P
phamhien18
Đọc những bài viết của các bạn mình rất cảm động, mỗi chúng ta đều có một người mẹ để tôn kính, có những kí niệm, tất cả đều đáng được chân trọng. Mặc dù viết văn không hay, mặc dù có thể những gì mình nói với mẹ, các bạn cho là sáo rỗng , nhạt nhẽo, nhưng hôm nay mình vẫn tự tin viết ra tất cả, vì đây là một cách mình thể hiện tình yêu của mình dành cho mẹ. Mình tin chắc chắn mình sẽ nhận đựơc một phần thưởng lớn, không phải là phần thưởng của ban tổ chức mà là nụ cười của mẹ, sự hạnh phúc trong ánh mắt mẹ khi mẹ đọc bài viết này. Vì nụ cười đó mình có thể đánh đổi tất cả.
Hôm nay,lần thứ hai con ngồi trải lòng mình ra giấy, ôn chặng đường mà hai mẹ con mình đã đi qua. Con vẫn bối rối như ngày nào, trong đầu con ngập tràn cảm xúc, các kí ức về mẹ ùa về, tất cả như mới ngày hôm qua. Nhớ hồi nhỏ, đối với con mẹ không phải là người quan trọng nhất, những lúc khóc người con thường gọi tên không phải là mẹ mà là bà-những lúc đó mẹ buồn lắm phải không? Khi đó đối với con, mẹ là người lạnh lùng, quá nghiêm khắc, cục cằn và...vô tình, - suy nghĩ của một đứa con lít, chỉ biết nhìn nhận mẹ qua những trận đòn, con chỉ nghĩ đơn giản mẹ đánh con nghĩa là mẹ không thương con. Con nghe lời mẹ không phải vì con yêu mẹ mà là vì con sợ cây roi trong tay mẹ, sợ "cái bánh năm ông sao" mà mẹ có thể tặng cho con ngay lập tức nếu như con dám cãi.Thời gian cứ thế trôi qua, con sống và trách móc mẹ, có lúc con cảm thấy ghét mẹ vô cùng....- trái tim mẹ sắt đá quá. Nhưng từ khi lớn lên con bắt đầu phát hiện ra rằng, đằng sau trái tim tưởng trừng sắt đá kia, đó là tình yêu thương bao la, ấm áp, đức hi sinh cao cả. Con dường như bị cuốn sâu vào đó. Con muốn đi đi mãi để khám phá hết kì quan mà con cho là đẹp nhất thế gian- trái tim của mẹ. Trái tim mẹ đẹp vậy, lòng mẹ bao la vậy, nhưng cũng có lúc đứa con hư đốn này làm mẹ phải tan lát cõi lòng . Con còn nhớ như in những gì xảy ra năm lớp chín, cái năm mà con làm mẹ phải khóc rất nhiều, năm mà con phát hiện ra mẹ quan trọng với con biết dường nào, có lẽ chỉ khi mất đi, biết sắp mất đi con người ta mới trưởng thành, mới nhận ra được tầm quan trọng những gì mình đang có,nhận ra giá trị đích thực của cuộc sống . Lần đó mẹ còn nhớ không?
