NHỮNG TRUYỆN HAY CÓP NHẶT ĐƯỢC!

K

kakas

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Lẽ ra anh nên trả cho em... nhiều hơn!


Mỗi con đĩ đều có một lý do vào nghề của riêng mình.... Một lý do để khóc lóc van xin và nài nỉ mỗi khi sa cơ lỡ bước.... Một lý do có thật hoặc một lý do ảo nào đó....

Đối với nó, làm đĩ, đơn giản chỉ vì tiền. Nó cần tiền và nó biết, khó có cái nghề nào cho nó đủ số tiền nó cần như nghề này.

Nó coi nó là 1 nghề, và nó ko hề xấu hổ về cái nghề mình đang làm.

Nhưng...

lý do...của nó lại là...

Gia đình nó có "truyền thống" như vậy!

Mẹ nó sinh nó ra mà thậm chí bà còn ko biết nó là sản phẩm của lần quan hệ với người đàn ông nào. Sinh ra như một sai lầm nghề nghiệp, sau khi sinh nó ra, mẹ nó ko còn sinh nở được nữa.... nêu đối với những người phụ nữ khác thì đó là một sự đau xót, nhưng với mẹ nó thì là một niềm vui.... Một mình nó bà ta đã quá đủ ngán ngẩm rồi.... Nó lớn lên trong sự thiếu thốn... thiếu cả tình cảm của mẹ, và cả vật chất..... Nhưng xui xẻo thay.... nó vẫn xinh đẹp.... Nó ko xấu xí.... Đàn bà có vốn tự có... để bán trinh tiết, thể xác, đàn bà đẹp lại có càng nhiều thứ để mài mòn.... Nó chưa từng yêu, 20 tuổi chưa từng hiểu yêu một thằng đàn ông sẽ có mùi vị gì? Hay tất cả chỉ là mùi thể xác hoà lẫn trong cái vị mặn mồ hôi nơi đầu lưỡi mỗi khi quan hệ để được trả tiền. Học hành ko đến nơi đến chốn, 15 tuổi đã bỏ học và làm nghề cùng với mẹ... Nó chẳng thể cho mình một cái nghiệp để kiếm tiền dễ hơn!

Vậy là nó chấp nhận cuộc sống như một dòng sông phẳng lặng chảy xuôi chiều...

5 năm trôi qua, có đủ để một con đĩ an phận phải chấp nhận số phận hay bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời mình.... Người ta tự hào khi kế thừa một truyền thống còn nó ... có nên đau xót khi phải đi theo một lối mòn....

Con người có những lựa chọn và nó biết cái nghề nó đang làm ko phải là một sự lựa chọn tốt nhất cho 1 thứ việc làm.... Nó chui vào một góc và bắt đầu khóc! Lần đầu tiên nó nức nở về số phận của mình, đã ko chèo lái được cuộc đời, mặc nước xuôi chiều cuốn trôi.... Phải chăng nó đã sai rồi sao???? Những lần đi khách ko phải lần nào cũng dễ dàng, chưa kể công an, bảo kê và bọn dắt mối.... hành hạ... còn là nhữngkhách haàn khiếm nhã.... Như người ta vẫn nói, có thằng nào đi "đá phò" là thằng đàn ông tử tế đâu? Nó đôi khi bị khách đánh đập, những thằng đàn ông vẫn bạo lực như vậy khi làm tình....

Có hôm, nó lết dậy trên giường mà ko sao bước đi được, cảm giác thân thể rã rời, phần dưới đau nhức ko thể tả...

Lại một ngày trôi qua của một con phò với tai nạn nghề nghiệp đây mà! Nó cười! Cười lớn dần! Rồi trong tiếng cười vỡ vụn ấy, giọt nước nào đó lăn ra từ hai khoé mi... Lần đầu tiên trong đời, nó cười mỉa mai cái nghè và cái thòi đời này....

Nó sẽ.... từ bỏ!

Nó ko muốn chịu cái sự đau đớn trên thân thể thiếu nữ.... ko muốn chịu cái sự nhục nhã ngày nối ngày thế này nữa....

Nhưng...

Ai cho nó sự can đảm để bỏ nghề???????

Ai????

Xã hội này là nơi rất dễ dàng cho sự bắt đầu.... nhưng lại quá khó khăn để kết thúc....

Nó quyết định đi tìm người đàn ông của mình, một người đàn ông mà như bao phụ nữ trên đời này vẫn có ít nhất một người.... Người đàn ông yêu nó.... Yêu nó để nó yêu chứ ko phải yêu nó như yêu một con phò....

Nó bắt đầu vẽ ra cái ảo tưởng cho đời mình.... Một điểm sáng le lói có thể bước tới từ đâu đó ở phía những người đàn ông tử tế kia, ko phải những khách hàng của nó....

Nó thay đổi nhiều, đi khách ít hơn, mặc cho bọn dắt mối cằn nhằn.... cay nghiệt chửi bới, cùng với bảo kê liên tục đe doạ.... Người ta phải liều lĩnh! Ai đó, đâu đó hay trong một bộ phim nào đó đã nói vây!

Cho đến nó khi nó quyết định bỏ nghề....Dù sao nó cũng chẳng có ràng buộc gì với cái nghề này, ngoài 1 từ "truyền thống" xót xa....

Như tất cả những con cave bỏ nghề nào khác, đều chịu đựng những cái nhìn mỉa mai của "đồng nghiệp" và sự quấy rầy của quá khứ.... Nhưng thời gian sẽ làm mọi chuyện trôi qua... Nó cắn răng chịu đựng với ý nghĩ đó và cố an ủi mình với mơ ước về một người đàn ông sẽ đến....

Phải là một đứa con gái trong sạch mới xứng đáng với một người đàn ông như thế....

Khi con người ta đã thay đổi những ước mơ về hạnh phúc xa vời... thì nó thật buồn cười chỉ có một mong ước bình thường ko xa xôi là được yêu dù chỉ một lần thôi...

Nó bắt đầu thói quen đi xem film một mình,đọc sách thường xuyên và tìm hiểu những công việc khác, trên báo.... Rồi nó tìm được một công việc ở một quán cafe, bồi bàn... Nó hài lòng với công việc đó.... Cố gắng tẩy rửa và lau chùi quá khứ của mình... thay đổi tất cả, thuê một căn phòng trọ nhỏ ở nơi mới, dùng một số điện thoại mới..... Thường xuyên ra đường ko trang điểm chứ ko loè loẹt như xưa....

Mọi thứ thay đổi đến chóng mặt và khó khăn cũng nhiều đến chóng mặt....

Một năm trôi qua...

Người đàn ông ấy vẫn chưa đến....

Cho đến một ngày, trước sinh nhât nó 1 tháng, nó nhận được một bó hoa.... người ta nói là có người tặng nó. Bó hoa hồng đẹp hơn cả trong giấc mơ của nó....Ko rõ người gửi.... Và cứ thế trong một thàng liền, những bó hoa được gửi tới nơi nó làm một cách đều đặt....

Vào ngày sinh nhật nó.... Ko còn thấy bó hoa đó xuất hiện vào buổi sáng như thường lệ, nó có chút buồn thoáng qua... Một tháng nay.... nó đã mong chờ bó hoa ấy.... và chủ nhân của những bó hoa này làm nó tò mò.... đôi khi là mong nhớ.... mong nhớ một người xa lạ....

Nó như một đứa trẻ lần đầu tiên trong đời được tặng một con búp bê đẹp....

Tối hôm đó, khi nó đóng cửa quá, vì ca trực của nó là ca trực quán cuối cùng.... Một anh chàng xuất hiện, với một bó hoa như mọi ngày trên tay.....

- Chúc em sinh nhật vui vẻ...

Nụ cười tan mây, nụ cười ngọt ngào trên đôi môi ấy làm trái tim nó tan chảy, một đứa con gái khát khao hạnh phúc bao lâu nay, giờ đây được đón nhận niềm vui thì sẵn sàng nhận lấy mà ko mảy may đề phòng....Nó im lặng, sững sờ, luống cuống ko biết phản ứng thế nào...

Vậy là.... tình yêu của nó bắt đầu như vậy đấy....

Nó chưa bao gìơ yêu và cũng ko biết yêu nhau người ta sẽ làm như thế nào và... làm gì với nhau....

Hẹn hò này, đi chơi này... nhắn tin, gọi điện thoại và còn gì nữa.... Nhiều hơn cho một sự bắt đầu...

- Sao anh lại thích em?

- Anh nhìn thấy em vào ngày đầu tiên em làm ở đây! Anh là khách quen của quán.... h3he... nhưng từ khi nhìn thấy em, anh ko vào đây nữa....

- Tại sao vậy?

- Oh, anh phải nghỉ ngơi và dành thời gian để nghĩ chiên dịch cưa cẩm chứ....

Nó cười.... hạnh phúc!

Cuộc sống đơn giản vậy, hạnh phúc đến đơn giản vậy...

Một vài tháng sau.... nó chuyển về sống chung với anh.... Đối với nó, đây hẳn là 1 sự phân vân, anh ko biết quá khứ của nó.... và nó cũng ko biết sống chung với người đàn ông mình yêu chứ chưa phải là chồng thì có là đúng đắn và... giống con gái bình thường ko?

Nhưng mặc kệ!

Anh muốn thế... Và như thế thì 2 người mới có nhiều thời gian bên nhau, nhất là khi bố mẹ anh ở xa và anh lại đang sống một mình, cần 1 người phụ nữ để chăm sóc.... cần một bàn tay phủ ấm căn nhà hoang lạnh....

Lại nói về bố mẹ anh, nó nhớ chưa một lần anh nhắc đến họ.... Có vài lần nó cũng định hỏi.... nhưng nghĩ lại thì thôi... bởi nếu anh có trả lời, rồi anh hỏi về bố mẹ nó... nó sẽ trả lời thế nào?

Một đứa trẻ ko biết bố là ai? Và một bà mẹ là điếm hết thời đang sống cuộc đời nghiện ngập, rượu chè, ko hiểu đang ở nơi nào.... Trả lời như thế sao????

Dù vẫn biết là anh sẽ biết hết dù sớm hay muộn.... nhưng nó vẫn ko thể mở lời nói về cái cuộc đời xưa cũ mà nó đang cố gắng rũ bỏ.....

Trước khi chuyển về sống chung, 2 đứa đi mua sắm rất nhiều vật dụng... vẽ ra một viễn cảnh của tình yêu hoàn hảo....

Nó nhoè mắt, cay lòng:

- Anh tốt với em quá!

Anh cười:

- Anh ko tốt đâu...

- ko sao, em sẽ yêu anh, cho dù anh là người xấu đi chăng nữa...

...................

Ngày nó chuyển đến sống chung với anh, đồ đạc ko có gì nhiều ngoài vali quần áo, những thứ khác nó đã để lại căn nhà trọ vì anh nói, ở nhà anh cái gì cũng có, ko nên đem đi cho lủng củng và mệt mỏi....

Buổi sáng hôm ấy, trời mưa... mây xám xít và ko khí u ám nặng nề.... chỉ có nó là điểm sáng duy nhất của thời tiết ảm đạm ko có mặt trời ấy.... Nó vui vì được bắt đầu một cuộc đời làm người thực sự....

Đêm đó, là đêm đầu tiên của nó và anh.... Rất lâu.... rất lâu từ khi 2 người yêu nhau....

Tấm ga giường....

Một người đàn ông...

Chiếc chăn mong manh....

Ánh đèn đỏ..

Mùi mồ hôi nồng nàn...

Bàn tay to lớn lướt trên cơ thể co quoắp....

Đã từ bao giờ xa vời với nó...

Nay lại trở về....

Và lại là.... với người đàn ông mà nó yêu.....

Miên man với suy nghĩ hạnh phúc và cảm giác tuyệt vời đang trải qua....

Sau khi làm chuyện đó.... nó thấy anh quay lưng đứng dậy.... mặc quần áo...

Nó cười:

- Anh ngốc thế... sao phải mặc đồ nhanh vậy!

Anh lạnh lùng ko nói gì....

Mặc đồ tử tế, quay lưng lại đến tận khi đó vẫn chẳng nói gì thêm với nó.... Sau khi xong xuôi, anh rút trong ví ra 1 tập tiền...

Rồi ném vào mặt nó... khi nó còn đang trần truồng ở trên giường, phủ lên thân thể con gái là một tấm chăn nhỏ, đủ để tiền lướt qua da làm nó lạnh.... Nó hoàn toàn ko hiểu điều gì đang xảy ra, thế giới như sụp đổ, cánh cửa một cuộc đời đóng khép.... Nó shock đến mức ko nói được câu nào, chỉ biết im lặng.... đờ đẫn như vậy nhìn anh.

- Nhiều hơn một đêm của cô ngủ với bố tôi chứ?

- Anh... anh...

- Tôi chỉ muốn xem cô ngủ với bố tôi như thế nào .... Người cha đáng thương của tôi đã bị cô làm mù mắt..... Tôi chỉ muốn xem.... khả năng làm điếm của cô thế nào thôi....

- Anh.... anh...

- Một con điếm suốt đời chỉ là 1 con đĩ ko hơn. Cầm tiền và cút khỏi đây....

- Anh...

- Tôi muốn tất cả cái lũ điếm như cô, và nhất là cô, phải chịu cái cảnh mà mẹ tôi phải chịu.... Nhục nhã vì bị ruồng bỏ.... Nhục nhã rõ chưa? Cầm tiền và xéo đi.... Con điếm!

Nó cười lớn....

Nó cười sằng sặc....

Nước mắt nó ào át tuôn trào...

Đôi môi ướt đẫm...

Nó cắn môi....

giữ nguyên cái bộ dạng trần truồng đó...

Nhặt...

Nhặt...

Nhặt những đồng tiền bán thân xác mà anh vừa trả nó....

Anh ta quay đi... ko nhìn...

- Bố anh là ai?

- Là người bằng tuổi bố cô, là cái lão già mà cô đã cặp kè và làm si mê suốt 4 tháng trời, để ông ta đòi bỏ vợ. Đuổi vợ ra khỏi nhà, và bà ấy là mẹ tôi, gần 50 tuổi mà phải xách vali ra khỏi nhà và đi tự tử vì nhục! Là mẹ tôi! Là mẹ tôi! Cô hiểu chưa? COn đĩ! - Anh gào lên, nước mắt anh trào ra... nỗi tức giận và niềm căn phẫn ứa lên mạnh mẽ - Tôi thậm chí đã ko về kịp để nhìn mẹ lần cuối, chỉ vì cô đấy, con đĩ!

- Em ko biết bố em bao nhiêu tuổi - Nó cười.... môi cắn môi.... máu chảy ra hoà cùng dòng nước mắt tan - Em chưa từng phá hoại hạnh phúc của ai.... chưa từng!

- Một con đĩ như cô, thì làm sao biết mình đã ngủ với bao nhiêu người? LÀm sao biết mình đã phá nát bao nhiêu cuộc đời chứ? Khốn nạn! Đồ điếm! Đồ chó cái!

Nước mắt ... dù đã kìm nén.... vẫn tuôn ra ko ngừng... lông mi đẫm nước..... má đỏ.... môi ướt máu.... nó cười....

- Tất cả chỉ là giả dối hả anh?

- Tôi chắc sẽ yêu cô! Tôi tưởng tôi đã yêu cô! Đã quên đi mục đích tiếp cận cô của tôi, những gì cô thể hiện quá tuyệt vời, sự che dấu hoàn hảo! Nhưng .... rồi... trên giường cô cũng chỉ là con đĩ thôi....Tôi ko thể quên! Một con đĩ giết mẹ tôi, nó ám ảnh tôi!

- Vậy là.... anh sẽ yêu em.... như anh đã trót yêu em.... nếu như....em .... ko phải là một con đĩ.... phải ko?

ANh quay đi......

Không khí căn phòng đêm đầu tiên này.... đầy máu và nước mắt.... tràn ngập nỗi đau....

Nó đứng dậy .... cầm số tiền của anh trên tay... giơ lên... ngang mặt.... cười và nói với anh: "Nhiều hơn em được trả cho một đêm!"

... Mặc quần áo.... kéo nốt đống quần áo mới xếp vào tủ trong sung sướng và hạnh phúc sáng nay.... Nó nhét vào vali và kéo lết đi....

- Cám ơn anh!

Người đàn ông gục xuống! Anh ta khóc....

Cánh cửa kéo ra rồi đóng sầm.... Trời lại đổ mưa....

Nó lết vali bước đi trên đường ước, nước mưa tát vào mặt nó rát và nước mắt làm nó buốt giá, môi cắn bật máu giờ đây xót.... chảy tan trong nước mưa những giọt máu đỏ.... Nó cầm nắm tiền trên tay.......

Kiệt sức và đau đớn!

.................

Sáng hôm sau, người ta tìm thấy xác một người con gái, với giọt máu ở khoé môi.... nước mắt 2 dòng khô trên đôi mắt nhắm u sầu.... Cô ấy đã chết.... Cổ tay hằn vết và máu chảy đẫm áo....

Một cái chết đau đớn và oan uổng!

.............

Nó lết trong cái đêm mưa bão đau xót ấy.... Nỗi đau đã làm tiếng cười của nó bật nước....Nó quỳ xuống một góc khuất ... bên mái hiên của căn nhà bên ngõ vắng.... Lục lọi đống đồ đạc mà nó đem theo.... Hôp dao cạo mua cho anh.... để anh cạo râu.... Nó nghĩ vậy khi mua... và vui lắm, cái cảm giác được chăm sóc cho anh như cho chồng mình.....Mở quyển sổ nhật ký nó mua ... với ước mơ hồn nhiên ghi chép lại những ngày sống chung của cả hai mà nó vốn nghĩ sẽ rất hạnh phúc..... Nó rạch 1 vế nhỏ trên ngón trỏ của tay phải và bắt đầu viết.... trong nước mắt... trong nước mưa... trong máu.... trái tim nó... vỡ nát theo từng dòng chữ đớn đau....

...................

Người ta nhìn anh, khi anh đến đồn công an để nhận xác và khai báo.... Nhìn anh như nhìn một con ác thú giết người....

Anh lặng lẽ khai những gì mà người ta hỏi....

....................

Đám tang của nó chỉ có một mình anh!

Ko phải là đám tang mà chỉ là một nắm đất chôn người chết, được đào xới lên và thả cái xác xuống... cắm một vài nén hương... bia mộ là những dòng chữ trống rỗng...

Một cái tên như bao cái tên...

...................

Bức thư tuyệt mệnh vàvà chiếc vali của nó... nằm im lìm ở góc nhà... Anh ko hề đụng đến....

..........................................

Một buổi sáng, anh giật mình bởi tin nhắn: " Tao lại thấy bố mày cặp kè với con kia rồi đấy!"

Anh bàng hoàng....

Gọi điện thoại lại cho bạn!

- Uh, đúng rồi, tên thế mà... nhưng nó bỏ làm ở đó lâu rồi, bỏ từ trước khi mày về nước cơ!

Thế còn những tấm ảnh thì sao? Anh cảm giác như mình sắp nổ tung. Mở những cái ảnh chụp cha mình và cô gái đó.... Anh chợt rùng mình.... Vì những bức ảnh đó.... ko có rõ mặt.....người con gái kia... chỉ 1 mái tóc giống nhau.... 1 cái tên giống nhau.... 1 chỗ làm mới.... giống nhau!

Anh chạy đến góc phòng, đôi bàn tay run rẩy.... cầm bức thư...

Nước mắt trào ra... lăn lóc trong trái tim anh hoảng loạn, đôi môi run... hàm răng va đập.... những tiếng nấc ko thành lời....Một bức thư đẫm máu... viết băằn máu và viết bằng một trái tim đau...

" Anh à, em nói thật mà! Em chưa từng phá hoại hạnh phúc của ai! Em biết anh nhầm lẫn.... Nhưng em ko thể giải thích... vì anh nói đúng....em chỉ là một con đĩ! Em ước gì, em được sinh ra 1 lần nữa! Một lần trong sạch chưa bao giờ trải thân đĩ điếm....

Anh à, anh đúng.... anh ko sai.....

Nhưng có một điều anh sai....

Số tiền anh trả cho em.... ko đủ..... ko đủ.... cho một tình yêu.....

Lẽ ra... anh nên trả em nhiều hơn.... "

...........................

Những nỗi đau dồn dập lên một cuộc đời và nhiều con người.... vì một người đàn ông mà 2 người đàn bà phải chết.... Người đàn ông kia đã mất vợ.... Và con của ông ta.... đã vô tình giết chết một người con gái yêu mình.....

Nó đã cố gắng quên quá khứ, để học cách yêu một người nhưng nó vẫn được trả tiền vì yêu người đó! Vì đơn giản... nó chỉ là một con đĩ!

Một con đĩ!

Quá khứ quay lại... giơ bàn tay tử thần bóp nghẹt con tim yếu đuối!

" Anh đã ko cho phép mình yêu em! Anh đã để em ra đi.... vì anh có một trái tim... quá .... hẹp hòi..."

Nước mắt ấy rơi vì một đời em đĩ điếm!

Anh chẳng thể sẻ chia chỉ một nỗi niềm....

(29/03/07)

LTS: Tôi nghĩ sống ở đời ko nên thù hận! Thù hận sẽ chỉ làm cho người ta có những quyết định nhầm lẫn và hối hận rất nhiều!

Bởi... thù hận và hối hận là đôi bạn đồng hành trên mọi nỗi đau của con người!

Hãy tin tưởng người mà mình yêu thương!

********************************************************************

"Câu chuyện này em cóp nhặt trong blog của chị Umi*hotaru. Mọi người hãy đọc để có một cái gì đấy mà người ta gọi là tình yêu và nghệ thuật sắp đặt"
 
T

tranquang

Tình ơi là tình! Mỗi tình yêu là một sự khác biệt. Con người ta vẫn cứ hay bị thù hận, ghen tuông, lòng ích kỉ của bản thân mà vô tình đào huyệt để chôn đi những thứ ta không thể có lần thứ 2. Con người ta cứ luôn khắc khoải đi tìm những giá trị vĩnh cửu mà quên mất rằng hạnh phúc rất giản đơn và bình dị! Nó hiện hữu ngay giữa chúng ta, những người ta gặp, những người ta yêu thương! Hạnh phúc ở đời với tôi là lòng thanh thản!
 
Z

zonzon90

hic hic...................nản ko đọc nổi........................ai tóm tắt dùm cái nèo
 
K

kakas

Chuối cả vườn! Tiểu thư vừa thôi! Không cảm nổi giá trị văn học thì nói 1 câu, lại còn kêu dài quá! Nói như bà khác nào khi ăn 1 món ngon, bà bảo người ta nhá cho nát ra rồi đút cho tôi ăn với à?
 
N

ngocan90

kakas said:
Chuối cả vườn! Tiểu thư vừa thôi! Không cảm nổi giá trị văn học thì nói 1 câu, lại còn kêu dài quá! Nói như bà khác nào khi ăn 1 món ngon, bà bảo người ta nhá cho nát ra rồi đút cho tôi ăn với à?

Thôi đi ông, ông online một phát mà chửi tứ tung loạn xị..."Thế đó em đời là như thế hỡi em.." (Thế đó em - Ưng Hoàng Phúc) :)) . Phải biết chấp nhận thực tế chứ! :))
 
K

kakas

ngocan90 said:
kakas said:
Chuối cả vườn! Tiểu thư vừa thôi! Không cảm nổi giá trị văn học thì nói 1 câu, lại còn kêu dài quá! Nói như bà khác nào khi ăn 1 món ngon, bà bảo người ta nhá cho nát ra rồi đút cho tôi ăn với à?

Thôi đi ông, ông online một phát mà chửi tứ tung loạn xị..."Thế đó em đời là như thế hỡi em.." (Thế đó em - Ưng Hoàng Phúc) :)) . Phải biết chấp nhận thực tế chứ! :))
Chấp nhận thực tế! Ý là chấp nhận bà zon là tiểu thư... Một sinh vật quen với lối sống thích hưởng thụ. Không làm mà vẫn có cái ăn! Hị!
@ngocan90: Thế mà bảo là chửi á? Chửi thì nó khác kia! Đấy chỉ là nói nên một thực tế thôi! Khà khà khà...
 
Z

zonzon90

thì đúng là nó rất dài mà..............ko đủ kiên nhẫn ngồi đọc mới nhờ tóm tắt hộ................ko giúp thì thui việc chi phải nói ng` ta như thế chứ.........đừng vội đánh giá ng` khác như thế nhe
 
Z

zonzon90

kakas said:
Chuối cả vườn! Tiểu thư vừa thôi! Không cảm nổi giá trị văn học thì nói 1 câu, lại còn kêu dài quá! Nói như bà khác nào khi ăn 1 món ngon, bà bảo người ta nhá cho nát ra rồi đút cho tôi ăn với à?

ừ zon tiểu thư thì sao?? ko tóm tắt hộ thì thôi............đừng có nói nhìu như thía ..............khó nghe lém
 
T

tranquang

HAI THẾ GIỚI... MỘT TÌNH YÊU!

Đây là truyện hay mà tui cóp nhặt được trên blog muốn chia sẻ cùng tất cả các mem...

********************************************************************

Tôi và ... chia tay rồi ! ... là một cô gái tốt, rất đẹp cũng rất dụi dàng. Tuy rất nhiều bạn bè nói tôi bỏ cô ấy là ngốc, nhưng tôi vẫn chia tay, cho dù tôi cũng không nỡ.

Ngày thứ nhất : Cô ấy không chịu dậy, lấy chăn chùm kín người, trong phòng mình không ai dám an ủi cô ấy. Cô ấy hôm nay không ăn cơm, đánh răng rửa mặt cũng không làm. Buổi tối, lúc đi ngủ, tôi nghe thấy cô ấy khóc ở trong chăn.

Ngày thứ hai : Hôm nay cô ấy đã ăn cơm, là người bạn thân làm cho cô ấy ăn, quầng mắt cô ấy đỏ ngầu. Tôi luôn nói cô ấy là con ma thích khóc nhè, mỗi lần mở miệng cô ấy đều phủ nhận.

Ngày thứ ba : Hôm nay cô ấy mặc một bộ quần áo rất diêm dúa, đi vào một quán bar và uống rất nhiều rượu, hơn nữa còn dùng ánh mắt hút hồn đảo quanh một lượt khiến rất nhiều người phải thốt lên " cô gái, cô rất đẹp". Cô ấy uống rất nhiều, đến lúc có một người đàn ông đáng tuổi cha nói với cô ấy " Cô gái, anh đưa em về nhà nhé" cô ấy cầm chén rượu trong tay hất tất cả vào mặt ông ta. Cái thằng cha đáng chết dơ tay lên định đánh , đám phục vụ liền chạy đến cứu cô ấy. Tôi biết tất cả, tôi đang ở một góc khuất của quán bar theo dõi.

Ngày thứ tư : hôm nay cô ấy dậy rất sớm, tất bật cả một buổi sáng, sau đó vào nhà tắm rất lâu, lúc cả nhà đẩy cửa vào đều kinh ngạc kêu lên : Sạch sẽ thế.

Ngày thứ năm : Cô ấy đã đi học lại, thật ra cô ấy học rất giỏi, nhưng từ khi bị tôi ảnh hưởng thành tích cô ấy có kém đi chút ít. Thế cũng tốt, thay đổi sự chú ý đi một chút thì hồi phục cũng nhanh hơn.

Ba tháng sau .... Cô ấy dẫn đầu lớp, cô ấy càng ngày càng giỏi, cũng sáng sủa ra không ít, cũng sắp thi rồi.

Một năm sau ... Bên cạnh cô ấy có rất nhiều đàn ông, nhiều người đẹp trai hơn tôi, nhưng căn bản cô ấy không để ý tới. Cô ấy và ... quan hệ rất tốt, truyện bọn họ trong vườn trường rất đáng ngờ. Cô ấy chỉ coi ... là anh, thế nhưng lời nói ra thì không giữ được lâu.

Ba năm sau ... Cô ấy sắp kết hôn rồi, chú rể tất nhiên sẽ kô phải là tôi. Cô ấy đang ngồi viết thiếp mời, một cái, hai cái, ba cái ... viết đến cái thứ mười tám(đúng cái tuổi mà chúng tôi quen nhau) thì cô ấy khóc, gục xuống bàn, nước mắt rơi mà không thể dừng lại. Tôi từ trên nhìn thử, tên chú rể trên tất cả thiếp mời đều là tên của tôi.

Tôi cũng rất muốn khóc, nhưng hồn ma thì không thể khóc, tôi không có nước mắt.

Ba năm trước : Tôi đang đi trên đường thì gặp tai nạn, trên tay cầm chiếc bánh ga tô mua tặng sinh nhật cho cô ấy.__________________Đôi mắt tôi vẫn luôn dõi theo cô ấy
 
N

nutac98

truyện anh quang post tên là : 2 thế giới _ 1 tình yêu ... có phim dựng trên cốt truyện này rồi đó !
 
T

tranquang

Uh, anh đã sửa lại rồi! Nếu có truyện hay trong thế giới blogger, mọi người hãy post lên đây để chia sẻ cùng tất cả!
Chào thân ái và quyết thắng!
 
C

conu

Truyện này cảm động quá, lời nói của một con ma, khiến em liên tưởng đến phim oan hồn.
 
T

tranquang

Tiêu chí của topic là truyện ngắn (trong khoảng 300 đến 500 chữ) nhưng mang nội dung có ý nghĩa sâu sắc...
Cái hay của nó chính là phải đến cuối truyện người ta mới giải đáp được cho câu hỏi tại sao? => Khiến ta phải đọc lại 1 lần nữa. Hay!
 
T

tranquang

Chỉ là chuyện con gà!

CON GÀ!

Những câu nói nổi tiếng của những người nổi tiếng:

George Bush: Chúng tôi không thực sự quan tâm tại sao con gà lại đi qua đường. Chúng tôi chỉ muốn biết con gà có ở cùng phía của con đường với chúng tôi không. Nó hoặc là cùng phía với chúng tôi, hoặc là ở phía bên kia, không hề tồn tại một vị trí trung gian

Bill Clinton: Tôi không hề qua đường với con gà đó. Nói con gà là có ý gì? Có thể định nghĩa con gà không?

Saddam Hussein: Ðây là một hành vi nổi loạn vô cớ và chúng tôi đã nhất trí với việc đổ 50 tấn gas vào đó.

Nelson Mandela: Nếu con gà đó là da trắng, liệu người ta có đặt câu hỏi đó với nó không?

Yasser Arafat: Chúng tôi không thể ngăn con gà đi qua đường nếu phía bên kia không chịu thực hiện lệnh ngừng bắn.

Bill Gates: Chúng tôi vừa xuất bản phần mềm Con gà 2003, không những biết đi qua đường mà còn biết đẻ trứng, sắp xếp các tài liệu quan trọng và cân đối các khoản chi tiêu cho bạn – và Internet Explorer là một phần không thể gỡ bỏ của nó.

Osama bin Laden: Gà của chúng tao không qua đường. Chúng nó đi với niềm tin và bom giấu trong những quả trứng.

Ernest Hemingway: Ðể chết. Dưới mưa. Trong cô đơn.

Luther Martin: Tôi mường tượng một thế giới mà mọi con gà có thể tự do qua đường mà động cơ của chúng không bị đặt câu hỏi.

Aristotle: Bản chất của gà là đi qua đường.

Karl Marx: Ðó là một quá trình lịch sử tự nhiên tất yếu.

Albert Einstein: Liệu có phải con gà đi qua đường hay con đường chuyển động bên dưới con gà.

Kinh thánh: Và Chúa hiện ra tự thiên đàng, Người nói với con gà: “Ngươi phải đi qua đường”. Vậy, con gà đi qua đường và đã có nhiều hoan hỉ.

Ðức Phật: Hỏi câu hỏi này là đã tự từ chối bản chất gà trong người bạn.

Goeth: Mọi lý thuyết đều xám xịt, chỉ có sự thật là con gà đã qua đường như cây đời mãi mãi xanh tươi.

Darwin: Gà, sau một quá trình chọn lọc của tự nhiên, đã được sắp đặt về mặt di truyền để thích hợp với việc qua đường.

Kim Woo-chung: Thế giới quả là rộng lớn và gà có nhiều việc để phải làm. Ði qua đường là một trong số đó.

Lỗ Tấn: Thế giới này vốn không có đường, gà đi mãi cũng thành đường.

Thành Cát Tư Hãn: Vó ngựa Mông Cổ đi đến đâu, gà không qua đường được đến đó.

Đặng Tiểu Bình: Gà trắng gà đen không quan trọng, miễn là qua được đường.

Maslow: Việc đi qua đường của con gà là nhằm thoả mãn nhu cầu tự khẳng định, bởi nó là con gà duy nhất trong đàn dám vượt qua con đường đông đúc này.

Roh Moo-hyun: Con gà này đang chạy trốn nạn dịch cúm ở Hàn Quốc.


John Lennon (tặng Ena) : Imagine all the chicken crossing road in peace.

Mạnh Tử: Con gà qua đường thì nói qua đường, không qua đường thì nói là không qua đường. Như vậy mới là qua đường .

A.Sharon : chúng tôi vẫn tiếp tục theo đuổi chiến dịch ám sát những con gà qua đường của nhóm Hamas .

Đại gia người Nga Abramovich của Chelsea : Các ông phải mang được con gà đó về đây cho tôi, nếu chúng nó không bán thì hãy trả lời cho tôi trại gà đó đáng giá bao nhiêu tiền...

Dương Lợi Vĩ (nhà du hành vũ trụ đầu tiên của TQ): cả con gà và con đường đều không thể trông thấy thấy từ vũ trụ .

Hoa hậu hoàn vũ 2003 Amelia Vega: ''Bí quyết để qua đường thành công: Ở đâu cũng luôn là chính mình.''

Lucky Luke : nó là chàng gà cô đơn, và đường về nhà còn xa ... xa lắm .

Gabriel Garcia Marquez : Vì nó muốn bỏ đi sau khi vừa nhận ra "Bạn bè là một lũ con hoang !"

V.I.Lenin : Con gà qua đường, qua đường nữa, qua đường mãi...

Ông già Noel : Khổ thân con gà Tây, chỉ còn hai ngày nữa...

Claudia Schiffer: Đi kiểu gì cũng phải đầy tự tin, hấp dẫn và gợi cảm

Hamlet : qua đường hay không qua đường, đó là vấn đề (của con gà)

Juilliet : xin chàng đừng lấy gà kia mà thề thốt, vì gà kia chạy đi chạy lại mỗi tối đi về

Nhà hiền triết: Con đường có trước hay con gà có trước ???

J.F.Kenedy : Đừng hỏi gà đã làm gì cho bạn mà hãy hỏi bạn đã làm gì cho gà

Acsimet : Hãy cho con gà một điểm tựa, nó sẽ nâng bổng cả Trái Đất .

Galilé : Các con gà dù nặng hay nhẹ đều rơi với cùng một gia tốc .

Newton : Nếu ta tác động vào gà 1 lực thì gà cũng tác động vào ta 1 lực tương ứng .

Azit Nesin (tý quên bác này, mình ngưỡng mộ bác này từ bé ) : Những con gà thích đùa .

Kim Dung : con gà dùng phép "Lăng ba vi bộ" để qua đường

AQ: Nó chửi gà nhà mình cũng như nó chửi gà nhà nó

Ferma: Con gà băng qua đường, thế là nó tồn tại

Mikhai Solocop: Con gà đã băng qua đường như thế đấy


Bài viết đã được sửa chữa một số điểm! (Copy từ blog của Ronglua p's)
 
T

tranquang

Một câu chuyện trên blog của Umi

********************************************************************
NƠI CUỐI CÙNG LÀ THIÊN ĐƯỜNG!

Vào một buổi chiều đẹp trời chan hòa gió và nắng, chàng trai và cô gái đã vô tình gặp nhau khi đang cùng đi dạo trên hành lang ở một bệnh viện. Ngay từ giây phút đầu tiên ánh mắt họ chạm nhau, hai trái tim non trẻ bỗng chốc đập loạn nhịp, tiếng sét ái tình đến với họ trong một hoàn cảnh thật trớ trêu.


Cả hai cùng đang lâm bệnh nặng không có cách nào cứu chữa được. Họ đọc trong mắt nhau cả một sự tuyệt vọng vô bờ bến. Có lẽ vì cùng trong một hoàn cảnh nên dù chỉ mới nói chuyện nhưng dường như đã có cảm giác quen thuộc như hai người bạn đã quen từ lâu.


Và cũng từ đó, những ngày tháng ở trong bệnh viện họ như hai chiếc bóng không xa rời nhau, ngày ngày cùng nắm tay ngắm mặt trời mọc rồi chiều xuống ngắm cảnh hoàng hôn rực rỡ. Hai trái tim đang yêu như được tiếp thêm sức mạnh tràn ngập hạnh phúc và hy vọng, họ không còn cảm thấy bi quan và tuyệt vọng về cuộc sống nữa...


Cuối cùng cũng đến một ngày chàng trai và cô gái cùng được thông báo rằng bệnh tình của họ đã trở nên rất nguy kịch, không còn khả năng cứu chữa nữa, họ chỉ còn đếm sự sống bằng từng ngày từng giờ. Bệnh viện cũng bất lực trả họ lại về cho gia đình.


Đêm cuối cùng trong bệnh viện, họ cùng nắm chặt tay nhau không nỡ xa rời, cùng hẹn ước sẽ không bao giờ quên những ngày tháng khó quên ở đây và hẹn sẽ luôn viết thư cho nhau để duy trì liên lạc.


Đó là cách duy nhất để hai trái tim luôn được xích lại gần nhau và cả hai sẽ tiếp cho nhau thêm nghị lực để cùng chiến đấu với sự sống và cái chết đang gần kề. Họ nhìn vào mắt nhau tràn đầy niềm tin và hy vọng...


Cứ thế, ngày tháng chậm chạp trôi đi, những lá thư họ gửi cho nhau vẫn không hề vơi cạn. Từng dòng từng chữ đối với họ đáng quý biết chừng nào, họ động viên nhau, gửi đến nhau những lời yêu thương, hy vọng, những dự định của tương lai, những niềm mơ ước. Cả cô gái và chàng trai đều như quên đi nỗi đau đớn bệnh tật đem lại, họ sống trong hạnh phúc, lạc quan và niềm tin vô bờ...


Nhưng rồi ba tháng sau đó, bệnh tình của cô gái trong phút chốc trở nên nguy kịch, và cô đã lặng lẽ ra đi, trên tay cô nắm chặt lá thư của chàng trai, miệng cô vẫn đọng lại một nụ cười mãn nguyện:


"... Nếu phải đối diện với vận mệnh, đối diện cái chết, em hãy đừng sợ nhé! Hãy đừng lo lắng, đừng sợ hãi! Bởi vì vẫn còn có anh luôn ở bên em, vẫn còn rất nhiều người thương yêu em ở bên em, sẽ che chở cho em, và cùng em vượt qua những chặng đường khó khăn này. Hãy vững vàng lên! Đừng khóc, dù là địa ngục hay thiên đường, chúng mình sẽ không bao giờ xa rời...".

Mẹ của cô gái run rẩy cầm lá thư của chàng trai trên tay cô òa khóc. Bà biết cô đã ra đi rất thanh thản. Ngày thứ hai sau hôm cô gái mất, mẹ cô phát hiện thấy trong ngăn kéo bàn học của cô có một tập thư đã dán tem nhưng chưa gửi. Bức thư trên cùng viết: "Gửi cho mẹ".


Bà run run mở thư, đúng là nét chữ quen thuộc của con gái: "Mẹ thân yêu của con. Có lẽ đến lúc mẹ nhận được lá thư này thì con đã đi rất xa rồi. Nhưng con vẫn còn một tâm nguyện chưa hoàn thành được. Con đã có một lời hẹn ước với một người con trai là con sẽ cùng anh ấy chiến đấu với bệnh tật và cùng nhau vượt qua những ngày tháng cuối cùng này. Nhưng con biết con không thể thực hiện được lời hứa đó. Cho nên sau khi con đi rồi, mẹ hãy thay con tiếp tục gửi những lá thư này cho anh ấy, để anh ấy có thêm nghị lực mà tiếp tục sống, những lá thư này đối với anh ấy rất quan trọng, nó sẽ mang lại niềm tin cho anh ấy. Chỉ cần anh ấy biết con còn khỏe, anh ấy sẽ không từ bỏ con mà ra đi, sẽ còn tiếp tục chiến đấu, tiếp tục sống...".


Nhìn những dòng di thư cuối cùng của con gái, bà mẹ cô gái đã theo địa chỉ trên lá thư tìm đến nhà chàng trai. Vừa vào đến nhà, đập vào mắt bà là tấm di ảnh của chàng trai đặt trên bàn thờ. Trong phút chốc, bà cứ nhìn tấm ảnh đó đứng bất động tê dại.


Một lúc sau, một người phụ nữ bước ra, khuôn mặt tiều tụy khắc khổ, vẻ đau đớn vẫn chưa xóa hẳn trong ánh mắt vô hồn của bà, đó là mẹ của chàng trai. Bà cầm ra một tập thư dày đưa cho mẹ của cô gái: "Đây là những bức thư con trai tôi để lại, nó đã mất cách đây một tháng. Nhưng nó vẫn nói với tôi nó còn có một người con gái cùng cảnh ngộ đang đợi thư nó từng ngày, vẫn đang cần nó tiếp thêm nghị lực để tiếp tục sống. Cho nên những ngày tháng qua, mỗi tuần tôi vẫn thay nó gửi một bức thư đi cho cô gái đó...".


Nói đến đây, mẹ của chàng trai lại nức nở òa khóc. Mẹ cô gái hai mắt cũng ướt sũng từ độ nào, bà nhẹ nhàng tiến lại choàng tay ôm mẹ chàng trai vào lòng, nghẹn ngào nói: "Bà yên tâm, rồi chúng nó sẽ được gặp nhau trên thiên đường như đúng lời hẹn ước...".

 
Top Bottom