Bà ơi! Cháu thấy quá thương Bà
Chẳng quản tuổi già, chẳng nghĩ ta
Dạy dỗ cháu con như nghĩa Chúa
Khuyên răn chòm xóm tợ tình Cha
Thiết tha mong mỏi ngày tươi sáng
Bền bỉ lo toan dạ thắm ra
Lặng lẽ canh dài người vẫn thức
Suy tư cứ mãi miên man mà.
2/4/2017
Nguyễn Thành Sáng
Thương Nội
Mấy bữa ra vào lại thấy ông
Ngồi buồn ngẫm nghĩ chuyện tiền nong
Trầm tư khổ nhọc oằn vai gánh
Mặc tưởng đăm chiêu nặng xác gồng
Muốn được gia đình luôn mỹ mãn
Mong sao quyến thuộc chẳng long đong
Da nhăn tóc trắng nào e ngại
Vững lái tay chèo trước bão giông.
Nhưng khổ vì yêu cảnh trái ngang
Tim thương lai láng, áng mây giăng
Lam buồn chiều vắng, bầu hoang tịch
Tình nhớ, trời xa, mộng lỡ làng
Thuyền đậu chờ hoài, trông sóng nước
Khách sầu đón mãi, đợi hồn trăng
Đêm sâu vò vỏ bầu tâm sự
Lá nhỏ sương khuya, giọt mấy hàng!
Nguyễn Thành Sáng
Vọng Tưởng
Chiều buông nhạt nắng trải giang cầu
Vất vưởng tâm hồn để tận đâu
Gửi áng mây ngàn về bốn bể
Trao làn gió bạc tới năm châu
Đôi tim chỉ đỏ thêu chăn gối
Cặp én tơ hồng kết vạt bâu
Mộng ước duyên đời đừng trắc trở
Cho môi nhuộm thắm sắc cau trầu.
Yêu nhau thắm thiết áng thơ xinh
Cách trở xa xôi kết nghĩa “mình”
Duyên phận ngàn năm đời luyến nhớ
Trăng sương vạn chuỗi ánh rung rinh
Mộng lòng say đắm hồn phu phụ
Chăn gối yêu thương bóng bạn tình
Năm tháng vấn vương, niềm ước vọng
Thuyền duyên lướt sóng ánh lung linh!
Nguyễn Thành Sáng
Tình Khói Mây
Ngốc nghếch ôm chi mãi mối tình
Đêm về lạc lõng luống điêu linh
Người ta đã phụ còn ao ước
Kẻ ấy không màng giữ tiết trinh
Gió cuốn tan nhàu bao thắm thiết
Mây trôi vỡ nát bấy khang ninh
Từ nay chẳng luyến vương ai nữa
Chỉ sống cô đơn lặng lẽ mình.
Khuya thao thức nhìn sương treo cỏ lá
Nghe dế mèn rỉ rả khúc nỉ non
Ôi! Khắc khoải, từng cơn gờn quặn xé
Chỉ âm thầm ửng lệ dưới đêm đơn
Chiều lại chiều, hoàng hôn giăng nhạt tím
Cái gì làm xao xuyến dạ không thôi
Cố kéo ảnh, cuối trời xa ẩn hiện
Để mộng hồn lưu luyến đặt bờ môi
Còn nhiều nữa ngậm ngùi đau ngang trái
Xót lỡ làng, tê tái tím con tim
Đường dương thế triền miên trong nhức nhói
Theo tháng ngày rười rượi nhớ nhung thêm
Giờ sum họp thuyền duyên xuôi sóng nước
Dòng sông dài, nhẹ lướt đến thênh thang
Thời dĩ vãng phù vân sầu thả bước
Hẳn từ nay gửi bước trả phù vân…
Nương yêu ơi! Nắng loang dần đỉnh ngọn
Phía trái bờ thỉnh thoảng gió vi vu
Em có nghe tiếng ru xưa đồng vọng
Réo gọi tình quyện bóng mãi nghìn thu…
Khuya thao thức nhìn sương treo cỏ lá
Nghe dế mèn rỉ rả khúc nỉ non
Ôi! Khắc khoải, từng cơn gờn quặn xé
Chỉ âm thầm ửng lệ dưới đêm đơn
Chiều lại chiều, hoàng hôn giăng nhạt tím
Cái gì làm xao xuyến dạ không thôi
Cố kéo ảnh, cuối trời xa ẩn hiện
Để mộng hồn lưu luyến đặt bờ môi
Còn nhiều nữa ngậm ngùi đau ngang trái
Xót lỡ làng, tê tái tím con tim
Đường dương thế triền miên trong nhức nhói
Theo tháng ngày rười rượi nhớ nhung thêm
Giờ sum họp thuyền duyên xuôi sóng nước
Dòng sông dài, nhẹ lướt đến thênh thang
Thời dĩ vãng phù vân sầu thả bước
Hẳn từ nay gửi bước trả phù vân…
Nương yêu ơi! Nắng loang dần đỉnh ngọn
Phía trái bờ thỉnh thoảng gió vi vu
Em có nghe tiếng ru xưa đồng vọng
Réo gọi tình quyện bóng mãi nghìn thu…
27/11/2018
Nguyễn Thành Sáng
Cõi Trần Lỗi Mộng Kết Tơ Duyên
Chiều nhạt nắng sương mù giăng thôn dã
Góc Nguyệt Hồ phiến đá lạnh chờ ai
Gợi ký ức nét ngài đau vật vã
Thấu một thời trước gá nghĩa trúc mai
Trần lạc bước chông gai hầu tìm kiếm
Đấng lang quân tuyệt diễm thuở xa xưa
Vì nghịch cảnh đẩy đưa vầng tang liệm
Để đêm buồn suy nghiệm giọt vắn thưa
Nhớ dạo nọ cơn mưa rơi tầm tã
Cạnh phím bàn thong thả mạng lướt qua
Xem tin tức, bán nhà, sang chợ cá
Đến trang thơ giục giã đoá quỳnh hoa
Uống từng ngụm thiết tha dòng tình tự
Khiến tấc lòng tư lự thoáng phút giây
Tay nâng bút vén mây buông hàng chữ
Hoạ dăm vần cô lữ tận trời Tây
Tim xao xuyến vơi đầy trông tin nhắn
Ấy ngỏ lời hình tặng buổi ban sơ
Tướng phong độ mắt bờ vương trầm lặng
Tóc bồng bềnh vài trắng sợi phất phơ
Nao nao cảm ngẩn ngơ mơ sắc thắm
Mộng giáo đường tay nắm vọng chuông vang
Gió núp bóng dưới tàng tơ liễu ngắm
Chuỗi hẹn hò say đắm nguyện tào khang
Câu hạnh phúc nhẹ nhàng lâng tâm tưởng
Nối chỉ hồng phủ trướng kết tình sâu
Hoài san sẻ bạc đầu chung chí hướng
Ngưỡng sắt cầm loan phượng mãi bền lâu
Duyên tao ngộ cau trầu vui Cha Mẹ
Khúc ấm êm vui vẻ đũa sánh đôi
Dẫu dương thế nổi trôi niềm quạnh quẽ
Qua hết rồi bến ghé cạn giao bôi
Nhưng dâu bể từng hồi oằn trĩu gánh
Thiếp và chàng nào tránh khỏi thê lương
Sầu dằng dặc dặm trường hồn hai mảnh
Suốt cuộc đời chẳng hạnh ngộ uyên ương.
Khắc khoải, ưu tư một nỗi lòng
Âm thầm chờ đợi kẻ bên sông
Trời xa chốn ấy hồn thu ngóng
Nẻo vắng phương nầy gió hạ trông
Đêm lạnh mơ màng, sương nhỏ bóng
Trăng mờ u ám, ánh buồn giông
Để cho cô tịch, chìm cô đọng
Nỗi nhớ dâng tràn, giá lạnh đông!
Nguyễn Thành Sáng
Sợi Nhớ
Gió bấc từ đâu lạnh cõi LÒNG
Chiều buông lãng đãng gót ven SÔNG
Non ngàn hướng vọng đơn tình NGÓNG
Biển bạc phương mơ quạnh dáng TRÔNG
Tuyết phủ giày vò tim lẻ BÓNG
Sương rơi vật vã dạ cuồng GIÔNG
Xa xăm diệu vợi làn mi ĐỌNG
Hạt lệ trần ai nhuốm giá ĐÔNG.
Mới đó mà sao thấy vấn vương
Chiều tàn trông đợi bóng hồn thương
Vắng em trời gió mang nhung nhớ
Lạnh bóng trăng đêm để nỗi buồn
Được bạn tâm lòng vui ấm dạ
Có tình hồn mộng ngọt nồng hương
Lần về thăm thẳm nguồn hoa thắm
Gói lấy hương yêu tặng bạn đường!
06/08/2015
Nguyễn Thành Sáng
Ghét Bạn Lòng
Thoáng chốc mà anh nỡ hững hờ
Quay lưng ngoảnh mặt héo vần thơ
Xuân sang nắng ấm sao hồn lạnh
Hạ đến mưa bay bỗng dạ trơ
Nếu trước đừng trao lời dịu ngọt
Thì nay chẳng phải khổ chơ vơ
Buồn đau ứa lệ sầu giăng lối
Rỉ rả cung thương chuỗi đẫn đờ.
Chầm chậm bước theo hướng về nơi cũ
Dọc hai bờ lố nhố dãy nhà xây
Mà ngày xưa ở đây chưa hề có
Chỉ mênh mông ngập cỏ với lùm cây
Bỗng tiếng gọi của ai như quen thuộc
Phải anh Sơn hồi trước?...Phải anh hông?
Khách dừng lại, chạnh lòng quay mặt ngước
Ánh lim dim, ngờ ngợ …ửng đôi dòng…
Xe lăn bánh, nắng hồng trôi khuất nẻo
Khúc âm vang gọi réo tự bao lần
Quay trở lại thăm hồn thương dĩ vãng
Rồi âm thầm tụ lắng cất trăng tan…
Nương Tử ơi! Ta Nàng thời cõi thế
Nỗi thăng trầm…khiến lệ lắm khi rơi
Và giờ đây bồi hồi vương vấn kể
Một chút gì như để nhẹ pha phôi
Đôi suối ngọc sáng ngời tình muôn thuở
Gợn lăn tăn nức nở, trải mây sầu
Ngẩng lên em! Anh lau vơi bớt nhớ
Kiếp qua rồi, trăn trở thả chìm sâu…
Chầm chậm bước theo hướng về nơi cũ
Dọc hai bờ lố nhố dãy nhà xây
Mà ngày xưa ở đây chưa hề có
Chỉ mênh mông ngập cỏ với lùm cây
Bỗng tiếng gọi của ai như quen thuộc
Phải anh Sơn hồi trước?...Phải anh hông?
Khách dừng lại, chạnh lòng quay mặt ngước
Ánh lim dim, ngờ ngợ …ửng đôi dòng…
Xe lăn bánh, nắng hồng trôi khuất nẻo
Khúc âm vang gọi réo tự bao lần
Quay trở lại thăm hồn thương dĩ vãng
Rồi âm thầm tụ lắng cất trăng tan…
Nương Tử ơi! Ta Nàng thời cõi thế
Nỗi thăng trầm…khiến lệ lắm khi rơi
Và giờ đây bồi hồi vương vấn kể
Một chút gì như để nhẹ pha phôi
Đôi suối ngọc sáng ngời tình muôn thuở
Gợn lăn tăn nức nở, trải mây sầu
Ngẩng lên em! Anh lau vơi bớt nhớ
Kiếp qua rồi, trăn trở thả chìm sâu…
28/11/2018
Nguyễn Thành Sáng
Qua Rồi Khoảnh Khắc Trần Ai
Hồn Lang hỡi! Đuôi đầu chàng thổ lộ
Cõi Ta Bà thống khổ khiến lệ chan
Giấc hồ điệp vỡ tan chìm đáy mộ
Chuỗi thăng trầm cảnh ngộ thấu trần gian
Phù sinh kiếp đọng hàn sương khóe mắt
Lỗi uyên ương quặn thắt nỗi đoạn trường
Quạnh tuế nguyệt tơ vương lòng se sắt
Đêm sang đêm dằn vặt siết sầu thương
Đời phiêu bạt nhiễu nhương trùm cuộc sống
Xe dã tràng xây mộng cát lầu trôi
Yêu ngăn cách xa xôi ngàn hướng vọng
Khúc bi ai lạc lõng nhạt vành môi…
Hiện âm giới bồi hồi duyên gặp lại
Ngớt ngậm ngùi ngang trái thuở thời qua
Vơi khuây khỏa phong ba làn cảm khái
Nhẹ thuyền tình hồ hải mãi ngân nga
Bầu huyền ảo khuyết tà đang khuất rặng
Trống điểm canh văng vẳng tiếng não nề
Hừng đông chiếu bốn bề soi sợi nắng
Lác đác rơi tuyết trắng phủ sơn khê
Tiết nhuốm lạnh tái tê len mạch huyết
Mảnh lụa tằm da diết thiếp ngồi khâu
Chàng hãy khoác áo hầu thêm ấm nhiệt
Nghĩa vợ chồng tha thiết thắm đượm sâu
Vi vút cánh ngàn ghị lắc lay
Tuyết sương lất phất tả tơi bay
Tối thầm lặng lẽ chờ duyên kiếp
Đêm vắng thẫn thờ vọng áng mây
Đường đến chơi vơi niềm héo rạc
Lối về khấp khểnh nỗi mờ phai
Nửa vầng lóng lánh đành thu lại
Hồn nhớ âm thầm nhỏ lệ cay.
1/2/2018
Nguyễn Thành Sáng
Niềm Trống Trải
Đông tàn gió bấc phủ hồn ai
Tuyết lạnh chơ vơ khựng gót hài
Kết nghĩa tâm giao hoài vẫn nhớ
Tri ân thắm thiết mãi chưa phai
Mà khi nhạn biệt khơi lòng xót
Bởi thế anh đi đọng mắt nai
Réo rắt ưu tư sầu cõi dạ
Niềm riêng khắc khoải rũ trang đài.
Vẹn son sắt thiếp chơn tình trân quý
Giúp đẩy lùi thiên lý gợn điêu linh
Nay biển lặng sóng bình miền hoan hỷ
Trọn phỉ nguyền tri kỷ khắc hồn trinh.
November 29, 2018
Tam Muội
Thổn Thức Dưới Màn Đông
Mấy hôm rồi nàng ngồi bên ánh lửa
Trải đá vàng muôn thuở bậu Hồn Nương
Từng mối chỉ nhẹ trườn xuyên mảnh lụa
Ấm cho chồng những bửa đẫm hàn sương!
Vuốt vạt áo, nghe lòng thương da diết
Dấu yêu nè! Có biết vậy không em
Dẫu cõi âm trời đêm đang ngập rét
Có xá gì rên siết bởi con tim…
Dòng điệp khúc dịu êm dào dạt trỗi
Tận sâu cùng cứ mỗi lúc ngân nga
Kia dĩ vãng đậm đà thời lam khói
Hòa hôm nay vời vợi nghĩa tình ta
Ngoài mái hiên là đà nhành tuyết trắng
Lảy cánh ngàn lùa lạnh thả về đây
Muối lấm tấm thoảng bay vào tĩnh lặng
Gợi cái gì phấn chấn nỗi niềm say
Nàng hãy sát kề đây nghiêng suối tóc
Để ái ân vuốt dọc dãy hương thơm
Cho thấm thía từng cơn trào cảm xúc
Được bạn tình hạnh phúc đượm keo sơn!
Tiếng côn trùng nỉ non từ đâu đó
Gửi âm vang theo gió phả lời ru
Bầu giữa khuya mịt mù treo lối ngõ
Một cái gì chạnh nhớ thuở nghìn thu…
Chẳng thấy buồn mặc dù nơi cô tịch
Chẳng canh dài rả rích, nghẹn đìu hiu
Chẳng chuỗi ngày ngẩng chiều nhìn xa tít
Chẳng bao giờ khắng khít phải đăm chiêu
Và thật nhiều, thật nhiều thơ với mộng
Dưới khung trời lồng lộng ánh trăng sao
Đôi uyên ương ngọt ngào chung quyện bóng
Vướng nghiệp trần, dậy sóng khiến lìa nhau…