[Làm văn] Bài tập làm văn số 1 - Văn tự sự

K

ken_luckykid

Cơn gió lành lạnh khẽ len lõi vào người tôi. Cái cảm giác nhớ một người là như vậy sao. Cuộc dời quả thật có nhiều chuyện đáng buồn. Khi tôi nhận ra giá tri của những người xung quanh thì dường như nó đã muộn. Có lẽ những kỷ niện cuối cùng của tôi và bạn sẽ chỉ còn trong quá khứ, sẽ để lại cho tôi những nỗi nhớ mỗi đêm dài.
Có thể nói vậy trong tất cả chúng ta ai cũng có bạn của mình tìm một người bạn thì rất dễ dàng nhưng tìm được người hiểu mình thì lại khó, tôi đã từng có cái cảm giác là được hạnh phúc khi được ở bên người bạn mà tôi quý mến nhất. Thế nhưng mà giờ đây tôi đã làm cho người ấy ko còn bên tôi nữa rồi. Kể cũng lâu zùi nhỉ : tôi thật sự hối hận vì những gì tôi đã làm đối với người bạn bé bỏng nhỏ nhắn. Tình ban của tôi bắt đầu từ lúc trên đường đến trường, người bạn đó đã giúp tôi một người xa lạ hiểu ra nhiềi điều. Dáng người nhỏ bé, mái tóc dài thế mà phải bán từng tấm vé số để kiếm tiền trang trải cho cuộc sống hằng ngày, trong khi tuổi của cô bé ấy là phải cắp sách đến trường, được sống trong sự đùm bọc iu thương. Cô bé ấy lại là người đầu tiên dạy cho tôi bik cách quý trọng đồng tiền là như nào. Ngày qua ngày tình bạn lớn dần theo thời gian, ăn cùng ăn, vui cùng vui.... Bỗng dưng một ngày, chúng tôi hẹn nhau hôm đó gặp nhau thế nhưng mà người bạn ấy lại thất hứa với tôi, hôm sau cô ấy đến xin lỗi rất nhiều nhưng tôi ko gnhe lời giải thích từ cô ấy. Thế là từ hôm đó tôi ra đi và trở về chỉ một mình. Vài nàgy sau tôi nhận được tin, có một cô gái bán vé số đã qua đời vì bị sốt nặng nhưng ko vào viện, người ta nói rằng trước khi mất cô bé ấy cứ luôn miệng tha lỗi cho tớ đi mà! Nghe tớ.. giải thích một lần đi.. đừng jận tớ nha.... Cjỉ vì lý do thế cơ đấy mà tôi làm cho ngừơi pạn của mình phải rơi nước mắt, lại ko yên tâm, chỉ vì lòng ít kỷ mà tôi đã mất đi người quan trọng nhất. Tôi cố kìm nước mắt lại, đó chỉ là tin đồn mọi người sai rồi cô ấy chỉ đi đến một nơi thật xa thật xa thôi cô ấy chưa chết đâu. Làm sao để có thể trở về như ngày xưa, ngày chúng ta cùng nhau vui đùa, biết bao nhiêu là niền vui lẫn nỗi bùn hòa vào nhau. Tôi sai rồi! Trả lời tôi đi? tại sao bạn nằm đó lặng thinh ko nói gì, sao bạn ko ngồi dậy đùa giỡn với tôi như ngày nào. Mưa thì có bao giờ nhớ nắng nhưng sao xa bạn tôi lại nhớ thế này? không có bạn tôi biết phải làm sao với cụôc dống phức tạp, ai là người sẽ chìa tay ra giúp tp6i những lúc khó khăn như pạn đã từng làm. Tại sao giữa chúng ta giờ lại có một khỏang trống vô cùng xa xôi và lớn lao đến thế? Nó ko còn nằn trong tầm với của hai ta nữa zùi. Tớ rất muốn dc nghe lời cậu nói. Lời của người bạn mà tớ yêu thương nhất. Giờ tớ xin cậu THA THỨ!!!THA THỨ!!!THA THỨ!!! cho tớ ....
