Cơn gió lành lạnh khẽ len lõi vào người tôi. Cái cảm giác nhớ một người là như vậy sao. Cuộc dời quả thật có nhiều chuyện đáng buồn. Khi tôi nhận ra giá tri của những người xung quanh thì dường như nó đã muộn. Có lẽ những kỷ niện cuối cùng của tôi và bạn sẽ chỉ còn trong quá khứ, sẽ để lại cho tôi những nỗi nhớ mỗi đêm dài.
Có thể nói vậy trong tất cả chúng ta ai cũng có bạn của mình tìm một người bạn thì rất dễ dàng nhưng tìm được người hiểu mình thì lại khó, tôi đã từng có cái cảm giác là được hạnh phúc khi được ở bên người bạn mà tôi quý mến nhất. Thế nhưng mà giờ đây tôi đã làm cho người ấy ko còn bên tôi nữa rồi. Kể cũng lâu zùi nhỉ : tôi thật sự hối hận vì những gì tôi đã làm đối với người bạn bé bỏng nhỏ nhắn. Tình ban của tôi bắt đầu từ lúc trên đường đến trường, người bạn đó đã giúp tôi một người xa lạ hiểu ra nhiềi điều. Dáng người nhỏ bé, mái tóc dài thế mà phải bán từng tấm vé số để kiếm tiền trang trải cho cuộc sống hằng ngày, trong khi tuổi của cô bé ấy là phải cắp sách đến trường, được sống trong sự đùm bọc iu thương. Cô bé ấy lại là người đầu tiên dạy cho tôi bik cách quý trọng đồng tiền là như nào. Ngày qua ngày tình bạn lớn dần theo thời gian, ăn cùng ăn, vui cùng vui.... Bỗng dưng một ngày, chúng tôi hẹn nhau hôm đó gặp nhau thế nhưng mà người bạn ấy lại thất hứa với tôi, hôm sau cô ấy đến xin lỗi rất nhiều nhưng tôi ko gnhe lời giải thích từ cô ấy. Thế là từ hôm đó tôi ra đi và trở về chỉ một mình. Vài nàgy sau tôi nhận được tin, có một cô gái bán vé số đã qua đời vì bị sốt nặng nhưng ko vào viện, người ta nói rằng trước khi mất cô bé ấy cứ luôn miệng tha lỗi cho tớ đi mà! Nghe tớ.. giải thích một lần đi.. đừng jận tớ nha.... Cjỉ vì lý do thế cơ đấy mà tôi làm cho ngừơi pạn của mình phải rơi nước mắt, lại ko yên tâm, chỉ vì lòng ít kỷ mà tôi đã mất đi người quan trọng nhất. Tôi cố kìm nước mắt lại, đó chỉ là tin đồn mọi người sai rồi cô ấy chỉ đi đến một nơi thật xa thật xa thôi cô ấy chưa chết đâu. Làm sao để có thể trở về như ngày xưa, ngày chúng ta cùng nhau vui đùa, biết bao nhiêu là niền vui lẫn nỗi bùn hòa vào nhau. Tôi sai rồi! Trả lời tôi đi? tại sao bạn nằm đó lặng thinh ko nói gì, sao bạn ko ngồi dậy đùa giỡn với tôi như ngày nào. Mưa thì có bao giờ nhớ nắng nhưng sao xa bạn tôi lại nhớ thế này? không có bạn tôi biết phải làm sao với cụôc dống phức tạp, ai là người sẽ chìa tay ra giúp tp6i những lúc khó khăn như pạn đã từng làm. Tại sao giữa chúng ta giờ lại có một khỏang trống vô cùng xa xôi và lớn lao đến thế? Nó ko còn nằn trong tầm với của hai ta nữa zùi. Tớ rất muốn dc nghe lời cậu nói. Lời của người bạn mà tớ yêu thương nhất. Giờ tớ xin cậu THA THỨ!!!THA THỨ!!!THA THỨ!!! cho tớ ....
