Thơ Nguyễn Bính

F

funny9x

Tương tư
Thôn Đoài ngồi nhớ thôn Đông,
Một người chín nhớ mười mong một người.
Gió mưa là bệnh của trời,
Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng.
Hai thôn chung lại một làng,
Cớ sao bên ấy chẳng sang bên này ?
Ngày qua ngày lại qua ngày,
Lá xanh nhuộm đỏ thành cây lá vàng.
Bảo rằng cách trở đò giang,
Không sang là chẳng đường sang đã đành;
Nhưng đây cách một đầu đình,
Có xa xôi mấy mà tình xa xôi.
Tương tư thức mấy đêm rồi,
Biết cho ai biết, ai người biết cho.
Bao giờ bến mới gặp đò,
Hoa khuê các, bướm giang hồ gặp nhau.
Nhà em có một giàn giầu,
Nhà anh có một hàng cau liên phòng.
Thôn Đoài thì nhớ thôn Đông,
Cau thôn Đoài nhớ giầu không thôn nào ?
 
F

funny9x

Cô lái đò.
Xuân đã đem mong nhớ trở về
Lòng cô lái ở bên sông kia.
Cô hồi tưởng lại ba xuân trước,
Trên bến cùng ai đã nặng thề.

Nhưng rồi người khách tình xuân ấy,
Đi biệt không về với bến sông.
Đã mấy lần xuân trôi chảy mãi
Mấy lần cô lái mỏi mòn trông.

Xuân này đến nữa, đã ba xuân
Đốm lửa tình duyên tắt nguội dần.
Chẳng lẽ ôm lòng chờ đợi mãi
Cô đành lỗi bước với tình quân.

Bỏ thuyền, bỏ lái bỏ dòng sông,
Cô lái đò kia đi lấy chồng.
Vắng bóng cô em từ dạo ấy,
Để buồn cho những khách sang sông.
 
F

funny9x

Chân quê.
Hôm qua em đi tỉnh về
Đợi em ở mãi con đê đầu làng
Khăn nhung quần lĩnh rộn ràng
Áo cài khuy bấm, em làm khổ tôi!

Nào đâu cái yếm lụa sồi ?
Cái dây lưng đũi nhuộm hồi sang xuân ?
Nào đâu cái áo tứ thân ?
Cái khăn mỏ quạ, cái quần nái đen ?

Nói ra sợ mất lòng em
Van em em hãy giữ nguyên quê mùa
Như hôm em đi lễ chùa
Cứ ăn mặc thế cho vừa lòng anh!

Hoa chanh nở giữa vườn chanh
Thầy u mình với chúng mình chân quê
Hôm qua em đi tỉnh về
Hương đồng gió nội bay đi ít nhiều

(1936)
 
F

funny9x

Trước kia, người ta cho rằng thơ Nguyễn Bính là dốt nát và nhà quê, không nói tới cái lớn lao nghệ thuật, toàn đi tìm những cái thô mộc, quê kệch để đưa vô thơ. Thế nhưng bây giờ khi nhnf nhận lại, người ta mới thấy thơ ông thật hay, thật giá trị. Thơ Nguyễn Bính thường hay nói đến những mối duyên tình lỡ bước sang ngang đầy oan trái và truân chuyên. Đây là một số bài thơ mình rất thích nên đưa lên. Mong các bạn chia sẻ cảm xúc.
 
H

huongmotor

Tôi rất thích bài thơ :"Mưa xuân " của Nguyễn Bính
Bài thơ là những rung động tình cảm trong sáng , nữ tính và mãnh liệt của một ngừoi con gái nơi thôn quê
Một nỗi lòng của tâm sự lõ làng trước sự lỡ hẹn của người yêu!
Những cung bậc tình cảm được chuyển đổi rấtd tinh tế:sự hồi hộp đợi chờ,sự thẹn thùng ,ngây thơ trong sáng, là sự kiếm tìm và mong ngóng,là nỗi buồn ,tiếc ,nhớ , oán trách, là sự tủi hờn và cuối cùng là vẫn sự mong ngóng nhớ thương
TÌnh yêu của cô sáng và ngọt như những giọt mưa xuân, cũng bé bỏng ngây thơ , cũng cô đơn ,mong manh như chính nó
Dừ bạn tình đã lỡ hẹn với cô, nhưng tôi tin rồi một hôm nào đó : làng chèo lại đi qua rồi những cung bậc tình cảm ấy lại vẫn tiếp tục dạo lên, rồi lại lỡ làng....
"ôi niềm tin mới ngây thơ và khờ khạo làm sao"
 
F

funny9x

Mưa xuân
Em là con gái trong khung cửi,
Dệt lụa quanh năm với mẹ già.
Lòng trẻ còn như vuông lụa trắng,
Mẹ gì chưa bán chợ đường xa.

Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay,
Hoa xoan lớp lớp rụng rơi đầy.
Hội chèo làng Đặng đi qua ngõ,
Mẹ bảo: "Thôn Đoài hát tối nay."

Lòng thấy giăng tơ một mối tình,
Em dừng thoi lại giữa tay xinh;
Hình như hai má em bừng đỏ,
Có lẽ là em nghĩ tới anh...

Bốn bên hàng xóm đã lên đèn,
Em ngửa bàn tay trước mái hiên.
Mưa chấm bàn tay từng chấm lạnh,
Thế nào anh ấy cũng sang xem.

Em xin phép mẹ, vội vàng đi,
Mẹ bảo xem về kể mẹ nghe.
Mưa nhỏ nên em không ướt áo,
Thôn Đoài cách có một thôi đê.

Thôn Đoài vào đám hát thâu đêm,
Em mải tìm anh chả thiết xem.
Chắc hẳn đêm nay giường cửi lạnh,
Thoi ngà nằm nhớ ngón tay em.

Chờ mãi anh sang anh chả sang,
Thế mà hôm nọ hát bên làng,
Năm tao bảy tuyết anh hò hẹn,
Để cả mùa xuân cũng bẽ bàng.

Mình em lầm lụi trên đường về,
Có ngắn gì đâu một giải đê!
Áo mỏng che đầu, mưa nặng hạt,
Lạnh lùng em tủi với đêm khuya.

-------------------------------------

Bữa ấy mưa xuân đã ngại bay,
Hoa xoan đã nát dưới chân giầy.
Hội chèo làng Đặng về ngang ngõ,
Mẹ bảo "Mùa xuân đã cạn ngày."

Anh ạ! mùa xuân đã cạn ngày,
Bao giờ em mới gặp anh đây ?
Bao giờ hội Đặng đi qua ngõ ?
Để mẹ em rằng: hát tối nay!
 
V

vosanhathanh

Cảm ơn funny vì đã post thơ Nguyến Bính cho những người yêu thích ( như mình ) cùng đọc , tuy nhiên vẫn còn một số chỗ chưa chính xác bạn ạ ....
hình như bạn vừa...nhẩm vừa post hả ? :D
 
A

amaranth

Nói đến Nguyễn Bính mình thích nhất là Lỡ bước sang ngang (cái này chắc ai cũng thích rồi) và Tỳ bà truyện…
Nhất là mấy câu cuối…

Nàng đi trong bóng chiều mờ
Nàng đi trong tiếng chuông chùa ngân nga
Nàng đi với chiếc tỳ bà
Nước non thôi có ai là tri âm
Nàng đi từng bước âm thầm
Đầu xanh tóc ngắn áo chàm màu tang
Nàng đi hạc nội mây ngàn
Bóng đêm vùi lấp bóng nàng… rồi thôi

Mỗi một câu "nàng đi", nghe như từng bước chân lầm lũi… dần dà thì nhịp chân chậm dần… đến hai câu mới có một bước đi… nàng đi chậm rồi chăng, hay vì đã xa vời rồi, người quan sát chẳng còn thấy rõ nữa, nàng vừa bước? hay chưa bước? … bóng đêm vùi lấp bóng nàng… rồi thôi…
 
