Tản mạn ngoài lề: Cuộc thi cây bút trẻ lần 9/2011 - Phía cuối con đường

L

lolem_theki_xxi

Chắc chắn rằng , trong cuộc sống có rất nhiều chuyện không như ý muốn , nhưng sự không hoàn mĩ ấy cũng được coi như là một nét đẹp . Trong cuộc sống , bất luận mình đã mất đi hay dành cho ai thứ gì đó , chúng ta cũng nên mở rộng tấm lòng hay đón nhận tất cả . Chúng ta có cuộc sống , thì nên hưởng thụ cuộc sống . Thật ra hưởng thụ cuộc sống không đồng nghĩa với việc bạn phải có nhiều tiền , có nhiều thời gian rỗi , mà ở chỗ bạn có muốn và đi thực hiện nó hay không . Hưởng thụ cuộc sống là một thú vui , trong thú vui ấy nhận thức một số triết lí của cuộc sống : Hưởng thụ cuộc sống là một tình cảm đẹp , biết ơn tất cả những gì cuộc sống đã ban cho ta
 
T

thienthanlove20

Chẳng biết viết gì về con đường, viết linh tinh, sợ bị cười kinh khủng =((

mà sao hình như có mh mh viết về "..." haizzz.. ngại dễ sợ :">
 
L

l0ve.literature_7997

Không ai có quyền cười bạn vì đó cũng là một bài viết,một tâm hồn của một con người,nếu có kẻ chê cười bạn,chưa chắc kẻ đó đã làm được như bạn.
 
M

meobachan

"Cuộc đời là quả lắc giữa nụ cười và nước mắt".... Đọc câu này bỗng chiêm nghiệm lại về những gì đã trải qua. Đôi khi ranh giới giữa hạnh phúc và khổ đau thật mong manh, thật mờ nhạt... Phía cuối con đường, nơi chất chứa bao cảm xúc hỗn độn, bao suy tư dồn nén để rồi bật ra thành những giọt nước mắt...
Bài tản văn thật sự đem lại một cảm giác nhẹ nhàng, sâu lắng....
 
S

seagirl_41119

Haizz ! Đã k còn cơ hội gặp anh ấy nữa rồi :] Một người anh mà T rất mực yêu quý... Thật đáng tiếc vì phải nói chia tay anh quá sớm...

Lâu quá mới thấy Thủy ghé lại nơi này :] Mình nhớ quá ^^

@Chị Thuỷ: Tội em quá :(( Em cứ sợ mình sai chữ "ngả" thành "ngã" =))

Nói mới nhớ, bài 2 đứa mình gần nhau. Nhớ event 1-5 năm đó quá. nhớ cậu lắm ý. huhu
 
C

congchualolem_b

Nói mới nhớ, bài 2 đứa mình gần nhau. Nhớ event 1-5 năm đó quá. nhớ cậu lắm ý. huhu

^^. T viết bài về "Phía cuối con đường" mà giờ T lại vô cùng tuyệt vọng. Mọi thứ sụp đổ. T thấy nhớ c nhiều hơn bao giờ hết. Giá như mọi thứ cứ dừng lại ở đó... thời gian cứ ngưng lại như những ngày ấy... thì T sẽ k đau như thế này...

Ôi yêu Thủy quá đi :x Cố sống tốt :] T yêu c nhiều lắm.
 
S

seagirl_41119



^^. T viết bài về "Phía cuối con đường" mà giờ T lại vô cùng tuyệt vọng. Mọi thứ sụp đổ. T thấy nhớ c nhiều hơn bao giờ hết. Giá như mọi thứ cứ dừng lại ở đó... thời gian cứ ngưng lại như những ngày ấy... thì T sẽ k đau như thế này...

Ôi yêu Thủy quá đi :x Cố sống tốt :] T yêu c nhiều lắm.

Bọn mình đều phải sống tốt. CÒn nhiều điều đang chờ đợi chúng ta lắm, hihi. Nhất định phải đi đến đc "Phía cuối con đường"
 
L

l0ve.literature_7997

hongnhung.97 said:
Nhật kí:

Hành trình…


- Ngày… tháng… năm…: Mẹ vừa sinh mình ra đó. Vui thật! À, mẹ mình chu đáo lắm! Để an toàn, mình đã được hạ sinh trên tua xoắn của Passiflora- loài cây thường được nhắc đến với cái tên: Lạc Tiên. Nhưng vỏ của mình vẫn có một lớp keo để bảo vệ như mọi đồng loại đó nhé. Chắc các bạn sẽ bất ngờ với hình dáng của mình hiện tại cho coi. Cùng xem nè…




Trông thế chứ mình nhỏ lắm. Đường kính chỉ khoảng 0.7 – 2 mm mà thôi. Chính vì thế, không dễ nhìn thấy mình đâu nhé!

- Ngày… tháng… năm…: Bên trong mình đang có những thay đổi, mình cảm nhận được! Sáu đôi chân đang mọc ra rồi kìa. Thích thật! Mà sao ứ thấy mẹ mình đâu nhỉ… Nhớ mẹ quá!

- Ngày… tháng… năm…: Mình nở ra rồi nè các bạn. Ôi… bầu trời cao và đẹp quá! Oa, đây là mình sao? Nhìn mình mập mập xinh xinh, dễ thương quá luôn nè. Ước gì có cái gương để mình làm dáng nhỉ. Nhưng mình đói rồi… à, cái vỏ - nơi mình vừa chui ra - sẽ chính thức là món đầu tiên lọt vào bụng mình. Nhanh không? Mình ăn xong rồi. Có điều, mình còn đói... Thôi mình phải bò đi kiếm cái gì để gặm cho căng bụng đây. Sao cái lá này ngon thế nhỉ… Ùi, hấp dẫn!

- Ngày… tháng… năm…: Hôm nay mình quen được thêm rất nhiều bạn mới. À, các bạn biết không, mình đang thay lông liên tục và trông mình đã lớn hơn trước rất nhiều rồi. Mà có cái gì mới mọc ra ở hai bên thân của mình á, nó nhỏ xíu à, chắc các bạn không thấy đâu. Nghe cô chuồn chuồn nói thì đó là cánh. Nhưng sao mình lại có cảnh nhỉ? Ngộ thật!.... Chết, xém quên kể cho các bạn nghe cái này. Mình có tên rồi đó. Đố các bạn biết mình tên gì nè? Biết các bạn tò mò lắm rồi, mình tiết lộ nhé! Mình là: Jalia Heliconia – cái tên thật hay phải không các bạn. Nhưng sao mãi mà mình chẳng thấy mẹ đâu nhỉ? Mẹ bỏ mình rồi sao? Ôi! Mẹ ơi…

- Ngày… tháng… năm…: Giờ mình mới biết là mình sẽ một ngày cất cao đôi cánh bay lên bầu trời á. Mình muốn bay quá… Ứ biết đâu, bay cơ! Chắc tại mẹ bay được nên bỏ rơi mình rồi. Mình muốn tìm mẹ kia… Mình cứ bò hoài à, không thể bay lên được…

- Ngày… tháng… năm…: Có mấy cái chồi mới mọc nhìn ngon ngon, mà tự nhiên mình không muốn ăn… Nghe cô hàng xóm nói thì hình như mình đang chuẩn bị kéo kén rồi đó. Lông mình rụng hết và nhờ có thể nền, mình bám chặt vào thân cây. Mình còn nhả tơ bao lấy cơ thể nữa. À, mấy cô, chú gọi mình là ngài, còn gọi mình là nhộng nữa đó! Mà thời điểm này mình chẳng ăn uống được gì cả… Mình có bị gầy đi không nhỉ?

- Ngày… tháng… năm…: Hệ thống miễn dịch của mình phát triển thật mạnh mẽ để mình luôn được an toàn trước những vị khách lạ xâm nhập. Nhưng sự nhân lên của tế bào thành trùng đã dần lấn áp sự phát triển đó. Và… cơ thể mình đang hóa lỏng đó!

