Thiếu nữ toàn phong!

N

nhoktsukune

“Nhưng, hình như em đã làm sai”, cô lặng lẽ cắn môi, “Mọi người đều nói em đã làm sai, mặc dù sư phụ nói em làm đúng, nhưng sư phụ không có cách nào giúp em… Em rất buồn…”

“Vậy em cảm thấy mình làm sai?”

“Không, em không làm sai!” Ngực phập phồng, cô tiếp tục: “Em chỉ hơi hối hận một chút… Không, cũng không phải em hối hận thật… Em không biết sự thể lại thành ra như vậy…” Những lời nói lộn xộn, anh hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì, thực ra trong đầu cô cũng rối tinh, hoang mang, chỉ cảm thấy buồn tê tái, không thể nào chịu nổi.

“Có nghĩa là, em đã làm việc gì đó đến giờ em vẫn cho là đúng, phải không?”

“… Vâng!”

“Rất nhiều sự việc, bản thân em không thể nắm bắt, kiểm soát được hậu quả của nó”, anh nhìn cô nói, “Điều em có thể làm chỉ là cứ làm những việc mình cho là đúng, còn diễn biến phía sau nó, em đã không thể kiểm soát thì cũng không nên nghĩ nhiều làm gì.”

“Nhưng…”


“Trên đời không có ngõ cụt nào không thể thoát ra, chỉ cần em kiên trì đi tiếp”, Sơ Nguyên nói, “Hãy tin vào phán đoán của chính mình.”

Gió đêm hiu hiu, dịu dàng.

Lá cây xào xạc trên đầu họ.

Đêm hôm đó, Bách Thảo ngủ rất say.

Từ khi bị đuổi khỏi võ quán, chưa bao giờ cô ngủ say đến thế, hình bóng chàng trai bao bọc bởi ánh trăng bạc trong mơ như vẫn ngồi dựa gốc cây, bên cô.

Những ngày sau đó, Bách Thảo cố gắng không nghĩ ngợi nhiều, vẫn đi học như bình thường. Sau khi tan học, cô càng ra sức chăm chỉ dọn dẹp, làm cho võ quán Tùng Bách chỗ nào cũng sạch bóng với hy vọng, nếu thật sự không thể quay về võ quán cũ thì võ quán Tùng Bách thấy cô được việc, có thể sẽ giữ cô ở lại. Ngoài ngày đầu tiên sư phụ trở về, dưới sự trông chừng của Quang Nhã, dù bí mật lẻn về võ quán Toàn Thắng nhưng cô vẫn không còn cơ hội gặp sư phụ nữa. Khi gặp Quang Nhã trong trường, cô rất muốn hỏi thăm tình hình của sư phụ, nhưng Quang Nhã luôn sa sầm mặt không trả lời.

Hôm đó, Bách Thảo và Hiểu Huỳnh tan học về, vừa bước chân vào cổng võ quán đã cảm thấy bầu không khí khác lạ, vội nhìn vào sân võ quán vắng ngắt, không thấy một đệ tử nào. Hai người chạy thật nhanh về phía trước, phát hiện tất cả các đệ tử đều tập trung bên ngoài phòng tập, chen chúc nhau thò đầu nhìn vào bên trong.

Cô và Hiểu Huỳnh đi đến.

Sự xuất hiện của cô khiến thần sắc các đệ tử Tùng Bách trở nên kỳ quặc, họ còn chủ động chừa ra một lối nhỏ dẫn đến phòng tập. Tất cả liếc nhìn Bách Thảo với ánh mắt kỳ dị khiến cô lạnh ngắt dù khi còn ở võ quán Toàn Thắng, mọi người cũng nhìn cô bằng ánh mắt như thế này.

Lẽ nào…

Không kịp nghĩ kỹ, từ lối đi các đệ tử chừa ra, cô đi lên phía trước mấy bước, nhìn thấy bóng người cao cao, tóc mai điểm bạc đang quỳ trên nền, mắt cô tối sầm, trong đầu như có tiếng nổ!

“Sư phụ!”

Bách Thảo lao đến, hoảng hốt định kéo sư phụ đang quỳ trước mặt Dụ quán chủ đứng dậy. Sao sư phụ lại ở đây, tại sao phải quỳ, tại sao lại thế?

“Bách Thảo, quỳ xuống!”

Khúc Hướng Nam vẫn quỳ, không để ý đến hai cánh tay luống cuống của cô.

“Quỳ xuống!”

Nghe lệnh của sư phụ, Bách Thảo phân vân một lát, cuối cùng vẫn quỳ xuống trước mặt Dụ quán chủ cạnh sư phụ.

“Xin ông hãy thu nạp nó.”

Khúc Hướng Nam phủ phục, thỉnh cầu Dụ quán chủ.

“Sư phụ, sư phụ nói gì thế?!” Bách Thảo kinh ngạc, bất chấp tất cả đứng bật dậy rồi định dìu sư phụ đứng lên, Khúc Hướng Nam vẫn giữ nguyên tư thế, ấn vai cô xuống, ép cô phủ phục trước mặt Dụ quán chủ.

“Nó bẩm sinh đã có tư chất tập Taekwondo, là một hạt giống hiếm hoi, chỉ vì tôi mà nó không có cơ hội được giao hữu, thi đấu”, Khúc Hướng Nam cay đắng nói, “Xin ông hãy thu nạp nó, tôi tin rằng nhất định có ngày nó sẽ đem lại vinh quang cho võ quán Tùng Bách.”

Đã mất lần ông thương lượng với Trịnh sư bá nhưng ông ta vẫn không chịu nhận lại Bách Thảo, mà bản thân ông cũng không có khả năng từ bỏ võ quán để đưa cô đi chỗ khác. Dụ quán chủ là vị quân tử khiêm nhường được giới Taekwondo kính trọng, gia nhập võ quán Tùng Bách sẽ mang lại cho bách Thảo cơ hội phát triển tốt hơn.

“Hình như có gì rất khác thường.”

Dụ quán chủ cau mày, đệ tử được sư phụ đích thân dẫn đi gia nhập võ quán khác là chuyện chưa từng có. Nhược Bạch đứng sau ông, ánh mắt dửng dưng dừng lại trên người Bách Thảo đang ngơ ngác.

“Tôi cầu xin ông”, Khúc Hướng Nam cúi đầu thấp hơn, “Nó không cha, không mẹ, bị đuổi khỏi võ quán, nếu ông không thu nhận thì nó không còn nơi nào để đi!”

“Con có thể! Sư phụ, con có chân có tay, con sẽ tự nuôi sống bản thân.” Bách Thảo cắn chặt môi, nỗi cay đắng trong ngực lại dội lên. “Sư phụ, là con không ra gì, làm khổ sư phụ, sư phụ không cần lo lắng cho con, dù phải đi đến đâu con cũng sẽ tự lập được. Sư phụ là sư phụ của con, mãi mãi là sư phụ của con, con không cần nhận ai khác làm sư phụ!”

“Con ngốc quá!” Khúc Hướng Nam ngẩng đầu nhìn cô đệ tử nhỏ, mấy ngày không gặp, tóc mai ông đã bạc thêm nhiều. “Sư phụ không muốn con từ bỏ Taekwondo, đi theo Dụ quán chủ tập luyện, sau này con sẽ trở thành tuyển thủ Taekwondo xuất sắc.”

“Sư phụ!”

Cô không quan tâm sau này mình có trở thành tuyển thủ cừ khôi hay không, cô tập Taekwondo chỉ là do sư phụ muốn thế mà thôi!

“Cho nên, xin ông thu nạp nó, nhất định có ngày ông sẽ tự hào vì nó.”

Dụ quán chủ kinh ngạc vội bước đến dìu Khúc Hướng Nam dậy, nhưng ông vẫn quỳ trên sàn không chịu đứng lên. Dụ quán chủ thở dài, nói: “Ông hà tất phải khổ thế?”

Chắc Khúc Hướng Nam đã phải sống rất cơ cực trong những năm qua. Cuộc thi Taekwondo thế giới tại Hàn Quốc nhiều năm trước ông cũng đi, cũng tận mắt chứng kiến cảnh tượng huy hoàng khi Khúc Hướng Nam đoạt chức vô địch và tình cảnh khốn khổ của ông ta khi bị kết tội sử dụng chất kích thích trong thi đấu. Sau khi trở về nước, ông nghe nói vợ Khúc Hướng Nam vốn bị bệnh tim, không chịu nổi cú sốc đó đã đổ bệnh qua đời, để lại một đứa con gái còn rất nhỏ.

Do sự việc đó, giới Taekwondo trong nước đã tước quyền thi đấu suốt đời của ông, cũng không cho ông dạy võ và thu nạp đệ tử ở bất kỳ võ quán nào, cuối cùng chỉ còn võ quán Toàn Thắng nghĩ tới duyên phận trước đây nên đã thu nạp ông.

Không ngờ ông vẫn bí mật thu nạp đệ tử.

Dụ quán chủ thầm đánh giá đứa bé gái quỳ bên cạnh Khúc Hướng Nam. Cô bé khoảng mười ba, mười bốn tuổi, đôi mắt trong sáng, kiên cường như mắt nai, thân hình gầy gò, chân dài. Cô bé đã sống một thời gian trong võ quán Tùng Bách, rất chịu khó, mặc dù không tận mắt chứng kiến trận đấu với Kim Mẫn Châu, nhưng nghe Nhược Bạch nói lại, ông cũng biết đứa bé này ít nhiều cũng có vài phần tư chất tập luyện Taekwondo.

Nếu tiếp tục đi theo Khúc Hướng Nam, cô bé này đúng là sẽ bị thiệt thòi.

“Tôi sẽ thu nhận cô bé. Bất luận sau này nó tập luyện thế nào cũng đều là người của võ quán Tùng Bách. Thực ra, tôi cũng rất mến cô bé. Nó rất chịu khó, nhẫn nại.”

Dụ quán chủ một lần nữa dìu Khúc Hướng Nam dậy, không đành lòng nhìn ông dập đầu trước mình.
 
N

nhoktsukune

Đây chap mới đây nè, nhào zô::


“Cảm ơn ông!”

Khúc Hướng Nam từ từ đứng dậy. Phán đoán của ông quả nhiên chính xác, vì sự việc trước kia, giới Taekwondo đều kỳ thị ông, chỉ có Dụ quán chủ lịch sự gật đầu với ông trong mấy lần gặp mặt.

“Xin lỗi, Dụ quán chủ.”

Không ngờ Dụ quán chủ lại nhận lời sư phụ, Bách Thảo cảm kích sự khoan dung nhân hậu của ông, nhưng cô không thể làm vậy.

“Những ngày qua, võ quán Tùng Bách đã thu nạp con, con rất cảm kích. Nhưng con không thể quay lưng lại với sư phụ mình, sư phụ đã nuôi con, cho con học, dạy con tập Taekwondo, sư phụ là sư phụ suốt đời của con, là sư phụ duy nhất của con, xin quán chủ tha lỗi cho con.”

Cô cúi gập người, trong lòng mặc dù biết không thể ở lại võ quán Tùng Bách, nhưng ân tình của Dụ quán chủ cô sẽ suốt đời ghi nhớ.

“Ha ha, quả nhiên là đứa học trò ngoan.” Dụ quán chủ gật đầu, cười nói: “Tốt, con có tấm lòng với sư phụ như vậy quả là hiếm hoi đáng quý. Từ nay về sau, con ở lại võ quán Tùng Bách, đối với người ngoài coi như con là đệ tử của võ quán Tùng Bách, có thể giao hữu, thi đấu nhưng không cần bái ta làm sư phụ, con thấy có được không?”

“Dụ quán chủ…” Bách Thảo kinh ngạc nói không ra lời, đồng thời cảm thấy vô cùng hổ thẹn.

“Vậy cứ thế nhé! Nhược Bạch, sau này giúp Bách Thảo luyện tập.” Dụ quán chủ dặn dò rồi dìu Khúc Hướng Nam đứng dậy.

“Dạ!”, Nhược Bạch trả lời.

Hoàng hôn dần buông, ráng chiều bao phủ mọi nơi.

Bách Thảo tiễn sư phụ ra cổng võ quán.

“Dụ quán chủ là người tốt”, Khúc Hướng Nam cảm khái nói, “Cuộc thi đấu hằng năm giữa các võ quán sắp bắt đầu, ông ấy nói con cũng có cơ hội bình đẳng như các đệ tử của võ quán Tùng Bách.”

Bách Thảo sững người.

Cô cũng có cơ hội tham gia cuộc thi giữa các võ quán sao?

“Luyện tập cho tốt, nhớ lời sư phụ, con có tư chất trời phú, không được lãng phí.” Trong ánh hoàng hôn, Khúc Hướng Nam lại dặn dò cô: “Điều quan trọng bây giờ là con phải tích lũy kinh nghiệm thi đấu… Trước đây, kinh nghiệm thi đấu của con hầu như không có, gặp cao thủ thực sự sẽ chịu thiệt… Sư phụ hy vọng có ngày con sẽ trở thành tuyển thủ Taekwondo xuất sắc, đứng trên bục vịnh dự cao nhất…”

“Vâng, sư phụ!”

Nhìn theo bóng lưng sư phụ xa dần, Bách Thảo tự thề với bản thân, nhất định sẽ để sư phụ được thấy ngày đó.


***

Đêm, ánh trăng chiếu xuống căn nhà nhỏ, Sơ Nguyên ngồi bên bàn đọc một cuốn sách y học dày cộp, tiếng nước êm đềm hòa với tiếng lá cây xào xạc, tất cả trở nên đặc biệt tĩnh mịch. Thi thoảng ngẩng đầu, anh lại có thể nhìn thấy cây đa cổ thụ ngoài cửa sổ, cành lá xum xuê, ánh sao lấp lánh chiếu qua lẽ lá, nhưng không còn thấy bóng cô bé ngồi bó gối, cô đơn trên đó nữa.

“Cộc… cộc… cộc…”

Tiếng gõ cửa dè dặt vang lên.

“Mời vào!”

Sơ Nguyên buông sách đứng dậy, nhìn thấy cô bé tóc ngắn rụt rè đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy anh, đôi mắt như mắt nai của cô hình như hơi vui vui, sau đó khi ánh mắt cô dừng lại ở cuốn sách bên cạnh thì giọng nói có vẻ bất an.

“Em đến trả anh lọ thuốc.”

Bách Thảo vừa nắm chặt lọ thuốc vẫn còn một nửa trên tay. Để lọ thuốc đã cầm nóng lên trong tay cạnh tủ thuốc trên bàn, cô cúi rất thấp, nói:

“Cám ơn anh.”

“Đừng khách khí!”, Sơ Nguyên mỉm cười nói.

Nhìn vết bầm trên trán cô đã hết, da dẻ đã khỏe mạnh, trơn bóng như lúa mì mùa thu.

“Em…” Nỗi xúc động trong lòng khiến cô không nén nổi muốn khoe với anh. “Từ nay, em được ở lại võ quán Tùng Bách, Dụ quán chủ đã thu nhận em.”

“A, tốt quá!”

Nụ cười bên khóe môi vẫn nở thành một đường cong hoàn mỹ.

Cô ngây người nhìn anh mấy phút, đột nhiên lại hơi bối rối, vội nói: “Vậy em đi đây, không phiền anh nữa.”

“Ừ!”

Sơ Nguyên đứng dậy, tiễn cô ra cửa.

A, phải rồi.

“Sơ Nguyên, nếu hằng ngày em quét dọn bên ngoài căn nhà này thì có làm phiền anh không?”, cô đứng ở ngưỡng cửa nhìn anh hỏi.

“Không.”

Sơ Nguyên cười nhìn cô bé đáng yêu như một chú nai, mắt tràn đầy hy vọng.

“Cám ơn anh!”

Bách Thảo vui như nhận được món quà tốt nhất, cuối cùng cô đã có thể làm gì đó giúp anh. Anh đã xoa bóp vết thương cho cô, khi cô buồn anh đã nói chuyện với cô, nhưng mãi cô không biết làm gì để đền đáp anh.


***
 
G

giang1061998

Ngày thứ hai sau hôm Dụ quán chủ thu nạp cô, khi các đệ tử của võ quán Tùng Bách vẫn còn đang ngủ, Bách Thảo đã dậy lau đệm đấu trong phòng tập, đem toàn bộ quần áo của các đệ tử giặt sạch sẽ, phơi gọn gàng trên dây ngoài sân.
Khi các đệ tử tốp năm, tốp ba ra khỏi phòng, bắt đầu khởi động thì Bách Thảo đã mặc xong võ phục, thắt đai lưng, chạy hết mười vòng, đang ôm gốc cây tập ép chân. Lâu lắm mới mặc lại bộ võ phục, trong lòng cô dội lên.
Trong ánh nắng sớm, các đệ tử nhìn Bách Thảo như nhìn một người lạ, ánh mắt họ đều dừng lại trên bộ võ phục và đai lưng của cô, ngay đến Nhược Bạch cũng liếc nhìn cô rồi mới ra lệnh cho các đệ tử tập hợp bắt đầu.
“Tập hợp!” “Xin lỗi, xin lỗi!” Hiếu Huỳnh thở hổn hển, vừa may đến đúng lúc trước khi lời Nhược Bạch chấm dứt, phù, may không đến chậm. Đầu chưa chải còn rối tinh, vừa chạy vừa búi tóc, đột nhiên phát hiện Bách Thảo trong hàng, mắt Hiếu Huỳnh chợt sáng lên, chen đến đứng bên cô.
“May quá! Phù, may không bị muộn, sư huynh Nhược Bạch rất đáng sợ!” Vừa bắt đầu tập theo động tác của mọi người xung quanh. Nhìn Hiếu Huỳnh thở hổn hển, Bách Thảo hỏi nhỏ: “Chuông đồng hồ không reo hả?”
Bách Thảo nhớ đã để đồng hồ báo thức ngay đầu giường Hiếu Huỳnh.
“Có reo, có reo, chỉ reo một tiếng là bị mình tắt ngay!” Hiếu Huỳnh đắc ý, giọng hơi to một chút, ánh mắt Nhược Bạch xuyên qua đội hình dừng lại trên mặt cô khiến Hiếu Huỳnh sợ hãi im bặt.
Ngày thứ hai khi Bách Thảo chính thức gia nhập võ quán Tùng Bách, Dụ quán chủ được mời đi Canada làm huấn luyện viên đặc biệt cho phong trào Taekwondo vừa phổ cập ở đó. Thời gian tương đối dài, ngay cả cuộc thi giữa các võ quán sắp tới cũng không về kịp. Trước khi đi, như thông lệ, Dụ quán chủ giao hết mọi công việc huấn luyện và chuẩn bị thi đầu của võ quán cho Nhược Bạch toàn quyền xử lý.
Mọi người vẫn còn chưa hết lưu luyến vì sư phụ phải đi xa thì trong buổi tập tối, Nhược Bạch đã tuyên bố, thứ Bảy tuần này sẽ tiến hành thi đấu trong võ quán lựa chọn người đại diện cho Tùng Bách tham gia cuộc thi đấu giữa các võ quán năm nay, trong đó sẽ lựa chọn hai đại diện nam và một đại diện nữ.
Cuộc thi giữa các võ quán!
Các đệ tử của Tùng Bách nín thở.
Trong những cuộc thi hằng năm trước đây, Tùng Bách chỉ dừng lại ở vòng loại. họ đã nén hận quyết chí phục thù, suốt một năm nay nằm gai nếm mật tập luyện không mệt mỏi, cuối cùng ngày rửa hận cuối cùng đã đến!
Từ giây phút Nhược bạch tuyên bố thứ bảy này bắt đầu thi đấu lựa chọn đại diện tham gia cuộc thi, các đệ tử như được tiêm chất kích thích!
“Hây!”
“A!”
“A ha!”

