[Truyên ngắn] Ê nhóc, tau thích mày!

C

colourful_rainbow_116

Truyện này hay thiệt nha!
Sao mãi chưa có ai post tiếp
Đang đọc dở mà
 
T

thatki3m_kut3

Ta post típ
Hôm đó trời mưa tầm tả vì đúng vào giữa mùa mưa mà. Nhưng dì vẫn đội mưa sang, nhìn thấy nét mặt lo lắng thấm đẫm vài giọt nước mưa và những cử chỉ hối hả nào là dì sờ trán nó hỏi nó có sốt cao không, có thấy khó chịu không. Muốn ăn cháo dì nấu không.

Rồi dì quay sang hỏi má nuôi của nó đã gọi bác sĩ chưa. Đã khám bệnh chưa. Đã uống thuốc chưa. Không biết có phải do trán nó nóng quá không mà nó cảm thấy tay dì rất lạnh và run run.

Nhìn ánh mắt lo lắng của dì và ba má nuôi – những người nó yêu thương, nó thấy mình thật ngốc và đáng trách.

Chỉ bị cảm xoàng thôi mà nó làm họ phải lo lắng như thế. Nó ngoan ngoãn uống hết thuốc và ngay lúc ấy nó đã nghĩ nếu phải để những người quan trọng nhất của nó lo lắng cho nó như thế này thì nó chấp nhận uống hết tất cả các loại thuốc trên thế gian này. Một suy nghĩ ngốc nghếch!

- Dì ơi….con xin lỗi…..con xin lỗi vì làm dì phải lo lắng cho con !!! – Nó ngập ngừng, nức nở trong nước mắt.

Giọng nó hơi run run nhưng đầu nó càng dụi mạnh vào lòng dì hơn và tay nó cũng siết chặt tay dì hơn. Trước đây dù cho có đau đến mức nào nó không hề khóc nhưng sao lúc này nó lại yếu đuối và muốn khóc thật nhiều.

Nó muốn giống như những đứa con gái khác. Vui thì cười, đau thì khóc. Nó không muốn gồng mình lên làm gì nữa, nó cũng muốn có người yêu thương, che chở cho nó.

- Ngốc quá !!! Sao con phải xin lỗi dì, dì không lo cho con thì lo cho ai đây !!! – Dì xoa xoa đầu nó.

Nó càng thấy mình đáng trách hơn, vì nó mà bao năm nay dì không hề bước tiếp, bao nhiêu thanh xuân của dì đã dành để nuôi nấng nó.

Nó thật sư muốn dì tìm một bờ vai vững chắc để dì có thể tựa vào khi về già, một người có thể yêu thương trân trọng dì thật lòng vì cuộc đời dì đã quá bất công khi phải hy sinh vì nó nhiều thế.

Nhưng mỗi lần nó nhắc đến chuyện ấy thì dì lại nạt ngang, nó biết dì nghĩ rằng dì vẫn chưa làm hết trách nhiệm chăm sóc với nó, cái trách nhiệm mà bao năm nay dì vẫn tự đeo vào mình và cố gắng làm thật tốt.

Trong khi chính những người sinh ra nó lại không hề quan tâm đến sự tồn tại của nó…….

Nó biết nguyên nhân của trách nhiệm ấy là tình thương thật sự của dì dành cho nó nhưng đó cũng là bức tường ngăn cản dì đến với hạnh phúc của bản thân.

Nó muốn dì tìm được hạnh phúc nhưng làm sao nó có thể phá vỡ bức tường ấy đây.


Trời vẫn mưa rả rích, nó đưa mắt nhìn những giọt nước mưa đang ung dung rơi mình xuống mặt đường nóng hổi, chúng rơi xuống vỡ tan như bong bóng……

- Dì này, hạnh phúc cũng mong manh như những bong bóng mưa ngoài kia và nó sẽ vỡ tan khi ta chạm vào, phải không ?? – nó đưa tay chỉ về những bong bóng mưa đang rơi xuống, hòa cùng dòng nước…..

- Ừ !! Nhưng ít nhất nó dám rơi để vỡ tan, nó dám đánh đổi mọi thứ để thử một lần biết được mùi vị của tan ra là như thế nào. Nó can đảm đó chứ ? Cũng giống như con người, nếu không một lần can đảm dám đánh đổi, dám đối diện để chạm vào hạnh phúc thì mãi mãi cũng chẳng biết đến mùi vị của sự hạnh phúc là như thế nào. Dì đã kể cho con nghe câu chuyện về hạnh phúc của chú heo con chưa ? – Nó lắc đầu, chưa bao giờ nó cảm thấy ấm áp như lúc này cho dù bên kia cửa sổ những làn gió lạnh buốt vẫn ào ạt lướt.

Hơi thở ấm áp của dì phà xuống đỉnh đầu nó mỗi khi dì cất tiếng bắt đầu kể…………

………….

...................


Heo nhỏ khi còn bé, nó hỏi Mẹ nó rằng: "Mẹ ơi hạnh phúc là gì?"

Heo Mẹ bảo: "Hạnh phúc là cái đuôi con đấy!"

Và thế là Heo con quay lại tóm cái đuôi của mình, nhưng không tài nào tóm được, nó ngồi xuống oà khóc, và lại hỏi Mẹ: "Tại sao con không thể nào bắt được hạnh phúc hả Mẹ?"

Heo Mẹ mỉm cười và nói rằng: "Tại sao con không tiến về phía trước và hạnh phúc sẽ theo sau con".

……………………….


- Heo con ngốc quá dì nhỉ ? – Nó phì cười.

- Không ngốc đâu con. Ít nhất nó có niềm tin đấy con. Niềm tin là thứ không có thực nhưng là thứ ai cũng cần để tồn tại. Heo con luôn tin rằng hạnh phúc có thực nên có cứ cố đuổi để bắt được hạnh phúc nhưng nó quên mất hạnh phúc luôn theo nó. Nên con cứ hãy có niềm tin vào hạnh phúc. Có lẽ con đã đi xa quá nên hạnh phúc không đuổi kịp con. Con hãy tin và chờ nó đến đi ! - Dì xoa xoa đầu nó.

Có khi nào dì nói đúng, có khi nào nó đang đi quá nhanh khiến hạnh phúc thật sự không đuổi kịp nó. Nó chưa bao giờ tin hạnh phúc có thật, có phải do không tin nên nó không thấy.

- Có thật hạnh phúc sẽ đuổi theo con ?? - Nó hỏi dì như muốn tự khẳng định lại.

- Dĩ nhiên! Con cứ hãy tin đi xem như tin dì....
Nguồn từ: Tra Sua Vn | http://trasua.vn/
 
T

thatki3m_kut3

1. Ừ. Nó sẽ tin, chắc chắn vậy. Dì chưa bao giờ dối nó điều gì cả. Nó sẽ tin hạnh phúc có thật cũng giống như tin dì.


Giọt nắng nhợt nhạt khẽ mỉm cười giữa màn mưa….Lạnh và ấm!


Giai điệu mưa bất tuyệt vỡ òa ra khi một chiếc Ferrari đỏ mướt, bóng bẩy dừng lại trước cửa quán, làm tung tóe những bọt sình lên cửa kính của quán và xe.

Qua ô kính lốm đốm những vệt sình, một màu đen sáng bóng của một chiếc xế hộp hiện đại hiện lên. Có vẻ là người sang trọng. Nó đoán vậy.

Những giọt nước mưa đan nhau rơi nên khung cảnh bên ngoài trông mờ mờ, ảo ảo.

Cả nó và dì Hoa đều chăm chú nhìn về phía cửa quán. Một tên cao to mặc vest đen phía trước mui xe bước ra, tay cầm một chiếc dù đen, vẽ mặt hơi bặm trợn. Hai tên ngồi ở hàng ghế sau cũng bước ra, tay cũng cầm dù. Cả ba ăn vận giống nhau. Đen toàn tập.

Cả ba tên ấy đều khẩn trương che mưa mọi bên cho một người trong xe chuẩn bị bước ra. Giờ thì nó biết ba tên đấy là ai rồi. Vệ sĩ.

Một thằng nhóc hơi gầy nhưng cao bước ra trong sự che chắn của ba tên vệ sĩ, y thể như hắn mà bị bám phải một hạt mưa thì ba tên vệ sĩ kia sẽ không sống sót nỗi qua cơn mưa này không bằng vậy.

Khi tên nhóc ấy bước hẳn ra khỏi xe, nó mới có thể nhìn rõ. Có lẽ tên nhóc ấy là một “ cậu chủ” nào đó. vì điều ấy hiện rõ mồn một qua cách ăn mặc của hắn. Một áo thun trắng với vài hình vẻ hơi cầu kì, khoác ngoài là một chiếc áo vest đen thẳng thóm được xăn lên tỉ mỉ giống như có ai đó đã mất hàng giờ đồng hồ ngồi xăn từng nếp.

Một kính râm che đi phân nửa gương mặt nhưng dù vậy nó cũng thấy mặt thằng nhóc này non choẹt. Nhưng trông lại hơi cao ngạo.

Trông mặt thằng nhóc này giống như nó đã từng gặp đâu đó, nhưng không thể nhớ là ai. Nó cảm thấy mất thiện cảm với "cậu chủ" này vì có hơi hướm tính cách của “sao chổi” nhỉ?

Nó liếc mắt nhìn cái hất tóc hách dịch của tên nhóc..à....ờ...có hơi “đẹp zai ” kia khi hắn tháo kính xuống và nhìn đảo xung quanh quán.

Một tên vệ sĩ đi trước lăn xăn kéo cửa quán cho “ cậu chủ” bước vào, hai tên còn lại cố gắng che mưa. Tất cả đều hướng về phía nó và dì Hoa đang ngồi. Nó nhìn chằm chằm vào tên nhóc và tên nhóc cũng nhìn chằm chằm vào nó. Trông quen lắm !

Dì Hoa đứng bật dậy khi tên nhóc ấy tiến đến càng gần, dì lả lướt và hơi không đứng đắn với vị trí chủ quán thường trực của mình.

Nó hiểu, chỉ khi nào có khách dì mới như thế. Và dì thường dùng thái độ không đàng hoàng này để cư xử với những người giàu, hống hách. Dì nghĩ, bọn họ chẳng xứng để dì dành một chút đàng hoàng nào.

- Tôi có thể phục vụ gì cho quý cậu chủ đây? – Giọng dì nhã nhặn đến mỉa mai.

Nhưng có vẻ tên nhóc chẳng màng quan tâm đến dì đang nhã nhặn hay đang mỉa mai, hắn cứ nhìn chằm chằm nó, bốn mắt chạm nhau như bốn viên đạn xẹt lửa. Song tên nhóc ấy cũng miễn cưỡng đưa đôi mắt “trong sáng” nhìn dì Hoa.

