[Truyện 15+] máu trên vai anh là của em

L

luckybaby_98

Hay anh ợ...nhưng em hông thấy nước mắt nhỏ giọt anh à....;;)...=))......
Chắc chị có những chàng trai si tình mí khóc thui và ng con gái có tâm hồn sâu lắng...sẽ có thể khóc...^^
 
L

lovelybones311

Thành phố nhỏ yên tĩnh và xinh đẹp, hai người yêu đắm say, mỗi bình minh đều đến bờ biển ngắm mặt trời mọc, và mỗi chiều đi tiễn bóng tà dương ở bãi cát. Dường như những ai đã gặp đôi tình nhân đều nhìn theo với ánh mắt ngưỡng mộ.
Một ngày, sau vụ đâm xe, cô gái trọng thương im lìm nằm lại trên chiếc giường bệnh viện, mấy ngày đêm không tỉnh lại.
Buổi sáng, chàng trai ngồi bên giường tuyệt vọng gọi tên người yêu đang vô tri vô giác; đêm xuống, chàng trai tới quỳ trong giáo đường nhỏ của thành phố, ngước lên thượng đế cầu xin, mắt không còn lệ để khóc than.
Một tháng trôi qua, người con gái vẫn im lìm, người con trai đã tan nát trái tim từ lâu, nhưng anh vẫn cố gắng và cầu xin hy vọng. Cũng có một ngày, thượng đế động lòng.
Thượng đế cho chàng trai đang gắng gượng một cơ hội. Ngài hỏi: “Con có bằng lòng dùng sinh mệnh của con để đánh đổi không?”. Chàng trai không chần chừ vội đáp: “Con bằng lòng!”.
Thượng đế nói: “Ta có thể cho người con yêu tỉnh dậy, nhưng con phải đánh đổi ba năm hoá chuồn chuồn, con bằng lòng không?”. Không chần chừ chàng trai vội đáp: “Con bằng lòng!”.


o O o

Buổi sáng, cánh chuồn rời Thượng đế bay vội vã tới bệnh viện, như mọi buổi sáng. Và cô gái đã tỉnh dậy!
Chuồn chuồn không phải người, chuồn chuồn không nghe thấy người yêu đang nói gì với vị bác sĩ đứng bên giường.
Khi người con gái rời bệnh viện, cô rất buồn bã. Cô gái đi khắp nơi hỏi về người cô yêu, không ai biết anh ấy đã bỏ đi đâu.
Cô ấy đi tìm rất lâu, khi cánh chuồn kia không bao giờ rời cô, luôn bay lượn bên người yêu, chỉ có điều chuồn chuồn không phải là người, chuồn chuồn không biết nói. Và cánh chuồn là người yêu ở trước mắt người yêu nhưng không được nhận ra.

o O o

Mùa hạ đã trôi qua, mùa thu, gió lạnh thổi những chiếc lá cây lìa cành, cánh chuồn không thể không ra đi. Vì thế cánh rơi cuối cùng của chuồn chuồn là trên vai người con gái.
“Tôi muốn dùng đôi cánh mỏng manh vuốt ve khuôn mặt em, muốn dùng môi khô hôn lên trán em…”, nhưng thân xác quá nhẹ mỏng của chuồn chuồn cuối cùng vẫn không bị người con gái nhận ra.
Chớp mắt, mùa xuân đã tới, cánh chuồn cuống cuồng bay trở lại thành phố tìm người yêu. Nhưng dáng dấp thân quen của cô đã tựa vào bên một người con trai mạnh mẽ khôi ngô, cánh chuồn đau đớn rơi xuống, rất nhanh từ lưng chừng trời.

o O o

Ai cũng biết sau tai nạn người con gái bệnh nghiêm trọng thế nào, chàng bác sĩ tốt và đáng yêu ra sao, tình yêu của họ đến tự nhiên như thế nào, và ai cũng biết người con gái đã vui trở lại như những ngày xưa.
Cánh chuồn chuồn đau tới thấu tâm can, những ngày sau, chuồn chuồn vẫn nhìn thấy chàng bác sĩ kia dắt người con gái mình yêu ra bể xem mặt trời lên, chiều xuống đến bờ biển xem tà dương, và cánh chuồn chỉ có thể thỉnh thoảng tới đậu trên vai người yêu, chuồn chuồn không thể làm gì hơn.
Những thủ thỉ đắm say, những tiếng cười hạnh phúc của người con gái làm chuồn chuồn ngạt thở.
Mùa hạ thứ ba, chuồn chuồn đã không còn thường đến thăm người con gái chàng yêu nữa. Vì trên vai cô ấy luôn là tay chàng bác sĩ ôm chặt, trên gương mặt cô là cái hôn tha thiết của anh ta, người con gái không có thời gian để tâm đến một cánh chuồn đau thương, cũng không còn thời gian để ngoái về quá khứ.


o O o

Ba năm của Thượng đế sắp chấm dứt. Trong ngày cuối, người yêu ngày xưa của chuồn chuồn bước đến trong lễ thành hôn với chàng bác sĩ.
Cánh chuồn chuồn lặng lẽ bay vào trong nhà thờ, đậu lên vai người mà anh yêu, chàng biết người con gái anh yêu đang quỳ trước Thượng đế và nói: “Con bằng lòng!”. Chàng thấy người bác sĩ lồng chiếc nhẫn vào tay người con gái. Họ hôn nhau say đắm ngọt ngào. Chuồn chuồn để rơi xuống đất một hạt lệ đau đớn.
Thượng đế hỏi: “Con đã hối hận rồi sao?”. Chuồn chuồn gạt hạt lệ nói: “Con không!”
Thượng đế hài lòng nói: “Nếu vậy, từ ngày mai con có thể trở thành người được rồi!”.
Chuồn chuồn soi vào hạt nước mắt nhỏ, chàng lắc đầu đáp: “Hãy để con cứ làm chuồn chuồn suốt đời…”

o O o

Yêu một người không phải là nhất định phải có được họ. Nhưng đã có được một người thì hãy cố yêu lấy họ. Có cánh chuồn nào trên vai bạn không?
Và nếu bạn nhận được bài dịch này, chứng tỏ đang có một người nào đó yêu bạn, hoặc bởi vì bạn đang yêu quý một ai đó ở bên.

hjj,mình cũng xin góp 1 bài nhé .Đọc xong nếu có cần khăn giấy thì pm cho tui :))
 
N

ngocanh8897

Bin ơi, post bài tiếp đi.........
-------------------------------------
Truyện hay quá à!!!!! tiếp tiếp nha.
-------------------------------------
Còn nhiều bài quá mà vẫn phải oln.
-------------------------------------
Đọc truyện òi học tiếp, hì
-------------------------------------
Chúc mọi người buổi tối zz........!!!!
 
B

bin_iuem

khi nào có đủ tiền, anh sẽ mua cho em

dân ghiền truyện rồi
thôi
để post cho xem bài này nhá

khi nào có đủ tiền, anh sẽ mua cho em


Mua cho em con gấu kia đi anh. Con kia kìa...

Vừa nói con bé vừa dướn người lên chỉ vào con gấu to nhất được đặt trong cùng. Con gấu rất to, phải gần bằng một người. Trông cũng khá đẹp...

- Bây giờ anh chưa có tiền. To lắm, chắc là đắt em nhỉ?

Chàng sinh viên nghèo nói với cô bé với vẻ chán chán và xấu hổ.

- Mua cho em đi anh, anh chẳng bao giờ tặng em cái gì to tát vậy, toàn tặng những thứ em không thích lắm. Em thích con gấu ấy.

- Nhưng anh nói thật mà. Anh xin lỗi nhé. Khi nào có tiền anh tặng em được không?

- Nhưng em muốn bây giờ !

- ...

- ...


Chàng trai: "Ừ, rồi khi có tiền anh sẽ mua, nhé... ?"

. . . . . . . . . . . . . . . . . . .


- Anh ơi, chiều nay đi chơi đc không?

- Chiều anh bận rồi. Khi khác được không em ?

- Ừ

. . . . .


- Anh ơi, hôm nay đi cắm trại, anh đi không?

- Uây, anh không đi được đâu. Anh lại có việc bận...

. . . . . . . . . . . . . . . .

- Sao cả tháng nay anh ko đi chơi với em. Anh tránh em à? - Con bé tức tối hỏi...

- Không! Anh bận thật mà ...!

- Anh bận gì? Bận gì mà lắm thế? Bận tới nỗi không giành được 30 phút cho em à?

- Anh xin lỗi...

- Rồi anh trễ hẹn, thất hứa, anh hứa mấy lần nhưng anh chẳng thực hiện được điều gì cả. Em không chịu được đâu... Anh đã không cho em được bất cứ thứ gì lại còn tránh mặt em... Anh quá đáng lắm!

Và con bé bỏ đi, vội vàng. Bỏ lại chàng trai đứng như trời trồng giữa cái nắng gay gắt của buổi trưa gần hè...

Tối đó con bé nhắn tin: "em muon chia tay"

"sao the em, a xin loi e roi ma. e gian a ak"

"e cam thay het tinh cam roi. ko y a nua. voi lai em can nhieu hon nhung j a co the cho e, quyet dinh vay di"

. . ...........

"anh khong muon, em dung nhu the. anh yeu em"

.....

Và chia tay, con bé bắt đầu quen rồi.

Yêu một người khác qua sự giới thiệu của bạn nó, thi thoảng nó có gặp lại người yêu cũ. Nhưng những gì nó làm là quay đi và bước tiếp. Có lần nó nhìn người yêu cũ của mình đang nhễ nhại mồ hôi trong quán cafe vào giờ đông khách nhất. Nó tự nhủ: "đi làm kiếm tiền à. Chắc là nợ tiền nhà".


… 2 tháng trôi qua..

Nó đã có người yêu mới được 2 tháng, cũng đồng nghĩa với việc chia tay người yêu cũ khoảng thời gian gần như vậy. Đêm mưa hôm ấy, máy điện thoại bỗng có tin nhắn từ 1 số quen thuộc:

- Em ra ngoài được không?

- Đang mưa. Anh tìm gặp làm gì?

- Em ra cổng thôi... Anh có thứ muốn đưa cho em...

Nó với cái ô, rồi lật đật ra cổng..

- Anh tặng em... Như anh đã hứa... Món quà cuối cùng!

Nó lặng người... Là con gấu ấy! Con gấu nó đã đòi mua.

Nhìn người yêu cũ nó ướt sũng trong mưa.. nhưng con gấu thì đc bọc kín lại trong giấy bóng...

- Anh đã hứa tặng em.. khi nào anh đủ tiền. Giờ anh mới có đủ, tặng muộn 1 tí. Em sống hạnh phúc nhé!

Nó cầm con gấu to, nặng trịch, không biết vì nước mưa hay vì cái gì nữa. Nó đứng lặng đi nhìn người yêu cũ của nó đi khuất, sau những giọt nước mưa buốt tê tái…
 
L

lovelybones311

chuyện này hơi dài nhưng đọc rất hay .Trước là ko khí của tình yêu rùi ,h đổi sang tình mẫu tử nhé

Hai mươi ba năm trước, có một người con gái trẻ lang thang qua làng tôi, đầu bù tóc rối, gặp ai cũng cười cười, cũng chả ngại ngần ngồi tè trước mặt mọi người. Vì vậy, đàn bà trong làng đi qua cô gái thường nhổ nước bọt, có bà còn chạy lên trước dậm chân, đuổi "Cút cho xa!". Thế nhưng cô gái không bỏ đi, vẫn cứ cười ngây dại quanh quẩn trong làng.

Hồi đó, cha tôi đã 35 tuổi. Cha làm việc ở bãi khai thác đá bị máy chém cụt tay trái, nhà lại quá nghèo, mãi không cưới được vợ. Bà nội thấy con điên có sắc vóc, thì động lòng, quyết định mang cô ta về nhà cho cha tôi, làm vợ, chờ bao giờ cô ta đẻ cho nhà tôi "đứa nối dõi" sẽ đuổi đi liền. Cha tôi dù trong lòng bất nhẫn, nhưng nhìn cảnh nhà, cắn răng đành chấp nhận. Thế là kết quả, cha tôi không phải mất đồng xu nào, nghiễm nhiên thành chú rể.

