1 Câu chuyện hay, rất hay của Nguyễn Thảo Hương!
____________________________________________________________________
Love
Em chẳng bao giờ dám nói mình là kẻ có số hào hoa. Tình yêu đối với em mà nói, nó là một món quà gì đó vừa cao xa, vừa quý giá, mà em là kẻ nghèo hèn, chỉ dám đứng áp mặt vào cửa kính mà ngắm nhìn. Trong tình yêu, em là kẻ vừa non nớt, ấy thế mà lại cũng vừa rất trải nghiệm. Vì trong cuộc đời em có hai người con trai rất thương yêu. Hai người đó, tuy chẳng thuộc về em, nhưng một người đã dạy cho em yêu thương nồng nàn nhất, đắm say nhất, hi sinh nhất, còn một người, đã dạy cho em thế nào là bảo vệ và gìn giữ tình yêu, dạy cho em cách bao dung, cách kiên nhẫn, cách thương yêu giản dị và vẹn toàn. Mỗi người một vẻ, họ dạy em thế nào là đầy đủ nhất một yêu thương.
1.
Nếu ai có hỏi em từ khi nào em biết đến yêu. Em có thể khẳng định, em đã biết đến ‘yêu’ từ năm lớp sáu. Người con trai đầu tiên dạy cho em biết thế nào là ‘yêu’, em gọi anh ấy là Số 1.
Anh ấy hơn em 8 tuổi, cao lớn, tóc xoăn, mắt nâu, đẹp trai vô cùng, một vẻ đẹp trai hiếm có thường thấy ở những con người thuộc về công chúng. Nhưng Số 1 của em chẳng phải là ca sĩ, diễn viên hay người mẫu. Số 1 học không giỏi, anh ấy trượt Đại học, nên quay sang phụ giúp gia đình việc kinh doanh. Người ta bĩu môi gọi cái nghề anh ấy chọn là ‘con buôn’.
Em chẳng bao giờ nghĩ thế. Đối với em, anh ấy là một người vô cùng tài giỏi. Theo nghĩa khác nghĩa của người đời thường quan niệm, tài giỏi đối với em là xác định được con đường mình đi và thành công trên con đường ấy. Số 1 của em giờ đã lập được một công ty tư nhân về thuốc Đông Nam dược toàn miền Trung, ở cái tuổi chưa đến ba mươi, và em nghĩ anh ấy hoàn toàn có thể ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt những kẻ chê bai anh ấy là kẻ ít học, văn hoá thấp, này nọ.
Giờ đây, em và anh ấy ở cách xa nhau vài trăm cây số, có thể nói, cuộc sống của bọn em gần như không có điểm giao thoa nào, học hành và công việc, những bận bịu, kéo anh ấy ra xa khỏi em, rất xa. Nhưng mỗi khi nghĩ về anh ấy, cảm giác duy nhất của em là yêu thương và tự hào.
À, em quên nói 1 điều, về anh ấy. Em đã nói rằng em rất yêu thương anh ấy. Và như đầu đề bài viết em đã rào đón sẵn, em nói luôn, anh ấy không phải là người con trai thuộc về em. Cụ thể ra, anh ấy là người yêu đầu tiên của chị gái em. Thế đấy.
Chị em và anh ấy yêu nhau vào giữa năm 1999, tức là vào khoảng thời gian em học lớp 6. Một mối tình sóng gió, em có thể khẳng định thế. Như cách người ta gọi về những mối tình lâm ly bi đát và đẹp tuyệt vời, đó là một mối thiên diễm tình đầy nước mắt. Anh ấy và chị em chơi với nhau từ khi còn nhỏ xíu, thầm yêu nhau từ đầu cấp ba, cho đến khi anh ấy trượt ĐH còn chị em thì đỗ và ra HN học. Em nhớ rằng quãng thời gian anh chị ấy yêu nhau, không đêm nào em ngủ trước 2h sáng. Em nằm trên giường, mắt mở chong chong và lắng nghe 14 năm kỷ niệm của hai anh chị ấy. Từng cái nắm tay nhẹ, từng hành động ngốc nghếch, từng ánh mắt và từng câu nói giữa họ in sâu vào trí óc thơ trẻ của em. Đối với em khi đó, yêu, là một người đã gắn bó cả tuổi thơ với mình, chia sẻ với mình từng bước trưởng thành, và đêm cuối cùng trước khi chia tay, đứng ngoài cổng nhà bẽn lẽn nói với mình rằng: “Thực ra tao thích mày từ lâu lắm rồi.”
Tình yêu của họ đã in vào ký ức của em như thế, để mỗi ngày em dõi theo, ngắm nghía và hạnh phúc như hạnh phúc cho chính mối tình của riêng mình,
Valentine năm 2002, em nhận được một cú điện thoại bất thường vào 10h đêm. Anh ấy nói với em bằng giọng nghèn nghẹn: Em tặng Hằng cho anh một bông hồng, và nói với chị ấy rằng dù xa nhau đến chừng nào thì anh vẫn yêu chị ấy. Chăm sóc Hằng và đừng để chị ấy buồn giùm anh nhé, Thảo Hương.
Đó là lời nói đau đớn nhất của một con người đang yêu mà biết rằng mình không còn được quyền yêu nữa. Không phải anh ấy đã đầu hàng trước sức ép của toàn bộ gia đình hai phía với tình yêu này. Không phải tại anh ấy, em biết. Tại chính sự yếu đuối của chị em, đã không cho chị em đủ niềm tin để cùng anh ấy chiến đấu đến cùng. Mà anh ấy thì lại chẳng đủ niềm tin rằng mình có thể thuyết phục chị ấy tin vào điều anh tin. Ôi, tình yêu thì lằng nhằng lắm, nó quá đẹp mà cũng quá mong manh, có bao nhiêu thứ có thể làm nó vỡ nát được, nếu như hai bên không đủ dũng cảm. Em còn nhỏ, em chẳng hiểu gì đâu. Em chỉ thấy như là em rất đau thôi.
Em đã bật khóc khi đạp xe trên con đường tối thui ra khỏi ngõ nhà em, và cứ thể không thèm chùi mắt, đi lang thang suốt 5 cây số ra đến phố lớn. Em tìm chọn bằng được cho chị em một bông hoa hồng lớn và đẹp nhất có thể, với cái giá 25 nghìn, bằng tiền tiết kiệm ăn sáng cả tuần của em ngày ấy, để đem về thực hiện giùm anh ấy cái nguyện vọng điên rồ là đặt ở cửa sổ phòng, để buổi sáng thức dậy, điều đầu tiên đập vào mắt chị ấy là bông hồng đỏ rực như chính tình yêu của anh ấy dành cho chị em.
ơ
Đấy là cách anh ấy Số 1 dạy em thế nào là ‘yêu’.
5 năm sau, vào ngày chị em lấy chồng (tất nhiên không phải là anh ấy rồi) anh ấy cũng có mặt. Vẫn cao lớn đẹp trai, nụ cười rộng miệng hiền hoà và bẽn lẽn, đứng trước cửa nhà chị ấy, giống như buổi cuối cùng họ chia tay nhau để chị ấy ra HN học vậy. Nhưng lần này anh ấy không tỏ tình, anh ấy chỉ nói rằng: Thằng mừng vì Hằng vẫn hạnh phúc.
Anh ấy đã cười bình thản khi nói điều ấy, dịu dàng nắm lấy tay chị ấy, lau nước mắt cho chị. Và hoàn toàn bình tĩnh bước vào uống với chú rể đang đỏ gay vì hạnh phúc một chén rượu mừng. Họ bắt tay nhau như hai thằng bạn thân, mỉm cười vui vẻ với nhau cũng như hai thằng bạn thân nốt.
Có điều, em vẫn nhớ những cuộc điện thoại của anh ấy những khi rất muộn, nhớ khi anh ấy nói rằng anh ấy đang say và rất nhớ chị. Em vẫn nhớ giọng nói của anh ấy xa vắng và thầm thì, bảo em rằng: Đừng kể với Hằng gì nhé, anh muốn Hằng yên ổn. Em vẫn nhớ rằng anh ấy đã tìm đến em như một chỗ dựa như thế nào. Em nhớ những lúc anh ấy ngả nghiêng vì đau khổ, nhớ anh ấy tìm đôi bàn tay em để nắm, tìm bờ vai em để khóc.
Nên khi đưa dâu xong, em đã ngồi cạnh anh ấy, cầm một chai rượu trắng, mỉm cười và nói với anh ấy rằng. Hôm nay là ngày vui của chị Hằng, em muốn chúng mình cùng say.
Say. Để bình thản lại. Say. Để quên. Say. Để chúc cho một người hạnh phúc. Say. Để chính mình đi tìm hạnh phúc. Say.
Quả thật rằng em đã rất say vào hôm ấy. Anh ấy cũng thế. Nhưng mọi chuyện từ đó, đã có thể lặng im và ngủ yên trong cái dĩ vãng đẹp của nó. Giống như thời gian chẳng bao giờ trở lại, đời người nhiều đổi thay. Số 1 vô cùng tài giỏi và bẽn lẽn. Số 1 đẹp trai tóc xoăn mắt nâu. Số 1 mối tình đầu tiên của em. Hiện giờ thì anh ấy chưa lấy vợ, nhưng em tin rằng một ngày có một người con gái đến, và anh ấy sẽ có được hạnh phúc thực sự của riêng mình.
2.
Đầu tiên em phải nói luôn thế này cái đã. Người con trai số 2 của em chẳng phải ai đâu xa lạ, chính là người đã uống cùng Số 1 ly rượu mừng ngày cưới kia. Anh ấy là anh rể em, người đã có được hạnh phúc toàn vẹn, nói thẳng ra là đã rước được chị gái rất đỗi xinh đẹp duyên dáng thông minh của em về làm của riêng. Trong phim Hàn Quốc á, thì cái anh này là chẳng mấy khi được ưa chuộng đâu nhỉ?
Mà đáng nhẽ là em còn phải ghét anh ấy chứ, cái anh chàng số Hai đã (gián tiếp) cướp chị em khỏi tay số Một yêu thương và tự hào của em cơ mà? Nhưng không. Tính em nó kỳ thế đấy. Em yêu tất. Cả số Một lẫn số Hai. Nhưng phần này là em dành riêng cho số Hai rồi
.
Số Hai của em hoàn toàn ngược lại với số Một. Anh ấy không đẹp trai, nói thẳng ra là lùn, đen và nhìn thì rất giống anh chàng cầu thủ Phan Văn Tài Em của đội tuyển Việt Nam. Anh ấy hiền lắm, lại ngốc nữa, chẳng biết nói những lời có cánh bao giờ, cũng chẳng biết nhờ em mua hoa hồng. Nhưng em vẫn khẳng định là anh ấy cũng yêu chị em nhiều vô cùng (có thể thì em mới yêu thương anh ấy chứ, phải không nhỉ?) Anh ấy yêu. Yêu theo cách khác. Yêu theo cách của tình yêu thứ hai em học được của một người con trai,
Đấy lại nói chuyện số Hai của em không đẹp trai. Nếu so sánh anh ấy với số Một vừa giàu có, vừa hào hoa lại biêt cách yêu đương nồng cháy như ngọn lửa, thì số Hai của em quả thật muôn phần đáng tự ti. Anh ấy chẳng có mắt nâu tóc xoăn, cũng chẳng có cả một quá khứ 14 năm yêu thương đầy ngọt ngào và hạnh phúc. Anh ấy chỉ có duy nhất một thứ, đó là sự quan tâm, dịu dàng chăm sóc, và một lòng kiên nhẫn vô bờ bến.
Anh ấy đã ở bên chị em với tư cách một người bạn suốt khoảng thời gian hoàng kim nhất, rồi đến những năm tháng cuối cùng của mối thiên diễm tình đẹp đẽ lâm ly kể trên, và vẫn ở bên cạnh chị ấy như một người bạn suốt những năm tháng sau đó, khi chị em vật vã đau khổ vì cô đơn, vì cay đắng của cuộc tình thất bại. Đáng lẽ anh ấy có thể nói: Em cô đơn sao? Anh có thể giúp em quên đi điều đó. Thì anh ấy chỉ im lặng. Anh ấy nắm tay chị ấy khi chị ấy nhớ về người con trai kia, như em nắm tay số Một của em vậy, và làm chị ấy yên lòng bằng chính sự dịu dàng và đáng tin cậy của mình. Chính tại anh ấy mà em đã không thực hiện được lời hứa với số Một của em, rằng em sẽ chăm sóc chị Hằng và không làm chị ấy buồn. Bởi vì anh ấy đã hoàn toàn thay em làm được điều đó, từng bước từng bước một vực chị em khỏi nỗi buồn và sự tiếc nuối, để có thể bình thản sống tiếp.
Không chỉ dần dần bước vào tâm trí của chị em, anh ấy còn bước vào tâm trí của chính em nữa. Tình yêu thứ hai mà Số Hai đã dạy em, như em đã nói, là thứ tình yêu của cái nắm tay, sự tin cậy, lòng dịu dàng và bao dung lạ kỳ của một người đàn ông.
Vừa nâng đỡ số 1, em vừa thầm vun vén cho tình cảm giữa chị em và số Hai, em có phải là đứa hai mang không nhỉ? À, có thể ai đó nghĩ thế, còn em, em chỉ nghĩ, cái gì ko thành thì qua đi, ai cũng cần phải có hạnh phúc, dù nó không giống như mình mong muốn.
Thực ra không phải con đường của số Hai lúc nào cũng toàn vẹn và êm ái, cũng có lúc anh ấy đã thất vọng, đã mất niềm tin, đã mẩt hết cả dũng khí trong công cuộc mở toang trái tim khép kín của chị em đấy chứ. Đó là vào một buổi chiều khi em với anh ấy đi trên đường, và anh ấy nói rằng có lẽ anh ấy sắp phải chuyển công tác, và có lẽ anh ấy không đủ kiên nhẫn để tiếp tục, rằng anh ấy chẳng có gì cả, chỉ đôi bàn tay trắng, và rằng anh ấy chẳng muốn phải cứ mãi nhìn người con gái anh ấy yêu thương buồn bã.
Chẳng hiểu sao mà lúc đó em lại bật khóc. Cũng chẳng hiểu vì sao nữa. Em nghĩ rằng có lẽ em đã quá xúc động vì tình yêu này, hay nói cách khác, em đã nhận ra rằng mình quá yêu thương người con trai này rồi Nên cứ thế là nước mắt em chảy ra không ngừng. Mặc kệ anh ấy hoảng hốt cuống quýt dỗ dành, mặc kệ mọi người nhìn em kỳ cục. Lần thứ hai em bật khóc vì một người con trai, cũng lại là vì cảm giác overload <quá tải> trước tình yêu quá lớn lao mà em đang phải chứng kiến.
Sau khi bình tĩnh lại, lau khô nước mắt, em, lúc đấy, đã liều mình mà nói, bằng một cái giọng rất -giả vờ- bình tĩnh rằng: Anh có biết rằng chị em đã yêu anh từ lâu rồi không? Giờ, chỉ cần anh vứt cái vị trí người bạn bên cạnh chị ấy, để nói ba từ Anh yêu em là anh đã có thể có được chị ấy rồi. Anh có hiểu em đang nói gì không?
Hì, quả thật là em sẽ chẳng bao giờ quên được ánh mắt anh ấy lúc ấy nhìn em đâu. Nó khó tả lắm. Nên từ ngữ em cũng phải bó tay luôn. Mọi người tự hình dung ra nhé.
Thôi, chắc em chẳng cần kể tiếp đâu nhỉ? Vì cái happy ending đấy, em đã nói với mọi người từ lâu rồi còn gì.