- Cho tôi một tách cà phê nóng ! - Hắn lên tiếng và ngồi phịch xuống ghế đối diện nó một cách thô lỗ vì chưa có sự cho phép của nó. Đúng là "cậu chủ".

Dì Hoa bước vào trong quầy pha chế, nhưng cũng kịp trao cho nó ánh mắt cẩn thận. Biết dì đang lo lắng cho nó vì thái độ kì lạ của “người ngồi đối diện”, nên nó mỉm cười để dì an tâm.

Nụ cười ấy tắt ngay tức khắc khi dì Hoa quay lưng đi. Nó vẫn lườm lườm thằng nhóc ấy. Và cố gắng lục lọi tất cả ký ức, lục lọi mọi góc ngách của bộ não. Nó cố tìm từng chi tiết nhỏ của thằng nhóc ấy xem có khớp với người nào nó từng quen biết không. Nhưng kết quả có hơi đáng thất vọng.

Ngoài chi tiết trông thằng nhóc này quen quen nó không tìm thấy một bằng chứng nào rằng nó từng quen hắn. Nó cũng tự thấy mình không lịch sự khi cứ nhìn chằm chằm vào một người.

Vả lại tên nhóc này cũng khá bảnh nên hắn có thể nghĩ nó đang “mê zai đẹp”. Nên nó thôi không nhìn nữa. Sau một vài giây khi mà mọi ký ức của nó đã bị lục tung một cách lộn xộn nó vẫn chưa nhớ ra….

- Lâu rồi không gặp, bà chị không nhận ra em à? Hay vì nhìn em đẹp trai quá nên chị mới ngớ người ra thế?. - Đôi môi hắn cong lên kiêu ngạo.

Chị à ? giọng này nghe quen lắm. Chưa từng có ai gọi nó bằng chị…à phải rồi có một người, một người…..chắc chắn là người này. Chỉ có thể là người này. Nó nhớ ra thằng nhóc này là ai rồi.

- GiA MINH ! – Nó hét toáng lên khiến cho dì Hoa, 3 tên vệ sĩ và những người phục vụ trong quán nhìn nó với ánh mắt khó hiểu. Nhưng chỉ có mỗi nó và Gia Minh nhìn nhau cười.

- Chị có cần hét toáng lên thế không? Trông bà chị vẫn như cũ nhỉ, không thay đổi gì nhiều,vẫn style đen nhưng vẫn rất xinh.

- Nhảm! Chị thì lúc nào mà không xinh? Ôi! Nhóc, mới một năm mà em lớn lên nhiều thế, khiến chị không nhận ra nữa. – Nó vừa dứt câu thì dì Hoa đem ra hai tách cà phê và một cái nhìn thận trọng vào Gia Minh. Nó nhớ nó đâu có gọi cà phê đâu nhỉ. Mà thôi nó cũng muốn uống chút cho ấm bụng.

- Không ngờ chị vô tâm thế, mà dạo này chị học lớp mấy rồi ? – Minh vừa khuấy nhẹ tách cà phê nghi ngút khói vừa hỏi.

Trời! Có thằng nhóc nào lại hỏi người lớn hơn mình rằng học lớp mấy không nhỉ? Lại một tên mắc bệnh “công tử”. Nhưng nếu so với Long thì Minh trông còn có thể chấp nhận được.

- Gần một năm rồi không gặp mà, vả lại lúc trước chị gặp em vỏn vẹn có hai, ba lần thôi nhóc. Mà nhìn em bây giờ cũng đẹp ra nên khó trách chị không nhận ra em. Chị học 12 rồi, còn em? - Nó đưa tách cà phê lên miệng, thổi thổi đều rồi hớp một ngụm nóng.

- 11… - Minh nói bình thản, nhưng nó thì không được bình thản như thế. Nó bỗng thấy cà phê như không muốn trôi vào bụng nó mà cứ cố gắng trào ra.

Chỉ suýt 1 giây nữa là ngụm cà phê trong miệng nó vọt ra ngoài nhưng may mắn là nó ghìm lại được. Nên không bay ra ngoài mà trôi ngược một cách khó khăn vào trong, quả là rất may mắn. Phải dùng từ may mắn vì hằng ngày nó thường ưu tiên cho bia hơn và bỏ qua cà phê. Nên rất có thể là cà phê ghét nó.

- Hả? Có nhầm không? Năm rồi em lớp 8 mà !!!- Nó ngoác miệng hỏi bằng một gương mặt hết sức ngạc nhiên, nhưng trông Gia Minh chẳng hề hấn gì trước sự ngỡ ngàng quá độ của nó.

Cậu ngước nhìn nó với ánh mắt “ Sao mà chị ngốc quá vậy!”, khiến nó thấy khó chịu.

- Bà chị ngốc của em ơi, chị học sao thì em học như vậy đấy.- Cậu vẫn vô tư khuấy tách cà phê đã vơi đi một chút của mình. Thỉnh thoảng ngậm ngậm chiếc muổng trông rất trẻ con.

- Vậy….là em cũng học nhảy cóc giống chị à? Mà phải công nhận em học giỏi đấy, một năm chị chỉ nhảy cóc được hai lớp còn em nhảy đến tận ba lớp. Ôi, nhóc học giỏi thế !! – Nó xoa xoa đầu Minh giống như khen thưởng một cún con, khiến cho ba tên vệ sĩ trước cửa trừng mắt khó chịu. Giống y thể nó vừa làm một việc gì quá đáng lắm với “cậu chủ” của họ.

- Này, chị cũng phải giữ thể diện cho em một chút chứ. Ít nhất thì em cũng là cậu tư nhà họ Quách đấy. Mà chuyện chị với anh Long sao rồi? Giờ chị tính sao? – Gương mặt Minh bỗng đổi sắc, cậu ngừng khuấy cà phê, nét lo lắng hiện rõ lên đôi mắt trong veo của cậu

Chẳng hiểu sao mỗi lần có ai nhắc đến tên của “sao chổi”, nó lại thấy tim nó như đập mạnh hơn bình thường. Cái tên ấy dường như rất thân quen, in hằn trong tâm trí nó từ lúc nào, trở thành một phần trong nó mà không hề có sự cho phép.

"Nhưng cái tên ấy cũng thật đáng ghét mà, cứ làm theo ý thích của bản thân bất kể cảm giác của người khác, đồ ác ma!". Nó thầm rủa Long.

Nhưng mỗi lần có ai nhắc đến thì giống như họ vừa chạm mạnh vào tim nó mặc dù sự thật thì nó và Long không có chút liên hệ gì. Có chăng là hai chữ L trong mỗi tên.

- Sao là sao? Ban đêm mới có sao. Mà chị và hắn thì có làm sao được chứ. - Nó giả vờ bằng một câu nói hết sức ngớ ngẩn, mặc dù nó biết nhưng nó không thể nghĩ ra một câu nào hợp lý hơn ngoài câu ấy.

- Chị định lừa một đứa trẻ à? Thế chuyện đính hôn của anh Long và chị Yến thì thế nào? Chị đừng nói là chị sẽ đến chúc mừng họ rằng mong họ trăm năm hạnh phúc, mau sớm sinh quý tử cho tập đoàn Quách Gia và Long Thị. – Giọng Minh có chút giận dữ và bất bình.

- Thế em muốn chị nói gì? Chị cũng tính chúc giống em đấy, chắc như thế là đủ rồi nhỉ. Mà sao em lại biết chuyện này? – Nó đưa đôi mắt nghi ngờ nhìn Minh, nhưng cậu lại trố mắt ra nhìn nó. Hai đôi mắt chẳng có chút điểm chung nào cả.

- Chị có bị bệnh thiểu năng không vậy? Đồ ngốc! – Minh nói một cách chán ngán.

- Thiểu năng này, đồ ngốc này !!- Nó cốc hai cái vào đầu Minh rõ đau. Nhưng sau hai cái cốc ấy là những đôi mắt bực bội của ba tên vệ sĩ nhìn nó, trong vài giây nó có cảm tưởng ba tên ấy sẽ ăn tươi nuốt sống nó khi nó vừa làm một chuyện “tày trời” với cậu chủ họ.

- Oái !!!! Đau mà!! Chị thật là….Làm sao mà em không biết, chị Bạch Yến là chị ba em mà. Chị không thấy chị Yến họ Quách à, chị tìm được mấy người họ Quách nào, ngày mai chị Yến sẽ bay về để dự buổi họp báo công bố hôn ước của chị ấy và anh Long. Hiểu chưa đồ ngốc? – Minh vẫn xoa xoa chỗ nó cốc lúc nãy và giải thích một cách ngán ngẩm giống như một ông thầy cứ giảng đi giảng lại một bài cho học sinh.

Vậy ra Bạch Yến là chị Gia Minh và em Gia Dương. Sao nó lại không nhớ ngay đến cái họ Quách ấy chứ, Gia Minh nói đúng nó ngốc thật.

Mà nó cũng nên hiểu ngay từ đầu rằng ngoài tập đoàn Quách Gia ra thì còn tập đoàn nào có thể làm thông gia với tập đoàn Long Thị. Nhưng……chuyện này thì có liên quan gì đến nó chứ. Nó không thuộc tầng lớp ấy!

- Vậy à? Thế thì sao? – Nó thản nhiên trả lời Minh, giống như một phép lịch sự. Và một thái độ rất thờ ơ khiến Minh bực mình, trông cậu lúc này cứ như một ông cụ non.

- Này! Chị không quan tâm đến chuyện đó sao? Chị có biết qua buổi họp báo ngày mai là cả đất nước này đều biết chuyện hôn ước ấy không? Đều biết họ là hôn phu, hôn thể của nhau đấy! – Minh thật sự nổi giận trước thái độ dửng dưng của nó, giọng nói cậu có hơi lớn hơn tiếng mưa rả rích ngoài cửa sổ.

- Tại sao chị phải quan tâm? Mà làm gì giận dữ ghê vậy nhóc.- Nó nở nụ cười để làm dịu đi nỗi giận của Minh, song nụ cười ấy cũng không kéo dài được bao lâu.

Bên ngoài nó thản nhiên như thế nhưng nó cảm giác bên trong rất hỗn độn.

Giống như có một con thú dữ nào đó đang gào lên, xé nát các cơ quan cảm giác và ruột gan nó…. đau đến nỗi như có ai đó đang cứa vào. Mỗi lúc một mạnh. Mỗi lúc một quặn đau.

- Chị không yêu anh Long? – Minh ngờ vực hỏi nhưng có vẻ Minh đã tự biết câu trả lời.

- Yêu? Kh……ô….ng hề !! – Nó ngập ngừng, đôi mắt chớp nhanh một cách vô thức và tránh ánh mắt Minh. Mặc dù lí trí bảo không, nhưng nó lại thấy rất khó chịu giống như tim nó bị ai làm thủng một lỗ và những dòng dung dịch đỏ cứ ào ào trào ra.

