Thư gửi chị - biểu cảm

H

hongnhung.97

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Thư gửi chị

Chẳng biết vì lý do gì mà hôm nay em muốn xem lại mấy quyển album gia đình. Có lẽ đã lâu lắm rồi em không “ngó” gì đến nó cả. và tất nhiên, nó toàn bụi!

Mở từng trang, nhìn từng tấm hình khiến em lại nhớ tới khoảng thời gian trước lúc chị đi học.

Chắc chị vẫn chưa quên những ngày tháng ấy nhỉ? Lúc đó, chị em mình vẫn thường hay cãi nhau vì những chuyện trên trời dưới đất! và em thì lúc nào cũng thua. Chị biết không? Cứ mỗi lần thua là em lại tức muốn khóc luôn. Rồi, một ngày kia, khi biết chị sẽ bước chân vào cánh cổng đại học, em đã cảm thấy rất… vui. Và thật dại khờ khi em ước chị sẽ đến một ngôi trường thật xa. Trong đầu em lúc đó, chỉ nghĩ: khi chị đi thì em sẽ được hưởng trọn căn phòng, được sống một cách êm đềm và thoải mái hơn. Nhưng rồi, sáng hôm sau, không còn nhìn thấy chị bên cạnh, em bỗng cảm thấy trống vắng và thiếu một thứ gì. Em thấy buồn!

Một khoảng thời gian lâu sau, em mới bắt nhịp được với cuộc sống không có chị. em dần quên đi hình bóng chị trong căn nhà này. Em sống thật đầy đủ, thật vui vẻ, thật thoải mái… nhưng còn chị, những ngày tháng sinh viên cơ cực, thiếu tình thương gia đình, thiếu đi sự quan tâm… thiêu tất cả. lo cho gia đình, tiền bố mẹ gửi xuống, chị dùng chẳng bao nhiêu. đáng lí ra, lúc đó em phải thường xuyên gọi điện để hỏi han, để chia sẻ, để quan tâm đến chị. Nhưng mải mê với những thú vui riêng, với những trò tiêu khiển. em chẳng còn biết gì đến chị cả.

Thi thoảng chị lại gọi về nhà hỏi thăm bố mẹ, hỏi thăm đến việc học và sức khỏe của em, chị đều tỏ ra vui và cố làm ra vẻ cuộc sống hiện tại rất đầy đủ, rất thoải mái. Lúc đó em thực tế cũng chẳng hỏi han gì đến chị cả. em lúc nào cũng cho rằng chị đủ trưởng thành để lo liệu cho bản thân mình. nhưng nào em có nghĩ là một lời hỏi thăm của em cũng khiến chị hạnh phúc kia chứ. Giờ em mới thấy hối hận quá!

Em đã quen khi mỗi lần chuẩn bị bước vào các kì thi là có chị ở bên. Chị luôn sẵn sàng làm một người cô để chỉ bảo cho em tất cả những gì em còn chưa nắm vững và giúp em hoàn thành những bài thi tốt nhất. mặc cho lúc đó bận thế nào, thậm chí là đang đến kì thi của mình, thì chị vẫn tình nguyện ở bên và giúp đỡ em hết sức. thậm chí, khi em cần tâm sự thì chị luôn lắng nghe và chia sẻ với em. Dù đôi lúc, những chuyện đó thật con nít.

Em thấy mình thật hạnh phúc biết nhường nào khi có chị!

Và chi có biết không? em rất tự hào về chị, môt người học giỏi, siêng năng, khiêm tốn, rất biết cách đối nhân xử thế và vô cùng thương yêu gia đình.

Nhiều lần chị về, em đã rất muốn nói điều đó. nhưng rồi chẳng biết nói sao cả, nên thôi. Lần nào cũng vậy và giờ thì cũng đã gần bốn năm trôi qua, bốn năm mà em chưa nói được là “Em rất yêu quý chị, rất tự hào về chị!”.

Và em hiểu, những lời văn kém cỏi này, sao nói lên được hết những điều em muốn mang đến cho chị: những suy nghĩ, tình yêu thương và niềm tự hào của em với chị…

Khi đọc được những lời này thì cũng là ngày chị tròn 21 tuổi. em chỉ biết hy vọng chị sẽ là một người hạnh phúc, sẽ luôn nhận được sự yêu quý từ mọi người và sẽ luôn thành công trong bước đường sắp tới. chúc chị những lời chúc tốt đẹp nhất!

_Em gái_

Hồng Nhung
 
Last edited by a moderator:
T

thao_won

Có chị sướng nhỉ :|

TA thì cầu mong thằng anh ta vào đại học càng nhanh càng tốt ,mỗi tuần khỏi phải gặp nó 1 lần ;))

Chúc chị của em ta sn vui vẻ :-*
 
P

phuc.hello

ANh ước mong sao có một tình cảm đẹp như em vậy đó...... :)
Mong em và chị em sẽ mãi yêu thương như thế.....
 
L

luckybaby_98

bài văn của chị thật chân thật
chị giống em wa
chị gái của em năm nay cũng tròn 22 tuổi
và khi chị ở nhà thì hai chị em có đôi chút chãnh chọe
n lúc nào thì chị cũng lun quan tâm đến em
khi chị lên đại học rùi
em thấy rất buồn khi k có chị ở bên
em nhớ chị của em wa
huuhhh
 
Last edited by a moderator:
P

phiphikhanh

Ôi , văn viết hay quá làm anh ngưỡng mộ:(:)(:)(:)(:)((<mìn ko có khiếu văn:(:)(:)((>
Nói chung bài viết của em có cảm xúc , hay ,biểu cảm , nhưng chỉ có 1 lỗi chính tả:
em bỗng cảm thấy chống vắng và thiếu một thứ gì
Tóm lại bài em viết rất hay , ghen tị quá:(:)(:)(:)((Hơi lặp từ 1 tí nhưng rất hay:(:)(:)(:)((đau quá:(:)((
CHúc sjnh nhật chị em vuj vẻ , tiếc là anh ko có chị_ anh là con đầu, cũng ko có em gái => ngưỡng mộ chị em quá
 
Last edited by a moderator:
H

hongnhung.97

@phiphikhanh: em cảm ơn ah
^^
em biết thể nào mình cũng sai lỗi lập và lỗi chính tả mà
bài viết nào của em cũng thế may mà anh nhắc em ^^--> em sửa rùi ^^
 
P

pengoc_dethuong_97

hjjjjjjjjjjjjjjjjjjj
bài văn của chỵ viết hay thật đấy.....nó rất có ý nghĩa, chắc chỵ chủa chỵ mà đọc được thỳ sẽ súc động lắm...
em thỳ chẳng có chỵ, nên cũng chẳng bjt cảm giác đó thế nào...
hj`.....có lẽ chỵ là một người em tuyệt vời đấy...
chúc chỵ của chỵ và chỵ :)D) sẽ vuj vẻ và hạnh phúc, sẽ không bất hòa nữa....
 
M

marucohamhoc

Một bài văn cảm động quá, hic, đọc bài của em xong chắc muốn chạy lại ôm em 1 cái quá^^
chị cũng có em, hai chị em chành chọe suốt, hắn bằng tuổi Hongnhung đó, chả bao giờ thấy hắn nói với chị 1 câu tử tế, chỉ toàn lợi dụng để "dụ ăn",hic, hắn được cưng nhất trong nhà, nhiều khi chị còn bị mắng oan vì hắn nữa, hic
đọc bài văn của em, chị thấy buồn cho chị quá,bao giờ em trai của chị mới nói với chị được những lời như thế, chắc là không bao giờ, chị luôn mong cho em trai chị tôt lên từng ngày, nhưng dường như tình cảm chị em của chị và hắn dường như nó càng ngày càng xa thì phải, không biết sau mấy tháng nữa, thi ĐH rồi và sống xa nhà như chị gái của Nhung thì em trai của chị có nhớ chị ko nữa, chị thì chắc nhớ hắn lắm, vì người ta hay nói là người mà mình hay tranh cãi và mâu thuẫn nhât thì khi đi xa sẽ nhớ nhất mà
À quên, nãy giờ chị toàn nói lung tung không à, sr em
nhân dịp sn chị gái em, hì, cũng là chị của chị, chị chúc chị ấy luôn mạnh khỏe và yêu đời, chúc tình cảm chi em của hai người ngày càng bền chặt nha
 
Last edited by a moderator:
T

taolmdoi

dfsdfasdfsdf

Thư gửi chị

Chẳng biết vì lý do gì mà hôm nay em muốn xem lại mấy quyển album gia đình. Có lẽ đã lâu lắm rồi em không “ngó” gì đến nó cả. và tất nhiên, nó toàn bụi!

Mở từng trang, nhìn từng tấm hình khiến em lại nhớ tới khoảng thời gian trước lúc chị đi học.

Chắc chị vẫn chưa quên những ngày tháng ấy nhỉ? Lúc đó, chị em mình vẫn thường hay cãi nhau vì những chuyện trên trời dưới đất! và em thì lúc nào cũng thua. Chị biết không? Cứ mỗi lần thua là em lại tức muốn khóc luôn. Rồi, một ngày kia, khi biết chị sẽ bước chân vào cánh cổng đại học, em đã cảm thấy rất… vui. Và thật dại khờ khi em ước chị sẽ đến một ngôi trường thật xa. Trong đầu em lúc đó, chỉ nghĩ: khi chị đi thì em sẽ được hưởng trọn căn phòng, được sống một cách êm đềm và thoải mái hơn. Nhưng rồi, sáng hôm sau, không còn nhìn thấy chị bên cạnh, em bỗng cảm thấy trống vắng và thiếu một thứ gì. Em thấy buồn!

Một khoảng thời gian lâu sau, em mới bắt nhịp được với cuộc sống không có chị. em dần quên đi hình bóng chị trong căn nhà này. Em sống thật đầy đủ, thật vui vẻ, thật thoải mái… nhưng còn chị, những ngày tháng sinh viên cơ cực, thiếu tình thương gia đình, thiếu đi sự quan tâm… thiêu tất cả. lo cho gia đình, tiền bố mẹ gửi xuống, chị dùng chẳng bao nhiêu. đáng lí ra, lúc đó em phải thường xuyên gọi điện để hỏi han, để chia sẻ, để quan tâm đến chị. Nhưng mải mê với những thú vui riêng, với những trò tiêu khiển. em chẳng còn biết gì đến chị cả.

Thi thoảng chị lại gọi về nhà hỏi thăm bố mẹ, hỏi thăm đến việc học và sức khỏe của em, chị đều tỏ ra vui và cố làm ra vẻ cuộc sống hiện tại rất đầy đủ, rất thoải mái. Lúc đó em thực tế cũng chẳng hỏi han gì đến chị cả. em lúc nào cũng cho rằng chị đủ trưởng thành để lo liệu cho bản thân mình. nhưng nào em có nghĩ là một lời hỏi thăm của em cũng khiến chị hạnh phúc kia chứ. Giờ em mới thấy hối hận quá!

Em đã quen khi mỗi lần chuẩn bị bước vào các kì thi là có chị ở bên. Chị luôn sẵn sàng làm một người cô để chỉ bảo cho em tất cả những gì em còn chưa nắm vững và giúp em hoàn thành những bài thi tốt nhất. mặc cho lúc đó bận thế nào, thậm chí là đang đến kì thi của mình, thì chị vẫn tình nguyện ở bên và giúp đỡ em hết sức. thậm chí, khi em cần tâm sự thì chị luôn lắng nghe và chia sẻ với em. Dù đôi lúc, những chuyện đó thật con nít.

Em thấy mình thật hạnh phúc biết nhường nào khi có chị!

Và chi có biết không? em rất tự hào về chị, môt người học giỏi, siêng năng, khiêm tốn, rất biết cách đối nhân xử thế và vô cùng thương yêu gia đình.

Nhiều lần chị về, em đã rất muốn nói điều đó. nhưng rồi chẳng biết nói sao cả, nên thôi. Lần nào cũng vậy và giờ thì cũng đã gần bốn năm trôi qua, bốn năm mà em chưa nói được là “Em rất yêu quý chị, rất tự hào về chị!”.

Và em hiểu, những lời văn kém cỏi này, sao nói lên được hết những điều em muốn mang đến cho chị: những suy nghĩ, tình yêu thương và niềm tự hào của em với chị…

Khi đọc được những lời này thì cũng là ngày chị tròn 22 tuổi. em chỉ biết hy vọng chị sẽ là một người hạnh phúc, sẽ luôn nhận được sự yêu quý từ mọi người và sẽ luôn thành công trong bước đường sắp tới. chúc chị những lời chúc tốt đẹp nhất!

Em gái

hongnhung
_____________________________________________________________
xưa nay nhân vật "tôi" trong những bài viết của mình là môt nhân vật hoàn toàn tưởng tượng. mình tạo ra nhân vật đó và hóa thân vào nhân vật đó. nhưng đây là lần đầu tiên mình viết văn bằng cảm xúc thực của bản thân, bằng câu chuyện của bản thân. mình biết còn nhiều sai sót (thậm chí cả lỗi chính tả) nên mong nhận được sự góp ý từ tất cả mọi người. và đây không những là một bài văn biểu cảm (dạng đặc biệt) mà còn là những lời mình muốn nói với người chị tuyệt vời nhất của mình nữa :)

:) đây là sinh nhật của chỉ mình :)

Bài bạn viết hay và cảm xúc lắ !! ước j mình viết đkd như bạn - mình ngu văb lắm :p
 
F

flora_quynh_anh

Chị ngưỡng mộ em rồi đó! Bài viết hay quá chừng! Chắc chị chả viết được thế! :((
Mà Nhung cho chị gửi lời chúc mừng sinh nhật tới chị em nha, dù ko biết chị em là ai!
 
T

thjenthantrongdem_bg

Bài viết của e rất hay:x

giống chị nhắm, chị cũng hay cãi nhau vs chị gái, giờ thì chị ý học đại học rùi ở nhà cũng thấy nhớ nhớ

nhưng cứ mỗi lần chị ý về là lại cãi nhau ...đời là thế :))
 
T

tanpopo_98

Chị Nhung viết hay quá! ^^
Chả biết nhỏ em sau của nhóc có thế ko chứ 2 chị em... cãi nhau suốt, ko có ngày nào mà ko có chiến tranh vs nó hết ak! :((
Chúc chị của chị Nhung sinh nhật vui vẻ! ^^
 
L

long25798

tui cũng có 1 bài hay lém:

Trong cuộc sống hàng ngày, có biết bao nhiêu người đáng để chúng ta thương yêu và dành nhiều tình cảm. Nhưng đã bao giờ bạn nghĩ rằng, người thân yêu nhất của bạn là ai chưa? Với mọi người câu trả lời ấy có thể là ông bà, là mẹ, là anh chị hoặc cũng có thể là bạn bè chẳng hạn. Còn riêng tôi, hình ảnh người bố sẽ mãi mãi là ngọn lửa thiêng liêng, sưởi ấm tâm hồn tôi mãi tận sau này.

Bố tôi không may mắn như những người đàn ông khác. Trong suốt cuộc đời bố có lẽ không bao giờ được sống trong sự sung sướng, vui vẻ. Bốn mươi tuổi khi chưa đi được nửa chặng đời người, bố đã phải sống chung với bao nhiêu bệnh tật: Đầu tiên đó chỉ là những cơn đau dạ dày, rồi tiếp đến lại xuất hiện thêm nhiều biến chứng. Trước đây, khi còn khỏe mạnh, bao giờ bố cũng rất phong độ.

Thế nhưng bây giờ, vẻ đẹp ấy dường như đã dần đổi thay: Thay vì những cánh tay cuồn cuộn bắp, giờ đây chỉ còn là một dáng người gầy gầy, teo teo. Đôi mắt sâu dưới hàng lông mày rậm, hai gò má cao cao lại dần nổi lên trên khuôn mặt sạm đen vì sương gió. Tuy vậy, bệnh tật không thể làm mất đi tính cách bên trong của bố, bố luôn là một người đầy nghị lực, giàu tự tin và hết lòng thương yêu gia đình.

Gia đình tôi không khá giả, mọi chi tiêu trong gia đình đều phụ thuộc vào đồng tiền bố mẹ kiếm được hàng ngày. Dù bệnh tật, ốm đau nhưng bố chưa bao giờ chịu đầu hàng số mệnh. Bố cố gắng vượt lên những cơn đau quằn quại để làm yên lòng mọi người trong gia đình, cố gắng kiếm tiền bằng sức lao động của mình từ nghề xe lai.

Hàng ngày, bố phải đi làm từ khi sáng sớm cho tới lúc mặt trời đã ngã bóng từ lâu. Mái tóc bố đã dần bạc đi trong sương sớm. Công việc ấy rất dễ dàng với những người bình thường nhưng với bố nó rất khó khăn và gian khổ. Bây giờ có những lúc phải chở khách đi đường xa, đường sốc thì những cơn đau dạ dạy của bố lại tái phát.

Và cả những ngày thời tiết thay đổi, có những trưa hè nắng to nhiệt độ tới 38-48 độ C, hay những ngày mưa ngâu rả rích cả tháng 7, tháng 8, rồi cả những tối mùa đông lạnh giá, bố vẫn cố gắng đứng dưới những bóng cây kia mong khách qua đường. Tôi luôn tự hào và hãnh diện với mọi người khi có được một người bố giàu đức hy sinh, chịu thương, chịu khó như vậy.

Nhưng có phải đâu như vậy là xong. Mỗi ngày bố đứng như vậy thì khi trở về những cơn đau quằn quại lại hành hạ bố. Nhìn khuôn mặt bố nhăn nhó lại, những cơn đau vật vã mà bố phải chịu đựng, tôi chỉ biết òa lên mà khóc. Nhìn thấy bố như vậy, lòng tôi như quặn đau hơn gấp trăm ngàn lần. Bố ơi, giá như con có thể mang những cơn đau đó vào mình thay cho bố, giá như con có thể giúp bố kiếm tiền thì hay biết mấy? Nếu làm được gì cho bố vào lúc này để bố được vui hơn, con sẽ làm tất cả, bố hãy nói cho con được không?

Những lúc ấy, tôi chỉ biết ôm bố, xoa dầu cho bố, tôi chỉ muốn với bố đừng đi làm nữa, tôi có thể nghỉ học, như vậy sẽ tiết kiệm được chi tiêu cho gia đình, tôi có thể kiếm được tiền và chữa bệnh cho bố. Nhưng nếu nhắc đến điều đó chắc chắn là bố sẽ buồn và thất vọng ở tôi nhiều lắm.

Bố luôn nói rằng bố sẽ luôn chiến đấu. Chiến đấu cho tới những chút sức lực cuối cùng để có thể nuôi chúng tôi ăn học thành người. Bố rất quan tâm đến việc học của chúng tôi. Ngày xưa bố học rất giỏi nhưng nhà nghèo bố phải nghỉ học. Vào mỗi tối, khi còn cố gắng đi lại được, bố luôn bày dạy cho mấy chị em học bài.

Trong những bữa cơm bố thường nhắc chúng tôi cách sống, cách làm người sao cho phải đạo. Tôi phục bố lắm, bố thuộc hàng mấy nghìn câu Kiều, hàng trăm câu châm ngôn, danh ngôn nổi tiếng…

Chính vì vậy, tôi luôn cố gắng tự giác học tập. Tôi sẽ làm một bác sĩ và sẽ chữa bệnh cho bố, sẽ kiếm tiền để phụng dưỡng bố và đi tiếp những bước đường dở dang trong tuổi trẻ của bố. Tôi luôn biết ơn bố rất nhiều, bố đã dành cho tôi một con đường sáng ngời, bởi đó là con đường của học vấn, chứ không phải là con đường đen tối của tiền bạc. Tôi sẽ luôn lấy những lời bố dạy để sống, lấy bố là gương sáng để noi theo.

Và tôi khâm phục không chỉ bởi bố là một người giỏi giang, là một người cao cả, đứng đắn, lòng kiên trì chịu khó mà còn bởi cách sống lạc quan, vô tư của bố. Mặc dù những thời gian rảnh rỗi của bố còn lại rất ít nhưng bố vẫn trồng và chăm sóc khu vườn trước nhà để cho nó bao giờ cũng xanh tươi.

Những giỏ phong lan có bao giờ bố quên cho uống nước vào mỗi buổi sáng; những cây thiết ngọc lan có bao giờ mang trên mình một cái lá héo nào? Những cây hoa lan, hoa nhài có bao giờ không tỏa hương thơm ngát đâu? Bởi đằng sau nó luôn có một bàn tay ấm áp chở che, chăm sóc, không những yêu hoa mà bố còn rất thích nuôi động vật.

Tuy nhà tôi bao giờ cũng có hai chú chó con và một chú mèo và có lúc bố còn mang về những chiếc lồng chim đẹp nữa. Và hơn thế, trong suốt hơn năm năm trời chung sống với bệnh tật, tôi chưa bao giờ nghe bố nhắc đến cái chết, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc trốn tránh sự thật, bố luôn đối mặt với “tử thần”, bố luôn dành thời gian để có thể làm được tất cả mọi việc khi chưa quá muộn.

Nhưng cuộc đời bố bao giờ cũng đầy đau khổ, khi mà cả gia đình đã dần khá lên, khi các chị tôi đã có thể kiếm tiền, thì bố lại bỏ chị em tôi, *****, bỏ gia đình này để ra đi về thế giới bên kia. Bố đi về một nơi rất xa mà không bao giờ được gặp lại. Giờ đây khi tôi vấp ngã, tôi sẽ phải tự đứng dậy và đi tiếp bằng đôi chân của mình, bởi bố đi xa, sẽ không còn ai nâng đỡ, che chở, động viên tôi nữa.

Bố có biết chăng nơi đây con cô đơn buồn tủi một mình không? Tại sao nỡ bỏ con ở lại mà đi hả bố? Nhưng con cũng cảm ơn bố, bố đã cho con thêm một bài học nữa, đó chính là trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta hãy trân trọng những gì đang có, hãy yêu thương những người xung quanh mình hơn, và đặc biệt hãy quan tâm, chăm sóc cho bố của mình, tha thứ cho bố, khi bố nóng giận và nỡ mắng mình bởi bố luôn là người yêu thương nhất của chúng ta.

Bố ra đi, đi đến một thế giới khác, ở nơi đó bố sẽ không còn bệnh tật, sẽ thoát khỏi cuộc sống thương đau này. Và bố hãy yên tâm, con sẽ luôn nhớ những lời dạy của bố, sẽ luôn thương yêu, kính trọng biết ơn bố, sẽ sống theo gương sáng mà bố đã rọi đường cho con đi. Hình ảnh của bố sẽ luôn ấp ủ trong lòng con. Những kỷ niệm, những tình cảm bố dành cho con, con sẽ ôm ấp, trân trọng, nó như chính linh hồn của mình.
:D nhớ thanks nha :D
 
A

angel_97

Nhug ơi :(
xjn lỗi Nhug vì mình giờ mới để ý tới topic này của Nhug nhé:)
dù sao mình cũng chúc tình cảm 2 chỵ em Nhug mãi đẹp và sjnh nhật chị của Nhug vui vẻ nhé:x!
 
T

tranhoangquan96

Đọc văn của em xong mà anh chẳng mún viết văn nữa lun ! Điểm văn của anh chưa có con nào trên 6 ! :(
hongnhung - Em thật sự là một người em gái tuyệt vời đó ! Mọi tình cảm không hẳn lúc nào cũng phải nói ra hết bằng lời ! Chỉ cần những hành động thật lòng thôi thì anh nghĩ chị em cũng sẽ nhận ra điều đó ! Mong em và chị sẽ yêu thương nhau mãi mãi !
 
Top Bottom