chị Oanh ơi, chị biết hok, lúc đọc xong hết nhưng bài viết của chị. Em ko hỉu tại sao em lại bật cười, cười rất to nữa cơ (mẹ em còn bẩu là mày bị điên à =)) ) ^^!
Bởi vì từ trước giờ em rất ghét thấy cái gì toàn chữ là chữ, nhưng mà, vữa nẫy, em đọc hết sạch những gì chị viết mà cũng ko nhận ra là đã đọc hết rùi. Hihi, chính vì thế mà em cười ngạc nhiên. =))
Thực sự trong từng câu từng chữ của chị có cái gì vô hình cuốn hút người đọc mãnh liệt, như lạc trong tưởng tượng mà ko thể thoát ra vậy.
Giọng điệu tinh khôi, tinh khiết. Thật tới mức hơn cả những điều trước mắt, nhưng vẫn có mạch lối và hút chặt.
^^!Thực sự em ko bít dùng từ nào để nói về cảm nhận của em ngoài những từ lủng củng ở trên ^^!
hihi, tiếc là sgk bi giờ có nhiều bài văn có tính thiết thực, thời đại và thời sự chưa cao.
Em nghĩ nếu bác Thiện Nhân đưa văn của chị vào Sgk học thì có khi em 9,5 văn như chơi =))
thanks chị Oanh