Tớ hứa với cậu tớ sẽ vượt qua mọi vấp ngã của cuộc đời, tớ sẽ sống thay cả phần của cậu. Đối với tớ, bạn vẫn là bạn, tình bạn của chúng ta se tồn tại mãi dẫu nhân gisn muôn màu đổi thay.
---------------------------------
Tôi có một người bạn thân, lúc này tôi đang rất băn khoăn về cuộc sống của cô ấy… Bạn tôi là một người sống tình cảm, nhiệt tình với bạn bè và rất chân thành… Với tôi ! Cô ấy là một người bạn tốt và vô cùng giá trị, cô ấy đã chia sẻ cùng tôi rất nhiều chuyện vui buồn trong cuộc sống, mỗi khi tôi gặp khó khăn buồn phiền hay thậm chí là tuyệt vọng người đầu tiên mà tôi nghĩ đến luôn là cô ấy và những lần như thế cô ấy chưa bao giờ làm tôi thất vọng….Trước cô ấy tôi luôn thấy mình nhỏ bé và phải học hỏi cô ấy nhiều điều… Bạn tôi là một kiến trúc sư năng động và sáng tạo, cô ấy có một tâm hồn sáng, một tính cách trẻ trung và khả năng cảm nhận, đồng cảm với con người, sự việc rất sâu sắc…
Thời điểm này có lẽ tôi may mắn hơn cô ấy một chút trong chuyện tình cảm khi tôi đã có gia đình và những đứa trẻ đáng yêu….Còn cô ấy, sau hai cuộc tình đổ vỡ, để lại nhiều buồn phiền trong lòng, đến nay đã 32 tuổi mà cô ấy vẫn chưa đến được với ai… tôi biết cô ấy luôn khát khao được yêu và ý thức hướng tới điều đó… nhưng dường như trái tim lúc này rất khó rung động… bạn bè và người thân ai cũng yêu thương và hướng cô ấy tới những mối quan hệ mới, nhưng tất cả đều thất bại dù cô ấy đã rất nỗ lực … cô ấy không nói ra nhưng tôi biết điều đó làm cô ấy buồn hơn… Tôi thực sự rất băn khoăn và trăn trở vì việc này… tôi muốn cô ấy được yêu thương đúng nghĩa của tình yêu chứ không vì một quyết định vội vàng hay chấp nhận vá víu tạm bợ… tôi rất lo vì lúc này cô ấy cũng đã lớn tuổi rồi, thời gian trôi đi ngày một nhanh hơn, mà càng như vậy thì những điều tôi lo lắng càng dễ xảy ra… trong khi với một người có tâm hồn như cô ấy, hôn nhân không bắt nguồn từ tình yêu thì thật là bất hạnh….
Tôi muốn cô ấy vui vẻ nên luôn cố gắng sắp xếp ổn thỏa công việc và gia đình để tạo mọi cơ hội làm cô ấy có thể cười, tôi sợ cô ấy trạnh lòng khi lúc này những người bạn của chúng tôi đều đã có gia đình, con cái…. Nhưng tôi hiểu rằng mọi nỗ lực của tôi dù có to lớn đến mấy thì cũng chỉ lấp được một khoảng lặng nào đó… một tình yêu đích thực đến với cô ấy là thứ mà lúc này tôi mong mỏi hơn bất kỳ điều gì…
Tôi rất buồn và lo lắng, tôi không biết chia sẻ những việc này với ai… đối mặt, tôi vẫn thấy cô ấy lạc quan, nhưng từ sâu thẳm trong lòng tôi biết cô ấy cũng đang canh cánh một nỗi niềm trăn trở…đôi khi có những phút trải lòng cô ấy khóc với tôi vì lúc này cô ấy đã khát khao được làm mẹ, khát khao có một mái ấm gia đình.... Tôi thương cô ấy quá mà không biết làm thế nào…giờ tôi không biết mình phải làm gì để cô ấy có được miền vui thực sự..???
-------------------------------------
Nguồn : net