Giữa muôn trùng biển khơi
Có bao giờ sóng lặng
Những con sóng xô bờ
Có bao giờ đứng im
Giữa mênh mông cuộc đời
Có bao giờ bình yên
Những thăng trầm cuộc sống
Cứ lớn hoài không thôi
Giữa đôi bờ xa cách
Có bao giờ em nghĩ:
Ở phương trời phía ấy
Anh vẫn nghĩ về em...
Biển kia dù rộng lắm
Đâu ngăn nổi tình anh
Từng đợt sóng xô bờ
Như nụ hôn dài mãi
Hay ngàn vạn khó khăn
Cũng đâu thể chia cắt
Tình yêu của chúng ta
Mãi còn theo năm tháng
Ngọn lửa tình chúng ta
Chẳng khi nào ngừng cháy
Có phải thế không em?
Có phải thế không em...
Không phải cứ mỗi lần sóng vỗ
Là nồng nàn hôn cát đâu anh!
Vâng em hiểu ngoài khơi vừa ngập gió
Đưa sóng vào rồi đẩy sóng xa thêm...
Không có nghĩa những con tàu đêm đêm
Chưa ngủ bởi hải đăng còn thao thức
Thăm thẳm giữa đại dương màu mực
Biết về đâu nếu chỉ một thân tàu?
Cuối chân trời sao và biển hôn nhau
Bờ lặng lẽ cúi đầu không dám khóc.
Mai sóng lại về thôi, mỏi mòn và nặng nhọc
Thở cạnh bờ trong giấc ngủ vô tâm!
Hoàng hôn ơi! Sao mắt bờ quầng thâm?
Xưa biển hứa ngàn năm yêu cát trắng!
Phiêu du mãi để con thuyền khô đắng
Sóng có bao giờ yên lặng đâu, bờ yêu!
Đại dương xa, gió rủ rỉ rất nhiều
Sao tiếng thở từ ban chiều vọng lại?
Không có nghĩa mỗi lần nghe sóng nói
Yêu rất nhiều là cho cả bờ đâu.