#7.
Crush này, tớ mấy ngày nay có nhiều điều muốn nói lắm, giờ ngồi viết hết ra đây nhé. Đáng ra tớ phải ngồi bù bài kiểm tra văn sấp mặt đấy, nhưng lười quá, lại để tối tính tiếp.
3 tuần không đi học bình thường đúng là khủng hoảng thực sự. Chúng nó không chép bài hộ tớ một tiết nào hết, đã thế giai đoạn ấy còn làm đề cương các môn, riêng môn văn đã viết 10 bài văn, làm dàn ý 10 đề văn chưa kể phần Tiếng Việt đấy. Ngồi học thì không hiểu một cái gì hết, toán đã ngu nay còn ngu thêm, Văn thì phần nghị luận văn học chưa kịp thông não đã phải viết bài số 7. Thi giữa kì ấy, số bọn Vũ Kiệt có phúc nên không phải thi, học sinh Song Hồ như tớ đây thì sấp mặt ôn khẩn cấp. Ngồi trong phòng thi tớ cứ ngơ ngơ như bị thiểu năng, cái bọn ngày trước hay hỏi bài tớ bây giờ phải trố mắt ra nhìn cảnh tớ không biết gì để làm bài. Khó khăn nhiều lắm, nhiều vô kể, Bình ạ.
Tớ nhớ cậu, nhớ gương mặt "thừa muối" (theo lời Tuyết) của cậu, nhớ là kí hiệu chào của team Anh, nhớ cách cậu cười, nhớ lúc cậu vội rời đi không một lời tạm biệt cả team,... Sau vài hôm tạm biệt cậu, tớ cứ tự lải nhải như một con ngốc, đống bài vở chằng chịt, nặng nề không giúp tớ xóa đi hình ảnh cậu. Cậu có phải thi giữa kì không? Hình như không, vì cậu đã nói là sẽ có người "bảo kê" rồi mà nhỉ, ahuhu, thế thì có mỗi tớ trong team là khổ nhất rồi.
Cậu biết không, bà cô Diệp phù thủy suốt ngày trù dập tớ, người giáo viên đem gia đình tớ ra xúc phạm ấy mà, (thế nhưng đối với cậu thì đó lại là người để gọi BÁC, thật sự, thật sự đó là BÁC của cậu à?) chẳng thấy nói gì với tớ hết. Lúc tớ đi bồi dưỡng thì hô hào đủ chuyện sau lưng, giờ tớ về thì im như hến, thậm chí nhìn tớ cũng không nhìn, giơ tay phát biểu cũng không gọi, không quan tâm đến sự tồn tại của tớ. Tuyệt chiêu mới chăng? Mà Bình này, cậu có giận vì tớ không ưa cô Diệp không. Chắc không nhỉ, vì cậu nói hai người chỉ là quen biết, cô ấy quen mẹ cậu, chứ đối với cậu thì chẳng có họ hàng ruột thịt gì, phải chứ?
À mà, cả cái lớp tớ biết tớ thích cậu rồi, tức cười thật. Hôm cậu đứng trên sân khấu ở phòng giáo dục để thi hùng biện, cô Diệp đã quay video lại và trong tiết học cho cả lớp xem (thấy lớp tớ kể thế). (Mà tại lúc cậu thi tớ cũng có mặt cổ vũ nên cô Diệp đưa chuyện tớ đi cổ vũ cho cậu, không cổ vũ cho trường mình, buồn cười thật) Con Huyền bảo với tớ là, hôm nay thằng Trung Hiếu (nó học cùng lớp thêm với cậu mà) nói: "Con Trang không thích cô Diệp nhưng lại thích thằng Bình, cháu cô Diệp". Đấy, thấy không, chúng nó ầm ĩ cả với nhau rồi. Hôm nọ tớ ngồi ghế đã cạnh Huyền rồi định dựa vai nó, lỡ buột miệng: Tớ sẽ tưởng tượng đây là bờ vai của... Chưa kịp nói chữ "crush" thì con Hường bên cạnh đã tí tởn: "của Bình" Thế là tớ mới hiểu đầu đuôi ấy chứ, chết mất. Xấu hổ ghê.
Chúng ta thi xong rồi, biết giải rồi, tớ lại thấy ghét cậu quá. Cậu chẳng bao giờ ôn tập đàng hoàng, toàn ngồi chơi game trong giờ bồi dưỡng, thi tháng điểm cũng thấp hơn tớ một trời một vực, thế tại sao ngay cả thi huyện lẫn tỉnh đều bằng giải nhau là thế nào, chắc phát điên quá. Ừ thì cùng giải, tuy thứ hạng và điểm của tớ cao hơn (đến nỗi tớ suýt lên một bậc) nhưng chẳng ai nhìn vào điểm đâu, toàn thấy bằng giải là bằng năng lực cả thôi. Trời ạ, thấy ghét thật chứ. Lúc thông báo kết quả, cậu còn thấy khó tin đúng không? Ừ, khó tin thật mà, khó tin quá thể luôn ấy, cái đồ đáng ghét.
Lúc học bồi dưỡng là lúc sa đọa nhất của bọn mình nhỉ, tuy cũng áp lực nhưng học mỗi một môn Tiếng Anh thì đúng là quá ok. Tớ thấy luyến tiếc một chuyện, cậu biết đó là gì không.? Chính là cuộc đua 30 phút chóng vánh khiến lực lượng thay đổi chóng mặt giữa NGuyên và Minh Ngọc ấy. Chỉ vì bài kiểm tra tháng cuối bị bét (trong khi các tháng trước Nguyên đều đứng ở vị trí cao) mà Nguyên đã bị tụt điểm tổng đến nỗi xếp chót cũng Ngọc. Cô nói hai người chỉ hơn kém nhau 0.25 chứ chưa cụ thể ai hơn ai kém. Cô Quyên cho hai đứa kiểm tra 30 phút, ai cũng nghĩ Nguyên sẽ thắng vì các tháng trước NGọc xếp đều đều thứ hạng mờ nhạt. Cậu cũng nghĩ Nguyên sẽ thắng mà đúng không? Cậu cũng mong Nguyên thắng mà? Vì đó là một bạn trường ngoài với chúng ta, ba người Song Hồ - Xuân Lâm - Đình Tổ đều muốn bảo toàn con số 3 người đi thi tỉnh mà... Ấy thế nhưng, người tính không bằng trời tính. Ngọc sai 7 câu, Nguyên sai 9 câu, rồi Nguyên khóc. Cậu biết không Bình, lúc cô nói cả hai làm bài kiểm tra, Nguyên đã rất yếu lòng. Tớ nắm tay nó và mong nó cố gắng, thế rồi nó gạt tay tớ ra vì nó tự ái, lòng kiêu hãnh của nó bị tổn thương, cậu biết mà, trong chúng ta ai chả có tí ganh đua... Nguyên yếu lòng đến mức không tin mình có thể thắng, cậu biết không, Nguyên quá sợ hãi. Tớ đã nghĩ, giá như giây phút đó Nguyên bình tĩnh, mọi chuyện có thể khác đi hay không?
Nguyên bị loại, ai cũng buồn (dĩ nhiên ai bị loại thì đều là chuyện không mong muốn). Nhưng quan trọng hơn, Nguyên là học sinh trường ngoài như tớ và cậu. Bị loại và về trường, nó sẽ đối diện với bao nhiêu áp lực từ bạn bè thầy cô, nó sẽ tổn thương vì cái danh học sinh giỏi tình "hụt", nó sẽ đau lòng biết mấy, bởi vì cái lẽ nữa, đó là nó từng bất chấp ra đi khỏi đội toán để theo anh, giờ đây, mọi chuyện thành ra như thế. Cái hồi rục rịch công bố top 10, cậu có nhớ cậu đã nói gì với tớ không Bình? Cậu bảo cậu sẽ loại Hân để vào top 10 (lúc ấy cậu đang top 11), thế mà cuối cùng, người ra đi lại là Nguyên, trong khi Hân đứng thứ 8, cậu thứ 9, Ngọc thứ 10 (tớ thứ nhất, haha). Biết bao giờ tớ mới được gặp lại Nguyên nhỉ? Sau vụ Nguyên đi, cả team mình mới vỡ lẽ ra, hóa ra người hơn 0.25 lại chính là Minh Ngọc, Minh Ngọc - người mà không ai tin tưởng - đã dũng cảm vượt qua thế ngàn cân treo sợi tóc.
Tạm biệt cậu nhé, Bình.