Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
" Khi tôi đến nhà nó, tôi thấy nó ngồi đấy, ngay cái giường cạnh áo quan, nhưng không khóc, ánh mắt không tiêu cự như nhìn về nơi nào đó, rất xa, rất xa.
Tôi bước đến bên nó, ngồi xuống, ôm lấy nó, nước mắt lã chã rơi. Nó máy móc quay lại nhìn tôi, khẽ cười rồi nói:
- Bố con mất rồi, con vui lắm.
Nhưng nước mắt lại lăn dài trên gò má gầy gò của nó. Nó nói tiếp:
- Bố mất rồi thì từ nay mẹ con không phải làm việc cực như trước nữa. Cả bố con nữa, nhiều lúc lên cơn nghiện, nhìn thấy sắc mặt bố đỏ bừng đánh mẹ con con rồi mỗi khi bình thường trở lại bố xin lỗi mẹ con, bố nói rằng bố sẽ cai nghiện... Nhưng bố chẳng bao giờ làm được cả... Bố con chết đi thì con phải vui phải không cô?
Tôi định nói thì nó cướp lời:
- Nhưng... Nhưng con không cười được cô ạ. Rõ ràng khi con còn bé bố đã hứa... đã hứa sẽ dắt tay con vào lễ đường với người con yêu mà... Bố cũng hứa là sẽ đưa con đi học Đại học mà... Tại sao bố chưa thực hiện lời hứa mà đã bỏ lại con rồi... Tại sao chứ???...
Nói xong, nó càng ôm tôi chặt hơn, bàn tay vòng sau lưng tôi run rẩy. Tôi im lặng. Tôi còn biết nói gì nữa? Vốn dĩ tôi đâu hiểu được tâm trạng hiện giờ của nó như thế nào?
Một người mà đã rất quan trọng với mình bỗng nhiên biến mất. Một người khiến cho gia đình mình khốn khổ biến mất. Nếu là tôi, cũng chẳng biết nên cười hay khóc nữa.
Nước mắt bên gò má lạnh buốt. Trong đầu tôi bỗng có một ý nghĩ, đúng vậy, gia đình nó chỉ là nạn nhân của tệ nạn xã hội mà thôi. Má túy, cờ bạc từng bước từng bước chiếm lấy trái tim bố nó khiến anh chẳng thế dứt được. Rồi càng ngày càng phá hỏng đi hạnh phúc mà gia đình nó vốn có.
Mà phải chăng, ma túy, cờ bạc là người tình của bố nó? Một người tình không phải người nhưng sức hấp dẫn còn hơn nhiều so với con người. Chúng khiến ta trầm mê trong đó, và mãi mãi không thể nào thanh tỉnh được? "
Trong một cuộc thi viết truyện về tệ nạn xã hội, mình đặt tên truyện là "Ma túy, cờ bạc - Người tình của cha" và kết bằng đoạn văn này... Liệu có bị hụt hẫng quá không ạ?
@Beo1206 @Kuroko - chan @Hạ Di
Tôi bước đến bên nó, ngồi xuống, ôm lấy nó, nước mắt lã chã rơi. Nó máy móc quay lại nhìn tôi, khẽ cười rồi nói:
- Bố con mất rồi, con vui lắm.
Nhưng nước mắt lại lăn dài trên gò má gầy gò của nó. Nó nói tiếp:
- Bố mất rồi thì từ nay mẹ con không phải làm việc cực như trước nữa. Cả bố con nữa, nhiều lúc lên cơn nghiện, nhìn thấy sắc mặt bố đỏ bừng đánh mẹ con con rồi mỗi khi bình thường trở lại bố xin lỗi mẹ con, bố nói rằng bố sẽ cai nghiện... Nhưng bố chẳng bao giờ làm được cả... Bố con chết đi thì con phải vui phải không cô?
Tôi định nói thì nó cướp lời:
- Nhưng... Nhưng con không cười được cô ạ. Rõ ràng khi con còn bé bố đã hứa... đã hứa sẽ dắt tay con vào lễ đường với người con yêu mà... Bố cũng hứa là sẽ đưa con đi học Đại học mà... Tại sao bố chưa thực hiện lời hứa mà đã bỏ lại con rồi... Tại sao chứ???...
Nói xong, nó càng ôm tôi chặt hơn, bàn tay vòng sau lưng tôi run rẩy. Tôi im lặng. Tôi còn biết nói gì nữa? Vốn dĩ tôi đâu hiểu được tâm trạng hiện giờ của nó như thế nào?
Một người mà đã rất quan trọng với mình bỗng nhiên biến mất. Một người khiến cho gia đình mình khốn khổ biến mất. Nếu là tôi, cũng chẳng biết nên cười hay khóc nữa.
Nước mắt bên gò má lạnh buốt. Trong đầu tôi bỗng có một ý nghĩ, đúng vậy, gia đình nó chỉ là nạn nhân của tệ nạn xã hội mà thôi. Má túy, cờ bạc từng bước từng bước chiếm lấy trái tim bố nó khiến anh chẳng thế dứt được. Rồi càng ngày càng phá hỏng đi hạnh phúc mà gia đình nó vốn có.
Mà phải chăng, ma túy, cờ bạc là người tình của bố nó? Một người tình không phải người nhưng sức hấp dẫn còn hơn nhiều so với con người. Chúng khiến ta trầm mê trong đó, và mãi mãi không thể nào thanh tỉnh được? "
Trong một cuộc thi viết truyện về tệ nạn xã hội, mình đặt tên truyện là "Ma túy, cờ bạc - Người tình của cha" và kết bằng đoạn văn này... Liệu có bị hụt hẫng quá không ạ?
@Beo1206 @Kuroko - chan @Hạ Di
Last edited: