Nguyên quờ tay bật đèn, nhìn lên đồng hồ. Đã hơn 10 giờ tối. Vậy là hắn đã thiếp đi được khoảng 3 giờ.
Tiếng nhạc từ chiếc laptop vẫn vang lên đều đều. Cái loại nhạc sôi động hắn thường thích sao giờ nghe vô duyên tệ, chẳng hợp với tâm trạng của người vừa thức giấc chút nào. Hắn nhấn nút tắt máy rồi bước xuống giường. Ở dưới nhà có tiếng động, nghĩa là mẹ hắn đã về. Hắn vào phòng tắm rửa mặt qua loa trước khi xuống phòng khách. Chắc mẹ có nhiều điều để nói với hắn lắm đây.
Mẹ hắn cất tiếng ngay khi thấy mặt hắn lò ra từ trên cầu thang:
- Nguyên, xuống đây! Hai mẹ con mình cần nói chuyện
Hắn biết mà. Rõ ràng là chuyện ấy đã tới tai mẹ hắn. Chẳng hay ho gì, nhưng chính vì thế nên mới cần phải nói. Hắn cũng không muốn giữ kín trong lòng mãi nữa. Hắn cũng là con người, hắn lại còn đang tuổi lớn, không phải dễ dàng gì mà chịu đựng cái việc ấy một mình.
Hắn uể oải tiến đến chiếc ghế đối diện ghế mẹ hắn đang ngồi ở bàn ăn gia đình. Không có chút gì tỏ ra run sợ cả. Hắn đã nghĩ là mình sẽ khúm rúm lắm khi mẹ biết chuyện. Hắn đã chuẩn bị những lời xin lỗi, những giọt nước mắt nếu cần. Nhưng giờ đây hắn cho qua tất.
- Con biết mẹ định nói gì rồi chứ? – Mẹ hắn hỏi, giọng nhẹ nhàng.
Hắn nhìn mẹ. Gương mặt bà vẫn lạnh lùng như thế, không biểu hiện cảm xúc gì cụ thể. Hắn chú ý tới đôi mắt, nơi có thể đoán được suy nghĩ của đối phương nhanh nhất. Chúng ánh lên sự cương nghị, nghiêm khắc. Chỉ cần nhìn đôi mắt ấy, người ta có thể biết được ngay bà là một người có nghị lực mạnh mẽ đến thế nào.
Bố hắn mất khi hắn mới được ba tuổi, một mình mẹ nuôi hắn khôn lớn. Bà đã phải đứng ra vừa lo kiếm tiền, vừa chăm sóc, dạy dỗ đứa con trai còn nhỏ dại. Tất nhiên, một lúc đóng hai vai như thế thì không thể làm toàn vẹn cả hai bên được. Hắn luôn tủi thân khi nghĩ lại những vết thương tâm hồn tuổi thơ đưa lại cho mình. Hắn bị gọi là thằng không cha, bị những đứa bạn xấu tính lôi chuyện đó ra làm trò đùa. Còn mẹ hắn thì cứ đi miết từ sáng đến tối mịt, lúc thì gửi hắn ở nhà trẻ, lúc lại nhà hàng xóm. Có đợt hắn còn phải ở nhà một mình với cánh cửa khóa chặt. Hắn không có ai chơi cùng, không có ai để tâm sự, không thể sẻ chia suy nghĩ. Dần dần, hắn cũng khóa chặt tâm hồn mình lại. Một cánh cửa vô hình, nhưng chắc chắn.
- Chuyện với cái Hân, con định giải quyết ra sao?
Hắn ngỡ ngàng. Không ngờ mẹ hắn vào chủ đề chính nhanh thế. Vẫn biết con người bà vô cảm, nhưng đến nỗi như thế thì… Cứ làm như chuyện chẳng có gì không bằng.
- Sao con không nói gì?
Nguyên cúi gằm mặt xuống. Nói!? Biết nói cái gì?
- Mặc dù mẹ con ta ít nói chuyện với nhau, nhưng mẹ nghĩ trong những trường hợp như thế này không thể ngồi im được. Con hãy nói bất cứ cái gì mà con nghĩ.
Lại một phút yên lặng chậm chạp trôi qua. Mẹ hắn thở dài rồi đứng dậy.
- Mẹ không nghĩ điều đó lại khó với con đến thế. Vậy thì mẹ sẽ giải quyết theo cách của mình.
- Mẹ định làm gì? – Hắn buột miệng.
- Đón đứa bé về nuôi.
- Không được!
- Tại sao không?