Tớ hứa với cậu tớ sẽ vượt qua mọi vấp ngã của cuộc đời, tớ sẽ sống thay cả phần của cậu. Đối với tớ, bạn vẫn là bạn, tình bạn của chúng ta se tồn tại mãi dẫu nhân gisn muôn màu đổi thay.
---------------------------------
Tôi có một người bạn thân, lúc này tôi đang rất băn khoăn về cuộc sống của cô ấy… Bạn tôi là một người sống tình cảm, nhiệt tình với bạn bè và rất chân thành… Với tôi ! Cô ấy là một người bạn tốt và vô cùng giá trị, cô ấy đã chia sẻ cùng tôi rất nhiều chuyện vui buồn trong cuộc sống, mỗi khi tôi gặp khó khăn buồn phiền hay thậm chí là tuyệt vọng người đầu tiên mà tôi nghĩ đến luôn là cô ấy và những lần như thế cô ấy chưa bao giờ làm tôi thất vọng….Trước cô ấy tôi luôn thấy mình nhỏ bé và phải học hỏi cô ấy nhiều điều… Bạn tôi là một kiến trúc sư năng động và sáng tạo, cô ấy có một tâm hồn sáng, một tính cách trẻ trung và khả năng cảm nhận, đồng cảm với con người, sự việc rất sâu sắc…
Thời điểm này có lẽ tôi may mắn hơn cô ấy một chút trong chuyện tình cảm khi tôi đã có gia đình và những đứa trẻ đáng yêu….Còn cô ấy, sau hai cuộc tình đổ vỡ, để lại nhiều buồn phiền trong lòng, đến nay đã 32 tuổi mà cô ấy vẫn chưa đến được với ai… tôi biết cô ấy luôn khát khao được yêu và ý thức hướng tới điều đó… nhưng dường như trái tim lúc này rất khó rung động… bạn bè và người thân ai cũng yêu thương và hướng cô ấy tới những mối quan hệ mới, nhưng tất cả đều thất bại dù cô ấy đã rất nỗ lực … cô ấy không nói ra nhưng tôi biết điều đó làm cô ấy buồn hơn… Tôi thực sự rất băn khoăn và trăn trở vì việc này… tôi muốn cô ấy được yêu thương đúng nghĩa của tình yêu chứ không vì một quyết định vội vàng hay chấp nhận vá víu tạm bợ… tôi rất lo vì lúc này cô ấy cũng đã lớn tuổi rồi, thời gian trôi đi ngày một nhanh hơn, mà càng như vậy thì những điều tôi lo lắng càng dễ xảy ra… trong khi với một người có tâm hồn như cô ấy, hôn nhân không bắt nguồn từ tình yêu thì thật là bất hạnh….
Tôi muốn cô ấy vui vẻ nên luôn cố gắng sắp xếp ổn thỏa công việc và gia đình để tạo mọi cơ hội làm cô ấy có thể cười, tôi sợ cô ấy trạnh lòng khi lúc này những người bạn của chúng tôi đều đã có gia đình, con cái…. Nhưng tôi hiểu rằng mọi nỗ lực của tôi dù có to lớn đến mấy thì cũng chỉ lấp được một khoảng lặng nào đó… một tình yêu đích thực đến với cô ấy là thứ mà lúc này tôi mong mỏi hơn bất kỳ điều gì…
Tôi rất buồn và lo lắng, tôi không biết chia sẻ những việc này với ai… đối mặt, tôi vẫn thấy cô ấy lạc quan, nhưng từ sâu thẳm trong lòng tôi biết cô ấy cũng đang canh cánh một nỗi niềm trăn trở…đôi khi có những phút trải lòng cô ấy khóc với tôi vì lúc này cô ấy đã khát khao được làm mẹ, khát khao có một mái ấm gia đình.... Tôi thương cô ấy quá mà không biết làm thế nào…giờ tôi không biết mình phải làm gì để cô ấy có được miền vui thực sự..???
-------------------------------------
Nguồn : net
 
