Nhật ký ...~~♥Nissilumi♥~~...

yennhi1312

Học sinh chăm học
Thành viên
12 Tháng mười hai 2017
128
178
104
Hà Nội
♥Yomiyama♥
Sau bao nhiều cố gắng, tất cả bằng con số 0. :))
Anh...em nhớ anh...
26814839_576678469346698_7582591607519015018_n.jpg
"Đối với riêng em anh là hạnh phúc, vậy trong anh thì ai là hạnh phúc?...Chỉ mong ước rằng có thể nắm chặt tay anh trọn vẹn yêu thương, chỉ mong ước rằng có thể yên bình bên anh đoạn đường phía trước, có lẽ em đã sai khi trao anh trọn trái tim mình nên bây giờ mới nhận những nỗi đau. Phải che giấu giọt nước mắt là điều quá khó khăn dành cho em, vì em biết rằng tiếng nói sau cùng cũng chính là lời chia tay. Giá như chưa từng quen anh, yêu anh thì phút giây này tim không buồn và lòng không thấy đau."

~~~Unlissimi~~~
 

yennhi1312

Học sinh chăm học
Thành viên
12 Tháng mười hai 2017
128
178
104
Hà Nội
♥Yomiyama♥
Vận mệnh của con người giống như những viên đá dưới chân, không cẩn thận sẽ bị ông trời trêu đùa rồi di chuyển đến vị trí khác. Ông trời đã dùng sức như thế nào, vị trí của nó hiện tại cũng như trước kia của nó cách xa như thế nào thì vẫn cứ là số mệnh mà thôi...
Anh...em nhớ anh...
upload_2018-1-19_8-0-4.png
~~~Unlissimi~~~
 

yennhi1312

Học sinh chăm học
Thành viên
12 Tháng mười hai 2017
128
178
104
Hà Nội
♥Yomiyama♥
Cái cảm giác bị hiểu lầm thật khó chịu...Ngay giây phút này đây...tớ cảm thấy sợ...sợ lắm...tớ sợ mọi thứ ở xung quanh tớ và mọi người đang tồn tại xung quanh tớ...Mọi người luôn nghĩ rằng tớ là một con người giả dối, bịa đặt...Họ cho tớ thấy họ thật đáng sợ...Ừ thì tớ giả tạo, giả dối...Trong mắt mọi người tớ là một con điên, ừ thì tớ là một con điên...Tớ tạo cho mình một lớp bọc thật là vững chắc để không phải gục ngã khi những lúc yếu mềm...Tớ không cho phép bản thân mình yếu đuối bởi vì nó sẽ thành thói quen mà thói quen thì rất khó bỏ...Ban ngày tớ vui vẻ cười cười nói nói...còn đêm...tớ chỉ biết khóc thật đã rồi tự an ủi mọi chuyện sẽ ổn...mà thật sự chẳng biết có ổn hay không...rồi ngày mai vẫn cố bình thường...đêm lại khóc...sáng ra lại...Mệt mỏi...áp lực...lạc lõng...chán nản...bất lực...chẳng hiểu sao giờ trong đầu tớ chỉ nghĩ đến cái chết... :))
26815019_318333082014252_4620075233776978898_n.jpg
~~~Unlissimi~~~
 

Lưu Thị Thu Kiều

Học sinh tiến bộ
Thành viên
21 Tháng ba 2017
710
1,215
249
Bắc Ninh
$\color{Blue}{\text{❄ Cô đơn vào đời ❄ }}$
Cái cảm giác bị hiểu lầm thật khó chịu...Ngay giây phút này đây...tớ cảm thấy sợ...sợ lắm...tớ sợ mọi thứ ở xung quanh tớ và mọi người đang tồn tại xung quanh tớ...Mọi người luôn nghĩ rằng tớ là một con người giả dối, bịa đặt...Họ cho tớ thấy họ thật đáng sợ...Ừ thì tớ giả tạo, giả dối...Trong mắt mọi người tớ là một con điên, ừ thì tớ là một con điên...Tớ tạo cho mình một lớp bọc thật là vững chắc để không phải gục ngã khi những lúc yếu mềm...Tớ không cho phép bản thân mình yếu đuối bởi vì nó sẽ thành thói quen mà thói quen thì rất khó bỏ...Ban ngày tớ vui vẻ cười cười nói nói...còn đêm...tớ chỉ biết khóc thật đã rồi tự an ủi mọi chuyện sẽ ổn...mà thật sự chẳng biết có ổn hay không...rồi ngày mai vẫn cố bình thường...đêm lại khóc...sáng ra lại...Mệt mỏi...áp lực...lạc lõng...chán nản...bất lực...chẳng hiểu sao giờ trong đầu tớ chỉ nghĩ đến cái chết... :))
View attachment 39467
~~~Unlissimi~~~

Uhmmm, sorry c nhé vì mình đã viết bài này.
Cứ coi như t là người qua đường nhé.....và người qua đường này mong cậu có thể đừng như thế được không.....t suy nghĩ nhiều rồi....lặng lẽ đọc và thấu hiểu...nhưng sao ngày càng bất lực vậy c.....t mong có thể chia sẻ cùng với c....nhưng t biết c khép mình...khó có thể có điều đó....song t mong t ngoại lệ...nhưng không....c vẫn luôn khép mình vậy....dù có động vên ra sao...bề ngoài c bảo c ổn, kjông có chuyện gì đâu....nhưng t biết không phải thế, và cũng chẳng biết tại sao.....để c tự suy nghĩ có lẽ sai lầm....nhưng ép c suy nghĩ khác khó lắm
T biết c đang feel sad ang want die.....nhưng c biết không pama c đang vì c và em c mà cố gắng sao c không thể vì họ mà vượt qua....chúng ta ai cũng sẽ có ngày fell vào hoàn cảnh như c...ccó người gục ngã có người vượt qua.....nhưng cậu có thể vì pama vì gia đình và vì c để vượt qua không.
Maybe c nghĩ rằng t có phải là c đâu mà t hiểu đúng không ?....maybe t không hiểu hết hiểu rõ....but t hiểu hơn mức c nghĩ...c feel don't trust...nhưng t cũng chịu thôi.
Mong c có thể vượt qua những ngày này nhé....hãy nhớ rằng .....c luôn có pama,em...và t.
Năm nay cuối cấp rồi....ai cũng lo lắng việc thi....c hãy bình tâm lại nhé.
Chúc c thành công.
$\color{white}{\text{Dù ra sao...hãy nhớ nhé....c còn có 1 người bạn là t}}$
 

yennhi1312

Học sinh chăm học
Thành viên
12 Tháng mười hai 2017
128
178
104
Hà Nội
♥Yomiyama♥
Uhmmm, sorry c nhé vì mình đã viết bài này.
Cứ coi như t là người qua đường nhé.....và người qua đường này mong cậu có thể đừng như thế được không.....t suy nghĩ nhiều rồi....lặng lẽ đọc và thấu hiểu...nhưng sao ngày càng bất lực vậy c.....t mong có thể chia sẻ cùng với c....nhưng t biết c khép mình...khó có thể có điều đó....song t mong t ngoại lệ...nhưng không....c vẫn luôn khép mình vậy....dù có động vên ra sao...bề ngoài c bảo c ổn, kjông có chuyện gì đâu....nhưng t biết không phải thế, và cũng chẳng biết tại sao.....để c tự suy nghĩ có lẽ sai lầm....nhưng ép c suy nghĩ khác khó lắm
T biết c đang feel sad ang want die.....nhưng c biết không pama c đang vì c và em c mà cố gắng sao c không thể vì họ mà vượt qua....chúng ta ai cũng sẽ có ngày fell vào hoàn cảnh như c...ccó người gục ngã có người vượt qua.....nhưng cậu có thể vì pama vì gia đình và vì c để vượt qua không.
Maybe c nghĩ rằng t có phải là c đâu mà t hiểu đúng không ?....maybe t không hiểu hết hiểu rõ....but t hiểu hơn mức c nghĩ...c feel don't trust...nhưng t cũng chịu thôi.
Mong c có thể vượt qua những ngày này nhé....hãy nhớ rằng .....c luôn có pama,em...và t.
Năm nay cuối cấp rồi....ai cũng lo lắng việc thi....c hãy bình tâm lại nhé.
Chúc c thành công.
$\color{white}{\text{Dù ra sao...hãy nhớ nhé....c còn có 1 người bạn là t}}$
Hình như c nhầm t với ai thì phải...từ lúc tham gia forum đến giờ t chỉ quen 3 người là Nhi, Minh với một bạn tự xưng là Kid thôi...
Nhưng dù sao cũng cám ơn c nhé...^^
Nhiều khi muốn nói ra hết suy nghĩ mà...chẳng biết bắt đầu từ đâu...với lại nghe hết tâm sự của t chắc người đó có sức chịu đựng trâu bò lắm hoặc...không phải là người nữa :))
 

