D
dooanh_0309
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
Loạt truyện và thơ tự sáng tác (tản mạn thôi)
Em chỉ là một loài cỏ không hương
Anh đi qua có thấy lòng trăn trở
Có cảm thấy bông may bé nhỏ
Rút thân mình níu giữ nhân gian
Gió lạnh kéo từng cơn sin sít, dải tre oằn oại cọ vào nhau phát ra những tiếng ghê người. Sương xuống nhiều, mù mịt, trăng trắng...Cô co người lại trong chiếc áo mỏng manh, hở đôi ba chỗ mà đáng lẽ ra cần phải kín. Đông đến nhanh quá! Cô chẳng kịp từ biệt mùa mà cô yêu: mùa thu, để đón nhận cái rét ngọt của mùa đông phương bắc. Khúc đê này hằng đêm cô vẫn đứng hôm nay sao vắng thế! Ừ , cô thấy lạnh lẽo và trống vắng! Có lẽ hôm nay rét, khách ít qua. Cô ngồi xuống trệ cỏ ven đê, rút một cọng may đưa lên miệng (mỗi lúc chạnh lòng cô thường làm vậy). Vị nhàn nhạt, thơm thơm tan trong vị giác của cô - cái giác quan đã dạn dày với hơi đàn ông. Cô bỗng cười! Chua chát! Một ánh đèn xe máy rọi vào mặt cô. Cô đưa tay lên che ánh sáng chói loà của đèn pha.
- Bé con! lên với anh ko?
Giọng thanh niên. Cô uể oải:
- Chú em muốn gì ở bà chị già này?
- Đồ gái già! Tưởng ông cần cái thứ bênh tật đó à? Đùa thôi! Già rồi mà còn...
Rồi hắn rồ ga lao vút đi. Luồng sáng loé lên rồi tắt ngúm phía xa. Cô thấy chân mình run run. chai sạn đến mấy năm nay rồi mà sao cô lại có cảm giác này? Có lẽ do trời lạnh. Trong lòng cô hình như có tiếng nấc. Một giọt mặn chát lăn trên gò má bự phấn, chảy vào miệng mang theo cả mùi thơm của son, của phấn. Có gì đâu! Một thằng nhãi rang miệng còn hôi sữa ấy mà!
Lại một chiếc xe nữa đến. Vespa sang trọng. Cô vẫy:
- Anh gì ơi! Cho em đi nhờ với!
Chiếc xe dừng lại. Một người đàn ông trong bộ complê đen. Trong ánh đèn xe phản lại, một gương mặt vuông vắn, cương quyết hiện ra, mờ ảo.
-Cô về đâu?
-Cho em về Minh Khai.
- Tôi ko đi về đấy. Nhưng sao giữa đêm khuya rét mướt cô lại đứng ở đây? Áo ấm đâu sao cô ko mặc? Như thế kia thì ốm mất!
- Anh có cần...
Cô chợt dừng lại. Tự nhiên cô cảm thấy mình ko được làm vậy. Ông ta đáng được tôn trọng và có lẽ ông ta đang có một gia đình hạnh phúc.
- Cô là "cave" phải ko?
Sững người! Thoáng giận trôi nhanh qua mắt. Cô ko nói gì, đứng nhìn người đàn ông với vẻ mặt lạnh.
- Vâng! Đêm nay ông có muốn một người trò chuyện ko?
Ồ! Tôi đang rất cần một cô gái như cô. Nhưng cô đừng hiểu lầm tôi. Thôi, cô lên xe đi, tôi sẽ giải thiách cho cô sau.
Cô lên xe. Vậy là lại thêm 1 đêm nữa cô làm cái việc thoả mãn nhu cầu sinh lý cho một thằng đàn ông.Mép cô hơi nhếch lên. Cô cười. Nhạt!
- Cô tên gì?
- Loan
-Cô ở đâu?
-Vĩnh Phúc.
-Sao cô lại về đất này làm nghề, xin lỗi cô, đáng "khinh" này?
Im lặng! Không! Không gian thì tĩnh lặng mà hình như lòng cô đang cuộn sóng. Từ "khinh" đang luồn lách vào tận sâu thẳm hồn cô, chạm đến cái "liêm sỉ" được chôn kín ở đâu đó cô cũng ko rõ.
