Tâm sự Nếu như con thi trượt...

congchuatuyet204

Cựu Mod Cộng đồng
Thành viên
TV BQT được yêu thích nhất 2016
12 Tháng mười một 2010
2,685
9,827
929
Đắk Lắk
[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Tự dưng dạo này mình muốn viết và tâm sự một điều gì đó ở box Dành cho ba mẹ nhưng rồi lại không biết bắt đầu từ đâu và bắt đầu nhu thế nào. Thời sự cứ liên tục đưa tin về những câu chuyện buồn về các bạn trẻ, đằng sau những khuôn mặt còn trẻ, tuổi đời còn dài nhưng lại chọn những cách giải quyết tiêu cực quá.

Chợt mình cũng có nghĩ về chính mình của những năm tháng đó, hồi còn đi học. Cũng từng hoang mang, áp lực và luôn tự dày vò chính mình, luôn có suy nghĩ tiêu cực như thế.
Đấy là lúc mình trượt đại học trong khi lớp gần 50 đứa thì cũng chừng đó đứa đậu - trừ mình. :( Mình học không đến nỗi nào, chọn trường cũng không phải quá sức, vậy mà mình vẫn trượt, cái ngày ngồi gõ từng con số báo danh để tra cứu điểm nó hồi hộp lắm, để đến khi biết đc điểm thì cảm giác như ai đó cầm xô nước lạnh tạt thẳng vô mặt vậy. Tự trách. Buồn. Hối hận....
DÀNH CHO BA MẸ.png

mình nằm nguyên 1 ngày, không buồn làm gì hết, cho đến khi mẹ đi làm về, đến bên và nói:
- Thôi, mình học cao đẳng nhé.

Ở những năm 2013 thì việc trượt đại học nó kinh khủng lắm, nhìn bạn bè đc gia đình tổ chức tiệc mừng linh đình, thấy mẹ buồn, mình thấy mình có lỗi lắm. nếu mình làm bài tốt hơn, nếu mình chăm chỉ hơn thì chắc hôm nay sẽ khác. :( Câu nói của mẹ kéo mình về thực tại. Mình lên mạng tra cứu trường cao đẳng ở gần nhà để nộp hồ sơ. Bác hàng xóm biết chuyện cũng qua nhà hỏi thăm rồi nói:

- Cao đẳng cũng được, miễn là đi học. có sao đâu.

Mình thấy mình may mắn hơn nhiều bạn vì có mẹ luôn hiểu và động viên để ít ra thấy mình không cô đơn. Nhưng nhiều bạn lại mang trên mình quá nhiều điều phải lo lắng.
Thực sự các bạn nghĩ gì? Các bạn mong muốn điều gì? Và nếu như các bạn cũng giống như mình ngày đó, thì các bạn có tự tin vượt qua lời đàm tiếu và cố gắng bắt đầu lại hay không? có mong muốn được ba mẹ bên cạnh chia sẻ khó khăn hay không?
 

Phạm Ngọc Thảo Vân

Cựu Phụ trách BP Cộng Đồng
Cu li diễn đàn
Thành viên
TMod xuất sắc nhất 2017
17 Tháng ba 2017
3,529
10,494
1,054
23
Tự dưng dạo này mình muốn viết và tâm sự một điều gì đó ở box Dành cho ba mẹ nhưng rồi lại không biết bắt đầu từ đâu và bắt đầu nhu thế nào. Thời sự cứ liên tục đưa tin về những câu chuyện buồn về các bạn trẻ, đằng sau những khuôn mặt còn trẻ, tuổi đời còn dài nhưng lại chọn những cách giải quyết tiêu cực quá.

Chợt mình cũng có nghĩ về chính mình của những năm tháng đó, hồi còn đi học. Cũng từng hoang mang, áp lực và luôn tự dày vò chính mình, luôn có suy nghĩ tiêu cực như thế.
Đấy là lúc mình trượt đại học trong khi lớp gần 50 đứa thì cũng chừng đó đứa đậu - trừ mình. :( Mình học không đến nỗi nào, chọn trường cũng không phải quá sức, vậy mà mình vẫn trượt, cái ngày ngồi gõ từng con số báo danh để tra cứu điểm nó hồi hộp lắm, để đến khi biết đc điểm thì cảm giác như ai đó cầm xô nước lạnh tạt thẳng vô mặt vậy. Tự trách. Buồn. Hối hận....
View attachment 207591

mình nằm nguyên 1 ngày, không buồn làm gì hết, cho đến khi mẹ đi làm về, đến bên và nói:
- Thôi, mình học cao đẳng nhé.