Như bao buổi chiều khác, sau những giờ học căng thẳng con vội vã đạp xe từ trường về nhà. Thấy khoá cửa con chỉ đơn giản nghĩ là chắc nhà mình vào bà ăn cơm, đang định quay đầu xe đi vào bà, thì bác Là hớt hải chạy đến và nói với con, một tin sét đánh: Mẹ cháu bị tai nạn rồi, ngay ở trước cửa này, bác chỉ chỗ mẹ bị ngã, mẹ ngã ra sao, mọi người đưa mẹ đi từ bệnh viện từ bao giờ, bác nói nhiều nhưng con có nghe đựơc bao nhiêu, hơn bao giờ hết con muốn chạy ngay đến bên mẹ, ôm lấy mẹ, muốn mẹ về nấu cơm cho con, muốn gặp mẹ... Rồi con phóng xe như bay vào trong bà, con muốn chốn tránh con mong sao đó không phải là sự thật. Và con đã khóc oà lên, con không thể nào giữ được bình tĩnh, con muốn gặp mẹ muốn gục đầu vào mẹ: Mẹ ơi mẹ có sao không? Cả nhà bảo phải giữ bình tĩnh, không được khóc, mẹ cháu sẽ ổn nhưng những giọt nước mắt của con vẫn ngang bướng tuôn trào, và con khóc to hơn khóc nhiều hơn khi nghe tin mẹ có thể bị dò tủy-bị liệt. Lúc đó con đau lắm, không bị mẹ đánh nhưng con lại đau đớn vô cùng con đau hơn bao giờ hết, tim con như rỉ máu, mẹ bây giờ mẹ đang đau lắm phải không?Con ước sao mẹ có thể đứng trước mắt con mắng con một trận hay rơ bàn tay gầy gò, trai sạn vì năm tháng lên doạ sẽ đánh con nếu con còn khóc....Mẹ mẹ ơi. Thế rồi con cũng được đến thăm mẹ, nhìn mẹ nằm trên giường bệnh, phải chịu những cơn đau lòng con tan nát, con chỉ muốn ở bên mẹ mà thôi, con không muốn xa mẹ dù chỉ là một bước. Nhưng bố bảo con phải về, phải về để đi học hơn nữa đây lại là thời kì quan trọng, phải liên tục làm bài kiểm tra để chọn đội tuyển hoá, con đang giữ vị trí thứ hai,thì phải cố vươn lên, đừng để tuột dốc, không được để ảnh hưởng nếu không mẹ sẽ rất buồn. Con vâng dạ và cố làm theo nhưng con không thể. Đi học con không tập trung, nghe thầy giảng bài mà đầu óc con lơ lửng ở nơi đâu con không rõ. Cố tập trung, vẫn cố gắng nhưng chẳng hiểu sao kết quả của con cứ tuột dốc, không sao phanh được. Cuối cùng con bị loại ở vòng hai khi chọn đội tuyển đi thi tỉnh. Mặc dù đã đoán trước, chuẩn bị trước nhưng khi nghe cô Lan nói con vẫn cảm thấy hẫng hụt vô cùng, những lời bố nói với con hôm nào vẫn văng vẳng bên tai...Về nhà nhìn thấy mẹ đang nhăn nhó trên giường nhưng nhìn thấy con vẫn cố mỉm cười và nói mẹ không sao đâu. Con không thể nào cầm nổi nước mắt, con oà khóc, con xin lỗi khi để mẹ phải chịu hai nỗi đau, cả về thể xác lẫn tâm hồn. Nghe tin đó xong mẹ không nói gì quay mặt vào trong tường, con biết mẹ đã khóc,khóc nhiều,con là nguồn sống, nguồn hi vọng duy nhất của mẹ, con đã cho mẹ hi vọng và chính con lại cướp đi cái hi vọng đó, đẩy mẹ vào tuyệt vọng trong lúc mẹ khó khăn nhất. Rồi một tháng trôi qua kể từ ngày mẹ bị tai nạn, ngày qua ngày, thời gian trôi qua một cách nặng nề, con sống trong ân hận, luối tiếc, đón một cái tết buồn nhất từ trước tới giờ. Lúc đó mẹ lại bên con kéo con thoát khỏi vực thẳm của tuyệt vọng, mẹ cho con hiểu cơ hội còn nhiều ở phía trước.
Mười một giờ đêm ba mươi tết, còn một tiếng nữa là bước sang năm mới, mẹ gọi con tới bên giường mẹ, và mẹ con mình đã nói chuyện rất nhiều. Con đã hứa với mẹ rất nhiều, những lời hứa mà con sẽ thực hiện khi bước sang năm mới. Hai mẹ con mình đã khóc, khóc vì đau, khóc vì vui, khóc vì tất cả mọi chuyện. Chuông đổ mười hai giờ, năm mới đã sang con ôm chặt lấy mẹ, để trái tim của mẹ và con tới gần nhau hơn, để con vững tin hơn, sẵn sàng cho những khởi đầu mới, và để chắc chắn rằng con sẽ luôn có mẹ ở bên, để con có thể chia sẻ với mẹ lỗi đau thể xác mà mẹ đang phải chịu đựng,...
Thời gian trôi qua nhanh thật phải không mẹ, đã ba năm kể từ ngày đó, giờ đây con đã là học sinh lớp mười hai. Những vết thương lòng, những đau đớn ngày nào làm con cảm thấy tự ty vô cùng, con không dám theo đội tuyển hoá nữa, con không tin vào chính mình,con sợ lại vấp ngã, con sợ lại làm mẹ đau đớn lần thứ hai. Nhưng mẹ, mẹ không nguôi hi vọng vào con, tin vào con, mẹ bảo : mẹ vẫn muốn Hiền theo đội tuyển hoá. Câu nói đó của mẹ đã tiếp thêm cho con sức mạnh, con sẽ cố mẹ ạ. Trách nhiệm của con năm nay khá nặng nề vì ngoài kì thi học sinh giỏi con sẽ phải đối mặt với kì thi đại học-kì thi quan trọng của cuộc đời. Nhưng mẹ ơi con không sợ Vì con biết sẽ luôn có mẹ ở bên, mẹ là nguồn sức mạnh lớn nhất thôi thúc con phấn đấu. Mẹ biết không, con đang phải cố gắng hết mình, có lúc con cảm thấy nản lòng, kiệt sức nhưng hình ảnh con đường lại hiện ra trong đầu con, và mẹ mẹ đang ở cuối con đường đó, giang hai tay ra đón con, cổ vũ con cố gắng, mỗi lúc như thế con lại đứng lên bước tiếp...Mẹ phải luôn đứng ở đó mẹ nhá, mẹ hãy luôn sát cánh cùng con trong mỗi chặng đường đời mẹ nhá, con cần có mẹ, rất cần mẹ.
Mẹ ơi con biết ơn mẹ nhiều nhiều lắm, cả cuộc đời mẹ đã hi sinh cho chúng con. Mẹ đã hi sinh cả tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất của mình.Con thích nghe mẹ kể chuyện hồi mẹ còn trẻ, nó hấp dẫn hơn bất cứ câu chuyện cổ tích nào bởi vì lúc đó con nhìn thấy trong mắt mẹ có một niềm vui gì đó không sao tả nổi, và đôi khi có chút hối tiếc vì nó đã qua. Những câu chuyện mẹ kể con đã thuộc lòng cả rồi, nhưng con vẫn muốn nghe mẹ kể, muốn nó trở thành một phần cuộc sống của con.
Lo lắng cho gia đình cho tương lai của hai đứa con, làm một công việc không có chủ nhật, không có ngày nghỉ, con biết có nhiều lúc mẹ mệt mỏi vô cùng, đau đớn vô cùng, nhưng mẹ chưa từng một lời than vãn. Mẹ đã mạnh mẽ vượt lên trên mọi lỗi đau, đứng vững trước sóng gió cuộc đời, làm tất cả vì chúng con. Con cám ơn mẹ! Cám ơn mẹ! Ngàn lần cám ơn mẹ! Con cám ơn mẹ vì tất cả những gì mẹ đã làm cho chúng con, vì mẹ đã cho con những bài học làm người,cách ứng xử, những bài học về cuộc sống, những bài học sâu sắc, ý nghĩa mà suốt cuộc đời con sẽ không bao giờ quên. Con cám ơn mẹ vì tất cả, vì mẹ là mẹ của con.
Còn hàng nghìn, hàng vạn lời con muốn nói, còn hàng nghìn hàng vạn lời cảm ơn mà con muốn gửi tới mẹ. Nhưng có lẽ con sẽ phải tạm dừng tại đây,bởi vì nếu chỉ nói suông thì những lời nói đó sẽ trở lên sáo rỗng, con phải quay lại con đường con đang bước để tiếp tục học, để tiếp tục những chặng đường đời, để gặt hái thành công, để có thể cho mẹ nụ cười rạng rỡ nhất, để mẹ có thể thở phào nhẹ nhõm, để không làm mẹ phải rơi lệ...
Cám ơn học mãi đã tổ chức cuộc thi này, đã cho chúng mình cơ hội được bày tỏ suy nghĩ về mẹ của mình.
Chúc cuộc thi thành công tốt đẹp. Mình mong rằng tất cả các mem của học mãi có thể dừng lại một chút, bước ra khỏi cuộc sống tấp nập, bước ra khỏi những lo toan trong học tập, thi cử để tĩnh tâm viết về mẹ mình. Có thể sẽ không được mọi người chấp nhận, mọi người yêu thích, nhưng mình tin mẹ các bạn sẽ rất thích. Hãy viết ra tất cả về mẹ, người mẹ vĩ đại của chúng ta xứng đáng được hưởng niềm vui đó. Cám ơn rất nhiều.
Mình muốn mời các bạn nghe bài hát này, nhưng mình lại không biết cách chèn nhạc vào, các bạn vào đây nghe nha(ngại quá cơ)
http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=_w97D9p0qm
Mẹ yêu quý!
Hôm nay là lần thứ hai con ngồi viết về mẹ. Lần đầu tiên là khi làm bài kiểm tra văn ở trường, khi đọc đề " viết về một người mà em yêu quý nhât" con đã sung sướng và coi đó là đề tủ, con sẽ viết về mẹ, đơn giản. Nhưng con không ngờ khi đặt bút viết con lại cảm thấy bối rối, viết gì bây giờ? Từ khi con sinh ra mỗi bước chân của con đều in dấu hình bóng của mẹ. Mười năm năm với bao kỉ niệm vậy mà chỉ được viết trong 90 phút, con ngồi thờ thẫn hồi lâu, cho đến khi sắp hết giờ con cắm đầu cắm cổ viết và chẳng biết mình đang viết cái gì nữa. Về nhà con tự trách mình tự ân hận và dấu tiệt chuyện đó, cả cái bài kiểm tra đó con cũng tẩu táng luôn không cho mẹ biết vì sợ mẹ sẽ buồn.Hôm nay,lần thứ hai con ngồi trải lòng mình ra giấy, ôn chặng đường mà hai mẹ con mình đã đi qua. Con vẫn bối rối như ngày nào, trong đầu con ngập tràn cảm xúc, các kí ức về mẹ ùa về, tất cả như mới ngày hôm qua. Nhớ hồi nhỏ, đối với con mẹ không phải là người quan trọng nhất, những lúc khóc người con thường gọi tên không phải là mẹ mà là bà-những lúc đó mẹ buồn lắm phải không? Khi đó đối với con, mẹ là người lạnh lùng, quá nghiêm khắc, cục cằn và...vô tình, - suy nghĩ của một đứa con lít, chỉ biết nhìn nhận mẹ qua những trận đòn, con chỉ nghĩ đơn giản mẹ đánh con nghĩa là mẹ không thương con. Con nghe lời mẹ không phải vì con yêu mẹ mà là vì con sợ cây roi trong tay mẹ, sợ "cái bánh năm ông sao" mà mẹ có thể tặng cho con ngay lập tức nếu như con dám cãi.Thời gian cứ thế trôi qua, con sống và trách móc mẹ, có lúc con cảm thấy ghét mẹ vô cùng....- trái tim mẹ sắt đá quá. Nhưng từ khi lớn lên con bắt đầu phát hiện ra rằng, đằng sau trái tim tưởng trừng sắt đá kia, đó là tình yêu thương bao la, ấm áp, đức hi sinh cao cả. Con dường như bị cuốn sâu vào đó. Con muốn đi đi mãi để khám phá hết kì quan mà con cho là đẹp nhất thế gian- trái tim của mẹ. Trái tim mẹ đẹp vậy, lòng mẹ bao la vậy, nhưng cũng có lúc đứa con hư đốn này làm mẹ phải tan lát cõi lòng . Con còn nhớ như in những gì xảy ra năm lớp chín, cái năm mà con làm mẹ phải khóc rất nhiều, năm mà con phát hiện ra mẹ quan trọng với con biết dường nào, có lẽ chỉ khi mất đi, biết sắp mất đi con người ta mới trưởng thành, mới nhận ra được tầm quan trọng những gì mình đang có,nhận ra giá trị đích thực của cuộc sống . Lần đó mẹ còn nhớ không?
Như bao buổi chiều khác, sau những giờ học căng thẳng con vội vã đạp xe từ trường về nhà. Thấy khoá cửa con chỉ đơn giản nghĩ là chắc nhà mình vào bà ăn cơm, đang định quay đầu xe đi vào bà, thì bác Là hớt hải chạy đến và nói với con, một tin sét đánh: Mẹ cháu bị tai nạn rồi, ngay ở trước cửa này, bác chỉ chỗ mẹ bị ngã, mẹ ngã ra sao, mọi người đưa mẹ đi từ bệnh viện từ bao giờ, bác nói nhiều nhưng con có nghe đựơc bao nhiêu, hơn bao giờ hết con muốn chạy ngay đến bên mẹ, ôm lấy mẹ, muốn mẹ về nấu cơm cho con, muốn gặp mẹ... Rồi con phóng xe như bay vào trong bà, con muốn chốn tránh con mong sao đó không phải là sự thật. Và con đã khóc oà lên, con không thể nào giữ được bình tĩnh, con muốn gặp mẹ muốn gục đầu vào mẹ: Mẹ ơi mẹ có sao không? Cả nhà bảo phải giữ bình tĩnh, không được khóc, mẹ cháu sẽ ổn nhưng những giọt nước mắt của con vẫn ngang bướng tuôn trào, và con khóc to hơn khóc nhiều hơn khi nghe tin mẹ có thể bị dò tủy-bị liệt. Lúc đó con đau lắm, không bị mẹ đánh nhưng con lại đau đớn vô cùng con đau hơn bao giờ hết, tim con như rỉ máu, mẹ bây giờ mẹ đang đau lắm phải không?Con ước sao mẹ có thể đứng trước mắt con mắng con một trận hay rơ bàn tay gầy gò, trai sạn vì năm tháng lên doạ sẽ đánh con nếu con còn khóc....Mẹ mẹ ơi. Thế rồi con cũng được đến thăm mẹ, nhìn mẹ nằm trên giường bệnh, phải chịu những cơn đau lòng con tan nát, con chỉ muốn ở bên mẹ mà thôi, con không muốn xa mẹ dù chỉ là một bước. Nhưng bố bảo con phải về, phải về để đi học hơn nữa đây lại là thời kì quan trọng, phải liên tục làm bài kiểm tra để chọn đội tuyển hoá, con đang giữ vị trí thứ hai,thì phải cố vươn lên, đừng để tuột dốc, không được để ảnh hưởng nếu không mẹ sẽ rất buồn. Con vâng dạ và cố làm theo nhưng con không thể. Đi học con không tập trung, nghe thầy giảng bài mà đầu óc con lơ lửng ở nơi đâu con không rõ. Cố tập trung, vẫn cố gắng nhưng chẳng hiểu sao kết quả của con cứ tuột dốc, không sao phanh được. Cuối cùng con bị loại ở vòng hai khi chọn đội tuyển đi thi tỉnh. Mặc dù đã đoán trước, chuẩn bị trước nhưng khi nghe cô Lan nói con vẫn cảm thấy hẫng hụt vô cùng, những lời bố nói với con hôm nào vẫn văng vẳng bên tai...Về nhà nhìn thấy mẹ đang nhăn nhó trên giường nhưng nhìn thấy con vẫn cố mỉm cười và nói mẹ không sao đâu. Con không thể nào cầm nổi nước mắt, con oà khóc, con xin lỗi khi để mẹ phải chịu hai nỗi đau, cả về thể xác lẫn tâm hồn. Nghe tin đó xong mẹ không nói gì quay mặt vào trong tường, con biết mẹ đã khóc,khóc nhiều,con là nguồn sống, nguồn hi vọng duy nhất của mẹ, con đã cho mẹ hi vọng và chính con lại cướp đi cái hi vọng đó, đẩy mẹ vào tuyệt vọng trong lúc mẹ khó khăn nhất. Rồi một tháng trôi qua kể từ ngày mẹ bị tai nạn, ngày qua ngày, thời gian trôi qua một cách nặng nề, con sống trong ân hận, luối tiếc, đón một cái tết buồn nhất từ trước tới giờ. Lúc đó mẹ lại bên con kéo con thoát khỏi vực thẳm của tuyệt vọng, mẹ cho con hiểu cơ hội còn nhiều ở phía trước.
Mười một giờ đêm ba mươi tết, còn một tiếng nữa là bước sang năm mới, mẹ gọi con tới bên giường mẹ, và mẹ con mình đã nói chuyện rất nhiều. Con đã hứa với mẹ rất nhiều, những lời hứa mà con sẽ thực hiện khi bước sang năm mới. Hai mẹ con mình đã khóc, khóc vì đau, khóc vì vui, khóc vì tất cả mọi chuyện. Chuông đổ mười hai giờ, năm mới đã sang con ôm chặt lấy mẹ, để trái tim của mẹ và con tới gần nhau hơn, để con vững tin hơn, sẵn sàng cho những khởi đầu mới, và để chắc chắn rằng con sẽ luôn có mẹ ở bên, để con có thể chia sẻ với mẹ lỗi đau thể xác mà mẹ đang phải chịu đựng,...
Thời gian trôi qua nhanh thật phải không mẹ, đã ba năm kể từ ngày đó, giờ đây con đã là học sinh lớp mười hai. Những vết thương lòng, những đau đớn ngày nào làm con cảm thấy tự ty vô cùng, con không dám theo đội tuyển hoá nữa, con không tin vào chính mình,con sợ lại vấp ngã, con sợ lại làm mẹ đau đớn lần thứ hai. Nhưng mẹ, mẹ không nguôi hi vọng vào con, tin vào con, mẹ bảo : mẹ vẫn muốn Hiền theo đội tuyển hoá. Câu nói đó của mẹ đã tiếp thêm cho con sức mạnh, con sẽ cố mẹ ạ. Trách nhiệm của con năm nay khá nặng nề vì ngoài kì thi học sinh giỏi con sẽ phải đối mặt với kì thi đại học-kì thi quan trọng của cuộc đời. Nhưng mẹ ơi con không sợ Vì con biết sẽ luôn có mẹ ở bên, mẹ là nguồn sức mạnh lớn nhất thôi thúc con phấn đấu. Mẹ biết không, con đang phải cố gắng hết mình, có lúc con cảm thấy nản lòng, kiệt sức nhưng hình ảnh con đường lại hiện ra trong đầu con, và mẹ mẹ đang ở cuối con đường đó, giang hai tay ra đón con, cổ vũ con cố gắng, mỗi lúc như thế con lại đứng lên bước tiếp...Mẹ phải luôn đứng ở đó mẹ nhá, mẹ hãy luôn sát cánh cùng con trong mỗi chặng đường đời mẹ nhá, con cần có mẹ, rất cần mẹ.
Mẹ ơi con biết ơn mẹ nhiều nhiều lắm, cả cuộc đời mẹ đã hi sinh cho chúng con. Mẹ đã hi sinh cả tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất của mình.Con thích nghe mẹ kể chuyện hồi mẹ còn trẻ, nó hấp dẫn hơn bất cứ câu chuyện cổ tích nào bởi vì lúc đó con nhìn thấy trong mắt mẹ có một niềm vui gì đó không sao tả nổi, và đôi khi có chút hối tiếc vì nó đã qua. Những câu chuyện mẹ kể con đã thuộc lòng cả rồi, nhưng con vẫn muốn nghe mẹ kể, muốn nó trở thành một phần cuộc sống của con.
Lo lắng cho gia đình cho tương lai của hai đứa con, làm một công việc không có chủ nhật, không có ngày nghỉ, con biết có nhiều lúc mẹ mệt mỏi vô cùng, đau đớn vô cùng, nhưng mẹ chưa từng một lời than vãn. Mẹ đã mạnh mẽ vượt lên trên mọi lỗi đau, đứng vững trước sóng gió cuộc đời, làm tất cả vì chúng con. Con cám ơn mẹ! Cám ơn mẹ! Ngàn lần cám ơn mẹ! Con cám ơn mẹ vì tất cả những gì mẹ đã làm cho chúng con, vì mẹ đã cho con những bài học làm người,cách ứng xử, những bài học về cuộc sống, những bài học sâu sắc, ý nghĩa mà suốt cuộc đời con sẽ không bao giờ quên. Con cám ơn mẹ vì tất cả, vì mẹ là mẹ của con.
Còn hàng nghìn, hàng vạn lời con muốn nói, còn hàng nghìn hàng vạn lời cảm ơn mà con muốn gửi tới mẹ. Nhưng có lẽ con sẽ phải tạm dừng tại đây,bởi vì nếu chỉ nói suông thì những lời nói đó sẽ trở lên sáo rỗng, con phải quay lại con đường con đang bước để tiếp tục học, để tiếp tục những chặng đường đời, để gặt hái thành công, để có thể cho mẹ nụ cười rạng rỡ nhất, để mẹ có thể thở phào nhẹ nhõm, để không làm mẹ phải rơi lệ...
Mẹ con yêu mẹ nhiều nhiều lắm!...
Hôm nay là trung thu nhưng con đã quyết định sẽ không đi chơi mà ngồi ở nhà để viết lại những cảm xúc về mẹ, con sẽ không ngắm trăng rằm- vầng trăng tròn và sáng nhất của năm mà ngồi nhìn ngắm lại vầng dương sáng nhất của cuộc đời mình, mang đến cho cuộc đời con ánh sáng của tình yêu thương, chỉ nối dẫn đường cho con...Con gái yêu của mẹ: Hiền'ngố'
Cám ơn học mãi đã tổ chức cuộc thi này, đã cho chúng mình cơ hội được bày tỏ suy nghĩ về mẹ của mình.
Chúc cuộc thi thành công tốt đẹp. Mình mong rằng tất cả các mem của học mãi có thể dừng lại một chút, bước ra khỏi cuộc sống tấp nập, bước ra khỏi những lo toan trong học tập, thi cử để tĩnh tâm viết về mẹ mình. Có thể sẽ không được mọi người chấp nhận, mọi người yêu thích, nhưng mình tin mẹ các bạn sẽ rất thích. Hãy viết ra tất cả về mẹ, người mẹ vĩ đại của chúng ta xứng đáng được hưởng niềm vui đó. Cám ơn rất nhiều.
Mình muốn mời các bạn nghe bài hát này, nhưng mình lại không biết cách chèn nhạc vào, các bạn vào đây nghe nha(ngại quá cơ)
http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=_w97D9p0qm
Last edited by a moderator: