N
nhoktsukune
“Nhưng, hình như em đã làm sai”, cô lặng lẽ cắn môi, “Mọi người đều nói em đã làm sai, mặc dù sư phụ nói em làm đúng, nhưng sư phụ không có cách nào giúp em… Em rất buồn…”
“Vậy em cảm thấy mình làm sai?”
“Không, em không làm sai!” Ngực phập phồng, cô tiếp tục: “Em chỉ hơi hối hận một chút… Không, cũng không phải em hối hận thật… Em không biết sự thể lại thành ra như vậy…” Những lời nói lộn xộn, anh hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì, thực ra trong đầu cô cũng rối tinh, hoang mang, chỉ cảm thấy buồn tê tái, không thể nào chịu nổi.
“Có nghĩa là, em đã làm việc gì đó đến giờ em vẫn cho là đúng, phải không?”
“… Vâng!”
“Rất nhiều sự việc, bản thân em không thể nắm bắt, kiểm soát được hậu quả của nó”, anh nhìn cô nói, “Điều em có thể làm chỉ là cứ làm những việc mình cho là đúng, còn diễn biến phía sau nó, em đã không thể kiểm soát thì cũng không nên nghĩ nhiều làm gì.”
“Nhưng…”
“Trên đời không có ngõ cụt nào không thể thoát ra, chỉ cần em kiên trì đi tiếp”, Sơ Nguyên nói, “Hãy tin vào phán đoán của chính mình.”
Gió đêm hiu hiu, dịu dàng.
Lá cây xào xạc trên đầu họ.
Đêm hôm đó, Bách Thảo ngủ rất say.
Từ khi bị đuổi khỏi võ quán, chưa bao giờ cô ngủ say đến thế, hình bóng chàng trai bao bọc bởi ánh trăng bạc trong mơ như vẫn ngồi dựa gốc cây, bên cô.
Những ngày sau đó, Bách Thảo cố gắng không nghĩ ngợi nhiều, vẫn đi học như bình thường. Sau khi tan học, cô càng ra sức chăm chỉ dọn dẹp, làm cho võ quán Tùng Bách chỗ nào cũng sạch bóng với hy vọng, nếu thật sự không thể quay về võ quán cũ thì võ quán Tùng Bách thấy cô được việc, có thể sẽ giữ cô ở lại. Ngoài ngày đầu tiên sư phụ trở về, dưới sự trông chừng của Quang Nhã, dù bí mật lẻn về võ quán Toàn Thắng nhưng cô vẫn không còn cơ hội gặp sư phụ nữa. Khi gặp Quang Nhã trong trường, cô rất muốn hỏi thăm tình hình của sư phụ, nhưng Quang Nhã luôn sa sầm mặt không trả lời.
Hôm đó, Bách Thảo và Hiểu Huỳnh tan học về, vừa bước chân vào cổng võ quán đã cảm thấy bầu không khí khác lạ, vội nhìn vào sân võ quán vắng ngắt, không thấy một đệ tử nào. Hai người chạy thật nhanh về phía trước, phát hiện tất cả các đệ tử đều tập trung bên ngoài phòng tập, chen chúc nhau thò đầu nhìn vào bên trong.
Cô và Hiểu Huỳnh đi đến.
Sự xuất hiện của cô khiến thần sắc các đệ tử Tùng Bách trở nên kỳ quặc, họ còn chủ động chừa ra một lối nhỏ dẫn đến phòng tập. Tất cả liếc nhìn Bách Thảo với ánh mắt kỳ dị khiến cô lạnh ngắt dù khi còn ở võ quán Toàn Thắng, mọi người cũng nhìn cô bằng ánh mắt như thế này.
Lẽ nào…
Không kịp nghĩ kỹ, từ lối đi các đệ tử chừa ra, cô đi lên phía trước mấy bước, nhìn thấy bóng người cao cao, tóc mai điểm bạc đang quỳ trên nền, mắt cô tối sầm, trong đầu như có tiếng nổ!
“Sư phụ!”
Bách Thảo lao đến, hoảng hốt định kéo sư phụ đang quỳ trước mặt Dụ quán chủ đứng dậy. Sao sư phụ lại ở đây, tại sao phải quỳ, tại sao lại thế?
“Bách Thảo, quỳ xuống!”
Khúc Hướng Nam vẫn quỳ, không để ý đến hai cánh tay luống cuống của cô.
“Quỳ xuống!”
Nghe lệnh của sư phụ, Bách Thảo phân vân một lát, cuối cùng vẫn quỳ xuống trước mặt Dụ quán chủ cạnh sư phụ.
“Xin ông hãy thu nạp nó.”
Khúc Hướng Nam phủ phục, thỉnh cầu Dụ quán chủ.
“Sư phụ, sư phụ nói gì thế?!” Bách Thảo kinh ngạc, bất chấp tất cả đứng bật dậy rồi định dìu sư phụ đứng lên, Khúc Hướng Nam vẫn giữ nguyên tư thế, ấn vai cô xuống, ép cô phủ phục trước mặt Dụ quán chủ.
“Nó bẩm sinh đã có tư chất tập Taekwondo, là một hạt giống hiếm hoi, chỉ vì tôi mà nó không có cơ hội được giao hữu, thi đấu”, Khúc Hướng Nam cay đắng nói, “Xin ông hãy thu nạp nó, tôi tin rằng nhất định có ngày nó sẽ đem lại vinh quang cho võ quán Tùng Bách.”
Đã mất lần ông thương lượng với Trịnh sư bá nhưng ông ta vẫn không chịu nhận lại Bách Thảo, mà bản thân ông cũng không có khả năng từ bỏ võ quán để đưa cô đi chỗ khác. Dụ quán chủ là vị quân tử khiêm nhường được giới Taekwondo kính trọng, gia nhập võ quán Tùng Bách sẽ mang lại cho bách Thảo cơ hội phát triển tốt hơn.
“Hình như có gì rất khác thường.”
Dụ quán chủ cau mày, đệ tử được sư phụ đích thân dẫn đi gia nhập võ quán khác là chuyện chưa từng có. Nhược Bạch đứng sau ông, ánh mắt dửng dưng dừng lại trên người Bách Thảo đang ngơ ngác.
“Tôi cầu xin ông”, Khúc Hướng Nam cúi đầu thấp hơn, “Nó không cha, không mẹ, bị đuổi khỏi võ quán, nếu ông không thu nhận thì nó không còn nơi nào để đi!”
“Con có thể! Sư phụ, con có chân có tay, con sẽ tự nuôi sống bản thân.” Bách Thảo cắn chặt môi, nỗi cay đắng trong ngực lại dội lên. “Sư phụ, là con không ra gì, làm khổ sư phụ, sư phụ không cần lo lắng cho con, dù phải đi đến đâu con cũng sẽ tự lập được. Sư phụ là sư phụ của con, mãi mãi là sư phụ của con, con không cần nhận ai khác làm sư phụ!”
“Con ngốc quá!” Khúc Hướng Nam ngẩng đầu nhìn cô đệ tử nhỏ, mấy ngày không gặp, tóc mai ông đã bạc thêm nhiều. “Sư phụ không muốn con từ bỏ Taekwondo, đi theo Dụ quán chủ tập luyện, sau này con sẽ trở thành tuyển thủ Taekwondo xuất sắc.”
“Sư phụ!”
Cô không quan tâm sau này mình có trở thành tuyển thủ cừ khôi hay không, cô tập Taekwondo chỉ là do sư phụ muốn thế mà thôi!
“Cho nên, xin ông thu nạp nó, nhất định có ngày ông sẽ tự hào vì nó.”
Dụ quán chủ kinh ngạc vội bước đến dìu Khúc Hướng Nam dậy, nhưng ông vẫn quỳ trên sàn không chịu đứng lên. Dụ quán chủ thở dài, nói: “Ông hà tất phải khổ thế?”