- Không à? Sao chị lại ấp úng? Ôi chị ngốc của em ơi, hạnh phúc của chị sắp mất rồi nếu chị không giữ lấy bây giờ. Chị Yến không đơn giản đâu ( Nó nhìn Minh một cách khó hiểu tại vì Bạch Yến chẳng phải là chị ruột của Gia Minh sao?)…..Ừ thì em và chị Yến không thích nhau. Chị ấy giống ba, sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để được cái mà mình muốn. Chị ấy thông minh, sắc sảo, xinh đẹp nên luôn đạt được những thứ chị ấy cần, từ nhỏ đến lớn không có cái gì là chị ấy không làm được nhưng chị ấy vẫn thấy chưa đủ. Nhưng nói chung là chị Yến không đơn giản. – Ánh mắt thật thà và lo lắng của Minh dành cho nó khiến nó hiểu thật sự Minh và Bạch Yến không hợp nhau. Trong giây phút ấy, nó cứ tưởng Minh như em ruột nó.

- Em kể những chuyện ấy cho chị làm gì? Nhưng dù sao cũng rất cám ơn vì sự lo lắng chân thành đến đáng yêu của em. – Nó lại xoa đầu Minh giống như Minh thật sự là em ruột của nó.

Mặc dù nó biết những con mắt không hài lòng đang nhìn về phía nó nhưng nó lơ đi và nhận một nụ cười ngại ngùng từ Minh.

- Tại vì chị là chị ngốc của em mà, nhưng chị cẩn thận đấy, em không tin chị có thể bình an trong thời gian này. – Nét mặt Minh lại nặng trĩu sự lo lắng.

- Em quên chị có võ à. Nhớ năm xưa chị từng xông pha trận mã để cứu em ra khỏi mấy tên cướp vặt ấy, nhớ không ?- Nó huơ tay huơ chân ra vẻ một trang anh hùng để Minh khỏi lo lắng.
 
M

mummumkeo

tuyện nỳ đọc lúc đầu thý hay hay nhưng mà tả chy jau`zữ zị càng đọc càng gìn ák nhưng mừ bắt đầu nản ở cý khúc uýnh nhâu rùi ly fải zào bv lúc này chán rùi zì we zống fim
 
T

thatki3m_kut3

Nó không có thói quen làm người khác lo lắng nhưng hình như nó luôn làm và không thể nào ngăn được điều đó.

- Nhớ chứ! Đó là lần đầu mình gặp nhau mà, nhìn chị cũng như bây giờ, giống con trai cực kì. - Minh và nó cùng phá ra cười ầm cả quán khi ôn lại vài kỉ niệm. Vài sự thú vị về ấn tượng lần đầu gặp nhau. Và thuật lại những cú đấm, những lời van xin của bọn cướp quèn.

Nhưng cười chưa lâu thì điện thoại nó reo, nó có linh cảm không tốt lắm. Là số của Trúc.
Hàng chữ Thanh Trúc nhấp nháy không ngừng trên màn hình điện thoại. Nhưng nó không muốn nhận máy. Cảm giác bất an trong nó cứ giằng xé suy nghĩ khiến một sự ngập ngừng kì lạ chợt đến. Tiếng chuông điện thoại rung lên đều đều trên tay, hai chữ "Thanh Trúc" nhấp nháy điên cuồng.

Nó có cảm giác có cái gì đó khẩn cấp lắm, nếu trễ thêm một giây nào nữa có thể sẽ phải hối hận.


Một luồng khí mạnh chạy xuống đôi bàn tay hơi run của nó, những ngón tay thon dài khẽ cử động trong mớ suy nghĩ bòng bong .....Chuông điện thoại không còn reo nữa, im bặt. Hàng chữ ấy không nhấp nháy nữa nhưng lại chuyển sang tín hiệu " đã kết nối "....tay nó đã ấn nút nghe từ lúc nào....

" Alô! Ly! Ly à, cậu có đó không?- Giọng Trúc gấp gáp đến mức nó không nghe thấy hơi thở của cô. Chỉ có thể nghe âm thanh rất lớn và rất nhanh phát ra từ điện thoại giống như đã mở hết âm lượng.

“ .....A.....lô! Có....gì không Trúc ?” – Tiếng nó run lên một cách bồn chồn.

“ Ly à, mừng quá! Cậu đang ở đâu vậy? Anh Long….. nhập viện rồi, ảnh….. ngất sau khi nói chuyện với cậu, cậu…..cậu mau đến đây đi, tớ…tớ…. lo lắm!!” – Trúc thở dồn qua chiếc loa điện thoại giống như chưa bao giờ được thở. Giọng cô đứt quảng nhưng nó có thể cảm nhận Trúc sắp khóc.

“ Bình tĩnh đi, ở đó có Phong, Hải mà, không sao đâu. Tớ đến liền, vậy nhé !! ”. Nó mong linh cảm nó sai, nhưng dường như ông trời chẳng bao giờ làm người khác toại nguyện, ông đem sinh mạng và cuộc sống đến cho mỗi người. Nhưng lại luôn bắt sinh mạng phải đối đầu với cuộc sống. Một quy luật sống!

Mỗi từ, mỗi hơi thở của Trúc như văng vẳng xa xa đâu đó, khiến tai nó lùng bùng đi không nghe rõ nữa.

“ Ngất ”…..

“Nhập viện”….


…………….đầu óc nó trống rỗng…….


Nó không hiểu Trúc nói gì, nó đang cố xâu từng mảng từ vụn vặt của cô thành một chuỗi nội dung.

Lồng ngực nó giống như có ai đó đang xoa mạnh vào, mạnh lắm!. Mạnh đến nỗi y thể như máu không chảy nữa, nghẽn lại.

Ngạt thở!

Bảo Trúc bình tĩnh nhưng chính nó đang thấy nỗi hỗn độn dâng lên một cách vô thức….Mỗi lúc một cao..


...trống rỗng.....



…..đau nhói……



….. sợ hãi……



……Tại sao lại ngất ?.....



……Chẳng phải cơ thể ấy rất khỏe sao? Chẳng phải rất lạnh lùng đó sao ?....



…………….Tại sao ?..............


Nó hốt hoảng thật sự và ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu nó lúc này là lao thẳng đến bệnh viện, mặc cho đến đó phải cãi nhau với Long, mặc cho cậu sẽ ra vẻ ta đây không cần. Mặc tất cả!

Lần này có vẻ như lý trí đã hòa hợp với nhịp đập trái tim. Nó tắt điện thoại bỏ nhanh vào ba lô, nhanh đến mức nó không biết nó đã nhấn vào nút nào hay đã tắt chưa. Chỉ nhớ tay nó đã ấn được chút gì đó.

Có một điều nó không thể phủ nhận và cần phải thừa nhận rằng nó đang rất lo lắng.

- Chị phải đến đó ngay đây, mình nói chuyện sau nhé! – Nó đứng phắt dậy và cố bình tĩnh nói với Gia Minh. Một lời nó rõ ràng như thế với nó trong lúc này cũng quả là một sức mạnh phi thường.

- Em có xe, em sẽ đưa chị đến đó.- Nó gật đầu, trông Minh cũng khẩn trương không kém, cậu ra hiệu cho ba tên vệ sĩ ra xe.

Nhưng vừa bước ra tới cửa thì nó sực nhớ quên điều gì đấy. Nó quay phắt nhìn lại quầy pha chế, dì Hoa đang đứng sẵn đấy giống như chỉ chờ nó quay lại để nở nụ cười hiền từ với ánh mắt “ Cố lên !! Rồi con sẽ tìm được hạnh phúc, dì tin là vậy! ”.

Nó gật đầu đáp lại dì và phóng vọt ra xe, xé toạc màn mưa rét buốt, gió quất lạnh lùng vào mặt khiến mặt nó rát lên . Chiếc Ferrari đỏ sẫm, quyến rũ lướt nhanh đi trong cơn mưa đen nghịt


o-0-o




Nó tựa đầu vào kính cửa sổ của xe, ngắm những vệt nước mưa nhè nhẹ lăn xuống. Chưa bao giờ nó có được sự dũng cảm như những giọt nước ấy. Chưa bao giờ nó dám đánh đổi nên chưa vào giờ nó chạm đến vị hạnh phúc. Dù chỉ một lần!

Bất giác, nó thấy mình thật thua kém và rất “ bình thường”. Không phải là Lưu Ly sắt đá như nó thường nói. Có lẽ từ bây giờ nó nên mạnh mẽ hơn để những người yêu thương nó không lo lắng nữa. Có lẽ nó sẽ và phải đánh đổi.

Có những thứ vẫn sẽ thay đổi cho dù nó có chấp nhận sự thay đổi ấy hay không. Nó không thể ngăn được tự nhiên, điều mà nó cần làm là học cách chấp nhận hoặc từ bỏ chứ không phải cứ tự dối bản thân.

Cuộc sống giống như một bức tranh, mà chính chúng ta là những nhà họa sĩ, tại sao chúng ta không tô những màu tươi đẹp?

Tại sao không để những bức tranh của chúng ta rực rỡ hơn?. Tại sao cứ phải vẽ những màu u tối để bức tranh của mình trở nên ảm đạm. Tại sao không để cuộc sống được vui vẻ hơn khi ta có thể làm được điều đó.

Nhưng tại sao trong bức tranh của nó lại hiện diện “sao chổi” xui xẻo?.


Định mệnh?!



….....Hay nó đã tự vẽ?......


Mưa ngoài kia vẫn rả rích từng hạt nhưng nó tin rồi nó sẽ tìm thấy được bí mật của mưa – vẻ đẹp của cầu vồng. Chẳng phải người ta thường nói muốn thấy được cầu vồng thì phải chịu đựng cơn mưa sao?. Nó tin hạnh phúc sẽ theo kịp nó.

…..Két….

Tiếng thắng rít lên khi xe dừng trước bệnh viện. Nó hoang mang, mơ hồ đến mức không muốn nhấc chân chỉ vì nó sợ……nhưng cũng chẳng biết là sợ cái gì?

Gia Minh dường như cảm nhận đc nỗi sợ ấy, cậu im lặng chờ nó chuẩn bị.

Nhưng trong tâm khảm nó giống như có hai linh hồn. Một linh hồn hiện hữu nỗi sợ hãi, sợ khi đặt chân vào nó sẽ không thể bước ra được nữa. Linh hồn còn lại chứa đầy nỗi lo lắng. Lo đến ngạt thở. Cả hai như thúc giục nó.

Bước ra….

Hay ở lại….

Làm sao?....

