càn
Bắt dân cống nạp ngàn vàng
Thêm trăm tấc lụa với nàng Thủy Tiên.
Đại phu dùng đủ muôn tiền
Nhưng hắn chỉ muốn Thủy Tiên hắn cần.
Đại phu đau khổ muôn phần
Bởi thế hắn mạnh phải tuân theo người
Thủy Tiên nước mắt tràn xuôi
Tâm hồn tê tái khó nguôi nỗi lòng.
Kiến Trung tìm đến họ Đông
Nói cho ra lẽ vì lòng không yên
Cậu vừa đến chỗ Đông Thiên
Hắn đã cho kẻ bắt liền Kiến Trung.
Rồi hắn đi lấy cây cung
Treo chàng lên giữa khu rừng trống trơ
Kiến Trung lòng dạ cứng đơ
Đông Thiên một mũi xuyên cơ chàng rồi
Rồi hắn cứ thế đi thôi
Kiến Trung ở đó làm mồi sói hoang
Thủy Tiên tuyệt vọng, đau buồn
Dùng tấm vải trắng mà luồn qua cây
Than rằng:” Số phận tôi đây
Làm vợ ác tặc cũng ngày tàn vong
Thôi giờ tôi chết cho xong
Để người dương thế trong lòng nhẹ hơn.”
Nói rồi nghe một tiếng “ coong “
Thủy Tiên đã mãi chẳng còn ở đây!
Đại phu đau khổ xác thây
Vì rầu hóa bệnh nằm ngay trên giường
Lúc mơ gặp được ông tiên
Ông cho bài thuốc “ Bách liên nhân hoàn ”
Đại phu lúc dậy hân hoan
Bắt tay vào việc chế hoàn cứu dân
Rồi ông đi khắp thế gian
Mang thuốc cứu chữa người dân đói nghèo.
Kiến Trung trong lúc bị treo
Sói hoang chạy đến mang theo chàng về
Đưa chàng đến núi Phúc Thê
Nước trong, gió nhẹ, bốn bề ngát hương.
Lúc đó đạo trưởng Hoa Trường
Thấy cậu mới đỡ lên giường cứu ngay
Kiến Trung qua được cơn nguy
Hoa Trường phát hiện người này hào hoa
Là người nghĩa lớn, công to
Nên mới nhận cậu làm đồ đệ cho
Kiến Trung vừa học chữ nho
Cũng vừa luyện kiếm “ Tuyệt hòa Thê Sơn ”
Mới đây mà đã hai năm
Kiến Trung học võ mỗi năm một tài
Hoa Trường tuổi đã năm hai
Sức khỏe cũng chẳng như ngày xưa kia.
Một hôm vừa đến tận khuya
Kiến Trung được gọi đến rìa Thê Sơn
Hoa Trường lấy quyển tuyệt môn
Là “ Tiên Thuật Kiếm ” nghe đồn lâu nay
Kiến Trung nhận được trong tay
Rồi mang về núi luyện ngày luyện đêm
Một năm lại đã trôi thêm
Hoa Trường lại đã tăng lên tuổi rồi
Hoa Trường có đứa con nuôi
Hà Hoa xinh đẹp hai mươi tuổi đời
Phúc Thê lại phát thiệp mời:
“ Mời khắp thiên hạ xem đôi vợ chồng
Hà Hoa với lại Kiến Trung
Tổ chức hôn lễ trong vòng tháng giêng.”
Lúc này ác tặc Đông Thiên
Nghe đâu trên núi có “ Tiên Thuật Kì ”
Hắn mới gấp rút mà đi
Đúng lúc trên núi ngút nghi sương mờ
Đông Thiên dự tiệc giả vờ
Rồi hắn nhìn thấy, bất ngờ Kiến Trung
Nhưng hắn vẫn rất oai hùng
Ra sau mà bắt Hoa Trường đưa lên
Kiến Trung trong lúc thành hôn
Sư phụ bị bắt không còn nghĩ lâu.
Đông Thiên hỏi:“ Kiếm Thuật đâu?
Mau giao ra nếu không đầu sẽ rơi! ”
Hoa Trường: “ Ta sống ở đời
Trị kẻ ác tặc, cứu người hiền lương
Nay vì một quyển Kiếm Tiên
Chịu nhục dưới kẻ Đông Thiên hại đời.
Sống nhục mà được vui cười
Thà chết mà được người người ghi ơn.”
Nói rồi đạo trưởng Hoa Trường
Cắn lưỡi tự vận xót thương nỗi lòng.
Hoa Trường vừa tự vận xong
Kiến Trung đau xót mới xông thẳng vào
Đông Thiên liền nhảy lên cao
Rút ngay thanh kiếm nhằm vào Kiến Trung
Kiến Trung bị đánh trúng lưng
Lại trúng một đá văng tung ra ngoài.
Hà Hoa run cả chân tay
Nâng Kiến Trung dậy chạy ngay vào rừng
Đông Thiên đỏ mặt phừng phừng
Kéo theo đồng bọn truy lùng Kiến Trung.
Hà Hoa hoảng loạn trong lòng
Đưa Kiến Trung chạy một vòng Ngu Sơn.
Đông thiên cũng vượt núi non
Quyết tâm chạy đến Ngu Sơn bắt người
Hà Hoa giờ kiệt sức rồi
Kiến Trung cố dậy hai người lại đi
Đông Thiên Cưỡi ngựa như phi
Lúc thì uống rượu, lúc thì ăn ngon.
Kiến Trung giờ sức chẳng còn
Đến Tam Ma Cốc lạc hồn phách xiêu.
Đông Thiên vẫn cứ đuổi theo
Hắn vượt trăm núi, hắn leo trăm đồi
Cuối cùng hắn đuổi kịp rồi
Hắn liền lao tới mà đòi Kiếm Tiên
Kiến Trung định đánh Đông Thiên
Nhưng hắn như choắt nắm liền cánh tay
Hà Hoa tới chỗ hắn ngay
Cũng lại như choắt hắn bay lên liền.
Vừa lấy được quyển Kiếm Tiên
Hắn rút thanh kiếm đâm xuyên hai người
Hà Hoa lao tới ôm đùi
Hắn đâm một kiếm, thế rồi Hà Hoa!
Đến giờ hắn vẫn chưa tha
Đánh Trung xuống Cốc Tam Ma, hắn cười.
Có được Tiên Thuật Kiếm rồi
Đông Thiên về động mà ngồi, mà xem
Hắn thường thức trắng đêm đêm
Ngồi trong động tối mà xem cho tường
Một năm khổ luyện phi thường
Đông Thiên đánh kiếm như luồng gió qua.
Lúc rơi xuống Cốc Tam Ma
Kiến Trung tỉnh dậy tưởng là Âm Vương
Ngờ đâu có một cô nương
Bên ngoài luyện kiếm tưởng đường vải bay
Vẫn giữ thanh kiếm trong tay
Cô gái xinh đẹp bước ngay vào phòng.
“ Ngươi cảm thấy khỏe hơn không? “
Tiếng nói dứt khoát lạ lùng biết bao
Kiến Trung người thấy lao đao
Hỏi:” Tôi đang ở nơi nào, tiểu thơ?”
Cô gái mang giấy một tờ,
Viết lại câu chuyện nói về Kiến Trung
Giờ chàng mới hiểu rõ cùng
Nghĩ rằng:” cha mẹ có mong mình về?”
(Còn một đoạn cuối nữa.......)
Truyền Kì Tiên Kiếm
Xưa, vào thời đại nhà Trần
Ở quận Hà Hậu, Tiên Xuân huyện đường
Bấy giờ gia tộc họ Vương
Có chàng công tử tên thường Kiến Trung.
Khuôn mặt đĩnh đạc, ung dung
Khôi ngô tuấn tú với cùng hào hoa
Từ nhỏ theo học nho gia
Tài năng xuất chúng chính là làm thơ.
Một hôm dạo đến ngoại ô
Trời trong, gió nhẹ, mặt hồ thanh thanh,
Thì gặp bọn cướp hoành hành
Chúng bao vây, cướp thương nhân đi đường.
Kiến Trung thấy động lòng thương
Xông vào cứu kẻ giữa đường không may
Kiến Trung quơ cả chân tay
Hai người lập tức chạy ngay về thành
Đến đó thì có lính canh
Bọn cướp chẳng dám vào thành làm hung
Thương nhân thấy thế vui mừng
Chấp tay lạy tạ Kiến Trung nhân từ.
Bọn cướp căm tức mang thù
Lẻn vào Hà Hậu lúc mù sương đêm
Chẳng có lính gác trực thêm
Kiến Trung thì ngủ giấc êm trong phòng.
Bọn cướp bước đến nhà trong,
Mỗi tên một kiếm vào lòng Kiến Trung
Rồi mang xác cậu vào rừng
Thả từ trên núi vô cùng giã man.
Đề phòng gia phụ báo quan
Bọn chúng đến giết tang hoang Vương đường
Rồi chúng chạy trốn vào rừng
Đi đến nơi khác tránh vùng Tiên Xuân.
Lại nói đến cậu Kiến Trung
Rơi tự trên núi vô cùng nguy nan
May gặp cô gái đi ngang
Đưa đến thầy thuốc cứu chàng khỏi nguy.
Kiến Trung dần động chân tay
Rồi cùng cô gái ngồi đây chuyện trò,
Chàng nói:” Đa tạ tiểu thơ!
Cứu tôi một mạng vào giờ lâm nguy
Tiểu thơ tên họ là chi?
Tôi đây sẽ mãi khắc ghi trong lòng
Nơi này phải núi Họa Trung
Vì trông sương trắng giữa vùng ngút nghi?
Xin cô đừng cứu làm chi
Tương lai tôi cũng chẳng gì khả quan.”
Đáp rằng:” Xin chớ hoang mang,
Cha tôi người giỏi nhất làng đại phu
Đưa ông xem mạch kê thư
Công tử chong khỏe trong mười ngày thôi
Thủy Tiên phận gái thân tôi
Cứu người vì nghĩa chẳng đòi đền ơn
Mong sao công tử khỏe hơn
Lòng tôi chẳng muốn lấy ơn làm gì.
À! Tên công tử là chi?
Sa cơ gặp nạn cớ vì làm sao?
Xin hỏi công tử ở đâu?
Phụ mẫu, huynh đệ, nàng dâu còn chờ?”
Chàng rằng:” Tôi ở thành đô,
Hà Hậu là quận, huyện nhà Tiên Xuân
Tôi đây gia tộc họ Vương
Mọi người hay gọi tên thường Kiến Trung.
Cha mẹ ở đó còn trông
Có biết tôi đã ra nông nỗi này?”
Sau đó chỉ khoảng năm ngày
Kiến Trung khỏe lại định ngay về nhà
Đại phu lúc đó không cho
Giữ cậu ở lại để mà chữa tay
Dân làng gặp chuyện chẳng may
Đông Thiên ác tặc đến đây làm càn
Bắt dân cống nạp ngàn vàng
Thêm trăm tấc lụa với nàng Thủy Tiên.
Đại phu dùng đủ muôn tiền
Nhưng hắn chỉ muốn Thủy Tiên hắn cần.
Đại phu đau khổ muôn phần
Bởi thế hắn mạnh phải tuân theo người
Thủy Tiên nước mắt tràn xuôi
Tâm hồn tê tái khó nguôi nỗi lòng.
Kiến Trung tìm đến họ Đông
Nói cho ra lẽ vì lòng không yên
Cậu vừa đến chỗ Đông Thiên
Hắn đã cho kẻ bắt liền Kiến Trung.
Rồi hắn đi lấy cây cung
Treo chàng lên giữa khu rừng trống trơ
Kiến Trung lòng dạ cứng đơ
Đông Thiên một mũi xuyên cơ chàng rồi
Rồi hắn cứ thế đi thôi
Kiến Trung ở đó làm mồi sói hoang
Thủy Tiên tuyệt vọng, đau buồn
Dùng tấm vải trắng mà luồn qua cây
Than rằng:” Số phận tôi đây
Làm vợ ác tặc cũng ngày tàn vong
Thôi giờ tôi chết cho xong
Để người dương thế trong lòng nhẹ hơn.”
Nói rồi nghe một tiếng “ coong “
Thủy Tiên đã mãi chẳng còn ở đây!
Đại phu đau khổ xác thây
Vì rầu hóa bệnh nằm ngay trên giường
Lúc mơ gặp được ông tiên
Ông cho bài thuốc “ Bách liên nhân hoàn ”
Đại phu lúc dậy hân hoan
Bắt tay vào việc chế hoàn cứu dân
Rồi ông đi khắp thế gian
Mang thuốc cứu chữa người dân đói nghèo.
Kiến Trung trong lúc bị treo
Sói hoang chạy đến mang theo chàng về
Đưa chàng đến núi Phúc Thê
Nước trong, gió nhẹ, bốn bề ngát hương.
Lúc đó đạo trưởng Hoa Trường
Thấy cậu mới đỡ lên giường cứu ngay
Kiến Trung qua được cơn nguy
Hoa Trường phát hiện người này hào hoa
Là người nghĩa lớn, công to
Nên mới nhận cậu làm đồ đệ cho
Kiến Trung vừa học chữ nho
Cũng vừa luyện kiếm “ Tuyệt hòa Thê Sơn ”
Mới đây mà đã hai năm
Kiến Trung học võ mỗi năm một tài
Hoa Trường tuổi đã năm hai
Sức khỏe cũng chẳng như ngày xưa kia.
Một hôm vừa đến tận khuya
Kiến Trung được gọi đến rìa Thê Sơn
Hoa Trường lấy quyển tuyệt môn
Là “ Tiên Thuật Kiếm ” nghe đồn lâu nay
Kiến Trung nhận được trong tay
Rồi mang về núi luyện ngày luyện đêm
Một năm lại đã trôi thêm
Hoa Trường lại đã tăng lên tuổi rồi
Hoa Trường có đứa con nuôi
Hà Hoa xinh đẹp hai mươi tuổi đời
Phúc Thê lại phát thiệp mời:
“ Mời khắp thiên hạ xem đôi vợ chồng
Hà Hoa với lại Kiến Trung
Tổ chức hôn lễ trong vòng tháng giêng.”
Lúc này ác tặc Đông Thiên
Nghe đâu trên núi có “ Tiên Thuật Kì ”
Hắn mới gấp rút mà đi
Đúng lúc trên núi ngút nghi sương mờ
Đông Thiên dự tiệc giả vờ
Rồi hắn nhìn thấy, bất ngờ Kiến Trung
Nhưng hắn vẫn rất oai hùng
Ra sau mà bắt Hoa Trường đưa lên
Kiến Trung trong lúc thành hôn
Sư phụ bị bắt không còn nghĩ lâu.
Đông Thiên hỏi:“ Kiếm Thuật đâu?
Mau giao ra nếu không đầu sẽ rơi! ”
Hoa Trường: “ Ta sống ở đời
Trị kẻ ác tặc, cứu người hiền lương
Nay vì một quyển Kiếm Tiên
Chịu nhục dưới kẻ Đông Thiên hại đời.
Sống nhục mà được vui cười
Thà chết mà được người người ghi ơn.”
Nói rồi đạo trưởng Hoa Trường
Cắn lưỡi tự vận xót thương nỗi lòng.
Hoa Trường vừa tự vận xong
Kiến Trung đau xót mới xông thẳng vào
Đông Thiên liền nhảy lên cao
Rút ngay thanh kiếm nhằm vào Kiến Trung
Kiến Trung bị đánh trúng lưng
Lại trúng một đá văng tung ra ngoài.
Hà Hoa run cả chân tay
Nâng Kiến Trung dậy chạy ngay vào rừng
Đông Thiên đỏ mặt phừng phừng
Kéo theo đồng bọn truy lùng Kiến Trung.
Hà Hoa hoảng loạn trong lòng
Đưa Kiến Trung chạy một vòng Ngu Sơn.
Đông thiên cũng vượt núi non
Quyết tâm chạy đến Ngu Sơn bắt người
Hà Hoa giờ kiệt sức rồi
Kiến Trung cố dậy hai người lại đi
Đông Thiên Cưỡi ngựa như phi
Lúc thì uống rượu, lúc thì ăn ngon.
Kiến Trung giờ sức chẳng còn
Đến Tam Ma Cốc lạc hồn phách xiêu.
Đông Thiên vẫn cứ đuổi theo
Hắn vượt trăm núi, hắn leo trăm đồi
Cuối cùng hắn đuổi kịp rồi
Hắn liền lao tới mà đòi Kiếm Tiên
Kiến Trung định đánh Đông Thiên
Nhưng hắn như choắt nắm liền cánh tay
Hà Hoa tới chỗ hắn ngay
Cũng lại như choắt hắn bay lên liền.
Vừa lấy được quyển Kiếm Tiên
Hắn rút thanh kiếm đâm xuyên hai người
Hà Hoa lao tới ôm đùi
Hắn đâm một kiếm, thế rồi Hà Hoa!
Đến giờ hắn vẫn chưa tha
Đánh Trung xuống Cốc Tam Ma, hắn cười.
Có được Tiên Thuật Kiếm rồi
Đông Thiên về động mà ngồi, mà xem
Hắn thường thức trắng đêm đêm
Ngồi trong động tối mà xem cho tường
Một năm khổ luyện phi thường
Đông Thiên đánh kiếm như luồng gió qua.
Lúc rơi xuống Cốc Tam Ma
Kiến Trung tỉnh dậy tưởng là Âm Vương
Ngờ đâu có một cô nương
Bên ngoài luyện kiếm tưởng đường vải bay
Vẫn giữ thanh kiếm trong tay
Cô gái xinh đẹp bước ngay vào phòng.
“ Ngươi cảm thấy khỏe hơn không? “
Tiếng nói dứt khoát lạ lùng biết bao
Kiến Trung người thấy lao đao
Hỏi:” Tôi đang ở nơi nào, tiểu thơ?”
Cô gái mang giấy một tờ,
Viết lại câu chuyện nói về Kiến Trung
Giờ chàng mới hiểu rõ cùng
Nghĩ rằng:” cha mẹ có mong mình về?”
(Còn một đoạn cuối nữa.......)