[TRUYỆN DÀI] Chuyện Tình Chàng Trai Cô Đơn

vuhoangnam2001

Cây bút được yêu thích nhất 2017
Thành viên
13 Tháng một 2014
739
991
264
23
Phú Thọ
[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Gần đây mình rất có hứng viết văn. Thông qua một câu chuyện mà tôi đã từng được kể, được nghe từ chính người anh của mình, tôi muốn viết nên một câu chuyện, cho mọi người có một quan điểm sáng hơn về tình cảm lứa đôi.

"Chuyện tình của chàng trai cô đơn" là một câu chuyện cảm động khi người ta yêu nhau, nỗi khát khao một hạnh phúc êm đềm ấm áp đến thế; Tuy nhiên, cuộc sống chẳng bao giờ là màu hồng khi cuộc sống xô đẩy khiến cho những con người đó không thể đến được với tình cảm của mình.

Tình yêu là gì mà để làm cho con người ta lại xao xuyến đến thế. Làn gió của tình yêu giống như cơn gió của mùa thu, nhanh đến cũng nhanh đi. Nhưng dù có biến mất đi chăng nữa, làn gió ấy luôn để lại một điều gì đó, khiến người ta xao xuyến, luôn muốn tìm lại cho bằng được

Tôi mong tập truyện "Chuyện chàng trai cô đơn" của mình sẽ giúp mọi người một phần nào đồng cảm hơn với thứ tình cảm mà trước đây thường bị coi là dơ bẩn đó. Đồng thời, đôi khi có thể tìm lại được chính bản thân của mình trong đó.
Mong mọi người ủng hộ tập truyện này nhé
 

vuhoangnam2001

Cây bút được yêu thích nhất 2017
Thành viên
13 Tháng một 2014
739
991
264
23
Phú Thọ
Tình yêu là cái gì đó thật khó nói và diễn tả thành lời. Tình yêu đối với mỗi người là một khái niệm riêng. Có người cho rằng “Tình yêu là một sự mạo hiểm, một sự mạo hiểm một người có thể liều lĩnh nắm lấy và giữ chặt rồi bị xô ngã xuống vực sâu hoặc cũng có thể, họ sẽ tự đào cho mình một cái hố, chỉ sau khi họ ổn định cảm xúc thì mới chịu bò lên lại mặt đất.” hay có người cũng cho rằng “Yêu tức là cho người khác cái quyền để làm tan vỡ trái tim mình, nhưng bản thân ta lại luôn tin tưởng là người đó sẽ không làm như vậy.”. Dù rằng có những điểm thật khác nhau nhưng đều có điểm chung duy nhất, đều là thứ tình cảm thiêng liêng mà tạo hóa đã ban cho loài người. Đối với tôi, tình yêu giống như một trò chơi điện tử, chẳng biết là khi chơi liệu chúng ta sẽ thắng hay sẽ thua, sẽ gặp những thử thách căng go nào nhưng vẫn luôn cố gắng cho đến phút cuối cùng. Đặc biệt những câu chuyện tình đầu tiên của tôi đã cho tôi những cảm xúc mà chẳng thể nào tôi có lại…
Chapter (Chương) 1:
Thực ra tôi chẳng phải là một người mê trò chơi điện tử, thậm chí là chưa hề có ý định muốn chơi dù rằng tôi biết sức cám dỗ của nó như thế nào. Một học sinh của một trường chuyên, tôi luôn bị mẹ tôi trói buộc với ý nghĩ rằng trò chơi điện tử là cái gì đó thật xa xỉ với lứa tuổi học sinh như tôi. Chính vì thế mà suốt quãng học sinh tiểu học và trung học cơ sở, tôi không hề có một ý nghĩ nào khác ngoài việc học hành thật chăm chỉ. Cuộc sống của tôi dường như chỉ là ăn, ngủ và học. Đối với nhiều người có lẽ rằng đây là một cuộc sống thật hoàn hảo. Thế nhưng đó chỉ là bề nổi của một tảng băng chìm. Họ đâu thể biết được đằng sau cái sự thật, cái cuộc sống hào nhoáng và nhàn nhã đó là một tấn bi kịch. Ba mẹ tôi ly hôn khi tôi mới học lớp năm. Đó là một lứa tuổi quá nhỏ để chứng kiến một tấn bi kịch như thế. Khi đó mọi thứ trong cuộc sống như chống lại tôi, tôi chẳng biết làm gì hơn vì mọi chuyện đã xảy ra. Tôi cảm thấy bản thân thật vô dụng khi không thể ngăn cản điều đó. Tôi luôn phải học cách chống chọi lại với những sự thật phũ phàng đó. Thế rồi tôi ở với mẹ nhưng rồi, vì cuộc sống mưu sinh, mẹ tôi đã phải đi làm ăn xa mà bỏ tôi lại, sống với người họ hàng của mình. Nhiều đêm tôi nhớ mẹ đến phát điên mà chẳng thể làm sao liên lạc được với mẹ. Tôi chỉ biết khóc trong sự vô vọng. Trong một năm mẹ chỉ về thăm tôi hai lần: Tết âm lịch và ngày giỗ của ông ngoại. Mỗi khi mẹ về thăm tôi và gia đình, dù chẳng bao giờ có một món quà nào dành tặng cho tôi cả, tôi luôn mong chờ mẹ về với tôi, mẹ dường như là món quà vô giá và đáng quý nhất mà tôi cần lúc này. Thời gian trôi đi cũng đã một năm, tôi đã quen với một cuộc sống mới, một cuộc sống mà chẳng có mẹ hay bố ở bên. Mẹ tôi vẫn đang đang đi làm ở xa và bố của tôi thì đã có một người vợ mới. Cuộc sống của tôi thật tẻ nhạt và chẳng hề có màu sắc. Khi nhìn bạn bè của mình được bố mẹ chờ ở cổng trường, hỏi han về tình hình học tập của con, khen con khi thấy con mình học tập tiến bộ, tôi cảm thấy sao mà ghen tị đến thế. Cuộc đời thật chẳng công bằng một chút nào.

Cuộc sống cứ trôi đi buồn bã, tẻ nhạt như vậy cho đến khi tôi đỗ vào trường chuyên của tỉnh. Dù chẳng được vào chuyên Toán như tôi mơ ước nhưng tôi cảm thấy mãn nguyện khi được là một trong những thành viên của ngôi trường nổi tiếng này. Cả gia đình nhà bác và mẹ của tôi đều rất tự hào về tôi. Nhờ đó mà tôi cũng cảm thấy rất hãnh diện vì đi đâu mọi người cũng hỏi han. Tôi lại càng cảm thấy hãnh diện hơn khi sẽ được khoác lên mình màu áo trắng đồng phục của trường với cái mác thật lớn được thêu dòng chữ thật ngay ngắn “Chuyên Hùng Vương” cùng với biểu tượng của ngôi trường.

Cuộc sống của tôi dường như đã được lật sang một trang mới khi tôi được vào nhập trường. Ngôi trường thật cổ kính. Ngôi trường đã tồn tại hơn năm mươi năm ấy đã đào tạo bao nhiêu thế hệ học sinh trưởng thành, hun đúc nên bao nhiêu nhân tài cho đất nước.

Cũng như những học sinh bình thường khác, tôi rất mong chờ rằng cuộc sống ba năm gắn bó với trường chuyên sẽ đầy ắp những kỉ niệm đẹp đẽ của thời học sinh. Những kỉ niệm mà tôi chẳng thể nào quên được. Và quả thực, dù rằng những kỉ niệm đẹp đẽ đó không phải đơn giản là những tháng ngày trốn học đi chơi, hay là những ngày vui đùa cùng lũ bạn cùng lớp, nó gói gọn lại trong một từ đơn giản mà mộc mạc : “yêu”.

Tình yêu tuổi học trò chắc chẳng còn xa lạ gì với các bạn ở độ tuổi học sinh như tôi. Có những bạn bắt đầu để ý từ rất sớm. Nhưng đối với tôi, ở những năm cấp ba, tôi mới bắt đầu nhận thức về tình yêu.

Ở lớp, chẳng hiểu tại sao nhưng tôi không được bạn bè yêu quý cho lắm. Ngày càng họ xa lánh tôi, có lẽ bởi thân hình tôi quá béo, chẳng được ưa nhìn. Thế nên ngày càng tôi bị trống vắng về mặt tình cảm. Tôi luôn cảm thấy bị cô đơn. Mỗi ngày, khi tôi đến lớp, tôi chỉ thui thủi một mình ngồi một xó lớp. Những lúc như thế, tôi chỉ gục xuống bàn hoặc nhìn ra ngoài cửa sổ như đang muốn tìm kiếm một điều gì đó ngoài kia. Dường như chỉ cần một chiếc lá rơi, một chú chim nhỏ nào đó hót cũng có thể làm tôi vui được chốc lát.