Lưu Thị Thu Kiều

Học sinh tiến bộ
Thành viên
21 Tháng ba 2017
710
1,215
249
Bắc Ninh
$\color{Blue}{\text{❄ Cô đơn vào đời ❄ }}$
Hình như c nhầm t với ai thì phải...từ lúc tham gia forum đến giờ t chỉ quen 3 người là Nhi, Minh với một bạn tự xưng là Kid thôi...
Nhưng dù sao cũng cám ơn c nhé...^^
Nhiều khi muốn nói ra hết suy nghĩ mà...chẳng biết bắt đầu từ đâu...với lại nghe hết tâm sự của t chắc người đó có sức chịu đựng trâu bò lắm hoặc...không phải là người nữa :))
Uhmmmm, cảmơn c
Maybe....t nhầm c với 1 người bạn....chắc vì cậu với người đó giống nhau điểm nào đó... một người bạn .....
C không phiền nếu t để lại bài viết trên chứ.....t hi vọng bạn ý có thể đọc được.....còn nếu không thì cứ thuận theo tự nhiên....có làm gì cũng chỉ là con số 0
received_1937049193280566.png
 

yennhi1312

Học sinh chăm học
Thành viên
12 Tháng mười hai 2017
128
178
104
Hà Nội
♥Yomiyama♥
Có một loại tổn thương mang tên Thật Sự.....
“Tổn thương Thật Sự” là khi bạn không thể phơi bày vết thương của mình ra cho người khác thấy....Bạn cố giấu nhẹm chúng như một thứ báu vật, nhưng là báu vật muốn vứt đi....Bạn trăm ngàn lần muốn nói ra nhưng lại sợ phiền đến một phần suy nghĩ của người khác....hay sợ sự cảm thông hời hợt...hay sợ nhận được một câu “ừ thôi, cố lên”.....
Bạn chỉ còn biết đem chúng giấu vào một góc tối, nơi những vỡ nát đang được chất chồng...Nơi ánh sáng không thể tìm đến hong khô những vết thương....
“Tổn thương Thật Sự” như một con quái vật sinh tồn bằng cách gặm nhấm phần niềm tin non yếu.....
b05de5244d4f122b41a8304ba655c10f.jpg
~~~Unlissimi~~~
 

yennhi1312

Học sinh chăm học
Thành viên
12 Tháng mười hai 2017
128
178
104
Hà Nội
♥Yomiyama♥
Người ta nói khi bắt được một chiếc lá phong rơi xuống thì sẽ có tình cảm với người đang đi cùng mình....Cũng giống như nếu bắt được một cánh hoa anh đào đang rơi, thì tình yêu đầu sẽ trở thành hiện thực.....
Cười nhiều quá.............lúc buồn lại bị kêu DIỄN SÂU............................. :))
Untitled.png
~~~Unlissimi~~~
 

