Nhật ký Mở đầu- kết thúc!

Mi Mục Như Họa

Học sinh
Thành viên
5 Tháng hai 2018
116
134
41
Nghệ An
THPT YTII
Đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây, cũng không nên viết ra, bằng bao nhiêu tuổi mà lí sự
Chuyện của mình...sẽ quên nhanh như 1 cơn gió dù có ghi lại hay không

Bé tên gì? Mặc áo size nào?...
Bạn tên gì? Quê ở đâu... Mình mới làm lần đầu, xin được giúp đỡ
Nở 1 nụ cười thật tươi nhìn cô bạn xinh xắn trước mặt, mình tự hỏi không biết bạn ấy có trụ được đến nổi 10h không? Cũng không biết lần sau đến đây, có còn gặp nhau nữa không hay lại bỏ chạy trối chết như bao người khác.
Thật ra cũng chả tính là lão luyện gì, mình cũng chỉ mới làm 2 lần ở đó, chả có kinh nghiệm cũng không đủ lanh lẹn tinh khôn như bao người.
Thứ mình có hơn người khác là quên nhanh quá :)
Vì quên nhanh quá nên mình chẳng biết công việc đó có mệt hay không, đã diễn ra như thế nào hay bản thân có chịu những vết thương gì. Dù có đau đớn ở hiện tại, hôm sau lại đi làm, trong đầu cũng không có cảm giác ngày hôm qua bản thân mệt như thế nào, chỉ cần nghĩ đến tiền là đi. Chỉ cần cuối buổi, cầm đồng tiền trên tay là mọi cảm giác mệt mỏi đều tan biến.
Cũng chả phải vui mừng rớt nước mắt gì, hình như...mình vô cảm mất rồi, số tiền đó mình dành dụm vào 1 nơi, để mua quà cho bố mẹ và em mỗi khi được về quê.
Mùa đông này, chân bố sẽ đau đớn, nứt ra đến bật máu, mẹ sẽ ốm và nổi mẩn mỗi khi ngâm mình trong nước quá lâu...
Không có mình phụ, họ sẽ vất vả hơn
Những điều đó, khi nghĩ tới, khiến mình bật khóc.
Chỉ mong thời gian trôi qua thật nhanh. Bản thân mình đủ trưởng thành và họ vẫn chưa già
Đi làm, ở nhờ nhà người ta rồi ở trọ, mình hiểu sự phân hóa của giàu và nghèo lớn như thế nào.
Dù trái tim bạn có thanh cao lan huệ cỡ gì, họ cũng sẽ đối xử với bạn như cái bộ đồ mà bạn đang mặc lên người.
Những rich kid được cưng chiều từ nhỏ, cho chó ăn những món ăn còn ngon hơn cả những công nhân ngoài kia...
Đều có cái giá của nó
Mình rút ra được 1 chân lí rằng... càng giàu càng nghèo
Lấy tiền người giàu đâu dễ, người càng giàu thì càng tiết kiệm, càng kĩ tĩnh và càng phung phí :3
Hơi vô lí, nhưng họ phung phí cho mình, và ki bo với người khác.
Họ có thể mua đủ loại quần áo đẹp nhueng dù không thể mặc vẫn quyết không cho, sau đó để nó làm giẻ rách
Họ lấy đồ cũ cho bạn bè và gọi đó là ân nghĩa, nhưng cái đồ cũ kia đã được bòn rút giá trị tận đát, đến nỗi...cho đi cũng chỉ là quẳng vào 1 thùng rác cao cấp đổi lại cái lợi cho mình. Người giàu không bao giờ thiệt :)
Đối với họ, mỗi thứ đều được tính toán cụ thể, có lợi rồi mới làm cho dù đó là tình bạn 50 năm, chung lưng đấu cật thuở hàn vi hahahaha
Đều không bằng tiền
Và mình không thể tiếp tục cười với những con người kia
Sau này có bạn, dù có nghèo khổ ntn, mình cũng quyết không ki bo với tình bạn, sống khổ cũng được, thiếu thốn cũng được, nhưng khi bản thân kẹt xỉn với người khác là khi chính mình đã bị khinh thường.
Đi làm, gặp những người giàu có dạy mình sự giả dối
Đồng lương còm cõi ít ỏi, bị bòn rút tận xương, nhưng có thể bị trừ đi chỉ vì không nở nụ cưòi thường xuyên, chỉ vì rót nước không đầy, hay...làm phật í ai đó
Tất cả đều là sinh viên, cũng có những người bỏ học lên thành phố mưu sinh. Cũng chỉ là hàng dự bị khi nhà hàng thiếu người, không có kinh nghiệm cũng không có thói quen giả lả cưòi nói, còn phải bỏ ra 1 số tiền để mua dụng cụ phục vụ... Tất cả bọn họ đều phải cười dù bàn chân đã dập máu hay bị mắng chửi
Những người giàu có kĩ tính, họ có quyền đòi hỏi sự phục vụ cao cấp hơn, nhanh hơn... và 1 lời nói của họ khiến mọi công sức của những sinh viên nghèo thành công cốc :3, đi làm từ 7h sáng đến 10h đêm không 1 đồng nào
Cũng không trách ai được, vì tiền, vì kiếm sống, chẳng có giới hạn nào không thể vượt qua. Và người có tiền, họ có quyền đỏi hỏi dịch vụ cao
Có thể công việc đó còn quá nhẹ so với bốc vác, nhưng những việc làm thường vụ luôn là vậy, làm công cho người ta, dù ông chủ là kẻ vô học hay là gì khác, dù là họ sai...bản thân vẫn không thể giải thích dù mình đúng. Chung quy lại...là vì tiền
Mình lại quên nhanh quá, vậy nên hỏi nhũng ngưòi đã làm lâu hơn 1 chút... người nói không có cảm giác, người nói không bằng con ở
Và mình không biết cảm giác mệt mỏi và khổ cực ntn vì đã lỡ quên nhanh quá
Hay là do bản thân đã kiên trì vì 1 lí do nào đó
Những người đi làm thêm, mới quen hôm nay, hôm sau lại bỏ đi và chẳng còn gặp lại. Họ bảo khổ vậy, mà công còn chẳng bằng tao uống 2 cốc trà sữa :))
Và mình tự cổ vũ chính mình, bản thân may mắn khi đi làm không bị đóng băng lương và gặp đa cấp, khi đi học cuộc đời như thế nào chẳng phải trả học phí lại có tiền
Vậy cũng đủ rồi