- Ngày… tháng… năm…: Chỉ vài ngày mình đã gần biến đổi hoàn toàn. Lớp vỏ bao quanh mình trong và mờ dần, các bạn có thể thấy phần nào cơ thể mới của mình. À, dù ở trong lớp kén này nhưng mình vẫn có bạn để trò chuyện. Bạn ấy tên là: Adonis và cũng giống mình, cũng đang nằm lì trong lớp vỏ bọc. Nói thế thôi, chứ không phải bọn mình lười biếng đâu nhé. Im ắng vậy nhưng bên trong là những biến đổi vô cùng phức tạp, khiến bọn mình phải nỗ lực rất nhiều để vượt qua.

- Ngày… tháng… năm…: Nghe mấy chị ong nói thì mình thấy ghen tị quá… Bạn của mình – Adonis là một loài rất quý hiếm. Còn mình - Jalia Heliconia chỉ là một kẻ tầm thường. Sao mình lại là con cháu của họ nhà Jalia Heliconia… Bất công thật!

- Ngày… tháng… năm…: Mình đang cọ lưng vào kén để có thể chui ra ngoài. Trong này lâu ngột ngạt quá… Nhưng sao mãi chẳng được. Mình bắt đầu thấy nản rồi đó…

- Ngày… tháng… năm…: Hôm nay, một cành cây mắc vào đã làm rách cái kén và nhờ vậy mà người bạn của mình đã thoát ra ngoài được. Ước gì mình cũng may mắn như thế. Mình ngán ngẩm cái không khí ngột ngạt này lắm rồi! Nhưng bạn ấy nói với mình là cánh bạn ấy nhăm nhúm lại. Bạn ấy chỉ có thể bò chứ không bay được. Mấy cô, chú nói xạo mình kìa, bạn ấy có bay được đâu? Thế chui vào cái này làm gì nhỉ?

- Ngày… tháng… năm…: Phù! Mãi mới ra được … Gì đây? Đây là mình sao? Không thể nào?! Mình hoàn toàn thay đổi. Cánh của mình nè, cả màu sắc nữa… ! Oa, tuyệt thật! Mình chợt cảm thấy thật may mắn khi là con của gia tộc Jalia Heliconia xinh đẹp này!

Mình vừa tính bay lên thử, thì bị cản lại… chán thật! Mọi người nói mình đã là một con bướm, nhưng muốn bay thì phải chờ cho cánh đủ khỏe đã… Thế là lại chờ… Thôi kệ, mình đã chờ đợi rất lâu rồi, thêm chút nữa cũng chẳng sao. Kiên nhẫn… ! Ùi, mình bắt đầu cảm nhân được, máu đang bơm vào cánh của mình nè. Hai, ba giờ sau đôi cánh khô ráo và cứng cáp…




Mình đang bay, các bạn có thấy không? Thật tuyệt vời! Nhưng… người bạn của mình – Adonis thì không thể… Và, giờ thì mình đã hiểu tại sao…

- Ngày… tháng… năm…: Cũng giống mẹ, mình đã sinh ra một thế hệ kế tiếp. Và mình luôn tin rằng: điều may mắn mãi đến với chúng – những đứa con bé bỏng của mình. Tất nhiên, mình sẽ cố gắng nuôi chúng lớn khôn để rồi từng từng ngày một, thấy chúng trưởng thành. Nhưng tại sao mình lại cảm thấy cơ thể đang yếu đi thế này? Có thể nào cái chết đã gần đến hay sao?
Giờ thì mình hiểu rồi, mẹ không bỏ rơi mình, chỉ là mẹ không thể sống tiếp…

* Cuối cùng, mình đã đi qua 4 giai đoạn của vòng đời, đã tự vận hành bánh xe của quá trình chuyển hóa và cũng đã nỗ lực vượt qua khó khăn để rồi có thể tung đôi cánh hướng đến một cuộc sống mới… Dù khó khăn, dù trở ngại,… nhưng vượt qua tất cả sẽ thấy cuộc đời thật đẹp.


Còn giờ đây, đã đến lúc mình thực hiện cái quy luật



...Chết đi để tái sinh kiếp sống mới…
Bài viết của BFF hay thế,sinh động,lời văn vui tươi,lôi cuốn,nói chung là hay :x
P/s:Tranh thủ quảng cáo cho box sinh hả,cáo đấy ;))
 
Last edited by a moderator:
L

l0ve.literature_7997

Sao bà phải làm gấp,thời gian còn nhiều cơ mà,tui cũng viết bài rồi,đang lưu trong máy nhưng chưa post lên,mỗi ngày tui mở ra xem rồi chỉnh sủa từng tí một,chả biết lúc post lên có hay không:p
 
H

hongnhung.97

Sao bà phải làm gấp,thời gian còn nhiều cơ mà,tui cũng viết bài rồi,đang lưu trong máy nhưng chưa post lên,mỗi ngày tui mở ra xem rồi chỉnh sủa từng tí một,chả biết lúc post lên có hay không:p

Tại dạo này tui hơi bận bà ah :(. Với lại muốn thay đổi không khí chút nên viết bài này ^^. Có điều tui viết tệ quá :((. Hình như là không đạt được mục đích tui hướng tới :(
Thực ra bài tui muốn và chắc chắn sẽ viết là một bài khác... một bài viết bằng những tình cảm đã bị chôn vùi... Có thể không hay, không ấn tượng, không có gì để nói là đặc sắc, là hấp dẫn. Nhưng tui vẫn nhất định sẽ viết và viết thật tốt, viết hết khả năng của bản thân...
Tui sẽ chờ đợi tác phẩm của bà ;). Làm thiệt tốt nhé :x. Cố lên BFF
 
L

lovekut3_mc

Chà! Phía cuối con đường...có lẽ sẽ có những bậc thang cho ta bước tiếp. Vì đối với 1 số người, người ta chỉ nghỉ chứ ko dừng lại......
 
S

seagirl_41119

Bài thơ của ngoleminhhai12k rất hay! Hoan hô!!!!!!!!!!!!!!!

Maf nhớ trường nhớ thầy cô quá đi mất
 
O

ooookuroba

Bạn tôi từng nói: "Cuộc đời đôi khi trôi nhanh như một cái ngáp" và tôi cũng tin như thế. Cái khoảng cách của hôm qua- hôm nay và ngày mai ta vẫn tưởng dài vô tận, nhưng thật ra nó rất mong manh. Cuộc sống có bao nhiêu điều để yêu thì cũng có bấy nhiêu điều để chán.


Khi còn trẻ, người ta chán vì tình, vì tiền, vì công việc. Khi về già, người ta chán thêm đôi ba điều nữa, đó là bệnh tật, là chẳng may con cái mình không nên người. Nhưng tôi vẫn tin cuộc sống dù có đớn đau đến thế nào và bạn có tuyệt vọng đến bao nhiêu thì vẫn còn một cái gì đó tồn tại để cho bạn dựa vào và bấu víu, vẫn còn bàn tay ai đó nâng đỡ bạn.


Tôi không phải là người mang trong mình nhiều tham vọng của tuổi trẻ, cũng không phải một người mà nhìn vào ai cũng thèm và ao ước. Tôi chỉ là một đứa con gái bình thường lẫn đâu đó trong cuộc đời này, biết sống có trách nhiệm với bản thân mình. Tôi chấp nhận những điều tôi mơ ước mà không thể có được, tôi cũng có nhiều đêm ngồi bó gối rồi ôm lấy mình mà khóc, nhưng tôi vẫn thấy mình được "lời" rất nhiều trong cuộc đời, đó là tôi được sống, đươc trao yêu thương và nhận về những yêu thương.


Cây cỏ dù nhỏ bé mong manh nhưng lại vẫn luôn có một sức sống mãnh liệt. Dẫu bao lần đứng giữa bão giông, chúng vẫn vươn lên để tồn tại và làm cho cuộc sống trở nên xanh hơn, vậy thì con người - tại sao không?
Tôi biết, từ nghĩ đến làm là cả một chặng đường dài và tôi thấy mình đang bước những bước đi nhẹ nhàng về phía trước trên chựng đường ấy. Đâu đó, một ngày, phía cuối con đường tôi sẽ bắt gặp tôi.
Sống là một nghệ thuật và người đang sống là một nghệ sĩ.

