Nhờ sự góp ý của mọi người, em đã làm một truyện khác, đọc góp ý nha!^_^

C

congaigiaitoan_5

Xin lỗi mọi người truyện đang trong quá trinh chỉnh sửa(hic, giờ nhìn lại mới thấy có nhiều cái sai quá T_T ) Em sẽ hoàn thành sớm, thank mọi người đã đọc truyện của em!^^
 
P

_phonglinh_

Đầu tiên, chị rất xin lỗi em. Đọc mấy dòng “so đo” của em, chị lại thấy chị cách đây 2 năm về trc’. Lúc nào cũng muốn mình được thừa nhận, là trung tâm vũ trụ…

Vào chuyện chính là nhận xét giúp em câu truyện này (vì em rất thik được nghe nhận xét mà! Hehe!). So với cái truyện đầu tiên của em thì truyện này tiến bộ hơn nhiều nhưng để gọi là hay thì vẫn chưa.
Cách diễn đạt của em ở nhiều chỗ vẫn còn vụng .vd nhé:

Mái tóc Nga xoã dài trong ánh nắng ban mai buổi sớm, lung linh óng ánh đến kì lạ...
Mái tóc dài của Nga bay nhẹ trong gió thoáng qua mùi hương hoa nhài dịu dịu, Hoa ngỡ ngàng ngửi hương thơm từ mái tóc phảng phất trong không gian yên lặng , gió lại nhè nhẹ thổi, anh nắng lung linh chạy nhảy trên mái tóc Nga, ôi sao lúc này trông Nga xinh xắn đến thế, khuôn mặt baby đễ thương thoáng sự ngạc nhiên, Nga vội đỡ lấy mái tóc dài kẹp lại nhanh chóng trước con mắt thán phục của mọi người(trong đó có Hoa)...

ở đây em muốn tả về mái tóc đẹp của Nga, vậy mà chị chả thấy có ấn tượng j` cả. Hay cách nói chuyện giữa 2 người bạn vẫn còn rất gượng,…

Nội dung của em cũng bị khập khiễng: Chưa bao giờ có ng` mẹ nào lại đi tính toán như thế (mà lại với con mình). Nga vốn mạnh mẽ, xúc động của cô về ng` mẹ cũng rất lớn, vậy tại sao lại dễ dàng thay đổi mình vì vài lời nói?... Đọc truyện của em phần đầu hay, càng về sau lại càng bị “chán” (do dậy mà chị đọc 2 ngày mới xong.hehe!)

Chị cũng có lời khen cách kể chuyện rất ư trẻ con của em. Rất lạ mà ko người lớn nào có được. Ý tưởng cũng lạ, mặc dù chị thấy ko thực tế gì cả.

Đúng là: “hậu sinh khả uý”, chắc chắn bằng tuổi chị, em sẽ hơn chị nhiều. Learn, learn more, learn forever!
 
C

congaigiaitoan_5

Đầu tiên, chị rất xin lỗi em. Đọc mấy dòng “so đo” của em, chị lại thấy chị cách đây 2 năm về trc’. Lúc nào cũng muốn mình được thừa nhận, là trung tâm vũ trụ…

Vào chuyện chính là nhận xét giúp em câu truyện này (vì em rất thik được nghe nhận xét mà! Hehe!). So với cái truyện đầu tiên của em thì truyện này tiến bộ hơn nhiều nhưng để gọi là hay thì vẫn chưa.
Cách diễn đạt của em ở nhiều chỗ vẫn còn vụng .vd nhé:



ở đây em muốn tả về mái tóc đẹp của Nga, vậy mà chị chả thấy có ấn tượng j` cả. Hay cách nói chuyện giữa 2 người bạn vẫn còn rất gượng,…

Nội dung của em cũng bị khập khiễng: Chưa bao giờ có ng` mẹ nào lại đi tính toán như thế (mà lại với con mình). Nga vốn mạnh mẽ, xúc động của cô về ng` mẹ cũng rất lớn, vậy tại sao lại dễ dàng thay đổi mình vì vài lời nói?... Đọc truyện của em phần đầu hay, càng về sau lại càng bị “chán” (do dậy mà chị đọc 2 ngày mới xong.hehe!)

Chị cũng có lời khen cách kể chuyện rất ư trẻ con của em. Rất lạ mà ko người lớn nào có được. Ý tưởng cũng lạ, mặc dù chị thấy ko thực tế gì cả.

Đúng là: “hậu sinh khả uý”, chắc chắn bằng tuổi chị, em sẽ hơn chị nhiều. Learn, learn more, learn forever!

hihi, lâu lắm mới dc sp, à quên chị Linh khen một câu, mừng quá đi mất;));))
Còn về cái phầnn gười mẹ tínht oán thì để phần sau mới bik hết dc!;)
 
C

congaigiaitoan_5

Đầu tiên, chị rất xin lỗi em. Đọc mấy dòng “so đo” của em, chị lại thấy chị cách đây 2 năm về trc’. Lúc nào cũng muốn mình được thừa nhận, là trung tâm vũ trụ…
Câu này là sao? Mà thôi hok nên hiểu cũng dc, chị Linh mà đã "xin lỗi" thì nghĩa của cái câu này thì lại là một câu chê ko hơn ko kém phải hok nào?:D Là trung tâm vũ trụ á? Em nhớ trung tâm vũ trụ là mặt trời phải ko? Quên, mặt trời là trung tâm của hệ măt jtrowif thôi!:D :D
--------------------------- Lúc nãy ko hiểu, giờ thì hiểu rồi:(---------------------
 
Last edited by a moderator:
C

congaigiaitoan_5

Đoạn lúc nãy dc sửa lại nè anh Khôi:(chém nhá;;))
Hai người vẫn giữ cái không khí yên lặng đó cho đến khi về đến nhà Hoa:
- Đến nhà em rồi!
Huy dừng lại, mỉm cười:
- Bye em, em vào nhà đi, ngoài này nắng lắm!:)
- Bye anh!
Hoa bước vào nhà, đầu cô bỗng nóng ran, saolúc nãy vẫn bình thường cơ mà, cơn đau đầu lúc nãy lại đến hành hạ cô, choáng váng vào nhà gọi điện cho Nga:
- A lô ai đó?
- Tui Hoa nè bà qua nhà tui mau mau lên tui đau đầu quá!
Bíp bíp - Mất tín hiệu liên lạc, Nga lo lắm, ko bik Hoa có làm sao ko, cô vội dắt chiếc xe đi ngay qua nhà Hoa...
- Hoa ơi bà có nhà ko mở cửa cho tui vào- Nga vừa đập cửa vừa hét lên đầy lo lắng
Nga bắt đầu thấy sợ, ánh mắt cô thoáng một cái gì đó, cô rùng mình, những ý nghĩ về Hoa cứ thi nhau ùa vào trong đầu cô, cô lại càng đập mạnh hơn, tiếng kêu như mãnh liệt, giữa cái trưa nắng chói chang, Nga mồ hôi chảy ướt cả áo, sự lo sợ hiện lên thấy rõ, ko thể tiếp tục kêu lên vô vọng thế này, cô phá cửa đi vào trong sự lo lắng sợ hãi tột độ, vừa mới bước vào cô đã thấy Hoa nằm gục đầu trên chiệc điện thoại, Nga vội đến đỡ Hoa dậy, lắc nhẹ vai Hoa:
- Bà làm sao thế này, mau tỉnh lại đi, bà bảo bà đau đầu mà, bố mẹ bà đâu cả rồi?
Hoa vẫn im thin thít, Nga càng sợ hơn, cô tìm mọi cách để lắc Hoa dậy, nhưng Hoa vẫn nằm im, "ôi sao trán nó nóng thế này" Nga thầm hỏi, lập tức như phản xạ, Nga đặt Hoa xuống chạy ngay qua nhà hàng xóm, kêu lên thổn thức:
- Bác ơi cứu cái Hoa với nó làm sao mà ngất nãy giờ cháu ko gọi đậy dc, lại ocnf sốt rất cao nữa...
Nga bắt gặp ánh mắt ngỡ ngàng từ bác hàng xóm:
-Để bác gọi bác gái
Bác ta đi vào, một lát sau có 1 phụ nữ cỡ tuổi ông đi ra, chắc là vợ bác ấy, Nga nghĩ thế rồi vội kéo tay người phụ nữa đó qua nhà Hoa, Hoa vẫn nằm đấy, mặt mày tái nhợt, người phụ nữ hoảng hốt kêu lên:
- Sao trán nóng thế này?
Mặt Nga xanh lét, mồ hôi vã ra như nước, Nga sợ, có một cái gì đó len lỏi trong cô, cô sợ lắm, bất giác cô rùng mình, những ý nghĩ về Hoa cứ chập chờn trong đầu cô, một giọng nói kéo Nga ra khỏi dòng suy nghĩ miên man:
- Phải đưa nó lên bệnh viện thôi!
(còn nữa, tới đây mọi người chém tiếp nhé;)))
 
Last edited by a moderator:
P

phamminhkhoi

Uhm...Bước đầu em đã làm cho mọi người hiểu về cốt truyện rồi đó. Nhưng có ý tưởng hôi thì chưa đủ đâu em. anh để ý thấy một số tình huống truyện có tính cao trào thì em lại nói tới quá nhanh hoặc quá hời hợt
Ko có ai ra mở cửa, Nga càng lo lắng hơn, cô vẫn cứ đập cửa hét lên, cô sợ, cô sợ sẽ mất đi người bạn tri kỉ của mình, nghĩ đến đây, Nga đập cửa xông vào nhà Hoa(éc khoẻ dễ sợ), vừa bước vào, Nga đã thấy Hoa nằm dài trên sàn nhà, Nga vội đến dìu Hoa lên giường, giọng hỏi đầy lo lắng
Đoạn này có lẽ em muốn nhấn mạnh nỗi lo lắng của Nga, qua đó đẩy tình huống truyện lên đến cao trào. Nhưng em có thấy nỗi lo đó hơi cường điệu quá không. Chỉ với một tin nhắn với hàm ý rất chung chung mà đã lo "mất đi người bạn của mình" thì xem ra...phi lý quá. Chưa kể tình huống truyện diễn ra quá nhanh dễ làm cho người đọc cảm thấy không theo kịp (vì chưa kịp hiểu được cảnh này nói về cái gì đã vội nhảy sang cảnh khác). Những lời thoại nỗi tâm của em quá ít không làm rõ được sự "lo lắng". Xem đoạn này anh liên tưởng đến một bộ phim nhiều hơn là đọc một câu truyện.

Bà ko sao chứ, bố mẹ bà đâu cả rồi?
Hoa ko trả lời dc, cô đang đau đầu lắm, cô ngất đi trong vòng tay Nga, Nga càng lo hơn, con nhỏ này bị sao vậy? Loay hoay một hồi, Nga cũng đưa Hoa ra khỏi nhà dc, Nga khép cánh cửa, lo lắng tìm taxi , trời đang giữa trưa, nắng cứ gắt lên, đường nằm trong ngõ hẻm lại càng vắng, ko có bóng xe nào, Nga thầm trách ông trời sao nhẫnt âm đến thế, tại sao lại bắt Hoa phải ra thế này, đường lại vắng ko có bóng người, một giot lệ dài rơi trên má của Nga, cô lo lắm, cô sợ lắm, đũng lúc đó, một chiếc xe đi ngang qua cô như cứu cánh!
Đoạn này thì có vẻ...phi logic trầm trọng. Theo tin nhắn thì Hoa đã rất đau đầu, vậy mà khi Nga đến thì Hoa lại mới "ngất đi", diều này có hợp lý không (làm cho người đọc liên tưởng đến một sự sắp đặt trước vậy chứ không phải là một tình huống ngẫu nhiên). Tâm trạng của Nga lúc này thế nào: lo lắng chứ, rối bời chứ ? Theo đúng lý thì cô bé này không thể ôm bạn đứng chờ một cái tắc xi được (em thử đặt mình vào tình huống này xem, sẽ phải chạy đôn chạy đáo đi tìm người giúp ấy chứ. Mà trong con ngõ ấy chẳng lẽ không có người lớn nào đủ nhiệt tình để giúp 2 cô bé này. Đó là một điểm rất vô lý).
Tiếp đso là sự xuất hiện của nhân vật Tùng. Em thử tính xem: một chiếc taxi có thể đi vào "một cái ngõ hẻm" rồi dừng lại để Nga nhìn ra Tùng không. Tức là xe phải đang chạy. Maf tâm trạng của Nga như vậy thì còn bụng dạ đâu để chú ý xem ai ngồi đằng sau. Thế mà Nga đã nhận ra Tùng rất nhanh, và lại gọi tên Tùng chớ không phải gọi taxi. Đúng lý thì xe sẽ không dừng laiọ.
Tiếp theo là câu hỏi của Tùng. tùng không nhìn thấy Hoa đang ngất hay sao mà còn đứng kỳ kèo. Đúng ra đoạn này phải nên để ở sau, sau khi đã đưa Hoa vào bệnh viện (anh đã bắt đầu nhận ra ý tưởng của em)
Cốt truyện của em đang tiến dần tới cao trào nhưn anh đọc thấy nó cứ đều đều. Chưa kể từ cảnh này chuyển sang cảnh kia dường như ...đột ngột qúa (cái cảnh mà hoa về nhà và bị đau đầu ấy. Em có nhận ra không)
 
C

congaigiaitoan_5

hj hj! Bik cái đoạn này em cũng ko ưa!>"< Để sửa lại! Mọi người thông cảm cho em nhé!^_^
 
P

phamminhkhoi

@congaigiaitoan: Em nên viết lại cái đoạn vừa rồi đi. Viết lại và sửa đi những chi tiết chưa hợp lý, chớ anh thấy nếu sửa lại thì khó lắm, bởi cả tình tiết của đoạn đó đã có trục trặc rồi.
@tndh_00: cái này có được gọi là spam không nhể:|:|
 
Last edited by a moderator:
P

phamminhkhoi

Có thể nói là tạm ổn rồi đó. Nhưng anh thấy tiến trình cốt truyện vẫn chưa được tự nhiên (từ cuộc gọi điện- tại sao Hoa không gọi cho ai khác mà lại gọi cho Nga, và tại sao lại gọi cho Nga, không lẽ Hoa biết mình sắp...nên cần có người để...trăn trối), đến việc chuyển từ cảnh này (cảnh gặp anh thanh niên) đến cảnh kia (cảnh Hoa bị ngất) người viết tỏ ra còn non nớt, chưa có những đoạn "dãn" cần thiết, khiến cho người đọc dễ bị ngợp, vì các sự việc, các hình ảnh đua nhau xô tới dồn dập quá.
Về việc này anh nghĩ em có ý tưởng khá tốt, nhưng đó chỉ là tiền đề. Các ý tưởng của em dường như tồn tại thành từng mảng, như những mảnh ghép của một tấm xếp hình nằm lộn xộn. Việc em nên làm bây giờ là học cách làm sao để sắp xếp các mảng hình đó lại sao cho có thứ tự, lớp lang, sao cho người đọc có một hình dung tổng thể và đi sâu được vào cốt truyện. Bởi vì đọc các "phần" truyện em post lên, nếu để rời rạc thì có thể hay, nhưng lúc ghép vào thì có vẻ hơi... gượng, đặc biệt thiếu một cái gì đó gắn kết. Giống như việc để cho các nhân vật và tình tiết thay nhau xuất hiện, người ta chưa kịp hiểu về một nhân vật, chưa thực sự "nhập" vào họ thì đã lại có một nhân vật khác xuất hiện, và rồi lại một nhân vật khác nữa...Cứ như vậy sẽ làm cho người đọc bị rối.
Có lẽ khi viết truyện, em mới chỉ hình dung ra diễn biến tình tiết, chứ chưa thực sự hoá thân vào nhân vật dể "sống" trong cốt truyện đó. Nhưng phải đi vào chính trong câu chuyện của mình, viết về cái cây phải thấy được cái cây, viết về con phố thì phải thấy được con phố...người viết mới có thể kể chuyện được tự nhiên.
So với hồi dầu em đã có nhiều tiến bộ. Một vài nhược điểm đã được khắc phục nhưng xét trên bình diện chung, thì vẫn còn nhiều điều phải lưu ý. Chúc em thành công !
 
P

phamminhkhoi

(chém tiếp :D)Dường như cứ mỗi laanf em cầm bút là viết, viết lẻ tẻ, rời rạc từng đoạn một chứ không phải viết cả một cụm đúng không ? Anh nghĩ em nên xây dựng một cốt truyện thống nhất trước, định hình rõ các tình tiết, nhân vật rồi viết ngay thành một câu chuyện hoàn chỉnh, các phần sẽ có liên kết và mạch lạc hơn.
Về vẫn đề nhân vật: Các nhân vật em xây dựng hình như hơi nhạt, mặc dù có cá tính riêng (rõ ràng) nhưng lại thiếu một điểm nhấn để để lại ấn tượng trong lòng người đọc. Một phần do họ xuất hiện không đồng đều và với tần số quá thấp, phần kia do em đặt quá ít đoạn miêu tả (ngay cả hình ảnh trung tâm là hình ảnh mái tóc, như phonglinh đã nói, cũng không để lại ấn tượng mấy) và các đoạn suy nghĩ nội tâm lẫn các tình huống đời thực (anh để ý trong một "cảnh" của em thường chỉ có 2 nhân vật độc lập, hoàn toàn không hoặc rất ít nói về ngoại cảnh bên ngoài) do vậy làm cho người đọc rất khó hình dung ra một thế giới "sống" mà dường như chỉ là một cái "khung" rất bức bối, khó chịu. Các đoạn tư duy nội tâm, một phần không thể thiếu trong các cốt truyện loại này thì em lại diễn tả rất hời hợt. Quá khứ của nhân vật, hình như hơi mạp mờ và thiếu logic.
Về lời văn : Lời văn của em dường như chưa phù hợp với một câu chuyện (có lẽ) về tâm lý tuổi mới lớn. Một số đoạn tả hơi nặng nề (hình như anh đã nói) khiến cho người ta khó hình dung ra được tâm lý của lứa tuổi này. Hơn nữa, đây lại là một cốt truyện lãng mạn; em nên chỉnh lại lời văn, cho câu văn mượt hơn (em có thể tham khảo những truyện như thế này rất nhiều trên mạng).
...
 
Last edited by a moderator:
D

dooanh_0309

Cưng à, em chú ý chau chuốt từ ngữ hơn nhé. Hầu như chỉ là những lời đối thoại, nên xe vào nhiều lời văn hơn. Em chú ý cả dấu câu nữa. CHị đọc một mạch mệt quá! :)
 
P

_phonglinh_

hehe!! Sao hok viết tiếp đi nhóc. Chán rồi ah`?? Đã bắtđầu thì phải kết thúc chớ. Dù hay dù dở,người ta cũng chỉ nhắc đến một tác phẩm đã hoàn thành chứ ko đếm xỉa đến 1 bài văn viết vội chưa xong đâu.
 
C

congaigiaitoan_5

hehe!! Sao hok viết tiếp đi nhóc. Chán rồi ah`?? Đã bắtđầu thì phải kết thúc chớ. Dù hay dù dở,người ta cũng chỉ nhắc đến một tác phẩm đã hoàn thành chứ ko đếm xỉa đến 1 bài văn viết vội chưa xong đâu.

Hức, hỏi anh Khôi thì bik chị kìa!
Vik bao nhiêu là bài, pic này mốc meo là đúng!=.=
 
1

153

chán quá,đọc chả hỉu cái j cả
em ui,nếu viết thì tốt nhất là viết xong xuôi đi rồi post,còn o đừng post kỉu thế này
đọc như vậy mất hứng thú lắm
rời rạc,nội dung thì o gắn với nhau
đọc o hiểu j và cũng o có sức hút!
 
S

stary

Ko viết nữa hả em?
Chị thấy em nên thiên về văn biểu cảm và tự sự thì hay hơn. Giảm bớt lời thoại, trau chuốt từ ngữ và lời văn. Quan trọng hơn hết là sự chuyển ý từ tình huống này sang tình huống kia, nên có sự liên kết để người đọc ko phải hụt hẫng vì chuyển ý quá đột ngột. Trong truyện cũng có một vài chi tiết vô lý. Khi viết xong em nên đọc kĩ lại rồi mới post nhé!
 
Top Bottom