“ Nhưng…. Long đang nằm trong ấy, chẳng phải cô đang lo lắng cho hắn lắm sao? Chẳng phải khi nghe hắn nằm viện cô không màng thứ gì để chạy đến đây sao? ”

Nhưng tôi sợ….tôi sợ tôi không bước ra được nữa……

“ Ly à, cô đừng bước vào…bước vào đấy…cô sẽ bị gắn chặt lại với định mệnh. Bước vào đấy cô sẽ bắt đầu trăm phần trăm đau khổ…… ĐAU KHỔ ĐẤY! Bởi vì Long là nhược điểm chí mạng của cô.”

“ Nhưng cô nỡ để Long chịu đựng một mình sao? Cô có thể ích kỉ thế sao? Cô đã quyết định phải mạnh mẽ lên mà, cô đã quyết định không để số phận trêu đùa nữa mà. Cô yếu đuối, hèn nhát thế sao? Cô nỡ nhìn những người đang hy vọng vào cô sẽ thất vọng sao ?”


Tôi không biết….không biết mà….

Có ai đó đang đối thoại. Mỗi từ mỗi câu cứ văng vẳng lập đi lập lại trong đầu nó. Họ nói đúng vào những điều nó đang suy nghĩ và đắn đo. Nhưng họ càng đúng nó càng không biết nên phải làm sao? Chưa bao giờ nó yếu đuối như lúc này.

Chỉ là một quyết định bước vào hay không thôi mà nhưng sao nó lại chần chừ. Phải chăng khi bước vào thì cũng là lúc nó phải mở cửa trái tim nó sao? Khi mở cánh cửa ấy thì một cuộc tử chiến giữa vị thần hạnh phúc và đau khổ sẽ xảy ra.

Chỉ có một bên có thể sống hoặc là chết. Không bao giờ có sự tồn tại song hành. Nhưng nó sợ hạnh phúc sẽ ít mà đau khổ sẽ gấp bội lần…...

Mọi sự can đảm hình như đều phản bội nó và bỏ đi hết.

- Chị bình tĩnh, suy nghĩ kỹ một chút và đừng sợ. Mạnh mẽ lên. Mọi người đều ở bên chị mà !! – Minh lay lay nó khi thấy nó đang nhắm chặt mắt đau đớn. Dường như nỗi sợ hãi ấy hiện rõ trên gương mặt nó nên khiến Minh nhận ra.

Bình tĩnh. Nhắm mắt lại. Im lặng. Lắng nghe con tim.

“ Ly à, cô phải can đảm lên, cô đã nói muốn thấy cầu vồng phải chịu đựng cơn mưa mà. Long đang nằm trong đấy, cậu ta đang cần cô. Và cô cũng cần cậu ta. Hai người là định mệnh. Bước vào đi !! ”.

Ngay khi nó nhắm mắt lại và lắng nghe, câu nói ấy lại hiện lên rõ mồn một và như một cái máy phát đều đặn từng chữ. Có ai đó định phản kháng nhưng bị đánh bại. Đó là những gì tim nó nói sao? Hình như lần này cả lý trí và con tim đều có điểm chung.

Phải! Nó phải dũng cảm, hèn nhát thì không phải là Lưu Ly! Nó phải giữ chính hạnh phúc của nó. Thần hạnh phúc chiến thắng!

- Được rồi. Mình vào đi. – Nó bừng mở mắt nhìn Gia Minh, cậu đang châu mày lo lắng nhưng mỉm cười khi nghe câu nói của nó.

Cả hai cùng bước vào. Nó chạy nhanh, lướt qua tất cả các y tá, bệnh nhân, nó cũng không nhìn rõ mặt họ giống như cả hành lang chỉ có mình nó.

Đầu óc nó trống rỗng như tờ giấy trắng nhưng có một ý nghĩ duy nhất vẫn hiện hữu là Long. Ba chữ Lê Hoàng Long như đã khắc sâu vào tâm trí, sâu đến nỗi nếu có ai đó gọi ba tên đó lên thì nó sẽ quay phắt lại giống như gọi nó.

Nó đâm sầm vào vài người vì vận tốc như tên bắn. May mà Gia Minh chạy phía sau đỡ kịp nó và xin lỗi người ta. Nó chẳng màng quan tâm đến việc ấy, chẳng buồn nói lời xin lỗi.

Nó chỉ quan tâm đến một người đang nằm trên giường bệnh. Có ai đó trong đầu nó đang gọi hai từ “sao chổi”, gọi nhiều lắm, lập đi lập lại……Nhưng rốt cuộc là Long ở đang ở phòng nào?. Nó đã tìm khắp các phòng rồi. Phòng nào cơ chứ ?

- Chị Ly, đây nè.. phòng này nè….VIP !! – Nó ngước nhìn phòng, bảng hiệu Vip ấy sáng lên, chớp chớp ẩn hiện từng chữ.

Nó thấy hoang mang. Nhưng nó chưa kịp nói gì thì Minh đã đẩy cửa bước vào. Lần này thì cậu không chờ nó chuẩn bị.

Ánh đèn ấm áp sang trọng tỏa sáng khắp phòng. Nó đảo mắt nhìn xung quanh, mọi đồ vật đều sang trọng và cao cấp, ngay cả những thứ nhỏ nhặt nhất. Nhìn nó không giống phòng bệnh lắm khi mà ở bên phải phòng có một cánh cửa khác

Có lẽ đó là cửa phòng vệ sinh. Nhưng nó được làm bằng kính cực kỳ trong suốt giống như có ai đó đã lau đi lau lại cả trăm lần và không hề có một hạt bụi, có trồng nhiều trúc kiểng bên cạnh bồn rửa mặt, bên dưới có nhiều sỏi trắng.

Thi thoảng có vài làn gió từ cửa sổ ùa qua khiến các lá trúc xôn xao.

Mọi thứ được trang hoàng giống như phòng ở khách sạn hay hơn thế nữa. Và rất rất giống phòng ở nhà của Long. Mọi đồ vật đều cầu kì đến tinh xảo. Rèm cửa, ra giường đều sang trọng và cực kì sạch, không dính lấy một hạt bụi.

Có lẽ phòng này không dành cho ai khác ngoài Long, vì mọi thứ rất đều hợp với tính cách kiêu ngạo của cậu.

Nhìn xung quanh phòng, nó thấy bọn Trúc, Phong, Hải đang ngồi mỗi người một ghế, nét mặt lo lắng nhìn nó. Ai trông cũng mệt mỏi, có lẽ đã ngồi suốt như vậy một hồi lâu. Đặc biệt là Trúc, trông Trúc xuống sắc rất nhiều.

Nhìn sang bên cạnh họ. Là Long! Cậu đang nằm trên giường. Sắc mặt trắng bệch nhưng……. bình thản, hơi thở yếu ớt, giống như đã chết. Đôi môi tái nhợt mím chặt không chút máu.

Nhìn Long nhợt nhạt với bộ quần áo bệnh nhân , lòng ngực nó lại đau nhói lên giống như có ai đang dùng dao găm đâm vào. Mỗi nhát đâm nhịp nhàng với hơi thở của cậu.

Nó cảm thấy cơ thể không còn chút sức lực, chân tay rệu rã đi. Nhưng dáng vẻ mệt mỏi, nằm giường bệnh như thế này quả thật không hợp với Long.

Một khoảnh khắc im lặng đau đớn.


………….Rõ ràng là rất ghét nhưng sao lại đau thế này?......



……. Tim nó nóng lên….chắc có lẽ… tảng băng trong tim dường như tan dần…tan dần…



………..Tan vì đã tìm thấy được ánh Mặt Trời…….



……….Cảm giác hòa quyện giữa nóng….lạnh…..Đặc biệt! Tuyệt!.....



- Ly !! Cậu đến rồi à, tớ mừng quá, anh Long cứ hôn mê suốt !! – Trúc òa khóc lên, đứng bật dậy ôm chầm và khụt khịt mũi qua vai nó.

Nó biết Trúc đang rất sợ. Trúc luôn nhạy cảm thế, nhạy cảm đến đáng yêu. Nhưng nó cũng sợ. Chỉ có điều nó đang cố ghìm nỗi hoang mang, sợ hãi để bình tĩnh. Vì nó biết có khóc ré lên thêm nữa cũng chẳng giải quyết đc gì.
 
T

thatki3m_kut3

- Bình tĩnh, không sao đâu…sao Long lại hôn mê? Bác sĩ nói thế nào? – Nỗi lo lắng hiện lên rõ qua giọng nói run run của nó, dù gương mặt nó không có chút biểu cảm. Có chăng chỉ là vài cái nhíu mày thoáng qua.

- Long ngất sau khi em bỏ đi, nguyên nhân ngất có lẽ do cậu ấy mệt quá hay suy nghĩ quá sức. Bác sĩ nói Long sẽ tỉnh lại sớm nhưng đã mấy giờ đồng hồ cậu ấy vẫn chưa tỉnh. – Hải nói một cách thờ thẫn và lo lắng.



- Sao các anh không đi gọi bác sĩ tốt hơn? – Giọng nó lại run lên qua cổ họng khô đắng, mắt nó vẫn chưa dứt khỏi gương mặt kiêu ngạo của Long. Dáng vẻ thật trẻ con.

Tuy gương mặt cậu nhợt nhạt hơn bình thường nhưng vẫn rất đẹp. Đẹp đến mức khiến người khác say đắm. Khí chất tôn quý vẫn toát lên và rất cuốn hút. Vì nét đẹp thiên phú ấy nên khó trách cậu trở nên kiêu căng, ngang ngạnh.

Vả lại xung quanh toàn những lời nịnh hót, a dua, chúc tụng nên cậu luôn rất “thiếu gia”, ngay cả khi ngất.

- Bọn anh đã gọi bác sĩ tốt nhất rồi, họ đã xem xét và không có vấn đề gì. Có lẽ cậu ấy quá mệt và giống như là đang ngủ sâu, nên bọn anh cứ để yên. Trông cậu ấy nhợt nhạt quá. – Phong xót xa nói, sau đó cậu kéo ghế lại cho nó và Trúc ngồi. Trúc đã thôi khóc khi Phong nắm chặt tay và dịu dàng chậm khăn giấy lau nước mắt cho cô.

- Tại sao lại mệt đến thế? Chẳng phải lúc nãy còn khỏe mạnh lắm sao ? – Nó hỏi, đôi mắt vẫn thẫn thờ và hơi đau lòng. Cơ thể nó run lên.

- Cậu ấy không khỏe thế đâu Ly! Cậu ấy phải chịu đựng quá nhiều thứ, một lời phản bác về cuộc hôn nhân sắp đặt cũng không thể nói, từ nhỏ cậu ấy chưa bao giờ thật sự được tự do như người khác. Nhưng lại luôn cố tỏ ra mình mạnh mẽ, ngạo nghễ – Hải cười cay đắng nhìn Long, ánh mắt ngập đầy thương xót. Có lẽ để Long nhìn thấy cậu lúc này thì Long sẽ đấm Hải mất vì dám thương hại cậu.