Thế rồi, trong khi tôi đang cô đơn đến cùng cực mà không một ai chia sẻ, một người bạn trong lớp của tôi - Huy Dương- đã đến bên cạnh bàn hỏi han tôi:

- Có chuyện gì mà ủ dột thế hả Anh? Có chuyện buồn hả? Sao không ra chơi với chúng tớ cho vui?

Lúc đó tôi mới ngẩng đầu lên. Mắt tôi lúc đó vẫn còn mơ màng. Đột nhiên tôi nhận ra hai cặp mắt chạm nhau gần quá. Lần đầu tiên mình được một ai đó nhìn gần như thế. Khi ấy tôi mới để ý khuôn mặt của nó. Nó chẳng phải là một người con gái quá đỗi xinh đẹp, thân hình mảnh khảnh, trông đến đỗi quá đối nghịch với tôi. Đôi mắt của nó to và rất sâu cùng với đôi môi hình trái tim khiến cho nó có cái gì đó hấp dẫn tôi.

Dương là một cô gái hiền từ. Nó xuất thân trong gia đình cũng chẳng khá giả gì, nhưng được cái học giỏi nên được ba mẹ ủng hộ lên trường chuyên học.

Tôi cứ nhìn nó một lúc lâu rồi mới đáp lại một cách ngượng ngùng:

- Mình không sao đâu. Chỉ là mình thấy hơi mệt thôi.

- Mệt à? Hay để mình dìu bạn xuồng phòng y tế nhé.

- Mình cảm ơn. Mình nghỉ một chút là đỡ thôi…

Thế rồi, Dương gật đầu, bảo tôi cố nghỉ cho khỏe và bước về phía đám con gái đang chơi. Tôi nhìn theo từng bước của Dương, cách nó nói chuyện, cách nó cười vui với đám con gái. Có lẽ bởi lần đầu tôi được một cô gái quan tâm và an ủi như thế nên có đôi chút động lòng. Chẳng biết là do quá lâu không được ai đó dành tình cảm hay là bởi một lí do nào đó, tôi cảm nhận như tôi đã dành tình cảm cho Dương từ đó.

Khi tiếng trống trường báo hiệu năm tiết học đã trôi qua, vẫn như thường ngày, tôi sắp lại sách vở thật nhanh và bỏ vào chiếc cặp sách đã sờn cũ của mình để đi về nhà. Tôi bước thật nhanh ra khỏi cửa lớp và đi đến chỗ lấy xe. Khi tôi đang dắt xe thì thấy Dương đang loay hoay với chiếc xe của mình, vẻ mặt đầy lo lắng như đang có chuyện gì đó. Tôi đến kế bên Dương và nhẹ nhàng hỏi:

- Có chuyện gì vậy cậu? Trông cậu có vẻ đang lo lắng.

- À xe đạp của mình sáng nay vẫn bình thường mà chẳng hiểu sao bây giờ lại bị xịt lốp. Mình đang không biết làm sao để về nhà bây giờ mà chỗ sửa xe lại xa quá.

- Để mình chở cậu về nhà nhé. Mình cũng tiện đường mà.

- Thế thì tốt quá, cảm ơn cậu nhé.

Nhà Dương cũng chẳng xa lắm. Tôi đèo Dương trên chiếc xe đạp đã cũ của mình. Nó ngồi và bám vào áo tôi rất chặt như đang sợ một điều gì đó. Hai chúng tôi cứ ngồi như vậy mà chẳng nói với nhau câu nào. Chẳng phải là không có gì để nói, chắc là chúng tôi đang ngại ngùng.Thi thoảng tôi liếc nhìn Dương thì thấy Dương đang nhìn xa xăm, hết nhìn cây lại nhìn xuống mặt đường. Cứ mỗi lần như thế, tim tôi cứ đập liên hồi mà chẳng hiểu vì sao. Dù rằng phải đèo thêm Dương nhưng tôi cảm thấy hôm nay mình đạp xe nhẹ hơn nhiều so với ngày thường. Chắc vì thế mà tôi đạp xe ngày càng nhanh hơn. Thế nên chỉ một lúc tôi đã đến nhà Dương. Nhà Dương khá nhỏ nhưng cũng đủ sống. Những bức tường nhà được sơn giờ đã tróc gần hết, lộ ra những mảng xi măng nham nhở. Cái cổng nhà Dương thì đã hoen gỉ nhiều, dường như chỉ trực chờ một cơn bão hay một ai đó đá phải là có thể đổ sập xuống. Dương bước xuống xe tôi, nhẹ nhàng nói:

- Cảm ơn cậu nhé, thôi cậu về đi kẻo trưa muộn.

Tôi tạm biệt Dương và bắt đầu đạp xe về nhà. Dù đã đạp được khá xa từ nhà Dương nhưng chẳng hiểu sao tâm trí tôi như đang mắc kẹt ở đó mà chẳng hề có ý định thoát ra. Tôi đi xe mà chẳng tập trung vào lái, cứ quay ngang quay ngửa, hết nhìn trời lại nhìn xung quanh đường. Trời đã trưa nên mọi thứ thật tĩnh lặng. Chỉ thi thoảng mới nghe được tiếng của ai đó nhưng chẳng thể phá được cái không gian tĩnh mịch như thế. Đến ngay cả những chú chim tinh nghịch còn chẳng buồn ra ngoài để cất nên tiếng hót. Chỉ còn những ngọn gió nhè nhẹ thi thoảng lướt qua thật nhanh, làm cho con người ta phải quyến luyến.

Khi tôi về đến nhà thì cũng đã mười hai giờ trưa, khi đó cả nhà bác đang ăn trưa. Tôi bước vội lên phòng thay đồ và xuống để dùng bữa. Nhưng có lẽ tôi chẳng còn tâm trí nào để ăn uống nữa. Ruột gan tôi cứ cồn cào, đầu óc tôi cứ như đang vướng bận một cái gì đó. Liệu đó có phải là Dương? Chẳng lẽ tôi đã yêu Dương ư? Những câu hỏi không có lời đáp ấy cứ liên tục xuất hiện trong đầu tôi mà chẳng biết làm sao để xử lí. Tôi cứ suy nghĩ như thế, đầu óc cứ miên man như vậy mà chẳng thể tìm thấy lối ra. Ngoài trời kia vẫn khung cảnh ấy, nhưng nắng có vẻ chói chang hơn và dường như chẳng hề có tiếng động nào. Và mối tình đầu của tôi có lẽ bắt đầu từ đó. Một sự khởi đầu đầy ngại ngùng và cũng thật bất ngờ….
 

Shenn

Cây bút trẻ xuất sắc nhất 2017
Banned
21 Tháng sáu 2017
789
1,213
174
21
Bắc Ninh
Hogwarts
Tình yêu là cái gì đó thật khó nói và diễn tả thành lời. Tình yêu đối với mỗi người là một khái niệm riêng. Có người cho rằng “Tình yêu là một sự mạo hiểm, một sự mạo hiểm một người có thể liều lĩnh nắm lấy và giữ chặt rồi bị xô ngã xuống vực sâu hoặc cũng có thể, họ sẽ tự đào cho mình một cái hố, chỉ sau khi họ ổn định cảm xúc thì mới chịu bò lên lại mặt đất.” hay có người cũng cho rằng “Yêu tức là cho người khác cái quyền để làm tan vỡ trái tim mình, nhưng bản thân ta lại luôn tin tưởng là người đó sẽ không làm như vậy.”. Dù rằng có những điểm thật khác nhau nhưng đều có điểm chung duy nhất, đều là thứ tình cảm thiêng liêng mà tạo hóa đã ban cho loài người. Đối với tôi, tình yêu giống như một trò chơi điện tử, chẳng biết là khi chơi liệu chúng ta sẽ thắng hay sẽ thua, sẽ gặp những thử thách căng go nào nhưng vẫn luôn cố gắng cho đến phút cuối cùng. Đặc biệt những câu chuyện tình đầu tiên của tôi đã cho tôi những cảm xúc mà chẳng thể nào tôi có lại…
Chapter (Chương) 1:
Thực ra tôi chẳng phải là một người mê trò chơi điện tử, thậm chí là chưa hề có ý định muốn chơi dù rằng tôi biết sức cám dỗ của nó như thế nào. Một học sinh của một trường chuyên, tôi luôn bị mẹ tôi trói buộc với ý nghĩ rằng trò chơi điện tử là cái gì đó thật xa xỉ với lứa tuổi học sinh như tôi. Chính vì thế mà suốt quãng học sinh tiểu học và trung học cơ sở, tôi không hề có một ý nghĩ nào khác ngoài việc học hành thật chăm chỉ. Cuộc sống của tôi dường như chỉ là ăn, ngủ và học. Đối với nhiều người có lẽ rằng đây là một cuộc sống thật hoàn hảo. Thế nhưng đó chỉ là bề nổi của một tảng băng chìm. Họ đâu thể biết được đằng sau cái sự thật, cái cuộc sống hào nhoáng và nhàn nhã đó là một tấn bi kịch. Ba mẹ tôi ly hôn khi tôi mới học lớp năm. Đó là một lứa tuổi quá nhỏ để chứng kiến một tấn bi kịch như thế. Khi đó mọi thứ trong cuộc sống như chống lại tôi, tôi chẳng biết làm gì hơn vì mọi chuyện đã xảy ra. Tôi cảm thấy bản thân thật vô dụng khi không thể ngăn cản điều đó. Tôi luôn phải học cách chống chọi lại với những sự thật phũ phàng đó. Thế rồi tôi ở với mẹ nhưng rồi, vì cuộc sống mưu sinh, mẹ tôi đã phải đi làm ăn xa mà bỏ tôi lại, sống với người họ hàng của mình. Nhiều đêm tôi nhớ mẹ đến phát điên mà chẳng thể làm sao liên lạc được với mẹ. Tôi chỉ biết khóc trong sự vô vọng. Trong một năm mẹ chỉ về thăm tôi hai lần: Tết âm lịch và ngày giỗ của ông ngoại. Mỗi khi mẹ về thăm tôi và gia đình, dù chẳng bao giờ có một món quà nào dành tặng cho tôi cả, tôi luôn mong chờ mẹ về với tôi, mẹ dường như là món quà vô giá và đáng quý nhất mà tôi cần lúc này. Thời gian trôi đi cũng đã một năm, tôi đã quen với một cuộc sống mới, một cuộc sống mà chẳng có mẹ hay bố ở bên. Mẹ tôi vẫn đang đang đi làm ở xa và bố của tôi thì đã có một người vợ mới. Cuộc sống của tôi thật tẻ nhạt và chẳng hề có màu sắc. Khi nhìn bạn bè của mình được bố mẹ chờ ở cổng trường, hỏi han về tình hình học tập của con, khen con khi thấy con mình học tập tiến bộ, tôi cảm thấy sao mà ghen tị đến thế. Cuộc đời thật chẳng công bằng một chút nào.