Last edited by a moderator:
K

ken_luckykid


Hai đứa chơi với nhau từ hồi cấp một,hay từ hồi mẫu giáo ấy nhỉ?? Nhỏ tý xíu...
Hồi đó nó là một con bé ngỗ ngược,đầu tóc ngắn ngủn,mũi tẹt ,trán dô,chuyên môn cầm đầu lũ con gái trong lớp đi xử lí mấy tên con trai...nói chung một mẫu “con gái “ mà bọn con trai rất ghét,bọn nó chỉ thích mấy bạn xinh xinh,hát hay,múa đẹp ,ăn mặc đẹp,lại có cái mùi thơm thơm (như bọn nó tưởng tượng)thôi ...nghĩ lại giờ đã xa quá rồi.Hồi ấy ,hồi “xa xưa tối cổ” ấy ,nó_ thủ lĩnh phe con gái ,không bao giờ thèm chơi với con trai đâu,một lũ ngốc xít,suốt ngày tranh kẹo mút với nó,suốt ngày chỉ biết bắt nạt mấy bạn nữ hiền trong lớp,để rồi nó lại phải ra tay nghĩa hiệp đi trấn an thành phố “ lớp”.Đấy,nó ghét bọn ngốc xít ấy đến thế cơ mà...chẳng có gì lạ mà nó về đến nhà là mẹ lại phải xem hết một lượt từ đầu đến chân xem nó xây xát gì ko. Còn hắn,hắn là “thủ lĩnh” hội con trai,cái hội “đầu to ,chân teo” ấy( suy dinh dưỡng,ngày ấy bọn con trai trường mình toàn bị suy dinh dưỡng thôi)...Tất nhiên nó ghét hắn ra trò,học hắn mà đc 9 thì nó phải được 10,kể cả trong môn Tiếng Việt ,môn nó khó ưa nhất,nó phải thắng hắn,để con gái ko bị “lép vế”...Ngày nào nó và hắn cũ̀ng cùng đi trên đường về nhà,điều này làm nó vô cùng khổ tâm,tại sao nó lại phải đi cùng đường với hắn cơ chứ,cái tên “Đầu to nhất,chân teo nhất “ây( gọi thế là vì hắn là thủ lĩnh hội ấy thôi,chứ hắn cũng ko đến nỗi bé,hihi),nó cố bước nhanh hơn,nhưng chân hắn dài hơn,một chút là đuổi theo nó được rồi...cứ cái hành trình đuổi bắt ấy...và nó đã chơi với hắn từ lúc nào không hay,hắn hay rủ nó đi hái “trộm” xoài nhà bác Nga đầu xóm,nói vậy thôi,chứ hắn hái còn nó chỉ ngồi ăn,tại nó thích ăn đồ chua mà:D.Nó lại hay bắt hắn chơi mấy trò gia đình với nó,nó làm chị,hắn làm em...hắn cãi lại:” đã gia đình thì phải là chồng vợ chứ,thế mà cũng đòi”,nó biết chứ nhưng mà ...ai lại là chồng vợ với một tên con trai(!)...Bố nó và bố hắn cũng hay đi uống bia với nhau mỗi chiều đi làm về...thế là vô hình chung nó và hắn đã trở thành một cặp trong lớp...từ lúc nào không biết...Hội con gái bàn tán:”Kìa ,cái Ngọc chơi với thằng Vũ...thế thì xít le nó,ko chơi với nó nữa,thế mà kêu là dẫn đầu hội con gái,xì...” ,trẻ con mà,nó bị cô lập.Bọn con trai thì khác,với hắn ko hề soi xét gì cả,còn quyết định rủ nó vào hội con trai...nó vẫn ngài ngại...và đường về ngày nào cũng lầm lũi ...một mình,hắn cũng thế,sát theo,nó bảo hắn:” ấy đi xa tớ ra đi...” ,hắn sịu mặt...và xa cách hẳn...Ngày cuối năm ,phát sách năm học mới,nặng thật,sách tận 12 quyển,mấy đứa thì bố đón,mẹ đèo,...nó thì nhà gần nên đi bộ quen rồi mà ,hít thật sâu:” nào ,cố lên,có vài quyển sách thôi mà,nhẹ tênh” mặc dù vẫn nhăn mặt khi nâng được cái đống đó lên .Nó đi về,bước ra đến cổng trường,mưa rào...Ngày đầu hạ ̀..thế này thì ướt hết sách rồi...chẳng có áo mưa,chẳng có gì...nó suýt phát khóc...bỗng...bàn tay ai đó giật mạnh tập sách của nó...la...̀ hắn...mắt nó đã to giờ lồi hẳn ra...hắn ấm ứ:” đi thôi,để tớ mang sách ấy cho...” ...chạy vụt đi sau khi chồng hai tập vào nhau,chùm áo mưa,rồi chạy đầu trần...cùng nó...ngỡ ngàng...hai đứa con nít chạy dưới mưa...hôm nay hắn chạy chậm hơn nó,hi,đúng rồi,còn hai chồng sách mà...dáng hắn lặc lè dưới mưa trông tội ghê...nó đi chậm,còn chờ hắn mà...thế mới biết đùa chơi dưới mưa thích thật...Đó là lần cuối cùng...
Hè năm ấy ,bố mẹ nó bán nhà,chuyển đi nơi khác,chuyển trường...đến tận lúc ấy nó mới giật mình bỡ ngỡ...hình như nó chưa nói một lời gì đó với hắn...”Vũ ơi,mình xin lỗi,bao giờ chúng ta mới gặp lại nhau??????
------------------------------------
Hồi tôi còn bé xóm tôi chẳng thiếu gì trẻ con. Nhưng phần lớn, đứa nào cũng hơn tôi ba, bốn tuổi, vì vậy chúng tự coi chúng là người lớn, còn tôi là trẻ nít. Mỗi khi bày trò gì, nếu tôi xin vào chơi, chúng đều bảo: “Cho mi chơi “giỏ đà””. Tôi không biết chơi "giỏ đà" là gì nên cứ tít mắt nhào vô. Mấy ngày sau, tôi mới biết chơi "giỏ đà" là chơi giả đò.
Thế là tôi không thèm chơi với lũ kia nữa. Chơi gì chứ chơi "giỏ đà" thì thà không chơi còn hơn. Và khi ấy tôi phát hiện ra, trong xóm tôi không phải là đứa nhỏ nhất, mà còn một đứa nhỏ hơn tôi một tuổi ở sát ngay bên nhà. Đó là nhỏ Mèo Con.
Tôi sống ở trên đời đã trải qua năm mùa xuân (lúc ấy) . Nhưng mãi cho đến hôm phát hiện ra cái vụ "giỏ đà" “giả đò” tôi mới phát hiện ra nó. Tôi nhìn thấy nó qua khung cửa sổ thông giữa nhà tôi và nhà nó. Nó ngồi bệt trên sàn và đang chơi một trò chơi gì đó với năm cục đá một mình. Từ trước đến giờ, tôi toàn chơi mấy trò chạy nhảy đến mệt nhoài cả người như: năm mười, ma rà, mềm cứng. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy có trò chơi mà chỉ ngồi một chỗ. “Nó chơi một mình mà sao không thấy chán nhỉ?” – Tôi nghĩ, rồi liền trèo tường nhảy qua nhà nó ( không hiểu sao lúc đó gn thế). Nó vẫn chăm chú chơi, không nhận ra sự hiện diện của tôi ngay cả khi tôi đã đứng trước mặt nó. Nó làm tôi đứng mỏi cả chân. Tôi đành phải e hèm một tiếng:
- Ê! Mi chơi trò chi rứa?
Nó ngước mắt lên nhìn tôi, tôi nhìn thấy rõ đôi mắt mở to long lanh như hai giọt nước, thấy cả hàng lông mi dài điểm trên khuôn mặt kháu khỉnh, bầu bỉnh của nó. Nó hơi ngạc nhiên một chút khi thấy tôi, nhưng hình như đã nhận ra tôi là hàng xóm nên nó cười:
-Trò ni là trò sò!
Tôi nghe nó trả lời và lại nhìn vào mấy cục đá, chẳng hiểu sao gọi là chơi sò nhỉ, đấy là đá chứ đá chứ đâu phải là sò đâu. Tôi thắc mắc nhưng không hỏi nó, và đến hôm nay tôi cũng chẳng trả lời được thắc mắc đó. Tôi nói tiếp:
-Trò ni chơi răng ri hèo? Mi vẹ tau chơi với coi?
Nó hình như rất vui khi có người quan tâm đến trò chơi của mình, nên đồng ý cho tôi chơi với nó. Tôi lúc ấy tuy đã được nó chỉ cho cách chơi nhưng cũng chỉ mới bập bẹ, nên chơi toàn thua. Theo luật, nó nẻ tôi đỏ cả chân, trong khi nó thì xuýt xoa tay. Cảm thấy chơi theo cách của nó không thắng được, tôi nhanh chóng tạo luật mới để có thể ăn nó một ván. Theo luật tôi mới đề ra, tôi không cần chơi từ kênh 1 đến kênh 4, à chỉ chơi kênh sò. Nhưng dù vậy tôi vẫn tiếp tục đỏ chân vì mấy cú nẻ của nó. Tôi tức mình, quyết đinh ra thêm một luật nữa, đó là người thắng sẽ…. bị nẻ. Nhưng tôi chưa kịp nói với nó thì mẹ nó đã kêu:
-Mèo Con, vào ăn cơm, tối rồi!
Tôi đành tiu nghỉu vác đôi chân đỏ lòm về nhà và tiếc hùi hụi.
Mấy hôm sau, tôi không dám chơi sò với nó nữa. Tôi đã lượm sẵn mấy cục đá về nhà để luyện trò này, tôi quyết tâm chơi hay lên để có thể phục thù, và trong thời gian đó tôi sẽ chơi trò khác với nó. Mèo Con không biết tôi nghĩ gì, nó tưởng tôi chán chơi sò, nên rủ tôi chơi ô làng. Trò này lúc ấy tôi cũng mới nghe tên lần đầu nên cũng bỡ ngỡ và chơi cũnh toàn thua luôn. May mà trò này không có nẻ núng gì cả.
continue
Từ đó, ngày nào tôi cũng trèo tường qua nhà Mèo Con chơi. Tôi chơi với nó từ sáng đến tối. Và tôi nhận ra nó là một con nhỏ… dễ dụ. Nhiều khi tôi bảo nó rằng tôi đã chán chơi trò này thì nó phải nghĩ ngay ra trò khác để tôi với nó tiếp tuc chơi. Những lúc nhìn nó nhăn mặt, vắt óc để nghĩ cho ra trò chơi mới, tôi cảm thấy tôi như là người lớn còn nó là con nít và nghĩ ngay đến hai chữ "giỏ đà", tôi vừa nghĩ vừa cười một mình. Mèo Con mà nhìn thấy tôi lúc ấy chắc nó nghĩ tôi bị điên.
Một thời gian dài tôi không chơi với lũ “người lớn” trong xóm nữa, bọn chúng lấy làm lạ rồi cử người đi điều tra. Mấy tên thám tử kia thấy tôi ở ngay bên nhà Mèo Con.
