Thơ Xuân Quỳnh

F

funny9x

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Nghe các bạn nói rất thích thơ Xuân Quỳnh, mình bổ sung thêm cái topic này để phục vụ cho nhu cầu thơ văn của các bạn, nhà thơ Xuân Quỳnh là một nhà thơ của tình yêu, sau Xuân Diệu, thơ bà chan chứa tình yêu, một tình yêu đằm thắm, thiết tha, nữ tính mà mãnh liệt. Xuân Quỳnh là một nhà thơ có mặt trong chương trình phổ thông, cũng là trọng tâm thi Đại học.
Bà là nhà thơ rất tài năng, chỉ tiếc là bà mất quá sớm (khi mới ngoài 40 tuổi) vào năm 1988 trong một vụ tai nạn giao thông thảm khốc trên một chuyến ô tô cùng cả gia đình, chuyến xe định mệnh đó đã cướp đi sinh mạng của cả gia đình bà, trong đó có chồng bà - nhà thơ Lưu Quang Vũ và các con bà.
Đến nay, thơ Xuân Quỳnh vẫn làm rung động trái tim bao thế hệ người yêu thơ Việt Nam bởi sự tha thiết chân thành và nữ tính của nó, thơ Xuân Quỳnh cũng rất giàu chất tạo hình và tính nghệ thuật... Mình sẽ nói thêm về bà, mong các bạn ủng hộ.
 
F

funny9x

Sóng

Dữ dội và dịu êm
A`o ào và lặng lẽ
Sóng không hiểu nổi mình
Sóng tìm ra tận bể

Ôi con sóng ngày xưa
Và ngày sau vẫn thế
Nỗi khát vọng tình yêu
Bồi hồi trong ngực trẻ

Trước muôn trùng sóng bể
Em nghĩ về anh, em
Em nghĩ về biển lớn
Từ nơi nào sóng lên?

Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu?
Em cũng không biết nữa
Khi nào ta yêu nhau

Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được
Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức

Dẫu xuôi về phương Bắc
Dẫu ngược về phương Nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh - một phương

ở ngoài kia đại dương
Trăm nghìn con sóng đó
Con nào chẳng tới bờ
Dù muôn vời các trở

Cuộc đời tuy dài thế
Năm tháng vẫn đi qua
Như biển kia dẫu rộng
Mây vẫn bay về xa.

Làm sao được tan ra
Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biển lớn tình yêu
Để ngàn năm còn vỗ.

29-19-1967.
 
F

funny9x

Thơ tình cuối mùa thu

Cuối trời mây trắng bay
Lá vàng thưa thớt quá
Phải chăng lá về rừng
Mùa thu đi cùng lá
Mùa thu ra biển cả
Theo dòng nước mênh mang
Mùa thu và hoa cúc
Chỉ còn anh và em

Chỉ còn anh và em
Là của mùa thu cũ
Chợt làn gió heo may
Thổi về xao động cả:
Lối đi quen bỗng lạ
Cỏ lật theo chiều mây
Đêm về sương ướt má

Hơi lạnh qua bàn tay
Tình ta như hàng cây
Đã bao mùa gió bão
Tình ta như dòng sông
Đã yên ngày thác lũ.

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em

Chỉ còn anh và em
Cùng tình yêu ở lại...
- Kìa bao người yêu mới
Đi qua cùng heo may.

Xuân Quỳnh

__________________


Bài thơ này được nhạc sỹ Phan Huỳnh Điểu phổ nhạc thành một bài hát rất hay đóa. Bài hát đó mình thích nhất là Bảo Yến hát.
 
F

funny9x

Tự hát

Chẳng dại gì em ước nó bằng vàng
Trái tim em anh đã từng biết đấy
Anh là người coi thường của cải
Nên nếu cần anh bán nó đi ngay

Em cũng không mong nó giống mặt trời
Vì sẽ tắt khi bóng chiều đổ xuống
Lại mình anh với đêm dài câm lặng
Mà lòng anh xa cách với lòng em

Em trở về đúng nghĩa trái tim
Biết làm sống những hồng cầu đã chết
Biết lấy lại những gì đã mất
Biết rút gần khong cách của yêu tin

Em trở về đúng nghĩa trái-tim-em
Biết khao khát những điều anh mơ ước
Biết xúc động qua nhiều nhận thức
Biết yêu anh và biết được anh yêu

Mùa thu nay sao bão mưa nhiều
Những cửa sổ con tàu chẳng đóng
Di đồng hoang và đại ngàn tối sẫm
Em lạc loài giữa sâu thẳm rừng anh

Em lo âu trước xa tắp đường mình
Trái tim đập những điều không thể nói
Trái tim đập cồn cào cơn đói
Ngọn lửa nào le lói giữa cô đơn

Em trở về đúng nghĩa trái-tim-em
Là máu thịt, đời thường ai chẳng có
Vẫn ngừng đập lúc cuộc đời không còn nữa
Nhưng biết yêu anh có khi chết đi rồi
 
F

funny9x

Thuyền và Biển -Xuân Quỳnh

Em sẽ kể anh nghe
Chuyện con thuyền và biển

"Từ ngày nào chẳng biết
Thuyền nghe lời biển khơi
Cánh hải âu, sóng biếc
Đưa thuyền đi muôn nơi

Lòng thuyền nhiều khát vọng
Và tình biển bao la
Thuyền đi hoài không mỏi
Biển vẫn xa ... còn xa

Những đêm trăng hiền từ
Biển như cô gái nhỏ
Thầm thì gửi tâm tư
Quanh mạn thuyền sóng vỗ

Cũng có khi vô cớ
Biển ào ạt xô thuyền
(Vì tình yêu muôn thuở
Có bao giờ đứng yên?)

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mang nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
Những ngày không gặp nhau
Biển bạc đầu thương nhớ
Những ngày không gặp nhau
Lòng thuyển đau - rạn vở
Nếu ta giã thuyền rồi
Biển chỉ còn sóng gió"

Nếu phải xa cách anh
Em chì còn bảo tố.

Bài này cũng được Phan Huỳnh Điểu phổ nhạc và trở thành bản tình ca hay nhất Việt nam.
 
F

funny9x

HOA CỎ MAY

Cát vắng, sông đầy, cây ngẩn ngơ
Không gian xao xuyến chuyển sang mùa
Tên mình ai gọi sau vòm lá
Lối cũ em về nay đã thu.

Mây trắng bay đi cùng với gió
Lòng như trời biếc lúc nguyên sơ
Đắng cay gửi lại bao mùa cũ
Thơ viết đôi dòng theo gió xa.

Khắp nẻo dâng đầy hoa cỏ may
Áo em sơ ý cỏ găm dầy
Lời yêu mỏng mảnh như màu khói
Ai biết lòng anh có đổi thay ?
 
F

funny9x

Xuân Quỳnh

Xuân Quỳnh tên thật là Nguyễn Thị Xuân Quỳnh, sinh ngày 6 tháng 10 năm 1942 tại xã La Khê, huyện Hoài Đức, tỉnh Hà Sơn Bình, trong một giai đình công chức. Thuở nhỏ, mồ côi mẹ từ sớm, ở với bà nộị

Xuân Quỳnh là nhà thơ nữ tiêu biêu của thế hệ nhà thơ sinh ở thập kỉ 40 và "rỡ ràng" với những tác phẩm thơ "trẻ" ở thập kỷ 60.

Cũng giống như hầu hết các nữ sĩ Đông Tây Kim Cổ, Xuân Quỳnh làm thơ cốt để diễn tả cuộc sống của chính mình về tất cả mọi phương diện: những khát khao, những tình cảm, những suy nghĩ, và "sự sống" của một người phụ nữ. Vì lẽ đó hầu hết thơ của chị đều là thơ chữ tình. Đất nước, thiên nhiên, thời đại đều được phản ánh vào thơ chị thông qua cái lăng kính chữ tình đó.

Chị đã định hướng dứt khoát cho con đường sự nghiệp của mình: đó là nghiệp thợ Chị quyết định chấm dứt một cuộc hôn nhân mà chị biết là mình đã sai lạc để xây dựng tình yêu và hôn nhân với "chú đại bàng non trẻ" Lưu Quang Vũ mà chị biết chắc trong đó có tình yêu và hạnh phúc đích thực.

Chẳng dại gì em ước nó bằng vàng
Trái tim em, anh đã từng biết đấy
Anh là người coi thường của cải
Nên nếu cần, anh bán nó đi ngaỵ..
(Tự hát).

Với những dòng thơ sau đây, Xuân Quỳnh thổ lộ tâm tư nhưng chính là để tự khẳng định mình trước một người chồng mà chị biết anh ta vốn không phải là hạng "gà mờ"

Em trở về đúng nghĩa trái tim em
Biết khao khát những điều anh mơ ước.
Biết xúc động qua nhiều nhận thức
Biết yêu anh và biết được anh yêụ

Ai quen biết Xuân Quỳnh, hẳn sẽ để ý đến nét khác lạ nơi tay chị: một đôi bàn tay như già hơn khá nhiều so với gương mặt. Một gương mạt xinh đẹp, trẻ hơn tuổi, với cặp mắt tinh anh, duyên dáng, như rất dễ mỉm cười, che hết mọi phiền lọ Gương mặt phụ nữ đẹp đến nỗi khó tin đấy lại là người làm thợ Mà người phụ nữ đẹp và làm thơ ấy lại có đôi bàn tay giống như gương mặt Trương Chi! Chính Xuân Quỳnh đã không ít lần viết về bàn tay mình, ví dụ mấy câu này trong giọng dãi bày với người yêu:

Bàn tay em ngón chẳng thon dài
Vệt chai cũ, đường gân xanh vất vả
Em đánh chắt chơi chuyền thuở nhỏ
Hái rau dền rau dệu nấu canh
Tập vá may, tết tóc cho mình
Rồi úp mặt trên bàn tay khóc mẹ

Đôi bàn tay tiết lộ số phận. Một số phận đã từng không may mắn, dường như luôn luôn phải "đánh đu" với cuộc sống, với hạnh phúc. Cũng là trớ trêu chăng, con người có số phận như thế lại mang trong mình nhiều khao khát. Trong một bài thơ viết năm 1962, Xuân Quỳnh viết rằng ngày bé mình chỉ mơ đến rằm tháng tám để được vui chơi với bạn bè dưới trăng thụ "Khi lớn khôn ước mơ cùng cháy bỏng": mơ ước "thành nhà thơ ca ngợi cuộc đời", đưa thơ cùng du hành vũ trụ, sưởi ấm vùng trăng lạnh, đưa thơ đi cập bến các vì saọ.. "Như lòng ta chẳng bao giờ nguôi khát vọng - Biết bay rồi ta lại muốn bay cao".

Giàu trí tuệ, nên cũng như Hồ Xuân Hương xưa kia, Xuân Quỳnh đã đóng vai trò tham mưu đắc lực, đã san sẻ "cái khôn" cho chị em cùng giới, để đối đáp và xử sự với phái mày râu:

Những cái chính chúng ta thường chả nói
Mà bọn con gái mình hay nói xấu nhau
Bọn con trai nghe lỏm đôi câụ..
Họ khinh chúng ta và lời cửa miệng:
"Chuyện đàn bà"

Ta yêu người con trai không phải vì mình
Mà họ yêu ta vì họ yêu chính họ
Được yêu hai lần, họ cao lên một bậc
Ta không được yêu cảm thấy thấp dần đi
Vì chính ra cũng chẳng yêu tạ..
(Thơ viết cho mình và những người con gái khác)

Xuân Quỳnh nhận thức được tính bi kịch vĩnh cửu của cuộc sống: đó là sự ngắn ngủi của đời ngườị Hình như chị còn tiên lượng được số phận của mình: Rất có thể Xuân Quỳnh - đoá hoa quỳnh mùa xuân - sẽ chỉ nở và toả hương được vài giờ trong đêm tối rồi tàn lụị Bởi thế, chị đã sống hối hả, nồng cháy, sống hết mình với cuộc đời, với thơ và tình yêu, với hạnh phúc và gia đình, như sợ tất cả những điều quá ư tốt đẹp ấy sẽ vụt qua như ánh chớp.

Chi chút thời gian từng phút từng giờ
Như kẻ khó tính từng hào keo kiệt
Tôi biết chắc mùa xuân rồi cũng hết
Hôm nay non, mai cỏ sẽ già ...
(Có một thời như thế)

Chị cũng là người biết giữ gìn và biết tận hưởng hạnh phúc cuộc sống ở mức tối đa có thể được hưởng. Xuân Quỳnh chính là đỉnh cao của những con người "nhân bản chủ nghĩa" thời hiện đạị

Thơ tình tôi viết cho tôi
Qua cay đắng với buồn vui đã nhiều
Vẫn còn nguyên vẹn niềm yêu
Như cây tứ quí đất nghèo nở hoạ
(Thơ tình toi viết).

Mảng thơ đặc sắc nhất của Xuân Quỳnh chính là mảng thơ về tình yêụ Điều gì đã làm nên sự đặc sắc ấỷ

Trước hết vì Xuân Quỳnh có một "nhân bản yêu đương" cực kì mãnh liệt, là một người con gái có thể "sống chết vì tình". Dạng phụ nữ như Xuân Quỳnh, đã từng được như thi hào Nguyễn Du mô tả:

Thuý Kiều sắc sảo khôn ngoan
Vô duyên là phận hồng nhan đã đành,
Lại mang lấy một chữ tình
Khư khư mình buộc lấy mình vào trong.
Vậy nên những chốn thong dong,
ở không yên ổn, ngồi không vững vàng,
Ma dẫn lối, quỉ đưa đường
Lại tìm những chốn đoạn trường mà đị..

Xuân Quỳnh không giấu giếm bản chất ấy của mình:

... Nếu tôi yêu được một người
Tôi yêu anh ta hơn anh ta yêu tôi nhiều lắm
Tôi yêu anh dẫu ngàn lần cay đắng...

Xuân Quỳnh là người hành động nên chị nhất định không chấp nhận kiểu sống "đói lòng ngồi gốc cây sung". Trái lại chị đã "đi khắp chốn tìm người tôi yêu", đồng thời gạt bỏ những gì chỉ là "mạo danh tình yêu". Và khi đã đạt được tình yêu rồi thị chị sống với tất cả chiều sâu thăm thẳm của trái tim:

¤i con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được
Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức.
(Sóng)

Khi anh nói yêu em, trái tim em đập chừng mạnh qúạ
Mạnh đến nỗi em tưởng là nghe rõ
Tiếng tim anh đang đập vì em.
Em yêu anh, yêu anh như điên ...

Khác hẳn những người đàn bà "sống trong vương quốc của tình yêu mà không biết được biên giới của vương quốc ấy". Xuân Quỳnh là một phụ nữ không những có khát vọng mà còn có đủ khả năng đi đến tận cùng biên giới và tận cùng đáy sâu của vương quốc tình yêụ Phải chăng ở những điểm tận cùng đó mà những câu thơ tuyệt tác đã ra đời:

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu về đâụ

Ngày nào không gặp nhau
Biển bạc đầu thương nhớ
Những ngày không gặp nhau
Lòng thuyền đau - rạn vỡ...
(Thuyền và biển).

Một điều nổi bật trong thơ Xuân Quỳnh là chị không chỉ yêu say đắm mà còn đặt tình yêu ấy lên ngai vàng của sự tôn thờ tuyệt đốị Xuân Quỳnh rất có lí: ở cõi đời nàỵ Tình yêu chẳng phải là điều thực sự đáng tôn thờ hay saỏ Vả chăng. Xuân quỳnh, bằng tất cả những phẩm chất hội tụ trong con người mình, chị đã đạt được một tình yêu đáng tôn thờ. Người chồng, trong mắt Xuân Quỳnh, lúc nào cũng như một người tình mà chị yêu đắm đuối, cũng cảm thấy như "chàng" có thể vuột khỏi tay:

Tới thăm anh rồi em lại ra đi
Đôi mắt lo âu, lời âu yếm xẻ chia
Lúc anh đến, anh đi thành quá khứ
Anh thuộc về những người ngoài cánh cửa
(Thời gian trắng)

Anh, con đường xa ngái
Anh, bức vẽ không màu
Anh, nghìn nỗi lo âu
Anh, dòng thơ nổi gió...
Mà em người đời thường
Biết là anh có ở!
(Anh)

Cũng vì tôn thờ tình yêu thái quá, có lúc Xuân Quỳnh đã có linh cảm chẳng lành về hạnh phúc của mình. Thơ tình của chị đã đã đẩy tình yêu lên tầm bi kịch: Tình yêu tuyệt đích có thể sẽ kết thúc cách nào đó thật bất ngờ, trước khi tuổi già sộc đến:

Đọc bài thơ yêu em thấy sự chia xạ
Và bỗng nhiên em lại bơ vơ,
Tay vẫn vụng, trán dô ra như trước...
(Thơ viết cho mình)

Nếu từ giã thuyền rồi
Biển chỉ còn sóng gió
Nếu phải cách xa anh
Em chỉ còn bão tố
(Thuyền và biển)

Tình yêu trong thơ Xuân Quỳnh thật là nồng nàn, sâu sắc và đượm nỗi thoảng thốt lo âu, tất cả được diễn đạt bằng một ngôn ngữ giản dị, trong sáng, hầu như không cách điệụ Đó là thứ thơ đạt tới tầm cao của nghệ thuật nhưng vẫn dễ hiểu với đông đảo quần chúng, vẫn có thể gây được những niềm xúc động khác thường:

Em trở về đúng nghĩa
Là máu thịt, đời thường ai chẳng có
Vẫn ngừng đập lúc cuộc đời không còn nữa
Nhưng biết yêu anh cả khi chết đi rồị

Và rồi cái điều bất ngờ nhất đã xảy ra với Xuân Quỳnh. Chị qua đời ngày 29 tháng 8 năm 1988 trong một tai nạn giao thông tại đầu cầu Phú Lương, thị xã Hải Dương, tỉnh Hải Hưng cùng chồng là Lưu Quang Vũ và con trai út Lưu Quỳnh Thơ (13 tuổi) để lại biết bao thương tiếc cho tất cả những ai yêu thơ chị, yêu kịch Lưu Quang Vũ.

Thế nhưng chính sự kết thúc ấy đã khiến cho tình yêu mà chị tôn thờ trở thành bất tử, đã làm Xuân Quỳnh và Thơ Xuân Quỳnh dường như càng đẹp ngời thêm lên bởi một vừng sáng kì diệu của huyền thoạị



CÁC TÁC PHẨM CHÍNH:
THƠ: - Tơ tằm - Chồi biết (In chung)
- Hoa dọc chiến hào
- Gió Lào cát trắng
- Lời ru trên mặt đất
- Sân ga chiều em đi
- Tự hát
- Hoa cỏ may (Giải thưởng văn học năm 1990 của Hội nhà văn).
SÁNG TÁC CHO THIẾU NHI:
- Cây trong phố - Chờ trăng (tập thơ - In chung)
- Bầu trời trong qủa trứng (tập thơ - Giải thưởng văn học năm 1982 - 1983 của Hội nhà văn)
- Truyện Lưu Nguyễn (truyện thơ)
- Bao giờ con lớn (tập truyện)
- Chú gấu trong vòng đu quay (tập truyện)
- Mùa xuân trên cánh đồng (tập truyện)
- Bến tàu trong thành phố (tập truyện)
- Vẫn có ông trăng khác (tập truyện)
(coppyright)
 
H

huonggianghn

bạn có thể post cho mình bài gì đó của XQ nhưng mình ko nhớ tên nó có mấy câu thế này
iêu là gì hả mẹ
mà cô giáo dạy phải iêu

mình cũng ko nhớ rõ lắm vì mình mới nghe qua 1 lần
 
H

huongmotor

Tôi rất thích những bài thơ phổ nhạc!\
Đọc bài "thơ tình cuối mùa thu' rồi nghe hát bài đó cũng có cái thú vị riêng!
Nghe và ngẫm về chuyện mình tháy hay hay"
Chỉ còn anh và em
là của mùa thu cũ"
thấy linh ứng vì mình cũng thuộc tuýp ngừoi cũ và kỹ
"tình ta như hàng cây
Đã qua mùa gió bão
Tình ta như dòng sông
Đã yên ngày thác lũ"
Ai dám bảo lại ko còn gió bão hay thác lũ? Câu thơ dự báo đầy bất trắc- những sóng ngầm hya những giông tố có thể đến bát cứ khi nào!!!
 
T

tranquang

Thơ Xuân Quỳnh thường đúng và hay với phụ nữ hơn cánh đàn ông. Vì sao ư? Vì đồng cảm. Mà trong văn học chỉ có đồng cảm, chỉ khi người ta tìm thấy hơn 1 cái gì đó trong từng câu chữ... Lúc đó người ta sẽ thấy văn học là sự đồng điệu.
 
C

conu

Nói là ko có mối giao cảm về tình yêu giữa hai giới cũng ko hẳn, nếu ko vì có sự đồng điệu về tâm hồn thì làm sao nhạc sỹ Phan Huỳnh Điểu phổ nhạc cho những bài thơ của Xuân Quỳnh hay và phù hợp với tâm trạng, tinh thần những bài thơ ấy đến vậy, dù ta là người khác giới nhưng vẫn có thể cảm nhận thấy cái hay của thơ bà, yêu tấm lòng chân thành, cháy bỏng trong tình yêu qua thơ bà. Và cảm nhận ở đó nét đẹp của người con gái Việt Nam để ta yêu họ hơn.
 
T

tranquang

Chỉ là quan điểm cá nhân thôi mà. Anh chắc rằng khi phụ nữ đọc thơ Xuân Quỳnh họ sẽ thấy những câu quen quen. Hình như ta bắt gặp ở đâu đó rồi thì phải. Có lẽ họ sẽ lại lục tung vùng kí ức để đi tìm cái quen quen ấy. Và có lẽ vì thế mà thơ Xuân Quỳnh luôn sống mãi và sáng mãi...
 
W

wnht

Thơ Xuân Quỳnh dù ko thích = thơ Xuân Diệu, nhưng mình thấy thơ bà cũng chan chứa tình cảm lắm, sao mà bà yêu mãnh liệt đến thế.
 
H

huongmotor

Trong tình yêu thì ai cũng mãnh liệt cả thôi!
Cũng ko ai dám bảo là mình yêu nhiều và sâu hơn ngừoi khác
Thơ Xuân Quỳnh giản dị như một lời nói thật- vì cái gốc của chân thực ấy mà sống lâu và bền trong tâm hồn của những nguơi đang yêu và sẽ yêu
 
H

hahoangnam

Hic ,khi mình học thơ của bà Xuân Quynh này inh chẳng hiểu tẹo nào cả, đang hoc thơ cách mang bông chốc lại học thơ chủ đề tình yêu tình báo. Theo ý kiến của cá nhân tôi nên để các bài thơ về các chủ đề khác nhau vào các phần khác nhau của trương trình học ,vd: thơ kháng chiến một phần, thơ như XQ 1 phần ,thơ chống Mỹ một phần . Làm như thế tôi thấy liền mạch cảm hứng hơn.Nếu mình nói mà không hợp lý xin mọi người đừng phê phán mình nhé :oops:
 
H

huongmotor

Tôi có ý kiến thế này:
Thơ XQ ko hề khó hiểu- ngược lại rất dễ hiểu, đọc thơ ngừoi ko cần tư duy phức tạp vì lời thơ đơn giản như một lời nói thật giản dị và phổ thông
Ko hiểu là trong chương trình phổ thông thầy cô giáo của bạn dạy hay truyền dạt thế nào mà lại gây nên tình trạng thế này nhỉ.. buồn thay!
Còn sự phân bố phong phú và đa dạng các chủ đề trong văn PT hợp lý đến đâu cũng còn phải bàn nhiều
Thơ XQ_ bài thơ:sóng như một nốt nhạc nhẹ va ngọt ngào xen lẫn khúc hùng ca của Văn thơ _ kháng chiến chống Mỹ!
 
C

conu

Thơ Xuân Quỳnh rất hay, dù là người khác giới, nhưng tôi cũng vẫn thấy thật sự thơ bà là những dòng tâm trạng được diễn tả dưới một ngòi bút có năng lực thôi miên trái tim độc giả.
 
C

cathai

Mình thấy nhiều người không thích thơ Xuân Quỳnh thì tốt hơn hết là đừng vào đây. Thơ là cuộc sống, cho cuộc sống và vì cuộc sống. Cuộc sống mà không có thơ (nhất là dân tộc Việt - một dân tộc rất chuộng thơ và nhạc) thì khác nào như một kẻ "mồ côi" ("Thơ - Nếu không có người, tôi đã mồ côi" - RaxunGamzatop)?
Thơ đâu cần phải cao siêu, là thứ "bất khả tri" hay "bất khả giải"? Vì thế, cái điều tưởng như bình thường và giản dị kia của cuộc sống được "tắm" trong cái "bầu cảm xúc đầy tính nhân văn", có khả năng cảm thấu lòng người ... nói dùm ta biết bao điều về cuộc sống ... ấy là thơ đấy - 1 thứ vừa hàm súc, cô đọng, sâu xa vừa bình thường, đơn giản!
Thơ Xuân Quỳnh có gì đâu ngoài Hoa cỏ may, Biển, Sóng, Đôi bàn tay, Bông hoa cúc mùa thu hay những công việc thường ngày: khâu vá, quạt mát cho chồng con...Ấy thế mà lời thơ cứ như "mách" với ta rằng: TÌNH YÊU LÀ ĐIỀU CÓ THẬT, NGƯỜI TA Ở ĐỜI PHẢI CÓ TÌNH CÓ NGHĨA, TÌNH YÊU VỪA LÀ TRÁI ĐẮNG, VỪA LÀ SỰ NGỌT NGÀO...
Hãy đọc lại những bài thơ yêu thích của chị đi, tiếng thì thầm của nó sẽ đánh thức ta nhiều lắm đấy!
 
D

duongthuha90

Bàn tay em:
Gia tài em chỉ có bàn tay,
Em trao tặng cho anh từ ngày ấy,
Những năm tháng cùng nhau anh chỉ thấy
Quá khứ dài là mái tóc em đen.
Vui, buồn trong tiếng nói, nụ cười em,
Qua gương mặt anh hiểu điều lo lắng,
Qua ánh mắt anh hiểu điều mong ngóng,
Anh nghĩ gì khi nhìn xuống bàn tay?

Bàn tay em ngón chẳng thon dài,
Vết chai cũ, đường gân xanh vất vả.
Em đánh chắt, chơi thuyền thuở nhỏ,
Hái rau dền, rau rệu nấu canh,
Tập vá may, tết tóc một mình,
Rồi úp mặt lên bàn tay khóc mẹ.

Đường tít tắp, không gian như bể,
Anh chờ em, cho em vịn bàn tay
Trong tay anh, tay của em đây
Biết lặng lẽ vun trồn gìn giữ.
Trời mưa lạnh, tay em khép cửa,
Em phơi mền, vá áo cho anh.
Tay cắm hoa, tay để treo tranh,
Tay thắp sáng ngọn đèn đêm anh đọc.
Năm tháng đi qua, mái đầu cực nhọc,
Tay em dừng trên vầng trán lo âu.
Em nhẹ nhàng xoa dịu nỗi đau
Và góp nhặt niềm vui từ mọi ngã.
Khi anh vắng, bàn tay em biết nhớ
Lấy thời gian đan thành áo mong chờ.
Lấy thời gian em viết những dòng thơ
Để thấy được chúng mình không cách trở.

Bàn tay em, gia tài bé nhỏ,
Em trao anh cùng với cuộc đời em


Những vần thơ nữ tính, ngọt, thấm.
 
Top Bottom