Tặng do_re_mon, red_1234 và tất cả các mem diễn đàn!

T

traimangcaugai

Trích:
" Bạn bi quan nhìn cuộc sống
Tôi chẳng biết làm gì để thay đổi điều đó

Chỉ biết nói rằng
Hãy làm những gì bạn thích
& Bên bạn luôn có tôi!
Homie! "

Tôi không kóc khi loài người chết hết,
Tôi không buồn khi thế giới đổi thay.
Tôi chỉ khóc khi bạn thân tôi khóc,
Tôi chỉ buồn khi chúng mình xa nhau.:khi (46):


 
M

mp5

Cảm ơn u mi homie, những vần thơ vẫn nối tiếp mãi
Cảm ơn u mi homie, dù u chẳng thể hiểu hết tôi
Cảm ơn u mi homie, đã sẻ chia đôi dòng cảm xúc
Cảm ơn u mi homie, thứ gì đó tốt đẹp vẫn còn đây.....

Cuộc đời này dù lắm đổi thay, người tri kỉ chẳng mong có được
Môt con đường rồi sẽ phải đi hết, chẳng thể mắc lỗi với mẹ cha
Một ván bài dám chơi phải dám chịu, dù cái giá có thể chẳng còn chi
Môt lần nữa xin được cảm ơn u, hãy chọn con đường mà mình thích
 
M

mp5

Cơn mưa nhẹ rơi con đường vắng
Trải dài giọt nhớ kỉ niệm xưa
kí túc đêm khuya đèn vàng ánh
xoa dịu bóng người khuất lối đi

Gió lạnh từng cơn đùa cành lá
Trăng bạc, sao trời rơi về đâu
CÒn gì nơi đây một chút sầu
Thả dòng cảm xúc vào hư vô

Con đường dài mãi chẳng hồi kết
Đưa tiễn giấc mơ chốn xa vời
Biết đến được không ngày chợt tắt
Chân trời trước mặt ánh hoàng hôn

Dẫu cơn mưa kia có nhạt nhòa
Chẳng xoấo được dòng suy nghĩ
Bình yên trở về chợt nhắm mắt
Phiêu diêu trong gió giữa hương trời

 
M

mogamigirl

Kết thúc!

STOP!>>>!
Chúng ta là bạn, nhưng mình không nghĩ thế
Chỉ là bạn thôi, nhưng mình không muốn thế
Không chỉ vậy, mà còn hơn thế nữa...
Mình đang sao đây? Đã rất nhiều lần mình rung động
Rồi tất cả chấm dứt trong im lặng
Không còn hồi hộp, nhớ nhung hay trông ngóng, ganh tị
Lần này cũng vậy hay sẽ khác
Mình không biết...
Cậu không biết...
Không biết về tất cả những cảm giác này...
Chỉ là bạn hay còn hơn thế nữa...?
Mình chẳng cảm nhận được gì...
Hay tại mình quá tự ti...
Khi bên cậu mình thấy rất bình thường...
Chỉ đôi lần suy nghĩ vẩn vơ ...
Xa cậu rồi, không hiểu sao nữa...
Mình thấy ..........
......
Sẽ hơn thế, hay chỉ dừng lại
Dừng lại ở rung động học trò...
Nói mình biết........
Mỗi lần thế này, mình luôn thấy mệt mỏi...
Trò chơi này biết đâu là kết thúc...?
Sẽ tự nhiên hay sẽ có biến động...
Mình chẳng thể chịu nổi...
Có thể đơn phương chẳng tốt đẹp gì...
Xin giúp mình, dừng lại...
Dừng lại...
Để chỉ là bạn mà thôi!...! Snake_life(Mogami_girl)
For some one...in my ....t!

Đúng!
Tất cả đã dừng lại!
Hơn tháng qua mình chìm đắm trong mộng tưởng!
Trong rung động xao xuyến của riêng mình!
Để rồi!....!

Tim mình loạn nhịp mỗi khi cậu đến gần
Một nụ cười, mắt ta gặp nhau
Thật khó tả, nhưng sao mình vẫn cảm nhận thấy
Thứ tình cảm giữa chúng ta hữu hình
Nhưng rồi...

Cậu đi với cô ấy
Cười với cô ấy
Chơi đùa với cô ấy
Khoảnh khắc đó, mình cượi gượng ghịu
Nơi khoé miệng cười, nhưng trong lòng chết lặng
Sự thật....

Tình cảm giữa mình và cậu...
Đơn phương!...!
Mình không khóc
Vì chưa đủ sâu đậm, chưa đủ độ để làm con tim tan nát...
.......!

Mình không hiểu, thực sự mình có đã từng thích cậu?
Sau ngày đó, mắt mình lướt qua cậu
Không chút bối rối
Nụ cười không run lên vì vui sướng
Và khi trông cậu.......
Con tim mình không lên tiếng........
Tạm biệt!-_-
For some one in hy heart!
Snake_life(mogami_girl)
 
M

mp5

Tất cả chỉ như một vết cứa
Nhẹ nhàng sâu lắng và xúc động
Gửi nhau dòng cảm xúc lúc đầu tiên
Gửi vào mây gió một chút tình
Vươn nhẹ bờ vai mình chợt lớn
Nhìn lại một chút gì đấy thơ
Mỉm cười cuộc đời còn lắm chốn
Dã thảo nhàn hoa muôn chim ca
 
M

mogamigirl

Windows Media
Tôi gặp u một chiều thu muộn
Nắng sánh vàng trên bước đường quen
Lạ một mặt người trông thanh tú-hồn tôi nhẹ lâng....

Windows Media một điệu nhạc buồn...
''Uhm.....Now you leave me......
Uhm.......Now I'm so cold....
Alone!...''

Rảo bước lại trên con đg ấy
Nhạt nhoà-một cô nữ sinh
Vẫn áo trắng, vẫn cắp cặp da đó
Nhưng chỉm lỉm như vô hình, không tên...

Lên web hát một điệu nhạc buồn
Bắt gặp hình ai thanh tú-mỉm cười
Click...
''Uhm....Now you leave me.......
Uhm......Now I'm so cold.......
Alone!.....''
-Là u trên bước đường ấy-1 chiều muộn

Windows Media một điệu nhạc buồn...
@};-
Snake_life(mogami_girl)
 
M

mogamigirl

Một bài thơ k tên:
Lại 1 đêm ta thức trắng mong chờ
Chờ dáng ai nồng ấm nhẹ đến
Là chờ người trao nụ hôn đằm thắm
Mà môi ta lạnh lẽo-mình ta

Là chờ người trao cái ôm siết ấy
Ôm người rồi con tim ta thổn thức
Muốn gần người, muốn được người nâng niu
Mà người sao cứ mãi cách xa ta!
 
M

mogamigirl

truyện dài học trò mớI!

Cảm ơn các bạn trong thời gian qua đã ủng hộ pic thơ của tôi. Ngay sau đây, tôi sẽ post một truyện dài về học trò mong các bạn tiếp tục ủng hộ:x:x:x:x:x
92946cxn8xmvkw5.gif
92946cxn8xmvkw5.gif
92946cxn8xmvkw5.gif
themetimxoay.gif

Truyện kể về một cô bé lai, theo bố về Việt Nam trong kì hè này, ở đây cô bé gặp nhiều bất đồng về ngôn ngữ, và gặp rất nhiều phiền toái, cả những rung động nhẹ nhàng.....
chương 1 sẽ đc post vào thứ 3 tới, mong các bạn đọc và sẽ cảm thấy thích thú!

Snake_life(mogami_girl)
 
B

baby_12

mj' em làm thơ hay quá lun ,có nhìu ý tưởng nữa !!!
chị hy vọng các em sẽ tiếp tục phát huy khả năng của mình nha !
 
T

thuyluongoi

học hành đi hỡi các nàng tiên nhỏ
yêu làm gì để bỏ lỡ tương lai
phía trước ta một con đường dài
hãy gắng sống sao cho không tiếc nuối
 
T

thuyluongoi

chiều tàn thong thả buông vần thơ
ngồi ngắm nhân gian chút hững hờ
cắn bút thẩn thơ ngồi suy nghĩ
con người nhân thế thật như mơ!


chắc con người nhân thế xinh quá...hỳ hỳ.nhân gian tuơi đẹp như vần thơ!
 
M

miumiu_emchuabityeu_94

sao em làm thơ kinh thế
em giỏi thật ,chả bù cho chị chả biết thơ thiếc j` cả
 
M

mogamigirl

timbay.gif
timbay.gif
timbay.gif
heart4.gif
heart4.gif
heart4.gif



Truyện dài: Học trò
CON GÁI LAI
Tập I : Vùng đất mới
Chương I: Sự cố


Lyny sẽ không bao giờ thèm về nước nữa. Không bao giờ!
Đúng là tôi đã mắc lừa bố thật rồi! Thật ngu ngốc khi nghe lời bố chuyển về nước trong suốt mùa hè này. Một nơi tẻ nhạt và chán ngắt.Tôi chẳng thể hiểu ngôn ngữ của họ,và tôi lại bị coi như một sinh vật lạ từ nơi xa xôi khác. Và chính tôi cũng đã hành xử một cách ngu ngốc trước mặt họ.
Cách đây tròn 5 hôm, tôi đã đồng ý với bố sẽ về nước, sau hàng tháng trời bố nói năng, nài nỉ mãi đến phát ngấy cả người,ngay giữa học kì, cho đến khi tôi chịu mới thôi. & hiện tại là tôi đang ở Việt Nam- quê hương thân yêu, và vĩ đại của bố tôi. Tất nhiên một phần dòng máu chảy trong huyết quản tôi là dòng máu Lạc Hồng như bố vẫn tự hào kể với tôi,,nhưng thiệt tình mà nói, làm một người Mỹ thuần chủng vẫn tốt hơn chứ!Chính vì lai như vậy mà tôi người á không ra á, Mỹ không ra Mỹ:da trắng, tóc đen, mắt màu ghi và mũi tẹtttttttt.>.<. Chính vì thế mấy đứa độc miệng trong trường cũ của tôi như Taylor & con bé Susan rất hay chế giễu tôi. Nhưng tôi lơ đi hết, hơn nữa tôi có cả một ''đội vệ sĩ'' hoành tráng, việc gì phải sợ ai!Thật ra cái đội đó gồm mấy đứa bạn thân của tôi:Lucia, Mandy, Lara & Amada.Trong số đó Lara & Lucia là hai đứa đỉnh nhất lớp-luôn cành cựa nhau vị trị đầu bảng & đang chạy đua chức Chủ tịch Hội học sinh vào năm tới.Còn Mandy thì chỉ mua sắm là giỏi, với tài chính của nhà nó, thì mỗi ngày đi shop hàng hiệu thả phanh là chuyện bình thường( chả bù cho tôi T_T ).Còn Amada là một người thuộc chủ nghĩa độc thân,hài hước và cá tính.Nói chung ai trong số họ cũng có điểm đặc biệt để mà tự hào.
Và bây giờ thì tất cả bọn họ đang ở cách rất xa tôi, tất nhiên họ sẽ mail cho tôi thường xuyên!Nhưng mà tôi vẫn chán lắm ý!Họ thì có thể tung hoành và tán tỉnh, ngắm nghía mấy gã hot boy trong trường. Còn tôi thì phải tạm rời xa Jacky thân yêu của tôi!Dù tôi và cậu ta không chính thức , và có khi cậu ta cũng chẳng biết tôi là ai ấy chứ, nhưng mỗi ngày đến trường mục đích thứ 2 của tôi ( sau việc học cao cả) là được ngắm cậu ta.Đúng là làm một người xấu xí thật đại khổ.Nhưng chắc cũng không thể khổ bằng việc phải sống trên một đất nước được coi là quê hương thứ 2 của mình trong suốt mùa hè này, nhưng thậm chí mình còn không biết nói tiếng nước đó, và mình lại còn bị bẽ mặt trước những nhóc bằng tuổi mình ở đó nữa-không, hay đúng hơn là chỉ một nhóc.