Mình lại gặp 1 người đặc biệt, Bé Bảo. Cậu ta giống y Thủy phiên bản nam, nhưng có 1 tuổi thơ bất hạnh và tự khiến bản thân trở nên xuất chúng. Nsch với cậu ta, mình ngộ ra nhiều điều mà bản thân luôn khúc mắc bấy lâu
Cậu ta cũng giúp tất cả m.n, những người lầm đường lạc lối hiểu ra con đường đúng đắn. Chỉ là...lần này, mình quyết định ngang qua cậu ta, dù là người đó đã chủ động làm quen,...
Con trai, chẳng có đứa nào nghiêm túc thật sự 100% cả :v
 

Kuroko - chan

Học sinh tiêu biểu
HV CLB Hội họa
Thành viên
27 Tháng mười 2017
4,573
7,825
774
21
Hà Nội
Trường Đời
Đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây, cũng không nên viết ra, bằng bao nhiêu tuổi mà lí sự
Chuyện của mình...sẽ quên nhanh như 1 cơn gió dù có ghi lại hay không

Bé tên gì? Mặc áo size nào?...
Bạn tên gì? Quê ở đâu... Mình mới làm lần đầu, xin được giúp đỡ
Nở 1 nụ cười thật tươi nhìn cô bạn xinh xắn trước mặt, mình tự hỏi không biết bạn ấy có trụ được đến nổi 10h không? Cũng không biết lần sau đến đây, có còn gặp nhau nữa không hay lại bỏ chạy trối chết như bao người khác.
Thật ra cũng chả tính là lão luyện gì, mình cũng chỉ mới làm 2 lần ở đó, chả có kinh nghiệm cũng không đủ lanh lẹn tinh khôn như bao người.
Thứ mình có hơn người khác là quên nhanh quá :)
Vì quên nhanh quá nên mình chẳng biết công việc đó có mệt hay không, đã diễn ra như thế nào hay bản thân có chịu những vết thương gì. Dù có đau đớn ở hiện tại, hôm sau lại đi làm, trong đầu cũng không có cảm giác ngày hôm qua bản thân mệt như thế nào, chỉ cần nghĩ đến tiền là đi. Chỉ cần cuối buổi, cầm đồng tiền trên tay là mọi cảm giác mệt mỏi đều tan biến.
Cũng chả phải vui mừng rớt nước mắt gì, hình như...mình vô cảm mất rồi, số tiền đó mình dành dụm vào 1 nơi, để mua quà cho bố mẹ và em mỗi khi được về quê.
Mùa đông này, chân bố sẽ đau đớn, nứt ra đến bật máu, mẹ sẽ ốm và nổi mẩn mỗi khi ngâm mình trong nước quá lâu...
Không có mình phụ, họ sẽ vất vả hơn
Những điều đó, khi nghĩ tới, khiến mình bật khóc.
Chỉ mong thời gian trôi qua thật nhanh. Bản thân mình đủ trưởng thành và họ vẫn chưa già
Đi làm, ở nhờ nhà người ta rồi ở trọ, mình hiểu sự phân hóa của giàu và nghèo lớn như thế nào.
Dù trái tim bạn có thanh cao lan huệ cỡ gì, họ cũng sẽ đối xử với bạn như cái bộ đồ mà bạn đang mặc lên người.
Những rich kid được cưng chiều từ nhỏ, cho chó ăn những món ăn còn ngon hơn cả những công nhân ngoài kia...
Đều có cái giá của nó
Mình rút ra được 1 chân lí rằng... càng giàu càng nghèo
Lấy tiền người giàu đâu dễ, người càng giàu thì càng tiết kiệm, càng kĩ tĩnh và càng phung phí :3
Hơi vô lí, nhưng họ phung phí cho mình, và ki bo với người khác.
Họ có thể mua đủ loại quần áo đẹp nhueng dù không thể mặc vẫn quyết không cho, sau đó để nó làm giẻ rách
Họ lấy đồ cũ cho bạn bè và gọi đó là ân nghĩa, nhưng cái đồ cũ kia đã được bòn rút giá trị tận đát, đến nỗi...cho đi cũng chỉ là quẳng vào 1 thùng rác cao cấp đổi lại cái lợi cho mình. Người giàu không bao giờ thiệt :)
Đối với họ, mỗi thứ đều được tính toán cụ thể, có lợi rồi mới làm cho dù đó là tình bạn 50 năm, chung lưng đấu cật thuở hàn vi hahahaha
Đều không bằng tiền
Và mình không thể tiếp tục cười với những con người kia
Sau này có bạn, dù có nghèo khổ ntn, mình cũng quyết không ki bo với tình bạn, sống khổ cũng được, thiếu thốn cũng được, nhưng khi bản thân kẹt xỉn với người khác là khi chính mình đã bị khinh thường.
Đi làm, gặp những người giàu có dạy mình sự giả dối
Đồng lương còm cõi ít ỏi, bị bòn rút tận xương, nhưng có thể bị trừ đi chỉ vì không nở nụ cưòi thường xuyên, chỉ vì rót nước không đầy, hay...làm phật í ai đó
Tất cả đều là sinh viên, cũng có những người bỏ học lên thành phố mưu sinh. Cũng chỉ là hàng dự bị khi nhà hàng thiếu người, không có kinh nghiệm cũng không có thói quen giả lả cưòi nói, còn phải bỏ ra 1 số tiền để mua dụng cụ phục vụ... Tất cả bọn họ đều phải cười dù bàn chân đã dập máu hay bị mắng chửi
Những người giàu có kĩ tính, họ có quyền đòi hỏi sự phục vụ cao cấp hơn, nhanh hơn... và 1 lời nói của họ khiến mọi công sức của những sinh viên nghèo thành công cốc :3, đi làm từ 7h sáng đến 10h đêm không 1 đồng nào
Cũng không trách ai được, vì tiền, vì kiếm sống, chẳng có giới hạn nào không thể vượt qua. Và người có tiền, họ có quyền đỏi hỏi dịch vụ cao
Có thể công việc đó còn quá nhẹ so với bốc vác, nhưng những việc làm thường vụ luôn là vậy, làm công cho người ta, dù ông chủ là kẻ vô học hay là gì khác, dù là họ sai...bản thân vẫn không thể giải thích dù mình đúng. Chung quy lại...là vì tiền
Mình lại quên nhanh quá, vậy nên hỏi nhũng ngưòi đã làm lâu hơn 1 chút... người nói không có cảm giác, người nói không bằng con ở
Và mình không biết cảm giác mệt mỏi và khổ cực ntn vì đã lỡ quên nhanh quá
Hay là do bản thân đã kiên trì vì 1 lí do nào đó
Những người đi làm thêm, mới quen hôm nay, hôm sau lại bỏ đi và chẳng còn gặp lại. Họ bảo khổ vậy, mà công còn chẳng bằng tao uống 2 cốc trà sữa :))
Và mình tự cổ vũ chính mình, bản thân may mắn khi đi làm không bị đóng băng lương và gặp đa cấp, khi đi học cuộc đời như thế nào chẳng phải trả học phí lại có tiền
Vậy cũng đủ rồi

Mình lại gặp 1 người đặc biệt, Bé Bảo. Cậu ta giống y Thủy phiên bản nam, nhưng có 1 tuổi thơ bất hạnh và tự khiến bản thân trở nên xuất chúng. Nsch với cậu ta, mình ngộ ra nhiều điều mà bản thân luôn khúc mắc bấy lâu
Cậu ta cũng giúp tất cả m.n, những người lầm đường lạc lối hiểu ra con đường đúng đắn. Chỉ là...lần này, mình quyết định ngang qua cậu ta, dù là người đó đã chủ động làm quen,...
Con trai, chẳng có đứa nào nghiêm túc thật sự 100% cả :v
cậu sâu sắc quá. Mình làm quen được không cậu?
 
  • Like
Reactions: Mi Mục Như Họa

Mi Mục Như Họa

Học sinh
Thành viên
5 Tháng hai 2018
116
134
41
Nghệ An
THPT YTII
cậu sâu sắc quá. Mình làm quen được không cậu?
Cảm ơn thành ý của bạn.
Đừng like hay nói gì cả, mấy bài này chỉ là những điều mình từng gặp, không hẳn là đúng. Bạn có thể đọc chơi để giải trí khi buồn, nhưng đừng quá tin vào nó.

Hôm nay mình buồn quá.
Thật ra cảm giác cô đơn vẫn luôn tồn tại, chỉ là bản thân luôn cố gắng lờ đi mà thôi.
Cũng chả sao, cô đơn còn hơn đi lợi dụng 1 ai đó để tự lừa dối mình :)
Cảm giác của mình đã đúng, Bé Bảo chẳng đơn giản như mình nghĩ, cậu ta có 1 nhân cách tuyệt vời nhưng 1 mặt khác lại là 1 trùm ma túy ~v, dùng cỏ Mỹ để quên đi nỗi đau kí ức.
Lần đầu mình nhìn thấy cái tẩu và hàng ngàn bao thuốc đầy rêu xanh đã sinh cảm giác nghi ngờ, nhưng vẫn không hiểu spy trong stt cậu ta là gì cho đến khi tra gg, là cỏ :)
Hơi thất vọng 1 chút, thậm chí là sợ hãi bủa vây, mình đã chặn ngay trong vòng 1 nốt nhạc.
Tự nhiên chợt nghĩ đến 1 người bạn cũ, đem lòng yêu mến nam thần của khối. Ai cũng nghĩ...1 cặp trời sinh, trai tài gái sắc sẽ bên nhau, nhưng hóa ra gu của cậu ta là cô gái ngoan hiền. Cô bạn này lại là 1 cô gái khá ăn chơi, nhưng vì cậu ta mà thay đổi. Tưởng yêu nhau cho đến khi cậu này thấy bạn crush của mìn có 1 vết xăm nhỏ ở cổ tay, lập tức cao chạy xa bay :)
Còn cô bạn thì đau khổ 1 tgian và chả hiểu cái gì đang xảy ra.
Haizzzz, mình cũng chả biết cái trường hợp của mình có giống bạn kia ko nữa haha
Kệ đi, chả quan tâm lắm.
....
Mình ghét cái câu thanh xuân hết mình...
Chả hiểu sao dạo này hay gặp mấy bạn khuyến khích cái hết mình kia
Đối với mình, tất cả mọi chuyện đều phải dựa vào lí trí, bởi vì sai 1 li...đi nghìn dặm. Có thể chỉ là cái hết mình của quá khứ, là điều bản thân muốn làm nhất dù có điên rồ...nhưng sau này thì sao, chính cái sai lầm quá khứ kia khoeens bản thân tự tin mặc cảm :v
Haizzz, và dù có hàng ngàn câu nói trong mấy quyển sách phát triển bản thân rằng hãy tự tin, bản thân vẫn luôn mặc cảm về quá khứ của mình.
Và...tất cả mọi chuyện tốt xảy ra với bạn 80% là đều có mục đích. Lòng tốt chả free bao giờ, nếu nó tốt thật, free thật thì 50% người kia đang mong bạn phải trả lại ân tình họ đã trao. Nếu bạn không trả, biết đâu 1 ngày giật mình vì chả hiểu người kia nói đểu mình phụ tình đâu :)
Vậy nên hãy giữ lại cho mình cái gì đó, đừng vội xòe ra hết kể cả người thân thiết
Mình đã dùng 12 năm đi tìm tình bạn chân thật. Chân thật này đối với mình là sự tôn trọng lẫn nhau, đối xử tốt với nhau bằng tình cảm bình đẳng chân thành. Cóa bình đẳng ở đây không phải là thương hại nhau hay cố trả nợ ân tình vs ai đó
Và kiếm vàng mắt không thấy.
Vì vốn dĩ chả có loại tình cảm này. Đơn giản vì mk khó tính quá hay sao :)
Chuyện bạn bè thì nhiều lắm, đau nhiều, bị phản bội nhiều cũng có cả người t3 nữa, drama đủ trò và mình luôn là người rút lui trước.
Và mình đi hỏi khắp nơi rằng tại sao tôi tốt vậy, nhưng không ai chịu ở bên cạnh tôi.
Họ bảo tại mình chơi trò tình bạn ứng dụng. Nói toạc ra là mình đang yêu cầu cao quá, đồ tốt ms xài chứ không chịu tha thứ cho nhg lỗi lầm nhỏ nhất. Hoặc là mình ích kỉ hám lợi
Và chính những câu nói kia khiến bản thân mình tự ti và tự trách mình yêu cầu cao quá.
Cho đến 1 ngày, có 1 người hét lên với mình rằng... tôi cũng như họ, đều không muốn mắc nợ ai, chỉ muốn mắc nợ từ từ, trả từ từ...
Mình nhận ra, bản thân sai quá :v
12 năm thất bại toàn tập. Chỉ vì 1 nụ cười hay 1 sự tử tế nào đó mà bản thân mặc định là ngta cũng có tình như mình, tự nhủ phải cho đi thật nhiều để họ mãi ở bên. Đâu biết rằng ngta chỉ thương hại, nhận sự giúp đỡ của mk như sự cả nể, rồi nghĩ đó là nợ phải trả, mệt mỏi đôi bên.
:)
Cho đến bây giờ vẫn dễ ảo tưởng như vậy, haizzz đúng là người trao có nửa nụ cười mà ta mất cả 1 đời để quên. Chả biết cười đểu hay cười thương hại nữa
Đau nhất là nhận ra nụ cưòi kia đang lợi dụng mình sau 1 thời gian ảo tưởng điên cuồng.
Thây kệ, lớn rồi cũng tỉnh đc chút, ít ra còn phân biệt đc sơ sơ cái nào là thật hay là giả.
Mình quá may mắn khi có kinh nghiệm mà ko phải trải qua đau khổ
Nhưng chắc ngay từ bây giờ nên tự mình trải nghiệm, gặp khó khăn để có kinh nghiệm mà ko phải nhờ ai cả. Đi làm thêm, làm nhiều nghề rồi viết lại, biết đâu sau này đọc lại lại thấy đó là chuyện hài nhất thế gian.
 

Kuroko - chan

Học sinh tiêu biểu
HV CLB Hội họa
Thành viên
27 Tháng mười 2017
4,573
7,825
774
21
Hà Nội
Trường Đời
Cảm ơn thành ý của bạn.
Đừng like hay nói gì cả, mấy bài này chỉ là những điều mình từng gặp, không hẳn là đúng. Bạn có thể đọc chơi để giải trí khi buồn, nhưng đừng quá tin vào nó.

Hôm nay mình buồn quá.
Thật ra cảm giác cô đơn vẫn luôn tồn tại, chỉ là bản thân luôn cố gắng lờ đi mà thôi.
Cũng chả sao, cô đơn còn hơn đi lợi dụng 1 ai đó để tự lừa dối mình :)
Cảm giác của mình đã đúng, Bé Bảo chẳng đơn giản như mình nghĩ, cậu ta có 1 nhân cách tuyệt vời nhưng 1 mặt khác lại là 1 trùm ma túy ~v, dùng cỏ Mỹ để quên đi nỗi đau kí ức.
Lần đầu mình nhìn thấy cái tẩu và hàng ngàn bao thuốc đầy rêu xanh đã sinh cảm giác nghi ngờ, nhưng vẫn không hiểu spy trong stt cậu ta là gì cho đến khi tra gg, là cỏ :)
Hơi thất vọng 1 chút, thậm chí là sợ hãi bủa vây, mình đã chặn ngay trong vòng 1 nốt nhạc.
Tự nhiên chợt nghĩ đến 1 người bạn cũ, đem lòng yêu mến nam thần của khối. Ai cũng nghĩ...1 cặp trời sinh, trai tài gái sắc sẽ bên nhau, nhưng hóa ra gu của cậu ta là cô gái ngoan hiền. Cô bạn này lại là 1 cô gái khá ăn chơi, nhưng vì cậu ta mà thay đổi. Tưởng yêu nhau cho đến khi cậu này thấy bạn crush của mìn có 1 vết xăm nhỏ ở cổ tay, lập tức cao chạy xa bay :)
Còn cô bạn thì đau khổ 1 tgian và chả hiểu cái gì đang xảy ra.
Haizzzz, mình cũng chả biết cái trường hợp của mình có giống bạn kia ko nữa haha
Kệ đi, chả quan tâm lắm.
....
Mình ghét cái câu thanh xuân hết mình...
Chả hiểu sao dạo này hay gặp mấy bạn khuyến khích cái hết mình kia
Đối với mình, tất cả mọi chuyện đều phải dựa vào lí trí, bởi vì sai 1 li...đi nghìn dặm. Có thể chỉ là cái hết mình của quá khứ, là điều bản thân muốn làm nhất dù có điên rồ...nhưng sau này thì sao, chính cái sai lầm quá khứ kia khoeens bản thân tự tin mặc cảm :v
Haizzz, và dù có hàng ngàn câu nói trong mấy quyển sách phát triển bản thân rằng hãy tự tin, bản thân vẫn luôn mặc cảm về quá khứ của mình.
Và...tất cả mọi chuyện tốt xảy ra với bạn 80% là đều có mục đích. Lòng tốt chả free bao giờ, nếu nó tốt thật, free thật thì 50% người kia đang mong bạn phải trả lại ân tình họ đã trao. Nếu bạn không trả, biết đâu 1 ngày giật mình vì chả hiểu người kia nói đểu mình phụ tình đâu :)
Vậy nên hãy giữ lại cho mình cái gì đó, đừng vội xòe ra hết kể cả người thân thiết
Mình đã dùng 12 năm đi tìm tình bạn chân thật. Chân thật này đối với mình là sự tôn trọng lẫn nhau, đối xử tốt với nhau bằng tình cảm bình đẳng chân thành. Cóa bình đẳng ở đây không phải là thương hại nhau hay cố trả nợ ân tình vs ai đó
Và kiếm vàng mắt không thấy.
Vì vốn dĩ chả có loại tình cảm này. Đơn giản vì mk khó tính quá hay sao :)
Chuyện bạn bè thì nhiều lắm, đau nhiều, bị phản bội nhiều cũng có cả người t3 nữa, drama đủ trò và mình luôn là người rút lui trước.
Và mình đi hỏi khắp nơi rằng tại sao tôi tốt vậy, nhưng không ai chịu ở bên cạnh tôi.
Họ bảo tại mình chơi trò tình bạn ứng dụng. Nói toạc ra là mình đang yêu cầu cao quá, đồ tốt ms xài chứ không chịu tha thứ cho nhg lỗi lầm nhỏ nhất. Hoặc là mình ích kỉ hám lợi
Và chính những câu nói kia khiến bản thân mình tự ti và tự trách mình yêu cầu cao quá.
Cho đến 1 ngày, có 1 người hét lên với mình rằng... tôi cũng như họ, đều không muốn mắc nợ ai, chỉ muốn mắc nợ từ từ, trả từ từ...
Mình nhận ra, bản thân sai quá :v
12 năm thất bại toàn tập. Chỉ vì 1 nụ cười hay 1 sự tử tế nào đó mà bản thân mặc định là ngta cũng có tình như mình, tự nhủ phải cho đi thật nhiều để họ mãi ở bên. Đâu biết rằng ngta chỉ thương hại, nhận sự giúp đỡ của mk như sự cả nể, rồi nghĩ đó là nợ phải trả, mệt mỏi đôi bên.
:)
Cho đến bây giờ vẫn dễ ảo tưởng như vậy, haizzz đúng là người trao có nửa nụ cười mà ta mất cả 1 đời để quên. Chả biết cười đểu hay cười thương hại nữa
Đau nhất là nhận ra nụ cưòi kia đang lợi dụng mình sau 1 thời gian ảo tưởng điên cuồng.
Thây kệ, lớn rồi cũng tỉnh đc chút, ít ra còn phân biệt đc sơ sơ cái nào là thật hay là giả.
Mình quá may mắn khi có kinh nghiệm mà ko phải trải qua đau khổ
Nhưng chắc ngay từ bây giờ nên tự mình trải nghiệm, gặp khó khăn để có kinh nghiệm mà ko phải nhờ ai cả. Đi làm thêm, làm nhiều nghề rồi viết lại, biết đâu sau này đọc lại lại thấy đó là chuyện hài nhất thế gian.
Mình hiểu hết mà ^^
Cậu không nói tớ cũng biết nó không hoàn toàn là thật ^^ Nên đừng có lo :p
 
  • Like
Reactions: Mi Mục Như Họa

Mi Mục Như Họa

Học sinh
Thành viên
5 Tháng hai 2018
116
134
41
Nghệ An
THPT YTII
Ngày xưa khi nào buồn lại nghe bài BSNL 2, đỡ tức mỗi khi gặp phải loại loren nào đó, kiểu bọn mày sẽ gặp karmar vào 1 ngày nào đó vì đã sống lỗi
Bây giờ chả còn sức để chửi như vậy nữa :v
Hôm nay lại gặp 1 thành phần tán gẫu đỡ chán, bản thân cũng đang chán như nó và lỡ dại rep, rep xong hối hận. Đáng lẽ cho 1 nồi bơ cho bổ, chớ rep làm dề, mỏi tay :v
Tự nhiên lại vô tình nhận ra, cái người mà mình luôn đợi từ trước đến nay cũng chả thật lòng gì cho cam. Chán!
Thấy nsch vui là tìm để giải chán thôi
Dẹp hết, rõ ràng lại là loại cảm giác này, dù ntn cũng chả thoát ra được.
Nhưng mình sẽ không bỏ cuộc.
 
Top Bottom