[Ngữ văn 8] Kể lại ngày đầu tiên đi học

D

deltafoce11

Hàng năm cứ đến ngày khai trường, lòng tôi lại nao nao đến khó tả. Cái cảm giác bâng khuâng đến xao xuyến - và ngày này đã trở thành kỷ niệm khó phai trong ký ức của tuổi thơ tôi...

Vài hôm trước ngày khai giảng, ba mẹ tôi hối hả mua cho anh em chúng tôi từng cái áo, cái quần, đôi dép... đến cái nón, cây viết và cẩn thận bao bìa, dán nhãn cho anh em tôi từng quyển tập, quyển sách. Cả đêm, ba mẹ vẫn không ngủ để chuẩn bị chu đáo mọi thứ cho chúng tôi ngày mai đến trường. Hẳn là để chúng tôi có được niềm vui ngày tựu trường, gánh nặng trên vai của ba mẹ đã phải nhiều hơn, nhưng tôi vẫn cảm nhận được niềm hạnh phúc tràn đầy trong mắt của ba mẹ.

Trời vừa rạng sáng, tôi đã vội vàng mặc quần áo mới, mang đôi giày "ba-ta" trắng tinh vào và đứng soi trước gương. Tôi khẽ mỉm cười sung sướng: "Ừ, giờ thì mình đã là học sinh cấp ba rồi nhé!". Rồi tôi đạp xe nhanh chóng đến trường với niềm vui hớn hở: sắp gặp bạn bè và thầy cô mới...

Hàng cây quen thuộc bên đường ngày nào, giờ sao khác quá. Có lẽ chúng cũng rạo rực như chúng tôi. Những hạt sương tối qua vẫn còn lấm tấm trên lá, đang long lanh dưới nắng mai vàng rỡ, vô cùng ngoạn mục. Dường như mọi vật đều tràn đầy sức sống.

Bước chân vào ngôi trường cấp ba, tất cả mọi thứ đều lạ lẫm, bỡ ngỡ đối với tôi. Ngôi trường mới này có khuôn viên lớn hơn, cây cỏ và hoa kiểng nhiều hơn so với trường cũ của tôi. Nhiều phòng học dài cứ nối tiếp nhau... Tôi ngơ ngác kiếm tìm lớp học của mình, bước đi tới lui liên tục làm trán ướt đẫm cả mồ hôi.

Tôi cố đảo mắt xung quanh để tìm một đứa bạn cũ nhưng cũng đành thất vọng. Tất cả đều là bạn mới, lạ lẫm. Ai cũng trang phục chỉnh tề, tươm tất từ đầu tóc, mặt mũi đến giày dép. Mọi thứ đều sạch sẽ, mới tinh. Dường như các bạn đều muốn khám phá tất cả những cái còn bỡ ngỡ xung quanh mình, với tâm trạng hớn hở và rạo rực.

Thỉnh thoảng, tôi nhìn thấy có vài anh chị năm trước đang tụm năm, tụm bảy trò chuyện ríu rít. Các anh chị trông có vẻ tự tin hơn so với chúng tôi. Họ bắt chuyện và hướng dẫn tận tình cho chúng tôi biết chỗ của căn tin, thư viện, nhà sách, giới thiệu cho chúng tôi biết sơ nét về từng giáo viên sẽ dạy mình... Chúng tôi cứ ngơ ngác lắng nghe hướng dẫn của các anh chị.

Tiếng kẻng vang lên, báo hiệu giờ vô lớp, khác với tiếng trống quen thuộc của trường cấp hai ngày nào. Chúng tôi nhanh chóng xếp hàng và chờ giáo viên chủ nhiệm xuống lớp. Tâm trạng bạn nào cũng náo nức và hồi hộp. Bỗng tôi nghe có tiếng hỏi thăm quen thuộc và thân thương: "Bạn tên gì? Nhà ở đâu? Năm rồi học trường nào vậy...?"

Nhiều năm trôi qua nhưng những cảm xúc về ngày khai giảng đối với tôi khó có thể diễn tả hết, nó đã in sâu vào con tim của tôi từ bao giờ. Và mỗi năm cứ đến ngày này là lòng tôi lại dâng lên những cảm xúc da diết đến không nguôi...
 
  • Like
Reactions: Trần Gia Linh
E

emtrai131098

Mọi học sinh chúng ta đều gắn liền với biết bao kĩ niệm vui buồn của tuổi học trò . Đối với tôi có lẽ kỉ niệm về buổi tựu trường đầu tiên khi bước vào lớp 1 là ấn tượng sâu sắc nhất .

Những ngày trước đó tôi có tâm trạng háo hức. Có điều gì đó lạ lắm đang xảy ra trong căn phòng bé nhỏ. Mẹ đã chuẩn bị đầy đủ những thứ cần thiết cho tôi. Những quyển tập đã được mẹ bao bìa dán nhãn cẩn thận từ mấy tuần trước. Mẹ giúp tôi xếp tập ngai ngắn vào chiếc cặp xinh xinh.Mọi người vẫn còn trò chuyện. Họ nói về tôi. Mẹ mặc thử cho tôi bộ đồng phục cái quần tây, áo trắng trông thật xinh xắn. Đứng trước gương, tôi thấy là lạ nên đã bật cười. Bà nội xoa đầu khen ‘‘ Cháu bà lớn thật rồi, trông chửng chạc lắm !Ngày mai cháu đã là học sinh lớp một! Cố học thật giỏI cháu nhé ! ’’
Sáng hôm sau, cũng như bao các bạn khác. Tôi cùng mẹ đi trên con đường dài và hẹp. Con đường này tôi đã thường xuyên qua nó. Nhưng lần này tự nhiên thấy lạ. Mọi cảnh vật điều có sữ thay đổi lớn. Cánh đồng lúa, nay lạ hơn lúc trước, hình như nó vàng hơn mọi ngày thì phải. Hai hàng cây bên đường đu đưa trước gió như vẫy tay chào đón tôi tới trường.
Từ xa xa, phía sau những tán cây to, cổng trường đã dần dần hiện ra trước mắt tôi. Phía trên là tấm bảng to màu xanh, để tên trường. Khi đến trường, trước mắt tôi bây giờ là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ,có rất nhiều bạn học sinh cũng được cha, mẹ đưa đến trường như tôi. Tôi cùng mẹ bước vào sân trường . Một ngôi trường đồ sộ với 3 dãy lầu hiện ra trước mắt tôi. Làm tôi tự nhiên cảm thấy mình trở nên bé nhỏ. Nên chỉ biết nắp sau lưng mẹ. Sân trường ngày càng đông học sinh hơn. Cũng là lúc tâm trạng tôi ngay càng hồi hợp và lo lắng. Tay tôi càng siết chặc lấy bàn tay mẹ. Mẹ cuối xuống vuốt tóc tôi. Bỗng tiếng trống trường vang lên .Tôi phải tạm biệt mẹ, tôi cùng các bạn xếp hàng vào lớp. Tôi im lặng, cuối đầu không dám nhìn cô giáo đang đứng ở trước cửa. Đầu tiên cô gọi tên tôi, tôi giật mình và bật khóc, làm các bạn khác cũng khóc theo. Cô hỏi tôi và hỏi:
- “Em tên Trâm Anh phải không ?”
Vừa nói tôi vừa khóc:
-“Dạ! phải”
Cô hỏi tiếp
- “Sao em lại khóc, lát nữa cũng được về nhà thôi mà”
- “Thôi con vào lớp đi! “
Rồi tôi bước vào lớp, các bạn đứng sau tôi cũng nính khóc. Rồi các bạn cũng bước vào. Lớp học rất sạch sẽ rộng rãi và thoáng mát, g.
Bàn ghế được xếp rất ngay ngắn. Cô bước vào lớp, giớI thiệu, sắp xếp chỗ ngồi và bầu bạn lớp trưởng của lớp. Vì thấp hơn các bạn khác nên tôi phải ngồi bàn đầu. Lúc này tôi đã bình tỉnh hơn, tôi còn làm quen được với bạn ở bên cạnh rồi nhiều bạn khác nữa. Tôi rất vui và kể cho mọi người nghe
Sau buổI học đầu tiên ấy tôi rất vui vì mình đã làm quen được với rất nhiều bạn. Tôi rất tự hào vì mình đã lớn, đã là hoc sinh lớp 1. Tôi phảI cố gắn học thật tốt để cho ông bà, cha mẹ, thầy cô vui lòng. Tôi giờ đã lớp tám rồi nhưng vẫn còn nhớ đến buổi tựu trường đầu tiên vào lớp một của tôi.
 
C

conan99

Ai đã từng qua một thời cắp sách hẳn không thể nào quên không khí của những buổi tựu trường. Với tôi, ngày khai trường luôn là một kỷ niệm đẹp. Đó cũng là ngày sinh nhật của tôi. Ngày xưa, cuộc sống còn khó khăn nên thường đến ngày khai trường và lễ tết chúng tôi mới có quần áo mới. Học sinh kéo nhau đến trường dự lễ khai giảng sau một mùa hè sôi động, sao tôi cảm thấy có cái sự nô nức nhiệt tình hơn hẳn ngày nay.

Ngày đầu tiên tôi bước vào lớp một cũng vậy. Hình như là khoảng mùng năm hay mùng sáu tháng chín gì đó, tôi không còn nhớ rõ nữa. Tôi chỉ nhớ đó là một buổi sang cuối thu êm đềm, bầu trời cao trong xanh có ánh nắng vàng tươi. Cái mùa thu ở quê tôi thật đặc biệt- mùa thu miền Trung – không se lạnh như ở miền Bắc hay quá nóng nực như ở miền Nam . Nó dịu ngọt và nhẹ nhàng. Quả đúng là thời điểm khiến cho nhười ta dễ nhớ. Phải chăng đây chính là lí do để mùa thu là mùa tựu trường?Ngay từ sang sớm, mẹ đã đánh thức tôi dậy, sửa soạn mọi thứ thật tinh tươm. Tôi cũng không nũng nĩu không chịu dậy như mọi ngày. Cái không khí tất bật nhưng nghiêm túc mà mọi người trong gia đình gây ra khiến tôi cũng cảm thấy hôm nay là một ngày rất quan trọng dù lúc đó thật sự tôi vẫn không hiểu hết tầng ý nghĩa của nó.
Áo quần, cặp sách đã chỉnh tề xong, mẹ chở em tôi và tôi đến trường. Dọc đường, chúng tôi gặp những cậu bé, cô bé cùng lứa tuổi. Đứa nào đứa nấy cũng đều ngơ ngác nhìn ngược nhìn xuôi và trên khuôn mặt chúng có chút gì đó sợ sệt. Thường thì khi gặp điều gì đó có vẻ lạ, tôi đều muốn khám phá và tìm hiểu nó. Có lẽ điều đó khiến cho ngày tựu trường đối với tôi thật đặc biệt, giống như một cuộc phiêu lưu kỳ lạ. Ngay trong lễ khai giảng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía những học sinh lớp một khiến tôi cảm thấy tự hào vô cùng. Mà đâu chỉ có mình tôi, nhiều bạn đứng trước, bạn thì ưỡn ngực ra vẻ, bạn thì mặt mày tỏ vẻ nghiêm túc lắm mà miệng thì cứ cười tít mắt. Rồi một chị lớp năm với cương vị là liên đội trưởng chỉ huy cho toàn trường hát quốc ca. Tất cả chúng tôi đều hát rất to. Tôi bất giác tưởng tượng ra mình chính là một chiến sĩ nhỏ đang đứng trong một đoàn kị binh oai hùng đánh đuổi những tên khổng lồ mà hằng đêm mẹ vẫn kể trong các câu chuyện cổ tích. Xong tiết mục chào cờ, chúng tôi được nghe đọc thư mừng ngày khai giảng của Chủ tịch nước. Điều này khiến tôi dần dần nhận ra được tầm quan trọng của việc học hơn trước rất nhiều. Tiếp đến là tiết mục đánh trống khai trường của thầy hiệu trưởng. Trông thầy thật hiền từ và nhân hậu biết bao. Thầy giống như một người cha lớn của hàng trăm em học sinh đang ngồi đây vậy. Tiếng trống trường cất lên “Tùng! Tùng! Tùng!” nghe thật vang xa báo hiệu cho một năm học mới đã đến. Rồi những quả bóng bay đủ màu sắc cũng được thả bay trên bầu trời. Lúc đó tôi có một cảm giác rằng mình cũng đang bay, đang bay trong một biển trời tri thức mới, vai trò một người học sinh đang đến với tôi khiến tôi tự hào vô cùng. Nó làm tôi cảm giác mình lớn hẳn lên không phải vì mấy hôm trước có cao hơn vài xentimét mà lớn hơn trong tiềm thức tôi mặc dù tôi chỉ vừa tròn sáu tuổi.

Dẫu rằng 6 năm đã trôi qua nhưng những kỷ niệm trong ngày tựu trường bước vào lớp một vẫn luôn hiện lên trong tôi một cách vẹn nguyên, bởi hàng đêm vào mùa thu nó lại ùa về nhắc nhở tôi về con đường tri thức mà tôi đang tiến bước. Nếu như lòng yêu nước được xuất phát từ tình yêu những điều bình dị nhất như nhà văn Ê-ren-bua đã nói thì có lẽ chính những kỷ niệm của ngày tựu trường đầu tiên là nguồn sức mạnh cho tôi lòng yêu tri thức. Tôi chắc rằng mình sẽ mài nhớ về nó, nhớ về ngày khai trường đầu tiên của mình bởi nếu có điều gì đó khiến cho người ta phải nghĩ thì chắc chắn đó là một điều quan trọng.
 
  • Like
Reactions: Ran_chan
U

uocmovahoaibao

Đây là bài văn mình sưu tầm được từ nhiều bài trên mạng, sau đó chỉnh sửa lại theo ý của mình, được 9 điểm đó! Bạn tham khảo nhá:

Ai mà chẳng có những ngày ấu thơ nhỉ? Những ngày ấy, dù hạnh phúc, dù cực khổ, dù đắng cay, nhưng đó cũng chính là những kỉ niệm không bao giờ quên được. Sau này khi bạn nhớ lại, nhìn lại nó, sẽ cảm thấy "sao ngày ấy mình hồn nhiên quá", hồn nhiên ở cái tuổi chưa hiểu đời. Và đó cũng là những niềm vui nho nhỏ an ủi bạn trong cuộc sống hiện giờ.
Naêm nay, toâi ñaõ laø hoïc sinh lôùp 8, ñaõ hôn taùm naêm caép saùch tôùi tröôøng, nhöng coù leõ aán töôïng saâu ñaäm nhaát ñoái vôùi toâi laø ngaøy ñaàu tieân vaøo lớp 1- một ngày đầu tiên với đầy những kỉ niệm.
Toâi coøn nhôù roõ buoåi saùng hoâm aáy. Meï goïi toâi daäy thaät sôùm. Toâi thay boä quaàn aùo môùi ñöôïc meï uûi phaúng phiu töø toái hoâm tröôùc, ñöùng tröôùc göông, toâi thaáy mình trang troïng vaø ñöùng ñaén. Meï trao cho toâi chieác ba loâ ñöïng ñaày ñuû saùch vôû, roài vuoát toùc toâi, meï cöôøi.
-Con ñi hoïc ñi, raùng hoïc gioûi nha con!
Vôùi nhöõng ñöùa treû khaùc, coù leõ cha meï chuùng seõ daën doø: “Con ñi hoïc ngoan nghe! Neáu coù ai aên hieáp hoaëc laø baét naït con thì con phaûi meùc vôùi coâ giaùo hay veà nhaø noùi cho ba meï bieát nghe chöa!” Coøn vôùi toâi thì laïi khaùc, cha meï toâi luoân mieäng baûo: “Voâ lôùp ñöøng coù maø aên hieáp caùc baïn nghe con!”
Theá laø toâi ñi hoïc, buoåi hoïc ñaàu tieân cuûa lôùp 1. Toâi ñaïp xe treân con ñöôøng daøi ñaõ traûi nhöïa töø nhaø ñeán ngoâi tröôøng tiểu học maø toâi chæ daùm “gheù maét” nhìn moãi luùc ñi ngang. Cánh đồng lúa hai bên đường rì rào đưa hương và rập rờn dưới nắng sớm. Cứ như mọi hôm, tôi sẽ sà xuống, sẽ khua lúa ầm ầm để những con cào cào, muồm muỗm xanh ươm và béo nung núc hốt hoảng bay vù vù lên để rồi cười thích thú.
Nhưng hôm nay thì không thế nữa, bởi vì tôi đi học mà! Toâi chænh chu trong chieác aùo traéng ngaén tay coù theâu hoa vaø moät chieác vaùy ñen goïn gaøng. Meï baûo nhö vaäy vöøa ra veû ngöôøi lôùn, vöøa xinh xaén nöõa. Treân vai toâi laø chieác ba loâ con coùc maøu hoàng nhí nhaûnh. Toâi cöù choän roän vaø vui söôùng trong nieàm töï haøo khoù taû!
Töø hoâm nay, toâi ñaõ laø moät hoïc sinh lôùp 1 roài ñaáy. Toâi khoâng coøn laø moät con beù nhoùc suoát ngaøy quaäy phaù nöõa, khoâng coøn nghòch ngôïm beâu naéng nhöõng buoåi tröa, khoâng coøn ñaøo giun caâu caù hay haùi laù caây saén ñeå laøm hoa tai ñoùng giaû coâng chuùa nöõa …
Tröôùc saân tröôøng Tiểu học Nhơn Ninh A daøy ñaëc ngöôøi. Ngöôøi naøo aùo quaàn cuõng saïch seõ, töôm taát, göông maët cuõng ñeå loä veû vui töôi.
Toâi nhìn maáy coâ caäu hoïc troø môùi bôõ ngôõ, ñöùng neùp beân baïn beø, ngöôøi thaân, chæ daùm ñi töøng böôùc nheï. Ñoät nhieân caùi töï tin khi ôû nhaø cuûa toâi bay ñi ñaâu maát tieâu roài, trong toâi chæ coøn laïi noãi lo sôï vaån vô. Toâi öôùc gì ñöôïc nhö nhöõng ngöôøi hoïc troø cuõ, bieát lôùp, bieát thaày coâ giaùo ñeå khoûi phaûi ruït reø, lo sôï nhö vaày nöõa.
Tieáng troáng tröôøng vang leân giuïc giaõ, caùc anh chò lôùp lôùn ñeán saép haøng tröôùc saân roài ñi vaøo lôùp, coâ chuû nhieäm goïi chuùng toâi ñeán xeáp haøng ngay ngaén treân moät khoaûng saân roäng. Trong khi coâ ñoïc teân töøng ngöôøi, toâi nghe thaáy tim mình vang leân töøng nhòp ñaäp trong loàng ngöïc. Nghe goïi ñeán teân mình, toâi luùng tuùng, maõi ñeán moät luùc môùi leân tieáng traû lôøi.
Sau khi ñoïc xong maáy möôi teân ñaõ vieát saün, coâ nhìn chuùng toâi, roài ra daáu cho chuùng toâi ñi vaøo lôùp.
Toâi nhìn baøn gheá choã toâi ngoài moät caùch caån thaän roài laïm nhaän noù laø cuûa rieâng mình, coøn vaïch möùc phaân chia ranh giôùi nöõa chöù. Toâi nhìn ngöôøi baïn ngoài keá beân mình, moät ngöôøi baïn xa laï, khoâng heà quen bieát. Nhöng chæ moät laùt sau, chuùng toâi ñaõ thaân nhau nhö ngöôøi moät nhaø vaäy.
Roài cöù nhö vaäy, toâi ngoài voøng tay leân baøn chaêm chæ baét ñaàu buoåi hoïc ñaàu tieân.
Theá maø ñaõ hôn 8 naêm roài ñaáy, ñaõ hôn 8 naêm troâi qua keå töø caùi ngaøy ñaàu tieân aáy. Toâi seõ nhôù maõi, nhôù veà caùi ngaøy ñaàu aáy vôùi nhöõng kæ nieäm thaät ñeïp ñeõ vaø ñaùng yeâu:
Ngày đầu như thế đó,
Cô giáo như mẹ hiền
Em bây giờ cứ ngỡ
Cô giáo là cô Tiên
Em bây giờ khôn lớn,
Vẫn nhớ về ngày xưa
Ngày đầu tiên đi học
Mẹ cô cùng vỗ về...”

 
N

nhoxsoi_kute

van hoc lop 8:MB : Ai trong doi cung vay, cung tung trai qua nhung ngay tuu truong day ki niem. N

:MB : Ai trong doi cung vay, cung tung trai qua nhung ngay tuu truong day ki niem. Ngay dau tien den truong toi cung the, bo ngo , xon xang nhung that tu hao va hanh phuc.
:TB : Ngay dau tien me dat tay toi den truong , nhin ban be xung quanh ai cung xa la. Nhung guong mat toi chua quen , nhung thay co giao moi, co the ho se rat nghiem khac. Toi nam chat tay me khong muon me de lai toi mot minh noi xa la nay. Toi thay so.... So cai cam giac phai mot minh noi nhung nguoi toi khong quen biet, ho se mang toi hoac co the la bat tai toi. Toi that ngoc nghech va tre con phai khong? Den truong la niem vui lon nhat doi voi 1 nguoi hoc sinh vay ma toi lai khong thay hung thu chut nao. Hang ghe da hai ben san truong duoc xep ngay ngan, noi bat giua san truong sach se, con vuong lai mot vai canh la roi rung. Nhung cay phuong, cay bang lang dua nhau khoe mau xanh tuoi tot. Choang ngop truoc khong gian khang trang, sach dep, toi bo tay me ra tu luc nao khong hay biet. Ngoi truong cap 1 cua toi cung khong qua rong lon, chi co 2 toa nha voi 3 tang hocNhung tat ca deu duoc son phu boi mot mau vang moi me, thu hut su chu y cua moi nguoi hoc sinh khi dat chan toi chon nay.
Ban co the them 1 vai chi tiet khac song phia tren la nhung dieu goi y quan trong cho 1 bai viet ve ngay dau tien den truong.
xin loi ban nhung do may tinh cua minh hong chuc nang go Tieng Viet nen ban co gang dich nhe!
KB : Co le ca cuoc doi nay toi se chang the nao quen duoc hinh anh cua ngay dau tien den truong, nhung cam giac mo ho, xao xuyen ki la. That tuyet voi khi toi duoc buoc vao the gioi tri thuc ay, de roi hom nay khi da gat hat duoc nhieu ket qua tot toi lai cam thay tu hao va nho mong hon nua cai cam giac...ngay dau tien di hoc...
 
Last edited by a moderator:
N

nhoxsoi_kute

van hoc lop 8

Tôi năm nay mười bốn tuổi, trải qua rất nhiều kì thi, gặp rất nhiều bạn, học rất nhiều thầy cô giáo và tôi được tham dự bảy lần khai giảng. Nhưng đối với tôi, ngày đầu tiên đi học là kỉ niệm không bao giờ tôi quên.
Tôi đã suýt được học mẫu giáo nếu lần ấy tôi không khóc và ôm mẹ khư khư, nên buổi đầu tiên vào lớp một là một ngày rất trọng đại đối với tôi và gia đình tôi. Mẹ sợ rằng tôi sẽ khóc và đòi về. Mẹ cũng sợ rằng tôi phải tạm dừng việc học sang năm sau, khi tôi đã đủ lớn để mẹ không còn cảm thấy sợ và lo nữa. Từ mấy tuần trước, gia đình tôi đã nhộn nhịp hẳn lên. Bố mẹ mua cho tôi bao nhiêu thứ lạ: bút chì, thước kẻ, cặp sách, vở và rất nhiều đồ dùng khác mà tôi không nhớ rõ. Tôi có rất nhiều váy áo nhưng lần này mẹ vẫn đi mua cho tôi một bộ đồ khác: áo trắng váy đỏ. Mẹ nói với tôi đó là “đồng phục”. Tôi được bố mẹ kể nhiều về trường lớp và tôi cũng lấy làm thích thú lắm về cái trò “tập viết”. Tôi có nhiều ước mơ. Tôi thích làm lớp trưởng, muốn có nhiều bạn, muốn học thật giỏi. Tối hôm đó, tôi nghĩ rất nhiều và mong cho đến ngày mai, ngày đầu tiên đi học. Sáng hôm sau, trời sẽ trong xanh, mát dịu, tôi sẽ cùng mẹ đi đến trường. Ôi! Thích quá!
Đúng như tôi dự đoán, sáng thu ấy, một buổi sáng thật đẹp, trời rất cao và mây cũng rất xanh như tôi mong muốn. Ngồi sau mẹ, tôi hút sữa chùn chụt, nhìn ngắm con đường lạ. Tôi chưa đi con đường này bao giờ. Con đường rất đẹp, hai bên cây xanh rì rào như chào đón tôi. Mẹ hỏi tôi rất nhiều nhưng chung quy điều mẹ lo lắng nhất là sợ tôi khóc, đòi về. Sau khi tôi đã uống hết hai hộp sữa thì mẹ đi xe chậm lại và nói: “Đến rồi! Trường của con đấy! Trường Nam Thành Công”.
Tôi giật mình, rồi tò mò tự hỏi sao trường to thế? Sao nhiều người thế? Tôi chợt thấy lo. Mẹ gửi xe rồi nắm tay tôi dắt vào cánh cổng trường to ơi là to! Nếu có ai bảo tôi diễn tả sự to lớn của nó thì tôi chỉ có thể nói: “Nó to đến mức tôi tự hỏi mình có thể đi qua được không?” Vì tôi nghĩ cổng to chỉ dành cho người to béo mà thôi! Giữa một biển người tôi thấy mình thật nhỏ bé, nếu không có mẹ chắc tôi bị họ đè bẹp mất. Mẹ dẫn tôi đi lòng vòng một lúc rồi dừng lại ở một dãy những bạn học sinh khác. Mẹ tôi nói: “Lớp con đấy, bước vào đi con”. Tôi thấy sợ, níu lấy tay mẹ, tôi ước mẹ học cùng tôi mặc dù mẹ có to hơn tôi và các bạn một chút.
Trên loa là tiếng của cô hiệu trưởng trường tôi. Tôi không nghe thấy gì vì lúc đó tôi giật nảy mình khi thấy mẹ lại dắt tôi đi. Tôi tự hỏi: “Mẹ dắt tôi đi đâu?”. Tôi đứng trước cửa của một căn phòng rất to, có nhiều bộ bàn ghế rất đẹp, nhìn thật sáng sủa sạch sẽ. Xung quanh tôi có rất nhiều bạn, người thì nắm tay mẹ, người thì ôm chân bố, có bạn còn bắt cả bà bế. Cái phòng mà tôi đứng đó là lớp 1D. Từ căn phòng có một người lạ bước ra. Cô ấy còn trẻ và nom rất đẹp. Cô mặc bộ áo dài màu hồng phấn. Cô cười rất tươi, ngồi xuống hỏi thăm từng bạn. Cô hỏi đến tôi, tôi hơi sợ vì mẹ tôi từng dặn: “Ai hỏi nhiều là mẹ mìn đấy! Họ hỏi để biết con ở đâu rồi đến tối bắt đi. Nên ai hỏi con thì con đừng trả lời nhé!”. Nhưng tôi thấy cô dịu hiền quá thành ra khi cô hỏi gì tôi trả lời hết, cả việc tôi tưởng cô là mẹ mìn. Cô cười và xoa đầu tôi. Tôi lại cười và nhìn mẹ, mẹ tôi cười thật xinh, gương mặt mẹ không còn lo âu mà rạng rỡ vô cùng. Tôi thiết nghĩ: “Đi học à? Đâu có gì đáng sợ!”.
Rồi cô giáo đọc tên từng bạn, nghe đọc đến tên có một bạn khóc nấc lên. Và người lớn phải đẩy vào lớp. Các bạn sợ, tôi hiểu tại sao, vì mọi thứ mới lạ quá. Nhưng tôi không khóc, mẹ tôi cũng không phải đẩy hay ấn, tôi tự đi. Tôi chẳng thấy lo ngại, tôi thấy mọi sự đều tốt đẹp: “Trời đẹp, phòng đẹp, cô giáo đẹp và mẹ tôi cũng đẹp”. Tôi không muốn những cái đẹp ấy bị nước mắt làm xấu đi. Và mẹ cũng đã dặn trước sẽ phải làm gì khi đến trường, mẹ sẽ phải xa tôi. Nhưng rồi tôi lại thấy sợ, không hiểu là sợ gì nữa nên tôi tự bước vào lớp khi cô đọc tên. Tôi ngoái lại nhìn mẹ, tạm biệt mẹ và tạm biệt cả tuổi ấu thơ. Cái tuổi thơ đầy ắp trò chơi. Tôi nhìn bạn bên cạnh, nó cũng không rơi một giọt nước mắt, mặt tươi cười hớn hở. Nó có vẻ cao hơn tôi. Tôi hỏi nó: “Sao cậu can đảm vậy?”. Nó bảo nó đi học lần này là lần thứ hai. Tôi nghĩ: “Vậy là nó bị đúp”. Thảo nào … Tôi quay ra cửa sổ, nhìn mẹ, mẹ cười, tôi cũng cười. “Đi học à! Bình thường thôi đâu có gì đáng sợ!”. Ngoài trời nắng nhảy nhót như cũng đang “đi học”.
Ngày đầu tiên đi học của tôi đấy! Thật là đặc biệt phải không. Tôi cũng không hiểu vì sao lúc ấy tôi không khóc nhưng tôi chỉ biết hôm đó mẹ tôi rất vui. Tôi hãnh diện vì làm cho mẹ vui. Tôi đã bước vào lớp một bằng một nụ cười …
Tran manh tien
 
Last edited by a moderator:
B

bupbethantien

cái ngày khai trường là cái ngày để lại nhiều ấn tượng nhất với tôi vìa nó mang đậm màu sắc cảu cái thời đi học lúc còn là trẻ thơ
 
C

changcogica

Cóa ai cóa cái mở bài lèo hây hây một xí hem? Choa em tham khảo xíu zới
 
H

hongrapid_sweet

Hôm nay là ngày khai giảng lần thứ 10 của tôi, ngày này đối với tôi thật sự đã khá quen thuộc. Bước trên con đường đến trường tôi thấy rất nhiều lá vàng rơi, tôi cũng thấy rất nhiều các em nhỏ hầu như ở lớp 1, lớp 2 được bố mẹ đưa đi học, vẻ mặt các em trông thật háo hức và vui sướng. Hôm nay tôi đã thực sự để ý đến mọi thứ ở xung quanh trong ngày khai trường kể từ khi niềm vui đó đã dần dần mất đi trong tôi, bây giờ trí óc và tâm hồn tôi đã quay ngược thời gian để nhớ lại buổi khai trường đồng thời là buổi đi học đầu tiên của tôi thật bồi hồi , náo nức biết bao
 
G

galuamanhme123

2222222222222222222222222222222222222222222222222

222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222222
 
G

galuamanhme123

22222222222222222222222222222222222222222222222222 22222222222222222222

Đây là bài văn mình sưu tầm được từ nhiều bài trên mạng, sau đó chỉnh sửa lại theo ý của mình, được 9 điểm đó! Bạn tham khảo nhá:

Ai mà chẳng có những ngày ấu thơ nhỉ? Những ngày ấy, dù hạnh phúc, dù cực khổ, dù đắng cay, nhưng đó cũng chính là những kỉ niệm không bao giờ quên được. Sau này khi bạn nhớ lại, nhìn lại nó, sẽ cảm thấy "sao ngày ấy mình hồn nhiên nhu con cho dien :Dquá", hồn nhiên ở cái tuổi chưa hiểu đời. Và đó cũng là những niềm vui nho nhỏ an ủi bạn trong cuộc sống hiện giờ.
Naêm nay, toâi ñaõ laø hoïc sinh lôùp 8, ñaõ hôn taùm naêm caép saùch tôùi tröôøng, nhöng coù leõ aán töôïng saâu ñaäm nhaát ñoái vôùi toâi laø ngaøy ñaàu tieân vaøo lớp 1- một ngày đầu tiên với đầy những kỉ niệm.
Toâi coøn nhôù roõ buoåi saùng hoâm aáy. Meï goïi toâi daäy thaät sôùm. Toâi thay boä quaàn aùo môùi ñöôïc meï uûi phaúng phiu töø toái hoâm tröôùc, ñöùng tröôùc göông, toâi thaáy mình trang troïng vaø ñöùng ñaén. Meï trao cho toâi chieác ba loâ ñöïng ñaày ñuû saùch vôû, roài vuoát toùc toâi, meï cöôøi.
-Con ñi hoïc ñi, raùng hoïc gioûi nha con!
Vôùi nhöõng ñöùa treû khaùc, coù leõ cha meï chuùng seõ daën doø: “Con ñi hoïc ngoan nghe! Neáu coù ai aên hieáp hoaëc laø baét naït con thì con phaûi meùc vôùi coâ giaùo hay veà nhaø noùi cho ba meï bieát nghe chöa!” Coøn vôùi toâi thì laïi khaùc, cha meï toâi luoân mieäng baûo: “Voâ lôùp ñöøng coù maø aên hieáp caùc baïn nghe con!”
Theá laø toâi ñi hoïc, buoåi hoïc ñaàu tieân cuûa lôùp 1. Toâi ñaïp xe treân con ñöôøng daøi ñaõ traûi nhöïa töø nhaø ñeán ngoâi tröôøng tiểu học maø toâi chæ daùm “gheù maét” nhìn moãi luùc ñi ngang. Cánh đồng lúa hai bên đường rì rào đưa hương và rập rờn dưới nắng sớm. Cứ như mọi hôm, tôi sẽ sà xuống, sẽ khua lúa ầm ầm để những con cào cào, muồm muỗm xanh ươm và béo nung núc hốt hoảng bay vù vù lên để rồi cười thích thú.
Nhưng hôm nay thì không thế nữa, bởi vì tôi đi học mà! Toâi chænh chu trong chieác aùo traéng ngaén tay coù theâu hoa vaø moät chieác vaùy ñen goïn gaøng. Meï baûo nhö vaäy vöøa ra veû ngöôøi lôùn, vöøa xinh xaén nöõa. Treân vai toâi laø chieác ba loâ con coùc maøu hoàng nhí nhaûnh. Toâi cöù choän roän vaø vui söôùng trong nieàm töï haøo khoù taû!
Töø hoâm nay, toâi ñaõ laø moät hoïc sinh lôùp 1 roài ñaáy. Toâi khoâng coøn laø moät con beù nhoùc suoát ngaøy quaäy phaù nöõa, khoâng coøn nghòch ngôïm beâu naéng nhöõng buoåi tröa, khoâng coøn ñaøo giun caâu caù hay haùi laù caây saén ñeå laøm hoa tai ñoùng giaû coâng chuùa nöõa …
Tröôùc saân tröôøng Tiểu học Nhơn Ninh A daøy ñaëc ngöôøi. Ngöôøi naøo aùo quaàn cuõng saïch seõ, töôm taát, göông maët cuõng ñeå loä veû vui töôi.
Toâi nhìn maáy coâ caäu hoïc troø môùi bôõ ngôõ, ñöùng neùp beân baïn beø, ngöôøi thaân, chæ daùm ñi töøng böôùc nheï. Ñoät nhieân caùi töï tin khi ôû nhaø cuûa toâi bay ñi ñaâu maát tieâu roài, trong toâi chæ coøn laïi noãi lo sôï vaån vô. Toâi öôùc gì ñöôïc nhö nhöõng ngöôøi hoïc troø cuõ, bieát lôùp, bieát thaày coâ giaùo ñeå khoûi phaûi ruït reø, lo sôï nhö vaày nöõa.
Tieáng troáng tröôøng vang leân giuïc giaõ, caùc anh chò lôùp lôùn ñeán saép haøng tröôùc saân roài ñi vaøo lôùp, coâ chuû nhieäm goïi chuùng toâi ñeán xeáp haøng ngay ngaén treân moät khoaûng saân roäng. Trong khi coâ ñoïc teân töøng ngöôøi, toâi nghe thaáy tim mình vang leân töøng nhòp ñaäp trong loàng ngöïc. Nghe goïi ñeán teân mình, toâi luùng tuùng, maõi ñeán moät luùc môùi leân tieáng traû lôøi.
Sau khi ñoïc xong maáy möôi teân ñaõ vieát saün, coâ nhìn chuùng toâi, roài ra daáu cho chuùng toâi ñi vaøo lôùp.
Toâi nhìn baøn gheá choã toâi ngoài moät caùch caån thaän roài laïm nhaän noù laø cuûa rieâng mình, coøn vaïch möùc phaân chia ranh giôùi nöõa chöù. Toâi nhìn ngöôøi baïn ngoài keá beân mình, moät ngöôøi baïn xa laï, khoâng heà quen bieát. Nhöng chæ moät laùt sau, chuùng toâi ñaõ thaân nhau nhö ngöôøi moät nhaø vaäy.
Roài cöù nhö vaäy, toâi ngoài voøng tay leân baøn chaêm chæ baét ñaàu buoåi hoïc ñaàu tieân.
Theá maø ñaõ hôn 8 naêm roài ñaáy, ñaõ hôn 8 naêm troâi qua keå töø caùi ngaøy ñaàu tieân aáy. Toâi seõ nhôù maõi, nhôù veà caùi ngaøy ñaàu aáy vôùi nhöõng kæ nieäm thaät ñeïp ñeõ vaø ñaùng yeâu:
Ngày đầu như thế đó,
Cô giáo như mẹ hiền
Em bây giờ cứ ngỡ
Cô giáo là cô Tiên
Em bây giờ khôn lớn,
Vẫn nhớ về ngày xưa
Ngày đầu tiên đi học
Mẹ cô cùng vỗ về...”

O:)O:)=D>(%)O:)1111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111111
 
K

khoctrongmua1999

Ai mà chẳng có những ngày ấu thơ nhỉ? Những ngày ấy, dù hạnh phúc, dù cực khổ, dù đắng cay, nhưng đó cũng chính là những kỉ niệm không bao giờ quên được. Sau này khi bạn nhớ lại, nhìn lại nó, sẽ cảm thấy "sao ngày ấy mình hồn nhiên quá", hồn nhiên ở cái tuổi chưa hiểu đời. Và đó cũng là những niềm vui nho nhỏ an ủi bạn trong cuộc sống hiện giờ.

Ngày nay, công nghệ hiện đại tiến bộ, có nhiều thú vui hơn cả ngày xưa của tôi, cuộc sống thay đổi nhiều, nhưng trong kí ức, những kỉ niệm thời thơ ấu sẽ mãi theo bạn suốt cả cuộc đời, sẽ mãi ở trong một góc kín tâm hồn của bạn!. Có những dòng hồi kí, đọc lại mà thấy buồn cười, đáng yêu làm sao, cũng có những trang hồi kí nhoè nét mực vì những dòng nước mắt!. Cũng như bao người khác, hồi kí của tôi bắt đầu từ ngày đầu tiên đi học...

Ngày xưa, tôi cũng như mọi người khác, cũng có một ngày đầu tiên đi học. Và những kỉ niệm ngày ấy đã luôn theo tôi cho đến tận bây giờ.Tôi vẫn nhớ như in câu đầu tiên của bài văn "tôi đi học" của nhà văn Thanh Tịnh: "Hằng năm, cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc , lòng tôi lại nao nức những kỉ niệm mơn man của buổi tựu trường....". Sau này nhà văn Lý Lan cũng viết một bài văn rất hay về đêm trước ngày đầu tiên đi học của một cậu bé.

Các bạn có biết không? Những hình ảnh thân thương, trìu mến, những tấm lòng yêu con, lo lắng chăm sóc cho con của những nguời mẹ trong ngày đầu tiên đi học, đối với tôi, chỉ là những mơ ước, những khát khao mà trong đời này tôi không bao giờ có được.

Ngày đầu tiên đi học của tôi không giống và cũng không được hạnh phúc như câu chuyện của hai nhà văn nổi tiếng đã viết ra, mà khác nhiều lắm, khác xa lắm các bạn ạ!

Tôi còn nhớ rõ buổi sáng ấy. Mẹ gọi tôi thức dậy thật sớm. Mẹ thay cho tôi một bộ quần áo sạch, lành lặn ( không có quần áo mới đâu nhé!). Mẹ trao cho tôi một quyển vở và một cây bút chì, rồi vuốt tóc tôi bảo:
-Con đi học đi, ráng học giỏi nha con!

Thế là tôi đi học một mình cho buổi học đầu tiên của cuộc đời mình.

Tôi cũng đi trên "con đường làng dài và hẹp". Lòng tôi buồn man mác khi nhìn những người mẹ âu yếm dắt tay con, những đứa trẻ nhỏ như tôi trên đường đến trường. Còn tôi, chỉ một mình lủi thủi đơn độc, bị nhấn chìm trong đại dương hạnh phúc của người khác.

Khi đến trường, tôi đâu có được rụt rè "đứng nép bên người thân". Tôi đơn độc một mình, đứng dựa lưng vào gốc cây phượng vĩ trong sân trường, đưa mắt nhìn lên những chú chim nho nhỏ đang ríu rít bên những chùm hoa đỏ rực. Tôi thấy trên khoảng trời xanh mênh mông, có những đám mây nhỏ trôi chầm chậm, rồi tan biến mất. Tôi chợt nghĩ:" mình có như những đám mây ấy không nhỉ?"

Rồi tiếng trống trường vang lên dồn dập. Những tiếng trống như những nhát búa bổ vào lòng tôi. Tôi đang lo sợ. Nỗi sợ ấy giờ đã chuyển thành khiếp sợ. Tôi chạy vào hàng theo các bạn nhỏ khác, không hề hiểu mình phải làm gì, và làm sao cho đúng. Tôi im lặng cúi đầu, không dám nhìn thầy giáo đang đứng phía trước học sinh. Thầy gọi tên học sinh vào lớp. Cuối cùng, chỉ còn lại một mình tôi đứng đối diện với thầy. Tôi không được gọi tên. Tôi sợ quá, ngồi thụt xuống, ôm mặt, bật khóc nức nở. Thầy đỡ tôi dậy, hỏi:
- Con tên gì?
- Dạ! Con tên Đực.
- Con còn tên Đức nữa phải không?

Tôi chợt nhớ ra mẹ có dặn tôi tên là Đức. Tôi mừng quá:
- Dạ phải rồi ạ! Con quên.
- Trời! Thầy gọi nhiều lần mà con nín thinh. thôi, con vào lớp đi!

Tôi đi vào lớp trong tiếng cười thương hại của nhiều người mẹ còn ở lại trong sân trường.

Vậy đó. Ngày đầu tiên đi học của tôi là như vậy đó. Các bạn đừng nghĩ rằng mẹ không thương tôi. Mẹ thương tôi nhiều lắm. Nhưng mẹ còn phải đi làm từ sáng sớm để tôi có ăn và được đi học, còn cha tôi, vì bị một tai nạn, nên không thể ở nhà được. Nhà tôi nghèo lắm,các bạn ạ!

Từ ngày ấy, trong tôi luôn mang một nỗi buồn u ẩn, nhưng tôi cảm thấy mình rất hạnh phúc, vì cha mẹ tôi đã chịu nhiều gian khổ để cho tôi được đi học mà không hề có một lời than vãn. Họ chính là những thiên thần hộ mệnh của tôi. Còn tôi, tôi vẫn một mình đi học trên " con đường làng dài và hẹp".

thanks nhiu nke
 
H

he0lun_9x

Chủ đề: Cam xuc của em về ngày khai trường.
"Ngày đầu tiên đi học , mẹ dắt em đên trường , em vua đi vua khóc , mẹ dõ dành yêu thương " đó là câu hát rất hay và là câu hát minh rất thick . Mình con nhớ nhu in ngày hôm đo ... 5 giờ, đối với môt co bé hay ngủ dậy muộn nhu minh la 1 diều rất khó , thế ma minh đã dây với 1 tâm trạng vui vẻ nhung hơi lo lắng, cai cảm giác đo rất khó tả , ko the nói thành lời . Minh an sang xong , mặc quần áo thật đẹp và đeo chiếc cặp sách mơi toanh. Minh đi đi lại lại cho tới 6giờ 30 để mẹ đua đi , tâm trang hung hởi và đôi chút thơ mông , cú nghĩ dến cảnh oai nghiêm của ngày khai giang cung bao nhieu ban bè xinh xăn long minh tran ngap niêm vui . Và minh tu hua rang "phai hoc thật chăm chỉ để cho cha mẹ khỏi buồn" .. cho đên khi 3 hòi trông rung lên tim minh gần nhu bắn ra ngoài và run run , thế ròi oà lên khóc nuc no minh ko hieu vi sao lai co cảm giác la lung đên vậy. Cai cảm giac vua vui vua hôi hôp va lo lang cho tới bây giờ mình đã là cô bé lên lớp 9 mà vãn không sao quên đc cảm giac đo . Và cung chỉ con vài ngày nủa thôi la mình sẽ đi học , tuy ko con đc nhu ngay tho be , ngày khai trường đối vơi minh khong con xa lạ nhung lời thầm hua trong ngày khai giang khi xua luôn tôn tại"Nguyện học tập vì cha mẹ yêu quý"


bài này mình lấy trên mạng đó tham khảo thử đi ^^
 
  • Like
Reactions: Min Ho Ngốk
H

he0lun_9x

Chủ đề: Cam xuc của em về ngày khai trường.
"Ngày đầu tiên đi học , mẹ dắt em đên trường , em vua đi vua khóc , mẹ dõ dành yêu thương " đó là câu hát rất hay và là câu hát minh rất thick . Mình con nhớ nhu in ngày hôm đo ... 5 giờ, đối với môt co bé hay ngủ dậy muộn nhu minh la 1 diều rất khó , thế ma minh đã dây với 1 tâm trạng vui vẻ nhung hơi lo lắng, cai cảm giác đo rất khó tả , ko the nói thành lời . Minh an sang xong , mặc quần áo thật đẹp và đeo chiếc cặp sách mơi toanh. Minh đi đi lại lại cho tới 6giờ 30 để mẹ đua đi , tâm trang hung hởi và đôi chút thơ mông , cú nghĩ dến cảnh oai nghiêm của ngày khai giang cung bao nhieu ban bè xinh xăn long minh tran ngap niêm vui . Và minh tu hua rang "phai hoc thật chăm chỉ để cho cha mẹ khỏi buồn" .. cho đên khi 3 hòi trông rung lên tim minh gần nhu bắn ra ngoài và run run , thế ròi oà lên khóc nuc no minh ko hieu vi sao lai co cảm giác la lung đên vậy. Cai cảm giac vua vui vua hôi hôp va lo lang cho tới bây giờ mình đã là cô bé lên lớp 9 mà vãn không sao quên đc cảm giac đo . Và cung chỉ con vài ngày nủa thôi la mình sẽ đi học , tuy ko con đc nhu ngay tho be , ngày khai trường đối vơi minh khong con xa lạ nhung lời thầm hua trong ngày khai giang khi xua luôn tôn tại"Nguyện học tập vì cha mẹ yêu quý"


bài này mình lấy trên mạng đó tham khảo thử đi ^^
 
H

he0lun_9x

mình chỉ có dàn ý thui mý pợn tham khảo nhé
1) MB:
trong đời học sinh, ngày đầu tiên đi họcbao giờ cũng để lại ấn tượng sâu đậm nhất
2) TB:
a) đêm trước ngày khai trường
- bố mẹ chuẩn bị đầy đủ sách vở, quần áo mới
- tâm trạng em nôn nao háo hức lạ thường
b) trên đường đến trường
- tung tăng đi bên mẹ nhìn cái gì thấy cũng đẹp và đáng yêu
- thấy ngôi trường thật rộng lớn
- ngại ngùng ở chỗ đông người
- được mẹ động viên rụt rè bước vào lớp
c) lúc dự lễ khai giảng
- tiếng trống vang lên giòn giã, thúc giục
- lần đầu tiên trong đời em được dự buổi lễ long trọng như thế
- xếp hàng vao lớp, rụt rè làm quen với các bạn mới
3) KB:
- thấy mình đã lớn
- tự nhủ sẽ chăm ngoan học giỏi để ko phụ lòng cha mẹ



(¯`•¸·´¯) (NHỚ CẢM ƠN NHÉ) (¯`·¸•´¯)
 
Top Bottom