- Xin lỗi anh, có lẽ anh chỉ cần biết về tôi thế thôi. Tôi chỉ muốn biết anh sẽ đưa tôi đến đâu? Và lúc đó tôi sẽ thực hiện việc mà anh muốn. Rồi anh trả tôi tiền. Thế là xong!
Giọng người đàn ông hơi lạc đi. Hình nhưa do gió. Gió đang ngày càng mạnh. Cái rét cứa vào da thịt cô. Cô rùng mình.
- Tôi xin lỗi! Nhưng tôi ko cần cô phải làm cái việc đó. Tôi ko cần cái nhu cầu súc vật đó. Cô thấy tôi giống những thằng đàn ông ******** ấy à? Cô rét lắm phải không?
Lại im lặng. Tre vẫn cọ vào nhau sin sít...
- Cô ôm lấy tôi vậy. Đừng ngại gì cả. Coi như tôi trả tiền cho cái ôm đó của cô.
-Ông đã yêu cầu ko có cớ gì tôi lại từ chối vì tôi cũng đâu có mất gì.
Cô vòng tay ra đằng trước, siết chặt vòng eo của người đàn ông, một hơi ấm lan toả khắp cơ thể cô. Lâu lắm rồi cô mới tìm được cảm giác ấm áp này. Có gì quen quen...Cô chợt thảng thốt...
- Cô sao vậy? Vẫn lạnh phải ko?
Người đàn ông dừng xe, cởi áo khoác ngoài đưa cô.
- Cô khoác vào đi. chắc sẽ đỡ lạnh hơn đấy.
- Nhưng...còn ông thì sao?
Thoáng có suy nghĩ; cô nói:
- Vâng, cám ơn ông quan tâm.
Xe chạy chầm chậm. Cô co người trong chiếc áo nồng mùi cơ thể người đàn ông. Mình sao thế này? Một luồng kí ức chạy qua đầu cô. Giật mình! Có gì đó thân thuộc quá! Cô ko dám nghĩ tiếp. Con đường đê hun hút như muốn nuốt chửng chiếc xe cùng 2 con người - Một đàn ông, một đàn bà - vào cái sâu thẳm của nó. Cô mơ hồ lạc lối trong một không gian nhuốm màu kí ức...
Trong cái không gian nhuốm màu ký ức ấy, hoài niệm ngày xưa ùa về trong tâm trí cô, khoảng thời gian cuối cùng cô còn trong sạch. Ngày xưa, thời học sinh, thời mà người ta vẫn gọi là thời áo trắng, cô đã từng yêu... Cô là đứa con gái nhà nghèo có nhan sắc và học khá trong lớp. Cô được không ít những anh chàng lớp trên để ý, trong đó có Hưng. Hưng học giỏi lắm, đẹp trai nhưng nhà anh cũng nghèo như nhà cô vậy. Sau thời gian dài ngượng ngùng rồi cô và Hưng cũng kịp nói lời yêu trước khi 2 đứa ra trường khoảng 1 tháng. Chỉ một tháng thôi nhưng những kỷ niệm đẹp cô có với Hưng dường như xây dựng suốt cả năm...
Cô và Hưng cùng thi đậu ĐH. Thời kì hậu bao cấp đồng tiền tụt giá mà nhà lại nghèo nên việc đi học ĐH là khó khăn lớn với gia đình cô trong khi cô chỉ là con gái và còn cậu em trai đang học lớp 11 nữa. Cô tủi lắm. Đã nhiều lần cô muốn buông xuôi và chấp nhận ở nhà chờ Hưng học xong rồi 2 đứa cưới nhau. Nhưng cô lại sợ "người ta học cao thì thèm gì cái đứa nhà quê bám ruộng như mình chứ". Thế là cô vẫn quyết đi học. Thời gian đầu, ở nhà vẫn cố tiếp tế đầy đủ cho cô. Cô học xuất sắc và đạt học bổng. Cuộc sống êm xuôi như thế không kéo dài được bao lâu thì biến cố dồn dập xảy đến với gia đình cô. Bố cô trong lúc lùa trâu về bị trâu lồng lên húc chết. Mất đi người trụ cột chính mọi gánh nặng đè lên vai người mẹ gầy guộc của cô và không ít lâu sau bà cũng lao lực mà khuất núi. Làm ma chay cho mẹ xong thì trong nhà cũng chẳng còn nổi một xu. Tinh thần cô suy sụp trầm trọng. Hưng chỉ an ủi cô chứ chẳng thể giúp gì vì gia đình anh cũng nghèo như thế. Gánh nặng về chuyện ăn học của cậu em và của mình dồn dập, tràn ngập tâm trí cô...Cô cần tiền...
Cô lên trường và đi kiếm việc làm thêm. Cô gặp một người đàn ông là một việt kiều Nga già nhưng nhiều tiền. Chấp nhận vì đồng tiền mà cô bỏ Hưng đi theo người đàn ông ấy. Thế là cô được sống sung sướng, lại có tiền gửi về quê cho cậu em trai. Sống nhờ tiền của người ta nên không có cớ gì cô được từ chối những yêu cầu về thể xác của người đàn ông ấy cả. Tuy nhiên cũng may mắn vì ông ta yêu cô, chiều cô và nâng niu cô như bông hoa dễ tổn thương. Thôi cuộc sống cứ thế là ổn, cô tặc lưỡi phó mặc cả cuộc đời theo người đàn ông việt kiều Nga ấy.
Những tưởng cuộc sống bình lặng như thế sẽ kéo dài thì chỉ chưa đầy một năm người đàn ông mà cô đang chung sống vì buôn bán thua lỗ phải bỏ trốn đi nước ngoài. Tất cả nhà cửa, đồ đạc đều mang cầm cố cả. Cô lại trở về tay trắng. Tài sản còn lại duy nhất của cô là chiếc nhẫn vàng mà người đàn ông việt kiều mua cho khi đưa cô về nhà. Bán chiếc nhẫn cũng chỉ đủ trang trải tiền thuê nhà và tiền ăn học trong 1 tháng của 2 chị em. Cô lại toan tính chuyện mưu sinh.
Tìm không được việc làm, em trai lại vừa thi đỗ ĐH nên cô bị đưa đến con đường cùng trở thành gái "bán hoa". Cô bắt đầu biết đến các kĩ năng làm tình, cách tạo khoái lạc chuyên nghiệp từ ấy... Dần dần cô quen với "công việc" mới, không quá vất vả lại có thừa tiền trang trải học hành cho cậu em... Cô đã quên hẳn Hưng từ bao giờ cô không thể nhớ...
Một tia sét rạch ngang bầu trời, tiếng sấm nổ ầm ầm làm đứt ngang dòng hồi ức của cô. Trời sắp mưa, gió gào rú thê thảm, những bụi tre ven đường nghiến thân kèn kẹt. Cái rét luồn qua cả áo khoác thẫm buốt da thịt cô. Cô nhìn người đàn ông với chiếc áo len mỏng mà trong lòng dấy lên chút thương cảm. Người đàn ông hơi quay đầu lại, giọng lạc đi:
-Sắp mưa rồi, tôi và cô rẽ xuống con dốc kia tìm nhà trọ nghỉ tạm. Tôi không có áo mưa.
-Tuỳ ông thôi (cô buông giọng phó mặc)
Người đàn ông cho xe lao xuống một con dốc. Không gian vẫn tối mịt. Các nhà đã tắt đèn đi ngủ cả. Xa xa có một vài nhà có ánh điện le lói. Xe đi vào một thị trấn nhỏ.
Bầu trời bắt đầu ném mạnh những hạt mưa đầu tiên. Nhấn mạnh ga, người đàn ông cho xe phóng nhanh vào trung tâm thị trấn. Khi mưa bắt đầu nặng hạt thì họ cũng kịp dừng lại dưới lán che của một ngôi nhà nghỉ cũ kĩ. Căn nhà vẫn sáng đèn nên người đàn ông mạnh bạo đến gọi cửa. Một bà già vẻ mặt hơi dị đi ra.
-Xin lỗi, nhà nghỉ còn phòng không?
-Muộn thế này rồi mà còn người hỏi phòng nữa (giọng bà lão hơi gắt). Còn 1 phòng đấy.
-Chỉ còn một phòng thôi à?
Người đàn ông vừa hỏi vừa quay lại nhìn cô như muốn hỏi ý kiến. Cô bất ngờ với thái độ tôn trọng như cô là một người con gái còn trinh trắng. Cô cúi mặt.
-Một còn hơn không, tuỳ ông.
Thế là họ thuê căn phòng cuối cùng của nhà nghỉ.
Khách đã ngủ hết nên bà già dẫn họ đi đến phòng trọ chỉ bẳng chiếc đèn dầu mập mờ. Bà già đưa họ vào phòng của mình, bật đèn rồi đi ra.
Trong ánh sáng điện soi tỏ, cô và người đàn ông lúc bấy giờ mới thực sự nhìn rõ mặt nhau. Giật mình! Không phải cô giật mình mà là người đàn ông kia. Còn cô, lúc này cô không còn đứng vững nữa, chân tay cô bủn rủn. Không phải lạnh!
Cô và người đàn ông cứ thế đứng trân trân nhìn nhau. Những giọt nước mắt nóng hổi ứa ra từ trái tim tổn thương lăn dài trên má. Cô lặng người đi. Đó là Hưng.
Hưng lao vào ôm chặt lấy cô. Cô buông thõng người trong vòng tay của anh. Cái tự trọng chôn kín từ lâu bật lên ùa về trong cô hàng ngàn những dòng cảm xúc lẫn lộn. Vui, buồn xen lẫn tủi, nhục...
Họ ngồi bên nhau và chia sẻ tất cả những nỗi niềm mà bấy lâu ai cũng giữ kín.Đèn tắt. Những yêu thương ngày xưa tràn về ngập cả không gian, mơn man trên da thịt...
_________________________________________
Gió rít từng cơn nghe rét mướt
Đông đến cái lạnh cứa thấu sương
Lặng ngồi một mình với nhớ thương
Áo không đủ cho mùa đông giá lạnh
Ôm bóng hình một người trong cô quạnh
Thân bàng khô đứng ngóng một mình
Ngóng chờ ai ngóng một bóng hình
Đông biết rằng người vẫn gần đây lắm
Rút cọng may ngậm miệng buốt đắng
Dải đê vắng tre rên tang thương
Bóng trải dài lẻ bóng trên đường
Đông đã tới sao người chẳng tới
(cảm xúc sau đoạn 1 của truyện ngắn) - Bài viết này đã đăng trên tạp chí pháp lý cuối tháng và một số trang báo mạng
__________________________________________________________________
Sống lại hồi ức của một cô gái bao (viết 3 năm trc)
Em chỉ là một loài cỏ không hương
Anh đi qua có thấy lòng trăn trở
Có cảm thấy bông may bé nhỏ
Rút thân mình níu giữ nhân gian
Gió lạnh kéo từng cơn sin sít, dải tre oằn oại cọ vào nhau phát ra những tiếng ghê người. Sương xuống nhiều, mù mịt, trăng trắng...Cô co người lại trong chiếc áo mỏng manh, hở đôi ba chỗ mà đáng lẽ ra cần phải kín. Đông đến nhanh quá! Cô chẳng kịp từ biệt mùa mà cô yêu: mùa thu, để đón nhận cái rét ngọt của mùa đông phương bắc. Khúc đê này hằng đêm cô vẫn đứng hôm nay sao vắng thế! Ừ , cô thấy lạnh lẽo và trống vắng! Có lẽ hôm nay rét, khách ít qua. Cô ngồi xuống trệ cỏ ven đê, rút một cọng may đưa lên miệng (mỗi lúc chạnh lòng cô thường làm vậy). Vị nhàn nhạt, thơm thơm tan trong vị giác của cô - cái giác quan đã dạn dày với hơi đàn ông. Cô bỗng cười! Chua chát! Một ánh đèn xe máy rọi vào mặt cô. Cô đưa tay lên che ánh sáng chói loà của đèn pha.
- Bé con! lên với anh ko?
Giọng thanh niên. Cô uể oải:
- Chú em muốn gì ở bà chị già này?
- Đồ gái già! Tưởng ông cần cái thứ bênh tật đó à? Đùa thôi! Già rồi mà còn...
Rồi hắn rồ ga lao vút đi. Luồng sáng loé lên rồi tắt ngúm phía xa. Cô thấy chân mình run run. chai sạn đến mấy năm nay rồi mà sao cô lại có cảm giác này? Có lẽ do trời lạnh. Trong lòng cô hình như có tiếng nấc. Một giọt mặn chát lăn trên gò má bự phấn, chảy vào miệng mang theo cả mùi thơm của son, của phấn. Có gì đâu! Một thằng nhãi rang miệng còn hôi sữa ấy mà!