Ngay ngày hôm sau, khi tôi đang chơi… búp bê với Mèo Con, thì thấy mấy thằng giặc lấp ló ngoài cổng. Bọn chúng cười khúc khích bên ngoài. Tôi nhìn thấy và tự nhiên nóng mặt, tôi trở nên lóng ngóng và vụng về. Lát sau, tôi nghe bọn chúng cất tiếng đồng thanh:
“Nghe vẻ ve ve
Nghe vè lá lốt
…………….”
Bọn chúng đọc to bài về ấy lên làm tôi ngượng chín mặt. Đấy là bài vè chúng thường đọc khi gán ghép hai đứa nào đó với nhau. Tôi không dám nhìn ra ngoài, không dám nhìn vào trong, cũng không dám đi đâu cả. Tôi cứ đứng yên một chỗ. Mèo Con dường như không bị ảnh hưởng bởi bọn chúng, nó vẫn thản nhiên chơi. Nó thấy tôi cứ đứng một chỗ liền nhắc tôi. Tôi lúc ấy như một con rối, nó bảo gì thì làm nấy. Thật là xấu hổ.
Hôm đó tôi chuồn về nhà sớm hơn mọi ngày. Lũ giặc ấy hình như đã mai phục sẵn bên nhà tôi, nên khi tôi vừa mới trèo xuống tường chúng đã nhảy xổ ra. Hét lên:
-Ê! Bây ơi, thằng ni bê đê rồi!
Tôi đỏ mặt cãi:
-Cấy chi là bê đê. Răng tau là bê đê?
Trong bọn, thằng Tít nói lớn:
-Mi toàn chơi trò con gái với con nớ, mi khung phải bê đê thì là chi. Phải khôông tụi bây hi!
Nó nói xong lũ kia cười ồ lên. Tôi lúc ấy có lẽ cũng vừa nhận được khái niệm trò chơi dành cho con trai và trò chơi dành cho con gái.
Tôi hét lên:
-Trò chi ai chơi mà chẳng được. Mần chi mà con trai với con gái.
Thằng Tũn cười:
-Tau chộ mấy ngày ni mi toàn chơi nhảy dây búp bê với con nớ. Trung ni có ai chơi ba cấy trò giống rứa khôông?
Tôi chưa biết nói gì thì thằng Tít lại bên tôi nói nhỏ:
-Chừ bọn tau khung biết mi có phải bê đê khôông. Mi ưng bọn tau khôông nói rứa nữa khôông!
Tôi không nói nhưng hình như đã gật đầu. Nó nói tiếp:
-Chừ mi ri…..
Tôi nghe nó nói và gật gù.
Hôm sau, khi tôi trèo sang thì Mèo Con đã bày sẵn đồ chơi ra rồi, tay nó vẫy vẫy tôi vào. Tôi nhìn ra sau, thấy mấy thằng kia đang đưa mặt vào mấy cái lỗ trên tường nhòm vào, tay xuỳ xuỳ. Tôi mím môi đi vào chỗ của Mèo Con. Không nói một lời, tôi đá vào đống đò của Mèo Con thật mạnh làm đồ đoàn của nó văng tung toé, trong lúc nó đang ngỡ ngàng thì tôi chụp ngay con búp bê trên tay nó và bẻ đôi. Xong tôi chạy ngay về nhà trong sự cổ vũ của mấy con quỉ núp sau bức tường. Tôi nghe thấy tiếng nó khóc, tôi cảm thấy thật có lỗi, tôi muốn chạy lại xin lỗi nó, nhưng không hiểu sao vẫn về nhà.
Thằng Tít nói:
-Tau chộ mi khi hồi khung khác chi Dương Qua hết. Tung ngọn cước làm đồ chủa hắn bay hết.
Thằng Tũn bổ sung:
-Chừ mi mới là con trai, mi cũng giống người lớn rồi. Tụi bây hi!
Nguồn : net
 
T

thongoc_97977

Với điều kiện vật chất đầy đủ, con người ta có thể "tồn tại" nhưng nếu muốn có một cuộc sống thật sự có ý nghĩa thì con người cần phải có những người bạn.
Trong kho tàng ca dao xưa, nhân dân ta đã từng có rất nhiều câu ca dao ca ngợi về tình bạn đẹp như:
Sống trong bể ngọc kim cương
Không bằng sống giữa tình thương bạn bè.
Em có 1 người bạn tên (....) người đã cùng em gắn bó từ lúc nhỏ cho đến tận bây giờ.Em và (...) chơi với nhau lâu lắm rồi, chúng em quen nhau khi hai đứa được xếp vào cùng một lớp mầm. Từ hồi ấy đến bây giờ đã mười mấy năm rồi nhỉ? Chà! cũng lâu thật rồi đấy, tuy vậy nhưng tình bạn của chúng em vẫn thắm thiết như ngày nào. Em và (...) bằng tuổi nhau, nghĩa là năm nay hai đứa chúng tôi đều mười bốn tuổi. Tuy thế nhưng khi đi với (...) em thấy (..) trông có vẻ chững chạc và lớn hơn emi nhiều.(..)đến lớp trong bộ áo đồng phục cùng chiếc khăn quàng đỏ được thắt ngay ngắn trước ngực. Ở nhà bạn thường mặc những bộ đồ rất mát mẻ, còn khi đi chơi bạn hay chọn các bộ đồ khoẻ khoắn với chiếc áo phông cùng với cùng với chiếc quần jeans. (...)có dáng đi thật uyển chuyển, nhẹ nhàng. Làn da trắng hồng, mịn màng làm tôn lên khuôn mặt bầu bĩnh, đáng yêu của bạn. Chao ôi! Đôi mắt của bạn thật là đẹp. Đôi mắt to, đen láy, sâu thẳm và trong đôi mắt đó luôn ánh lên cái nhìn nghịch ngợm của tuổi học trò nhưng cũng rất dịu hiền. Mái tóc đen óng, mượt mà, luôn được bạn cặp gọn ra đằng sau gáy bằng chiếc cặp nho nhỏ, xinh xinh. Em yêu nhất là khuôn mặt bạn mỗi khi vui hay mỗi khi bạn được điểm 10, khi đó khuôn mặt bỗng trở nên tươi tắn, rạng rỡ hẳn lên, đôi môi đỏ hồng hé nở một nụ cười để lộ hàm răng trắng, đều đặn.

Chúng tôi quý(....) không chỉ vì nét đẹp đáng yêu của bạn mà là những nết tốt của bạn để chúng tôi noi theo. Ở lớp (...) luôn tỏ ra là một người học sinh xuất sắc, lực học về các môn của bạn rất đều. Trong lớp bạn còn rất chăm giơ tay phát biểu, những bài toán khó chưa thấy bạn nào giải được thì đã thấy cánh tay búp măng của (...) giơ lên rồi. tuy học giỏi nhưng (...) không hề kiêu căng mà rất khiêm tốn, những hôm có bài khó các bạn học kém thường nhờ bạn ấy giảng hộ và (...)vui vẻ nhận lời, hôm nay (....) giảng các bạn chưa hiểu thì hôm sau (...) lại giảng tiếp cho đến khi các bạn thật hiểu mới thôi. Không những thế (...) còn là một cây văn nghệ của lớp, giọng hát của bạn như trời phú: sao mà ấm áp, thiết tha đến thế khi hát về tình thầy trò, mà cũng thật là nhhí nhảnh, vui tươi khi hát về tình bạn thơ ngây trong sáng của tuổi học trò. Bạn còn rất lễ phép với người trên, khi gặp các thầy cô trong trường bạn đều đứng nghiêm chào hỏi lễ phép.

Trong cuộc sống của chúng ta, có nhiều điều dễ dàng đến rồi đi, nhanh chóng và mỏng manh như một làn khói, dễ tan vỡ như lâu đài cát trước những cơn sóng gào. Chỉ có tình cảm là điều duy nhất có thể vượt qua mọi bão giông cuộc đời, là nền tảng, là gốc rễ cho mọi niềm vui và nguồn hạnh phúc. Và không có gì tuyệt vời hơn được trao gửi tình cảm của mình cho một người khác, và rồi cảm nhận được sự bình yên khi gọi nhau là bạn.(...) luôn là một người bạn tốt không chỉ đối với em mà với cả mọi người. Em cũng sẽ cố gắng học thật giỏi để hai đứa mãi là bạn thân, đôi bạn cùng tiến.



p/s: những chỗ mình để (...) là bạn điền tên của người bạn thân của bạn nhé!
 
Last edited by a moderator:
Top Bottom