Chuyện xảy ra vào ngày đầu tiên tôi bước chân xuống khỏi máy bay và nói: Hello Viet Nam=>ngớ không chịu nổi...Và trong suốt cái ngày dài mệt mỏi đó, bố đã cấp tốc mở một khoá đào tạo ''ăn liền'' cho tôi về cách ứng xử sao cho hoà nhã và thân thiện nhất với những người bạn Việt Nam tôi sẽ gặp ở trường mới-ngôi trường bố tôi đã từng theo học hồi cấp 2.
Giã rời sau chuyến bay đường dài, thực tình tôi chỉ muốn đi ngủ ngay cho rồi, nhưng bố cứ gõ xoong nồi inh ỏi bên tai, thì đố thần thánh nào mà ngon giấc cho được. Thế là tôi phải bò ra khỏi chăn, giã từ cái giường vừa mới ấm chỗ( mà hình như là cái xô pha thì phải....hic), và nghe bố thuyết giảng. Bạn có thể tưởng tượng một đầu óc tê cứng trong suốt hàng tiếng đầu hồ trên máy bay, giờ lại phải chịu một đợt công phá mới, thử hỏi tỉnh táo thế nào được!Chính vì thế mà tôi đã gà gật trong suốt 2 phần 3 bài thuyết giáo. Và cuối cùng bố cũng phải chịu thua, cho tôi đi ngủ, với giao ước trưa mai sẽ là buổi chốt trước khi tôi ''ra mắt'' đám bạn mới, và buộc tôi phải chú ý lắng nghe.Thật hết biết đi!Và tất nhiên là không thể trái lệnh bố được rồi.

Không ngờ tất cả cái mớ cung cách ''đáng ghi nhớ'' của bố lại đơn điệu đến thế, toàn những thứ mà ai ai cũng biết hết ấy.Nào là phải luôn mỉm cười và lịch sự , không được quá vồn vã, và mặc dù không hiểu thứ tiếng của họ thì tôi vẫn có thể nói đại loại mấy câu bằng tiếng Anh như:+Xin chào(cái này không cần bố phải nhắc)
+Rất vui được làm quen
+ồ, đất nước của bạn rất tuyệt vời(hay cũng chính là quê hương thứ 2 của tôi)
hay như +Có thể khi nào đó, các bạn sẽ đến chơi với tôi chứ?Tôi rất hân hạnh được đón tiếp.
....................​
 
M

mogamigirl

27523xqf9i2a19c-1.gif
27523xqf9i2a19c-1.gif
27523xqf9i2a19c-1.gif
196321yuyezcwmu1.gif
196321yuyezcwmu1.gif
196321yuyezcwmu1.gif




Và hàng đống những thứ nên nói và không nên nói mà bố ghi đầy lên tấm bảng trắng đầu cầu thang mà tôi mới kịp nhìn thấy, vì hôm qua còn mải gà gật. Tôi đã dự định sẽ đi thăm căn nhà mới này một lượt sau cái buổi gặp mặt chán ngán chiều nay.Nhưng thực ra buổi gặp mặt đó không hề chán ngán chút nào, mà lại cực kì, cực kì..........đáng.........Đáng Bẽ Mặt đối với tôiiiiiiiii!
>"<
Chiều đấy sau buổi thuyết giáo đáng nguyền rủa, bố đưa tôi bộ đồng phục của ngôi trường tôi sắp theo học(nhưng tôi cũng còn chưa phát âm được cho chuẩn cái tên trường đó ấy chứ).áo dài tay trắng Tiếp đến là một cái váy kẻ sọc, ngắn quá đầu gối. ặc ặc....Có thể tin được không nếu tôi phải mặc nó. Tôi chưa bao giờ đụng đến một cái váy nào, kể từ khi tôi nhận thức được là tôi đang mặc gì.Thật xui xẻo quá đi, tôi sẽ phải lén mua chai thuốc tẩy lông chân mới được,nhưng thật ngu ngốc vì tôi không biết nói tiếng Việt (T_T) Bây giờ thì tôi ước tôi đã nghe lời Mandy đi tẩy lông chân với cậu ta 1 tháng trước đây. Thật không còn gì đau khổ hơn!Và giải pháp tình thế là tôi đã phải lục tung cái vali đồ của mình lên và tìm thấy một đôi tất dài khả dĩ có thể dùng được, nhưng đáng thương thay nó lại bị rách gót và tôi cũng vừa nhận ra đôi này là đôi tất của bà dì tôi bỏ quên hồi Giáng Sinh năm ngoái. Nhưng đó không phải là vấn đề.Điều đáng quan tâm ở đây là nó màu đen.Và tất nhiên nó rơi vào danh sách những thứ cấm kị của bố tôi:Không được quá phô trương và lố bịch.
1:30 chiều
Trời ơi, sao ở đây họ học sớm thế không biết,bên trường cũ của tôi 3h mới vào tiết đầu. Chính vì vậy mà tôi đã cuống quýt hết cả lên, mặc cho tôi nói thế nào bố cũng không chịu cho tôi đi đôi tất đen đó.
-Con nghĩ là không có sao đâu bố. Nó cũng giống như khi ta mặc một chiếc quần bó đen thôi. Mà giới trẻ bây giờ....
-Bố không quan tâm đến giới trẻ bây giờ nghĩ gì và mặc gì, bố chỉ biết rằng nếu con mà xỏ nó thì đừng có đến trường mới nữa.
-Tốt, nếu bố nói vậy, bởi con cũng không có muốn mặc cái váy đáng sợ này đâu. Ngắn cũn bố thấy đấy. Nếu bố có ý định đầu tư vào tu sửa cơ sở hạ tầng của trường đó như bố đã nói, thì bố nên đề nghị với ban quản trị nhà trường, trước hết họ nên giải thoát gần 500 học sinh nữ của họ khỏi cái đồ quỷ này.Bố biết đấy,nếu không con cần phải đi tất.
Bố nhìn xuống cái váy tôi đang mặc, và đôi chân thò ra khỏi ống váy của tôi. Trong một thoáng tôi đã nghĩ có thể bố sẽ thay đổi ý kiến nhưng không. Bố vẫn nói:
-Nếu đó là việc cuối cùng bố có thể làm cho con. Giờ thì vứt cái tất đó đi ngay.
ờ thì tôi đã đơn giản là làu bàu vài điều đáng nguyền rủa trong miệng và ném đôi tất đó lên ghế xopha, rồi ủ rũ đi ra ngoài sân đợi bố.
ít nhất thì khi bạn ngồi trên xe ôtô và mặc một cái váy sọc ngắn quá đầu gối thì bạn cũng không phải phô nó cùng cặp chân không mấy thiện cảm ra cho bàn dân thiên hạ nhìn và đó là điều thật may mắn với tôi, nhưng tất nhiên bạn không thể cứ ngồi trên xe ôtô mà kí kết mọi loại giấy tờ nhập học được. Và thế là tôi phải xuống xe......T_T
Lúc tôi và bố đến, thì các lớp đã vào tiết đầu tiên rồi, vì vậy chỉ có mỗi việc là tiến thẳng đến phòng ông hiệu trưởng và xin một chỗ học, lúc đó tôi đã hơi thở ra rồi.
-Chúng ta sẽ chỉ kí kết giấy nhập học thôi đúng không bố?
-ờ, đúng vậy, con gái, nhưng nếu con muốn học ngay hôm nay thì...
-Ôi không bố, con nghĩ con cần chuẩn bị kĩ hơn.
-Ok, nếu con thích vậy.
Và thực sự là tôi thích vậy hơn sau tất cả những việc sẽ xảy ra sau đây.Thật đáng Bẽ Mặt..........
Phòng ông hiệu trưởng nằm ở dãy nhà 2 tầng khang trang khác tách riêng với chỗ trường học. Tôi và bố tiếp tục nói chuyện cho đến khi chúng tôi lên đến phòng ông ấy ở tầng 2.Cửa mở và bố tôi gõ cửa(đó gọi là phép lịch sự thì phải), ngay sau đó, người ngồi trên ghế cạnh cái laptop trong góc phòng ngước lên, và hơi bất ngờ, ông ấy chạy lại bắt tay và ôm bố tôi một cách rất chi là vồn vã, thân tình.Rồi ông ấy nói một tràng mà khi về nhà bố dịch cho tôi là ông ấy chào hỏi bố tôi-người bạn lâu năm.Lúc bố tôi và ông ấy bàn chuyện, thì tôi đưa mắt nhìn quanh căn phòng. Cũng gọi là tương đối cho một vị hiệu trưởng. Có cửa sổ và rèm nhung, điều hoà và điện thoại, laptop và bàn làm việc cùng một bộ sopha để tiếp khách.Nói chung là không có gì đặc biệt. Hình như bố tôi và ông hiệu trưởng đang nói về việc cải thiện cơ sở hạ tầng thì phải. Tôi cũng đoán mò vậy thôi vì nếu nói đến việc học của tôi thì ông ấy cũng phải nhắc đến tôi. Trong suốt thời gian đó tôi tạm thời quên béng đi khoản váy áo, lông liếc kia,cho đến khi tôi cúi xuống chỉnh lại quai giày bị tuột. Đến lúc nhìn sát xuống chân thì quả là một cơn ác mộng, thường ngày tôi chỉ mặc quần dài, giờ mới thấy tôi đã thật tàn nhẫn với chính cơ thể mình. Lúc ngẩng lên tôi thật vô ý khi đụng ngay đầu vào thành bàn.
 
M

mogamigirl

x1pc_jqddVOWRk-VaEPLmKuGuLijLfM3bTM.gif
x1pc_jqddVOWRk-VaEPLmKuGuLijLfM3bTM.gif
x1pc_jqddVOWRk-VaEPLmKuGuLijLfM3bTM.gif




-á...
Tôi kêu lên. Và ông hiệu trưởng bắt đầu hướng sự chú ý vào tôi,rồi ông ta quay sang bố và hỏi điều gì đó.Và bố nói lại với tôi:
-ồ, giới thiệu với ông hiệu trưởng về con đi nào.
Tôi có hơi ấp úng nhưng cũng nói được ra:
-Umh...Chào thầy ạ, em tên là Lynny, Lynny Mckinson,như thầy biết đó, giống họ ông em. Và em mới chuyển đến đây trong ngày hôm qua,em nghĩ là em nên đến xin học ngay tại ngôi trường đặc biệt này ạ!Em sẽ rất hân hạnh được kí kết mọi giấy tờ để có thể....có thể sớm được theo học tại đây ạ!(thực tình là để sớm được rời khỏi đây....hic)
Và tôi kết thúc với một nụ cười, phải nói là cực giả tạo.Trong một thoáng, ông hiệu trưởng có vẻ chả hiểu gì thì phải.Bố tôi đã phải dịch ra tiếng Việt những gì tôi nói cho ông ấy. Và có nảy ra một vấn đề nho nhỏ về tôi, mà khi về đến nhà bố kể cho tôi nghe. Ông hiệu trưởng đến lúc nghe tôi nói mới biết tôi không biết tiếng Việt, và câu hỏi đặt ra là làm thế nào tôi có thể hiểu hết được tất cả những gì thầy cô giáo giảng.Đến tôi cũng đã chẳng biết phải làm thế nào ấy chứ.Và bố có nói tôi sẽ phải học tiếng Việt(=>thật là khủng khiếp), và vì tôi sẽ chỉ học Toán,Văn,Anh trong kì hè này thôi nên sẽ không có vấn đề gì, mấy đứa trong lớp có thể dịch sang tiếng Anh những đề bài tập cho tôi.Và vấn đề đó được giải quyết, với hậu quả to lớn rằng cứ chiều thứ 7 tôi sẽ phải học nói tiếng Việt và giáo viên không ai khác là bố tôi(=.=chết mất).
Khi bố và ông hiệu trưởng và tôi đã xong mọi thủ tục để nhập học và cùng nhau đi xuống cầu thang, thì cũng là lúc trống ra chơi điểm.Ông hiệu trưởng rút điện thoại và gọi cho giáo viên chủ nhiệm của tôi(theo lời bố dịch lại).GV chủ nhiệm của tôi là một cô giáo còn trẻ, thấp , đầy đặn và trông có vẻ thân thiện. Lúc thấy cô ấy, tôi đã nói luôn:
-Hello,ma'am!
Như tôi vẫn hay chào các giáo viên nữ trong trường. Cô ấy có vẻ không quen với việc này thì phải.Rồi tôi cùng cô ấy về lớp mà tôi sẽ theo học, bố đã nói là bố sẽ dẫn tôi đi cùng nhưng có vẻ bố và ông hiệu trưởng có quá nhiều điều để hàn huyên. Trên đường về lớp, cô ấy có hỏi tôi bằng tiếng Anh:
-Em tên gì?
Và tôi mừng húm vì cô ấy nói được tiếng của tôi:
-Em là Lynny,Lynny Mckinson thưa cô!
Đúng lúc đó thì chúng tôi cũng vừa đến cửa lớp, cái biển lớp ghi là: 9C1
-Chào mừng em đến với tập thể lớp 9C1.
Và rồi một tràng những tiếng vỗ tay chào mừng rộ lên, tôi ngập ngừng tiến vào lớp, ấn tượng đầu tiên của tôi về họ là tốt đẹp, họ cũng nói được tiếng Anh mấy câu như:
-Chào bạn, hân hạnh được làm quen.
-Bạn trông xinh thật đấy!
-Chúng ta sẽ là bạn tốt nhé!
.........
Đại loại là những câu xã giao thông thường và tôi đáp lại bằng những nụ cười, những cái bắt tay và những câu chào hỏi xã giao khác. Lúc đó tôi đã nghĩ tôi sẽ ổn thôi, ít nhất là cố chống chọi qua 2 tháng ở đây, nhìn họ cũng dễ chịu nữa, với lại có vẻ họ không chú ý đến khoản chân cẳng của tôi(thật may quá).Nhưng rồi một lũ con trai từ đâu xông đến và xô ngã tôi, rồi chúng cười ha hả và nói vài câu gì đó. Sau đấy là mấy cái bạt tai cô giáo ''tặng '' cho chúng. Tôi lồm cồm bò dậy, tất nhiên cả lũ con gái lúc nãy cũng xúm lại chỗ tôi. Tôi quên béng mất là mình đang ở đâu nên đã xổ ra một tràng những câu chửi rủa hồi tôi còn bên Mỹ, mặt cáu kỉnh thấy rõ. Cả lũ ở đó chả hiểu mô tê gì. Và đó là cái may của tôi vì việc chửi rủa rơi vào điều cấm kị đầu tiên trong danh sách của bố. Nhưng ngay sau khi màn ra mắt kết thúc,và trống đánh vào tiết thứ 2, một con bé cùng lớp đó tiến lại chỗ tôi và nói nhỏ bằng tiếng Anh:
-Tôi hiểu hết những câu chửi vừa nãy bạn nói ra, và tôi thấy thật xấu hổ thay cho bạn. Bạn không nên buông những lời lẽ đó ra thêm lần nào nữa, kể cả khi bạn có bị xô ngã hay xúc phạm. Lũ lớp tôi không hiểu bạn nói gì, vì vậy bạn nên tự sửa đi. Tôi mong khi bạn nhập học sẽ không còn câu chửi nào được thốt ra nữa.
Rôi cô ta lại nở một nụ cười xởi lởi và nói to
-Hân hạnh được làm quen,
và bắt tay tôi. Trong lúc tôi còn đứng đờ ra, mặt đỏ không thua gì trái cà chua, và đang nóng lên nhanh chóng, thì cô ta đã quay gót bỏ vào lớp. Dáng điệu rất chi là thách thức.
Hết chương I:Sự cố

Snake_life(mogami_girl)
 
Last edited by a moderator:
0

0onhox_alone0o

pjo mới đọc đc bài bạn viết
bạn giỏi thiệt đó, mình khâm phục thiệt đoá
cố gắng phát huy naz
 
M

mogamigirl

Gửi người đoá bằng lăng....
2094dce022a186742355a9435a6aeee3-hoabanglang_1233747239188.jpg

Nhành hoa tím mang tên bằng lăng
Lúc ẩn hiện, khẽ khoe màu giữa tán
E ấp rung rinh, mãi thắm sắc chung thuỷ
Như lòng tôi mãi hướng về người

Tà áo người tinh khôi trắng thuần khiết
Như tâm hồn không vẩn bụi thế gian
Như tiếng cười trong trẻo vô tư lự
Mà sao người mãi chẳng nhận ra tôi

Mỗi tháng năm rực rỡ màu nắng gắt
Nhành bằng lăng tôi ấp ủ tặng người
Ngăn bàn nào thắm sắc bằng lăng tím
Khẽ mỉm cười người cất vào trong tim....
55184289-hanhdttbangl2.jpg

Snake_life(mogami_girl)
 
G

giotbuonkhongten

Bạn làm thơ hay thật, bao nhiêu tuổi thế. Mình thích màu tím, nhưng không phải màu tím bằng lăng, mà màu tím của violet, làm cho mình bài thơ về tím violet đi.
Mình chả biết thơ văn gì cả học tệ nhất môn này.
 
Top Bottom