- Sao lại không thể nói, đó chẳng phải là quyền tự do của mọi người sao ? – Nó phát hiện chuyện mà nó không biết thì rất nhiều, chưa bao giờ nó hiểu được điều gì về Long.

- Ly à! Cậu ấy không như vẻ bề ngoài gai góc đâu. – Phong muốn nói cho nó biết nguyên nhân mà Long không thể phản kháng là nó, nhưng lại thôi.

Cậu không biết phải nói thế nào. Có nói ra thì chẳng thay đổi được việc gì, có chăng chỉ làm cho nó tự giày vò bản thân hơn và Long cũng chẳng hề muốn điều đó. Lấy hạnh phúc của bản thân để đổi lấy sự bình yên cho nó là điều Long muốn mà.

Phải rồi, Long chưa hề có sự tự do. Trên vai cậu có rất nhiều thứ cần gánh. Nó ngốc quá, không hiểu là Long đã mệt mỏi, chịu đựng thế nào. Vậy mà lúc nãy lại mắng nặng lời với Long như thế.

Có khi nào nó đã làm tổn thương Long không? Nhưng… không thể nào, nó có là gì mà làm cậu tổn thương chứ. Nó thấy thật mâu thuẫn. Nhưng cảm giác rõ nhất mà nó biết lúc này là sự hối hận đang che phủ hết tất cả mọi ngóc ngách của đầu nó.

- Thôi bọn mình về, cậu ở lại chăm sóc anh Long một tí nhé, khi nào anh ấy tỉnh thì gọi cho bọn mình. – Trúc viện cớ, đứng dậy nắm nhanh tay nó rồi bước ra.

Phong và Hải hiểu ý đều lần lượt bước theo, Gia Minh cũng vậy. Cậu im lặng lắng nghe từ nãy giờ.

Cậu cũng hiểu nên để cho nó và Long giải thích mọi sự hiểu lầm. Thật lòng Minh thầm chúc phúc cho nó và Long hơn là cho Long và Bạch Yến.

Dù Bạch Yến là chị ruột cậu nhưng không bao giờ Bạch Yến có được tình yêu của Long vì đã có một trái tim chân thành yêu Long. Và cũng không bao giờ Bạch Yến có được nét thánh thiện của nó mặc dù cô đã rất đẹp mê hồn.

“ Chị ngốc! Cố gắng lên nhé.” – Minh thầm nghĩ, sau đó xoay người bước ra khỏi phòng.

Tiếng cửa đóng sầm lại sau lưng Minh, ngoài tiếng truyền dịch từng giọt tí tách của bình nước biển. Thì căn phòng yên ắng đến kì lạ.

Yên đến nỗi nó có thể nghe thấy hơi thở mệt mỏi của Long. Nó ngước nhìn dịch nước biển, đã truyền được nửa bình. Long yếu đến mức phải truyền nước biển sao?. Nó xót xa nghĩ.

Nhìn màu sắc của bầu trời bên ngoài cửa sổ cũng thấy trời đã tối đi, mưa đã ngớt hạt nhưng vẫn lả tả bay. Có vẻ sắp tạnh. Nó ngồi xuống, đặt ba lô bên cạnh rồi chống cằm trên giường Long và chăm chú nhìn cậu.

Sao gương mặt cậu hốc hác và tiều tụy nhanh quá. Nó cố thở nhẹ để không làm phiền giấc ngủ của Long, nhưng ánh mắt vẫn cứ đăm đắm nhìn cậu không dứt. Nhìn Long ngủ thế nó thấy thật nhẹ nhõm vì trông cậu rất thanh thản và rất đẹp.

Hàng mi đen cong lên tự nhiên trông rất cuốn hút người khác. Hình như nó cũng bị cuốn vào vẻ đẹp quyến rũ như gió đêm của cậu.

Bất giác, nó kiễng chân chồm người dậy, đặt lên đôi môi mỏng tái nhợt của cậu một nụ hôn. Mắt nó nhắm nghiền từ lúc nào hay nó đã hôn cậu từ lúc nào nó cũng không biết. Cảm giác kì lạ!


Vị ngọt của kẹo bạch nha.



Đăng đắng vị cà phê,



Hương thơm của bách hợp.



Sự mềm mại của hoa anh đào.



Và….lạnh lẽo của sương đêm.


Tất cả hòa quyện vào nụ hôn của nó. Xé đi nỗi đau trong tâm hồn đang tuyệt vọng của cả hai. Nó như được gió đêm ôm lấy, bay ung dung trên bầu trời đầy sao bát ngát. Cảm giác rất hạnh phúc!

Đây không phải là lần đầu tiên nó hôn Long nhưng nó vẫn cảm giác rất khác so với những lần trước. Nhẹ nhàng và ấm áp hơn hẳn. Nụ hôn đầu của nó là Long, trong khoảnh khắc…nó mong nụ hôn cuối cùng của nó vẫn là cậu.

Bỗng, đôi môi Long cử động và chạm mạnh vào môi nó hơn. Tay cậu choàng lên và đặt sau gáy nó, cả người nó đang được cậu ôm chặt.

Nó bừng mở mắt nhìn Long, cậu vẫn đang nhắm nghiền mắt nhưng lại mỉm cười. Nụ cười hạnh phúc và khó hiểu. Mặt nó nóng ran lên, nó quay phắt ra khỏi tay cậu và ngồi phịch xuống ghế, có hơi tức tối.

Cậu đã tỉnh từ khi nào chứ? Sao nó hồ đồ quá đi mất. Nhưng có thật là hồ đồ không khi vị ngọt của kẹo vẫn còn đọng lại, hương thơm của hoa bách hợp vẫn thoang thoảng phảng phất mơ hồ trong không khí. Hay là tại nó ảo giác?

- Sao vậy nhóc? Yêu tôi quá à? – Long mở mắt nhìn nó, cậu không ngồi dậy được có lẽ cậu còn rất yếu. Nên cứ nằm đấy nhìn nó.

Hình như cậu mệt đến nỗi đôi hàng mi vẫn rất miễng cưỡng mở ra, giống như nó có thể nhắm đi bất cứ lúc nào.

Gương mặt nó ngượng ngùng một cách kì lạ, nó ước có một cái lỗ nào để chui phứt xuống cho rồi. Nhưng cố kìm sự ngượng ngùng ấy lại, nó ngước mắt nhìn Long, đôi mắt cậu trong veo đẹp như giọt sương đêm, ánh mắt ấy như xoáy vào nó.

Cố gắng hết sức bình tĩnh không để đôi mắt ấy nhìn thấu suy nghĩ của nó.

- Đó là chuyện buồn cười nhất trên thế gian này đấy, trí tưởng tượng anh phong phú lắm. Hahaha... - Nó cố cười gượng như đang xem một vở hài, nó thoáng thấy ánh mắt thất vọng của Long, làm tim nó hơi quặn lên.

- Vậy nếu…tôi nói tôi… yêu cô thì sao? – Gương mặt cậu như đang giỡn cợt. Đôi môi cậu vẫn khẽ mỉm cười. Nhưng ánh mắt lại rất tha thiết.
 
T

thatki3m_kut3

Trong vài giây, nó thoáng thấy tim nó đập loạn nhịp. Nhưng nhìn gương mặt nửa đùa nửa thật của Long khiến nó nghĩ có lẽ cậu đang đùa giỡn với nó vì nó vừa hôn cậu. Nó không tin.

- Tôi không tin! Không thể nào có chuyện đó. – Nó đã cố gắng tin nhưng không có cách nào, không lý do nào khiến nó có thể tin một cậu chủ của tập đoàn Long Thị lại yêu nó – một đứa chẳng có gì.

Có chăng cũng là như ong bướm qua đường hay chỉ là ý thích sỡ hữu của của một kẻ luôn muốn độc chiếm người khác như Long thôi. Vả lại, ngày mai cậu và Bạch Yến chính thức công bố hôn ước, nó phải tin thế nào đây?

Lòng tự tôn của Long bị nó tạt một gáu nước lạnh. Đã nhiều lần, cậu dẹp bỏ cái tôi cao quý của bản thân để nói yêu nó. Nhưng chưa lần nào nó chấp nhận, cậu phải làm sao để có thể hiểu nó, phải làm sao để nó yêu cậu. Phải làm sao?

Gương mặt Long sầm lại. Cậu đau lòng nhìn nó, ánh mắt trong sáng như sương đêm trở nên lãnh lẽo, u uất hơn bao giờ hết.

“Có lẽ nụ hôn ấy chỉ là…nhất thời…..nhất thời không kiểm soát được bản thân, những thứ cảm xúc na ná tình yêu thì rất nhiều. Có lẽ mình đã ngộ nhận.” Long chua xót nghĩ.

Nó thoáng thấy sự đau đớn trong đôi mắt lạnh lùng của Long. Có thể nào cậu nói thật?

Nhưng gương mặt Long lại không chút biểu cảm, cố tỏ ra vẻ đạo mạo, bất cần. Không uổng công mười mấy năm qua cậu được rèn luyện sắt đá. Đôi mắt vẫn lạnh giá vô hồn. Giống như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Nhưng cảm giác hụt hẫng như vừa bị rơi xuống vực thẳm vẫn hiện hữu, vẫn giằng xé cậu. Từ khi gặp nó, cậu bắt đầu biết cười, cười niềm vui của nó, cười vì sự trẻ con hồn nhiên đến đáng yêu.

Nhưng cũng chính vì sự hồn nhiên ấy, cậu biết khóc, khóc vì sợ mất nó, khóc vì sợ bản thân không thể bảo vệ được nó, khóc vì sự vô dụng không thể luôn giữ được nụ cười trên môi của người mình yêu thương.

Nó kéo cậu ra khỏi sự giam cầm của bóng tối cô độc. Làm cậu biết hòa nhập bản thân với những người xung quanh. Biết quan tâm đến người khác. Biết cảm giác hạnh phúc, tổn thương. Làm cậu muốn được yêu thương và che chở. Nhưng nó giống như một thứ ánh sáng kì diệu, chỉ có thể ngắm mà không thể chạm vào. Cậu sợ một ngày nào đó ánh sáng ấy sẽ tắt và cuộc đời cậu lại tối tăm.


- Anh sao vậy ? – Nó lay lay Long, cậu cứ im lặng nhìn nó làm nó thấy hoang mang. Nhìn cậu giống như người sắp chết, gương mặt trắng bệch.