Chắc Khúc Hướng Nam đã phải sống rất cơ cực trong những năm qua. Cuộc thi Taekwondo thế giới tại Hàn Quốc nhiều năm trước ông cũng đi, cũng tận mắt chứng kiến cảnh tượng huy hoàng khi Khúc Hướng Nam đoạt chức vô địch và tình cảnh khốn khổ của ông ta khi bị kết tội sử dụng chất kích thích trong thi đấu. Sau khi trở về nước, ông nghe nói vợ Khúc Hướng Nam vốn bị bệnh tim, không chịu nổi cú sốc đó đã đổ bệnh qua đời, để lại một đứa con gái còn rất nhỏ.
Do sự việc đó, giới Taekwondo trong nước đã tước quyền thi đấu suốt đời của ông, cũng không cho ông dạy võ và thu nạp đệ tử ở bất kỳ võ quán nào, cuối cùng chỉ còn võ quán Toàn Thắng nghĩ tới duyên phận trước đây nên đã thu nạp ông.
Không ngờ ông vẫn bí mật thu nạp đệ tử.
Dụ quán chủ thầm đánh giá đứa bé gái quỳ bên cạnh Khúc Hướng Nam. Cô bé khoảng mười ba, mười bốn tuổi, đôi mắt trong sáng, kiên cường như mắt nai, thân hình gầy gò, chân dài. Cô bé đã sống một thời gian trong võ quán Tùng Bách, rất chịu khó, mặc dù không tận mắt chứng kiến trận đấu với Kim Mẫn Châu, nhưng nghe Nhược Bạch nói lại, ông cũng biết đứa bé này ít nhiều cũng có vài phần tư chất tập luyện Taekwondo.
Nếu tiếp tục đi theo Khúc Hướng Nam, cô bé này đúng là sẽ bị thiệt thòi.
“Tôi sẽ thu nhận cô bé. Bất luận sau này nó tập luyện thế nào cũng đều là người của võ quán Tùng Bách. Thực ra, tôi cũng rất mến cô bé. Nó rất chịu khó, nhẫn nại.”
Dụ quán chủ một lần nữa dìu Khúc Hướng Nam dậy, không đành lòng nhìn ông dập đầu trước mình.
“Vậy em cảm thấy mình làm sai?”
“Không, em không làm sai!” Ngực phập phồng, cô tiếp tục: “Em chỉ hơi hối hận một chút… Không, cũng không phải em hối hận thật… Em không biết sự thể lại thành ra như vậy…” Những lời nói lộn xộn, anh hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì, thực ra trong đầu cô cũng rối tinh, hoang mang, chỉ cảm thấy buồn tê tái, không thể nào chịu nổi.
“Có nghĩa là, em đã làm việc gì đó đến giờ em vẫn cho là đúng, phải không?”
“… Vâng!”
“Rất nhiều sự việc, bản thân em không thể nắm bắt, kiểm soát được hậu quả của nó”, anh nhìn cô nói, “Điều em có thể làm chỉ là cứ làm những việc mình cho là đúng, còn diễn biến phía sau nó, em đã không thể kiểm soát thì cũng không nên nghĩ nhiều làm gì.”
“Nhưng…”
“Trên đời không có ngõ cụt nào không thể thoát ra, chỉ cần em kiên trì đi tiếp”, Sơ Nguyên nói, “Hãy tin vào phán đoán của chính mình.”
Gió đêm hiu hiu, dịu dàng.
Lá cây xào xạc trên đầu họ.
Đêm hôm đó, Bách Thảo ngủ rất say.
Từ khi bị đuổi khỏi võ quán, chưa bao giờ cô ngủ say đến thế, hình bóng chàng trai bao bọc bởi ánh trăng bạc trong mơ như vẫn ngồi dựa gốc cây, bên cô.
Những ngày sau đó, Bách Thảo cố gắng không nghĩ ngợi nhiều, vẫn đi học như bình thường. Sau khi tan học, cô càng ra sức chăm chỉ dọn dẹp, làm cho võ quán Tùng Bách chỗ nào cũng sạch bóng với hy vọng, nếu thật sự không thể quay về võ quán cũ thì võ quán Tùng Bách thấy cô được việc, có thể sẽ giữ cô ở lại. Ngoài ngày đầu tiên sư phụ trở về, dưới sự trông chừng của Quang Nhã, dù bí mật lẻn về võ quán Toàn Thắng nhưng cô vẫn không còn cơ hội gặp sư phụ nữa. Khi gặp Quang Nhã trong trường, cô rất muốn hỏi thăm tình hình của sư phụ, nhưng Quang Nhã luôn sa sầm mặt không trả lời.
Hôm đó, Bách Thảo và Hiểu Huỳnh tan học về, vừa bước chân vào cổng võ quán đã cảm thấy bầu không khí khác lạ, vội nhìn vào sân võ quán vắng ngắt, không thấy một đệ tử nào. Hai người chạy thật nhanh về phía trước, phát hiện tất cả các đệ tử đều tập trung bên ngoài phòng tập, chen chúc nhau thò đầu nhìn vào bên trong.
Cô và Hiểu Huỳnh đi đến.
Sự xuất hiện của cô khiến thần sắc các đệ tử Tùng Bách trở nên kỳ quặc, họ còn chủ động chừa ra một lối nhỏ dẫn đến phòng tập. Tất cả liếc nhìn Bách Thảo với ánh mắt kỳ dị khiến cô lạnh ngắt dù khi còn ở võ quán Toàn Thắng, mọi người cũng nhìn cô bằng ánh mắt như thế này.
Lẽ nào…
Không kịp nghĩ kỹ, từ lối đi các đệ tử chừa ra, cô đi lên phía trước mấy bước, nhìn thấy bóng người cao cao, tóc mai điểm bạc đang quỳ trên nền, mắt cô tối sầm, trong đầu như có tiếng nổ!
“Sư phụ!”
Bách Thảo lao đến, hoảng hốt định kéo sư phụ đang quỳ trước mặt Dụ quán chủ đứng dậy. Sao sư phụ lại ở đây, tại sao phải quỳ, tại sao lại thế?
“Bách Thảo, quỳ xuống!”
Khúc Hướng Nam vẫn quỳ, không để ý đến hai cánh tay luống cuống của cô.
“Quỳ xuống!”
Nghe lệnh của sư phụ, Bách Thảo phân vân một lát, cuối cùng vẫn quỳ xuống trước mặt Dụ quán chủ cạnh sư phụ.
“Xin ông hãy thu nạp nó.”
Khúc Hướng Nam phủ phục, thỉnh cầu Dụ quán chủ.
“Sư phụ, sư phụ nói gì thế?!” Bách Thảo kinh ngạc, bất chấp tất cả đứng bật dậy rồi định dìu sư phụ đứng lên, Khúc Hướng Nam vẫn giữ nguyên tư thế, ấn vai cô xuống, ép cô phủ phục trước mặt Dụ quán chủ.
“Nó bẩm sinh đã có tư chất tập Taekwondo, là một hạt giống hiếm hoi, chỉ vì tôi mà nó không có cơ hội được giao hữu, thi đấu”, Khúc Hướng Nam cay đắng nói, “Xin ông hãy thu nạp nó, tôi tin rằng nhất định có ngày nó sẽ đem lại vinh quang cho võ quán Tùng Bách.”
Đã mất lần ông thương lượng với Trịnh sư bá nhưng ông ta vẫn không chịu nhận lại Bách Thảo, mà bản thân ông cũng không có khả năng từ bỏ võ quán để đưa cô đi chỗ khác. Dụ quán chủ là vị quân tử khiêm nhường được giới Taekwondo kính trọng, gia nhập võ quán Tùng Bách sẽ mang lại cho bách Thảo cơ hội phát triển tốt hơn.
“Hình như có gì rất khác thường.”
Dụ quán chủ cau mày, đệ tử được sư phụ đích thân dẫn đi gia nhập võ quán khác là chuyện chưa từng có. Nhược Bạch đứng sau ông, ánh mắt dửng dưng dừng lại trên người Bách Thảo đang ngơ ngác.