Những tiếng hô trong phòng tập hình như to hơn ngày thường, lực ra chân của mỗi đệ tử cũng mạnh hơn nhiều. Cuộc thi đầu giữa các võ quán hằng năm là cuộc thánh chiến trong lòng các đệ tử mỗi võ quán ở đất Ngạn Dương.
Nhất là đối với các đệ tử võ quán Tùng Bách. Mấy năm nay, Tùng Bách dần trở thành võ quán hạng hai ở Ngạn Dương, cuộc đấu trên là cơ hội duy nhất để họ lấy lại uy tín của võ quán! Mà mấy cuộc thi trước, sau khi chật vật mới được vào vòng trong thì đã nhanh chóng bị loại, hoặc là ngay cả vòng loại cũng không qua nổi. nhưng lần này…
Có lẽ sẽ không như vậy nữa!
Không chỉ các đệ tử khác của Tùng Bách, ngay đến Hiếu Huỳnh cũng không chậm chạp, lề mề trong tập luyện như trước nữa, toàn tâm toàn ý tập trung tập luyện, cuối ngày, chân chỗ nào cũng đau nhức, mỏi nhừ.
“Đau quá!”
Hiếu Huỳnh than vãn, Bách Thảo không quan tâm, tiếp tục cúi đầu xoa dầu lên những chỗ đau cho Hiếu Huỳnh. Nói thật, đây là lần đầu tiên cô thấy Hiếu Huỳnh luyện tập nghiêm túc như vậy.
“Nhẹ thôi! Nhẹ thôi! Á, đau chết được, sắp xong chưa?”
Hiếu Huỳnh kêu loạn xạ, cuối cùng thấy Bách Thảo ngẩng đầu, đóng nắp lọ dầu, vội nói: “Ai da, từ từ, đừng dậy, đừng dậy, để mình xoa chân cho cậu!”
“Không cần, mình còn phải tập lát nữa.”
Bách Thảo cười, xoa xoa tay, ngồi trên mép giường bắt đầu thay võ phục. Ở trường, nhân lúc nghỉ giữa giờ cô đã tranh thủ làm xong bài tập để về võ quán là có thể dốc toàn bộ sức lực và thời gian luyện tập. mặc dù bề ngoài sư huynh Diệc Phong lừ đừ như buồn ngủ, nhưng chỉ cần cô tỏ ý định muốn tập thêm, anh liền tập cùng. Tối nay, cô muốn tập thêm một lát, Diệc Phong lập tức ủng hộ.
Trong lòng Bách Thảo cảm thấy hơi áy náy. Cô hiểu, mình đã làm phiền giờ nghỉ của sư huynh Diệc Phong.
Nhưng quả thật cô rất muốn tập thêm. Sư phụ luôn bảo cô còn quá thiếu kinh nghiệm giao đấu, bây giờ may mắn được tập cùng cao thủ Diệc Phong, cô không muốn lãng phí cơ hội quý báu.
“Ấy, vậy cậu đi đi, mình không đi nổi, đau đến không bước được nữa rồi.” Hiếu Huỳnh lại đổ vật xuống giường, bỗng bật cười nói: “Bách Thảo, cậu biết không, mình rất khoái cuộc thi hàng năm giữa các võ quán! Hình như mọi người trong võ quán đều gắn bó với nhau hơn, cùng phấn đấu cho một mục tiêu!”
Sao cô không biết?
Mặc dù năm nào Toàn Thắng cũng đứng cuối danh sách, ngay đến vòng trong cũng chưa bao giờ vào được, dù vậy, Bách Thảo vẫn nhớ trước mỗi cuộc thi đó, hầu hết các sư bá và đệ tử đều toàn tâm toàn ý luyện tập và chuẩn bị.
Mặc dù thực lực của Toàn Thắng rất kém, bị các võ quán khác coi thường, nhưng nỗi khao khát vươn lên, đánh thắng một trận vẫn không thua kém các võ quán khác.
Chỉ có điều, cô chưa bao giờ có cơ hội tham gia.
“Thực ra, mình biết mình không thể đại diện cho võ quán tham gia thi đấu, nhưng vẫn muốn cổ vũ cho các sư huynh, sư tỷ”,Hiếu Huỳnh nằm bò ra giường, mắt sáng long lanh. “Nhưng hình như chỉ cần mình cố gắng luyện tập một chút là có thể khiến bầu không khí chuẩn bị giao chiến trở nên náo nhiệt hơn!”
Đúng vậy.
Mấy ngày nay, thấy các đệ tử nỗ lực luyện tập với ngọn lửa bùng cháy trong lòng, mỗi tế bào trong người Bách Thảo đều bị kích động, tràn đấy khí thế.
“À, Bách Thảo, mình sẽ không nương tay đâu đấy!” Hiếu Huỳnh đột nhiên rất nghiêm túc, nói: “Mặc dù mình với cậu là bạn tốt, nhưng trận thi đấu thứ bảy này, mình sẽ dốc hết sức để thắng cậu!”
“Ừ, mình cũng thế”, cô gật đầu.
Dù là bạn thân đến mấy, một khi đã đứng trên sàn đấu thì đều là đối thủ, dốc hết sức thi đấu mới là tôn trọng bạn bè và đối thủ. Sư phụ đã dạy cô như vậy.
“Ha ha, ôi trời, cứ nghĩ tới cuộc tranh tài thứ bảy tới là xúc động quá đi! Không được, mình cũng không ngồi yên được, Bách Thảo, mình với cậu đi tập đi.” Hiếu Huỳnh bật dậy, mặc võ phục.
tập đi.” Hiếu Huỳnh bật dậy, mặc võ phục. Để chuẩn bị cho cuộc thi tuyển thứ bảy tới, các đệ tử của Tùng Bách đều thức khuya dậy sớm tập thêm, Bách Thảo là một trong những người chịu khó nhất.
Trời chưa sáng cô đã dậy.
Đêm rất khuya, mọi người đều ngủ cả, Diệc Phong quả thực không chịu nổi, cũng đã đi ngủ, cô vẫn một mình luyện tập trong phòng tập.
Đèn phòng tập dường như sáng thâu đêm.
Có mấy lần, Nhược Bạch đứng trong bóng tối ngoài cánh cửa giấy, nhìn cô gái vận võ phục đã cũ đứng trên đệm đấu.
Mặt đầy mồ hôi.
Mái tóc đen dính bết, dán vào thái dương.
Đôi mắt kiên cường, tinh thần tập trung cao độ, nhìn đăm đăm một điểm, hình như điểm đó chính là mục tiêu tấn công của cô!
Tung người, phi chân!
Bách Thảo không hề hay biết sự xuất hiện và bỏ đi của Nhược Bạch.
Chỉ tiếc thời gian quá ngắn.
Giá như thời gian một ngày dài thêm chút nữa thì tốt nhưng thời gian vẫn vùn vụt trôi.
Hôm nay đã là thứ sáu.
Tan học, Bách Thảo vội vàng cầm cặp sách rảo bước đi ra, về sớm bao nhiêu là có thể tập sớm bấy nhiêu. Không biết tại sao, cô đột nhiên cảm thấy hết sức căng thẳng với cuộc thi đấu ngày mai, luôn cảm thấy đòn ra chân của mình không đủ nhanh, không đủ mạnh.
Cô vẫn phải tập thêm.
Đây là cơ hội chờ đợi bao năm, cuối cùng đã có hy vọng tham gia cuộc thi giữa các võ quán, dẫu là hy vọng mong manh, cô cũng sẽ không bỏ qua!
Nhưng, tại sao hôm nay trường lại đông đúc như vậy, người đông nghịt, cả một đám đông chen chúc, không đi nổi, Bách Thảo hơi cuống.
“Có chuyện gì thế?”
Hiếu Huỳnh cũng muốn nhanh chóng quay về võ quán, tranh thủ tập. hôm nay, không biết xảy ra chuyện gì, các lớp cấp Hai và cấp Ba ở những địa điểm khác nhau, tuy cuối cùng đều phải theo con đường chính ra ngoài cổng, vào giờ tan học dòng người luôn đông đúc, nhưng chưa bao giờ đông đúc và chen chúc như vậy!
Hít một hơi thật sâu, Bách Thảo nén nỗi sốt ruột, sư phụ đã nhiều lần nhắc nhở, tính cô quá nóng nảy, dễ xúc động, là điều đại kỵ trong thi đấu.
“Chỗ kia kìa.”
Bình tĩnh lại, nhìn thấy nguyên nhân gây ùn tắc. Ở một chỗ cách cổng trường mười mấy mét có một đám đông học sinh tụ tập chen chúc, hình như vây quanh ai đó, người mỗi lúc càng đông khiến đường tắc nghẽn.
Từ xa, thỉnh thoảng có thể nghe thấy những tiếng nói cười phấn khích và xúc động từ đám đông.
Hình như có ngôi sao nào đó xuất hiện.
Có lẽ đúng là ngôi sao, bởi vì mặc dù đứng cách khá xa, cũng hoàn toàn không nhìn thấy người bị đám đông bao vây là ai. Nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được bầu không khí hâm mộ cuồng nhiệt của đám đông.
Cuối cùng, khi cô cùng Hiếu Huỳnh cố chen ra khỏi cổng trường, về tới võ quán, thay xong võ phục, chạy suốt dọc đường đến gần phòng tập, lại một lần nữa chứng kiến bầu không khí tương tự. Bách Thảo ngơ ngác nhìn vào bên trong phòng tập.
Thấy các đệ tử mấy ngày lao vào tập luyện căng thẳng chuẩn bị cho cuộc thi tuyển thứ bảy tới lại chưa triển khai tập luyện, mà cũng vây quanh một người nào đó như đám học sinh ngoài cổng trường, hào hứng náo nhiệt, tranh nhau nói.
Bách Thảo không nhìn rõ hai người bên trong, nhưng có thể nhận ra đó là một thanh niên và một thiếu nữ. Nhìn thoáng qua cũng có thể biết đó là những nhân vật xuất chúng, quanh họ như có lớp hào quang tỏa sáng, ánh mắt nóng bỏng như ánh nắng hè.
Nhược Bạch đứng ngoài đám đông đó.
Dáng người thẳng tắp, thanh tú như thân tùng, vẫn vẻ lãnh đạm thường ngày, hình như không mấy quan tâm tới hai người đang được đám đông vây quanh, nhưng Bách Thảo cảm thấy anh có gì đó rất khác.
Cô bất giác nhìn anh chăm chú.
Một Nhược Bạch rất khác người mà cô nhìn thấy hàng ngày, mặc dù thoạt nhìn vẫn có vẻ lạnh lùng xa cách cố hữu, nhưng hình như từ ngón tay đến sống lưng, mỗi tế bào trên cơ thể anh đều căng thẳng.
Nhược Bạch ngẩng đầu.
 
Last edited by a moderator:
G

giang1061998

Ánh nắng đầu xuân rực rỡ, trong trẻo và se lạnh. Luyện xong các bài cơ bản, Nhược Bạch yêu cầu các đệ tử bắt đầu chia nhóm tập đôi, luyện các thế cơ bản: đá trước, đá sau, đá ngang. Hiếu Huỳnh và Bách Thảo cùng một nhóm.
Hiếu Huỳnh giơ cao tấm bia vẽ bình bàn chân, kinh ngạc phát hiện, lực đá của Bách Thảo không ngờ lại mạnh đến thế, mỗi cú đá đều chính xác, mạnh như búa tạ và tấm bia trong tay cô rung lên. Nhưng điều khiến Hiếu Huỳnh ngạc nhiên hơn lại là bộ võ phục và đai lưng của Bách Thảo.“Võ phục của cậu cũ quá rồi”, Hiếu Huỳnh cau mày nói. Một bộ võ phục, nói thế nào nhỉ, hình như ít nhất cũng đã mặc đến mấy năm, màu trắng tinh vốn có đã ngả sang màu vàng nhạt, mặt vải trơn lỳ, khuỷu tay và đầu gối hầu như đều sờn, đã vá một lần, quần rõ ràng ngắn đi nhiều, ống quần gần chạm mắt cá, mặc như vậy có khó chịu không?
 
G

giang1061998

“Không bị rách mà.”
Bách Thảo cúi đầu kiểm tra võ phục của mình, không có chỗ nào bị rách, bởi vì những chỗ khớp khuỷu cô đã vá kỹ, rất chắc chắn. “Xin cậu, nó cũ quá rồi”, Hiếu Huỳnh lừ mắt.
“Càng cũ càng mềm, mặc cũng dễ chịu.” Bách Thảo xoay người tung một cú đá về phía tấm bia trong tay Hiếu Huỳnh. Bộ võ phục này là sư phụ tặng khi cô bắt đầu tập Taekwondo, lúc đó cô mặc rất đẹp, mấy ngày liền cứ ra đứng trước gương ngắm mãi.
“Được, vậy đai lừng cậu là thế nào?”
Tay bị rung đến sắp tê dại, Hiếu Huỳnh nhăn nhó xoay cổ tay, rồi trợn mắt nhìn chiếc đai lưng rất trắng trên thắt lưng Bách Thảo. Cô không nhìn nhầm, đó là đai trắng, là cấp thấp nhất.
Người mới học Taekwondo, chỉ cần tập một thời gian ngắn đã có thể thoát khỏi đai trắng, nâng cấp lên cao hơn. Sao đến giờ Bách Thảo vẫn thắt đai trắng? Mặc dù không rõ Bách Thảo đã tập bao nhiêu năm, nhưng ít nhất khi học cấp hai, ngồi cùng bàn với cô, Bách Thảo đã tập Taekwondo ở võ quán Toàn Thắng rồi.
Vậy mà bây giờ vẫn đai trắng.
Thật không thể nào hiểu nổi.
“Nghỉ năm phút.”
Cùng với lời tuyên bố của Nhược Bạch, các đệ tử tản ra, ngồi nghỉ trên đệm hoặc chạy đi chơi. Bình Bình lưng thắt đai vàng hiếu kỳ nhìn Bách Thảo thắt đai trắng đang đi đến, cũng hỏi một câu đúng như Hiếu Huỳnh:
“Bách Thảo, tại sao cậu lại thắt đai trắng thế?”
“Thì mình đai trắng mà”, Bách Thảo cười ngượng nghịu, “cho nên đương nhiên chỉ có thể thắt đai trắng.”
“Cậu không đùa chứ!”
“Sao có thể!”
Hiếu Huỳnh và Bình Bình đồng thanh nói to, nếu Bách Thảo mới đai trắng thì làm sao có thể đánh bại Kim Mẫn Châu, làm sao có thể đá văng cô ta ra ngoài chỉ bằng một cú đá chứ! Thấy phía bên này có nhiều tiếng ồn, các đệ tử tới tấp ngoái đầu lại nhìn, ánh mắt hầu như đều dừng ở chiếc đai lưng màu trắng của Bách Thảo. Diệc Phương ngồi gần đó, nghe câu trả lời của Bách Thảo, uể oải ngáp một cái, nói:
“Có phải không dự thi nâng cấp trong võ quán nên vẫn đai trắng?”
Bách Thảo cúi đầu, sờ đai trắng của mình, các đệ tử cùng bắt đầu tập với cô, dù là mới nhập môn cũng là đai trắng vàng, còn cô vẫn thắt đai trắng mấy năm nay.
“Đúng, em chưa đi tham gia thi nâng cấp.”
Mỗi lần thi nâng cấp trong võ quán đều phải nộp lệ phí, đó cũng là một phần nguồn thu nhập của mỗi võ quán. Cô không có tiền, sư phụ định bỏ tiền để cô dự thi, cô đều từ chối. từng màu đai đều phải qua thi đấu, cũng tốn khoản tiền kha khá, bản thân sư phụ cũng đã khó khăn. Mặc dù khi còn ở võ quán Toàn Thắng, cô thường bị chế nhại tập bằng ấy năm vẫn thắt đai trắng, nhưng kết quả tập luyện Taekwondo chẳng lẽ chỉ là dựa vào màu sắc của thắt lưng để chứng minh sao?
Bị chế nhạo quá nhiều, dần dần, cô ngày càng không quan tâm đến chuyện đó. Chỉ là có lúc nhìn người khác thắt đai đen thì cảm thấy màu đen làm nổi bật võ phục trắng, rất đẹp.
“Ra vậy, hi hi!” Hiếu Huỳnh lắc đầu, vẻ bối rối.
Trời đất, sao mình lại quên Bách Thảo là trẻ mồ côi, sống rất tằn tiện, bữa cơm ở trường cũng rất đơn giản, nhiều lúc chỉ là một ít dưa muối và cái bánh bao cũng xong bữa trưa, làm gì có tiền nộp lệ phí thi nâng cấp.
“Tập hợp!” Nhược Bạch yêu cầu các đệ tử tiếp tục luyện tập theo nhóm hai người, các khẩu lệnh vang lên đều đều:
“Đá trước!”
“Đá ngang!”
“Đá sau!”
“…”
Các đệ tử thực hiện từng động tác một cách đều tăm tắp, nhanh nhẹn, dứt khoát, tràn đầy khí thế, những bộ võ phục trắng muốt sáng lóa trong ánh mặt trời buổi sớm.
Nhưng trong giờ tập đầu buổi tối, Bách Thảo thực hiện một cú xoay người đá hậu, tấm bia trong tay Hiếu Huỳnh bị đá văng ra ngoài!
“Ái ôi!”
Hiếu Huỳnh lùi về sau hai bước, xoay cổ tay đau điếng, trán vã mồ hôi.
 
