CLB Khu vườn ngôn từ To all the boys I've loved before - Jenny Han

Lâm Minh Trúc

Học sinh chăm học
Thành viên
10 Tháng tám 2018
516
725
121
Khánh Hòa
THPT Hoàng Văn Thụ
[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Dạo này có xem phim này và thật sự rất là thích, do đó mình đã cố tìm sách để đọc và cảm thấy nó thật sự, thật sự rất hường phấn >w<. Bạn nào mà thích đọc một quyển truyện teen gà bông kẹo ngọt đúng kiểu thì đây là sự lựa chọn hoàn hảo nhất đó Ow<.
jen-han-2.jpeg

Mở đầu
Tôi thích giữ lại các món đồ. Không phải những thứ quan trọng như cá voi hay con người hay môi trường. Những thứ dớ dẩn. Chuông sứ, loại mà bạn thấy ở các hiệu bán đồ lưu niệm. Khung cắt bánh quy bạn sẽ không bao giờ dùng, vì ai cần bánh quy có hình bàn chân cơ chứ? Ruy băng buộc tóc. Thư tình. Trong tất cả những thứ tôi lưu lại, tôi đoán bạn có thể nhận ra rằng những bức thư tình là tài sản quý giá nhất của tôi.
Tôi giữ những bức thư trong một chiếc hộp đựng mũ màu xanh dương pha lục mẹ mua cho tôi trong một cửa hàng đồ vintage ở khu thương mại. Không phải thư tình người khác viết cho tôi; vì tôi chẳng có bất cứ cái nào. Đều là tôi viết. Mỗi bức dành cho một người tôi đã từng yêu—tất cả năm người.
Khi tôi viết, tôi chẳng giữ lại điều gì. Tôi viết như thể anh ấy sẽ không bao giờ đọc được nó. Vì anh ấy sẽ không đọc được thật. Mọi suy nghĩ thầm kín, mọi quan sát cẩn thận, mọi điều tôi giữ riêng trong lòng, tôi viết toàn bộ vào lá thư. Khi viết xong, tôi niêm phong nó lại, tôi đề địa chỉ, và rồi đặt nó vào trong hộp đựng mũ màu xanh dương pha lục của mình.
Chúng cũng không phải thư tình chính xác theo đúng nghĩa của nó. Những lá thư của tôi để dành cho thời khắc khi tôi không muốn tiếp tục yêu nữa. Chúng là để chia tay. Bởi vì sau khi tôi viết lá thư của mình, tôi không còn bị thiêu đốt bởi tất cả ám ảnh yêu đương nữa. Tôi có thể ăn ngũ cốc của tôi mà không băn khoăn anh ta thích rắc chuối lên món ngũ cốc Cheerios của anh ta; tôi có thể hát theo mấy bài tình ca và không phải hát cho anh ta. Nếu yêu giống như một sự chiếm hữu, có lẽ những bức thư là thần chú của tôi. Chúng giải thoát cho tôi. Hoặc ít nhất chúng được định sẵn như vậy.
Chương 1
Josh là bạn trai của Margot, nhưng tôi đồ rằng bạn có thể nhận thấy cả nhà tôi khá yêu thích anh ấy. Thật khó nói ai yêu quý anh ấy nhất. Trước khi anh trở thành bạn trai của Margot, anh ấy là Josh. Anh ấy luôn ở đó. Tôi nói luôn luôn, nhưng tôi cho rằng đúng là thế thật. Anh ấy chuyển tới nhà kế bên năm năm trước nhưng cảm giác như anh ấy đã ở đó lâu lắm rồi.
Bố tôi thích Josh vì anh ấy là con trai còn bố thì luôn bị vây quanh bởi đám con gái. Ý tôi là, suốt ngày bố bị bao vây bởi nữ giới. Bố là một bác sĩ sản phụ khoa, và cũng là người cha của ba đứa con gái, và thế là gái, gái, gái suốt ngày. Bố còn thích Josh vì anh ấy thích truyện tranh và sẽ đi câu cùng bố. Bố từng một lần cố đưa chúng tôi đi câu, rồi tôi khóc ré lên khi bùn dính vào giày, Margot khóc nức nở vì sách của chị bị ướt, còn Kitty khóc ầm lên vì nó thực sự vẫn chỉ là một đứa con nít.
Kitty yêu Josh vì anh ấy sẽ chơi bài với nó mà không chán nản gì hết. Hoặc ít nhất ảnh cũng giả như không chán. Hai người còn thỏa thuận với nhau—nếu tôi thắng trận tiếp, anh phải làm cho tôi bánh sandwich bơ đậu phộng nướng giòn tan, không vỏ. Đó là Kitty. Chắc chắn sẽ không có bơ đậu phộng giòn và Josh sẽ nói tệ quá, rồi chọn thứ khác. Nhưng sau đó Kitty sẽ khiến anh ấy không chịu đựng được và anh sẽ chạy ra ngoài mua một ít, vì anh là Josh.
Nếu phải giải thích tại sao Margot yêu anh ấy, tôi nghĩ có lẽ tôi sẽ nói vì tất cả nhà tôi đều như vậy.
Chúng tôi ngồi trong phòng khách, Kitty đang dán hình những chú chó lên một phần khổng lồ trên miếng bìa cứng. Giấy và những mảnh vụn ở quanh nó. Lẩm bẩm với chính mình, con bé nói, “Lúc bố hỏi mình muốn gì vào Giáng sinh, mình sẽ bảo, ‘Lấy bất cứ con nào trong số này và chúng con sẽ ổn ngay.'”
Margot và Josh ngồi trên ghế dài; tôi nằm trên sàn, xem ti vi. Josh rang một tô bỏng ngô lớn, và tôi hiến dâng bản thân mình cho nó, bốc từng vốc từng vốc.
Chương trình quảng cáo tới phần nước hoa: một cô gái chạy quanh các con phố ở Paris trong một chiếc váy yếm màu phong lan mỏng tang như giấy lụa. Điều tôi sẽ không làm là để cô gái trong bộ váy giấy lụa đó chạy loăng quăng ở Paris trong tiết xuân! Tôi ngồi dậy quá đột ngột và bị nghẹn một nhân ngô rang. Giữa hai cơn ho tôi nói, “Margot, hẹn gặp ở Paris kỳ nghỉ xuân của em!” Tôi vừa hình dung cảnh mình xoay xoay một bánh macaron quả hồ trăn trong một tay và chiếc bánh quả mâm xôi trong tay kia.
Mắt Margot sáng lên. “Em nghĩ bố sẽ cho phép em à?”
“Chắc chắn rồi, đó là học tập. Bố sẽ phải cho phép em.” Nhưng sự thật là tôi chưa bao giờ đi máy bay một mình. Và thậm chí còn chưa bao giờ đến một đất nước nào. Margot sẽ đón tôi ở sân bay, hay tôi sẽ phải tự tìm đường đến nhà trọ?
Josh hẳn đã nhìn thấy nỗi lo lắng đột ngột hiện lên trên mặt tôi vì anh nói, “Đừng lo. Bố em chắc chắn sẽ cho em đi nếu anh đi cùng”.
Tôi sung sướng. “Được! Chúng ta có thể ở nhà trọ và chỉ ăn bánh ngọt với pho mát tất cả các bữa”.
“Chúng ta có thể đi thăm mộ Jim Morrison!” Josh thêm vào.
“Chúng ta có thể đến cửa hiệu nước hoa và chọn lấy cho mình loại hương riêng!” tôi reo lên, còn Josh khịt mũi.
“Ừm, anh dám chắc ‘chọn lấy cho mình loại hương riêng’ ở một hiệu nước hoa sẽ có giá ngang với một tuần ở nhà trọ,” anh nói. Và huých khuỷu tay Margot. “Em gái em mắc chứng hoang tưởng rồi”.
“Em ấy giàu trí tưởng tượng nhất trong ba đứa em đấy,” Margot đồng tình.
“Em thì sao?” Kitty sụt sùi.
“Em á?” tôi đùa. “Em là cô nàng nhà Song tưởng tượng kém nhất đó. Chị phải năn nỉ em rửa chân buổi tối, hơn cả nhắc đi tắm”.
Mặt Kitty nhăn lại và đỏ lên. “Em không nói chuyện đó, chị thật vô duyên. Em đang nói về Paris”.
Tôi xoay đầu con bé lại nhẹ nhàng. “Em quá nhỏ để ở lại nhà trọ”.
Con bé bò tới phía Margot và trèo vào lòng chị, mặc dù nó đã chín tuổi mà tuổi ấy quá bự để ngồi vào lòng ai đó. “Margot, chị sẽ cho em đi, đúng không?”
“Nếu đó là kỳ nghỉ gia đình,” Margot nói, hôn lên má con bé. “Em và Lara Jean và bố cũng cùng đi”.
Tôi nhăn nhó. Đó không hề là kỳ nghỉ Paris tôi tưởng tượng. Qua đầu Kitty, Josh lẩm bẩm với tôi, chúng ta nói sau nhé, và tôi lén lút giơ tay tỏ ý tán thành.
***
Tối muộn; Josh đã về từ lâu. Kitty và bố đã ngủ. Chúng tôi ở trong bếp. Margot ngồi bên bàn máy tính, tôi ngồi cạnh chị, cuộn bột bánh quy thành viên rồi thả chúng vào quế và đường. Bánh quy quế vị truyền thống để lấy lòng Kitty. Lúc trước, khi tôi đến chúc ngủ ngon, Kitty lăn tròn và không nói gì với tôi vì nó vẫn tin rằng tôi đang cố tách nó ra khỏi chuyến đi Paris. Kế hoạch của tôi là đặt bánh quy quế trên đĩa ngay cạnh gối con bé để khi nó tỉnh giấc có ngay bánh nướng giòn.
Margot cực kỳ im lặng, và rồi, đột nhiên, chị rời mắt khỏi máy tính và nói, “chị đã chia tay với Josh tối nay. Sau bữa tối”.
Viên bột bánh quy rơi khỏi tay tôi xuống bát đường.
“Ý chị là, đến lúc rồi,” chị nói. Viền mắt chị không đỏ; chị đã không khóc, tôi nghĩ vậy. Giọng chị trầm tĩnh và bình thản. Ai nhìn cũng sẽ nghĩ chị ấy ổn. Vì Margot luôn luôn trông ổn, ngay cả khi không phải vậy.
“Em không hiểu tại sao các chị phải chia tay,” tôi nói. “Chỉ vì chị đi học đại học không có nghĩa là chị phải chia tay”.
“Lara Jean, chị sẽ tới Scotland, không phải UVA. Saint Andrews cách đây gần bốn ngàn dặm”. Chị đẩy gọng kính. “Có vấn đề gì chứ?”
Tôi không thể tin được chị có thể nói thế. “Vấn đề là, đó là Josh. Josh yêu chị hơn bất cứ cậu con trai nào từng yêu một cô gái!”
Margot đảo mắt. Chị nghĩ tôi đang quá xúc động, nhưng tôi không hề. Đó là sự thật—chuyện Josh yêu Margot nhiều thế nào. Anh ấy không bao giờ nhìn các cô gái khác nhiều như vậy.
Bỗng nhiên, chị nói, “Biết mẹ từng nói gì với chị không?”
“Nói gì?” trong giây lát tôi quên toàn bộ chuyện về Josh. Vì bất kể tôi đang làm gì trong đời này, dù Margot và tôi có đang cãi nhau, dù tôi sắp bị tông xe, tôi sẽ luôn ngừng lại và nghe chuyện về mẹ. Bất cứ chi tiết nào, bất cứ ký ức nào Margot có, tôi cũng muốn có. Tôi vẫn khá hơn Kitty, dù thế. Kitty không có bất cứ một kỷ niệm nào về mẹ nếu chúng tôi không kể cho con bé. Chúng tôi nói rất nhiều chuyện rất nhiều lần đến nỗi bây giờ trở thành ký ức của con bé. “Nhớ lần đó…,” nó sẽ nói. Rồi sau đó nó kể lại như thể nó đã ở đó và không phải là một đứa con nít nhỏ xíu.