Khi mẹ sinh tôi, bà nội ẵm cháu, hóp cái miệng chẳng còn mấy cái răng vui sướng nói: "Cái con mẹ điên này, mà lại sinh cho bà cái đứa chống gậy rồi!". Có điều sinh tôi ra, bà nội ẵm mất tôi, không bao giờ cho mẹ đến gần con.

Mẹ chỉ muốn ôm tôi, bao nhiêu lần đứng trước mặt bà nội dùng hết sức gào lên: "Đưa, đưa tôi..." bà nội mặc kệ. Tôi còn trứng nước như thế, như khối thịt non, biết đâu mẹ lỡ tay vứt tôi đi đâu thì sao? Dù sao, mẹ cũng chỉ là con điên. Cứ mỗi khi mẹ khẩn cầu được bế tôi, bà nội lại trợn mắt lên chửi: "Mày đừng có hòng bế con, tao còn lâu mới đưa cho mày. Tao mà phát hiện mày bế nó, tao đánh mày chết. Có đánh chưa chết thì tao cũng sẽ đuổi mày cút!". Bà nội nói với vẻ kiên quyết và chắc chắn. Mẹ hiểu ra, mặt mẹ sợ hãi khủng khiếp, mỗi lần chỉ dám đứng ở xa xa ngó tôi. Cho dù vú mẹ sữa căng đầy cứng, nhưng tôi không được một ngụm sữa mẹ nào, bà nội đút từng thìa từng thìa nuôi cho tôi lớn. Bà nói, trong sữa mẹ có "bệnh thần kinh", nếu lây sang tôi thì phiền lắm.

Hồi đó nhà tôi vẫn đang giãy giụa giữa vũng bùn lầy của nghèo đói. Đặc biệt là sau khi có thêm mẹ và tôi, nhà vẫn thường phải treo niêu. Bà nội quyết định đuổi mẹ, vì mẹ không những chỉ ngồi nhà ăn hại cơm nhà, còn thỉnh thoảng làm thành tiếng thị phi.

Một ngày, bà nội nấu một nồi cơm to, tự tay xúc đầy một bát cơm đưa cho mẹ, bảo: "Con dâu, nhà ta bây giờ nghèo lắm rồi, mẹ có lỗi với cô. Cô ăn hết bát cơm này đi, rồi đi tìm nhà nào giàu có hơn một tí mà ở, sau này cấm không được quay lại đây nữa, nghe chửa?". Mẹ tôi vừa và một miếng cơm to vào mồm, nghe bà nội tôi hạ "lệnh tiễn khách" liền tỏ ra kinh ngạc, ngụm cơm đờ ra lã tã trong miệng. Mẹ nhìn tôi đang nằm trong lòng bà, lắp bắp kêu ai oán: "Đừng... đừng...". Bà nội sắt mặt lại, lấy tác phong uy nghiêm của bậc gia trưởng nghiêm giọng hét: "Con dâu điên mày ngang bướng cái gì, bướng thì chả có quả tốt lành gì đâu. Mày vốn lang thang khắp nơi, tao bao dung mày hai năm rồi, mày còn đòi cái gì nữa? Ăn hết bát đấy rồi đi đi, nghe thấy chưa hả?". Nói đoạn bà nội lôi sau cửa ra cái xẻng, đập thật mạnh xuống nền đất như Dư Thái Quân nắm gậy đầu rồng, "phầm!" một tiếng. Mẹ sợ chết giấc, khiếp nhược lén nhìn bà nội, lại chậm rãi cúi đầu nhìn xuống bát cơm trước mặt, có nước mắt rưới trên những hạt cơm trắng nhệch. Dưới cái nhìn giám sát, mẹ chợt có một cử động kỳ quặc, mẹ chia cơm trong bát một phần lớn sang cái bát không khác, rồi nhìn bà một cách đáng thương hại.

Bà nội ngồi thẫn thờ, hoá ra, mẹ muốn nói với bà rằng, mỗi bữa mẹ sẽ chỉ ăn nửa bát, chỉ mong bà đừng đuổi mẹ đi. Bà nội trong lòng như bị ai vò cho mấy nắm, bà nội cũng là đàn bà, sự cứng rắn của bà cũng chỉ là vỏ ngoài. Bà nội quay đầu đi, nuốt những nước mắt nóng đi, rồi quay lại sắt mặt nói: "Ăn mau ăn mau, ăn xong còn đi. Ở nhà này cô cũng chết đói thôi!". Mẹ tôi dường như tuyệt vọng, đến ngay cả nửa bát cơm con cũng không ăn, thập thễnh bước ra khỏi cửa, nhưng mẹ đứng ở bậc cửa rất lâu không bước ra. Bà nội dằn lòng đuổi: "Cô đi, cô đi, đừng có quay đầu lại. Dưới gầm trời này còn nhiều nhà người ta giàu!". Mẹ tôi quay lại, đưa một tay ra phía lòng bà, thì ra, mẹ muốn được ôm tôi một tí.

Bà nội lưỡng lự một lúc, rồi đưa tôi trong bọc tã lót cho mẹ. Lần đầu tiên mẹ được ẵm tôi vào lòng, môi nhắp nhắp cười, cười hạnh phúc rạng rỡ. Còn bà nội như gặp quân thù, hai tay đỡ sẵn dưới thân tôi, chỉ sợ mẹ lên cơn điên, quăng tôi đi như quăng rác. Mẹ ôm tôi chưa được ba phút, bà nội không đợi được giằng tôi trở lại, rồi vào nhà cài chặt then cửa lại.

Khi tôi bắt đầu lờ mờ hiểu biết một chút, tôi mới phát hiện, ngoài tôi ra, bọn trẻ chơi cùng tôi đều có mẹ. Tôi tìm cha đòi, tìm bà đòi, họ đều nói, mẹ tôi chết rồi. Nhưng bọn bạn cùng làng đều bảo tôi: "****** là một con điên, bị bà mày đuổi đi rồi." Tôi tìm bà nội vòi vĩnh, đòi bà phải trả mẹ lại, còn chửi bà là đồ "bà lang sói", thậm chí hất tung mọi cơm rau bà bưng cho tôi. Ngày đó, tôi làm gì biết "điên" nghĩa là cái gì đâu, tôi chỉ cảm thấy nhớ mẹ tôi vô cùng, mẹ trông như thế nào nhỉ? mẹ còn sống không?

Không ngờ, năm tôi sáu tuổi, mẹ tôi trở về sau 5 năm lang thang.

(còn nữa)
thuytran09
11-03-2009, 10:05 AM
Tiếp tục câu chuyện

Hôm đó, mấy đứa nhóc bạn tôi chạy như bay tới báo: "Thụ, mau đi xem, ****** về rồi kìa, mẹ bị điên của mày về rồi!" Tôi mừng quá *** nhổng nhổng, co giò chạy vội ra ngoài, bà nội và cha cũng chạy theo tôi. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy mẹ, kể từ khi biết nhớ. Người đàn bà đó vẫn áo quần rách nát, tóc tai còn những vụn cỏ khô vàng khè, có trời mới biết là do ngủ đêm trong đống cỏ nào. Mẹ không dám bước vào cửa, nhưng mặt hướng về phía nhà tôi, ngồi trên một hòn đá cạnh ruộng lúa trước làng, trong tay còn cầm một quả bóng bay bẩn thỉu. Khi tôi và lũ trẻ đứng trước mặt mẹ, mẹ cuống cuồng nhìn trong đám tôi tìm con trai mẹ. Cuối cùng mẹ dán chặt mắt vào tôi, nhìn tôi chòng chọc, nhếch mép bảo: "Thụ... bóng... bóng...". Mẹ đứng lên, liên tục giơ lên quả bóng bay trong tay, dúi vào lòng tôi với vẻ nịnh nọt. Tôi thì liên tục lùi lại. Tôi thất vọng ghê gớm, không ngờ người mẹ ngày đêm tôi nhớ thương lại là cái hình người này. Một thằng cu đứng cạnh tôi kêu to: "Thụ, bây giờ mày biết con điên là thế nào chưa? Là ****** như thế này đấy!"

Tôi tức tối đáp lại nó: "Nó là ****** ấy! ****** mới là con điên ấy, ****** mới là thế này!" Tôi quay đầu chạy trốn. Người mẹ bị điên này tôi không thèm. Bà nội và bố thì lại đưa mẹ về nhà. Năm đó, bà nội đuổi mẹ đi rồi, lương tâm bà bị chất vấn dày vò, bà càng ngày càng già, trái tim bà cũng không còn sắt thép được nữa, nên bà chủ động đưa mẹ về, còn tôi lại bực bội, bởi mẹ đã làm tôi mất thể diện.

Tôi không bao giờ tươi tỉnh với mẹ, chưa bao giờ chủ động nói với mẹ, càng không bao giờ gọi "Mẹ!", khi phải trao đổi với mẹ, tôi gào là chủ yếu, mẹ không bao giờ dám hé miệng.

Nhà không thể nuôi không mẹ mãi, bà nội quyết định huấn luyện cho mẹ làm việc vặt. Khi đi làm đồng, bà nội dắt mẹ đi "quan sát học hỏi", bà bảo mẹ không nghe lời sẽ bị đánh đòn.

Sau một thời gian, bà nội nghĩ mẹ đã được dạy dỗ tương đối rồi, liền để mẹ tự đi cắt cỏ lợn. Ai ngờ mẹ chỉ cắt nửa tiếng đã xong cả hai bồ "cỏ lợn". Bà nội vừa nhìn đã tá hỏa sợ hãi, cỏ mẹ cắt là lúa giống vừa làm đòng trỗ bông trong ruộng nhà người ta. Bà nội vừa sợ vừa giận phát cuồng chửi rủa: "Con mẹ điên lúa và cỏ mà không phân biệt được..." Bà nội còn đang chưa biết nên xoay xở ra sao, thì nhà có ruộng bị cắt lúa tìm tới, mắng bà cố ý dạy con dâu làm càn. Bà nội tôi lửa giận bốc phừng phừng, trước mặt người ta lấy gậy đánh vào eo lưng con dâu, chửi: "Đánh chết con điên này, mày cút ngay đi cho bà..."

Mẹ tuy điên, nhưng vẫn biết đau, mẹ nhảy nhỏm lên chạy trốn đầu gậy, miệng phát ra những tiếng lắp bắp sợ hãi: "Đừng... đừng...". Sau rồi, nhà người ta cũng cảm thấy chướng mắt, chủ động bảo: "Thôi, chúng tôi cũng chẳng bắt đền nữa. Sau này giữ cô ta chặt một tí là được...". Sau khi cơn sóng gió qua, mẹ oại người dưới đất thút thít khóc. Tôi khinh bỉ bảo: "Cỏ với lúa mà cũng chả phân biệt được, mày đúng là lợn!" Lời vừa dứt, gáy tôi bị một cái tát lật, là bà. Bà trừng mắt bảo tôi: "Thằng ngu kia, mày nói cái gì đấy? Mày còn thế này nữa? Đấy là ****** đấy!" Tôi vùng vằng bĩu môi: "Cháu không có loại mẹ điên khùng thế này!"

"A, mày càng ngày càng láo. Xem bà có đánh mày không!" Bà nội lại giơ tay lên, lúc này chỉ thấy mẹ như cái lò xo bật từ dưới đất lên, che giữa bà nội và tôi, mẹ chỉ tay vào đầu mẹ, kêu thảng thốt: "Đánh tôi, đánh tôi!"

Tôi hiểu rồi, mẹ bảo bà nội đánh mẹ, đừng đánh tôi. Cánh tay bà trên không trung thõng xuống, miệng lẩm bẩm: "Con mẹ điên này, trong lòng nó cũng biết thương con đây!". Tôi vào lớp một, cha được một hộ chuyên nuôi cá làng bên mời đi canh hồ cá, mỗi tháng lương 50 tệ. Mẹ vẫn đi làm ruộng dưới sự chỉ bảo của bà, chủ yếu là đi cắt cỏ lợn, mẹ cũng không còn gây ra vụ rầy rà nào lớn nữa.

Nhớ một ngày mùa đông đói rét năm tôi học lớp ba, trời đột ngột đổ mưa, bà nội sai mẹ mang ô cho tôi. Có lẽ trên đường đến trường tôi mẹ đã ngã ì oạch mấy lần, toàn thân trông như con khỉ lấm bùn, mẹ đứng ở ngoài cửa sổ lớp học nhìn tôi cười ngớ ngẩn, miệng còn gọi tôi: "Thụ... ô...". Có mấy đứa bạn tôi cười khúc khích, tôi như ngồi trên bàn chông, oán hận mẹ khủng khiếp, hận mẹ không biết điều, hận mẹ làm tôi xấu hổ, càng hận thằng Phạm Gia Hỷ cầm đầu trêu chọc. Trong lúc nó còn đang khoa trương bắt chước mẹ, tôi chộp cái hộp bút trước mặt, đập thật mạnh cho nó một phát, nhưng bị Phạm Gia Hỷ tránh được. Nó xông tới bóp cổ tôi, chúng tôi giằng co đánh nhau. Tôi nhỏ con, vốn không phải là đối thủ của nó, bị nó dễ dàng đè xuống đất. Lúc này, chỉ nghe một tiếng "vút" kéo dài từ bên ngoài lớp học, mẹ giống như một đại hiệp "bay" ào vào, một tay tóm cổ Phạm Gia Hỷ, đẩy ra tận ngoài cửa lớp. Ai cũng bảo người điên rất khỏe, thật sự đúng là như vậy. Mẹ dùng hai tay nhấc bổng thằng bắt nạt tôi lên trên không trung, nó kinh sợ kêu khóc gọi bố mẹ, một chân béo ị khua khoắng đạp loạn xạ trên không trung. Mẹ không thèm để ý, vứt nó vào ao nước cạnh cổng trường, rồi mặt thản nhiên, mẹ đi ra.

Mẹ vì tôi gây ra đại hoạ, mẹ lại làm như không có việc gì xảy ra. Trước mặt tôi, mẹ lại có vẻ khiếp nhược, nhìn tôi vẻ muốn lấy lòng. Tôi hiểu ra đây là tình yêu của mẹ, dù đầu óc mẹ không tỉnh táo, thì tình yêu của mẹ vẫn tỉnh táo, vì con trai của mẹ bị người ta bắt nạt. Lúc đó tôi không kìm được kêu lên: "Mẹ!" đây là tiếng gọi đầu tiên kể từ khi tôi biết nói. Mẹ sững sờ cả người, nhìn tôi rất lâu, rồi y hệt như một đứa trẻ con, mặt mẹ đỏ hồng lên, cười ngớ ngẩn. Hôm đó, lần đầu tiên hai mẹ con tôi cùng che một cái ô về nhà. Tôi kể sự tình cho bà nội nghe, bà nội sợ rụng rời ngã ngồi lên ghế, vội vã nhờ người đi gọi cha về. Cha vừa bước vào nhà, một đám người tráng niên vạm vỡ tay dao tay thước xông vào nhà tôi, không cần hỏi han trắng đen gì, trước tiên đập phá mọi bát đũa vò hũ trong nhà nát như tương, trong nhà như vừa có động đất cấp chín. Đây là những người do nhà Phạm Gia Hỷ nhờ tới, bố Phạm hung hãn chỉ vào cha tôi nói: "Con trai tao sợ quá đã phát điên rồi, hiện đang nằm nhà thương. Nhà mày mà không mang 1000 tệ trả tiền thuốc thang, ****** tao cho một mồi lửa đốt tan cái nhà mày ra."
 
L

lovelybones311

Một nghìn tệ? Cha đi làm một tháng chỉ 50 tệ! Nhìn những người sát khí đằng đằng nhà họ Phạm, cha tôi mắt đỏ lên dần, cha nhìn mẹ với ánh mắt cực kỳ khủng khiếp, một tay nhanh như cắt dỡ thắt lưng da, đánh tới tấp khắp đầu mặt mẹ. Một trận lại một trận, mẹ chỉ còn như một con chuột khiếp hãi run rẩy, lại như một con thú săn đã bị dồn vào đường chết, nhảy lên hãi hùng, chạy trốn, tiếng chíp chíp mẹ phát ra cả đời tôi không bao giờ quên đi nổi. Sau đó phải trưởng đồn cảnh sát đến ngănbàn tay bạo lực của cha. Kết quả hoà giải của đồn cảnh sát là: Cả hai bên đều có tổn thất, cả hai không nợ nần gì nhau cả. Ai còn gây sự sẽ bắt luôn người đó. Đám người đi rồi, cha tôi nhìn khắp nhà mảnh vỡ nồi niêu bát đũa tan tành, lại nhìn mẹ tôi vết roi đầy mình, cha tôi bất ngờ ôm mẹ tôi vào lòng khóc thảm thiết. "Mẹ điên ơi, không phải là tôi muốn đánh mẹ, mà nếu như tôi không đánh thì việc này không thể dàn xếp nổi, nhà mình làm gì có tiền mà đền cho người. Bởi nghèo khổ quá mà thành hoạ đấy thôi!". Cha lại nhìn tôi nói: "Thụ, con phải cố mà học lên đại học. Không thì, nhà ta cứ bị người khác bắt nạt suốt đời, nhé!". Tôi gật đầu, tôi hiểu.

Mùa hè năm 2000, tôi thi đỗ vào trung học với kết quả xuất sắc. Bà nội tôi vì làm việc cực nhọc cả đời mà mất trước đó, gia cảnh ngày càng khó khăn hơn. Cục Dân Chính khu tự trị Ân Thi (Hồ Bắc) xếp nhà tôi thuộc diện đặc biệt nghèo đói, mỗi tháng trợ cấp 40 tệ. Trường tôi học cũng giảm bớt học phí cho tôi, nhờ thế tôi mới có thể học tiếp.

Vì học nội trú, bài vở nhiều, tôi rất ít khi về nhà. Cha tôi vẫn đi làm thuê 50 tệ một tháng, gánh tiếp tế cho tôi đặt lên vai mẹ, không ai thay thế được. Mỗi lần bà thím nhà bên giúp nấu xong thức ăn, đưa cho mẹ mang đi. Hai mươi ki lô mét đường núi ngoằn ngoèo ruột dê làm khổ mẹ phải tốn sức ghi nhớ đường đi, gió tuyết cũng vẫn đi. Và thật là kỳ tích, hễ bất cứ việc gì làm vì con trai, mẹ đều không điên tí nào. Ngoài tình yêu mẫu tử ra, tôi không còn cách giải thích nào khác. Y học cũng nên giải thích khám phá hiện tượng này.


27/4/2003, lại là một chủ nhật, mẹ lại đến, không chỉ mang đồ ăn cho tôi, mẹ còn mang đến hơn chục quả đào dại. Tôi cầm một quả, cắn một miếng, cười hỏi mẹ: "Ngọt quá, ở đâu ra?" Mẹ nói: "Tôi... tôi hái..." không ngờ mẹ tôi cũng biết hái cả đào dại, tôi chân thành khen mẹ: "Mẹ, mẹ càng ngày càng tài giỏi!". Mẹ cười hì hì.

Trước lúc mẹ về, tôi theo thói quen dặn dò mẹ phải cẩn thận an toàn, mẹ ờ ờ trả lời. Tiễn mẹ xong, tôi lại bận rộn ôn tập trước kỳ thi cuối cùng của thời phổ thông. Ngày hôm sau, khi đang ở trên lớp, bà thím vội vã chạy đến trường, nhờ thầy giáo gọi tôi ra ngoài cửa. Thím hỏi tôi, mẹ tôi có đến đưa tiếp tế đồ ăn không? Tôi nói đưa rồi, hôm qua mẹ về rồi. Thím nói: "Không, ****** đến giờ vẫn chưa về nhà!" Tim tôi thót lên một cái, mẹ tôi chắc không đi lạc đường? Chặng đường này mẹ đã đi ba năm rồi, có lẽ không thể lạc được. Thím hỏi: "****** có nói gì không?" Tôi bảo không, mẹ chỉ cho cháu chục quả đào tươi. Thím đập hai tay:" Thôi chết rồi, hỏng rồi, có lẽ vì mấy quả đào dại rồi!" Thím kêu tôi xin nghỉ học, chúng tôi đi men theo đường núi về tìm. Đường về quả thực có mấy cây đào dại, trên cây chỉ lơ thơ vài quả cọc, bởi nếu mọc ở vách đá mới còn giữ được quả. Chúng tôi cùng lúc nhìn thấy trên thân cây đào có một vết gãy cành, dưới cây là vực sâu trăm thước. Thím nhìn tôi rồi nói: "Chúng ta đi xuống khe vách đá tìm!" Tôi nói: "Thím, thím đừng doạ cháu...". Thím không nói năng kéo tôi đi xuống vách núi...

Mẹ nằm yên tĩnh dưới khe núi, những trái đào dại vương vãi xung quanh, trong tay mẹ còn nắm chặt một quả, máu trên người mẹ đã cứng lại thành đám màu đen nặng nề. Tôi đau đớn tới mức ngũ tạng như vỡ ra, ôm chặt cứng lấy mẹ, gọi: "Mẹ ơi, Mẹ đau khổ của con ơi! Con hối hận đã nói rằng đào này ngọt! Chính là con đã lấy mạng của mẹ... Mẹ ơi, mẹ sống chẳng được hưởng sung sướng ngày nào..." Tôi sát đầu tôi vào khuôn mặt lạnh cứng của mẹ, khóc tới mức những hòn đá dại trên đỉnh núi cũng rớt nước mắt theo tôi.

Ngày 7/8/2003, một trăm ngày sau khi chôn cất mẹ, thư gọi nhập học dát vàng dát bạc của Đại học Hồ Bắc đi xuyên qua những ngả đường mẹ tôi đã đi, chạy qua những cây đào dại, xuyên qua ruộng lúa đầu làng, "bay" thẳng vào cửa nhà tôi. Tôi gài lá thư đến muộn ấy vào đầu ngôi mộ cô tịch của mẹ: "Mẹ, con đã có ngày mở mặt mở mày rồi, MẸ có nghe thấy không? MẸ có thể ngậm cười nơi chín suối rồi!"
 
L

luckybaby_98

Éc...sao toàn bài hay thía..giết chết tớ à......:(:)(:)(:)((..............
Chúc mọi ng có 1 buổi tối vv đừng ai như tớ đag pùn....nhưng vẫn cười tốt...hê hê=))=))=))
 
L

lovelybones311

L

luckybaby_98

Ờm...cảm un bạn mềnh...toàn trang hay trước kja tớ hay đọc Hạt giống tâm hồn nhắm giờ đi học nhìu nên tắc tịt...=))=))...

Cảm un bạn mềnh nhìu....ôi hay we'.......mai sáng tác mấy bài mọi ng đừng thất tình tự tử treo đu đủ nhớ.....=))=)).......

Mọi người đọc thử bài này nhớ....^^

Vấn đề là “Anh thích em”!

Ngày em mới xuất hiện tại công ty, nhìn em khép nép trong bộ váy công sở rộng thùng thình, anh đã nghĩ rằng: “Không bao giờ mình để ý tới con gián đập bẹp này”.

Dáng em rất gầy, hơn nữa lại cao nên nhìn em bối rối khi đứng trên đôi dép cao gót. Anh bỗng dưng bật cười, trông em lúc đó thật… tội nghiệp.


Em tốt nghiệp Đại học loại ưu, lại sở hữu vốn ngoại ngữ tương đối thành thạo nên việc em được nhận vào một công ty được đánh giá là hàng đầu như thế này không khiến mọi người cảm thấy bất ngờ. Điều bất ngờ duy nhất mà các đồng nghiệp khác tò mò, đó là tại sao lại tuyển một cô gái không có ngoại hình bắt mắt như em vào bộ phận Marketing.

Anh - một nhân viên ưu tú trong phòng, nổi tiếng khắp công ty không chỉ bởi thành tích công việc anh đạt được trong 2 năm cống hiến mà còn vì anh có biệt danh “sát gái”. Đối với anh, chẳng có cô gái nào là khó chinh phục và cũng chẳng có cô gái nào là anh không thể chinh phục.
Nghe anh điểm qua list một số cái tên vốn được xếp vào hàng hotgirl ở công ty, các đồng nghiệp nam không khỏi ngưỡng mộ. Vài chị lớn tuổi thì cười không quên đá theo ánh mắt lúng liếng. Chưa có cô gái nào lại khiến anh phải mất thời gian tán tỉnh quá lâu cả, bởi vậy, việc em, một cô gái không xinh đẹp và chẳng có gì nổi bật, lại chẳng thèm để ý tới anh dù chỉ là một ánh mắt trong suốt 2 tháng trời thật sự là một sự xúc phạm lớn.


i196310_1408afamilyvc1-8447f.jpg


Đám đồng nghiệp nam cười nghiêng ngả khi thấy anh bỗng dưng bị “lép vé” trước “sân bay Cát Bi”, lòng tự ái của anh bị tổn thương khủng khiếp và anh thề là sẽ trả thù em cho hả giận.

Kế hoạch được lập ra, anh sẽ chinh phục “con gián đập bẹp” trong vòng 1 tháng. Anh giở tất cả các “chiêu thức” của mình cộng với vẻ ngoài đẹp trai đa tình. Tuần thứ nhất, em đã bắt đầu nhìn anh, cười vào chào rất lễ phép. Tuần thứ hai, anh “phát hiện” ra là em đã trang điểm khi đi làm (vì em muốn đẹp hơn trong mắt anh chăng?), thường xuyên nhìn trộm về phía anh và cười tủm tỉm một mình. Có vẻ kế hoạch của anh thành công được 50%.

Tuần thứ ba, ngày đầu tuần, anh gửi tặng em một bông hoa trên bàn làm việc kèm theo tấm thiệp ghi lời chúc ngọt ngào từ người vô danh. Em tới, vẫn một nụ cười tươi, hôm nay em tô son màu hồng nhạt, có vẻ em đẹp lên trong chiếc áo sơ mi giản dị như thế này. Nhìn thấy bông hoa để trên bàn, mắt em thoáng một chút hạnh phúc xen lẫn bất ngờ (đấy là anh nghĩ như vậy). Em đưa mắt về phía anh và gật đầu chào, anh thích cái nụ cười như thế này, thì ra trông em cũng đáng yêu đấy chứ.

Giữa tuần thứ ba anh phải ở lại làm việc muộn. Em cũng vậy. Cả văn phòng vắng tanh, chỉ có mình anh, em và… tiếng điều hòa nhỏ nước chảy “tóc, tóc” thành vũng dưới thảm. Anh lúng túng không biết xử lý thế nào. Quay lại thấy em cắn bút và bỗng dưng em đứng dậy:

- “Anh để em sửa cho!”

- “Em biết sửa à?”

- “Em không chắc lắm, nhưng em nghĩ là em có thể”.




Sau một hồi hì hục, cuối cùng em cũng phát hiện ra nguyên nhân khiến chiếc điều hòa bị nhỏ nước. Là do đường ống bị gấp khúc, hơi nước không thoát được ra ngoài nên dồn lại và nhỏ thành giọt. Em nhanh nhẹn kéo thẳng đường ống ra, vậy là vấn đề được giải quyết.

Nhìn em thoăn thoắn xử lý cái mà lẽ ra một thằng con trai như anh phải làm, anh bỗng dưng thấy… ngưỡng mộ. Ra là em trai em học sửa điện lạnh nên em có biết chút ít kinh nghiệm.

Anh tự nguyện xin được đưa em về vì trời cũng đá khá muộn, em nhẹ nhàng từ chối. Lúc về, em vẫn nâng niu bông hoa của người vô danh. Anh đoán chắc em biết đó là anh nhưng cứ “giả vờ làm kiêu”. Thôi thì… vì em là con gái mà. Anh tặc lưỡi nghĩ vậy.

Rồi thì hàng ngày, anh vẫn gửi hoa cho em, chú ý quan sát từng biểu hiện trên khuôn mặt em. Anh biết em thích ăn gì, thích uống gì, anh thích cái cảm giác được nhìn em lúc em say sưa lắc lư theo điệu nhạc. Em thật đáng yêu!

Đám bạn bè hỏi anh là kế hoạch tới đâu rồi, anh nháy mắt trả lời “ổn cả”. Anh tự tin hẹn em một buổi tối đi uống cà phê, em nhận lời. Anh chuẩn bị mọi thứ chu đáo và hồi hộp chờ em xuất hiện. Lạ thật, chưa bao giờ anh có cảm giác như vậy, anh mong chờ bóng dáng em tới đứng ngồi không yên, anh cũng chẳng hiểu có chuyện gì xảy ra với một thằng “sát gái” như anh.

Rồi thì em tới và… em đi cùng anh bạn đồng nghiệp của chúng ta. Em cười, em cầm tay người ấy. Trông em thật hạnh phúc. Thì ra em thích anh chàng ngồi ngay sau lưng anh. Hàng ngày em nhìn về hướng anh là để nhìn người ấy.
Có cái gì đó nhói lên trong lòng anh, hình như đây mới là cảm giác bị tổn thương thật sự. Anh chợt hiểu ra rằng, vấn đề là anh thích em, anh đã yêu “con gián đập bẹp” tự lúc nào không biết. Nhìn em cười, em nói, anh biết, mình đã thất bại, thất bại trong kế hoạch của chính con tim mình!

Bài này cũng đc....:D:D:D:D:D
 
Last edited by a moderator:
N

ngocanh8897

Trời ơi là trời.......toàn truyện hay không ak!Hix...................
Bắt đền nhé!Mai mình mà được điểm kém chắc nghỉ oln quá
Hay thế nè trời post về máy hít òi khi nào chán đọc lại------
:khi (24)::khi (24)::khi (24)::khi (24)::khi (24)::khi (24):
Post bài tiếp nhé 2 boy____________________________
Mình nghỉ đây không mai không thuộc bài...........................
Cô hỏi sao không học chắc mình die lun :khi (106)::khi (106):
:khi (133)::khi (133)::khi (133)::khi (133)::khi (133)::khi (133):
 
L

luckybaby_98

Hix tớ post cho mọi người tham khảo mấy bài mà tớ thấy hay mọi ng cũng đọc nhớ....Cho mở rộng tâm hồn rìu tớ đi chăm sóc sắc đẹp ( là đi ngủ;;) ).....

Mọi ng đọc bài này nhớ....:x:x...Chúc mọi ng.....ngủ ngon trước nhé...em iu mọi ng..^^....



Khi đại nạn đến anh có thể nắm chặt tay em không?



Chàng trai và cô gái yêu nhau từ thời còn đi học. Cho đến khi hai người đều ra trường và đi làm, tình yêu của họ đã kéo dài được vài năm. Nếu nhìn từ bên ngoài, ai cũng thấy cô gái yêu chàng trai nhiều hơn anh yêu cô ấy rất nhiều. Đúng vậy.

Cô yêu anh sâu đậm và thắm thiết. Dường như cô coi anh là tài sản duy nhất đáng quý trong cuộc đời mình. Thậm chí còn quý hơn cả sinh mạng của bản thân.

Mỗi buổi sáng, cô đều thức dậy rất sớm mua đồ ăn sáng cho anh. Rồi khi trở về nhà, cô lại hâm nóng đồ ăn thật kỹ, vì sợ anh không ăn được sẽ đau bụng. Sau khi hâm nóng rồi, cô mới nhẹ nhàng gọi anh thức dậy. Còn anh, lúc nào cũng chỉ thức dậy trong cái mơ hồ khi nghe tiếng gọi của cô, vội vàng ăn sáng rồi đi làm. Ai cũng nghĩ rằng cô gái yêu chàng trai say đắm như vậy, vì anh mà làm nhiều như vậy, chàng trai sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Và rồi tình yêu của họ sẽ đi đến đích cuối cùng là một cuộc hôn nhân bền vững. Nhưng chỉ có khi hoạn nạn đến, người ta mới nhận ra đâu là tình yêu đích thực.

Một ngày kia, khi cô gái đi qua đường mua đồ ăn sáng cho chàng trai đã không may gặp tai nạn. Vì lúc đó, cô sợ anh muộn giờ đi làm, nên đã vội vã băng qua đường mà không để ý. Một chiếc xe ô tô đã đâm vào cô khiến cô bị thương nặng. Cô gái được đưa vào bệnh viện. Ở đó, các bác sĩ cho cô biết cô đã vĩnh viễn mất một cánh tay.

Chàng trai khi nghe tin cô gái gặp nạn phải vào viện, anh đã rất lo lắng. Ngày đầu tiên, anh mang một bó hoa hồng đến thăm cô, khi anh thấy cô nằm trên giường thiếu mất một cánh tay, khi được biết cô vĩnh viễn mất đi một cánh tay anh đã cực kỳ sửng sốt. Trong cái sửng sốt ấy dường như có xen lẫn chút sợ hãi. Rồi kể từ sau ngày hôm đó, những lần anh đến thăm cô trong bệnh viện thưa dần, và cuối cùng là không còn nữa.

Còn cô gái, ngày ngày vẫn ngóng đợi người yêu vào thăm mình. Trên đầu giường bệnh của cô, vẫn cắm bó hoa hồng mà ngày đầu tiên chàng trai mua tặng khi vào thăm cô. Và rồi trái tim cô cũng dần héo rũ theo năm tháng như những cánh hoa hồng kia. Đó là tình yêu sao? Cô gái đã vì chàng trai mà hi sinh rất nhiều thứ, cho đi rất nhiều thứ, và bây giờ cô phải trả giá bằng chính sinh mạng và cuộc sống của mình. Còn chàng trai, đến một vài lời an ủi, sự quan tâm tối thiểu dành cho cô cũng không có.

trinh1.jpg




Cô đã khóc rất nhiều. Cô nhớ tới có một lần hai người cùng xem một bức tranh hoạt hình nước ngoài. Nội dung của bức tranh đó rất cảm động. Giữa một rừng cánh tay của những người đàn ông đang giơ lên, một người con gái cất tiếng hỏi: “Anh có thể ôm một bó hoa đứng chờ em ở trước cổng nhà dưới trời mưa không? Anh có thể nhận ra màu sắc chiếc áo bơi của em trong hàng trăm hàng nghìn người ở bãi biển không? Anh có thể thản nhiên giặt đôi tất cho em trước ánh mắt của bao nhiêu người không? Anh có thể nắm chặt tay em khi có đại nạn đến không?”. Trong bức tranh hoạt hoạ, rừng cánh tay thưa dần bớt. Cứ sau mỗi câu hỏi, những cánh tay vơi dần. Đến cuối cùng chỉ là một khoảng không trống rỗng.

Cô gái cảm thấy trái tim mình đau buốt. Giống như có trăm ngàn mũi kim đang chích vào khiến trái tim cô nhỏ máu. Chỉ vì câu hỏi khi đại nạn đến anh có thể nắm chặt tay em không thôi sao? Một câu hỏi thật giản đơn. Nhưng vì sao lại không ai làm được điều đó? Lẽ nào tình yêu lại nhỏ bé, lại yếu mềm đến thế, không thể vượt qua được một chút gian nan trắc trở, không thể kinh qua được sóng gió cuộc đời? Có bao nhiêu tình yêu chỉ có cầu vồng rực rỡ mà không có phong ba bão táp? Có bao nhiêu cuộc sống, chỉ có niềm vui mà không có đau khổ? Khi yêu, con người ta có thể nói đến hai từ “mãi mãi”, nhưng đến khi gặp gian nan, thì ai có thể làm được việc nắm chặt tay người mình yêu, nắm chặt lấy tình yêu mà mình đã từng vun đắp?

Bên tai cô gái, vẫn còn văng vẳng câu hỏi...

“Khi đại nạn đến,
anh có thể
nắm chặt tay em không?”​
 
L

lovelybones311

biệt danh này nghe dễ thương thiệt "con gián đập bẹp" .Nhưng có vẻ,trong trường hợp này con gián bị đập bẹp là anh chàng sát gái thì phải .Lần đầu biết yêu lại là yêu đơn phương
 
L

luckybaby_98

Trời ơi là trời.......toàn truyện hay không ak!Hix...................
Bắt đền nhé!Mai mình mà được điểm kém chắc nghỉ oln quá
Hay thế nè trời post về máy hít òi khi nào chán đọc lại------
:khi (24)::khi (24)::khi (24)::khi (24)::khi (24)::khi (24):
Post bài tiếp nhé 2 boy____________________________
Mình nghỉ đây không mai không thuộc bài...........................
Cô hỏi sao không học chắc mình die lun :khi (106)::khi (106):
:khi (133)::khi (133)::khi (133)::khi (133)::khi (133)::khi (133):

hí bạn ngủ đi...^^,,,chúc bạn ngủ ngon và học tốt..học kĩ bài chưa bạn hông cô...tớ sợ cái đóa nhưng ko sợ nhắm vì tớ ko hay quên học bài..;;)....
 
L

luckybaby_98

biệt danh này nghe dễ thương thiệt "con gián đập bẹp" .Nhưng có vẻ,trong trường hợp này con gián bị đập bẹp là anh chàng sát gái thì phải .Lần đầu biết yêu lại là yêu đơn phương

Khổ nhở....Tình đầu mà gian dối thế thì làm sao tình sau có thể đẹp hơn nữa......
Mọi ng post bài nhìu lên 1 tí nhớ.....viết vài dòng comment ít cũng đc nhưng đừng chém hay dùng ít ngôn từ tiếng việt phố thông hông smod hay mod xóa hay lock topic anh em ta đóa...;;);;)
 
L

lovelybones311

có 1 số chuyện là từ lâu lắm rùi,sợ bạn ko tìm thấy nên mình post ra nhé :
80 triêu cho 1 một lời hứa ^^


Câu chuyện hơi dài nhưng rất hay và ý í nghĩa mong mọi người sẽ đọc
Bốp !

Cả 5 ngón tay in hằn lên mặt Vũ.

Cái tát quả thật rất đau , nhưng Vũ vô cảm với cái đau thể xác này. Phải chăng với cậu , cái tát này còn quá dễ chịu so với những thứ cậu chịu đựng ở ngôi nhà này.

-********* , tao đã bảo mày không được động vào đồ của tao cơ mà !

-Nhưng thưa cậu chủ , tôi chỉ dọn dẹp phòng của cậu thôi mà?

Vũ luôn khiêm nhường trước Khánh-cậu 2 nhà họ Đặng.

Bốp ! Lại một cái đạp nữa vào bụng cậu. Vũ như là một cái bich bông để mặc cho Khánh đánh đập hành hạ , đơn giản một điều. Khánh là chủ -còn Vũ là người hầu.

-Có chuyện gì vậy cậu Khánh.

Ông quản gia cùng một số người làm khác chạy đến.

-À ! Ông đây rồi ! Nhốt thằng này vào bếp , từ giờ nó không được phép làm bất kì việc gì ở trên nhà.

Nghe rõ chưa?

-Dạ ! Vâng !

Khánh nói kiểu rất hách dịch , đơn giản hắn là Chủ.

Vũ đi từng bước lếch thếch xuống bếp mang theo tâm trạng như mọi ngày......

Nhục !

Nhục nhã !

Cậu - Lâm Duy Vũ

Tuổi đời mới 17

Cách đây 5 tháng ,gia đình đấm ấm của cậu bị siết nợ , cha mẹ cùng đường đã ôm nhau về nơi vĩnh hằng.

Bỏ lại cậu với số tiền nợ lớn.

Cậu bị bắt về làm người ở để trừ nợ dần cho những sai lầm mà bố mẹ cậu để lại.

Những người làm khác xót xa nhìn Vũ nhưng biết làm gì để giúp cậu.

Bọn họ cũng như Vũ, đều gánh trên mình một món nợ với nhà họ Đặng nên luôn phải chịu kiếp trâu kiếp ngựa ở ngôi nhà này.

Tối hôm đó , nhà họ Đặng có một bữa tiệc lớn. Con gái duy nhất của dòng họ -Đặng Thái Quỳnh Anh vừa chữa bệnh thành công ở Mỹ về.

-Nhanh lên !

Tiếng ông quản gia thục giục phòng bếp , người làm chạy đôn chạy đáo , vào những ngày này họ đều muốn thể hiện mình là một người làm tốt trước mặt chủ , chỉ mong muốn được những đồng tiền thưởng , để gánh bớt được phần nào những món nợ mà họ đang mang.

Duy nhất chỉ có một người làm là không như vậy.

Anh ta ngồi gục đầu vào thành bếp , hai tay ôm đầu gối. Mắt nhìn về khoảng không đen kịt ở sân sau.

-Vũ ! Mau mang cái này lên trên kia !

Tiếng quát của ông Thắng - Người đầu bếp già kéo cậu thoát ra khỏi những suy tư.

Cậu giật mình, bê vội đĩa gà quay ra tiền sảnh. Nhưng vừa đi cậu ta chợt nghĩ đến điều Khánh nói sáng nay. Cậu lúng túng không biết phải làm sao.

-Trông anh có vẻ mệt , để tôi giúp anh mang ra nhé

Một cô bé xinh xắn tiến đến phía cậu.chưa đợi cậu trả lời cô bé đã đưa đôi bàn tay thon thả , trắng muốt ,đỡ lấy đĩa gà to bự từ tay cậu.

Tay chạm tay - Đôi tay thô ráp của cậu chạm nhẹ vào bàn tay thon thả đấy.

Một luồng điện sẹt qua người cậu.

-Ơ ! Cô ơi....nhưng....

-Không sao đâu , tôi cũng quen việc này rồi mà !

Cô bé nhìn cậu cười tít mắt , vẫy bàn tay trắng muốt ra với cậu.

Cậu thấy lạ lùng ! chắc cô ta là khách mời của cô tiểu thư mới về. Cô ta nói gì nhỉ , đã quen với việc bưng bê ở ngôi nhà này sao.

Chẹp miệng !

Cậu đi xuống căn bếp tối tăm....

Cạch cạch , lạch bạch , keng keng.

Đã hơn 2 giờ sáng mà dinh thự họ Đặng vẫn còn những tiếng động.

Những người làm vẫn đang thu dọn lại những gì còn sót lại của bữa tiệc. Thân trâu ngựa thì phải vậy !

Với những người làm ở đây thì đêm cũng như ngày ,họ phải làm quần quật để kiếm đủ chi tiêu và dư ra một ít nào đó.

Cất xong những cái đĩa cuối cùng , Vũ thở dài ,cậu mệt.

Ngước đôi mắt , cậu thấy những vì sao qua lỗ hở của mái nhà bếp.

Xa xăm mà như rất gần. Cậu muốn tới đó. Phải chăng ở nơi đó - trên những vì sao tinh tú , bố mẹ cậu đang vi vu. Đang tận hưởng những gì mà ông trời ban tặng.

Nhìn đôi bàn tay phồng rộp , lở loét cậu......

HẬN.

HẬN đấng sinh thành đã bỏ cậu đi.

HẬN những kẻ đã lấy đi cuộc sống tự do của cậu.

HẬN ông trời sao không cho cậu những gì tốt đẹp.

HẬN chính bản thân mình , bất lực.

HẬN.............................

Và rồi cậu ôm cái HẬn đó vào giấc ngủ nhanh chóng.

Trời đã sáng ,nắng đã ngọt , chim đã véo von ,hoa lá đã thi nhau mở mắt !

Hít ! Hà !

Cô nắm mắt , hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra đều đều !

Wow ! Thật thoải mái !

Với cô dù có đi mọi nơi trên trái đất này , mọi cảnh đẹp hùng vĩ cũng không mang lại cho cô cảm giác này.

Với cô không nơi nào đẹp bằng nơi mình đang đứng - Ban công lộng gió trước phòng cô.

-Chào tiểu thư !

-Tiểu thư !

-Tiểu thư đã dậy !

Những người làm vườn đã thấy cô bé. Họ chẳng lạ gì Quỳnh Anh , ở ngôi nhà này cô là người thân thiện nhất với nhũng người làm như họ.

Kìa !Cô bé đang vẫy cánh tay nhỏ xíu với họ , miệng cười tươi.

-Bác Hoa , chú huy ,Anh Phúc chúc mọi người một ngày tốt lành !

Hàng chục cánh tay đưa ra vậy lãi , mọi người làm nhìn thấy nụ cười tươi như hoa của cô bé như được tiếp thêm một chút sức mạnh ,một chút vui đời để bắt đầu một ngày khổ sai cực nhọc.

Cô bé vui lắm ,đã lâu lắm rồi cô mới lại được trở về nhà như thế này.

Được hít hà cái không khí trong lành như thế này.

Được tự do , được thấy những nụ cười của mọi người như thế này.

Đang miên man với hương hoa , gió thổi......thì :

Xoảng !!!!!!

Keng !!!

Bốp !

Bốp !

Sau tiếng động lạ đập vào tai cô bé là những câu chửi thề gay gắt của anh cô.

-Mẹ ********* này ! Tao đã cấm mày lên đây cơ mà !

Cô bé vội chạy xuống ,trước giờ anh cô có bao giờ đánh chửi người làm như thế này đâu. Nhất là khi có cô ở nhà !

Hiện trong mắt cô là cảnh : Khánh -anh 2 cô đang đạp liên tục vào đầu của một người làm đang ngã lăn ra.

Không kìm nén khỏi sự tức giận cô chạy đến xô Khánh ra chỗ khác

-Anh làm cái trò gì vậy?

Cô bé đỡ kẻ người làm dậy trong con mắt ngỡ ngàng của Khánh.

Máu từ mồm từ mũi của kẻ người làm chảy ướt cả tay áo cô. Quỳnh Anh hoảng hốt gọi vú Năm lấy bông gạc cầm máu.

Đau quá ! Sao ngày nào nó cũng hành hạ tôi thế này ! vũ ôm đầu hứng chịu những trận đòn của Khánh.

Tưởng chừng không thể chịu nổi nữa , nỗi HẬn cùng cơn tức giận chực tuôn ra thì một giọng con gái chen ngang vào.

Đến tận bây giờ khi ở trong phòng của cô ấy ,Vũ vẫn không thể tin người vừa cứu mình lại là Quỳnh Anh - Tiểu thư của dòng họ Đặng và hơn hết cô ta lại chính là cô bé tối qua cậu gặp.

Ôi ! Thế mà tối qua Vũ dám bảo cô ấy bê đĩa gà quay ra đấy? Ông chủ mà biết chắc cậu bị đánh chết thôi.

-Anh có bị sao nữa không?

Bàn tay trắng muốt của cô ấy cứ thoăn thoắt trên mặt Vũ.

-Tôi...tôi...

-Xin lỗi anh nhé ! Chả hiểu sao anh tôi lại như vậy?

Cô bé chắp tay , nháy mắt tinh nghịch với Vũ.

Cậu mỉm cười , mặc dù cái mặt cậu lúc này chả thể cười nổi.

-Anh vào đây lâu chưa?

Cô bé đưa cho cậu một viên kẹo , nhìn cái miệng chúm chím của cô ta thật đáng yêu.

-Ơ...à...tôi vào đây được 4 tháng rồi !

-Thảo nào ! Tôi thấy anh lạ lắm !

Cô bé đăm chiêu suy nghĩ làm vũ không nhịn nổi cười. Nhìn cái mặt cô ta thật dễ thương.

Thấy Vũ cười , quỳnh Anh cũng tự nhiên thấy vui và cô cũng cười

Trông ngôi nhà này không ai cả ngoài Vũ ra là người có cùng độ tuổi và đùa nghịch với Quỳnh Anh. Cô và cậu sớm có một tình yêu, mặc kệ cái quan hệ Chủ -Tớ.

Gió thổi vi vu trên những tán cây , những ánh nắng còn sót lại của chiều tà đang cố len lỏi qua từng kẽ.

Ở một góc nào đó của Hà Nội ! Có 2 người đang ngồi nhìn" ông mặt trời về với bà mặt trời ".

Hoàng hôn buông nhẹ ! Mặt trời đỏ rực đang chìm từ từ khuất sau những tán cây.

Cô gái ngửa mặt lên trời , đôi môi mỉm cười nhẹ !

-Anh nhìn kìa? Đám mây kia có hình lạ quá? Đố anh biết nó hình gì?

Cô gái chỉ cho chàng trai những đám mây trắng sốp trên bầu trời tà !

Chàng trai khẽ ngước đôi mắt , cậu nhìn đám mây rồi ngoảnh ra cô bé với bộ mặt ngây ngô không biết.

-Hình như nó chẳng có hình thù gì cả?

-Oẹ ! Sao anh *** thế? Lêu lêu

-Thế em nghĩ nó là hình gì?

-Nếu em nói ra được nó là hình gì thì sao đây?

Nhìn cô bé đứng bĩu môi khoanh tay , chàng trai không nhịn nổi cười.

-Được ! Em thích gì cũng được?

-Nhớ nhé !

Cô bé khoái trá cười týt chạy lại thì thầm bên chàng trai.

-Ngốc ạ ! Đó là hình" đám mây "! Hahahaha

-Ặc ! Lừa anh à !

-Ai biết ! Thế là anh nợ em một lần nhé !

-Thôi được ! THế giờ đến lượt anh?

-Yes ! Thoải mái đi ! Hihi

Chàng trai nhìn đám mây trôi xa xa , mỉm cười.

-Đố em ! Nếu đám mây bên trái đụng vào đám mây bên phải thì sẽ có hiện tượng gì? Hehe

Cô bé lẩm bẩm :

-Đụng vào à !....cái gì nhỉ...hình như làm gì có hiện tượng nào sảy ra cơ chứ !..A !

-Sao ! Nghĩ ra chưa?

-Sồi ôi ! Dễ ợt ! nó sẽ sinh ra một đám mây to hơn ! Thế thôi !

Hahahahahahahaha

-Sai rồi !

-Á ! Thế nó là hiện tượng gì?

Cô bé phụng phịu , hờn dỗi. Chàng trai tiến đến !

-Hiện tượng này này !

chàng trai bất ngờ đặt nhẹ nụ hôn lên bờ môi mọng đỏ của cô bé.

Lưỡi chưa sang , nhưng môi đã ngọt kịp ngọt......S2

Cô bé bất ngờ ! chưa kịp định thần thì hiện tượng kì lạ đã chấm dứt !

-Đó đó ! Hiện tượng đó đó !

-************AAAAAA! Đánh chết anh !

Trời đã sập tối ! Đôi trai gái cõng nhau về căn biệt thự to đùng phía trước - Dinh thự họ Đặng.

-Vũ này ! Cô gái lên tiếng.

chàng trai im lặng , chàng biết cô bé nói gì , vẫn là những câu nói như mọi ngày !

-Đừng ở đây nữa ! Cha em hình như đã biết được chuyện của chúng ta rồi !

-Kệ ông ta ! Anh sẽ sớm trả xong số tiền mà anh nợ ông ta , rồi anh sẽ cưới em !

-Nhưng.....!

-Quỳnh Anh à ! Hãy tin lời anh nói , dù ông ta có gây ra bất kì khó khăn nào anh cũng không sợ đâu?

-Em biết ! Vũ của em rất giỏi mà !

Cô bé gục vào lưng chàng trai ! Ngày hôm nay cô đã rất vui , nhưng đổi lại là sự mệt mỏi,đau nhức của bệnh tật.

Cô biết ! Vũ là một chàng trai can đảm ! Nhưng anh làm sao kiếm được số tiền lớn vậy để cha cô?

Nghĩ miên man ! Cô gục đi lúc nào không biết !

-****** ! Con chó này ! Mày chết ****** đi !

Từng câu chửi là từng phát gậy chan chát vào lưng Vũ !

Vũ không thấy đau ! Bởi niềm đau của cậu đã ở hết trên lầu ! Nơi quỳnh Anh đang được ông bác sĩ chữa trị.

-Mày biết em tao bệnh nặng mà dám lôi nó đi chơi à ! Mày có ý định gì ! ****** em tao mà làm sao , tao giết chết mày !

Vũ hối hận lắm ! Không phải cậu không biết cô bé bị bệnh. Nhưng chỉ nơi nào có 2 người, cậu và cô bé mới được sống thật với lòng mình , mới được trao nhau những xúc cảm của tình yêu đôi lứa.

Ở ngôi nhà này ! Thứ tình cảm của cô bé và cậu luôn phải khoác trên mình cái áo của sự quan hệ chủ tớ !

Cậu nào ngờ chỉ vì phút ích kỉ , chỉ vì một ít cảm xúc mà cậu đã gây ra lỗi lầm to lớn thế này.

Quỳnh Anh ơi ! Đừng bỏ anh !

Vũ sợ lắm !

Sợ cái cảm giác mất mát này lắm !

Sợ cái cảm giác mất đi người thân một lần nữa.

sợ cái cảm giác mất đi thứ duy nhất mình có được.

Sợ mất đi một nửa cuộc sống của mình.

Cậu ôm mình lăn lộn nghiệt ngã giữa sàn nhà. Cậu như vậy đâu phải do nỗi đau thể xác , vì bị đánh đập.

Đâu phải do những tủi nhục vì bị lăng mạ.

Mà cậu đang muốn thử cảm giác đau đớn tột cùng này. Liệu nó có bằng được đớn đau mà Quỳnh Anh đang gánh chịu hay không.

Không bằng !

Chắc chắn không bằng !

Đêm đã buông ! Cậu với những vết bầm tím , xưng húp trên thân thể lặng lẽ bước vào phòng cô bé !

Quả là liều lĩnh ! Cậu có thể bị đối xử như một con chó hay nặng nề hơn biến mất vĩnh viễn khỏi cuộc sống này , nếu như bị bắt được.

Nhưng tình yêu và sự bất chấp như tiếp thêm một nguồn lực , thúc đẩy cậu phải ở bên cô bé ngay lúc này.

Gạt mái tóc cô bé ra khỏi đống dây truyền lằng nhằng. Cậu thương quá !

Cô bé đã mất đi sự nhí nhảnh lẫn sự vui tươi thường ngày thay vào đó là gương mặt xanh xao , tím tái.

Cậu như bị bóp nghẹn con tim ! Cầm đôi bàn tay trắng muốt ! Cậu chùi chùi lên má !

Đâu rồi hơi ấm của em !

Đâu rồi sự tươi trẻ !

-Quỳnh Anh ơi ! Anh yêu em nhiều lắm !

Quay lưng ! Cậu toan bước đi thì vạt áo bị mắc vào thứ gì đó.

Quay lưng lại ! Bàn tay cô bé vẫn nắm chặt vạt áo cậu.

-V...ũ...

Cậu nắm chặt bàn tay cô bé ,thỏ thẻ.

-Anh đây ! có anh bên cạnh em đây !

Cô bé vuốt mái tóc cậu , sờ những vết bầm tím trên khuôn mặt cậu. Khóc !

Cô bé khóc ! Những giọt lệ rơi ra từ đôi mắt quầng,nhợt nhạt.

-Hãy đi đi Vũ ! Ngày mai bố em về , ông sẽ không tha cho anh đâu ! Hãy đi khi chưa quá muộn !

-Không ! Anh sẽ không đi đâu cả ! Anh sẽ ở mãi bên em !

Vũ vẫn nắm chặt tay cô bé ! Cậu sẽ không bao giờ buông ra đâu !

-Ở đây anh sẽ bị hành hạ đó ! Hãy đi đi.
 
L

lovelybones311

-Không ! Anh sẽ không đi đâu cả ! Anh sẽ ở mãi bên em !

Vũ vẫn nắm chặt tay cô bé ! Cậu sẽ không bao giờ buông ra đâu !

-Ở đây anh sẽ bị hành hạ đó ! Hãy đi đi.

-Không ! Hành hạ mấy cũng được ! Ở đâu có em , thì anh ở đó.

Cô bé bật khóc , cô yêu Vũ quá đỗi , biết anh đi , cô sẽ đau buồn lắm ! Nhưng chỉ có đi khỏi nơi đây , anh mới được làm một con người đúng nghĩa ,mới giữ được mạng sống !

-Nhưng anh làm sao bỏ em lại được !

-Ngốc lắm ! Sao lại vì em mà từ bỏ cuộc sống chứ !


-Nhưng.....anh...vẫn...n...ợ..

Vũ ngập ngừng ! cô bé hiểu , anh đang day dứt về khoản nợ. Nếu anh bỏ đi , chắc mồ mả của cha mẹ anh sẽ bị xới tung lên mất.

Cô mỉm cười cay đắng , nhìn anh buông từng lời :

-Cha em sẽ xóa nợ cho anh !

Cậu bất ngờ khi nghe cô bé nói như vậy. Số tiền nợ đâu phải là một khoản bé mà dễ dàng xóa di vậy.

Câu nói tiếp theo của cô bé , như mũi tên cắm sâu vào tim cậu , như lọ muối ớt xát vào vết thương cậu.

Như hàng ngàn con trùng đang gậm nhắm tâm hồn cậu.

- 80 TRIỆU đấy sẽ được xóa bỏ khi em đồng ý lấy chồng.

Quỳnh Anh nói trong tiếng nấc. Thật ra bố cô đã biết chuyện của 2 người , ông ta dọa sẽ giết chết Vũ nếu như cô và cậu còn tiếp tục.

Biết cô ngang bướng , ông đã đặt ra điều kiện : Nếu cô chịu lấy người ông ta chỉ định , ông ta sẽ xóa nợ cho Vũ , và để cậu đi.

Nếu Vũ được tự do , nếu Vũ được sống , cô nguyện hi sinh cả hạnh phúc cả đời của mình và CÔ chấp thuận.

-Đi ! Đi đi ! Nếu không sẽ không kịp đâu. Đi đi anh....hức hức !

-Không ! Nếu có chết , anh cũng sẽ chết ở nơi đây , chết ở nơi nào có hình bóng của em !

-Đừng phí phạm tuổi trẻ , hãy hứa với em , sẽ không quên em nhé ! Em mãi yêu anh Vũ ạ ! Đi đi

Gạt nước mắt ! Vũ đứng dậy. Đôi môi hôn nhẹ cô bé một lần cuối.

-Chắc chắn anh sẽ trở về ! Anh sẽ trả đầy đủ những gì mà anh nợ ! Hãy chờ anh !

-Em biết Vũ của em là một chàng trai tài giỏi mà ! Hứa với em , sẽ trở về nhé?

-Anh hứa , sẽ mãi HỨA.....nhừng gì em cho anh , anh nguyện sẽ sẽ đền đáp bằng cả cuộc đời mình !

Nuốt nước mắt vào trái tim , Vũ gượng cười tiễn bước chân đi. Cậu không phải là một kẻ hèn yếu.

Cậu không sợ chết nhưng cậu sợ Quỳnh Anh sẽ ra sao nếu như mình không còn nữa !

Gắng nhé em !

Gắng đợi anh về nhé !

Chắc chắn anh sẽ làm được? Vì anh đã HỨA với em rồi.

Một lời HỨA !

Mưa rồi !

Mưa nhẹ nhàng rơi lất phất , cô bé hé mở cửa sổ. Đưa cánh tay chới với tóm lấy từng hạt tí tách.

Nước không ở tay Cô , mưa không đọng lại bàn tay. Vũ đi thật rồi ! Vũ đã không quay lại.

Đã 1 năm 6 tháng trôi qua. Chưa khi nào cô thôi nhớ nhung,vẫn hàng đêm cô trở mình ,mở cửa sổ nhìn

về màn đêm không một tý ánh sáng.

Đêm nay ! Lại một đêm nữa cô nhìn ra khung cửa sổ ,khung cửa sổ vẫn vậy ,lạnh toát ,vô hồn.

Cô dặn mình phải quên ! Quên con người đó ! Quên hình bóng đó ! Quên thôi !

Tin tin tin !

Điện thoại báo tin nhắn !

Cô bé mở ra đọc :

Ngủ chưa hả cô bé? Anh nhớ em quá? Mong sao trời mau sáng?Hihi.Ngày mai em sẽ là cô dâu đẹp nhất? Hãy ngủ ngon và mơ đẹp em nhé ! Yêu vợ của anh nhất

Là Nam. Nam là người bố cô bé chọn làm chồng cho Quỳnh Anh , Nam là một người tốt , cô biết điều đó.

Nam yêu cô rất nhiều , cô cũng biết. Nhưng cô không hề có một tình yêu với Nam. Tất cả niềm tin và hi vọng cô đã dành hết cho con người kia. Và cậu ta đã mang những thứ đo của cô đi về một nơi xa xăm nào đó.

Em chuẩn bị ngủ? Em hơi mệt? Có lẽ buổi hôm nay vắt kiệt sức của em rồi? Nhưng ngày mai sẽ ổn thôi Nam ạ ! Em sẽ là cô dâu đẹp nhất mà ! hihi

Đúng vậy ! Thà lấy người yêu mình còn hơn lấy người mình yêu. Nam yêu cô -và cô đã đồng ý lấy Nam.

Ngày mai hôn lễ sẽ được tiến hành ! Chỉ còn đêm nay thôi ,cô còn có thẻ nghĩ về Vũ. Chỉ còn đêm nay thôi , cô còn có thể khóc ! Và cũng chỉ còn đêm nay thôi để co chấm dứt chuỗi ngày nhớ nhung day dưt.

vĩnh biệt anh ! Hạt mưa của em !!

Vĩnh việt tình yêu của em !

Vĩnh biệt một Quỳnh Anh luôn nhớ nhung , mong mỏi.

Cô thiếp đi ngủ !

Cũng tại lúc đó. ở một góc khuất !

Hahaha - Mày nghĩ bỏ đi sẽ yên ổn sao?

Một chàng trai đang quằn quại trước một đám du côn.
Chàng trai đó là Vũ. Cậu cố ngước đôi mắt đang nhoè đi vì máu của mình ,cố hình dung xem ai là người vừa nói.

Khánh -Cậu 2 nhà họ Đặng đứng đó cười mỉa mai mặc cho lũ đàn em đang thi nhau hành hạ cậu.

-Mày có biết tại sao? Cứ làm được một buổi ở đâu là mày bị đuổi không.

Mày có biết tại sao không thuê được bất kì một cái nhà trọ rẻ tiền nào không

HAHAHAHA

Vũ ớ người. Thì ra cậu không bao giờ thoát khỏi bàn tay của nhà họ đặng.

Giờ cậu mới thấm ra.

Cậu đã rất cố gắng ! Nhưng mọi sự cố gắng đều bị bãi bỏ.

Thay vì ăn cơm cậu đã xin xỏ từng cái bánh mỳ cháy của chủ cửa hàng

.

Thay vì nằm ngủ cậu đã ngồi xo ro ở ghế đã công viên.

Nhưng mọi nơi cậu làm đều chỉ được mấy ngày là bị đuổi , mặc cho cậu đã làm rất tốt.

Cả cái ghế đá công viên , cậu cũng bị bọn du côn đến chặn đánh.

Phải làm gì đây? Cậu khóc !

Nước mắt hoà với máu chảy vào miệng. Tanh nồng ! Mặn chát !

-Ngày mai em tao sẽ đính hôn ! Tao cấm mày được bén mảng đến đó? Nếu không mày sẽ không còn sống để mà bị đánh thế này đâu ! Con chó ạ !

Cã lũ du côn cất bước đi, để lại nơi đây một cháng trai đau quằn quại cả về thể xác lẫn tinh thần.

Ting ! Tong! Tinh! Tong !....

Tiếng chuông nhà thờ ngân vang !

Cả nhà thờ rộn vang tiếng cười ,hạnh phúc tràn ngập khắp nơi.

Tiếng Cha Xứ vang vọng !

-Con có đồng ý sẽ yêu thương cô ấy bằng cả cuộc đời mình không?

-Con đồng ý !

Nam miệng cười tươi , hôm nay Nam là chú rể hạnh phúc nhất trên đời. Cậu đã lấy được Quỳnh Anh , người cậu rất yêu mến.

-Con có đồng ý sẽ yêu thương anh ấy bằng cả cuộc đời mình không?

Một phút ngập ngừng !

Một phút miên man !

Bằng cả cuộc đời ư? cô không chắc !

Tất cả những yêu thương cô đã gửi ở một nơi xa xăm nào đó rồi.

Đồng ý hay không đồng ý ! Làm gì có sự lựa chọn ở đây !

Nam khẽ nhíu đôi mày Quỳnh Anh. Nam thấy mắt cô toả một nỗi buồn. Nam cầm chặt tay cô bé. Siết nhẹ !

-Con đồng ý ! Tiếng đồng ý làm cả nhà thờ rộn lên.

Tiếng vỗ tay bôm bốp ! và tiếng hú vang ầm khi cậu nói của cha xứ kết thúc !

-Ta tuyên bố hai con sẽ là vợ chồng !!!!

Cả nhà thờ tràn ngập tiếng cười và chỉ có duy nhất một tiếng khóc.

Tiếng hức hức từ một góc khuất ! Một chàng trai đang bóp nghẹn trái tim mình.

Vậy là hết ! Cậu đã mất cô thật rồi.

Chả còn gì nữa.....

Cũng đành phải thôi !

Tia hi vọng nào dành cho Vũ....

Tình yêu nào danh cho một kẻ hàn kém.....

Hạnh phúc đâu dành cho những kẻ bất tài.......

Và Quỳnh Anh đâu phải dành cho cậu...

Nuốt nước mắt vào trái tim anh gượng cười tiễn bước chân em vội đi

Khóc đã khóc từ rất lâu , nhưng giờ anh không thể khóc trước mặt em

Tiếc nuối mãi thì đã sao , không thể giữ nổi phút giây em kề bên

Thôi anh mong người sẽ yên lành bên người em nay đã yêu hơn tình anh.....

Quay lưng bước đi.....
Ai kia? Câu hỏi hiện hữu trông đầu Quỳnh Anh , cái dáng người đó , cái áo đó , kiểu tóc đó.

Sao quen quá ! Sao giống quá ! Có phải anh không? Có phải Vũ không...

-Vũ.........!

Dáng người đó thững lại.....

Phải rồi !

Phải cái dáng đó rồi !

Vẫn kiểu tóc đó !

Vẫn cái áo đó !

Là anh !

Là Vũ...

Chiếc nhẫn rơi xuống ! Cả nhà thờ im bặt !

Keng keng keng !

Chiếc nhẫn rơi ngay cạnh chân Nam. Anh thẫn thờ , ngạc nhiên không biết làm gì khi vợ mình chạy theo dáng người đàn ông khác !!!

Vũ cố chạy nhanh , mặc kệ tiếng cô với theo.

-Vũ ! Vũ!

Kệ thôi ! Cô bé đã là của người ta rồi , anh có còn gì nữa đâu. Muốn chết quá ! Vũ chỉ muốn được chết ngay lúc này ! Chấm dứt cho nỗi đau khổ thiên thu của anh....

Đèn báo tín hiệu nhấp nháy -Xanh lá cây !

Một chiếc xe tải lao vào người Vũ !

Bốp !

Vũ ngã lăn ra vệ hè ! Máu ! Máu ở đâu nhiều thế này ! Máu đỏ chói tanh nồng !

-Quỳnh Anhhhhhhhhhhhhh!

Vũ hét lên , khi thấy người cô đầy máu !

-Trời ơi ! Cấp cứu..................

Ò e ò e ò e

Nói một lời thôi.Người ơi người có nghe không

Nói một lời thôi.Người có nghe không

Người ơi người nói đi

Em đừng như thế

Trả lời anh đi

Người ơi người có nghe không

Trả lời anh đi

Người ơi người có nghe không

Người ơi người biết chăng

Tim anh nhói đau

Nhói đau thì đã sao

Cũng qua như giấc mơ

Đau chỉ một lần

Mà mất em đến mãi mãi

Hứa một lần nữa

Cố hứa một lần nữa

Hứa cho em nghe lời anh hứa

Giờ thì anh hứa để làm gì

Đã không còn lại gì

Hứa để trọn đời vẫn yêu em

Vẫn yêu em thì sao

Cũng đã quá muộn màng

Đã không còn như ngày xưa ấy

Giờ thì anh hứa để làm gì

Đã không còn lại gì
Hứa để trọn đời vẫn hy vọng

Vẫn tin một ngày mai

Người sẽ quay về với anh

Về bên anh như những ngày xưa

Mình đã ở bên nhau

Giờ mà anh hứa cũng đã quá xa

Em đã bước đi không về đâu anh

Em đừng xa anh

Quay về đi người hỡi

Làm lại từ đầu đi hỡi người

Giờ thì anh hứa để làm gì

Đã không còn lại gì

Hứa để trọn đời vẫn hy vọng

Tin một ngày mai

Người sẽ quay về với anh

Về bên anh như những ngày xưa

Mình đã ở bên nhau

-Tại mày ! Là mày ! Tao đã cấm mày rồi cơ mà ! ********* chết !

Khánh liên tục đấm vào mặt vào mũi Vũ.

Vẫn như mọi khi , anh để im. Đúng là tại anh ! Đáng nhẽ ânh không nên hứa với cô bé là sẽ quay về.

Đáng nhẽ anh nên đứng lại , đáng nhẽ người bị đâm là anh.

Tại sao !

Cô đã không còn yêu anh nữa cơ mà !

Cô đã lấy người khác cơ mà !

Tại sao lại nhảy vào che cho anh !

Tại sao lại hứng chịu nỗi đau đáng nhẽ anh phải hứng.

Tại sao? Tại sao? Tại Sao?

Cánh cửa mở ra , ông bác sĩ đi ra với vẻ mặt buồn bã.

-Cháu tôi ra sao?

-con gái tôi thế nào rồi?

-Em tôi làm sao?

-Vợi tôi cô ây sao rồi?

.................

Đứng trước hàng vạn câu hỏi , ông bác sĩ thật khó để mở mồm.

-Vết thương va đập không quá nặng , nhưng cô bé bị mất máu quá nhiều. Cô bé lúc trước đã bị viêm tủy. Và điều đó làm sức khỏ cô bé càng thêm trầm trọng. Và......

Ông bác sĩ im bặt. Dường như có một điều gì đó khiến ông ta không thể mở mồm được. Néu nói ra chắc sẽ có một biến động lớn.

-Xin bác sĩ hãy cứu lấy con gái tôi , mất bao tiền cũng được. Ông Đặng gào lên thảm thiết quá. chính ông là kẻ gián tiếp đấy cô bé đến tình trạng này còn gì.

-Chúng tôi sẽ cố hết sức thư ông , nhưng....Cô bé bị suy tim quá nặng............

-Trời ơi !...........................

Vũ chết lặng....Cái gì đang xảy ra đây. Có ai nói với tôi đây là một giấc mơ không? Ai đó đánh thức tôi dậy với.

Vũ ngây người nhìn quanh. Chỉ đến khi xung quanh toàn tiếng nấc. Cậu mới định thần.

-Hức hức đừng bỏ chồng.

Nhìn một thanh nhiên,trẻ đẹp như Nam đang quằn quại trong tiếng nấc. vũ biết anh ta yêu Quỳnh Anh lắm.

Anh ta thật xứng đáng ! Vũ chỉ là một kẻ bất tài. Không thể đem lại hạnh phúc,cũng như sự bình yên cho cô bé.

Đâu đó phòng bên cạnh có tiếng nói :

-Ông cần bao nhiêu? Tôi sẽ trả gấp đôi , chỉ cần con tôi sống?

Tiếng ông Đặng nhạt nộ, ông ta luôn vậy. Cho dù người trước mắt là người đang cố gắng hết sức để cứu lấy con gái duy nhất của ông.

-Chúng tôi đã rất cố gắng thưa ông? Tiểu thư có nhóm máu RH- đây là nhóm máu rất hiếm. việc phải thay toàn bộ máu và tủy đã rất khó khăn thưa ông. Huống chi tiểu thư phải cần có một con tim khoẻ mạnh để hoạt động cơ chế co bóp thay cho cho con tim đang chết dần chết mòn.

Vũ điếng người ! Trời ơi tại sao một cô bé như quỳnh Anh lại mang trên người các căn bệnh tử thần như vậy.

-Vậy % sống của con gái tôi là bao nhiêu?

Ông bác sĩ ngập ngừng...
 
L

lovelybones311

-Hôm nay là 10% còn ngày mai thì chúng tôi chưa biết thưa ông? Nếu ngân hàng máu và tim có được thứ chúng ta cần thì % có thể sẽ khá hơn.

-Các người cứ liệu hồn ! Nếu con gái ta làm sao? Ta sẽ không tha cho cái bệnh viện này đâu?

Ông Đặng tức giận ,ra khỏi phòng ông bác sĩ , không quên để lại lời đe doạ.

Nam nắm chặt tay cô bé ! Hơi ấm của anh lan toả khắp căn phòng lạnh lẽo. Ai nhìn vào cũng sót thương cho đôi vợ chồng trẻ.

Ngày hôm đó ai cũng nín lặng. Nhìn vào điện não đồ. Dòng điện vẫn chạy từ từ.........

Cuối cùng ông trời không đánh mất tia hi vọng. Cô bé đã tỉnh lại.........

Nhìn Nam đang ngủ gục ,bàn tay vẫn nắm chặt tay cô. Cô bé thương Nam lắm , Nam là một người tốt.

-N..a....m !

Nam bừng tỉnh , anh vui sướng khi thấy cô bé đã tỉnh...

Mọi người ùa vào ,hân hoan nhìn cô bé....

Quỳnh Anh mỉm cười,cô thật hạnh phúc khi bên cạnh luôn có những người thân vây quay...

Cô nhìn quanh tìm một dáng người...nhưng không thấy.

-********* đó đã đi rồi !

Khánh và cha cô bé bước vào......

-Cha xin lỗi đã bắt ép con !

Ông Đặng tiều tụy,đứng nhìn cô bé....

-Anh xin lỗi....

Nam gạt nước mắt ,tay vẫn nắm chặt tay....

quỳnh Anh xin lỗi.....vì Vũ

Cô đã làm cho Nam phải đau lòng.....

Cô đã làm cho mọi người phải lo lắng....

Cô bé hối hận.....Vì

vũ đã bỏ cô bé mà đi

vũ mà cô đã gắng công chờ đợi.

vũ mà để giờ cô phải như thế này....

-Mọi người yêu em lắm !

Nam thỏ thẻ , bàn tay anh vẫn không buông rời bàn tay cô bé....

Trong phut chốc....cô bé rất thương Nam. Hình ảnh Vũ đã biến mất....

-Thế em bị bệnh gì vậy?

Nam ớ người , cậu không biết phải làm sao.

Thấy Nam như vậy , cô bé quay ra hỏi mọi người.....

Ai cũng im lặng.....

Cô bé quay ra ông Đặng với anh mắt cương quyết....

Ông Đặng hiểu rõ con gái mình....chuyện gì đến cũng sẽ phải đến......ông mấp máy mồm :

-Con phải cố gắng....bác sĩ nói con bị........

Cả căn phòng im bặt,ai cũng biết điều ông Đặng sắp nói ra...họ thương cô bé sẽ không chịu được...phải chi ông trời đừng quá ác.......

Tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan sự im lặng đáng sợ....

Ông Đặng chậm dãi nghe điện thoại.......nét mặt bất ngờ đan xen vui sướng của ông , khiến cô bé và mọi người ngạc nhiên.........

Cuộc nói chuyện điện thoại kết thúc nhanh chóng.......nhưng những lời ông bác sĩ nói trong điện thoại làm ông không khỏi vui sướng.

-"Đã tìm được người có cùng nhóm máu với con gái ông ,và người đó đã chấp nhận hiến tủy và tim "

Nhưng ông cũng bất ngờ khi ông bác sĩ nói câu thứ 2 :

-"Cậu ta đã không nhận số tiền ông đưa , chúng tôi sẽ gửi trả ông sau cuộc phẫu thuật "

Ông Đặng mặc kệ , ông quay sang con gái , dõng dạc nói từng lời :

-Con sẽ phải trải qua cuộc phẫu thuật tim ,% sống rất ít..con có dám thử thách không?

Quỳnh Anh mỉm cười , nắm chặt tay Nam...cô khẽ gật đầu..............

Ngoài cửa sổ ,một chú bướm trắng bay vào...lượn lờ đậu trên tay cô......

Quỳnh Anh mỉm cười với Nam......Đây có lẽ là một điềm may mắn..........

Cuộc phẫu thuật kéo dài hơn 5 tiếng đồng hồ...

Đây là một ca khó....cả ông bác sĩ lẫn những người mổ phụ đã phải rất cô gắng.

-Dao , kéo ,chỉ , may vào..

Ông bác sĩ thoăn thoắt trên con dao mổ của mình...

-xuất huyết nhièu quá......

-Cầm máu khẩn trương

-Mạch đập yếu đi..

-Điện não đồ tắt rồi....

Không ! Không thể có 2 cái chết trong tay ông được..........ông bác sĩ mắt hoa lên....

-Xoa bóp !

-Tiêm thuốc trợ tim !

-Vẫn không thấy hiện tượng gì.......

Ca phẫu thuật đã thất bại !

Ông bác sĩ đã rất cố gắng , nhưng số người sao địch lại số trời.......

Cả nhóm mổ , đều đã thấm mệt.....họ đã chiến đấu suốt hơn 5 tiếng với tử thần......nhưng đã thua cuộc !!

-

Nam như nghẹt thở.......nhìn đén báo nhấp nháy.làm anh không khỏi có cái suy nghĩ đập nhát cánh cửa rồi xông vào.........

Đèn đã tắt..........

Hàng chục con người đứng trước cánh cửa đợi chờ.............đợi chờ.........

Ông bác sĩ mở cánh của đi ra..........

-Chúng ta thua rồi !

Ông bác sĩ bất lực nhìn các đồng nghiệp....

Ánh mắt ông đỏ hoe....gục xuống.....

Một cánh bướm........

-Sao lại có bướm ở đây......phòng mổ mà.....

ông bác sĩ nói trong cơn mệt mỏi...những bác sĩ khác ,những y tá nhìn theo ông....

Không hiểu họ bị hoa mắt nhưng đây quả là kì tích.........

Cánh bướm bay đến chỗ cô bé......

Điện não đồ đã hoạt động trở lại......

Ông bác sĩ không tin vào mặt mình ,ông chạy lại bắt mạch...

Mạch đã dập lại.......

Cả phòng mổ như bừng sáng tia hi vọng........

Họ nhanh chóng khâu lại các vết mổ...............

Thành Công !.........................

Nhìn vào ánh mắt hân hoan của những người đang đứng trước cửa phòng mổ , ông cũng thấy vui lây.........lần đầu tiên trong đời.....hơn 30 chục năm làm bác sĩ..ông gặp những chuyện éo le và kì lạ như ngày hôm nay...........

Tinh !Tong!Tinh!Tong!

-Con có đồng ý sẽ yêu người đàn ông này đến cuối cuộc đời không?

Vẫn lại là ông cha xứ đó...vẫn lại là sự im lặng đó...........

-Con đồng ý ! 2 tiếng đồng ý của quỳnh Anh làm Nam như phát điên lên vì vui sướng.....Anh bế bổng cô lên và đặt một nụ hôn ấm nồng.......

Cả nhà thờ rộn vang tiếng nhạc............

Ông bác sĩ già hôm đó cũng được mời đến....nhưng đã đi về trước....chỉ để lại một phong bì có ghi tên của người đã hiến tặng mạng sống cho cô dâu....

Trên đường về ông tạt qua bệnh viện....vào mảnh đất phía sau....Nơi đây là nghĩa trang an táng cho những người bệnh không ai thân thích..........

Đứng trước một ngôi mộ mới....ônng không khỏi nhớ lại buổi sáng hôm đó

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tôi vẫn không quên được buổi sáng hôm đó....

Tôi đang rất đau đầu.về căn bệnh của cô bé đó lần đầu tiên sau hơn 30 năm tôi mới gập một người bệnh nặng như cô bé này....nhưng với tất cả điều đó không thể bằng điều tôi đang chứng kiến....

Tôi vẫn nhớ đó là một chàng trai trẻ.....

Ánh mắt anh ta lạnh lùng nhìn tôi..

Tay anh ta đẩy vè phía tôi một mảnh giấy xét nghiệm......

Tôi chưa hết vui mừng khi thấy anh ta cũng thuộc nhóm máu Rh-nhóm màu hiếm và còn tủy cũng hoàn toàn phù hợp thì đã bị sự bất ngờ đến rờn rợn khi anh ta bảo......

-Hãy lấy toàn bộ máu và tủy của tôi cho cô bé ấy ! Hãy để cô ấy sử dụng con tim của tôi..

Tôi vẫn nhớ mái khi đó khi tôi chuẩn bị lấy đi của anh ta tất cả....tôi đã hỏi anh ta..

-Cậu có cảm thấy quá lụy với tình yêu không? Liệu cô ta có xứng đáng không?

-Tôi NỢ cô ấy !

Cậu ta buông một câu lạnh lùng rồi chìm vào giấc ngủ của thuốc mê...và sẽ không bao giờ tỉnh dậy...

-Tôi muốn cô ấy được hạnh phúc !!!!

Đó là câu cuối cùng của cuộc đời cậu ấy !

Điện não đồ chợt tắt , tôi gạt nước mắt ,bàn tay run run bấm số điện thoại.

-Thưa ông ,đã có người hiến tặng tất cả......................

------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ông bác sĩ thắp một nén hương ! Ông nhìn vào khuôn mặt trẻ của cậu ta.....

-Cô bé ấy rất hạnh phúc......................

Trên bia mộ ,chàng trai mang tên LÂM DUY VŨ đã cười rất tươi...........

Và còn một điều kì lạ trong đám cưới mà không ai nhận ra.....

Ở một góc khuất..............

Tại nhà thờ....................

Có một cánh bướm trắng.......

Lượn lờ.........................

---------------The end--------------------
 
L

lovelybones311

Khổ nhở....Tình đầu mà gian dối thế thì làm sao tình sau có thể đẹp hơn nữa......
Mọi ng post bài nhìu lên 1 tí nhớ.....viết vài dòng comment ít cũng đc nhưng đừng chém hay dùng ít ngôn từ tiếng việt phố thông hông smod hay mod xóa hay lock topic anh em ta đóa...;;);;)
mod mà có xóa thì cũng chịu thôi,bởi nếu bớt đi những từ ngữ đó thì truyện ko lột tả được rõ nét giá trị nhân văn của mình đâu
 
B

bin_iuem

mọi người nè
pic này thành pic post cái câu chuyện tình yêu hay là nhờ nhờ ai ý nhỉ???????
có phải là nhờ bin ko??????
câu trả lời quá đúng
vì thế
mọi người tks cho bin nhìu vào nhé
xem như là công lập pic
 
L

luckybaby_98

Hjhj tất nhiên rìu anh..

Em đag định hỏi anh là em cho nhìu câu chiện thế này mà topic này là của anh do anh lập lên và tạo nhìu bài hay mà chúng em cứ xía vào hông hỏi anh.....anh đừng giận nhớ...:D:D:D:D.....
 
Top Bottom