yennhi1312

Học sinh chăm học
Thành viên
12 Tháng mười hai 2017
128
178
104
Hà Nội
♥Yomiyama♥
Hix....hộp thư....84 ._. sao a Hải không cho trong một khoảng thời gian nào đó thì nó mất nhỉ -_- để thế này có hơi phiền một chút ^^
Xử xong chỗ này ít nhất cũng phải đến ngày mai @@ không đọc thì thấy hơi "tội lỗi"...mà càng đọc thì càng thấy......nhảm :v
Boring.................người mình cần thì không cần mình.......người mình không cần thì..............
Có lòng trồng hoa hoa chẳng nở.......vô tình cắm liễu liễu lại xanh...........
40FF8E84-BCBF-4AB7-B275-EE3D3831B119.jpeg
~~~Unlissimi~~~
 

yennhi1312

Học sinh chăm học
Thành viên
12 Tháng mười hai 2017
128
178
104
Hà Nội
♥Yomiyama♥
Tại sao trên đời này lại có đứa như mình nhỉ?
Đa nghi nhưng dễ tin người....
Ích kỉ nhưng lại thương người...
Cứ hay bị lừa dối mà vẫn cứ tin...
Cứ cười đùa vui vẻ nhưng trong lòng đau nhói...
Cứ luôn tỏ ra là người lí trí, nhưng lại luôn hành động theo tình cảm...
Cứ bản tính ngang ngạnh ko chịu nhường nhịn nhưng lại dễ yếu lòng...dễ bị ảnh hưởng bởi người khác....
Muốn nói rất nhiều điều để được người khác cảm thông nhưng hay im lặng, nói thì ẩn ý quá nhiều gây khó hiểu...
Hay ngồi lảm nhảm vớ vẩn, nói những từ ko ai hiểu như một con tuki....làm người khác phải lo lắng....
..........................................................................................
Thật đến nỗi giả tạo.....Đơn giản đến khó hiểu.... :))
 

yennhi1312

Học sinh chăm học
Thành viên
12 Tháng mười hai 2017
128
178
104
Hà Nội
♥Yomiyama♥
Quá hỗn loạn lại thành sóng yên bể lặng....quá đong đầy lại thành trống rỗng hư không....suy nghĩ nhiều như vậy lại thành ra không có ích gì cả....
Đời người nếu là thân xác thì chỉ có một nhưng...đối với linh hồn lại là vĩnh viễn....là bất diệt....vốn không sợ trời...không sợ đất...không sợ lòng người hiểm ác khó lường....duy nhất chỉ sợ tâm mình không tĩnh....mắt mình không tinh....
Nếu có phép thần thông chỉ muốn được nhìn thấu mọi điều...một lời nói ra vạn ý nghĩa....ta không cần ai hiểu ta....chỉ mong ước duy nhất mỗi người tự hiểu chính mình, sống cho tròn đạo.......
~~~Unlissimi~~~
 

yennhi1312

Học sinh chăm học
Thành viên
12 Tháng mười hai 2017
128
178
104
Hà Nội
♥Yomiyama♥
Đừng nói với em anh ổn....dù ích kỷ nhưng em chẳng mong anh hạnh phúc.........
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cậu nợ tớ một bầu trời
Trực tiếp gửi cho cậu, những dòng tâm sự mà tớ đã ôm ấp từ lâu.
Tự dưng hôm nay lại muốn viết, viết cho tháng 10 mưa đầy trên từng góc phố, cho con bé hâm hâm buông mình tự kỉ, cho những nỗi nhớ không tên cứ giăng đầy. Chẳng biết tại sao lại nhớ, chỉ là…cứ nhớ thôi.
Vậy là đã một năm rồi nhỉ. Một năm bắt đầu từ cái ngày mà một con bé rất ngây thơ tự dưng bị đẩy vào đời. Bỡ ngỡ. Lo sợ. Rồi sau đó, chỉ có thể tự chấp nhận rằng, à thì ra, mọi người xung quanh ai cũng ích kỷ như vậy.
Một năm rồi, không có tớ cậu vẫn khỏe phải không. Thi thoảng tớ vẫn vào fb của cậu, chỉ có thể nhìn thời gian trôi qua, mọi thứ cứ lần lượt diễn ra và chấp nhận rằng cậu đang rất ổn. Học võ này, học bơi này, tham gia tình nguyện này, hiến máu này. Có lẽ, cậu sẽ chẳng thể thực hiện được tất cả những điều ấy khi ở bên tớ đâu phải không? Một năm. Thời gian ấy với tớ rất dài, đã đánh đổi bằng nhiều thứ. Máu và nước mắt. Có cả sụp đổ và chút bi thương, Nhưng cậu quyết thế rồi tớ chẳng thay đổi được gì nữa. Vốn cậu là một người rất quyết đoán mà. Cũng không thể tự tụt huyết áp như lần ấy để cậu có thể trở về bên tớ nữa. Chẳng hiểu sao khi ấy tớ lại nghĩ, dù là dùng cách gì để níu kéo thì chuyện của chúng mình sau này cũng chẳng thể bền lâu. Và rồi cứ để cậu xa thật xa mà, thời gian bất giác trôi lâu thật lâu cho đến khi tớ thực sự sụp đổ. Cậu không đi tìm tớ.
Chỉ là sau đó, tớ tìm mọi cách để có thể có một mối liên quan nào đấy với cậu. Máy tính tớ hỏng, tớ nhắn tin cho cậu. Khi nào đó buồn, tớ nhắn tin cho cậu. Dù rằng sau đó chẳng có hồi âm. Cũng chăm đi họp lớp hơn, chỉ để được nhìn thấy cậu trong một phút giây. Tớ còn tập dần thói quen đăng ảnh lên fb. Dù chẳng đẹp đâu, nói là để cho cậu thấy rẳng tớ cũng đang hạnh phúc, không có cậu tớ vẫn mạnh mẽ biết chừng nào. Nhưng phần nào đó trong tim tớ, không muốn cậu quên đi hình ảnh của con bé này.
Ừ, tớ đã từng nói, nếu sau này chia tay, cậu mà không đến tìm tớ thì tớ sẽ đến tìm cậu. Sẽ đợi cậu lâu lâu thật lâu. Cho đến một ngày, một ngày nào đó……. Mỗi lần nhìn vào ánh mắt xa lạ mà cậu nhìn tớ, có cảm giác như cả thế giới xung quanh đang sụp đổ vậy. Người ta đã từng yêu nhau, đã từng thề sẽ sống chết có nhau cũng sẽ có ngày như thế này ư? Tình cảm con người, khó đoán thật đấy. Tớ đã từng nói với cậu, tớ ước rằng chỉ có thể sống đến vài chục tuổi, đủ để không phải lo nghĩ về sau, cũng đủ để, tình cảm một con người không thay đổi.
Có khi tớ nhận ra, thì ra khoảng cách 3km từ Bách Khoa đến Dược nó cũng xa như vậy. Ngày ấy, cậu nói đăng kí vào Bách Khoa để học gần trường tớ mà. Phải không? Khi cả hai cũng đỗ, đã vui đến chừng nào. Gần nhau, có thể đưa nhau đi khắp phố phường. Có thể cùng trảỉ qua những lần đầu tiên khi lạc trong phố cổ. Cùng đi hồ tây, bát tràng, đến hầu như tất cả những nơi mà hai đứa muốn. Nhưng sao sau khi chia tay rồi, thì nó còn xa hơn cả chục vòng trái đất. Dù tớ có cố tình như thế nào cũng không thể gặp lại cậu. Cũng không thể tìm được ánh mắt thân thương ngày xưa ấy. Cậu đã từng rất tốt với tớ mà, tại sao lại có thể thay đổi như vậy? Tớ thực sự không hiểu.
Tớ vẫn nhớ cậu rất nhiều. Có lẽ đã thật lòng quá, mà một năm qua, thi thoảng hình ảnh cậu vẫn hiện hữu trước tớ. Khiến cho tớ đã đau lòng rất nhiều.Chúng mình đã có quá nhiều kỉ niệm và ràng buộc. Khiến cho khi đã xa nhau rồi, những lời nói của cậu khiến cho tớ thực sự tổn thương, thì tớ cũng không quên được cậu. Nó vừa đau, vừa thấm, lại vừa day dứt không thôi, để cho sau đó một thời gian đã rất lâu rồi, tớ cũng không có đủ dũng cảm để bắt đầu với một ai khác. Đôi lần tớ tự hỏi, xa tớ rồi, có khi nào cậu cảm thấy như vậy không? Hay nhất định phải tận mắt nhìn thấy tớ tổn thương, cậu mới có thể quay lại.
Tớ biết, chuyện tình cảm không thể quá mơ mộng. Tớ cũng chẳng cần một chuyện tình đẹp như phim Hàn hay ngôn tình đâu. Ngày ấy tớ đã nói, tớ muốn có một tình cảm khiến người khác phải ghen tị. Ừ, thì tớ đã có được nó. Chúng mình cứ bên nhau lâu lâu thật lâu. Quan tâm nhau những khi cần thiết. Mà chuyện tình mình vẫn đẹp như tranh đó thôi. Tớ vẫn nhớ những ngày còn làm bạn. Lóc cóc cùng đạp xe mỗi khi tan trường. Cậu vẫn hay đợi tớ mỗi lần học thêm về muộn mà mẹ chưa đón. Hay khi mà tớ ngủ gục do dậy sớm đi học còn cậu thì ngồi bên cười ngây ngốc. Có lúc chúng mình ngồi ở sân trường, với những cánh hoa vàng bay bay. Những lần tớ không kịp ăn uống cẩn thận đã phải đi học, cậu vẫn mua đồ ăn cho tớ, hay những lần tụi mình cùng thức khuya ôn bài, nhắc nhau từ những lần nhỏ nhặt nhất. Rồi thì những lần tớ khóc vì vài chuyện không được như ý. Cậu lại ở bên dỗ dành. Hay những cơn mưa bất chợt khi hai đứa hẹn hò. Tớ thích cả những cánh hoa hồng mà cậu tặng. Bất giác đếm từng cánh, từng bông. Tớ vốn là một đứa con gái đơn giản mà. Tớ thích hoa hồng đỏ, thích chocolate, và tớ còn thích cậu. Ngày ấy tớ trẻ con chẳng suy nghĩ gì. Chỉ biết có cậu tự dưng bên tớ. Lâu dần thành thói quen. Chỉ biết, lúc đấy nên trân trọng thật nhiều. Ngày ấy tớ vẫn gọi cậu là nắng, my sunshine. Vì trong cuộc đời có cậu, trái tim tớ đã được sưởi ấm rất nhiều. Lúc đấy cậu sẽ đập nhẹ tớ và nói. Bé ngốc lắm biết không?
Nhưng rồi có lúc chợt nhận ra
À thì ra, chỉ có mình tớ cảm nhận như vậy?
Một năm qua, tớ cũng lớn rồi. Không còn phụ thuộc vào cậu nhiều như trước nữa. Thời gian đầu tớ buồn nhiều lắm. Khóc suốt thôi. Bất giác có cảm giác sợ sệt khi nói chuyện với người xung quanh. Ai cũng nói tớ ngốc, nhưng họ làm sao hiểu được. Tớ sợ lắm. Một khi mà niềm tin trong cậu đã sụp đổ thì để tin tưởng ai đó là quá nhiều… Cảm giác như mọi thứ xung quanh không còn dành cho tớ. Tớ không còn thuộc về cái thế giới giả dối này. Tớ đã thử làm cái điều kinh khủng nhất. Vẫn nhớ cái đêm ấy. Khi cậu nói rằng mãi mãi đừng liên quan đến nhau nữa.Tớ bất chợt đưa nó lên tay… Vẽ một đường cơ bản, tớ cũng đã nghĩ, nếu tiếp tục…biết đâu cậu sẽ quay lại. Nhưng rồi tớ không dám, tớ vẫn thiết tha với những gì hiện tại lắm. Không đủ để buông xuôi. Nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này, tớ phải đi đâu?
Rồi đã có người ở bên tớ, chẳng an ủi nhiều đâu.Mà hướng tớ sống tích cực hơn trước rất nhiều. Tớ cũng bắt đầu tập dần nhiều thói quen tốt, cũng đi ngủ đúng giờ. Tạm từ bỏ một vài điều khiến tớ tổn thương. Cũng chẳng còn nhớ cảm giác rơi nước mắt nó như thế nào nữa. Tớ có bạn bè nhiều hơn. Dù vài chuyện không được như ý, nhưng tớ đã mạnh mẽ hơn nhiều rồi nhé. Không còn dựa vào ai nữa, mà tự mình xắn tay áo lên giải quyết. Tớ cũng về nhà nhiều hơn. Không còn tham lam muốn ngắm nhìn Hà Nội nữa, tớ muốn trở về. Trở về một nơi bình yên nhất dành cho riêng mình tớ thôi. Giá như….có thể trở về cái thời cấp ba ấy. Tớ sẽ chẳng chọn cậu nữa đâu. Cậu, là điều duy nhất tớ hối hận trong cuộc sống này.
Đôi khi, tớ rất muốn nhắn tin cho cậu kể chuyện vu vơ. Rằng là sáng nay có mưa, làm tớ bị ướt hết, rằng là tớ bị ốm rồi, mệt mỏi lắm, biết không? Thời gian đầu tớ còn tưởng cậu chỉ nghỉ ngơi một lát thôi, rồi sẽ lại quay về bên tớ. Tớ vẫn nhớ, đã để dành chuyện của cả tháng chỉ để kể cho cậu. Nhưng rồi những câu chuyện cứ dần dần xếp đầy. Trong lòng tớ lo sợ lắm, bất giác thủ thỉ rằng “mau quay về đi, không đến sáng mai cũng không kể hết chuyện được đâu”. Cậu đi rồi, có một vài người tỏ tình với tớ. Có một vài người nói sẽ che chở cho tớ. Sinh nhật tớ không có cậu cũng rất vui nhe, mọi người quan tâm và rủ tớ đi chơi rất nhiều. Còn có người tự tay làm cho tớ món quà mà tớ thích, bây giờ tớ vẫn rất trân trọng. Ừ thì chỉ là, không có cậu ở đây. Tớ vẫn nhớ rõ cái cảm giác mà mọi người lần lượt hỏi tớ, chúng mày chia tay rồi à. ừ thì, tớ phải làm như thế nào đây khi cậu không quay lại. Chỉ có thể cười “ừ, chắc thế” nhưng lòng thì vẫn mong một ngày cậu quay lại thật nhiều. Có lẽ trong chuyện của tụi mình, chỉ có tớ, mãi là con ngốc không biết lí do tại sao chúng mình chia tay. Tại sao trong một mối quan hệ tớ đã thực sự thật lòng như thế, đến một ngày đổ vỡ, tớ phải làm như thế nào.
Rồi thời gian trôi đi, từng người từng người một nói rằng tớ nên bỏ cuộc, nên quên cậu đi theo một cách nào đó. Rằng cậu có là gì đâu, để bản thân tớ phải hi sinh tất cả. Lúc ấy tớ chẳng có gì đâu.Bạn bè không, học hành cũng vớ vẩn. Cũng chẳng bao giờ có định hướng gì cho cuộc sống sau này. Thế mà khi mọi người nói, tớ vẫn chỉ cười. Rồi bỏ qua theo một cách nhẹ nhàng nhất. Vẫn quyết tâm sẽ đợi cậu. Chẳng hiểu sao ngày ấy, tớ có thể thiết tha đến vậy. Mặc dù lâu rồi cũng nhận thức được rằng, người đi xa rồi sẽ chẳng trở về nữa đâu.
Một năm rồi, bao nhiêu khó khăn cũng trải qua rồi. Có lúc tớ trách cậu nhiều lắm. Cũng có lúc biết rằng, buông tay tớ là việc cậu nên làm. Tình cảm của tớ, là một điều ngột ngạt lắm đúng không? Xa tớ rồi, cậu có thể trải nghiệm nhiều hơn. Trưởng thành hơn và có nhiều mối quan hệ hơn nữa. Nhưng mà ngày hôm nay, cứ để cho tớ trách cậu, ghét cậu một chút nhé. Coi như để bù đắp cho thời gian qua tớ đã chịu đựng rất nhiều. Cho cái tháng 10 đầy mưa khiến tớ hâm dở mà như một con thần kinh không ổn định lúc thế này lúc thế kia. Cho tớ trách cậu chút đi, rồi sẽ nhẹ nhàng mà quên cậu.
Biết đâu ở ngoài kia, có một người đang đợi tớ trở về….

~~~Unlissimi~~~
 

yennhi1312

Học sinh chăm học
Thành viên
12 Tháng mười hai 2017
128
178
104
Hà Nội
♥Yomiyama♥
Nhiều lúc tỏ ra thật vô tình…để rồi đêm về nhận ra ta đang khóc…
Nhiều lúc tỏ ra thật nhẫn tâm…để rồi đêm về nhận ra ta đang đau…
Nhiều lúc tỏ ra thật cứng cỏi…để rồi đêm về nhận ra ta thật yếu mềm…
Nhiều lúc cười thật tươi cùng ai…rồi đêm về nhận ra ta cô độc...
~~~Unlissimi~~~
 
Top Bottom