“Mẹ bảo chị không cần cố vào đại học vì bạn trai. Mẹ nói không muốn chị là đứa con gái khóc lóc trên điện thoại với cậu bạn trai và nói không với mọi thứ thay vì nói có”.
Scotland là “có” của Margot, tôi đoán. Lơ đãng, tôi vốc một nắm bột bánh quy và thả bộp vào miệng.
“Em không nên ăn bột bánh quy sống,” Margot kêu lên.
Tôi mặc kệ chị ấy. “Josh không bao giờ ngăn cản chị bất cứ cái gì. Anh ấy không như thế. Nhớ hồi chị quyết định chạy đua chức chủ tịch hội học sinh, anh ấy đã điều hành chiến dịch cho chị không? Anh ấy là fan bự của chị!”
Lần này, khóe miệng Margot trễ xuống, tôi đứng dậy vòng tay quanh cổ chị. Chị ngả đầu ra sau rồi cười với tôi. “Chị ổn,” chị nói, nhưng chị ấy không, tôi biết, chị không ổn.
“Giờ không quá muộn đâu, chị thấy đấy. Chị có thể đi ngay bây giờ và nói với anh ấy chị đã thay đổi ý định”.
Margot lắc đầu. “Kết thúc rồi, Lara Jean”. Tôi buông chị ra và chị đóng máy tính. “Khi nào mẻ bánh đầu tiên sẵn sàng nhỉ? Chị đói”.
Tôi nhìn đồng hồ nam châm trứng trên tủ lạnh. “Bốn phút nữa”. Tôi ngồi xuống rồi bảo, “Em không quan tâm chị nói thế đâu, Margot. Các chị không kết thúc. Chị yêu anh ấy quá nhiều”.
Chị lắc đầu. “Lara Jean,” chị ấy bắt đầu, bằng giọng Margot kiên nhẫn của chị, như thể tôi là một đứa trẻ còn chị là bà già bốn hai tuổi khôn ngoan.
Tôi vẫy vẫy một thìa đầy bột bánh quy dưới mũi Margot, chị đắn đo rồi mở miệng. Tôi đút cho chị ăn như trẻ con. “Nghe này, chị và Josh sẽ quay lại sau một ngày, hoặc hai”. Nhưng dù nói thế, tôi biết không thể nào. Margot không phải kiểu con gái chia tay rồi quay lại khi hứng lên; một khi chị ấy đã quyết định điều gì, thì chính là thế. Không dông dài, không hối tiếc. Như chị nói: khi chị kết thúc, chị ấy sẽ kết thúc.
Tôi ước chi (và đây là điều tôi đã ước nhiều, quá nhiều lần, nhiều đến nỗi không đếm xuể) tôi gống Margot hơn. Vì đôi khi dường như tôi sẽ không bao giờ chấm dứt được.
Tối muộn, sau khi tôi rửa xong bát đĩa và sắp bánh lên đĩa rồi để chúng bên gối Kitty, tôi về phòng. Tôi không bật đèn. Tôi tới bên cửa sổ. Đèn phòng Josh vẫn sáng.
 

Lâm Minh Trúc

Học sinh chăm học
Thành viên
10 Tháng tám 2018
516
725
121
Khánh Hòa
THPT Hoàng Văn Thụ
Chương 2
Sáng hôm sau, Margot đang pha cà phê còn tôi đổ ngũ cốc vào bát, tôi nói điều tôi đã nghĩ cả buổi sáng. “Để em nói chị biết, bố và Kitty sẽ thực sự rối lên đấy”. Khi Kitty và tôi đi đánh răng, tôi bị cám dỗ tuồn ra vài tin, nhưng Kitty vẫn giận tôi từ hôm qua, nên tôi im lặng. Con bé không thừa nhận bánh của tôi, mặc dù tôi biết nó đã ăn hết vì tất cả những gì còn trên đĩa chỉ là mảnh vụn.
Margot buông một tiếng thở dài. “Vì thế chị được chỉ định quay lại với Josh vì em và bố và Kitty?”
“Không, em chỉ nói với chị thế thôi”.
“Không có vẻ gì anh ấy sẽ còn tới đây sau khi chị đi, chắc vậy”.
Tôi cau mày. Tôi không có ý này, rằng Josh sẽ ngừng đến vì Margot đi rồi. Anh ấy đã ghé chơi rất lâu trước từ khi hai người thành một cặp, vì thế tôi không hiểu tại sao anh ấy lại thôi. “Anh ấy có thể,” tôi bảo. “Anh ấy thực sự quý Kitty”.
Chị đẩy nút khởi động trên máy làm cà phê. Tôi theo dõi chị cực kỳ cẩn thận vì Margot luôn là người pha cà phê và tôi thì không, và bây giờ chị ấy sắp rời đi (dù còn hơn sáu ngày nữa), tôi nên biết cách làm. Vẫn quay lưng về phía tôi, chị nói, “có lẽ chị sẽ không bảo bố và Kitty”.
“Ừm, em nghĩ hai người sẽ phát hiện ra khi anh ấy không đến sân bay, Gogo”. Gogo là biệt danh của Margot. Như trong ủng go-go. “Chị đổ vào đó bao nhiêu cốc nước? Và bao nhiêu thìa hạt cà phê?”
“Chị sẽ viết lại cho em,” Margot đảm bảo với tôi. “Trong sổ tay”.
Chúng tôi để sổ tay gia đình trên tủ lạnh. Ý tưởng của Margot, hẳn nhiên rồi. Có tất cả những mục quan trọng và thời gian biểu của bố và lịch đưa đón của Kitty. “Hãy chắc rằng chị viết trong mục cửa hàng giặt khô mới nhé,” tôi bảo.
“Xong rồi”. Margot xắt lát một quả chuối vào ngũ cốc của chị: mỗi lát mỏng hoàn hảo. “Và nhân tiện, dù sao thì Josh sẽ không đến sân bay với chúng ta. Em biết chị cảm thấy thế nào về những lời tạm biệt buồn thảm rồi mà”. Margot làm mặt kiểu Gớm, bao cảm động.
Tôi biết thế.
***
Khi Margot quyết định đi học đại học ở Scotland, nó giống như một sự phản bội. Mặc dù tôi biết chuyện đó sẽ đến, vì đương nhiên là chị ấy sẽ học đại học đâu đó xa nhà. Và đương nhiên chị ấy sẽ học ở Scotland và nghiên cứu nhân chủng học, bởi vì chị là Margot, cô gái với bản đồ, sách du lịch và kế hoạch. Chắc chắn rồi một ngày chị ấy sẽ rời xa chúng tôi.
Tôi vẫn bực chị, một chút thôi. Chỉ chút xíu xiu thôi. Rõ ràng tôi biết không phải lỗi của chị. Nhưng chị sắp đi xa, và chúng tôi luôn nói mình mãi mãi là những cô gái nhà Song. Margot đầu tiên, tôi ở giữa, và em gái Kitty cuối cùng. Trên giấy khai sinh con bé là Katherine; với chúng tôi con bé là Kitty. Thỉnh thoảng tôi gọi nó là Kitten, cái tên đó tôi gọi khi nó mới chào đời: con bé trông giống một con mèo con gày gò trụi lông.
Chúng tôi là ba cô gái nhà Song. Trước kia là bốn. Mẹ tôi, Eve Song. Evie với bố tôi, Mẹ với chúng tôi, Eve với những người khác. Song đang là, đã là, họ của mẹ tôi. Họ của chúng tôi là Covey. Nhưng lý do chúng tôi là những cô gái nhà Song chứ không phải nhà Covey là vì mẹ tôi thường nói mình là một nàng Song của cuộc đời, và Margot nói chúng tôi cũng thế. Tất cả chúng tôi đều có từ Song trong tên đệm, và chúng tôi trông giống Song hơn là Covey, giống người Hàn Quốc hơn là người da trắng. Chí ít, Margot và tôi trông thế; Kitty giống bố nhất: tóc con bé nâu sáng giống tóc bố. Mọi người bảo tôi giống mẹ nhất, nhưng tôi nghĩ Margot giống hơn, với gò má cao và mắt tối. Gần sáu năm rồi, và đôi khi cảm giác như mới ngày hôm qua mẹ ở đây, và đôi khi không bao giờ, chỉ trong mơ.
Mẹ lau sàn sáng hôm ấy; chúng sáng bóng lên và mọi thứ có mùi như chanh tươi và sạch sẽ. Điện thoại đổ chuông trong bếp, mẹ chạy vào trả lời, rồi mẹ trượt chân. Mẹ ngã đập đầu xuống sàn, rồi mẹ ngất đi, nhưng sau đó mẹ tỉnh lại và thấy ổn. Đó là khoảng tỉnh của mẹ. Người ta gọi thế. Một lát sau mẹ bảo mẹ đau đầu, mẹ đến nằm trên giường, và sau đó không thức dậy nữa.
Margot là người phát hiện ra mẹ. Chị ấy mười hai tuổi. Chị ấy quán xuyến mọi việc: chị gọi 911; chị gọi bố; chị bảo tôi trông Kitty, mới ba tuổi. Tôi bật ti vi cho Kitty trong phòng chơi và ngồi cạnh con bé. Đó là tất cả những gì tôi làm. Tôi không biết tôi sẽ làm gì nếu Margot không ở đó. Mặc dù Margot chỉ hơn tôi hai tuổi, nhưng tôi tôn trọng chị hơn bất cứ ai.
Khi những người lớn thấy rằng bố tôi là người cha đơn thân của ba cô con gái, họ lắc đầu ngưỡng mộ, kiểu Sao anh ta làm được? Sao một mình anh ta có thể cai quản tất cả? Câu trả lời là Margot. Chị ấy là nhà điều hành ngay từ đầu, mọi thứ được dán nhãn và lên kế hoạch và sắp xếp rành mạch, thậm chí thành hàng.
Margot là cô gái tốt, tôi đoán Kitty và tôi đã theo sự dẫn dắt của chị. Tôi không bao giờ gian lận hay say xỉn hay hút thuốc hay thậm chí có một cậu bạn trai. Chúng tôi trêu bố và bảo bố thật may mắn vì chúng tôi đều ngoan, nhưng thật ra, chúng tôi mới là những người may mắn. Bố thực sự là người cha tốt. Bố đã cố gắng kinh khủng. Bố không phải lúc nào cũng hiểu chúng tôi, nhưng bố đều cố, đó mới là điều quan trọng. Chúng tôi ba cô gái nhà Song có một hiệp ước ngầm: làm cho cuộc sống dễ dàng nhất có thể cho bố. Nhưng sau đó, có thể không phải ngầm nữa, vì nhiều lần tôi nghe thấy Margot nói, “Suỵt, yên lặng, bố đang nghỉ trước khi quay lại bệnh viện,” hoặc “Đừng làm phiền bố chuyện đó; tự làm đi”.
Tôi hỏi Margot rằng chị nghĩ sẽ ra sao nếu như mẹ không qua đời. Biết đâu chúng tôi sẽ dành nhiều thời gian với họ hàng người Hàn của gia đình và không chỉ có Lễ tạ ơn và Năm mới? Hay là—
Margot chẳng thấy có vấn đề gì để băn khoăn hết. Đây là cuộc đời của chúng tôi; thật vô ích khi cứ hỏi nếu như. Không ai có thể cho ta đáp án hết. Tôi cố, tôi thực sự cố gắng, nhưng thật khó khăn để tôi chấp nhận cách nghĩ đó. Tôi luôn luôn băn khoăn về những cái nếu-như, và những chuyện không xảy ra.
***
Bố và Kitty xuống cầu thang cùng lúc. Margot rót cho bố một tách cà phê, đen, còn tôi đổ sữa vào bát ngũ cốc của Kitty. Tôi đẩy cái bát tới trước mặt con bé, và nó quay đi để lấy sữa chua trong tủ lạnh. Con bé mang vào phòng khách ngồi ăn trước màn hình ti vi. Vậy là nó vẫn còn giận.
“Lát nữa bố sẽ đi Costo, vì thế các con lập danh sách những thứ các con cần nhé,” bố bảo, uống một ngụm cà phê lớn. “Bố nghĩ bố sẽ mua một ít bít tết dải cho bữa tối. Chúng ta có thể nướng. Bố cũng nên dành một suất cho Josh chứ nhỉ?”
Đầu tôi quay phắt về phía Margot. Chị hé môi rồi lại khép vào. Sau đó chị nói, “Không ạ, chỉ cần đủ cho bốn chúng ta thôi bố”.
Tôi ném cho chị cái nhìn trách cứ, và chị lờ đi. Tôi không hề biết Margot có thể vì sợ mà thôi làm gì trước đây, nhưng tôi đoán trong các vấn đề của trái tim, không thể tiên liệu được một người sẽ làm gì hoặc không.
Chương 3
Hôm nay là ngày cuối cùng của mùa hè và ngày cuối cùng của chúng tôi với Margot. Có thể không hẳn là tệ khi chị ấy chia tay với Josh; vì thế này chúng tôi có nhiều thời gian với nhau hơn. Tôi chắc chị hẳn đã nghĩ thế. Tôi chắc nó cũng là một phần kế hoạch của chị.
Chúng tôi lái xe ra khỏi khu phố thì thấy Josh chạy qua. Anh ấy tham gia điền kinh năm ngoái, thế là bây giờ anh ấy luôn chạy bộ. Kitty hét gọi tên anh, nhưng cửa sổ đóng, nên vô dụng—anh ấy có vẻ không nghe thấy.
“Quay lại,” Kitty giục Margot. “Có khi anh ấy muốn đi cùng chúng ta”.
“Hôm nay là ngày-chỉ-các-cô-gái-nhà-Song,” tôi bảo con bé.
Chúng tôi dành cả buổi sáng ở Target, chọn những món đồ cuối cùng như Honey Nut Chex thích hợp cho chuyến bay cùng chất khử mùi và dây buộc tóc. Chúng tôi để Kitty đẩy xe hàng nên con bé lấy đà rồi cưỡi lên xe như thể đang đẩy xe ngựa. Margot chỉ cho phép con bé làm trò đó vài lần trước khi bắt ngừng lại, để không làm phiền những người khách khác.
Tiếp đó chúng tôi về nhà làm salad gà với nho xanh cho bữa trưa rồi thì gần đến giờ thi bơi của Kitty. Chúng tôi gói bánh mì kẹp jăm-bông và pho mát với salad trái cây cho bữa tối ngoài trời, mang theo máy tính của Margot để xem phim, vì những buổi thi bơi có thể kéo dài tới tối. Chúng tôi cũng làm một tấm biểu ngữ, viết Cố lên Kitty Cố lên!. Tôi vẽ một chú chó trên đó. Bố cuối cùng lại lỡ buổi thi vì có ca phụ sản, và theo như bố nói, đứa bé khá ngoan. (Một bé gái, họ đặt tên bé là Patricia Rose theo tên hai người bà. Bố luôn nói tên và tên đệm cho tôi. Đó là điều đầu tiên tôi hỏi khi bố về nhà từ một ca phụ sản.)
Kitty quá kích động với ruy băng chiến thắng hai chặng đầu tiên và một chặng thứ hai đến nỗi con bé quên hẳn việc hỏi Josh đâu cho đến khi chúng tôi lái xe về nhà. Con bé ngồi ghế sau, quấn khăn tắm quanh đầu và ruy băng lủng lẳng trên tai như hoa tai. Nó rướn người về phía trước và nói, “Này! Tại sao Josh không tới buổi thi của em?”
Tôi có thể thấy Margot đắn đo, vì thế tôi trả lời trước khi chị ấy định nói. Có lẽ điều duy nhất tôi khá hơn Margot là nói dối. “Anh ấy phải đi làm ở hiệu sách tối nay. Anh ấy thực sự muốn tới lắm, thật đấy.” Margot với tay đến bảng điều khiển và dành cho tôi một dấu cảm ơn.
Bĩu môi, Kitty nói, “Đó là cuộc thi định kỳ cuối cùng! Anh ấy đã hứa sẽ đến xem em bơi”.
“Chuyện xảy ra phút chót,” tôi nói. “Anh ấy không thể rời ca làm vì một trong số đồng nghiệp của anh ấy phải cấp cứu”.
Kitty miễn cưỡng gật đầu. Nhỏ như con bé cũng hiểu được những trường hợp khẩn cấp.
“Ăn kem đi,” Margot bỗng lên tiếng.
Kitty hớn hở, và Josh cùng với trường hợp khẩn cấp tưởng tượng của anh bị lãng quên. “Tuyệt! Em muốn một cái ốc quế! Em có thể ăn ốc quế hai thìa không? Em muốn rắc bạc hà và đậu phộng giòn. Không, kem chanh và kẹo mềm. Không, đợi đã—”
Tôi quay lại. “Em không ăn hết ốc quế hai thìa đâu,” tôi bảo. “Chắc em ăn hết hai thìa trong cốc, nhưng không phải trong ốc quế.”
“Có, em có thể. Tối nay em ăn được. Em đang chết đói.”
“Tốt, nhưng em nên ăn hết đấy.” Tôi lắc ngón tay với Kitty và nói vẻ đe dọa, điều này làm con bé đảo mắt cười rúc rích. Còn tôi, tôi ăn món tôi luôn ăn—kem sô cô la anh đào ốc quế đường.
Margot lái xe vào đường dành cho người mua mang đi, và chúng tôi chờ đến lượt mình, tôi nói, “Em cá là họ không có kem sữa đông lạnh ở Scotland.”
“Có lẽ không,” chị ấy đáp.
“Chị sẽ không được ăn cái nào nữa cho đến tận lễ Tạ ơn đấy,” tôi bảo.
Margot nhìn thẳng về trước. “Giáng sinh,” chị nói, chỉnh lại tôi. “Lễ Tạ ơn quá ngắn không kiểu gì bay về nhà được, nhớ chứ?”
“Lễ Tạ ơn sẽ chả ra gì,” Kitty trề môi.
Tôi câm nín. Chúng tôi chưa từng có lễ Tạ ơn nào mà thiếu Margot. Chị ấy luôn làm món gà tây, cải hầm và hành kem. Tôi làm bánh (bí ngô và hồ đào) và khoai tây nghiền. Kitty là người thử món và dọn bàn. Tôi chả biết làm sao để nướng gà. Và cả hai bà của chúng tôi cũng sẽ có mặt, và Nana, bà nội, là người giỏi giang nhất nhà chúng tôi giống như Margot. Bà nói Kitty khiến bà kiệt sức còn tôi thì quá mơ mộng.
Tất cả thình lình xảy ra làm tôi hoảng hốt, khó thở và rồi tôi chả quan tâm gì đến sô cô la anh đào ốc quế đường nữa. Tôi không thể tưởng tượng nổi lễ Tạ ơn không có Margot. Tôi thậm chí không thể tưởng tượng nổi thứ Hai tới không có chị ấy. Tôi biết hầu hết các chị em không hòa thuận, nhưng tôi gần gũi với Margot hơn với bất cứ ai trên thế giới này. Làm sao chúng tôi có thể là các cô gái nhà Song mà thiếu đi Margot?


Chương 4
Đứa bạn quen lâu nhất của tôi Chris hút thuốc, cô ấy chơi bời với tụi con trai mà cô không biết tí ti gì, và cô ấy bị đình chỉ học hai lần. Một lần Chris phải diện kiến hội đồng vì trốn học. Tôi chưa từng biết trốn học là gì trước khi gặp Chris. Cụ thể, nếu bạn bỏ quá nhiều tiết học, bạn sẽ phạm nội quy. Tôi khá chắc rằng nếu Chris và tôi biết nhau vào thời điểm này, chúng tôi sẽ không làm bạn được. Chúng tôi khác nhau đúng như từ khác biệt có thể diễn tả. Nhưng không phải lúc nào cũng vậy. Hồi lớp 6, Chris thích văn phòng phẩm và tiệc tùng thâu đêm và thức suốt đêm xem phim của John Hughes, y như tôi. Nhưng đến lớp 8, cô ấy lén trốn đi sau khi bố tôi ngủ để gặp gỡ đám con trai cô ấy quen ở trung tâm thương mại. Họ thả cô ấy về trước khi trời sáng. Tôi thức suốt cho đến khi cô ấy trở lại, lo khiếp vía nếu cô ấy không kịp về trước khi bố dậy. Dù thế, cô ấy luôn luôn quay lại đúng giờ.
Chris không phải kiểu bạn bè mà bạn gọi điện hàng đêm hay ăn trưa hàng ngày. Cô ấy như mèo hoang, đến và đi khi cô ấy thích. Cô ấy không thể bị trói buộc vào một nơi nào đó hay một ai đó. Đôi khi tôi không gặp Chris trong nhiều ngày và rồi đến nửa đêm có tiếng gõ cửa sổ phòng ngủ của tôi thì đó là Chris, đang núp trong cây mộc lan. Tôi để cửa sổ không khóa cho cô ấy nếu cần.
Chris và Margot không thể chịu được nhau. Chris nghĩ Margot cứng nhắc, còn Margot cho là Chris thất thường. Chị ấy nghĩ Chris lợi dụng tôi; Chris lại cho là Margot kiểm soát tôi. Tôi cho rằng có lẽ cả hai hơi hơi đúng. Nhưng điều quan trọng, điều thực tế, là Chris và tôi hiểu nhau, nhiều hơn người khác nhận thấy.
* * *
Chris gọi cho tôi trên đường đến nhà tôi; cô ấy nói mẹ cô ấy đang bị khùng nên cô ấy sẽ ghé trong đôi giờ và chúng tôi có đồ ăn không?
Chris và tôi đang chia nhau tô gnocchi còn lại trong phòng khách thì Margot về nhà sau thả Kitty ở bữa tiệc nướng ngoài trời cuối khóa của đội bơi. “Ồ, chào,” chị ấy nói. Rồi chị ấy phát hiện ra ly coke ăn kiêng của Chris trên bàn cà phê, không có lót.
“Em làm ơn dùng cái lót cốc được không?”
Ngay khi Margot lên cầu thang, Chris bảo, “Gừ! Tại sao chị cậu như khùng vậy?”
Tôi trượt cái lót cốc xuống dưới ly của cô ấy. “Hôm nay cậu nghĩ ai cũng khùng.”
“Đó là vì ai cũng vậy.” Chris đảo mắt lên trần nhà. Lớn tiếng, cô ấy nói, “Chị ấy cần xách cái khùng đó đi cùng đi.” Từ phòng mình, Margot hét, “Tôi nghe thấy đấy!”
“Em nói cho chị đấy!” Chris hét lại, hốt miếng gnocchi cuối cùng cho mình.
Tôi thở dài. “Chị ấy sẽ sớm chuyển đi.”
Cười khẩy, Chris nói, “Vậy là Joshy, có vẻ, sẽ thắp nến nhớ nàng mỗi đêm đến khi nàng trở lại à?”
Tôi ngập ngừng. Dù tôi không chắc liệu chuyện đó có nên bí mật không, tôi dám chắc Margot sẽ không muốn Chris biết bất cứ chuyện riêng gì của chị ấy. Nên tất cả những gì tôi đáp là, “Tớ không chắc.”
“Chờ đã. Chị ấy đá anh ta rồi hả?” Chris hỏi.
Tôi miễn cưỡng gật đầu. “Đừng nói gì với chị ấy,” tôi nạt. “Chị ấy thực sự còn buồn.”
“Margot? Buồn?” Chris gẩy móng tay. “Margot không có xúc cảm người thường như chúng ta đâu.”
“Cậu chỉ không hiểu chị ấy,” tôi nói. “Hơn nữa, chúng tớ chả ai có thể giống cậu.”
Cô ấy cười toe toét. Cô ấy có răng cửa nhọn, chúng khiến cô ấy trông như lúc nào cũng đói. “Đúng vậy.”
Chris biểu cảm thẳng thắn. Cô ấy rú lên khi rơi mũ. Cô ấy quả quyết thỉnh thoảng bạn phải hét toáng các cảm giác lên; nếu không, chúng sẽ thối ra mất. Có lần cô ấy hét vào một phụ nữ ở hiệu tạp hóa vì nhỡ dẫm vào ngón chân cô ấy. Tôi không nghĩ là cô ấy gặp bất cứ nguy cơ thối rữa cảm xúc nào.
“Tớ chỉ không tin nổi là chị ấy sẽ chuyển đi trong mấy ngày nữa,” tôi nói, đột nhiên cảm thấy sụt sịt.
“Chị ấy không chết, Lara Jean. Chẳng có gì phải khóc lóc hết.” Chris kéo sợi dây lỏng trên quần soóc đỏ của cô ấy. Chúng quá ngắn đến nỗi khi cô ấy ngồi, bạn có thể thấy quần lót của cô ấy. Loại đỏ tiệp màu với quần soóc. “Thật ra thì, tớ nghĩ thế này tốt cho cậu. Đây là lúc cậu làm mọi thứ của chính cậu và ngừng tuân theo bất cứ cái gì Nữ hoàng Margot nói. Giờ là năm ba của cậu, khùng ạ. Giờ là thời điểm kiểu gì cũng tốt. Vài chàng người Pháp, làm mấy chuyện vui vẻ, cậu biết chứ?”
“Tớ sống vui vẻ lắm,” tôi đáp.
“Phải, trong viện dưỡng lão.” Chris cười khúc khích còn tôi trừng mắt với cô ấy.
Margot bắt đầu làm tình nguyện viên ở Hội hưu trí Belleview khi chị có bằng lái xe; việc của chị là giúp chủ hội chuẩn bị đồ uống khai vị cho hội viên. Thỉnh thoảng tôi tới giúp. Chúng tôi bày đậu phộng và rót đồ uống và đôi khi Margot chơi dương cầm, nhưng thường Stormy giành lấy. Stormy là nữ danh ca của Belleview. Cô ấy quản lý chính. Còn có cô Mary, cô ấy có thể không rất giỏi giao tiếp vì chứng quên, nhưng cô đã dạy tôi đan.
Giờ họ có một tình nguyện viên mới, nhưng tôi biết ở Belleview thực sự là càng đông càng vui, vì hầu hết hội viên có quá ít khách khứa. Tôi nên sớm ghé lại; tôi nhớ nơi ấy. Và tôi chắc chắn không đánh giá cao việc Chris đùa cợt về nó.
“Những người ở Bellaview sống đời hơn mọi người chúng ta biết gộp lại đấy,” tôi bảo. “Ở đó có một cô, Stormy, cô ấy là một văn công! Cô ấy từng nhận được một trăm lá thư trong một ngày từ các quân nhân yêu mến cô ấy. Rồi có một cựu binh bị mất một chân—chú ấy gửi cho cổ một chiếc nhẫn kim cương!”
Chris đột nhiên trông đầy hứng thú. “Cô ấy có giữ nó không?”
“Cô ấy có,” tôi xác nhận. Tôi nghĩ thật tệ khi cô ấy giữ chiếc nhẫn dù không có ý định cưới chú ấy, nhưng cô ấy đã cho tôi xem, và nó đẹp thật. Đó là một viên kim cương hồng, rất hiếm. Tôi cá thời nay trị giá rất nhiều tiền.
“Tớ đoán Stormy có vẻ là kiểu người hoành tráng,” Chris ghen tị.
“Có khi thỉnh thoảng cậu nên đến Belleview với tớ,” tôi gợi ý. “Chúng ta có thể đến vào giờ đồ uống khai vị. Ông Perelli thích nhảy cùng những cô gái mới. Ông ấy sẽ dạy cậu thế nào là nhảy foxtrot.”
Chris làm vẻ mặt kinh tởm như thể tôi đề nghị cả hai đi chơi ở bãi rác thành phố. “Không, cảm ơn. Tớ đưa cậu đi nhảy thì thế nào?” Cô ấy hếch cằm hướng lên tầng. “Giờ chị cậu sắp đi rồi, chúng ta có thể vui vẻ thực sự. Cậu biết là tớ luôn có trò vui mà.”
Đúng là vậy, Chris luôn luôn có trò vui. Thỉnh thoảng hơi quá vui, nhưng dù gì cũng là vui.

Chương 5
Đêm trước khi Margot đi, cả ba chúng tôi ở trong phòng chị giúp đóng gói những thứ lặt vặt cuối cùng. Kitty sắp đồ tắm của Margot, xếp chúng đẹp đẽ và gọn gàng trong giỏ đồ tắm sạch. Margot đang cố quyết định loại áo khoác nào để mang theo.
“Chị nên mang cả áo dạ và áo phao hay chỉ áo dạ thôi?” chị ấy hỏi tôi.
“Chỉ áo dạ thôi,” tôi nói. “Chị có thể mặc nó khi vui cũng như buồn.” Tôi nằm dài trên giường chỉ đạo tiến trình đóng gói. “Kitty, đảm bảo nắp lọ dưỡng thể vặn chặt.”
“Nó còn mới tinh—chắc chắn vặn chặt!” Kitty càu nhàu, nhưng con bé vẫn kiểm tra lại lần nữa.
“Thời tiết ở Scotland lạnh sớm hơn ở đây,” Margot nói, gấp áo khoác và xếp nó lên trên cùng vali. “Chị nghĩ chị sẽ mang cả hai.”
“Em chả hiểu tại sao chị lại hỏi em nếu chị đã biết mình định làm gì,” tôi bảo. “Với cả, em tưởng chị nói chị sẽ về nhà vào Giáng sinh. Chị vẫn sẽ về nhà vào Giáng sinh, phải không?”
“Phải, nếu em ngừng thói trẻ con đi,” Margot nói.
Thực ra thì, Margot thậm chí không đóng đồ nhiều lắm. Chị ấy không cần nhiều. Nếu là tôi, tôi đã gói cả phòng mình lại, nhưng Margot thì không. Phòng chị ấy trông vẫn thế, hầu hết là vậy.
Margot ngồi xuống kế bên tôi, và Kitty trèo lên ngồi cuối giường. “Mọi thứ đang thay đổi,” tôi nói, thở dài thườn thượt.
Margot làm mặt quỷ rồi ôm lấy tôi. “Chả có gì thay đổi, không hẳn vậy. Chúng ta mãi mãi là các cô gái nhà Song, nhớ không?”
Bố đứng ở cửa vào. Bố gõ cửa, mặc dù cửa mở và chúng tôi có thể thấy bố rõ mồn một. “Bố sắp sửa đóng đồ lên xe,” bố thông báo. Chúng tôi quan sát từ trên giường khi bố lôi một trong đám vali xuống nhà, rồi trở lên lấy cái khác. Bố nói cụt ngủn, “Ồ không, đừng dậy làm gì. Đừng chuốc phiền toái cho bản thân.”
“Đừng lo, chúng con không đâu,” chúng tôi kêu lớn.
Tuần rồi bố đang ở chế độ dọn-toàn-bộ-đón-xuân, mặc dù chả phải mùa xuân. Bố bỏ đi mọi thứ—máy nướng bánh chúng tôi không dùng, đĩa CD, chăn mền cũ, máy đánh chữ cũ của mẹ. Tất cả đều cho đến Goodwill. Một bác sĩ tâm thần học hoặc ai đó có thể đã gắn hành động đó với chuyện Margot rời nhà đi học, nhưng tôi không thể lý giải chính xác ý nghĩa của nó. Bất kể nó có là gì, cũng thật phiền. Tôi đã phải xua bố tránh xa bộ sưu tập kỳ lân thủy tinh của tôi hai lần.
Tôi nằm gối đầu trong lòng Margot. “Vậy chị thật sự sẽ về nhà vào Giáng sinh, phải không?”
“Phải.”
“Em ước gì em có thể đi cùng chị.” Kitty trề môi. “Chị tốt hơn Lara Jean.”
Tôi quẳng cho con bé cái véo.
“Thấy chưa?” con bé rú lên.
“Lara Jean sẽ tốt thôi,” Margot nói, “ngay khi em cư xử tốt. Và cả hai đứa phải chăm sóc bố đấy. Đảm bảo bố không đi làm quá nhiều thứ Bảy. Đảm bảo bố mang xe đi kiểm tra tháng tới. Và đảm bảo các em mua đầu lọc cà phê—hai đứa luôn luôn quên mua đầu lọc cà phê.”
“Vâng, hạ sĩ quan,” Kitty và tôi đồng thanh. Tôi tìm kiếm trên gương mặt Margot nỗi buồn hay sợ hãi hay lo lắng, một vài dấu hiệu rằng chị lo sợ khi đi xa, rằng chị sẽ nhớ chúng tôi nhiều như chúng tôi nhớ chị. Dù vậy, tôi chẳng thấy gì.
Cả ba chúng tôi ngủ trong phòng Margot tối ấy.
Kitty ngủ đầu tiên, như thường lệ. Tôi nằm trong bóng tối bên cạnh chị mà hai mắt mở thao láo. Tôi không thể ngủ. Ý nghĩ rằng tối mai Margot không ở phòng này—khiến tôi buồn đến nỗi khó khăn lắm mới chịu đựng được. Tôi ghét sự thay đổi hơn hầu hết mọi thứ.
Trong bóng đêm kế bên tôi, Margot hỏi, “Lara Jean… em có nghĩ em từng yêu bao giờ chưa? Yêu thực sự ấy?”.
Chị ấy làm tôi sửng sốt; tôi không có một đáp án sẵn sàng cho chị. Tôi còn đang cố nghĩ về điều đó, chị đã nói tiếp.
Rầu rĩ, chị nói, “Chị ước gì mình đã yêu nhiều hơn một lần. Chị nghĩ em nên yêu đương ít nhất hai lần ở cấp 3.” Sau đó chị buông một tiếng thở dài nhỏ rồi ngủ thiếp đi. Margot ngủ như thế—một tiếng thở dài mơ mộng rồi chị hạ cánh xuống vùng đất thần tiên, chỉ như thế.
* * *
Tôi tỉnh giấc giữa đêm và Margot không có ở đó. Kitty cuộn người bên cạnh tôi, nhưng không thấy Margot. Đêm tối như mực; chỉ có ánh trăng chiếu xuyên qua những tấm rèm. Tôi lê ra khỏi giường và đi tới cửa sổ. Tôi nín thở. Họ ở đó: Josh và Margot đứng trên lối nhà xe. Mặt Margot quay khỏi anh ấy, hướng về phía trăng. Josh đang khóc. Họ không chạm vào nhau. Khoảng cách đủ lớn giữa hai người giúp tôi hiểu rằng Margot không thay đổi quyết định.
Tôi buông rèm rồi tìm lối trở lại giường, Kitty đã cuộn mình xa hơn vào giữa. Tôi đẩy lưng con bé khoảng vài inch để lấy chỗ cho Margot. Tôi ước chi mình đã không thấy cảnh đó. Quá riêng tư. Quá chân thực. Chỉ dành cho hai người họ. Nếu có cách nào để tôi không nhìn thấy nó, tôi sẽ làm.
Tôi xoay người và nhắm mắt lại. Cảm giác thế nào, khi có một chàng trai yêu bạn rất nhiều đến nỗi rơi nước mắt vì bạn? Còn không phải là cậu trai bất kỳ nào hết. Là Josh. Josh của chúng tôi.
Để trả lời câu hỏi của chị: vâng, em nghĩ em đã yêu thực sự. Nhưng chỉ một lần. Với Josh. Josh của chúng tôi.



 

Lâm Minh Trúc

Học sinh chăm học
Thành viên
10 Tháng tám 2018
516
725
121
Khánh Hòa
THPT Hoàng Văn Thụ
Chương 6
Margot và Josh đến với nhau thế này. Bắt đầu bằng việc tôi nghe được từ Josh.
Đó là hai năm trước. Chúng tôi ngồi trong thư viện suốt giờ nghỉ. Tôi đang làm bài tập toán; Josh giúp tôi vì anh ấy giỏi toán. Chúng tôi chụm đầu vào trang vở của tôi, rất gần đến nỗi tôi ngửi được mùi xà phòng anh ấy dùng sáng đó. Là Irish Spring.
Rồi anh ấy nói, “Anh cần lời khuyên của em cho một chuyện. Anh thích một người.”
Trong nửa giây tôi đã tưởng là mình. Tôi nghĩ anh ấy sắp nói với tôi. Tôi đã hy vọng. Lúc ấy là đầu năm học. Chúng tôi đi chơi cùng nhau gần như mọi ngày vào tháng Tám đó, thỉnh thoảng có cả Margot nhưng hầu hết chỉ hai chúng tôi, vì Margot có khóa thực tập ở vườn ươm Montpelier ba ngày một tuần. Chúng tôi bơi nhiều. Tôi rám nắng hoành tráng vì mùa bơi đó. Thế nên trong nửa giây tôi nghĩ anh ấy sắp nói tên tôi.
Nhưng rồi tôi thấy cách anh ấy đỏ mặt, cách anh ấy nhìn vào khoảng không vô định, tôi hiểu đó không phải là tôi.
Nghĩ thầm, tôi quét một lượt danh sách các cô gái có thể. Một danh sách ngắn thôi. Josh không đi chơi với một tấn các cô nàng; anh ấy có bạn thân là Jersey Mike, chuyển tới từ New Jersey hồi trung học, và một người bạn thân khác, Ben, chỉ có thế.
Có thể là Ashley, một nàng năm ba trong đội bóng chuyền. Anh ấy từng giới thiệu là cô bé dễ thương nhất trong tất cả các em năm ba. Dựa vào cảm nhận của anh ấy, tôi bắt anh ấy làm điều này: tôi hỏi anh ai là cô nàng xinh nhất mỗi khóa. Năm nhất xinh nhất, khóa tôi, anh nói là Genevieve. Không phải tôi bị bất ngờ gì, nhưng điều đó vẫn khiến tôi nhói tim một cái.
Có thể là Jodie, cô nữ sinh đại học ở hiệu sách. Josh thường nói Jodie thông minh thế nào, cô ấy rất trí tuệ thế nào vì cô ấy du học ở Ấn Độ và giờ là Phật tử. Ha! Tôi là người có một nửa Hàn Quốc; tôi là người dạy Josh ăn bằng đũa thế nào. Anh ấy ăn kim chi lần đầu tiên ở nhà tôi.
Tôi sắp hỏi anh ấy đó ai thì thủ thư đến bắt chúng tôi yên lặng, rồi sau đó chúng tôi quay về làm bài và Josh không nhắc lại còn tôi cũng không hỏi nữa. Thành thật mà nói, tôi không muốn biết. Không phải là tôi, đó là tất cả những gì tôi quan tâm.
Tôi không nghĩ dù chỉ một giây cô gái anh thích là Margot. Không phải tôi chẳng xem chị là cô nàng có thể được yêu thích. Chị đã hẹn hò trước đó, với một mẫu bạn trai nhất định. Những anh chàng thông minh cùng nhóm với chị môn hóa và chạy đua với chị vào hội học sinh. Nhớ lại thì, không có gì đáng ngạc nhiên rằng Josh thích Margot, vì anh cũng là kiểu con trai như vậy.
Nếu ai đó hỏi tôi Josh thế nào, tôi sẽ nói anh ấy chỉ bình thường thôi. Anh ấy giống kiểu con trai bạn kỳ vọng sẽ giỏi máy tính, kiểu con trai gọi truyện tranh là tiểu thuyết hình ảnh. Tóc nâu. Không phải nâu đặc biệt, nâu phổ biến thôi. Mắt xanh lục mà vào trung tâm thì xám đi. Anh ấy gầy, nhưng khỏe mạnh. Tôi biết vì một lần tôi bị bong gân mắt cá chân ở sân bóng chày cũ và anh cõng tôi suốt dọc đường về nhà. Anh có tàn nhang, nó khiến anh trông trẻ hơn tuổi thật của mình. Và một lúm đồng tiền trên má trái. Tôi lúc nào cũng thích lúm đồng tiền đó.
Thật bất ngờ, thật choáng váng, rằng Margot cũng thích anh ấy. Không phải vì Josh là ai, mà vì Margot là ai. Tôi chưa bao giờ nghe chị ấy nói thích một chàng trai trước đây, không dù chỉ một lần. Tôi là người mơ mộng, một kẻ mơ hão lắm lời, như bà nội nói. Margot thì không. Margot trên tất cả những cái đó. Chị ấy tồn tại ở mức độ cao hơn nơi mà những thứ đó—đám con trai, trang điểm, áo quần—không ảnh hưởng gì.
Chuyện đó xảy ra thật đột ngột. Margot đi học về muộn một ngày tháng Mười; má chị hồng lên vì khí lạnh tràn từ núi xuống và tóc chị tết thành một bím cùng một chiếc khăn quàng quanh cổ. Chị đang làm một dự án ở trường, lúc đó là giờ ăn tối, còn tôi nấu món gà parmesan với mì ống mảnh trong sốt cà chua loãng.
Chị vào bếp và thông báo, “Chị có chuyện kể với em.” Mắt chị rất sáng; tôi nhớ chị đang tháo khăn quàng lúc đó.
Kitty đang làm bài tập ở bàn bếp, bố đang trên đường về nhà, còn tôi đang khuấy sốt loãng. “Gì thế?” Kitty và tôi hỏi.
“Josh thích chị.” Margot nhún vai thoải mái; vai chị gần như đã co lên đến tai.
Tôi trở nên lặng ngắt. Thế rồi tôi làm rớt cái thìa gỗ vào sốt. “Josh Josh? Josh của chúng ta?” Tôi thậm chí không nhìn chị. Tôi sợ là chị sẽ biết.
“Ừ. Anh ấy đợi chị sau giờ học ở trường hôm nay để nói với chị. Anh ấy nói—” Margot cười méo xệch. “Anh ấy nói chị là cô gái trong mơ của anh ấy. Hai đứa tin được không?”
“Tuyệt vời,” tôi nói, cố thể hiện niềm hạnh phúc trong từ đó, nhưng tôi không chắc nó thốt ra thế nào. Tất cả những gì tôi cảm thấy là thất vọng. Và ghen tỵ. Nỗi ghen tỵ quá nặng nề và tồi tệ đến nỗi tôi cảm thấy nghẹt thở. Vì thế tôi cố lần nữa, lần này với nụ cười. “Tuyệt vời, Margot.”
“Tuyệt vời,” Kitty lặp lại. “Vậy bây giờ hai người là bạn trai bạn gái?”
Tôi nín thở, chờ chị trả lời.
Margot nhón một miếng parsemen giữa hai ngón tay rồi thả vào miệng. “Ừ, chị nghĩ vậy.” Rồi chị mỉm cười, ánh mắt chị hóa mềm mại và trong suốt. Tôi hiểu rằng chị cũng thích anh ấy. Rất nhiều.
Đêm đó tôi viết một lá thư cho Josh.

Josh thân thương…
Tôi khóc nhiều. Chỉ như thế, tất cả kết thúc. Kết thúc trước khi tôi có lấy một cơ hội. Điều quan trọng không phải Josh đã chọn Margot. Mà là Margot chọn anh ấy.
Vì thế mới vậy. Tôi khóc sưng cả mắt; tôi viết lá thư; tôi để mọi thứ yên nghỉ. Từ đó tôi không nghĩ về anh theo cách trước kia nữa. Anh ấy và Margot là dành cho nhau. Họ sinh ra để dành cho nhau.
* * *
Tôi vẫn còn thức khi Margot quay về giường, nhưng tôi nhanh chóng nhắm mắt lại và giả vờ đang ngủ. Kitty cuộn mình bên cạnh tôi.
Tôi nghe thấy âm thanh sụt sịt nên tôi hé một mắt nhìn Margot. Lưng chị quay về chúng tôi; vai chị đang rung. Chị đang khóc.
Margot không bao giờ khóc.
Bây giờ khi nhìn thấy Margot khóc vì anh, tôi tin hơn bao giờ hết rằng—họ chưa kết thúc.

Chương 7
Ngày hôm sau, chúng tôi lái xe đưa Margot đến sân bay. Ở bên ngoài, chúng tôi xếp va li của chị lên xe chở hành lý—Kitty cố trèo lên nhảy nhót, nhưng bố đã lôi con bé xuống ngay tức khắc. Margot khăng khăng đòi đi một mình, đúng như chị nói chị sẽ làm vậy.
“Margot, chí ít cũng để bố mang túi tắm của con đi kiểm tra,” bố nói, cố gắng di chuyển khéo léo xe đẩy quanh chị. “Bố muốn nhìn thấy con qua cửa an ninh.”
“Con sẽ ổn mà,” chị nhắc lại. “Con đã tự bay trước đây rồi. Con biết kiểm tra hành lý thế nào.” Chị kiễng chân rồi vòng tay ôm lấy vai bố. “Con sẽ gọi ngay khi tới nơi, con hứa.”
“Gọi hàng ngày nhé,” tôi thầm thì. Cục nghẹn ở cổ tôi đang lớn dần lên, và một vài giọt nước mắt rơi khỏi mắt tôi. Tôi mong mình sẽ không khóc, vì tôi biết Margot sẽ không, và thật cô đơn khi phải khóc một mình, nhưng tôi không ngừng được.
“Không được quên chúng em,” Kitty nhắc.
Điều này khiến Margot mỉm cười. “Chị không bao giờ.” Chị ôm chúng tôi mỗi người một lần nữa. Chị ôm tôi cuối cùng, tôi biết là chị sẽ làm vậy. “Chăm sóc tốt cho bố và Kitty nhé. Giờ em là quản lý rồi.” Tôi không muốn buông ra, thế nên tôi ôm chặt hơn; tôi vẫn chờ đợi và hy vọng vào vài dấu hiệu, vài biểu hiện rằng chị sẽ nhớ chúng tôi nhiều như chúng tôi sẽ nhớ chị. Rồi chị cười lớn và tôi thả chị ra.
“Tạm biệt, Gogo,” tôi nói, lau mắt bằng góc áo sơ mi.
Ba chúng tôi dõi theo chị đẩy xe hành lý qua quầy thủ tục. Tôi khóc dữ dội, lau nước mắt bằng cả cánh tay. Bố vòng một tay lên tôi và một lên Kitty. “Chúng ta sẽ chờ cho đến khi con bé xếp hàng qua cửa an ninh,” bố nói.
Khi chị làm xong thủ tục, chị quay lại nhìn chúng tôi qua cửa kính. Chị giơ một tay lên vẫy, và rồi chị hướng về cửa an ninh. Chúng tôi nhìn chị đi, nghĩ chị có thể quay lại lần nữa, nhưng không. Chị dường như đã xa khỏi chúng tôi. Một Margot xuất sắc, đầy năng lực. Khi đến lượt tôi rời đi, tôi không tin mình sẽ mạnh mẽ như Margot. Nhưng, trung thực đi, là ai cơ chứ?
Tôi khóc suốt đường về. Kitty bảo tôi trẻ con hơn cả con bé, nhưng từ ghế sau con bé nắm lấy tay tôi rồi siết chặt, và tôi biết con bé cũng buồn.
Mặc dù Margot không phải người ồn ào, ở nhà có vẻ yên ắng. Trống trải nữa. Sẽ thế nào khi tôi rời nhà sau hai năm nữa? Bố và Kitty sẽ làm gì? Tôi ghét ý nghĩ rằng hai người về một ngôi nhà tối đen trống trải không có tôi và không có Margot. Có lẽ tôi sẽ không đi xa; có lẽ tôi vẫn sống ở nhà, ít nhất trong học kỳ đầu tiên. Tôi nghĩ đó sẽ là điều đúng đắn nên làm.
Chương 8
Chiều muộn Chris gọi tôi nói gặp cô ấy ở trung tâm thương mại; cô ấy muốn hỏi ý tôi về một chiếc áo khoác da, và để có hiệu quả đầy đủ tôi phải nhìn thấy khi mặc lên người. Tôi lấy làm tự hào cô ấy đã hỏi lời khuyên của tôi về ăn mặc, và cũng tốt khi rời nhà và không buồn thảm thêm nữa, nhưng tôi lo lắng phải lái xe đến đó một mình. Tôi (hoặc bất cứ ai, thực sự đấy) sẽ đánh giá chính tôi là tay tài xế yếu bóng vía.
Tôi hỏi cô ấy chỉ cần gửi một tấm hình thay thế được không, nhưng Chris biết tôi quá rõ. Cô ấy nói, “Không-ông. Cậu xách mông đến đây đi, Lara Jean. Cậu sẽ không thể lái xe khá hơn nếu cậu không chấp nhận khó khăn và thực hành.”
Vì thế tôi đang làm chuyện này đây: tôi lái xe của Margot tới trung tâm thương mại. Ý tôi là, tôi có bằng lái và các thứ; tôi chỉ không tự tin lắm. Bố đã đưa tôi đi thực hành nhiều lần, Margot cũng vậy, và tôi cơ bản chỉ thoải mái với họ ngồi trong xe. Đổi làn đường làm tôi sợ. Tôi không thích rời mắt khỏi bất cứ chuyện gì xảy ra ngay trước mặt tôi, không dù chỉ một giây. Tôi cũng không thích đi quá nhanh.
Nhưng điều tệ nhất là tôi có xu hướng lạc đường. Nơi duy nhất tôi có thể tới cực kỳ chắc chắn là trường và tiệm tạp hóa. Tôi chưa hề biết phải đến trung tâm thương mại thế nào, vì Margot luôn luôn lái xe đưa chúng tôi tới đó. Nhưng giờ tôi phải làm tốt hơn, vì tôi có trách nhiệm lái xe đưa Kitty đi đây đi đó. Dù thật ra, Kitty giỏi với mấy cái chỉ dẫn hơn tôi; con bé biết làm thế nào để đến hàng đống chỗ. Nhưng tôi không muốn phải nghe con bé hướng dẫn đến chỗ nào thế nào. Tôi muốn có cảm giác như chị lớn; tôi muốn con bé thư giãn ở ghế hành khách, an tâm rằng Lara Jean sẽ đưa mình đến nơi nào mình cần đến, giống như tôi an tâm với Margot.
Chắc chắn, tôi có thể dùng GPS, nhưng tôi cảm thấy ngu ngốc khi đi theo chỉ dẫn tới nơi tôi đã đến một triệu lần. Đường đi sẽ đến với tôi tự nhiên, đơn giản, nơi tôi thậm chí không phải nghĩ về nó. Thay vì lo lắng về mọi lối rẽ, đoán già đoán non mọi bảng chỉ đường—là bắc hay nam, tôi nên rẽ phải ở đây hay lối trên? Tôi không cần để tâm.
Nhưng hôm nay, mọi thứ quá tốt. Tôi đang nghe radio, nhún nhảy theo, thậm chí lái xe chỉ bằng một tay để trên vô lăng. Tôi làm thế để giả vờ tự tin, vì tôi càng giả nhiều, mọi thứ càng có vẻ là thật.
Mọi thứ đang quá ổn đến nỗi tôi rẽ đường tắt thay vì xa lộ. Tôi băng ngang nhà hàng xóm, và ngay cả khi tôi làm thế, tôi còn băn khoăn đó có phải ý tưởng tuyệt vời không. Sau vài phút mọi thứ trông không quen mắt, tôi nhận ra tôi nên rẽ trái thay vì rẽ phải. Tôi đẩy xuống cơn hoảng hốt đang dâng lên trong ngực và tôi cố vòng xe.
Mày có thế làm được, mày có thể làm được.
Có một biển dừng lại bốn chiều. Tôi không thấy bất cứ ai, nên tôi phóng thẳng. Tôi thậm chí không nhìn thấy chiếc xe bên phải tôi; tôi cảm thấy trước cả khi nhìn thấy. Tôi hét toáng lên. Tôi nếm thấy vị nhớp trong miệng. Tôi đang chảy máu ư? Tôi có cắn đứt lưỡi mình hay không? Tôi sờ thử và nó vẫn còn nguyên ở đó. Tim tôi đập như trống; cả người tôi ướt nhớp nháp mồ hôi. Tôi cố gắng thở sâu, nhưng tôi dường như chẳng thể hớp nổi không khí.
Chân tôi run lên khi tôi ra khỏi xe. Người đàn ông kia đã ra ngoài, đang kiểm tra xe của mình với hai tay vòng trước ngực. Ông trông già, già hơn cả bố tôi, ông có tóc bạc, ông ấy đang mặc quần soóc có hình con tôm màu đỏ. Xe của ông ấy ổn; xe tôi dính vết lõm khủng bố ở bên hông. “Cháu không thấy biển dừng à?” ông ấy hỏi. “Cháu đang xài điện thoại phải không?”
Tôi lắc đầu; cổ họng nghẹn lại. Tôi chỉ không muốn khóc. Miễn sao tôi không khóc…
Ông ấy dường như nhận ra điều đó. Vết nhăn nhó cáu kỉnh trên trán giãn ra. “Chà, xe tôi trông ổn,” ông ấy bất đắc dĩ nói. “Cháu ổn cả chứ?”
Tôi gật đầu lần nữa. “Cháu rất xin lỗi,” tôi nói.
“Các bạn trẻ nên cẩn thận hơn,” ông nói, như thể vì tôi đã không nói thế.
Cục nghẹn ở cổ họng tôi lớn dần lên. “Cháu rất, rất xin lỗi, thưa ông.”
Ông ấy phát ra tiếng càu nhàu. “Cháu nên gọi ai đó đến đón,” ông nói. “Cháu muốn ta chờ cùng không?”
“Không, cám ơn ông.” Biết đâu ông ta là tên giết người hàng loạt hay kẻ dụ dỗ trẻ con thì sao? Tôi không muốn một mình với người lạ.
Ông ấy lái xe rời đi.
Ngay khi ông ấy đi, tôi chợt nảy ra ý nghĩ rằng đáng lẽ tôi nên gọi cảnh sát khi ông ấy còn ở đây. Không phải bạn luôn luôn có trách nhiệm gọi cho cảnh sát khi bạn dính tai nạn xe cộ, bất kể vấn đề gì sao? Tôi khá chắc rằng người ta đã nhắc chúng ta thế trong khóa học lái xe. Vậy là tôi lại gây ra một sai lầm khác.
Tôi ngồi xuống cỏ và nhìn chằm chằm xe của Margot. Tôi mới chỉ có nó hai tiếng mà tôi đã phá nó. Tôi ngồi ôm lấy chân và ngả đầu lên đùi. Cổ tôi bắt đầu đau. Giờ mới là lúc chảy nước mắt. Bố sẽ không vui. Margot sẽ không vui. Cả hai có lẽ sẽ đồng ý rằng tôi chẳng có việc gì mà lại lái xe không có người giám sát loanh quanh thành phố, và có lẽ hai người đúng. Lái xe là trách nhiệm lớn. Có lẽ tôi chưa sẵn sàng. Có lẽ tôi sẽ không bao giờ sẵn sàng. Có lẽ thậm chí cả khi tôi già, các chị em và bố vẫn sẽ phải lái xe đưa tôi đi loanh quanh, vì tôi vô dụng thế đấy.
Tôi rút điện thoại gọi Josh. Khi anh ấy bắt máy, tôi nói, “Josh, anh có thể g-giúp em một chuyện không?” và giọng tôi phát ra quá run đến nỗi tôi thấy xấu hổ.
Và hiển nhiên anh ấy nghe thấy, vì anh là Josh. Anh chú ý ngay lập tức và hỏi, “Chuyện gì không ổn?”
“Em vừa bị tai nạn xe. Em thậm chí không biết mình đang ở đâu. Anh có thể đến đón em không?”
Run rẩy run rẩy.
“Em có bị thương không?” anh hỏi.
“Không, em ổn. Em chỉ—” Nếu tôi nói thêm từ nữa, tôi sẽ khóc mất.
“Em thấy biển tên đường là gì? Cửa hàng nào?”
Tôi nghển cổ nhìn. “Falstone,” tôi nói. Tôi tìm hòm thư gần nhất. “Em ở số 8109 đường Falstone.”
“Anh đến đây. Em có muốn anh giữ máy không?”
“Không, ổn mà.” Tôi cúp máy và bắt đầu khóc.
Tôi không biết mình đã ngồi đó khóc bao lâu khi một chiếc xe khác dừng ngay trước mặt. Tôi ngước lên, đó là chiếc Audi đen với cửa kính sáng bóng của Peter Kavinsky.
Một trong những cánh cửa hạ xuống. “Lara Jean? Cậu ổn chứ?”
Tôi gật đầu xác nhận và làm vẻ bảo cậu ấy cứ đi đi. Cậu ấy kéo cửa xe lên, tôi nghĩ cậu ấy thực sự sẽ lái đi nhưng sau đó cậu hướng xe sang bên và đỗ lại. Cậu ấy đi ra và bắt đầu xem xét xe tôi.
“Trông cậu thực sự rối đấy,” cậu ấy nói. “Cậu có lấy thông tin bảo hiểm của người kia không?”
“Không, xe ông ấy ổn. Tôi lén lau má bằng cánh tay. “Là lỗi của tớ.”
“Cậu có hỗ trợ khẩn cấp (Triple A) chứ?”
Tôi gật.
“Vậy cậu gọi họ rồi hả?”
“Chưa. Nhưng có người khác đang đến rồi.”
Peter ngồi xuống bên tôi. “Cậu một mình ngồi đây khóc bao lâu rồi?”
Tôi quay đầu để lau mặt lần nữa. “Tớ không khóc.”
Peter Kavinsky và tôi từng là bạn bè, trước khi cậu ấy là Kavinsky, lúc cậu ấy là Peter K. Chúng tôi là hội bự hồi ở trường sơ trung. Đám con trai là Peter Kavinsky và John Ambrose McClaren và Trevor Pike. Đám con gái là Genevieve và tôi và Allie Feldman người sống trên phố và thỉnh thoảng có cả Chris. Lớn lên, Genevieve sống cách nhà tôi hai phố. Thật nực cười là vấn đề lớn nhất của tuổi thơ lại là khoảng cách. Như thể bạn thân nhất của bạn tương quan trực tiếp với việc nhà các bạn gần nhau bao nhiêu; người ngồi ngay cạnh trong lớp nhạc phụ thuộc vào tên các bạn gần nhau thế nào trên bảng chữ cái. Như một trò may rủi. Lên lớp 8 Guinevieve chuyển đến khu phố khác, chúng tôi vẫn là bạn bè trong một thời gian ngắn nữa. Cô ấy về phố cũ chơi, nhưng một vài thứ đã thay đổi. Lên trung học, Genevieve át hẳn chúng tôi. Cô ấy vẫn làm bạn với tụi con trai, nhưng hội con gái thì thôi. Allie và tôi vẫn là bạn bè cho đến khi cậu ấy chuyển đi hồi năm ngoái, nhưng luôn có gì hơi bẽ bàng, như thể chúng tôi là hai đầu bánh mì thừa và cùng nhau tạo thành một cái sandwich khô đét.
Chúng tôi không làm bạn với nhau nữa. Tôi và Genevieve hay tôi và Peter. Thế nên thật kỳ quặc khi ngồi cạnh cậu ta trên thảm cỏ nhà ai đó như thể thời gian chưa hề trôi qua.
Điện thoại rung và cậu ấy lôi ra khỏi túi. “Tớ phải đi đây.”
Tôi khịt mũi. “Cậu đi tới đâu?”
“Tới nhà Gen.”
“Vậy cậu nên đi đi,” tôi nói. “Genevieve sẽ khùng lên nếu cậu muộn.”
Peter phì một cái, nhưng cậu ấy nhanh chóng đứng lên. Tôi tự hỏi cảm giác thế nào khi có uy lực với một cậu trai như thế. Tôi không nghĩ tôi muốn thế; trách nhiệm sẽ rất nặng nề khi có trong tay trái tim của một người. Cậu ấy vào xe rồi, sau chót, cậu ấy quay lại hỏi, “Muốn tớ gọi hỗ trợ khẩn cấp cho cậu không?”
“Không, ổn mà,” tôi nói. “Dù sao cũng cảm ơn vì đã dừng lại. Cậu thật tử tế.”
Peter cười toe. Tôi nhớ điểm đó về Peter—cậu ấy thích củng cố tinh thần lạc quan nhiều thế nào.
“Giờ cậu cảm thấy khá hơn chưa?”
Tôi gật đầu. Tôi thấy vậy, thật sự.
“Tốt,” cậu ấy nói.
Cậu ấy trông như một Anh chàng Đẹp trai đến từ thời khác. Cậu ấy có thể đã là một anh lính bảnh bao trong Thế chiến thứ nhất, đủ đẹp trai để một cô gái nhiều năm đợi cậu ấy trở về sau chiến tranh, quá đẹp trai để cô ấy đợi cả đời. Cậu ấy có thể đã mặc một chiếc áo bóng chày màu đỏ, lái chiếc Corvette hạ mui, một tay quay vô lăng, trên đường đến đón cô gái của mình tới buổi khiêu vũ mà người ta nhảy trên chân còn đi tất. (sock hop).
Cậu ấy trông khỏe mạnh vững vàng kiểu cổ điển hơn là hiện đại. Đó là điều bọn con gái thích ở cậu ấy.
Cậu ấy là nụ hôn đầu của tôi. Thật quá kỳ lạ khi nghĩ về nó vào lúc này. Cứ như hàng tỷ năm trước, chứ không phải thực ra mới chỉ bốn năm.
* * *
Josh xuất hiện ít phút sau đó, khi tôi đang nhắn tin cho Chris rằng rốt cuộc tôi không thể tới được trung tâm thương mại. Tôi đứng dậy. “Anh đi lâu thế!”
“Em bảo anh là 8109. Chỗ này là 8901!”
Tôi nói quả quyết, “Không, em chắc chắn nói 8901.”
“Không, em chắc chắn nói 8109. Và tại sao em không trả lời điện thoại?” Josh chui ra khỏi xe, và khi anh nhìn thấy cạnh xe tôi, hàm anh rớt xuống. “Trời ơi! Em đã gọi hỗ trợ khẩn cấp chưa?”
“Chưa. Anh có thể chứ?”
Josh có thể, và rồi chúng tôi ngồi trong xe anh, bật điều hòa trong lúc chờ đợi. Tôi suýt ngồi vào ghế sau, khi tôi nhớ ra. Margot không ở đây nữa. Tôi được ngồi xe anh rất nhiều lần, và tôi không bao giờ nghĩ mình từng có lần được ngồi phía trước trên ghế hành khách.
“Ừm… em biết Margot sẽ thịt em, phải không?”
Tôi quay đầu quá nhanh đến nỗi tóc tôi quất vào mặt. “Margot sẽ không phát hiện ra, vì thế anh đừng nói gì hết!”
“Anh còn nói chuyện với cô ấy lúc nào? Bọn anh chia tay rồi, nhớ chứ?”
Tôi nhăn mặt với anh. “Em ghét khi người ta làm vậy—khi bạn yêu cầu một người giữ bí mật và thay vì nói đồng ý hoặc không, họ bảo, ‘Tôi kể với ai được?'”
“Anh không nói, ‘Tôi kể với ai được?’!”
“Chỉ cần nói đồng ý hoặc không và làm vậy. Đừng đặt điều kiện.”
“Anh sẽ không kể với Margot bất cứ điều gì,” anh nói. “Chỉ hai chúng ta biết. Anh hứa. Được chưa?”
“Được rồi,” tôi nói. Sau đó tất cả im lặng vì chúng tôi không nói gì nữa; chỉ còn tiếng khí lạnh tuôn ra từ lỗ thông hơi.
Dạ dày tôi cảm thấy buồn nôn khi nghĩ chuyện tôi sẽ nói với bố thế nào. Có khi nào tôi nên thông báo với cặp mắt ngập nước để bố cảm thấy tội nghiệp cho tôi. Hoặc tôi có thể nói mấy thứ đại loại, con có tin tốt và tin xấu. Tin tốt là, con ổn, không một vết trầy xước. Tin xấu là, xe bị phá. Có lẽ “bị phá” không phải là từ chính xác.
Tôi đang ngẫm nghĩ lựa từ chuẩn trong đầu thì Josh nói, “Chỉ vì Margot và anh chia tay, em sẽ không nói chuyện với anh nữa à?” Giọng Josh nghe như chua chát một cách đùa cợt và đùa cợt một cách chua chát, nếu có loại kết hợp ấy.
Tôi nhìn anh ngạc nhiên. “Đừng hâm. Dĩ nhiên em sẽ vẫn nói chuyện với anh. Chỉ là không ở chốn công cộng thôi.” Đó là vai tôi đóng với anh ấy. Một phần của em gái nhỏ phiền phức. Như thể tôi giống Kitty. Như thể chúng tôi không hề cách nhau một tuổi. Josh không hé nổi nụ cười, anh trông thật buồn bã, vì thế tôi cụng trán vào trán anh. “Chỉ đùa thôi mà, ông ngốc này!”
“Cô ấy đã kể với em cô ấy sẽ làm thế phải không? Ý anh là, đó luôn là kế hoạch của cô ấy?” Khi tôi ngập ngừng, anh nói, “Thôi nào. Anh biết cô ấy nói với em mọi thứ.”
“Không hẳn đâu. Không hẳn bây giờ. Thành thực đấy, Josh. Em không biết một điều gì cả. Cam đoan đấy.” Tôi thề.
Josh hiểu điều đó. Cắn môi dưới, anh nói, “Có lẽ cô ấy sẽ đổi ý. Chuyện đó có thể xảy ra, phải không?”
Tôi không biết liệu có quá nhẫn tâm không khi đáp có hoặc không, vì anh kiểu gì cũng sẽ bị tổn thương. Bởi cùng lúc tôi chắc chắn 99.99999% rằng chị ấy sẽ quay lại với anh, vẫn có một xíu rủi ro chị sẽ không, và tôi chẳng muốn khiến anh thêm hy vọng. Vì thế tôi không nói gì hết.
Anh nuốt nước bọt, yết hầu di chuyển lên rồi xuống. “Không, em đúng. Khi Margot quyết định điều gì, cô ấy sẽ không bao giờ thay đổi.”
Làm ơn làm ơn làm ơn đừng khóc.
Tôi tựa đầu lên vai anh và nói, “Anh không biết đâu, Joshy.”
Josh nhìn chằm chằm về phía trước. Một con sóc phóng lên cây sồi lớn trong sân. Lên rồi xuống rồi lặp lại. Cả hai chúng tôi dõi theo nó. “Khi nào thì cô ấy hạ cánh?”
“Không trong vài giờ nữa.”
“Liệu… liệu cô ấy có về nhà vào lễ Tạ ơn không?”
“Không. Họ không nghỉ lễ Tạ ơn. Đó là Scotland, Josh. Họ không tổ chức lễ của người Mỹ, đâu ha!” Tôi đùa lần nữa, nhưng trái tim tôi thì không.
“Phải rồi,” anh nói.
Tôi bảo, “Nhưng chị ấy sẽ về nhà vào Giáng sinh,” và chúng tôi đều thở dài.
“Anh vẫn có thể đi chơi cùng các em chứ?” Josh hỏi.
“Em với Kitty ư?”
“Cả bố em nữa.”
“Chúng em chẳng đi đâu đâu,” tôi đảm bảo với anh.
Josh trông có vẻ yên tâm. “Tốt. Anh cũng ghét để mất các em.”
Ngay sau khi anh nói câu đó, tim tôi ngừng đập, tôi quên cả thở, và chỉ một giây đó tôi thấy choáng váng. Và rồi, nhanh như khi đến, cảm xúc, cơn run rẩy lạ thường trong lồng ngực, biến mất, và xe kéo đến.
Khi chúng tôi trở lại đường đi lúc trước, anh nói, “Em có muốn anh có mặt khi em nói với bố không?”
Tôi mừng rỡ nhưng rồi tôi nhớ Margot nói giờ tôi là người quản lý. Tôi khá chắc rằng chịu trách nhiệm về lỗi lầm của mình là một phần khi là quản lý.
Chương 9
Bố cuối cùng chả giận dữ mấy. Tôi thực hiện toàn bộ bài diễn văn tin tốt–tin xấu và bố chỉ thở dài rồi nói, “Miễn là con ổn.”
Chiếc xe cần một phần đặc biệt phải được chuyển đường hàng không từ Indiana hoặc Idaho, tôi chả nhớ nổi nơi nào. Trong thời gian chờ đợi, tôi phải đi chung xe với bố hoặc bắt xe buýt tới trường hoặc đi nhờ Josh, cái này chính là kế hoạch của tôi.
Margot gọi vào tối muộn hôm đó. Kitty và tôi đang xem ti vi và tôi hét toáng lên để bố đến nhanh. Chúng tôi ngồi trên trường kỷ và chuyền điện thoại vòng quanh để đến lượt nói chuyện với chị.
“Margot, đoán xem hôm nay có chuyện gì!” Kitty kêu lên.
Một cách điên cuồng, tôi lắc đầu với con bé. Đừng nói với chị ấy về chiếc xe, tôi nói không thành tiếng. Tôi ném cho con bé cái nhìn nhắc nhở.
“Lara Jean dính vào…” Kitty ngừng lại trêu ngươi. “Một vụ cãi vã với bố. Phải, chị ấy tệ với em và bố bảo chị ấy tử tế vào, thế là hai người cãi nhau.”
Tôi giật điện thoại khỏi tay con bé. “Em và bố không cãi nhau, Gogo. Kitty chỉ đang gây rắc rối thôi.”
“Cả nhà đã ăn gì tối nay? Em có nấu món gà chị rã đông tối qua không?” Margot hỏi. Giọng chị nghe thật xa xôi.
Tôi đẩy nút tăng âm điện thoại. “Có, nhưng đừng để ý chuyện đó. Chị sắp xếp ổn thỏa trong phòng rồi chứ? Có rộng không? Bạn cùng phòng thế nào?”
“Cậu ấy tốt. Cậu ấy đến từ London và giọng cậu ấy thật là sang. Tên là Penelope St. George-Dixon.”
“Trời, cả tên chị ấy nghe cũng sang,” tôi nói. “Thế phòng chị thế nào?”
“Phòng khá giống ký túc xá chúng ta thấy ở UVA; chỉ cũ hơn thôi.”
“Ở đấy là mấy giờ rồi?”
“Gần nửa đêm. Chúng ta cách nhau năm tiếng, nhớ không?”
Chúng ta cách nhau năm tiếng, như là chị ấy đã coi Scotland là nhà, và chị mới chỉ rời đi có một ngày, thậm chí chưa được một ngày! “Cả nhà nhớ chị,” tôi nói.
“Chị cũng nhớ cả nhà.”
Sau bữa tối tôi nhắn tin cho Chris để xem cô ấy có muốn ghé qua không, nhưng cô ấy không trả lời. Cô ấy chắc đã ra ngoài với một trong những cậu trai cô ấy hẹn hò. Thế cũng tốt. Tôi sẽ tranh thủ dán tranh ảnh vào sổ lưu niệm của mình.
Tôi đã hy vọng nó hoàn thiện với sổ của Margot trước khi chị ấy đi học đại học, nhưng như mọi người từng làm sổ lưu niệm đều biết, Rome không được xây dựng trong một ngày. Bạn có thể dành cả năm hoặc hơn thế để làm một cuốn sổ lưu niệm.
Tôi có Motown Girl–một tuyển tập các bài hát đang bật, và các vật dụng cần thiết đặt quanh tôi theo hình bán nguyệt. Máy bấm lỗ hình tim, giấy rời và các trang giấy sổ lưu niệm, tranh ảnh tôi cắt từ tạp chí, súng bắn keo, đồ cắt băng dính với băng dính sợi đủ màu. Đồ lưu niệm như tờ rơi hồi chúng tôi đi xem Wicked ở New York, biên lai, tranh ảnh. Ruy-băng, khuy cúc, nhãn dán, đồ nữ trang. Một cuốn sổ lưu niệm đẹp phải có tổ chức. Phải dày và phình ra và không cách nào gập chặt vào được.
Tôi đang làm trang Josh-và-Margot. Tôi không quan tâm Margot nói gì. Họ sẽ quay về với nhau, tôi biết thế. Và dù họ không, không phải ngay lập tức, không có chuyện Margot có thể xóa sạch anh ấy khỏi quá khứ. Anh ấy là một phần lớn trong năm cuối cấp của chị. Và, tương tự thế, cả cuộc đời chị. Sự thỏa hiệp duy nhất tôi bằng lòng là tôi sẽ giữ băng dính sợi trái tim cho trang này, nhưng tôi có thể thay thế bằng băng dính sọc vuông. Nhưng tôi đặt băng sọc lên nó phản lại đám ảnh và màu sắc không được tốt.
Vì thế tôi cứ vậy dùng băng dính trái tim. Và rồi, đu đưa theo tiếng nhạc, tôi dùng mẫu hình tim để cắt hình của hai người họ ở vũ hội. Margot sẽ thích nó.
Tôi đang cẩn thận dán cánh hoa hồng khô từ ngực áo Margot thì bố gõ cửa. “Con làm gì tối nay thế?” bố hỏi.
“Cái này ạ,” tôi nói, dán một cánh hoa khác. “Nếu con chịu khó, có thể sẽ xong vào Giáng sinh.”
“À.” Bố không di chuyển. Bố chỉ đứng do dự ở cửa, nhìn tôi làm việc. “Chà, bố sắp xem phim tài liệu Ken Burns mới, liệu con muốn xem cùng bố không.”
“Có lẽ ạ,” tôi nói, chỉ là lễ phép. Sẽ quá nhiều đau khổ đến nỗi không thể mang tất cả đống đồ đạc này xuống lầu và sắp xếp lần nữa. “Tại sao bố không bắt đầu mà thiếu con nhỉ?”
“Được rồi. Vậy bố sẽ để con với đám đó.” Bố lê chân xuống cầu thang.
Mất gần cả tối, nhưng tôi đã xong trang Josh-và-Margot, kết quả thực sự tốt đẹp. Tiếp theo là trang chị em. Với trang này tôi dùng giấy in hoa làm nền, và tôi dán bức hình ba chúng tôi từ hồi xa xưa. Mẹ chụp nó. Chúng tôi đứng trước cây sồi trước nhà trong bộ áo đi lễ nhà thờ. Cả ba chúng tôi đều mặc váy trắng, và chúng tôi buộc tóc ruy băng hồng giống nhau. Điều tuyệt nhất của bức hình là Margot và tôi đang cười ngọt ngào còn Kitty thì hếch mũi lên.
Tôi cười một mình. Kitty sẽ điên lên khi con bé thấy trang này. Tôi không thể đợi được.
Chương 10
Margot nói năm ba là năm quan trọng nhất, năm bận rộn nhất, năm cốt yếu đến nỗi mọi thứ khác trong cuộc sống đều xoay quanh nó. Vì thế tôi tính mình sẽ đọc thoải mái hết sức có thể trước khi năm học diễn ra vào tuần tới và năm ba chính thức bắt đầu. Tôi đang ngồi trên bậc thềm trước nhà, đọc một cuốn tiểu thuyết tình báo lãng mạn Anh những năm 1980 mà tôi mua với giá bảy mươi lăm xu hồi bán ở chỗ Những người bạn của Thư viện.
Tôi mới đang đọc tới đoạn hay (Cressida phải quyến rũ Nigel để chiếm được mã tình báo!) thì Josh ra khỏi nhà lấy thư. Anh ấy cũng thấy tôi; anh giơ tay lên như thể anh chỉ định vẫy rồi quay vào, nhưng không.
“Này, bộ liền thân đẹp đấy,” anh nói khi băng qua lối đi.
Đó là bộ màu xanh sáng nhạt in hoa hướng dương và thắt nơ quanh cổ. Tôi mua ở hiệu vintage, giảm 75%. Và nó không phải bộ liền thân.
“Đây là bộ lửng,” tôi bảo anh, rồi quay lại với cuốn sách. Tôi cố che khéo bìa bằng bàn tay. Điều cuối cùng tôi cần là Josh khiến tôi phải vất vả đọc một cuốn sách vô giá trị trong khi tôi đang cố tận hưởng một buổi chiều thư giãn.
Tôi có thể cảm thấy anh đang nhìn mình, hai tay khoanh trước ngực, chờ đợi. Tôi ngẩng lên. “Gì vậy?”
“Muốn xem phim ở Bess tối nay không? Một phim của Pixar. Chúng ta có thể đưa Kitty đi.”
“Hẳn rồi, nhắn cho em khi anh qua,” tôi nói, lật trang. Nigel đang cởi áo sơ mi của Cressida còn nàng đang tự hỏi khi nào viên thuốc ngủ nàng thả vào rượu Marlot của chàng sẽ phát tác, cùng lúc đó lại hy vọng nó sẽ không có tác dụng quá sớm, vì Nigel thật sự là một tay hôn giỏi.
Josh với xuống và cố nhìn gần hơn vào cuốn sách. Tôi đẩy tay anh ra, nhưng anh đã kịp đọc thành tiếng, “Tim Cressida đập loạn khi Nigel đưa tay dọc theo tất đùi của nàng.” Josh choáng. “Em đang đọc cái quái gì đấy?”
Má tôi bốc cháy. “Ôi trời, im lặng nào.”
Cười khoái trá, Josh quay đi. “Anh sẽ để em lại với Cressida và Noel.”
Hướng về lưng anh, tôi nói lớn, “Cho anh biết, là Nigel nhé!”
* * *
Kitty cực kỳ hạnh phúc vì được đi chơi với Josh. Khi Josh yêu cầu mấy cô gái ở quầy bỏng ngô thêm lớp bơ trên bỏng (ở đáy, ở giữa, ở trên), cả hai chúng tôi đều gật đầu đồng tình. Kitty ngồi giữa chúng tôi, và trong những đoạn hài hước con bé cười dữ đến nỗi đá cả chân lên trời. Con bé khá nhẹ nên ghế cứ lật úp. Josh và tôi cùng cười vào mũi con bé.
Bất cứ khi nào Josh, Margot, và tôi đi xem phim, Margot cũng luôn ngồi giữa. Làm thế để chị có thể nói thầm với cả hai chúng tôi. Chị ấy không bao giờ muốn tôi cảm thấy bị bỏ rơi vì chị có bạn trai còn tôi thì không. Chị quá cẩn thận đến nỗi ban đầu khiến tôi lo rằng chị cảm nhận được điều gì đó trước đây. Nhưng chị không phải người giấu diếm hoặc tô vẽ sự thật. Chị chỉ đơn thuần là người chị lớn tốt thực sự. Tốt nhất.
Nhưng dù gì cũng có nhiều lúc tôi cảm thấy bị bỏ rơi. Không phải theo lối lãng mạn, nhưng theo lối bạn bè. Josh và tôi đã luôn là bạn. Nhưng những lúc anh vòng tay ôm Margot khi chúng tôi xếp hàng mua bỏng ngô, hoặc trong xe khi họ thì thầm với nhau và tôi cảm giác như đứa trẻ ở ghế sau không thể nghe thấy người lớn đang nói gì, khiến tôi cảm thấy hơi vô hình một tí. Hai người khiến tôi ước ao mình cũng có ai đó để rù rì trên ghế sau.
Bây giờ thật lạ lùng khi là người ngồi ở ghế trước. Tầm nhìn không quá khác so với ở ghế sau. Trên thực tế, mọi thứ cảm giác tốt và bình thường và vẫn vậy, thật là một sự thoải mái.
* * *
Chris gọi cho tôi lúc tối khi tôi đang sơn móng chân bằng đủ sắc hồng. Sân sau quá ồn nên cô ấy phải hét toáng lên.
“Đoán thử đi!”
“Gì cơ? Tớ chỉ vừa nghe thấy cậu!” tôi đang làm móng chân hồng một lỗ màu trái cây gọi là kiểu Bắn tôi bằng viên đạn tốt nhất của anh.
“Chờ tí,” tôi có thể nghe thấy tiếng Chris di chuyển vài bước, vì mọi thứ yên tĩnh hơn. “Nghe thấy tớ chưa?”
“Rồi, rõ hơn nhiều.”
“Đoán xem ai mới chia tay.”
Tôi đổi sang hồng trung tính trông như thể bút tẩy trắng bị rớt màu đỏ bên trong.
“Ai cơ?”
“Gen và Kavinsky! Cô ả đá cậu ta.”
Mắt tôi mở lớn. “Trời! Tại sao?”
“Hiển nhiên là, cô ả gặp mấy tên UVA ở chỗ làm tiếp tân. Tớ cam đoan với cậu là cô ả đã lừa Kavinsky cả mùa hè.” Một người đàn ông gọi tên Chris, và Chris nói, “Tớ phải đi đây. Đến lượt tớ ở trò bocce rồi.” Chris ngừng lại mà không tạm biệt, đó là kiểu của cô ấy.
Tôi thật ra gặp Chris thông qua Genevieve. Hai người là họ hàng: mẹ họ là chị em. Thỉnh thoảng Chris thường đến chơi khi chúng tôi còn bé, nhưng cô ấy và Gen không chơi với nhau từ hồi đó. Cả hai thường cãi nhau Barbie của ai sẽ có được Ken, vì chỉ có một Ken. Tôi thậm chí chả thèm cố tranh đấu vì Ken, mặc dù Ken trên thực tế là của tôi. Được rồi, của Margot. Ở trường vài người thậm chí còn không biết Gen và Chris là họ hàng. Họ không giống nhau, về mọi mặt: Gen xinh xắn với cánh tay nhỏ và tóc vàng nắng như màu bơ. Chris cũng tóc vàng, nhưng là vàng nhuộm, cô ấy cũng cao hơn và có bờ vai rộng của một vận động viên bơi lội. Ấy vậy mà, vẫn có điểm chung giữa họ.
Chris là cô nàng xinh đẹp hoang dã của đám năm nhất chúng tôi. Cô ấy đến mọi bữa tiệc, uống rượu, hẹn hò với đám con trai hơn tuổi. Năm kia một gã năm ba ở đội bóng vợt kể với mọi người rằng Chris đã quan hệ với gã trong phòng thay đồ nam, nhưng nó còn chả phải sự thật. Genevieve bắt Peter dọa sẽ tẩn cho gã một trận nếu không chịu kể sự thật. Tôi đã nghĩ đó thật là hành động tử tế Genevieve làm cho Chris, nhưng Chris khăng khăng rằng Gen chỉ làm thế để người ta không nghĩ cô ả có họ hàng với một cô nàng lẳng lơ. Sau đó Chris ngừng hẹn hò và gần như bất chấp hết theo đuổi ham mê, với người trường khác.
Dẫu vậy cô ấy vẫn còn tai tiếng từ năm nhất. Cô ấy cư xử như thể không quan tâm, nhưng tôi biết cô ấy có, ít nhất là một tẹo.
 
Top Bottom