Ở những năm 2013 thì việc trượt đại học nó kinh khủng lắm, nhìn bạn bè đc gia đình tổ chức tiệc mừng linh đình, thấy mẹ buồn, mình thấy mình có lỗi lắm. nếu mình làm bài tốt hơn, nếu mình chăm chỉ hơn thì chắc hôm nay sẽ khác. :( Câu nói của mẹ kéo mình về thực tại. Mình lên mạng tra cứu trường cao đẳng ở gần nhà để nộp hồ sơ. Bác hàng xóm biết chuyện cũng qua nhà hỏi thăm rồi nói:

- Cao đẳng cũng được, miễn là đi học. có sao đâu.

Mình thấy mình may mắn hơn nhiều bạn vì có mẹ luôn hiểu và động viên để ít ra thấy mình không cô đơn. Nhưng nhiều bạn lại mang trên mình quá nhiều điều phải lo lắng.
Thực sự các bạn nghĩ gì? Các bạn mong muốn điều gì? Và nếu như các bạn cũng giống như mình ngày đó, thì các bạn có tự tin vượt qua lời đàm tiếu và cố gắng bắt đầu lại hay không? có mong muốn được ba mẹ bên cạnh chia sẻ khó khăn hay không?
congchuatuyet204Em không biết nếu là mình sẽ làm như thế nào, có thể vượt qua không vì gia đình của em vốn rất hy vọng và đặt cao việc thi cử cũng như kết quả học tập của em. Tuy nhiên em nghĩ rằng: “It doesn't matter how slowly you go as long as you don’t stop". Hy vọng các bạn trẻ nếu trong trường hợp này sẽ không chọn cách giải quyết tiêu cực cho bản thân.
 
  • Love
Reactions: congchuatuyet204

Sàn Đẹp

Học sinh mới
Thành viên
20 Tháng năm 2022
1
1
1
34
339 Hoang Quoc Viet, Cau Giay, Viet Nam
sites.google.com
Hà Nội
Em không biết nếu là mình sẽ làm như thế nào, có thể vượt qua không vì gia đình của em vốn rất hy vọng và đặt cao việc thi cử cũng như kết quả học tập của em. Tuy nhiên em nghĩ rằng: “It doesn't matter how slowly you go as long as you don’t stop". Hy vọng các bạn trẻ nếu trong trường hợp này sẽ không chọn cách giải quyết tiêu cực cho bản thân.
Phạm Ngọc Thảo VânCó rất nhiều con đường để bạn lựa chọn. Hãy cứ đam mê, hãy cứ dại khờ. Không phải bước chân vào đại học mới thành công đâu bé ạ.
 

Thu Phương 195

Học sinh chăm học
Thành viên
11 Tháng sáu 2020
583
1
1,026
146
Hà Nam
Tư vấn cộng đồng
Mình của năm đó cũng trong tình trạng bất lực chấp nhận số phận vì hôm đó bị say xe và bị cảm ngay trước ngày thi nhưng mình thấy nhiều khi đó là số phận đã an bài sẵn như vậy và cũng k cảm thấy hối hận gì cả. (Hồi xưa thi là phải tới tận chỗ thi chứ k như bây giờ thi tại trường c3).
Như có lần mình từng kể là hôm thi đã phải uống thuốc cảm trước lúc vào thi để giảm chóng mặt nhưng đến tầm 2/3 giờ thi là k trụ nổi nữa, gục mặt xuống nhắm mắt kiểu ngủ.
Tối trước đó cũng gọi về cho bố mẹ bảo chắc mai con k đi thi được rồi vì chóng mặt nôn nao. Bố chỉ bảo “thôi k sao, cứ nghỉ ngơi mai dậy đỡ hơn thì thi k thì để năm sau thi lại vậy”.
Lúc đó mình nghĩ mình từ bỏ k thi nữa vì đến nằm còn chóng mặt nữa là. Mình biết bố buồn và mình cũng vậy. 9h tối nằm nước mắt chảy dài nhưng rồi mình nghĩ thôi kệ đi ngủ 1 giấc mai dậy ổn hơn thì cố đi thi, kết quả ntn cũng được, cố gắng 2 ngày rồi lại được về nhà. Nói thì nói vậy chứ trong đầu lúc đó là 1 mớ bòng bong, nào là năm sau ôn thi như thế nào, liệu có đỗ được k, bạn bè sẽ nghĩ gì… sau đó chìm vào giấc ngủ vì đã uống thuốc rồi.
Mang 1 cặp sách nặng lên Hà Nội toàn là tài liệu ôn thi nhưng k động tí nào lại mang về. Cũng may vẫn đỗ nv2 vào 1 trường tỉnh mà đó cũng là sự tình cờ. Hôm thi hay có các anh chị phát tờ rơi( kiểu tờ tuyển sinh ấy) thì mình cầm và bỏ vào cặp mang về. Lúc đó rất nhiều bạn ném ngay xuống đất kiểu k cần xem. Nhưng mình thì vẫn giữ vì k muốn các anh chị ấy buồn ( các a/c ấy đứng nắng chờ thí sinh ra để chào đón, để chúc mừng và phát tờ tuyển sinh). Sau khi nộp vài nv thì mình phát hiện trong cặp vẫn còn tờ tuyển sinh đó và nộp vào, cũng may là cũng đc vào 1 trường công lập. Vì là nv2 nên nhập học sau các bạn tầm 1-2 tháng, khi mà các bạn c3 đã đi học hết rồi mình vẫn ở nhà chơi. Mà nói chơi nhưng cũng chả còn ai ở nhà để chơi, lại tìm tới các bạn cũ xưa k đỗ c3 mà học trung tâm giáo dục thường xuyên nên các bạn ấy k đỗ hoặc k đi thi ở nhà chuẩn bị đi làm. Khoảng thời gian ấy, bọn mình tụ tập rủ nhau làm bánh ăn uống vui vẻ, rủ nhau đi quanh quanh thị trấn, ôn lại kỉ niệm thời c2 mà có lẽ rất lâu rồi mới có thời gian tụ tập như vậy. Bởi cái thời ai ai cũng cắm mặt vào ôn thi, học lò luyện thi này, lò luyện thi kia, đạp xe ngược xuôi sáng tối. Ấy vậy mà cũng vui, hết tgian nghỉ ngơi và sang tháng 10 thì mới nhập học.
Lúc đó nghĩ là giá nào cũng phải đi học, k phải đh thì là cao đẳng k có sao hết. Đi học là học kiến thức nhưng bên cạnh đó cũng là để trải nghiệm cuộc sống sinh viên, cs xa nhà, tự lập. Còn năm sau muốn thi lại thì thi sau và sau đó mình qđ học hết chương trình 4 năm k thi lại nữa.
Đến giờ học xong ra trường mình vẫn k hối hận gì cả. Ngôi trường ấy cho mình 1 vài mqh bạn bè rất tốt, cũng cho mình cảm giác như thời học c3( môi trường trong lành, yên bình).
Đó là trải nghiệm của mình, có vẻ an phận nhưng mình cảm thấy đủ nên mình chấp nhận mọi lựa chọn của mình và k thấy hối hận vì đã quyết định. Còn nếu các bạn có đam mê, đủ dũng khí thì hãy vững bước trên chặng đường các bạn đã chọn nhé. Có mục tiêu và được theo đuổi đam mê thì k gì bằng đâu. Cố lên nhé các chiến binh dũng cảm. Chúc các bạn gặp nhiều may mắn!
 
Last edited:

Ngọcc Anhh Yumerinn

Học sinh tiến bộ
Thành viên
18 Tháng mười hai 2021
650
3
2,044
231
13
Vĩnh Yên - Vĩnh Phúc
Vĩnh Phúc
Tự dưng dạo này mình muốn viết và tâm sự một điều gì đó ở box Dành cho ba mẹ nhưng rồi lại không biết bắt đầu từ đâu và bắt đầu nhu thế nào. Thời sự cứ liên tục đưa tin về những câu chuyện buồn về các bạn trẻ, đằng sau những khuôn mặt còn trẻ, tuổi đời còn dài nhưng lại chọn những cách giải quyết tiêu cực quá.

Chợt mình cũng có nghĩ về chính mình của những năm tháng đó, hồi còn đi học. Cũng từng hoang mang, áp lực và luôn tự dày vò chính mình, luôn có suy nghĩ tiêu cực như thế.
Đấy là lúc mình trượt đại học trong khi lớp gần 50 đứa thì cũng chừng đó đứa đậu - trừ mình. :( Mình học không đến nỗi nào, chọn trường cũng không phải quá sức, vậy mà mình vẫn trượt, cái ngày ngồi gõ từng con số báo danh để tra cứu điểm nó hồi hộp lắm, để đến khi biết đc điểm thì cảm giác như ai đó cầm xô nước lạnh tạt thẳng vô mặt vậy. Tự trách. Buồn. Hối hận....
View attachment 207591

mình nằm nguyên 1 ngày, không buồn làm gì hết, cho đến khi mẹ đi làm về, đến bên và nói:
- Thôi, mình học cao đẳng nhé.

Ở những năm 2013 thì việc trượt đại học nó kinh khủng lắm, nhìn bạn bè đc gia đình tổ chức tiệc mừng linh đình, thấy mẹ buồn, mình thấy mình có lỗi lắm. nếu mình làm bài tốt hơn, nếu mình chăm chỉ hơn thì chắc hôm nay sẽ khác. :( Câu nói của mẹ kéo mình về thực tại. Mình lên mạng tra cứu trường cao đẳng ở gần nhà để nộp hồ sơ. Bác hàng xóm biết chuyện cũng qua nhà hỏi thăm rồi nói:

- Cao đẳng cũng được, miễn là đi học. có sao đâu.

Mình thấy mình may mắn hơn nhiều bạn vì có mẹ luôn hiểu và động viên để ít ra thấy mình không cô đơn. Nhưng nhiều bạn lại mang trên mình quá nhiều điều phải lo lắng.
Thực sự các bạn nghĩ gì? Các bạn mong muốn điều gì? Và nếu như các bạn cũng giống như mình ngày đó, thì các bạn có tự tin vượt qua lời đàm tiếu và cố gắng bắt đầu lại hay không? có mong muốn được ba mẹ bên cạnh chia sẻ khó khăn hay không?
congchuatuyet204Để mà nói , em cũng có đủ khả năng đi thi . 1 ngôi trường em luôn khao khát lấy nó ..... nhất tỉnh , nói chung cái gì cũng nhất nhưng em đã trượt và không được đặt chân vào đó nữa !
Em cũng hết sức lm bài nhưng chỉ cần 0,5đ nữa là em sẽ đỗ , ngôi trường đó thì toàn người giỏi , môi trường thì tốt
Sau khi gia đình biết tin em trượt mà trong khi báo gia đình đang ăn cơm tối , khi biết em trượt người em dần sụp đổ , em nghĩ rằng bản thân em chẳng làm được gì . Em bỏ nhịn cơm vào tối hôm đó . Sau đó bố mẹ em cũng đánh em rồi bảo em ra khỏi nhà , thực sự Tiểu học em học trường nhất tỉnh thế giờ thì ...
Bây giờ , em vẫn chìm trong nỗi đau đó và bản thân nói rằng : "T ghét m lắm Ngọc Anh , t ghét m , m thất bại , m chẳng làm được gì cả"
Mọi người luôn nghĩ chs gấu bông là dành cho trẻ con , nhưng nó giúp em hiểu phần nào , giúp em xua dần nỗi đau đó . Chốt cửa , cầm tay nó và ngồi tâm sự vs nó . Bây giờ , em vẫn nuối tiếc về chuyện đó nhưng từ khi em có tất cả m.n xung quanh và chính m.n trên HMF tạo cho em động lực không nhỏ nào giúp em học tập , giúp em vượt qua khó khăn của chính mình .
 

congchuatuyet204

Cựu Mod Cộng đồng
Thành viên
TV BQT được yêu thích nhất 2016
12 Tháng mười một 2010
2,685
9,827
929
Đắk Lắk
Để mà nói , em cũng có đủ khả năng đi thi . 1 ngôi trường em luôn khao khát lấy nó ..... nhất tỉnh , nói chung cái gì cũng nhất nhưng em đã trượt và không được đặt chân vào đó nữa !
Em cũng hết sức lm bài nhưng chỉ cần 0,5đ nữa là em sẽ đỗ , ngôi trường đó thì toàn người giỏi , môi trường thì tốt
Sau khi gia đình biết tin em trượt mà trong khi báo gia đình đang ăn cơm tối , khi biết em trượt người em dần sụp đổ , em nghĩ rằng bản thân em chẳng làm được gì . Em bỏ nhịn cơm vào tối hôm đó . Sau đó bố mẹ em cũng đánh em rồi bảo em ra khỏi nhà , thực sự Tiểu học em học trường nhất tỉnh thế giờ thì ...
Bây giờ , em vẫn chìm trong nỗi đau đó và bản thân nói rằng : "T ghét m lắm Ngọc Anh , t ghét m , m thất bại , m chẳng làm được gì cả"
Mọi người luôn nghĩ chs gấu bông là dành cho trẻ con , nhưng nó giúp em hiểu phần nào , giúp em xua dần nỗi đau đó . Chốt cửa , cầm tay nó và ngồi tâm sự vs nó . Bây giờ , em vẫn nuối tiếc về chuyện đó nhưng từ khi em có tất cả m.n xung quanh và chính m.n trên HMF tạo cho em động lực không nhỏ nào giúp em học tập , giúp em vượt qua khó khăn của chính mình .
Ngọcc Anhh YumerinnThường thì gặp những chuyện như thế rồi chúng ta lại tự nhủ càng phải cố gắng hơn em ạ. Nhất là c mong gia đình hiểu và yêu thương, động viên các em nữa. Tự dằn vặt không làm thay đổi quá khứ. Nhưng em có thể thay đổi tương lai. Đúng không nào? :)
 
Top Bottom