Đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây, cũng không nên viết ra, bằng bao nhiêu tuổi mà lí sự
Chuyện của mình...sẽ quên nhanh như 1 cơn gió dù có ghi lại hay không
Bé tên gì? Mặc áo size nào?...
Bạn tên gì? Quê ở đâu... Mình mới làm lần đầu, xin được giúp đỡ
Nở 1 nụ cười thật tươi nhìn cô bạn xinh xắn trước mặt, mình tự hỏi không biết bạn ấy có trụ được đến nổi 10h không? Cũng không biết lần sau đến đây, có còn gặp nhau nữa không hay lại bỏ chạy trối chết như bao người khác.
Thật ra cũng chả tính là lão luyện gì, mình cũng chỉ mới làm 2 lần ở đó, chả có kinh nghiệm cũng không đủ lanh lẹn tinh khôn như bao người.
Thứ mình có hơn người khác là quên nhanh quá
Vì quên nhanh quá nên mình chẳng biết công việc đó có mệt hay không, đã diễn ra như thế nào hay bản thân có chịu những vết thương gì. Dù có đau đớn ở hiện tại, hôm sau lại đi làm, trong đầu cũng không có cảm giác ngày hôm qua bản thân mệt như thế nào, chỉ cần nghĩ đến tiền là đi. Chỉ cần cuối buổi, cầm đồng tiền trên tay là mọi cảm giác mệt mỏi đều tan biến.
Cũng chả phải vui mừng rớt nước mắt gì, hình như...mình vô cảm mất rồi, số tiền đó mình dành dụm vào 1 nơi, để mua quà cho bố mẹ và em mỗi khi được về quê.
Mùa đông này, chân bố sẽ đau đớn, nứt ra đến bật máu, mẹ sẽ ốm và nổi mẩn mỗi khi ngâm mình trong nước quá lâu...
Không có mình phụ, họ sẽ vất vả hơn
Những điều đó, khi nghĩ tới, khiến mình bật khóc.
Chỉ mong thời gian trôi qua thật nhanh. Bản thân mình đủ trưởng thành và họ vẫn chưa già
Đi làm, ở nhờ nhà người ta rồi ở trọ, mình hiểu sự phân hóa của giàu và nghèo lớn như thế nào.
Dù trái tim bạn có thanh cao lan huệ cỡ gì, họ cũng sẽ đối xử với bạn như cái bộ đồ mà bạn đang mặc lên người.
Những rich kid được cưng chiều từ nhỏ, cho chó ăn những món ăn còn ngon hơn cả những công nhân ngoài kia...
Đều có cái giá của nó
Mình rút ra được 1 chân lí rằng... càng giàu càng nghèo
Lấy tiền người giàu đâu dễ, người càng giàu thì càng tiết kiệm, càng kĩ tĩnh và càng phung phí :3
Hơi vô lí, nhưng họ phung phí cho mình, và ki bo với người khác.
Họ có thể mua đủ loại quần áo đẹp nhueng dù không thể mặc vẫn quyết không cho, sau đó để nó làm giẻ rách
Họ lấy đồ cũ cho bạn bè và gọi đó là ân nghĩa, nhưng cái đồ cũ kia đã được bòn rút giá trị tận đát, đến nỗi...cho đi cũng chỉ là quẳng vào 1 thùng rác cao cấp đổi lại cái lợi cho mình. Người giàu không bao giờ thiệt
Đối với họ, mỗi thứ đều được tính toán cụ thể, có lợi rồi mới làm cho dù đó là tình bạn 50 năm, chung lưng đấu cật thuở hàn vi hahahaha
Đều không bằng tiền
Và mình không thể tiếp tục cười với những con người kia
Sau này có bạn, dù có nghèo khổ ntn, mình cũng quyết không ki bo với tình bạn, sống khổ cũng được, thiếu thốn cũng được, nhưng khi bản thân kẹt xỉn với người khác là khi chính mình đã bị khinh thường.