Lại một chiếc xe nữa đến. Vespa sang trọng. Cô vẫy:
- Anh gì ơi! Cho em đi nhờ với!
Chiếc xe dừng lại. Một người đàn ông trong bộ complê đen. Trong ánh đèn xe phản lại, một gương mặt vuông vắn, cương quyết hiện ra, mờ ảo.
-Cô về đâu?
-Cho em về Minh Khai.
- Tôi ko đi về đấy. Nhưng sao giữa đêm khuya rét mướt cô lại đứng ở đây? Áo ấm đâu sao cô ko mặc? Như thế kia thì ốm mất!
- Anh có cần...
Cô chợt dừng lại. Tự nhiên cô cảm thấy mình ko được làm vậy. Ông ta đáng được tôn trọng và có lẽ ông ta đang có một gia đình hạnh phúc.
- Cô là "cave" phải ko?
Sững người! Thoáng giận trôi nhanh qua mắt. Cô ko nói gì, đứng nhìn người đàn ông với vẻ mặt lạnh.
- Vâng! Đêm nay ông có muốn một người trò chuyện ko?
Ồ! Tôi đang rất cần một cô gái như cô. Nhưng cô đừng hiểu lầm tôi. Thôi, cô lên xe đi, tôi sẽ giải thiách cho cô sau.
Cô lên xe. Vậy là lại thêm 1 đêm nữa cô làm cái việc thoả mãn nhu cầu sinh lý cho một thằng đàn ông.Mép cô hơi nhếch lên. Cô cười. Nhạt!
- Cô tên gì?
- Loan
-Cô ở đâu?
-Vĩnh Phúc.
-Sao cô lại về đất này làm nghề, xin lỗi cô, đáng "khinh" này?
Im lặng! Không! Không gian thì tĩnh lặng mà hình như lòng cô đang cuộn sóng. Từ "khinh" đang luồn lách vào tận sâu thẳm hồn cô, chạm đến cái "liêm sỉ" được chôn kín ở đâu đó cô cũng ko rõ.
- Xin lỗi anh, có lẽ anh chỉ cần biết về tôi thế thôi. Tôi chỉ muốn biết anh sẽ đưa tôi đến đâu? Và lúc đó tôi sẽ thực hiện việc mà anh muốn. Rồi anh trả tôi tiền. Thế là xong!
Giọng người đàn ông hơi lạc đi. Hình nhưa do gió. Gió đang ngày càng mạnh. Cái rét cứa vào da thịt cô. Cô rùng mình.
- Tôi xin lỗi! Nhưng tôi ko cần cô phải làm cái việc đó. Tôi ko cần cái nhu cầu súc vật đó. Cô thấy tôi giống những thằng đàn ông ******** ấy à? Cô rét lắm phải không?
Lại im lặng. Tre vẫn cọ vào nhau sin sít...
- Cô ôm lấy tôi vậy. Đừng ngại gì cả. Coi như tôi trả tiền cho cái ôm đó của cô.
-Ông đã yêu cầu ko có cớ gì tôi lại từ chối vì tôi cũng đâu có mất gì.
Cô vòng tay ra đằng trước, siết chặt vòng eo của người đàn ông, một hơi ấm lan toả khắp cơ thể cô. Lâu lắm rồi cô mới tìm được cảm giác ấm áp này. Có gì quen quen...Cô chợt thảng thốt...
- Cô sao vậy? Vẫn lạnh phải ko?
Người đàn ông dừng xe, cởi áo khoác ngoài đưa cô.
- Cô khoác vào đi. chắc sẽ đỡ lạnh hơn đấy.
- Nhưng...còn ông thì sao?
Thoáng có suy nghĩ; cô nói:
- Vâng, cám ơn ông quan tâm.
Xe chạy chầm chậm. Cô co người trong chiếc áo nồng mùi cơ thể người đàn ông. Mình sao thế này? Một luồng kí ức chạy qua đầu cô. Giật mình! Có gì đó thân thuộc quá! Cô ko dám nghĩ tiếp. Con đường đê hun hút như muốn nuốt chửng chiếc xe cùng 2 con người - Một đàn ông, một đàn bà - vào cái sâu thẳm của nó. Cô mơ hồ lạc lối trong một không gian nhuốm màu kí ức...
Trong cái không gian nhuốm màu ký ức ấy, hoài niệm ngày xưa ùa về trong tâm trí cô, khoảng thời gian cuối cùng cô còn trong sạch. Ngày xưa, thời học sinh, thời mà người ta vẫn gọi là thời áo trắng, cô đã từng yêu... Cô là đứa con gái nhà nghèo có nhan sắc và học khá trong lớp. Cô được không ít những anh chàng lớp trên để ý, trong đó có Hưng. Hưng học giỏi lắm, đẹp trai nhưng nhà anh cũng nghèo như nhà cô vậy. Sau thời gian dài ngượng ngùng rồi cô và Hưng cũng kịp nói lời yêu trước khi 2 đứa ra trường khoảng 1 tháng. Chỉ một tháng thôi nhưng những kỷ niệm đẹp cô có với Hưng dường như xây dựng suốt cả năm...
Cô và Hưng cùng thi đậu ĐH. Thời kì hậu bao cấp đồng tiền tụt giá mà nhà lại nghèo nên việc đi học ĐH là khó khăn lớn với gia đình cô trong khi cô chỉ là con gái và còn cậu em trai đang học lớp 11 nữa. Cô tủi lắm. Đã nhiều lần cô muốn buông xuôi và chấp nhận ở nhà chờ Hưng học xong rồi 2 đứa cưới nhau. Nhưng cô lại sợ "người ta học cao thì thèm gì cái đứa nhà quê bám ruộng như mình chứ". Thế là cô vẫn quyết đi học. Thời gian đầu, ở nhà vẫn cố tiếp tế đầy đủ cho cô. Cô học xuất sắc và đạt học bổng. Cuộc sống êm xuôi như thế không kéo dài được bao lâu thì biến cố dồn dập xảy đến với gia đình cô. Bố cô trong lúc lùa trâu về bị trâu lồng lên húc chết. Mất đi người trụ cột chính mọi gánh nặng đè lên vai người mẹ gầy guộc của cô và không ít lâu sau bà cũng lao lực mà khuất núi. Làm ma chay cho mẹ xong thì trong nhà cũng chẳng còn nổi một xu. Tinh thần cô suy sụp trầm trọng. Hưng chỉ an ủi cô chứ chẳng thể giúp gì vì gia đình anh cũng nghèo như thế. Gánh nặng về chuyện ăn học của cậu em và của mình dồn dập, tràn ngập tâm trí cô...Cô cần tiền...
Cô lên trường và đi kiếm việc làm thêm. Cô gặp một người đàn ông là một việt kiều Nga già nhưng nhiều tiền. Chấp nhận vì đồng tiền mà cô bỏ Hưng đi theo người đàn ông ấy. Thế là cô được sống sung sướng, lại có tiền gửi về quê cho cậu em trai. Sống nhờ tiền của người ta nên không có cớ gì cô được từ chối những yêu cầu về thể xác của người đàn ông ấy cả. Tuy nhiên cũng may mắn vì ông ta yêu cô, chiều cô và nâng niu cô như bông hoa dễ tổn thương. Thôi cuộc sống cứ thế là ổn, cô tặc lưỡi phó mặc cả cuộc đời theo người đàn ông việt kiều Nga ấy.
Những tưởng cuộc sống bình lặng như thế sẽ kéo dài thì chỉ chưa đầy một năm người đàn ông mà cô đang chung sống vì buôn bán thua lỗ phải bỏ trốn đi nước ngoài. Tất cả nhà cửa, đồ đạc đều mang cầm cố cả. Cô lại trở về tay trắng. Tài sản còn lại duy nhất của cô là chiếc nhẫn vàng mà người đàn ông việt kiều mua cho khi đưa cô về nhà. Bán chiếc nhẫn cũng chỉ đủ trang trải tiền thuê nhà và tiền ăn học trong 1 tháng của 2 chị em. Cô lại toan tính chuyện mưu sinh.
Tìm không được việc làm, em trai lại vừa thi đỗ ĐH nên cô bị đưa đến con đường cùng trở thành gái "bán hoa". Cô bắt đầu biết đến các kĩ năng làm tình, cách tạo khoái lạc chuyên nghiệp từ ấy... Dần dần cô quen với "công việc" mới, không quá vất vả lại có thừa tiền trang trải học hành cho cậu em... Cô đã quên hẳn Hưng từ bao giờ cô không thể nhớ...
Một tia sét rạch ngang bầu trời, tiếng sấm nổ ầm ầm làm đứt ngang dòng hồi ức của cô. Trời sắp mưa, gió gào rú thê thảm, những bụi tre ven đường nghiến thân kèn kẹt. Cái rét luồn qua cả áo khoác thẫm buốt da thịt cô. Cô nhìn người đàn ông với chiếc áo len mỏng mà trong lòng dấy lên chút thương cảm. Người đàn ông hơi quay đầu lại, giọng lạc đi:
-Sắp mưa rồi, tôi và cô rẽ xuống con dốc kia tìm nhà trọ nghỉ tạm. Tôi không có áo mưa.
-Tuỳ ông thôi (cô buông giọng phó mặc)
Người đàn ông cho xe lao xuống một con dốc. Không gian vẫn tối mịt. Các nhà đã tắt đèn đi ngủ cả. Xa xa có một vài nhà có ánh điện le lói. Xe đi vào một thị trấn nhỏ.
Bầu trời bắt đầu ném mạnh những hạt mưa đầu tiên. Nhấn mạnh ga, người đàn ông cho xe phóng nhanh vào trung tâm thị trấn. Khi mưa bắt đầu nặng hạt thì họ cũng kịp dừng lại dưới lán che của một ngôi nhà nghỉ cũ kĩ. Căn nhà vẫn sáng đèn nên người đàn ông mạnh bạo đến gọi cửa. Một bà già vẻ mặt hơi dị đi ra.
-Xin lỗi, nhà nghỉ còn phòng không?
-Muộn thế này rồi mà còn người hỏi phòng nữa (giọng bà lão hơi gắt). Còn 1 phòng đấy.
-Chỉ còn một phòng thôi à?
Người đàn ông vừa hỏi vừa quay lại nhìn cô như muốn hỏi ý kiến. Cô bất ngờ với thái độ tôn trọng như cô là một người con gái còn trinh trắng. Cô cúi mặt.
-Một còn hơn không, tuỳ ông.
Thế là họ thuê căn phòng cuối cùng của nhà nghỉ.
Khách đã ngủ hết nên bà già dẫn họ đi đến phòng trọ chỉ bẳng chiếc đèn dầu mập mờ. Bà già đưa họ vào phòng của mình, bật đèn rồi đi ra.
Trong ánh sáng điện soi tỏ, cô và người đàn ông lúc bấy giờ mới thực sự nhìn rõ mặt nhau. Giật mình! Không phải cô giật mình mà là người đàn ông kia. Còn cô, lúc này cô không còn đứng vững nữa, chân tay cô bủn rủn. Không phải lạnh!
Cô và người đàn ông cứ thế đứng trân trân nhìn nhau. Những giọt nước mắt nóng hổi ứa ra từ trái tim tổn thương lăn dài trên má. Cô lặng người đi. Đó là Hưng.
Hưng lao vào ôm chặt lấy cô. Cô buông thõng người trong vòng tay của anh. Cái tự trọng chôn kín từ lâu bật lên ùa về trong cô hàng ngàn những dòng cảm xúc lẫn lộn. Vui, buồn xen lẫn tủi, nhục...
Họ ngồi bên nhau và chia sẻ tất cả những nỗi niềm mà bấy lâu ai cũng giữ kín.Đèn tắt. Những yêu thương ngày xưa tràn về ngập cả không gian, mơn man trên da thịt...
_________________________________________
Gió rít từng cơn nghe rét mướt
Đông đến cái lạnh cứa thấu sương
Lặng ngồi một mình với nhớ thương
Áo không đủ cho mùa đông giá lạnh
Ôm bóng hình một người trong cô quạnh
Thân bàng khô đứng ngóng một mình
Ngóng chờ ai ngóng một bóng hình
Đông biết rằng người vẫn gần đây lắm
Rút cọng may ngậm miệng buốt đắng
Dải đê vắng tre rên tang thương
Bóng trải dài lẻ bóng trên đường
Đông đã tới sao người chẳng tới
(cảm xúc sau đoạn 1 của truyện ngắn) - Bài viết này đã đăng trên tạp chí pháp lý cuối tháng và một số trang báo mạng
__________________________________________________________________
Last edited by a moderator: