- Đúng là chả biết cô là boy hay girl nữa đấy, thôi đi nhanh đi lề mề như heo ấy !- Long nhíu mày nhìn nó.
Nó nhảy lên cốc đầu Long ( nó cao 1m70, Long cao 1m85 ), miệng vẫn không quên trêu Long.
- Này ! Con heo kia, láo nhỉ ?- Long rượt theo nó, miệng quát lớn mà nào biết trong nhà có một cuộc nói chuyện nhỏ :
- Trông cậu chủ có vẻ như rất thích cô bé ấy nhỉ ? Có bao giờ thấy cậu chủ trẻ con như vậy đâu ?- Ông quản gia lên tiếng.
- Thôi, ông ạ. Cậu chủ mà nghe thấy là chết.- Tên người làm rụt rè nói.
- Không sao ! Có cô bé ấy thì cậu chủ sẽ không lạnh lùng đáng sợ nữa đâu. - Ông quản gia tươi cười nói mắt vẫn nhìn Long khi thấy hai người lên xe.
~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*
Vừa bước xuống trường đại học, cổng trường đã kín mít người, nó dáo dác nhìn, bỗng thấy một nụ cười tươi và một cánh tay vẫy :
- Ly ơi, đây nè !- Trúc gọi nó.
- ......Ờ....!- Nó hí ha hí hởn chạy lại bên Trúc.
- Sao chưa đi mà còn đứng đây ?- Long hỏi và nhìn xung quanh.
- Chờ thấy sắp xếp nhóm mà lâu quá.- Hải chỉ phòng giám hiệu đang nhiều người chen chúc.
- Thôi hay cậu chạy lại lấy giấy xếp cho mọi người đi. - Phong khều Hải.
- Ok ! Chờ mình tí nhé. - Hải cười toe toét chạy đi, Long thấy là lạ :
" Tên này sao hôm nay ngoan thế nhỉ, có ý đồ gì rồi này "
- Người ta dễ thường thế mà, chứ ai như anh đồ sao chổi làm biếng, lấy bụng ta suy bụng người
- Này cô nói ai sao chổi thế? Thế cô là cái gì mà nói tôi nào ?
- Thôi xin hai người đấy, à hôm qua ổn cả chứ ? - Trúc hỏi nó và Long.
- ỔN !- Cả hai đồng thanh. Hai người nhìn nhau đầy hận thù, ánh mắt sắt lữa đang tia về phía nhau bất chờ câu hỏi của Trúc đưa họ trở lại hiện tại :
- Thế không có chuyện gì xảy ra chứ ?
- KHÔNG !- Lại đồng thanh nữa, nó bực quay qua :
- Sao anh cứ bắt chước tôi vậy ?
- Ai thèm bắt chước cô, cô bắt chước tôi thì có.
- Anh đấy !
- Cô đấy !
- Làm gì mà phản ứng ghê vậy ? chắc là có gì rồi ?- phong vừa nói dứt câu thì Long đấm cho một cái.
- Sao đánh anh Phong ?- Trúc vừa hỏi vừa xoa xoa Phong.
- Ghê chưa, quên anh luôn đấy à ? lo cho Phong Nhỉ ?- Long trêu Trúc khiến Trúc đó mặt ngượng ngùng :
- Đấy đỏ mặt rồi này !- Long chỉ vào mặt Trúc.
- Này, anh sao cứ ăn hiếp những kẻ yếu hơn mình không vậy ? Có ngon thì nói chuyện với thôi này !- Nó kéo Trúc ra phía sau, ngước mặt thách thức Long.
- Heo lên tiếng đấy à, heo nói gì vậy, không nghe thấy gì hết ?- Long giả vờ khiến nó càng tức :
- Heo này !- sao tiếng dứt của nó là bàn chân mềm mại cũa nó đã đặt lên chân Long một cách " nhẹ nhàng " :
-...Á...đau con heo này ! Long ôm chân la.
- Heo này, nữa này !- Nó tống vào bụng Long mấy phát.
- Thôi, mệt hai người quá, có giấy xếp rồi đây !- Hải hớn hở chạy lại.
- Đọc đi, ai với ai nào ?- Phong nói.
- À ...chờ tí....Phong với Trúc một đôi, Long với Ly một đôi...hết !- Hải cười tươi như hoa mai.
- Sao kì vậy ?- Nó hỏi và giật luôn tờ giấy xem lại.
- Có biết đâu, thấy sắp mà !- Hải giả vờ như vô (số) tội.
- Biết ngay là tên này có ý đồ mà !- Long túm lấy áo Hải.
- Ấy...ấy bình tĩnh nào, thích lắm mà làm bộ hoài nếu như không thích chung nhóm với Ly thì để tớ chung nhóm cho.
- Mừng quá, anh với em một đội.- Trúc nhìn Phong cười hạnh phúc, còn nó và Long đầy hừng hực lữa .
- Thế còn anh thì sao ?- Nó hỏi khi xem tờ giấy hok thấy Hải.
- Anh thì làm BGK chung với các thầy, do càc thấy phải đi quản trò nên chỉ còn vài người thế là tớ xin vào luôn. - Ai mà biết Hải đã bày trò với các thầy để đổi cho Long và Ly một đội.
- Ăn gian kinh khủng luôn !- Long đấm Hải một phát.
- Chán thật phải chung nhóm với tên sao chổi này, thế là biết xui xẻo cả ngày ấy.- Nó muốn đổi nhóm với Trúc nhưng thấy Trúc với Phong hạnh phúc thế nên không nỡ tí nào.
- Thế cô tưởng tôi thấy thích chung nhóm với một con heo như cô lắm à ?
- CÒN PHẢI NÓI !-Cả bọn đồng thanh và bị Long phản lại với một ánh nhìn sắt lửa ngập tràn.
- Cám ơn, không cần nhé !- Nó cãi.
- Không khách khí.- Long cũng vậy, cứ thế thì ngày nào họ cũng cãi nhau là phải, ấn tượng của nó về Long chẳng mấy tốt đẹp.
" Cái con heo này sao suốt ngày cứ muốn gây chuyện với mình thế nhỉ ". Long nghĩ trong đầu và bực bội.
" Tên sao chổi đáng ghét ấy, cứ làm như hay lắm vậy "- Nó làu bàu.
- Thôi, lên xe nhanh đi !- Phong nói và cũng không quên nắm lấy tay Trúc, trông họ thật hạnh phúc.
~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~* ~*~
Heo up lại đấy hok biết có đọc đc hok ? mấy bạn koi đọc đc thì nói nhé. phần này do tác giả mới đánh xong đấy, hoàn chỉnh hơn các phần trước, tội nghiệp máy nhà tác giả bị lỗi gì ấy, nên tác giả phải đánh lại từ đầu cho mọi người với heo xem ấy !
Trên xe do phải ngồi chung nhóm nên Trúc và Phong ngồi chung còn nó và Long ngồi chung, trong khi Trúc và Phong tựa nhau cùng nghe nhạc còn nó và Long cứ cãi nhau ỏm tỏi cả lên :
- Thật bực khi phải ngồi gần anh mà !- Nó bĩu môi.
- Xời ! Cô may mắn lắm đấy, có biết bao nhiêu người muốn ngồi chung với Hội trưởng hội học sinh, đẳng cấp bạch kim, đẹp trai, học giỏi, quyền lực nói chung một người - mà - không - có - thể - nói - là - không biết. - Long nói một mạch, miệng cười tươi như hoa...
- Lạy Chúa ! Xuống dùm tôi, anh tưởng anh thuộc đẳng cấp bạch kim của trường thì anh ngon lắm àk, được bọn con gái trong trường thần tượng thì sao ? Với tôi anh chẳng là cái gì cả ?- Nó đáp cũng mạnh không kém.
-....Cô....không chấp nhất con heo không biết trời cao đất rộng là thế nào !- Long gượng lên cãi tới cùng, nhưng chợt Long nhớ lại câu nói của nó :" Với tôi anh chẳng là cái gì cả ?, sao Long tự dưng thấy nhói nơi nào trong tim và khóe mắt hơi cay....Long way sang hỏi nó, nét mặt đượm buồn và một chút giận dỗi khiến khuôn mặt Long lại trầm xuống :
- Thật sự với cô tôi chả là cái gì sao ?- Long nói một cách nghiêm túc, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt nó, khuôn mặt để ngang tầm với nó, nó bối rối, đó chỉ là lỡ lời thôi mà nó chẳng biết nói làm sao.....:
-..............- Nó chỉ biết im lặng nhìn Long, còn Long thì đang mong chờ một câu trả lời mơ hồ nào đó, chợt tiếng chuông điện thoại nó reo lên dường như chiếc điện thoại đã cứu lấy nó, điện thoại trở thành cứu tinh của nó:
" Mẹ mua cho con heo đất
Nó mừng rỡ cầm điện thoại lên thì thấy một tin nhắn, đó là tin nhắn của Gia Dương, nó chợt nghĩ lâu rồi không thấy Gia Dương, khiến nó càng mừng rỡ khi thấy tin nhắn này. Long bất giác nhìn xuống điện thoại, và cái đầu tiên đập vào mắt Long là hai chữ " Gia Dương " đang hiển thị trong điện thoại và một nét mặt vui mừng của nó....khiến Long có một cảm giác thất vọng và quay người sang phía khác ánh mắt nhìn xa xăm chẳng muốn quay lại xem nội dung tin nhắn và xem nó nhắn lại gì cho Gia Dương nhưng thật sự Long rất muốn biết nhưng trong đầu Long đã thoáng xuật hiện một ý nghĩ : " Mình chẳng là gì với cô ấy " và cái ý nghĩ ấy đã kìm hãm lại những thứ Long đang muốn biết.....
Nó mỉm cười với tin nhắn ấy và thoăn thoắt bấm trả lại và nội dung của tin nhắn ấy là :
" Bà xã, lâu rồi không gặp ông xã bận đi công tác mới về nè. Hum nai bà xã đi picnic phải không,nói cho nghr một bí mật, ông xã cũng đi nữa nè ! "- Một tin nhắn đậm chất yêu thương nếu Long mà đọc đc thì ....
" Sao ox biết hay vậy, ox đang ngồi ở đâu thế ? "- Nó trả lời lại. 5 phút sau chuông lại reo nó cầm lên một tin nhắn nữa :
" Ông xã ngồi xe sau, khi nào xuống ox sẽ nói tiếp nhé, có bx nên ox mới đi đấy, iu lắm ! "- Thật hạnh phúc nhưng ai theo dõi truyện này đầy đủ thì sẽ hiểu đc mối quan hệ chính xác của 2 người này.
Tắt điện thoại xong nó chợt nhớ đến Long đang ngồi bên và im lặng một cách đáng sợ, nó cũng chẳng dám hỏi vì nó vẫn còn nợ Long một câu trả lời, lòng nó thấy zui zui sao ấy, đó là vì lâu rồi mới thấy một tin nhắn đầy yêu thương của Gia Dương, chỉ cần lúc nào có Gia Dương thì nó lại thấy rất hạnh phúc.....đó là một luồng sinh lực mà chỉ có Gia Dương mới có ( đừng hiểu lầm nhớ ). Long quay sang và nói chuyện với, nhưng nó đang nghĩ Gia Dương nên giật thót mình như đang làm điều gì mờ ám lắm vậy :
- Cô có đem gì theo ăn không ?- Long hỏi một cách bình thương, một câu hỏi ngoài lề, một câu hỏi mà Long chẳng chút quan tâm đến câu trả lời là gì.
- Tôi không có đem !- Trả lời một cách bình thường nhất có thể.
- Cô đúng là heo thế cô định ăn gì nào ?
- Không sao tôi ăn chung với Trúc, tôi thấy cậu ấy có đem theo đồ ăn.
- Thế tôi ăn cái gì ?
- Anh ăn gì thì mặc anh chứ, tôi đâu phải bảo mẫu của anh !
- Nhưng...cô...là osin của tôi hiêu chưa ? Nhiệm vụ của cô là phải phục vụ cho tôi. - Long nói với vẻ một người chủ đang ra lệnh cho một người làm với anh mắt sắt và lạnh lùng, như những người làm hằng ngày phải chiệu đựng tính tình của Long như thế này......Lần đầu tiên nó thấy anh mắt đó của Long, rất đỗi giận dữ.....và có lẽ lí do là do nó nhưng nó không biết, nó có chút sợ với ánh mắt ấy, chợt Long thu ánh mắt ấy lại và quay về phía khác có lẽ đó đã là một thói quen trốn chạy của Long mỗi khi gặp một việc gì đó ..... Hình như do Long quay đi mà nó đã mất dần cái ánh mắt đáng sợ ấy, nó gượng người lên cãi lại :
- Tôi không rãnh, mà osin thời nay chứ có phải thời xưa đâu, chủ tự lo đi !- Câu nói của nó khiến Long ngạc nhiên :
- Cô công nhận tôi là chủ cô rồi à ?- Long cười nhưng nụ cười chẳng có chút niềm vui chỉ thoáng qua .
- ....Ờ thì....thế anh phải có lương cho tôi đấy !- Nó lúng túng trả lời.
- Biết ngay là cô có ý đồ mà, Long xoay người về tư thế cũ, cũng với khuôn mặt như thế, hai tay khoanh vào nhau, đầu ngẩng hơi cao, ánh mắt nhìn xa xăm và dường như có chút mệt mỏi....Nó cũng ngồi lại với tư thế gọi là cách Long ra....xe cứ chạy chầm chậm....gió vẫn thổi nhẹ qua khung cửa sổ.....nắng chỉ nhẹ nhàng thả mình lên khuôn mặt nó, vì dường như bao ánh nắng gay gắt Long đã che chắn lại chỉ để lại những tia nắng âm ấm thôi. Xe cứ lướt qua gió tạo ra một âm thanh vi vu nhè nhẹ.....Và có lẽ nó không biết nó đã tựa đầu vào Long ngủ lúc nào không biết, Long không dang tay ra ôm lấy nó vì sợ nó thức giấc, từ lúc nó gật đầu xuống vai Long thì Long chẳng dám nhúc nhích, vẫn giữ nguyên tư thế ấy, vẫn cách Long một khoảng cách nhưng đầu nó đã tựa lên vai Long một cách vô thức.......Long nhìn nó cười nhếp mép miệng thầm thì : " Heo ngốc, sao bướng bỉnh vậy, mệt thì cứ nói là mệt sao cứ cố gắng tỏ vẻ chi thế ". Long vừa dứt câu ấy thì Long lại nghĩ đến mình có khác gì nó đâu, vẫn luôn cố gắng che giấu cảm xúc đấy thôi....vậy thì cả hai đều ngốc thôi. Trong khi Long đang thấy bình yên bên nó thì ở chỗ Phong và Trúc cũng chẳng kém, hai người cũng tựa nhau nhưng Trúc không ngủ như nó, vẫn đang nghe nhạc. Phong khẽ rút cái phone từ tai Trúc ra và thì thậm một điều gì đó mà đủ để Trúc nghe thấy : " Anh yêu em lắm, Trúc àk." Phong khẽ hôn nhẹ lên mái tóc Trúc, để trả lại Trúc càng nằm sát vào Long hơn nữa, và một nụ cười xuất hiện trên môi Trúc.....Phong khẽ lay Trúc dậy :
- Trúc ! Nhìn xem Long và Ly kìa !- Long chỉ vào hai người đang ngồi ghế trước.
- ...uhm... hạnh phúc thật, nhưng hình như có vẻ Ly ngủ rồi thì phải ?- Trúc chăm chú nhìn.
- ....Ngủ rồi, con nhok ấy mà không mệt mới lạ, suốt ngày cứ chạy nhảy, rồi đi làm thêm túi bụi nữa...!- Phong nói.
- Nhiều khi thấy thương Ly quá....!-Trúc chau mày nét mặt hơi buồn.
- À, mà em có biết gì về gia đình Ly không ?- Phong chợt nhớ.
- ....Chút chút, lần trước khi cãi nhau với papa, em đã gặp Ly và về nhà Ly ở, dường như trong nhà có chút trống, và mọi người với Ly dường như có một khoảng cách vô hình nào đó rất khó tả. Em chẳng nghe Ly nói gì cả, rồi sao đó Ly chuyển nhà vào chung cư, rồi vào nhà Long thôi. !- Trúc trả lời.
- Vậy gia đình có mấy người !- Phong hỏi.
- Hình như 3 người, papa, mama, Ly... vậy thôi nhưng dường như mỗi lúc nhắc đến gia đình Ly lại im lặng nên em không muốn hỏi thêm !- Trúc tỏ vẻ lo lắng hơn.
- Thôi em đừng buồn, từ từ mình sẽ hỏi Ly mà !- Phong vỗ về.
Xe vừa đến khu rừng sinh thái - nơi đây là một rừng quốc gia được nhiều du khách đến và đạc biệt khu rừng ở đây được xây dựng khó khăn, hiểm trở nhưng hoàn không nguy hiểm chỉ mang tính chất mạo hiểm, thử thách dành cho người chơi.