T

tranquang

Đọc Nguyễn Bính ta thấy cái chân chất của người nông dân, cái thật thà, cái ngây ngô dại khờ và cả cái mộng mơ của họ. Tui thích Nguyễn Bính từ khi biết cảm nhận thơ. Có lẽ vì tôi tìm thấy hình ảnh của mình trong đó, làng quê tôi ở đó, cha mẹ tôi trong đó... Và cũng thấp thoáng trong thơ của ông tôi thấy nhạt nhòa, mờ ảo mối tình đầu của mình!
Thơ Nguyễn Bính ai đã 1 lần mê thì khó mà chối bỏ, và khi đã mê thơ ông thì có lẽ ít khi thích thêm 1 ai đó. Vì thơ đâu mà thật quá, nhưng cũng lung linh quá!
 
Z

zdp284

Bạn Funny9X có bài " Núi đôi " thì ghi lại mọi ngườii cùng thưởng thức nhé. Mình thì thích bài " Tương tư "

Chẳng hiểu vì sao ta vấn vương
Ba năm đằng đẵng chục năm trường
Vẫn làn mắt ấy, làn môi ấy
Anh hãy còn thương, chẳng hết thương
 
V

vosanhathanh

zdp284 said:
Bạn Funny9X có bài " Núi đôi " thì ghi lại mọi ngườii cùng thưởng thức nhé. Mình thì thích bài " Tương tư "

Chẳng hiểu vì sao ta vấn vương
Ba năm đằng đẵng chục năm trường
Vẫn làn mắt ấy, làn môi ấy
Anh hãy còn thương, chẳng hết thương
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Núi đôi?
Có phải là ...: " Bảy năm về trước em mười bảy ....Anh mới đôi mươi trẻ nhất làng ..." không hả bạn ?
Cái đó nếu mình ko nhầm thì là của nhà thơ Vũ Cao cơ mà nhỉ ?
 
V

vlong11

Đúng là bài thơ "Núi đôi" của Vũ Cao. Nhưng nếu bạn zdp284 thích thì tôi post lên đây.

NÚI ĐÔI - VŨ CAO


Bảy năm về trước em mười bảy
Anh mới đôi mươi trẻ nhất làng
Xuân Dục, Đoài Đông hai nhánh lúa
Bữa thì anh tới bữa em sang.

Lối ta đi giữa hai sườn núi
Đôi ngọn nên làng gọi núi Đôi
Em vẫn đùa anh sao khéo thế
Núi chồng, núi vợ đứng song đôi.

Bỗng cuối mùa chiêm quân giặc tới
Ngõ chùa cháy đỏ những thân cau
Mới ngỏ lời thôi đành lỗi hẹn
Ai ngờ từ đó mất tin nhau.

Anh vào bộ đội lên Đông Bắc
Chiến đấu quên mình năm lại năm
Mỗi bận dân công về lại hỏi
Ai người Xuân Dục Núi Đôi chăng.

Anh nghĩ quê ta giặc chiếm rồi
Trăm nghìn căm uất bao giờ nguôi
Mỗi tin súng nổ vùng đai địch
Sương trắng người đi lại nhớ người.

Đồng đội có nhau thường nhắc nhở
Trung du làng nước vẫn chờ trông
Núi Đôi bốt dựng kề ba xóm
Em vẫn đi về những bến sông.

Náo nức bao nhiêu ngày trở lại
Lệnh trên ngừng bắn anh về xuôi
Hành quân qua tắt đường sang huyện
Anh nhớ thăm nhà thăm Núi Đôi.

Mới đến đầu ao tin sét đánh
Giặc giết em rồi, dưới gốc thông
Giữa đêm bộ đội vây đồn Thứa
Em sống trung thành chết thuỷ chung.

Anh ngước nhìn lên hai dốc núi
Hàng thông, bờ cỏ, con đường quen
Nắng lụi bỗng dưng mờ bóng khói
Núi vẫn Đôi mà anh mất em.

Dân chợ Phù Linh ai cũng bảo
Em còn trẻ lắm, nhất làng trong
Mấy năm cô ấy làm du kích
Không hiểu vì sao chẳng lấy chồng.

Từ núi qua thôn đường nghẽn lối
Xuân Dục Đoài Đông cỏ ngút đầy
Sân biến thành ao nhà đổ chái
Ngổn ngang bờ bụi cánh dơi bay.

Cha mẹ dìu nhau về tận đất
Tóc bạc thương từ mỗi gốc cau
Nứa gianh nửa mái lều che tạm
Sương trắng khuấy dần chuyện xót đau.

Anh nghe có tiếng người qua chợ
Ta gắng mùa sau lúa sẽ nhiều
Ruộng thấm mồ hôi từng nhát cuốc
Làng ta rồi đẹp biết bao nhiêu.

Nhưng núi còn kia anh vẫn nhớ
Oán thù còn đó anh còn đây
Ở đâu cô gái làng Xuân Dục
Đã chết vì dân giữa đất này?

Ai viết tên em thành liệt sĩ
Bên những hàng bia trắng giữa đồng
Nhớ nhau anh gọi em, đồng chí
Một tấm lòng trong vạn tấm lòng.

Anh đi bộ đội sao trên mũ
Mãi mãi là sao sáng dẫn đường
Em sẽ là hoa trên đỉnh núi
Bốn mùa thơm mãi cánh hoa thơm.
 
F

funny9x

Các bạn có ai thích bài này không, cùng chia sẻ nhá. :)
Lỡ Bước Sang Ngang.
I
- Em ơi em ở lại nhà,
Vườn dâu em hái, mẹ già em thương.
Mẹ già một nắng hai sương,
Chị đi một bước trăm đường xót xa.
Cậy em, em ở lại nhà,
Vườn dâu em đốn, mẹ già em thương.
Hôm nay xác pháo đầy đường,
Ngày mai khói pháo còn vương khắp làng.
Chuyến này chị bước sang ngang
Là tan vỡ giấc mộng vàng từ đây ...
Rượu hồng em uống cho say,
Vui cùng chị một vài giây cuối cùng.

Rồi đây sóng gió ngang sông,
Đầy thuyền hận, chị lo không tới bờ.
Miếu thiêng vụng kén người thờ,
Nhà hương khói lạnh chị nhờ cậy em.
Đêm qua là trắng ba đêm,
Chị thương chị, kiếp con chim lìa đàn.
Một vai gánh vác giang san ...,
Một vai nữa gánh muôn vàn nhớ thương.
Mắt quầng, tóc rối tơ vương,
Em còn cho chị lược gương làm gì!
Một lần này bước ra đi,
Là không hẹn lại ngày về nữa đâu .
Cách mấy mươi con sông sâu,
Và trăm ngàn vạn nhịp cầu chênh vênh.
Cũng là thôi, cũng là đành!
Sang ngang lỡ bước riêng mình chị sao ?
Tuổi son nhạt thắm phai đào,
Đầy thuyền hận có biết bao nhiêu người ?
Em đừng khóc nữa em ơi!
Dẫu sao thì sự đã rồi nghe em!

Một đi bảy nổi ba chìm,
Trăm cay nghìn đắng con tim héo dần.
Dẫu em thương chị mười phần,
Cũng không ngăn nỗi một lần chị đi ....

Chị tôi nước mắt đằm đìa,
Chào hai họ để đi về nhà ai.
Mẹ trông theo, mẹ thở dài,
Dây pháo đỏ bỗng vang trời nổ ran.
Tôi ra đứng ở đầu làng,
Ngùi trông theo chị khuất ngàn dâu thưa.

II
Trời mưa ướt áo làm gì ?
Năm mười bảy tuổi chị đi lấy chồng.
Người ta pháo đỏ rượu hồng,
Mà trong hồn chị một vòng hoa tang.
Lần đầu chị bước sang ngang,
Tuổi son sông nước, đò ngang chưa tường.

Ở nhà mẹ nhớ em thương,
Ba gian trống, một mảnh vườn xác xơ.
Mẹ ngồi bên cửi se tơ,
Thời thường nhắc "Chị mầy giờ ra sao ?"
"Chị bây giờ ... nói thế nào ...?
Bướm tiên khi đã lạc vào vườn hoang.
Chị từ lỡ bước sang ngang,
Trời dông bão, giữa tràng giang, lật thuyền.
Xuôi dòng nước chảy liên miên,
Đưa thân thế chị tới miền đau thương.
Mười năm gối hận bên giường,
Mười năm nước mắt bữa thường thay canh.
Mười năm đưa đám một mình,
Đào sâu chôn chặt mối tình đầu tiên.
Mười năm lòng lạnh như tiền.
Tim đi hết máu, cái duyên không về.

Nhưng em ơi! một đêm hè,
Hoa soan nở, xác con ve hoàn hồn.
Dừng chân trên bến sông buồn,
Nhà nghệ sĩ tưởng đò còn chuyến sang.
Đoái thương thân chị lỡ làng,
Đoái thương phận chị dở dang tháng ngày ....
Rồi ... rồi ... chị nói sao đây ?
Em ơi nói nhỏ câu này với em ...
... Thế rồi máu chảy về tim,
Duyên làm lành chị, duyên tìm về môi.
Chị tôi lòng ấm lại rồi,
Mối tình chết đã có người hồi sinh.
Chị từ dan díu với tình,
Đời tươi như buổi bình minh nạm vàng.

Tim ai khắc một chữ "nàng",
Mà tim chị một chữ "chàng" khắc theo.
Nhưng yêu chỉ để mà yêu,
Chị còn dám ước một điều gì hơn.
Một lầm hai lỡ keo sơn,
Mong gì gắn lại phím đờn ngang cung?
Rồi đêm kia lệ dòng dòng,
Tiễn đưa người ấy sang sông, chị về.

Tháng ngày qua cửa buồn the,
Chị ngồi nhặt cánh hoa lê cuối mùa.

III
Úp mặt vào hai bàn tay,
Chị tôi khóc suốt một ngày một đêm!

Đã đành máu chảy về tim,
Nhưng khôn ướt nổi cánh chim giang hồ,
Người đi xây dựng cơ đồ,
Chị về trồng cỏ nấm mồ thanh xuân;
Người đi khoác áo phong trần,
Chị về may áo lịm dần nhớ thương.
Hồn trinh ôm chặt chân giường,
Đã cùng chị khóc đoạn trường thơ ngây.
Năm xưa đêm ấy giường này,
Nghiến răng ... nhắm mắt ... cau mày ... cực chưa!
Thế là tàn một giấc mơ,
Thế là cả một bài thơ não nùng!
Tuổi son má đỏ môi hồng,
Bước chân về đến nhà chồng là thôi.
Đêm qua mưa gió đầy trời,
Trong hồn chị có một người đi qua.
Em về thương lấy mẹ già,
Đừng trông ngóng chị nữa mà uổng công!
Chị giờ sống cũng bằng không,
Coi như chị đã sang sông đắm đò! ...
 
A

amaranth

Ôi, thích Lỡ bước sang ngang nhất trong tất cả các bài của Nguyễn Bính đấy…

…Dù em thương chị mười phần
Cũng không ngăn được một lần chị đi…
 
A

amaranth

Túi Ba Gang
(Viết theo truyện cổ dân gian)

Nhân nắng xuân đầm ấm
Vườn xuân rộn tiếng chim
Chị kể cho các em
Nghe một câu chuyện cổ
Các em tìm trong đó
Những ý nghĩa sâu xa
Có bổ ích cho ta
Tuổi măng non tươi sáng
Nào các em im lặng
Ngồi sát lại cho vui

Ngày xưa có hai người
Anh Kỷ, em là Ất
Xảy khi cha mẹ mất
Vội chẳng kịp trối trăn
Chỉ dặn hai con rằng
Cơ nghiệp cùng chung hưởng

Kỷ cậy mình là trưởng
Lại vốn tính tham lam
Chẳng thương xót gì em
Cả gia tài chiếm hết
Nào tường hoa cây mít
Nào ao cá, nhà lim..
Chỉ chia cho người em
Một mảnh vườn nhỏ bé
Trơ trọi một cây khế
Xa tít tận cuối làng

ất chẳng tính thiệt hơn
Cứ vui lòng nhận lấy
Hai vợ chồng trồng cây
Mùa rau tiếp mùa khoai
Khi khế chín vàng cây
Vợ chồng đem chợ bán

Hôm ấy vừa tảng sáng
Có một con Phượng Hoàng
Từ đây bay vào vườn
Đậu cành, ăn khế mãi
ất ra vườn thấy thế
Cất tiếng bảo chim rằng:
- Nhà ta vốn nghèo nàn
Chỉ trông vào cây khế
Chim ơi! mày ăn khế
Là khốn vợ chồng ta!
Chim Phượng chừng nghe ra
Cất tiếng kêu vội vã:
- Ăn một quả
Trả nén vàng
May túi ba gang
Đem đi mà đựng!
Thế rồi cứ sáng sáng
Chim Phượng lại bay về
Ăn khế ngọt chán chê
Lại kêu lên giục giã:
- Ăn một quả
Trả nén vàng
May túi ba gang
Đem đi mà đựng
Vợ chồng ất bàn định
Thử đi một chuyến xem
Vợ liền lấy chỉ kim
Khâu cho chồng túi vải
Y theo lời chim nói

Sáng sau, chim Phượng Hoàng
Từ phương xa bay lại
ất liền mang túi vải
Cưỡi lưng Phượng mà đi
Qua sông biển ầm ì
Phượng liền sà cánh đỗ
Xuống một hòn đảo nhỏ
Vô số là bạc vàng
ất chẳng có lòng tham
Chỉ lượm vừa túi nhỏ
Khi mặt trời đứng ngọ
Đã giục chim bay về
Nhờ được số vàng kia
Hai vợ chồng sung sướng
Mua trâu rồi tậu ruộng
Giúp đỡ những người nghèo
Cuộc sống thật phong lưu
Hơn người anh gấp bội

Kỷ biết tin tức tối
Liền hộc tốc sang chơi
ất kể rõ đầu đuôi
Kỷ máu tham bỗng nổi
Liền gạ em đánh đổi
Lấy cơ nghiệp của mình

Vợ chồng ất hiền lành
Nên chẳng hề suy tỵ
Đổi ngay nhà cho Kỷ
Không đòi hỏi gì thêm
Kỷ dọn sang nhà em
Ngày lại ngày ngóng đợi
Quả nhiên chim lại tới
Ăn khế chín trên cây
Kỷ chạy ra nói ngay
Chim cũng liền đáp lại:
- Ăn một quả
Trả nén vàng
May túi ba gang
Đem đi mà đựng!

Kỷ lòng mừng hí hửng
May luôn túi sáu gang
Cốt đựng cho nhiều vàng
Thỏa lòng tham không đáy
Sáng sau chim bay tới
Kỷ vội cưỡi mà đi
Qua sóng biển ầm ì
Hạ xuống hòn đảo quý
Kỷ tha hồ tự ý
Nhét vàng đầy túi to
Lòng tham vẫn chưa vừa
Thấy vàng là cứ nhặt
Túi áo nhồi đã chặt
Lại giắt kín lưng quần
Chim giục giã mấy lần
Kỷ vẫn còn tiếc rẻ
Kỷ mang nhiều vàng quá!
Chim bay qua biển khơi
Mỏi rã cánh, hụt hơi
Liền hất tung Kỷ xuống
Lòng biển sâu muôn trượng
Mặt biển rộng mù khơi
Đã dìm Kỷ chết tươi
Với lòng tham không đáy

Câu chuyện cổ như vậy

Các em hẳn nhận ra
- Tham lam là xấu xa
- Thực thà là đáng quý
Các em đừng quên nhé
Câu chuyện Túi Ba Gang.

(cuối năm 1965)
Nguyễn Bính
 
Top Bottom