Cuộc sống cứ trôi đi buồn bã, tẻ nhạt như vậy cho đến khi tôi đỗ vào trường chuyên của tỉnh. Dù chẳng được vào chuyên Toán như tôi mơ ước nhưng tôi cảm thấy mãn nguyện khi được là một trong những thành viên của ngôi trường nổi tiếng này. Cả gia đình nhà bác và mẹ của tôi đều rất tự hào về tôi. Nhờ đó mà tôi cũng cảm thấy rất hãnh diện vì đi đâu mọi người cũng hỏi han. Tôi lại càng cảm thấy hãnh diện hơn khi sẽ được khoác lên mình màu áo trắng đồng phục của trường với cái mác thật lớn được thêu dòng chữ thật ngay ngắn “Chuyên Hùng Vương” cùng với biểu tượng của ngôi trường.

Cuộc sống của tôi dường như đã được lật sang một trang mới khi tôi được vào nhập trường. Ngôi trường thật cổ kính. Ngôi trường đã tồn tại hơn năm mươi năm ấy đã đào tạo bao nhiêu thế hệ học sinh trưởng thành, hun đúc nên bao nhiêu nhân tài cho đất nước.

Cũng như những học sinh bình thường khác, tôi rất mong chờ rằng cuộc sống ba năm gắn bó với trường chuyên sẽ đầy ắp những kỉ niệm đẹp đẽ của thời học sinh. Những kỉ niệm mà tôi chẳng thể nào quên được. Và quả thực, dù rằng những kỉ niệm đẹp đẽ đó không phải đơn giản là những tháng ngày trốn học đi chơi, hay là những ngày vui đùa cùng lũ bạn cùng lớp, nó gói gọn lại trong một từ đơn giản mà mộc mạc : “yêu”.

Tình yêu tuổi học trò chắc chẳng còn xa lạ gì với các bạn ở độ tuổi học sinh như tôi. Có những bạn bắt đầu để ý từ rất sớm. Nhưng đối với tôi, ở những năm cấp ba, tôi mới bắt đầu nhận thức về tình yêu.

Ở lớp, chẳng hiểu tại sao nhưng tôi không được bạn bè yêu quý cho lắm. Ngày càng họ xa lánh tôi, có lẽ bởi thân hình tôi quá béo, chẳng được ưa nhìn. Thế nên ngày càng tôi bị trống vắng về mặt tình cảm. Tôi luôn cảm thấy bị cô đơn. Mỗi ngày, khi tôi đến lớp, tôi chỉ thui thủi một mình ngồi một xó lớp. Những lúc như thế, tôi chỉ gục xuống bàn hoặc nhìn ra ngoài cửa sổ như đang muốn tìm kiếm một điều gì đó ngoài kia. Dường như chỉ cần một chiếc lá rơi, một chú chim nhỏ nào đó hót cũng có thể làm tôi vui được chốc lát.

Thế rồi, trong khi tôi đang cô đơn đến cùng cực mà không một ai chia sẻ, một người bạn trong lớp của tôi - Huy Dương- đã đến bên cạnh bàn hỏi han tôi:

- Có chuyện gì mà ủ dột thế hả Anh? Có chuyện buồn hả? Sao không ra chơi với chúng tớ cho vui?

Lúc đó tôi mới ngẩng đầu lên. Mắt tôi lúc đó vẫn còn mơ màng. Đột nhiên tôi nhận ra hai cặp mắt chạm nhau gần quá. Lần đầu tiên mình được một ai đó nhìn gần như thế. Khi ấy tôi mới để ý khuôn mặt của nó. Nó chẳng phải là một người con gái quá đỗi xinh đẹp, thân hình mảnh khảnh, trông đến đỗi quá đối nghịch với tôi. Đôi mắt của nó to và rất sâu cùng với đôi môi hình trái tim khiến cho nó có cái gì đó hấp dẫn tôi.

Dương là một cô gái hiền từ. Nó xuất thân trong gia đình cũng chẳng khá giả gì, nhưng được cái học giỏi nên được ba mẹ ủng hộ lên trường chuyên học.

Tôi cứ nhìn nó một lúc lâu rồi mới đáp lại một cách ngượng ngùng:

- Mình không sao đâu. Chỉ là mình thấy hơi mệt thôi.

- Mệt à? Hay để mình dìu bạn xuồng phòng y tế nhé.

- Mình cảm ơn. Mình nghỉ một chút là đỡ thôi…

Thế rồi, Dương gật đầu, bảo tôi cố nghỉ cho khỏe và bước về phía đám con gái đang chơi. Tôi nhìn theo từng bước của Dương, cách nó nói chuyện, cách nó cười vui với đám con gái. Có lẽ bởi lần đầu tôi được một cô gái quan tâm và an ủi như thế nên có đôi chút động lòng. Chẳng biết là do quá lâu không được ai đó dành tình cảm hay là bởi một lí do nào đó, tôi cảm nhận như tôi đã dành tình cảm cho Dương từ đó.

Khi tiếng trống trường báo hiệu năm tiết học đã trôi qua, vẫn như thường ngày, tôi sắp lại sách vở thật nhanh và bỏ vào chiếc cặp sách đã sờn cũ của mình để đi về nhà. Tôi bước thật nhanh ra khỏi cửa lớp và đi đến chỗ lấy xe. Khi tôi đang dắt xe thì thấy Dương đang loay hoay với chiếc xe của mình, vẻ mặt đầy lo lắng như đang có chuyện gì đó. Tôi đến kế bên Dương và nhẹ nhàng hỏi:

- Có chuyện gì vậy cậu? Trông cậu có vẻ đang lo lắng.

- À xe đạp của mình sáng nay vẫn bình thường mà chẳng hiểu sao bây giờ lại bị xịt lốp. Mình đang không biết làm sao để về nhà bây giờ mà chỗ sửa xe lại xa quá.

- Để mình chở cậu về nhà nhé. Mình cũng tiện đường mà.

- Thế thì tốt quá, cảm ơn cậu nhé.

Nhà Dương cũng chẳng xa lắm. Tôi đèo Dương trên chiếc xe đạp đã cũ của mình. Nó ngồi và bám vào áo tôi rất chặt như đang sợ một điều gì đó. Hai chúng tôi cứ ngồi như vậy mà chẳng nói với nhau câu nào. Chẳng phải là không có gì để nói, chắc là chúng tôi đang ngại ngùng.Thi thoảng tôi liếc nhìn Dương thì thấy Dương đang nhìn xa xăm, hết nhìn cây lại nhìn xuống mặt đường. Cứ mỗi lần như thế, tim tôi cứ đập liên hồi mà chẳng hiểu vì sao. Dù rằng phải đèo thêm Dương nhưng tôi cảm thấy hôm nay mình đạp xe nhẹ hơn nhiều so với ngày thường. Chắc vì thế mà tôi đạp xe ngày càng nhanh hơn. Thế nên chỉ một lúc tôi đã đến nhà Dương. Nhà Dương khá nhỏ nhưng cũng đủ sống. Những bức tường nhà được sơn giờ đã tróc gần hết, lộ ra những mảng xi măng nham nhở. Cái cổng nhà Dương thì đã hoen gỉ nhiều, dường như chỉ trực chờ một cơn bão hay một ai đó đá phải là có thể đổ sập xuống. Dương bước xuống xe tôi, nhẹ nhàng nói:

- Cảm ơn cậu nhé, thôi cậu về đi kẻo trưa muộn.

Tôi tạm biệt Dương và bắt đầu đạp xe về nhà. Dù đã đạp được khá xa từ nhà Dương nhưng chẳng hiểu sao tâm trí tôi như đang mắc kẹt ở đó mà chẳng hề có ý định thoát ra. Tôi đi xe mà chẳng tập trung vào lái, cứ quay ngang quay ngửa, hết nhìn trời lại nhìn xung quanh đường. Trời đã trưa nên mọi thứ thật tĩnh lặng. Chỉ thi thoảng mới nghe được tiếng của ai đó nhưng chẳng thể phá được cái không gian tĩnh mịch như thế. Đến ngay cả những chú chim tinh nghịch còn chẳng buồn ra ngoài để cất nên tiếng hót. Chỉ còn những ngọn gió nhè nhẹ thi thoảng lướt qua thật nhanh, làm cho con người ta phải quyến luyến.

Khi tôi về đến nhà thì cũng đã mười hai giờ trưa, khi đó cả nhà bác đang ăn trưa. Tôi bước vội lên phòng thay đồ và xuống để dùng bữa. Nhưng có lẽ tôi chẳng còn tâm trí nào để ăn uống nữa. Ruột gan tôi cứ cồn cào, đầu óc tôi cứ như đang vướng bận một cái gì đó. Liệu đó có phải là Dương? Chẳng lẽ tôi đã yêu Dương ư? Những câu hỏi không có lời đáp ấy cứ liên tục xuất hiện trong đầu tôi mà chẳng biết làm sao để xử lí. Tôi cứ suy nghĩ như thế, đầu óc cứ miên man như vậy mà chẳng thể tìm thấy lối ra. Ngoài trời kia vẫn khung cảnh ấy, nhưng nắng có vẻ chói chang hơn và dường như chẳng hề có tiếng động nào. Và mối tình đầu của tôi có lẽ bắt đầu từ đó. Một sự khởi đầu đầy ngại ngùng và cũng thật bất ngờ….
Nhìn vào là em (xin phép xưng hô cho đúng tuổi :''>) muốn đọc rồi. Đúng chính tả, trình bày sạch, câu từ rõ ràng. Hẳn là anh rất tâm đắc với tác phẩm nhỉ? Em có rất nhiều thứ muốn nhận xét, góp ý cả về hình thức lẫn nội dung.
Thôi không dài dòng, bắt đầu nhé.
1. Hình thức thì như đã nói ở trên, khá hoàn hảo. Nhưng nếu anh biết tách đoạn và sắp xếp hợp lí hơn thì sẽ rất tuyệt (phần này có liên quan đến nội dung)
2. Nội dung
- Nhìn chung thì anh đã định hướng được mình sẽ viết gì.
- Cách dẫn dắt triết lý, em rất thích. Nhưng chính vì cái phần đầu tốt nên phần sau có hơi hụt hẫng, cụ thể:
+ Anh kể một lượt, thiếu điểm nhấn. Anh có thể thêm cảm xúc để câu chuyện thêm phần phong phú.
+ Có đôi chỗ em tưởng như anh đang kể về một câu chuyện trong đó toàn là mấy mẩu chuyện vụn vặt trong cuộc sống học sinh bình thường. Tuy rằng phần anh kể về mình khá ổn, nhưng hãy làm sao cho nó chân thực hơn một tí nữa, để người đọc có thể cảm nhận.
- Anh hãy để ý nội dung của từng đoạn văn, (nhất là cái đoạn dài dằng dặc) chúng nên có sự nhất quán một chút, đừng để đoạn này nói về quan điểm tình yêu của anh lại phải ghép với một câu trong đoạn khác thì mới làm cho cái bố cục khá lên.
- Cách viết của anh khá nhẹ nhàng, nhưng diễn đạt thì cần tinh tế hơn. Cái này viết nhiều là có thể đạt được. Em ví dụ nhé:
Câu của anh: ''Dù đã đạp được khá xa từ nhà Dương nhưng chẳng hiểu sao tâm trí tôi như đang mắc kẹt ở đó mà chẳng hề có ý định thoát ra.''
Có thể thay thế, thêm thắt bằng: ''Dù chiếc xe đạp đã lăn bánh được một quãng khá xa nhà Dương, nhưng sao hình ảnh của cô bạn ấy vẫn cứ hiện lên trong tâm trí tôi một lúc lâu như vậy?''
- Em có ý kiến về cách dùng từ ''nó'' của anh để nói về Dương :v
- Tránh lặp từ (nhiều chỗ lắm nhé), một vài chỗ thoại trình bày hơi ''thiếu thiếu'' :v
- Nhân vật Dương cần thêm tí muối :vv Nhạt :vv
3. Nhận xét chung
Anh có một nền tảng cơ bản, phát triển nó lên bằng cách rèn luyện và tiếp thu thì sẽ rất nhanh tiến bộ. Em tin là câu chuyện sẽ hấp dẫn hơn nữa nếu anh biết cách thêm thắt chi tiết, ngôn từ,...
Em hiếm khi thấy một chàng trai đam mê viết lách như vậy :v
Chúc anh may mắn.
- Shenn
 

Ng.Klinh

Cựu Mod Sinh
Thành viên
TV BQT tích cực 2017
28 Tháng hai 2017
1,516
3,108
534
Ở phía trên bạn Shenn đã nhận xét hết rồi, em góp ý chút trên quan điểm người đọc

- Phần mở đầu cuốn hút rồi nhoé
Như shenn nx là " đầy triết lý "
- Phần giới thiệu hoàn cảnh của NV " tôi " hơi nhạt. Cái kịch bản anh nên cho thêm chút cảm xúc, đọc không đặc sắc lắm. Hơi giống " Trng lòng mẹ" của Nguyên Hồng
- Dùng từ: " cuộc sống hào nhoáng và nhàn nhã " ... " tấn bi kịch " Dùng từ hơi nặng Ah ạ
1f642.png

- Đại từ " nó " Hihi
1f602.png

Đọc hơi tụt cảm xúc , từ này khá thô [ em thấy vậy]
- Lỗi diễn đạt " thế rồi tôi ở vs mẹ " ... " nhưng rồi ".... " vì" => liên từ trong câu hơi nhiều
- Cả về cách tách đoạn mà Shenn đã ns nữa
" cuộc sống của tôi đã lật sang trang mới" .... cảm xúc bị xa lánh của NV " tôi " khi vào CHV. Mặc dù theo trình tự logic nhưng cách tách đoạn của anh làm người đọc chúng em hơi bỡ ngỡ
- Cái đoạn miêu tả đường từ nhà Dương về anh nên cho thêm chút nắng mùa hè... tuyệt hơn đấy
- Đoạn miêu tả nhà Dương. Yeah... e mê đoạn đấy
Đấy chỉ là mấy lỗi nhỏ thôi
Còn anh viết quá tuyệt rồi, tiếp tục cố gắng
1f60d.png

---
ngoài lề chút:
công nhận CHV cổ kính, nhưng chưa được gần 50 năm đâu ạ vì 1994 mới chuyển từ thị xã Phú Thọ về thành phố Việt Trì
=> hơn 20 năm cũng quá đủ để cổ kính rồi:D
 

vuhoangnam2001

Cây bút được yêu thích nhất 2017
Thành viên
13 Tháng một 2014
739
991
264
23
Phú Thọ
Nhìn vào là em (xin phép xưng hô cho đúng tuổi :''>) muốn đọc rồi. Đúng chính tả, trình bày sạch, câu từ rõ ràng. Hẳn là anh rất tâm đắc với tác phẩm nhỉ? Em có rất nhiều thứ muốn nhận xét, góp ý cả về hình thức lẫn nội dung.
Thôi không dài dòng, bắt đầu nhé.
1. Hình thức thì như đã nói ở trên, khá hoàn hảo. Nhưng nếu anh biết tách đoạn và sắp xếp hợp lí hơn thì sẽ rất tuyệt (phần này có liên quan đến nội dung)
2. Nội dung
- Nhìn chung thì anh đã định hướng được mình sẽ viết gì.
- Cách dẫn dắt triết lý, em rất thích. Nhưng chính vì cái phần đầu tốt nên phần sau có hơi hụt hẫng, cụ thể:
+ Anh kể một lượt, thiếu điểm nhấn. Anh có thể thêm cảm xúc để câu chuyện thêm phần phong phú.
+ Có đôi chỗ em tưởng như anh đang kể về một câu chuyện trong đó toàn là mấy mẩu chuyện vụn vặt trong cuộc sống học sinh bình thường. Tuy rằng phần anh kể về mình khá ổn, nhưng hãy làm sao cho nó chân thực hơn một tí nữa, để người đọc có thể cảm nhận.
- Anh hãy để ý nội dung của từng đoạn văn, (nhất là cái đoạn dài dằng dặc) chúng nên có sự nhất quán một chút, đừng để đoạn này nói về quan điểm tình yêu của anh lại phải ghép với một câu trong đoạn khác thì mới làm cho cái bố cục khá lên.
- Cách viết của anh khá nhẹ nhàng, nhưng diễn đạt thì cần tinh tế hơn. Cái này viết nhiều là có thể đạt được. Em ví dụ nhé:
Câu của anh: ''Dù đã đạp được khá xa từ nhà Dương nhưng chẳng hiểu sao tâm trí tôi như đang mắc kẹt ở đó mà chẳng hề có ý định thoát ra.''
Có thể thay thế, thêm thắt bằng: ''Dù chiếc xe đạp đã lăn bánh được một quãng khá xa nhà Dương, nhưng sao hình ảnh của cô bạn ấy vẫn cứ hiện lên trong tâm trí tôi một lúc lâu như vậy?''

- Em có ý kiến về cách dùng từ ''nó'' của anh để nói về Dương :v
- Tránh lặp từ (nhiều chỗ lắm nhé), một vài chỗ thoại trình bày hơi ''thiếu thiếu'' :v
- Nhân vật Dương cần thêm tí muối :vv Nhạt :vv
3. Nhận xét chung
Anh có một nền tảng cơ bản, phát triển nó lên bằng cách rèn luyện và tiếp thu thì sẽ rất nhanh tiến bộ. Em tin là câu chuyện sẽ hấp dẫn hơn nữa nếu anh biết cách thêm thắt chi tiết, ngôn từ,...
Em hiếm khi thấy một chàng trai đam mê viết lách như vậy :v
Chúc anh may mắn.
- Shenn
Ở phía trên bạn Shenn đã nhận xét hết rồi, em góp ý chút trên quan điểm người đọc

- Phần mở đầu cuốn hút rồi nhoé
Như shenn nx là " đầy triết lý "
- Phần giới thiệu hoàn cảnh của NV " tôi " hơi nhạt. Cái kịch bản anh nên cho thêm chút cảm xúc, đọc không đặc sắc lắm. Hơi giống " Trng lòng mẹ" của Nguyên Hồng
- Dùng từ: " cuộc sống hào nhoáng và nhàn nhã " ... " tấn bi kịch " Dùng từ hơi nặng Ah ạ
1f642.png

- Đại từ " nó " Hihi
1f602.png

Đọc hơi tụt cảm xúc , từ này khá thô [ em thấy vậy]
- Lỗi diễn đạt " thế rồi tôi ở vs mẹ " ... " nhưng rồi ".... " vì" => liên từ trong câu hơi nhiều
- Cả về cách tách đoạn mà Shenn đã ns nữa
" cuộc sống của tôi đã lật sang trang mới" .... cảm xúc bị xa lánh của NV " tôi " khi vào CHV. Mặc dù theo trình tự logic nhưng cách tách đoạn của anh làm người đọc chúng em hơi bỡ ngỡ
- Cái đoạn miêu tả đường từ nhà Dương về anh nên cho thêm chút nắng mùa hè... tuyệt hơn đấy
- Đoạn miêu tả nhà Dương. Yeah... e mê đoạn đấy
Đấy chỉ là mấy lỗi nhỏ thôi
Còn anh viết quá tuyệt rồi, tiếp tục cố gắng
1f60d.png

---
ngoài lề chút:
công nhận CHV cổ kính, nhưng chưa được gần 50 năm đâu ạ vì 1994 mới chuyển từ thị xã Phú Thọ về thành phố Việt Trì
=> hơn 20 năm cũng quá đủ để cổ kính rồi:D
Cảm ơn hai bạn đã đóng góp ý rất nhiệt tình. Mong rằng sẽ có thật nhiều lời khuyên góp ý nữa để câu chuyện thật hoàn thiện.
 

vuhoangnam2001

Cây bút được yêu thích nhất 2017
Thành viên
13 Tháng một 2014
739
991
264
23
Phú Thọ
Chào các bạn, vậy là Chapter đầu tiên của tập truyện dài "Chuyện tình của chàng trai cô đơn" đã được các bạn đón nhận một cách nồng hậu. Mình cảm thấy rất vui khi nhận được khá nhiều lời khen và những nhận xét rất chân thành từ các bạn. Ngày mai sẽ là ngày mình "xuất bản" Chapter thứ 2 của tập truyện dài này. Mình mong nó sẽ là tiếp bước sự thành công của Chapter 1 và sẽ nhận được nhiều hơn nữa những lời nhận xét từ tất cả các bạn.
Thân
p/s: @Shenn @Ng.Klinh @SUNSHINE 1106
 
  • Like
Reactions: Ng.Klinh

vuhoangnam2001

Cây bút được yêu thích nhất 2017
Thành viên
13 Tháng một 2014
739
991
264
23
Phú Thọ
Mai mình sẽ đọc mà cách kể chuyện của bạn hơi bằng bằng mong mấy chap sau sẽ cao trào và điểm nhấn riêng:r2
Cảm ơn lời nhận xét của bạn. Thực ra chap đầu tiên này mình viết đúng là chưa hoàn chỉnh làm, còn khá nhiều lỗi. Chính vì thế mà mình rất muốn kêu gọi mn sẽ cho mình thật nhiều lời góp ý để hoàn thiện tập truyện của mình
 
  • Like
Reactions: Nấm Luz :3

vuhoangnam2001

Cây bút được yêu thích nhất 2017
Thành viên
13 Tháng một 2014
739
991
264
23
Phú Thọ
Chapter 2:
Hôm đó là thứ Hai đầu tuần, như mọi khi, tôi luôn dậy từ rất sớm. Trời giờ đã bắt đầu chuyển sang thu. Những cơn gió se se lạnh bắt đầu len lỏi từng góc phố, từng con ngõ nhỏ ở nơi đây. Trời bắt đầu đổ xuống những cơn mưa ngâu đầu tiên của mùa thu. Những cơn mưa dù chẳng to nhưng cứ rả rích như vậy suốt ngày đêm. Nhưng cũng nhờ có mưa ngâu mà không khí cũng trong trẻo hơn được phần nào.

Tôi lại nhớ lại câu chuyện về Ngưu Lang- Chức Nữ mà mẹ tôi từng kể khi còn nhỏ. Mỗi lần nhìn mưa ngâu tôi lại nhớ đến hình ảnh cặp uyên ương đó khóc bên nhau, nước mắt của họ rơi xuống trần gian tạo thành mưa ngâu như bây giờ. Dù đã lớn và biết chỉ là truyện cổ tích nhưng sao mỗi lần nhớ, tôi lại xúc động đến vậy. Một phần cũng là vì nhớ mẹ của mình, nhớ giọng nhẹ nhàng của mẹ ngày nào khi tôi còn nằm trên đùi mẹ, nghe mẹ kể chuyện; một phần là vì nội dung câu chuyện đã thực sự đánh trúng tâm lí của những người trẻ mới lớn như tôi. Họ yêu nhau nhưng chẳng thể nào đến với nhau, sống với nhau trọn đời trọn kiếp. Điều này làm cho lòng tôi cảm thấy có gì đó buồn man mác…

Tôi cứ ngồi lặng yên như thế bên cạnh chiếc cửa sổ phòng của mình, mắt hướng ra ngoài trời kia. Tôi lại bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ, những suy nghĩ mà chẳng có gì bám víu lấy nhau. Tôi nghĩ về mẹ, nghĩ về tuổi thơ bất hạnh của tôi khi ba mẹ tôi ly hôn, rồi tôi lại nghĩ về Dương. Hình ảnh của Dương lại xuất hiện trong đầu của tôi một cách bất chợt. Vẫn mái tóc ấy, vẫn đôi mắt ấy, vẫn đôi môi ấy mà sao lại đẹp đẽ đến vậy. Tôi thấy cậu ấy đẹp lạ lùng từ ngoại hình cho đến cả tính cách. Cậu ấy giờ đây dường như đã trở thành một nữ hiệp sĩ cứu mạng một chàng trai như tôi ra khỏi một cuộc sống cô đơn, đã quá lâu rồi chưa biết thế nào là sự quan tâm. Dương dường như giúp tôi sống lại một lần nữa trong một cuộc sống nhiều màu sắc hơn.

Trời đã tờ mờ sáng và mưa cũng bắt đầu ngớt. Tôi quay trở lại bàn học, sắp lại sách vở và bỏ vào cặp sách của mình. Sau khi nấu ăn sáng cho gia đình nhà bác và dùng xong phần của mình, tôi bắt đầu đạp xe đến trường. Trời sau cơn mưa bắt đầu quang dần, những tia nắng bắt đầu lấp ló đằng sau những đám mây tinh nghịch chỉ trực chờ một lúc nào đó lại đổ ào một cơn mưa xuống. Những cơn gió vẫn se lạnh như thế, thi thoảng lại thổi qua những tán cây, khiến cho những giọt mưa còn sót lại trên những khóm lá cây ven đường lại nhỏ xuống vỡ vụn ra từng mảnh.

Dù rằng trời mưa, đường còn trơn nhưng tôi đạp xe khá nhanh. Chẳng hiểu vì sao nhưng có một điều gì đó thôi thúc tôi, khiến đôi chân của mình phải đạp thật nhanh để đến trường.

Hôm nay tôi đến trường khá sớm, khi đến lớp thì vẫn chưa hề có một ai cả. Hôm nay đến lượt phiên bàn của tôi và Hòa trực nhật. Vì đến sớm nên tôi đã tranh thủ làm trước một vài việc lặt vặt. Khi tôi đang quét lớp thì tôi cảm giác có một ai đó đang bước vào. Đó là Dương. Dương đến chỗ ngồi, đặt cặp xuống rồi chạy ngay lại chỗ tôi:

- Anh đang trực nhật hả? Sao làm có một mình vậy?

- À, Hòa chưa đến, mình tranh thủ làm lau bảng với quét lớp ấy mà- Tôi vừa nói vừa cặm cụi quét.

- Thế hả? Để mình giúp cho nhé

Vừa dứt lời, Dương giành ngay lấy cái chổi đang cầm trên tay của tôi, bảo là để cậu ấy giúp. Tôi có miễn cưỡng nhưng cậu ấy quyết lấy cho bằng được, thế nên tôi đành phải đưa cho Dương. Nhìn Dương quét, có thể thấy ngay cậu ấy là một người con gái đảm đang, hay lo việc nhà cho ba mẹ. Từng nhát chổi đưa rất mạnh mẽ và “chuyên nghiệp”, cho thấy Dương đã làm việc này rất nhiều lần rồi. Có lẽ tôi vẫn cứ sẽ đừng nhìn như vậy nếu Dương không nhắc tôi đi lấy nước và lau bàn ghế cho sạch sẽ trước khi các bạn còn lại đến. Khi tôi lấy nước về thì cậu ấy đã lấy sẵn hai chiếc giẻ lau, và đưa cho tôi một cái. Hai chúng tôi cùng nhau lau bàn ghế. Dù có lau nhưng tôi chẳng thể nào tập trung vào công việc. Con mắt nghịch ngợm của tôi cứ muốn liếc sang chỗ của Dương. Cách cậu ấy cầm giẻ, cách cậu ấy lau bàn ghế sao nhẹ nhàng mà tinh tế đến thế. Hai chúng tôi cứ cặm cụi như vậy nên chẳng mấy chốc đã trực nhật xong.

Hai chúng tôi kê lại bàn ghế và xong xuôi, Dương mới thỏ thẻ với tôi:

- Cảm ơn Anh đã giúp Dương lần trước nhé. Không có cậu chắc lúc đó mình chẳng biết làm sao để về được nhà.

- Có gì đâu, không phải mình thì cũng là người khác thôi mà.

Sau đó hai chúng tôi ngại ngùng chẳng biết nói gì, cũng chẳng dám nhìn thẳng vào mặt nhau. Hai tâm hồn chúng tôi như đồng điệu, dường như hiểu được ý nghĩ của nhau. Hai chúng tôi cùng quay về bàn của mình, lấy vở ra và ngồi ôn bài cho tới khi tất cả các bạn cùng tới lớp.

Ngày hôm đó, ngồi trong lớp học, tôi cảm tưởng như thời gian chẳng chịu trôi đi. Tôi chẳng còn hứng thú với những công thức toán học, những hiện tượng hóa,… như trong những buổi đầu của năm học. Tôi dường như chẳng thể tập trung làm được việc gì. Tâm trí tôi dường như đang bay đâu đó, lơ lửng, và lạc mất trong khoảng không vô tận kia mà chẳng thể tìm được đường quay trở về. Vẫn như mọi khi, những lúc tôi cảm thấy chán, tôi thường nhìn ra ngoài cửa sổ, mong rằng có thể tìm thấy cái gì đó thật hay ho. Thế nhưng, khác với những lần trước, tôi chẳng thể nào tìm thấy tiếng chim hót nữa . Thay vì thế là những tiếng xào xạc của lá cây, mùi hương của hoa bưởi đâu đó hòa vào cơn gió cứ thoang thoảng khắp gian phòng. Và đột nhiên, trong những cơn gió thoảng ấy, tôi chợt nhận ra mùi nước bồ kết. Cái mùi ấy làm cho tôi nhớ đến Dương. Tôi đã nhận ra được điều này vào cái hôm tôi chở Dương, mùi bồ kết trên tóc của cậu ấy khiến tôi nhớ mãi chẳng quên. Cái mùi giản dị mà sao lại cao quý đến thế. Chắc vì dùng thường xuyên nên có lẽ vì thế mà tóc của Dương rất dài và mượt.

Hôm nay lớp tôi có tiết Thể dục. Đây là tiết mà không chỉ tôi mà hầu hết tất cả các bạn trong trường đều háo hức bởi chúng tôi sẽ được học ở ngoài trời. Sau ba tiết học nhàm chán ở trong lớp, cuối cùng chúng tôi như chim xổ lồng, ùa ra khỏi lớp khi thấy có tiếng trống báo hiệu hết tiết thứ tư. Sau khi thầy giáo ổn định đội hình và báo cáo sĩ số lớp, chúng tôi được thầy cho quyền được tự quản. Có một vài đứa con trai lớp tôi lao xuống sân vận động để đá bóng, một vài bạn thì tập trung thành nhóm đá cầu, hầu như mỗi người một hoạt động theo nhóm riêng. Tôi thì từ nhỏ đã không hay quan tâm đến thể thao nên chỉ ngồi ở trên bậc thềm mà nhìn ngắm một cách vô định. Khi tôi quay sang nhìn gốc cây phượng ở sân vận động, tôi chợt thấy Dương đang ngồi đọc sách ở đó. Tôi bèn đứng dậy và đi lại gần chỗ của Dương. Đến gần mới rõ, thì ra Dương đang đọc cuốn “Những người khốn khổ” của Lép- tôn- xtôi. Tôi hỏi:

- Dương này, cậu cũng đọc “Những người khốn khổ” hả?

- Ừ, cuốn này hay lắm, tớ vừa mượn ngày hôm qua ở Thư viện. Nhà tớ nghèo lắm, chẳng mua được sách như các cậu nên toàn phải mượn ở Thư viện thôi.

- Vậy à? Này, hay bọn mình lên căng tin vừa ăn vừa nói chuyện về cuốn sách đó nhé.

Dương gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Tôi đi cùng Dương lên căng tin của trường. Cậu ấy vừa đi vừa đọc sách trông đến ngộ. Cặp mắt kính to tròn của Dương dường như chẳng chịu đứng yên, cứ thi thoảng lại rơi xuống làm cho Dương lại phải nhỉnh lại.

Bước vào cửa căng tin, tôi bảo Dương vào tìm một bàn để ngồi, còn tôi sẽ đi mua nước uống và một chút đồ ăn vặt. Dương đặt cuốn sách xuống bàn rồi ra phụ giúp tôi cầm nước. Hai chúng tôi ăn uống và nói chuyện vui lắm. Đã từ lâu tôi chưa nói chuyện với ai vui như thế. Chủ yếu chúng tôi nói chuyện về sách. Qua nói chuyện, tôi mới thấy Dương thực sự đọc rất nhiều. Đó có lẽ là lí do tại sao cậu ấy có cách cảm, cách nghĩ về cuộc sống thật chững chạc.

Chúng tôi ngồi nói chuyện khá lâu trên căng tin. Chẳng hiểu sao nhưng nhìn cậu ấy vừa đọc sách, vừa nhâm nhi ly trà sữa khiến tôi có gì đó vui vui. Tôi cứ ngồi lặng yên nhìn cậu ấy đọc như vậy, nhìn cách cậu ấy mỉm cười khi gặp một chi tiết nào đó thú vị, thi thoảng Dương còn chỉ cho tôi một vài chi tiết hay cậu ấy vô tình bắt gặp được trong từng trang sách. Tất thảy dường như đã trở thành một thú vui của tôi.

Tiếng trống trường báo hiệu hết tiết đã vang lên, phá tan không khí thật tĩnh mịch của trường. Chúng tôi trở về lớp trở về lớp và thu dọn sách vở để chuẩn bị về nhà. Tôi chờ Dương ở cổng trường để cùng về. Hai chúng tôi vừa về vừa nói chuyện rất rôm rả và vui vẻ. Có lẽ tình cảm giữa chúng tôi giờ đây đã thân thiết hơn. Nếu như những ngày đầu, giữa chúng tôi còn một bức tường vô hình nào đó ngăn cách giữa chúng tôi thì giờ đây bức tường ấy đã thật nhạt nhòa.

Cũng trên con đường thường ngày ấy, vẫn con người như thế, vẫn hàng cây ven đường ấy nhưng tôi cảm thấy quãng đường về nhà của tôi giờ thật có ý nghĩa biết bao. Có lẽ là bởi trong lòng tôi đang có gì đó thay đổi chăng?

@Shenn @Ng.Klinh @nguyentrongtam7379@gmail.com @SUNSHINE 1106
 

Shenn

Cây bút trẻ xuất sắc nhất 2017
Banned
21 Tháng sáu 2017
789
1,213
174
21
Bắc Ninh
Hogwarts
Chapter 2:

Anh mở phần này ra coi nha :''V

Hôm đó là thứ Hai đầu tuần, như mọi khi, tôi luôn dậy từ rất sớm. Trời giờ đã bắt đầu chuyển sang thu. Những cơn gió se se lạnh bắt đầu len lỏi từng góc phố, từng con ngõ nhỏ ở nơi đây. Trời bắt đầu đổ xuống những cơn mưa ngâu đầu tiên của mùa thu. Những cơn mưa dù chẳng to nhưng cứ rả rích như vậy suốt ngày đêm. Nhưng cũng nhờ có mưa ngâu mà không khí cũng trong trẻo hơn được phần nào.

Một mở đầu chương khả ổn đó anh :3 Nhưng anh vẫn tiếp diễn cái lối lặp từ muốn thuở khiến vài chỗ không được xuôi xuôi cho lắm :p Phần duới cũng lặp từ: chúng tôi, hai chúng tôi, đến thế... Em xin phép viết màu xanh vào :p Như vậy chỉ ra lỗi và thêm vào tiện hơn :v Anh cũng có thể đối chiều bản gốc nha

Tôi lại nhớ lại câu chuyện về Ngưu Lang- Chức Nữ mà mẹ tôi từng kể khi còn nhỏ. Mỗi lần nhìn mưa ngâu tôi lại nhớ đến hình ảnh cặp uyên ương đó khóc bên nhau, nước mắt của họ rơi xuống trần gian tạo thành mưa ngâu như bây giờ. Dù (tôi) đã lớn và biết (đó) chỉ là (một câu chuyện) cổ tích nhưng sao mỗi lần nhớ (đến), tôi lại xúc động đến vậy. Một phần cũng là vì nhớ mẹ của (bỏ từ của) mình, nhớ giọng nhẹ nhàng của mẹ ngày nào khi tôi còn nằm trên đùi mẹ, nghe mẹ kể chuyện (lặp từ mẹ); một phần là vì nội dung câu chuyện đã thực sự đánh trúng tâm lí của những người trẻ mới lớn như tôi. Họ yêu nhau nhưng chẳng thể nào sống bên nhau trọn đời trọn kiếp. Điều này làm cho lòng tôi cảm thấy có gì đó buồn man mác…

Đoạn này em lấy ví dụ để anh chữa lỗi diễn đạt cho các đoạn dười nha :p Phần này về nội dung thì rất tốt đấy.

Tôi cứ ngồi lặng yên như thế bên cạnh chiếc cửa sổ phòng của mình, mắt hướng ra ngoài trời kia. Tôi lại bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ, những suy nghĩ mà chẳng có gì bám víu lấy nhau. Tôi nghĩ về mẹ, nghĩ về tuổi thơ bất hạnh của tôi khi ba mẹ tôi ly hôn, rồi tôi lại nghĩ về Dương. Hình ảnh của Dương lại xuất hiện trong đầu của tôi một cách bất chợt. Vẫn mái tóc ấy, vẫn đôi mắt ấy, vẫn đôi môi ấy mà sao lại đẹp đẽ đến vậy. Tôi thấy cậu ấy đẹp lạ lùng từ ngoại hình cho đến cả tính cách. Cậu ấy giờ đây dường như đã trở thành một nữ hiệp sĩ cứu mạng một chàng trai như tôi ra khỏi một cuộc sống cô đơn, đã quá lâu rồi chưa biết thế nào là sự quan tâm. Dương dường như giúp tôi sống lại một lần nữa trong một cuộc sống nhiều màu sắc hơn.

Đoạn trên tuyệt quá ;p Nhất là mấy câu cuối :3 Em hơi bất ngờ đấy.

Trời đã tờ mờ sáng và mưa cũng bắt đầu ngớt. Tôi quay trở lại bàn học, sắp lại sách vở và bỏ vào cặp sách của mình. Sau khi nấu ăn sáng cho gia đình nhà bác và dùng xong phần của mình, tôi bắt đầu đạp xe đến trường. Trời sau cơn mưa bắt đầu quang dần, những tia nắng bắt đầu lấp ló đằng sau những đám mây tinh nghịch chỉ trực chờ một lúc nào đó lại đổ ào một cơn mưa xuống. Những cơn gió vẫn se lạnh như thế, thi thoảng lại thổi qua những tán cây, khiến cho những giọt mưa còn sót lại trên những khóm lá cây ven đường lại nhỏ xuống vỡ vụn ra từng mảnh.

Dù rằng trời mưa, đường còn trơn nhưng tôi đạp xe khá nhanh. Chẳng hiểu vì sao nhưng có một điều gì đó thôi thúc tôi, khiến đôi chân của mình phải đạp thật nhanh để đến trường.

Đoạn này cũng tốt luôn :p Diễn đạt và nói về bối cảnh anh viết chắc tay hơn nhiều :p

Hôm nay tôi đến trường khá sớm, khi đến lớp thì vẫn chưa hề có một ai cả. Hôm nay đến lượt phiên bàn của tôi và Hòa trực nhật. Vì đến sớm nên tôi đã tranh thủ làm trước một vài việc lặt vặt. Khi tôi đang quét lớp thì tôi cảm giác có một ai đó đang bước vào. Đó là Dương. Dương đến chỗ ngồi, đặt cặp xuống rồi chạy ngay lại chỗ tôi:

- Anh đang trực nhật hả? Sao làm có một mình vậy?

- À, Hòa chưa đến, mình tranh thủ làm lau bảng với quét lớp ấy mà- Tôi vừa nói vừa cặm cụi quét.

- Thế hả? Để mình giúp cho nhé

Vừa dứt lời, Dương giành ngay lấy cái chổi đang cầm trên tay của tôi, bảo là để cậu ấy giúp. Tôi có miễn cưỡng nhưng cậu ấy quyết lấy cho bằng được, thế nên tôi đành phải đưa cho Dương. Nhìn Dương quét, có thể thấy ngay cậu ấy là một người con gái đảm đang, hay lo việc nhà cho ba mẹ. Từng nhát chổi đưa rất mạnh mẽ và “chuyên nghiệp”, cho thấy Dương đã làm việc này rất nhiều lần rồi. Có lẽ tôi vẫn cứ sẽ đừng nhìn như vậy nếu Dương không nhắc tôi đi lấy nước và lau bàn ghế cho sạch sẽ trước khi các bạn còn lại đến. Khi tôi lấy nước về thì cậu ấy đã lấy sẵn hai chiếc giẻ lau, và đưa cho tôi một cái. Hai chúng tôi cùng nhau lau bàn ghế. Dù có lau nhưng tôi chẳng thể nào tập trung vào công việc. Con mắt nghịch ngợm của tôi cứ muốn liếc sang chỗ của Dương. Cách cậu ấy cầm giẻ, cách cậu ấy lau bàn ghế sao nhẹ nhàng mà tinh tế đến thế. Hai chúng tôi cứ cặm cụi như vậy nên chẳng mấy chốc đã trực nhật xong.

Hai chúng tôi kê lại bàn ghế và xong xuôi, Dương mới thỏ thẻ với tôi:

- Cảm ơn Anh đã giúp Dương lần trước nhé. Không có cậu chắc lúc đó mình chẳng biết làm sao để về được nhà.

- Có gì đâu, không phải mình thì cũng là người khác thôi mà.