G

giang1061998

“Xin lỗi ,mình đá vào tay cậu phải không?” Bách Thảo vội chạy đến, thấy cổ tay Hiếu Huỳnh hình như hơi bị trẹo.
“Không”, Hiếu Huỳnh hơi buồn, “tại lực chân cậu quá mạnh, mình không cầm được bia cho cậu”
“A, Hiếu Huỳnh, cậu không cầm được bia cho Bách Thảo sao?!” Các đệ tử xung quanh kinh ngạc hỏi. Chỉ khi thực lực hai bên chênh lệch rất lớn thì một bên mới không cầm được bia cho bên kia. Trong các nữ đệ tử của võ quán Tùng
Bách, ngoài Sơ Vy và Tú Cẩm, thì Hiếu Huỳnh là xuất sắc nhất.
Hiếu Huỳnh sa sầm mặt.
Thừa nhận điều này thì mất mặt quá. Mặc dù đã cùng Bách Thảo thử giao đấu mấy lần, lần nào cũng thua Bách Thảo, nhưng lẽ nào ngay đến bia của Bách Thảo cũng không cầm nổi thì… rõ ràng cả hai người đều mười bốn tuổi.
Nhược Bạch đi đến.
Anh cầm chiếc bia bị đá văng trên sàn lên, giơ trước mặt Bách Thảo nói:
“Xoáy người đá hậu.”
Bách Thảo ngây người.
Các đệ tử trố mắt, Sơ Vy và Tú Cẩm đang tập với nhau cũng kinh ngạc ngoái nhìn, thấy Nhược Bạch cầm tấm bia chân, mắt nhìn Bách Thảo hô khẩu lệnh:
“Xoáy người đá hậu.”
“Rõ!”
Bách Thảo không do dự nữa.
Đứng thẳng!
Xoáy người!
Tung chân đá!
Khi ở võ quán Toàn Thắng, không có ai chịu tập đôi với cô, mỗi lần tập đều là sư phụ cầm bia cho cô.
Sư phụ bảo cô, phải để mục tiêu tấn công vào lòng, không nên nhìn bằng mắt, tập trung toàn bộ tinh thần, đá một cú trúng ngay!
“Phập!”
Một tiếng đanh gọn, lực chân căng tràn, sung mãn, xé không khí giống như tia sét đầu xuân, âm thanh nối tiếp nhau vang vọng trong phòng tập.
Các đệ tử ngây người nhìn Bách Thảo.
Hai hàng lông mày Tú Cẩm thoáng cau lại, Sơ Vy nhìn Bách Thảo chăm chú, Diệc Phong ngáp ngắn. Hiếu Huỳnh hưng phấn hoan hô:
“Oa, đẹp quá! Bách Thảo, cậu giỏi quá!”
Không quen được khen như vậy, hai má Bách Thảo thoáng đỏ hồng, mỉm cười với Hiếu Huỳnh, sau đó lập tức lấy lại thăng bằng, đứng yên, nín thở quan sát biểu hiện của Nhược Bạch.Có phải anh đang kiểm tra lực chân của cô, sư phụ trước giờ chỉ bảo cô luyện tập cho tốt, nhưng không nói rốt cuộc lực chân của cô như thế nào.
Nhược Bạch để tấm bia xuống, không nhìn Bách Thảo, quay sang nói với Hiếu Huỳnh: “Từ nay em tập cùng nhóm với Phong Thạch”.
“Sao?”
Hiếu Huỳnh há hốc mồm, có nghĩa là, Nhược Bạch vừa khảo sát lực chân của Bách Thảo, kết quả là cô không thích hợp tập đôi với Bách Thảo. Bách Thảo phải tập cùng người giỏi hơn? Oa! Bách Thảo thật lợi hại!
“Bách Thảo, em và…”
Ánh mắt Nhược Bạch dừng lại trên từng đệ tử, Tú Cẩm cau mày cúi mặt, Sơ Vy hơi ngẩng đầu, ánh mắt anh dừng lại trên người Tú Đạt mấy giây, Tú Đạt lập tức kinh hoàng mặt trắng bệch, lắc đầu nguầy nguậy.
“Em và Diệc Phong cùng nhóm tập.”
Diệc Phong?
Câu nói này của Nhược Bạch không khác gì ném một quả bom trong phòng tập! Các đệ tử suýt ngất xỉu, Sơ Vy kinh ngạc nhìn Nhược Bạch, người Tú Cẩm cứng lại như không tin câu nói đó là do Nhược Bạch nói ra, Hiếu Huỳnh đã hoàn toàn choáng váng.
Bách Thảo không hiểu lắm, vì sao mọi người lại có phản ứng mãnh liệt như vậy, nhưng Nhược Bạch đã quyết định như thế, có lẽ anh có lý do riêng. Cô cúi gập người nói:
“Rõ!”
Sau đó, lại cúi gập trước Diệc Phong đang ngồi trên đệm đấu, nói:
“Xin được chỉ giáo.”
Diệc Phong liếc nhìn Nhược Bạch, vặn người một cái, từ đệm đấu đứng lên, vẻ tươi cười, thong thả nói với cô: “Sau này cũng xin được cô chỉ giáo.”
“Diệc Phong là nhị sư huynh mà!”
Hiếu Huỳnh chưa hết choáng váng, không thể nào trấn tĩnh được, mãi đến khi làm xong bài tập buổi tối vẫn trở lại chủ đề cũ.
 
Last edited by a moderator:
G

giang1061998

“Mỗi lần luyện tập và giao đấu sư huynh Nhược Bạch đều cùng tổ với Diệc Phong, cũng chỉ có sư huynh Diệc Phong mới có khả năng so tài với sư huynh Nhược Bạch. Cậu chớ coi thường, đừng thấy cái vẻ đù
đờ, lúc nào cũng như buồn ngủ của Diệc Phong mà coi thường, thực ra võ công huynh ấy siêu lợi hại, mỗi lần thi đấu với các võ quán khác hầu như chỉ dựa vào sư huynh Diệc Phong và Nhược Bạch.”
Hiếu Huỳnh mắt long lanh như sao, nhìn Bách Thảo đang ngây người, nói vẻ phấn khích.
“Sư huynh Nhược Bạch để cậu tập cùng nhóm với sư huynh Diệc Phhong, chính là công nhận thực lực của cậu, cảm thấy cậu rất lợi hại, chỉ có sư huynh Diệc Phong mới xứng đáng tập đôi với cậu! Oa, lẽ nào cậu có thể đánh bại sư
tư Sơ Vy và Tú Cẩm? Oa, Bách Thảo, mình yêu cậu quá đi! Sao trước đây cậu không nói với mình, cậu mới là cao thủ thật sự, một cao thủ thần bí mà khiêm nhường…” Mình lợi hại vậy sao?
Tay cầm bút, Bách Thảo ngơ ngẩn, mặc dù vẫn biết Hiếu Huỳnh hay nói khoa trương, nhưng cô cũng không khỏi cảm thấy xúc động.
Lúc còn ở võ quán Toàn Thắng, ngoài lần ngẫu nhiên giao đấu với Tú Đạt, cô chưa hề có cơ hội tập đôi hoặc giao đấu với các đệ tử khác, càng không nói đến có thể đại diện Toàn Thắng tham gia thi đấu với các võ quán khác. Cô không biết thực lực của mình rốt cuộc thế nào, là trình độ gì, liệu có được như sư phụ hy vọng, có một ngày trở thành tuyển thủ Taekwondo xuất sắc, mang lại vinh quang cho sư phụ và cho bản thân? Có lẽ…
Cô thật sự có thể sao?
 
N

nhoktsukune

các bạn chờ mình chút mình đang đánh mai ngày kia sẽ cho ra liên tục các tập, hxhx, thông cảm cho mình~~~~^^
 
G

giang1061998

Anh nhìn cô, ánh mắt hững hờ, lạnh lùng.
Bách Thảo vội cụp mắt, đột nhiên cảm thấy mình vừa xúc phạm đến bí mật riêng tư của người khác. “Cho cậu biết nhá, thì ra là anh Đình Hạo và chị Đình Nghi!” Lời nói vui vẻ của Hiếu Huỳnh từ vòng trong cùng đám đông vọng ra.“Thảo nào mà chấn động cả trường học, lần này hai người đi Hàn Quốc một thời gian dài, nhất định đã học được rất nhiều điều ở võ quán Xương Hải!”
“Có thể học được những gì từ võ quán Xương Hải.” Đó là giọng của Sơ Vy sư tỷ. “Người của Xương Hải hoàn toàn không thể là đối thủ của anh Đình Hạo.”
“Đúng thế! Đúng thế!”
Các đệ tử của võ quán Tùng Bách nghĩ đến trận đấu lần trước với Kim Mẫn Châu, đệ tử của Xương Hải.
“Võ quán Xương Hải cũng chẳng có gì ghê gớm!” “Mấy hôm trước Xương Hải cũng từng giao hữu với bọn em, bị bọn em đá cho lăn lóc!”
“Một nữ đệ tử của Xương Hải không đánh được bọn em, còn òa khóc hu hu!”
“Đúng thế! Đúng thế!”
“Với trình độ của họ, thách cả bốn, năm người cùng ra tay cũng hoàn toàn không phải là đối thủ của sư huynh Đình Hạo!Chưa biết chừng, có khi võ quán Xương Hải phát hiện trình độ Taekwondo của chúng ta tiến bộ quá nhanh, có thể không địch nổi nên mới mời sư huynh Đình Hạo và sư tỷ Đình Nghi đến giao hữu để ăn trộm cao thủ của chúng ta!”
“Đúng, chắc chắn là thế!”
“Trước khi tôi và anh trai đến đây, lúc ở võ quán Xương Hải cũng đã nghe nói.” Giọng thiếu nữ trong trẻo, nhẹ nhàng như làn gió xuân lướt trên mặt nước: “…Có một cô bé tên là Thích Bách Thảo đã đánh bại Kim Mẫn Châu, đúng không?”
“Ôi, chị Đình Nghi cũng biết rồi!” Hiếu Huỳnh vui vẻ nói: “Chính là Thích Bách Thảo đánh bại cô Kim Mẫn Châu đó. Bách Thảo giỏi lắm, cô ấy là…”
“A, Bách Thảo cậu đến rồi!” Ngoái đầu nhìn thấy Bách Thảo đứng ngoài đám đông, Hiếu Huỳnh vội vẫy tay gọi. “Mau vào đây! Nhanh lên! Đây là anh Đình Hạo và chị Đình Nghi của võ quán Hiền Võ!
Chắc chắn trước đây cậu đã nghe đến tên các anh chị ấy, đúng không?”
Cùng với cái vẫy tay của Hiếu Huỳnh, các đệ tử của Tùng Bách cũng dạt ra chừa một lối đi, Bách Thảo nhìn thấy hai nhân vật truyền thuyết, Đình Hạo của võ quán Hiền Võ và em gái Đình Nghi. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy họ.
Chàng trai tuấn tú, chói lọi như ánh mặt trời, đôi mắt sáng đang nhìn cô. Bách Thảo ngây người, bối rối cụp mắt, anh ta lại mỉm cười, như nhìn thấy một nhân vật hết sức thú vị.
Cô thiếu nữ lại mang vầng hào quang khác, đó là hào quang của ánh trăng, nhu mì và thanh tĩnh, mỉm cười với Bách Thảo đang đứng ngây ra bên ngoài đám đông, hỏi:
“Em chính là Bách Thảo?”



Chương 5  
  "Trước khi về nước, Mẫn Châu một mực đòi đấu với em lần nữa, xem võ công của em là trình độ gì, tại sao cô áy lại thua."
Đình Nghi bước đến, ánh mắt dịu dàng nhìn cô gái có cặp chân dài, đôi mắt to, hay mắt như mắt nai, nói tiếp: "Em mới đến võ quán Tùng Bách phải không? Trước đây không thấy em".
"Vâng!"
Bách Thảo dời mắt khỏi Đình Hạo, nhìn sang thiếu nữ tên Đình Nghi, trong lòng hơi xúc động.
Hai an hem Đình Hạo, Đình Nghi bẩm sinh xuất chúng, từ nhỏ đã được coi là cặp an hem Taekwondo tài năng. Đầu năm ngoái, cả hai cùng tham gia giải Taekwondo thanh niên thế giới tổ chức tại Hàn Quốc. Đình Nghi lọt vào vòng tám tuyển thủ xuất sắc nhất hạng cân của cô, còn Đình Hạo chiến thắng tuyển thủ Iran, Mỹ và Hàn Quốc, xuất sắc giành chức vô địch hạng cân của anh. Đây là thắng lợi chưa từng có trong các giải đáuTaekwondo gần đây có thanh niên Trung Quốc tham gia!
Khi tin tức từ nước ngoài bay về, tên của Đình Hạo và Đình Nghi xuất hiện la liệt trên các mặt báo. Bách Thảo đã cầm một tờ báo xem suốt cả buổi tối, trên trang báo đó bức ảnh Đình Hạo mình khoác lá cờ tổ quốc, đứng trên bục cao nhát, bức ảnh hơi mờ, nhưng vẫn có thể nhìn tháy nụ cười rạng ngời nơi khóe miệng của anh.
Lúc đó cô đã thầm nghĩ...
Nếu như có thể trở thành nhà vô địch như anh, đứng trên bục vinh quang, mình khoác lá cờ tổ quốc, nghe quốc ca tấu bên tai...
Nhìn thấy anh em Đình Hạo, Đình Nghi ở khoảng cách gần như vậy, Bách Thảo đột nhiên hơi hốt hoảng, đến mức không nghe rõ Đình Nghi đang nói gì với mình. Cứ tưởng Đình Nghi giỏi như vậy chắc sẽ rất kiêu kỳ, xa cách nhưng ánh mắt nhìn cô lại vô cùng dịu dàng.
"Đáng tiếc, lần này không mặc võ phục." Đình Nghi mỉm cười lịch thiệp. "Nhưng lần này tôi sẽ ở lại võ quán Tùng Bách mấy ngày, có cơ hội chúng ta thử giao hữu, em tháy thế nào?"
Bách Thảo bỗng sững người, Hiểu Huỳnh phải huých vào người mới sực tỉnh, vội vàng trả lời:
"Vâng!"
Cô không dám tin vào tai mình, sao lại có thể được giao đấu với cao thủ như Đình Nghi! Quả là chuyện chưa từng dám nghĩ.
Nghe thấy Bách Thảo sẽ có cơ hội giao đáu với Đình Nghi, các tiểu đệ tử của Tùng Bách hâm mộ vô cùng, họ tranh nhau vây lấy Đình Nghi, ngỏ ý sau khi kết thúc cuộc thi lựa chọn đại diện của võ quán cũng muốn được giao hữu với cô, đến khi Nhược Bạch ra lệnh cho các đệ tử bắt đầu tập luyện mới thôi.
Do ngày mai đã bắt đầu cuộc thi tuyển dụng trong võ quán, lại có anhem Đình Hạo chứng kiến nên các đệ tử của Tùng Bách như được tiếp thêm sức mạnh, nhiệt huyết dâng trào, đặc biệt hăng hái hơn mọi ngày. Đá trước, đá sau, đá ngang, tạt chéo, mỗi động tác đều tiếc là không thể đưa ra sức mạnh mười hai phần! nhưng động tác của Bách Thảo không hiểu sao, bỗng trở nên thiếu linh hoạt, cứng nhắc, cô luôn vô tình liếc nhìn Đình
Hạo, Đình Nghi, muốn mình thể hiện tốt hơn, tốt hơn nữa trước mặt họ! Kết quả lại trái ngược!
"Cô lại đá vào tay tôi rồi."
Bên tai vang lên tiếng của Diệc Phong, Bách Thảo vội thu chân lại như vừa tỉnh mộng, nhìn thấy cổ tay phải cầm tấm bìa của Diệc Phong đỏ lên.
"Xin lỗi!"
"Mới nhìn thấy thần tượng là đã phân tán tư tưởng, sức tập trung dể bị phân tán như vậy sao?" Diệc Phong lại ngáp, hình như không nghe thấy câu xin lỗi của Bách Thảo. "Tình trạng trước khi thi đấu như thế này, cuộc thi ngày mai tôi thấy cơ hội của cô không lớn."
"Xin lỗi!"
Bách Thảo xấu hổ đỏ mặt. Sư phụ đã dạy, khi tập luyện phải tập trung chú ý, tuyệt đối không được phân tâm, không nên cho rằng tập luyện không phải là thi đáu mà có thể lơ đễnh.Cô đã luôn tuân thủ như vậy, không ngờ, hôm nay nhìn tháy anh em Đình Hạo lại trở nên bát thường.
"Tiếp tục!"
Diệc Phong giơ cao tấm bia chân, Bách Thảo không dám phân tâm, tập trung tinh thần, nghe khẩu lệnh của Nhược Bạch, hướng về tấm bia giơ cao trong tay Diệc Phong, tung chân đá.
Sau khi buổi tập kết thúc, Bách Thảo mới phát hiện anh em Đình Hạo, Đình Nghi đã rời khỏi phòng tập từ lúc nào. Khi ăn cơm tối, Hiểu Huỳnh nói, mấy ngày này anh em họ sẽ ở lại võ quán Tùng Bách, nhân tiện sẽ xem cuộc thi tuyển ngày mai.
"À, Hiền Võ với Tùng Bách chúng ta có quan hệ rất tốt."
Sau bữa cơm, cùng Hiểu Huỳnh đến phòng tập, trên các đệm đấu đã đầy các đôi đang tập. Tối nay Diệc Phong không đến, vậy là cô đành tập với Hiểu Huỳnh. Lúc nghỉ giải lao, Hiểu Huỳnh vừa lau mồ hôi vừa nói nói Bách Thảo.
"Quán chủ phu nhân và Phương phu nhân là bạn tâm giao từ hồi họ còn những tiểu thư khuê các. Khi anh Đình Hạo và chị Đình Nghi còn rất nhỏ, Phương phu nhân thường đưa họ đến đây chơi. Họ rất thân với sư huynh Sơ Nguyên và sư tỷ Sơ Vy, cho nên, lần này vừa từ Hàn Quốc trở về là họ đến thăm và ở lại chơi lun."
"Ra thế!"
Bách Thảo ngồi trên đệm bóp hai chân, không biết có phải do căng thẳng không mà cô cảm thấy chân mình trở nên cứng hơn bình thường.
"Thực ra, võ quán Tùng Bách ngày xưa cũng rát khá." Hiểu Huỳnh thở dài, mân mê tấm bia chân trong tay. "Lúc sư huynh Sơ Nguyên còn tập Taekwondo, võ quán Tùng Bách đã rất nổi tiếng. Năm Sơ Nguyên mười bốn tuổi, bằng tuổi bọn mình bây giờ, hầu như trong các giải đấu các hạng cân, anh ấy đều đoạt chức vô địch. Mặc dù chưa bao giờ ra nước ngoài thi đấu, nhưng mọi người đều cảm tháy chỉ cần sư huynh Sơ Nguyên tham gia, nhất định sẽ đoạt chức quán quân."
"Sư huynh Sơ Nguyên cũng từng luyện Taekwondo sao?"
Bách Thảo rất đỗi kinh ngạc.
"Đúng thế, cậu chưa nghe nói à? Có thể nhiều người không nhớ, nhưng mình không bao giờ quên." Hiếu Huỳnh buồn bã thở dài, nói tiếp: "Hồi đó thật là huy hoàng, anh Đinh Hạo lúc đó còn nhỏ, rát sùng bái sư huynh Sơ Nguyên, suốt ngày chạy theo sư huynh. Các võ quán khác cũng rát hâm mộ Tùng Bách có một tài năng nhỏ tuổi như Sơ Nguyên. Sư huynh Sơ Nguyên hầu như là thần tượng trong lòng mỗi đệ tử các võ quán." Bách Thảo ngây người lắng nghe.
Chàng trai điềm đạm với đôi mắt trong veo, cái nhìn dịu dàng thanh tĩnh như không vướng bụi trần, sống trong căn nhà gỗ nhỏ gần như cách biệt thế giới...
"Nhưng đến năm mười lăm tuổi, chuẩn bị thi nâng cấp lên đai đen thì sư huynh Sơ Nguyên đột nhiên quyết định từ bỏ Taekwondo. Dù ai khuyên giải thế nào cũng không thay đổi, cương quyết đi theo ngành y, về sau thi đỗ vào trường Đại học Y nổi tiếng." Hiểu Huỳnh càu mày, tiếp tục than thở: "Cậu không biết đâu. Lúc đó, sư huynh Sơ Nguyên buồn lắm. Mọi người đều cho là anh ấy bị điên, sư phụ gần một năm không nói chuyện với anh áy, các sư huynh, sư đệ cũng giận, không nói với anh ấy. Sơ Nguyên bị hoàn toàn cô lập trong võ quán này."
Lòng Bách Thảo thắt lại.
Cô rất hiểu cảm giác bị mọi người cô lập, không ngờ sư huynh Sơ Nguyên cũng từng trải qua cảnh ngộ như vậy.
 
Last edited by a moderator:
N

nhoktsukune

bạn không cần post nữa, chủ thớt là mình mà!~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~^^~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chương 4
Lời vừa dứt, tất cả các đệ tử đều sửng sốt.
Hiểu Huỳnh đứng ngây, miệng há to, Quang Nhã trợn tròn hai mắt, Thân Ba ngẩn người đẩy chiếc kính trên sống mũi lên, bước chân Đình Nghi cũng dừng lại.
Lòng Bách Thảo cực kỳ bối rối, vội nói với Nhược Bạch: “Em không sao, phối hợp với ai cũng được.”
Nhược Bạch không để ý đến lời cô.
Anh nhìn thẳng huấn luyện viên ThẩmNinh, vẻ lạnh nhạt.
Diệc Phong lo lắng cho Nhược Bạch, lập tức quan sát thái độ của huấn luyện viên ThẩmNinh, nhưng chỉ thấy cô nhướn mày, không nhìn rõ biểu hiện.
“Ồ, tại sao?”, ThẩmNinh hỏi.
“Dạo này tôi đang huấn luyện đặc biệt cho Bách Thảo, không muốn gián đoạn.”
“Nhược Bạch, mặc dù cậu hướng dẫn lớp đại chúng nhưng cậu phải hiểu, ở đây cậu vẫn chỉ là một đệ tử chứ không phải là huấn luyện viên.”
Nhược Bạch yên lặng.
Bách Thảo luống cuống kéo áo anh, thấy Nhược Bạch vẫn không có phản ứng, lòng thầm lo sợ anh sẽ tranh cãi với huấn luyện viên, cô đành đánh liều nói với huấn luyện viên ThẩmNinh:
“Xin lỗi, do em tập không tốt, để Nhược Bạch sư huynh lo lắng. nhưng không sao, huấn luyện đặc biệt có thể tiến hành sau buổi tập, bây giờ em sẽ phối hợp với Quang Nhã.”
Nói xong, cô vội vã đi đến chỗ Quang Nhã, nhưng Nhược Bạch đã nắm cứng cánh tay khiến cô không thể động đậy. Anh nói:
“Huấn luyện viên Thẩm, nếu không thật cần thiết, xin hãy để cho tôi và Bách Thảo tiếp tục cùng nhóm tập.”
“Huấn luyện viên, đã vậy không nên tách nhóm Bách Thảo, Nhược Bạch.” Đình Nghi mỉm cười ngọt ngào, nét mặt không tỏ vẻ khó chịu, nói với ThẩmNinh: “Mỗi lần em trở về đều phải tách các nhóm tập đã dần dần ổn định của mọi người, quả thực là lỗi của em. Vậy cứ để em phối hợp với các đệ tử khác, với ai cũng được. Quang Nhã cũng được, hãy để em phối hợp với Quang Nhã.”
Quang Nhã lặng lẽ nhìn đệm tập.
“Nhược Bạch, với tư cách là huấn luyện viên, tôi không cần thiết phải giải thích nguyên do một quyết định nào đó của bản thân,” ThẩmNinh cười nói, “Có điều, nếu cậu đã muốn biết thì tôi cũng sẵn lòng.”
Phòng tập im phăng phắc.
“Cup Taekwondo thế giới là sự kiện quan trọng nhất sau Thế vận hội. Ủy ban Thể thao Quốc gia và bản thân tôi đều hết sức coi trọng, đều hy vọng Đình Nghi sẽ có tiến bộ lớn hơn, sẽ đoạt được thành tích mang tính đột phá trong cuộc thi này. Mà trong toàn đội hiện nay, chỉ có cậu là người có thực lực mạnh nhất, cũng là người có khả năng phối hợp, phát huy tốt nhất tiềm năng của bạn tập, cho nên, tôi yêu cầu cậu giúp Đình Nghi, chuẩn bị cho Cup Taekwondo thế giới.”
Cup Taekwondo thế giới…
Bách Thảo ngây người, ngẩng đầu nhìn huấn luyện viên ThẩmNinh.
Có lẽ sự thật đúng như Hiểu Huỳnh đã nói, chỉ cần có Đình Nghi, cô tuyệt nhiên không có cơ hội tham dự những cuộc thi đấu quan trọng. ý tứ của huấn luyện viên ThẩmNinh đã hết sức rõ ràng. Cup Taekwondo thế giới, cô bất giác cắn chặt môi, liếc nhìn Nhược Bạch…


“Điều em cần làm…” Nhược Bạch ngắt lời cô, tay bê một chồng đĩa cao chất ngất như trái núi nhỏ đã được lau sạch sẽ, đi đến trước tủ đựng bát đĩa. “… là giành được tư cách tham gia cuộc thi Cup Taekwondo thế giới.”

“Lần này, em phải chiến thắng Đình Nghi.”
Bát đĩa đã được xếp gọn vào tủ, trong gió đêm mùa hạ, Nhược Bạch đã nói với cô như vậy.

“Nhưng Bách Thảo cũng cần chuẩn bị tham gia cuộc thi đó.”
Nhược Bạch lạnh lùng nói, như không nghe thấy tiếng thở hắt ra của các đệ tử xung quanh, cũng không chú ý đến Đình Nghi đột nhiên cau mày.
Trong ánh nắng chiều, ThẩmNinh đứng dựa vào tay vịn phía trước tấm gương lớn chạy dọc suốt bức tường, gật đầu nói: “Nhược Bạch, tôi thích thái độ của cậu. Rất tốt, trong một tập thể, có cạnh tranh mới có tiến bộ.”
Sau đó, cô liếc nhìn Đình Nghi: “Đình Nghi!”
“Vâng!”, Đình Nghi trả lời.
“Hay là em với Bách Thảo thử vài chiêu, xem gần đây không tập trung luyện tập, rốt cuộc em đã thụt lùi bao nhiêu.” Nụ cười hiện lên trong ánh mắt huấn luyện viên, tay phải duyên dáng giơ lên khe khẽ gạt những lọn tóc bên thái dương.
Ánh nắng hè hắt vào tấm gương lớn phải ra những tia vàng lóng lánh, các đệ tử xếp bằng ngồi xung quanh đệm đấu.
Hiểu Huỳnh căng thẳng, tim đập thình thịch!
Ba năm rồi.
Mặc dù trong cùng một đội, nhưng để nâng cao trình độ của Đình Nghi, khi tập luyện, trước nay huấn luyện viên luôn để Đình Nghi phối hợp các đội viên nam. Khi tham gia những giải đấu chính thức bên ngoài, hoặc những cuộc thi quan trọng, ThẩmNinh đều cử Đình Nghi xuất chiến, chỉ những cuộc thi bình thường mới để Bách Thảo cạnh tranh với nhóm Lâm Phong, Mai Linh giành tư cách tham gia.
Trong lúc tập, Đình Nghi dù luôn đối xử hòa nhã thân thiện với Bách Thảo như đối với các đội viên khác, nhưng không bao giờ đấu giao hữu với cô. Có lúc, Bách Thảo muốn giao lưu với Đình Nghi, nhưng cô luôn mỉm cười nói để lần sau.
Nhưng mãi mãi là lần sau.
Tựa như…
Tựa như Bách Thảo không xứng đáng là đối thủ của cô.
Ba năm rồi, đây lại là lần đầu tiên Bách Thảo có cơ hội tỷ thí với Đình Nghi.
Giữa đệm đấu, Đình Nghi và Bách Thảo đứng thẳng nhìn nhau.
Lòng bàn tay Bách Thảo toát mồ hôi.
Cô nắm chặt tay, điều chỉnh hơi thở. Cơ hội này cô đã chờ đợi quá lâu, Bách Thảo thắt lại đai lưng, điều chỉnh hơi thở một lần nữa, hai mắt hướng thẳng vào Đình Nghi, trấn tĩnh tinh thần.
“Ha ha!”
Nhìn mái tóc Bách Thảo, Đình Nghi đột nhiên bật cười thành tiếng.
“Bách Thảo, tóc em sao thế? Lẽ nào tôi đi xa một tháng, trong nước bắt đầu thịnh hành kiểu tóc này?”
Bách Thảo hơi luống cuống vì nụ cười của Đình Nghi.
“À, hay đây là chiến thuật mới của em.” Tia sáng lóe lên trong mắt, Đình Nghi cười nụ, nhìn cô từ đầu xuống chân. “Ồ, đai trắng của em đã đổi thành đai đen nên mới sử dụng chiến thuật kiểu tóc, phải không? Kiểu tóc đặc biệt thế này, đủ để chọc cười đối thủ, phân tán sự chú ý của người ta, đúng không? Chiến thuật quả thật rất đặc sắc”
Bách Thảo mím chặt môi.
Cô đưa mắt nhìn quanh, thấy ThẩmNinh nhìn tóc mình nửa cười nửa không, ánh mắt của Thạch Tông, Khấu Chấn, Mai Linh, Diệc Phong cũng không giấu được nụ cười. Quang Nhã trợn to mắt, Hiểu Huỳnh lại lầm lũi cúi đầu.
Khi nhìn đến Nhược Bạch.
Anh ngồi xếp bằng, lưng thẳng tắp, nét mặt không biểu cảm. thấy ánh mắt cô, anh cũng ngước nhìn lại. ánh mắt vẫn lơ đãng, hình như với anh, cô hoàn toàn chẳng có gì khác ngày thường.
“Có thể bắt đầu chưa?”
Bách Thảo ổn định tinh thần, được thôi, mình là người xấu nhất, nực cười nhất thiên hạ thì đã sao.
Thu lại nụ cười nơi khóe mép, Đình Nghi chăm chú nhìn cô vài giây, nói:
“Bắt đầu nhé.”
********
Sau mấy pha giao chiến, cuộc tỷ thí giữa Đình Nghi và Bách Thảo kết thúc, ThẩmNinh chỉ đạo toàn đội tiến hành tập luyện thông thường và một số bài tập chuyên biệt. Tuy nhiên cho đến khi buổi tập kết thúc, không khí trong phòng tập luôn có một vẻ kỳ dị, khác thường.
“Buổi tập hôm nay dừng lại ở đây.” Đứng trước đội ngũ nhận xét tình hình, ThẩmNinh nhìn Nhược Bạch và Bách Thảo vẫn đứng cạnh nhau trong hàng, nói: “Bách Thảo, em tiến bộ không nhỏ, sau này vẫn phải tiếp tục cố gắng.”
“Rõ!”
Vẫn đang hồi tưởng mỗi chi tiết cuộc giao chiến với Đình Nghi vừa rồi, nghe thấy lời khẳng định của huấn luyện viên, Bách Thảo đang hân hoan trong lòng, giọng nói bất giác cũng cao hơn mọi ngày.
“Nhược Bạch, xem ra huấn luyện đặc biệt của cậu khá hiệu quả”, ThẩmNinh cười, “Có lẽ cậu nên làm huấn luyện viên thì tốt hơn làm một tuyển thủ.”
Câu này có vẻ như…
Ngây người, Bách Thảo không thể xác định huấn luyện viên Thẩmcó phải đang khen Nhược Bạch hay không. Cô bồn chồn nhìn nhưng vẫn thấy nét mặt anh bình thản như thường.
“Đình Nghi, một tuần nữa, em sẽ chính thức giao đấu với Bách Thảo.”
Ánh mắt huấn luyện viên ThẩmNinh chuyển sang Đình Nghi, chậm chạp nói:
“Tôi muốn biết, đã lâu em không tập, cơ thể cứng đi, hay là bấy lâu tôi đã coi thường thực lực của Bách Thảo.”
Trong phòng để đồ.
Đợi Đình Nghi cất đồ vào tủ, lấy túi đi ra ngoài, Hiểu Huỳnh mới hỏi những người còn lại trong phòng: “Này, mình không hiểu, vừa rồi rốt cuộc là Đình Nghi thắng hay Bách Thảo thắng? Mọi người thấy thế nào?”
“Mình cũng không rõ lắm”, Mai Linh lắc đầu nói, “nhưng mình cảm thấy, có lẽ là Đình Nghi thắng.”
“Người thắng là Bách Thảo”, Diệc Phong ngáp một cái.
“Hả, tại sao?”, Hiểu Huỳnh phấn khởi hỏi dồn. Thực ra cô cũng cảm thấy có lẽ Bách Thảo thắng, nếu không tại sao huấn luyện viên Thẩmlại nói như thế, chỉ có điều, mấy pha giao chiến diễn ra quá nhanh ,cô không nhìn rõ. Vừa rồi hỏi, Bách Thảo lại nói Đình Nghi thắng. cô bán tín bán nghi nhưng vẫn thấy không cam lòng, cho nên bỏ mặc một mình Bách Thảo dọn vệ sinh, vội chạy đến hỏi mọi người cho ra nhẽ.
“Bởi vì chẳng phải đó là điều em muốn nghe hay sao?” Diệc Phong lơ đễnh nói.
“Này! Anh” Hiểu Huỳnh xấu hổ thành ra bực mình, vớ túi ném Diệc Phong.
“Người mù cũng nhận ra người thắng là Bách Thảo, hài lòng chưa?”, Quang Nhã nói vẻ không vui.
“Đình Nghi sư tỷ tổng cộng đá chín lần, trong đó có năm lần đá trúng vị trí được điểm”, Thân Ba giở sổ ghi chép ra, có vẻ tư lự, “Bách Thảo đá ba lần, cả ba đều không vào vị trí được điểm. Cho nên xét về điểm số, Đình Nghi sư tỷ chiến thắng.”
“Đúng, người thắng là Đình Nghi”, Lâm Phong nói.
“Hừ, xem đấy, cô quả xứng danh là người giúp việc, ngay ai thắng ai thua cũng không nhìn ra”, Quang Nhã bồi thêm.
Hiếu huỳnh buồn bã nói vẻ chán nản:
“Nhưng huấn luyện viên Thẩmđã khen ngợi Bách Thảo lại nói với Đình Nghi như vậy cho nên tôi cho rằng, chưa biết chừng Bách Thảo thắng cũng nên…”
“Có điều, mấy pha giao chiến…” Hình dung lại diễn biến trận đấu, Mai Linh lại lắc đầu, vẫn cảm thấy không có khả năng đó, giọng băn khoăn, nói: “Có điều, hình như là Đình Nghi hơi coi thường đối thủ? Hoặc là quá lâu không tập, cơ thể chưa thích nghi?”.
“Xét từ hiệu quá phản kích, tấn công của Bách Thảo thì tỷ lệ được điểm là một trăm phần trăm, cao hơn Đình Nghi sư tỷ”, Thân Ba gập cuốn sổ ghi chép, nói.
“Hơn nữa, xét về sức mạnh tấn công, Bách Thảo cũng chiếm ưu thế”, Diệc Phong uể oải nói, “mọi người có nghe âm thanh những cú đá trúng của Bách Thảo không, chúng khiến Đình Nghi tái mặt, nếu là người khác, có lẽ đã ngã gục.”
“Em nghe thấy rồi!” hiếu huỳnh hưng phấn nói.
“Sức mạnh của cô ta! Hừ, chỉ là kiểu sức mạnh ngớ ngẩn”, Quang Nhã hằn học, không biết tức giận điều gì.
 
N

nhoktsukune

“Tôi cũng nghe thấy”, Mai Linh ngẫm nghĩ, giọng đầy nghi hoặc, “Lẽ ra với kinh nghiệm của mình, Đình Nghi không nên bị Bách Thảo đá trúng như vậy chứ.”
“Đình Nghi quá tin tưởng vào kinh nghiệm của mình.” Lâm Phong uống mấy ngụm nước, nói tiếp: “Hơn nữa, cô ấy quả thực quá coi thường đối thủ.”
“Có điều, cứ coi là quá coi thường đối thủ, cũng rất lâu không luyện tập có hệ thống, nhưng Đình Nghi vẫn chiến thắng Bách Thảo ngày ngày miệt mài luyện tập”, Mai Linh thở dài, “Đối với người tập Taekwondo, có lẽ năng khiếu mới là quan trọng.”
Mùa hè này rất dài.
Kết thúc huấn luyện đặc biệt, Nhược Bạch và Bách Thảo rời khỏi trung tâm huấn luyện thì mặt trời vừa lặn, ráng hồng rực rỡ phía cuối trời. Trên xe buýt trở về Tùng Bách võ quán, hai người ngồi hàng ghế cuối cùng, chiếc xe cồng kềnh liên tục phanh gấp, hành khách liên tục lắc lư, ngả trước ngả sau.
“Vì sao phải đi xe buýt?”
Ánh mắt Bách Thảo rời khỏi cửa sổ xe, ngạc nhiên nhìn sang Nhược Bạch. Trước giờ hai người vẫn đi bộ, vừa rèn luyện sức khỏe lại tiết kiệm tiền.
“Hôm nay giao đấu với Đình Nghi, em thể hiện khá tốt.” Gặp đèn đỏ, chiếc xe lại phanh gấp, nhưng người Nhược Bạch vẫn không bị ngả nghiêng.
“A!” Mắt cô sáng lên, vui vẻ nói: “Cho nên, để khen em mới đi xe buýt chứ gì?”
“Cho nên, Đình Nghi không phải không có nhược điểm”, anh trả lời.
Bách Thảo ngớ người, lòng chộn rộn, cảm xúc rối ren. Từ lúc gặp Đình Nghi, mấy năm nay, cô đều thua, mà lại thua thảm hại. Mặc dù cô luôn tự nhủ không nên nản chí, không nên từ bỏ, chỉ cần chuyên cần khổ luyện, nhất định có thể chiến thắng Đình Nghi, nhưng đôi lúc cô cũng hoài nghi, rằng có lẽ mình vĩnh viễn không thể đuổi kịp Đình Nghi.
“Nhưng… nếu không phải anh chỉ bảo em nên đánh thế nào, có lẽ hôm nay em cũng thảm bại.” Nắm chắc tay vịn trên lưng chiếc ghế trước mặt, Bách Thảo lặng lẽ nhìn anh.
Trước khi giao đấu với Đình Nghi, Nhược Bạch đã đến bên cô, khẽ nói:
“Đình Nghi rất hiểu em, vậy thì đừng để cô ấy hiểu em đến thế.”
Cô hiểu lơ mơ.
Mãi đến khi chuẩn bị đá cú thứ nhất, do căng thẳng, cô lại vô tình hơi nhấc chân lên, liền ngay đó, nụ cười nhạo báng thoảng qua trong mắt Đình Nghi. Đúng! Đình Nghi quá hiểu cô. Tập cùng một đội đã ba năm, mỗi thói quen của cô, Đình Nghi đều rõ như lòng bàn tay.
Cho nên, chỉ cần cô…
“Anh nói đúng, Đình Nghi quá hiểu em. Cô ấy biết chỉ cần em căng thẳng, chân hơi nhấc lên, chính là lúc em chuẩn bị ra đòn, chỉ cần chớp thời cơ ấy là có thể đá trúng, cho nên vừa thấy em khẽ nhảy một bước nhỏ, là cô ấy ra đòn trước.”
Bách Thảo hưng phấn, nói một cách say sưa, mặt đỏ hồng như đứa trẻ.
“Lúc đó, em sẽ không ra đòn, trái lại sẽ lùi về sau một bước, cô ấy sẽ đá hụt, khoảnh khắc ấy chính là cơ hội tốt nhất để em phản kích.”
“Đúng.”
“Sau vài lần như vậy, cô ấy sẽ phát hiện ra thủ đoạn đánh lừa của em.” Mắt cô sáng long lanh, in hình khuôn mặt điềm đạm của Nhược Bạch. “Sau đó, dẫu em có hơi nhấc chân, cô ấy cũng không bị mắc lừa, nhưng đúng lúc đó, em lại thực sự ra đòn, cô ấy sẽ trở tay không kịp.”
“Đúng”, Nhược Bạch nói, “Cái gọi là sự so tài trong Taekwondo không chỉ là túc pháp hay tốc độ mà nhiều khi là sự đấu trí giữa hai tuyển thủ.”
“Vâng.” Cô gật đầu lia lịa, sau đó không nén nổi, bổ sung một câu: “Rất thú vị, rất… rất hay!”
“Có điều, thủ pháp đó chỉ có thể sử dụng một lần với Đình Nghi”, anh nói vẫn vẻ lơ đãng, “hơn nữa, dẫu thế, em cũng không thắng được Đình Nghi. Hôm nay, mấy lần em đá trúng cũng do cô ấy quá tin vào kinh nghiệm của bản thân, chủ quan khinh địch.”
“…Vâng!”
Cô đỏ mặt.
Lần này, không phải do cô phấn khởi, mà do xấu hổ vì sự đắc ý quá sớm của mình.
Qua một bến xe buýt dừng lại, hành khách xuống rất đông, trong xe hầu như trống không, ánh hoàng hôn như say chiếu lên từng dãy ghế nhuộm thành màu hồng dịu dàng. Cửa xe đóng lại, xe tiếp tục chuyển bánh, Bách Thảo đột nhiên nhớ ra.
“Nhược Bạch sư huynh, vì sao sư huynh không muốn tập cùng Đình Nghi?”
“Nguyên nhân anh đã nói rồi.”
Cô lắc đầu, nói: “Em cảm thấy đó không phải là lý do thật sự, huấn luyện đặc biệt, anh đều bố trí sau khi buổi tập chính kết thúc. Em cảm thấy… em cảm thấy hình như anh đang…” Hình như anh đang cố ý đối đầu với huấn luyện viên Thẩm, nhưng vì sao anh phải làm như vậy, cô lại không thể nào nói rõ được. Mặc dù tính cách trầm lặng, nhưng xưa nay anh luôn tôn kính bề trên, dù là Dụ quán chủ hay huấn luyện viên Thẩm.
Nhược Bạch trầm tư hồi lâu, nói:
“Chỉ có thể như vậy.”
“Sao?”
“Em có muốn đại diện cho Trung Quốc tham gia Cup Taekwondo thế giới không?”
Bách Thảo sửng sốt: “Có lẽ huấn luyện viên Thẩmsẽ cử Đình Nghi tham gia.”
“Em muốn tham gia không?”, anh cau mày hỏi.
“…”
“Vậy em nhất thiết phải đặt cho mọi người, bao gồm cả huấn luyện viên Thẩm biết, em mạnh dạn hơn Đình Nghi.” Ánh mắt nhìn thẳng phía trước, anh vẫn nói một cách lạnh nhạt: “Cuộc đấu tuần sau với Đình Nghi, ít nhất em cũng phải thủ hòa.”
Trạm xe trước cổng Tùng Báchvõ quán đã hiện ra trước mắt, Bách Thảo đứng dậy, lặng lẽ theo sau Nhược Bạch đi về phía cửa xe. Trong đầu cô vẫn băn khoăn như vậy là Nhược Bạch sư huynh đã cố ý, trước mắt toàn đội kiên quyết lựa chọn phối hợp với cô chứ không phải với Đình Nghi, từ đó khiến quan hệ giữa cô và Đình Nghi thành cạnh tranh gay gắt.
Chiếc xe không giảm tốc độ.
Người bị lắc mạnh, Bách Thảo nắm chặt chiếc vòng tròn bên cạnh cửa lên xuống, ngơ ngẩn nhìn Nhược Bạch, bóng chiều chiếu lên khuôn mặt nhìn nghiêng của anh, trong thứ ánh sáng hồng hồng như say đó, khuôn mặt anh vẫn lãnh đạm, điềm nhiên. Lẽ nào, vài cái đêm ba năm trước ấy, anh đã thực sự quyết định?
Xe dừng.
Hai người vừa bước xuống, một thiếu phụ trẻ tay ôm đứa bé vội vàng chạy đến, gọi to cho xe dừng lại. trong một tích tắc, khi thiếu phụ băng qua, Bách Thảo nhìn thấy đôi giày cao gót dưới chân chị ta, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu cô.
“Cẩn thận!”
Quay ngoắt lại như một tia chớp, Bách Thảo giơ hai tay, ôm lấy thiếu phụ trước khi chị ta trượt ngã.
“Cảm ơn, cảm ơn!”
Thiếu phụ chưa kịp định thần, ôm chặt đứa bé, rối rít cảm ơn Bách Thảo, khi cúi đầu mới phát hiện gót giầy của mình giẫm lên đám dầu nhớt trên bậc cửa lên xuống.
Chiếc xe tiếp tục chuyển bánh.
Bách Thảo quay người nhìn Nhược Bạch lúc này đang đứng nhìn mình với vẻ đăm chiêu.
“Em nhận ra chị ta sắp ngã từ lúc nào thế?”
Bách Thảo ngây người, đột nhiên cũng cảm thấy kỳ lạ. “Đó là một cảm giác kỳ lạ, đột nhiên em cảm thấy chị ấy sẽ ngã, nếu làm văng đứa bé thì rất nguy hiểm.”
“Vì sao đột nhiên có cảm giác như vậy?”
“À…: Vừa đi vừa nghĩ, cô nói: “…Có lẽ là… em nhìn thấy gót giày chị ấy rất nhọn… chị ấy lại chạy rất nhanh… trên bậc lên xuống hình như có đám dầu nhớt… lại nữa, đoạn đường chị ấy chạy… tay lại ôm đứa bé…”
Trowng thời gian không đầy một giây.
Từ khi thiếu phụ lướt qua Bách Thảo, đến khi cô lao ra ôm lấy chị ta, thời gian không đầy một giây. Bách Thảo có thể liên kết mọi chi tiết với nhau, hình thành phán đoán chính xác trong thời gian ngắn như vậy…
Không đúng.
Không phải là phán đoán.
Trong thời gian ngắn như vậy, khi não bộ chưa kịp thu nhận thông tin rõ ráng, thì cơ thể cô đã có phản ứng.
“Em vẫn đang rèn luyện quan sát khởi thế của đối thủ?”, anh hỏi.
“Vâng”, cô gật đầu, “mặc dù hình như chẳng ích gì, nhưng cũng rất thú vị nên em cứ tiếp tục rèn luyện, đằng nào cũng chẳng mất gì.”
“Không chỉ rèn luyện trng khi tập, mà cả trong cuộc sống hàng ngày?”
“Vâng, cứ như bị tẩu hỏa nhập ma vậy.” Cô bối rối gãi đầu, nhưng vừa chạm vào da đầu, lúc đó mới nhớ ra mình mới cắt tóc lúc chiều. “Bây giờ gần như đã thành thói quen, ngay lúc ăn cơm, đi học, trên đường đều tự dưng quan sát những người xung quanh, Thẩmđoán họ sắp làm gì, ví dụ…” Đang nói, Bách Thảo bỗng dừng lại, nhìn Nhược Bạch. Anh ấy sắp cau mày, cô nghĩ thầm.
“Cái gì?”, Nhược Bạch cau mày.
“Ha ha.”
Bách Thảo không nhịn nổi cười, cho nên mới nói, luyện tập cái đó cũng rất thú vị mà.
Sau lưng họ.
Cảnh mặt trời lặn đẹp huy hoàng như bức tranh bằng vàng tan chảy.
Mặc dù mái tóc Bách Thảo nham nhở, kỳ quặc nhưng nụ cười của cô lại rạng rỡ như áng mây vàng sau lưng. Nhược Bạch bất giác cũng mỉm cười.
*********
Bước qua cổng của Tùng Bách võ quán, Bách Thảo lập tức cảm thấy một bầu không khí khác thường. Theo lệ thường, giờ này đã kết thúc buổi tập tối, trên sân luôn ồn ào, hôm nay lại vắng ngắt không có bóng dáng một đệ tử nào, cũng không có một tiếng động, trong không khí dường như ấp ủ một vẻ xao động, náo nức nào đó.
Cô đi hết con đường nhỏ.
Thì ra các đệ tử đều tập trung trong phòng tập!
Cánh cửa giấy khép hờ, bên trong người đông đúc, một số đệ tử không chen được vào trong, đứng bên ngoài háo hức ngó vào. Khuôn mặt ai nấy tràn ngập xúc động và ngưỡng mộ, dường như cuối cùng đã được gặp thần tượng của mình, mắt nhìn không chớp, thỉnh thoảng quay sang thì thầm với người đứng bên.
Có đệ tử nhìn thấy Nhược Bạch lập tức nhường đường cho anh.
Bách Thảo theo sau anh đi vào.
Bị thân hình Nhược Bạch che lấp, tầm nhìn của cô bị cản trở, nhưng thấp thoáng nhận ra khuôn mặt của A Nhân, Bình Bình, Hiểu Huỳnh, Ngô Hải, Phong Thạch, tất cả đều hân hoan xúc động.
Trong ký ức, cảnh tượng như thế này hình như cô đã gặp.
Ba năm trước, khi lần đầu tiên nhìn thấy anh em Đình Hạo, Đình Nghi, cảnh tượng cũng thế này. Đang mải nghĩ, bỗng thân hình uyển chuyển trong bộ võ phục trắng muốt của Đình Nghi lọt vào tầm mắt cô. Đình Nghi đang đứng giữa chiếu trúc, nụ cười nhẫn nại hướng dẫn Tú Đạt động tác xuất chân.
Đúng là Đình Nghi rồi.
Bách Thảo ngẩn người, từ khi Sơ Nguyên đi Mỹ du học, hầu như Đình Nghi không đến Tùng Báchvõ quán. Chẳng trách các đệ tử lại vui mừng đến thế, nhất là các đệ tử vừa gia nhập võ quán, ba năm nay Đình Nghi đã trở thành một minh tinh có tiếng, còn nổi danh hơn cả ngày trước.
“Nhược Bạch, Bách Thảo!”
Xem ra hôm nay, Dụ quán chủ cũng rất phấn khởi, nét mặt tươi tỉnh, không giấu nổi niềm vui, gật đầu, ra hiệu cho họ đi vào. Sau khi tham gia trung tâm huấn luyện Taekwondo của huấn luyện viên ThẩmNinh, hằng ngày Nhược Bạch vẫn dẫn các đệ tử của Tùng Báchvõ quán đến trung tâm tiến hành các buổi tập sáng, nhưng buổi chiều và tối, do anh chồng chéo về thời gian nên Dụ quán chủ đích thân hướng dẫn đệ tử tập luyện.
Vừa bước vào phòng, Bách Thảo càng ngạc nhiên nhận ra Dụ phu nhân cũng có mặt.
Dụ phu nhân rất ít khi đến phòng tập.
Ba năm nay lại, bà lại càng ẩn dật, bình thường ngay trong võ quán cũng khó gặp bà. Dụ phu nhân lúc này dịu dàng đứng bên cạnh Dụ quán chủ, nụ cười nơi khóe miệng rạng ngời như ánh nắng ban mai, đôi mắt đẹp khoan hậu, chan chứa tình cảm, bên cạnh bà là Đình Nghi.
“Sư phụ!”
“Sư phụ!”
Cô và Nhược Bạch cùng cúi chào Dụ quán chủ. Một năm trước, sư phụ đã nghiêm khắc nhắc nhở cô, Dụ quán chủ bao dung và ân cần như vậy mà cô vẫn một mực không chịu bái nhận sư phụ, như thế là không hợp đạo lý. Vậy là cô có hai sư phụ.
Trong lúc cúi người hành lễ.
Hình như có một bóng người quen thuộc vừa lướt qua khóe mắt cô.
Chỉ là thoáng qua.
Tim cô đã giật thót.
Đó là…
Trong ánh chiều vàng rực, một làn không khí thanh khiết thoảng mùi thuốc sát trùng phảng phất…
Đó là…
Cổ Bách Thảo như hóa đá, chỉ một khoảnh khắc mà lâu như một đời, nhưng cô không dám ngẩng đầu, tai u u, lòng nao nao, giọng nói của Dụ quán chủ như vẳng lại từ một nơi rất xa…
“Sơ Nguyên vừa trở về, hình như khá lâu hia người chưa gặp nó…”
Cô ngây người cúi đầu.
Mắt Bách Thảo như có màn sương ẩm ướt, mông lung, ngay ngón chân mình cũng không nhìn rõ. Không hiểu tại sao, lòng cô đột nhiên nôn nao, ngơ ngẩn, đột nhiên không dám ngẩng đầu, không dám để anh nhìn thấy, cũng không dám nhìn anh.
Cô đã tưởng không bao giờ gặp lại anh nữa.
Anh ở Mỹ, ngồi máy bay cũng phải rất lâu, rất lâu. Cô từng mơ ước có một ngày tích được món tiền lớn, cô sẽ đi Mỹ thăm anh, xem anh sống thế nào, có thay đổi không, anh làm việc ở bệnh viện nào, nhất định anh sẽ là một vị bác sỹ giỏi. Nhưng, anh có còn nhớ cô không, anh có biết ngày nào cô cũng quét rất sạch xung quanh căn nhà gỗ đó không, anh có biết cô vẫn luôn nghĩ về anh không?
 
G

giang1061998

Hình như bạn post sang tập 2 rùi thì phải? Phải k zậy?
mà thôi, hay bạn post tập 4 đi
nhìu ng\ đang mong lm đó
tks nhìu
 
Last edited by a moderator:
G

giang1061998

Bạn nào có thiếu nữ toàn phong tập 4 thì post nha

Ai có tntp tập4 k vây?
post lên cho mọi ng` cùng xem đc k? các chương còn lại ý nha, mình post đc 8 chương của chị Bella rùi
Chỗ mình tìm lác cả mắt mak vẫn chẳng thấy đâu!!!
hixxxxxxxxx....................................................................................................xxxxx!!!!
:(
 
Last edited by a moderator:
G

giang1061998

Last edited by a moderator:
H

hhnm

bạn ơi trên thư viện số tâp 3 bị khoá rồi - bạn còn link nào nữa ko post giùm mình :(
 
G

giang1061998

uh, Đợi mình nha, dạo này đang bận wá áh, mạng lại lag nữa!!!
cảm ơn các bạn nhìu
 
Top Bottom