Đi làm, gặp những người giàu có dạy mình sự giả dối
Đồng lương còm cõi ít ỏi, bị bòn rút tận xương, nhưng có thể bị trừ đi chỉ vì không nở nụ cưòi thường xuyên, chỉ vì rót nước không đầy, hay...làm phật í ai đó
Tất cả đều là sinh viên, cũng có những người bỏ học lên thành phố mưu sinh. Cũng chỉ là hàng dự bị khi nhà hàng thiếu người, không có kinh nghiệm cũng không có thói quen giả lả cưòi nói, còn phải bỏ ra 1 số tiền để mua dụng cụ phục vụ... Tất cả bọn họ đều phải cười dù bàn chân đã dập máu hay bị mắng chửi
Những người giàu có kĩ tính, họ có quyền đòi hỏi sự phục vụ cao cấp hơn, nhanh hơn... và 1 lời nói của họ khiến mọi công sức của những sinh viên nghèo thành công cốc :3, đi làm từ 7h sáng đến 10h đêm không 1 đồng nào
Cũng không trách ai được, vì tiền, vì kiếm sống, chẳng có giới hạn nào không thể vượt qua. Và người có tiền, họ có quyền đỏi hỏi dịch vụ cao
Có thể công việc đó còn quá nhẹ so với bốc vác, nhưng những việc làm thường vụ luôn là vậy, làm công cho người ta, dù ông chủ là kẻ vô học hay là gì khác, dù là họ sai...bản thân vẫn không thể giải thích dù mình đúng. Chung quy lại...là vì tiền
Mình lại quên nhanh quá, vậy nên hỏi nhũng ngưòi đã làm lâu hơn 1 chút... người nói không có cảm giác, người nói không bằng con ở
Và mình không biết cảm giác mệt mỏi và khổ cực ntn vì đã lỡ quên nhanh quá
Hay là do bản thân đã kiên trì vì 1 lí do nào đó
Những người đi làm thêm, mới quen hôm nay, hôm sau lại bỏ đi và chẳng còn gặp lại. Họ bảo khổ vậy, mà công còn chẳng bằng tao uống 2 cốc trà sữa )
Và mình tự cổ vũ chính mình, bản thân may mắn khi đi làm không bị đóng băng lương và gặp đa cấp, khi đi học cuộc đời như thế nào chẳng phải trả học phí lại có tiền
Vậy cũng đủ rồi
Mình lại gặp 1 người đặc biệt, Bé Bảo. Cậu ta giống y Thủy phiên bản nam, nhưng có 1 tuổi thơ bất hạnh và tự khiến bản thân trở nên xuất chúng. Nsch với cậu ta, mình ngộ ra nhiều điều mà bản thân luôn khúc mắc bấy lâu
Cậu ta cũng giúp tất cả m.n, những người lầm đường lạc lối hiểu ra con đường đúng đắn. Chỉ là...lần này, mình quyết định ngang qua cậu ta, dù là người đó đã chủ động làm quen,...
Con trai, chẳng có đứa nào nghiêm túc thật sự 100% cả :v
Chuyện của mình...sẽ quên nhanh như 1 cơn gió dù có ghi lại hay không
Bé tên gì? Mặc áo size nào?...
Bạn tên gì? Quê ở đâu... Mình mới làm lần đầu, xin được giúp đỡ
Nở 1 nụ cười thật tươi nhìn cô bạn xinh xắn trước mặt, mình tự hỏi không biết bạn ấy có trụ được đến nổi 10h không? Cũng không biết lần sau đến đây, có còn gặp nhau nữa không hay lại bỏ chạy trối chết như bao người khác.
Thật ra cũng chả tính là lão luyện gì, mình cũng chỉ mới làm 2 lần ở đó, chả có kinh nghiệm cũng không đủ lanh lẹn tinh khôn như bao người.
Thứ mình có hơn người khác là quên nhanh quá
Vì quên nhanh quá nên mình chẳng biết công việc đó có mệt hay không, đã diễn ra như thế nào hay bản thân có chịu những vết thương gì. Dù có đau đớn ở hiện tại, hôm sau lại đi làm, trong đầu cũng không có cảm giác ngày hôm qua bản thân mệt như thế nào, chỉ cần nghĩ đến tiền là đi. Chỉ cần cuối buổi, cầm đồng tiền trên tay là mọi cảm giác mệt mỏi đều tan biến.
Cũng chả phải vui mừng rớt nước mắt gì, hình như...mình vô cảm mất rồi, số tiền đó mình dành dụm vào 1 nơi, để mua quà cho bố mẹ và em mỗi khi được về quê.
Mùa đông này, chân bố sẽ đau đớn, nứt ra đến bật máu, mẹ sẽ ốm và nổi mẩn mỗi khi ngâm mình trong nước quá lâu...
Không có mình phụ, họ sẽ vất vả hơn
Những điều đó, khi nghĩ tới, khiến mình bật khóc.
Chỉ mong thời gian trôi qua thật nhanh. Bản thân mình đủ trưởng thành và họ vẫn chưa già
Đi làm, ở nhờ nhà người ta rồi ở trọ, mình hiểu sự phân hóa của giàu và nghèo lớn như thế nào.
Dù trái tim bạn có thanh cao lan huệ cỡ gì, họ cũng sẽ đối xử với bạn như cái bộ đồ mà bạn đang mặc lên người.
Những rich kid được cưng chiều từ nhỏ, cho chó ăn những món ăn còn ngon hơn cả những công nhân ngoài kia...
Đều có cái giá của nó
Mình rút ra được 1 chân lí rằng... càng giàu càng nghèo
Lấy tiền người giàu đâu dễ, người càng giàu thì càng tiết kiệm, càng kĩ tĩnh và càng phung phí :3
Hơi vô lí, nhưng họ phung phí cho mình, và ki bo với người khác.
Họ có thể mua đủ loại quần áo đẹp nhueng dù không thể mặc vẫn quyết không cho, sau đó để nó làm giẻ rách
Họ lấy đồ cũ cho bạn bè và gọi đó là ân nghĩa, nhưng cái đồ cũ kia đã được bòn rút giá trị tận đát, đến nỗi...cho đi cũng chỉ là quẳng vào 1 thùng rác cao cấp đổi lại cái lợi cho mình. Người giàu không bao giờ thiệt
Đối với họ, mỗi thứ đều được tính toán cụ thể, có lợi rồi mới làm cho dù đó là tình bạn 50 năm, chung lưng đấu cật thuở hàn vi hahahaha
Đều không bằng tiền
Và mình không thể tiếp tục cười với những con người kia
Sau này có bạn, dù có nghèo khổ ntn, mình cũng quyết không ki bo với tình bạn, sống khổ cũng được, thiếu thốn cũng được, nhưng khi bản thân kẹt xỉn với người khác là khi chính mình đã bị khinh thường.
Đi làm, gặp những người giàu có dạy mình sự giả dối
Đồng lương còm cõi ít ỏi, bị bòn rút tận xương, nhưng có thể bị trừ đi chỉ vì không nở nụ cưòi thường xuyên, chỉ vì rót nước không đầy, hay...làm phật í ai đó
Tất cả đều là sinh viên, cũng có những người bỏ học lên thành phố mưu sinh. Cũng chỉ là hàng dự bị khi nhà hàng thiếu người, không có kinh nghiệm cũng không có thói quen giả lả cưòi nói, còn phải bỏ ra 1 số tiền để mua dụng cụ phục vụ... Tất cả bọn họ đều phải cười dù bàn chân đã dập máu hay bị mắng chửi
Những người giàu có kĩ tính, họ có quyền đòi hỏi sự phục vụ cao cấp hơn, nhanh hơn... và 1 lời nói của họ khiến mọi công sức của những sinh viên nghèo thành công cốc :3, đi làm từ 7h sáng đến 10h đêm không 1 đồng nào
Cũng không trách ai được, vì tiền, vì kiếm sống, chẳng có giới hạn nào không thể vượt qua. Và người có tiền, họ có quyền đỏi hỏi dịch vụ cao
Có thể công việc đó còn quá nhẹ so với bốc vác, nhưng những việc làm thường vụ luôn là vậy, làm công cho người ta, dù ông chủ là kẻ vô học hay là gì khác, dù là họ sai...bản thân vẫn không thể giải thích dù mình đúng. Chung quy lại...là vì tiền
Mình lại quên nhanh quá, vậy nên hỏi nhũng ngưòi đã làm lâu hơn 1 chút... người nói không có cảm giác, người nói không bằng con ở
Và mình không biết cảm giác mệt mỏi và khổ cực ntn vì đã lỡ quên nhanh quá
Hay là do bản thân đã kiên trì vì 1 lí do nào đó
Những người đi làm thêm, mới quen hôm nay, hôm sau lại bỏ đi và chẳng còn gặp lại. Họ bảo khổ vậy, mà công còn chẳng bằng tao uống 2 cốc trà sữa )
Và mình tự cổ vũ chính mình, bản thân may mắn khi đi làm không bị đóng băng lương và gặp đa cấp, khi đi học cuộc đời như thế nào chẳng phải trả học phí lại có tiền
Vậy cũng đủ rồi
Mình lại gặp 1 người đặc biệt, Bé Bảo. Cậu ta giống y Thủy phiên bản nam, nhưng có 1 tuổi thơ bất hạnh và tự khiến bản thân trở nên xuất chúng. Nsch với cậu ta, mình ngộ ra nhiều điều mà bản thân luôn khúc mắc bấy lâu
Cậu ta cũng giúp tất cả m.n, những người lầm đường lạc lối hiểu ra con đường đúng đắn. Chỉ là...lần này, mình quyết định ngang qua cậu ta, dù là người đó đã chủ động làm quen,...
Con trai, chẳng có đứa nào nghiêm túc thật sự 100% cả :v