Sau đó hai chúng tôi ngại ngùng chẳng biết nói gì, cũng chẳng dám nhìn thẳng vào mặt nhau. Hai tâm hồn chúng tôi như đồng điệu, dường như hiểu được ý nghĩ của nhau. Hai chúng tôi cùng quay về bàn của mình, lấy vở ra và ngồi ôn bài cho tới khi tất cả các bạn cùng tới lớp.

Suốt từ cái đoạn thoại cho đến trực nhật, cứ ''hai chúng tôi'', ''hai chúng tôi'' :v Anh dâng trào cảm xúc rồi hả?

Ngày hôm đó, ngồi trong lớp học, tôi cảm tưởng như thời gian chẳng chịu trôi đi. Tôi chẳng còn hứng thú với những công thức toán học, những hiện tượng hóa,… như trong những buổi đầu của năm học. Tôi dường như chẳng thể tập trung làm được việc gì. Tâm trí tôi dường như đang bay đâu đó, lơ lửng, và lạc mất trong khoảng không vô tận kia mà chẳng thể tìm được đường quay trở về. Vẫn như mọi khi, những lúc tôi cảm thấy chán, tôi thường nhìn ra ngoài cửa sổ, mong rằng có thể tìm thấy cái gì đó thật hay ho. Thế nhưng, khác với những lần trước, tôi chẳng thể nào tìm thấy tiếng chim hót nữa . Thay vì thế là những tiếng xào xạc của lá cây, mùi hương của hoa bưởi đâu đó hòa vào cơn gió cứ thoang thoảng khắp gian phòng. Và đột nhiên, trong những cơn gió thoảng ấy, tôi chợt nhận ra mùi nước bồ kết. Cái mùi ấy làm cho tôi nhớ đến Dương. Tôi đã nhận ra được điều này vào cái hôm tôi chở Dương, mùi bồ kết trên tóc của cậu ấy khiến tôi nhớ mãi chẳng quên. Cái mùi giản dị mà sao lại cao quý đến thế. Chắc vì dùng thường xuyên nên có lẽ vì thế mà tóc của Dương rất dài và mượt.

Hôm nay lớp tôi có tiết Thể dục. Đây là tiết mà không chỉ tôi mà hầu hết tất cả các bạn trong trường đều háo hức bởi chúng tôi sẽ được học ở ngoài trời. Sau ba tiết học nhàm chán ở trong lớp, cuối cùng chúng tôi như chim xổ lồng, ùa ra khỏi lớp khi thấy có tiếng trống báo hiệu hết tiết thứ tư. Sau khi thầy giáo ổn định đội hình và báo cáo sĩ số lớp, chúng tôi được thầy cho quyền được tự quản. Có một vài đứa con trai lớp tôi lao xuống sân vận động để đá bóng, một vài bạn thì tập trung thành nhóm đá cầu, hầu như mỗi người một hoạt động theo nhóm riêng. Tôi thì từ nhỏ đã không hay quan tâm đến thể thao nên chỉ ngồi ở trên bậc thềm mà nhìn ngắm (cảnh vật) một cách vô định. Khi tôi quay sang nhìn gốc cây phượng ở sân vận động, tôi chợt thấy Dương đang ngồi đọc sách ở đó. Tôi bèn đứng dậy và đi lại gần chỗ của Dương. Đến gần mới rõ, thì ra Dương đang đọc cuốn “Những người khốn khổ” của Lép- tôn- xtôi. Tôi hỏi:

- Dương này, cậu cũng đọc “Những người khốn khổ” hả?

- Ừ, cuốn này hay lắm, tớ vừa mượn ngày hôm qua ở Thư viện. Nhà tớ nghèo lắm, chẳng mua được sách như các cậu nên toàn phải mượn ở Thư viện thôi.

- Vậy à? Này, hay bọn mình lên căng tin vừa ăn vừa nói chuyện về cuốn sách đó nhé.

Dương gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Tôi đi cùng Dương lên căng tin của trường. Cậu ấy vừa đi vừa đọc sách trông đến ngộ. Cặp mắt kính to tròn của Dương dường như chẳng chịu đứng yên, cứ thi thoảng lại rơi xuống làm cho Dương lại phải nhỉnh lại.

Ây da @@ Em cũng không biết phải làm sao để từ ''Dương'' đỡ bị lặp, mấy cách gọi thay thế khác nghe có vẻ không ổn cho lắm (cô ấy - nghe có vẻ lớn hơn so với tầm tuổi; bạn ấy - cái này có được không?; cậu ấy - cách này anh nên xem thử...) Thôi thì tùy anh vậy.

Bước vào cửa căng tin, tôi bảo Dương vào tìm một bàn để ngồi, còn tôi sẽ đi mua nước uống và một chút đồ ăn vặt. Dương đặt cuốn sách xuống bàn rồi ra phụ giúp tôi cầm nước. Hai chúng tôi ăn uống và nói chuyện vui lắm. Đã từ lâu tôi chưa nói chuyện với ai vui như thế. Chủ yếu chúng tôi nói chuyện về sách. Qua nói chuyện, tôi mới thấy Dương thực sự đọc rất nhiều. Đó có lẽ là lí do tại sao cậu ấy có cách cảm, cách nghĩ về cuộc sống thật chững chạc.

Hình như anh chỉ đơn thuần là kể thôi thì phải. Hãy cho thêm đánh gái của mình vào nhé :p Ví dụ như câu cuối đoạn có thể thay bằng: ''Dường như tôi luôn cảm thấy cách cảm nhận cuộc sống của Dương có phần chững chạc hơn mình.'' Anh đừng đi theo cái lối mòn: Kể chuyện người ta sao, kể chuyện mình vậy. Cố gắng nhập tâm vào một chút thì truyện sẽ sinh động, chân thực hơn.

Chúng tôi ngồi nói chuyện khá lâu trên căng tin. Chẳng hiểu sao nhưng nhìn cậu ấy vừa đọc sách, vừa nhâm nhi ly trà sữa khiến tôi có gì đó vui vui. Tôi cứ ngồi lặng yên nhìn cậu ấy đọc như vậy, nhìn cách cậu ấy mỉm cười khi gặp một chi tiết nào đó thú vị, thi thoảng Dương còn chỉ cho tôi một vài chi tiết hay cậu ấy vô tình bắt gặp được trong từng trang sách. Tất thảy dường như đã trở thành một thú vui của tôi.

Đoạn này rất hay nha :3 Anh đã tỏ ra nhạy cảm hơn với nhân vật ''tôi'' rồi đấy. Điểm trừ duy nhất cho đoạn trên chính là câu cuối -.-

Tiếng trống trường báo hiệu hết tiết đã vang lên, phá tan không khí thật tĩnh mịch của trường. Chúng tôi trở về lớp trở về lớp và thu dọn sách vở để chuẩn bị về nhà. Tôi chờ Dương ở cổng trường để cùng về. Hai chúng tôi vừa về vừa nói chuyện rất rôm rả và vui vẻ. Có lẽ tình cảm giữa chúng tôi giờ đây đã thân thiết hơn. Nếu như những ngày đầu, giữa chúng tôi còn một bức tường vô hình nào đó ngăn cách giữa chúng tôi (như cách mà nó vốn ngăn tôi với những người bạn xung quanh) thì giờ đây bức tường ấy đã (trở nên) thật nhạt nhòa.

Cũng trên con đường thường ngày ấy, vẫn con người như thế, vẫn hàng cây ven đường ấy nhưng tôi cảm thấy quãng đường về nhà của tôi giờ thật có ý nghĩa biết bao. Có lẽ là bởi trong lòng tôi đang có gì đó thay đổi chăng?

Ây da :v Có cảm xúc là tốt, nhưng cảm xúc lặp lại nhiều thì lại ngán :p Hay nói đúng hơn là nên để nó ở đúng chỗ :p


@Shenn @Ng.Klinh @nguyentrongtam7379@gmail.com @SUNSHINE 1106

Nhìn chung chương này của anh vẫn tốt hơn chương một :p Mà em có một ý kiến thế này: Anh nên khắc họa rõ bối cảnh truyện hơn nữa, ở trường học sẽ còn những bạn bè khác cơ mà? Tuy rằng nhân vật chính không được những người bạn xung quanh yêu mến hay quan tâm nhưng anh nên thể hiện một cái lớp học đang tồn tại với nhiều người dưới con mắt của ''tôi'' chứ nhỉ?

Phía trên là một số đóng góp từ em. hi vọng nó sẽ hữu ích cho anh :p Em vẫn sẽ theo dõi truyện và cổ vũ!
Chúc anh may mắn.
 
  • Like
Reactions: Ng.Klinh

vuhoangnam2001

Cây bút được yêu thích nhất 2017
Thành viên
13 Tháng một 2014
739
991
264
23
Phú Thọ
  • Like
Reactions: Shenn
Top Bottom