“Tôi cầu xin ông”, Khúc Hướng Nam cúi đầu thấp hơn, “Nó không cha, không mẹ, bị đuổi khỏi võ quán, nếu ông không thu nhận thì nó không còn nơi nào để đi!”
“Con có thể! Sư phụ, con có chân có tay, con sẽ tự nuôi sống bản thân.” Bách Thảo cắn chặt môi, nỗi cay đắng trong ngực lại dội lên. “Sư phụ, là con không ra gì, làm khổ sư phụ, sư phụ không cần lo lắng cho con, dù phải đi đến đâu con cũng sẽ tự lập được. Sư phụ là sư phụ của con, mãi mãi là sư phụ của con, con không cần nhận ai khác làm sư phụ!”
“Con ngốc quá!” Khúc Hướng Nam ngẩng đầu nhìn cô đệ tử nhỏ, mấy ngày không gặp, tóc mai ông đã bạc thêm nhiều. “Sư phụ không muốn con từ bỏ Taekwondo, đi theo Dụ quán chủ tập luyện, sau này con sẽ trở thành tuyển thủ Taekwondo xuất sắc.”
“Sư phụ!”
Cô không quan tâm sau này mình có trở thành tuyển thủ cừ khôi hay không, cô tập Taekwondo chỉ là do sư phụ muốn thế mà thôi!
“Cho nên, xin ông thu nạp nó, nhất định có ngày ông sẽ tự hào vì nó.”
Dụ quán chủ kinh ngạc vội bước đến dìu Khúc Hướng Nam dậy, nhưng ông vẫn quỳ trên sàn không chịu đứng lên. Dụ quán chủ thở dài, nói: “Ông hà tất phải khổ thế?”
Chắc Khúc Hướng Nam đã phải sống rất cơ cực trong những năm qua. Cuộc thi Taekwondo thế giới tại Hàn Quốc nhiều năm trước ông cũng đi, cũng tận mắt chứng kiến cảnh tượng huy hoàng khi Khúc Hướng Nam đoạt chức vô địch và tình cảnh khốn khổ của ông ta khi bị kết tội sử dụng chất kích thích trong thi đấu. Sau khi trở về nước, ông nghe nói vợ Khúc Hướng Nam vốn bị bệnh tim, không chịu nổi cú sốc đó đã đổ bệnh qua đời, để lại một đứa con gái còn rất nhỏ.
Do sự việc đó, giới Taekwondo trong nước đã tước quyền thi đấu suốt đời của ông, cũng không cho ông dạy võ và thu nạp đệ tử ở bất kỳ võ quán nào, cuối cùng chỉ còn võ quán Toàn Thắng nghĩ tới duyên phận trước đây nên đã thu nạp ông.
Không ngờ ông vẫn bí mật thu nạp đệ tử.
Dụ quán chủ thầm đánh giá đứa bé gái quỳ bên cạnh Khúc Hướng Nam. Cô bé khoảng mười ba, mười bốn tuổi, đôi mắt trong sáng, kiên cường như mắt nai, thân hình gầy gò, chân dài. Cô bé đã sống một thời gian trong võ quán Tùng Bách, rất chịu khó, mặc dù không tận mắt chứng kiến trận đấu với Kim Mẫn Châu, nhưng nghe Nhược Bạch nói lại, ông cũng biết đứa bé này ít nhiều cũng có vài phần tư chất tập luyện Taekwondo.
Nếu tiếp tục đi theo Khúc Hướng Nam, cô bé này đúng là sẽ bị thiệt thòi.
“Tôi sẽ thu nhận cô bé. Bất luận sau này nó tập luyện thế nào cũng đều là người của võ quán Tùng Bách. Thực ra, tôi cũng rất mến cô bé. Nó rất chịu khó, nhẫn nại.”
Dụ quán chủ một lần nữa dìu Khúc Hướng Nam dậy, không đành lòng nhìn ông dập đầu trước mình.