Cuộc sống vốn muôn màu. Dòng thời gian thì vô tình...

Nơi cuối con đường của A, anh than thở về chuyện vợ con bìu ríu. Nơi cuối con đường của B, chị lắc đầu và thở dài vì kế sinh nhai. Nơi cuối con đường của C, anh cảm thấy gần như tuyệt vọng, buông xuôi tất cả vì căn bệnh hiểm nghèo. Bởi thế nên muôn màu. Vâng, cuộc sống thì muôn màu...

Thật ra thì sống ở trên đời không ai tránh khỏi những khổ đau, mất mát, mấy ai sống mà được tận hưởng một cuộc đời hạnh phúc trọn vẹn cho đến khi nhắm mắt xuôi tay. Ngay cả những người giàu sang nhất, danh tiếng nhất cũng không hẳn là những người hạnh phúc nhất. Đôi lúc người ta không thể hiểu nổi vì sao anh chàng này, cô nàng kia "sướng" thế mà vẫn tìm đến cái chết. Làm sao ta có thể hiểu hết được những uẩn khúc trong lòng của họ đây?

Có hay, họ cần một bàn tay, một bờ vai, một nơi dựa phía cuối con đường kia. Đành rằng phía cuối con đường ấy luôn mang một màu sẫm. Đau khổ thì bất tận mà hạnh phúc thì chỉ như một thứ mưa bóng mây. Đường đời vốn gập ghềnh. Phía cuối con đường có phải là kết thúc, kết thúc tất cả đâu.

Không có cái gọi là"phía cuối con đường"...

Bởi vì sống là một nghệ thuật, và người sống là một nghệ sĩ...
 
Last edited by a moderator:
P

phalaibuon

Rõ ràng cây bút trẻ lần 7 mình đạt giải nhất thế mà chẳng có cái danh hiệu nào hết :-s
 
T

thuy_078

Hehe chào mọi người!
Mới đây thuy_078 có nhận được 1 vài tin nhắn cá nhân là vote cho bài thì, các bạn chú ý nhé, thời gian này không phải là thời gian vote. Mọi lời cảm ơn đều không có tính điểm, các bạn đọc kĩ lại thể lệ nhé!
18 sẽ do BGK chọn lựa trong tất cả các bài dự thi của các bạn, 2 bài còn lại là do thành viên vote trong những bài còn lại.
Thân!

• Thời gian chính thức của cuộc thi từ ngày 18/7/2011
• Nhận bài viết và liên tục cập nhật bài viết từ ngày 18/7/2011 – 9/8/2011 ( trong thời gian này độc giả chưa được bình chọn cho bài viết nhưng có thể cám ơn )
• Hạn cuối nhận bài là 24h00 ngày 9/8/2011
• Bắt đầu cho thành viên vote từ ngày
Vòng 1: từ ngày 11/8/2011 – 18/8/2011
Vòng 2: từ ngày 20/8/2011- 29/8/2011
• Tổng kết và trao giải từ ngày : 1/9/2011
 
L

lan_phuong_000

chị thúy ơi thế lần này các anh chị sàn một lần mới cho qua vòng II phải không ạ?
Em hôm nộp bài phải nhập viện gấp quá nên đánh sai lỗi chính tả
hôm nay mới onl lại, chị cho em sữa lỗi đc kg ạ?
 
T

thuy_078

chị thúy ơi thế lần này các anh chị sàn một lần mới cho qua vòng II phải không ạ?
Em hôm nộp bài phải nhập viện gấp quá nên đánh sai lỗi chính tả
hôm nay mới onl lại, chị cho em sữa lỗi đc kg ạ?

Uk, đúng rồi em.
Chị nghĩ là mọi người sẽ thông cảm cho em, em cứ sửa đi. :):):)
 
Top Bottom