- Con sẽ bảo Hân phá cái thai đó. Đứa bé sẽ không tồn tại trên đời này! Mẹ sẽ không phải làm gì hết!
- Hân nó sẽ không chịu đâu. – Mẹ hắn nghiêm giọng. – Mà mẹ cũng không đồng ý. Việc làm đó thật là thất đức. Nó vừa ảnh hưởng đến sức khỏe của con bé, vừa mất nhân tính. Đã gây ra thì phải giải quyết hậu quả, không được gạt bỏ nó!
Hắn muốn điên lên được. Giờ thì mẹ còn lên giọng dạy hắn như thế nào là nhân tính, như thế nào là đạo đức cơ đấy!
- Mẹ nghĩ lỗi này chỉ do mình con gây ra chắc? – Hắn gào lên. Lần đầu tiên trong đời. – Nếu không phải vì mẹ chỉ nghĩ đến tiền, mẹ không quan tâm chút nào đến đứa con trai này thì liệu con có thế này không? Mẹ phải biết tại sao con không thể ngoan như những đứa khác chứ?
Mẹ hắn hơi ngạc nhiên, nhưng chẳng mấy chốc bà đã lấy được sự bình tĩnh:
- Mẹ biết là mẹ sai. Chính vì thế mà mẹ sẽ nuôi nó, mẹ sẽ gánh một phần trách nhiệm.
- Cái thai đó phải bỏ! Con được quyền quyết định điều đó. Nó là con của con!!!
- Nhưng nó cũng là cháu của mẹ!
Với một người như mẹ, hắn biết hắn chẳng bao giờ thắng. Và hắn không muốn phải ở đây chút nào nữa.
Hắn dằn từng tiếng sau cùng trước khi lao ra khỏi nhà:
- Mẹ sẽ dạy cháu mẹ như thế nào? Thành một thằng tệ mạt như con mẹ ư? Thế thì đừng để nó sinh ra còn hơn.
Hắn bấm chuông cửa. Chỉ vài phút sau, cánh cổng của ngôi biệt thự lớn nhất khu phố hắn đã mở. Người đàn bà trong bộ đồ ngủ bước ra, khuôn mặt đầy vẻ phúc hậu, trái ngược với sự lạnh lùng vô cảm của mẹ hắn.
- Trời ơi! Nguyên, sao cháu lại ra đường vào giờ này? Trời lạnh thế, cháu muốn bị cảm sao?
Hắn chưa kịp nói gì thì bà ấy đã đẩy hắn vào nhà. Một không khí ấm áp bao quanh hắn, không chỉ ở bên ngoài mà cả bên trong. Lúc nào cũng vậy, cứ bước vào căn nhà của dì Lan là hắn lại thấy ấm lòng hẳn. Đâu như ở nhà!
Sau khi khóa cổng cẩn thận, dì bước vào, pha cho hắn một tách cà phê nóng. Rồi ngồi im nhìn hắn hít hà, nhấm nháp từng muỗng cà phê một.
Dì Lan chuyển đến khu này được bảy năm, từ khi hắn còn là một đứa bé học tiểu học. Chồng của dì là một triệu phú, với sức của ông ta thì mua một chỗ đất tốt hơn cũng chẳng khó khăn gì. Vậy mà căn biệt thự vẫn được xây lên, chỉ cách nhà của nó có vài căn. Ngay từ buổi đầu, dì đã tỏ ra quý mến đám thiếu niên nhi đồng ở khu. Nhà dì cứ đến thứ bảy, chủ nhật là lại giống công viên của bọn nhóc vậy. Dì cho cả đám chạy nhảy, vui chơi trong sân thoải mái. Lại còn cho chúng nó xài chung máy chơi game hiện đại với con của dì mà không chút lo lắng. Đứa nào cũng thích dì. Hắn cũng thế. Nhưng hắn lờ mờ nhận thấy dì mến hắn nhất. Vì dì rất hay giữ hắn lại ăn cơm với cả gia đình. Dì thường khen hắn ngoan ngoãn, đáng yêu trước mặt cả nhà dì. Mỗi lần mẹ hắn để hắn ở nhà một mình, hắn lại cố lẻn ra để đến nhà dì giúp dì một vài việc gì đó, nói chuyện với dì. Mẹ hắn chẳng trách hắn những lần như vậy, chắc có lẽ cũng là vì dì Lan trước đây học chung đại học với mẹ.
Hắn thấy dì đúng là một người mẹ mẫu mực, đáng kính. Hắn ước gì mẹ hắn bằng được một nửa, mà không, một phần ba dì Lan thôi là hắn mãn nguyện lắm rồi!
- Cháu gặp vấn đề gì hả Nguyên? Có thể kể cho dì nghe được không?
Hắn đặt tách cà phê xuống. Nói chuyện với dì, tự dưng hắn cảm giác mình như nhỏ lại. Chân thành hết mức có thể, hắn bộc bạch với dì:
- Cháu ghét mẹ cháu! Cháu không thể sống với bà ấy phút nào nữa. Vì bà ấy mà cháu trở thành người thế này, đáng ra đời cháu đã đẹp hơn nhiều.
Hắn thoáng thấy chút sa sầm trên mặt của dì Lan.
- Cháu không được nói thế, Nguyên! Mẹ cháu là một trong những bà mẹ tốt nhất mà dì được biết còn tồn tại trên đời này.
- Bà ấy chỉ biết mỗi tiền, bà ấy không có chút tình cảm nào cho cháu!
- Mẹ cháu yêu cháu nhiều lắm, chỉ là bà không có thời gian thôi. Cháu cũng biết là mẹ cháu đã phải gánh vác công việc của công ty ba cháu, lại phải vừa nuôi cháu mà? Riêng dì rất khâm phục mẹ cháu. Cháu được ăn học đầy đủ, được sống trong ngôi nhà tiện nghi như vậy chỉ từ bàn tay mẹ thì quả thật là…
- Dì đừng bao biện cho bà ấy nữa! Cháu chán cái lí do cũ rích ấy rồi! Thà cháu sống ở căn nhà tồi tàn, rách nát còn hơn sống ở mấy tầng lầu mà chẳng có chút yêu thương gì trong đó! – Hắn ngoác mồm cãi.
- Mẹ cháu yêu cháu mà?
- Bà ấy hiếm hoi lắm mới nói với cháu được vài câu, chẳng như dì!
- Mẹ cháu thích sự im lặng. Hồi còn học chung với dì, bà ấy cũng như vậy. Nhưng bà ấy biết lắng nghe mọi người và luôn giải quyết được những sự việc khó khăn nhất.
- Khi cháu còn nhỏ, ấn tượng về người mẹ lạnh lùng với cháu đã như vậy rồi, làm sao cháu có thể mở lòng ra với bà ấy được? Mẹ cháu yêu cháu còn thua cả dì, làm sao cháu chịu được đây?
Đúng lúc đó, có tiếng chuông điện thoại. Dì Lan bảo với hắn:
- Ngồi đây nhé, dì sẽ quay lại ngay. Đừng đi đâu đấy! Bỏ ra ngoài đường ban đêm vẫn là một điều xấu, dù cho cháu có buồn về mẹ như thế nào nữa!
Hắn không có ý định bỏ đi. Nhưng nghe những lời nói của dì, hắn vẫn thấy ấm lòng lạ. Chẳng bù cho mẹ hắn. Khi thấy hắn lao ra khỏi nhà, bà ta đâu có phản ứng gì? Bà ấy có bao giờ lo cho hắn đâu chứ?
Dù dì Lan có nói gì đi nữa thì hắn vẫn không tha thứ cho mẹ hắn đâu. Trừ khi mẹ hắn chấp nhận để cái Hân hủy cái thai đi, mà ngay cả thế, thì hắn cũng không tha thứ hoàn toàn được. Nếu không có một người mẹ như vậy thì hắn đã chẳng làm cho con bé đó có thai như thế! Hắn đi tìm tình thương, hắn yêu quá sớm. Và hậu quả nhãn tiền thế đấy!
Chợt hắn nảy ra một ý tưởng. Hai đứa con của dì Lan đã đi du học rồi. Chồng của dì thì toàn đi công tác nước ngoài, có khi mấy tháng mới về một lần. Dì lại yêu quý hắn như thế. Tại sao hắn lại không tới ở với dì để tránh mặt mẹ hắn? Cho tới khi bà nghĩ lại về quyết định đó…
***
Chiều hôm sau, hắn quay lại nhà để lấy những đồ dùng cần thiết trước khi về “nhà mới” của mình. Sau khi thuyết phục mãi hắn không được, dì Lan đã nói chuyện với mẹ hắn về cái quyết định kì cục nhưng không phải là không có lý trong trường hợp này của hắn. Hắn không rõ lắm về buổi trò chuyện của họ, nhưng kết quả cuối cùng là mẹ hắn chấp nhận. Vậy đấy! Làm sao hắn có thể sống với một người chỉ chăm chăm đẩy hắn ra khỏi nhà khi có cơ hội thế chứ?
***