“ Có khi nào vì lời nói của mình? Không thể nào, mình thì có là gì chứ!”, nó thầm nghĩ. Đôi lúc nó tự thấy việc nó ngồi đây thật sự rất vô lý. Nó chẳng có lý do gì ngồi đây? Nhưng sao vẫn muốn ngồi cạnh Long thế này.

Long nhắm mắt lại, cậu cảm thấy cơn mệt mỏi đến đau đớn chợt ào đến. Cậu lại muốn chìm vào giấc ngủ một lần nữa và không muốn tỉnh dậy. Cậu muốn chìm vào cái cảm giác hạnh phúc mà không ngôn từ gì có thể diễn tả hết khi nãy.

Vẫn rất thật, rất ấm áp cơ mà. Không phải mơ. Nếu là thật, cậu ước giá mà cánh cổng thời gian đóng lại, để mọi thứ đứng yên. Để cậu có thể hòa vào cảm giác hạnh phúc ấy lâu hơn. Hoặc giả, cậu có thể đập hết tất cả các đồng hồ trên thế gian này thì cậu cũng sẽ làm không chút do dự. Nhưng không thể!

- Không sao.- Long gạt phắt tay nó ra khỏi vai cậu. - Nhưng cô không yêu tôi sao lại hôn tôi? Lần này là cô tấn công tôi trước. – Long lạnh lùng nói, khóe môi nhếch lên một cách kiêu ngạo.

- Vì….vì những lần trước toàn anh chủ động, nên lần này tôi trả đũa anh đấy, xem cảm giác bị người khác dồn vào thế bị động là thế nào. – Nó trả lời hết sức ngớ ngẩn, nhưng trong đầu nó lúc này không tìm được từ hoa mỹ nào cho câu nói của nó nghe có lý hơn. Nó thấy sợ sự lạnh lùng của Long.


- Cô biết tôi là ai không? Dám làm điều đó với tôi sao?. – Long ngồi bật dậy. Cậu bóp chặt tay nó. Nét mệt mỏi trên gương mặt Long biến mất, môi cậu mím chặt lại, đôi mắt sắc lên như muốn cứa vào người khác.

Nó chợt thấy rùng mình, sao Long lại trở nên đáng sợ như thế này? Rốt cuộc Long là người như thế nào. Sao mỗi lúc cậu lại khác nhau đến thế. Sao mỗi lúc cậu lại làm nó sợ như vậy

- Ý anh là…sao?- Tiếng nó lạc đi vì sợ. Nó chưa bao giờ thấy sợ trước bất kì ai, nó có thể dùng võ với những ai hiếp đáp nó nhưng sao với Long, cơ thể nó cứng đờ ra thế.

Nó thở gấp, tim nó đang đập rất mạnh. Sao cơ thể nó bất lực đến mức sắp mềm nhũng ra với ánh mắt của Long như thế này. Tay nó đau lắm, đau đến mức tê đi, sao cậu lại bóp chặt như vậy. Đôi mắt đang kìm nén sự giận dữ của cậu như chực trào ra.

Sao trông cậu lại hung tợn như thế. Trong đầu nó hiện ra hàng trăm câu hỏi tại sao, nhưng nó không có thời gian để lý giải hết. Long như đang biến thành con thú dữ trước mặt nó.

- Vậy thì cô phải trả giá. – Câu nói của Long làm căn phòng trầm xuống ngột ngạt, giọng cậu lạnh hơn cả gió đêm.

Nó muốn hét thật to nhưng giọng nó lạc đi đâu mất rồi, cổ họng nó không thể phát ra âm thanh gì. Cậu đang hôn nó ư? Sao không ấm áp như lúc nãy, nỗi sợ đến tê rân người.

Tay Long bấu chặt vai nó, nếu có thể được cậu còn muốn hòa cơ thể cậu vào nó. Ít nhất như vậy cậu có thể hiểu được nó đang nghĩ gì. Hiểu được trái tim nó có hướng về cậu hay không. Cảm nhận được sự ấm áp trong hơi thở của nó. Cậu muốn chảy cùng dòng máu trong người nó.

Như vậy thì ánh sáng sẽ không tắt!

Tâm trí nó gào thét,vùng vẫy nhưng cơ thể lại rệu rã đi. Thậm chí nó không thể cử động trong vòng tay siết chặt của Long. Cơ thể nó đau lắm. Nhưng không có cách nào để thoát ra. Nó buông thõng tay…. nhưng nước mắt lại ứa ra như suối mùa hạ. Gương mặt không chút biểu cảm nhưng lại khiến người khác đau lòng.

Nó đờ ra như pho tượng vô tri vô giác. Cơ thể nó lạnh đến mức làm Long rùng mình. Cậu buông tay ra, ngước nhìn gương mặt ướt đẫm những vệt nước mắt nóng hổi đang trượt dài. Trên mi mắt vẫn còn đọng giọt nước trong suốt.

Long nhìn ánh mắt nó… vừa lạnh lùng vừa đau đớn. Cậu sợ sự im lặng này, giá mà nó cứ quát mắng hay đấm vào mặt cậu thì có lẽ còn nhẹ nhõm hơn. Chưa bao giờ cậu lại sợ một ai như lúc này, cậu sợ cả điều cậu vừa làm.

Chỉ vì ham muốn độc chiếm, chỉ vì nó là ánh sáng duy nhất trong cuộc sống tối tăm của cậu. Nên cậu cứ muốn nó ở mãi bên cậu. Nhưng nhìn những giọt nước mắt, lòng cậu như thắt lại. Cậu hận mình sao lại ích kỷ như vậy.

- Anh chà đạp tôi thế này, anh vui rồi chứ? Người giàu thì có thể xúc phạm người khác như thế à? – Giọng nó trầm trầm không chút giận dữ. Gương mặt bình thản, đôi mắt nhìn vào một điểm tựa vô hình trong không gian. Trông nó như người vô hồn.

- Không phải….tôi……- Long không có cách nào giải thích với nó. Cậu không biết phải giải thích như thế nào. Cậu chưa bao giờ phải giải thích với ai điều vì bất cứ những điều cậu từng làm cũng chẳng ai nói cho cậu biết điều đó là đúng hay sai. Hay có thể họ không dám nói.


- Tôi là một con ngốc mà, đúng không? Ngốc đến mức không màng thứ gì để chạy đến đây bị anh chà đạp. Lại còn lo lắng nữa, có vẻ tôi lo thừa rồi. – Nó nở nụ cười lạnh giá nhưng nước mắt vẫn ứa ra rơi xuống lã chã

Không gian im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng nước mắt rơi xuống nền đất lạnh lẽo. Nó đứng dậy, chân loạng choạng bước nhưng cố tiến về phía lối ra, chẳng buồn nhìn Long lấy một lần. Cứ bước đi giống như búp bê di động.

- Cô…lo lắng? Không phải….tôi không có ý đó, tôi..xin…lỗi! – Long đứng phắt dậy, níu tay nó nhưng nó vẫn không quay lại, đôi chân vẫn cố bước tiếp. Nó biết với cậu chủ như Long, lời xin lỗi như thế quả thật rất khó. Xin lỗi một cô gái như nó đồng nghĩa với việc tự hạ thấp sự tôn nghiêm của bản thân.

Nhưng lòng kiêu hãnh vẫn không cho phép nó quay lại cho dù tay cậu có níu chặt nó hơn nữa.

- Tha thứ cho tôi, được không? – Câu nói mang giọng van xin này như vét hết sức lực cuối cùng của Long. Vét hết cả khí chất tôn quý và sự ngạo mạn thường ngày.

Nó im lặng và bước tiếp. Tay Long lõng dần…dần…từng ngón tay yếu ớt của cậu cũng thả nhẹ ra. Nó không quay lại nhưng cũng chẳng vung tay ra, chỉ bước cho đến khi tay nó không còn bị siết chặt và buông thõng trong không trung.

“ Phịch ”

Âm thanh vang vọng lên giữa căn phòng yên tĩnh. Cái gì đó từ không gian vừa rơi xuống nền đất. Nó quay phắt lại, những sợi dây truyền dịch đung đưa trong gió đêm…dường như bị Long rút ra khi cậu cố nắm tay nó.

Cậu nằm yên đấy không cử động, mi mắt khép chặt lại. Cơn hốt hoảng trong nó lại dâng lên như bão, xoáy hết mọi tức giận.
 
T

thatki3m_kut3

Nó đứng nhìn trân trân vào phòng cấp cứu đầy lo lắng và ân hận, nó ước gì lúc nãy nó bỏ đi sự tôn nghiêm của bản thân mình, nó co thể nói lên một điều rằng nó yêu Long. Đau đớn đang giằng xé nó, từ lúc nào nước mắt đã giàn giụa trên khuôn mặt. Nếu Long có chuyện gì thì có lẽ nó sẽ ân hận cả đời!!!
ĐÈn phòng cấp cứu tắt, bác sĩ bước ra với giọng nói trầm:
- Cậu ấy quá yếu, cần phải tịnh dưỡng và tránh kích động.
Trong căn phòng, nó ngồi nhìn Long, có lẽ nói đã làm Long đau nhiều và có lẽ đã đến lúc nó nên từ bỏ hắn. Nó sẽ chăm sóc hắn, đến lúc hắn tỉnh dậy nó sẽ ra đi.
Một ngày hai ngày ba ngày trôi qua, hắn vẫn chưa tỉnh. Ngồi nhìn hắn, bất chợt nó nhớ đến ngày hôm ấy, khẽ mỉm cưoi với ý nghĩ của mình. Nhưng rồi, như không kiềm chế được bản thân nó khẽ nhón chân mình lên, đặt lên môi hắn một nụ hôn. Có lẽ đây sẽ là nụ hôn cuối em dánh cho anh(nó thầm nghĩ). Bất chợt, cánh tay ấy lại vòng sang cổ nó, lại ôm nó vào long. Choàng tỉnh, nó vội đẩy hắn ra với khuôn mặt đỏ bừng!!!
-Tại sao? Cô nói đi!!!
-Tại sao gì??? anh đang nói cái gì thế???
-Tại sao cô lại hôn tôi, nhưng lại phủ nhận rằng cô yêu tôi?? cô nói đi!!!!
- Bởi vì.....
Bởi vì tôi yêu anh!!!!
Căn phòng rơi vào yên lặng, nó đững đó chờ đợi sự sỉ nhục của hắn! Vì sao ư? Bởi vì nó muốn từ bỏ cái tình yêu này, nó cần sự phũ phàng của hắn để nó có thế quên hắn đi!! Nhưng ko, bất chợt hắn ôm nó vào lòng!! Hít lấy hít để cái mùi hương cơ thể nó rồi cất tiếng:
-Em có biết anh đợi câu nói này của em lâu lắm rồi không? Em có biết anh cần em như thế nào không, đồ ngốc!!!
Bất ngờ bởi câu nói của hắn, nó chỉ đứng yên nhưng nước mắt cứ rơi!! Roi vì hạnh phúc, vì nuối tiếc đã nói chuyện này muộn( nhưng ko quá muộn) và nuối tiếc bởi sợ mất hắn!! Ngày mai, tin tức về hôn ước của hắn và bạchh yến sẽ được tiết lộ. VÀ nó sợ....
Hắn nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt của nó, mỉm cười và nói:
- Sao lại khóc thế? Không được khóc, anh đang ở bên em mà. Em có biết em khóc trông xấu lắm ko hả, phải cười lên chứ!!!
Nói rồi, hắn hôn lên đôi má đang đỏ bừng lên vì khóc, rồi lần đến môi!! Một vị ngọt đang len lỏi vào từng mạch máu mỗi người, Ừ nó quyết định rôi, nó sẽ yêu hắn hết lòng, cho đến khi nào không thê yêu hắn dc nữa nó sẽ đầu tranh cho chính mình.
Một tiếng đọng làm gián đoạn cảnh li kì
clip_image001.gif
. Ngoài kia., hải trúc và phong đang lóng ngóng. Long nhìn ba đứa với đôi mắt hình viên đạn(ai bảo phá vỡ hạnh phúc người ta), còn nó thì khuôn mặt đỏ lừ lên không biết nói gì!!! Rồi để tránh đi sự ngại ngùng ấy, nó vội chụp lấy ca nước và noi:-
- Mình đi pha nước nhé! BA người ngồi chơi!!
- Mình đi với cậu!!_ trúc nói.
Căn phòng chỉ còn lại ba người chìm trong im lặng....
Cậu có biết rằng cậu làm như thế sẽ làm cô ấy đau khổ thêm không?- Tiếng Hải cất lên xóa tan bầu không khí ngột ngạt.
- Tớ biết, nhưng tớ yêu cô ấy, tớ ko kìm nén dc mình trước cô ấy!
- Thế còn hôn ước giữa cậu và Quách Bạch Yến thì sao?- Tiếng phong vang lên
- Tớ sẽ từ hôn. Lát nữa tớ sẽ nói với ba tớ chuyện này. Các cậu nhớ đưa Lưu Ly về nhà an toàn trong khoảng vài tiếng. Thời gian đó tớ sẽ nói chuyện với bố tớ về hôn ước này!!
Câu chuyện bị gián đoạn bởi tiếng cười nói của hai cô bạn. Bước vào phòng thấy Long chợt khuôn mặt của nó lại đỏ lên. Long liền nói:
-Lưu Ly ah, em về nhà nghỉ ngơi một lát đi. Anh thấy em có vẻ mệt lắm đó!!
- Nhưng mà….
-Không nhưng nhị gì hết, hơn nữa anh có cho em về lâu đâu, tối em phải đến chăm anh đấy, biết không??
Nó chưa kịp phản bác lại thì Phong và Hải đã cười phá lên:
Lưu Ly ah, em về nhà nghỉ ngơi một lát đi. Anh thấy em có vẻ mệt lắm đó!!
- Nhưng mà….
-Không nhưng nhị gì hết, hơn nữa anh có cho em về lâu đâu, tối em phải đến chăm anh đấy, biết không??
Vừa làm Phong và Hải vừa diễn điệu bộ khiến cho nó đỏ bừng cả mặt, Trúc thì ngồi ôm bụng cười còn Long thfi phải hét ầm lên:
- Tụi mày có im đi không? Dám chọc tao hả?
Phong hải và trúc vẫn oomm bụng cười dù đã cố nín nhịn, mặt nó đã đỏ nay càng đỏ hơn. Chỉ lắp bắp nói dc một câu:
- Em.. a không.. tôi ….về.
ĐOạn rồi phong hải trúc cùng đưa nó về, khi cả bốn ngườiđã khuất sau cửa. Long liền cầm điện thoại và bấm bấm cái gì đó một lát sau đầu dây bên kia vang lên tiếng noi:
- Thưa cậu chủ, cậu cần gì ạ!!
- Cho tôi gặp bố
- Vâng thưa câu.
- Ta nghe, con có chuyện gì vậy Long?
- Con muốn hủy hôn
- Con điên ah? Chuyện đó không được?
- Nếu bố không muốn vào đêm tân hôn sẽ nhận xác cô ta thì bố cứ việc.

Bên đầu dây chỉ còn kêu lên từng tiếng tút kéo dài. Hắn vừa vui về câu nói của bố nhưng vừa lo sợ về ông bố tàn ác của mình. Hắn sợ nó sẽ gặp nguy hiểm, nghĩ đến nó hắn bất giác mỉm cười, đưa bàn tay lên vuốt trên môi, cảm giác ấy vẫn rất ngọt ngào.
6h, hải đã đưa nó đến. Long thấy nó thì mỉm cười thật tươi. Nó cũng vậy, hải bất giác cảm thấy buồn. Bất chợt Long nói với Hải:
- Cảm ơn cậu nhé. Cậu có thể về rồi-kèm theo là đôi mắt rực lửa đe dọa rằng nếu cậu ko về tớ sẽ giết cậu đấy!!
- Đọc dc ánh mắt ấy, Hải khẽ rùng mình rồi chào tạm biệt mà đi ra cửa
Hải vừa đi thì hắn đã vẫy tay gọi nó đến, ngồi bên cạnh hắn mà mặt nó cứ đỏ dần lên(còn ngại chuyện lúc nãy đấy). Nhưng rồi nó vội nhanh chóng lấy cháo ra tô đưa cho hắn. Nhưng có lẽ vì thế mà hắn càng yêu sách nhiều hơn. Thấy nó đưa cháo cho mình, hắn làm mặt nũng nịu:
- Em đút anh ăn đi, anh đau ốm thế này cơ mà!!!!
- Này anh yêu sách vừa vừa thôi nhé, em nấu cháo cho anh là nhất rồi chứ còn yêu sách ah?
- Đã nấu cho anh rồi thì đút luôn có sao đâu, đi mà!!!!!!
Nhìn khuôn mặt của hắn, nó chợt cảm thấy mềm lòng.
- Nào, há miệng ra nào
cứ thế tô cháo vơi dần đi. Ăn xong, nó gọt táo cho hắn( bjk gọt từ khi nào zậy). Nhưng mà hắn cứ bắt nó đút cho hắn. Xong xuôi, nó và hắn ngồi nói chuyện tíu tít.
Đã 11h nó đã cảm thấy buồn ngủ, hắn nhất định bắt nó ngủ chung(vì gường vip rộng lắm). Nhưng nó không chịu, đôi co một hồi nó đành phải chấp nhận. Đêm nay sẽ có nhiều chuyện xảy ra đây!!!!!!!!! Cụ thể là….
Này anh xích ra đi nào. Nằm gì mà mà gần thế!!
Kệ, anh thick thế đấy!!! Thick nằm gần em đấy thì sao!!!
Anh có xíh ra không? Không xíh ra là em sang ghế ngủ đáy!!
Bất chợt hắn kéo nó vào lòng ôm lấy thật chặt. Em yên nào, nằm gần thế này có sao đâu!!! Bây giờ anh ôm thế đấy. Em xuống có dc nữa ko!!!
NÓ định đi xuống nhưng hắn ôm chặt quá, càng cố thoát khỏi tay hắn thì lại bị hắn ôm chặt hơn. Cuối cùng nó đành nắm yên chịu trận. Hắn thấy nó đã chịu nằm yên thì mỉm cười và nói:
Ngoan thế có phải tốt hơn ko nào???
Thế rồi hắn đặt lên trán nó một nụ hôn và nhắm mắt ngủ. Nó xoay người hướng đầu về phía hắn và rơi vào giấc ngủ!!!
Sáng sớm, nó đã tỉnh và khẽ bước xuống giường đi làm VSCN. Lúc trở về thì hắn đã tỉnh. Nhìn hắn nó mỉm cười và nói:
Anh ngồi đây nhé, em mua đò ăn sáng!!!
Nó vừa rảo bước đi thì tiếng chuông điẹn thoại của hắn vang lên, ông già gọi, hắn nhấc máy:
ÔNg gọi tôi có chuyện gì
Giọng bên kia đều đều:
- Tất nhiên là vì chuyện hôn lễ của con rồi, ta đã điều tra về con bé đó. Nó không phù hợp với con đâu!!!
- Không phù hợp? Vậy theo ông thế nào là phù hợp!!
- Nó không đủ địa vị để làm vợ con con hiểu chứ?
Tôi không quan tâm!!!
- Ta không muốn phải dùng đén hạ sách, con hiểu chứ?
-Ông làm vậy thì tôi sẽ phá tan cái công ty ấy đi để có thể đến với cô ấy ông hiểu chứ?
- Con...
Hắn tắt máy vì hắn sợ rằng nếu giằng ô một hồi nữa thì nó sẽ gặp nguy hiểm mất...
Vừa luc ấy nó bước vào.....
 
T

thatki3m_kut3

Khuôn mặt nó dù đã cố vui tưoi nhưng vẫn có cái gì đó gượng gạo!!!! Long cảm nhận rõ dc điều đó, liền hỏi:
- Hôm nay em sao vậy?
- Không sao? em có bị gì đâu
- Sao trông em buồn thế? Giận gì anh ah>?
- Đâu có
Biết nó ko muốn nói nên hắn cg ko ép. Khoảng không gian im lặng kéo dài, rồi bất chợt nó nói:
- Cuộc nói chuyện lúc nãy em đã nghe hết rồi
lông bàng hoàng: -em nói gì cơ
- em đã nghe hết cuộc nói chuyện giữa bố và anh, nếu nhưu em là khó khăn của anh thì em sẽ rời xa khỏi anh, em ko muốn vì em mà anh đối đầu vs bố mình
Long twucs giận nói:
- Em đang nói cái gì thế? em pahir hiểu rằng anh như thế bởi vì em? bởi vì anh yêu em!! em bjk ko!!
- Nhưng mà...
- KO nhưng nhị gì hết, anh ko muốn em phải vì bố anh mà khó xuwr5. Tất cả anh sẽ lo, chỉ cần em ở bên anh thế thôi!!!!!! Long vừa nói vừa ôm nó vào lòng...
Và nó khóc, nó khóc bởi đau khổ nhưng xen lẫn là sự hạnh phúc, hạnh phúc bởi tình cảm của Long dành cho nó...
Từ bên ngoài cánh cửa, một ngừoi nhìn vào căn phòng...
Ngày mai Quách Bạch Yến về nước, với tia nhìn sắt lẻm, khiến ai nhìn vào cũng phải sợ, cô bước xuống máy bay!!! Quản gia đã đứng đợi sắn! Lần này, trở về nước để kết hôn với một người đàn ông không quen bjk thật tình cô ko muốn nhưng khj nghe người này từ chối hôn ước cô lại muốn xem ai có thể từ chối một người con gái như cô!
Nhìn anh ta qua ảnh cô nhận thấy đây là một người đẹp trai quyến rũ nhưng đôi mắt ấy co chút gì rất buồn khiens cô có cảm giác đồng cảm, cô nghĩ rằng anh ta chắc hẳn cũng có nỗi lòng như mình
Chiều hôm đó,Bạch yến đến bệnh viện thăm long.Một phần tò mò muốn xem người dám từ chối mình ra sao, một mặt cô muốn hỏi lí do vì sao long lại từ chôi minh,.
Vừa đến cửa cô đã nghe có tiếng cười vang. Tò mò bước vào, trước mặt cô là một cô bé xinh xắn dễ thương nhưng đôi mắt rất buồn. Bên cạnh là một nguwoif con trai, không khó nhận ra đó là long. Bên ngoai anh đẹp hơn nhìu, khiến cô không điều khiển dc nhịp đập của trái tim.
Long nhìn đứa con gái bước vào, liền nhận ra đó là Bạch yến. Không muốn nó bận tâm. Long đã phải giấu diếm và kiên quyết từ hôn, nhưng ko ngờ rằng cô ta lại đến tận đây!! Bắt gặp ánh mắt của Long, ly phần nào đoán ra. Không muốn làm phiền nó liền noi:
- Hình như đây là khách của anh. Em ra ngoài ko làm phiền hai người!
Nở một nụ cười gượng gạo, nó nhanh chóng bước ra! Nước mắt chực rơi, nó vội quẹt đi. Từ khj yêu hắn nó ko còn mạnh mẽ dc như trước nữa rồi!!!
Từ đây, sống gió trong cuộc đời nó nổi lên!!!
Nhanh chóng lấy lại được tự tin, Bạch yến đên gần long, đưa cánh tay trắng ngần ra cùng với nụ cười dễ thương nhất có thể, cô nói:
- Chào anh, có lẽ ko cần giới thiệu thì chúng ta cg đã bjk nhau!!! Rất vui dc gặp anh!!!
Long khẽ nhếch mép, nói trổng:
- Chào cô. Nhưng tôi nghĩ rằng chúng ta ko cần phải gặp nhau, tôi đã có bạn gái. Cô ấy là người tôi yêu, vì thế tôi ko thể kết hôn với cô!!
Vẫn giũ nguyên vẻ bình tĩnh của mình, cô khẽ cười
- Anh có thể cho tôi thấy bạn gái của anh dc ko?? Phải chăng chính là cô gái vừa nãy??
- Đúng vậy. cô ấy là tất cả của tôi
Khẽ mỉm cươi, bạch yến bắt đầu thấy thú vị bơi long. Từ trước đên giờ cô muốn có gì thì đều có được, và bây giờ cô muốn có long!!!
Nghĩ là làm, cô ta sai người đều tra tất cả về ly. Nhìn đống hồ sơ về nó, mỉm cười cô ta nói:
- Một đứa con gái nghèo hèn như thế làm sao long có thế yêu dc nhỉ? Long ah, em sẽ giành lại anh, cho anh bjk từ chối em sẽ có hậu quả như thế nào?
Hằng ngày, bạch yến đều đến thăm long, nhưng vô hiệu. cả buổi nói chuyện long chỉ nhắc về ly với giọng noi hạnh phúc.
Căm giận, cô cầm lấy điện thoại gọi cho ly:
Thấy số lạ, nó định ko bắt máy nhưng rồi cũng đành nhận cuộc goi
- Alo, ai thế>?
- Tôi là quách bạch yến
- Quách bạch yến, cái tên này nghe rất quen, nó ko thể nhớ nhưng cg hỏi lại:
- Xin lỗi tôi ko quen cô, có lẽ cô nhầm số?
- Ko, tôi ko nhầm, chúng ta đã gặp nhau ở bệnh viên. Tôi đến thăm long đã gặp cô!!!
Nó nhớ ra, và hỏi:
- Cô gọi cho tôi có việc gì?
- Tôi muốn gặp cô nói chuyện một lát dc ko
Bất chợt, nó cảm thấy lo sợ. hình như co chuyện gì đó, cố giữ bình tĩnh nó nói
- Được cô đang ở đâu, tôi sẽ đến!
- Tôi đang ở quán cà fe fantasi, cô có thế đến bây giờ chứ?
- Tất nhiên là dc- nó dập máy và thay quần áo đến đó
Cà fe fantasj với lối kiến trúc rất đẹp, hai hòa trang nhã nhưng ko hề đơn giản. Nó mang một cảm giác nhẹ nhang cho khách!!
Bước vào quán, nó gặp ngay bạch yến. Bước vội đến ngôi đối diện với cô ta, nó hoi:
- Cô tìm tôi có việc gì ko?
Bạch yễn nhìn cách ăn mặc của nó khẽ nhếch mép, cô ta ko ngờ rằng long lại thick một đứa con gái ăn mặc như con trai như thế này. Nhưng ko nghĩ ngợi lâu, cô ta nói:
- Tôi đến đây vì chuyện của long, có lẽ cô cũng biết tôi là vị hôn thê của long. Tôi nghĩ cô nên bỏ cuộc, một đứa con gái như cô ko xứng với long đâu!
- Đầu óc nó quay cuồng, đúng như nó đoán, long có điều gì đó giấu nó, điều đó có liên quan tới bạch yến, giờ nó đã hỉu đó là chuyện gì!
Cố gắn lấy lại bình tĩnh thật nhanh, nó nói:
- Tôi và long yêu nhau, có lẽ cô ko bjk>?
Mỉm cười, quách bạch yến nói:
- Tôi bjk, nhưng cô nghĩ một người nghèo như cô hợp với long sao? Cô ko nghĩ ở bên cô long luôn thiệt thòi, luôn phải đối đầu với cha mình, chịu áp lực từ dòng họ và công ty. Nếu yeu cô, công ty của gia đình long có thế sẽ bị phá sản bởi gai đình tôi sẽ rút vốn đầu tư, hàng ngàn nguwoif mất việc chỉ vì cô. Cô ko thấy có lối sao?
Lời nói của Bạch yến đánh vào sâu trong tim nó, Bạch yến nói đúng. Từ khj gặp nó quả thât long đã pahir chịu rất nhiều đau khổ. Phải chăng nó ko nên gần Long nữa…????

Nhưng nó đã yêu long, nó hiểu rằng cuộc sống nó phải luôn gắng liền với long. Long là tất cả, long cho nó niềm tin, cho nó sức sống. Nếu phải từ bỏ long làm sao nó sống nổi????

Cố gắng gạt những suy nghĩ ko hay ra khỏi đầu, nó cố gắng nặn ra một nụ cười và nói:

- cảm ơn chị đã lo lắng. Nhưng nếu gặp em chỉ để nói như thế thì em xin cảm ơn. Bây giwof em có việc bận phải đi, rất vui khj dc gặp chj

Nói ròi nó cố gắng chạy thật nhanh ra cửa. Nó ko kìm nổi nc mắt, cứ đi mà ko bjk mình đi đâu. Một lát sau, nó đang đứng trước cổng bênh viện. Nó thầm nghĩ: uk, mình yêu long, mình ko thể mất anh ấy. Đã hai ngày rồi, mình ko đến thăm long. Chắc anh ấy lo lắm!!!

Cố gắng bước thật nhanh đến phòng của long, đứng trước cửa phòng nó lại nghe dc cuộc hội thoại giữa long và ba long.Cảm giác lúc nãy lại dâng lên, co lẽ nó đã làm khổ long có nhiều. Quách bạch yến nói đúng. Ở bên nó, long sẽ mất tất cả, long sẽ pahir chịu rất nhiều áp lực!!!!Có lẽ nó phải từ bỏ long thôi!!!

Cố giữ cho dòng nước mắt ko rơi, cho khuôn mặt thật bình thường, nó bước vào phòng long. Thấy nó, long mừng rỡ. Đã hai ngày rồi nó ko vào thăm, long cứ lo nó xảy ra chuyện gì. Điện thoại thì nó ko nhấc máy. Nhìn thấy nó, long vội hỏi ngay:

- Em đi đâu thế hả? có biết làm anh lo lắm ko???

Nó mỉm cười, có lẽ nó nên cố gắng quên long, phải học cách ko co long bên cạnh.

Thấy nó cứ ngẩn người ra, long đoán chắc đã xảy ra chuyện gì. Nắm chặt vai nó, xoay về phía mình, long hỏi bằng chất giọng ấm áp:

- Có phải em giấu anh chuyện gì phải ko?

Nó vội chối:

- Ko phải như vậy đâu, em chỉ hơi mệt. Mấy nagyf nay ko vào thăm anh dc vì em bị ốm.
Long hài lòng với cau trả lời của nó. Long nói:

- Anh tin em!!!

Vội đánh trống lảng, nó noi:

- Để em lấy cháo cho anh ăn nhe!!!

Long mỉm cười hạnh phúc, long cảm nhận dc tình yêu của nó dành cho mình. Cuối cùng, tình yêu của long cg dc đáp trả!!!

Nó chăm chú nhìn long, nó ko muốn rời xa long. Nó ko muốn long phải khổ vì nó!!!

Đợi long ngủ, nó ra về. Vừa đến tiệm của dì nó, nó liền bjk rằng ba của long đã ép quán dì nó đi vào tình trạng suy sụp. Nó thầm nghĩ:

- Có lẽ nó nên ra đi! Vì nó mà mọi người xung quanh pahir khổ rồi??

Hôm nay long xuất viện, nhưng long ko muốn về nhà. Nghĩ là làm, Long cùng nó đi du lịch đâu đó cho khuây khỏa. Nghĩ rằng mình sắp xa long, nó đồng ý.Có lẽ, đây là lần cuối nó ở bên long.
Nguồn từ: Tra Sua Vn | http://trasua.vn/
 
Q

quynhtrang1996

truyện hay lắm!!!nhưng có mô tip của con nhà giàu thì phải???nhìu chi tiết khá giống!!
con nữa chứ nhỉ!!!post nữa đi nào@@tò mò wá
 
Q

quynhtrang1996

sao ko ai post tiếp nhỉ
đọc truyện mà bỏ giữa chừng thế này thì còn gì là hay nữa chứ!!!
 
T

thatki3m_kut3

Xin lỗi mọi ng`, vẫn chưa có bài tiếp nên tui chưa post, tui hứa nếu có thì tui sẽ post sớm.Ok
 
D

dungmaprose

cảm ơn rất nhiều người đã post bài này lên, hay lém!!!!!!!!!!!
khj có baj moj thj post lên nha!!!!!!!
thanksssssssssssssssssssssssss
 
Top Bottom